Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2560: Bé mập của riêng bánh bao rau (11)
“Ba mẹ, hai người về nghỉ đi, để con ở lại đây trông cho.” Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn ba mẹ mình rồi nhìn Tân Dương, sau đó cô lôi cậu ra ngoài, lấy tiền ra, “Trên đường về em đưa ba mẹ đi ăn cái gì ngon ngon một chút. Mấy hôm nay ba mẹ bận rộn chăm sóc cho em nhiều rồi.”

Tân Dương cúi nhìn chị mình móc hết tiền trong ví ra đưa cho mình, có thể thấy là tiền chị vừa đi rút, nếu không chị ấy không thể mang nhiều tiền trên người như vậy được.

“Chị, không cần đâu.” Tân Dương cau mày nói, “Em không muốn bị ăn chửi đâu, về bảo mẹ nấu cơm là được rồi.”

“Em hay thật đấy, mẹ ở viện cả ngày trời rồi về em còn bảo mẹ nấu cơm được à, cầm lấy, không thì mai em đưa ba mẹ đi đây đi đó đi, chị không có thời gian.”

“Có gì đâu chứ, anh rể nói rồi, sau này nếu như em tới thành phố A thì ba mẹ cũng có thể tới sống ở đây luôn.” Giờ Tân Dương nhắc tới anh rể nghe còn thân thiết hơn cả nhắc tới bà chị nhà mình nữa.

Tân Nhạc thoáng khựng lại, chuyện này là sao?

Ba mẹ cô chấp nhận Mặc Lộ Túc nhanh vậy à?

Chuyện này không đúng, trước đây mẹ cô không phải rất có thành kiến với anh hả?

“Nói lúc nào thế?” Tân Nhạc nhíu mày hỏi lại.

“Thì chiều nay đấy.” Tân Dương đáp lại rồi đẩy Tân Nhạc vào, “Chị đừng nghĩ nhiều nữa, em với ba mẹ về đây, có chuyện gì thì gọi điện cho em, nhớ chăm sóc tốt cho anh rể nhé.”

Tân Nhạc thấy mọi người về rồi lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, sao cô cảm thấy mới chỉ một ngày mà trời đất đã đảo lộn lên hết thế nhỉ?

Tân Nhạc sắp xếp lại đồ của mình cho tử tế rồi ngồi xuống cạnh giường điều chỉnh tốc độ truyền dịch, xong lại thấy không yên tâm nên kiểm tra lại vết thương của Mặc Lộ Túc, nhưng lại bị người ta nắm lấy tay.

“Không cần lo, không sao đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, anh vừa mở mắt ra liền bắt gặp ngay ánh mắt của Tân Nhạc.

Tân Nhạc khựng lại, muốn rụt tay về nhưng lại bị Mặc Lộ Túc nắm chặt.

Mặc Lộ Túc muốn dậy, Tân Nhạc vội vàng đỡ lấy anh.

Sau khi ngồi lên đàng hoàng rồi anh mới nói: “Anh biết em không thích anh nói chuyện công việc, nhưng chuyện này anh vẫn phải nói. Sắp tới ở Hạ Môn có một buổi hội thảo về u bướu, em đi với Lạc Lạc đi. Sự kiện này có lợi cho việc đề bạt em lên làm y sĩ trưởng sau này hơn.”

Tân Nhạc cúi đầu, đúng là không thích nghe thật.

“Lên chức y sĩ trưởng quan trọng đến thế sao? Giờ em cũng đang rất tốt mà.” Tân Nhạc buồn bực nói.

“Cứ đi làm bác sĩ trợ lý mãi, vào phòng phẫu thuật cũng chỉ có thể đứng phụ thôi hả? Những người tốt nghiệp với em, trước không nói tới việc Lạc Lạc có thân phận tốt, chỉ nói tới hầu hết các bác sĩ cùng học với em đều đã có thể tự tay mình làm bác sĩ mổ chính rồi đấy.” Mặc Lộ Túc nói xong liền ho vài cái.

“Anh có thể đừng cứ mở miệng ra là lại nói những chuyện này với em được không.” Tân Nhạc đứng dậy muốn đi, nhưng lại đành nhận mệnh phải vỗ lên lưng anh, có điều nghe câu này của cô có vẻ rất tủi thân.

Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, nhấc cánh tay phải không bị thương của mình lên bảo cô, “Nếu em không muốn thì thôi, không sao.”

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo chỉ vì lời yêu cầu này của Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc cũng cảm thấy sốt ruột, dù sao thì cô cũng làm bác sĩ trợ lý mấy năm rồi, nhưng khi Mặc Lộ Túc nói đến chuyện này cô lại cảm thấy phản cảm, đã thế còn cực kỳ phản cảm nữa.

Nhưng câu nói sau đó của anh lại khiến cô rất bất ngờ, trước đây, anh luôn yêu cầu cô phải tự làm gì đó, chưa bao giờ nói câu kiểu “bỏ đi, không sao” như thế này cả.

“Nhưng lát nữa em đi xét nghiệm máu đi, anh đã nói trước với bác sĩ Lưu rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại nhíu mày lại.

“Xét nghiệm máu?” Tân Nhạc lại ngồi xuống cạnh giường, “Tại sao?”

“Có phải dạo gần đây em có uống mấy loại thuốc kiểu như thuốc an thần không?” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc hỏi một cách nghiêm túc.

Thuốc an thần?

Tân Nhạc lắc đầu, cô không bị bệnh cũng không bị kích động gì, sao lại đi uống cái thuốc có hại cho sức khỏe đó chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2561: Hành vi trả thù điên cuồng (1)
Chân mày Mặc Lộ Túc cau lại, tiếp tục cầm lấy cổ tay Tân Nhạc. Trước kia anh còn hoài nghi, nhưng giờ xem ra suy đoán của anh không hề sai, Tân Nhạc trước kia thực sự đã sử dụng một lượng lớn thuốc an thần.

Là một lượng lớn!

Có thể hiện giờ cô ấy chưa cảm thấy không thoải mái ở đâu cả, nhưng càng kéo dài, tim của cô ấy sẽ càng phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.

Tân Nhạc nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay cô chẳng uống thuốc gì cả chứ càng đừng nói tới cái loại thuốc an thần này.

