Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2650: Chương trình phỏng vấn (6)
Chương trình phỏng vấn ban đầu giới thiệu qua một lượt về Sở Ninh Dực, không thể không nói, Sở Ninh Dực có sức hút lớn tới các lĩnh vực, tất cả cả tin tức và tiết mục truyền hình chiều nay đều như sân khấu dành riêng cho Sở Ninh Dực vậy, đến cả vài đài truyền hình quốc tế cũng phát buổi phóng vấn chiều nay.

Người dẫn chương trình rõ ràng kích động hơn các chương trình trước đó rất nhiều, đầu tiên đặt câu hỏi về thương nghiệp, thậm chí còn hỏi rằng gần đây An Thị và Sở Thị thân thiết như vậy, lẽ nào không có tính chất cạnh tranh trong đó sao?

Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương. An Phong Dương hơi nhún vai, “Khả năng này không lớn, dù sao bản thân tôi cũng không có chí tiến thủ. Có thể một ngày nào đó An Thị sẽ thành của hồi môn của con gái tôi theo nó về nhà chồng cũng nên.”

“Con gái của An tổng?” Người dẫn chương trình khá kinh ngạc, “Luôn có tin đồn về vợ và con gái của An tổng, nhưng rất ít người được nhìn thấy cô An, thậm chí có người nói vợ của An tổng là để che mắt thiên hạ, chuyện này hai vị có biết không?” Người dẫn chương trình nhìn An Phong Dương với vẻ kích động, hiếm có khi An Phong Dương chuyển đề tài về phía gia đình anh, tất nhiên cô ấy cũng phải tranh thủ cơ hội rồi.

“Che mắt thiên hạ?” An Phong Dương cười gằn, nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Tôi chỉ có thể nói, trí tưởng tượng của mọi người phong phú quá thôi, vợ tôi không thích ra ngoài. Nếu như cô ấy thích, tôi rất vui lòng được đưa cô ấy đi rêu rao khắp nơi.”

Sở Ninh Dực cầm chai nước trên bàn lên, chậm rãi và từ tốn mở ra, sau đó uống một hớp thật nho nhã, khiến khán giả bên dưới không khỏi hít một hơi khí lạnh. Người đàn ông này uống ngụm nước thôi mà, sao có thể nho nhã đến vậy chứ.

Người dẫn chương trình bỗng chốc ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, “Vậy Sở tổng thì sao? Anh nhìn nhận thế nào về những tin tức xung quanh anh và An tổng?”

Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương, đặt chai nước xuống bàn, thản nhiên nói, “Vợ tôi nói mọi người thích là được.”

“Cô Sở ngầm thừa nhận sao?” Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của người dẫn chương trình sáng lóe lên.

Quả nhiên, đúng là thế giới của hủ nữ.

Sở Ninh Dực hơi nhếch môi lên, “Vợ tôi tuổi tác không lớn, khá là thích những thứ mà người trẻ bây giờ thích, theo kiểu...”

“Kiểu đam mỹ phải không.” Người dẫn chương trình kích động kêu ầm lên, nhưng nhanh chóng nhớ ra mình đang trên sóng truyền hình trực tiếp nên vội vàng khôi phục dáng vẻ bình thường.

Thủy An Lạc ngồi trước tivi mà mặt mũi đen như đít nồi. Sở Ninh Dực, anh thực sự không phải đang bôi nhọ em đấy chứ?

Tuy rằng cô thực sự cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau cũng rất đẹp, rất ngầu thật!

Mà Tân Nhạc đang ăn lẩu bỗng bị sặc, nhìn người đàn ông đang cười rất nho nhã trong tivi với vẻ kinh hoàng, nhưng sao câu này lại khiến người ta ngửi thấy mùi ân ái khoe khoang lộ liễu thế nhỉ.

Nhìn chưa, cô Sở thích đam mỹ, anh Sở mặc cho vợ mình ủng hộ couple loạn xì ngầu mà không hề nổi giận.

Hơn nữa chủ yếu là ngữ khí khi Sở Ninh Dực nói ra, vợ tôi tuổi tác không lớn, thật là, anh Sở à, anh có thể dịu dàng hơn được nữa không?

Người có mắt là nhìn ra được khi nhắc tới cô Sở, người đàn ông kiêu ngạo này có vẻ dịu dàng và say đắm ngay cả trong ánh mắt.

Đúng thật là, khoe khoang ân ái không tiếng động.

Khi người dẫn chương trình nhìn thấy ánh mắt của Sở Ninh Dực cũng phải ngẩn ra, “Chỉ là trước kia có một số tin đồn về cô Sở, nếu như Sở tổng không để bụng, tôi muốn thay mặt cho cư dân mạng hỏi Sở tổng, việc cô Sở cưỡng ép quyền giám đốc của Công ty Kỹ thuật Viễn Tường từ chức là có thật sao?”

Câu hỏi này được đưa ra, hội trường im lặng hẳn, dường như ai cũng đang đợi một câu trả lời.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2651: Chương trình phỏng vấn (7)
Sở Ninh Dực thu lại ý cười nơi khóe mắt, vì câu hỏi của MC mà gợi lên một tia cười lạnh.

“Về chuyện lần này của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường, còn có trước vấn đề hôn sự của Phong Phong, hiện nay Sở Thị đã chuyển giao thủ tục pháp luật rồi, giữa vợ của tôi và giám đốc Lưu không tồn tại chuyện ép buộc phải từ chức.”

“Có người nói sau khi Chủ tịch Thủy Mặc Vân rời đi thì Viễn Tường vẫn luôn do Tổng giám đốc Lưu quản lý, chuyện này có phải là sự thực hay không?”

“Công lao của Lưu tổng đối với Viễn Tường là điều không thể bỏ qua, đây là sự thực, dù là ai cũng không có cách nào lật đổ được sự thực này! Thế nhưng việc đó cũng không có nghĩa là từ nay về sau Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường có thể thay tên đổi họ!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

MC dừng một chút, An Phong Dương tiếp lời: “Có vài người không biết vị trí của mình ở đây, thậm chí còn luôn tơ tưởng tới thứ không thuộc về bản thân mình, còn ảo tưởng về người đàn ông vốn không thuộc về mình mà không biết tự lượng sức rồi làm ra những chuyện khiến người đời phải cười chê!”

Giọng nói của An Phong Dương rất lạnh lùng, những từ “có vài người” lại nói cực kỳ rõ ràng.

