Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2740: Chưa từng nói (6)
Tân Nhạc phát hiện ra, từ sau hôm đó, cô em họ cả năm trời không đến nhà mình bỗng trở thành khách quen.

Hầu hết thời gian cô ta tìm đều tài bắt chuyện cùng Mặc Lộ Túc.

Ví dụ như, anh rể ơi, em muốn tới thành phố A làm việc, anh có thể tìm việc giúp em không?

Câu trả lời của Mặc Lộ Túc là, tôi và chị cô đều là bác sĩ, tìm được công việc sợ rằng cũng không phù hợp với cô.

Hoặc ví dụ như, anh rể ơi, nếu đến thành phố A, em có thể tới tìm anh không?

Mặc Lộ Túc trả lời như vậy nè, cô có thể tìm chị cô, tôi và chị cô luôn ở bên nhau, nhưng chắc không thể ở trong nhà tôi được, tôi có thể giúp cô tìm khách sạn.

...

Cứ như vậy như vậy...

Ban đầu Tân Nhạc có chút cáu kỉnh, nhưng dần dần cô phát hiện ra Mặc Lộ Túc nói năng còn độc địa ngoa ngoắt hơn cô nhiều, cô hoàn toàn không cần lo lắng gì hết.

Cơ thể Mặc Lộ Túc dần có chuyển biến tốt, thời gian bất giác cũng tiến vào cuối tháng Ba, đầu tháng Tư.

Hôm đó Mặc Lộ Túc đưa Tân Nhạc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Trên đường đi, Tân Nhạc nói chuyện với Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn, kể cho họ nghe về nhân vật không tầm thường như em họ cô.

Mặc Lộ Túc đích thân lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt về người đang ngồi trên ghế phụ ôm điện thoại gõ chữ nhắn tin.

[Tân Nhạc: Cho nên tôi không biết nó đang nghĩ cái gì nữa. Sáng nay tôi với Mặc Lộ Túc ra ngoài từ sớm rồi, chắc lát nữa nó lại tới nhà tôi điểm danh đấy.]

[Thủy An Lạc: Há há há há, đây là câu chuyện dài kỳ hay nhất mà gần đây tôi nghe được đấy, không ngờ đàn anh còn có khả năng như này cơ đấy?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Em họ của bà không hiểu tiếng người à?]

[Thủy An Lạc: Nó chỉ sống trong thế giới của mình mãi không chịu chui ra thôi.]

[Tân Nhạc: Chuẩn cơm mẹ nấu.]

[Thủy An Lạc: Nhưng bà không lo em họ bà nhân lúc này để bò lên giường đàn anh hả?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Há há há há, vấn đề này sắc bén gớm nha.]

[Thủy An Lạc: Tao chỉ nói sự thật thôi.]

Tân Nhạc lặng lẽ liếc mắt nhìn Mặc Lộ Túc, dường như giữa họ thực sự không có...

[Thủy An Lạc: Thì đúng là thế mà, nghĩ mà xem, đàn anh được mỗi lần ăn thịt vào hôm đón năm mới, sắp hai tháng rồi còn gì, chậc chậc chậc...]

[Tân Nhạc: Bà trở nên đen tối như thế từ bao giờ vậy?]

[Thủy An Lạc: Bà con cô bác kết hôn sinh con cả rồi, đừng bảo không biết vận động tạo em bé là như nào nha?]

[Tân Nhạc: Tôi quỳ rồi.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Ha ha ha ha, tôi phải đi làm việc đây, hai người chém tiếp đi.]

Nhưng Tân Nhạc nghĩ, hình như là thế thật. Nhưng lần trước cô mang bầu, mấy tháng liền Mặc Lộ Túc không đụng tới người cô, cô thấy Mặc Lộ Túc nhịn giỏi lắm.

Mặc Lộ Túc bị bệnh sạch sẽ, mà còn là sạch sẽ quá mức cơ, Tân Nhạc có thể hoàn toàn tin tưởng anh.

“Nhìn anh làm gì?” Mặc Lộ Túc đột nhiên hỏi.

Tân Nhạc vội vàng lắc đầu, xoay khuôn mặt đã đỏ lên của mình ra bên ngoài.

Mặc Lộ Túc: “...”

Cô đang xấu hổ đấy hả?

Nhìn anh mà cũng xấu hổ được hả?

Xe chạy tới bệnh viện, bởi vì Mặc Lộ Túc đã hẹn trước, cho nên xếp hàng một lúc đã tới số của họ.

Đây có thể coi như lần đầu tiên họ làm siêu âm có thể nhìn thấy đứa trẻ, Tân Nhạc thấy hơi căng thẳng, Mặc Lộ Túc cứ nắm chặt lấy tay cô.

Tất cả công tác chuẩn bị hoàn tất, Tân Nhạc nằm trên giường. Mặc Lộ Túc vừa nắm tay cô vừa nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình, trong tử cung đã có một chấm nhỏ màu đen làm tổ ở đó, tình hình làm tổ rất thành công.

Nhưng Mặc Lộ Túc cứ nhìn chằm chằm vào chấm đen đó, hai hàng lông mày chưa hề giãn ra, giống như hình dáng của chấm đen đó không bình thường.

Điều này có nghĩa là, quá trình phân tách của đứa trẻ này có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi thuốc.

Đây là một tin rất xấu.

Ít nhất đối với họ là như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2741: Chưa từng nói (7)
Bác sĩ kia không nhìn ra cái gì, chỉ nói cho bọn họ rằng trước mắt tình trạng vẫn tốt, thế nhưng Mặc Lộ Túc lại nhìn ra được.

Anh bảo bác sĩ kia in tấm ảnh siêu âm ra, sau đó đỡ Tân Nhạc đứng dậy.

Tân Nhạc vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Mặc Lộ Túc. Lúc anh cau mày là cô đã biết mọi chuyện không thuận lợi như bọn họ đã hy vọng rồi.

Cuộc kiểm tra kết thúc, Tân Nhạc vẫn một mực chú ý vẻ mặt giả bộ bình tĩnh của Mặc Lộ Túc, không nói một câu nào.

Tân Nhạc vẫn đi theo Mặc Lộ Túc rời khỏi bệnh viện, nhưng vẫn im lặng cúi đầu.

Cho đến khi cả hai lên xe, khi Mặc Lộ Túc đóng cánh cửa lại giống như đem thế giới bên ngoài khóa lại sau cánh cửa ấy.

Tân Nhạc ngồi ở ghế phụ gẩy gẩy ngón tay của mình, một lúc lâu sau mới nói: “Anh nói đi, em có thể tiếp nhận mà.”