“Em thực sự không...”

“Em cứ đi làm xét nghiệm máu đi đã.” Mặc Lộ Túc ngắt lời cô.

Tân Nhạc hơi mím môi, cuối cùng gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, với lấy di động.

Tân Nhạc đi làm xét nghiệm máu, sau đó liền ở bên đó chờ kết quả luôn.

Bác sĩ Lưu kiểm tra sơ bộ cho cô, cất tiếng hỏi: “Dạo này cô có cảm thấy buồn nôn hay tim đập nhanh, tay chân uể oải hay đầu váng mắt hoa gì không?”

Tân Nhạc lắc đầu: “Không, dạo này tôi rất bận nhưng không thấy bị như vậy.” Đầu tiên là em trai nằm viện, xong Mặc Lộ Túc lại gặp tai nạn, cô bận như chong chóng, nào có thời gian để mà ốm chứ.

“Có thể là vì có quá bận bịu cho nên chưa nhận ra.” Bác sĩ Lưu nói, lúc trước Viện trưởng đã dặn tôi chuẩn bị cho cô một buổi xét nghiệm máu, tôi còn đang nghĩ là làm sao? Không tin chính cô tự thử xem, mạch đập quả thực có vấn đề.”

Tân Nhạc vẫn không hiểu lắm, “Nhưng dạo gần đây đúng là tôi không hề tiếp xúc với thuốc an thần gì cả.”

Bác sĩ Lưu nhíu mày. Lúc y tá chuyển kết quả xét nghiệm tới, ông ấy thoáng nhìn qua một lần, có điều sắc mặt còn khó coi hơn cả khi nãy.

Tân Nhạc sửng sốt một chút: “Sao, sao vậy?”

Sắc mặt của bác sĩ Lưu ngoại trừ khó coi ra thì còn ẩn chứa một loại cảm xúc khác.

Tân Nhạc gọi nó là: Xấu hổ!

Móa, xem cái bệnh án thôi mà, xấu hổ cái vẹo gì chứ?

Bác sĩ Lưu đưa báo cáo cho cô. Tân Nhạc tò mò cầm lấy, những chỉ số trên cơ thể cô đều khá thấp, thậm chí có thấp dưới mức bình thường, có điều mục xét nghiệm máu có dấu hiệu có thai kia là cái quỷ gì?

“Cái này...”

“Hay là cô cứ đưa cho bác sĩ Mặc xem xem. Tình hình rất nghiêm trọng, may mà bác sĩ Mặc phát hiện sớm, nếu không mấy ngày nữa chắc cô cũng mất mạng luôn rồi.” Về phần kết quả có thai gì đó kia ông ấy vẫn không nên nhắc đến thì hơn. Hai người đã ly hôn lâu như vậy rồi, ai biết là vẫn lén lút qua lại với nhau hay là bác sĩ Tân người ta đã có bạn trai mới chứ.

“Không, không phải, có thai nghĩa là sao?” Tân Nhạc có chút ngơ ngẩn. Cô và Mặc Lộ Túc chỉ có duy nhất một lần vào hôm Giao thừa, làm sao lại...

“Ừm... chắc là mới gần đây thôi, dù sao thì kết quả của xét nghiệm máu so với những xét nghiệm khác về mang thai thì chính xác hơn rất nhiều, cho nên chỉ cần một tuần cũng có thể kiểm tra ra rồi.” Bác sĩ Lưu muốn nói: Cô mang thai cô còn hỏi tôi nghĩa là sao? Cái này tôi không gánh nổi đâu, bị Viện trưởng biết chẳng phải sẽ giết chết tôi luôn à!

“Nhưng bác sĩ Tân à, đều là người làm bác sĩ, chuyện này cô cũng hiểu, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô, tuyệt đối không thể giữ đứa bé này lại được.” Bác sĩ Lưu nghiêm túc nói.

Tân Nhạc sửng sốt ngẩng đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt chỉ vì một câu nói của ông.

Không thể giữ được!

Đứa con đầu lòng của cô đã chết trong bụng, giờ đứa thứ hai còn chưa thành hình đã bị kết án tử hình.

“Bác sĩ Tân, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận đối với cô, nhưng hiện giờ bên trong cơ thể cô có tồn tại một lượng lớn thành phần thuốc an thần. Đứa bé giờ đang ở kỳ phân tách, chắc cô cũng hiểu.” Bác sĩ Lưu nhíu mày nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2562: Hành vi trả thù điên cuồng (2)
Không đợi bác sĩ Lưu nói xong, Tân Nhạc đã máy móc nói cảm ơn, sau đó đứng dậy bỏ đi.

Bác sĩ Lưu nhìn Tân Nhạc cầm báo cáo xét nghiệm bước đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô y tá trẻ vừa sắp xếp lại dụng cụ vừa mở miệng nói: “Bác sĩ Tân thật là xui xẻo, vừa mới mất một đứa bé, đứa thứ hai lại...”

Bác sĩ Lưu cũng lắc đầu, cho dù đứa bé này có phải là của Viện trưởng bọn họ hay không thì đối với Tân Nhạc mà nói đều là một củ sốc lớn, “Bắt đầu chuẩn bị việc điều trị cho bác sĩ Tân đi.”

Cô y tá gật đầu, nhưng lại nghĩ, việc này Viện trưởng nhất định sẽ tự mình làm, không đến lượt bọn họ.

Tân Nhạc quay trở lại phòng bệnh. Mặc Lộ Túc vừa cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Tân Nhạc trở nên sâu xa hơn mấy phần.

Bác sĩ Lưu vừa gọi điện nói rõ tình hình cho anh biết.

“Tân Nhạc...”

“Em không!” Còn chưa ngồi xuống, vừa nghe thấy Mặc Lộ Túc lên tiếng, Tân Nhạc đã giật bắn mình, kinh hãi kêu lên. Cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc, nhưng cô không muốn. Cô cũng không thể, lại càng không làm được, không thể tự tay giết chết đứa bé này được.

“Tân Nhạc, đây không phải là chuyện đùa.” Mặc Lộ Túc vì ra sức nắm lấy tay cô nên khiến miệng vết thương trên cánh tay bị động vào, đau đớn kéo tới nhưng cũng không lấn át được nỗi đau trong lòng anh.