“Ý của An tổng là gì?”

“Chuyện của tôi và vợ tôi vốn là chuyện riêng, cho tới bây giờ tôi hoàn toàn không có ý định sẽ công khai, nhưng mà vẫn có những người không biết tự lượng sức mình!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Tôi và vợ tôi kết hôn không có liên quan tới bất kể một quyền lợi nào, chỉ đơn giản là vì tôi yêu cô ấy, đơn giản như vậy thôi! Tôi cũng hy vọng cô Lưu có thể nhìn cho rõ, cái mà cô có cùng lắm chỉ là trình độ học vấn mà thôi. Cô hoàn toàn không có bất cứ công lao gì với Viễn Tường lại càng không có tư cách nghi ngờ vợ của tôi! Tiến sĩ thương mại thì sao chứ? Lúc vợ của tôi học đại học năm thứ tư đã mạo hiểm cứu giúp thiên tai ở tuyến đầu đấy, còn cô Lưu lúc đó đang làm cái gì?”

Cô Lưu!

Sở Ninh Dực hoàn toàn không nể mặt mũi một chút nào mà nói ra “có vài người” trong miệng An Phong Dương là ai.

“Sinh viên giỏi thì sao? Ba năm nay vợ của tôi tổng cộng làm một trăm hai mươi bảy ca phẫu thuật lớn nhỏ, trong đó có năm lần cô ấy phải đứng bên bàn phẫu thuật ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ! Còn cô Lưu từ trước đến gì không hề làm ra bất cứ cái gì tạo ích lợi cho công ty! Nói cách khác nghĩa là hiện giờ cô Lưu cầm tiền lương nhưng không hề bỏ ra bất cứ nỗ lực gì!”

Sở Ninh Dực nói như vậy khiến Thủy An Lạc cũng phải sửng sốt, di động của cô lập tức rung lên.

[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó, một trăm hai mươi bảy lần.]

[Thủy An Lạc: Tao có biết đâu]

Bởi vì cô chưa bao giờ tính toán xem rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật.

[Tân Nhạc: Thức ăn cho chó, câu nói kia của bà chính là thức ăn cho chó đó.]

Thủy An Lạc lại ngẩng đầu nhìn tivi, sắc mặt của người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như trước.

“Khi vợ của tôi còn chưa ra đời thì Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường đã được định sẵn là của cô ấy rồi! Tôi muốn hỏi cô Lưu, cô lấy cái gì để so sánh với vợ của tôi vậy? Chỉ là mấy năm quản lý thôi mà, ai cho cô cái tự tin để nghĩ rằng Viễn Tường là của cô?” Lời này của Sở Ninh Dực cũng đủ mỉa mai.

MC có chút theo không kịp Sở Ninh Dực: “Ý của Sở tổng tức là có người cố ý gây ra chuyện này?”

“Ha ha, có khả năng là cô Lưu cảm thấy công lao vất vả mấy năm nay của Lưu tổng ở Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường quá lớn, đồng thời lại thấy em gái xinh đẹp nhà tôi không có năng lực quản lý nên tự động cho rằng công ty Viễn Tường này cũng phải thay bằng tên của cô ta! Chậc chậc chậc, cái lý do soán vị này thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt!”

Sở Ninh Dực cúi đầu không nói.

“Thế nào cô Lưu? Cách thức bóc trần mọi mọi chuyện không đúng như ý cô thế này thì cô ngạc nhiên không, có vui không? Có lẽ ngay bây giờ cô đã trở nên nổi tiếng rồi đó!” An Phong Dương cười ưu nhã, lời nói của anh giống như một đứa bé vừa được cho kẹo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2652: Chương trình phỏng vấn (8)
Có ngoài ý muốn không?

Có ngạc nhiên không?

Có vui không?

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn Anh Xinh Trai của mình đang đắc ý, anh đúng là biết biết đùa.

Nhưng mà Sở Ninh Dực quang minh chính đại ở trước mặt mọi người nói ra thân phận của Lưu Tiểu Băng quả thực đúng là ngoài dự liệu của của cô, nhưng cũng là trong dự liệu.

Dù sao thì Sở Ninh Dực chính là người như vậy.

Bất ngờ, kinh hỉ, hài lòng!

[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó, Sở tổng quá trâu, này mà cũng được luôn! Lưu đê tiện kia chắc chắn không ngờ Sở tổng sẽ dứt khoát quẳng cô ta ra ngoài ánh sáng như vậy.

[Tân Nhạc: Đúng đúng, tôi cũng bị dọa đây! Vừa nãy Mặc Lộ Túc còn sửng sốt một chút, chắc anh ấy cũng không ngờ Sở tổng lại nói thẳng ra thân phận của Lưu Tiểu Băng.]

Trên phát sóng trực tiếp trên mạng có người xưng là bác sĩ của Sở Thị bình luận, vừa mới đi kiểm tra thông tin của Thủy An Lạc thì thấy thật sự cô đã làm một trăm hai mươi bảy ca phẫu thuật, năm lần phẫu thuật lớn.

Khu bình luận khá là náo nhiệt, Thủy An Lạc cầm di động lướt weibo thì thấy cơ bản mọi người đang bàn luận về vấn đề này, thậm chí weibo của cô còn bắt đầu có fan theo dõi, lại nói đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực ra mặt, hóa ra là để cho vợ mình hả giận, đời trước Thủy An Lạc đã cứu cả vũ trụ hay sao nên mới có thể được gả cho Sở Ninh Dực.

“Sở phu nhân đúng là khiến người ta ước ao! Tôi nghĩ sau hôm nay thì có lẽ tất cả con gái ở cái thành phố A này đều có cảm giác như mình bị thất tình.”

“Tôi nghĩ là bọn họ đã cảm thấy mình thất tình từ lâu rồi, dù sao tôi cũng kết hôn cũng đã được mấy năm.” Sở Ninh Dực hiếm khi nói được một câu vui đùa.

“Rất hiếm khi thấy Sở tông dẫn Sở phu nhân tham dự những buổi tụ hội ở công ty.” MC nói.

“Lẽ nào có phu nhân đẹp như vậy mà không muốn cất giấu sao?” Sở Ninh Dực nói đương nhiên: “Tôi vẫn không cảm thấy rằng tôi cần đem quan hệ của chúng tôi bày ra trước mặt mọi người! Dù sao đây cũng là chuyện riêng nhưng đại khái là có người còn không rõ ràng lắm, tôi đã kết hôn rồi, chuyện đó không liên quan gì đến ai cả, chỉ là vì tôi yêu cô gái đó, yêu đến mức không có cô ấy thì tôi cũng không còn lý do để tồn tại.”

