Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2660: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (6)
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không biết Phong Ảnh đế vĩ đại đang có tâm lý xoay chuyển ra sao. Cô chỉ nghĩ xem chuyện này phải giải quyết như thế nào.

Lúc xe về đến Thấm Tâm Viên, Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nằm ngủ ở băng ghế sau.

Phong Phong xuống xe rồi cẩn thận ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn trở về phòng.

Ở phía cổng lớn cách đó không xa, Bánh Bao Rau đang nhặt đồ trước cửa liền thấy hai người đi vào. Nhóc quay đầu nhìn Tiểu Bất Điểm còn đang ném đồ chơi loạn xạ rồi nói một tiếng: “Ba và mẹ của cậu về rồi kìa.”

“Hở?” Tiểu Bất Điểm sửng sốt rồi vội vàng bỏ đồ chơi xuống, nhấc cái chân ngắn ngủn một mẩu chạy ra ngoài, hình như hôm nay ba với mẹ về sớm hơn mọi khi.

Bánh Bao Rau: “...”

Cái đồ không biết liêm sỉ này cứ thế chạy luôn, sớm biết thế đã không nói cho cậu ta biết rồi.

Lúc Tiểu Bất Điểm chạy về đến nhà thì đã không thấy bóng dáng ba mẹ đâu nữa. Bé lập tức chống tay vào cái eo nhỏ của mình rồi lớn tiếng gọi: “BA!!!” Ba bé đâu thể ỷ vào chân dài hơn bé mà bắt nạt bé như vậy được chứ.

Mẹ Kiều đi ra thấy Tiểu Bất Điểm không mặc áo khoác lại toát mồ hôi đầy đầu thì vội vàng đi tới bế bé lên: “Ôi trời ơi, tổ tông của bà ơi, tại sao cháu không mặc áo vào đã chạy ra ngoài thế hả?” Tuy rằng nhà chính cách chỗ này không xa, thế nhưng nhìn cháu gái nhỏ mặc có quần áo mỏng chạy qua chạy lại giữa mùa đông thì bà vẫn có chút không nỡ.

Tiểu Bất Điểm đưa tay lau mồ hôi, bất mãn nói: “Ba của cháu không chờ cháu!”

Mẹ Kiều ôm cháu gái ngồi xuống phòng khách. Bà vừa thấy Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn trở về, nghĩ bụng chắc là còn đang ngủ.

“Có lẽ ba của cháu không nghe thấy thôi, về sau không được không mặc quần áo ấm đã chạy ra ngoài trời nữa biết chưa?” Mẹ Kiều nói.

Tiểu Bất Điểm le lưỡi, nhóc chỉ là quên mất thôi mà.

Ba Kiều cười ha hả đón lấy Tiểu Bất Điểm: “Cháu chơi có vui không?”

Tiểu Bất Điểm gật đầu: “Nhưng mà Bánh Bao Rau thật quá đáng ghét!”

Bánh Bao Rau vừa mới vội vàng cầm áo khoác của bé con tới cửa thì nghe được những lời này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Rau lập tức thay đổi. Con nhỏ vô lương tâm này dám nói xấu sau lưng nhóc.

“Bánh Bao Rau tới kìa.” Mẹ Kiều cười ha hả nói, có chút hơi xấu hổ.

Tiểu Bất Điểm thì lại chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào, thậm chí còn hừ một tiếng rồi tiếp tục chơi đùa với ông bà ngoại.

Bánh Bao Rau quyết định không để ý tới bé nữa mà cầm quần áo đưa cho mẹ Kiều: “Bà ơi, đây là quần áo của Tiểu Bất Điểm ạ, cháu về trước đây.” Bánh Bao Rau nói rồi gật đầu chào, sau đó xoay người đi về.

“Này! Bánh Bao Rau! Cậu không thấy tôi à, sao cậu không chào tôi hả?” Tiểu Bất Điểm tức giận nói.

Bánh Bao Rau quay đầu lại, ở nơi mà ông bà ngoại nuôi không thấy được liền cho Tiểu Bất Điểm một ánh mắt tự ngẫm lại đi, sau đó thì xoay người đi hẳn.

Ba Kiều ôm Tiểu Bất Điểm cười nói: “Đứa bé này ấy mà, sau này thành tựu của nó có khi còn lớn hơn cả ba mình ấy chứ!” Tuổi còn nhỏ đã có thể bình tĩnh đến như vậy, hơn nữa lại cực kỳ lễ phép hoàn toàn không giống một đứa bé hơn hai tuổi.

“Đúng thế.” Mẹ Kiều cũng công nhận lời nói của ba Kiều, sau đó cất quần áo của Tiểu Bất Điểm đi.

Tiểu Bất Điểm hừ hừ, Bánh Bao Rau thì có bản lĩnh gì chứ, chỉ có một gương mặt suốt ngày nhăn nhó làm người ta chán ghét thôi! Ngay cả lúc ngủ cũng có vẻ mặt y như vậy khiến bé phải hoài nghi liệu mặt của Bánh Bao Rau còn có biểu cảm gì khác không.

Lúc Phong Phong đi xuống thì Tiểu Bất Điểm lập tức quăng Bánh Bao Rau đi mà nhào vào lòng ba mình, làm nũng đòi ôm một cái, sống chết cũng không chịu xuống.

Phong Phong ôm bé con lên rồi lễ phép chào hỏi với ba mẹ Kiều. Mẹ Kiều không đáp lại câu nào nhưng ba Kiều thì khá hơn một chút.

“Còn vài ngày nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ rồi, thấy không ổn thì lại kéo dài thời gian ra đi vậy!” Ba Kiều đưa ra ý kiến của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2661: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (7)
Phong Phong ôm con gái chơi một hồi mới cất tiếng: “Không cần đâu, cô mất công chuẩn bị lâu như thế rồi, cứ tổ chức bình thường đi ạ.”

“Thế này thì bình thường kiểu gì, đến lúc đó người bị chửi cũng không phải là con gái cậu.” Mẹ Kiều trầm giọng nói.

Phong Phong hơi khựng lại, tay ôm con gái cũng siết chặt, anh đáp: “Cháu sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, cô cứ yên tâm.”

Ba Kiều vỗ vỗ lên tay vợ, lại nhìn Phong Phong: “Vậy cậu cứ sắp xếp ổn thỏa, có gì cần thì nói với tôi.”

“Cháu cảm ơn chú!” Phong Phong nói rồi lại bế Tiểu Bất Điểm lên, “Cháu đưa con bé đi ngủ trước.”

