[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,843
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 2730: Lấy gì để so sánh (6)
Bên ngoài khu nhà là một con đường lớn của thành phố S, bên cạnh là khu nhà mà mẹ Tân Nhạc ở.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm thành phố, khá nhiều công ty, cho nên bên ngoài khu nhà vẫn có ít người đi lại, đồng thời, các sạp hàng vẫn bày bán.
Ánh mắt của Tân Nhạc nhìn ngó trên đường, không biết nhìn thấy gì mà Mặc Lộ Túc phát hiện ra hai mắt cô sáng ngời lên, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn.
Gần đó có những người làm ca đêm đang đi kiếm đồ ăn, cho nên ít nhiều gì cũng có sạp hàng đang buôn bán.
Mặc Lộ Túc đi theo Tân Nhạc, thấy cô dừng lại ở một sạp hàng bán khoai lang nướng cách đó không xa. Cô híp mắt đưa tay chỉ vào một củ khoai, “Thím ơi, cho cháu một củ.”
Mặc Lộ Túc: “...”
“Được, cô bé, chọn cho cô củ to nhé.”
Mặc Lộ Túc nhíu mày, có phải cô ấy ăn quá nhiều rồi không? Còn nữa, cái gì mà cô bé? Nếu như đứa bé trước đó của họ vẫn còn, cô ấy đã là mẹ của cô bé rồi đấy.
“Lấy củ nhỏ thôi, em ăn nhiều quá rồi.” Mặc Lộ Túc bước tới, nhíu mày nói.
Tân Nhạc quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ ấm ức khi bị làm phiền, có lẽ vì đối tượng là anh nên biểu cảm của cô mới có vẻ không vui như thế.
Mặc Lộ Túc kiên quyết, ban nãy cô ấy đã ăn rất nhiều rồi, cho dù anh biết khi mang bầu sẽ ăn nhiều hơn, nhưng anh cũng không thể để cho cô ăn vô tội vạ như thế được.
Tân Nhạc thở dài, sau cùng cô quay đầu nhìn về người bán hàng, “Vậy cho cháu củ nhỏ thôi ạ.”
“Bạn trai cô hả, đẹp trai thế.” Thím bán hàng nói với cô bằng giọng địa phương đặc sệt, tìm một củ khoai lang nhỏ.
“Tôi là chồng cô ấy.” Mặc Lộ Túc nghiêm túc sửa lại.
Sau khi chào hỏi qua loa xong, thím bán hàng đang nói chuyện với Tân Nhạc. Nghe thấy câu này, động tác nhận khoai của Tân Nhạc khựng lại. Cô quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi. Người ta buột miệng hỏi một câu, sao anh phải trả lời nghiêm túc thế?
“Người chưa đăng ký kết hôn mới gọi là bạn trai.” Mặc Lộ Túc nhíu mày giải thích.
Khóe miệng Tân Nhạc co giật, quả nhiên không thể nào đụng tới người học rộng hiểu cao được.
“Cảm ơn thím.” Tân Nhạc nói xong, đưa tay vào túi áo lấy tiền.
Động tác của Mặc Lộ Túc nhanh hơn một chút. Anh đã rút ví ra, tìm tờ năm mươi tệ nhỏ nhất trong ví đưa cho người bán hàng.
Thím bán hàng khựng lại, “Có thể chuyển khoản qua Wechat hoặc Alipay, con gái tôi giúp tôi làm cái Q gì đó mà các cô cậu vẫn nói ấy.” Thím bán hàng nói rồi chỉ vào khung mã QR trên màn hình.
Tân Nhạc cười khanh khách, đưa tay lấy điện thoại, mở Wechat ra, quét mã QR để thanh toán, dù sao một củ khoai lang nướng chỉ đáng mấy tệ thôi.
Tân Nhạc trả tiền xong, liền dẫn Mặc Lộ Túc rời đi, “Có phải anh chưa từng dùng Wechat để thanh toán, cũng không biết quét mã QR là có thể thanh toán không?” Tân Nhạc híp mắt cười như phát hiện ra đại lục mới.
Mặc Lộ Túc nhíu mày, bởi vì mùi vị xung quanh khiến anh không thích lắm, “Trước nay anh không mua đồ ở bên ngoài.” Mặc Lộ Túc nói thật lòng.
Tân Nhạc nghĩ, cũng phải, đưa củ khoai lang tới trước mặt anh, “Nè, anh ăn đi.”
Mặc Lộ Túc lựa chọn từ chối một cách nho nhã, “Buổi tối anh không ăn vặt.”
“Người có tiền sống thật mệt mỏi.” Tân Nhạc quay đầu sang hướng khác, cô bĩu môi.
Mặc Lộ Túc nghe thấy, nhưng anh không nói gì.
Tân Nhạc đi tiếp, khi đến cổng khu nhà, cô dừng lại, chỉ vào khung cửa sổ cách đó không xa, “Đấy là phòng em, hồi học lớp 12, mỗi lần học bài đến nửa đêm, em thường lẻn xuống nhà mua đồ ăn, ăn xong lại về. Ba mẹ em cũng không biết.” Tân Nhạc cười ha ha, như thể việc ba mẹ cô không biết là một thành tựu đáng kể lắm.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm thành phố, khá nhiều công ty, cho nên bên ngoài khu nhà vẫn có ít người đi lại, đồng thời, các sạp hàng vẫn bày bán.