Lúc bác sĩ Lưu nói với anh suy đoán của anh không sai, còn nói thêm một câu: Nhưng mà, Tân Nhạc có dấu hiệu mang thai.

Giây phút đó, anh không hề có chút hài lòng nào, trái lại chỉ cảm thấy... trời long đất lở.

Đứa con thứ hai của anh, đây là đứa con thứ hai của anh và Tân Nhạc.

“Em không muốn, em không muốn, Mặc Lộ Túc, em không muốn bỏ nó.” Tân Nhạc che tay lên phần bụng còn chưa có bất cứ dấu hiệu gì của mình, “Em không bảo vệ được chị nó, em không muốn ngay cả nó cũng rời bỏ em, em không muốn.” Tân Nhạc nói rồi liền xoay người định bỏ đi.

“Tân Nhạc!!!”

Mặc Lộ Túc vén chăn lên định xuống giường, nhưng do không đủ sức nên bị té ngã xuống đất. Cơn đau từ ngực và cánh tay đồng loạt kéo đến khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, nằm sõng soài ra đất.

“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc!!!” Tân Nhạc chạy đến cửa, quay đầu lại thấy người đàn ông đã ngã ra đất liền vội vàng chạy về. Cô quỳ xuống đất ôm lấy anh, sau đó ấn chuồng cấp cứu ở đầu giường.

“Mặc Lộ Túc, anh đừng làm em sợ, Mặc Lộ Túc!!!”

Mặc Lộ Túc cố nén cơn đau do vết thương bị rách, từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán anh trượt xuống. Anh dùng chút sức lực ít ỏi nắm chặt lấy cổ tay Tân Nhạc.

Lại một lần nữa, Mặc Lộ Túc được đưa đến phòng cấp cứu.

Lúc Thủy An Lạc chạy đến nơi, Tân Nhạc đang đờ đẫn ngồi chờ bên ngoài, hai tay vẫn đang đặt trên bụng.

“Tân Nhạc, xảy ra chuyện gì vậy?” Thủy An Lạc bước qua, vươn tay đặt lên vai Tân Nhạc.

“Cô ta đâu? Tôi muốn gặp cô ta.” Tân Nhạc không hề ngẩng đầu lên, ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động.

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút: “Ai cơ?”

“Trần Thiện Đồng, cô ta đầu rồi?” Tân Nhạc nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc: “Tôi muốn gặp cô ta.” Muốn hỏi cô ta, tại sao lại muốn hại mình như vậy, đồng thuốc an thần mà cô nhìn thấy ngày hôm đó đều là mua cho cô hết đúng không. Cô ta hại Mặc Lộ Túc còn chưa tính, giờ còn hại chết con cô, cô sao có thể tha thứ cho một ả đàn bà như vậy.

Thủy An Lạc càng thấy khó hiểu, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực vừa mới đi tới.

“Cô ta ở trong ngục giam, giờ tôi có thể cho người đưa cô đi, nhưng cô không chờ đến khi Mặc Lộ Túc ra ngoài à?” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.

Tân Nhạc từ từ đứng dậy, toàn thân như thể không tài nào đứng thẳng được, phải nhờ Thủy An Lạc đỡ lấy cô mới có thể đứng vững.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2563: Hành vi trả thù điên cuồng (3)
Tân Nhạc lắc đầu, cô muốn gặp Trần Thiện Đồng, ngay bây giờ.

Cô muốn cho Mặc Lộ Túc một câu trả lời rõ ràng, cũng là cho đứa con của cô một câu trả lời.

Sở Ninh Dực gọi người đưa Tân Nhạc đi. Thủy An Lạc nhìn cô bước từng bước ra ngoài, Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nghĩ đến những bức ảnh mà Thủy An Lạc nhận được lúc trước, chỉ bắt Trần Thiện Đồng ở tù hình như quá khoan dung cho cô ta rồi.

O...

Sao lại vơ đũa cả nắm thế, liên quan gì đến đàn bà chứ.

Lúc Tân Nhạc đến đồn cảnh sát, Thiếu Khanh còn đang thẩm vấn Trần Thiện Đồng. Lúc này trông cô ta hơi chật vật, hai tay bị còng chặt, bởi vì giãy giụa nên cổ tay đã có vết máu.

Thiếu Khanh ngồi đối diện cô ta, nhìn người phụ nữ đang cố vùng vẫy kia, chính ở đàn bà này thiếu chút nữa đã hại chết em họ anh.

Mặc Lộ Túc chưa từng cầu xin anh ta chuyện gì, đây là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc xin anh ta, mục đích là khiến ả đàn bà này hoàn toàn thân bại danh liệt.

“Cô Trần, cô biết tôi không cần bản khẩu cung của cô vẫn có thể khiến cô thân bại danh liệt chứ, quá khứ của cô Trần cũng khá là huy hoàng đấy.” Thiếu Khanh nói, vứt mấy bức ảnh lên bàn, “Cô Trần đang chờ điều gì? Chờ ngài Gà Đen này đến cứu cô à? Vậy thì có quá ngây thơ rồi.” Nói xong anh liền hất cằm, bảo cấp dưới dẫn một người đàn ông vào.

Gã kia vóc người cao lớn thô kệch, dáng vẻ trông vô cùng hung ác.

“Đội trưởng Thiều, đội trưởng Thiểu, dạo này tôi đều có phạm tội gì đâu đúng không?” Gà đàn ông hung hãn kia đứng trước mặt Thiếu Khanh lại trở thành một kẻ chết nhát.

Thiếu Khanh bắt chéo chân, ngón tay gõ lên mặt bàn, hất cằm chỉ vào người đàn bà phía trong, “Anh có quen người này không.”

Gã đàn ông tên Gà Đen kia quay đầu lại nhìn, liền thấy Trần Thiện Đồng đang bị còng tay ngồi trên ghế, nhất thời gã liền hiểu ra, xông tới giáng cho Trần Thiện Đồng một cái tát, cả người cả ghế ngã văng ra đất, “Con điếm này, là mày hại tao?”

“Vừa phải thôi, để lại một hơi tôi còn lập hồ sơ.” Giọng nói của Thiều Khanh vẫn bình thản như trước, tựa như đang xem một vở kịch, lại như đang nói, đánh chết chết thôi, cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả vậy.