Mặc Lộ Túc đưa cái túi trong tay qua cho Tân Nhạc mở ra xem, đợi sau khi cô xem xong rồi thì mới lên tiếng: “Đứa bé đã an toàn vào đến tử cung, nhưng trong quá trình phân tách, nó...”

“Bị ảnh hưởng.” Tân Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve điểm đen nho nhỏ trên tấm hình. Đứa bé này không giống những đứa trẻ khác, nó lớn hơn một chút, thậm chí còn có nhiều hơn một bộ phận nào đó.

Nước mắt của Tân Nhạc dâng lên, nhưng cô cố kìm nén để mình không bật khóc.

Mặc Lộ Túc kéo Tân Nhạc vào lòng mình rồi ôm cô thật chặt: “Khóc đi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”

Làm sao mà anh không khó chịu được chứ, đây chính là đứa con thứ hai của anh, và nó cũng vẫn chưa kịp chào đời.

Tân Nhạc ôm chặt lấy cánh tay của anh, cắn bả vai của anh để cho bản thân không khóc lên thành tiếng. Đứa bé thứ nhất khi được bảy tháng đã rời bỏ cô mà đi, còn đứa bé này thậm chí không được tới hai tháng.

Thế nhưng dù cho khóc như thế nào đi chăng nữa thì sau khi khóc xong, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Mặc Lộ Túc nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, sau đó mới nói: “Chúng ta về thành phố A thôi, điều kiện chữa bệnh bên kia tốt hơn nhiều, nếu dẫn lưu...”

Tân Nhạc đưa tay lau nước mắt rồi nhìn ra phía bên ngoài. Trong một giây thoáng qua cô muốn nói rằng, cô muốn giữ đứa bé này lại, dù nó có tàn tật cô cũng chịu.

Thế nhưng cô không thể ích kỷ như vậy được, không thế ích kỷ để một đứa bé vừa ra đời đã có tật trong khi cô đã biết rõ điều đó từ trước như thế.

Sau khi Tân Nhạc về phòng thì lẳng lặng nằm xuống giường, chiếc giường đã được đổi thành giường đôi, là Mặc Lộ Túc bảo người thay.

Mặc Lộ Túc đứng ở cửa một hồi nhưng không đi vào, bởi vì lúc này anh chẳng thể nói gì cả.

Ba mẹ Tân nhìn phản ứng của hai người họ thì cũng lờ mờ đoán được kết quả. Ba Tân Nhạc ngồi trên sofa cúi đầu thở dài. Mẹ Tân Nhạc thì khóc nức lên: “Chúng nó vừa mới mất đứa bé kia chưa được bao lâu mà, Nhạc Nhạc nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì thế này.”

“Được rồi, hai đứa nó còn trẻ mà, sau này sẽ có cơ hội khác thôi, em cũng không thể vì không nỡ mà để sau này được bé gặp khó khăn được đúng không.” Ba Tân Nhạc nói.

Mẹ Tân Nhạc thở dài, không tiếp tục nói gì nữa.

Ba Tân đứng dậy rồi vỗ vai Mặc Lộ Túc một cái: “Vẫn còn cơ hội khác mà, đừng quá đau lòng.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, đáp lại một tiếng với ông.

Anh cũng biết là hai người họ còn có những cơ hội khác, thế nhưng đứa bé sau này cũng đâu phải là đứa trẻ hiện tại, cũng giống như Tiểu Thiên Tâm của bọn họ đã không thể trở về nữa vậy.

Mặc Lộ Túc ngẫm nghĩ rồi cũng chỉ có thể hụt hẫng cúi đầu.

Đến giờ cơm trưa Tân Nhạc mới đứng dậy rời giường, tâm trạng cũng khá hơn trước đó rất nhiều: “Mẹ, con đói rồi, có gì ăn không ạ?”

“Có có, con muốn ăn cái gì? Giờ mẹ nấu cho con!” Mẹ Tân thấy con gái đòi ăn vội vàng nói.

“Con...” Tân Nhạc còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô quay đầu nhìn thì thấy ba mình đã ra mở cửa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2742: Chưa từng nói (8)
Người bước vào không phải ai khác chình là cô em họ của cô.

Trước đây Tân Nhạc sẽ coi như cô ta không tồn tại, thế nhưng hôm nay cô đang khó chịu cho nên người khác cũng đừng hòng sống bình yên được.

“Cậu, chị, anh rể, mợ!” Liễu Đường quen đường quen nẻo bước vào, hoàn toàn không có ý thức rằng cô ta chỉ là một người ngoài: “Hình như hôm nay sắc mặt của anh rể không được tốt lắm, anh không được khỏe ạ?”

“Liễu Đường! Cô đã đủ chưa?” Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu ác liệt đến mức chính cô cũng phải giật mình.

Càng không cần nói đến Liễu Đường đang liều mạng muốn tới gần Mặc Lộ Túc.

“Chị! Chị phát điên cái gì thế hả?” Đột nhiên bị mắng như vậy khiến Liễu Đường cảm thấy không vui: “Anh rể xem chị của em kìa, tính tình xấu thế không biết!” Liễu Đường vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương nhìn Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc coi như không thấy, đi qua đỡ Tân Nhạc: “Em muốn ăn cái gì thì để anh làm cho em, em về phòng nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, đôi mắt đỏ lên.

“Anh rể! Sao anh có thể nuông chiều chị của em như vậy được chứ? Anh không biết chứ lần trước chị ấy bị người ra bỏ rơi cũng là vì tính tình quá xấu đó!”

“Liễu Đường! Cháu nói bậy bạ cái gì đấy hả?” Ba Tân Nhạc tức giận mắng.

“Cháu đâu có nói sai chứ! Ai chẳng biết chị ấy đã ly dị rồi, mà đã ly hôn rồi thì cậu cũng đâu biết mặt chồng trước của chị ấy là ai đâu! Nói không chừng vì chị ấy không biết tự kiềm chế đấy. Cậu à, cậu không thể vì chị ấy là con gái của cậu mà đi lừa gạt anh rể như thế được!”

“Tôi chính là chồng trước của cô ấy!” Mặc Lộ Túc đỡ lấy thân thể đã tức đến phát run của Tân Nhạc rồi thản nhiên nói.

Vẻ mặt của Liễu Đường lập tức như thể cô ta vừa nuốt phải một con ruồi, nhìn Mặc Lộ Túc một cách khiếp sợ. Sao chẳng có ai nói cho cô ta biết rằng Mặc Lộ Túc chính là chồng trước của chị họ cô ta vậy hả.

“Anh rể! Em không phải là...”

“Cô có ý gì đều không liên quan tới tôi.” Giọng điệu của Mặc Lộ Túc vẫn lạnh lùng như cũ.

