Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2580: Để ông trời lắng nghe anh (5)
Tấn Nhạc cúi đầu nhìn tay anh, cả ngày hôm nay hình như đều vậy cả, chỉ cần cô đi tới gần, anh sẽ luôn nắm lấy tay cô.

“Ngày mai đi siêu âm trước đã, anh đi cùng em qua đó.”

“Anh không được.” Tân Nhạc kinh ngạc thốt lên. Vết thương của anh miễn cưỡng thì chỉ có thể ngồi dậy thôi, sao có thể xuống giường đi lại được chứ?

Mặc Lộ Túc đưa tay lên vuốt ve tóc cô, “Em cũng đi nghỉ sớm đi.”

Tân Nhạc biết, anh chuyên gia cắt đứt chủ đề bằng cách này. Cô khẽ hé miệng muốn hỏi, nếu hôm nay đổi lại là Thủy An Lạc, có phải anh sẽ nói rõ cho cô ấy biết lý do, rồi giảng giải đạo lý cho cô ấy nghe không.

Nhưng cô không dám!

Giờ được như thế này đã là tốt lắm rồi, thật sự rất tốt rồi!

Tân Nhạc gật đầu, đứng dậy đi ra chỗ sofa, phòng VIP có một cái lợi duy nhất chính là lắp đặt đầy đủ thiết bị, hơn nữa cũng toàn là đồ cao cấp. Riêng cái sofa này thôi cũng phải ngang với chiếc giường đơn trong căn phòng cô thuế rồi, cho nên không có gì là không thể ngủ được.

Mặc Lộ Túc thấy cô đi tắt đèn rồi đi ngủ, lại nghe thấy tiếng thở dài rõ ràng của cô lúc cô đi ra ngoài.

Trong bóng tối, anh không khỏi cau mày lại, anh lại làm gì sai rồi sao?

Nếu để Thủy An Lạc biết được chuyện tâm lý của hai người này lại bắt đầu dở quẻ, e là cô sẽ chỉ thẳng vào đầu họ mà chửi đổ bại não mất.

Hai cái tên bại não này!

Tân Nhạc là một người sau khi bị tình yêu tổn thương thì chỉ biết cẩn thận dè dặt, chỉ dám giữ mình, không dám tiến về phía trước.

Còn Mặc Lộ Túc sau khi phát hiện ra tình yêu thì chỉ biết e dè, chỉ dám nâng niu nhưng lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Từng hành động nhỏ của cô đều sẽ khiến anh run sợ trong lòng, liệu có phải anh lại làm sai gì rồi không?

Nhưng họ đều có một nhược điểm chí mạng, chính vì cẩn thận dè dặt như vậy cho nên mới không dám mở miệng ra nói rõ cho nhau hiểu.

Mặc Lộ Túc quằn quại tới nửa đêm cũng vẫn không hiểu sao cô lại thở dài, nhưng vì thuốc có tác dụng nên anh vẫn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, Mặc Lộ Túc liền tỉnh dậy đầu tiên. Y tá đã đẩy xe lăn tới đặt bên cạnh giường anh.

Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy liền thấy chiếc xe lăn ở đó. Cô hơi nheo mắt, lại nhìn người đang ông trên giường bệnh, xem ra anh đã quyết định sẽ đi củng cố bằng được rồi.

Cô có phản đối cũng vô hiệu.

Người mới mang thai một tuần thì có siêu âm cũng không nhìn rõ được cái gì, thậm chí ngay đến cả phôi thai cũng không thấy. Nếu không phải vì Tân Nhạc đã xét nghiệm máu thì có lẽ siêu âm cũng không thể nhìn ra được việc cô đã mang thai.

Bác sĩ Triệu đích thân siêu âm cho cô, người mới mang thai thời kỳ đầu vốn không thể siêu âm nhiều được, nhưng họ cũng không còn cách nào khác nữa cả.

Mặc Lộ Túc ngồi trên xe lăn, tay vẫn nắm chặt đặt dưới mũi, nhìn chằm chằm thứ trên hình chiếu.

Tân Nhạc nằm bên cạnh, cặp mắt to tròn đảo quanh, trên bụng có cảm giác mát lạnh, tiếc là cố không thấy gì cả.

Bác sĩ Lưu lấy bản xét nghiệm máu mới nhất tới. Mặc Lộ Túc nhận lấy, nhìn chỉ số HCG trên đó rõ ràng đã lên tới 45, bình thường chỉ cần lên đến 25 là đã có thể chắc chắn việc mang thai rồi, cho nên trước đó dù phỏng đoán chưa chuẩn, lần này cũng đã có thể chắc chắn như đinh đóng cột rồi.

Tân Nhạc, thật sự có thai rồi!

“Đưa ảnh chiếu thành phần máu cho tôi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Bác sĩ Triệu lau chất lỏng trên bụng Tân Nhạc đi rồi Tân Nhạc mới được đỡ dậy, sau đó cô liền cầm lấy bản báo cáo trong tay Mặc Lộ Túc.

Lúc nhìn thấy đống số liệu trên đó, tay cô bất giác run lên.

Vậy là lần này có thể chắc chắn rồi.

Đúng là trong bụng cô có một bào thai nhỏ khó có thể giữ được, một bào thai đang trong thời kỳ phân tách.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2581: Để ông trời lắng nghe anh (6)
Tấn Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc vẫn đang nhíu mày nhìn số liệu. Phương án ngày hôm qua bị Mặc Lộ Túc gạch đi một số thứ, sau đó lại thêm thắt một số thứ. Từ đầu đến cuối lông mày của anh vẫn không hề giãn ra.

Anh đã cẩn thận lên phương án cho mọi trường hợp có thể xảy ra, nghiên cứu kỹ lưỡng dùng loại thuốc nào sẽ gây ra hậu quả gì, dự đoán tỷ lệ này có nguy cơ xảy ra hay không, liệu nó có gây ra tác dụng phụ ảnh hướng tới sức khỏe của Tân Nhạc hay không.

Đây không phải lần đầu tiên Tân Nhạc xem Mặc Lộ Túc viết đơn thuốc, thế nhưng lại là lần đầu tiên cố nhìn thấy anh vật lộn sửa chữa lâu như vậy.

Thật ra thì anh cũng đang sợ hãi nhỉ!

Một đơn thuốc mà Mặc Lộ Túc phải tỉ mỉ thương lượng việc điều chỉnh liều lượng cùng tỉ lệ với bác sĩ Cửu rất lâu. Bác sĩ Triệu thì đã mang thuốc Bắc tới để Tân Nhạc dùng trước.

“Lần đầu tiên thấy cậu ấy phải tốn sức như vậy khi viết đơn thuốc, xem ra viện trưởng Mặc thật sự quan tâm cô đấy!” Bác sĩ Triệu cười nói.

Tân Nhạc: “...”

Mặc Lộ Túc quan tâm cổ à, có lẽ là vậy! Đây cũng là lần đầu tiên có thấy anh như thế này.

