Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2550: Bé mập của riêng bánh bao rau (1)
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về thì hai bên đường đã sáng đèn.

“Bọn nhỏ về rồi à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, quả nhiên đã thấy xe của họ ở bãi đỗ xe.

Thủy An Lạc còn chưa cần đi vào trong nhà đã nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bất Điểm và có cả tiếng hừ lạnh của con trai nhà mình.

Thủy An Lạc: “...”

Hai cái đứa oan gia này chẳng lẽ không thể yên tĩnh một chút được sao?

Thủy An Lạc đi tới chỗ sofa, thấy Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu chắc là vì chuyện cây bút máy. Cô liền ôm lấy Bánh Bao Đậu đang xem trò vui vào lòng: “Chuyện gì thế?”

Bánh Bao Đậu cười khanh khách ngã vào lòng mẹ: “Tiểu Bất Điểm vừa mới nói rằng sau khi tụi con đến trường học thì sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng, tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn đẹp trai.”

Thủy An Lạc: “...”

Con gái à, con nói vậy khiến mẹ cảm thấy thật sự hoảng sợ đấy.

“Sau đó anh nói với Tiểu Bất Điểm là, mấy bạn trai đó sẽ không chơi với Tiểu Bất Điểm đâu, đám con trai đều thích nhưng bạn gái dịu dàng thục nữ như chị Miên Miên thôi, sau đó chị Miên Miên nằm không cũng trúng đạn liền chạy về nhà tìm chú Ba rồi!” Bánh Bao Đậu cười nắc nẻ.

Thủy An Lạc: “...”

Con trai à, con không lấy anh trai của con ra làm bia đỡ đạn thì lấy chị dâu tương lai ra làm bia sao? Hai đứa bé đó đều bị bắn cho thành cái sàng luôn rồi đấy.

“Con vui như thế để làm gì hả?” Thủy An Lạc nhìn con gái đang sung sướng liền nheo mắt hỏi.

“Bởi vì con chính là thục nữ mà, nhất định sẽ có rất nhiều bạn đẹp trai chơi cùng với con!” Bánh Bao Đậu nói một cách đương nhiên.

Thủy An Lạc dứt khoát đặt con gái xuống, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp: “Thím Vu, cơm nước đã xong chưa, cháu đói rồi.”

“Mẹ! Tại sao mẹ có thể làm thế với con chứ, trái tim thủy tinh của con tan nát hết rồi đây này!” Bánh Bao Đậu đứng lên chống nạnh, nói với bóng lưng của mẹ mình, thế nhưng vừa mới kêu xong thì Bánh Bao Rau liền thảy một thứ gì đó qua cho bé: “Cái gì thế?”

Tiểu Bất Điểm liếc mắt một cái rồi nói: “Keo 502, để chị dính trái tim thủy tinh của chị lại đấy.”

Bánh Bao Đậu: “...”

Đờ mờ...

Hai người kia hợp tác với nhau rồi bắt nạt bé là sao hả?

Bánh Bao Rau bình tĩnh gật đầu. Bánh Bao Đậu nhặt hộp keo 502 lên rồi ném qua chỗ anh trai: “Đi mà dán cái miệng đáng ghét của anh lại ý!”

“Cái này đúng này, cái miệng đáng ghét, để tôi giúp cậu!” Tiểu Bất Điểm nói rồi lập tức nhặt keo lên, muốn dính vào miệng Bánh Bao Rau.

“Không thể nghịch cái đó được đâu, dính vào da sẽ bị thương đấy!” Thủy An Lạc nhắc nhở một câu nhưng cũng không chạy ra ngăn cản.

Quả nhiên Tiểu Bất Điểm không mở nắp ra, bé chỉ chạy đuổi theo Bánh Bao Rau, hô hào muốn dính lại miệng của nhóc lại thôi.

“Mấy đứa bé này vui đùa hăng hái thật đấy, cũng rất nghe lời.” Thím Vu giúp Thủy An Lạc lấy cơm, nói.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại, đúng thế, những việc không được làm chỉ cần nói một lần là được rồi, không cần phải đi qua rồi dùng hành động ngăn cản: “Phong Phong đâu rồi ạ?”

“Tới đoàn làm phim rồi, nói là phim mới bắt đầu quay nên hôm nay Tiểu Bất Điểm sẽ ngủ lại bên này, trước khi thiếu gia đi cũng có nói.” Thím Vu đáp lời cô.

Thủy An Lạc biết bộ phim Trúc Mã vẫn còn đang trong quá trình quay phim, phản hồi cũng tốt, có lẽ tình tiết về sau sẽ càng hấp dẫn hơn.

Lúc đầu thím Vu cứ gọi Phong Phong là Tiểu hoàng tử, Thủy An Lạc thật sự không chịu nổi nữa nên mới bảo thím Vu đổi cách gọi Phong Phong là thiếu gia.

Tiểu Bất Điểm cũng không có vấn đề gì, ở bên này cũng có phòng của bé, chủ yếu là Thủy An Lạc trang trí căn phòng đó vốn là làm phòng ngủ của Bánh Bao Rau.

“Đi lên lầu tắm rồi đi ngủ.” Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn cô bé mập mạp đang bám trên người mình, cầm keo 502 đòi dán miệng của nhóc lại.

“Tôi không biết tắm!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ nói, mà đúng là bé không biết tắm thật, bé còn chưa được ba tuổi mà: “Vội cái gì chứ, mẹ nuôi đã ăn cơm xong đâu, cậu tắm cho tôi chắc?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2551: Bé mập của riêng bánh bao rau (2)
Lúc này Thủy An Lạc đang ăn cơm, cho đến lúc này cô mới chỉ ăn vài miếng đồ ăn do ba Tân Nhạc mua về sau khi Mặc Lộ Túc kết thúc ca phẫu thuật, vậy nên vẫn rất đói.

Nghe tiếng tụi nhỏ nói chuyện bên ngoài cô khẽ cau mày một cái rồi nói với ra: “Bánh Bao Rau, con đi tìm ba con đi, bảo ba tắm rửa cho mấy đứa.”

Ba?

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm đang trợn to mắt nhìn mình. Ba là nam, cô nhóc này lại là con gái, cũng chẳng phải Bánh Bao Đậu mà ba cũng không phải ba của Tiểu Bất Điểm, làm sao có thể để ba tắm cho con bé mập này được?

Bánh Bao Đậu vừa nghe Thủy An Lạc nói vậy thì lập tức trượt người xuống khỏi sofa, sau đó gào khóc rồi dùng cả tay cả chân bò lên trên lầu: “Ba là của con, ba là của con! Không thể ba tắm cho em bé gái khác được!”

Thủy An Lạc: “...”

Con gái à, có phải con bị ngớ ngẩn không hả? Có phải bị ngớ ngẩn rồi không?