Thủy An Lạc dựa vào sofa, viền mắt hơi đỏ lên mà nhìn người đàn ông nghiêm túc trong tivi.

“Tất cả mọi người đều cho rằng mọi thứ của vợ tôi đều là do tôi đưa cho cô ấy. Cô ấy chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi! Thế nhưng tôi muốn nói rằng, chính cô ấy đã cho tôi lý do để tôi tồn tại!” Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Vậy nên xin đừng nói với tôi là cô ấy vô dụng, nói cô ấy là ký sinh trùng, đừng tự cho mình là đúng rồi làm bất cứ chuyện gì khiến cô ấy tổn thương, nếu không... đây chính là kết quả!”

Sở Ninh Dực nói rồi đứng lên: “Cho dù ngày hôm nay có thân bại danh liệt thì tôi cũng nghĩ người ta tự làm tự chịu!” Nói xong, anh lại nhìn về phía dưới đài: “Còn có về phần tin tức của Phong Phong thì tôi hy vọng mọi người nghĩ cho kỹ trước khi đưa tin, là ai đang bảo vệ quốc gia này, đừng làm cho người khác tổn thương lại còn tạo ra những phiền phức vớ vẩn cho quân bộ!” Sở Ninh Dực nói rồi quyết đoán xoay người rời đi.

Thế nhưng lúc này dưới đài lại im lặng phăng phắc.

Ai là người đang bảo vệ quốc gia này?

Là những quân nhân còn đang bị thương.

Thế còn bọn họ thì sao, bọn họ đang làm cái gì?

Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế sofa, nhìn bóng lưng dần biến mất của người đàn ông kia.

Chính cô ấy đã cho tôi lý do để tôi tồn tại.

Thủy An Lạc cứ nghĩ mãi về những lời này, nhất định Sở Ninh Dực không biết rằng lý do để cô tồn lại chính là vì có thể gặp được anh.

Cuộc phỏng vấn kết thúc sau lời kết của An Phong Dương, không để tình cảnh rời vào tràng xấu hổ. Dù sao thì mục đích tới đây của An Phong Dương cũng chỉ là vì không để tình cảnh trở nên xấu hổ mà thôi.

Sau khi Sở Ninh Dực rời đi lại gặp được Lưu Tiểu Băng dáng vẻ bình tĩnh đang đứng sau sân khấu. Trán của cô ta mướt mát mồ hôi như thể là cô ta vừa mới chạy tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2653: Chương trình phỏng vấn (9)
Chỉ là Sở Ninh Dực chẳng buồn cho cô ta một ánh mắt mà dứt khoát lướt qua, rời đi.

“Tại sao lại phải làm như vậy?” Lưu Tiểu Băng đột nhiên lên tiếng. Cô ta đã bị Sở Ninh Dực hủy hoại hoàn toàn.

Sở Ninh Dực dừng chân lại một chút, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Tiểu Băng: “Cô nên cảm thấy may mắn vì cô đã cho tôi một cơ hội công bố với cả thế giới rằng tôi yêu cô ấy, nếu không... bây giờ cô không còn đứng được ở đây mà đặt câu hỏi đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người bỏ đi.

An Phong Dương bước qua, nhìn Lưu Tiểu Băng từ trên xuống dưới rồi nói: “Cô Lưu, thật mong chờ cuộc sống tương lai của cô, tôi nghĩ nhất định nó sẽ đặc sắc lắm đấy! Xuất thân là gì không đáng sợ, hoàng đế xuất thân từ dân gian không phải là không có, thế nhưng mặc kệ có xuất thân thế nào cũng không nên bỏ qua nỗ lực cá nhân mà đi mơ ước đồ của người khác!” An Phong Dương nói rồi mỉm cười rời đi.

Sở Ninh Dực lên xe rồi đưa tay cởi bỏ cà vạt của mình.

An Phong Dương lên xe, nhìn người đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Chậc chậc chậc, lúc này mà thả đám phóng viên kia vào thì cậu không sợ bọn họ sẽ ăn luôn cô ta à?”

“Liên quan gì tới tôi?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tiếp tục nhìn về phía bên ngoài: “Không lái xe đi còn chờ đài truyền hình mời cậu ăn cơm nữa hả?”

An Phong Dương: “...”

An Phong Dương một bên khởi động xe, một bên cười khẩy một tiếng: “Tôi không vì cái miệng tiện của cậu mà tuyệt giao với cậu quả là kỳ tích.”

Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc anh một cái: “Vậy xem ra kỳ tích này còn phải nhiều năm lắm.”

An Phong Dương quyết định không thảo luận về vấn đề này với Sở Ninh Dực nữa.

“Có điều cậu làm như vậy thì bên chú Lưu phải làm sao bây giờ?”

“Đây là chủ ý của chú Lưu.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Không đập nồi dìm thuyền sẽ chỉ khiến cô ta càng ngày càng không nhận rõ vị trí chính xác của mình.”

Thân là một người làm ba, anh thật sự cảm phục chú Lưu có thể ra tay ác tâm đến như vậy, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất lúc này có thể khiến Lưu Tiểu Băng không tiếp tục phạm phải sai lầm.

An Phong Dương dừng một chút, không nói gì, nhưng trong lòng anh lại nhịn không được mà đi đồng tình với chú Lưu.

Quán món cay Tứ Xuyên đang thảo luận vấn đề người đàn ông bá đạo yêu điên cuồng. Tân Nhạc thu mắt của mình lại, trong lòng lại vui thay cho Thủy An Lạc vì có một người đàn ông yêu cô đến vậy.

Mặc Lộ Túc hơi híp mắt, lý do tồn tại sao?

Anh nghĩ nghĩ một hồi rồi không tự chủ được nhìn về cô gái đang ngồi trước mặt. Anh thấy cô đang cúi đầu ăn, không biết là nghĩ cái gì.

“Làm sao thế?” Mặc Lộ Túc hỏi.

Tân Nhạc ngẩng đầu lên rồi vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu, chọn nhiều món thế này phải nhanh nhanh ăn cho xong mới được.” Tân Nhạc nói rồi tiếp tục gắp mấy miếng khoai tây bỏ vào trong nồi lẩu, trong thâm tâm cô lại nhịn không được mà nghĩ rằng, như vậy hẳn là Mặc Lộ Túc nên buông tha cho Thủy An Lạc rồi nhỉ. Dù sao cũng tồn tại một người yêu cô ấy như vậy cơ mà.