Mùi thuốc Bắc xộc vào mũi khiến Tân Nhạc bất giác nhíu mày, cái mùi này thật là...

Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc vẫn nhận lấy thuốc, sau đó bịt mũi lại rồi cố gắng nuốt hết chỗ thuốc xuống.

Mà thực tế chứng minh, chuyện uống thuốc Bắc thì bịt mũi vào chỉ toàn là lừa đảo cả.

Vừa mới vào miệng một chút thôi Tân Nhạc đã ói ra rồi, cái mùi này quả thật là khiến người ta choáng váng.

“Làm sao thế?” Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên khỏi bệnh án, nhìn Tân Nhạc đang ói thuốc đến mức sắp khóc.

Tân Nhạc khẽ lắc đầu, trong miệng cô đắng ngắt nhưng cô không thể nói được mà còn phải nhịn xuống, vì bào thai còn đang trong thời gian phân tách trong bụng mình nên cô phải cố nhịn xuống.

Tân Nhạc nuốt nước bọt, lại tiếp tục nhận lấy bát thuốc của bác sĩ Triệu.

“Thuốc dưỡng thai có mùi vị hơi ghê, hơn nữa còn được cho thêm cả thành phần giải độc nên có khả năng mùi vị sẽ nồng hơn bình thường một chút.”

Tân Nhạc muốn khóc, đây hoàn toàn không phải là chỉ nồng hơn một chút đầu!!!

Đây phải nói là tra tấn khiến người ta muốn chết đi sống lại luôn đấy. Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên rồi vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Anh nhìn dáng vẻ sắp khóc của Tân Nhạc, lại nhìn thái độ sợ hãi nhưng không thể không uống của cô thì bàn tay đang nắm bệnh án bất giác siết chặt lại.

Ngoại trừ cảm giác không nỡ ra thì nhiều nhất chính là đau lòng vì cô.

Nếu như không phải vì đứa bé này thì có lẽ cô không cần phải chịu khổ nhiều đến như vậy, nhưng nếu pha loãng thuốc dưỡng thai ra thì có khả năng sẽ chỉ khiến cô trong hai ba ngày tới càng nôn khan nhiều hơn thôi.

Cũng có thể là vì đứa bé này mà cô không những phải chịu đựng mùi vị của thuốc Bắc mà còn phải chịu tác dụng phụ của việc làm loãng thuốc, thậm chí bất cứ lúc nào cô cũng sẽ phải chịu đựng cảm giác lo sợ khi mất đi đứa bé này.

Những điều này đều đã được xác định là sẽ đổ xuống người cổ.

Trần Thiện Đồng, Mặc Lộ Túc âm thầm nghĩ rối trong mắt lóe lên một tia hung ác, sau chuyện này anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta, chắc chắn không.

Sau khi uống xong, mặt mũi Tân Nhạc nhăn nhó, cả người không tự chủ được lại run lên. Cô lè lưỡi rối ra sức lấy tay quạt quạt như thể làm vậy thì cô sẽ dễ chịu hơn một chút.

Tân Nhạc uống xong cả người vẫn cứ run rẩy, vậy nên không thấy được Mặc Lộ Túc ngoắc tay bảo những người còn lại đi ra ngoài trước. Mãi đến khi đám người kia đi sạch rồi Tân Nhạc mới phát hiện ra. Cô tò mò bước xuống giường rồi đi tới bên cạnh Mặc Lộ Túc: “Bọn họ... ổi...”

Tân Nhạc còn chưa kịp nói xong thì đã bị Mặc Lộ Túc kéo cổ tay, sau đó cô mất thăng bằng mà nghiêng người. Mặc Lộ Túc đang ngồi trên xe lăn đã hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm của cô rồi dùng phiến môi có chút ngọt ngào của mình quét qua khoang miệng đang tràn ngập vị đắng chát của cô... từng ngóc ngách, tựa như anh đang muốn quét sạch toàn bộ những đắng chát trong đó chỉ để lại cảm giác ngọt ngào cho cô vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2582: Để ông trời lắng nghe anh (7)
Tay Tân Nhạc đang đặt trên vai anh bất giác nắm chặt lại. Mãi đến khi cô bóp đỏ cả da thịt nơi bả vai của anh, Mặc Lộ Túc mới buông cô ra vì đau đớn.

Tân Nhạc nhíu mày nhìn Mặc Lộ Túc. Cô buông tay của mình ra, trong lòng nhất thời cảm thấy mọi chuyện thật quá mất mặt!

Không ngờ cô lại hồi hộp đến mức suýt nữa thì bóp chết người ta. Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên hai người họ hôn môi, chuyện nặng đó hơn cả hôn môi cũng làm rồi, chuyện không thể miêu tả cũng có rồi, cổ có cần phải như vậy không?

“Chuyện đó... em xin lỗi!” Tân Nhạc lắp ba lắp bắp nói, hai má của cô còn đỏ hơn cả bát thuốc Bắc vừa rồi đến mấy phần.

Mặc Lộ Túc nhìn chỗ áo nhăn nhúm do vừa bị túm chặt của mình trên vai thì đôi mắt lại càng sâu thêm, “Trước đây em rất ngoan.”

Lời này của Mặc Lộ Túc có thâm ý khác.

Tân Nhạc lại càng cảm thấy chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống cho xong. Cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc, trước đây vào những lúc gì gì đó thì có rất ít khi lên tiếng, giữa hai người họ dường như chỉ mãi mãi dùng một tư thế xưa cũ nhất.

Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô thì không đề cập đến những chuyện này nữa. Anh đan bàn tay của hai người vào nhau: “Một lát nữa để anh bảo ai đó đi mua chút ô mai cho em.”

Tân Nhạc thấy cảm động, biết anh làm vậy là vì cô phải uống thuốc Bắc.

“Chẳng phải hôm qua đã xác định được phương thuốc rồi sao?” Tân Nhạc dời trọng tâm câu chuyện, kiểu gì thì kiểu cổ cũng cảm thấy cái tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.

Có điều thứ lưu lại trong miệng có lúc này không còn là vị đắng chát nữa, mà là hương vị thuộc về anh.

Nghĩ đến đây khuôn mặt của Tân Nhạc lại bất giác đó lên rồi khẽ liếc mắt nhìn đôi môi xinh đẹp của anh lần nữa. Lẽ nào anh không cảm thấy cái mùi thuốc kia vừa nồng vừa khó chịu hả?

“Hôm qua đã xác định được phương hướng trị liệu rồi, nhưng do anh vẫn ôm hy vọng là báo cáo xét nghiệm máu có sai sót.” Vậy nên việc đã xác nhận được ngày hôm nay khiến Mặc Lộ Túc phải phủ định toàn bộ đơn thuốc ngày hôm qua.

Tân Nhạc hơi khựng lại nhìn đôi mắt đã có chút đỏ lên của Mặc Lộ Túc. Ngay trước khi anh kịp nói gì thì cô đột nhiên ôm lấy cổ của anh, không để anh thấy bộ dạng lúc khóc của mình.