Cánh cửa phòng thẩm vấn được đẩy ra, một cảnh sát bước vào, nói nhỏ vào tai Thiếu Khanh một cấu. Anh ta liền nhíu mày: “Sao cô ta lại tới đây? Để cô ta vào đi.”

Vì chuyện ở bệnh viện, anh ta không có hảo cảm mấy với Tân Nhạc. Hơn nữa lần này em họ bị thương cũng liên quan đến Tân Nhạc, cho nên anh ta lại càng không có cảm tình gì với cô.

May mà Tân Nhạc cũng không định gặp anh ta.

Cô mặc một chiếc áo lông dày. Mấy ngày qua vốn đã mệt mỏi, chuyện ngày hôm nay lại càng khiến cô suy sụp cho nền thoại nhìn trông cô cũng chẳng khá khẩm hơn Trần Thiện Đồng đang ở trong đó là bao.

Thiều Khanh nhìn cô một cái, nhíu mày sai người dẫn Gà Đen đi, sau đó mới đứng dậy bỏ đi.

Trần Thiện Đồng bên trong sớm đã bị gã kia tay đấm chân đá đến hấp hối. Khi nhìn thấy Tân Nhạc, cô ta lại cười, vết máu ở khóe miệng rõ ràng vô cùng.

Hai tay Tân Nhạc đặt trên mặt bàn, nhìn người bên trong. “Tại sao cô lại làm vậy? Trần Thiện Đồng, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô cả.” Tân Nhạc gắn từng chữ nói.

Trần Thiện Đồng giãy giụa đứng lên, lại mất thăng bằng tiếp tục ngã nhoài ra đất, “Tân Nhạc, cô là người bạn duy nhất của tôi, sao cô có thể làm bạn với kẻ khác được? Là cô phản bội tối trước, tôi sắp chết rồi, không bằng kéo cô đi cùng, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn là bạn tốt của nhau.”

Trần Thiện Đồng nói rồi cười, Tân Nhạc thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên tận đỉnh đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2564: Hành vi trả thù điên cuồng (4)
“Mặc Lộ Túc căn bản không hề thích cô, chỉ có đồ ngu như có mới lẽo đẽo theo anh ta mà thôi.” Trần Thiện Đồng TVT nói, cuối cùng cũng đứng dậy được, chậm rãi bước đến gần song cửa.

Tân Nhạc thầy cô ta lại gần, hai tay siết chặt lại, “Tình bạn của cô quá kinh khủng.”

“Thủy An Lạc không khinh khủng à? Trên tay cô ta có bao nhiêu mạng người, vì sao cô còn đối xử tốt với cô ta như vậy?” Trần Thiến Đồng đột nhiên lớn tiếng nói, “Chính cô ta đã cướp mất trái tim của chồng cô, cô còn làm bạn với cô ta. Tân Nhạc, sao cố lại để hèn như thế hả.”

“Cô ấy ác, cô ấy không từ thủ đoạn, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm tổn thương đến người vô tội.” Tân Nhạc tức giận nói, “Còn cô thì sao, Trần Thiện Đồng, chưa nói đến chuyện quan hệ giữa chúng ta chưa tốt đến mức như vậy, cho dù là chị em thực sự, cô cũng không có quyền làm thế. Tôi và chồng tôi thế nào là chuyện của chúng tôi. Cô là người ngoài, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?”

Trần Thiện Đồng hơi sững lại một chút, hai tay bám lên mặt kính, “Cô là bạn tôi mà lại phản bội tôi, Tân Nhạc, cô đáng chết, cô phải chết cùng với tôi.”

Tân Nhạc theo bản năng lùi lại phía sau một bước, nhìn ả đàn bà điên cuồng bên trong, “Trần Thiện Đồng, cô không chỉ không hiểu tình yêu là gì, ngay cả tình bạn cô cũng không hiểu. Nói cho cùng, cô chỉ là một con điên không có bất cứ tình cảm nào mà thôi.”

“Không, không phải vậy, cô là bạn tôi, cô thuộc về tôi...”

“Vậy nên, thuốc an thần tôi uống là do cô bỏ vào. Thuốc an thần không có tác dụng, cô lại có suy nghĩ lái xe đâm chết tôi. Trần Thiến Đồng, sao cô có thể ghê tởm như vậy chứ?” Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, “Người như cô, đáng chết.”

“Ha ha ha, tôi chết rồi, cô cũng không sống được lâu đầu, đổ nướng hôm đó ăn ngon không? Sủi cảo hổm giao thừa có ngon không? Những đồ có đặt ngoài ăn có ngon không? À, đúng rồi, nghe nói đứa con đầu tiên của cô bị chết lưu trong bụng, chưa điều tra được nguyên nhân à? Tân Nhạc, tôi sẽ chở cổ đi theo tôi, đi cùng với đứa bé kia, chắc chắn đấy.” Trần Thiện Đồng mở miệng cười ha hả nói.

Tay của Tân Nhạc càng siết chặt hơn, chặt đến mức toàn thân cô như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

“Trần Thiện Đồng!!!” Hai tay Tân Nhạc bỗng nhiên đập lên tấm kính, cặp mắt đỏ ngầu, giống như có thể bóp chết người bên trong bất cứ lúc nào.

“Tôi chỉ đang giúp cô mà thôi, anh ta không yêu cô, anh ta không yêu cô chút nào hết. Cô xem, rời xa anh ta không phải cô sống rất vui vẻ hay sao? Cô có thể là chính mình, có thể làm chuyện mình muốn làm, không phải rất tốt hay sao?” Trần Thiện Đồng mỉm cười nói.

“Tôi đang giúp cô, giúp cố...” Trần Thiện Đồng cười, giống như một ác ma từ địa ngục thoát ra, lấy danh nghĩa tình bạn làm những chuyện táng tận lương tâm.

Tân Nhạc hơi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra bên trong đã đẩy sự tàn nhẫn. Cô lấy một cái lọ từ trong túi xách của mình ra, sau đó đặt lên bàn, “Biết đây là cái gì không? Euthanasia - chết không đau, tôi vốn định dùng cách khác, nhưng tôi nghĩ, không phải dùng nữa, so với việc để cô chết thì cho cô sống để chịu đựng hết mọi sự giày vò này thích hợp với cô hơn.”