Ba kiều không phản đối, nhìn hai ba con họ đi lên rồi mới quay lại nhìn vợ mình: “Em vừa vừa phai phải thôi, có nói thế nào thì nó cũng sắp lấy con gái em rồi. Con cái lớn từng đó rồi em hà tất cứ phải làm khó nó mãi thế.”

Mẹ Kiều ngoảnh lại trừng mắt nhìn chồng mình.

“Nó đối xử với Nhã Nhã nhà chúng ta thế nào chẳng lẽ mấy ngày nay em vẫn chưa nhìn thấy rõ à, không hề thua kém chúng ta chút nào. Vào lúc này nó vừa phải đối phó chuyện bên ngoài, về đến nhà còn phải nhìn cái mặt lạnh băng của em, em cho các con chút thời gian để thở đi chứ.” Ba Kiều nói xong liền đứng dậy, thở dài đi về phòng ngủ.

Mẹ Kiều muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra nổi, ngược lại lại cảm thấy hơi tủi thân, sao giờ lại thành bà sai rồi?

***

Trong phòng ngủ trên lầu, Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa ngủ. Tiểu Bất Điểm vẫn đang lăn lộn bên cạnh ba mình cười nói khanh khách với ba.

Phong Phong một tay chống đầu mình, một tay nắm lấy cánh tay nhỏ của bé, “Ngủ đi thôi được không nào?”

Tiểu Bất Điểm bò vào lòng Phong Phong, cơ thể bé nhỏ vặn vẹo, “Con không muốn ngủ, ba chơi với con đi mà.”

“Sao con nhiều năng lượng thế nhỉ, cũng chỉ có thằng oắt bên Sở gia kia là trị nổi con thôi.” Phong Phong thở dài, ôm con gái nằm xuống, hôn hôn lên đầu bé, “Nhắm mắt lại đi, ba đếm ngược từ hai mươi xuống con mới mở mắt ra nhé.”

“Được ạ.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Phong Phong vừa vỗ nhẹ lên người bé, vừa khẽ đếm.

Nhưng anh đếm rất chậm, còn chưa đếm đến mười, bé con trong lòng đã ngủ mất rồi, bàn tay vốn đang tóm lấy áo anh giờ cũng đã buông xuống đặt dưới mặt, ngoan ngoan cuộn người lại ngủ ngon.

Phong Phong cúi xuống hôn lên mặt con gái, sau đó kéo chăn đắp lại cho bé, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ngủ bên cạnh. Một là con gái, một là cô đều là tất cả của anh.

Phong Phong đang ngẫm nghĩ, điện thoại trên bàn lại rung lên. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm đang vặn vẹo người sắp khóc, lại vỗ vỗ lên người bé, sau đó mới dậy cầm điện thoại lên. “Alo...”

“Hi, lâu rồi không gặp.” Bên kia truyền tới một âm thanh già nua nhưng lại rất có tinh thần.

Phong Phong khựng lại. Nhận ra người đàn ông kia là ai, anh quay người đi ra ban công, trầm giọng đáp: “Ông vẫn còn sống à, đúng là bất ngờ thật đấy.”

“Phong Phong, thời gian này sống vẫn tốt chứ? Người phụ nữ kia thì sao?” Jack Tông cười ha hả, như thể không hề để ý tới lời trù ẻo của Phong Phong.

“Vợ tôi sống rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của ông.” Phong Phong phì cười, “Jack Tông, cẩn thận chọc vào người không nên chọc vào đấy, tới lúc đó thì kẻ đen đủi chỉ là mình thôi.”

“Ôi, cậu đang nói cậu đấy hả? Phong Phong? Cậu là thành tựu số một của tôi, nhưng tôi cũng có thể hủy hoại cậu bất cứ lúc nào. À, còn con đàn bà kia nữa, chắc nó sẽ không thành vợ cậu nổi đâu.” Jack Tông vẫn cười khà khà, giọng điệu uy hiếp một cách bình thản.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2662: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (8)
“Uy hiếp tôi đấy hả?” Phong Phong nhàn nhạt nói, “Tôi không phải là đồ chơi trong tay ông, có giỏi thì ông tới luôn đi.” Nói rồi, một tay anh siết chặt lấy lan can.

“Không, không phải uy hiếp, chuyện cá lớn nuốt cá bé vốn tồn tại hiện hữu trong cái giới này. Cậu muốn tiếp tục sinh tồn được ở chỗ này thì phải sống theo nguyên tắc của giới chứ.”

“Vậy sao, vậy thì chắc ông nhìn nhầm rồi, tôi chính là cá lớn đấy.” Nói rồi Phong Phong ngắt luôn điện thoại sau đó gọi điện ngay cho George.

Sau khi George nhận điện thoại lập tức gào lên. “Gì cơ, cái thằng biến thái chết bầm đó gọi cho cậu rồi á?”

“Ừm, anh chú ý một chút, chắc chắn sắp tới lão sẽ giở trò gì đó. Không cần biết thế nào, chỉ cần có tin tức gì về Kiều Nhã Nguyễn, kể cả anh có phải mua thủy quân cũng phải đè hết xuống cho tôi, nếu không được nữa thì bảo bên kia xóa đi. Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ làm những chuyện thế này.” Phong Phong bực dọc nói, cũng nhờ Sở Ninh Dực nên tin tức về Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ vừa mới được đè xuống một chút, không thể lại để bị bới ra được.

Lão già đó đối xử với anh thế nào anh đều có thể chịu được, nhưng Kiều Nhã Nguyễn thì không được.

George có thể nghe ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của Phong Phong, “Ừ, tôi biết rồi, tôi đã liên hệ với bên kia rồi, chỉ có điều cần hơi nhiều tiền một chút, chỉ cần có tin tức gì về Kiều Nhã Nguyễn sẽ lập tức xóa ngay.”

“Tiền không thành vấn đề, cứ phòng cái lão già Jack Tông đó trước đi.” Phong Phong trầm giọng nói.

George đồng ý đáp, “Chuyện tiếp theo cậu đã bàn với Sở tổng chưa? Jack Tông làm việc thận trọng, muốn lấy được chứng cứ của ông ta không đơn giản đâu.”

“Tôi biết rồi, chuyện này tôi tự biết chừng mực.” Nói rồi Phong Phong quay lại nhìn hai mẹ con đang ngủ trên giường, sau đó dập điện thoại.

Jack Tông, lần này tôi sẽ khiến ông có đi mà không có về.

***

Tại bệnh viện, trong phòng bệnh yên tĩnh.

Tân Nhạc dựa bên giường ngủ mất. Mặc Lộ Túc đang nói gì đó với thư ký, thấy cô ngủ rồi liền phất tay bảo thư ký đi trước.