Bánh Bao Rau tỏ ra hài lòng, em gái vẫn có chút tác dụng đấy.

Bánh Bao Đậu hầm hừ bò lên, tác dụng cái em gái anh, không đúng, em chính là em gái của anh, có tác dụng ông bác anh ý! Không đúng, bọn họ đâu có ông bác nào chứ! Rõ ràng là bản cô nương đang nói thật mà, ok? Ba của bé sao có thể tắm cho bé gái khác được chứ hả?

Thủy An Lạc đen mặt nhìn con gái mình đang bò lồm cồm lên lầu rồi chạy vào phòng làm việc tìm Sở Ninh Dực, chiếm được quyền lợi tắm rửa của mình.

Lúc này Sở Ninh Dực và Tiểu Bảo Bối đã nói chuyện xong, mặc dù nhóc có chút mất mát nhưng mà ba nhóc dùng bút máy để cứu người cho nên Tiểu Bảo Bối cũng không tức giận, nhóc chỉ nghĩ xem ra nhóc cần tặng cho ba mình một cái bút máy mới tốt hơn thôi.

“Ba mang con đi tắm! Nhanh, nhanh, nhanh...” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa kéo chân Sở Ninh Dực chạy ra bên ngoài, đừng hỏi vì sao bé không túm tay, bé - không - với - đến!

Sở Ninh Dực sợ đạp phải con gái quý báu của mình nên liền bế bé con lên: “Làm sao thế?” Trước đây đi tắm cũng không thấy Bánh Bao Đậu hăng hái như thế này, sao hôm nay lại vội vàng như vậy.

Bánh Bao Đậu day day cái mũi của mình rồi dùng giọng đương nhiên nói: “Mẹ bảo ba đi tắm cho Tiểu Bất Điểm! Điều này làm sao mà được? Ba không thể nhìn bé gái khác được, phải chịu trách nhiệm đó!”

Sở Ninh Dực: “...”

Đây là con gái nhà ai, ném ra bên ngoài thì có người nhặt không?

“Con mới có mấy tuổi mà trong đầu lắm thứ linh tinh thế hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm con gái đi ra ngoài.

“Trong tivi đều nói như thế, ngay cả chú Tư cũng nói vậy mà!” Bánh Bao Đậu nói với vẻ hiển nhiên.

“Về sau ít nói chuyện vớ chú Tư của con đi!” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, tên kia dạy công chúa nhỏ của anh mấy cái gì thế này.

Tiểu Bảo Bối đi theo đằng sau cười muốn quặn ruột, mỗi lần Bánh Bao Đậu lấy ba nuôi ra làm bia đỡ đạn thì sẽ gọi là chú Tư, mỗi lần có chuyện cần cầu xin ba nuôi thì sẽ gọi là ba nuôi, chuyển đổi vô cùng linh hoạt.

“Ba, ba mở nước cho con với.” Bánh Bao Rau đứng ở cửa phòng mình, cau mày nói.

Sở Ninh Dực nhướng mi, con trai nói là: Mở nước cho con!

Chứ không phải là tắm cho con!

Ôi, con trai thật trâu đấy, đã bắt đầu biết tắm cho vợ mình rồi cơ à?

Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Đậu đi vào. Lúc này Tiểu Bất Điểm đang lăn qua lộn lại trên giường, miệng còn hừ hừ: “Tôi thích tắm, tắm rất thích, con rùa tắm cũng chỉ là ngâm nước...”

Sở Ninh Dực: “...”

Tiểu Bảo Bối dựa vào cửa, cố tình nói: “Bánh Bao Rau, em còn nhỏ quá, để anh tắm cho Tiểu Bất Điểm cho!”

“Được, được!” Tiểu Bất Điểm chớp chớp đôi mắt to trả lời.

“Được cái gì mà được!” Bánh Bao Rau dứt khoát quăng một cái liếc mắt lạnh lùng qua: “Cậu không thử nhìn cái thân béo núc ních của cậu đi, không sợ dọa anh ấy sợ hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2552: Bé mập của riêng bánh bao rau (3)
Tiểu Bảo Bối: “...”

Sở Lạc Duy! Em cũng ác quá rồi đấy!

Tiểu Bảo Bối không thể không nói rằng tư tưởng chiếm hữu của đứa em trai này đem so với ba nhóc thì chỉ có hơn chứ không có kém! Bọn họ vẫn còn là con nít mà! Con nít đó! Tại sao thằng em này lại như vậy?

Tiểu Bảo Bối cảm thấy nếu nói câu “Tiểu Bất Điểm không béo” ra khỏi miệng thì chắc chắn nhóc sẽ phải chịu ánh mắt trợn trắng của đứa em trai này suốt thời thơ ấu mất.

“Tôi béo khỏe béo đẹp, ảnh hưởng đến bữa sáng của cậu à mà lắm lời thế hả! Cứ làm như tôi cầu xin cậu tắm cho tôi không bằng! Tôi có xin cậu sao? Anh Bảo Bối chủ động bao nhiêu thì cậu nhìn cậu đi!” Tiểu Bất Điểm đứng lên, chân nhỏ cứ một mực bước qua bước lại trên giường.

Tiểu Bảo Bối thấy hai đứa bé sắp cãi nhau liền hài lòng rút khỏi căn phòng.

Hừ, để xem hai đứa nhóc này cứ động một tí là lấy nhóc với Tiểu Miên Miên ra làm bia đỡ đạn nữa không?

Sở Ninh Dực xả nước, thử độ ấm của nước rồi đem nhiệt kế để sang cạnh bồn tắm: “Đợi nhiệt độ hạ xuống ba mươi tám độ là không được tắm nữa, biết chưa?”

Bánh Bao Rau gật đầu, tỏ ý đã biết.

Tiểu Bất Điểm tò mò bò xuống giường, bé chạy đến phòng tắm nhìn những con số trên nhiệt kế: “Vì sao ba mươi tám độ thì không thể tắm nữa ạ?”

Bánh Bao Rau trợn trắng mắt: “Ba, ba có thể ra ngoài được rồi!”

Sở Ninh Dực: “...”

Con trai à, con bảo vệ kín kẽ như vậy làm gì chứ, chỉ là một đứa con nít thôi mà!

Nhưng mà Sở Ninh Dực cũng không định đi tranh luận vấn đề cấp thấp thế này với con trai, cho nên anh đứng đậy đi về phòng của con gái để tắm cho bé.

Tiểu Bất Điểm muốn cởi quần áo của mình nhưng làm thế nào cũng không cởi được, làm đến mức mặt đỏ phừng phừng.

“Cậu còn không biết giúp tôi cởi đồ nữa! Mắt mù à!” Tiểu Bất Điểm giậm chân nói.

Bánh Bao Rau có chút ghét bỏ cùng bất đắc dĩ nhìn bé con, sau đó cởi quần áo của mình ra để lên trên bệ: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?"