Nói xong, Tân Nhạc xoay người bỏ đi. Lúc đi đến của cô lại quay đầu lại, “Tôi biết, cô làm bao nhiêu chuyện như vậy không phải là vì muốn tìm cái chết hay sao? Bởi vì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết, nhưng cô không dám tự sát, nếu đã vậy thì hãy sống tiếp đi, hưởng thụ sự đau đớn mà ung thư mang tới, đau đớn mà bệnh tim và bệnh tâm thần mang lại. Trần Thiển Đồng, đừng coi tất cả mọi người là con thỏ. Thỏ bị ép cũng biết cắn người. Đứa con mà cô vợ tôi, chờ cô chết rồi từ từ mà trả.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2565: Hành vi trả thù điên cuồng (5)
Tân Nhạc bước ra khỏi đồn cảnh sát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có tuyết vương trên mặt cô, lạnh lẽo đến tận xương.

“Không ngờ cô lại tàn nhẫn được đến vậy đấy.” Thiếu Khanh đút hai tay trong túi quần, bóng tối che khuất vẻ mặt của anh ta, “Đây chính là con thỏ nóng lên cũng biết cắn người hả?”

“Không liên quan đến anh.” Tân Nhạc nói, bước qua mở cửa định bước lên xe.

“Tân Nhạc, con người Lộ Túc không biết biểu đạt tình cảm, nhưng trong lòng cậu ấy nhất định có cô.” Thiều Khanh trầm giọng nói.

Tân Nhạc quay đầu lại, vừa cầm tay nắm cửa xe vừa quay lại nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, “Ba mươi năm qua, lúc anh ấy cần người thân nhất thì các người ở đâu? Lấy danh nghĩa không muốn quấy rầy anh ấy, nói thì chính nghĩa đường hoàng lắm, trước kia anh ấy không cần các người, giờ cũng sẽ không cần.” Tân Nhạc nói, cúi người lên xe.

Thiếu Khanh: “...”

Đúng là một quả ớt nhỏ.

Nhưng vậy cũng tốt, chí ít không cần lo lắng sau này em họ anh sẽ gặp chuyện gì. Tân Nhạc quay lại bệnh viện, vết thương của Mặc Lộ Túc đã được khâu lại, chuyển đến phòng bệnh, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

Còn Thủy An Lạc cũng đã biết chuyện của Tân Nhạc.

“Tân Nhạc...”

“Tôi biết bà định nói gì.” Tân Nhạc ngắt lời cô, “Nhưng tôi muốn đánh cược một lần.”

“Tân Nhạc, đứa bé không phải là thứ để đánh cược, hơn nữa trong thời kỳ phân tách đứa bé này đã hấp thụ một số lượng lớn thuốc an thần, không biết là...”

“An Lạc, bà cũng làm mẹ, đừng làm khó tôi có được không?” Tân Nhạc tiếp tục nói.

Thủy An Lạc không thốt lên lời, cuối cùng gật đầu: “Tự bà quyết định đi vậy.”

Bởi vì cô cũng là mẹ, cho nên có những lời đạo lý cô lại không thể nói ra miệng được.

Tân Nhạc đưa tay xoa bụng mình, không kìm được siết chặt tay. Cô muốn đánh cược một lần, đánh cược rằng ba tháng sau, con của cô có thể qua được cửa ải này.

“Nhưng tôi phải nhắc nhở bà, đứa nhỏ này có thể bị sinh non bất cứ lúc nào.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Triệu, bà ấy là bác sĩ có tiếng ở khoa Phụ sản, Mặc Thị bên này cũng có bác sĩ giỏi khoa Tâm thần, đến khi đó chờ đàn anh tỉnh lại, chúng ta cùng nghiên cứu được không.” Thủy An Lạc nói xong, vẫn muốn nói thêm.

“Mẹ cái con Trần Thiện Đồng thần kinh này nữa.”

Cuối cùng, Thủy An Lạc chỉ xổ ra một câu chửi thề.

Tân Nhạc quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh, “Thực ra cô ta cũng đã làm được một chuyện tốt, nếu không tôi và Mặc Lộ Túc còn chưa tiến đến bước này.”

“Bà về nghỉ ngơi đi, tối nay để tôi trong đàn anh cho.” Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, không kìm được nói.

Tân Nhạc lắc đầu, “Không sao đâu, ở bên cạnh anh ấy tôi mới yên tâm được. Bà và Sở tổng về đi, tôi không sao.” Tân Nhạc nói xong lại nắm chặt lấy tay của Thủy An Lạc, “Tôi sẽ không gục vào lúc này đâu, tuyệt đối không.”

Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy vai Thủy An Lạc, nói: “Đi thôi, anh đã tìm hộ sĩ đến trông chừng rồi.” Bảo vợ anh đi chăm sóc người đàn ông khác, đùa chắc, kể cả người đó có là em họ anh cũng không được!

Thủy An Lạc tuy vẫn không yên tâm nhưng đành gật đầu. Cô biết, vì con Tân Nhạc sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Sự biến thái của Trần Thiện Đồng hủy hoại Tân Nhạc, nhưng cũng tạo cho cô ấy một con người mới.

Sau khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi rồi, Tân Nhạc xoay người quay lại phòng bệnh, sắc mặt của Mặc Lộ Túc vẫn tái nhợt như trước, chân mày cũng nhíu chặt lại.

Tân Nhạc ngồi xuống giường, vươn tay vuốt ve vầng trán của anh, “Em sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, nhất định sẽ không đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2566: Lựa chọn (1)
Thủy An Lạc về đến nhà liền nằm vật ra giường. Sở Ninh Dực cởi áo treo lên giá, “Thân thể em không sao chứ?”

“Đâu có sao đâu.” Thủy An Lạc nói, ngồi dậy nhìn Sở Ninh Dực: “Anh có ý gì?”

“Dạo này em hay ăn cơm với Tân Nhạc còn gì, hơn nữa ả đàn bà kia vốn hận em.” Sở Ninh Dực nói, kéo Thủy An Lạc đứng dậy, “Hôm em đi ăn nướng với Tân Nhạc ấy, bị người ta bỏ mấy bức ảnh máu thịt mơ hồ vào túi em có biết không?”

