[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2590: Trái tim thiếu nữ của Tân Nhạc tan vỡ (6)
Lần này Tân Nhạc còn chẳng buồn trợn trắng mắt nữa.
“Cô vẫn nên đi mua một chút đi ạ! Lần này cô tới cứ phải bận rộn chuyện của cháu với Tân Nhạc suốt, cháu cũng không thể đưa cô đi chơi đầu được! Lần sau cháu nhất định sẽ đưa cô đi thăm thú thành phố A này.” Mặc Lộ Túc nói rồi nhìn về phía Tân Nhạc.
Tân Nhạc lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, đặc sản, đặc sản.”
Con rể tốt đã ra tay thì con gái như cô có thể mất chức luôn rồi.
Tân Nhạc đưa mẹ Tân đi mua đặc sản, Mặc Lộ Túc gọi điện cho tài xế bảo người ta chuẩn bị đi đến thành phố S, tiện thể lại gọi một cú cho Sở Ninh Dực, đòi anh mấy bình Mao Đài mà anh sưu tầm, nghe nói đó là do Phong Phong dùng giá cao mua lại đến bù cho anh.
Sở Ninh Dực: “...”
Sao mấy thằng oắt này muốn nịnh ba vợ đều đến chỗ anh xin rượu vậy?
“Dựa vào cái gì?”
Lúc Thủy An Lạc đang sung sướng ôm hai bình rượu đi ra thì nghe được Sở Ninh Dực nói mấy câu này. Sở Ninh Dực nhìn cô vợ nhà mình chỉ hận rèn sắt không thành thép, sớm muộn gì của cải trong nhà cũng bị cô cho bay sạch mất thôi.
Thủy An Lạc vô tội chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Không cho anh ấy à?”
“Cho!!!” Sở Ninh Dực nghiến răng nghiến lợi nói, cúp máy rồi dứt khoát bỏ lên lầu.
Thủy An Lạc: “...”
Sao tự dưng lại nổi giận thế?
Tiểu Bảo Bối bất lực lắc đầu, bỏ đi, người mẹ ngốc nghếch này của nhóc hết cứu nổi rồi.
Tân Nhạc ở thành phố A mấy năm nay đã biết một số đặc sản của thành phố A, vừa mua vừa nói với mẹ xem cái nào ăn ngon, cái nào ăn không ngon, không ngon thì nhiều hơn, ngon thì giữ lại cho nhà mình ăn, không ngon thì mang đi tặng, để người ta cảm thấy thành phố A này tốt đến mức nào.
Mẹ Tân cứ cười mắng con gái suốt, nhưng cũng cố dặn dò cố suốt là phải chăm sóc tốt cho mình.
Tân Nhạc thanh toán bằng thẻ của Mặc Lộ Túc. Anh căn cứ vào tâm nguyện muốn lấy lòng ba mẹ vợ mà cứng rắn yêu cầu Tân Nhạc rằng, nếu chưa nhận được tin nhắn thông báo tài khoản đã vơi đi năm con số mà cô quay về thì cứ chờ xem.
Tuy đây là lần đầu tiên Tân Nhạc bị anh uy hiếp, thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy sự uy hiếp này rất đáng yêu.
Nhưng mà mua đặc sản thôi mà cần đến năm con số, Viện trưởng Mặc, sao anh không thắng thiên luôn đi?
Em có thể dùng số tiền còn lại để mua chút pháo tiễn anh lên trên đó luôn được đấy.
Nhưng tới lúc mua thuốc bổ thì quả thật Tân Nhạc không hề nương tay chút nào. Cô mua cho em trai, mua cho ba một ít nữa, tiện thể còn kể cho mẹ Tân nghe chuyện anh đe dọa cổ nữa.
Mẹ Tân nghe xong liền cười toe toét: “Lần này con nhất định phải giữ chặt cậu ấy đấy nhé, cậu ấy tốt biết chừng nào chứ, trước đây có phải do con làm quá không?”
“Mẹ! Trước đây mẹ đâu có nói vậy!!!” Tân Nhạc nổi giận, mẹ cô trở mặt nhanh quá rồi đấy.
“Đó là vì trước đây mẹ không có biết Mặc Lộ Túc!” Mẹ Tân Nhạc nói một cách đương nhiên.
Tân Nhạc: “...”
Đặc sản địa phương mua đầy hai chiếc xe đẩy, đó là để mẹ Tân đem đi tặng lễ, thậm chí bà còn muốn ghi rõ là do con rể của mình bỏ tiền ra mua. Nửa chặng đường sau Tân Nhạc quyết tâm giữ im lặng, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô đặt chân nữa rồi.
Sau khi hai người tính tiền thì tổng số tiền mua hết đống này vẫn chưa đạt được một nửa số tiền mà Mặc Lỗ Túc đề ra. Tân Nhạc chỉ muốn nói, vị thiếu gia này chắc chắn chưa bao giờ ăn đặc sản của thành phố A cho nên hoàn toàn không biết giá cả đúng không?
Tài xế do Mặc Lộ Túc gọi tới đang chờ phía dưới, họ có thể đẩy thẳng xe đẩy ra ngoài rồi bảo tài xế mở cốp sau, chuyển từng món đổ lên.
Lúc này mẹ Tân cuối cùng cũng nhớ đến con gái của mình, bà nắm tay cô, nói: “Mẹ biết con cố ý muốn đẩy mẹ đi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng không muốn làm khó con! Có điều có Lộ Túc ở đây rồi, mẹ cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Tân Nhạc còn đang cảm động vì lời nói của mẹ, nhưng đến câu sau thì sự cảm động đó cũng nát vụn rồi.