“Hai tuổi rưỡi!”

“Bé ghê.” Bánh Bao Rau khẽ lầm bầm một câu, sau đó tự tay giúp Tiểu Bất Điểm cởi đồ.

Thật ra Tiểu Bất Điểm có chút bụ bẫm chứ không hề béo, đôi chân nhỏ bé xíu, thắng tắp trông rất đẹp.

Thủy An Lạc ăn cơm xong liền lên lầu. Cô cẩn thận đẩy cửa ra, thấy Tiểu Bất Điểm đang chơi vịt cao su còn Bánh Bao Rau đang ngồi phía sau cô bé, chà lưng cho cô bé một cách cực kỳ nghiêm túc. Hai bé con nhỏ xíu xiu, một đứa chơi đùa, một đứa nghiêm túc khiến một người làm mẹ như cô cũng cảm thấy thẹn thùng.

Thủy An Lạc cầm di động lên rồi bắt đầy quay phim, sau khi tụi nhỏ lớn lên rồi cho tụi nhỏ xem mấy cái này mới vui nè.

“Bên phải ngứa ngứa, bên phải, bên phải!” Tiểu Bất Điểm cầm vịt cao su tức giận nói.

“Biết điều ngồi im đi! Sao lắm lời như vậy hả!” Bánh Bao Rau cau mày, cầm bông tắm di chuyển tới phần lưng bên phải của Tiểu Bất Điểm.

“Cậu quát cái gì mà quát, cứ như ông già ấy, sớm muộn gì cũng thành ông cụ!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ, tiếp tục hát bài hát đi tắm của mình.

Thủy An Lạc: “...”

Bất Điểm à, con của mẹ nuôi sao có thể mau già được chứ!

Mãi cho đến khi hai bé con tắm gần xong, Thủy An Lạc mới tỏ ra đạo mạo nghiêm trang cất di động đi rồi bước vào, sau đó lấy khăn tắm rồi bế Tiểu Bất Điểm lên, mở vòi sen giúp bé con tráng người: “Bánh Bao Rau, tự con tráng người nhé, mẹ bế Tiểu Bất Điểm ra trước rồi lát nữa sẽ vào đóng vòi sen, con tắm xong cứ ra là được.”

“Vâng.” Bánh Bao Rau đáp lời rồi đứng dưới vòi sen tự tắm tiếp.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bất Điểm đi ra ngoài, giúp bé con lau khô người, lấy đồ lót mặc vào cho bé, rồi lại thay bộ đồ ngủ liền thân hình cá heo cho Tiểu Bất Điểm.

“Con muốn hình cá sấu nhỏ cơ!” Tiểu Bất Điểm chỉ chỉ vào bộ quần áo khác, nói.

“Đó là của tôi!” Bánh Bao Rau vừa đi ra đã trợn trắng mắt nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2553: Bé mập của riêng bánh bao rau (4)
“Mẹ nuôi...”

“Đó là của Bánh Bao Rau mà, con không cao bằng Bánh Bao Rau nên mặc sẽ bị rộng đấy! Ngày mai mẹ nuôi mua cho con một bộ đồ cá sấu nhỏ cỡ bé hơn có được không.”

“Được ạ!”

“Mẹ, mẹ đừng cưng chiều cậu ta quá!” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.

“Hừ hừ hừ... không thương cậu, chính là không thương cậu đấy...” Tiểu Bất Điểm nói, nhóc thay quần áo của mình xong liền lăn vào ổ chăn.

Bánh Bao Rau: “...”

Thủy An Lạc bật cười ôm con trai lên giường rồi mặc đồ cho nhóc: “Được rồi, hai đứa ngủ đi, để mẹ đi khóa nước.”

Tiểu Bất Điểm lăn tới lăn lui trong chăn, miệng vẫn còn đang hát, cuối cùng khi Kiều Nhã Nguyễn gọi điện tới liền cười tít mắt gọi mẹ.

Bây giờ là mười rưỡi tối, Kiều Nhã Nguyễn vừa mới xong việc cho nên lập tức gọi điện cho con gái, hôm nay có khả năng Phong Phong sẽ phải tăng ca cả đêm, cô muốn gọi lúc nào cũng được.

Tiểu Bất Điểm líu ríu kể lại những chuyện ngày hôm nay cho mẹ mình nghe, chuyện gì cũng kể hết.

Tuy rằng chỉ là mấy chuyện nhảm nhí nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại thích nghe con gái tâm sự với mình.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn tài liệu trên bàn, cuối cùng nằm dài ra giường.

Bây giờ đã là tháng hai rồi, đến tháng ba là địa điểm đổi quân sẽ được đưa xuống, cô thật sự muốn mang Tiểu Bất Điểm đi nhưng mà chính bản thân Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng rõ tình huống bên kia, con gái sắp đi học nhà trẻ, mà nếu mang Tiểu Bất Điểm theo thì chắc chắn nền giáo dục bên kia sẽ không được như bên này.

Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất khó nghĩ.

Thế nhưng nếu không mang Tiểu Bất Điểm theo thì có lẽ suốt nửa năm, hoặc có lẽ một năm cô cũng không gặp được con gái mình mất.

Nếu thế cô nghĩ cô sẽ điên mất thôi.

Lúc trước khi nói chuyện này ra với Phong Phong thì cô đã đau đầu nghĩ ra rất nhiều cách nói để có thể thuyết phục Phong Phong, thế nhưng anh lại chỉ dùng một câu nói đã giải quyết mọi chuyện: “Em là gốc rễ của anh và con, cùng lắm thì em đi đâu, bọn anh sẽ theo tới đó.”

Thế nhưng làm sao cô có thể nỡ lòng nào để bọn họ từ bỏ cuộc sống ở thành phố A mà theo cô đến sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào đó được?

“Mẹ, sao mẹ lại không nói gì thế?” Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi.

“Vì chê cậu nói nhiều đấy!”

“Cậu câm miệng được chưa hả! Tôi đang nói chuyện với mẹ tôi cơ mà!”

Nghe tiếng cãi vã của hai đứa nhỏ khiến Kiều Nhã Nguyễn nở nụ cười. Cô dùng một tay gối đầu, nói: “Mẹ thích nghe con gái của mẹ nói chuyện.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói: “Được rồi, khuya lắm rồi, bé ngoan mau đi ngủ nhanh đi, tối mai mẹ gọi video cho con có được không?”

“Vâng ạ, mẹ cũng phải nhanh nhanh đi ngủ đi nhé!” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc nói.

“Được.” Lắng nghe tiếng nói non nớt của con gái, Kiều Nhã Nguyễn xoay người nằm xuống. Cô ngẩn người rất lâu sau khi Tiểu Bất Điểm tắt cuộc gọi rồi mới gọi điện thoại cho Phong Phong.