“Tân Nhạc, Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc khẽ gọi hai tiếng, tiếc là Tân Nhạc đã nằm đổ luôn xuống rồi ôm gấu ngủ ngon lành.

Mặc Lộ Túc không nhịn được bật cười thành tiếng, xem ra là buồn ngủ quá rồi, chắc họ toàn nói những điều nhàm chán nên cô không thích nghe nhỉ.

Mặc Lộ Túc đứng dậy đắp chăn cho cô, lại gạt gạt những sợi tóc vương trên trán cô.

Mặc Lộ Túc di chuyển tay xuống phần bụng của cô, nơi đó vẫn bằng phẳng, nếu tính ngày ra thì bé con này cũng chỉ vừa mới được nửa tháng mà thôi.

“Sẽ không sao cả đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, không biết là để nói cho cô nghe hay nói cho mình nghe. Hai người họ đã trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện rồi, mong rằng lần này ông trời có thể đối xử tốt với họ hơn một chút.

“Cốc cốc cốc...”

Có người gõ cửa phòng bệnh, Mặc Lộ Túc ngẩng lên. Sau khi nhìn thấy người trước cửa liền đứng dậy đi về giường của mình, “Bác sĩ Triệu, phiền bác sĩ lại phải chạy một chuyến rồi.”

Bác sĩ Triệu mỉm cười, lúc vào tay vẫn còn đang cầm đơn thuốc.

Mặc Thị cũng có khoa Sản, nhưng rõ ràng Mặc Lộ Túc không hề tin tưởng khoa Sản của bệnh viện nhà mình, đặc biệt anh còn vừa mới xử một đống người ở khoa đó xong.

“Không phiền gì đâu, đây là đơn thuốc mới, chờ đứa nhỏ được đủ hai mươi ngày, tôi sẽ lại kiểm tra cho cô ấy một lần, tới lúc đó sẽ lại đổi phương thuốc mới tiếp.” Bác sĩ Triệu nói tiếp, “Tôi cũng mong là bác sĩ Tân có thể giữ lại được đứa nhỏ này.”

Mặc Lộ Túc lại cảm ơn lần nữa rồi mới tiễn bác sĩ Triệu, sau đó cầm đơn thuốc cẩn thận xem một lượ.

Tân Nhạc ngủ một giấc, lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều. Cô ngẩn ngơ ngồi trên giường, như thể nhất thời không biết mình đang ở đâu vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2663: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (9)
Mặc Lộ Túc vui vẻ nhìn cô, hiếm lắm mới thấy cái dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô.

Tân Nhạc từ từ tỉnh táo lại. Cô gãi tóc nhìn Mặc Lộ Túc: “Em ngủ bao lâu rồi?”

Mặc Lộ Túc chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nói, “Sáu tiếng, đói chưa? Anh bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em nhé.”

Trong khi Tân Nhạc vẫn còn đang chìm đắm trong câu nghi vấn “Sao mình lại ngủ lâu như thế”, nghe thấy anh nói không nhịn được là sờ sờ bụng mình, đúng là cô đói thật rồi.

Tân Nhạc có thể ngủ được, chuyện này đối với Mặc Lộ Túc mà nói là chuyện tốt. Dù sao thì giờ cô cũng đang mang thai, ngủ được càng nhiều càng tốt cho sức khỏe của cô. Anh còn đang mong cô có thể ngủ được nhiều hơn nữa kìa.

Mặc Lộ Túc bảo hộ lý đi nấu cơm cho cô. Tân Nhạc với tay lấy điện thoại, nhìn tin nhắn trên đó ngẩn ra rồi lại nhìn Mặc Lộ Túc, “Kiều Nhã Nguyễn nói người lần này nhắm vào Phong Phong là một lão già.”

“Muốn Phong Phong làm cháu rể ông ta à?” Mặc Lộ Túc đã học được cách tham gia vào chủ đề của cô, không phải vì chủ đề này nói về cái gì, mà vì chủ đề này là cái mà Tân Nhạc muốn nói.

“Không phải, là ông già đó để ý Phong Ảnh đế.” Tân Nhạc nói xong làm cảm giác thấy đại não của mình vẫn chưa phản ứng lại kịp chuyện này.

Mặc Lộ Túc cũng ngẩn ra, hơn nữa lần này ngẩn ra cũng hơi lâu.

“Khụ... đừng xem điện thoại nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.” Mặc Lộ Túc tịch thu điện thoại của cô, vừa hay lại trông thấy một chuỗi “ha ha” của Kiều Nhã Nguyễn trên đó. Anh bất giác lại cảm thấy may mà khi ấy anh không có ý gì với một cô gái như Kiều Nhã Nguyễn, nếu không chắc giờ người chết là anh rồi.

Lúc Tân Nhạc phản ứng lại được cũng không nhịn nổi cười, “Không ngờ Phong Ảnh đến còn cả cả khả năng này nữa cơ đấy.”

Mặc Lộ Túc thấy hộ lý tiến vào liền bảo cô ta đặt đồ ăn xuống là có thể đi được rồi.

Tân Nhạc xuống khỏi giường, mở hộp cơm ra nhìn, sau đó liền cầm đũa ăn luôn.

Nhưng đồ ăn còn chưa kịp vào miệng, Tân Nhạc đã quăng luôn đũa chạy vào nhà tắm nôn.

Sau khi Tân Nhạc nôn xong liền bò luôn ra bồn cầu trong bộ dạng đời không còn gì hối tiếc. Cô bắt đầu bước vào thời kỳ nghén ngẩm rồi sao?

Vì Mặc Lộ Túc đang bị thương nên anh chỉ có thể từ từ đi tới. Chờ tới lúc anh vào đến nơi, Tân Nhạc đã bò luôn lên bồn cầu rồi, “Sao thế?”

Tân Nhạc lắc đầu, vịn vào bồn cầu đứng dậy, sau đó nhận lấy nước súc miệng, tất cả đều làm rất thuần thục.

Mặc Lộ Túc dựa vào cửa nhìn cô, bàn tay đang duỗi thẳng bên người từ từ thu lại.

Sau khi súc miệng xong Tân Nhạc lại xua tay với Mặc Lộ Túc, “Không sao, không sao.”

Mặc Lộ Túc không lên tiếng mà chỉ đỡ cô ra ngoài rồi ngồi xuống giường, “Em muốn ăn gì để anh bảo người ta đi mua cho em.”

Tân Nhạc khựng lại, nhìn Mặc Lộ Túc. Ánh mắt của anh không một gợn sóng, nhưng Tân Nhạc lại như thấy được sự kìm nén trong đôi mắt ấy.

Cô không nhịn được bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình, có phải vừa rồi cô đã làm gì khiến anh đau lòng rồi không?