“Tân Nhạc, em nghĩ cái gì có thể hỏi ra, anh không muốn mỗi lần chúng ta suy nghĩ lại khác nhau, như vậy sẽ chỉ khiến những hiểu lầm giữ chúng ta càng ngày càng sâu hơn thôi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng khiến Tân Nhạc kinh ngạc.

Cô ngẩng đầu lên rồi chớp chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em không suy nghĩ cái gì mà, em chỉ đang vui cho Thủy An Lạc thôi, có một được một người yêu mình như Sở tổng là phúc khí không phải ai cũng có được.” Tân Nhạc cười cười nói.

“Em cũng có thể có.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng.

Viên thịt đang nằm trên chiếc đũa của Tân Nhạc đột nhiên rớt xuống đất, sau đó lăn vài vòng đến chân của Mặc Lộ Túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2654: Chương trình phỏng vấn (10)
Cô cũng có thể có?

Có thể có cái gì?

Cũng có thể có phúc như vậy sao?

Nhưng mà...

Tân Nhạc cúi đầu nhìn viên thịt trên mặt đất, hạnh phúc của cô chính là ngay cả một viên thịt cũng không kịp ăn hả?

“Rơi rồi.” Tân Nhạc thở dài nói.

Mặc Lộ Túc: “...”

Rốt cuộc là cô ngốc này đang trốn tránh cái gì vậy chứ?

Mặc Lộ Túc giúp cô gắp một viên thịt khác rồi đặt vào bát của cô: “Ăn đi.”

Tân Nhạc nở nụ cười ngốc ngốc: “Có viên thịt là rất hạnh phúc rồi.”

Mặc Lộ Túc để đũa xuống rồi đưa tay xoa đầu cô một cái, thật đứng là một cô gái dễ thỏa mãn mà.

Tân Nhạc cúi đầu ăn. Cô muốn nói là anh có thể dẫn em tới đây ăn là em đã rất hạnh phúc rồi.

Một bữa cơm này Tân Nhạc ăn đến hết ăn nổi, luôn miệng kêu đã lâu không ăn no như vậy. Lúc cô muốn uống đồ lạnh thì bị Mặc Lộ Túc từ chối, cho cô ăn đồ cay một lần đã là phá lệ khai ân của anh rồi.

“Được nước lấn cái!” Mặc Lộ Túc nói.

Tân Nhạc đang định với tay gọi ông chủ lại phải rụt lại, rồi nói: “Được rồi, coi như nể mặt hôm nay anh mời.”

Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ lắc đầu, gọi chủ quán ra tính tiền. Anh phát hiện Tân Nhạc ăn rất được, thậm chí cô còn ăn nhiều hơn cả anh.

Sau khi tính tiền xong thì ông chủ đưa cho bọn họ hai con búp bê cô dâu chú rể, nói là chương trình của quán ăn, hóa đơn đủ là được tặng.

Tân Nhạc cười híp mắt nhận lấy rồi đỡ Mặc Lộ Túc đi ra ngoài: “Về bệnh viện sao?”

Mặc Lộ Túc cầm lấy đôi búp bê cô dâu chú rể kia. Con búp bê cô dâu trắng trắng tròn tròn, làm từ sứ, rất đáng yêu lại có hơi giống Tân Nhạc, có thể đặt nó trong phòng làm việc của Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc nhìn anh thả con búp bê cô dâu vào túi thì vội vàng nói: “Em thích con kia.”

Mặc Lộ Túc nhìn sang búp bê chú rể trong tay cô: “Chẳng lẽ không phải là em nên giữ lại con này mới đúng sao?”

Tân Nhạc nhịn không được vui thầm trong lòng, vậy ra như này là giữ lại đối phương sao?

Tân Nhạc lén lút ngẩng đầu liếc Mặc Lộ Túc một cái, không ngờ anh lại có thể chơi trò lãng mạn như vậy nha.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời, có hơi âm trầm nhưng không đến mức đổ tuyết.

“Quay về đi thôi.” Tân Nhạc mở miệng nói.

“Anh đưa em đến một nơi này.” Mặc Lộ Túc nói rồi nhìn về phía Tân Nhac.

Tân Nhạc có chút tò mò nhưng vẫn theo Mặc Lộ Túc lên xe, thế rồi chiếc xe lái đến Hậu Hải. Bây giờ là thời điểm vừa mới lên đèn, mười lăm tháng Giêng khắp phố phường đều được trang trí bằng những chiếc đèn lồng đỏ. Lúc đi ngang qua con phố nhỏ thì còn có những đứa bé cầm đèn lồng đủ mọi màu sắc chạy xung quanh.

Phố phường rất náo nhiệt.

Sau khi Tân Nhạc xuống xe, đỡ Mặc Lộ Túc đi về phía trước thì anh cũng mua cho cô một chiếc đèn lồng hình hoa sen. Tân Nhạc đầu đầy vạch đen, tên này coi cô là đứa bé ba tuổi có đúng không?

“Đi một đoạn về phía trước là cầu vòm Hậu Hải, là nơi mà mẹ anh thích nhất khi còn sống.” Mặc Lộ Túc nói vậy nhưng không tiếp tục bước về phía trước.

Bàn tay đang vuốt ve đèn lồng của Tân Nhạc hơi dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Đây cũng là nơi người mẹ nuôi dưỡng anh qua đời!” Mặc Lộ Túc nói rồi tìm một bậc thang ngồi xuống, cả người như bị cảm giác chán chường bao phủ.

Tân Nhạc thả chiếc đèn lông đang cầm trong tay xuống rồi ngồi bên cạnh anh: “Vậy nên anh không thích năm mới, cũng không thích những ngày nghĩ lễ bởi vì không ai ở cùng anh.”

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, sau đó anh kéo cô vào lòng mình: “Về sau anh có em.”

Trái tim Tân Nhạc đập loạn lên. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía xa xa, nhìn về nơi mà Sở An Tâm yêu thích nhất.

“Anh nhớ mẹ lắm nhỉ!” Tân Nhạc nhỏ giọng nói.

