Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2610: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (8)
“Chắc mọi người không biết, chồng tôi không thích có phóng viên đâm chọc trước mặt tôi. Tôi nghĩ anh Sở Ninh Dực cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng mọi người yên tâm, tôi chỉ mới bảo chồng tôi kiện mấy người phóng

viên vừa đặt câu hỏi lúc nãy thôi, không liên quan gì đến tòa soạn của mấy người hết. Còn tòa soạn của các người có cứu được các người hay không thì tôi cũng không biết.” Cố Tiểu An nói rồi vươn tay cầm lấy tay Thủy An Lạc, thấy sắc mặt của mấy nữ phóng viên kia tái nhợt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Tiết trời lại quang đãng, Thủy An Lạc và Cố Tiểu An ôm bọn trẻ xuống bậc thang, quả nhiên không kẻ nào dám tiếp tục bám theo nữa.

“Phải rồi.” Cố Tiểu An nói, quay lại nhìn đám phóng viên kia, “Sở Lạc Nhất là con gái nuôi của tôi, cho nên nếu tôi thấy bất cứ tin tức gì về mắt tím hay trời sinh dị dạng, tôi nghĩ, cho dù là Sở Ninh Dực hay là chồng tôi, các người đều không chọc nổi đâu.”

Cố Tiểu An đe dọa xong liên quyết đoán xoay người bước đi.

Hai người bỏ lại một đám phóng viên mặt mày mù mịt cũng không dám động đậy đứng trong gió rét.

Lúc này tâm trạng của Bánh Bao Đậu cũng đã dịu xuống, thân mình nhỏ bé mềm oặt tựa vào trong lòng Thủy An Lạc, bé rất khó chịu.

Tài xế của Cố Tiểu An là do Sở Lăng Phong đặc biệt tìm cho cổ. Lúc này hai người đang ngồi ở đằng sau, Cố Tiểu An gọi điện cho Sở Húc Ninh, bảo nhóc đưa hai đứa bé đến Thẩm Tâm Viên.

“Cô mạnh mẽ thật đấy.” Thủy An Lạc dựa vào lưng ghế nói.

Cố Tiểu An cúp điện thoại, mặc cho Khoai Tây bò tới chơi với Bánh Bao Đậu, cậu nhóc còn chưa biết gì cả.

“Nếu như không phải cô đang e sợ điều gì, đàm phóng viên kia cũng chẳng phải đối thủ của cô.” Cố Tiểu An nói, tiếp tục nhìn về phía Bánh Bao Đậu, “Con bé...”

Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu con gái, “Cô có sợ không? Người nhà họ Long đúng là có chút năng lực kỳ dị không thể giải thích được.”

“Chuyện này có gì mà phải sợ, đâu phải người xấu.” Cố Tiểu An khẽ cười vài tiếng, vươn tay xoa xoa đầu Bánh Bao Đậu, “Dư luận khiến người ta bị tổn thương, bọn trẻ còn nhỏ, cô làm vậy không sai.”

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên đầu con gái. Thời khắc đó cô quả thực rất sợ, sợ những gì mình phải chịu đựng năm đó sẽ bị những kẻ đó tái diễn lại với đứa con gái ba tuổi của cô.

“Nhưng qua ngày hôm nay, tôi nghĩ không ai dám chọc đến công chúa nhỏ của chúng ta nữa đâu.” Cố Tiểu An khẽ cười nói, “Song Sở Nam Bắc, một là ba ruột, một là ba nuôi, còn ai có thân phận cao quý hơn công chúa nhỏ của chúng ta nữa?”

Bánh Bao Đậu ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu An, lại chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện, bẻ đang rất buồn.

“Nhưng kẻ nào lại muốn làm như vậy chứ?” Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, thực sự không nghĩ ra kẻ nào lại đứng đằng sau tuồn ra tin tức đó.

“Dạo này có phải Phong Phong đắc tội kẻ nào đó không?” Cố Tiểu An nhíu mày mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu. Phong Phong gần đây ở đoàn làm phim suốt, không có khả năng đắc tội với kẻ nào không kiêng dè Sở Ninh Dực được. Hơn nữa kẻ đăng tin là một tài khoản nước ngoài. Có thể thấy kẻ đó chẳng hề kiêng dè thế lực của Sở Ninh Dục.

Còn đám phóng viên ngu độn trong nước này, vì giật tít thì có gì mà không làm được.

Thủy An Lạc thực sự lo lắng, cấm di động lên gọi cho Tiểu Mã, giọng của Tiểu Mã có chút là lạ, có thể thấy chuyện lần này cũng gây ảnh hưởng khá lớn trong quân đội.

“Ba tôi có đó không?”

“Có, có, nhưng chị à, tâm trạng của thủ trưởng bây giờ đang xấu lắm.” Tiểu Mã dè dặt nói, mạng lưới nhân viên của họ đều bị công hãm, vấn đề hình tượng của quân nhân không hề kém quan trọng hơn vấn đề kỷ luật chút nào, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả vấn đề kỷ luật nữa.

Cảm xúc của Thủy An Lạc càng sa sút hơn, nếu là người bình thường, có lẽ chuyện này Phong Phong tự giải quyết được, nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại mang trong mình thân phận quân nhân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2611: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (9)
Tiểu Mã chuyển máy cho Thủy Mặc Vân. Ông vừa bước ra khỏi phòng làm việc, bên trong còn có mấy đại tá thiếu tướng đang ngồi.

“Lạc Lạc.”

“Ba.” Thủy An Lạc vội vàng nói, “Nhã Nhã nó...”

“Chuyện này con đừng tham gia vào, con cũng không lo được đầu, bên này còn đang chờ Kiều Nhã Nguyễn tới.” Thủy Mặc Vân ngắt lời con gái mình.

“Nhưng ba à, những gì báo chí đưa tin đều là linh tinh hết.” Thủy An Lạc vội vàng nói.

“Ba biết, không phải chuyện gì to tát đầu, con đừng quan tâm nữa, nghe lời ba.” Thủy Mặc Vân trấn an con gái.

Thủy An Lạc mím môi cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

Thủy Mặc Vân lại vỗ về cô mấy câu, sau đó mới cúp máy.