Tân Nhạc đang nghĩ bỗng nghĩ tới điều gì đó lại khẽ nói: “Em muốn ăn cá cay.”

“Tiệm hôm qua hả? Để anh bảo người ta đi mua mang về.” Mặc Lộ Túc nghe theo yêu cầu của cô, trong giọng nói còn có chút cấp thiết. Ít nhất, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với anh.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc gọi điện thoại, bỗng cảm thấy sự buồn bực trong lòng không cánh mà bay, thay vào đó là cảm giác ấm áp dâng lên.

Như thể, anh cũng là nguồi mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô có thể đòi hỏi, cũng là người mà cô có thể làm nũng được nhỉ.

Nỗi đau khổ trong lần mang thai trước, giờ phút này đây đã hoàn toàn không thấy đâu nữa rồi, thay vào đó chính là cảm giác hạnh phúc tràn trề~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2664: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (10)
Tân Nhạc chưa từng yêu bao giờ, lần đầu tiên yêu một người liền bán mình đi luôn, chưa yêu đương gì đã tiến vào hôn nhân, sau đó lại thương tích đầy mình.

Đây được xem như lần đầu tiên cô chính thức yêu, yêu đương với người mà cô thích.

Người cô thích cũng đang từ từ thích lại cô.

Cảm giác này đúng là tuyệt vời hơn rất nhiều so với yêu thầm.

Sau khi Mặc Lộ Túc dặn dò xong thư ký của mình liền ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngẩn người ra kia, tâm trạng anh cũng tốt hơn một chút, anh bỏ điện thoại xuống ngồi xuống cạnh cô, “Cười gì thế?”

“Có đâu.” Tân Nhạc vội phủ nhận, không thể để anh thấy mặt ngốc nghếch của cô được.

Mặc Lộ Túc cũng không làm khó cô mà cầm đũa trên bàn lên, “Cá cay một lát mới nữa mới được đưa tới, em ăn chút gì đó trước đã đi.”

“Em còn muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa ngoài cổng viện nữa.” Tân Nhạc đè hai tay xuống giường, lắc lư hai chân, ngẩng lên dùng đôi mắt to tròn nhìn Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc hơi khựng lại, cổng bệnh viện cách đây chắc không xa, anh có thể cân nhắc việc ra ngoài mua cho cô ăn.

“Hay là thôi đi.” Tân Nhạc thấy anh vẫn không ho he gì vội nói, “Em cũng không phải là muốn ăn lắm.”

Mặc Lộ Túc thấy cô quay mặt đi, biết chắc chắn cô lại hiểu lầm rồi. Cô lúc nào cũng thiếu tự tin như vậy.

“Đợi chút, anh bảo bác sĩ Lưu ra ngoài mua cho em.” Mặc Lộ Túc nói rồi liền ấn chuông đầu giường. Đó là chuông chuyên biệt của anh, bác sĩ Lưu chắc chắn sẽ tới.

Tân Nhạc ngẩn ra, bảo... bác sĩ Lưu đi mua?

Bác sĩ Lưu đến rất nhanh, vốn tưởng là Mặc Lộ Túc có chuyện gì, kết quả lại bị bảo đi ra cổng mua bánh bao nhân trứng sữa.

“Cái gì cơ?” Bác sĩ Lưu tưởng là mình nghe nhầm, thậm chí còn tương luôn cả giọng địa phương của mình ra.

Tân Nhạc che mặt, đúng là không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa, vậy mà Mặc Lộ Túc còn nói với vẻ thản nhiên như thế.

“Ông không nghe rõ à? Ngoài cổng viện có bán bánh bao nhân trứng sữa, đi mua hộ tôi một ít về đây.” Mặc Lộ Túc vẫn nghiêm túc nói.

Bác sĩ Lưu đi qua Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc. Tân Nhạc che mặt chỉ hở ra cặp mắt to tròn của mình, ngượng ngùng nhìn bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu sờ sờ mũi mình, vợ ông chửa ông phải chạy vặt, tại sao giờ vợ Viện trưởng chửa, người chạy vặt vẫn là ông vậy?

Tại vì sao chứ?

“Được, bánh bao nhân trứng sữa đúng không, ngoài cổng còn thịt xiên nướng nữa, bác sĩ Tân có muốn mua một ít luôn không?”

“Nhiều lời thế? Bảo mua bánh bao thì cứ đi mua bánh bao đi.” Mặc Lộ Túc cau mày, ngoảnh lại nhìn Tân Nhạc đang nuốt nước bọt liền bị nghẹn, cái đồ tham ăn này, “Thịt xiên thì thôi, dầu mỡ lắm, lát nữa còn có cá cay nữa.”

“Vâng.” Tân Nhạc tủm tỉm cười nói, “Bác sĩ Lưu, tôi muốn ăn tám cái.”

Bác sĩ Lưu: “...”

Hai vợ chồng nhà này rảnh rỗi nên muốn đày đọa ông đúng không? Tám cái, không sợ no vỡ bụng hả? Ông đường đường là một Chủ nhiệm khoa, giờ lại sa cơ đến mức phải ra ngoài mua bánh bao trứng sữa hả.

Bác sĩ Lưu tức giận bỏ đi, Tân Nhạc cười đổ vật ra giường, “Bác sĩ Lưu đáng thương ghê.”

“Không sao, ông ấy cầm lương của anh.” Mặc Lộ Túc nói với vẻ tất nhiên.

Tân Nhạc: “...”

Câu này đúng là chuẩn thật.

Nhưng hôm nay Mặc Lộ Túc đối xử với cô tốt như vậy, cô thấy không quen lắm.

“Nghĩ gì thế?” Thấy Tân Nhạc ngẩn ra, Mặc Lộ Túc không nhịn được hỏi.

Tân Nhạc vội lắc đầu, tỏ ý cô không nghĩ gì hết, sau đó liền ngồi đợi hai món mà cô thích ăn nhất là bánh bao trứng sữa và cá cay.

Mặc Lộ Túc không hỏi nữa, sớm muộn cũng có ngày cô sẽ chủ động nói với anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2665: Tổ hợp hai người xấu hổ (1)
Nhiều năm về sau, khi bác sĩ Lưu đã trở thành Viện trưởng Lưu vẫn còn thổn thức với Phó viện trưởng lúc đó rằng: Vị trí này chính là nhờ năm đó tôi đi mua tám cái bánh bao trứng sữa cho cô, mà chứ tiền cô vẫn còn chưa trả tôi đâu đấy.

Bánh bao của Tâm Nhạc về đến đúng đủ tám cái, vừa mềm lại vừa thơm khiến người ta nhìn là muốn cắn ngay một miếng.

