Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2640: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (6)
Tân Nhạc nở nụ cười, thì ra cảm giác được người khác cùng chiều lại tuyệt vời thế này. Nếu như đây là một giấc mơ thì cố hy vọng mình có thể ngủ mãi mãi không cẩn tỉnh dậy.

Thế nhưng không cần biết Tân Nhạc có muốn ở lại bệnh viện đến thế nào thì đến bảy giờ, Mặc Lộ Túc vẫn sẽ cho tài xế đến đón Cô, giúp việc cũng đã làm săn cơm tối ở nhà, chỉ còn chờ cô trở về.

Tân Nhạc thở dài, cô không nỡ rời đi nhưng cuối cùng vẫn phải về.

Mặc Lộ Túc thầy cô đi rồi thì lại nhếch môi cười rồi cầm quyển sách trên bàn lên xem tiếp.

Đêm ở Thấm Tâm Viên vẫn rực rỡ ánh đèn neon, bởi vì Bánh Bao Đậu thích cho nên Sở Ninh Dực đã tìm người chuyên nghiệp đến đổi toàn bộ đèn đường thành đèn neon.

Mấy đứa bé chơi đùa trong phòng khách, còn Thủy An Lạc ôm gối ngồi trên ghế sofa xem tin tức.

Sở Ninh Dực cũng ngồi trên ghế, nhưng lồng ngực anh phải đến tối đi ngủ mới thuộc về vợ của mình, vì lúc này Bánh Bao Đậu đang tựa trong lòng ba mình vừa giơ chân vừa sung sướng uống sữa, xem tivi.

Thủy An Lạc lạnh lùng liếc con gái mình một cái. Bánh Bao Đậu lập tức cười híp mắt nhìn sang.

Mà lúc này, Bánh Bao Rau đang mải khinh bỉ Tiểu Bất Điểm mê trai, chỉ cần nhìn thấy ai đẹp trai là chỉ hận không thể nhào tới ngay được. Nguyên nhân là do sáng hôm nay Bánh Bao Đậu đã đem mấy đoạn clip và ảnh do bé chụp được cho Bánh Bao Rau xem. Sắc mặt của Bánh Bao Rau nhất thời đẹp đến nỗi khiến Tiểu Bảo Bối phải vỗ tay, tới tận bây giờ vẫn chưa thay đổi.

Thủy An Lạc giơ chân đá đá Bánh Bao Đậu liền bị Sở Ninh Dực túm lấy, sau đó quăng sang một bên.

Thủy An Lạc: “...”

Má nó chứ, anh Sở, em mới là vợ của anh cơ mà, còn cái đứa anh đang ôm trong lòng kia sớm muộn gì cũng là vợ của người khác thôi.

Bánh Bao Đậu cười khanh khách rồi ôm lấy ba, hồn một cái, quả nhiên vẫn là ba yêu bé nhất.

Sở Ninh Dực cúi đầu liếc mắt với Thủy An Lạc: “Biết điều thì ngồi im xem tivi đi.”

“Quả nhiên, con gái mới là bảo bối còn vợ chỉ là cỏ dại thôi! Làm sao tôi lại khổ thế hả trời!” Thủy An Lạc thở dài rồi nằm ra ghế, dứt khoát gác hai chân mình lên đầu gối của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn, chỉ có điều lần này anh không bỏ chân của cô ra nữa, trái lại còn kéo vào chỉ sợ cô ngã xuống.

[Hiện nay nội bộ công ty Viễn Tường đang có rung chuyển lớn! Lần đầu tiên Sở Ninh Dực công khai nói về vấn đề của công ty Viễn Tường. Anh nói Viễn Tường là một công ty con của Sở Thị! Đối với việc tổng Giám đốc chấp hành từ chức, Thủy An Lạc bày tỏ chuyện này cô không cho phép và cũng không có quyền cho phép! Thậm chí còn ám chỉ lần nội loạn lần này là do có người đang tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình!]

Biên tập viên bản tin tài chính kinh tế tóm tắt lại bài phỏng vấn hôm nay. Sở Ninh Dực thân là người đứng đầu ngành kinh tế nên dù anh rất ít khi xuất hiện nhưng tên của anh thì hầu như mỗi ngày đều được nhắc tới một lần. Đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy hình ảnh của anh xuất hiện trên bản tin chính thức.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Em có ám chỉ gì? Rõ ràng em nói thẳng thừng thế còn gì?”

Sở Ninh Dực chỉ à một tiếng, không để ý đến cổ vợ dở hơi của mình nữa mà tiếp tục xem tin tức.

[Nghệ sĩ dưới trướng công ty điện ảnh và truyền hình Sở Thị - Phong Ảnh đế hôm qua đã bị tiết lộ tin là bị người khác ép kết hôn, thậm chí vì tài sản thừa kế mà từ bỏ cả vợ chưa cưới, dẫn tới tỷ lệ người xem các bộ phim truyền hình của Sở Thị giảm mạnh, hiện giờ có thể nói Sở Thị đang phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ.]

Thời sự vẫn còn đang tiếp tục đưa tin, như thể từ chuyện hôm qua của Phong Phong bị xoay chuyển thành có đúng là Sở Thị đang đối mặt với nguy cơ hay không vậy. Thủy An Lạc thoáng sửng sốt rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Tin tức của Lão Phật Gia là để đối phó với anh à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2641: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (7)
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con gái nhỏ đã ôm cổ mình mà nhắm tịt mắt ngủ, điềm đạm mở lời, “Rõ ràng là tới vì em đó tiên nữ bé bỏng à, tự giác tí đi.” Sở Ninh Dực nói xong, gạt chân cô ra, bế con gái lên gác.

Thủy An Lạc ổn định cơ thể suýt nữa bị hất văng ra của mình. Cô quỳ trên sofa nhìn người đang bước lên tầng, “Anh có ý gì đấy?”

“Thế gian hiểm ác, tiên nữ tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Sở Ninh Dực nói xong câu này đã bế con gái lên lầu rồi.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, anh cứ như vậy sẽ không có bạn bè đâu.

“Được rồi, đừng chơi nữa, đi ngủ đi. Bánh Bao Rau đừng quên tắm cho Tiểu Bất Điểm đấy nhé.” Thủy An Lạc nói xong, đưa tay tắt tivi.