Lúc này Cố Tiểu An cũng vừa mới cúp điện thoại, “Tôi vừa hỏi ba chồng tôi giúp cô rồi, ông ấy cũng đọc được tin tức, hơn nữa còn là tin quốc tế. Lăng Phong hay Sở Ninh Dực cũng khó mà áp chế được, chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến quân đội. Ba chồng tôi bảo, quân nhân và minh tinh vốn là hai quần thể khó mà trao đổi với nhau được.”

Thủy An Lạc tựa vào ghế thở dài một tiếng. Ở thành phố A thì Sở Ninh Dực có thể tự làm được, nhưng đã lên đến tầm quốc tế rồi, anh ấy không phải Thượng Đế, cũng không phải chúa tể của thế giới này, có thể làm gì được đây?

Cổ Tiểu An vươn tay kéo cánh tay của Thủy An Lạc: “Cô cũng đừng lo lắng quá, chúng ta thử nghĩ cách xem. Giờ việc quan trọng nhất là phải tìm ra ai là kẻ đứng sau chuyện này.”

Thủy An Lạc gật đầu, vươn tay day day thái dương đang giật giật của mình, chuyện của đàn anh và Tân Nhạc còn chưa giải quyết xong, bên này lại xảy ra chuyện, đúng là bốn chín chưa qua, năm ba đã tới mà.

Phong Phong lái xe đến cổng doanh trại. Kiểu Nhã Nguyễn vẫn nhìn ra bên ngoài, môi dưới đã bị cắn đến mức hiện cả dấu răng. Phong Phong cầm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, “Vợ ơi, anh xin lỗi, anh lại khiến em gặp rắc rối rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn hoàn hồn, chậm rãi nhìn về phía Phong Phong.

Trách anh sao? Trách anh quá nổi tiếng à?

Nhưng có gì để trách đây, là cô chủ động quay về bên cạnh anh cơ mà: “Em không sao, anh đến công ty trước đi, để em tự vào.”

Giọng nói của cô rất trầm thấp, giống như đã biết được điều gì đang chờ đợi mình.

“Buổi tối anh sẽ đến đón em.” Phong Phong tiếp tục nói.

Kiểu Nhã Nguyễn lắc đầu, “Nếu có thể về được, tự em sẽ về. Anh chăm sóc Tiểu Bất Điểm cho cẩn thận nhé.” Nói xong, cô vươn tay đẩy cửa xe ra.

“Vợ à...”

Kiều Nhà Nguyễn đứng bên cạnh của xe, nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ lo lắng bên trong. “Phong Phong, em không còn là em của trước kia nữa rồi, em sẽ không trách anh khi có chuyện gì đó xảy ra, thật đấy, em không trách anh đâu.” Kiểu Nhã Nguyễn nói rồi đóng sập cửa xe quay đầu lại, nhìn ngôi sao ngũ giác trên nóc tòa nhà hành chính phía xa, và cả tấm biển Không phận sự miễn vào trước cửa. Cô siết chặt hai tay, sau đó bước vào.

Phong Phong nắm chặt lấy vô lăng, thực ra nếu Kiều Nhã Nguyễn trách anh, có lẽ anh còn thấy dễ chịu hơn một chút.

***

Bệnh viện Mặc Thị.

Sau khi Tân Nhạc thực hiện trị liệu xong liền hôn mê hơn hai giờ. Lúc cô tỉnh lại Mặc Lộ Túc đã ở bên cạnh. Sắc mặt anh không được tốt cho lắm.

Mặc Lộ Túc vuốt ve gương mặt cô, “Hiệu quả trị liệu tốt hơn dự đoán nhiều, có lẽ chưa cần đến sáu ngày đầu.”

Tân Nhạc cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Sắc mặt của anh làm em tưởng bệnh của em đến thời kỳ cuối rồi chứ.” Tân Nhạc hiểm khi nói đùa với anh.

“Đừng nói nhảm.” Mặc Lộ Túc nhíu mày, gương mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Tân Nhạc: “...”

Quả nhiên, level cán bộ cao cấp sẽ không thể nói đùa nổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2612: Bốn chín chưa qua, ba năm lại tới (10)
Mặc Lộ Túc đỡ Tân Nhạc dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, “Chờ cuộc trị liệu chấm dứt, anh sẽ giúp em chuyển đến TVT khoa Sản, bắt đầu dưỡng thai, hai tháng sau sẽ tiến hành châm cứu, nếu như...”

Tân Nhạc sững lại một lúc. Cô hiểu ý của anh, cho nên có không chờ anh nói hết, “Em hiểu.” Tân Nhạc xoắn hai tay lại với nhau, đè nén tâm trạng của mình, “Nếu thực sự bất thường, em sẽ chịu trách nhiệm với con.”

Mặc Lộ Túc nắm lấy tay cô, an ủi tâm trạng cố.

Một nỗi bị thương không tên lan tỏa giữa hai người, giống như bọn họ đã biết trước kết cục, nhưng vẫn chọn cách lừa mình dối người.

Hộ lý mới mà Mặc Doãn gửi tới là một người phụ nữ thoạt nhìn rất chân chất, tuổi độ ngoài ba mươi, làm việc rất cẩn thận.

Thấy Tân Nhạc cũng không có ý kiến gì với người hộ lý này, Mặc Lộ Túc liền giữ cô ấy lại.

“Chắc ba anh ghét em lắm đấy.” Tân Nhạc cúi đầu khẽ nói.

Mặc Lộ Túc dùng một chút, thấy hơi buồn cười nói, “Vừa hay, ông ấy cũng không thích anh.”

Ở kìa...

Tân Nhạc ngẩng lên nhìn anh, bình thường ra anh phải nói là không sao đâu chứ?

Hơn nữa theo Tân Nhạc thấy, thật ra Mặc Doãn vẫn rất quan tâm đến Mặc Lộ Túc.

“Có phải em định nói là ông ấy thật ra vẫn rất quan tâm đến anh đúng không?” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Khóe miệng Tân Nhạc hơi giật giật, thế này thật là khó xử.