Lúc này vừa hay đang là giờ nghỉ của Phong Phong, đang quay phân cảnh của vai phụ, một lát nữa anh mới phải quay với người kia.

“Phong Phong! Em cảm thấy em sắp không tiếp tục được nữa rồi.”

Phong Phong vừa mới mặc áo do George đứa tới, còn đang giậm giậm chân để làm ấm cơ thể.

“Làm sao thế?” Phong Phong vừa nói vừa từ chối nước nóng do trợ lý đưa đến, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

“Tháng sau sẽ có danh sách di quân, đến tháng sáu sẽ hoàn thành toàn bộ chuyện này, đến lúc đó...” Đây là vấn đề mà bất cứ một quân nhân nào sẽ phải đối mặt, nhất là nữ quân nhân thì lại càng mẫn cảm với chuyện này hơn.

Nếu như không đủ kiên cường thì có lẽ đây chính là lúc cuộc đời quân nhân của họ bị phá hủy.

Phong Phong đi ra bên ngoài, từng con gió lạnh thổi vào người anh.

Chẳng phải người đáng lẽ nên đấu tranh việc này phải là anh sao? Vì cái gì mà vợ của anh còn bối rối hơn cả anh vậy chứ?

“Bà xã, em vừa mới gọi điện cho con gái xong đúng không?” Phong Phong hỏi, dường như cũng chỉ có Tiểu Bất Điểm mới có thể khiến cô dao động, một ông chồng như anh cũng chẳng có chút địa vị gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2554: Bé mập của riêng bánh bao rau (5)
Má nó!

Kiều Nhã Nguyễn buồn bực hừ một tiếng.

“Anh nghĩ nếu như bây giờ anh nói một câu chuyển nghề với em thì chắc em sẽ đập cho anh một cái luôn quá! Được rồi, đừng làm kiêu nữa, đã mặc quân phục trên người thì em còn có lựa chọn nào khác sao? Yên tâm đi, về sau anh không phải đi quay, con gái không phải đi học thì anh sẽ dẫn con bé tới thăm tù em!”

“Thăm tù?” Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật: “Anh nói như thế là đang ngứa đòn đấy hả?”

“Hừ, trời cao hoàng đế xa! Em có đánh cũng không đánh tới!” Phong Phong hừ lạnh nói.

Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ, hẳn là người đàn ông này cũng rất để ý, chứ nếu không thì sao có thể nói mấy câu như vậy được.

“Em muốn mang Tiểu Bất Điểm đi.” Kiều Nhã Nguyễn buồn bực nói, cô thật sự không nỡ xa con gái mà.

“Tổ tông ơi em vừa phải thôi!” Phong Phong vội nói: “Cái chuyện di quân này chẳng ai biết sau này sẽ thế nào, trẻ con thì cần đi học, em đừng bắt con bé lăn lộn nữa.”

“Anh chẳng yêu em gì cả, để em phải đi một mình!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Nói cái khỉ gì thế hả? Năm đó là ai tự dưng chạy đi nhập ngũ thế? Anh bắt em đi à?” Phong Phong bật cười, nói: “Nếu đã làm, thì làm cho đến nơi đến chốn đi.”

“Câu đó thì ai mà chả biết, em chỉ muốn than thở vài câu với anh mà cũng không được sao hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bắt đầu lăn lộn trên giường.

“Được, được, được, anh biết vợ anh mà, cứ nói đi! Anh nghe, hay là để anh giúp em chửi vài câu nhé?” Phong Phong tốt tính dỗ dành vợ nhà mình, làm sao anh có thể cam lòng để hai người họ xa nhau được.

Thế nhưng thân là một quân nhân, trước là quân sau mới là nhân, đây chẳng phải là chuyện đã biết từ sớm rồi đó sao?

Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong chọc cười, cô đưa tay lau nước mắt: “Anh vẫn đang quay phim đó à?”

“Ừ, tối nay phải quay cho bằng hết mấy phân cảnh trong đêm. Lúc này anh đang ở trường học đây, không ngờ anh vừa mới thấy được ảnh chụp của vợ anh trong hội trường đấy! Ngầu thật, hóa ra cũng là một nhân vật có tiếng trong trường!”

“Anh thì ngon rồi! Hình như ảnh của anh được dán ở vị trí đầu tiên thì phải, lại còn ở vị trí cao nhất nữa! Người không biết còn tưởng đấy là di ảnh của anh luôn đấy!” Kiều Nhã Nguyễn hầm hừ nói. Trước đây cô không chú ý lắm, sau khi quen biết Phong Phong thì mới phát hiện người được nhà trường vinh danh cao nhất lại là Phong Ảnh đế.

Phong Phong cúi đầu cười: “Ảnh chụp của hai chúng ta cũng không tệ lắm, đợi chỉnh sửa xong rồi sẽ cho em xem.”

“Dùng ảnh của em? Dùng ảnh của em làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn có chút hồi hộp.

“Không nói cho em biết đâu.” Phong Phong vừa nói vừa dựa vào lan can nhìn sân trường yên tĩnh không một bóng người: “Ngày mai để anh đưa Tiểu Bất Điểm đi xem trường của ba mẹ con bé, mà tiếc là anh lại đi sớm quá.”

“À vâng, đúng là ngài chết sớm thật.” Tâm tình của Kiều Nhã Nguyễn tốt hơn trước rất nhiều, hiện tại đã có thể nói giỡn với Phong Phong rồi.

“Ha, gái à, chúng ta có thể vui vẻ tán gẫu được không đây?” Phong Phong giả vờ nghiêm túc nói, “Anh đang nói chuyện lãng mạn đấy nhé!”

“Phong Phong! Chuẩn bị!” Phó đạo diễn ở phía sau gọi.

“Bà xã, anh đi làm việc trước đây! Em mau đi ngủ đi, xong đợt này anh sẽ qua thăm tù em.” Phong Phong vừa nói vừa cầm di động đi về phía lễ đường.

Tiếp đến là cảnh quay ngoại cảnh của ba người, nam nữ chính và nam phụ. Lúc đầu cái cảnh quay ngoại cảnh này cũng không có gì, nhưng nhiệt độ bây giờ quá lạnh, Triệu Uyển Uyển phải mặc váy dài, đây chắc chắn là một thử thách đối với diễn viên nữ.

Diễn viên đóng nam phụ cũng là một diễn viên có chút danh tiếng. Anh ta nhìn Triệu Uyển Uyển đã mặc áo khoác dài đến mắt cá chân mà vẫn còn run lẩy bẩy vì lạnh liền không nhịn được nói: “Hay là... dùng kỹ xảo điện ảnh đi! Đằng nào công nghệ bây giờ cũng hiện đại như thế...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2555: Bé mập của riêng bánh bao rau (6)
“Cứ dùng kỹ xảo thì mọi người cũng khỏi cần diễn nữa.” Phong Phong đột nhiên lên tiếng khiến cho nam phụ nghẹn họng không nói được gì, yêu cầu của Phong Phong còn cao hơn cả yêu cầu của đạo diễn, hơn nữa ở đây không một ai có thể cùng đứng cùng ngồi với anh cả.