“Mặc Lộ Túc! Em làm được mà.” Cô có thể cố gắng chứ không muốn nhìn bộ dạng khổ não như bây giờ của anh.

Mặc Lộ Túc khẽ cứng người lại một chút rồi anh đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô: “Đi xét nghiệm điện tâm đồ đi, buổi chiều bắt đầu lần pha loãng đầu tiên.”

Anh không biết nói những lời lãng mạn, vậy nên mở miệng rồi cũng chỉ biết nói mấy câu này mà thôi.

Tân Nhạc cũng hiểu nếu bảo Mặc Lộ Túc nói một câu: “Đừng sợ, có anh ở bên em.” thì còn khó hơn là giết Mặc Lộ Túc cho rồi, thế nên cô cũng không thất vọng.

Lúc Tân Nhạc làm điện tâm đồ, Mặc Lộ Túc cố chịu cảm giác đau đớn ở ngực để đưa ra phương án cuối cùng, sau đó mới đi tìm bác sĩ Lưu để xử lý vết thương đã bị rách ra của mình.

Tất cả những chuyện này Tân Nhạc đều không hề hay biết.

“Viện trưởng Mặc, cậu cứ tiếp tục thế này thì bác sĩ Tân chưa kịp khỏe lại thì cậu đã ngỏm rồi đấy! Có thế nào cũng phải chú ý tình hình sức khỏe của mình đã chứ?” Bác sĩ Lưu thở dài nói. Ông chưa từng thấy có một bệnh nhân nào bị tai nạn giao thông rồi mà vừa mới tỉnh lại đã bận rộn làm việc, đã thế còn làm đến liều mạng thế này cả.

Mặc Lộ Túc chỉnh lại quần áo của mình, cố nén cảm giác đau đớn ở ngực rồi chỉ để lại một câu: “Đừng nói cho Tân Nhạc biết.” Sau đó thì được y tá đẩy xe lần rời đi.

“Bác sĩ Tân được một người đàn ông như vậy yêu thương không biết là hạnh phúc hay không nữa.” Bác sĩ Lưu thở dài nói. Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nói lời đường mật, thậm chí bản thân anh có làm cái gì cũng sẽ không nói cho người khác biết, điều này khiến ông cũng cảm thấy hơi thương Tân Nhạc khi yêu một người đàn ông không biết lãng mạn như vậy, lại còn yếu đến mức không thể bỏ được nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2583: Để ông trời lắng nghe anh (8)
Mặc Lộ Túc gửi điện tâm đồ của Tân Nhạc cho Thủy An Lạc, dù sao thì Thủy An Lạc cũng là Trưởng khoa Tim mạch cho TVT nên anh vẫn nguyện ý tin tưởng vào cô hơn.

Lần đầu tiên trị liệu, Tân Nhạc lấy lý do sức khỏe của Mặc Lộ Túc không tốt nên từ chối không cho anh theo cùng mà để mẹ đi cùng mình.

Thế nhưng Mặc Lộ Túc vẫn không hề nghỉ ngơi. Anh đang gọi video call với Thủy An Lạc để bàn luận về bệnh tình của Tân Nhạc.

Thủy An Lạc thấy sắc mặt của Mặc Lộ Túc tái nhợt lộ rõ vẻ mệt mỏi ở đầu bên kia bèn nói: “Đàn anh, anh thật sự không nghỉ ngơi một chút đi à?”

“Vẫn ổn.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay nhéo nhéo mi tâm của mình: “Kết quả như thế nào rồi?”

“Cũng tàm tạm, nhưng anh thật sự quyết định giữ đứa bé sao? Như vậy Tân Nhạc sẽ phải chịu khổ rất nhiều đấy.” Thủy An Lạc khẽ hỏi, thế nhưng thái độ như thể cô chẳng quan tâm đến đáp án vậy, dẫu sao thì đáp án như thế nào cô cũng đã biết rõ rối.

Mặc Lộ Túc thật sự không trả lời, bởi vì khi Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy anh cúi đầu ngủ gục.

Cô thở dài, tiếp tục xem điện tâm đồ của Tân Nhạc.

Đàn anh nghiêm túc như vậy thì ai dám nói anh không có lòng với Tân Nhạc chử.

Thấy đàn anh lo được lo mất như vậy, ai dám bảo anh không sợ hãi, không hết lòng thì sao lại sợ đây? Lần điều trị đầu tiên của Tân Nhạc dùng lượng thuốc rất nhỏ, cho nên về cơ bản cô không có cảm giác gì, chẳng qua cảm thấy có chút buồn nôn mà thôi.

Sau khi ra khỏi phòng điều trị, Tân Nhạc lập tức hỏi tình hình của Mặc Lộ Túc, thấy y tá nói anh đang ngủ thì cô mới yên tâm.

Tân Nhạc một chút cũng không giận chuyện Mặc Lộ Túc không ở bên mình, ngược lại khi anh ngủ ngon thì mới có thể khiến cô vui vẻ.

Mẹ Tân đỡ Tân Nhạc ngồi xuống, đau lòng nói: “Khó chịu thì phải nói với mẹ đấy, đừng có mà tự mình chịu đựng.”

Tân Nhạc ngả đầu dựa vào vai mẹ mình, rồi khẽ lắc đầu đáp lại: “Con không sao đâu, nghỉ một lát là ổn thôi.”

Điều trị xong thì ba tiếng sau cần làm xét nghiệm máu để kiểm tra kết quả.

Chính ra thì đúng là chịu tội mà.

Tân Nhạc đưa tay vuốt ve bụng của mình, trên gương mặt tái nhợt mang theo cả vẻ kiên cường.

Nhưng mà kết quả lần điều trị đầu tiên không được tốt lắm, bác sĩ Cừu giải thích có lẽ do lượng thuốc quá ít cho nên cơ bản không có tác dụng gì.

Chân máy của Mặc Lộ Túc vẫn không giãn ra, bởi vì kết quả này tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.

Lúc Thủy An Lạc tới thì bọn họ đang rơi vào trạng thái tranh cãi vì buổi điều trị ngày mai. Bác sĩ Triệu và Mặc Lộ Túc bảo thủ muốn giữ nguyên liều lượng, nhưng Tân Nhạc với bác sĩ Cừu lại yêu cầu tăng lượng thuốc sử dụng.

Thủy An Lạc gọi Tân Nhạc ra ngoài, thời tiết giữa tháng hai đã bắt đầu ấm trở lại, thế nhưng nhiệt độ vào buổi tối vẫn khá là

thấp.

Tân Nhạc túm chặt quần áo trên người, ngồi trên băng ghế dài nhìn Thủy An Lạc: “Nói đi, bà không muốn nói trước mặt Mặc Lộ Túc liệu có phải tình hình của tôi nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng không?”