Bác sĩ Lưu cũng lười đòi mấy cái đồng bạc lẻ này, chỉ hyi vọng sau này nhưng chuyện thế này đừng tìm ông ta nữa. Ông ta là bác sĩ, không phải là dân chuyển phát đồ nha.

Tân Nhạc nhìn bác sĩ Lưu chuồn đi như chạy nạn, cười véo bánh bao đưa Mặc Lộ Túc ăn. Mặc Lộ Túc tỏ vẻ rất chê bai món này, anh đâu thích ăn đồ ngọt.

Tân Nhạc cũng không làm khó anh, không ăn cũng tốt, một mình cô cũng ăn hết được chỗ này.

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc ăn, lại nhận định được một chuyện, Tân Nhạc... ăn được hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.

Chắc vì Tân Nhạc bị đói thật, cho nên cứ cầm bánh bao gặm từng miếng rồi từng miếng, khiến Mặc Lộ Túc nhìn mà trợn tròn cả mắt.

Tân Nhạc ngẩng lên đối diện với ánh mắt kỳ dị của Mặc Lộ Túc. Cô không nhịn được khựng lại, vội lau miệng, sau đó ngượng ngùng nói: “Cái đó, có phải là em ăn nhiều quá rồi không?”

Mặc Lộ Túc thu lại tầm mắt của mình, nói với giọng tỉnh bơ: “Không có, cũng bình thường.” Anh vẫn nuôi được.

Tân Nhạc không biết anh nói thật hay giả, dù sao thì cô cũng xem như là thật rồi. Vì Mặc Lộ Túc phát hiện, khi cá cay tươi ngon được đóng gói tới, Tân Nhạc vẫn ăn rất vui vẻ, thậm chí còn ăn hết cả một suất cơm đi kèm nữa.

Mặc Lộ Túc thầm nghĩ, đứa nhỏ này ăn giỏi thật.

Tân Nhạc căng da bụng bắt đầu trùng da mắt. Mặc Lộ Túc vội đề nghị cô đi ra ngoài đi dạo một lúc, ăn no mà ngủ luôn sẽ không tốt cho cơ thể.

Bầu không khí vui vẻ của mấy ngày Tết qua đi là bắt đầu tới thời kỳ náo nhiệt của bệnh viện, có rất nhiều người tới khám bệnh, nhập viện cũng tương đối nhiều, cho nên trong viện người tới kẻ lui rất tấp nập.

Bệnh viện chính là nơi chẳng bao giờ sợ thiếu khách, là nơi lúc nào cũng xếp hàng dài như ở trong ngân hàng vậy.

Mặc Lộ Túc từ chối ngồi xe lăn, cho nên Tân Nhạc đành phải đỡ anh ra ngoài sưởi chút nắng hiếm hoi, dù sao thì tối qua trời cũng vừa đổ tuyết.

“Sao lại muốn làm bác sĩ?” Mặc Lộ Túc ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài bắt đầu hỏi.

Tân Nhạc khựng lại một chút, ngồi xuống cạnh anh, lấy miếng giữ ấm trong túi áo mình ra rồi đặt một cái vào tay anh, cô vẫn còn một cái nữa.

Mặc Lộ Túc: “...”

Mặc Lộ Túc nhìn tạo hình quả chuối vàng trong tay mình, còn của Tân Nhạc thì được tạo hình là một con khỉ.

Tân Nhạc cười tít mắt nhìn anh, “Em mới mua mấy hôm trước, hôm qua mới nhận được, đồ tình nhân đấy, đẹp không.”

Mặc Lộ Túc lại nhìn đồ giữ ấm trong tay mình, đẹp... không?

Một quả chuối thì có gì mà đẹp chứ.

Nhưng ba chữ “đồ tình nhân” này nghe cũng được.

Tân Nhạc làm ấm tay một hồi rồi mới nói: “ Hồi còn nhỏ sức khỏe của Tân Dương rất yếu, thường xuyên phải nhập viện. Có lần ba mẹ em không ở nhà, nửa đêm Tân Dương bị sốt cao, em phải tự đưa thằng bé tới viện. Lúc đó nó ba tuổi, em mười một tuổi, cứ bị ốm là rất đỏng đảnh quấy nhiễu. Em cõng nó xuống lầu, bắt xe tới bệnh viện. Nó khóc suốt dọc đường, ai không biết chắc còn tưởng em đánh nó. Nhưng nửa đêm nửa hôm anh biết đấy, tính tình bác sĩ cũng rất không tốt. Tất nhiên, vào nghề này rồi sẽ phát hiện thái độ thường ngày của họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Tân Dương cứ khóc mãi, cô y tá lúc đó mất kiên nhẫn nên cứ bảo gọi người lớn tới, mà khi ấy nó sắp ốm chết đi được rồi nhé. Ba mẹ em ở phía còn lại của thành phố, muốn chạy kịp tới cũng phải mất mấy tiếng đồ hồ. Bác sĩ cứ đứng một bên nói chuyện, em em khóc họ cũng mặc kệ. Lúc đó em cảm thấy rất tức giận, nghĩ sau này em cũng muốn làm bác sĩ, chắc chắn em sẽ không để người nhà em gặp phải chuyện như thế này nữa.” Tân Nhạc nghiêm túc kể lại.

Mặc Lộ Túc cũng nghiêm túc lắng nghe, “Đúng là ở đây vẫn tồn tại vấn đề về người chữa bệnh thật.” Mặc Lộ Túc nói rồi cúi đầu bật cười.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2666: Tổ hợp hai người xấu hổ (2)
Tân Nhạc tiếp tục ôm túi giữ ấm của mình, ngẩng lên nhìn bệnh nhân vẫn đang ra ra vào vào cách đó không xa, “Lúc ấy em không hiểu, bác sĩ là để trị bệnh cứu người, sao có thể để người ta chán ghét đến mức đó cơ chứ.”

“Vậy giờ thì sao?” Mặc Lộ Túc nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình. Một đưa trẻ mười một tuổi đưa em trai ba tuổi đi khám lại bị đối xử như vậy, chắc chắn là cô sẽ rất hận rồi.

“Giờ hả, nói thật ra thì vẫn thất vọng lắm, nhưng so ra thì em cũng cảm thấy thấu hiểu hơn được một chút, chắc vậy.” Tân Nhạc đáp lại, nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Ví dụ như là không phải tất cả các bác sĩ đều sẽ như vậy, ví dụ vẫn sẽ có một số bác sĩ đến giờ em thấy em vẫn muốn đi tới tát cho một phát.”

