Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2600: Mặc thiếu gia phiền muộn (8)
Thủy An Lạc nói xong, đưa tay sờ lên phần trán hơi lành lạnh của cô.

Tân Nhạc khẽ liếc mắt nhìn đi chỗ khác, nhịp thở vẫn hổn hển, có thể thấy cô vẫn không thoải mái.

“Bà đã từng bị đuối nước chưa? Cái cảm giác vì đuối nước một lần mà không dám đi bơi nữa, cái cảm giác sợ nước mà mình không thể nào khống chế được ấy, bà đã từng bị chưa?” Tân Nhạc hỏi, “Tôi đã từng rồi.”

Thủy An Lạc thở dài, “Nói ra khó đến vậy sao?”

“Không phải khó khăn gì, mà là sợ, là nỗi sợ mà đến chết cũng không khắc phục được.” Tân Nhạc cúi đầu đáp lại. Cô ngả đầu lên vai Thủy An Lạc, “Tôi không phải bà. Thủy An Lạc, tôi không phải bà.”

Cơ thể Thủy An Lạc như cứng đờ trong phút chốc. Cô không biết câu nói của Tân Nhạc có ý gì, đây không phải tính cách của cô ấy, hay nói cách khác, trong lòng đàn anh, cô ấy không phải Thủy An Lạc.

“Bà muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu à?” Thủy An Lạc hừ lạnh, trong câu nói ẩn chứa sự tức giận.

“Chẳng có gì không tốt cả, ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng tôi rất yêu anh ấy, chỉ cần ở bên anh ấy là đủ rồi.” Tân Nhạc nói xong, đôi mắt cô ngước lên nhìn Thủy An Lạc, “Lẽ nào không phải sao? Mục đích của tình yêu không phải là được ở bên nhau lâu dài sao?”

Thủy An Lạc: “...”

“Đổ thần kinh.” Thủy An Lạc khẽ mắng một cầu, cả hai người đều là đồ thần kinh mà.

Tân Nhạc không phản bác lại câu mắng của Thủy An Lạc. Cô thừa nhận, trên phương diện này, cô đúng là kẻ thần kinh, hơn nữa bệnh của cô đã vô phương cứu chữa rồi.

“Để tôi đi rót cho bà cốc nước.” Thủy An Lạc thở dài, “Dù sao bây giờ tôi có nói gì bà cũng chẳng chịu nghe phải không?”

Tân Nhạc đặt tay mình phủ lên bàn tay của Thủy An Lạc, “Cảm ơn bà, thật lòng đấy.”

Thủy An Lạc hừ lạnh, “Cứ hành hạ nhau đi, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai người giày vò nhau đến độ nào.” Thủy An Lạc nói xong, chống tay vào tường, đứng dậy. “Dù sao thì tôi có nói với bà là đàn anh thích bà, bà cũng không tin tôi. Tôi nói với đàn anh rằng anh ấy có thể cho bà hạnh phúc, anh ấy cũng không có lòng tin vào chính mình. Thế thì cứ vậy đi, tôi mặc kệ cho hai người dằn vặt nhau đấy.”

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, “Bà có cần phải gắt như vậy không?”

“Ôi chu choa, thế này mà là gắt ấy hả, gắt thế rồi mà có kéo được cái đầu rùa thụt của hai người ra khỏi mai đầu?” Giọng của Thủy An Lạc không nhỏ, người ở bên trong cũng có thể nghe thấy.

Thủy An Lạc đỡ Tân Nhạc dậy, choàng chiếc chăn lên người cô, dìu cô vào phòng bệnh.

Lúc này Mặc Lộ Túc đã nhắm hai mắt lại. Trong bóng tối, Thủy An Lạc liếc nhìn anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô đỡ Tân Nhạc ngồi xuống giường.

“Bà không yên tâm về tôi nên nửa đêm nửa hôm mò sang đấy à?” Tân Nhạc khẽ hỏi.

“Tôi rảnh đó, nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, qua đây chọc tức hai người đó.” Thủy An Lạc nói rồi đỡ cho Tân Nhạc dựa vững mới nói tiếp, “Tôi mà không qua thì bà định chất queo ở bên ngoài à?”

“Nói bé thôi.” Tân Nhạc Vỗ vỗ vào cánh tay Thủy An Lạc, “Tôi không sao rồi, bà mau về đi.”

Thủy An Lạc nghi ngờ mình rảnh quá nên nửa đêm nửa hôm tới đây tự rước bực vào thân thì phải. Cô bực tức quay người, nhưng khi đi đến cửa, đưa tay ấn “bụi” một phát, toàn bộ đèn trong phòng bệnh bật sáng.

Nhoáng cái, phòng bệnh sáng như ban ngày. Tân Nhạc vô thức nhìn về phía người đàn ông đang đưa tay lên che mắt vì ánh sáng đột ngột, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc với vẻ căm hờn.

“Thủy An Lạc.”

Thủy An Lạc hừ thêm một tiếng, “Chị đây khó ở đấy.” Nói xong, Thủy An Lạc phủi mông đi thẳng.

Tân Nhạc: “...”

Phải tuyệt giao, phải tuyệt giao ngay, thứ chị em bạn dì đúng là không thể giữ lại được nữa rồi.

Nhưng bây giờ Mặc Lộ Túc tỉnh rồi, cô phải nói gì đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2601: Mặc thiếu gia phiền muộn (9)
Chắc anh không biết ban nãy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, anh ấy nghỉ ngơi suốt mà.

Cho dù Mặc Lộ Túc không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng đành mở mắt ra, bởi vì Thủy An Lạc không cho anh cơ hội để che giấu thêm nữa.

“A thì, Thủy An Lạc, cô ấy, cô ấy qua đây hỏi thăm tí thôi, không sao đâu, anh ngủ tiếp đi.” Tân Nhạc vội vàng phân bua, nhưng lúc này có không có sức xuống giường tắt đèn.

Mặc Lộ Túc từ từ ngồi dậy, nhìn người phụ nữ chật vật kia, chắc chắn bây giờ cô không biết rằng, những sợi tóc vướng trước trán cô đã bết dính mổ hôi, mặt mũi thì trắng bệch như tờ giấy. Cho dù cô cố nặn ra một nụ cười, vẻ mệt mỏi đuối sức ấy cũng không thể nào che đậy được.

Lồng ngực Mặc Lộ Túc bỗng thít chặt lại, ban nãy anh còn muốn trốn tránh!

Mặc Lộ Túc bung chăn ra, đặt đôi chân dài đến mức sai trái của mình xuống, ngồi bên cạnh giường, nâng cánh tay lên.