“Bà cho rằng đàn anh là kẻ ngu sao? Mấy cái tài lẻ của tôi có một chút là được anh ấy dạy cho đấy!” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Tân Nhạc, đây là trận chiến của sự cứng rắn, bà phải nắm tay đứa bé cùng nhau chống đỡ. Bà đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ vào bụng của Tân Nhạc.

Tân Nhạc cúi đầu sờ cái bụng bằng phẳng của mình: “Là nó cho tôi sức mạnh để tôi có thể tiếp tục chống đỡ!”

Thủy An Lạc gật đầu: “Được rồi, vậy tìm một cơ hội tái hôn đi, đừng để con của bà mang cái tiếng con riêng! Haiz, người của Sở gia quả nhiên hợp với mấy chữ vợ cũ có bầu.”

Tân Nhạc: “...”

“Chờ một chút, có phải trọng tâm của bà hơi lệch rồi không?” Bây giờ giờ chẳng phải đang nói chuyện bệnh tình của cô sao? Thế quái nào lại dính đến chuyện tái hôn vậy?

“Không có mà, chuyện này rất quan trọng đấy, danh phận rất quan trọng.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.

Tân Nhạc: “...”

Bây giờ có thật sự cảm thấy trọng điểm của Thủy An Lạc lệch quá rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2584: Để ông trời lắng nghe anh (9)
Đương nhiên là trọng điểm của Thủy An Lạc không sai, chẳng qua cô cảm thấy hai người này quá rề rà, rề ra đến mức cô phải khó chịu! Đợi đến khi hai người này nghĩ đến chuyện tái hôn, đã thế chờ tới lúc một trong hai người chịu nói ra, chắc đứa nhỏ này cũng có thể tự trêu đùa thanh mai trúc mã của mình ở trường rồi cũng nên.

Vậy nên cô chỉ có thể chủ động nói ra. Hai người này đúng là khiến người ta sốt ruột muốn chết.

“Chắc không phải bà đang cảm thấy giờ là thế này thì tái hôn với anh ấy sẽ không hay đấy chứ?” Thủy An Lạc dứt khoát nói

thằng.

Tân Nhạc dừng một chút, không lên tiếng.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc với vẻ “biết ngay mà”: “Không phải chứ, đang yên đang lành sao bà lại đi học theo mấy cái vai nữ chính nguy nan vậy là sao hả? Có phải là biết bệnh không cứu được nên còn định bỏ nhà ra đi. Mọi người đừng có tìm tòi, để tôi một mình lặng lẽ rời khỏi thế gian này đi không!”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc đứng dậy đập đập cánh tay của mình: “Được rồi, được rồi, đi về mà tìm người đàn ông của bà đi, tôi không muốn nói chuyện với bà nữa.”

“Đừng mà!” Thủy An Lạc lập tức ôm lấy Tân Nhạc rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Tôi nói thật đấy, chuyện tái hôn này hai người phải triển nhanh đi! Dù sao cũng đều phải mới lần đầu bước chân vào Cục Dân chính đầu, lần thứ hai cũng không phải, đây đã là lần thứ ba rồi còn gì đâu mà xấu hổ.”

Tân Nhạc đen mặt: “Hai người sắc mặt tái nhợt như mắc bệnh nan y đến ngày hôm sau sẽ thắng thiên, một người ngồi xe lăn,

một người chống nạng đi vào Cục Dân chính rồi nói với người ta rằng, chúng tôi muốn tái hôn. Có khi người ta còn bảo chúng tôi là đừng lãng phí giấy tờ nữa, nếu không lại mất công xóa hồ sơ của hai người nữa đấy!”

Thủy An Lạc cười ha hả khiến Tân Nhạc cũng bật cười theo: “Có phải bà vẫn đang cảm thấy nghi ngờ anh ấy đúng không?”

Sau khi cười xong rồi, Thủy An Lạc mới hỏi câu này với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi sẽ không rời xa anh ấy nữa đâu, không bao giờ!” Tân Nhạc thấp giọng nói.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thủy An Lạc thở dài, nhưng đây cũng là câu trả lời mà Tân Nhạc đã cho cô, cho dù có hoài nghi thì cũng không rời khỏi Mặc Lộ

Túc.

Tân Nhạc ngu ngốc này chẳng lẽ còn không biết trái tim của đàn anh đều hướng hết về cô ấy rồi sao? Thậm chí còn chẳng nỡ để Cô chịu khổ dù chỉ một chút nữa.

“Thật ra thì tôi cảm thấy có đôi khi hỏi thẳng ra thì tốt hơn nhiều so với việc tự mình suy diễn đấy.” Thủy An Lạc khẽ khuyên nhủ Tân Nhạc.

Tân Nhạc nghiêng đầu nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó nói: “Anh ấy không biết nói dối.” Mà cô lại chẳng muốn sau khi có được đáp án rồi thì đến một lý do để ở lại bên cạnh anh cũng không có.

Thủy An Lạc đặt tay trên vai Tân Nhạc hết nâng lên rồi lại từ từ hạ xuống, cuối cùng thu lại.

Hai người này quả thật khiến người ta cảm thấy lo chết đi được.

Ngay cả cô và Sở Ninh Dược cũng không như thế, có sao nói vậy, cho dù có lúc cô khiến Sở Ninh Dực tức đến giậm chân nhưng Cô vẫn sẽ nói ra.

“Trước khi tôi tái hôn với Sở Ninh Dực thì đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy khổ sở nhất. Lúc biết tin Sở Ninh Dực đưa Viên Giai Di đi trình diễn thời trang, tôi cực kỳ hận anh ấy. Tôi không hỏi, anh ấy không nói, hai người bọn tôi cứ thế oán hận đối phương! Thế nhưng sau khi nói rõ mọi chuyện ra, bà sẽ thấy mọi chuyện thực chất cũng không khó khăn đến vậy đâu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Cả thiên hạ đều biết anh ấy yêu bà.” Tân Nhạc nói.

Lần này thì Thủy An Lạc thật sự không còn lời nào để nói. Cô gái này muốn tự giam mình trong vỏ rùa thì cô có biện pháp gì nữa đấy. Người duy nhất có thể cạy được vỏ rùa này ra chắc cũng chỉ có Mặc Lộ Túc thôi.

Thế nhưng lại nghĩ đến Mặc Lộ Túc kia thì Thủy An Lạc chỉ biết nhìn trời, sau đó hét lên một cách bất lực: “Đồ thiểu năng trí tuệ!”

“Mẳng ai đó hả?” Tân Nhạc thúc cùi trỏ vào người có một cái.

“Ông trời!” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy, cái nhìn Tân Nhạc: “Dù sao thì lời tôi nói cũng quá rõ ràng rồi, còn bà muốn làm thế nào thì đó là chuyện của hai người. Tim của bà không có vấn đề gì lớn cũng chẳng phải cải bệnh chết người gì! Chỉ là hơi nguy hiểm đối với đưa bé. Nếu lần này đứa bé mà qua được thì bà cứ chờ sau này được hưởng phúc đi! Tôi đi đây, nhà tôi có lệnh cấm cửa! Bà nhớ phải nghĩ kỹ lời tôi nói đấy.