Mặc Lộ Túc vươn tay vuốt ve gương mặt cô, giọng nói có chút khô khốc, “Nói ông ấy quan tâm đến anh, chẳng bằng nói là ông ấy quan tâm đến đứa con trai do mẹ anh sinh ra thì đúng hơn.”

“Không phải anh à?” Tân Nhạc khó hiểu, cô thấy tư duy của Mặc Lộ Túc thật là kỳ quái.

Mặc Lộ Túc dừng một chút, tiếp tục xoa xoa mặt cô, không nói gì mà chỉ đứng dậy quay lại giường bệnh nằm xuống.

Tân Nhạc mím môi, người này đúng là kỳ lạ thật đấy.

“Tân Nhạc, anh rất hâm mộ em.” Mặc Lộ Túc nằm xuống xong bỗng nhiên nói.

“Hâm mộ em?” Tân Nhạc càng thấy tò mò hơn, “Em có gì đáng để hâm mộ đâu?”

“Hâm mộ gia đình của em.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, nghiêm túc nói. Trước kia, anh cũng từng có một ngôi nhà, cũng có cơ hội có được gia đình của chính mình, nhưng lại bị chính tay anh hủy hoại.

Hâm mộ gia đình của cô, chỉ cần vậy thôi, tuy rằng nhà họ không phải giàu nứt đố đổ vách, mẹ cô ấy sẽ càu nhàu với ba cô ấy về chút tiền dầu muối, nhưng họ vẫn rất hạnh phúc.

Tân Nhạc hơi cúi đầu. Mặc Lộ Túc nhìn thấy gương mặt nghiêng của cổ thoáng hiện lên một vầng đỏ lựng, Tân Nhạc thấp giọng nói: “Sau này cũng là của anh mà.

“Em vừa nói gì kia?” Lần này Mặc Lộ Túc đã chăm chú nghe, có điều vẫn không nghe rõ.

Tân Nhạc ngẩng đầu, cười khúc khích lắc đầu: “Không có gì, không có gì.” Nói ra chính cô cũng đỏ mặt đây này.

Mặc Lộ Túc có chút hụt hẫng, kỳ thực vừa rồi tuy anh không nghe rõ, nhưng đại khái có thể đoán ra được một ít, có điều giờ cô lại không muốn nhắc lại, khiến cho anh bỗng cảm thấy thật hụt hẫng.

Nếu cố chịu nói ra, anh nghĩ anh sẽ thật sự rất vui đấy.

“Tân Nhạc, em có điều gì muốn nói với anh không?” Mặc Lộ Túc bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.

Có, có, có... rất nhiều, rất nhiều...

Tân Nhạc kích động thầm kêu lên, nhưng lời đến đâu môi lại biến thành một câu nói lí nhí: “Em đói rồi.”

Mặc Lộ Túc thở dài rồi bảo người chuẩn bị bữa trưa.

Tân Nhạc xấu hổ vươn tay với lấy di động, sao cô không thể thốt lên lời cơ chứ?

Có điều, Tân Nhạc vừa mở màn hình lên đã thấy một loạt tin tức nhảy ra, mà nội dung chỉ có một. Sắc mặt Tân Nhạc thoáng thay đổi, sau đó liền nhấp mở vào bản tin.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2613: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (1)
Tân Nhạc lướt từ trên xuống dưới, xem hết một loạt tin tức, cuối cùng nổi giận đùng đùng nói: “Ai mà ăn nói bậy bạ như vậy chứ? Chuyện Phong Ảnh để theo đuổi Kiều Nhã Nguyễn ai mà chẳng biết, trên này viết linh tinh gì vậy?”

Tin này trước khi cô tỉnh lại anh đã thấy rồi, có điều không liên quan gì đến mình nên anh cũng không để ý lắm.

Nhưng khi thấy Tân Nhạc có phản ứng mạnh như vậy, anh nghĩ, có lẽ anh nên xem thử xem, dù sao Tân Nhạc cũng để tâm mà.

Có người nói, thích một người thì sẽ tự động để ý đến những gì cô ấy quan tâm.

Mặc Lộ Túc nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác như vậy chăng.

Tân Nhạc gọi điện cho Thủy An Lạc. Thủy An Lạc chỉ bảo cổ hãy yên tâm chữa bệnh, không phải lo lắng cho chuyện này.

“Kiểu Nhã Nguyễn không sao chứ, những kẻ đó nói năng khó nghe quá đi mất.” Tân Nhạc bất an cất tiếng hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì cô nghĩ.

“Ngôi sao có scandal gì chẳng phải đều bị chửi bới khó nghe như vậy sao. Đất nước này không thiếu nhất chính là những kẻ thích cắn hạt dưa hóng chuyện, cả mấy tên anh hùng bàn phím nữa. Bà đừng để tâm làm gì, cứ an tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Thủy An Lạc cười khi một tiếng, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự uể oải trong giọng nói đó.

Tân Nhạc có chút ảo não, sức khỏe của cô lại có vấn đề đúng vào lúc này.

Tân Nhạc thở dài, lên tiếng, “Kiều Nhã Nguyễn bây giờ đang ở đâu?”

“Quay về quân đội rồi, có một số chuyện phải xử lý. Tân Nhạc, tôi phải liên hệ với anh Sở đã, có tin gì tôi sẽ kể cho bà sau nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy.

Tân Nhạc cúp điện thoại xong liền quay sang bên cạnh nhìn. Mặc Lộ Túc vốn định nghỉ ngơi lại cầm di động lên xem tin tức.

Tân Nhạc hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang tò mò không biết anh đang làm gì, một giây trước còn đang ở tình trạng người qua đường, sao giờ đã bắt đầu quan tâm rồi?

Mặc Lộ Túc sau khi xem qua, chú ý thấy ánh mắt của Tân Nhạc liền ngẩng đầu nhìn về phía cô. Tân Nhạc hơi giật mình rồi vội vàng dời tầm mắt, “Chuyện đó, em nghĩ...”

Mặc Lộ Túc chờ cổ nói, nhưng lại cắt đứt hy vọng của cổ trước, “Nếu như em muốn nói đến chuyện ra viện thì khỏi đi.”

AC...