Nửa thân trên của Tân Nhạc vô thức lùi về sau, “Sao, sao thế?”

Một tay Mặc Lộ Túc ấn vai cô xuống, lực trên tay hơi mạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một bàn tay khác nhấc lên, chạm vào vầng trán vẫn còn hơi lạnh của cô.

Tân Nhạc: “...”

Thình thịch, thình thịch...

Tân Nhạc muốn nói, cô phải cố gắng lắm mới khống chế được trái tim thiếu nữ của mình, nhưng động tác của Mặc Lộ Túc khiến cố không thể nào chịu nổi.

“Mặc... Mặc Lộ Túc, anh sao thế?” Hai tay Tân Nhạc túm chặt lấy ga giường, khuôn mặt cô vốn trắng bệch, lúc này lại hơi ửng hồng.

Trong ánh mắt của Mặc Lộ Túc có vẻ thâm sâu mà Tân Nhạc không hiểu được, nhưng sự thâm sâu này dường như đang hút cô vào đó, cho nên nhịp tim của cô cũng từ từ hồi phục trạng thái bình thường.

“Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh nghe như đang kìm nén điều gì đó.

Tân Nhạc đối diện với ánh mắt anh, cố gắng để mình không nghĩ tới việc anh có bật ra câu gì cảm động không, bởi vì Tân Nhạc biết chuyện này là không thể nào.

Có lẽ anh sẽ nói: Giảm bớt lượng thuốc đi.

Hoặc có thể anh sẽ nói: Bỏ đứa bé đi.

Nhưng hai điều này, bất kể là điều nào, cổ cũng sẽ không đồng ý.

Cho dù mục đích của anh là muốn tốt cho cô.

“Tân Nhạc, anh...”

“Chuyện đó, Mặc Lộ Túc, anh đừng nói gì cả, em biết anh muốn nói gì, nhưng em sẽ không đồng ý đầu.” Tân Nhạc vội vàng ngắt lời anh, trái tim lại đập nhanh hơn.

Mặc Lộ Tác khựng lại.

Sẽ không đồng ý?

Mặc Lộ Túc hơi cụp mắt xuống với vẻ thất vọng.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc, cô lại nói thêm, “Em biết anh thương em, nhưng sau ngày với mười ngày, em thà chọn đau khổ sáu ngày. Hơn nữa không đến khoảnh khắc cuối cùng, em sẽ không bỏ con đâu.”

“Sao cơ?” Mặc Lộ Túc đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ thất vọng và mất mát trong mắt anh hoàn toàn tiêu biến hết, hơn nữa còn phảng phất ý cười.

Tân Nhạc nhìn khóe môi nhếch lên của anh mà khựng lại, chuyện gì thế này?

Lẽ nào không phải như cố nghĩ sao?

Trái tim cô không khỏi chậm mất một nhịp. Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt trông mong, “À ừm, anh muốn nói với em chuyện gì?”

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, sau cùng thu lại bàn tay đặt trên khuôn mặt cô. Nhưng dường như vẫn không nản lòng, anh lại đặt tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó chống tay vào thành giường, đứng dậy, “Anh đi lấy chút nước ấm cho em rửa mặt.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc rời đi. Rửa mặt? Cô không nhịn được mà cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa, nhìn hình ảnh mình hiện lên trên màn hình, cô bỗng có cảm giác như bị sét đánh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2602: Mặc thiếu gia phiền muộn (10)
Ban nãy mình nhìn anh ấy bằng bộ dạng như con quỷ thế này hả?

Con mẹ nó, thật đúng là quá... mất mặt!

Trong lúc Tân Nhạc chỉ muốn đập đầu vào đâu đó chết quách đi thì Mặc Lộ Túc đã cầm khăn bông quay trở lại. Lần này anh ngồi thẳng xuống bên giường của Tân Nhạc, cẩm khăn mặt ấm lau mặt cho cô.

“Anh thử rồi nhưng bị chậu nước qua đây có vẻ hơi khó.” Trong lời nói của Mặc Lộ Túc có vẻ bất đắc dĩ.

Khuôn mặt của Tân Nhạc được bao bởi khăn ẩm nên cũng ấm áp hẳn lên.

Tân Nhạc hơi ngẩng lên. Cô nắm lấy cổ tay anh, dường như đang an ủi sự bất lực của anh.

“Hay là để anh gọi y tá giúp em nhé?” Mặc Lộ Túc nghĩ một hồi, sau cùng vẫn mở lời đề nghị.

Tân Nhạc lắc đầu, “Như thế này là được rồi.” Ít nhất là anh ấy có lòng.

Mặc Lộ Túc lau gò má cho cô, đặt khăn bông lên bàn, lại cất tiếng gọi lần nữa, “Tân Nhạc.”

Cơ thể Tân Nhạc khẽ run lên. Lần này cô chỉ muốn mau chóng nằm xuống ngủ, không muốn nghe anh nói gì hết.

“Nếu khó chịu quá thì cứ gọi anh.” Mặc Lộ Túc mở lời, bàn tay bất giác lại vuốt lên gò má cố, “Trong lòng thấy khó chịu cũng có thể mắng anh.”

Tân Nhạc ngẩng phắt lên. Cô nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể nào tin nổi.

“Tân Nhạc, anh là chồng em.” Mặc Lộ Túc nói xong, bỏ tay ra, chậm rãi đứng dậy lết thân ra cửa tắt đèn.

Tân Nhạc: “...”

Thế là, anh ấy giận hả?

Nhưng tại sao thế?

Tân Nhạc lặng lẽ thêm hai chữ “chồng cũ” trong lòng, nương nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn anh bước từng bước quay lại, khi đi đến bên cạnh giường, thậm chí anh còn thở ra một hơi dài.

“Anh không sao chứ?” Tân Nhạc vội vàng nói.

Mặc Lộ Túc lắc đầu, nằm xuống giường, sau đó ngửa mặt nhìn trần nhà.

Mặc Lộ Túc không nói gì, tất nhiên Tân Nhạc cũng không biết nói gì.

Tân Nhạc rõ ràng cảm thấy Mặc Lộ Túc đang giận, nhưng không hiểu sao anh lại giận.

Mặc Lộ Tức quả thực đã tức giận, nhưng người anh giận không phải là cổ, mà là chính mình.

Hai người ôm những tâm tư riêng mà nằm xuống giường. Tân Nhạc cảm thấy tủi thân, nhưng Mặc Lộ Túc không nói gì, cô cũng không biết nên mở lời ra sao cả.