“Anh chưa bao giờ gặp bà ấy.” Mặc Lộ Túc nói thật, chưa từng gặp một người nhưng lại bị người ấy trói buộc cả một đời. Có lẽ từ hôm nay trở đi thì ý nghĩa sự tồn tại của anh chính là người con gái đang nằm trong lòng của anh lúc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2655: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (1)
Nửa đêm, bầu trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết bay bay.

Tân Nhạc tựa trong lòng Mặc Lộ Túc không nhịn được mà run nhẹ một cái, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc rồi nói: “Trở về chưa?”

Tuy rằng cô không thể phủ nhận là làm như thế này rất lãng mạng, nhưng cô lại càng không thể phủ nhận một điều là cô đang lạnh muốn chết rồi!

Cô cũng không muốn bị cảm trong lúc không được phép uống thuốc đâu.

Mặc Lộ Túc khựng lại một chút, anh cúi đầu nhìn cô gái có sắc mặt hơi trắng trong lòng mình rồi đỡ Tân Nhạc dậy, sau đó kéo cô vào lòng mình rồi mới đi về phía chiếc xe gần đó.

***

Thấm Tâm Viên, buổi tối yên tĩnh.

Thủy An Lạc ngồi trên bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy tuyết phía bên ngoài, đôi mắt thâm thúy không biết cô đang nghĩ cái gì.

Lúc Sở Ninh Dực tỉnh lại chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh trống rỗng. Anh ngồi dậy thì thấy cô đang ngồi cách đó không xa thì lập tức đứng dậy rồi lấy áo khoác đi qua.

Thủy An Lạc quay lại nhìn anh rồi ôm lấy bàn tay của anh.

“Em nghĩ gì thế? Ngày mai không đi làm à?” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy cô vào lòng, tì cằm lên bả vai cô.

Thủy An Lạc không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trận tuyết bên ngoài: “Đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay! Mùa xuân sẽ tới nhanh thôi.”

Bên ngoài có người đang phóng pháo hoa, tuy là khoảng cách hơi xa những vẫn có thể nhìn được.

Sở Ninh Dực lười biếng đáp một tiếng, tiếp tục ôm cô nhìn ngắm một bầu trời tuyết rơi.

“Em vẫn cảm thấy di động của em thật thần kỳ, em chưa bao giờ thấy một số lạ nào gọi tới cả!” Thủy An Lạc đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực bế cô lên sau đó đi về phía sau: “Ừ, có thể so với hàng cao cấp được đó.”

Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng nhưng không vạch trần anh.

“Chú Lưu gửi tin nhắn cho em, nói là đã rời khỏi thành phố A rồi.” Thủy An Lạc thở đài, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không ngủ được.

Sở Ninh Dực đặt cô lên giường rồi dùng trán kề sát trán của cô: “Chuyện này cũng tốt, chuyện của công ty Viễn Tương anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng vấn đề này.”

Thủy An Lạc lăn một vòng về vị trí của mình, nói: “Anh có bảo em lo thì em cũng không làm đâu!”

Sở Ninh Dực nhướng mi, vén chăn lên rồi nằm xuống, Thủy An Lạc lại lăn vào lòng anh: “Sở Ninh Dực, em đã bao giờ nói với anh rằng thật ra lý do tồn tại của em cũng là anh chưa.”

Anh khẽ nhướng mày rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô đang đặt trên lồng ngực mình: “Cung phản xạ của em có hơi dài đấy nhỉ.” Từ lúc anh phỏng vấn xong đến giờ đã hơn mười tiếng rồi, ấy vậy mà cô chỉ nhớ là nói với anh mấy câu này thôi sao?

“Đây cũng có phải là lần đầu tiên anh biết đâu!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại: “Hôn lễ của Lão Phật Gia với Phong Điên sẽ tới nhanh thôi, Tân Nhạc với đàn anh cũng sắp ổn rồi, họ đều được vui vẻ, thật tốt.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô. Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô rồi cũng nhắm hai mắt lại.

***

Quán cà phê rất vắng vẻ bởi vì qua mười lăm chuyện làm ăn mới nhộn nhịp trở lại khi đám nhân viên công sở đi làm lại. Lúc nghỉ trưa thì bọn họ khá thích ra quán cà phê để nhâm nhi một tách cà phê.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi ở bàn trong cùng của quán, dễ dàng ngăn cản tầm mắt của mọi người. Người ngồi đối diện với cô là một người đàn ông, đây chính là A Sơ.

“Tôi đã đọc tin rồi.” A Sơ lên tiếng trước, chân mày của anh ta nhíu chặt lại.

Kiều Nhã Nguyễn còn đang tò mò không biết tại sao A Sơ lại đôt nhiên hẹn gặp mình, sau khi nghe được câu này thì cô lập tức hiểu rõ, bên cạnh đó cũng có chút xấu hổ.

A Sơ ngẩng đầu nhìn người con gái đang đối diện với mình: “Sao anh ta có thể để cô rơi vào tình cảnh như vậy.”

Kiều Nhã Nguyễn đặt ly cà phê xuống: “Có lẽ lần này là chuyện ngoài ý muốn.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2656: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (2)
A Sơ hơi nhíu mày, tay đặt trên bàn lại siết chặt hơn.

Kiều Nhã Nguyễn lôi từ trong túi xách của mình ra một tấm thiệp mời, đặt ở trước mặt A Sơ: “Nếu có thể thì hy vọng anh tới tham dự hôn lễ của chúng tôi.”

Thật ra Kiều Nhã Nguyễn có thể lờ mờ đoán được tâm tư của A Sơ đối với mình. Trước đây Thủy An Lạc cũng từng nói với cô rồi nhưng khi đó Kiều Nhã Nguyễn chỉ cảm thấy Thủy An Lạc đang nói đùa. Nhưng bây giờ xem ra có lẽ người sai ngay từ đầu chính là cô. Tâm ý của A Sơ đối với cô đúng là không bình thường.

Mà Kiều Nhã Nguyễn cho rằng bản thân mình không có gì tốt, đáng giá để A Sơ đối xử như vậy.

A Sơ hơi cúi đầu nhìn thiệp mời đặt trên bàn, đôi mắt không nhịn được co rút lại.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, trong lúc nhất thời cô không biết mình nên nói gì hay làm gì nữa.

Trong lúc Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn đang bối rối thì đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh. Cô ngẩng đầu thì thấy Phong Phong đang ngồi ngay sát bên mình. Anh đội mũ, đeo kính râm nhưng Kiều Nhã Nguyễn thừa biết đây chính là anh.