Tân Nhạc giật giật khóe miệng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc, bọn họ còn chưa đến mức độ tâm linh tương thông thế chứ nhỉ? Người này sao mới liếc mắt đã nhìn ra cô đang nghĩ gì rồi.

“Anh biết em đang lo cho Kiểu Nhã Nguyễn, nhưng chuyện này đừng nói là em, cho dù Sở Ninh Dực có trở về, việc duy nhất có thể làm chắc cũng chỉ là tìm ra được kẻ đứng sau chuyện này mà thôi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

“Vì sao, đám truyền thống này chẳng phải rất nể mặt Sở tổng hay sao?” Tân Nhạc vội vàng nói.

“Truyền thông ở thành phố A sẽ nể mặt Sở Ninh Dực, nhưng chuyện này lại là tin tức quốc tế, Phong Phong là Ảnh đế quốc tế.” Mặc Lộ Túc nói, đặt di động xuống, “Còn Kiểu Nhã Nguyễn lại là quân nhân, đây là điểm trí mạng nhất.”

“Em không hiểu.” Tân Nhạc nhíu mày, “Lẽ nào quân nhân thì không được kết hôn à?” Cô rất bất bình.

“Quân nhân là hình mẫu đại diện cho một quốc gia, cho nên họ rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, hơn nữa không thể có bất cứ tin tức trái chiều nào. Ngôi sao sinh ra đã có thể chịu được scandal, là căn nguyên của mọi tin đồn, cũng là quân chủ lực của những tin tức trái chiều. Hơn nữa, Phong Phong còn là một Ảnh đế tầm cỡ quốc tế.” Mặc Lộ Túc lại mở miệng nói, “Cho nến, chuyện này không phải ai cũng có thể áp chế được, cho dù có là Sở Ninh Dực cũng vô dụng.”

Vẻ mặt của Tân Nhạc bối rối vô cùng. Nếu quả thật như lời Mặc Lộ Túc nói, có phải Kiểu Nhã Nguyễn đang gặp nguy hiểm hay không.

Mà sự thật chứng minh, phân tích của Mặc Lộ Túc rất chính xác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2614: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (2)
Quân đội, phòng họp.

Từ đầu đến cuối Kiểu Nhã Nguyễn vẫn đứng thẳng người. Trước mặt cô là những vị thủ trưởng mà bình thường có không được gặp bao giờ. Bên cạnh cô là Sư Hạ Dương cũng đang đứng thẳng. Cô là cấp dưới của Sư Hạ Dương, cho nên anh cũng bị cô làm liên lụy.

“Thiếu tá Kiều, rốt cuộc chuyện tin tức kia là thế nào?” Người ngồi ở giữa, trên vai đeo quân hàm Thiếu tướng chính là Boss lớn đứng đầu Bộ Tin tức Chính phủ tại quân đội.

“Báo cáo Thủ trưởng, chúng tôi yêu đương tự do, không hề tồn tại những điều như trên tin tức nói.” Kiều Nhà Nguyễn trầm giọng đáp.

“Vậy tôi hỏi cổ, thân phận kia của Phong Phong có phải là thật hay không?”

“Phải!”

“Chuyện quyền sở hữu đảo Kim Cương có phải thật hay không?”

“Phải!”

“Chuyện Phong Phong có vị hôn thê có phải thật hay không?”

“Chuyện đó.”

“Chỉ cần trả lời phải hay không thôi.” Thủ trưởng tức giận vỗ mạnh lên bàn một cái.

“Phải!” Lúc này, ngay cả tiếng nói của Kiều Nhã Nguyễn cũng nhỏ dần đi.

Thủ trưởng đứng dậy, tức đến độ đi tới đi lui trong phòng.

“Cậu ta là diễn viên, còn là một Ảnh đế, trước kia tôi đã nói với các người rồi, chúng ta làm lính, không nên ở cạnh kiểu người của công chúng như vậy, các người...“.

“Báo cáo thủ trưởng, có không ít con cái của các Thủ trưởng đều là diễn viên.” Sư Hạ Dương đột nhiên nói.

“Đừng có nhắc đến chuyện đó với tôi.” Thủ trưởng tức giận nói, “Cậu đã thấy con cái Thủ trưởng nào có scandal chưa, hơn nữa mấy đứa nó đểu chủ động nói ra thân phận của mình. Mấu chốt là, những tin đồn về tình cảm và tin đồn về gia thế của một ngôi sao là hai cấp bậc khác nhau.”

“Vấn đề của Kiều Nhã Nguyễn tôi có thể chứng minh, đồng chí ấy là bạn của con gái tôi, đồng chí ấy và Phong Phong đúng là yếu đương tự do, những gì tin tức nêu lên đều vô căn cứ.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

Vị thủ trưởng kia khựng lại một lúc, bởi vì ông ta và Thủy Mặc Vân có địa vị ngang nhau, hơn nữa một thời gian nữa sẽ có thân phận cao hơn ống ta nên ông ta cũng không dám hành xử lỗ mãng với Thủy Mặc Vân.

“Lão Thủy, chuyện này không phải chỉ cần chúng ta chứng minh là được. Giờ anh có thể xem tin tức đang nói về quân đội chúng ta như thế nào. Nếu vấn đề tác phong hình tượng này không được giải quyết, đến tôi cũng sẽ phải về ăn cơm nhà đấy.” Thủ trưởng nói xong liền buồn bực ngồi xuống.

“Tôi xin được xuất ngũ.” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, hai tay siết chặt lại.

“Hồ đổ, xuất ngũ vào lúc này chẳng phải là đang nói cho mọi người rằng tin tức đều là thật hay sao?” Thủ trưởng càng nói càng tức giận hơn.

“Thủ trưởng, việc cấp bách lúc này là tìm ra người đứng đằng sau chuyện này.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, “Tin tức do một tài khoản nước ngoài tung ra, chúng ta phải biết được chuyện lần này muốn nhắm vào Phong Phong hay là vào chúng ta.”

Là vế trước thì còn dễ xử lý.

Nếu là vế sau thì to chuyện rồi.

