Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2730: Lấy gì để so sánh (6)
Bên ngoài khu nhà là một con đường lớn của thành phố S, bên cạnh là khu nhà mà mẹ Tân Nhạc ở.

Nơi này nằm ở vị trí trung tâm thành phố, khá nhiều công ty, cho nên bên ngoài khu nhà vẫn có ít người đi lại, đồng thời, các sạp hàng vẫn bày bán.

Ánh mắt của Tân Nhạc nhìn ngó trên đường, không biết nhìn thấy gì mà Mặc Lộ Túc phát hiện ra hai mắt cô sáng ngời lên, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn.

Gần đó có những người làm ca đêm đang đi kiếm đồ ăn, cho nên ít nhiều gì cũng có sạp hàng đang buôn bán.

Mặc Lộ Túc đi theo Tân Nhạc, thấy cô dừng lại ở một sạp hàng bán khoai lang nướng cách đó không xa. Cô híp mắt đưa tay chỉ vào một củ khoai, “Thím ơi, cho cháu một củ.”

Mặc Lộ Túc: “...”

“Được, cô bé, chọn cho cô củ to nhé.”

Mặc Lộ Túc nhíu mày, có phải cô ấy ăn quá nhiều rồi không? Còn nữa, cái gì mà cô bé? Nếu như đứa bé trước đó của họ vẫn còn, cô ấy đã là mẹ của cô bé rồi đấy.

“Lấy củ nhỏ thôi, em ăn nhiều quá rồi.” Mặc Lộ Túc bước tới, nhíu mày nói.

Tân Nhạc quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ ấm ức khi bị làm phiền, có lẽ vì đối tượng là anh nên biểu cảm của cô mới có vẻ không vui như thế.

Mặc Lộ Túc kiên quyết, ban nãy cô ấy đã ăn rất nhiều rồi, cho dù anh biết khi mang bầu sẽ ăn nhiều hơn, nhưng anh cũng không thể để cho cô ăn vô tội vạ như thế được.

Tân Nhạc thở dài, sau cùng cô quay đầu nhìn về người bán hàng, “Vậy cho cháu củ nhỏ thôi ạ.”

“Bạn trai cô hả, đẹp trai thế.” Thím bán hàng nói với cô bằng giọng địa phương đặc sệt, tìm một củ khoai lang nhỏ.

“Tôi là chồng cô ấy.” Mặc Lộ Túc nghiêm túc sửa lại.

Sau khi chào hỏi qua loa xong, thím bán hàng đang nói chuyện với Tân Nhạc. Nghe thấy câu này, động tác nhận khoai của Tân Nhạc khựng lại. Cô quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi. Người ta buột miệng hỏi một câu, sao anh phải trả lời nghiêm túc thế?

“Người chưa đăng ký kết hôn mới gọi là bạn trai.” Mặc Lộ Túc nhíu mày giải thích.

Khóe miệng Tân Nhạc co giật, quả nhiên không thể nào đụng tới người học rộng hiểu cao được.

“Cảm ơn thím.” Tân Nhạc nói xong, đưa tay vào túi áo lấy tiền.

Động tác của Mặc Lộ Túc nhanh hơn một chút. Anh đã rút ví ra, tìm tờ năm mươi tệ nhỏ nhất trong ví đưa cho người bán hàng.

Thím bán hàng khựng lại, “Có thể chuyển khoản qua Wechat hoặc Alipay, con gái tôi giúp tôi làm cái Q gì đó mà các cô cậu vẫn nói ấy.” Thím bán hàng nói rồi chỉ vào khung mã QR trên màn hình.

Tân Nhạc cười khanh khách, đưa tay lấy điện thoại, mở Wechat ra, quét mã QR để thanh toán, dù sao một củ khoai lang nướng chỉ đáng mấy tệ thôi.

Tân Nhạc trả tiền xong, liền dẫn Mặc Lộ Túc rời đi, “Có phải anh chưa từng dùng Wechat để thanh toán, cũng không biết quét mã QR là có thể thanh toán không?” Tân Nhạc híp mắt cười như phát hiện ra đại lục mới.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, bởi vì mùi vị xung quanh khiến anh không thích lắm, “Trước nay anh không mua đồ ở bên ngoài.” Mặc Lộ Túc nói thật lòng.

Tân Nhạc nghĩ, cũng phải, đưa củ khoai lang tới trước mặt anh, “Nè, anh ăn đi.”

Mặc Lộ Túc lựa chọn từ chối một cách nho nhã, “Buổi tối anh không ăn vặt.”

“Người có tiền sống thật mệt mỏi.” Tân Nhạc quay đầu sang hướng khác, cô bĩu môi.

Mặc Lộ Túc nghe thấy, nhưng anh không nói gì.

Tân Nhạc đi tiếp, khi đến cổng khu nhà, cô dừng lại, chỉ vào khung cửa sổ cách đó không xa, “Đấy là phòng em, hồi học lớp 12, mỗi lần học bài đến nửa đêm, em thường lẻn xuống nhà mua đồ ăn, ăn xong lại về. Ba mẹ em cũng không biết.” Tân Nhạc cười ha ha, như thể việc ba mẹ cô không biết là một thành tựu đáng kể lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2731: Lấy gì để so sánh (7)
Mặc Lộ Túc đi bên cạnh cô, im lặng nghe cô nói.

“Học bài đến nửa đêm?”

“Đúng vậy, em có phải dạng IQ cao như các anh đâu, thành tích tốt phải đánh đổi bằng nỗ lực đó, trước khi thi đại học anh không thức đêm sao?” Tân Nhạc tò mò hỏi.

Mặc Lộ Túc lắc đầu, “Một tháng trước khi thi đại học anh đi leo núi Himalaya với bạn, ngày thứ hai sau khi trở về là kỳ thi bắt đầu rồi.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc cảm thấy cuộc đời mình như bị đánh một cái quá đau, nhưng vẫn cảm thấy bị đánh như thế chưa đủ, cô bỗng hỏi, “Điểm thi đại học của anh được bao nhiêu?”

Mặc Lộ Túc nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, dường như không nhớ rõ lắm, “Lúc đó vẫn còn thi đề chung toàn quốc, hình như 720 thì phải.”

Tân Nhạc: “...”

Cô xin chọn hộc máu mà chết.

Cô học ngày cày đêm mới thi được 689 điểm, còn người này một tháng trước khi thi còn đi du lịch!

“Xin đừng nói chuyện với em nữa, bai bai.” Tân Nhạc căm giận nói.

Mặc Lộ Túc nhanh chóng đuổi theo cô. Anh đang nghĩ, lẽ nào thành tích của anh khiến cô phải kích động tới vậy sao?