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm với vẻ ghét bỏ rồi đưa cô bé lên tầng. Tiểu Bất Điểm cứ hừ hừ hừ hừ mãi, nếu không phải vì hôm nay tâm trạng của ông bà ngoại không tốt thì bé còn lâu mới tới đây tị nạn nhé.

Tiểu Bảo Bối chạy tới bên sofa, trèo vào lòng Thủy An Lạc, “Mẹ, mẹ không vui à?”

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối, không buồn đứng lên ngay, vẫn nằm ườn tại chỗ, “Có đâu, mẹ chỉ đang nghĩ, có phải mẹ đã làm sai rồi không, giao trách nhiệm vốn thuộc về mình cho người khác gánh vác. Bây giờ xảy ra chuyện gì, mẹ có cần phải gánh vác trách nhiệm không.”

Tiểu Bảo Bối dùng bàn tay nhỏ nâng mặt cô lên, nói rất nghiêm túc, “Mẹ, mẹ có con và ba, mẹ không cần gánh vác trách nhiệm gì hết. Mẹ chỉ cần làm chuyện gì mẹ thích là được.”

Thủy An Lạc rất cảm động, hôn một cái thật kêu lên mặt con trai, vỗ nhẹ lên lưng thằng bé, “Có câu này của con, mẹ vui lắm, nhưng mẹ không thể đùn đẩy trách nhiệm của mình được.”

Tiểu Bảo Bối nhíu mày, “Vì chuyện của công ty ông ngoại hả mẹ? Vậy thì làm sao mà là trách nhiệm của mẹ được, rõ ràng là của ba chứ. Hơn nữa ba đã tặng cho Bảo Bối rồi, trách nhiệm thuộc về Bảo Bối.”

“Con trai ngốc của tôi ơi,“ Thủy An Lạc hôn thêm cái nữa lên mặt con trai, “Bởi vì mẹ là con gái của ông ngoại, cho nên công ty thế nào thì đó là trách nhiệm của mẹ.”

Bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối vẫn đặt trên mặt mẹ, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá đấy, những chuyện này không phải trách nhiệm của mẹ.”

Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, nhìn cậu con trai nghiêm túc của mình, “Con trai tôi lớn thật rồi, biết bảo vệ mẹ rồi, nhưng mà trước khi con đủ mười tám tuổi, đó vẫn là trách nhiệm của mẹ.”

Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ bằng ánh mắt nói mãi không chịu nghe.

“Được rồi, con trai ngoan, đi ngủ thôi.” Thủy An Lạc nói xong, bế thằng bé đứng dậy.

Hai chân của Tiểu Bảo Bối kẹp vào eo của Thủy An Lạc, hai cánh tay vòng qua cổ cô, “Con không muốn mẹ buồn.”

“Mẹ nào có buồn đâu. Có con ở đây, mẹ không thể nào buồn được. Con là liều thuốc vui vẻ của mẹ mà.” Thủy An Lạc nói xong, cúi đầu hôn lên trán con trai, “Chớp mắt một cái mà con trai Bảo Bối của mẹ đã lớn thế này rồi.”

“Mẹ, con sẽ lớn thật nhanh, như thế con có thể bảo vệ mẹ.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc.

“Bây giờ con đã có thể bảo vệ mẹ rồi.” Thủy An Lạc bật cười, ôm thằng bé về phòng, sau đó đặt thằng bé lên giường, “Không cần lo cho mẹ.”

Tiểu Bảo Bối gật đầu, “Vậy mẹ đừng buồn lòng, vẫn còn có con và ba.”

Thủy An Lạc nhìn con trai. Cô vẫn nhớ ngày mới ra đời, thằng bé nhăn nhúm như con khỉ, bây giờ đã biết nói với cô “mẹ ơi, con có thể bảo vệ mẹ” rồi.

Người ta nói nuôi con trai là để dưỡng lão, chắc là cảm giác như thế này nhỉ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2642: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (8)
Khi Thủy An Lạc về phòng, Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia là ai, Sở Ninh Dực có vẻ vô cùng lãnh đạm.

Thủy An Lạc mím môi, đồng cảm với người ở đầu dây bên ấy quá.

Nhưng khi Thủy An Lạc cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô nghe thấy một câu mà sững sờ.

“Bất kể chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mặc Lộ Túc, cậu nhớ cho, cô ấy là chị dâu của cậu, mà cậu cũng là người có vợ, phải làm thế nào, không cần cậu dạy tôi đâu.” Sở Ninh Dực nói xong, cúp điện thoại rất mạnh bạo, sau đó ném điện thoại lên giường, bước nhanh ra ngoài.

Thủy An Lạc bám tay vào cửa lấp ló nhìn người đàn ông bước ra ngoài, nhìn điện thoại bị ném lên giường, chuyện gì thế này?

Đàn anh à, lúc này xin anh đừng hại em, em sẽ bị anh Sở bóp chết mất, được không hả?

Thủy An Lạc chậm chạp đi ra tới cửa, vẫn bám tay vào khung cửa không dám ra ngoài, nhìn người đàn ông đang ngồi ở phòng khách tầng ba hút thuốc. Hút thuốc đấy, đàn anh à, anh giỏi quá đi. Anh Sở nhà em lâu lắm không hút thuốc rồi đấy. Anh chọc anh ấy giận tới mức hút thuốc đấy.

Ngón tay của Thủy An Lạc chậm rãi bám chặt vào khung cửa, “Anh sao thế?”

“Không phải chuyện của em, quay về ngủ đi.” Sở Ninh Dực không quay đầu lại, vẫn ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay vẫn kẹp một điếu thuốc.

Thủy An Lạc thấy tò mò, điếu thuốc này lấy từ đâu ra thế nhỉ, sao cô chưa từng nhìn thấy?

Có điều tò mò thì tò mò thế thôi, Thủy An Lạc vẫn vào phòng, tắm một cái, mặc cho một mình Sở Ninh Dực nhìn cửa sổ mà diễn vai thiếu niên u sầu.

[”Chuyện lần này anh không thể nào không biết nguyên nhân nhỉ.”

“Mặc Lộ Túc, biết điều dưỡng bệnh đi.”

“Cả thế giới này đều biết Thủy An Lạc là người trong lòng bàn tay Sở Ninh Dực, nhưng tại sao vẫn có nhiều người không sợ chết mà tiếp tục thách thức cô ấy. Anh giữ cô ấy trong lòng bàn tay, nhưng với thân phận của anh, Sở Ninh Dực, anh cứ giữ cô ấy khư khư trong tay mình là được rồi sao? Anh chưa từng công khai thừa nhận cô ấy là gì của anh?