Triệu Uyển Uyển khẽ run người, nói: “Không sao đâu, tôi có thể làm được mà!” Cô nói rồi quay đầu nhìn về phía nam phụ, sau đó khẽ gật đầu một cái cảm ơn.

Đạo diễn nhịn không được phải xoa xoa hai tay vào nhau, thật ra là vì vừa quay vừa chiếu nên lúc nào cũng phải đuổi tiến độ, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

“Vậy mọi người chuẩn bị qua một lần luôn đi, trời lạnh lắm rồi, mấy cảnh ngoài trời này chúng ta cố gắng quay một lần cho xong! Hậu kỳ, các cậu cố gắng theo, chúng ta cố gắng không chọn quá nhiều cảnh!” Đạo diễn nói rồi quay sang nói với trợ lý của mình: “Đi chuẩn bị nhiều canh gừng một chút.”

Diễn viên nam mặc vest cho nên bên trong còn có thể mặc thêm quần áo, lúc nam phụ chuẩn bị mặc thêm quần áo thì lại chứng kiến Phong Phong chỉ mặc một bộ đồ ngắn tay đơn giản, bên dưới là quần vải thô.

Phong Phong nhìn nam phụ với ánh mắt không hài lòng, nghĩ khán giả mù hết chắc?

Chỉ là anh không có nói ra miệng mà thôi.

Nhưng chỉ vỏn vẹn có một ánh mắt cũng đủ khiến nam phụ kia không dám mặc đồ tiếp nữa rồi. Một cô gái như Triệu Uyển Uyển cũng chỉ mặc một chiếc váy liền bên trong áo khoác, anh ta là một thằng đàn ông chả lẽ còn không làm được sao?

Phong Phong đi tới bên cạnh Triệu Uyển Uyển, nhìn cô giậm chân trong cái áo khoác to sụ liền nhận lấy ly nước nóng George đưa cho rồi đưa lại cho Triệu Uyển Uyển: “Cô có thật sự chịu được không đấy?”

Triệu Uyển Uyển nhận lấy, nói cảm ơn với Phong Phong rồi mới trả lời: “Chịu được, tôi từng quay cảnh dưới nước trong tiết trời đông rồi, lúc đó nhân vật chính còn NG vài lần khiến tôi phải ngâm nước cả ngày, cũng quen rồi.”

Phong Phong gật đầu: “Nếu không chịu được thì nói, quay xong cảnh này thì cô về nghỉ ngơi luôn đi, tiếp theo không có cảnh nào của cô nữa. Ngày mai Tiểu Sư Niệm và Tiểu Bất Điểm cũng tới.”

“Vâng, Niệm Niệm cũng nói với tôi rồi, ngày mai tôi sẽ qua đón con bé.” Vừa nhắc tới cô cháu gái này thì khóe miệng của Triệu Uyển Uyển lập tức cong lên. Nếu trước đây cô một lòng muốn tìm được chủ nhân của miếng ngọc kia thì hiện tại Tiểu Sư Niệm chính là tất cả của cô.

Triệu Uyển Uyển vốn đã xinh đẹp, cười ên lại càng động lòng người hơn.

Vậy nên một cảnh tượng này bị nhân viên trong đoàn làm phim lén lút chụp lại, hơn nữa còn ngấm ngầm bán cho paparazi với giá cao ngay trong đêm.

Trong đoàn làm phim thì mấy chuyện vu vơ như thế này không hiếm thấy, có vài người vì muốn tăng độ nổi tiếng cho nên sẽ không để ý, thậm chí còn dung túng cho mấy người thế này.

“OK, mọi người lên tinh thần nào! Tôi vừa mới nghe bên tiêu thụ đưa tới tin tức, tập bảy của bộ phim Trúc Mã đã đạt tỉ lệ người xem là năm mươi lăm! Phá vỡ kỷ lục cao nhất của phim Vương Phi rồi!” Đạo diễn cúp di động rồi vui vẻ công bố tin tức này.

Triệu Uyển Uyển thở ra một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Phong Phong: “Thầy! Thật sự cảm ơn thầy! Nếu không có thầy thì sẽ chẳng có tôi của ngày hôm nay!” Không có anh cô sẽ không đi đến được vị trí hiện tại.

Phong Phong nhướng mày: “Cảm ơn tôi mắng cô à?"

“Đúng! Cảm ơn thầy đã mắng tôi! Cảm ơn sự chuyên tâm của thầy đối với diễn xuất!” Triệu Uyển Uyển nghiêm túc nói, đây là cái mà cô không bao giờ có thể thấy được ở những đoàn làm phim trước đây.

“Ha, thằng ngốc Sư hạ Dương kia đúng thật là chẳng có mắt! Đi thôi, đi thôi!” Phong Phong nói rồi bước ra ngoài trước.

Sư... Hạ Dương!

Triệu Uyển Uyển hơi khựng lại một chút, dường như đã lâu lắm rồi cô không nghĩ đến cái tên này, lâu đến mức rõ ràng chỉ mới qua vài ngày mà cô lại cảm giác như vài thế kỷ đã trôi qua vậy.

Đơn giản là ngày Tết hôm đó, người đàn ông kia mang theo Tiểu Sư Niệm đến đã đánh vỡ mọi kiên cường của cô.

Nhưng mà anh lại nói: Dương Dương đã mất rồi, tôi không thể để cô ăn Tết một mình được.

Một câu nói tưởng chừng như bình thường ấy lại khiến Triệu Uyển Uyển đau đớn vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2556: Bé mập của riêng bánh bao rau (7)
Vậy nên tối hôm nay những người còn chưa đi ngủ đã bị một dòng tin tức làm cho ngây người.

Lúc Sở Ninh Dực đang đi tắm, Thủy An Lạc ngồi đọc tin liền thấy được một bài báo với tiêu đề: [Vợ chồng Phong Triệu phim giả tình thật! Sự quan tâm ngọt ngào trong đoàn làm phim.]

Bên dưới là một tấm ảnh, Triệu Uyển Uyển cầm một cái ly trong tay đang cười tươi nhìn Phong Phong, theo người biết chuyện nói thì đó chính là cái ly chuyên dụng của Phong Phong.

Má...

Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, tiện tay còn gửi sang cho cả Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Anh Sở, người biết chuyện trong công ty điện ảnh và truyền hình của anh đúng là không ít nhỉ.”

Sở Ninh Dực mới bước ra khỏi phòng tắm, đang vừa lau đầu vừa nhìn cô gái đang nghịch di động trên giường: “Cái gì?”