Thế nên Mặc Lộ Túc không hiểu gì cả vội vàng nói, “Thông minh thì tốt lắm hả? Em nhìn con trai của ông Chu kia đi, cũng học giỏi lắm đấy, mà nhân cách thì quá tồi.”

Tân Nhạc nghe anh vội vàng giải thích, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhíu mày như có thể ép chết một con kiến giữa hàng lông mày đó. Cô chỉ đùa thôi mà.

Mặc Lộ Túc cũng nhìn thấy biểu cảm của Tân Nhạc lúc này. Anh hiểu ra ý của cô, đưa tay lên, nhưng sau cùng lại bỏ xuống, “Đi, về nhà thôi.”

Anh cũng không hiểu mình bị sao nữa, cứ nóng lòng muốn giải thích với cô.

Tân Nhạc đi sau anh, nhìn người trước mặt sải bước rất rộng nhưng trong vô thức vẫn không kéo dài khoảng cách với cô. Nếu như vậy, phải chăng cô có thể nghĩ rằng, thực ra anh ấy rất để tâm tới mình, nhiều hơn cả trong tưởng tượng của cô không.

Ăn hết khoai lang nướng, Tân Nhạc bỏ rác vào thùng rồi vội vàng đuổi theo anh, đi tới trước mặt Mặc Lộ Túc, vừa bước giật lùi vừa nhìn anh, tối nay còn có ánh trăng nữa chứ.

Đến cả ánh trăng đêm nay cũng thật đẹp.

“Đàn anh, anh không biết bây giờ đi ra ngoài có thể dùng Wechat để thanh toán hả?” Tân Nhạc như phát hiện ra châu lục mới vậy.

Mặc Lộ Túc đang chú ý nhìn đường phía sau cô. Nghe xong câu hỏi của cô, anh trả lời một cách rất thản nhiên, “Anh hầu như không ra ngoài.”

Tân Nhạc: “...”

Được rồi, về cơ bản thì những nơi anh đi là nhà, bệnh viện, bệnh viện, nhà, hai nơi này không cần tiêu đến tiền.

“Nhưng anh biết chuyển khoản bằng Wechat mà.” Tân Nhạc mím môi đáp lại.

“Đó là vì em chuyển tiền cho anh trước.” Mặc Lộ Túc lặng lẽ tố cáo tội danh của cô.

Tân Nhạc hậm hực quay đi, cúi đầu, bước nhanh hơn một chút, tại sao cô cứ thích nhấc đá đập vào chân mình thế nhỉ?

Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng cô, lẳng lặng nghĩ, lẽ nào anh lại nói sai rồi sao?

Tại sao thái độ của phụ nữ thay đổi nhanh như vậy? Không hề có tín hiệu gì báo trước cả.

Lẽ nào anh họ của anh không có cảm giác bất lực không thể nói thành lời này sao?

Phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.

Mặc Lộ Túc định nghĩa như vậy xong lại đi về nhà cùng Tân Nhạc.

Tân Nhạc giày vò anh tới tận năm giờ hơn mới ngủ. Mặc Lộ Túc buồn ngủ tới mức không thể mở được mắt ra nữa, đợi cô ngủ rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn mải nghĩ, lát nữa ngủ dậy phải xử lý chuyện của Tân Dương thế nào, còn về Tân Nhạc, cứ để cô ấy ngủ cả ngày đi.

Mặc Lộ Túc nghĩ xong chuyện cần làm trong một ngày mới chính thức tiến vào giấc ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2732: Lấy gì để so sánh (8)
Bảy giờ rưỡi, chỉ có một mình Mặc Lộ Túc xuất hiện trước cửa nhà Tân Nhạc.

Mẹ Tân Nhạc ra mở cửa mà khựng lại, vội vàng mời Mặc Lộ Túc vào nhà, “Nhạc Nhạc đâu con?”

“Cô ấy chưa ngủ dậy, tối qua có thức giấc ăn vài món nên con không gọi cô ấy dậy nữa.” Mặc Lộ Túc nói, cúi người thay giày trước cửa.

“Lộ Túc, con đừng chiều nó thành thói quen. Đêm qua chắc con bị nó giày vò không ít hả.” Mẹ Tân Nhạc vẫn hiểu con gái mình lắm.

Mặc Lộ Túc chỉ cười mà không nói gì, thực ra sáng nay anh có thể gọi một cuộc điện thoại qua, nhưng anh không làm vậy, anh chọn cách đích thân tới đây.

“Ba ạ.” Mặc Lộ Túc nhìn ba Tân Nhạc đi từ phòng ngủ ra, lễ phép gọi ông một tiếng.

“Lộ Túc qua đấy hả, mau ngồi đây.” Bố Tân Nhạc nói, không nhìn thấy con gái đâu, chắc hẳn ông cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

“Vâng ba, chuyện của Tân Dương chắc chiều nay có thể mở phiên tòa. Để không ảnh hưởng tới việc học của Tân Dương, con muốn nói chuyện với trường học về việc để Tân Dương đi học lại.” Mặc Lộ Túc nói sau khi đã ngồi xuống.

Mẹ Tân Nhạc vừa bưng đồ ăn ra ngoài vừa nói, “Bên trường học nghe lời ông Chu Bái Bì kia, chúng ta nói với họ có tác dụng gì?”

Mặc Lộ Túc nhận bát cơm mà mẹ Tân Nhạc đưa tới, sau khi cảm ơn bà, anh nói, “Chuyện này sáng nay con sẽ đi giải quyết. Mẹ, mẹ yên tâm, ông Chu kia có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể một tay che trời được.”

“Con vẫn chưa khỏi hẳn đâu.” Ba Tân Nhạc lo lắng.

“Không cản trở gì đâu ba, con đi vài bước cũng không thành vấn đề.” Mặc Lộ Túc cúi đầu cười cười, nhờ Tân Nhạc mà anh mới được tận hưởng cảm giác được quan tâm này.

“Lộ Túc, nếu không được thì cứ để Tân Dương chuyển trường. Con đừng va chạm trực tiếp với Chu Bái Bì.” Ba Tân Nhạc lại nói thêm.

“Ba, chuyện hôm nay không phải lỗi của Tân Dương. Nếu như Tân Dương chuyển trường sẽ bị ghi vào hồ sơ. Chúng ta không cần phải phá hủy tương lai của mình vì hạng người cặn bã đó. Chuyện này con tự biết chừng mực.” Mặc Lộ Túc nói rất tự tin, lão Chu Bái Bì kia có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể sánh với anh được.

Sau bữa sáng, Tân Dương vẫn chưa dậy, hiếm hoi có được ngày ngủ nướng trước khi thi đại học, cậu cũng rất hiểu điều này.