Quả nhiên, khi người đàn ông này tháo mắt kính xuống thì ngoài Phong Phong ra còn có thể là ai?

“Sao anh lại ở đây?” Kiều Nhã Nguyễn khiếp sợ. Bây giờ mà anh tới chỗ này chẳng phải sẽ bị đám phóng viên bao vây sao?

Từ đầu đến cuối Phong Phong vẫn nhìn chằm chằm A Sơ, tựa như anh chẳng buồn để ý đến Kiều Nhã Nguyễn.

“A Sơ, nếu như anh tới tham dự hôn lễ của chúng tôi thì tôi hoan nghênh. Thế nhưng nếu là vì nguyên nhân khác vậy thì thật xin lỗi, nơi đây không chào đón anh!” George nói cho Phong Phong biết Kiều Nhã Nguyễn được người khác hẹn ra ngoài thì anh lập tức chạy tới đây, trong tình trạng đang là đối tượng hot nhất tại thời điểm này, chẳng hiểu người đàn ông này chạy tới đây để xem náo nhiệt gì nữa.

A Sơ nhìn sắc mặt của ai kia cũng không hẳn là tốt, phải nói là kém đến cực hạn.

“Anh chỉ có thể mang đến phiền phức cho cô ấy.” A Sơ trầm giọng nói.

Quanh người Phong Phong tản ra khí lạnh, đột nhiên cánh tay của anh bị Kiều Nhã Nguyễn túm lấy.

Phong Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn lại nhìn về phía A Sơ: “A Sơ! Anh có thời gian thì đến tham dự hôn lễ của chúng tôi nha!” Tiếp đó cô dứt khoát kéo Phong Phong đứng lên.

“Em làm gì thế?” Phong Phong nhíu mày, anh còn chưa nói hết cơ mà.

“Có đi không!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mạnh mẽ kéo người ra ngoài.

“Em có phải là con gái không đấy hả, con mẹ nó, nết con gái của em đâu hết rồi!”

Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục kéo người đi ra ngoài: “Anh đi nhanh đi! Một lát nữa lại bị người ta bao vây bây giờ!”

Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong đến bên ngoài thì đã có người phát hiện ra. Cô lập tức bảo George nhanh chóng lái xe rời đi.

“Không phải chứ Kiều Nhã Nguyễn, em có ý gì hả?” Phong Phong phiền não, lúc này địch đã tìm tới tận cửa rồi, anh có cảm giác mình sắp nổ tung đến nơi.

Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nói: “Anh có ý gì đây? Có một số chuyện chẳng cần nói rõ thì sẽ không có vấn đề gì cả, đang yên đang lành anh cứ nói khơi khơi ra làm gì, không biết xấu hổ sao?”

“Ông đây có cái quái gì mà phải xấu hổ chứ! Em là vợ ghi trên sổ hộ khẩu của anh! Phải là tên kia có ý gì mới đúng chứ?” Phong Phong buồn bực nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn George: Tên này điên rồi hả?!

George vừa lái xe vừa nhún vai: Đúng vậy!

“Hai người mắt đi mày lại cái gì thế?” Hiện giờ Phong Phong là con rồng biết phun lửa, bắt được kẻ nào thì sẽ phun lửa kẻ đó.

Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt, George tiếp tục lái xe.

“Không phải chứ, Kiều Nhã Nguyễn! Em mau nói cho anh biết vừa rồi em với tên đó nói gì với nhau?” Phong Phong nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn rồi vừa thở hổn hà hổn hển vừa hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn lại một lần nữa trợn mắt. George chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Cái tên ngu ngốc này quả thật đã bị chuyện lần này kích thích, một chút xíu gió thổi cây lay cũng khiến anh cảm thấy có vấn đề rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2657: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (3)
“Em với anh ta có thể có gì với nhau được chứ? Chẳng phải em vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì anh đã đến rồi đấy thôi?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhìn Phong Phong vẫn đang trong bộ dạng căng thẳng.

Phong Phong tựa lưng vào ghế rồi đưa tay bóp bóp trán của mình, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh xin lỗi!”

Anh nói xin lỗi vì sự tức giận vô cớ của mình, cũng vì tâm tình mất khống chế này.

Bầu không khí trong xe nhất thời có chút vi diệu. Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong đang nhắm mắt, mấy ngày nay anh vẫn luôn phải xua đi đủ các loại tin tức, về nhà còn phải chịu sự bất mãn của mẹ cô.

Đã sớm bị ép đến phát điên rồi.

“Thật ra tôi cảm thấy cậu có thể đi gặp Jack mà, dù sao chuyện này cũng là do ông ta gây ra.” George nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở.

“Không tìm!” Phong Phong quyết đoán từ chối, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên u ám hơn.

Jack?

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía George, có chút hiếu kỳ hỏi: “Đó là ai vậy?”

“Ông ta là...”

“Hôm nay anh lắm mồm quá đấy!”

“Câm miệng đi!”

Ba thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, người Phong Phong trách cứ chính là George, mà Kiều Nhã Nguyễn thì không thể nghi ngờ là đang nói Phong Phong, ý bảo anh mau im đi.

Phong Phong khựng lại một chút, không dám phản bác.

Trong lòng George hô một tiếng sung sướng. Ai bảo tên này không có việc gì cũng rống giận với mình cơ chứ, hiện giờ thì cũng bị người khác rống rồi đó thôi! Cảm giác này thật phê quá đi!

“Jack Tông là một đạo diễn lớn của Hollywood! Trước đây ông ấy với Phong Phong từng hợp tác với nhau nhưng sau đó lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn nên Phong Phong mới về nước! Jack Tông có tìm Phong Phong mấy lần muốn tiếp tục hợp tác với Phong Phong, nhưng mà Phong Phong đều từ chối. Chắc là khiến ông ta khó chịu rồi.” George thừa nhận hôm nay anh ta có chút lắm mồm, cơ mà dù là thế thì anh ta vẫn phải nói thôi.

“Chỉ là chuyện hợp tác thôi mà, đâu cần phải ác như vậy chứ!” Kiều Nhã Nguyễn có chút khó hiểu nói.

“Mấu chốt là Jack Tông đối với Phong Phong là cái kia...”

“Jack Tông là nữ?”

“Không phải, là nam!”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô cảm thấy hình như mình hiểu được chuyện gì đó không được hay ho cho lắm.