“Anh rể! Trước đây anh không đối xử với em như vậy mà.” Liễu Đường tỏ vẻ đáng thương nói. Cái giọng điệu kia của cô ta rõ ràng đang ám chỉ Tân Nhạc đã nói gì đó về cô ta với Mặc Lộ Túc sau lưng cô ta.

Tân Nhạc cười khẩy, con nhỏ này mắc chứng ảo tưởng bị hại đấy hả?

“Liễu Đường, người cần da mặt, cây cần vỏ, hôm nay cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe! Hơn một tháng trời tôi không nói gì thì cô nghĩ tất cả mọi người đều ngu sao? Cô đang nghĩ gì, ai trong chúng tôi cũng biết cả! Tôi và Lộ Túc cũng rất rõ ràng, ba mẹ tôi lại càng rõ ràng rành mạch hơn! Chúng tôi đã định giữ lại chút mặt mũi cho cô nhưng chính cô lại càng ngày càng không biết xấu hổ!” Tân Nhạc trầm giọng nói, sau đó đẩy tay của Mặc Lộ Túc ra rồi đi qua.

“Chị! Chị đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Em suy nghĩ cái gì chứ? Em đến nhà cậu mình chơi thì có làm sao? Chị việc gì phải bôi nhọ em như thế?” Liễu Đường lớn tiếng kêu la, cứ như thể cô ta oan uổng lắm: “Anh rể, anh thấy chưa! Đây chính là chị họ em ấy, tâm hồn của chị ấy đen đúa như thế đấy!”

“Lẽ nào những gì cô ấy nói không phải là thật sao?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc vẫn bình thản như trước.

“Tâm hồn của tôi đen đúa?” Tân Nhạc đột nhiên bật cười thật to, sự bực bội trong lòng dường như dâng lên toàn bộ vào lúc này: “Liễu Đường! Để tôi nói cho cô biết cô đang nghĩ gì nhé! Có phải cô đang chờ Mặc Lộ Túc đúng không? Chờ anh ấy bỏ rơi tôi rồi mời cô thế chỗ của tôi, đây chẳng phải là những gì cô đang nghĩ hay sao? Cô với mẹ cô trước đây quanh năm suốt tháng chẳng buồn đến nhà tôi lấy một lần! Thế mà tháng này bị làm sao thế, đột nhiên cảm thấy quan hệ với ba tôi tốt lên rồi à? Cho nên cả ngày lẫn đêm đều phải chường cái mặt của cô ra?!”

“Chị! Chị...” Liễu Đường không tin nổi vào tai mình, cô ta lùi về sau một bước.

“Tôi làm sao? Trước đây tôi không nói gì, ba mẹ tôi không nói gì cho nên khiến nhà mấy người cảm thấy gia đình tôi rất dễ bắt nạt có đúng không? Bây giờ thì ngay cả người đàn ông của tôi mà cô cũng muốn cướp hả?” Tân Nhạc nói, âm lượng cũng tăng thêm vài phần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2743: Chưa từng nói (9)
Mặc Lộ Túc nghe giọng điệu của Tân Nhạc là biết chuyện đứa bé đã bức cô đến cùng rồi. Nói ra cũng tốt, chỉ có thể coi như Liễu Đường tự đưa đầu vào họng súng thôi. Dẫu sao cô ta cũng chẳng có chỗ nào đáng để người khác đồng tình.

“Chị... em sao có thể làm như thế?”

“Sao lại không thể hả? Liễu Đường, cô thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết, có phải là cô để mắt đến Mặc Lộ Túc rồi đúng không? Tôi như bây giờ chẳng phải là tốt lắm sao? Cứ để anh ấy nhìn thử xem rốt cuộc tôi là hạng người gì, nói không chừng lát nữa là anh ấy bỏ tôi rồi là cô có thể chiếm luôn chỗ đấy!” Tân Nhạc nói rồi cầm cái cốc trên bàn ném thẳng xuống dưới đất.

“AAA...” Liễu Đường thét lên một tiếng sợ hãi: “Chị! Chị điên rồi à?”

“Tôi điên rồi! Cô lập tức cút khỏi nhà tôi ngay đi! Liễu Đường, con mẹ nó tôi nói cho cô biết, Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi! Cô đừng hòng mơ tưởng đến anh ấy. Cô ham muốn anh ấy chính là sự sỉ nhục đối với anh ấy!” Tân Nhạc lớn tiếng gào thét, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Liễu Đường.

Mà Liễu Đường chỉ cảm thấy không tin nổi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Tân Nhạc nổi giận, hơn nữa còn cực kỳ đáng sợ.

“Cút đi!!!” Tân Nhạc nói rồi lại tiếp tục ném một cái cốc khác.

Liễu Đường hét toáng lên. Cô ta hùng hùng hổ hổ như người điên xộc vào lấy túi của mình rồi chạy biến ra ngoài.

Tân Nhạc ngồi xổm xuống dưới đất, tự ôm lấy mình mà bật khóc nức nở. Mặc Lộ Túc đi qua. Anh cũng ngồi xổm xuống rồi ôm lấy bả vai của cô. Anh biết nếu không phải đã đến mức không thể chịu nổi thì cô sẽ không làm như vậy.

Mẹ Tân cũng tức giận, bà nhìn thẳng về phía ba Tân Nhạc, nói: “Nếu chị của anh còn dám bước chân vào cái nhà này, tới lần nào em đuổi lần đấy, chuyện quái gì thế này chứ.”

Ba Tân cũng thở dài nhìn vợ mình tức giận đi vào bếp.

Tân Nhạc nhanh chóng đưa tay gạt nước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn ba mình một cách áy náy cùng đau lòng, sau đó đứng dậy vừa lau nước mắt vừa nói: “Ba, con không sao đâu! Sau hôm nay nhà chúng ta coi như lật mặt với nhà bác luôn rồi.”

Ba Tân Nhạc thở dài, ông cũng đâu thể vì tình chị em mà khiến con gái của mình bị người ta khinh rẻ được đúng không nào?

Ba Tân Nhạc đưa tay ra, nắm lấy bả vai của con gái mình: “Con không phải chịu thiệt thòi là tốt rồi.” Ba Tân Nhạc đang nói thì lại nghe được tiếng mở cửa.

Tân Dương về nhà ăn cơm trưa liền thấy một đống lộn xộn trên mặt đất. Cậu ui chao một tiếng rồi nói: “Con vừa mới thấy Liễu Đường thở phì phò rời đi, mẹ, mẹ đập cốc đấy à?”

“Chị con đấy!” Mẹ Tân vừa nấu cơm vừa nói.

“Nên làm vậy từ lâu rồi mới phải! Chị, nhìn ánh mắt cô ta nhìn anh rể của em đấy, chỉ hận không thể nuốt sống anh rể luôn cho rồi.” Tân Dương chậc lưỡi nói.