“Lập tức liên hệ với Phong Phong, chuyện này phải rõ ràng ngay lập tức.” Thủ trưởng nói xong lại nhìn về phía Thủy Mặc Vân, “Lão Thủy, việc này có ảnh hưởng rất lớn, đối phương thế tới ồ ạt, ông phải chuẩn bị ứng đối cho ổn thỏa.”

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, ông nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cháu về nghỉ ngơi đi, thời gian này đừng ra khỏi nhà, cũng đừng lên mạng.”

“Rõ.” Kiều Nhã Nguyễn cúi chào, sau đó xoay người đi.

Thủy Mặc Vân đưa tay lên day trán, ra hiệu cho Sư Hạ Dương đi ra theo, sau đó mới nói: “Con bé chỉ là một cô gái trẻ, anh giận dữ như vậy làm gì?”

“Lão Thủy, đây không phải vấn đề một cô gái trẻ, ông không ở Bộ Thông tin, không biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào đâu.” Thủ trưởng cũng ngồi xuống, có chút mất sức nói: “Đã bảo đừng nên dính dáng đến diễn viên rồi, giờ thì hay lắm, dây đúng vào Ảnh đế quốc tế.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2615: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (3)
“Người ta trước khi vào quân đội đã yêu nhau rồi, chẳng lẽ ông còn bắt người ta chia tay để nhập ngũ?” Thủy Mặc Vân nói.

“Cũng đúng, tôi thấy Sư Hạ Dương nói cũng có lý, bất kể chuyện lần này là nhắm vào chúng ta hay là Phong Phong thì cô ấy vẫn là người bị lợi dụng, lão Hạ, ông cũng đừng trút giận lên cô ấy nữa.” Một vị thiếu tướng khác nói.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Kiều Nhã Nguyển ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đầu óc rối loạn.

Sư Hạ Dương vỗ vỗ vai cô, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sẽ không sao đâu.”

Kiểu Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn về phía anh ta, sau đó gật đầu, “Tôi không sao, chỉ đang nghĩ chắc tôi và Phong Phong bát tự không hợp thôi.”

“Để tôi đưa cô về.”

Kiều Nhã Nguyễn không từ chối, vừa hay Tiểu Sư Niệm cũng đang ở bên kia, anh ấy có thể tiện đường đón con bé về luôn.

Trên đường về Kiều Nhã Nguyên nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giờ trước cửa nhà họ toàn phóng viên.

Kiều Nhã Nguyện sửng sốt một lúc, vội vàng nói: “Mẹ, ba mẹ đừng mở cửa, mẹ với ba đừng ra ngoài, một lát nữa con sẽ quay về.”

Nói xong, Kiều Nhã Nguyễn cúp máy, lo lắng nhìn về phía Sư Hạ Dương: “Đám phóng viên đến nhà tôi rồi, giờ tôi phải về nhà.”

“Gọi điện cho Phong Phong, bảo cậu ta xử lý, bây giờ cô về đó chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn thôi.” Sư Hạ Dương lý trí nói.

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, lúc này cô không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì được, bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.” Sư Hạ Dương nói.

Kiểu Nhã Nguyễn mím chặt mối, cuối cùng vẫn gọi điện cho Phong Phong, lúc này Phong Phong cũng đang về bên kia, toàn thân đầy vẻ ảo não ủ dột, ngay cả George cũng không dám ho he gì.

Phong Phong an ủi Kiều Nhã Nguyễn qua điện thoại, nói sẽ nhanh chóng đưa ba mẹ của cô đến Thấm Tâm Viên, bảo cô hãy yên tâm.

***

Thấm Tâm Viên.

Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, lần trước có thấy bất an như thế này là lần Sở Ninh Dực và An Phong Dương cùng đến đảo Kim Cương.

Cô đã gọi điện cho Sở Ninh Dực, anh vẫn đang ở nước ngoài nhưng đã thấy được tin tức.

Mân Hinh ngồi trên ghế sofa. Cô muốn khóa tài khoản đầu tiên tung tin tức, lại phát hiện ra đó là một tài khoản ảo, có người cố ý làm vậy, dấu vết rất rõ ràng.

“Phong Phong đắc tội kẻ nào đó à?” Mân Hinh mở miệng hỏi.

“Người anh ta đắc tội còn ít hay sao?” Thủy An Lạc cắn ngón tay nghĩ, “Đầu tiên không từ mà biệt, cả nước M đều bị anh ta đắc tội, lần này đến chuyện vị hôn thể cũng bị lôi ra nói, chị nghĩ xem việc này có thể không liên quan đến nước M được hay sao?”

“Nhưng vị hôn thê kia không phải là công chúa à? Hình như còn là anh em họ với Phong Phong mà.” Màn Hình nhíu mày nói.

Anh em họ?

Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu, “Em nghĩ ra rồi.” Thủy An Lạc chạy ra sofa ngồi xuống, vươn tay với lấy laptop, “Bọn họ thích đưa chuyện như vậy, vậy em sẽ cho bọn họ một scandal cỡ bự luôn.”

Thủy An Lạc nói xong bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím trên weibo của mình.

Mân Hinh: “...”

Cái quỷ gì thế? Cô ấy nghĩ mình vẫn không thể theo kịp tư duy của Thủy An Lạc được, giống như lần trước vậy.

“Không có gì.” Thủy An Lạc miệng nói nhưng tay vẫn gõ chữ, có điều khóe miệng hơi nhướng lên lại thoáng qua nét cười lạnh như băng.

Thủy An Lạc đang gõ chữ thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ, là Sở Húc Ninh đang đưa hai cô nhóc về. Sở Húc Ninh không ở lại lâu, đưa người về đến nơi liền về luôn.

Ngay sau đó, Kiều Nhã Nguyễn cũng lết về với tinh thần ủ rũ của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2616: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (4)
Mân Hinh lo lắng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cô miễn cưỡng nở một nụ cười.

Tiểu Bất Điểm giống như biết mẹ không vui, chạy đến rúc vào lòng mẹ.

Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy cô bé, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ bé của con gái một cái, lúc định xem máy tính thì bị Thủy An Lạc giật lấy, “Đừng xem, bực mình.”

Kiều Nhã Nguyễn dùng một lúc, dựa vào lưng ghế, “Tao có thể tưởng tượng ra được.”