“Mặc Lộ Túc, cậu quá đà rồi đấy.”

“Anh biết là em không hề nói quá, lần này tại sao Lưu Tiểu Băng dám nhằm thẳng vào Lạc Lạc, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta không cho rằng Thủy An Lạc là tất cả cuộc đời anh, bởi vì trước nay anh chưa từng công khai nói rõ, tất cả mọi thứ đều là lời đồn đãi của truyền thông, nếu như anh thực sự yêu cô ấy, với địa vị của anh, muốn bảo vệ cô ấy, anh phải đích thân nói với tất cả mọi người rằng, người phụ nữ này là sự tồn tại quan trọng hơn tính mạng của anh.”

“Bất kể chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mặc Lộ Túc, cậu nhớ cho, cô ấy là chị dâu của cậu, mà cậu cũng là người có vợ, phải làm thế nào, không cần cậu dạy tôi đâu.”]

Điếu thuốc trên tay cháy mãi, chạm phải ngón tay, Sở Ninh Dực cúi đầu, dụi đầu thuốc vào gạt tàn, chiếc gạt tàn chưa từng được dùng tới cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Thủy An Lạc tắm xong, đi ta ngoài, thấy người kia vẫn còn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Cô núp sau cánh cửa, đôi mắt to nhìn anh với vẻ không hiểu, “Rốt cuộc anh bị sao thế?”

Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhìn người phụ nữ bám lấy cánh cửa không chịu buông với vẻ đáng thương. Cho dù anh không nói, cả thiên hạ cũng biết anh thương người phụ nữ này quá chừng, nhưng tại sao vẫn có những kẻ không có mắt mà cứ phải gây phiền phức thế nhỉ?

Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng khiến Thủy An Lạc cảm thấy kỳ lạ, đành buông cánh cửa thân yêu của cô ra, mặc nguyên áo ngủ lon ton chạy tới, đứng lại trước mặt Sở Ninh Dực, “Đàn anh bắt nạt anh hả? Anh ấy nói gì, để em giúp anh đập anh ấy một trận.”

Sở Ninh Dực bật cười.

Thủy An Lạc kéo cánh tay anh, khẽ lắc qua lắc lại, “Biểu cảm của anh trông như làm chuyện gì có lỗi với em vậy. Không phải anh thực sự làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ? Em nói cho anh biết, nếu anh dám làm vậy, em sẽ đưa ba đứa con anh đi đổi họ, để người ta đánh đập con anh, ngủ với... ưm...” Thủy An Lạc còn chưa dứt câu, Sở Ninh Dực đã kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2643: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (9)
Đầu lưỡi anh mang theo chút vội vàng dò xét cô. Thủy An Lạc vẫn cảm nhận được mùi thuốc lá nồng nặc trong miệng anh, là mùi vị của điếu thuốc anh vừa hút.

“Bốp...”

Bàn tay của Sở Ninh Dực rơi xuống mông cô. Cô bị người ta chặn hết miệng lưỡi, chỉ có thể kêu ưm ưm, dùng ánh mắt lên án hành vi bạo lực của anh.

Sở Ninh Dực buông cô ra trước khi cô hết hơi, nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng, ánh mắt nhìn cô có ý cảnh cáo rõ ràng, “Cả đời này, cho dù có phải chết, anh cũng sẽ kéo em đi cùng.”

Anh không thể nào tưởng tượng nổi cảm giác người khác chiếm lấy cơ thể cô là như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ tới đó, anh đã thấy nghẹt thở.

Đối với người phụ nữ, anh đã yêu cô ấy hơn cả bản thân mình từ lâu rồi, khát khao chiếm giữ cô ấy mạnh tới mức anh không thể nào khống chế được.

Thủy An Lạc thở hổn hển dựa vào bờ vai anh, hình như lâu lắm rồi anh không hôn cô mãnh liệt như vậy, mãnh liệt tới mức cô gần như không thể chịu nổi.

Thủy An Lạc lặng lẽ phê phán sự tàn bạo của anh, hồi thần một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đàn anh rốt cuộc đã nói với anh cái gì, để anh kích động đến vậy?”

“Anh yêu em không?” Sở Ninh Dực ôm cô, đột ngột hỏi một câu như vậy.

Thủy An Lạc chớp mắt, khựng lại, “Anh có chắc là có chữ “không” trong đó không?”

Lẽ nào không phải một câu tỏ tình à?

Sở Ninh Dực gật đầu rất chân thành.

Thủy An Lạc vốn định mắng anh đôi câu, nhưng nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, cuối cùng từ bỏ, vươn tay ôm cổ anh, ngồi lên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái nhất.

“Nếu như phải tìm một người tốt với em hơn bố trên thế giới này, vậy thì người đó chắc chắn là con trai em.” Thủy An Lạc híp mắt cười trong ánh mắt mong chờ của Sở Ninh Dực.

“Bốp...” Tiếng vỗ mông thật kêu một lần nữa vang lên từ mông cô, khiến cho Thủy An Lạc lại kêu lên lần nữa.

“Cho em thêm một cơ hội nữa.” Sở Ninh Dực mở miệng uy hiếp cô.

“Em nói thật mà, anh không biết con trai vừa nói gì với em đâu, em đột nhiên cảm thấy, quyết định đúng đắn nhất mà em từng làm trong cuộc đời này chính là sinh thằng ra bé.” Thủy An Lạc nói với vẻ cảm động, trước khi Sở Ninh Dực lại nổi nóng, cô xòe tay ôm lấy khuôn mặt anh, “Nhưng đứa con này là anh cho em mà, chúng có thể là hai người đàn ông yêu em một cách vô tư nhất, nhưng anh mới là người duy nhất có thể cùng em vui sống và cùng em chết đi.”

Thủy An Lạc nói xong, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh, “Anh yêu em, anh rất yêu em, anh còn yêu em hơn bố và con trai.”

Tuy rằng không biết tại sao Sở Ninh Dực đột nhiên lại hỏi vậy, nhưng Thủy An Lạc vẫn trả lời rất nghiêm chỉnh.

“Cho dù tình yêu đó luôn mang lại cho em phiền phức và gièm pha không hồi kết à?” Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, lực bàn tay giảm nhẹ đi vài phần.