Mặc Lộ Túc phụt cười thành tiếng, “Có phải từ toàn bộ thành một bộ phận thôi đúng không?”

Tân Nhạc gật đầu, “Trước lúc em làm bác sĩ, em cảm thấy bác sĩ nào cũng như nhau hết, cứ làm như mọi người không rời được họ, đều nhìn người bằng nửa con mắt, không hề đặt bệnh nhân trong tim mình. Nhưng sau đó em đã phát hiện ra không phải bác sĩ nào cũng vậy, cũng hiểu được cảnh lúc trực đêm đúng là điên cuồng thế nào rồi.”

Mặc Lộ Túc vỗ vỗ cô, chắc vì cầm đồ giữ ấm nên lúc này lòng bàn tay anh cũng ấm áp.

“Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân là một câu hỏi khó, là câu hỏi khó như kiểu tát mà không có tiếng ấy, chỉ cần bản thân mình làm tốt là được rồi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc gật đầu, “Trước đây em cũng nghe một người bạn cũng học y nói, trường họ thậm chí còn hủy luôn cả môn y đức trong trường cơ.” Tân Nhạc nói rồi lại cười châm biếm, rồi nhìn Mặc Lộ Túc, “Anh thì sao, tại sao lại làm bác sĩ?”

Mặc Lộ Túc ngẩn ra, rút tay của mình về.

Tại sao lại làm bác sĩ?

Để đấu với bà ngoại, hay là muốn lại gần bà ngoại ngay từ trong tiềm thức của mình?

Tân Nhạc thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức xua đi: “Không muốn nói thì thôi bỏ đi.”

“Không phải.” Mặc Lộ Túc nói, ánh mắt lại sâu thêm, “Không có gì là không thể nói cả, hồi còn rất nhỏ anh thường thấy tin bà ngoại đi cứu nạn ở khắp nơi trên tivi. Khi ấy anh cảm thấy, bà thà đi cứu những người đó cũng không chịu để tâm đến anh, thích quá nhỉ.”

Tân Nhạc ngẩn ra, có thể nghe ra giọng nói tự giễu của anh.

Lúc anh còn nhỏ, thật ra cũng rất muốn được bà ngoại quan tâm. Anh không có mẹ nên có lẽ sẽ càng cần tới tình yêu thương của bà ngoại hơn.

Tiếc là Viện trưởng Kiều cũng đang chạy trốn cái chết của con gái mình, cho nên cũng đang né tránh tình yêu thương đối với đứa cháu ngoại này.

“Sau đó từ từ lớn lên, tủi thân thì thành hận, như thể nhất định phải khiến bà trông thấy anh, chỉ cần anh làm tốt, thành tích của anh sẽ vượt qua được bà, bà có thể thấy anh rồi. Nhưng dần dần, nỗi căm hận ấy lại càng lúc càng sâu đậm, thậm chí anh đã quên đi mất ước nguyện ban đầu của mình chỉ là muốn bà chú ý tới anh.” Mặc Lộ Túc càng tự giễu hơn, chỉ tiếc là tất cả đều đã không kịp nữa rồi. Anh vẫn không kịp nói tiếng xin lỗi tới bà ngoại.

Tân Nhạc thấy thương anh, nắm lấy tay anh, siết chặt trong tay mình.

Người này nhìn có vẻ là một người đàn ông kiên cường nhưng kỳ thật chính là một đứa trẻ, giống như sự nghịch ngợm của anh cũng chỉ là vì muốn nói với người mà anh để tâm rằng: Bà nhìn con đi, bà nói chuyện với con đi.

Tân Nhạc nắm chặt tay anh, như muốn truyền hết độ ấm của mình lên người anh vậy.

Trước đây cô cảm thấy mình yêu anh. Nhưng giờ mới phát hiện, cô chẳng hiểu anh chút nào, đó là tình yêu kiểu gì cơ chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2667: Tổ hợp hai người xấu hổ (3)
Mặc Lộ Túc nhìn đầu Tân Nhạc, hai tay bị cô nắm chặt, trái tim trước giờ luôn bị khuyết rỗng bỗng giờ phút này như bắt đầu được lấp đầy, được một cô gái mang tên Tân Nhạc từ từ lấp đầy.

Tân Nhạc ngẩng lên đối diện với ánh mắt của anh, “Chắc em nên cảm ơn người bác sĩ lạnh lùng năm đó, nếu không vì cô ta, chắc cả đời này em sẽ không gặp được anh mất.”

Mặc Lộ Túc khẽ nhếch môi, chỉ có điều độ cong này của anh không phải sự tự giễu nữa mà dịu dàng như gió xuân.

Mặc Lộ Túc rút tay mình ra kéo Tân Nhạc ngồi xuống đùi mình. Tân Nhạc giật mình, mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Động tác này...

Mặc Lộ Túc ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô, từ từ khép mắt lại giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh đã lâu bắt đầu tìm được chỗ để cập bến.

Tân Nhạc đang cứng đờ người cũng từ từ trở nên thả lỏng hơn. Người đàn ông sau lưng cô, người đàn ông đang ôm cô là người mà cả đời này cô yêu nhất, cũng là người mà cô không thể bỏ được.

Tuy trước giờ anh chưa từng nói yêu cô, dù cho cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng thế thì cũng có sao đâu chứ, chỉ cần anh ở đây, vẫn cần có cô là đủ rồi mà nhỉ.

***

Trong lúc tình cảm Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc dần ổn định, hôn lễ của Kiều Nhã Nguyễn cũng đã đến giai đoạn đếm ngược.

Mặc Lộ Túc nằm viện nửa tháng mới được ra viện, nhưng vẫn cần phải truyền dịch và thay thuốc. Xét thấy trong nhà đã có một bác sĩ và một Viện trưởng, bác sĩ Lưu cũng vui vẻ tiễn người đi, vì ông quả thật không muốn bị dọa sợ bởi cái IQ khiến người ta thương cảm thay của Viện trưởng nữa.

Lúc Tân Nhạc đỡ Mặc Lộ Túc ra xem, ngoảnh lại thấy người đàn ông đang đứng ở cổng viện đã vỗ tay rồi, “Sao tôi cảm thấy bác sĩ mừng ra mặt thế nhỉ? “

“Tất nhiên rồi, không phải vì cuối cùng Viện trưởng cũng xuất viện đấy sao?” Bác sĩ Lưu càng cười dịu dàng hơn.

Tân Nhạc quăng ông ta một cái đánh mắt, sau đó mở cửa ghế phụ, bên trong truyền ra tiếng nói lạnh lùng của Mặc Lộ Túc: “Bác sĩ Lưu thường xuyên ra ngoài vào giờ làm việc, tiền thưởng và tiền trích phần trăm tháng này có thể trừ rồi.”