“Cái gì mà gì, tự anh xem đi! Rõ ràng là cách xa vạn dặm nhé? Cái gì mà ngọt ngào với quan tâm chứ, điên à!”

Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu liếc nhìn một cái rồi cầm lấy di động của Thủy An Lạc, sau đó gọi đến một số liên lạc.

“Là tôi đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, đây không phải là lần đầu tiên anh lấy di động c ủa Thủy An Lạc gọi điện thoại cho nên Thủy An Lạc cũng đã sớm quen rồi: “Khởi tố bài báo đăng tối ngày hôm nay, còn nữa, tìm nhân viên đoàn làm phim nào chụp tấm hình đó rồi phát tán ra ngoài, tìm được rồi thì khởi tố yêu cầu bồi thường dựa theo hợp đồng!” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy rồi đặt nó lên bàn.

Thủy An Lạc nằm lì trên giường, cô với tay lấy di động của mình: “Chậc, chậc, chậc, Sở tổng à, ngài đúng là mạnh mẽ quyết đoán thật đấy! Người ta thì đều ước có scandal gì gì đó, đến chỗ ngài thì hay rồi, tin tức vừa mới xuất hiện được năm phút đồng hồ thì ngài đã khởi tố người ta!”

“Nếu không thì sao đây? Hay là anh mới người đó ăn một bữa cơm, nói cho người đó biết ông đây đã chuẩn bị xong hết rồi, ông đây muốn khởi tố?” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng: “Sở Thị không phải công ty dựa vào scandal để nổi tiếng! Mấy thứ này tuyệt đối không được phép xuất hiện trong Sở Thị!”

Thủy An Lạc bĩu môi, tải lại bản tin hai lần thì phát hiện bài báo kia đã biến mất không chút tăm hơi, ngay cả bài đăng lại cũng không thấy, không thể không nói hiệu suất của mấy người kia thật là nhanh.

Sở Ninh Dực đã ra tay thì hiệu suất sao có thể không nhanh cho được.

Thủy An Lạc đọc hết tin tức liền bỏ di động xuống, sau đó nằm lên ngực của Sở Ninh Dực rồi thấp giọng nói: “Tân Nhạc nói đàn anh đã tỉnh rồi, bảo anh không cần phải lo lắng.”

“Anh lo lắng?” Sở Ninh Dực dùng một tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc rồi bật cười một tiếng.

“À, là bảo em đừng lo lắng!” Thủy An Lạc quả quyết sửa miệng, cái đồ ưa làm bộ làm tịch này đúng là biết cách làm bộ làm tịch mà.

“Em lo lắng cho cậu ta à?” Giọng của anh Sở không thể nói là tốt được.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang đẩy mình ra, dáng vẻ nhìn cô như một con báo đang trong trạng thái chuẩn bị tấn công con mồi thì khựng lại một chút, sau đó nói một cách đương nhiên: “Chị dâu như mẹ! Em đây là đang quan tâm anh ấy như một trưởng bối!” Thủy An Lạc nói xong câu này quả thực muốn vỗ tay cho bản thân mình, sao cô lại thông minh thế cơ chứ?

Lời nói này không sai chút nào, tuyệt đối không hề có sơ hở!

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của vợ ngốc nhà mình thì hừ một tiếng.

Thủy An Lạc âm thầm vỗ ngực, biết việc này coi như cho qua rồi.

Thủy An Lạc tự động sáp lại gần, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay của Sở Ninh Dực: “Nhưng mà lúc đàn anh tỉnh lại thì chú đã rời đi rồi, nhất định anh ấy sẽ cảm thấy thất vọng lắm!”

“Lớn chừng nào rồi còn thất vọng cái gì? Em yên tâm đi, cậu ta tỉnh lại mà trông thấy Tân Nhạc thì còn sướng hơn so với việc trông thấy ba mình nhiều!” Sở Ninh Dực nói rồi tự tay tắt đèn, đi ngủ.

Thủy An Lạc câm lặng, anh Sở thật là chỉ thích nói thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2557: Bé mập của riêng bánh bao rau (8)
Nửa đêm, trong bệnh viện.

Mặc Lộ Túc nhìn chằm chằm Tân Nhạc, chỉ là vẫn không nói gì.

Tân Nhạc ngồi bên giường nắm lấy tay của Mặc Lộ Túc. Cô vẫn nói suốt từ nãy giờ nhưng lại không hề nhìn anh.

Anh không nói một lời, chỉ nhìn cô.

Mặc Lộ Túc hơi hơi giật ngón tay của mình, có lẽ điều mà anh mong muốn thật sự rất đơn giản, chính là: Em cứ nói đi, còn anh sẽ nghe.

Cuộc đời của anh không còn chỉ là một mảnh tĩnh lặng nữa, mà cuộc đời của em cũng không còn hoang vu nữa rồi.

Một khắc bị đâm bay người đó, Mặc Lộ Túc đã nghĩ nếu như anh còn có cơ hội để tỉnh lại thì anh muốn nói với cô rằng, thật ra...

“Mặc Lộ Túc! Không cần biết anh chán ghét em thế nào nhưng mà em vẫn yêu anh, không muốn rời xa anh! Em đã nói với ba của anh rồi, từ bây giờ trở đi anh là của em! Cho nên anh cũng không được cũng không nên đuổi em đi!” Tân Nhạc nói rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sũng nước mang theo sự chờ đợi cùng vẻ thận trọng nhìn thẳng vào anh.

Ngay từ khoảnh khắc Mặc Lộ Túc nhìn vào đôi mắt ấy thì vị trí nơi trái tim của anh còn đau hơn mấy lần so với cảm giác đau đớn ở xương sườn.

“Em biết em không giỏi giang bằng Thủy An Lạc! Em không xinh đẹp bằng Kiều Nhã Nguyễn! Không tràn đầy sức sống như Kiều Nhã Nguyễn! Cô ấy theo đuổi anh lâu như vậy cũng không thành công cho nên em biết anh sẽ không thích em, nhưng mà em muốn...”

“Tân Nhạc! Em không cần thiết phải so sánh bản thân với hai người họ!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nói có chút vội vàng của cô, thế nhưng chỉ nói mấy chữ này cũng khiến trán anh ướt sũng mồ hôi, bởi vì ngực anh đau đến dữ dội.

Nhưng mà anh muốn nói, cũng cần phải nói.

Cô không cần phải so sánh với bất cứ ai. Thủy An Lạc có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì cái mà cô cần là Sở Ninh Dực. Còn về phần Kiều Nhã Nguyễn thì hai người họ chưa bao giờ là người trong cùng một thế giới, lại càng không thể trở thành gánh nặng của cô.

Tân Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nghe được thanh âm khàn đặc của anh, hàm răng trắng tinh như muốn khảm vào khóe môi, đau đớn đến mức khiến cô khôi phục lại ý thức của mình.