Những lời mắng chửi cô sẽ khó nghe đến thế nào.

Thủy An Lạc quay lại nhìn cô một cái. Cảm giác này có hiểu, trước đây cô cũng từng bị mắng, tình trạng cũng không khác gì lúc này.

“Tân Nhạc gọi điện đấy.” Thủy An Lạc vừa viết vừa nói.

“Cô ấy chăm sóc tốt bản thân mình được rồi. Chuyện của cô ấy với đàn anh tự cô ấy còn chưa suy nghĩ rõ ràng kia kìa.” Kiểu Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.

“Tao cũng bảo vậy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Mày đang viết cái gì đấy? Chửi người à?”

“Sao lại thế được, tao mà lại phải đi làm cái chuyện có tố chất như thế à?” Thủy An Lạc cố ý nói ngược lại, cười híp mắt nhìn Kiểu Nhã Nguyễn, “Là một người dân chính thống, tạo muốn nói cho bọn họ biết, đừng có đối đầu với đạo đức nhân luân con người mấy nghìn năm qua của tổ tông chúng ta, làm kẻ thứ ba đương nhiên đáng ghê tởm, nhưng nhân dân chúng ta không thể chấp nhận nhất là hai chữ loạn luân.”

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Sao trước kia mày không đi học tiếng Trung mà học Y làm gì?”

“Để gặp được mày chứ sao.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, sau đó tiếp tục gõ chữ. Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn cuối cùng cũng tốt hơn, nhìn bóng lưng Thủy An Lạc, cô gái trước kia cần cô bảo vệ giờ đã bắt đầu bảo vệ được cố rồi.

Thủy An Lạc đăng bài xong, weibo chính của Sở Thị và An Thị đều chia sẻ lại. Điều khiến Thủy An Lạc thấy lạ hơn cả là, ngay cả weibo chính của Mặc Thị vốn không liên quan gì đến cô cũng theo dõi cô, thậm chí gần như cũng chia sẻ lại bài đăng này cùng một lúc với Sở Thị.

“Ai da, Tân Nhạc của chúng ta giỏi quá, đã giải quyết xong đàn anh ở bệnh viện rồi. Mặc Thị cũng gia nhập cuộc chiến lần này nè.” Thủy An Lạc tựa vào sofa, ôm lấy bả vai Kiểu Nhã Nguyễn nói.

“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, đàn anh vì Tân Nhạc mà biến thành người tạo không nhận ra nổi nữa rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

“Đáng tiếc, người nào đó còn tự ti không biết.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là năm giờ chiều, cả thành phố đã xôn xao tin tức này nguyên ngày nay rồi.

“Nhưng nếu cứ thế này hôn lễ có bị dời lại không?” Mân Hinh bất an mở miệng hỏi.

“Không đầu.” Người trả lời là Phong Phong, anh đã đưa cha mẹ của Kiểu Nhã Nguyễn trở về, trông anh có chút chật vật, trên người đấy dấu vết của micro và máy móc đập vào.

“Ba.” Tiểu Bất Điểm thấy Phong Phong, vội vàng tụt xuống khỏi người mẹ, chạy tới ôm đùi ba, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to nhìn ba mình.

Phong Phong cúi mình ôm cô bé lên, “Hôn lễ sẽ không bị dời lại.” Phong Phong lặp lại lần nữa.

Kiều Nhã Nguyễn bước tới bên cạnh cha mẹ mình, vươn tay ôm lấy mẹ cô, “Ba mẹ, con xin lỗi.”

Mẹ Kiểu vốn đang tức giận, nhưng lúc đưa họ về, Phong Phong và bảo vệ bọn họ mà bị đám phóng viên chặn lại, thậm chí còn bị thương. Lúc này cho dù có tức giận bọn họ cũng không thể bộc phát ra được.

“Được rồi, con có lỗi với ba mẹ cũng đâu phải lần một lần hai.” Mẹ Kiều trừng mắt nhìn con gái: “Con không sao chứ?”

Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu. Cô không sao. Đảm phóng viên kia có liều lĩnh thế nào cũng không ngu đến độ đến cổng doanh trại chặn người đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2617: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (5)
Ba Kiều mẹ Kiều thấy con gái không sao cũng yên lòng hơn.

Tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ không phải con cái của mình được bình an hay sao?

Có điều những tin đồn trên mạng khiến trong lòng mẹ Kiều có thành kiến rất lớn.

Bệnh viện.

Tân Nhạc sốt ruột đi qua đi lại trong phòng bệnh, cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo của weibo liền vội vàng mở di động ra, nhìn thấy Thủy An Lạc đăng bài, đến xem cũng không buồn xem liền ấn nút chia sẻ, cho dù cô có chia sẻ cũng vô dụng, người theo dõi weibo của cổ động lại cũng chưa được một trăm người.

Tân Nhạc chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc, dè dặt nói: “Chuyện đó, anh có thể chia sẻ một bài viết hộ em được không?”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt e dè của cô.

Tân Nhạc mím môi, lần này cũng không hề tránh né.

“Vì bạn bè, em đúng là...” Mặc Lộ Tác định nói gì đó, lại không nói ra nữa. Cô gái luôn tránh né ánh mắt của anh, hôm nay vì Kiểu Nhã Nguyễn lại không hề trốn tránh, cảm giác này thật là chua xót.

“Gì kia?” Tân Nhạc sửng sốt một chút, cô làm sao chứ?

Mặc Lộ Túc không trả lời cô mà cầm di động ra gửi một tin nhắn cho phòng quan hệ công chứng của Mặc Thị, bảo bọn họ phối hợp với Sở Thị.

Vậy nên mới có chuyện tại sao bài đăng của Thủy An Lạc lại được Sở Thị và Mặc Thị chia sẻ lại. Tân Nhạc không hề biết chuyện này, cô chỉ biết là Mặc Lộ Túc đã từ chối đề nghị của cô thôi.

Tân Nhạc có chút mất mát, quay lại ngồi xuống giường, lúc này mới nghiêm túc đọc xem Thủy An Lạc viết gì.

Mặc Lộ Túc không bỏ qua vẻ hụt hẫng trong mắt cô, cùng lúc đó cũng dâng lên một cơn tức giận, cô ấy không tin anh đến như vậy sao?