Buổi sáng Mặc Lộ Túc còn có việc nên anh đi trước.

“Ôi, cũng may mà có Lộ Túc, con bé Nhạc Nhạc này cũng coi như khổ tận cam lai rồi.” Mẹ Tân Nhạc thở dài. Con rể nhà nào mà chịu khó để tâm giúp đỡ việc nhà vợ như thế chứ?

Tập đoàn Mặc Thị ở thành phố S cũng là tập đoàn hàng đầu, cho nên lần này Mặc Lộ Túc tới thành phố S, Bộ trưởng Bộ Công thương muốn gặp anh, buổi trưa mời anh tới dùng bữa, tiện thể nói về vấn đề khai thác và phát triển của thành phố S.

Mà trùng hợp một nỗi, lần này cũng nói về vấn đề trường học và giáo dục, cho nên Bộ trưởng Bộ Giáo dục và hiệu trưởng của nhiều trường học cũng đến.

Một người được coi như nhà hoạt động văn hóa có liên hệ với trường học như Chu Bái Bì cũng nhân dịp này mà đến, bởi vì lão cũng là người đầu tư vào ngành giáo dục. Chẳng qua, khi so sánh với Mặc Lộ Túc, lão chẳng đáng được nhắc tới thôi.

Thư ký của Mặc Lộ Túc đợi anh ở dưới lầu, thấy anh đi xuống liền mở cửa xe cho anh, “Cậu Mặc, Bộ trưởng Lưu vừa gọi điện thoại tới. Nếu anh có thời gian thì ông ấy tới nói chuyện với anh trước, trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm.”

Mặc Lộ Túc cúi người lên xe, thư ký đóng cửa lại rồi chạy qua bên kia lái xe, “Còn nữa, Sở tổng cũng gọi điện thoại tới nhắc anh chú ý sức khỏe.”

Mặc Lộ Túc hơi nhướng mày, Sở Ninh Dực gọi điện thoại mà còn phải gọi cho thư ký của anh sao?”

“Sao lại gọi cho cậu?” Nghĩ rồi Mặc Lộ Túc hỏi luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2733: Lấy gì để so sánh (9)
Thư ký khởi động xe, nghe thấy câu hỏi này hơi bối rối. Ban đầu cậu ta cũng thấy lạ lắm, cho nên mới hỏi Sở tổng, nhưng đáp án của Sở tổng chỉ đơn giản là, thư ký của tôi tìm thấy số điện thoại của cậu, trùng hợp, cậu cũng đến thành phố S.

Thư ký không dám giấu nên báo lại với anh.

Mặc Lộ Túc bật cười chế nhạo, trí nhớ của Sở Ninh Dực thật là, không nhớ nổi số điện thoại ai cả.

Nhưng anh vẫn đón nhận sự quan tâm rất gượng gạo của anh họ mình. Chắc hẳn anh ấy biết thư ký của anh đến đây, câu này cố ý nói cho thư ký của anh nghe, đừng để cậu Mặc mệt mỏi quá.

“Nhắn lại với Bộ trưởng Lưu, mười một giờ trưa gặp nhau ở khách sạn, đưa tôi tới bệnh viện trước đi.” Mặc Lộ Túc nói xong, đưa tay lên bóp trán lần nữa.

Thư ký không dám hỏi nhiều. Dù sao trước nay cậu ta cũng chưa từng phục vụ cậu chủ này. Trong công ty không ai biết tính khí của cậu chủ thế nào, chẳng qua cậu ta xúi quẩy mới bị phái đi thôi.

Mặc Lộ Túc đến bệnh viện kiểm tra cơ thể của mình trước. Khi bác sĩ cưỡng ép yêu cầu anh nằm xuống giường nghỉ ngơi, anh chỉ lấy thuốc giảm đau rồi quả quyết đi luôn.

Thư ký vã hết mồ hôi đi theo sau, dường như cậu ta cảm thấy lời dặn của Sở tổng dư thừa quá rồi.

Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy đã là mười một giờ rưỡi. Cô với tay mò điện thoại, nhìn thời gian rồi ôm con khỉ nằm vật xuống, một phút sau mới ngồi dậy, sau đó cầm mảnh giấy trên bàn lên.

[Anh có việc, tối nay sẽ về, thức ăn ở trong tủ lạnh, em tự hâm nóng lại, hoặc quay về chỗ mẹ em ăn cơm.

Mặc Lộ Túc.]

Tân Nhạc khẽ nhún vai, đúng là phong cách của anh ấy.

Tân Nhạc lướt điện thoại, tìm thấy số điện thoại của Mặc Lộ Túc, gọi cho anh, điện thoại reo được hai hồi chuông đã có người nhận cuộc gọi.

“Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng của Mặc Lộ Túc từ điện thoại truyền tới.

Tân Nhạc lại ôm con khỉ nằm xuống giường, giọng nói này khiến cô muốn ngủ thêm chút nữa.

Lúc này Bộ trưởng Bộ Công thương đang ngồi bên trái Mặc Lộ Túc, còn Bộ trưởng Bộ Giáo dục ngồi bên trái, bên dưới có thêm một nhân viên đi cùng.

“Anh đang ở đâu thế?” Tân Nhạc ôm con khỉ, nhẹ nhàng hỏi.

“Đang ở bên ngoài ăn cơm cùng lãnh đạo. Em dậy rồi thì đi ăn cơm trước đi, anh xong việc sẽ gọi điện thoại cho em.” Mặc Lộ Túc nói xong, đợi cho người ở đầu dây bên kia nói xong mới ngắt máy.

“Cô Mặc đó hả?” Bộ trưởng nhìn Mặc Lộ Túc đặt điện thoại xuống mới cười cười hỏi chuyện.

Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, “Vợ tôi cũng là người thành phố S.”

“Trùng hợp thế, cô Mặc là người thành phố S nên lần này cậu Mặc đến thành phố S cùng với vợ sao?” Hai mắt của ông bộ trưởng bỗng chốc sáng ngời lên, tập đoàn hàng đầu này vốn khó lấy lòng, bây giờ lại thành con rể thành phố S, mối quan hệ này cũng gần gũi hơn rồi.

“Có thể coi như vậy, em trai của vợ tôi xảy ra chút chuyện, cho nên tôi tới đây giải quyết.” Mặc Lộ Túc điềm đạm trả lời, ánh mắt anh lướt qua hiệu trưởng trường trung học Gia Hoa đang ngồi cách đó không xa.

Vị hiệu trưởng đó khựng lại, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn.” Chu Bái Bì bước vào, cúi đầu khom lưng nói, nhưng không ngờ lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mặc Lộ Túc đang ngồi ở ghế khách chính.