“Tân Nhạc, em đã thật sự cân nhắc kỹ chuyện quay về bên anh rồi chứ?” Mặc Lộ Túc đột nhiên hỏi.

Giọng anh bất ngờ cất lên trong màn đêm, nghe vô cùng rõ ràng.

Tân Nhạc sững sờ, không khỏi ngước mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Anh hối hận à?”

Tân Nhạc dè dặt hỏi, bây giờ họ chẳng khác gì hai con nhím trong ngày đông, muốn sưởi ấm lẫn nhau nhưng lại sợ khi những chiếc gai của mình đâm tới, đối phương sẽ hối hận.

Dưới ánh trăng, Tân Nhạc thấy rõ anh đã lắc đầu, lúc bấy giờ cô mới yên tâm, chậm rãi tựa vào gối đầu, nghiêng người nhìn người đàn ông cách mình khoảng một cánh tay.

“Em cũng không hối hận.” Tân Nhạc nói, mắt nhắm lại, nhưng khóe miệng lại hiện ra một đường cong ấm áp.

Mặc Lộ Tác nghiêng đầu nhìn qua, khi nghe thấy ba chữ không hối hận từ phía cô, anh có cảm giác như hoa nở vào ngày xuân.

Mặc Lộ Túc không thể không thừa nhận rằng một khắc trước đó anh vẫn còn thấy căng thẳng.

Mặc Lộ Túc vươn tay ra, vượt qua khoảng cách ở giữa hai người mà áp bàn tay ấm nóng của mình lên má cô. Tân Nhạc ôm lấy cánh tay anh, bất giác cọ cọ vài cái, chìm vào giấc ngủ.

Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ của cổ qua ánh trăng sáng, trên cổ tay vấn vít hơi thở ấm áp của cô.

Cô không phải người quá đẹp, không sắc bén như Kiều Nhã Nguyễn, cũng không đẹp đến kinh ngạc như Thủy An Lạc, chỉ có một khuôn mặt hài hòa vừa phải, nhưng đã tiến vào trái tim anh, không thể xua đi được.

“Tân Nhạc, anh...” Mặc Lộ Túc thì thầm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2603: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (1)
Tân Nhạc ôm chặt cánh tay anh hơn, Mặc Lộ Túc đứng dậy, bước tới đó, nằm xuống bên cạnh cô, giường không to lắm, nên khi anh nằm xuống đã gần sát với mép giường.

“Tân Nhạc, anh nghe thấy rồi.” Mặc Lộ Túc thầm thì bên tai cô, tiếc rằng người đang ngủ không nghe thấy.

Anh nghe thấy, ba chữ mà cô cẩn thận nói ra.

Anh cũng nghe thấy tất cả đau khổ của cô.

Bên ngoài, Thủy An Lạc chưa hề rời đi vẫn đứng dựa vào tường, cho đến khi trong phòng bệnh không còn âm thanh gì nữa.

Kiều Nhã Nguyễn đứng dựa tường cách đó không xa bỗng ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc, “Thỏa mãn chưa? Người đàn ông của mày mà biết mày đã làm gì trong lúc anh ấy đi công tác thì chắc tao bị lột da mất.”

Thủy An Lạc bước tới, ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn, cùng cô đi ra khỏi bệnh viện.

Bên ngoài đã có hoa tuyết bay bay. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn. Một bông hoa tuyết rơi xuống mặt cô, hơi lành lạnh.

“Thỏa mãn rồi.” Thủy An Lạc nói xong, quay đầu nhìn đôi tay đang đút trong túi áo của Kiều Nhi Nguyễn, “Mày với Tân Nhạc đều hạnh phúc là tạo thỏa mãn lắm rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn bị cô ôm xuống từng bậc thang, “Nam thần của tao yêu người khác rồi, tao đau lòng lắm.”

“Chậc chậc chậc, Phong Ảnh đế mà biết chắc tan nát con tim mất thôi.” Thủy An Lạc bật cười khà khà. Cô đứng trong cơn mưa tuyết, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen, “Nếu như chị Kỷ Nhu còn sống, mày có đến thành phố A nữa không?”

Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, “Giao thông đông đúc, khói bụi ô nhiễm nặng, nếu xảy ra chuyện gì mà gọi 120 có khả năng sẽ chết trên đường vì kẹt xe, tại sao tao phải đến nơi như thế chứ?”

“Ha ha ha... nói hay lắm, tạo lớn được đến chừng này đúng là cũng chẳng dễ dàng gì thật.” Thủy An Lạc cười to, “Tốt quá, cả hai đứa mày đều hạnh phúc cả rồi.”

“Sao cứ như mày già lắm rồi ấy? Than thở nhiều thế, chuyện của Lưu Tiểu Bằng kia đã giải quyết xong chưa?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

Thủy An Lạc nhún vai, “Không biết lượng sức thôi mà, tao mặc kệ cho cô ta tự tìm đường chết đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn về vị trí phòng bệnh, “Mày có chắc là hai người đó đã ổn rồi không?”

“Tao chắc chắn là cho dù họ có ở trong mai rùa, thì trên mai rùa của họ cũng khắc tên đối phương, cho nên là hai người đó thích xử sự kiểu mất não thế nào cứ kệ họ.” Thủy An Lạc cười đến híp cả mặt, Đi về thôi, buồn ngủ lắm rồi.”

“Khắc tên đối phương, câu này chỉ mình mày nói được thôi.” Kiểu Nhã Nguyễn nói xong, đi tới bên cạnh xe, mở cửa ra. Đang định bước lên xe thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa lắm, Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt lại, “Hình như tao nhìn thấy một người không nên thấy.”

“Hửm?” Thủy An Lạc nói xong, hướng ánh mắt về phía mà Kiểu Nhã Nguyễn đang nhìn, nhưng không thấy gì cả, “Gì thế?”

“Bà có nhà máy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, cúi người vào xe.

Thủy An Lạc càng thấy tò mò hơn. Cô cúi người lên xe, cài dây an toàn, “Cố Thanh Trấn á?”

“Không thì ai, mày còn mấy bà cô nữa?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa khởi động xe, “Nhưng mà bà cô nhà máy nửa đêm nửa hôm đến bệnh viện làm gì thế?”

“Chắc là ốm?” Thủy An Lạc cũng tò mò, “Hay là tao xuống xe xem thử?”