“Biến biến, biến đi...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2585: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (1)
Tiền Thủy An Lạc đi rồi, Tân Nhạc quay đầu nhìn về phía phòng bệnh rồi lại cúi đầu sờ bụng của mình: “Bảo Bảo, chuyện của ba mẹ đều trông cậy vào con rồi, con phải kiên cường lên nhé.”

Tân Nhạc đứng bên dưới thêm một lát rồi đi lên lầu. Mẹ cô đã về nhà. Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu cũng đã đi rồi, chỉ còn một mình bác sĩ Lưu còn nán lại như đang muốn nói gì đó với Tân Nhạc, thế nhưng khi ông nhìn Mặc Lộ Túc thì cuối cùng vẫn im

lặng.

Tân Nhạc hơi tò mò, cô cởi áo lông xuống, bên trong là quần áo bệnh nhân, cô cũng vinh quang được mặc bộ quần áo này. Phòng bệnh của Mặc Lộ Túc còn được đặc cách thêm một chiếc giường nữa, coi như là giúp Tân Nhạc chuẩn bị nằm viện.

Tân Nhạc chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút rồi nhìn Mặc Lộ Túc. Cô muốn nói đến chuyện tái hôn nhưng lời ra đến đầu mối lại đột nhiên thay đổi: “Chuyện đó... hay là cứ tăng liều lượng thuốc lên đi! Em cảm thấy em vẫn có thể chịu được, hơn nữa con cũng có thể chịu được!”

“Em sẽ rất đau đớn.”

“Đau dài không bằng đau ngắn mà anh.” Tân Nhạc ngồi khoanh chân trên chiếc giường cách anh một khoảng bằng cái bàn con. Cô chống cằm nhìn Mặc Lộ Túc: “Em có thể kiên trì được.”

Mặc Lộ Túc trầm mắt nhìn cô, cô có thể chịu đựng được nhưng anh thì không.

Tân Nhạc với qua đặt tay mình lên cánh tay bị thương của anh: “Em nói thật đấy, chuyện của Thiên Tâm em đã có thể chấp nhận được rồi, không có chuyện nào đau đớn hơn chuyện đó nữa đâu.”

Thiên Tâm là cái tên mà Mặc Lộ Túc đã đặt cho con của họ. Tuy là Tân Nhạc không biết tại sao nhưng hẳn là chữ Thiển Tầm này đại diện cho sự thuần khiết và thần thánh!

Cánh tay của Mặc Lộ Túc khẽ động đậy. Lúc cánh tay của Tân Nhạc hạ xuống, anh liền nắm chặt lấy tay của cô.

Khi ấy bởi vì bối rối, vì trốn tránh, mãi tới khi ôm lấy thi thể nho nhỏ tím bầm kia vào lòng, anh mới cảm nhận được sự tuyệt vọng bao phủ lấy khắp thế giới của mình, cảm giác tuyệt vọng như mất đi tất cả mọi thứ.

Tân Nhạc khẽ chớp chớp mắt nhìn anh, rồi mở miệng nói lần nữa: “Mặc Lộ Túc! Em thật sự có thể chịu đựng được mà!” Bởi vì em biết anh lo lắng cho em cho dù anh không nói ra.

Mặc Lộ Túc phát hiện anh thực sự chưa bao giờ tìm hiểu người vợ này một cách nghiêm túc, Vợ trước, mẹ của đứa con anh và là mẹ của phôi thai nhỏ xíu đáng thương kia.

Cô kiên cường hơn so với những gì mà anh nghĩ, thậm chí còn kiên cường hơn cả anh nữa.

“Được.” Mặc Lộ Túc nói rồi nắm chặt tay của cô hơn, tựa như muốn nhờ vào cách này để nói cho cô biết sự lo lắng của mình.

Tân Nhạc, em không được xảy ra chuyện gì có biết không?

Thế nhưng anh lại không thể thốt ra câu nói này được.

Tân Nhạc cảm thấy hài lòng khi được anh cho phép. Cô quay đầu nhìn đồng hồ: “Em phải nghĩ cách đẩy mẹ em đi mới được.” Tân Nhạc nói một cách nghiêm túc. Hôm nay lúc cô đi ra liền thấy được đôi mắt đỏ ửng của mẹ mình. Tuy rằng mẹ cô không khóc trước mặt cô nhưng có nghĩ để mẹ mình chờ đợi bên ngoài cũng là một sự hành hạ đối với bà.

Thấy Tân Nhạc nghiêm túc như vậy, Mặc Lộ Túc lại cảm thấy không nỡ và xót xa.

Cô rất hiếu thuận, rất để ý đến những người mà mình quan tâm.

Nhưng lại chỉ không suy nghĩ cho chính mình.

Cảm giác này còn đau đớn hơn cả việc lọc máu, thân thể mảnh khảnh của cô làm sao có thể chịu đựng được đây?

Thân là một bác sĩ, Mặc Lộ Túc đã nhìn thấy vô số người đàn ông chịu nỗi đau đớn của việc lọc máu đến chết đi sống lại. Khi đó anh chỉ lạnh lùng đứng nhìn, bởi vì anh là bác sĩ nên anh biết sự đau đớn ấy là để giúp họ giành giật thêm thời gian sống, đó là những điều mà họ phải chịu đựng.

Nhưng khi người phải chịu đựng chuyện này chính là Tân Nhạc, anh mới cảm nhận được thế nào gọi là đau lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2586: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (2)
Cảm giác đau đớn khiến người ta hít thở không thống.

Anh chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ có một người phụ nữ quan trọng với anh như vậy, quan trọng đến mức mỗi một dây thần kinh đều trở nên cực kỳ mẫn cảm vì cô.

Mặc Lộ Túc chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi cách mình một cánh tay. Thật ra anh đã yêu cô, ngay cả Thủy An Lạc cũng chưa từng khiến anh có cảm giác như thế này, nhưng cô đã mang nó đến với anh.

Cảm giác sợ hãi, cảm giác đau đớn.

Đúng vậy, không có gì mà không thể thừa nhận, người anh yêu chính là vợ của anh, là người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh lúc này.

“Anh nói xem hay là em bảo Tân Dương xuất huyết dạ dày thêm lần nữa? Không được, không được, thằng bé sắp phải thi đại học rồi!” Tân Nhạc tự hỏi rồi lại tự phủ nhận cách nói của mình, cứ vậy xoắn xuýt mấy hồi rồi cuối cùng cũng nhìn Mặc Lộ Túc: “Làm sao bây giờ?

Dường như Mặc Lộ Túc không ngờ Tân Nhạc sẽ đột nhiên nhìn mình cho nên ánh mắt hai người họ giao nhau.