Mặc Lộ Túc trở tay nắm chặt lấy bàn tay của cô rồi khẽ nhắm hai mắt lại: “Tân Nhạc, em không cần phải so sánh với bất cứ ai cả, em chính là em.” Mặc Lộ Túc nói, thế rồi hơi thở dần trở nên đều đều.

Anh ngủ rồi.

Tân Nhạc nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của mình, nghe một câu nói cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của Mặc Lộ Túc, gương mặt ướt sũng nước mắt cuối cùng cũng có chút ý cười.

Ba mẹ Tân Nhạc biết Mặc Lộ Túc đã tỉnh lại thì rất hài lòng, nhất là mẹ Tân Nhạc, từ sáng sớm bà đã đi chợ mua xương sườn về để nấu canh cho Mặc Lộ Túc, thậm chí còn làm mấy món bổ dưỡng, ngay cả con trai ruột của bà lúc nằm viện cũng không được đãi ngộ như thế đâu.

Lúc mẹ Tân Nhạc nấu cơm thì ba Tân Nhạc còn trêu chọc vợ mình: “Lúc trước chẳng phải em hận người ta muốn chết luôn đấy sao?”

“Chuyện này khác chứ! Viện trưởng Mặc này á, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vẻ ngoài thì có vẻ ngoài! Mấy ngày nay đối xử với chúng ta cũng rất tốt đấy thôi! Quan trọng là anh nhìn con gái của anh đi, rõ ràng là con bé đâu có bỏ được người ta đâu!”

“Được rồi, được rồi, xem như là anh thấy rõ rồi, em là đang chọn con rể vàng, càng nhìn càng thấy thích! Mà Viện trưởng Mặc đã sớm lọt vào mắt xanh của em rồi!” Ba Tân Nhạc vừa ngó nồi canh xương sườn vừa nói.

“Nếu đổi lại là một người khác thì em thực sự không bằng lòng cho Nhạc Nhạc quay lại đâu! Thế nhưng cái cậu Viện trưởng Mặc này thì em thích thật!” Mẹ Tân nói một cách đương nhiên.

Ba Tân lắc lắc đầu: “Được, được, được, em thích là được! Đằng nào thì ngay từ hôm đầu tiên em cũng đã thích rồi! Nhanh lên, Nhạc Nhạc trông cả đêm rồi, chúng ta phải để con bé về nghỉ ngơi chứ!” Nói cho cùng thì người làm ba vẫn xót thương con gái của mình mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2558: Bé mập của riêng bánh bao rau (9)
Tân Nhạc trông nom cả một đêm không dám chợp mắt. Cô chỉ sợ Mặc Lộ Túc đột nhiên có biến chứng gì đó. May mà sức khỏe bình thường của Mặc Lộ Túc vốn đã tốt cho nên buổi tối đầu tiên vẫn được xem là an toàn.

Sáng sớm Tân Dương lại tới. Phòng bệnh của cậu ở cách đó không xa.

“Anh rể không có vấn đề gì chứ?” Tân Dương tự giác sửa lại xưng hô.

Tân Nhạc cũng không ngăn cản mà chỉ kéo chăn cho Mặc Lộ Túc. Cô muốn rút tay của mình ra nhưng lại phát hiện anh nắm rất chặt.

Ánh mắt của Tân Dương di chuyển xuống dưới rồi chặc lưỡi nói: “Xem ra là không sao rồi, anh rể cũng chạy không thoát nhỉ!”

“Chỉ biết nói linh tinh!” Tân Nhạc nói, tâm tình cũng tốt hơn.

“Xem ra vụ tai nạn giao thông này cũng đáng giá lắm! Cái kẻ gây họa kia lại thành công thần với hai người rồi! Xem ra có người không về được thành phố S rồi!” Tân Dương thở dài nói.

Tai nạn giao thông?

Nhắc tới tai nạn giao thông thì Tân Nhạc cũng chợt nhận ra rằng, dường như lúc đó cô thấy được người kia chính là... Trần Thiến Đồng.

Nhưng mà tại sao?

Cô với Trần Thiến Đồng xưa nay không thù không oán, vậy thì tại sao cô ta lại muốn giết cô chứ?

“Nhưng mà chị An Lạc có nói việc này ngài Sở đã giải quyết rồi, chị không cần phải lo lắng đâu!” Tân Dương nói.

Tân Nhạc gật đầu: “Hôm nay em xuất viện rồi! Còn không mau đi thu dọn đồ đạc đi?” Tân Nhạc nói rồi cẩn thận rút tay của mình ra.

Tân Dương đi tới ngồi xuống ghế sofa rồi hừ một tiếng: “Không có tâm tình, nửa đêm hôm qua em lướt tin tức thì đột nhiên thấy một cái tin về scandal của Phong Phong và Triệu Uyển Uyển! Làm em sợ muốn chết, ai mà biết mới quay đi quay lại đã không thấy tăm hơi đâu, sáng sớm hôm nay thì thấy tin Sở Thị khởi tố báo giải trí Hương Tiêu! Chậc chậc, tốc độ này thật là dọa chết người mà!”

“Em đừng có đọc mấy cái tin tức rồi nói lung tung nữa! Phong Phong với Triệu Uyển Uyển không có quan hệ gì đâu! Nếu thật sự muốn xét quan hệ thì suýt nữa Triệu Uyển Uyển còn phải gọi Phong Phong một tiếng sư thúc đấy!” Tân Nhạc nói rồi đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân, để mình tỉnh táo hơn một chút.

Tân Dương hấp ta hấp tấp theo vào rồi dựa cửa nói: “Chị, em muốn học Đại học Điện ảnh!”

“Tại sao?" Tân Nhạc vừa đánh răng vừa hỏi: “Chẳng phải em bảo là muốn học chữa bệnh à?”

“Ai muốn học y chứ?” Tân Dương dựa vào cửa, nói: “Em cảm thấy nếu em học quay phim thì sau này em có thể lưu giữ lại được rất nhiều điều đẹp đẽ.”

Tân Nhạc đánh răng, súc miệng rồi mới nói: “Em thích vì nó ngầu chứ gì?”

“Chị! Chị chẳng hiểu gì cả!”

“Ha, chị không hiểu đâu! Em đi mà nói với ba mẹ ấy!” Tân Nhạc nói rồi rửa mặt đi ra ngoài.

“Chị...” Tân Dương vội vàng đuổi theo, chính vì cậu sợ ba mẹ không đồng ý cho nên mới tính toán kéo thêm một đồng minh. Nhưng Tân Dương còn chưa kịp nói gì thì ba mẹ Tân đã đến rồi.

Lúc này Mặc Lộ Túc cũng vừa khéo tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy ba mẹ Tân khiến Mặc Lộ Túc có chút căng thẳng. Về phần tại sao thì không cần đoán cũng biết, rõ ràng ba mẹ Tân Nhạc đã biết rõ thân phận của anh rồi.