“Hả?” Thủy An Lạc chớp mắt, chuyện này có đúng là không biết thật.

Sở Ninh Dực vươn tay xoa xoa đầu cô, “May mà tửu lượng của em chỉ một chén đã say rồi.”

“Ai một chén đã say, em uống...” Thủy An Lạc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức ngậm miệng lại, âm thầm ảo não, cổ điển rối hay sao? Tự nhiên lại tự khai ra

“Uống bao nhiêu, nói đi xem nào.” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng.

“Mai em sẽ đi kiểm tra, mai em sẽ đi.” Thủy An Lạc cười hì hì nói, vòng qua Sở Ninh Dực chạy vào phòng tắm, sợ chết mất.

Hôm sau Thủy An Lạc liền đi kiểm tra, không phải vì lý do nào khác mà là vì chính mình. Ai biết một kẻ tâm thần như Trần Thiến Đổng rốt cuộc sẽ làm gì?

Nhưng kết quả xét nghiệm của cô rất ổn, tuy không được bình thường cho lắm, hẳn là hôm ăn nướng cũng ăn nhầm phải thuốc an thần nhưng ảnh hưởng không nhiều, trải qua mấy ngày nồng độ đã thấp đi.

Mùng tám, học sinh lớp mười hai đều phải đi học.

Tân Dương cũng không ngoại lệ, cho nên cậu phải về đi học.

Lần trước Tân Dương bị xuất huyết dạ dày, mẹ của Tân Nhạc nói sao cũng không thể để cậu trọ lại ở trường. Nhưng con gái lại xảy ra chuyện như vậy, bà không thể đi được, cho nên kết quả là ba của Tân Nhạc quay về phụ trách việc cơm nước cho con trai. Dù sao lớp mười hai cũng là năm quan trọng, họ không dám khinh thường, còn mẹ Tân Nhạc thì ở lại chăm sóc con gái.

Tân Dương biết tình trạng nghiêm trọng của chị gái. Cậu muốn nói cậu tự chăm sóc mình được, không muốn khiến ba mẹ lo lắng vào thời điểm này. Đáng tiếc chữ tín của cậu đã bị phá sản từ lâu rồi.

Mặc Lộ Túc nắm tay Tân Nhạc, nhìn mẹ cô sắp xếp gọn lẹ. Lúc này anh mới nhận ra, Tân Nhạc đi theo anh chính là phúc của anh.

“Mẹ, con tự lo được, ba con cũng đâu biết nấu cơm, mẹ để cho hai ba con về ăn mì tôm ả? Chẳng phải cũng vô dụng sao?” Tân Nhạc không kìm được nói.

“Vậy để ba con lại đây để ba người ăn mì tôm à?” Mẹ của Tân Nhạc quay lại trừng mắt nhìn con gái mình. Bà vốn định nói con cũng đâu có mẹ chồng, lại nghĩ đến Mặc Lộ Túc nên không thốt ra.

Nhưng bà không nói, Mặc Lộ Túc cũng hiểu.

Tuy nhà họ Mặc không thiếu người hầu, nhưng chung quy cũng không thể bằng sự chăm sóc của mẹ được.

Nhưng Tân Nhạc giờ không thể rời khỏi thành phố A, bởi vì điều kiện chữa bệnh tại thành phố S không thể nào bằng thành phố A. Anh cũng lo lắng cho sức khỏe của Tân Nhạc.

“Không sao đâu, dù sao cũng chỉ hai ba tháng thôi mà, ba nhờ có con đỡ cho một chút là được.” Ba của Tân Nhạc nói.

“Cô chú, cháu xin lỗi, lúc này cháu lại...”

“Người một nhà nói xin lỗi cái gì. Tân Dương, con liệu hồn đấy, bốn tháng tới mà để xảy ra chuyện gì nữa thì xem mẹ xử lý con thể nào.” Mẹ của Tân Nhạc tức giận nói với con trai, “Quay về bảo ba đổi sang học ngoại trú. Từ nhà chúng ta đến trường con cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi.”

Tân Dương hơi nhún vai, ấn ấn vai cho ba mình.

Mặc Lộ Tức ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, cô cũng đang nhìn anh. Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay cổ. Lúc này, dù có nói gì anh cũng sẽ không buông đôi tay này ra nữa, tuyệt đối không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2567: Lựa chọn (2)
Mẹ của Tân Nhạc sắp xếp xong tất cả thì bác sĩ của khoa Tâm thần và khoa Phụ sản cũng tới nơi.

Bởi vì Mặc Lộ Túc muốn tham gia cho nên địa điểm họp liền được sắp xếp trong phòng bệnh, Mẹ của Tân Nhạc còn làm bữa trưa cho bọn họ. Bà ấy không tin những thực phẩm được bày bán bên ngoài, tất cả tự mình làm vẫn tốt hơn.

Hai bác sĩ sau khi biết được quyết định của Tân Nhạc đều bỏ phiếu chống.

“Bác sĩ Tân, đứa bé này trăm phần trăm có vấn đề, cô đừng nên dùng ba tháng để bồi dưỡng tình cảm với nó, sau đó lại bỏ. Chuyện này đối với cô mà nói sẽ đem lại tổn thương lớn hơn nhiều đấy.” Bác sĩ Triệu thẳng thừng nói.

Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay Tân Nhạc hơn, sự im lặng của anh chính là ngầm đồng ý với lời nói của bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Cừu chuyên gia khoa Tâm thần cũng tán thành với lý do của bác sĩ Triệu, “Hơn nữa hiện giờ muốn làm loãng nồng độ thuốc an thần trong cơ thể cô, bản thân cô sẽ cần rất nhiều thuốc kháng sinh. Bác sĩ Tân, có lẽ đứa bé này không chờ được ba tháng đầu.”

“Nếu như ba tháng sau tôi mới chấp nhận trị liệu thì sao?” Tân Nhạc đột nhiên nói.

“Hồ đồ, hiện giờ nồng độ thuốc an thần trong cơ thể em đã đạt đến trạng thái bão hòa vô cùng cao rồi, lúc nào cũng có thể khiến cho các cơ quan của em suy kiệt, thậm chí tử vong.” Mặc Lộ Túc nhíu mày phản bác.