“Mày thôi đi, người ta nửa đêm nửa hôm mò tới đây chắc chắn vì muốn tránh những người như mày đấy,“ Kiều Nhã Nhuyễn vừa nói vừa lái xe ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, bỗng huýt sáo một tiếng, “Vừa thấy được bà cố máy đã lại thấy ngay ông anh mày rồi, hai người đó làm gì vậy?”

“Hai người đấy còn thần kinh hơn cả đàn anh của tao, kệ họ kệ họ, đi thôi.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy anh trai là một người đáng ra phải thân thiết hơn đàn anh nữa.

“Ha, nhà mày méo có ai bình thường cả.”

“Biến mợ mày đi, ông đây rất bình thường nhé.” Thủy An Lạc nói xong, ngoài đầu về sau nhìn lần nữa nhưng đã không còn bóng ai ở đó nữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2604: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (2)
Trên đường về, Kiểu Nhã Nguyên nhận được cuộc gọi của Phong Phong. Anh vừa từ trường quay trở về, thế mà về đến nhà cả vợ lẫn con đều không thấy đâu.

“Em ra ngoài với Lạc Lạc rồi, sao hôm nay anh không quay đêm?” Kiều Nhã Nguyễn vừa lái xe vừa hỏi.

“Anh có quay đêm em cũng phải thủ tiết chứ, gái nhỏ của anh đâu rồi?” Phong Phong hỏi lại, anh đã tìm hết nhà trên nhà dưới rối.

“Gái nhỏ nhà anh đang nằm trên giường chồng nó rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói như đúng rồi vậy.

Phong Phong khựng lại, cảm thấy tim gan đều hơi tê tái.

“Không phải chứ, Kiều Nhã Nguyễn, có người làm mẹ nào như em không? Gái nhỏ của anh còn chưa đầy ba tuổi, em đã vứt nó vào ổ sói rồi à?”

“Này này này, tôi nghe thấy rồi nhá, anh nói gì đấy, sao con trai tôi lại là sói được?” Thủy An Lạc cười cười mắng anh một câu.

“Phong Phong, anh nói chuyện với ai đấy, anh gọi cả họ lẫn tên lên lớp ai đấy hả?”

Phong Phong: “...”

“Vợ ơi anh sai rồi.”

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ kinh hãi, Ảnh đế ơi, anh có thể giữ lại chút tiền đề cho mình được không?

Thủy An Lạc lặng lẽ like cho Kiều Nhã Nguyễn, phong thái nữ hoàng này, cô phục.

Nếu có mà dám nói câu này với Sở tổng, chắc Sở tổng sẽ cho cô cái bạt tai luồn quá.

Kiều Nhã Nguyễn sung sướng nhận lấy cái like từ Thủy An Lạc.

“Ngày mai phải đi thử lễ phục rồi, hai người mau về đi.” Phong Phong đổi để tài khác, không nói đến chuyện bế con gái về nữa.

“Đang trên đường về đây, giục cái gì mà giục?” Kiều Nhã Nguyễn đốp chát lại, thuận tiện cho ông chồng mình thấy ngữ điệu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi của cô.

Thủy An Lạc thở dài, nhìn Kiểu Nhã Nguyễn đi. Đây mới là cách sống mà phụ nữ nên có. Nhưng cứ nghĩ đến việc có một Tân Nhạc đáng thương hơn cả mình, cô vẫn thấy thỏa mãn lắm.

Ngày hôm sau, vừa tảng sáng, Tân Nhạc đã dậy rồi.

Nhưng rõ ràng có người dậy sớm hơn cả cô. Lúc này Mặc Lộ Túc đã đang truyền nước. Một bàn tay khác của anh cầm điện thoại, không biết đang nhắn tin cho ai.

Tân Nhạc ngáp ngủ, nhìn anh, “Sao hôm nay sớm vậy?” Anh truyền nước từ sớm như thế này không phải chuyện gì tốt đối với Tân Nhạc.

“Ừm, hôm nay có chút việc phải ra ngoài.” Mặc Lộ Túc điềm đạm trả lời.

Tân Nhạc: “...”

“Anh điên à, anh bị thương nghiêm trọng lắm đấy.” Tân Nhạc vội vàng ngồi dậy, nói với vẻ bất mãn.

Mặc Lộ Túc cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, sau đó ra hiệu cho cô nhìn lên bàn.

Tân Nhạc nhìn theo ánh mắt anh, sau đó toàn thân như héo rũ.

“Bác sĩ Triệu không có việc gì thì đến sớm thể làm gì?” Tân Nhạc rầu rĩ bưng bát thuốc lên, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc về phía Mặc Lộ Túc. Trước đó mỗi khi cô uống thuốc, Mặc Lộ Túc sẽ hôn cô, hôm nay có như vậy không.

Không hiểu vì sao, cô có chút chờ mong.

Mặc Lộ Túc đang nhìn cô, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô. Tân Nhạc giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Trời ạ, nhìn người ta bằng ánh mắt háo sắc như thế để làm gì chứ?

Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, không giấu nổi khóe miệng đang cong lên.

Tân Nhạc như lúc này rất đáng yêu, đáng yêu hơn dáng vẻ chỉ biết nghe lời của cô ấy ngày xưa nhiều...

Chỉ là Mặc Lộ Túc cúi đầu nên Tân Nhạc không thể thấy nụ cười nơi khóe môi anh, chỉ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của mình lộ liễu quá nên giờ cô không dám nhìn thẳng nữa.

Mất mặt quá đi mất.

Tân Nhạc bưng bát thuốc ngồi xuống bên giường của Mặc Lộ Túc, ngón tay bám chặt vào chiếc bát tinh xảo, thuốc thì nhất định phải uống rồi, nhưng cần củng cố tinh thần một chút.

Mặc Lộ Túc nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn của cô. Do cơ thể không khỏe, ngón tay của cô mỏng manh hơn, thậm chí còn thấy được những đường mạch máu li ti trên đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2605: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (3)
Mặc Lộ Túc nghĩ, cô ấy thực sự rất gầy.

Gầy đến mức khiến người ta đau lòng.

Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy bàn tay Tân Nhạc. Tân Nhạc giật mình, vội vàng nói, “Thuốc, thuốc nóng quá, em uống ngay đây.” Dường như sợ anh không để cho mình uống thuốc nữa, Tân Nhạc vội vàng bưng bát lên, uống ngay lập tức.

Tân Nhạc cảm nhận thứ cảm giác không giống người kia tiến vào cơ thể mình thông qua cổ họng. Cô không khỏi ai oán trong lòng rằng, bé con à, vì con mà mẹ chịu khổ thế này, con cũng phải kiên cường vì mẹ nhé, phải phân tách cho cẩn thận đấy.