Tân Nhạc dùng một chút, hai má của cổ hơi đỏ lên rồi không nhịn được phải hơi rũ mắt xuống, vừa rồi Mặc Lộ Túc vẫn luôn nhìn cô sao?

Nghĩ vậy, nhịp tim của Tân Nhạc nhịn không được lại nhanh thêm mấy nhịp.

Mặc Lộ Túc đang nhìn cô, giống như ánh mắt của cô nhìn anh trước kia sao?

“Cái gì cơ?” Mặc Lộ Túc hoàn hồn lại, vì vừa rồi nhìn cô chăm chú quá nên anh không nghe thấy cô nói gì cả.

“Không có gì” Tân Nhạc nói rồi vội vàng nằm xuống, sau đó kéo chăn trùm kín cả người lại, hai tay còn nắm chặt chắn không buông, đến cả mặt cũng che kín.

Tân Nhạc à Tân Nhạc, có cái gì mà phải xấu hổ chứ, chẳng phải người ta chỉ nhìn mày thôi sao?

Tân Nhạc âm thầm khinh bỉ bản thân, nhưng hai má vẫn không nhịn được mà nóng bừng lên. Liệu anh có nhìn có giống như cổ đã từng nhìn anh trước kia không nhỉ?

Ánh mắt... say mê!

Không đúng, người như Mặc Lộ Túc sao có thể say mê người khác được chứ?

Lúc này Tân Nhạc giống như thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, con tim cứ như chú nai nhỏ chạy loạn rồi lại nhịn không được mà đi suy đoán lung tung, nhưng lại không dám kiểm chứng.

Rõ ràng đã là phụ nữ đã lập gia đình, rõ ràng cô suýt trở thành mẹ của hai đứa bé, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô cảm nhận được... mùi vị của tình yêu.

Là tình yêu sao?

Mặc Lộ Túc nhìn người đang dùng chăn quấn mình lại như con tằm thì nhịn không được phải cau mày một cái: “Đường hô hấp của em cũng không ổn, đừng đắp kín như thế, lát lại ho khan bây giờ.”

“Khụ kh...”

Mặc Lộ Túc vừa mới dứt lời Tân Nhạc lập tức bật ra tiếng ho khan, sau đó cô lập tức lật chăn ra để mình có thể hít thở thoải mái một chút.

Ha ha ha...

Yêu đương cái gì chứ, không có tổn tại đâu!

Người đàn ông này lúc nào cũng chỉ biết nói với cô rằng: Không được dùng nhiều Amoxicillin, tác dụng phụ của thuốc ngủ quá lớn nên không được dùng; không được dùng liều lượng gluco mỗi lần quá nhiều, đường hô hấp của em không tốt, không được dåp kín!

Cảm giác yêu đương kỳ diệu cái quái gì chứ, đi gặp quỷ đi! Tân Nhạc nghĩ rồi dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Mặc Lộ Túc ngủ.

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh nói gì sai rồi à?

Thật sự là đường hô hấp của cô bị ảnh hưởng, để bỉ hơi lâu cũng không tốt mà.

Mặc Lộ Túc không biết mình làm sai điều gì nhưng căn cứ vào nguyên tắc nói ít sai ít nên anh liền đứng dậy xuống giường, đi tắt đèn.

Tân Nhạc nghe được tiếng động thì vội vàng đứng dậy, tự mình chạy đi tắt đèn rồi lại nhảy về trên giường, sau đó đắp chăn tiếp tục ngủ, chỉ có điều lần này không đắp kín cả đầu.

Mặc Lộ Túc: “...”

“Tân Nhạc, có phải anh đã nói gì sai rồi không?” Mặc Lộ Túc nằm trong bóng đêm cuối cùng không nhịn được phải cất tiếng hỏi.

Nhưng mà nếu nghe kỹ thì còn nghe ra cả được sự dè dặt trong đó.

Tân Nhạc ôm chắn cắn một cái, buồn bực nói: “Không có, em mệt quá nên muốn ngủ thôi.”

Có trông mong gì vào việc một người đàn ông không hiểu tình yêu là gì biết lãng mạn cơ chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2587: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (3)
Trong bóng tối, Tân Nhạc nhịn không được thở dài, quả nhiên là cô đòi hỏi quá nhiều rồi. Trái tim thiếu nữ gì gì đó mà gặp phải người đàn ông này thì thôi cũng quẳng luôn đi.

Khỏi phải bàn tới lãng mạn gì đó luôn.

Tân Nhạc nghĩ nghĩ cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, sau đó lại ôm gối đầu từ từ chìm vào ngủ.

Đến tận nửa đêm Mặc Lộ Túc vẫn chưa ngủ được. Anh trằn trọc nhưng lại không hiểu vì lý do gì, sau nửa đêm nhờ vào tác dụng phụ của thuốc anh mới có thể nặng nề thiếp đi.

Nửa đêm Tân Nhạc thức dậy thay thuốc cho Mặc Lộ Túc, sau đó chui về chăn của mình thì lại không ngủ được nữa, thế nên cô cầm di động rồi len lén chui trong chăn gửi tin nhắn.

[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy như đang tự hành hạ mình ý.]

[Thủy An Lạc: Đây không phải là tự hành hạ, là thiểu năng.] [Tân Nhạc: Má, sao bà vẫn còn thức vậy, lại đi ngoài à?]

[Thủy An Lạc: Phắn, phắn, đừng có rủa tôi, hoàng tử nhà tôi đang sốt, tôi đang phải trông đây.]

[Tân Nhạc: Chuyện gì thế? Mẹ ghẻ là bà ngược đãi thằng nhỏ hả?]

[Thủy An Lạc: Hôm nay bà bị ẩm đầu à? Sao cứ thích chọc ngoáy tôi vậy? Tôi ngược đãi thằng bé lúc nào. Chiều nay Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Đậu mở nước lạnh nghịch trong nhà tắm. Hoàng tử nhà tôi vì muốn cứu hai đứa nhóc ngu ngốc đó mà ướt nhẹp cả ngời, buổi tối cứ thế vinh quang phát sốt luôn.)

[Tân Nhạc: Một bên là vợ một bên là em gái, cũng đáng ha.]

[Thủy An Lạc:..]

[Thủy An Lạc: Rốt cuộc là bà bị làm sao thế? Hơn nửa đêm không ngủ đi còn lang thang gì vậy? Ngày mai không định chiến đấu nữa hả?]

[Tân Nhạc: Không lang thang nổi, vừa nãy còn bị một cơn gió lạnh từ Siberia tạt thẳng vào mặt thành một đống băng vụn.] [Thủy An Lạc: Chậc chậc chậc, thương gái, đại khái tôi có thể đoán ra được là có chuyện gì xảy ra rồi, hai cây gỗ yêu nhau đúng là lắm trò hay ghê.]

[Tân Nhạc: Cút, bà mới là cây gỗ ấy.]

