[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,843
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 2720: Đừng lo lắng, có anh ở đây (6)
Tân Nhạc dừng lại một chút, gậy gỗ vừa mới giơ lên.
Cô bé kia mặc đồng phục giống em trai cô, trên mặt có vết bẩn, vai đeo cặp sách, bím tóc đuôi ngựa có chút tán loạn, mắt vẫn còn sưng đỏ.
Nhưng cô bé trông rất xinh xắn, nhìn là biết thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt.
“Lưu Tuyết Diên, sao cậu lại tới đây?” Tân Dương kinh ngạc kêu lên, tay phải đẩy đẩy cô bé bảo cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Tân Nhạc cúi đầu xuống nhìn, chân của cô bé kia... bị tật.
Một cô bé bị tật?
Tân Dương nhìn theo ánh mắt của cô, theo bản năng kéo Lưu Tuyết Diên ra phía sau, “Tân Nhạc, ánh mắt chị kiểu gì đấy?”
Cho nên là do thằng nhóc mập kia bắt nạt cô bé tàn tật này, Tân Dương mới không nhịn được mà ra tay.
Như vậy quả thực rất đáng đánh.
“Ánh mắt gì? Ánh mắt bác sĩ nhìn bệnh nhân chính là như vậy, em có thành kiến à?” Tân Nhạc lạnh lùng nhìn em trai mình.
Tân Dương: “...”
Được rồi, cậu quên mất chị mình là bác sĩ.
Bản năng của một bác sĩ chính là nhìn vào những nơi không khỏe mạnh, ví dụ như chân của Lưu Tuyết Diên.
Cô bé tên Lưu Tuyết Diên kia lại không hề trốn tránh, nắm chặt lấy cặp sách của mình nhìn Tân Nhạc, “Chị ơi, em xin lỗi, đều do em hại Tân Dương. Tân Dương vì em nên mới bị Chu Bái Bì đuổi ra khỏi trường. Chị, em xin lỗi.” Lưu Tuyết Diên nói, phịch một tiếng quỳ xuống, “Là do em hại Tân Dương bị mất tư cách đi Thanh Hoa học, là em hại Tân Dương không thể tham gia thi tốt nghiệp.”
“Này, em làm gì thế?” Tân Nhạc nhìn cô bé đã khóc không ra hơi, nhất thời thấy bản thân mới là người xấu, thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện em trai mình được cử đi học, chỉ nghĩ cô bé này khóc thê thảm như vậy đều do mình làm hại, “Tân Dương, ngẩn ra làm gì, mau đỡ cô bé dậy.”
“Chị chọc cậu ấy khóc mà.” Tân Dương hừ một tiếng, cũng cúi người vươn tay xách cánh tay của Lưu Tuyết Diên lên, “Mau đứng dậy đi, cậu nhìn coi chị tôi lúng túng rồi kia kìa. Cậu mà không đứng lên, chị ấy sẽ quỳ xuống trước cậu đấy.”
Tân Nhạc: “...”
Tại sao cô lại có loại em trai này thế? Rốt cuộc là vì sao?
Lưu Tuyết Diên thút tha thút thít đứng dậy, nhìn Tân Dương vừa nấc vừa nói: “Nếu cậu không được thi tốt nghiệp, tôi cũng không thi.”
“Hứ, tôi không thi thì liên quan gì đến cậu, không phải gia đình cậu vẫn chờ cậu ngóc đầu lên được à. Cậu quên hai đứa em gái còn đang gào khóc đòi ăn của cậu rồi à?” Tân Dường cười khẩy một tiếng.
“Nhưng mà...”
Tân Nhạc nghĩ cô đã phát hiện ra một chuyện khó lường. Em trai cô hình như yêu sớm, còn nhìn trúng một cô bé trên người có tật, trong nhà còn có hai đứa em gái đang gào khóc đòi ăn. Cô không có thành kiến với tàn tật, cũng không có thành kiến với gia thế, dù sao nếu so sánh giữa gia đình cô với Mặc Lộ Túc, nhà cô chính là hộ nghèo.
“Chị, ánh mắt đấy là sao hả?” Tân Dường kêu lên. Cậu đâu có yêu sớm, thực sự không yêu sớm.
Tân Dương kêu xong, Tân Nhạc liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại cách đằng sau Tân Dương không xa, sau đó một gã đàn ông cao lớn thô kệch bước xuống.
“Chu Bái Bì.” Lưu Tuyết Diên run rẩy kêu lên.
Gã kia mặc một bộ vest màu đỏ, đeo đủ loại trang sức bằng vàng to đùng. Tân Nhạc nghĩ, nếu cô chụp ảnh lại gửi cho An Phong Dương thì chắc cả đời này anh sẽ không mặc đồ màu đỏ đi ra ngoài rêu rao nữa đâu.
“Tân Nhạc, đến làm nghiệm thương à, cô cảm thấy có cần thiết không?” Lớp thịt mỡ trên mặt Chu Bái Bì rung lên theo lời nói khinh bỉ của gã khi nhìn Tân Nhạc.
Tân Dương kéo chị gái và Lưu Tuyết Diên ra phía sau, lại bị Tân Nhạc vươn tay kéo qua một bên, “Có tác dụng hay không là do tòa án định đoạt, rốt cuộc là con trai ông bị thương nặng, hay là em trai tôi bị nặng hơn, tôi nghĩ tòa án có thể thấy rõ được đấy.”