Ánh mắt của Tân Nhạc nhìn ngó trên đường, không biết nhìn thấy gì mà Mặc Lộ Túc phát hiện ra hai mắt cô sáng ngời lên, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn.
Gần đó có những người làm ca đêm đang đi kiếm đồ ăn, cho nên ít nhiều gì cũng có sạp hàng đang buôn bán.
Mặc Lộ Túc đi theo Tân Nhạc, thấy cô dừng lại ở một sạp hàng bán khoai lang nướng cách đó không xa. Cô híp mắt đưa tay chỉ vào một củ khoai, “Thím ơi, cho cháu một củ.”
Mặc Lộ Túc: “...”
“Được, cô bé, chọn cho cô củ to nhé.”
Mặc Lộ Túc nhíu mày, có phải cô ấy ăn quá nhiều rồi không? Còn nữa, cái gì mà cô bé? Nếu như đứa bé trước đó của họ vẫn còn, cô ấy đã là mẹ của cô bé rồi đấy.
“Lấy củ nhỏ thôi, em ăn nhiều quá rồi.” Mặc Lộ Túc bước tới, nhíu mày nói.
Tân Nhạc quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ ấm ức khi bị làm phiền, có lẽ vì đối tượng là anh nên biểu cảm của cô mới có vẻ không vui như thế.
Mặc Lộ Túc kiên quyết, ban nãy cô ấy đã ăn rất nhiều rồi, cho dù anh biết khi mang bầu sẽ ăn nhiều hơn, nhưng anh cũng không thể để cho cô ăn vô tội vạ như thế được.
Tân Nhạc thở dài, sau cùng cô quay đầu nhìn về người bán hàng, “Vậy cho cháu củ nhỏ thôi ạ.”
“Bạn trai cô hả, đẹp trai thế.” Thím bán hàng nói với cô bằng giọng địa phương đặc sệt, tìm một củ khoai lang nhỏ.
“Tôi là chồng cô ấy.” Mặc Lộ Túc nghiêm túc sửa lại.
Sau khi chào hỏi qua loa xong, thím bán hàng đang nói chuyện với Tân Nhạc. Nghe thấy câu này, động tác nhận khoai của Tân Nhạc khựng lại. Cô quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi. Người ta buột miệng hỏi một câu, sao anh phải trả lời nghiêm túc thế?
“Người chưa đăng ký kết hôn mới gọi là bạn trai.” Mặc Lộ Túc nhíu mày giải thích.
Khóe miệng Tân Nhạc co giật, quả nhiên không thể nào đụng tới người học rộng hiểu cao được.
“Cảm ơn thím.” Tân Nhạc nói xong, đưa tay vào túi áo lấy tiền.
Động tác của Mặc Lộ Túc nhanh hơn một chút. Anh đã rút ví ra, tìm tờ năm mươi tệ nhỏ nhất trong ví đưa cho người bán hàng.
Thím bán hàng khựng lại, “Có thể chuyển khoản qua Wechat hoặc Alipay, con gái tôi giúp tôi làm cái Q gì đó mà các cô cậu vẫn nói ấy.” Thím bán hàng nói rồi chỉ vào khung mã QR trên màn hình.
Tân Nhạc cười khanh khách, đưa tay lấy điện thoại, mở Wechat ra, quét mã QR để thanh toán, dù sao một củ khoai lang nướng chỉ đáng mấy tệ thôi.
Tân Nhạc trả tiền xong, liền dẫn Mặc Lộ Túc rời đi, “Có phải anh chưa từng dùng Wechat để thanh toán, cũng không biết quét mã QR là có thể thanh toán không?” Tân Nhạc híp mắt cười như phát hiện ra đại lục mới.
Mặc Lộ Túc nhíu mày, bởi vì mùi vị xung quanh khiến anh không thích lắm, “Trước nay anh không mua đồ ở bên ngoài.” Mặc Lộ Túc nói thật lòng.
Tân Nhạc nghĩ, cũng phải, đưa củ khoai lang tới trước mặt anh, “Nè, anh ăn đi.”
Mặc Lộ Túc lựa chọn từ chối một cách nho nhã, “Buổi tối anh không ăn vặt.”
“Người có tiền sống thật mệt mỏi.” Tân Nhạc quay đầu sang hướng khác, cô bĩu môi.
Mặc Lộ Túc nghe thấy, nhưng anh không nói gì.
Tân Nhạc đi tiếp, khi đến cổng khu nhà, cô dừng lại, chỉ vào khung cửa sổ cách đó không xa, “Đấy là phòng em, hồi học lớp 12, mỗi lần học bài đến nửa đêm, em thường lẻn xuống nhà mua đồ ăn, ăn xong lại về. Ba mẹ em cũng không biết.” Tân Nhạc cười ha ha, như thể việc ba mẹ cô không biết là một thành tựu đáng kể lắm.