Mặc Lộ Túc cũng đang nhìn ông ta, nhưng nụ cười trên môi anh có vài phần lạnh lùng.

“Bộ trưởng Lưu, vị này là...?” Mặc Lộ Túc đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Đây là...?” Bộ trưởng Lưu hiển nhiên cũng không biết.

Hiệu trưởng trường trung học Gia Hoa vội vàng đứng dậy, “Đây là đổng sự Chu của trường chúng tôi, cũng là chủ tịch hội phụ huynh học sinh.”

Mặc Lộ Túc không nói gì nữa, hiển nhiên cũng không ai buồn quan tâm đến vị đổng sự Chu này.

“Ban nãy cậu Mặc nhắc tới chuyện của em vợ, không biết cậu ấy đang làm việc ở đâu?” Bộ trưởng Lưu lại hỏi.

“Đang theo học ở Gia Hoa, năm nay học lớp 12.”

Choang...

Bàn tay của vị hiệu trưởng kia run rẩy, chiếc cốc trên tay rơi ngay xuống đất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2734: Lấy gì để so sánh (10)
“Năm nay 12 hả, vậy là sắp thi đại học rồi?” Bộ trưởng Lưu nói.

“Học sinh của Gia Hoa sao? Tỉ lệ thi chuyển cấp của Gia Hoa mấy năm gần đây rất khá. Năm nay Gia Hoa có một học sinh tên là Tân Dương nằm trong danh sách tuyển thẳng của Thanh Hoa, cậu nhóc này khá lắm đó.” Bộ trưởng sở giáo dục cũng nói, “Hiệu trưởng Cẩu, học sinh trường ông đúng là toàn nhân tài nhỉ.”

Nụ cười của hiệu trưởng Cẩu lúc này trông còn khó coi hơn cả khóc, ông ta cảm thấy mình giẫm phải mìn rồi.

Chu Bái Bì đang định nói gì đó đã bị hiệu trưởng Cẩu kéo một cái.

“Trường học tốt cần được nâng đỡ, nhưng ngoài nâng đỡ ra, cũng cần một người lãnh đạo tốt, một hiệu trưởng tốt. Dù sao thì trường học cũng là nơi sạch sẽ, những đứa trẻ chưa bước chân ra ngoài xã hội có suy nghĩ vô cùng thuần khiết, không giống những người từng trải lăn lộn trên thương trường như chúng ta.” Giọng Mặc Lộ Túc cũng nhẹ bẫng.

Hiệu trưởng Cẩu run như cầy sấy.

Ánh mắt của Chu Bái Bì cứ lấm la lấm lét liếc trộm Mặc Lộ Túc đang nói chuyện cùng bộ trưởng.

Mặc Lộ Túc vừa nói chuyện với những người kia vừa thấy rõ những hành động lén lút này của ông ta.

“Em trai của cô Mặc xảy ra chuyện gì mà cần cậu Mặc phải đích thân đứng ra giải quyết thế này? Hôm nay có hiệu trưởng Cẩu ở đây, chi bằng nói với hiệu trưởng đôi câu, để ông ấy về hỏi lại xem.” Bộ trưởng lại dẫn dắt câu chuyện về vấn đề này.

Mặc Lộ Túc đặt cốc rượu xuống, nhìn về phía bên kia, mở lời, “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, đã tiến hành theo trình tự pháp lý rồi, cá nhân tôi không thích ỷ thế bắt nạt người khác, cứ theo trình tự pháp lý thì tốt hơn, ông nói có phải không?”

Không ai trong chỗ này là kẻ ngốc, nghe câu này của Mặc Lộ Túc, trong lòng họ cũng có sự cân nhắc rồi, nhất là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, sắc mặt của ông ấy đã trở nên vô cùng khó coi.

“Tôi xin phép vào phòng vệ sinh một chút.” Bộ trưởng nói xong, đứng dậy, cố tình nhìn hiệu trưởng Cẩu, sau đó mới rời đi.

Mặc Lộ Túc chậm rãi nâng cốc lên, tiếp tục nói chuyện với bộ trưởng.

Bên ngoài phòng ăn.

Bộ trưởng Bộ Giáo dục đã nhìn ra vấn đề, “Mặc Lộ Túc nói câu đó có ý gì? Em trai của cậu ta học ở trường các ông đúng không? Xảy ra chuyện gì rồi, ông không nghe ra ý tứ của Mặc Lộ Túc à?”

Hiệu trưởng Cẩu đưa tay quệt mò hôi, “Gần đây ở trường có xảy ra một chuyện, Tân Dương đánh nhau với Chu Học Vĩ, bị đuổi học rồi.”

“Cái gì, Tân Dương bị đuổi học rồi?” Bộ trưởng kinh ngạc, kéo hiệu trưởng Cẩu đi xa hơn một chút, “Tôi vừa mới nhắc tới chuyện Tân Dương được chọn đi học, ông đã đuổi người đi rồi? Chu Học Vĩ kia là ai? Đánh nhau mà chỉ đuổi có một người?”

“Chu Học Vĩ là con trai của đổng sự Chu, cho nên...”

“Cái ông này...” Bộ trưởng tức giận, nhấc chân lên đạp cho hiệu trưởng một cái. Hiệu trưởng Cẩu loạng choạng một hồi mới đứng vững được, “Được lắm, ông học được cái thói ỷ thế bắt nạt người khác rồi đúng không? Câu nói kia là nói vào mặt các ông đúng không? Sao hả, lần này chết chưa, Tân Dương là em vợ của Mặc Lộ Túc, mấy ông lấy cái gì mà sánh với nó? Lấy gì để so sánh? Bao nhiêu doanh nghiệp ở thành phố S này đều là của nhà họ Mặc hết, đến cả bộ trưởng còn phải nịnh người ta, ông thì giỏi rồi, đuổi học cả em vợ người ta cơ.” Bộ trưởng nói xong, dường như vẫn chưa hả giận, lại đạp cho hiệu trưởng một cái.

Hiệu trưởng cũng hết hồn, “Chuyện này, tôi cũng đâu ngờ chống lưng của Tân Dương là nhân vật cỡ này chứ?”

“Không ngờ tới thì ông dám làm như thế hả? Quốc gia cho ông quyền lợi là để ông ỷ thế khinh người đấy à? Ông giỏi, ông giỏi lắm, Mặc Lộ Túc nói rồi đấy, đã tiến hành theo trình tự pháp luật rồi đấy, ông cứ đợi bị cách chức đi. Chu Bái Bì ấy là cái thá gì, không bằng cái đầu ngón tay của Mặc Lộ Túc.” Bộ trưởng nói xong, tức giận đi vào phòng ăn.