Thủy An Lạc nghĩ rất nghiêm túc, cô hơi nghiêng đầu, “Em rất vui mừng vì phiền phức và gièm pha của anh được dành cho em, chứ không phải dành cho người phụ nữ khác.”

Thấy không, cô ấy luôn thấu hiểu như vậy đó.

Sở Ninh Dực cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, tìm lấy đôi môi cô rồi đặt một nụ hôn lên đó.

Thủy An Lạc hơi né tránh về phía sau. Trong cái nhíu mày bất mãn của Sở Ninh Dực, cô cười híp cả mắt lại, “Tiết mục làm màu tới đây là hết nhé, đàn anh rốt cuộc đã nói gì với anh mà anh tức như vậy, nói với em, sau này em cũng có thể giận em như vậy.”

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực ném thẳng lên sofa. Thủy An Lạc kêu lên ai da, cô lồm cồm bò dậy nhìn Sở Ninh Dực đã đi về phía phòng ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2644: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (10)
Thủy An Lạc bò dậy bằng cả chân lẫn tay, cô kêu lên ai da một tiếng, sau đó ngồi chồm hỗm bên sofa.

Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, người đàn ông vốn đã đi được một đoạn khá xa chạy tới bên cô lần nữa, “Sao thế?”

Nhắm ngay lúc anh ngồi xuống, Thủy An Lạc bổ nhào vào lòng anh, đè nghiến anh xuống sàn. Sở Ninh Dực hít một hơi khí lạnh, nhưng vẫn bảo vệ cô thật chắc chắn, không để cho cô ngã xuống.

“Thủy An Lạc.” Sở Ninh Dực quát cô.

Thủy An Lạc nằm nhoài trên người anh, ôm chặt lấy cổ anh, đè lên cơ thể anh, “Ai bảo anh ném em xuống, anh mau nói sau này không ném em xuống nữa đi.”

“Tiên nữ bé bỏng, em nên giảm cân rồi đấy.” Hai tay Sở Ninh Dực giang ra trên mặt đất, trông anh như bị cô đè đến mức không ổn vậy.

Thủy An Lạc, “...”

“Không giảm đấy, em đè chết anh.” Thủy An Lạc nói với vẻ hung dữ, cơ thể cô còn cố tình chèn ép anh, giống như muốn đè chết anh thật vậy.

“Đừng động đậy.” Sắc mặt Sở Ninh Dực hơi thay đổi, anh túm chặt eo cô, sau đó xấu xa đẩy hông một cái, “Đổi cách đè khác nhé?”

Thủy An Lạc chớp mắt, bàn tay nhỏ lướt qua cằm anh, “Vị huynh đệ này, tối nay theo hầu bản phu nhân, bản phu nhân sẽ đè ngươi đến sung sướng.”

Sắc mặt Sở Ninh Dực thay đổi, anh đột ngột chuyển động, ôm cô bằng cả hai tay về phòng, nghiến răng nghiến lợi, “Để em xem xem hôm nay em đè anh đến sung sướng kiểu gì.”

Thủy An Lạc đã đè Sở Ninh Dực tới sung sướng như thế nào thì không tiện nói, nhưng thực tế rằng, người hôm sau không dậy nổi là Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc mỏi lưng đau chân nhìn người đàn ông vừa tắm xong. Người đàn ông này gắn động cơ lên người à, sao anh không thấy mệt vậy?

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, Thủy An Lạc không khỏi rụt người lại, “Hôm nay không cần đi làm nữa, anh xin nghỉ giúp em rồi.”

“Không cho phép anh đụng vào em trong một tháng nữa!” Thủy An Lạc muốn mở miệng mắng anh thật dữ dằn, nhưng ai mà ngờ được giọng cô lại khàn khàn như vậy, nghe rất tủi thân.

Sở Ninh Dực bị cô chọc cười, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô, “Lẽ nào đè em không đủ sướng sao?”

“Cút đi, cút đi.” Thủy An Lạc đỏ mặt, vùi đầu vào chăn.

Sở Ninh Dực lôi đầu cô ra, tránh cho cô tự vùi mình đến ngạt thở, “Hôm nay có một chương trình phỏng vấn, xong việc anh sẽ về ngay.”

“Phỏng vấn?” Thủy An Lạc khựng lại, “Trước nay anh không tham gia phỏng vấn bao giờ mà?” Ít nhất trong tất cả các tiết mục phỏng vấn của thành phố A, tuyệt đối không có ai tên là Sở Ninh Dực, chắc anh là nhân vật có tầm ảnh hưởng thường xuyên lên trang nhất mà khiêm tốn nhất, khiêm tốn tới mức “bị có tầm ảnh hưởng“.

Sắc mặt Sở Ninh Dực lạnh đi vài phần. Anh đắp lại chăn cho cô, “Ngủ đi, đợi khi nào em ngủ dậy thì anh về, chỉ là có một số câu cần đích thân anh nói ra mà thôi.”

Thủy An Lạc thực sự buồn ngủ rũ mắt. Bị anh lăn qua lộn lại cả một đêm, bây giờ không còn tí sức lực nào để nói chuyện nữa, cho nên Sở Ninh Dực nói xong, cô nhắm mắt ngủ thẳng cẳng luôn.

Sở Ninh Dực nhìn cô ngủ rồi mới đi ra ngoài. Có lẽ Mặc Lộ Túc nói đúng, là vì anh chưa từng đích thân thừa nhận tình yêu dành cho Thủy An Lạc mới khiến bao nhiêu kẻ cho rằng có thể tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình. Lần này, anh tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra lần nữa.

Sở Ninh Dực đi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại người phụ nữ đang ngủ trên giường. Anh từng nói sẽ chở che cho cô cả một đời an khang, thì chắc chắn sẽ không để cô chịu một chút xíu tủi thân nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2645: Chương trình phỏng vấn (1)
Tin tức Sở Ninh Dực tham gia phỏng vấn vừa truyền đi đã khiến người ta sững sờ kinh ngạc.

Cần phải biết rằng, Sở Ninh Dực tung hoành trong giới kinh doanh suốt mười năm qua nhưng chưa từng công khai tham gia bất kỳ chương trình phỏng vấn nào.

Nhưng điều này cũng không tránh khỏi bị người ta phỏng đoán, có khi nào vì tập đoàn Sở Thị xảy ra vấn đề nên tổng giám đốc mới phải xuất hiện để tuyên bố rằng công ty không có vấn đề gì.