Mặc Lộ Túc không lên tiếng, trong đầu anh lúc này chỉ có đúng một câu nói của Tân Nhạc: Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi, con mẹ nó cô đừng hòng mơ tưởng.

Một câu như vậy cứ như được bấm tự động phát mà tua đi tua lại trong đầu anh.

Mặc Lộ Túc là người đàn ông của tôi!

Một câu nói ích kỷ như vậy sao lại khiến người nghe cảm thấy... sướng như thế chứ!

Mặc Lộ Túc chưa bao giờ có cảm giác bản thân mình thuộc về một ai đó, nhưng hiện tại anh cấp thiết muốn biết rằng anh thuộc về người nào. Cho nên Mặc Lộ Túc không kịp đợi Tân Nhạc nói cái gì với Tân Dương mà đã lập tức kéo cô quay về phòng.

“Em... ôi...” Lời của Tân Nhạc còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị Mặc Lộ Túc hung hăng đè lên cánh cửa rồi hôn xuống.

Đây là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc chủ động hôn cô từ sau khi cô xuất viện, một nụ hôn không phải vì uống thuốc mà chỉ đơn giản là một nụ hôn.

Mặc Lộ Túc hôn rất vội vàng, thậm chí còn khiến khóe môi và hàm răng của cô bị đụng vào đau đớn.

“Ôi...” Tân Nhạc giãy giụa, thế nhưng cả người đã bị anh kiềm chế.

Mãi đến khi Tân Nhạc không hít thở nổi nữa, Mặc Lộ Túc mới buông cô ra. Nhưng trán vẫn kề sát trán của cô, nói: “Nói lại câu em vừa nói một lần nữa đi.” Anh thấp giọng nói, giọng điệu lại giống như đang cầu xin cô vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2744: Chưa từng nói (10)
Hơi thở đặc trưng của Mặc Lộ Túc phả lên mặt cô, nóng đến mức cảm tưởng như cháy da.

Tân Nhạc theo bản năng muốn tránh đi, nhưng mà sau lưng cô là cánh cửa cứng ngắc cho nên cô không còn chỗ nào để trốn.

Cô vừa mới nói cái gì cơ?

Hình như vừa nãy cô nói rất nhiều mà, ý của anh là câu nào?

“Cái gì?” Tân Nhạc thực sự không nghĩ ra cho nên chỉ có thể lên tiếng hỏi lại.

Mặc Lộ Túc đưa tay vuốt ve gò má hơi hồng lên của cô, dùng ánh mắt dịu dàng trước nay chưa tùng có nhìn thẳng vào cô, như thể nếu làm như vậy thì anh có thể thu hết vẻ đẹp của cô vào trong đáy mắt của mình.

Tân Nhạc bị Mặc Lộ Túc nhìn chăm chú như thế hai chân bất giác mềm nhũn. Cô nhịn không được phải âm thầm khinh bỉ chính mình. Chẳng phải chỉ là bị một người đàn ông nhìn thôi sao? Có đến mức không tiền đồ thế không chứ?

Nhưng chắc mặt cô không bị đỏ đâu nhỉ, nếu không thì...

“Bộ dạng đỏ mặt của em thật đáng yêu!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng.

Chân của Tân Nhạc mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Mặc Lộ Túc vẫn ôm lấy vòng eo của cô nên cô mới không mất mặt mà ngã tuột xuống đất.

Nhưng Mặc Lộ Túc quyến rũ người khác như vậy thực sự tốt sao?

Tân Nhạc cắn răng một cái để đứng vững cơ thể của mình, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em đói rồi, em muốn đi ăn cái gì đó.”

Tân Nhạc xoay người muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Mặc Lộ Túc kéo vào trong lòng một lần nữa, anh ôm chặt lấy eo của cô, thấp giọng cầu khẩn bên tai Tân Nhạc: “Lặp lại lần nữa đi.”

“Nói gì cơ?” Tân Nhạc nói, giọng điệu mềm mềm nhũn nhũn có chút... mê người.

Mà người bị cô mê hoặc không khiến cô phải thất vọng, cả người Mặc Lộ Túc đột nhiên cứng đờ, sau đó anh dứt khoát ôm ngang Tân Nhạc lên rồi đi về phía giường lớn, đặt người xuống, đè lên.

“Ối...” Tân Nhạc mở to hai mắt của mình, là ai đã kích hoạt một Mặc Lộ Túc khác thế này?

Lần này Mặc Lộ Túc không hôn một cách ngấu nghiến nữa, anh chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời khỏi môi của cô, đôi mắt mang theo sự thương tiếc nhìn thẳng vào cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Anh là gì của em?” Mặc Lộ Túc tốt bụng nhắc nhở.

Tân Nhạc: “...”

Đàn anh à, anh đừng dụ dỗ người khác như thế được không? Em sợ em không kiềm chế được sẽ nhào vào anh đấy~

Tân Nhạc khóc không ra nước mắt nhìn cái người đàn ông nằm trên mình, rõ ràng đang muốn trêu chọc cô, tại sao đột nhiên lại đụng trúng phải công tắc thế hả?

Anh là gì của em?

Là gì?

Ông xã?

Ba đứa nhỏ?

Hai cái này hình như giống nhau cả mà!

Tân Nhạc nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của Mặc Lộ Túc, y như một đứa bé bắt được kẹo, cảm giác hài lòng này hình như là cô đã cho anh.

Tân Nhạc cắn môi, nhưng không ngờ động tác này của mình lại chọc cho người đàn ông phía trên cô lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi của cô, tỉ mẩn lướt qua chỗ cô vừa cắn lấy.

Cả người Tân Nhạc bỗng run lên, cô cảm thấy như có dòng điện vọt từ bàn chân lên thẳng đỉnh đầu rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ thân thể. Hai bàn tay của Tân Nhạc vô thức siết chặt lấy tấm ga giường bên dưới, thấp giọng nỉ non: “Mặc... Mặc Lộ Túc, anh...”

“Anh là gì của em?” Mặc Lộ Túc nhất định muốn ép chính miệng cô phải nhắc lại câu cô vừa nói.

Tân Nhạc có chút khó chịu giật giật người: “Ba mẹ em còn ở bên ngoài mà.”

“Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc nói, anh cắn xuống môi cô như thể đang tức giận khiến Tân Nhạc khẽ hô lên một tiếng.

“Em đang sợ cái gì chứ? Điều gì khiến em không có tự tin đến thế?” Mặc Lộ Túc thấp giọng dò hỏi, trong giọng điệu của anh còn nghe ra được cả cảm giác bất đắc dĩ.

“Em...”