Nghĩ thế, Mặc Lộ Túc cũng lười giải thích, đặt di động xuống định đi ngủ, nếu không sẽ bị cô nàng tự ti này làm cho tức chết mát.

Tân Nhạc thấy anh nằm xuống, cũng không mở miệng mà tiếp tục xem weibo, xem khoảng một tiếng, chiến trường đã lên đến đỉnh điểm.

Fan của Phong Phong nhìn thấy bài đăng của Thủy An Lạc như tìm được vũ khí, bắt đầu công kích đám người chửi rủa Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn.

Tân Nhạc thấy thật là náo nhiệt, giới giải trí quả là một nơi khói lửa mù mịt.

Những cư dân mạng và anh hùng bàn phím này vô công rổi nghề cả hay sao? Sao có thể rảnh rỗi như vậy nhỉ?

Tân Nhạc xem một lúc lâu, sau đó mới để di động xuống nhìn về phía người đàn ông đang ngủ bên kia. Mặc Lộ Túc đang ngủ thật, có điểu chân mày vẫn nhíu chặt lại, giống như có chuyện gì đó không vui.

Nhưng anh không giúp cô, cô cũng đâu có nổi giận, sao anh lại vẫn khó chịu thế nhỉ?

Nghĩ vậy, Tân Nhạc vẫn đứng dậy đi qua đắp chăn cho anh, nhìn gần, anh thật sự rất đẹp trai.

Thôi đi, thôi đi, ai bảo cô thích người đàn ông này chứ, vẫn không nên tức giận thì hơn, dù sao có tức anh cũng chẳng dỗ cổ đầu.

Tân Nhạc nghĩ thế, tâm trạng tốt hơn mấy phần, cười tủm tỉm hôn lên trán anh, lại chậm rãi trở về giường của mình, chỉ có điều ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Mặc Lộ Túc.

Người đàn ông đã sớm hiểu rõ nhưng chưa từng gần gũi này, người đàn ông đã từng gieo hy vọng cho cô trong cơn mưa này, người đàn ông bảo thủ như một lão cán bộ này, người đàn ông không hề biết dỗ dành người khác này, quan trọng nhất là, người đàn ông có lẽ không yêu cô đến như vậy này, lại là người có thích.

“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc.” Tân Nhạc chống tay lên gò má mình, nhìn người đàn ông nằm cách đó không xa, giống như chỉ cần gọi tên anh thôi đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.

Tân Nhạc ôm lấy hai má mình, cười si ngốc, không chú ý tới người đàn ông cách đó không xa đã hé mắt ra, lại từ từ nhắm lại, nhưng cặp chân mày vốn nhíu chặt giờ đã giãn ra, thậm chí khóe miệng đã hơi nhếch lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2618: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (6)
Lúc Tân Nhạc ngủ khóe miệng cong lên, Mặc Lộ Túc lại mở mắt.

Anh học theo bộ dạng của Tân Nhạc nhìn cô, nhìn mi mắt, cánh mũi, bờ môi, từng đường nét trên gương mặt của cô, từng chút một đong đầy mắt anh, chảy vào tim anh.

Nếu Thủy An Lạc ở đấy, chắc sẽ lại nói: Hai đồ ngốc này, chỉ biết dây dưa lẫn nhau.

Nhưng ai có thể phủ nhận được dây dưa không phải là một loại hạnh phúc đây?

Chí ít, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần quay lại là anh có thể nhìn thấy.

Sở Ninh Dực đi cả đêm để trở về. Thủy An Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy anh thay quần áo chui vào phòng tắm, sau đó bắt đầu tắm, không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm trạng của anh không tốt, chỉ hận không thể dán mấy chữ tâm trạng của ông đây không tốt, đừng chọc ông quanh người.

Sở Ninh Dực tắm rửa xong liền bước ra ngoài. Thủy An Lạc vẫn nhắm mắt, anh vốn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, lúc này liền cẩn thận bò lên giường, không muốn quấy rầy Thủy An Lạc.

Có điều anh vừa nằm xuống, người bên cạnh đã chui tọt vào trong lòng. Sở Ninh Dực sửng sốt một lúc, sau đó liền ôm lấy cô: “Đánh thức em à?“.

Thủy An Lạc khịt mũi một cái, buồn bực nói: “Chỉ kém nước đeo một cái còi trên người anh, báo cho người ta biết anh không vui nữa thôi, em có thể không tỉnh sao?” Thủy An Lạc nói, mở mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Lần này không thuận lợi à?”

“Không phải.” Sở Ninh Dực nói, hôn lên trán cô, “Ngủ đi, có gì mai nói.”

Thủy An Lạc đáp lời, ôm lấy anh yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực cũng nhắm mắt lại, gần như thiếp đi cùng lúc với cô, dù sao chuyện này cũng phải từ từ làm.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên khi Tân Nhạc tỉnh lại là tìm di động xem tin tức, nhưng lại không tìm thấy điện thoại của mình, chỉ thấy Mặc Lộ Túc đang nói chuyện với bác sĩ Cửu.

“Di động của em đâu nhỉ?” Tân Nhạc vội vàng hỏi.

Mặc Lộ Túc quay lại nhìn Tân Nhạc vừa tỉnh ngủ, có chút ngô nghe, nói, “Mấy ngày tới em sẽ bị tịch thu điện thoại, chờ khi nào việc trị liệu kết thúc anh sẽ trả lại cho em.”

“Không được, em lo...” Tân Nhạc nói, vừa bắt gặp ánh mắt của Mặc Lộ Túc liền im bặt, nhỏ giọng tiếp tục: “... cho Kiều Nhã Nguyễn mà.”

“Sở Ninh Dực đã về rồi, em không phải lo nữa, em phải lo cho chính bản thân mình đi ấy.” Mặc Lộ Túc nói, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.

Tân Nhạc không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng dậy đi rửa mặt.

Bác sĩ Triệu khẽ bật cười, thực sự không hiểu hai người này đang mất tự nhiên cái gì nữa.