Bác sĩ Lưu: “...”

Đệch, anh ta ra ngoài vì cái gì cơ chứ?

Tân Nhạc cười ha hả, sau đó sập thẳng cửa xe lại, nhanh chóng khởi động xe rời đi, không để bác sĩ Lưu có cơ hội nhào lên.

Tân Nhạc vừa cười vừa lái xe, sau đó lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang tựa lưng trên ghế, không ngờ anh cũng có mặt đáng yêu như vậy.

“Về thẳng nhà ạ?” Tân Nhạc cất tiếng hỏi.

Mặc Lộ Túc day day trán mình, nhà, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi, nhà là nơi có cô.

“Không phải muốn mua quà cho Kiều Nhã Nguyễn à, tới trung tâm thương mại đi.” Mặc Lộ Túc nhớ từng câu nói của cô.

Tân Nhạc ngẩn ra, ban sáng lúc thu dọn đồ cô cũng chỉ nói nhỏ một câu là chiều sẽ đi mua quà thôi mà, không ngờ anh lại bảo đi luôn.

“Người ngợm anh ổn không?” Tân Nhạc lo lắng, nhưng trong lòng lại thấy hạnh phúc.

“Được mà.” Mặc Lộ Túc nói rồi sờ sờ ngực mình, chắc cũng không có khả năng có thể đi mua với cô, nhưng ngồi một chỗ chờ cô thì vẫn được.

Tân Nhạc ngẫm một hồi vẫn không nỡ để anh đi với mình, “Thật ra mua trên cái trang ***bao cũng được rồi.”

“Chẳng lẽ em muốn để Kiều Nhã Nguyễn nói em mua hàng vỉa hè vài ba đồng tới lấp liếm cô ấy hả?” Mặc Lộ Túc phụt cười.

“Ha ha ha, đúng là Kiều Nhã Nguyễn có nói như thế thật.” Tân Nhạc cười nói, sau đó lại nhìn anh từ gương chiếu hậu, “Kiều Nhã Nguyễn rất xinh mà, hơn nữa trước đây còn thích anh như vậy, tại sao anh không thích cô ấy?”

“Không hợp.” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt đáp. Anh không thích một cuộc sống quá diễm lệ, mà cả hai cái Kiều Nhã Nguyễn đều có, cho nên không phải gu của anh.

Tân Nhạc muốn hỏi: Vậy em là hợp rồi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2668: Tổ hợp hai người xấu hổ (4)
Tân Nhạc nắm chặt vô lăng, trong lòng có chút thấp thỏm, có vẻ như đang nghĩ xem nên hỏi câu đó như thế nào.

“Vậy chúng ta đi đâu đây?” Tân Nhạc lên tiếng, sau đó lại tự khinh bỉ chính mình.

Không phải Mặc Lộ Túc không chú ý tới vẻ mặt của cô, chỉ là anh đang chờ Tân Nhạc nói ra, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói. Cô gái này lúc nào cũng thiếu tự tin như vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến cô ấy tự tin đây?

“Đằng trước rẽ phải có một trung tâm thương mại, có thể đến đó xem.” Mặc Lộ Túc lên tiếng chỉ đường cho cô.

Tân Nhạc đáp lại một tiếng rồi chăm chú lái xe, giờ cô thật sự cũng không muốn khinh bỉ bản thân mình nữa rồi.

Tân Nhạc đỗ xe vào gara xong liền đỡ Mặc Lộ Túc xuống xe,

“Tầng tám là tầng chuyên mua quà tặng, chúng ta có thể lên đó.” Mặc Lộ Túc nói.

Tân Nhạc cũng không muốn anh bị mệt quá nên đồng ý luôn, vào tới thang máy liền ấn tầng tám.

Tầng tám đúng là khu vực chuyên bán quà tặng, hơn nữa Kiều Nhã Nguyễn chắc chắn sẽ không bắt bẻ các thương hiệu quốc tế. Tân Nhạc đỡ Mặc Lộ Túc tìm một chỗ để nghỉ, tính sẽ tự mình đi xem.

NHưng cô không nhịn được lại sờ ví tiền của mình, cả tháng nay cô không đi làm nên không có lương, tiền tiết kiệm của cô chắc lại phải “giảm béo” rồi.

“Anh ở đây chờ em nhé, em qua đó xem.” Tân Nhạc mỉm cười rồi tự đi ngắm nghía.

Mặc Lộ Túc ngả lưng nghỉ, nhìn Tân Nhạc xa dần, thấy cô đang chọn lựa ở các tủ đồ, cuối cùng lại xua tay cười với người bán hàng rồi chọn món đồ khác.

Mặc Lộ Túc hơi rũ mắt khiến người ta không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh.

Cô ấy không có tiền.

Đây là một tín hiệu mà Mặc Lộ Túc có thể nhìn ra được.

Nhưng cô ấy thậm chí còn không hề nghĩ tới anh.

Đây là tín hiệu thứ hai mà Mặc Lộ Túc có thể hiểu được.

Vợ anh, cô chủ của Mặc Thị mà lại bị một nhân viên bán hành nhìn với ánh mắt khinh bỉ như thế chỉ vì một món hàng, điều này quả thật còn khiến anh khó chịu hơn cả khinh thường anh.

Vừa rồi Mặc Lộ Túc không nói đây là trung tâm thương mại của Mặc Thị cũng chính vì sợ Tân Nhạc sẽ từ chối.

Tân Nhạc liếc giá một hồi, lòng bàn tay toát mồ hôi, quả nhiên là nơi của người có tiền.

“Thưa cô, cặp cốc thủy tinh này là kiểu dáng mới nhất, hơn nữa cũng là hàng được đặt trên toàn cầu, số lượng có hạn, chỉ có ba cặp thôi, nếu mua để làm quà cưới là thích hợp nhất rồi.”

Tân Nhạc mỉm cười với nhân viên bán hàng, “Tôi đang xem.” Sau đó quả nhiên liền nhìn thấy sắc mặt của người bán hàng thay đổi. Tuy người ta vẫn lịch sự nói với cô là cô cứ xem thoải mái nhưng sau đó liền đi tiếp khách khác ngay.

Tân Nhạc thở dài, nhìn cặp cốc thủy tinh kia, một cặp cốc thôi mà cũng tám vạn tám, sao không đi cướp luôn đi. Cô đi làm nhiều năm như vậy, tiền tiết kiệm cũng chỉ có mười vạn thôi, đã thế năm vạn còn khôn rút được ra, mua cái cốc tám vạn tám sau này cô phải hít gió Tây Bắc sống sao?