Tình mẫu tử gì chứ, quả nhiên cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quên đi, trái tim này đã tan nát cả rồi.
“Cô vẫn nên đi mua một chút đi ạ! Lần này cô tới cứ phải bận rộn chuyện của cháu với Tân Nhạc suốt, cháu cũng không thể đưa cô đi chơi đầu được! Lần sau cháu nhất định sẽ đưa cô đi thăm thú thành phố A này.” Mặc Lộ Túc nói rồi nhìn về phía Tân Nhạc.
Tân Nhạc lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, đặc sản, đặc sản.”
Con rể tốt đã ra tay thì con gái như cô có thể mất chức luôn rồi.
Tân Nhạc đưa mẹ Tân đi mua đặc sản, Mặc Lộ Túc gọi điện cho tài xế bảo người ta chuẩn bị đi đến thành phố S, tiện thể lại gọi một cú cho Sở Ninh Dực, đòi anh mấy bình Mao Đài mà anh sưu tầm, nghe nói đó là do Phong Phong dùng giá cao mua lại đến bù cho anh.
Sở Ninh Dực: “...”
Sao mấy thằng oắt này muốn nịnh ba vợ đều đến chỗ anh xin rượu vậy?
“Dựa vào cái gì?”
Lúc Thủy An Lạc đang sung sướng ôm hai bình rượu đi ra thì nghe được Sở Ninh Dực nói mấy câu này. Sở Ninh Dực nhìn cô vợ nhà mình chỉ hận rèn sắt không thành thép, sớm muộn gì của cải trong nhà cũng bị cô cho bay sạch mất thôi.
Thủy An Lạc vô tội chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Không cho anh ấy à?”
“Cho!!!” Sở Ninh Dực nghiến răng nghiến lợi nói, cúp máy rồi dứt khoát bỏ lên lầu.
Thủy An Lạc: “...”
Sao tự dưng lại nổi giận thế?
Tiểu Bảo Bối bất lực lắc đầu, bỏ đi, người mẹ ngốc nghếch này của nhóc hết cứu nổi rồi.
Tân Nhạc ở thành phố A mấy năm nay đã biết một số đặc sản của thành phố A, vừa mua vừa nói với mẹ xem cái nào ăn ngon, cái nào ăn không ngon, không ngon thì nhiều hơn, ngon thì giữ lại cho nhà mình ăn, không ngon thì mang đi tặng, để người ta cảm thấy thành phố A này tốt đến mức nào.
Mẹ Tân cứ cười mắng con gái suốt, nhưng cũng cố dặn dò cố suốt là phải chăm sóc tốt cho mình.
Tân Nhạc thanh toán bằng thẻ của Mặc Lộ Túc. Anh căn cứ vào tâm nguyện muốn lấy lòng ba mẹ vợ mà cứng rắn yêu cầu Tân Nhạc rằng, nếu chưa nhận được tin nhắn thông báo tài khoản đã vơi đi năm con số mà cô quay về thì cứ chờ xem.
Tuy đây là lần đầu tiên Tân Nhạc bị anh uy hiếp, thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy sự uy hiếp này rất đáng yêu.
Nhưng mà mua đặc sản thôi mà cần đến năm con số, Viện trưởng Mặc, sao anh không thắng thiên luôn đi?
Em có thể dùng số tiền còn lại để mua chút pháo tiễn anh lên trên đó luôn được đấy.
Nhưng tới lúc mua thuốc bổ thì quả thật Tân Nhạc không hề nương tay chút nào. Cô mua cho em trai, mua cho ba một ít nữa, tiện thể còn kể cho mẹ Tân nghe chuyện anh đe dọa cổ nữa.
Mẹ Tân nghe xong liền cười toe toét: “Lần này con nhất định phải giữ chặt cậu ấy đấy nhé, cậu ấy tốt biết chừng nào chứ, trước đây có phải do con làm quá không?”
“Mẹ! Trước đây mẹ đâu có nói vậy!!!” Tân Nhạc nổi giận, mẹ cô trở mặt nhanh quá rồi đấy.
“Đó là vì trước đây mẹ không có biết Mặc Lộ Túc!” Mẹ Tân Nhạc nói một cách đương nhiên.
Tân Nhạc: “...”
Đặc sản địa phương mua đầy hai chiếc xe đẩy, đó là để mẹ Tân đem đi tặng lễ, thậm chí bà còn muốn ghi rõ là do con rể của mình bỏ tiền ra mua. Nửa chặng đường sau Tân Nhạc quyết tâm giữ im lặng, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô đặt chân nữa rồi.
Sau khi hai người tính tiền thì tổng số tiền mua hết đống này vẫn chưa đạt được một nửa số tiền mà Mặc Lỗ Túc đề ra. Tân Nhạc chỉ muốn nói, vị thiếu gia này chắc chắn chưa bao giờ ăn đặc sản của thành phố A cho nên hoàn toàn không biết giá cả đúng không?
Tài xế do Mặc Lộ Túc gọi tới đang chờ phía dưới, họ có thể đẩy thẳng xe đẩy ra ngoài rồi bảo tài xế mở cốp sau, chuyển từng món đổ lên.
Lúc này mẹ Tân cuối cùng cũng nhớ đến con gái của mình, bà nắm tay cô, nói: “Mẹ biết con cố ý muốn đẩy mẹ đi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ cũng không muốn làm khó con! Có điều có Lộ Túc ở đây rồi, mẹ cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Tân Nhạc còn đang cảm động vì lời nói của mẹ, nhưng đến câu sau thì sự cảm động đó cũng nát vụn rồi.
Tình mẫu tử gì chứ, quả nhiên cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quên đi, trái tim này đã tan nát cả rồi.