Để mặc hiệu trưởng đứng ngoài với khuôn mặt trắng bệch.

Cách đó không xa, Mặc Lộ Túc vừa quay về từ phòng vệ sinh đang nhếch môi nhìn cảnh này. Anh đi tới bên cạnh hiệu trưởng Cẩu, mỉm cười, “Sao hiệu trưởng Cẩu đứng đây mãi thế, vào trong thôi.” Anh nói xong bèn lướt qua người hiệu trưởng Cẩu mà vào phòng.

Nhưng trong khoảnh khắc anh quay người, nụ cười trên khóe miệng khiến cho hai chân hiệu trưởng Cẩu mềm oặt cả ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2735: Chưa từng nói (1)
Tuy rằng Mặc Lộ Túc vừa tiến vào thương trường, nhưng dù gì cũng người nhà họ Mặc, cho nên giải quyết được rất nhiều việc mà không tốn sức. Anh không hề hứa hẹn đầu tư vào bất kỳ ngôi trường nào, nhưng cũng không phủ nhận chuyện mình muốn đầu tư. Anh chỉ nói, đợi khi chuyện của em vợ kết thúc sẽ bàn kỹ hơn với bộ trưởng.

Câu nói này khiến hai chân hiệu trưởng Cẩu mềm nhũn, không phải đang nói tới việc xử lý trường của ông sao?

Hơn nữa điều này cũng khiến hiệu trưởng Cẩu hiểu rằng, ông đã đạp phải tấm sắt rồi.

Sau bữa cơm trưa, bộ trưởng có ý mời Mặc Lộ Túc đi xem xét nơi khác, nhưng Mặc Lộ Túc đã đứng dậy chối từ, “Bộ trưởng Lưu, ngại quá, vợ tôi vẫn còn đợi ở nhà, tôi phải về rồi.”

“Hiếm khi thấy cậu Mặc lo chuyện gia đình như vậy, tôi cũng không làm khó cậu Mặc nữa, khi nào có thời gian lại mời cậu Mặc tới gặp mặt nhé.” Bộ trưởng Lưu cười khà khà, đi ra ngoài cùng Mặc Lộ Túc.

“Sẽ có thôi, tạm thời tôi chưa rời khỏi thành phố S, tôi và vợ sẽ ở đây vài tháng, có thời gian tôi sẽ đích thân tới thăm hỏi Bộ trưởng Lưu.” Mặc Lộ Túc nói dứt câu, thư ký đã lái xe tới.

Thư ký của Bộ trưởng Lưu mở cửa xe giúp Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu cảm ơn, sau khi tạm biệt bộ trưởng mới lên xe rời đi.

“Cậu Mặc này trông nhẹ nhàng nho nhã quá, chẳng giống người làm kinh doanh gì cả.” Người bên cạnh bộ trưởng nói.

“Đừng thấy Mặc Lộ Túc nhẹ nhàng nho nhã như vậy mà xem nhẹ. Lúc cậu ta tàn nhẫn cũng không yếu thế hơn ông anh họ Sở Ninh Dực của mình đâu. Bên phía trường học tôi không cần biết đã xảy ra chuyện gì, các ông nhanh chóng giải quyết ngay cho tôi, nếu không thì mối họa này các ông sẽ phải tự gánh đấy.” Bộ trưởng Lưu nói xong cũng lên xe đi luôn.

Tất cả các hiệu trưởng không muốn bước chân xuống vũng nước đục, ai nấy nhanh chóng rời đi.

“Chỉ là một kẻ ngoại tỉnh thôi mà? Tôi tìm người...”

“Tìm người cứu cái thân ông đi.” Hiệu trưởng nói xong, tức tối trừng mắt nhìn Chu Bái Bì, sau đó vội vàng rời đi, ông ta cũng phải đi tìm người cứu mình nữa chứ.

Phiên tòa được mở vào buổi chiều.

Mặc Lộ Túc không đi, Tân Nhạc cũng không đi, chỉ có Tân Dương và bố mẹ cô đi.

Tân Nhạc trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, “Tại sao không cho em đi?”

“Sức khỏe của em không được tốt, mà sức khỏe của anh thì rõ rành rành là không cho phép. Anh không ở bên cạnh em, anh không yên tâm.” Mặc Lộ Túc nói rất thản nhiên.

Tân Nhạc: “...”

Ôi chao, sao tự dưng bật ra câu này rồi, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.

Nhưng Tân Nhạc vẫn nhanh chóng đến bên cạnh Mặc Lộ Túc, nhìn anh với vẻ lo lắng, “Anh không sao chứ? Có phải vết thương lại bị rách ra rồi không?”

Cô không quên đâu, bây giờ Mặc Lộ Túc còn chưa được coi là khỏi hẳn.

Mặc Lộ Túc dựa vào ghế, nắm lấy bàn tay đang định xem xét vết thương trên ngực mình, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa, “Ra mở cửa đi.”

Tân Nhạc lo lắng nhìn anh, nhưng vẫn đứng dậy đi xem thử.

“Ai thế?” Tân Nhạc bước tới và cất tiếng hỏi, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy một y tá.

Tân Nhạc vội vàng mở cửa ra. Cô y tá nhấc hộp thuốc trên tay lên, “Có một anh hẹn lịch tiêm từ trước, anh ấy sống ở đây phải không?”

Tân Nhạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc mà đau lòng.

Cô y tá bước vào, lấy thuốc trong hộp ra. Đây là lần đầu tiên có người yêu cầu tiêm tại nhà, còn có thể tự phối hợp các loại thuốc thành đơn thuốc ngay trong lúc nói chuyện điện thoại nữa.

Tân Nhạc chỉ đứng yên đó rồi nhìn cô y tá bận rộn công việc của mình.

Hai ngày nay anh ấy bận rộn vì cô, đến cả lúc nghỉ ngơi cũng bị cô giày vò phải nấu cơm cho cô ăn, nhưng anh lại không hề nói gì cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2736: Chưa từng nói (2)
Mặc Lộ Túc chắc cũng yêu cô một chút nhỉ.

Y tá cắm xong kim truyền, Tân Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra thanh toán chi phí khám bệnh tại nhà cho người ta.

Tiễn y tá đi xong, Tân Nhạc mới nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn dựa người vào ghế sofa. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Trưa nay anh uống rượu à?” Tân Nhạc mím môi hỏi.

“Ừ, uống vài ly cùng lãnh đạo, không đáng là bao.” Mặc Lộ Túc nói xong, anh mở mắt ra nhìn thấy Tân Nhạc với đôi mắt đỏ ửng, vội vàng vươn tay nắm lấy tay cô, “Sao lại khóc rồi, anh thật sự không sao mà, vết thương chỉ hơi viêm thôi.”

“Vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” Tân Nhạc vừa nói vừa có ý định kéo anh đứng dậy.

Bàn tay nắm lấy tay Tân Nhạc của Mặc Lộ Túc không hề động đậy, anh nói, “Chưa được, phiên tòa chưa kết thúc, Chu Bái Bì đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nếu anh đến bệnh viện lúc này, chắc chắn lão sẽ giậu đổ bìm leo. Anh không sao đâu, đỡ anh vào phòng em nghỉ một lát, truyền xong là ổn.”

Tân Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt anh, nhất thời không nói được gì nữa, chỉ có thể đỡ anh chầm chậm đứng dậy, một tay giơ cao bình nước truyền, đi vào phòng.

Giường đơn của Tân Nhạc thuộc loại một mét tám, mình cô nằm có thể ngủ ngon lành, nhưng với một người có vóc dáng hơn một mét tám như Mặc Lộ Túc thì hơi khó khăn.

“Hay là qua phòng ba mẹ em nhé?” Tân Nhạc treo bình nước xong, hỏi anh. Nhưng khi cô quay đầu lại, người trên giường đã ngủ rồi, chân anh còn vắt lên thành giường.

Tân Nhạc điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền. Cô ngồi xuống thảm trải sàn bên cạnh giường, chống cằm nhìn người đàn ông trên giường.

Mặc Lộ Túc không phải kiểu người đối tốt với ai đó vì trách nhiệm, nếu không trước kia anh sẽ không đối xử với cô như vậy. Cho nên bây giờ anh như vậy, có thể xác nhận rằng, vì cô là cô, cho nên anh mới đối tốt với cô.

Nguyên nhân này, có được tính là tình yêu không?

Nhưng trước nay, tại sao anh chưa từng nói yêu cô?

Tân Nhạc thở dài, từ đầu đến cuối không nỡ nhắm mắt lại, như thể chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ không nhìn thấy anh nữa.

Phiên tòa diễn ra rất thuận lợi. Lúc bốn rưỡi chiều mẹ Tân Nhạc gọi điện về, bà nói con trai của Chu Bái Bì căn bản không hề bị thương, cũng không bị thương nặng như Tân Dương, nhưng vì những hành vi độc ác của mình nên hai cha con nhà họ Chu đều bị tuyên án.

Tân Nhạc nghe giọng nói phấn khởi của mẹ, nhìn về phía Mặc Lộ Túc một lần nữa, những thứ này đều là công lao của anh ấy.

Ngày mai Tân Dương có thể đi học lại, bên phía trường học cũng xin lỗi công khai, cùng với đó tư cách học sinh tuyển thẳng của Tân Dương cũng được công bố.

Mẹ Tân Nhạc vui vẻ mua rất nhiều đồ ăn, nhưng khi về đến nhà, bà liền phát hiện ra Mặc Lộ Túc bị sốt rồi.

Sự phấn khởi biến mất trong phút chốc, mẹ Tân Nhạc sờ đầu Mặc Lộ Túc, “Sốt cao thế này mà còn không đi bệnh viện?”

Tân Nhạc đang cố gắng giảm nhiệt độ cho Mặc Lộ Túc bằng phương pháp vật lý, nghe câu nói nôn nóng của mẹ, cô ngẩng đầu nhìn lên, “Bị viêm dẫn tới sốt đấy ạ, không sao, ba, lát nữa ba chạy qua bệnh viện giúp con, con viết đơn thuốc, ba đi mua ít thuốc cho con nhé.”

“Được rồi, con cứ viết đi, Tân Dương, chạy xuống quầy thuốc dưới tầng mua miếng dán hạ sốt đi.” Bố Tân Nhạc cũng sốt ruột.

Mẹ Tân Nhạc và Tân Dương mỗi người bận một việc, Tân Nhạc thấy Mặc Lộ Túc mở mắt ra, vội vàng hỏi anh, “Thế nào rồi, chúng ta tới bệnh viện đi được không?”

Mặc Lộ Túc lắc đầu, bàn tay nóng rẫy của anh nắm lấy lòng bàn tay cô, “Không sao, truyền xong thuốc tiêu viêm với thuốc hạ sốt là ổn, đừng quên, bản thân em cũng là bác sĩ, một cơn sốt nhỏ thôi mà bác sĩ Tân.” Giọng anh đã khản đặc nhưng vẫn cố an ủi cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2737: Chưa từng nói (3)
Tân Nhạc hơi mím môi, trở tay nắm lấy bàn tay nóng hổi của anh.

“Anh mà còn không biết quý trọng bản thân thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Tân Nhạc nhỏ giọng nói.

“Anh vẫn còn có em mà.” Mặc Lộ Túc nói xong lại nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ, bàn tay nắm lấy tay Tân Nhạc vẫn không buông ra.

Nhưng câu nói bằng chất giọng khàn đặc của anh đối với Tân Nhạc lại như sấm sét giữa trời quang.

Anh ấy nói: Anh vẫn còn có em mà!

Tân Nhạc kìm nén ý nghĩ muốn khóc. Cô cúi đầu cọ trán mình vào mu bàn tay nóng bỏng của anh, “Anh vẫn còn có em, em sẽ quý trọng anh.” Tân Nhạc khe khẽ nói.

Mẹ Tân Nhạc nấu xong bát canh gừng, bưng vào đặt lên bàn, “Uống bát canh gừng đi, toát mồ hôi ra sẽ thấy đỡ hơn.”

Tân Nhạc cảm ơn mẹ rồi cẩn thận đỡ Mặc Lộ Túc ngồi dậy, bưng bát canh gừng, từ tốn đút cho anh.

Mẹ Tân Nhạc cứ hé miệng như định nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn quay lưng đi ra ngoài.

Lúc này Tân Dương cũng đã chạy về nhà, chưa nói năng gì đã chạy vào phòng Tân Nhạc.

Ba Tân Nhạc đang đi qua đi lại trong phòng khách, ông cũng rất lo lắng cho con rể.

“Nhạc Nhạc vừa nói cảm ơn với em.” Mẹ Tân Nhạc nói vậy, dường như bà mất mát đến sắp bật khóc.

Ba Tân Nhạc nghe được câu mà mẹ Tân Nhạc nói, ông khựng lại, cảm giác thất vọng bỗng chốc trào lên trong lòng. Con gái của họ, thực sự phải gả cho người khác, phải sống vì người khác rồi.

Ba Tân Nhạc bước tới ôm lấy vợ mình.