“Nhưng anh bảo em phải tự mình bỏ nó đi, em không thể làm được.” Tân Nhạc cũng nổi nóng, đỏ mắt lên nhìn Mặc Lộ Túc.

“Chuyện con cái sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Giọng nói của Mặc Lộ Túc khản đặc, là một người cha, anh làm sao nỡ làm vậy, nhưng anh lại càng không muốn mất cổ.

“Mặc Lộ Túc, chúng ta đã mất một đứa con, anh không thể đối xử với em như vậy được.” Tân Nhạc mím chặt mối, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Mặc Lộ Túc: “...”

Câu nói của cô khiến cho anh nghẹn lời, cổ họng anh có bỏng rát thế nào cũng không thốt nên nổi một câu.

Hai bác sĩ kia nhìn nhau, cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Tân Nhạc.

“Trước cử sử dụng thuốc làm loãng lượng nhỏ trong phạm vi chịu đựng đã, sau rồi tính tiếp.” Mặc Lộ Túc cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng lại kiên định nhìn Tân Nhạc, “Ba tháng nữa, nếu chỉ cần kiểm tra ra đứa bé có bất cứ vấn đề gì, xử lý thế nào em phải nghe anh.”

Tân Nhạc cắn chặt môi dưới, biết có thể khiến Mặc Lộ Túc làm theo phương pháp bảo thủ này có nghĩa là anh đã nhượng bộ lắm rồi, nhưng cô vẫn không muốn giao ra quyền quyết định sinh mệnh của đứa bé.

“Tân Nhạc, anh đã nhượng bộ rồi.” Mặc Lộ Tức nghiêm túc nói.

Cô nhìn anh, từ đầu đến cuối vẫn không muốn lùi bước.

“Bác sĩ Triệu, bác sĩ Cừu, làm phiền hai người đi ra ngoài một lúc được không.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, lời nói ra lại hướng về hai vị bác sĩ kia.

Hai người liếc nhau, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Căn phòng tiếp tục trở nên yên lặng, Tân Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, siết chặt tay mình, cúi đầu giữ im lặng. Cô không muốn nhường bước, một chút cũng không.

Cô muốn con của cô, muốn bảo vệ nó.

“Tân Nhạc, sau này chúng ta còn cơ hội.” Mặc Lộ Túc nắm lấy hai bàn tay đang xoắn lại với nhau của cô, sau đó nhẹ nhàng gỡ ra, ngăn cô tự giày vò bản thân mình.

“Mặc Lộ Túc, em không muốn, em không muốn.” Tân Nhạc ngẩng đầu, òa một tiếng bật khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh như vậy.

Mặc Lộ Túc vươn tay kéo cổ tựa vào vai mình, nghe tiếng khóc của cô, nghe cô nói không muốn, anh cũng đâu có muốn làm vậy đâu?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2568: Lựa chọn (3)
Giờ phút này, cho dù bảo anh xé xác phanh thấy ả Trần Thiện Đổng kia ra cũng không thể khiến anh hết giận được.

Hai đứa con của anh, đều bị ả đàn bà đó hủy hoại.

“Một đứa bé không thể sinh ra một cách khỏe mạnh là sự vô trách nhiệm của chúng ta đối với cuộc đời của con.” Mặc Lộ Túc khẽ an ủi cô, “Tân Nhạc, chúng có thể đánh cược bất cứ điều gì trên đời này chỉ trừ con cái. Cho dù là cha mẹ cũng không có quyền lấy con cái ra đánh cược.”

“Em không muốn, Mặc Lộ Túc em không muốn.” Tân Nhạc vẫn khóc, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ nói mấy lời này, giống như chỉ có vậy mới có thể biểu đạt được suy nghĩ duy nhất trong lòng cô lúc này.

Mặc Lộ Túc gác cằm lên vai cô, hơi nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, để mặc cho cổ được khóc thỏa thích.

Thủy An Lạc và Kiểu Nhã Nguyên buổi chiều cũng cùng nhau tới. Kiểu Nhã Nguyễn xin nghỉ nửa ngày phép đi ra ngoài cũng vì chuyện này, thậm chí trên đường đi còn cố tình đến nhà giam để đánh Trần Thiện Đồng một trận.

Lúc bọn họ đến nơi, Tân Nhạc khóc mệt đã thiếp đi. Mẹ của cô đang ngồi trên sofa nhìn con gái.

Mặc Lộ Túc ngồi trên giường, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài. Anh quay đầu lại, nhìn thấy các cô liền mời hai người ngồi xuống.

Thủy An Lạc đi vào cầm lấy bệnh án trên bàn, lật xem rồi quay lại nhìn Tần Nhạc đang ngủ, “Cô ấy vẫn không đồng ý đúng không?”

“Trước đây đáng lẽ không nên dễ dàng tha cho ả Trần Thiện Đổng kia như vậy.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Không còn cách nào khác sao?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc.

“Phôi thai đang trong thời kỳ phân tách, chính là thời kỳ quan trọng hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, thời gian này lượng thuốc an thần trong cơ thể cô ấy cao đến hơn ba phần trăm, đã sớm vượt quá độ bão hòa bình thường.” Mặc Lộ Túc đau khổ cười, nếu như còn cách khác, sao anh có thể nỡ lòng nào bỏ đi đứa con của chính mình chứ.

bỏ đi đứa con của THỂ

Nhà

“Thử nghĩ cách khác xem.” Thủy An Lạc nói, không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn Tân Nhạc tiếp tục mất con lần nữa.

Mặc Lộ Túc gật đầu, nhìn Tân Nhạc đang thiếp đi.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyên cũng không biết nên an ủi Mặc Lộ Túc như thế nào, chỉ ngồi một lúc rồi về.

Trên đường về, Thủy An Lạc đang liên hệ với mấy bác sĩ cùng tham gia hội thảo nghiên cứu quốc tế về chuyện này thì bị một tin tức nhảy ra đột ngột làm cho kinh ngạc, không nhịn được mở ra.

Tin tức mới nhất là phát hiện một thi thể sau núi, gan phổi nứt toác, pháp y giám định là do sử dụng một lượng lớn thuốc an thần dẫn đến tử vong, được xác nhận là... tự sát!