Nhưng đây là hôn lễ của Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong, nếu tặng đồ quá rẻ tiền liệu có khiến Mặc Lộ Túc mất mặt không?

Tân Nhạc nghĩ rồi lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc một cái, đúng lúc anh đang nhìn cô. Cô cười ngượng, lập tức bò ra quầy hàng cầm điện thoại nhắn tin cho Thủy An Lạc.

[Tân Nhạc: Cho tôi mượn tiền với.]

[Thủy An Lạc: Gì?]

[Tân Nhạc: Đi mua quà, không đủ tiền, thiếu nhiều lắm.]

[Thủy An Lạc: bao nhiêu?]

[Tân Nhạc: Ba vạn tám, bà cho tôi mượn bốn vạn đi, khi nào tới hạn rút được tiền tiết kiệm tôi sẽ trả bà.]

[Thủy An Lạc: Đờ mờ, bà mua quà gì mà nhiều tiền như thế?]

[Tân Nhạc: Chắc chắn bà cũng không mua rẻ hơn tôi. Mọi người nhiều tiền như vậy, tôi không thể để Mặc Lộ Túc mất mặt được.]

[Thủy An Lạc: Chậc chậc chậc, bà chờ đấy tôi gửi qua Alipay cho bà, mà nói chứ sao bà không bảo đàn anh chứ. Dù sao thì bà cũng đang giữ mặt mũi cho anh ấy cơ mà.]

Tân Nhạc lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc, lúc này anh cũng đang nhìn điện thoại, tiêu tiền của anh cô cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào ấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2669: Tổ hợp hai người xấu hổ (5)
Tuy lần trước mua đặc sản tiêu tiền của anh, nhưng dù sao đó cũng là vì cô muốn xây dựng hình tượng của anh trước mặt mẹ cô.

[Tân Nhạc: Tháng sau tôi trả cho bà.]

Tân Nhạc nhanh chóng nhận được tin nhắn chuyển khoản, nghĩ một hồi cuối cùng vẫn mua cặp cốc thủy tinh kia. Người bán hàng lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói hỏi cô muốn quẹt thẻ hay như thế nào?

“Quẹt thẻ đi.” Tân Nhạc nói rồi lấy ví trong túi ra để lấy thẻ.

“Quẹt cái này.”

Tân Nhạc còn chưa nói xong, Mặc Lộ Túc đã đưa thẻ vàng của mình qua.

Tân Nhạc ngẩng phắt lên, xua tay theo phản xạ, “Không cần đâu, không...”

“Tân Nhạc, anh là chồng của em.” Mặc Lộ Túc bỗng nói, nếu cẩn thận nghe kỹ có thể nhận ra sự ấm ức trong đó.

Vừa rồi Thủy An Lạc chụp màn hình gửi lại cho anh xem. Thật ra lúc ấy anh rất tức giận vì anh ở ngay sau lưng cô nhưng cô thà đi mượn tiền người khác cũng không chịu nghĩ tới anh.

Tân Nhạc cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Chồng cũ.”

Mặc Lộ Túc: “...”

Nhân viên bán hàng nhìn thấy Mặc Lộ Túc, hai mắt phát sáng, đặc biệt là người ta còn đưa thẻ vàng nữa kìa.

Mặc Lộ Túc không tính chấp nhặt với cô, nếu không anh sẽ tức chết mất.

“Gói luôn cả bộ đĩa thủy tinh ban nãy cô ấy xem lại đi.”

“Anh mua nhiều thế để làm gì?” Tân Nhạc kinh ngạc thốt lên, bộ đĩa đó còn đắt hơn nữa đấy.

Mặc Lộ Túc ôm lấy vai cô, nhìn nhân viên đang vui sướng gói đồ: “Giữ lại dùng.”

“Một bộ đĩa mười mấy vạn anh dùng để đựng rau á?” Tân Nhạc cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.

“Đựng thịt luôn cũng được.” Mặc Lộ Túc thản nhiên nói, như thể đây là một lý do rất bình thường, anh còn gật đầu nữa chứ!

Tân Nhạc: “...”

Anh zai à, em đâu có đùa với anh đâu, anh đừng nói đùa với cái vẻ mặt nghiêm túc như thế được không hả?

“Cái đó chúng tôi không cần...”

“Gói lại.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, anh cũng không hề cho người bán hàng kia chút mặt mũi nào, vì sao thì vừa rồi cô ta cũng mới đắc tội với vợ anh xong!

Tân Nhạc ngoảnh lại trợn mắt nhìn Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc lại cảm thấy hiếu kỳ. Hiếm thấy thật, đây là lần đầu tiên Tân Nhạc dám trừng mắt với anh đấy, cảm giác ngày không tồi.

Mặc Lộ Túc khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Kiếm tiền mà không tiêu thì còn đâu động lực để kiếm tiền nữa? Em cứ tằn tiệm như thế anh sẽ không còn động lực nữa đâu.”

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc với ánh mắt không thê tin nổi, cô tiết kiệm còn là cô sai hả?

Bỏ đi, bỏ đi, dù sao mua về cũng là anh dùng, cứ mua đi vậy.

Nhân viên nhanh chóng gói đĩa và cốc lại, quẹt thẻ rồi bảo Mặc Lộ Túc ký tên. Mặc Lộ Túc bảo Tân Nhạc ký, tay anh không tiện.

Tân Nhạc cảm thấy bầu không khí này rất chi là gượng gạo. Anh bị thương tay trái chứ có phải tay phải đâu. Nhưng cô vẫn ký tên, ký tên bằng thẻ của anh, cảm giác này~

Sao cứ như vợ đang quẹt thẻ phụ của chồng vậy nhỉ.

Tân Nhạc nhận lấy bút của cô bán hàng, cúi xuống ký tên Mặc Lộ Túc, mỗi nét chữ của cô đều rất nghiêm chỉnh, viết rất đẹp.

Mặc Lộ Túc còn nhớ lúc họ đi đăng ký kết hôn, cô cũng viết từng nét chữ ngay ngắn như vậy, cẩn thận tỉ mỉ giống y như con người cô.

Tân Nhạc ký tên xong đưa lại hóa đơn cho nhân viên, sau đó nhận lấy túi cốc và đĩa, cùng với... thẻ của Mặc Lộ Túc.

“Này...” Tân Nhạc trả lại thẻ cho anh. Mặc Lộ Túc lại không nhận mà chỉ đỡ lấy hai cái túi cô đang cầm rồi rời đi.

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc cúi đầu nhìn thẻ, lại nhìn người đã đi mất, giở trò gì vậy?

Anh cho cô thẻ đấy à?
 
Top