“Mau nằm im đi đừng nhúc nhích! Thương gân động cốt một trăm ngày! Cậu phải dưỡng bệnh cho thật tốt mới được!” Mẹ Tân nói rồi đặt cặp lồng lên bàn, nhìn thế nào cũng thấy chàng rể này thật vừa mắt thế chứ.

“Cô chú, cháu…”

“Được rồi, có việc gì thì đợi vết thương khá hơn rồi nói!” Ba Tân Nhạc trầm giọng nói, nghe giọng điệu cũng không có vẻ gì là thoải mái.

Mặc Lộ Túc khựng lại một chút, tự biết là người bố vợ này không dễ nói chuyện rồi.

“Lộ Túc, đây là canh xương sườn cô nấu cho cháu, mau nếm thử đi!” Mẹ Tân Nhạc cười híp mắt lên tiếng.

“Con bị bệnh cũng đâu thấy mẹ nấu gì cho con chứ?” Tân Dương oán giận nói.

Mẹ Tân lập tức bắn một cái liếc mắt qua: “Con là tự làm tự chịu, mẹ còn chưa xử lý con đã là may mắn lắm rồi, con còn dám đứng đó mà ra điều kiện với mẹ hả?”

Tân Dương: “...”

Khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ cong lên, trước đây mỗi khi bị ốm anh đều một thân một mình tự lo tất cả, sau đó anh lại cảm thấy bản thân còn chẳng có tư cách mà bị ốm. Thế nhưng bây giờ vừa tỉnh lại đã có cảm giác được người khác quan tâm...

Cảm giác này thật thích!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2559: Bé mập của riêng bánh bao rau (10)
Tân Nhạc bị mẹ mình đuổi về nhà nghỉ ngơi. Lúc đầu cô vẫn muốn ở lại bệnh viện nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của ba, cô quyết định về nhà luôn.

Mặc Lộ Túc cố gắng tỉnh táo để nói chuyện với mẹ Tân Nhạc một lúc, nhưng mẹ cô đã nhìn ra cho nên liền bảo anh mau nghỉ ngơi.

Mặc Lộ Túc xin lỗi một tiếng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trong thành phần thuốc chống viêm có cả thuốc an thần cho nên khoảng thời gian anh tỉnh lại kỳ thật rất ít.

Buổi trưa Thủy An Lạc có chạy qua xem tình hình, thấy ba mẹ Tân Nhạc vẫn đang ở đây cô cũng thấy yên tâm hơn.

Thủy An Lạc đặt cặp lồng xuống rồi nói: “Cháu còn lo anh ấy có thể bị đói bụng cơ đấy, không ngờ là vẫn chậm một bước!” Thủy An Lạc cười nói.

Mặc Lộ Túc tựa vào gối đầu, trừng mắt nhìn cô.

“Ba mẹ với cô Hai cũng muốn qua đây nhưng bị Ninh Dực cản lại rồi, thời tiết không được tốt, sức khỏe của bọn họ cũng bất tiện, cho nên không để mọi người tới thì hơn!” Sau khi lão phu nhân qua đời, cô Hai và ba chồng của Thủy An Lạc cũng hoàn toàn sụp đổ, mùa đông này chắc chắn không được khỏe.

“Không cần đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, không nghe ra được tâm trạng của anh thế nào.

Ba của anh còn chưa tới thì cô với bác qua đây cũng có ích gì dâu?

“Bác thế nào rồi?”

“Vẫn như vậy thôi, sau khi bà qua đời thì vẫn không tốt lắm. Sau khi biết anh gặp chuyện không may thì đêm qua suýt nữa ngất xỉu luôn.” Thủy An Lạc nói rồi rút ra một cái ipad ra rồi đưa cho mẹ của Tân Nhạc: “Dì! Cháu biết dì thích Phong Phong. Gần đây cũng không thể xem tivi được cho nên cháu chuẩn bị cho dì cái này.”

“Ôi chao! Vẫn là An Lạc có lòng!” Mẹ Tân vui mừng cười nói, sau đó nhận lấy.

“Còn cả cái này nữa, đây là thiệp mời hôn lễ của Phong Phong, đến lúc đó dì nhất định phải tới dự đấy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi rút một tấm thiệp mời ra đưa cho bà.

“Chúng ta cũng có thể đến dự sao?” Mẹ Tân có chút kích động, dù sao thì cũng là hôn lễ của thần tượng của mình mà.

“Đương nhiên có thể chứ ạ!” Thủy An Lạc nói rồi quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Đàn anh thì đừng có đi nhá! Người ta theo đuổi anh biết bao năm như vậy mà anh còn chẳng cho người ta nổi một ánh mắt! Chắc người mà Phong Phong hận nhất chính là anh đó!”

Mặc Lộ Túc tựa vào gối đầu dở khóc dở cười. Anh với Kiều Nhã Nguyễn còn chẳng phải là người của cùng một thế giới nữa kìa.

“Vậy bên phía bệnh viện cháu nhờ vào dì chú nhé, cháu còn phải về đi làm.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Được rồi, chuyện hội thảo quốc tế Hạ Môn trước kia anh từng đề cập với em, em đừng bận lòng nữa nhé.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

“Biết rồi, anh zai, anh tự chăm sóc cho mình đi! Đến lúc đó em sẽ đi!” Thủy An Lạc nói rồi cầm túi của mình lên: “Cháu chào dì chú, cháu về trước đây ạ.”

Mặc Lộ Túc còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng anh nghĩ nghĩ một hồi rồi vẫn không nói gì. Thủy An Lạc hiện giờ đã không còn là Thủy An Lạc chẳng biết gì của nhiều năm trước nữa rồi.

“Đúng là anh rể lúc nào cũng nhớ đến công việc.” Tân Dương tấm tắc nói.

Mặc Lộ Túc hơi cong môi, không trả lời lại cậu: “Hay là cô chú về nghỉ ngơi đi ạ, trong bệnh viện còn có y tá mà.”

“Y tá làm sao có thể chăm sóc chu đáo bằng người nhà chứ!” Mẹ Tân dứt khoát nói thẳng.

Mặc Lộ Túc: “...”

Người nhà, anh hơi cúi đầu che đi viền mắt đã hơi ửng đỏ của mình.

Mặc Lộ Túc cứ ngủ rồi lại tỉnh hết một ngày, thời gian ngủ tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với thời gian anh tỉnh lại.

Tân Nhạc tan làm rồi vội vàng chạy tới, lúc này Mặc Lộ Túc còn chưa có tỉnh lại. Tân Nhạc đặt túi của mình xuống, xem xét vết thương của Mặc Lộ Túc, thấy không có gì ngoài ý muốn thì mới cảm thấy yên tâm.
 
Top