Tân Nhạc đưa tay quệt cặn thuốc bám trên miệng, cơ thể không khỏi run lên.

Mặc Lộ Túc siết chặt tay cô, rồi khom người xuống hôn lên môi cố.

Tân Nhạc chớp mắt, dù nằm trong dự tính của cô, cô vẫn thấy kinh ngạc và vui mừng.

Nụ hôn lần này của Mặc Lộ Tức nghiêm túc hơn lúc trước nhiều, thậm chí còn thể hiện rõ cả sự thương xót trong đó.

Thương xót

Khi hai chữ này hiện lên trong đầu, Tân Nhạc thấy bàng hoàng.

Cô đã cảm nhận được sự thương xót mà Mặc Lộ Túc dành cho cô rồi.

Khi nụ hôn kết thúc, Tân Nhạc vẫn còn thấy lâng lâng, thậm chí cô còn không cảm giác được mùi vị trong miệng mình nữa.

Mặc Lộ Túc vuốt ve khuôn mặt hơi nóng lên của cô, thầm thì với cô, “Đi theo anh, tội cho em quá.”

Cho dù phải nằm viện rồi, cũng chỉ có hai kẻ thương tích đầy mình như họ chăm sóc lẫn nhau.

Tân Nhạc càng lúc càng thấy khó tin hơn, trái tim thiếu nữ không khỏi bay bay lay động, không đè xuống được.

Cái này có thể coi như... lời tình tự không?

Tân Nhạc là một cô gái ngốc. Đối với người khác, có khi câu nói “anh yêu em” mới được coi là lời tình tự. Nhưng đối với một cô gái ngốc, câu nói “tội cho em quá” của anh có thể khiến Tân Nhạc vui vẻ rất lâu.

Trong ánh mắt Mặc Lộ Túc không giấu được ý cười, lòng anh cũng cảm thấy mềm mại hơn.

“Bác sĩ Cừu tới rồi.”

Tân Nhạc: “...”

Oi me di

Trái tim thiếu nữ gì chứ, có thể biến đi được rồi.

Nụ cười tươi đến híp cả mắt trên mặt Tân Nhạc phút chốc biến mất, biến mất trong vòng chưa tới nửa giây, sau đó cố gục đầu xuống.

Lại bắt đầu bị giày vò rồi.

Mặc Lộ Túc đưa tay xoa đầu có như đang vỗ về tâm trạng của cô.

Tân Nhạc cúi đầu đi theo bác sĩ Cừu ra ngoài. Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn bình thuốc vẫn chưa truyền hết, anh lấy điện thoại ra, ấn cuộc gọi tới một dãy số.

“Một tiếng đồng hồ nữa tới bệnh viện đón tôi.” Mặc Lộ Túc ném điện thoại qua một bên, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Đối với anh mà nói, mỗi lần Tân Nhạc phải làm loãng thành phần máu là một lần giày vò.

Cho nên, anh bắt buộc phải kiếm việc gì đó để làm, ví dụ như khai trừ một vài người, ví dụ như... xử lý người phụ nữ đó.

***

Tiệm áo cưới,

Sau Tết Nguyên Đán, nhân viên ở ảnh viện áo cưới không nhiều, hơn nữa hôm nay của hàng đã được dặn trước, nên chỉ có quản lý và nhà thiết kế có mặt ở đó.

Và có thêm vài đứa nhỏ quậy banh trời.

Bánh Bao Đậu đi cùng Thủy An Lạc. Bánh Bao Rau tỏ ý rằng ba của bé không lái xe thì bé sẽ không đi đâu cả. Tiểu Bảo Bối quả quyết chọn ở nhà với em trai.

Tiểu Bất Điểm và Tiểu Sư Niệm được Kiểu Nhã Nguyễn đưa tới. Tiểu Sư Niệm là con gái nuôi của họ, tất nhiên phải tham gia rồi.

Buổi sáng Phong Phong có cảnh quay. Sau khi xong việc, anh cùng Triệu Uyển Uyển tới tiệm áo cưới.

Thủy An Lạc tựa mình vào sofa xem tạp chí. Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong vào trong thử đồ. Triệu Uyển Uyển ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó khẽ cười, “Hợp tác với Phong Phong mạo hiểm lắm nhỉ.”

Triệu Uyển Uyển mỉm cười, ánh mắt mải miết hướng về phía Tiểu Sư Niệm cách đó không ra, “Cũng tàm tạm.” Ít nhất không cần phải lo lắng đến chuyện scandal.

“Oa... trai đẹp, trai đẹp kìa...” Tiếng kêu của Tiểu Sư Niệm đột nhiên vang lên, không hề biết xấu hổ một chút nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2606: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (4)
Thủy An Lạc và Triệu Uyển Uyển cùng nhìn về phía ấy. Nhưng khi nhìn thấy người đang bước vào, Thủy An Lạc khẽ bật cười, vội vàng đứng dậy, đi về phía đó.

“Sao cô lại tới đây?”

Người vừa đến chẳng phải ai khác mà chính là Cố Tiểu An, vợ của Sở Lăng Phong, theo sau cô là một thiếu niên chừng 12, 13 tuổi, thân thể cao lớn, dáng dấp đẹp trai bức người, giống Sở Lăng Phong tới chín mươi phần trăm, chẳng trách Tiểu Sư Niệm không kiêng dè gì đã gọi hai tiếng trai đẹp.

Nhưng trai đẹp ôm Khoai Tây trong lòng, trông như đã quen tay vậy.

“Hôm qua cô bảo hôm nay sẽ đi thử áo cưới với bạn, tiện đường tôi với Húc Ninh đi qua cũng muốn xem thử.” Cố Tiểu An nói xong, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, “Cậu cả nhà tôi, Sở Húc Ninh.”

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu chào, trên khuôn mặt cương nghị chẳng có biểu cảm gì, không hề để tâm tới ba cô nhóc mê trai đứng cạnh chân mình đang đứng nhỏ dãi ròng ròng.

“Cháu chào cô.”

Thủy An Lạc chậc chậc vài tiếng. Trước kia cổ từng nghe Sở Ninh Dực nói Sở Lăng Phong có một đứa con trai lớn, là con nuôi, những đứa trẻ này từ lúc ra đời đã rất kỳ lạ, không ngờ khi gặp được mới biết nó giống Sở Lăng Phong đến thế.

Khoai Tây được anh trai ôm trong lòng, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu, vươn cánh tay bé xíu muốn túm lấy Bánh Bao Đậu, còn ê ê a a kêu ầm lên.