Tiết mục phỏng vấn được trực tiếp vào buổi chiều nhưng chỉ trong một buổi sáng, tin tức về nó đã đạt được sự quan tâm theo dõi chưa từng có trước đó.

Khi Thủy An Lạc xem được đã là buổi trưa, tin tức ngập trời ngập đất. Thủy An Lạc bấy giờ mới hiểu ra, anh khiêm tốn lên trang đầu các báo, là vì không muốn chiếm giữ cả tờ báo một cách huênh hoang.

Mà bây giờ là ví dụ rõ nhất.

Một người đàn ông hễ mở miệng là thu hút được sự chú ý của cả thành phố A. Cô đã gả cho người đàn ông này đó.

“Hi, mẹ, mẹ lại ngủ cả buổi sáng rồi.” Tiểu Bảo Bối đang ở dưới nhà chơi cùng em trai và em gái vẫn không quên ngoái đầu lại chọc mẹ một câu.

Thủy An Lạc hơi nhướng mày, không để ý tới câu trêu chọc của con trai, đỡ được con gái yêu đang nhào tới, ngón tay cô khẽ chấm lên trán con bé, để con bé qua một bên tự chơi.

Bánh Bao Đậu bĩu môi lầm bầm gì đó rồi đi mất, nhưng trước khi đi vẫn phải liếc mẹ một cái thật ai oán.

Thủy An Lạc dở khóc dở cười đến phòng ăn ăn cơm. Giữa chừng, Bánh Bao Đậu cầm điện thoại của cô tới, Thủy An Lạc nhìn dãy số trên màn hình, ngưng lại một lúc mới nhận cuộc gọi.

“Alo...”

“Thủy An Lạc, cô mãi mãi chỉ biết trốn ở phía sau làm con rùa rụt cổ thôi chứ gì?” Ở đầu dây bên kia là giọng nói châm chích của Lưu Tiểu Băng.

Thủy An Lạc nhìn lại số điện thoại hiển thị trên màn hình, là số của chú Lưu, không sai được, dù sao thì chiếc điện thoại thần kỳ của cô trước nay chưa từng nhận cuộc gọi của số máy lạ.

“Lưu Tiểu Băng, tôi cứ tò mò mãi, ai cho cô cái quyền phê phán chuyện tôi làm thế?” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

“Sao thế, bây giờ Sở Thị xảy ra vấn đề rồi, cần tổng giám đốc lộ diện tham gia phỏng vấn rồi mà cô vẫn trốn sau lưng anh ấy mãi thế à?” Lưu Tiểu Băng tiếp tục mỉa mai.

Thủy An Lạc nhìn món ăn bày trên bàn. Thím Vu đặt nốt món cuối cùng lên đó, “Ăn nhiều vào, gần đây có phải bệnh viện nhiều việc lắm không, sao thiếu phu nhân gầy đi nhiều vậy, tôi làm toàn món thiếu phu nhân thích ăn đấy.”

“Cháu không sao đâu, thím Vu cứ đi nghỉ trước đi.” Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, nhìn thím Vu rời đi.

“Cho nên, cô cũng chỉ sống được cuộc sống mợ trẻ đó thôi hả?”

Thủy An Lạc thở hắt ra, bỏ đôi đũa trong tay xuống, “Lưu Tiểu Băng, tôi vẫn không thể hiểu được, tôi sống như thế nào thì liên quan gì tới cô? Cô đứng trên lập trường gì để phán xét cuộc sống của tôi? Lẽ nào vì bố cô làm Tổng giám đốc ở Công ty Kỹ thuật Viễn Tường từng ấy năm à? Nhưng trên tổng giám đốc vẫn còn sự tồn tại của chủ tịch đấy.”

“Cho nên loại người ăn hại như cô chỉ có thể ngồi mát ăn bát vàng thôi.” Giọng của Lưu Tiểu Băng bỗng chốc sắc nhọn hơn.

Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, “Đố kỵ đúng là thứ đáng sợ, Lưu Tiểu Băng, thứ không thuộc về cô thì từ đầu đến cuối vẫn không thuộc về cô đâu, cô hà tất phải làm chuyện khiến người ta ghét mình như thế?”

“Cô thực sự nghĩ rằng nếu không có thân phận của cô thì Sở Ninh Dực sẽ cưới cô sao?” Lưu Tiểu Băng nói tiếp.

Thủy An Lạc cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Cô đột nhiên cảm thấy, vì dạng phụ nữ thế này mà để mình bị đói thì thật có lỗi với bản thân, cho nên cô vẫn cứ ăn cơm cho ngon lành.

“Lưu Tiểu Băng, tôi khuyên qua nên đi khám tâm lý đi, thế nhé.” Thủy An Lạc nói xong, ngắt cuộc gọi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2646: Chương trình phỏng vấn (2)
“Tút tút tút…”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, thật sự nóng máu phát điên.

Thủy An Lạc ném điện thoại lên bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, nhưng vừa ăn cô lại vừa nghĩ, lẽ nào cô như vậy khiến anh Sở phải bán thân thật sao?

Đây thực sự là lần đầu tiên Sở Ninh Dực tham gia chương trình như vậy, nếu là Phong Phong cô sẽ không thấy lạ, nhưng đây lại là Sở Ninh Dực. Anh ấy ghét nhất là phải tham gia những chương trình như thế này.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, vừa đúng vào ngày nghỉ, cho nên đề tài này được những cư dân thành phố rảnh rỗi tới ghê răng bàn tán rất nhiệt tình.

Mà lần này không chỉ có một mình Sở Ninh Dực tham gia phỏng vấn, còn có cả An Phong Dương.

Các thần dân đảng phái CP Thái tử và Vương gia lại bùng nổ lên, đây mới cách mở khóa couple đúng cách nè.

Thủy An Lạc cầm điện thoại lướt một hồi, anh Sở à, hôm nay anh tính tạo từ khóa mới luôn đấy hả?

***

Bệnh viện, phòng bệnh.

Tân Nhạc đang ôm điện thoại xem tin tức, thỉnh thoảng chia sẻ vài thông tin với Mặc Lộ Túc đang đọc sách bên cạnh.

Lúc mới nghe thấy chuyện này Mặc Lộ Túc cũng không thấy lạ. Anh chỉ không ngờ Sở Ninh Dực sẽ dùng cách trực tiếp và thẳng thắn như vậy.