[Thủy An Lạc: Có giỏi thì bà nói với đàn anh ba chữ “em yêu anh” ngay bây giờ đi, bà dám nói ra thì bà không phải gỗ nè.]

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bệnh, tư thế còn ngay ngắn hơn cả trong sách giáo khoa, hai tay đang giao nhau đặt trên bụng, trên chăn cũng chẳng thấy chỗ nào gổ lên.

Được rồi, cô nói không nên lời.

[Tân Nhạc: Đi mà chăm con trai của bà đi!]

[Thủy An Lạc: Hừ, chị đây có lòng tốt nói chuyện phiếm với cung mà cưng còn dám chê]

Tân Nhạc quyết định không để ý tới Thủy An Lạc nữa, cái người này chỉ biết trêu chọc cô thổi. Nghĩ vậy Tân Nhạc liền bỏ di động xuống rồi gối đầu lên hai cánh tay, nghiêm túc nhìn người đàn ông nằm cách mình không xa.

Hôm nay ánh trăng rất sáng, sáng đến mức cô có thể nhìn rõ ràng từng nét trên khuôn mặt của anh.

Thật tốt khi được nhìn anh như vậy.

“Mặc Lộ Túc, em yêu anh!” Tân Nhạc thỏ thẻ nói, thanh âm kia chỉ có mình cố có thể nghe được.

Xem đi, cô vẫn nói ra được đấy thôi.

Mặc Lộ Túc bỗng cử động. Tân Nhạc giật bắn mình rồi lập tức xoay người, nhắm mắt lại nghe thấy nhịp tim đang đập rộn lên của mình, tiếng tim đập này còn lớn hơn cả lời bày tỏ vừa rồi của cô, chắc anh không tỉnh lại, không nghe thấy đâu nhỉ!

Trái tim của Tân Nhạc đập rộn ràng, lỗ tai cố gắng lắng nghe động tỉnh phía sau. Dường như Mặc Lộ Túc chỉ khẽ động người một cái chứ cũng không tỉnh lại. Tân Nhạc nhè nhẹ vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Rõ ràng là một lời nói thật, sao lại cứ như một kẻ gian vậy!

Còn tự mình hù mình nữa chứ!

Tân Nhạc cảm thấy cô hết cứu nổi rồi, hết thuốc chữa rồi!

Tân Nhạc bị một cái xoay người của Mặc Lộ Túc làm cho hoảng sợ nên cũng không ngủ lại được nữa. Cô cắn chắn chờ đến bình mình, ánh mắt thi thoảng liếc về phía người đàn ông vẫn đang ngủ an ổn gần đó, chắc là không nghe thấy đâu! Dù sao cô cũng nói nhỏ như vậy, còn anh vẫn đang ngủ cơ mà.

Không nghe thấy, không nghe thấy, chắc chắn là không nghe thấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2588: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (4)
Tần Nhạc chờ mãi cuối cùng trời cũng sáng. Cô dậy rửa mặt từ sớm, tiện thể còn vào nhà bếp của bệnh viện làm bữa sáng. Cô muốn nói cho mẹ cô biết là mẹ thấy chưa, tự con vẫn có thể làm được.

Nói trắng ra là muốn đẩy mẹ đi chứ không có ý gì khác cả.

Mặc Lộ Túc tỉnh lại không thấy Tân Nhạc đầu, y tá đang giúp anh thay bình truyền.

“Trời vừa sáng bác sĩ Tân đã chạy vào bếp rồi.”Y tá khẽ bật cười.

Mặc Lộ Túc hơi hơi nhướng mi, không lên tiếng.

Viện trưởng Mặc lần đầu biết yêu bày tỏ anh hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì.

Tân Nhạc bưng canh nóng cùng đồ ăn vào, thậm chí còn hổ hở mới y tả ăn cũng khiến cô gái kia bật cười khanh khách chạy ra ngoài.

Tân Nhạc chẳng hiểu ra làm sao đặt cặp lồng xuống rồi lấy đồ ăn ra: “Làm sao thế, đồ em nấu có độc à mà chạy nhanh thế?”

Mặc Lộ Túc khẽ cười không lên tiếng. Anh chẳng lạ gì với tay nghề của cô nữa cả, trước đây ở trong nhà toàn cô nấu nướng hết.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc dùng một tay ăn vẫn toát lên được sự tao nhã không nói nên lời, cố ngồi một bên bản nhỏ khác, vừa cắn đũa vừa ngắm nhìn anh.

Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Sao thế?”

“Một lát nữa mẹ em tới thì anh biết phải nói sao rồi chứ.” Tân Nhạc mang theo chờ đợi nói.

Mặc Lộ Túc gắp đồ ăn rồi đặt vào bát cơm của Tân Nhạc, nhìn cô với ánh mắt tò mò: “Nói cái gì cơ?”

Tân Nhạc: “...”

Quả nhiên ngày hôm qua anh đâu có nghe cô nói chuyện đâu.

Tân Nhạc thở dài, không biết là cô cảm thấy lạc lõng hay gì nữa, chỉ đành ngồi thẳng dậy, nói: “Không sao, không sao, để em nói là được rồi.”

Mặc Lộ Tác khựng lại, không lên tiếng, chỉ cảm thấy ánh mắt nịnh nọt của cô có gì đó không đúng cho lắm.

Mặc Lộ Túc ăn một miếng cơm, vẫn cứ cảm thấy là lạ.

Cho nên anh đành lên tiếng.

“Em muốn bảo mẹ em tạm thời cứ về thành phố S trước a?” Mặc Lộ Túc nói là tạm thời bởi vì anh đã nghĩ xong rồi, đến khi bệnh tình của cả hai người họ đều ổn định, kỳ thi đại học của Tân Dương cũng kết thúc là anh sẽ đưa ba mẹ của Tân Nhạc đến đây ở, chỉ có điều chắc phải đổi sang nhà mới.

Tân Nhạc nghe anh nói vậy thì dáng vẻ rầu rĩ lập tức biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc rồi nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nịnh bợ kia lại dâng lên.

Quả nhiên, cảm giác mà anh muốn đúng là cảm giác này.

Mặc Lộ Túc nhất thời cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn. Anh không nói chuyện này có thể hay không mà tiếp tục ăn cơm, hưởng thụ ánh mắt của ai kia dành cho mình.

Tân Nhạc cứ lầm bà lẩm bẩm nói với anh rằng không thể để cho mẹ của cô lo lắng, mẹ cô thấy bộ dạng lúc đó của cô nhất định sẽ rất đau lòng, anh cũng không muốn người lớn phải thương tâm mà nhỉ! Anh rất quan tâm đến người lớn mà đúng không?

Tân Nhạc vừa nói vừa tâng bốc Mặc Lộ Túc lên tận trời.

Mặc Lộ Túc quẳng cho cô một ánh mắt không rõ ý, sau đó buông đũa xuống: “Anh vào nhà vệ sinh.”