“Trước kia anh cảm thấy con gái mình sắp gả đi, sắp phải gả cho người khác rồi, nhưng hôm nay mới thực sự cảm thấy, con gái của chúng ta đã gả cho người ta thật rồi. Lần này nó không nói cảm ơn chúng ta vì bản thân nó mà vì một người khác. Con gái của chúng ta thành vợ của người khác thật rồi.”

Ba Tân Nhạc vỗ nhẹ lên vai vợ mình, cảm giác này được gọi là xót xa phải không.

Mặc Lộ Túc sốt cao do vết thương bị viêm. Tân Nhạc tiến hành phương pháp hạ sốt vật lý xong, viết một đơn thuốc để Ba Tân Nhạc đi mua.

Tân Dương cũng luôn túc trực bên cạnh, không hề có ý định đến trường học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thằng bé đã có trong danh sách tuyển thẳng rồi, có lười tí cũng không sao.

“Chị, lần này chị thực sự muốn ở bên cạnh anh rể à? Lần trước chị còn nhốt anh ấy ở ngoài cơ mà?” Tân Dương vừa thay khăn bông mới giúp Tân Nhạc vừa hỏi.

Tân Nhạc nhận lấy chiếc khăn bông lạnh toát mà Tân Dương đưa cho, nhẹ nhàng lau cánh tay cho anh, “Trước kia chị luôn trách anh ấy, thực ra bây giờ nghĩ lại, chị chưa từng thực sự hiểu anh ấy, cũng chưa từng nghĩ tới việc rốt cuộc anh ấy cần gì. Lần trước là lỗi của cả hai người, nhưng chị lại đổ hết tội lên đầu anh ấy.”

“Em cũng cảm thấy vậy, anh rể căn bản không giống dạng người cố ý tổn thương người khác.” Tân Dương vẫn vô cùng hài lòng với người anh rể này.

Tân Nhạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn em trai mình, đúng là một câu vuốt đuôi.

“Vậy, chị, chị có yêu anh rể không?” Tân Dương lại hỏi.

Cả thế giới này đều biết cô yêu Mặc Lộ Túc, cho dù cô chưa từng nói với anh.

Tân Nhạc không trả lời. Tân Dương lại nói tiếp, “Em biết, chắc chắn chị yêu anh rể đến mức không thể kiềm chế nổi, mà anh rể cũng rất yêu chị. Không biết hai người đang giày vò nhau chuyện gì nữa.”

“Chị không biết.” Tân Nhạc đột nhiên nói, đổi chiếc khăn nóng hổi trên tay thành một cái khác, câu nói này nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được.

Không biết cái gì?

Tân Dương nhìn Tân Nhạc với vẻ tò mò, “Không biết gì cơ?”

Tân Nhạc đưa tay sờ lên trán Mặc Lộ Túc, hình như không còn nóng bỏng như ban nãy nữa.

“Không biết anh ấy có...” Tân Nhạc nói, nhưng khựng lại ngay ở từ ấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2738: Chưa từng nói (4)
Yêu chị không.

Chỉ có mấy chữ ấy thôi, nhưng đối với Tân Nhạc, bất luận thế nào cũng không nói ra được.

Tân Dương nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của chị, đứng dậy xì một tiếng, “Thật không biết phụ nữ các chị từ sáng đến tối cứ lo nghĩ cái gì đâu đâu? Cứ phải ép người đàn ông nói câu yêu chị mới là yêu chị hả? Bao nhiêu người đàn ông ở nhà ôm vợ ngọt nhạt yêu thương, bước chân ra cửa đã cặp...”

“Biến ra ngoài.” Tân Nhạc cầm cái khăn ném thẳng vào cậu em.

Tân Dương hầy một tiếng, nhanh chóng chạy ra.

“Phụ nữ các chị toàn lừa mình dối người thế thôi.” Khi Tân Nhạc túm lấy một cái khăn khác, Tân Dương quả quyết đóng cửa lại.

Tân Nhạc nhìn cánh cửa phòng với vẻ hung dữ. Thằng nhóc Tân Dương ngứa đòn này, sớm muộn gì cũng có ngày cô được nhìn thấy nó khóc.

“Phụ nữ các em đúng là như vậy thật.” Giọng nói khàn khàn vang lên.

Tân Nhạc kinh ngạc, làm rơi ngay chiếc khăn đang cầm trên tay xuống đất, quay đầu nhìn người đàn ông đã tỉnh dậy, đôi mắt phủ đầy hơi nước vì cơn sốt của anh khiến nó trông có vẻ đẹp yếu ớt.

Nhưng trong đôi mắt đó rõ ràng có ý cười.

Tân Nhạc khẳng định, người đàn ông này đang cười vào mặt cô.

“Anh cười gì? Hết khó chịu rồi hả?” Tân Nhạc tức đến mức thở hổn hển, kiểu tức này trông như bị người ta nhìn thấu suy nghĩ vậy.

Tâm trạng Mặc Lộ Túc càng lúc càng tốt hơn, dường như cô càng tức giận, tâm tình anh càng tốt, không có lý do gì hết.

“Ban nãy em nói, em không biết anh làm sao cơ?” Mặc Lộ Túc khàn giọng hỏi.

Nhưng đối với Tân Nhạc, giọng nói này quá mê hoặc.

“Không có gì.” Đầu Tân Nhạc cúi như sắp chạm vào lồng ngực.

Mặc Lộ Túc khẽ cười, giọng nói này dường như khiến lồng ngực Tân Nhạc phải run lên.

Tân Nhạc vẫn không nói gì, chỉ bấu chặt lấy chiếc khăn bông trong tay, là chiếc khăn bông nhặt từ dưới đất lên mà vẫn chưa kịp để sang một chỗ.

“Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc đột nhiên gọi.

Tân Nhạc vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu như biển cả của anh.

“Tân Nhạc, anh nghĩ anh...”

“Chị ơi.” Mặc Lộ Túc còn chưa nói hết câu, cửa phòng Tân Nhạc đã đột ngột bị đẩy ra.

Không phải Tân Dương, bởi vì người bước vào là một cô gái.

Mặc Lộ Túc buông bàn tay đang nắm lấy tay Tân Nhạc ra, nhìn về người con gái gần như không có tí lịch sự nào đang đứng ở cửa. Cô ta đã không gõ cửa trước khi vào.

Mặc Lộ Túc rất ghét điều này.

Tân Nhạc cũng phiền muộn lắm, rốt cuộc anh ấy muốn nói gì?

Nhưng người ta đến mất rồi, cô còn nói gì được đây?

Cho nên Tân Nhạc đặt khăn bông trên tay xuống, đứng dậy nhìn về phía Liễu Đường đang đứng ở cửa mà nhìn Mặc Lộ Túc chằm chằm, “Đường Đường, sao em lại đến đây?”