Kiều Nhã Nguyễn dừng lại một chốc, sau đó bàng hoàng không tin nổi mà nói tiếp: “Vậy ra tôi đây đang phải đấu với tình địch? Đã thế tình địch của tôi lại còn là đàn ông nữa hả?”

“Em đừng có nói lung tung!” Phong Phong quát lên, rõ ràng anh không tán thành lý do thoái thác này của Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn có chút ghét bỏ nhìn anh một cái: “Đúng là tính khí tiểu thụ này, anh cáu giận với ai đấy hả? Ông đây còn đang bị người khác cắm sừng rồi mà ông đã nói câu nào chưa?”

“Sừng là đàn ông đội.”

“Anh cũng biết thế cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói, cơ mà một giây tiếp theo đã bị Phong Phong lật người đè xuống ghế.

George nhìn không chớp mắt, tiếp tục lái xe, anh ta không thấy cái gì hết nha.

“Em nói ai là tiểu thụ hả? Ông đây thẳng tưng như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?” Phong Phong thở phì phò nói, bộ dáng trừng mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn như thể hận không bóp chết cô luôn cho xong.

Kiều Nhã Nguyễn chớp chớp mắt rồi đặt hai tay lên vai của Phong Phong: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng có giống con gái hơi động tí là lên cơn thần kinh, ối...-” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Phong Phong hôn lấy.

Kiều Nhã Nguyễn trợn tròn mắt không tin nổi nhìn người đàn ông phía trên mình, tên này điên rồi hả?

Đằng trước còn có George đang lái xe đấy!

Nhưng George lúc này cũng rất thức thời. Anh ta quả quyết tìm một bãi đậu xe dưới lòng đất, sau khi dừng xe lại thì lập tức mở cửa xe nhảy xuống dưới: “Vấn đề công thụ này thì tự hai người giải quyết với nhau nhé, tôi còn phải đến công ty chuẩn bị bản thảo cho tin tức mới, hay là hai người có thể cho tôi chút hình ảnh gì gì đó đi.”

Tất cả mọi người đều biết mấy cái hình ảnh kia là gì, George dùng ánh mắt này nhìn Phong Phong tỏ ý anh ta hiểu hết, không cần ngại đâu, bây giờ anh ta đi ngay đây!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2658: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (4)
“Cút!!!” Phong Phong phun ra một chữ, ngay sau khi George đóng cửa xe lại thì bắt đầu xé quần áo của Kiều Nhã Nguyễn.

“Khoan đã, khoan đã...” Kiều Nhã Nguyễn giùng giằng che lại lồng ngực của mình rồi hung hăng nhìn Phong Phong: “Anh phát điên cái gì thế hả?”

“Em không biết tiểu thụ đều kiêu ngạo cả sao? Để hôm nay anh nhìn một chút xem em làm công như thế nào!” Phong Phong cười lạnh, tiếp đến là dễ dàng khống chế hai bàn tay của cô, sau đó tiếp tục những hành động như vậy rồi lại như vậy, những hành động không thể miêu tả ra được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên ngoài có vài xe đã đi qua rồi, Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy bất kể thời điểm gì cũng không được bàn luận về chuyện đàn ông có được hay không được, có phải tiểu thụ hay không.

Phong Phong ăn uống no đủ thì tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Anh nhìn cô gái đang nằm ở băng ghế sau rồi sung sướng đưa tay ra kéo cô vào lòng: “Thế nào, vẫn còn là tiểu thụ sao?”

Kiều Nhã Nguyễn kiệt sức nằm trên người Phong Phong, cái đồ không biết xấu hổ này chắc chắn là cố ý, cái tư thế kia càng dễ dàng cho tên này đùa giỡn lưu manh.

“Ôi...” Kiều Nhã Nguyễn há mồm cắn lên vai của anh, thế nhưng cái người này chẳng thèm di chuyển khiến cô cực kỳ khó chịu.

“Đạo diễn kia là ai?” Kiều Nhã Nguyễn dựa vào đầu vai của anh ra, lười động đậy.

Phong Phong nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi ôm lấy eo thon của cô. Anh chỉ đơn giản là ôm cô như vậy, thầm nghĩ cảm giác như này cũng rất tốt.

“Một kẻ bị bệnh thần kinh!” Phong Phong ăn uống no đủ thì tâm tình cũng tốt hơn.

Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày: “Thích anh à?”

“Bệnh hoạn!” Phong Phong cười khẩy, tựa như anh hoàn toàn coi nhẹ cái người đang được nói đến.

Hai tay của Kiều Nhã Nguyễn đặt lên đầu vai của anh. Cô hơi nhỏm dậy nhìn anh: “Cho nên lý do anh chuyển về phát triển trong nước là vì bị ông ta quấy rầy sao?”

Một siêu sao tầm cỡ quốc tế lại chuyển về phát triển trong nước đã đủ khiến rất nhiều người bị hù dọa, bây giờ ngẫm lại thì xem ra đây chính là nguyên nhân.

Phong Phong lại đè cô xuống đầu vai của mình: “Đừng có nhìn anh như vậy, chờ anh nghỉ một lát lại tiếp tục!”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Mọe, cô có làm gì đâu hả!

“Anh với ông ta có hợp tác mấy bộ phim, mấy giải thưởng anh đoạt được những đều là nhờ tác phẩm của ông ta! Ai mà ngờ lão già khốn khiếp kia lại có ý đó với ông đây, dám bỏ thuốc ông, suýt nữa khiến ông tàn phế luôn!” Phong Phong nhắc tới ông ta còn mang theo hận ý.

Chuốc thuốc.

Đây chẳng phải là tình tiết mà nữ chính hay gặp phải sao?

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật, định nói anh thực sự rất thích hợp đi diễn vai nữ chính chân heo.

“Sau đó anh cho ông ta được như ý?”

“Nói đùa! Ông đây thủ thân như ngọc rất nhiều năm đây nhé!” Phong Phong hung tợn nói tiếp đó lại nhịn không được mà đụng Kiều Nhã Nguyễn một cái.

Kiều Nhã Nguyễn kêu lên một tiếng rồi lập tức đập vào bả vai của Phong Phong một cái: “Đang nói chuyện mà, anh làm cái gì mà làm!”

Phong Phong không hài lòng hừ một tiếng, đây chính là sự sỉ nhục đối với anh.

“Vậy chuyện anh bị chuốc thuốc giải quyết như nào rồi! Anh đừng có gạt em! Cũng đừng nói với em rằng em là người phụ nữ đầu tiên của anh!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúi đầu cắn vai anh một cái.

