[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2600: Mặc thiếu gia phiền muộn (8)
Thủy An Lạc nói xong, đưa tay sờ lên phần trán hơi lành lạnh của cô.
Tân Nhạc khẽ liếc mắt nhìn đi chỗ khác, nhịp thở vẫn hổn hển, có thể thấy cô vẫn không thoải mái.
“Bà đã từng bị đuối nước chưa? Cái cảm giác vì đuối nước một lần mà không dám đi bơi nữa, cái cảm giác sợ nước mà mình không thể nào khống chế được ấy, bà đã từng bị chưa?” Tân Nhạc hỏi, “Tôi đã từng rồi.”
Thủy An Lạc thở dài, “Nói ra khó đến vậy sao?”
“Không phải khó khăn gì, mà là sợ, là nỗi sợ mà đến chết cũng không khắc phục được.” Tân Nhạc cúi đầu đáp lại. Cô ngả đầu lên vai Thủy An Lạc, “Tôi không phải bà. Thủy An Lạc, tôi không phải bà.”
Cơ thể Thủy An Lạc như cứng đờ trong phút chốc. Cô không biết câu nói của Tân Nhạc có ý gì, đây không phải tính cách của cô ấy, hay nói cách khác, trong lòng đàn anh, cô ấy không phải Thủy An Lạc.
“Bà muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu à?” Thủy An Lạc hừ lạnh, trong câu nói ẩn chứa sự tức giận.
“Chẳng có gì không tốt cả, ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng tôi rất yêu anh ấy, chỉ cần ở bên anh ấy là đủ rồi.” Tân Nhạc nói xong, đôi mắt cô ngước lên nhìn Thủy An Lạc, “Lẽ nào không phải sao? Mục đích của tình yêu không phải là được ở bên nhau lâu dài sao?”
Thủy An Lạc: “...”
“Đổ thần kinh.” Thủy An Lạc khẽ mắng một cầu, cả hai người đều là đồ thần kinh mà.
Tân Nhạc không phản bác lại câu mắng của Thủy An Lạc. Cô thừa nhận, trên phương diện này, cô đúng là kẻ thần kinh, hơn nữa bệnh của cô đã vô phương cứu chữa rồi.
“Để tôi đi rót cho bà cốc nước.” Thủy An Lạc thở dài, “Dù sao bây giờ tôi có nói gì bà cũng chẳng chịu nghe phải không?”
Tân Nhạc đặt tay mình phủ lên bàn tay của Thủy An Lạc, “Cảm ơn bà, thật lòng đấy.”
Thủy An Lạc hừ lạnh, “Cứ hành hạ nhau đi, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai người giày vò nhau đến độ nào.” Thủy An Lạc nói xong, chống tay vào tường, đứng dậy. “Dù sao thì tôi có nói với bà là đàn anh thích bà, bà cũng không tin tôi. Tôi nói với đàn anh rằng anh ấy có thể cho bà hạnh phúc, anh ấy cũng không có lòng tin vào chính mình. Thế thì cứ vậy đi, tôi mặc kệ cho hai người dằn vặt nhau đấy.”
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, “Bà có cần phải gắt như vậy không?”
“Ôi chu choa, thế này mà là gắt ấy hả, gắt thế rồi mà có kéo được cái đầu rùa thụt của hai người ra khỏi mai đầu?” Giọng của Thủy An Lạc không nhỏ, người ở bên trong cũng có thể nghe thấy.
Thủy An Lạc đỡ Tân Nhạc dậy, choàng chiếc chăn lên người cô, dìu cô vào phòng bệnh.
Lúc này Mặc Lộ Túc đã nhắm hai mắt lại. Trong bóng tối, Thủy An Lạc liếc nhìn anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô đỡ Tân Nhạc ngồi xuống giường.
“Bà không yên tâm về tôi nên nửa đêm nửa hôm mò sang đấy à?” Tân Nhạc khẽ hỏi.
“Tôi rảnh đó, nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, qua đây chọc tức hai người đó.” Thủy An Lạc nói rồi đỡ cho Tân Nhạc dựa vững mới nói tiếp, “Tôi mà không qua thì bà định chất queo ở bên ngoài à?”
“Nói bé thôi.” Tân Nhạc Vỗ vỗ vào cánh tay Thủy An Lạc, “Tôi không sao rồi, bà mau về đi.”
Thủy An Lạc nghi ngờ mình rảnh quá nên nửa đêm nửa hôm tới đây tự rước bực vào thân thì phải. Cô bực tức quay người, nhưng khi đi đến cửa, đưa tay ấn “bụi” một phát, toàn bộ đèn trong phòng bệnh bật sáng.
Nhoáng cái, phòng bệnh sáng như ban ngày. Tân Nhạc vô thức nhìn về phía người đàn ông đang đưa tay lên che mắt vì ánh sáng đột ngột, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc với vẻ căm hờn.
“Thủy An Lạc.”
Thủy An Lạc hừ thêm một tiếng, “Chị đây khó ở đấy.” Nói xong, Thủy An Lạc phủi mông đi thẳng.
Tân Nhạc: “...”
Phải tuyệt giao, phải tuyệt giao ngay, thứ chị em bạn dì đúng là không thể giữ lại được nữa rồi.