Liễu Đường vẫn nhìn Mặc Lộ Túc nhưng lại nói, “Mẹ em nói hôm nay mở phiên tòa của Tân Dương, bảo em qua xem thế nào.”

Thực ra mẹ cô ta nói thế này, mày nhìn chị mày tìm được thằng chồng như thế nào kia kìa, mày nhìn lại mày xem!

Cho nên cô ta thấy không phục mới tới đây xem thử chị cô ta tìm được người chồng tốt cỡ nào, nhưng lúc này nhìn thấy Mặc Lộ Túc, bất giác cô ta đã bị hút mắt vào anh.

Ánh mắt sáng ngời ngời như thế, có đứa ngu mới không nhìn ra được.

“Nhạc Nhạc, em đưa em họ ra ngoài đi, anh không sao, anh nằm nghỉ một lát.” Mặc Lộ Túc không buồn liếc Liễu Đường một cái, anh chỉ nắm lấy tay Tân Nhạc.

Tân Nhạc gật đầu, thấy khuôn mặt không có biểu cảm ghét bỏ người nhà cô mới thấy yên tâm đỡ Mặc Lộ Túc nằm xuống, “Có gì cần thì gọi em nhé.”

“Chị ơi, chị để anh rể lại một mình không tốt lắm đâu, mà trông anh rể nằm trên giường ấy có vẻ không thoải mái nhỉ?” Liễu Đường lớn giọng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2739: Chưa từng nói (5)
Tân Nhạc ngẩng đầu, nhìn Liễu Đường một cái, không để lại dấu tích gì, “Ra ngoài đi.”

Liễu Đường ngẫm nghĩ. Nhưng khi thấy Tân Nhạc có vẻ không cho cô ta cơ hội để từ chối, cô ta vẫn phải nuốt những lời định nói vào trong, nhìn Mặc Lộ Túc thêm một lần nữa mới theo Tân Nhạc ra ngoài.

Liễu Đường gầy, đen và thấp hơn Tân Nhạc một chút. Cho nên nếu so với Tân Nhạc, Liễu Đường không chỉ đơn giản là không xinh, mà còn hơi xấu.

“Cậu ơi, Dương Dương giỏi quá đi, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nữa ạ.” Liễu Đường híp mắt nói.

Tân Dương đang chơi game ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta một cái, chẳng buồn biểu cảm gì thêm, cúi đầu chơi game tiếp. Cậu không có tí ti hảo cảm nào với người chị chỉ biết kiếm lợi cho bản thân này cả.

Tân Nhạc vào bếp giúp mẹ cô nấu cơm, vẫn nghe thấy tiếng Liễu Đường ở bên ngoài hỏi thăm tình hình Mặc Lộ Túc.

“Con vào đây làm gì? Vào phòng chăm Lộ Túc đi. Bây giờ Liễu Đường qua đây, không biết bác con đã nói gì với nó nữa.” Mẹ Tân Nhạc vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài.

“Mặc Lộ Túc ngủ rồi.” Tân Nhạc nói xong, tránh khỏi bàn tay mẹ, tiếp tục nhặt rau, “Còn nghĩ thế nào đây? Ban nãy Liễu Đường nhìn Mặc Lộ Túc mà hai mắt như lồi cả ra ngoài. Con chỉ sợ Mặc Lộ Túc nghĩ người nhà chúng ta là cái dạng ấy.”

Mẹ Tân Nhạc thở dài, “Sao con bé này ngốc thế nhỉ, nếu đã như thế, con còn vào đây làm gì?”

“Mặc Lộ Túc bảo con đưa nó ra ngoài mà, con làm thế nào được?” Tân Nhạc cũng rất vô tội.

“Con bé này, mẹ biết nói con thế nào bây giờ? Nó bảo con ra ngoài là con ra ngoài luôn hả? Con bảo Liễu Đường ra ngoài không phải được rồi sao?” Mẹ Tân Nhạc nhìn con mình bằng ánh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép.

Tân Nhạc vẫn nói rất thản nhiên, “Anh ấy nói vậy rồi mà.”

Mẹ Tân Nhạc cảm thấy mình tức đến mức đau cả gan, sao bà lại có đứa con gái ngớ ngẩn thế cơ chứ, “Được rồi, được rồi, con vào đó đi.”

Tân Nhạc mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì đó.

Tân Nhạc bỏ cọng rau xuống, quay người đi ra khỏi bếp. Liễu Đường vốn đang nói chuyện với ba Tân Nhạc, nhìn thấy Tân Nhạc bước ra, vội vàng đứng dậy, bắt đầu nịnh hỏi, “Chị ơi chị xong việc rồi ạ?” Liễu Đường nói xong rồi theo Tân Nhạc đi vào.

Tân Nhạc nheo nheo mắt, “Ừm, em nói chuyện với ba chị đi. Lúc trước ba chị cứ nói lâu lắm không được gặp em rồi. Cũng gần một năm em không qua chơi, bây giờ em tới rồi, nói chuyện với ba chị thêm một chút nhé, chị vào phòng trước.” Tân Nhạc nói xong, không đợi Liễu Đường phản ứng, cô đã vào phòng, đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa phòng, Tân Nhạc thấy hơi tức giận, có phải em họ mình quá đáng lắm không, tuy Mặc Lộ Túc có bản lĩnh khiến người ta phải ái mộ, nhưng dù sao thì cô vẫn ở đây cơ mà.

Tân Nhạc đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống, nhìn người đang ngủ kia, nếu không thì họ mau chóng quay về thành phố A cho xong.

Cô không thích việc anh bị người ta tơ tưởng, nhất là khi đối phương là người xung quanh mình.

Hơn nữa ban nãy rõ ràng Mặc Lộ Túc định nói gì đó, sau cùng bị Liễu Đường quấy rầy. Hầy, ban nãy rốt cuộc anh ấy định nói gì nhỉ?

Tân Nhạc đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mặc Lộ Túc, vì ốm nên sắc mặt anh có vẻ tái nhợt không giống bình thường.

“Mặc Lộ Túc, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào đâu. Nhưng anh thì sao, haizz, thôi vậy, không cần nói nữa.” Tân Nhạc nói xong, nghiêng người ghé vào giường, nằm xuống bên cạnh anh, cho dù chỉ cần lật người một cái cô sẽ lăn xuống đất, nhưng cô muốn dựa vào anh sát sạt như vậy, dường như chỉ có như vậy mới khiến cô yên tâm hơn.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, tựa như cứ thế này có thể kéo dài mãi mãi.
 
Top