Khoai Tây còn nhỏ, nhỏ đến mức thậm chí bước đi còn loạng choạng suýt ngã.

Ánh mắt mê trai của Bánh Bao Đầu chuyển tới Khoai Tây, tuy đứa bé này hơi nhỏ, nhưng mà trông cũng đáng yêu đấy.

“Mẹ, mẹ ơi, con muốn chơi với em trai.” Bánh Bao Đầu kéo tay mẹ với vẻ kích động, anh đẹp trai cứ để cho hai mẻ mê trai kia đi, tiện thể bé còn có thể về nhà mách lẻo với hai ông anh lớn, bé cứ chơi với em đẹp trai be bé tròn tròn này là được rồi.

Cố Tiểu An bảo Sở Húc Ninh thả Khoai Tây xuống. Khoai Tây đúng còn chưa vững, vươn hai bàn tay nhỏ nhào thẳng vào lòng Bánh Bao Đầu. Bánh Bao Đầu cười khanh khách, hai đứa bắt đầu chơi cùng nhau.

Thủy An Lạc giới thiệu Triệu Uyển Uyển với cô. Cố Tiểu An biết Triệu Uyển Uyển, bởi vì gần đây Cố Tiểu An cũng mê phim, thậm chí cô còn bất chấp hình tượng của mình mà xin chữ ký của Triệu Uyển Uyển nữa.

“Tiểu An...”

“Ôi dào, hình tượng có biến thành cơm ăn được đâu.” Cố Tiểu An cười ha hả, quay đầu nhìn con trai lớn, “Hắc Ninh, con đua hai đứa trẻ ra ngoài chơi đi, mẹ nói chuyện với cô Thủy của con một lát.”

Sở Húc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu nhìn hai đứa bé mê trai vẫn đang chăm chú ngắm mình, không khỏi nhíu mày.

“Anh ơi, anh tên gì thế, anh ơi, anh cao quá đi à...” Tiểu Sư Niệm sải đôi chân ngắn cũn bộc phát hết bản lĩnh mẽ trai của mình để đuổi theo anh.

Tiểu Bất Điểm tất nhiên cũng sải đôi chân không dài của mình đuổi theo họ.

Bánh Bao Đậu lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng còn lấy chiếc điện thoại nhỏ đeo trên cổ mình chụp lại khung cảnh mẽ trai và theo trai của người nào đó, quay lại video người nào đó xoay vòng vòng quanh anh đẹp trai, những thứ này để đem về nhà mách lẻo

đây.

Triệu Uyển Uyển chẳng nói năng mấy. Thủy An Lạc và Cố Tiểu An cùng một dạng với nhau, cho nên nói chuyện rất hợp cạ. Cho dù không gặp mặt, họ cũng nói chuyện với nhau qua wechat, cho nên không hề có cảm giác xa lạ gì.

Đôi mắt to của Khoai Tây nhìn Bánh Bao Đậu chăm chú, bàn tay nhỏ bám lấy Bánh Bao Đậu không chịu rời. Bánh Bao Đậu đi đầu, thằng bé loạng choạng đi theo đó.

“Chậc chậc chậc, con trai tôi bị gái nhỏ nhà cô cầu mất rồi. Gái nhỏ nhà cổ có đối tượng nào chưa?” Cố Tiểu An than thở.

Thủy An Lạc cười híp cả mắt, “Ba đứa nhà tôi, chỉ có mình nó chưa có đối tượng thôi, tôi phiền lòng gần chết, tôi không e ngại chuyện tình chị em đâu, hay là hứa hôn Khoai Tây nhà cô cho nhà tôi nhé!”

Triệu Uyển Uyển: “..”

Ánh mắt của Triệu Uyển Uyển liếc tới tấm thân nhỏ chưa đầy ba tuổi của Bánh Bao Đậu. Bà chủ à, sao tư tưởng của cô thoáng thê?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2607: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (5)
Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn bước ra, lễ phục dùng cho đám cưới được thiết kế riêng, rất vừa vặn, hơn nữa cũng không lộ quá nhiều.

Thủy An Lạc làm một màn giới thiệu đơn giản. Kiều Nhã Nguyễn không quá xa lạ gì với Cố Tiểu An, cho nên không có cảm giác gượng gạo, thậm chí cổ còn mời Cố Tiểu An tới tham dự đám cưới của mình.

Phong Phong nhướng mày, “Em định hù chết doanh nhân thành phố A à? Song Sở hai miền Nam Bắc cùng xuất hiện, giới kinh doanh ở thành phố A có thể kinh động mất vài năm đấy.”

Lần trước Sở Ninh Dực tới nhà Sở Lăng Phong, các phương tiện truyền thông đưa tin ra rả suốt một tháng trời. Sau này không phát hiện thêm liên lạc gì giữa hai nhà, chuyện này mới tạm gác lại được.

Song Sở hai miền Nam Bắc nắm giữ huyết mạch kinh tế của thành phố A, hai nhà họ mà bắt tay lại thì lũng đoạn nền kinh tế thành phố mất, không khủng bố mới là lạ?

“Thế thì anh càng có thể diện chứ sao, hôn lễ của Phong Ảnh đế, song Sở của thành phố A cùng xuất hiện trước công chúng. A, thể có phải hoàng tử của chúng ta gặp nguy hiểm không nhỉ, Thái tử với Thái tử, quả bùng nổ.” Thủy An Lạc bắt đầu suy diễn.

Tất cả người khác đều im lặng, cô Sở à, cổ đỉnh quá, thế này mà cũng nghĩ ra được.

Cố Tiểu An ôm Thủy An Lạc một cái, tỏ ý tán thành.

Kiểu Nhã Nguyễn: “...”

Hai người quả nhiên là cùng một dạng, sở thích kỳ dị y hệt nhau.

Phong Phong không rảnh để tâm tới hai người phụ nữ điên ấy, lúc này anh đang ngắm cô dâu của mình. Tuy rằng họ nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, nhưng chưa có hôn lễ, cứ cảm thấy không yên tâm.

Bây giờ thì ổn cả rồi, bao nhiêu năm chia ly rồi tái hợp, cuối cùng cô ấy cũng thuộc về anh.

Lễ phục của Phong Phong là vest trắng. Bình thường anh hay mặc đồ thoải mái năng động, đây là lần đầu tiên ăn mặc nghiệm túc như vậy. Cho nên Kiều Nhã Nguyên nhìn anh mà không khỏi cảm thấy người đàn ông này đẹp trai phết, nhưng người đàn ông đẹp trai ngời ngời này là của cô.