Nói đến chuyện này thì Phong Phong cũng có chút đỏ mặt.

Kiều Nhã Nguyễn thấy anh không nói gì thì có chút nổi giận: “Anh lại lừa em.”

“Ông đây lừa em lúc nào hả? Đó là... cái kia là George lấy được cái kia...”

“Cô gái...”

“Nói đùa!!!” Phong Phong nói rồi vỗ một cái lên mông của Kiều Nhã Nguyễn, lại đụng vài cái có ý trừng phạt cô khiến Kiều Nhã Nguyễn chỉ hận không thể bóp chết người này luôn: “Cái kia... không phải là có cái gì đó sao... búp bê gì gì đó...”

Gì gì đó?

Cái gì gì gì đó?

Kiều Nhã Nguyễn dừng một chút, trong nháy mắt hiểu ra liền cười sặc sụa.

Chỉ tiếc cô còn chưa cười xong đã bị người đàn ông này đè xuống, mang theo chút quẫn bách mà đè cô xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2659: Tình địch của Lão phật gia là đàn ông (5)
Không có khả năng Phong Phong đi gặp Jack, Kiều Nhã Nguyễn cũng tuyệt đối không để anh đi.

Nhất là sau khi Phong Phong cho cô nhìn ảnh chụp của Jack, một lão già chết tiệt mặt đầy râu.

Kiều Nhã Nguyễn có chút đồng tình sờ sờ bả vai của Phong Phong, đứa bé này thật đáng thương, may mà lão già chết bầm kia không thành công, chứ nếu không Phong Ảnh đế trắng trắng mềm mềm nhà cô đã bị chà đạp rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn ra lão già kia không phải hạng người dễ trêu, dù sao thân phận của ông ta cũng bày ra ở đó, trong giới điện ảnh cũng là một nhân vật sáng giá.

“Không biết nữa, anh còn đang nghĩ cách, lão già chết tiệt đó làm ăn rất biết đưa đẩy, nhưng chắc chắn sẽ có chứng cớ gì đó, mấy năm nay lão ta chơi đùa không ít đàn ông với phụ nữ rồi, kiểu gì cũng tồn tại một sợi tơ nhện hay một vết chân ngựa thôi.”

“Không ăn được thì đạp đổ sao?” Lão già này coi mình là tổng tài bá đạo chắc?

“Giỏi lắm, chính là ý này! Những người được ông ta nâng đỡ, có thể lấy được giải thưởng thì cơ bản đều bị ông ta chà đạp cả rồi!” Phong Phong nói rồi nhặt quần áo lên, giúp Kiều Nhã Nguyễn mặc lại.

“Vậy thì ý đồ của ông ta với anh vẫn còn rất sâu đấy, nhiều năm như vậy rồi mà ông ta vẫn không buông tha?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.

“Mấy năm em không có mặt thì ông ta cũng có gọi điện cho anh, anh chưa bao giờ bắt máy của ông ta cả, thậm chí tin nhắn còn chẳng buồn đọc mà xóa luôn! Chỉ có điều chắc tin chúng ta kết hôn lần này đã đả kích ông ta rồi.” Phong Phong vừa nói vừa mặc đồ vào cho Kiều Nhã Nguyễn: “Nói chung ông ta mà còn tiếp tục nữa thì anh cam đoan khiến ông ta khó giữ được danh tiếng tuổi già, thân bại danh liệt!”

Phong Phong hạ mắt xuống, nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn có thể cảm nhận được sự khát máu đang tỏa ra từ người Phong Phong.

Mấy lão già chết tiệt kiểu này quả thực cần ăn đòn.

Hai người ở trong xe tiếp tục ôn tồn trong chốc lát rồi Phong Phong mới trèo lên ghế lái, cho xe rời khỏi bãi đậu xe ngầm.

Kiều Nhã Nguyễn nằm ở băng ghế sau, gác hai chân lên cửa xe rồi dùng tay bóp bóp.

“Lúc trước Mân Hinh từng nói người kia ở thành phố A, nói cách khác là Jack đã đến thành phố A rồi, xem ra chuyện giữa anh và ông ta đã là tình thế bắt buộc. Không ngờ đến cuối cùng tình địch của em lại là một ông già!” Kiều Nhã Nguyễn nói, tay vẫn còn bóp bóp cái chân của mình, trong chốc lát cũng không thành thật được.

Phong Phong lái xe ra khỏi bãi đậu xe, âm thầm chấp nhận cách nói của Kiều Nhã Nguyễn: “Hôm nay không tới công ty nữa, về nhà thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn không có ý kiến: “Gần đây mẹ em có xem tin tức, cho nên phiền.”

“Anh biết.” Phong Phong cũng hiểu cảm giác của mẹ vợ. Nếu có người dám nói như vậy về Tiểu Bất Điểm với anh thì nhất định anh sẽ giơ dao chém tới tận cửa, chém chết cái đầu chó kia.

“Vậy anh phải làm sao đây? Ở giới điện ảnh thì ông ta là nhân vật lớn, Sở Thị cũng không phải đối thủ của ông ta!” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.

Đây mới là điều mà Phong Phong kiêng kỵ. Nếu muốn dựa vào truyền thông cùng internet mà muốn giết chết ông ta thì khả năng không lớn, bởi vì giới truyền thông cả thế giới cũng phải nể mặt ông ta. Vậy nên hiện giờ chỉ có thể tìm được chứng cứ rồi dựa theo trình tự tư pháp mà làm thôi.

“Anh sẽ nghĩ cách trước tiên lái dư luận sang hướng này.” Phong Phong nghiêm túc hứa hẹn.

“Thật ra em cũng không sao đâu, bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào.” Kiều Nhã Nguyễn vỗ lên bả vai của Phong Phong một cái rồi lại nằm trở về: “Đừng vì quá chú tâm đến em là thay đổi kế hoạch của anh.”

Phong Phong siết chặt vô lăng, nếu như không phải vì hiện giờ đang lái xe thì anh ta thật sự muốn ôm Kiều Nhã Nguyễn vào lòng mà hôn điên cuồng một trận.

Tuy rằng từ lúc cô theo anh tới giờ vẫn không ngừng bị dính tới phiền phức, thế nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời bỏ anh mà đi cả.

Đời này người mà anh nợ nhiều nhất không phải là con gái, mà chính là cô.
 
Top