Nhưng bây giờ Mặc Lộ Túc tỉnh rồi, cô phải nói gì đây?
Tân Nhạc khẽ liếc mắt nhìn đi chỗ khác, nhịp thở vẫn hổn hển, có thể thấy cô vẫn không thoải mái.
“Bà đã từng bị đuối nước chưa? Cái cảm giác vì đuối nước một lần mà không dám đi bơi nữa, cái cảm giác sợ nước mà mình không thể nào khống chế được ấy, bà đã từng bị chưa?” Tân Nhạc hỏi, “Tôi đã từng rồi.”
Thủy An Lạc thở dài, “Nói ra khó đến vậy sao?”
“Không phải khó khăn gì, mà là sợ, là nỗi sợ mà đến chết cũng không khắc phục được.” Tân Nhạc cúi đầu đáp lại. Cô ngả đầu lên vai Thủy An Lạc, “Tôi không phải bà. Thủy An Lạc, tôi không phải bà.”
Cơ thể Thủy An Lạc như cứng đờ trong phút chốc. Cô không biết câu nói của Tân Nhạc có ý gì, đây không phải tính cách của cô ấy, hay nói cách khác, trong lòng đàn anh, cô ấy không phải Thủy An Lạc.
“Bà muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu à?” Thủy An Lạc hừ lạnh, trong câu nói ẩn chứa sự tức giận.
“Chẳng có gì không tốt cả, ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng tôi rất yêu anh ấy, chỉ cần ở bên anh ấy là đủ rồi.” Tân Nhạc nói xong, đôi mắt cô ngước lên nhìn Thủy An Lạc, “Lẽ nào không phải sao? Mục đích của tình yêu không phải là được ở bên nhau lâu dài sao?”
Thủy An Lạc: “...”
“Đổ thần kinh.” Thủy An Lạc khẽ mắng một cầu, cả hai người đều là đồ thần kinh mà.
Tân Nhạc không phản bác lại câu mắng của Thủy An Lạc. Cô thừa nhận, trên phương diện này, cô đúng là kẻ thần kinh, hơn nữa bệnh của cô đã vô phương cứu chữa rồi.
“Để tôi đi rót cho bà cốc nước.” Thủy An Lạc thở dài, “Dù sao bây giờ tôi có nói gì bà cũng chẳng chịu nghe phải không?”
Tân Nhạc đặt tay mình phủ lên bàn tay của Thủy An Lạc, “Cảm ơn bà, thật lòng đấy.”
Thủy An Lạc hừ lạnh, “Cứ hành hạ nhau đi, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai người giày vò nhau đến độ nào.” Thủy An Lạc nói xong, chống tay vào tường, đứng dậy. “Dù sao thì tôi có nói với bà là đàn anh thích bà, bà cũng không tin tôi. Tôi nói với đàn anh rằng anh ấy có thể cho bà hạnh phúc, anh ấy cũng không có lòng tin vào chính mình. Thế thì cứ vậy đi, tôi mặc kệ cho hai người dằn vặt nhau đấy.”
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, “Bà có cần phải gắt như vậy không?”
“Ôi chu choa, thế này mà là gắt ấy hả, gắt thế rồi mà có kéo được cái đầu rùa thụt của hai người ra khỏi mai đầu?” Giọng của Thủy An Lạc không nhỏ, người ở bên trong cũng có thể nghe thấy.
Thủy An Lạc đỡ Tân Nhạc dậy, choàng chiếc chăn lên người cô, dìu cô vào phòng bệnh.
Lúc này Mặc Lộ Túc đã nhắm hai mắt lại. Trong bóng tối, Thủy An Lạc liếc nhìn anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô đỡ Tân Nhạc ngồi xuống giường.
“Bà không yên tâm về tôi nên nửa đêm nửa hôm mò sang đấy à?” Tân Nhạc khẽ hỏi.
“Tôi rảnh đó, nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, qua đây chọc tức hai người đó.” Thủy An Lạc nói rồi đỡ cho Tân Nhạc dựa vững mới nói tiếp, “Tôi mà không qua thì bà định chất queo ở bên ngoài à?”
“Nói bé thôi.” Tân Nhạc Vỗ vỗ vào cánh tay Thủy An Lạc, “Tôi không sao rồi, bà mau về đi.”
Thủy An Lạc nghi ngờ mình rảnh quá nên nửa đêm nửa hôm tới đây tự rước bực vào thân thì phải. Cô bực tức quay người, nhưng khi đi đến cửa, đưa tay ấn “bụi” một phát, toàn bộ đèn trong phòng bệnh bật sáng.
Nhoáng cái, phòng bệnh sáng như ban ngày. Tân Nhạc vô thức nhìn về phía người đàn ông đang đưa tay lên che mắt vì ánh sáng đột ngột, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc với vẻ căm hờn.
“Thủy An Lạc.”
Thủy An Lạc hừ thêm một tiếng, “Chị đây khó ở đấy.” Nói xong, Thủy An Lạc phủi mông đi thẳng.
Tân Nhạc: “...”
Phải tuyệt giao, phải tuyệt giao ngay, thứ chị em bạn dì đúng là không thể giữ lại được nữa rồi.
Nhưng bây giờ Mặc Lộ Túc tỉnh rồi, cô phải nói gì đây?