Nhưng như thế cũng cho thấy rằng, trong lòng Sở Ninh Dực, nơi duy nhất không thể động tới là người phụ nữ tên Thủy An Lạc.

“Sao đột nhiên Sở tổng lại tham gia phỏng vấn nhỉ? Lạ thế?” Tân Nhạc vừa lướt tin tức vừa nằm vểnh chân trên giường.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên, nghiêng mặt qua nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi vẫn đặt cuốn sách trong tay xuống, “Lấy quần áo của anh qua đây, chúng ta ra ngoài.”

“Hửm?” Tân Nhạc khựng lại, bỏ điện thoại trong tay xuống, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, “Đi đâu thế? Vết thương của anh đã khỏi đâu.”

“Không sao, đưa em ra ngoài ăn cơm thôi.” Mặc Lộ Túc nói xong đã xốc chăn định xuống giường, không cho Tân Nhạc cơ hội từ chối.

Tân Nhạc còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt liếc qua của Mặc Lộ Túc, rõ ràng anh đang nói, em cứ nói gì đó thử xem.

Tân Nhạc vội vàng lấy quần áo cho anh, sau đó giúp anh thay đồ, miệng vết thương ở ngực gần đây hồi phục rất nhanh, cũng không bị rách ra nữa, nhưng vẫn phải băng bó cẩn thận, khiến Tân Nhạc cứ trông thấy là lại xót xa. Đến bây giờ cô vẫn nhớ khi ấy anh bị đâm bay ra ngoài như thế nào.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhìn lồng ngực mình. Cho dù không thấy ánh mắt của cô, anh cũng biết khóe mắt cô ngốc này lại đang đỏ lên.

“Trong phòng có máy sưởi nhưng vẫn lạnh lắm đấy.” Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nhắc nhở cô.

Tân Nhạc hoảng hồn, vội vàng lấy sơ mi mặc vào giúp anh, bởi vì cánh tay bị thương, không hợp để mặc áo chui đầu, mà Mặc Lộ Túc cũng thích kiểu áo sơ mi này.

Tân Nhạc giúp anh mặc áo, cài cúc, sau đó với tay lấy áo lông cừu mà trước đó cô mới mua cho anh, có thể thắt được nút.

Mặc Lộ Túc mặc cho cô bận rộn một hồi, nhưng vẫn không thấy cô thay quần giúp mình.

Mặc Lộ Túc, “Em định để cho anh ra ngoài thế này à?”

Tân Nhạc đỏ mặt, lí nhí trong miệng, “Anh tự thay quần nhé.”

Mặc Lộ Túc thấy cô xấu hổ, không khỏi bật cười mà nói, “Cánh tay anh không tiện cử động.”

Tân Nhạc mím môi, nhìn người đàn ông ngồi trên giường, giúp anh thay quần, chuyện này cô thực sự chưa từng làm bao giờ. Cho dù là trước kia, họ cũng tắt đèn hành sự, về cơ bản cô chưa từng nhìn thấy cơ thể Mặc Lộ Túc.

Cho nên Tân Nhạc chưa làm gì mà mặt đã đỏ nhừ lên rồi.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn, Tân Nhạc như vậy là một kiểu quyến rũ khác.

Hóa ra cô đỏ mặt cũng xinh xắn như vậy, sao lúc trước anh không phát hiện ra nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2647: Chương trình phỏng vấn (3)
Tân Nhạc chậm chạp lấy quần của anh tới. Trước nay Mặc Lộ Túc chỉ mặc một chiếc quần vào mùa đông. Nhưng có Tân Nhạc ở đây rồi, Mặc Lộ Túc không tránh được vận hạn phải mặc thêm quần giữ ấm.

Tuy rằng người phụ nữ này không phải mẹ anh, nhưng cô ấy vẫn thấy anh cần phải mặc quần giữ ấm.

Đây là “vợ cậu đã ép cậu mặc quần giữ ấm chưa?” - Phiên bản nâng cấp của “mẹ cậu đã ép cậu mặc quần giữ ấm chưa?” đấy hả?

Trong suốt quá trình, dù cô không dám ngước mắt nhìn lên trên, nhưng mặt cô vẫn cứ đỏ mãi. Cô sợ nhìn thấy thứ mình không nên thấy.

Từ đầu đến cuối, Mặc Lộ Túc vẫn chăm chú quan sát từng động tác của cô. Anh chỉ muốn nói, người vợ này là sự đáng yêu mà trước nay anh không hề phát hiện ra.

Khó khăn lắm mới thay xong quần áo cho anh, Tân Nhạc vội vàng quay người đi tìm xe lăn. Mặc Lộ Túc đưa tay ra giữ lấy cánh tay cô, kéo cô quay lại, quả nhiên, anh nhìn thấy gương mặt đỏ lừ của cô.

“Em đỏ mặt cái gì thế?” Mặc Lộ Túc đã biết rõ mà còn cố ý hỏi.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi, người đàn ông này sao lại trở nên xấu xa như vậy nhỉ?

Mặc Lộ Túc siết tay lại, kéo Tân Nhạc, vô thức cúi người xuống. Khi Tân Nhạc tới gần anh, Mặc Lộ Túc trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi cô, không giống với nụ hôn khi cô uống thuốc lúc trước, nụ hôn lần này mang tính tranh đoạt rất rõ ràng.

Động tác vội vàng của anh thậm chí còn làm khóe môi cô đau. Tân Nhạc trừng mắt với vẻ không thể tin nổi, nhưng người đàn ông ấy đã đưa tay lên che mắt cô bằng vẻ không kiên nhẫn.

Ánh mắt này khiến anh không chịu nổi, chỉ tiếc rằng cơ thể anh không cho phép, cơ thể cô lại càng không cho phép.

Nụ hôn này kết thúc trong hơi thở hổn hển của Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc cúi đầu cụng trán mình vào trán cô, khàn giọng nói, “Sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy.”

Sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy?

Tân Nhạc vô thức cúi đầu nhìn xuống, sau cùng khóe miệng cô co giật. Người đàn ông này có phải Mặc Lộ Túc lạnh lùng kia không?

Anh đang đùa giỡn với cô đấy hả.

“Em, em đi tìm xe lăn.” Tân Nhạc lắp ba lắp bắp, xoay người chạy mất, thậm chí lúc mới chạy, chân phải suýt nữa xoắn vào chân trái.