Thủy An Lạc giơ điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc hai người nhìn nhau, “Ảnh đế, tôi có thể đăng lên weibo để chiếm ngôi vị đầu bảng bài đăng được nhiều lượt share nhất không?”

Phong Phong nhướng mày, “Lượt theo dõi ở weibo của bà chủ sắp vượt qua ông chủ rồi đấy.”

Thủy An Lạc tùy hứng phất tay một cách, “Ông chủ của mấy người không có weibo, lạc hậu chết đi được.” Sở Ninh Dực thực sự không có weibo, có một cái do Thủy An Lạc lập cho anh, vài trăm năm không ngoi lên một lần, đăng cái gì cũng toàn do Thủy An Lạc đăng cả.

Cố Tiểu An cười cười không nói gì, nhìn Thủy An Lạc đăng weibo,

Thủy An Lạc đăng xong, người đầu tiên share là George, thêm cả weibo chính thức của Studio phim ảnh Sở Thị, cảm ơn món quà dành cho fan mà bà chủ công ty giành được.

Nhưng Thủy An Lạc vừa đăng weibo chưa được một phút đã có một bài đăng weibo khác trồi lên ngay sau bài đăng của cô.

[Thân phận thật sự của Ảnh đế bị bại lộ, cưới vợ hoàn toàn và tài sản thừa kế

Sắc mặt của Thủy An Lạc từ từ biến đổi, cố ấn vào. Tài khoản đăng bài là một weibo nước ngoài. Trong bài đăng viết rằng, thân phận thật sự của Phong Phong là con trai độc nhất của Công chúa Delia nước M. Bởi vì thời gian trước đó đảo Kim Cương mới được lên bản tin quốc tế, cho nên mọi người không còn xa lạ gì với Công chúa Delia nữa.

Quan trọng hơn, đảo Kim Cương thuộc sở hữu của con gái Phong Phong, chính là Tiểu Bất Điểm.

Cho nên, mục đích kết hôn của Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn bỗng biến thành Phong Phong muốn có được tài sản thừa kế trên đảo Kim Cương, mà Kiều Nhã Nguyễn dùng điều này để uy hiếp Phong Phong vì cô sinh cho Phong Phong đứa con đầu tiên, cũng là người thừa kế hợp pháp của đảo Kim Cương, Tiểu Bất Điểm.

Phong Phong vốn đã có vị hôn thế, nhưng bị Kiểu Nhã Nguyễn dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp mất.

Bên dưới bài đăng toàn là lời mắng chửi Kiều Nhã Nguyễn, thậm chí có người tìm ra ngay thân phận của Kiều Nhã Nguyễn.

“Sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn sắc mặt Thủy An Lạc đột ngột thay đổi, không nhịn được phải hỏi.

“Mẹ, điện thoại của mẹ đang kêu kìa.” Tiểu Bất Điểm bỗng lên tiếng nhắc nhở cổ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2608: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (6)
Cố Tiểu An liếc nhìn điện thoại của Thủy An Lạc. Là một phóng viên, cô hoàn toàn hiểu điều này có nghĩa là gì.

Mà lúc này, Kiều Nhã Nguyễn cũng nhận được điện thoại từ phía quân đội, yêu cầu cô lập tức quay về.

Phong Phong nhận được điện thoại của George thông báo rằng đã có phóng viên chạy tới đó, bảo họ nhanh chóng rời đi.

Cố Tiểu An hơi nhếch khóe môi lên, “Quả nhiên, chỗ nào có người chỗ đó có tin tức. Mọi người đi trước đi, tôi ở lại cho.” Cố Tiểu An là người làm truyền thông lâu năm ở thành phố A. Ngoài thân phận vợ của Sở Lăng Phong, cô còn có cái danh phóng viên hàng đầu nữa.

Nhưng đáng tiếc rằng các phóng viên đến nhanh hơn họ tưởng. Thủy An Lạc bước tới ôm Bánh Bao Đậu. Cố Tiểu An cũng bế Khoai Tây lên.

“Húc Ninh, Con đưa hai em nhanh chóng rời khỏi nơi này trước đi.” Cố Tiểu An nhíu mày. Tiểu Bất Điểm và Tiểu Sư Niệm đều có quan hệ với Phong Phong và Kiểu Nhã Nguyễn, đảm phóng viên không cần liêm sỉ ấy sẽ không bỏ qua cho hai đứa bé chỉ vì chúng còn nhỏ đầu.

Mà những chuyện này, đối với trẻ con chắc chắn là một loại tổn thương.

Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, ôm hai đứa nhỏ vẫn không biết chuyện gì xảy ra kia, sau đó bước nhanh về phía sau.

Kiều Nhã Nguyễn cần phải về quân bộ. Phong Phong cũng cần về công ty để giải quyết việc này.

Còn Triệu Uyển Uyển vô tội bị liên lụy, bây giờ cô chỉ có thể ở lại bên trong đợi người ta đi hết cô mới đi được.

Bên ngoài đã chi chít phóng viên. Thủy An Lạc ấn đầu con gái vào ngực mình, dặn con bé không được ngẩng đầu lên.

Khoai Tây vẫn ổn, hai mắt to tròn của nhóc đảo tới đảo lui nhìn xung quanh.

Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn thay quần áo khác. Để giúp con gái có thời gian rời đi, họ chủ động đi ra từ cửa trước, chỉ chớp mắt đã bị phóng viên vây chặt lấy.

“Phong Ảnh đế, tin đồn trên weibo có thật không?”

“Phong Ảnh đế, đây có phải nữ quân nhân sẽ kết hôn cùng anh không?”

“Hai người thực sự sẽ kết hôn vì tài sản thừa kế sao?”

“Phong Ảnh đế, anh bị ép buộc sao?”

Từng câu hỏi cứ nối tiếp nhau, Phong Phong từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm bảo vệ Kiểu Nhã Nguyễn đi ra xe.

“Xin hỏi cô gái này, khi lợi dụng con cái để làm thủ đoạn cướp vị hôn phu của người khác, cô có nghĩ đến thân phận của mình không?”

Một câu hỏi đột nhiên được bật ra.

Kiểu Nhã Nguyễn đột ngột dừng lại, đến Phong Phong cũng thay đổi sắc mặt.

“Cô vừa nói gì?” Sắc mặt Phong Phong lạnh như hầm bằng, dường như chỉ cần một giây sau sẽ bộc phát hết sự tàn bạo vốn có, trực tiếp trút hết lên người phóng viên kia.