“Chị! Anh rể! Mẹ gọi hai người ra ăn cơm... kìa!” Tân Dương bất ngờ mở cửa xông vào, thế nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã đóng sầm cửa lại, cả gian phòng rơi vào cảm tình cảnh cứng ngắc xẩu hổ vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2745: Không để cô chịu thiệt thòi (1)
Tân Nhạc: “...”

Mặc Lộ Túc: “...”

Mặc Lộ Túc vội vàng đứng dậy rồi vô thức giả vờ ho nhẹ một tiếng.

Tân Nhạc cũng luống cuống lùi về sau mấy bước, thật là, sao lại mất mặt thế này chứ.

Cái thằng nhóc kia đến lúc nào chả được, sao cứ nhè đúng lúc này mà xông vào.

Tân Nhạc ôm ngực ngẩng đầu, không khéo lại thấy được lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên.

Hóa ra Mặc Lộ Túc cũng đang xấu hổ à?

Vừa nghĩ vậy, sự xấu hổ gì gì đó của Tân Nhạc lập tức biến đâu mất. Còn chuyện gì thú vị hơn chuyện thấy Mặc Lộ Túc xấu hổ đâu cơ chứ?

Mặc Lộ Túc ho nhẹ rồi nhìn về phía Tân Nhạc: “Đi ra ăn cơm thôi! Chẳng phải em đói rồi à?”

Tuy đúng là cô đói bụng thật, thế nhưng Tân Nhạc cảm thấy lúc này việc nhìn hai cái lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên càng quan trọng hơn.

Mặc Lộ Túc xoay người đi ra ngoài trước. Tân Nhạc toét miệng hớn hở đi theo đằng sau, chỉ là Mặc Lộ Túc vừa mới đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại.

Tân Nhạc: “...”

Này, trước khi xoay người thì nói trước được không, hù chết cô rồi nè?

Sau khi hai người họ ra ngoài, Tân Dương ôm vẻ mặt như đang xem kịch nhìn bọn họ. Mặc Lộ Túc quyết đoán làm như không thấy, vác theo hai cái tai đỏ bừng ngồi xuống trước bàn ăn.

Tân Nhạc ngồi xuống bên cạnh anh, tâm trạng đã khá hơn trước rất nhiều, nhiều đến mức mà ngay cả ba mẹ cô cũng nhìn ra.

Cho nên mẹ Tân cứ nhìn bọn họ suốt, quả nhiên vẫn là còn rể có cách mà, nhanh như thế mà tâm trạng đã tốt lên được rồi.

“Tân Dương! Về sau vào phòng chị nhớ phải gõ cửa.” Tân Nhạc nhàn nhạt liếc em trai mình.

Chỉ là Tân Nhạc vừa mới nói xong đã bị Mặc Lộ Túc đá chân một cái.

Một cái đá này lộ ra vẻ anh đã tức đến thở phì phò rồi.

Tân Nhạc nhỏ giọng ui chao một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc thì quả nhiên thấy tai của anh lại càng đỏ hơn nữa.

Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Tân Nhạc cười như điên trong câm lặng, không ngờ Mặc Lộ Túc lại có một mặt đáng yêu như này đấy, nhất định là đang muốn cô cười chết đây mà.

“Do hai anh chị không chốt cửa đấy chứ, bây giờ lại trách em à?” Tân Dương lớn tiếng phản bác.

Ba mẹ Tân lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra trong nháy mắt, ánh mắt nhìn hai người họ cũng lộ ra vẻ ngọt ngào, khó xử.

Mặc Lộ Túc vẫn thản nhiên tiếp tục và cơm của mình, có trời mới biết hiện tại cả khuôn mặt anh đã sắp đỏ bừng lên rồi.

Tân Nhạc ho nhẹ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tân Dương.

Tân Dương tỏ vẻ vô tội, làm sao mà cậu biết được bọn họ làm cái gì ở trong đó chứ?

Giữa ban ngày ban mặt mà vội vã không kịp chờ...

Cái bầu không khí nửa ngọt ngào nửa ngột ngạt này vẫn duy trì cho đến tận lúc Mặc Lộ Túc lên tiếng.

“Hai ngày nữa con sẽ đưa Tân Nhạc về thành phố A, chuyện hôn lễ cũng xin mẹ hỗ trợ chuẩn bị một chút.” Mặc Lộ Túc mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình tĩnh nói.

“Được, được, được...”

Người kích động, đỏ mặt đã đổi thành mẹ Tân Nhạc rồi.

Tân Nhạc: “...”

Mẹ à, mẹ đỏ mặt cái gì vậy hả?

“Được cử đi học thì chờ tới khai giảng là được rồi, còn tới trường làm gì hả?” Tân Nhạc đá đá Tân Dương, nói.

“Em của chị thích học không được à?”

“Vì ở trường có người em thích chứ gì.” Tân Nhạc chậc chậc lưỡi nói.

“Chị...” Tân Dương tự dưng cứng họng, hai má đỏ đến kỳ lạ.

“Cái thằng nhóc này, ai cho mày yêu sớm thế hả?” Mẹ Tân bùng nổ trong nháy mắt.

“Đến cái tuổi này của em ấy thì cũng không tính là yêu sớm nữa rồi ạ.”

Mặc Lộ Túc vừa mới dứt lời thì cả nhà lập tức yên tĩnh lại.

Tân Dương: “...”

Anh rể à! Chẳng phải em chỉ phá hoại chuyện tốt của anh thôi sao? Anh đâu cần thiết phải cho em một đao như thế chứ! Em mới mười bảy, còn chưa được mười tám tuổi đâu, sao có thể nói không tính là yêu sớm được? Tại sao lại không gọi là yêu sớm hả?

Mặc Lộ Túc thản nhiên ngẩng đầu, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Cháu của con còn chưa vào nhà trẻ đã biết yêu rồi.” Người cháu mà anh nói tới chính là Bánh Bao Rau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2746: Không để cô chịu thiệt thòi (2)
Tân Nhạc: “...”

“Há há há há há há há há...” Tân Nhạc bám vào cạnh bàn cười như điên, Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm cũng đúng là vậy thật.

Tân Dương: “...”

“Vậy cũng tốt hơn hai anh chị đến tận khi tốt nghiệp đại học vẫn chưa biết yêu.”

“Tốt lắm, vậy là em tự thừa nhận mình yêu sớm rồi nhé. Mẹ, mẹ cũng nghe cả rồi đấy.” Mặc Lộ Túc nói xong lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.

Tân Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông đang thản nhiên ăn cơm, chiêu này ác quá rồi đấy!

Anh đã nghĩ đến chuyện Tân Dương sẽ phản bác như thế nào trước rồi sao?

Vậy nên đây là do Tân Dương tự mình thừa nhận!

Tân Dương: “...”