Mặc Lộ Túc giật mình, đang định đứng lên đỡ cô, không ngờ Tân Nhạc đã đứng vững được, không buồn quay đầu lại, toàn thân sượng sùng chạy mất tăm.

Bàn tay của Mặc Lộ Túc khựng lại giữa không trung, dở khóc dở cười. Anh nhìn theo bóng dáng đang chạy đi bằng tốc độ tên lửa của cô, đúng là một cô gái dễ xấu hổ.

Tân Nhạc đẩy xe lăn về, mặt vẫn hơi đỏ, nhưng Mặc Lộ Túc lại từ chối ngồi xe lăn, “Anh vẫn chưa tàn tật, đi vài bước chân không thành vấn đề.” Anh nói xong để Tân Nhạc đỡ mình đi ra ngoài.

Tân Nhạc nhíu mày, “Anh cứ như thế sẽ đụng tới vết thương đấy.” Tân Nhạc nói thế nhưng vẫn bước tới làm giá đỡ cho anh, gần như sức lực toàn thân anh đều dời tới cơ thể cô.

“Anh tự biết chừng mực.” Mặc Lộ Túc ôm cô gái chỉ cao tới cằm mình ra ngoài. Anh không nỡ dồn quá nhiều trọng lượng cơ thể mình lên người cô. Dù sao cô cũng chỉ bé xíu như vậy, anh sợ mình không cẩn thận đè phải cô.

Xe của Mặc Lộ Túc ở ngay bên ngoài, Tân Nhạc đỡ anh lên xe rồi vòng qua ghế lái, “Rốt cuộc là đi đâu vậy? Gọi đồ ăn bên ngoài về cũng được mà.”

Mặc Lộ Túc liếc nhìn cô, “Lái xe đi, tới trường.”

Tân Nhạc bĩu môi, ừm một tiếng, sau đó khởi động xe, “Tới nhà ăn hả? Giờ này chỉ có nhà ăn số Một mở cửa thôi. Nhà ăn số Hai và nhà ăn số Ba phải đợi tới khi chính thức vào học mới mở.” Tân Nhạc tưởng rằng anh muốn ăn đồ ăn trong trường, cho nên không nhịn được mà nói, “Mà chúng ta không có phiếu ăn cơm, lúc tốt nghiệp đã thu hết lại rồi.” Tân Nhạc nhắc nhở.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2648: Chương trình phỏng vấn (4)
Nhưng lúc này Mặc Lộ Túc đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi.

Tân Nhạc hơi bĩu môi, cũng không nói gì nữa mà lái xe thẳng về hướng trường học, đi được nửa đường rồi Mặc Lộ Túc mới nói, “Đi cổng phía Bắc.”

Tân Nhạc sững lại, nhìn người đàn ông vẫn không buồn mở mắt kia, chỉ có thể đi theo hướng anh đã bảo.

Nhưng từ cổng phía Bắc tới nhà ăn số Một chắc là khoảng cách xa nhất.

Chiếc xe nhanh chóng lái tới cổng phía Bắc, tiếc rằng lúc này trường học chưa khai giảng nên xe không thể vào được.

Khi xe dừng lại, Mặc Lộ Túc cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn bên ngoài, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt vào nhà hàng Tứ Xuyên mà Thủy An Lạc đã nói.

Thấy vậy Mặc Lộ Túc liền mở cửa xuống xe.

Tân Nhạc thấy anh xuống xe cũng vội vàng xuống theo, chạy tới đỡ anh, “Chỗ này cách nhà ăn số Một xa lắm.”

“Ai nói chúng ta tới nhà ăn số Một?” Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng.

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc chớp mắt, rõ ràng cô đang muốn nói, anh tới trường học không phải vì muốn ăn cơm hả? Nhưng trường học chỉ có nhà ăn số Một mở cửa thôi.

Mặc Lộ Túc không giải thích mà dẫn Tân Nhạc đi về phía trước, chỉ cách mười mấy mét thôi, đi rất nhanh.

Tân Nhạc khựng lại, ngẩng đầu nhìn nhà hàng Tứ Xuyên trước mặt, sau đó nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi, nhưng không dám hỏi anh tại sao phải đến chỗ này ăn cơm.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn. Anh học ở trường này bảy năm nhưng rất ít khi ăn ngoài, đa phần anh chỉ ăn cơm trong trường.

“Ôi, Tân Nhạc, lâu lắm không thấy qua đây.” Ông chủ nhà hàng đứng trước cửa gọi cô, khẩu âm Tứ Xuyên đặc sệt.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn Tân Nhạc, xem ra cô là khách quen ở đây.

Khóe miệng Tân Nhạc co giật, vô cùng ngượng ngùng, đỡ Mặc Lộ Túc đi vào trong.

“Thủy An Lạc không đến à? Mấy đứa tốt nghiệp xong ít đến đây lắm nhé.” Ông chủ cười cười cầm thực đơn tới, “Sao thế, bạn trai đây hả?” Ông chủ nói xong đã đặt thực đơn xuống, vẫn nhìn Mặc Lộ Túc.

“Anh ấy là...” Tân Nhạc hơi bối rối, dường như đang nghĩ xem nên giới thiệu Mặc Lộ Túc như thế nào, dù sao hai người cũng ly hôn rồi, bây giờ cũng không thể nói là đang yêu nhau được.

“Tôi là chồng cô ấy, cũng là sinh viên đại học Y.” Mặc Lộ Túc thản nhiên trả lời.

“Ôi, kết hôn rồi hả, chẳng trách thời gian này không tới đây. Bạn học cùng trường luôn hả? Tân Nhạc, chồng cô đẹp trai đấy.” Ông chủ cười cười, “Khi nào chọn món xong thì gọi tôi nhé.”

Tân Nhạc ngượng ngùng gật đầu, nhìn ông chủ đi tiếp đón những người khách khác.

“Em thường xuyên đến đây à?” Mặc Lộ Túc đưa tay mở cốc khử độc ra, sau đó dùng nước nóng rửa qua một lần, tiếp tục cẩn thận trần đũa qua nước sôi một lần, sau đó mới đặt trước mặt Tân Nhạc.

“Ừm, tuần nào cũng đến một vài lần.” Tân Nhạc ngượng ngùng. Một tuần đôi lần, bốn năm đại học, làm sao mà ông chủ không biết cô cho được. Sau khi tốt nghiệp cô với Thủy An Lạc cũng đến nhiều lần nên ông chủ cũng biết luôn cả Thủy An Lạc.