Cô bé kia mặc đồng phục giống em trai cô, trên mặt có vết bẩn, vai đeo cặp sách, bím tóc đuôi ngựa có chút tán loạn, mắt vẫn còn sưng đỏ.
Nhưng cô bé trông rất xinh xắn, nhìn là biết thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt.
“Lưu Tuyết Diên, sao cậu lại tới đây?” Tân Dương kinh ngạc kêu lên, tay phải đẩy đẩy cô bé bảo cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Tân Nhạc cúi đầu xuống nhìn, chân của cô bé kia... bị tật.
Một cô bé bị tật?
Tân Dương nhìn theo ánh mắt của cô, theo bản năng kéo Lưu Tuyết Diên ra phía sau, “Tân Nhạc, ánh mắt chị kiểu gì đấy?”
Cho nên là do thằng nhóc mập kia bắt nạt cô bé tàn tật này, Tân Dương mới không nhịn được mà ra tay.
Như vậy quả thực rất đáng đánh.
“Ánh mắt gì? Ánh mắt bác sĩ nhìn bệnh nhân chính là như vậy, em có thành kiến à?” Tân Nhạc lạnh lùng nhìn em trai mình.
Tân Dương: “...”
Được rồi, cậu quên mất chị mình là bác sĩ.
Bản năng của một bác sĩ chính là nhìn vào những nơi không khỏe mạnh, ví dụ như chân của Lưu Tuyết Diên.
Cô bé tên Lưu Tuyết Diên kia lại không hề trốn tránh, nắm chặt lấy cặp sách của mình nhìn Tân Nhạc, “Chị ơi, em xin lỗi, đều do em hại Tân Dương. Tân Dương vì em nên mới bị Chu Bái Bì đuổi ra khỏi trường. Chị, em xin lỗi.” Lưu Tuyết Diên nói, phịch một tiếng quỳ xuống, “Là do em hại Tân Dương bị mất tư cách đi Thanh Hoa học, là em hại Tân Dương không thể tham gia thi tốt nghiệp.”
“Này, em làm gì thế?” Tân Nhạc nhìn cô bé đã khóc không ra hơi, nhất thời thấy bản thân mới là người xấu, thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện em trai mình được cử đi học, chỉ nghĩ cô bé này khóc thê thảm như vậy đều do mình làm hại, “Tân Dương, ngẩn ra làm gì, mau đỡ cô bé dậy.”
“Chị chọc cậu ấy khóc mà.” Tân Dương hừ một tiếng, cũng cúi người vươn tay xách cánh tay của Lưu Tuyết Diên lên, “Mau đứng dậy đi, cậu nhìn coi chị tôi lúng túng rồi kia kìa. Cậu mà không đứng lên, chị ấy sẽ quỳ xuống trước cậu đấy.”
Tân Nhạc: “...”
Tại sao cô lại có loại em trai này thế? Rốt cuộc là vì sao?
Lưu Tuyết Diên thút tha thút thít đứng dậy, nhìn Tân Dương vừa nấc vừa nói: “Nếu cậu không được thi tốt nghiệp, tôi cũng không thi.”
“Hứ, tôi không thi thì liên quan gì đến cậu, không phải gia đình cậu vẫn chờ cậu ngóc đầu lên được à. Cậu quên hai đứa em gái còn đang gào khóc đòi ăn của cậu rồi à?” Tân Dường cười khẩy một tiếng.
“Nhưng mà...”
Tân Nhạc nghĩ cô đã phát hiện ra một chuyện khó lường. Em trai cô hình như yêu sớm, còn nhìn trúng một cô bé trên người có tật, trong nhà còn có hai đứa em gái đang gào khóc đòi ăn. Cô không có thành kiến với tàn tật, cũng không có thành kiến với gia thế, dù sao nếu so sánh giữa gia đình cô với Mặc Lộ Túc, nhà cô chính là hộ nghèo.
“Chị, ánh mắt đấy là sao hả?” Tân Dường kêu lên. Cậu đâu có yêu sớm, thực sự không yêu sớm.
Tân Dương kêu xong, Tân Nhạc liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại cách đằng sau Tân Dương không xa, sau đó một gã đàn ông cao lớn thô kệch bước xuống.
“Chu Bái Bì.” Lưu Tuyết Diên run rẩy kêu lên.
Gã kia mặc một bộ vest màu đỏ, đeo đủ loại trang sức bằng vàng to đùng. Tân Nhạc nghĩ, nếu cô chụp ảnh lại gửi cho An Phong Dương thì chắc cả đời này anh sẽ không mặc đồ màu đỏ đi ra ngoài rêu rao nữa đâu.
“Tân Nhạc, đến làm nghiệm thương à, cô cảm thấy có cần thiết không?” Lớp thịt mỡ trên mặt Chu Bái Bì rung lên theo lời nói khinh bỉ của gã khi nhìn Tân Nhạc.
Tân Dương kéo chị gái và Lưu Tuyết Diên ra phía sau, lại bị Tân Nhạc vươn tay kéo qua một bên, “Có tác dụng hay không là do tòa án định đoạt, rốt cuộc là con trai ông bị thương nặng, hay là em trai tôi bị nặng hơn, tôi nghĩ tòa án có thể thấy rõ được đấy.”