Anh rể! Sao anh có thể đen đến như vậy chứ hả?

Đám người thành phố các anh đều chơi như vậy sao?

“Cái thằng oắt con này, không chịu học tập cho tử tế đi còn dám yêu sớm à?” Mẹ Tân đặt đũa xuống rồi nhảy lên, đuổi theo Tân Dương đòi đánh bằng được.

Tân Dương gào lên một tiếng rồi nhanh chóng vọt về phía cửa: “Anh rể hãm hại con! Con không có! Con không có!”

“Mẹ, con nói cho mẹ biết, hôm đó Tân Dương đánh nhau là vì một cô bé đấy!” Tân Nhạc cười híp mắt bồi thêm một câu.

“Lại còn đánh nhau vì người ta nữa! Mày thử nhìn lại mày mà xem! Nếu không phải nhờ anh rể của mày thì mày còn có thể đứng ở chỗ này không, mẹ phải chỉnh lại cái con rùa này mới được!”

Mặc Lộ Túc: “...”

Tân Nhạc tiếp tục nằm bò ra bàn, mẹ cô giận quá buột mồm nói luôn giọng Đông Bắc của mình rồi.

Khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ cong lên, hoàn toàn không cảm thấy trong bữa cơm hỗn loạn như vậy thì có vấn đề gì không tốt.

Tân Dương nhảy tới cửa: “Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Tân Nhạc, chị còn không mau đi đi, đừng ở lại nhà em nữa.” Nói xong Tân Dương đóng sầm cửa lại, tới trường luôn.

Mẹ Tân Nhạc chống nạnh đứng trước cửa, kêu lớn: “Cái thằng rùa con này, để mẹ mày xem tối nay mày có dám về nhà không nhé?”

Tân Nhạc cười đến mất khống chế, hai tay cô vòng qua ôm lấy cái bụng mình, đau bụng quá, cười đến đau thắt cả bụng.

Nhưng Tân Nhạc cười rồi lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác đau này cũng không phải cảm giác đau do thắt cơ.

Đây cũng không phải cảm giác đau đến sốc hông, bởi vì cô có thể cảm giác được.

Tân Nhạc đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt rồi đưa tay bám lấy Mặc Lộ Túc đang ngồi bên cạnh: “Bụng em đau quá.”

Mặc Lộ Túc kinh ngạc nhìn cô, sau đó vội vàng để đũa xuống rồi trở tay nắm lấy cổ tay của cô: “Chuyện gì thế?”

Tân Nhạc cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ mình vừa mới thay, trên chiếc quần ngủ màu hồng dần dần thấm ra một mảng máu đỏ thẫm.

Mặc Lộ Túc cũng nhìn thấy, lập tức bế cô lên: “Ba, làm phiền ba đi xuống mở cửa xe giúp con với.”

Tân Nhạc được đưa đến bệnh viện, vẫn là vị bác sĩ buổi sáng kiểm tra thân thể giúp cô.

Mặc Lộ Túc chờ ở ngoài với ba mẹ Tân Nhạc, nhưng không ai có thể thả lỏng tâm trạng được.

Khi đó Tân Dương vừa mới đi xuống lấu đã thấy Mặc Lộ Túc nhanh chóng ôm Tân Nhạc chạy xuống. Cậu giật mình kêu lên một tiếng rồi chẳng nói hai lời mà theo xe đi đến đây.

“Tân Nhạc! Em chỉ nói đùa thôi mà! Không phải chị tức giận vì em đuổi chị đi đấy chứ? Em không đuổi chị mà, thật sự không đuổi chị đi đâu mà!” Tân Dương đứng ở cửa tự trách nói. Cậu còn chưa biết chuyện đứa bé của Tân Nhạc có khả năng không giữ được.

Ca cấp cứu tiến hành suốt hai giờ bác sĩ mới bước ra. Tân Dương lập tức nhào tới: “Bác sĩ, chị của cháu thế nào rồi ạ?”

“Vị trí thai nhi không ổn định, nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, nhớ đừng để phụ nữ có bầu gặp phải những chuyện khiến tinh thần bất ổn.” Bác sĩ cau mày nói.

Tân Nhạc được đưa vào bệnh viện. Cô chỉ cười lớn mấy tiếng thôi mà đã suýt nữa bị sẩy thai rồi, đứa bé này yếu ớt đến thế nào chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2747: Không để cô chịu thiệt thòi (3)
Lúc Tân Nhạc tỉnh lại, ba mẹ cô cùng Mặc Lộ Túc và Tân Dương đều có mặt. Tân Dương vẫn nói chuyện với cô nhưng Tân Nhạc không muốn nghe, cô chỉ nhìn Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc cầm lấy tay của cô, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ Tân: “Ba mẹ, hai người cứ về trước đi, để con ở lại chăm sóc cô ấy cho.”

Tân Nhạc dùng dằng muốn đứng dậy nên Mặc Lộ Túc vội vàng đỡ cô ngồi lên: “Ba mẹ, đàn anh, em quyết định mặc kệ có thế nào em cũng phải giữ lấy đứa bé này, bằng mọi giá!”

“Nhạc Nhạc...” Mặc Lộ Túc cau mày.

“Nhạc Nhạc, con đừng có làm ẩu!” Ba Tân cũng cau mày.

Tân Dương khó hiểu nhìn bọn họ: “Không phải chứ, chẳng phải đứa bé này không có chuyện gì sao? Mọi người đang nói gì vậy?”

Nhưng mà chẳng ai để ý đến cậu cả.

Tân Nhạc cúi đầu đưa tay sờ bụng của mình: “Lúc đau bụng vừa rồi con đã nhận ra rằng con không làm được. Con không thể vì đứa bé này có bệnh mà không cần nó nữa, kể cả có là bệnh thì đứa bé này cũng có quyền được sống không phải sao?” Tân Nhạc nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt càng tối lại.

“Nhạc Nhạc.” Ba Tân Nhạc lên tiếng trước: “Con làm như thế mới là không có trách nhiệm với đứa bé này, con muốn cả đời nó sẽ hận con sao?”

“Nhưng mà con không làm được, con không thể làm được, con hoàn toàn không làm được.” Tân Nhạc lớn tiếng nói, trong nháy mắt khi cơn đau bụng xông lên, trong nháy mắt khi biết mình không thể giữ được đứa bé này, Tân Nhạc mới hiểu được trái tim mình đau đớn đến mức nào. Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, cô không chịu nổi.

Mẹ Tân bước qua rồi ngồi xuống mép giường, Mặc Lộ Túc tự động nhường lại vị trí.