Lúc Tân Nhạc bước ra khỏi nhà vệ sinh, bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu đã về, bởi vì cô lại phải uống thuốc, có nghĩa là, màn mỗi ngày một nụ hôn của bọn họ sắp tới, nhưng hôm nay Tân Nhạc nén giận trong lòng, không muốn hôn anh tí nào.

Cho nên, lúc uống thuốc, cô liền tránh xa anh.

Mặc Lộ Túc không nhịn được nhướng mày, cô gái này giỏi lắm, đang thị uy với anh đấy à?

Tân Nhạc uống thuốc xong, hận không thể giậm chân tại chỗ mà vẫn không chịu đến gần Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc cũng chẳng vội vàng gì, cứ lặng lẽ nhìn cô hận không thể nhổ đầu lưỡi mình ra.

Thân thể cô run lên một lúc lâu mới tự mình cầm lấy cốc nước trên bàn uống cạn, nhưng hình như không có tác dụng cho lắm, có điều bảo cô đi tìm Mặc Lộ Túc.

Cô không làm được!

Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô, khóe miệng hơi hướng lên, đáng yêu thật đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2619: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (7)
Tân Nhạc uống thuốc được một lúc là sẽ đến giờ trị liệu, lần này Mặc Lộ Túc nói thế nào cũng phải đi cùng cô.

“Không được!” Tân Nhạc cương quyết từ chối. Lúc cô trị liệu rất đau đớn, vẻ mặt nhất định rất kinh khủng, cô không muốn cho anh thấy dáng vẻ kinh khủng đó của cô chút nào hết.

Mặc Lộ Túc thản nhiên nhìn cô, bác sĩ đã bị đuổi đi kha khá, Trần Thiện Đồng bị anh giày vò một chốc một lát cũng không bỏ dậy nổi, hôm nay anh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm cả cho nên muốn đi theo cô.

Tân Nhạc bị ánh mắt của anh làm cho chột dạ, không nhịn được dời tầm mắt: “Dù sao thì em đã nói không được là không được.”

“Tân Nhạc, hình như em đang nhầm lẫn một việc, không phải anh đang trưng cầu ý kiến của em đâu.”

Tân Nhạc: “...”

Đệch, Viện trưởng Mặc à, phong cách Tổng giám đốc ương ngạnh này của anh là có ý gì hả?

Sự thật chứng minh, cánh tay nhỏ bé của Tân Nhạc sao có thể bắt được cánh tay to của Mặc Lộ Túc, cho nên anh vẫn ngồi xe lăn ngang nhiên xuất hiện trong phòng trị liệu.

Tân Nhạc đi một bước ngoái lại một cái, chỉ muốn đuổi anh đi. Bác sĩ Triệu lại chậm rãi nói: “Thật là lãng mạn.”

Tân Nhạc thiếu chút nữa chết trong phòng trị liệu, lãng mạn ở chỗ nào thế?

Một ma ốm, nhìn một con ma ốm khác mặt mày nhăn nhó, thế mà gọi là lãng mạn à?

Tân Nhạc quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang kiểm tra chất thuốc, “Viện trưởng Mặc à, chuyện này... hay là anh cứ chờ ở bên ngoài đi, Anh ở đây em sẽ căng thẳng đấy.”

“Không sao cả đầu, sau này lúc sinh con nhất định trong em còn kinh khủng hơn, coi như anh luyện tập trước đi.” Lúc nói những lời này Mặc Lộ Túc còn không thèm ngẩng đầu!

Không thèm ngẩng đầu luôn!

Nếu không phải giọng nói kia thực sự vọng tới từ phía anh, Tân Nhạc chắc đã cảm thấy mình nghe nhầm rồi, má, anh zai à anh có ổn không vậy?

Anh bị cái gì nhập vào người à?

Vừa lúc đó, Mặc Lộ Túc bỗng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tân Nhạc.

Tân Nhạc run lên một cái, sau đó quay đầu lại hiên ngang bất khuất bước lên giường trị liệu, nhắm mắt lại nằm xuống.

Khóe miệng Mặc Lộ Túc hơi nhướng lên, cô không muốn chủ động thì để anh làm là được rồi.

Anh nghĩ, anh không chỉ muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình như vậy, đây không phải là điều anh muốn.

Thuốc do bác sĩ Cừu tự mình bào chế, sau đó treo lên từng chút một chảy vào người Tân Nhạc, giường bệnh từ từ được đẩy vào máy, sau đó bác sĩ Cừu liền ấn chốt mở.

Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối vẫn nheo mắt nhìn, theo dõi sự thay đổi của số liệu bên trên.

Nhìn tay của Tân Nhạc từ từ siết chặt, thân thể bắt đầu co lại.

Đột nhiên, Tân Nhạc vốn đang nhắm mắt lại run lên, bàn tay ở bên ngoài của cô được người ta nắm lấy, rất chặt.

Bàn tay kia đầy hơi ấm, không phải bàn tay hơi thô ráp của bác sĩ Triệu.

Trước kia khi cô không chịu nổi cơn đau ở lồng ngực này, bác sĩ Triệu sẽ nắm chặt lấy tay cô để an ủi, nhưng hôm nay cho dù người bên ngoài không nói lời nào, cổ cũng không cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên, người đàn ông này là kiếp nạn của cô, nhưng cũng là thuốc giải của cô.

Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cô, cảm nhận được sự căng thẳng của cơ thể cô, máy móc quét qua cơ thể cô, giường bệnh từ từ được đặt nằm ngang. Tân Nhạc cũng bắt đầu giãy giụa vì cảm giác nóng chảy trong cơ thể, ngay cả gương mặt vốn xinh xắn cũng trở nên dữ tợn vì cơn đau đớn gia tăng.

Mặc Lộ Túc cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cuối cùng hơi đứng dậy, đặt cánh tay mình bên môi cô, môi cô đã sớm bị cắn đến chảy máu.

Tân Nhạc đau đến cực hạn, gần như mất hết lý trí, thế nên đã cắn lên cánh tay Mặc Lộ Túc.

“Viện trưởng Mặc.” Y tá đứng bên cạnh giật mình thốt lên một tiếng. Mặc Lộ Túc liếc qua một cái khiến cô ta chỉ có thể im bặt.
 
Top