“Đặt câu hỏi mang tính công kích mà không có bất kỳ căn cứ nào, Sở Thị có thể hiện các người tội phỉ báng.” Thủy An Lạc kịp thời nói trước khi Phong Phong ra tay. Nếu lúc này Phong Phong vung tay đánh người, mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.

Giọng của Thủy An Lạc không to lắm, nhưng đủ để họ nghe thấy.

“Mà ban nãy, thưa cô phóng viên của tờ báo sáng Quả Quýt, câu hỏi của cô không chỉ là sự phỉ báng đối với cá nhân cô Kiều Nhã Nguyễn. Tôi có thể nói với cô rằng, cô cũng đã đặt câu hỏi mang tính chất sỉ nhục tới thân phận và ngành nghề mà cô ấy đại diện. Tòa án quân sự có thể bắt cô bất cứ lúc nào.” Lần này Cố Tiểu An là người lên tiếng.

Giọng của họ không lớn, hai người đứng trên bậc thềm cao nhất, mỗi người ôm một đứa trẻ trong tay, như thể tất cả mọi thứ không ảnh hưởng gì lớn tới họ.

Khi đàm phóng viên còn mải miết nhìn hai người phụ nữ kia, Phong Phong đã nhanh chóng đưa Kiều Nhã Nguyễn lên xe, phóng thẳng.

“Đó là Cố Tiểu An ở thành Nam và Thủy An Lạc ở thành Bắc.” Có một phóng viên bỗng thốt lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2609: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (7)
Có lẽ hai người phụ nữ này cũng có những thành tựu nhất định trong lĩnh vực công tác của họ, nhưng người đàn ông phía sau họ mới khiến người ta càng cảm thấy khiếp sợ hơn.

Bá chủ hai thành Nam Bắc, ai dám dấy vào?

Thủy An Lạc nhìn đám phóng viên vì để vuột mất Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn mà rục rịch muốn rờ tới họ nhưng lại sợ thân phận của họ mà không dám tiến lên phía trước kia, không khỏi cười lạnh, “Phóng viên ở thành phố A của chúng ta đúng là dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, mà mũi chắc cũng thỉnh hơn cả chó rồi.”

Sắc mặt của đám phóng viên trông rất tệ.

Cố Tiểu An cười gằn đáp lời, “Chứ còn gì nữa? Cô nhìn kỹ mà xem, trong số những người đứng ở đây, có không ít người đã từng đưa tin về cổ. Đến cả những cầu như kiểu cổ không phải người họ còn nói được, còn có chuyện gì mà họ không làm được chứ?”

Hai người phụ nữ vừa tung vừa hứng, nói một thôi một hồi khiến đám đông phóng viên tiến thoái lưỡng nan.

“Cô Sở, với tư cách bạn thân của cô Kiều, tại sao cô Kiều và Phong Ảnh để đến với nhau chắc cô là người rõ nhất.” Cuối cùng cũng có một phóng viên mở đầu.

“Nghe nói ban đầu Phong Ảnh đế từng theo đuổi cô Kiểu, nhưng đó là vì cô Kiều hại chết bạn gái trước của anh ấy. Bấy giờ cố Kiểu có được coi như kẻ thứ ba lên làm vợ cả không.”

“Cô nói lại lần nữa xem?” Thủy An Lạc liếc tới, nheo mắt nhìn phóng viên kia, “Cơm có thể ăn bữa những lời nói không thể bậy bạ tùy tiện được.”

“Cô Sở căng thẳng như vậy có phải vì chuyện này là sự thật không?” Phóng viên kia tiến thêm một bước.

Bàn tay ôm con gái của Thủy An Lạc hơi siết lại. Khi micro của phóng viên kia sắp chạm tới người con gái, cô đột nhiên vung tay hất micro của cô ta ra, “Đừng chạm vào con gái tôi.”

“Cô Sở, cô đang thẹn quá hóa giận sao?”

“Cô Sở, có phải điều này đồng nghĩa với chuyện kia là thật không?”

“Cút hết ra.” Bánh Bao Đậu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong giọng nói non nớt mang vẻ sắc bén, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy cánh tay mẹ mình, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào đám người đầy mẹ bé đến mức đúng không vững kia.

Nhưng, đôi đồng tử xinh đẹp của bé bắt đầu chuyển sang màu tím thẫm.

Có lẽ vì giọng nói của Bánh Bao Đậu quá sắc bén hoặc dáng vẻ của bé quá đáng sợ, những phóng viên đã đến gần Thủy An Lạc bất giác lùi về sau một bước.

Bánh Bao Đậu mím môi, nhìn chằm chằm những người đó với vẻ hung dữ, “Đừng có chạm vào mẹ tôi.”

“Mắt của con bé, mắt của con bé...” Phóng viên đứng gần nhất bông hoảng sợ kêu lên.

Thủy An Lạc vội vàng lấy tay che mắt bé con, vô thức lui về sau một bước.

Bánh Bao Đậu rất tức giận, cơ thể nhỏ gồng cứng lên, bàn tay nhỏ bám chặt lấy cánh tay mẹ, dường như muốn kéo tay mẹ xuống.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên gương mặt con gái. Đây là lần đầu tiến Bánh Bao Đậu tức giận, tức giận thực sự, nếu không mắt của con bé sẽ không biến thành màu tím, đánh thức rồng trong cơ thể mình.

“Oanh...”

Bầu trời cuối đông đột nhiên có tiếng sấm sét khiến cho không ít người hoảng sợ kêu ầm lên. Thủy An Lạc ngước đầu nhìn trời. Cô cúi xuống hôn lên mặt con gái lần nữa, an ủi tâm tình cho con.

Cố Tiểu An cũng cúi đầu nhìn, trong mắt cô cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Nhưng Thủy An Lạc hiện tại không có thời gian giải thích, chỉ có thể cố gắng vỗ về con gái thương yêu.

Đúng lúc này, điện thoại của các phóng viên lần lượt vang lên, trong đó có người để loa ngoài khá lớn, có thể nghe thấy lời của sếp từ điện thoại vang vọng ra.

“Tôi bảo cô đi phỏng vấn Phong Phong, ai bảo cô phỏng vấn cô Sở hả? Tiên sư cô, muốn chết thì cũng đừng kéo cả tòa soạn vào. Tòa soạn đã nhận được thông báo từ tòa án rồi đấy này.”

Những giọng nói như thế cứ liên tiếp vang lên, Cố Tiểu An vẫn nắm chặt điện thoại chưa ngắt máy trong tay, nhìn đám phóng viên bên dưới mà cười lạnh.
 
Top