“Nhạc Nhạc, mẹ hiểu cảm giác của con, nhưng con là một người mẹ, con nên chịu trách nhiệm vì cuộc đời của đứa bé. Nếu biết đó là một đứa bé không bình thường mà con làm như vậy, cuộc đời nó sẽ là một cuộc đời đau khổ.” Mẹ Tân lên tiếng, mắt cũng đẫm nước: “Mẹ biết con không chịu nổi, nhưng mà...”

“Giữ lại đi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng, vừa vặn cắt đứt lời của mẹ Tân Nhạc, khiến Tân Nhạc và ba mẹ đều nhìn về phía anh.

Nhưng Mặc Lộ Túc lại chỉ nhìn chằm chằm Tân Nhạc, anh nghiêm túc nói: “Chúng con muốn giữ đứa bé này, trừ khi tự nó rời xa chúng con.”

Lúc Tân Nhạc còn đang cấp cứu anh cũng nghĩ rất nhiều. Anh cũng đã nghĩ tới cảnh có lẽ lát nữa bác sĩ bước ra rồi nói với an rằng đứa bé không giữ được.

Nhưng những chữ ấy lại như cắt thẳng vào trái tim anh. Trong một thoáng anh đã nghĩ: Nếu như đứa bé này có thể sống sót thì đâu cần cướp đi sinh mạng của nó, cho tới thời điểm hiện tại, đứa bé ấy cũng đang sống một cách rất kiên cường.

Giờ nó vẫn đang sống tiếp đấy không phải sao?

“Lộ Túc, con...” Ba Tân không ngờ rằng Mặc Lộ Túc sẽ nói những lời này, dẫu sao thì trông anh cũng có vẻ như là người lý trí nhất ở đây.

Mặc Lộ Túc hít một hơi thật sâu: “Đây là lần thứ hai rồi, nếu đứa bé đã muốn sống thì chúng ta không có quyền cướp đi sinh mạng của nó, trừ phi chính đứa bé này rời bỏ chúng ta mà đi.” Mặc Lộ Túc gằn từng chữ nói.

Tân Nhạc vẫn nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, mắt cô đỏ lên mang theo sự cảm kích.

Lần trước khi cô phải điều trị hóa chất, đứa bé này đã kiên cường sống sót rồi, cho nên đứa bé này muốn sống.

“Mẹ, lần này phải làm phiền mẹ về thành phố A với bọn con rồi, sức khỏe của Nhạc Nhạc quá yếu, sợ là phải nằm yên trên giường.” Mặc Lộ Túc đã bắt đầu sắp xếp những chuyện sau này.

Ba Tân Nhạc cúi đầu ngồi xuống mép giường, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Được rồi, em cứ đi đi, Tân Dương bên này cũng không cần lo lắng quá, cứ chăm sóc cho Nhạc Nhạc đi, chờ Tân Dương được nghỉ, hai ba con anh sẽ qua bên đó.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2748: Không để cô chịu thiệt thòi (4)
Xế chiều hôm đó Tân Nhạc cùng Mặc Lộ Túc trở về thành phố A, về nhà lớn của Mặc gia.Ở đó có người giúp việc cũng có bác sĩ gia đình tốt nhất do Mặc Lộ Túc mời tới.

Buổi tối, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa Bánh Bao Đậu tới. Thủy An Lạc lên phòng xem Tân Nhạc thế nào. Tân Nhạc thấy bạn tốt của mình thì bất đắc dĩ cười một tiếng.

Thủy An Lạc ngồi xuống mép giường nhìn sắc mặt trắng bệch của Tân Nhạc: “Bà quyết định như thế thật à? Bất kể hậu quả có thế nào cũng muốn giữ lại đứa bé sao?”

Tân Nhạc gật đầu: “Đã quyết rồi, trước kia đều là do tôi tự làm khó mình thôi, bây giờ tôi phát hiện bản thân mình đã thoải mái hơn rất nhiều, tình huống xấu nhất là trí tuệ của nó không phát triển hoàn toàn, vậy thì tôi cứ theo nó cả đời là được.”

“Tình huống xấu nhất là dị dạng đó thưa cô nương!” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Có dị dạng thế nào thì cũng là người chứ nhỉ Long nữ!” Tân Nhạc cười híp mắt nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Chúng ta không thể công kích người thân như thế được, hơn nữa chẳng lẽ tôi không phải là người chắc?” Tân Nhạc phản bác.

“Là người chứ, nhưng mà so với người bình thường thì có nhiều hơn một linh hồn, ha ha ha...” Tân Nhạc cười nói rồi nắm lấy tay Thủy An Lạc: “Cho nên Long nữ à, lần này phải phù hộ tôi đấy nhé.”

“Cầu xin chả có thành ý gì cả, đồ cúng của bà đâu?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói, sau đó nằm xuống cạnh Tân Nhạc nhìn hoa văn trên trần nhà: “Tôi muốn bóp chết Trần Thiến Đồng quá đi mất!”

“Bóp chết cô ta thì có ích lợi gì? Có lúc tôi nằm mơ cũng muốn bóp chết cô ta lắm đấy, nhưng mà làm như vậy thì con gái tôi cũng đâu sống lại được. Đứa bé này chắc gì đã khỏe mạnh, làm thế có lợi gì đâu?” Tân Nhạc cười cười nói, có chút bi thương.

Thủy An Lạc xoay người nhìn cô: “Lúc còn học đại học sao bà với cô ta lại thân nhau thế?”

“Đâu có thân thiết gì đâu, trong phòng ký túc xá có tổng cộng bốn người. Bà với Kiều Nhã Nguyễn vẫn luôn thân thiết với nhau, thật ra thì khi đó tôi rất ghen tị với hai người nhưng tôi lại không đủ quyết đoán như Kiều Nhã Nguyễn cho nên không dám đến gần bà. Chỉ còn lại có một mình Trần Thiến Đồng cho nên tôi đành nói chuyện với cô ta thôi.” Tân Nhạc vừa nói vừa quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Bà có nhớ kỳ thi tiếng Anh lúc chúng chúng ta học năm thứ hai không. Cái lúc mà Kiều Nhã Nguyễn dùng đài phát thanh trường trút giận hộ bà ấy? Lần đó tôi cảm thấy nếu như tôi cũng có một người bạn như Kiều Nhã Nguyễn thì tốt biết mấy, khi đó tôi cực kỳ ghen tị với bà cho nên sau đó cũng gia nhập đội ngũ nói xấu bà.”

Thủy An Lạc thở dài, thời đại học vẫn luôn là Kiều Nhã Nguyễn bảo vệ cô.

“Đúng rồi, em họ của bà thế nào rồi?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Buổi sáng bị tôi mắng đuổi đi rồi. Tôi nói thẳng ra hết rồi nên chắc không tới nữa đâu.” Tân Nhạc nói.

Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau ở tầng trên. Bên dưới Sở Ninh Dực ngồi xem tivi với Mặc Lộ Túc, cả hai không ai nói với ai câu nào. Bánh Bao Đậu thì ngược lại, bé chui trong lòng Mặc Lộ Túc nói chuyện với anh.

Thi thoảng Mặc Lộ Túc sẽ nhìn Bánh Bao Đậu rồi ngẩn người. Nếu như con gái của anh còn sống thì bây giờ chắc là biết bò rồi nhỉ, chưa đến hai năm tiếp theo thì đã có thể giống Bánh Bao Đậu ngồi nói chuyện với anh rồi.

“Thiều Khanh nói cô muốn qua đây, nhưng mà tôi đã bảo mẹ vợ của cậu sẽ đến cho nên có lẽ ngày mai cô sẽ tới.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng: “Ít nhiều gì cũng phải mời ba mẹ Tân Nhạc cùng ăn bữa cơm, chuyện xin cưới vẫn là chuyện cần thiết mà.”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, hiếm khi thấy cậu em họ này của anh nghe lời như vậy. Quả nhiên là vì Tân Nhạc mà cậu em họ cứng đầu này của anh đã thay đổi rồi, cũng biết nghe lời anh rồi.

Xem ra Mặc Lộ Túc không muốn Tân Nhạc phải chịu thiệt thòi.

“Tân Dương phải thi, chờ nghỉ hè nhé.” Mặc Lộ Túc nói. Anh suy nghĩ thấu đáo cho gia đình Tân Nhạc.

Sở Ninh Dực nghĩ, cậu em họ này của anh trưởng thành rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2749: Không để cô chịu thiệt thòi (5)
Bởi vì Bánh Bao Đậu buồn ngủ, thím Vu cũng gọi điện thoại tới bảo Bánh Bao Rau tìm mẹ cho nên đám người Sở Ninh Dực cũng không ở lâu, chín giờ là đi về.

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tân Nhạc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì mới đi nghỉ ngơi.

Tân Nhạc không quen ở đây cho nên Mặc Lộ Túc cố ý để tối nay mẹ vợ của anh ngủ chung với Tân Nhạc, còn anh thì đến phòng làm việc.

Phòng làm việc của Mặc gia đã rất nhiều năm không có ai dùng đến. Mặc Doãn không ở thành phố A, may mà người giúp việc vẫn dọn dẹp hằng ngày.

Trên bàn làm việc đặt khung ảnh của Sở An tâm. Mặc Lộ Túc cầm tới rồi nhìn người phụ nữ cười dịu dàng đang ôm một đứa bé trong khung hình.

Người mẹ mà anh chẳng có chút ấn tượng nào trong tâm trí.

Mặc Lộ Túc đang ngắm nhìn thì âm báo có email trên máy tính vang lên. Anh dừng lại một chút rồi vội vàng mở email ra.

Email này là do một người bạn học ở Mỹ gửi tới, là kết quả thí nghiệm là lúc trước Mặc Lộ Túc nhờ anh ta làm.

Sau khi đọc xong email, Mặc Lộ Túc gọi video cho người bạn học của mình.

“Mặc, cái thí nghiệm cậu nhờ tôi đã làm rồi, dùng thuốc an thần nuôi dưỡng chuột bạch con thì không cách nào phân chia tế bào được, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có chuyện trứng và t*ng trùng tạo thành phôi thai! Khi mới bắt đầu quá trình phân tách thì trứng đã được thụ tinh cũng sẽ không chịu được nồng độ thuốc an thần quá cao mà sẽ chết...”

Mặc Lộ Túc nhìn những số liệu kia không nhịn được siết chặt nắm tay của mình: “Nếu như phân tách thành công thì thế nào?”

“Chắc sẽ bị biến dị đấy.”

Một câu nói của người bạn học khiến cơ thể Mặc Lộ Túc cứng đờ trong nháy mắt.

Biến dị, nói cách khác đó chính là phát triển không bình thường?

“Mặc, một đứa bé như vậy không thể giữ lại được, tám, chín phần đó không còn là một đứa bé nữa rồi, có khi chỉ là một thứ gì đó trong quá trình phân tách thôi!” Người ở đầu bên kia nói: “Thân là bác sĩ, hẳn là cậu nên giữ được lý trí cơ bản nhất.”

“Nhưng làm một người ba thì tôi không cách nào giữ lý trí được.” Mặc Lộ Túc cũng nói thật: “Vợ của tôi rất muốn giữ đứa bé này.”

Mặc Lộ Túc kết thúc cuộc gọi video với người bạn học kia, sau đó tựa lưng vào ghế rồi đưa tay bóp trán mình.

Tân Nhạc muốn đứa bé này, hơn nữa không phải chính anh đã hứa với cô rồi đấy sao?

Mặc Lộ Túc suy nghĩ rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Tháng tư là thời gian vạn vật sinh sôi, thế nhưng hình như cuộc sống của anh lại lâm vào màn đêm tối tăm, mù mịt.

***

Thấm Tâm Viên, Sở gia.

Tiểu Bất Điểm đang nhảy nhót trên giường, trong tay còn ôm cặp sách mới của mình. Đây là chiếc cặp ba bé mang từ nước ngoài về cho bé nhưng mà sau đó ba lại chạy đến quân bộ tìm mẹ rồi, thậm chí còn không đưa bé theo, thật quá đáng.

Bánh Bao Rau nằm sấp trên giường xem sách tranh, nhóc nhàn nhạt nói: “Đừng nhảy nữa.”

Tiểu Bất Điểm hú lên một tiếng rồi dứt khoát nằm thẳng lên lưng Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau cau mày, không nói gì.

“Xem cặp sách mới mà ba tôi mua cho tôi nè, tôi cũng đi học cùng với cậu đấy!” Tiểu Bất Điểm hưng phấn nói.

Bánh Bao Rau trợn trắng mắt: “Cặp sách mà ba nuôi mua cũng màu mè y như ba nuôi vậy!”

“Hừ, có mà cậu ghen tị với ba tôi thì có. Ba tôi màu mè thì có làm sao chứ? Người ta có vốn để màu mà!” Tiểu Bất Điểm hừ hừ nói rồi bò dậy khỏi người Bánh Bao Rau, sau đó đeo cặp sách lên lưng: “Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, có đẹp không?”

“Dáng người đã xấu xí thì đeo cái gì cũng thế cả thôi.” Bánh Bao Rau nhìn cũng chẳng buồn nhìn mà nói luôn.

“Tôi biết là cậu đang ghen tị vì tôi đẹp hơn cậu. Mẹ nuôi cũng nói tôi là cô bé xinh đẹp nhất trần đời rồi đấy thôi!” Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không bị Bánh Bao Rau đả kích, trái lại còn sung sướng nói.
 
Top