Bên dưới có giới thiệu về người này, là một gã cầm đầu một bang phái nhỏ, bởi vì bạn gái hiện tại đang là nghi phạm giết người nên bị nhốt vào tù, hơn nữa người bạn gái này có bệnh tâm thần, gã đại ca này lấy thuốc của bạn gái tự sát.

Thủy An Lạc cười lạnh, chết hay lắm.

“Tao đến đoàn làm phim đây, đưa mày qua Sở Thị nhé?” Kiểu Nhã Nguyễn mở miệng hỏi.

“Ừ.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục lướt di động, “Kẻ giúp Trần Thiện Đồng bỏ thuốc đã chết rồi, chết vì dùng một lượng lớn thuốc an thần.”

“Đúng người, đúng tội” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy một tiếng, không phát biểu gì thêm.

“Tao chỉ đang tò mò là ai vì dân trừ hại thôi.” Thủy An Lạc nói, thấy bạn tốt vừa trả lời lại câu hỏi của mình liền không nghĩ đến vấn đề này nữa.

Thủy An Lạc đến Sở Thị, đi thẳng lên tầng cao nhất. Sở Ninh Dực đang họp, cô liền ở trong phòng làm việc chờ anh họp xong, tiện thể dùng máy tính của anh tra tài liệu, có điều cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy bức ảnh trên bàn làm việc của Sở Ninh Dực, chính là kẻ đã chết trong bản tin kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2569: Lựa chọn (4)
Ninh Dực họp xong liền được thư ký báo cho biết vợ mình đã tới, đang chờ trong phòng làm việc.

Sở Ninh Dực đáp một tiếng, bước nhanh hơn, thư ký đằng sau không nhịn được ao ước nói, “Tổng giám đốc và cô Sở đã kết hôn bao nhiêu năm rồi mà Tổng giám đốc vẫn còn yêu cô ấy như thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Có giỏi thì có đi sinh cho người ta ba đứa đi.” Thư ký đằng trước cười xùy.

Cô thư ký vừa nãy hứ một tiếng, “Đừng có nói Tổng giám đốc nông cạn như thế được không? Cho dù không có ba đứa bé này, Tổng giám đốc cũng sẽ coi cô ấy như châu báu thôi.” Nói xong, cô ta ôm tài liệu bước đi.

Người trợ lý vừa bước tới mỉm cười sâu xa nhìn cô thư ký kia, “Trong công ty có những quy định có thể không biết, nhưng có một điều nhất định phải nhớ kỹ, cho dù có đắc tội với Tổng giám đốc, cũng không được nói xấu vợ anh ấy một câu.” Trợ lý nói xong, vỗ vỗ vai cô ta, sau đó bỏ đi.

Thư ký mới nhíu mày, chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Những người còn lại chỉ mỉm cười mà không nói gì, người phụ nữ này đúng là không có gì hơn người khác, nhưng chính người phụ nữ chẳng có gì đó lại có được một người đàn ông cái gì cũng giỏi cả.

Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào, nhanh chóng che giấu được sự kích động vừa nãy của mình, đóng cửa lại bước qua, đi đến bên cạnh bàn chống hai tay xuống mặt bàn, vây lấy cô. Vào lúc Thủy An Lạc vừa quay lại liền hôn lên môi có một cái, “Đến từ bao giờ the?

“Vừa mới đến, anh đang họp nên em không gọi anh.” Thủy An Lạc nói, với lấy bức ảnh trên bàn, “Anh làm à?”

Sở Ninh Dực cúi đầu liếc một cái liền biết cô ấy đang nói gì, thả cổ ra tựa lên bàn, mặc cô tùy ý chiếm lấy vị trí của mình: “Không phải, chú hỏi anh có phải người này hay không thôi.”

Thủy An Lạc trong nháy mắt hiểu ra. Mặc Doãn cũng là một nhân vật không dễ chọc vào.

Cô tựa vào ghế nhìn Sở Ninh Dực, hơi dầu môi, cầm lấy tay anh, “Tình trạng của Tân Nhạc không tốt lắm. Em đã hỏi mấy người bạn, lời khuyên của bọn họ đều giống nhau, không nhất thiết vì một phần trăm khả năng mà lãng phí thời gian, nhưng chuyện này đối với Tân Nhạc mà nói sẽ là một cú sốc lớn. Dù sao cô ấy cũng mới mất một đứa...”

“Ai có mệnh của người đó.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc vứt tay anh ra, “Đồ máu lạnh.”

“Anh nói thật thôi mà.” Sở Ninh Dực thẳng thừng nói, “Em đến bằng cách nào thế?”

“Lão Phật Gia đưa em đến. Buổi chiều bọn em đi thăm đàn anh. Mẹ của Tân Nhạc ở lại, chú thì về cùng Tân Dương rồi. Anh cũng biết đàn anh không có mẹ mà, cho nên...”

“Thủy An Lạc, anh thấy anh phải lập lại gia quy với em.”

“Hå?”

Sở Ninh Dực vươn tay chọc lên đầu có một cái, “Bây giờ em mở miệng ngậm miệng đều là cậu ấy cả đúng không?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, tự dưng sao lại ăn dấm thế này?

Đây chỉ là sự quan tâm bình thường thôi mà.

“Anh Sở, dạo này anh có định mở quầy bán gia vị không, không bán gì khác, chỉ bán dấm, nguyên liệu cũng không phải lo, bản thân anh tự sản xuất ra được ấy.” Thủy An Lạc tốt bụng đề nghị, lại bị Sở Ninh Dực vung tay đẩy sang một bên.

Thủy An Lạc ai da một tiếng, thuận theo lực đẩy của anh lệch đầu qua một bên.

“Nói như thể lúc em sinh con mẹ chồng em cũng chăm sóc em vậy.”

Thủy An Lạc: “...”

Bạo kích, anh Sở thích nhất là bạo kích.

“Thì ra mẹ em có thể chăm sóc em, còn mẹ cô ấy thì không thể chăm sóc cô ấy à? Cũng không đúng, lúc em sinh hai cái bánh bao kia ra, mẹ em cũng chỉ đến có ba ngày.” Sở Ninh Dực tiếp tục đả kích.

Thủy An Lạc: “...”

Không xong, không xong rồi, thế này thì không thể sống nổi nữa rồi.
 
Top