Mặc Lộ Túc đánh giá xung quanh, môi trường ở đây cũng tốt, không có vẻ bẩn thỉu như các nhà hàng nhỏ khác.

“Anh muốn ăn gì?” Tân Nhạc đưa thực đơn cho anh, trên mặt cô đỏ ửng một cách bất thường, anh đến đây vì cô sao?

Nhưng sao anh lại biết được nhỉ?

“Anh ăn gì cũng được.” Mặc Lộ Túc đẩy thực đơn qua chỗ cô, “Bình thường em thích ăn gì thì cứ gọi món đó thôi.”

Tân Nhạc lặng lẽ liếc mắt nhìn anh. Thấy Mặc Lộ Túc nói nghiêm túc, cho nên cô cầm bút bắt đầu vẽ lên thực đơn, “À ừm, làm sao mà anh biết được chỗ này vậy?”
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2649: Chương trình phỏng vấn (5)
Mặc Lộ Túc vừa rót được cốc nước, nghe xong câu hỏi của cô, chậm rãi đặt ấm nước xuống, sau đó nói, “Lạc Lạc nói với anh.”

Tân Nhạc khựng lại, muốn đưa Thủy An Lạc tới đây à?

“Ồ...” Tân Nhạc cảm thấy lồng ngực mình đau xót. Cô miễn cưỡng cười cười, sau đó gọi ông chủ tới, “Những thứ này trước đã, lát nữa chúng tôi lại gọi thêm.”

“Được rồi, muốn ăn nước lẩu trong hả? Trước kia vẫn ăn loại cay cơ mà”, Ông chủ nhìn vào thực đơn, “Sao thế, không thích ăn khoai tây chiên giòn nữa à, món đấy là món tủ cơ mà?”

Tân Nhạc cười ngượng ngùng, “Anh ấy vừa phẫu thuật xong, không ăn được cay.”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc rồi nhìn về phía ông chủ, “Lẩu trong đổi thành lẩu uyên ương hai ngăn đi, những thứ trước kia cô ấy thích mỗi món một phần.”

“Ha ha, được, Tân Nhạc à, chồng cô biết thương người ghê, cô hạnh phúc thật đấy.” Ông chủ nói xong, xoay người vào bếp chuẩn bị.

Tân Nhạc: “...”

Ông chủ à, sao hôm nay ông nói nhiều thế.

Những món mà Tân Nhạc thích rất nhiều, sau khi ông chủ bưng đồ ăn lên, Mặc Lộ Túc kinh ngạc. Khuôn mặt Tân Nhạc bỗng chốc biến thành màu gan heo. Cô hậm hực, “Thực ra trước kia em không ăn nhiều đâu, thật đấy.”

Mặc Lộ Túc nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, nhìn cô ấy bỏ hết những thứ mình thích ăn vào phần nước trong, “Ăn được là tốt, em gầy quá, sau này ăn nhiều một chút.”

Mặc Lộ Túc nhìn phần nước lẩu đỏ lè bên cạnh, không khỏi nhíu mày, ăn như vậy mà không thấy nóng dạ dày hả?

Tân Nhạc gắp đồ nhúng lẩu cho anh xong, bắt đầu nhúng phần của mình, “Mùa đông ăn cái này là sướng nhất, lâu lắm không được ăn lẩu rồi. Ông chủ, cá sốt tiêu cay của tôi đâu?” Tân Nhạc nói xong, gọi với vào phía sau.

Mặc Lộ Túc: “...”

Cô gái à, cô có chắc là trước đây cô ăn không nhiều lắm không?

“A a a a a bắt đầu rồi bắt đầu rồi, nam thần của tôi sắp xuất hiện rồi.” Người ở bàn bên cạnh đột nhiên kích động, khiến cho Tân Nhạc phải quay đầu lại mà nhìn.

Tivi đang phát chương trình phỏng vấn độc quyền của Sở Ninh Dực, ngồi bên cạnh anh là An Phong Dương mặc vest đỏ, khóe miệng anh ấy từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười, ánh mắt đào hoa không ngừng bắn điện chíu chíu.

Tân Nhạc vội vàng bỏ đũa xuống, lấy điện thoại ra chụp hình rồi gửi vào nhóm chat.

[Tân Nhạc đã gửi một ảnh.]

[Tân Nhạc: Chương trình phỏng vấn người đàn ông của bà và người đàn ông của anh ấy bắt đầu rồi kìa.]

Khi Thủy An Lạc nhìn thấy tin nhắn này, cô phun hết nước trong miệng ra bàn, bị con trai nhìn bằng ánh mắt kỳ thị mới vội vàng lấy khăn giấy lau miệng.

Người đàn ông của bà và người đàn ông của anh ấy.

Nói hay lắm!

Cho nên, cô bị cắm sừng rồi hả?

Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cô bị Anh Xinh Trai cắm sừng đâu.

[Thủy An Lạc: Bà đang ở đâu đấy? Sao tôi thấy cái tivi này quen quen?]

[Tân Nhạc: Ở quán Tứ Xuyên, ăn lẩu cay, chụp cho bà xem nhé.]

[Thủy An Lạc: Cút ngay ~]

[Kiều Nhã Nguyễn: Chậc chậc chậc, nói chuyện vui vẻ vậy, đi cùng với đàn anh chứ gì? Bà đắc ý như thế là hay lắm sao? Bà có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Bà có Phong Ảnh đế rồi còn gì, không thì đưa Phong Ảnh đế cho tôi đi.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Chơi luôn, lấy ra mà đổi.]

[Tân Nhạc: A a a a a, coi nam thần, coi nam thần kìa, tôi phải ăn lẩu đây.]

Tân Nhạc nói xong, vội vàng bỏ điện thoại xuống, cứ như trong điện thoại có thứ gì đó kinh khủng lắm. Ánh mắt cô không dám liếc về phía Mặc Lộ Túc, sợ anh nhìn ra điều gì đó, tiếp tục ngẩng lên nhìn tivi.

Không thể không nói rằng, người đàn ông như Sở Ninh Dực, cũng may không tham gia vào giới giải trí, nếu không Ảnh đế bây giờ chắc không phải Phong Phong rồi.
 
Sửa lần cuối:
Top