“Để em dìu anh đi.” Tân Nhạc lập tức hóa thân thành thái giám rồi chạy qua đỡ Mặc Lộ Túc xuống giường.

Sức khỏe của Mặc Lộ Túc khá yếu nên hầu như trọng lượng cả người anh đều dồn lên vai của Tân Nhạc. Anh cúi đầu nhìn cô gái chỉ đứng tới ngang cằm mình.

“Mẹ em đi rồi thì thời gian sắp tới của em sẽ càng khó khăn hơn, bây giờ anh không có khả năng có thể chăm sóc em.” Thậm chí ngay cả ba bữa cơm một ngày anh cũng không thể làm được.

“Bệnh viện cũng có căn tin mà, em cũng đâu phải thiên kim đại tiểu thư gì đâu, không chết đói là được!” Tân Nhạc nói rồi đẩy cửa phòng tắm ra, đỡ Mặc Lộ Túc đi vào.

Mặc Lộ Túc chỉ liếc cô một cái rồi dùng một tay bám vào cái giá, sau đó bảo cô đi ra ngoài.

Tân Nhạc: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2589: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (5)
Tần Nhạc kiêu ngạo xoay người đi làm như cô muốn nhìn không bằng.

Mặc Lộ Túc khẽ lắc đầu, anh không quen bị người khác nhìn lúc đi vệ sinh.

Lúc mẹ Tân Nhạc tới bệnh viện thì thấy Tân Nhạc đã ăn sáng rồi.

Khi bà biết Tân Nhạc tự làm bữa sáng thì chân mày khẽ cau lại, có chút không yên lòng hỏi: “Lấy nguyên liệu ở đâu ra?”

“Trong bếp của bệnh viện ạ, an toàn tuyệt đối.” Tân Nhạc biết mẹ mình bị chuyên kia dọa sợ cho nên mới cố ý thêm một chữ an toàn vào là để mẹ cô có thể yên tâm.

Mặc Lộ Túc vẫn tựa vào giường, chăm chú xem phương án trị liệu của Tân Nhạc như trước.

Tân Nhạc lập tức nhân cơ hội nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem chẳng phải bấy giờ con vẫn không có việc gì đó sao? Mặc Lộ Túc cũng qua giai đoạn nguy hiểm rồi, còn chưa đến bốn tháng nữa là Tân Dương sẽ thi đại học, mẹ còn không về chăm sóc nó chẳng lẽ cứ làm phiền cô mãi à, mẹ cũng biết cô là người thế nào rồi đấy! Cả ngày ba con với Tân Dương cứ phải nhìn sắc mặt của cô mà sống, như thế sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của Tân Dương lắm!”

Cô của Tân Nhạc không phải là người xấu, chỉ có điều hơi nói nhiều lại còn lười, nếu phải giúp thì nhất định sẽ giúp những khó tránh khỏi việc sẽ cảm thấy khó chịu và nhiều lời.

Mẹ của Tân Nhạc cũng hiểu cái tính trái khoáy này của cô em chồng mình cho nền Tân Nhạc cực kỳ biết chạm vào chỗ ngứa của bà.

“Thế nhưng mà hai đứa thế này...”

“Cô à, bên này còn có hộ sĩ chuyên chăm sóc bệnh nhân, chuyện thi vào đại học thực sự rất quan trọng.” Mặc Lộ Túc dối lòng nói, dù sao trong suy nghĩ của anh thì việc thi vào trường đại học cũng chẳng khác gì bài thi học kì cả.

Tân Nhạc lập tức mừng như nở hoa, cổ ôm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, nói: “Mẹ thấy chưa, Mặc Lộ Túc đã nói thế rồi đó! Hơn nữa bệnh viện này là sản nghiệp của Mặc gia, hộ sĩ bên này có khi chăm sóc người bệnh còn chu đáo hơn mẹ nữa đấy!”

Mẹ Tấn vẫn có chút không yên lòng. Tân Nhạc nhìn về phía Mặc Lộ Túc ý bảo anh mau mau nói thêm câu nữa đi.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn đôi mắt long lang ngập nước của cô.

Đang làm nũng à?

Nếu như cái này được gọi là nũng nịu vậy thì đây chính là lần đầu tiên Tân Nhạc làm nũng với anh.

Loại cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.

Cho nên Mặc Lộ Túc quyết định nói thêm một câu nữa: “Cô, cô cứ chạy tới chạy lui như vậy cũng khiến Tân Nhạc lo lắng. Cô ấy phải chăm sóc cháu lại còn lo lắng cho cô nữa thì sẽ càng thấy mệt hơn đấy ạ.”

Tân Nhạc lập tức ôm chặt cánh tay của anh rồi trợn mắt nhìn. Anh hai à, em bảo anh nói thêm một câu chứ đâu có bảo anh nói như thế chứ hả, như vậy mẹ em phải nghĩ thế nào về anh đây?

Người bình thường kiểu gì cũng nghĩ: Ôi chao, thế này là đang chê tôi làm phiền hai anh chị đấy hả?

Thế nhưng rõ ràng Tân Nhạc đã đánh giá thấp mẹ mình rồi.

Dẫu sao mẹ của cô cũng không phải là người bình thường.

Vậy nên sau khi Mặc Lộ Túc nói dứt lời, mẹ Tân Nhạc liền nói: “Vẫn là Lộ Túc biết nghĩ chu đáo, bỏ đi bỏ đi, mẹ cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của cô con rồi, mai mẹ sẽ về.”

“Đừng mà, mẹ về trong hôm nay luôn đi.” Tân Nhạc còn chưa kịp khinh bỉ cách hoạt động não của mẹ mình đã vội vàng nói.

“Tân Nhạc! Con đang đuổi mẹ đấy hả?” Mẹ Tân đùng đùng nổi giận.

Ay...

Rõ ràng thế à?

Mặc Lộ Túc cầm lấy tay của Tân Nhạc rồi cho cô một ánh mắt ý là “rất rõ ràng” sau đó mới nhìn về phía mẹ Tân Nhạc: “Chủ yếu là vì dự báo thời tiết nói ngày mai trời có thể đổ tuyết, giao thông không được thuận lợi cũng không an toàn.”

“Nhìn xem Lộ Túc suy tính thế kia cơ mà, con nhìn lại con đi!” Mẹ Tân nhìn con gái mình với vẻ không hài lòng.

Tân Nhạc: “...”

Chắc chắn có không phải con ruột của mẹ cô mà Mặc Lộ Túc mới là con ruột đúng không?!

Mặc Lộ Túc khẽ cười rồi nhìn về phía Tân Nhạc: “Em đưa cô ra ngoài mua chút đặc sản đi, để anh bảo tài xế tới, lát nữa sẽ đưa cô

ve”

“Không cần, không cẩn, mua đặc sản cái gì chứ! Hai đứa bình an là tốt hơn hết thảy mọi thứ rồi.” Mẹ Tân Nhạc đã cảm thấy vô cùng hài lòng về Mặc Lộ Túc rồi.
 
Top