Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2770: Hy vọng (4)
Thành phố J, một thành phố có nền lịch sử và văn hóa lâu đời.

Sau khi xe tiến vào phạm vi thành phố J, Tân Nhạc cứ bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Nghe nói đây là quê hương của Lý Thanh Chiếu*, là quê hương của Biển Thước*, cũng là nơi diễn ra câu nói “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà* bên hồ Đại Minh không?” này“.

* Lý Thanh Chiếu: Hiệu là Dị An Cư Sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác nổi tiếng thời nhà Tống, với lối dùng từ hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái Uyển ước từ, được xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ.

Biển Thước: Tên thật là Tần Việt Nhân, lại có thuyết tên Tần Hoãn, hiệu Lư Y, là một thầy trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc.

Hạ Vũ Hà: Mẹ của Hạ Tử Vi trong bộ phim “Hoàn châu cách cách“.

Hai cái đầu Mặc Lộ Túc biết, cái cuối cùng lại khiến Mặc Lộ Túc nhíu mày, cái quái gì vậy?

“Xí, vừa nhìn là biết không phải người của thời đại em mà. Người không biết cả Hạ Vũ Hà thì làm sao mà có tuổi thơ được?” Tân Nhạc nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Luôn có nhiều tranh cãi về quê hương của Biển Thước nhưng không thể phủ nhận rằng, danh tiếng của nơi này là cao nhất trong số đó.” Mặc Lộ Túc nói xong, lái xe vào một khu nhà.

Mặc Lộ Túc tắt hướng dẫn chỉ đường, nhìn Tân Nhạc vẫn còn đang ngắm cảnh bên ngoài, “Xuống xe đi, đến nơi rồi. Phải tầm chiều giáo sư mới về. Anh đặt sẵn khách sạn ở gần đó rồi, chúng ta tới khách sạn trước.”

“Em còn tưởng anh lại mua nhà ở đây chứ?” Tân Nhạc chậc chậc vài tiếng, mở cửa xuống xe.

Mặc Lộ Túc khựng lại, quay đầu nhìn Tân Nhạc đang đóng cửa xe lại, “Hôm qua anh đã cho người mua một căn hộ trang trí sẵn ở khu này rồi, chắc khoảng ngày kia sẽ bàn giao.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc suýt nữa đã đâm đầu vào cánh cửa. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ kinh hoàng, họ chỉ tới đây khám bệnh thôi mà, anh ơi, anh có tiền cũng không thể trác táng như vậy được.

Tâm trạng của Mặc Lộ Túc rất tốt, anh dẫn cô vào cửa khách sạn.

“Bao nhiêu tiền vậy?” Tân Nhạc không khỏi phải bật ra câu hỏi này, thành phố J chỉ là thành phố tuyến hai, nhưng nó có nền văn hóa lâu đời, cho nên giá đất cũng không thể rẻ được.

“Rẻ hơn thành phố A rất nhiều.” Mặc Lộ Túc nhíu mày trả lời.

Tân Nhạc: “...”

Anh ơi, anh nói kiểu gì vậy, toàn quốc có chỗ nào dám địch lại giá đất ở thành phố A đâu chứ?

Đến khách sạn, Mặc Lộ Túc gọi đồ ăn, hẹn với tiến sĩ ba giờ chiều sẽ qua đó, vừa đủ để giáo sư ngủ trưa một chút.

Khách sạn rất tốt, phù hợp với yêu cầu của Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc nằm xuống chiếc giường lớn, nhìn lên trần nhà. Mặc Lộ Túc đang gọi điện với thư ký, xác nhận công việc của công ty.

“Nếu không thì anh cứ về đi, em đi một mình cũng được.” Tân Nhạc không nỡ nhìn anh phân thân ra như vậy.

Mặc Lộ Túc ngắt cuộc gọi rồi nhìn về phía Tân Nhạc, “Về cơ bản, giáo sư Lý vì anh mới đồng ý lần khám bệnh ngoài lề này.”

Tân Nhạc cầm gối đầu, muốn ép mình chết ngạt, “Cứ coi như em chưa nói gì đi.”

Mặc Lộ Túc cười khẽ, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, “Cũng không hẳn vậy, phần nhiều là anh muốn tới đây học tập giáo sư Lý.”

“Cho nên anh vẫn không buông được dao phẫu thuật.”

“Chắc tại thói quen đấy.” Mặc Lộ Túc nói, nhìn Tân Nhạc đang nằm sấp bên cạnh mình, “Cho nên em phải làm tốt công việc bác sĩ của em, không cần vì anh mà thay đổi gì cả. Bây giờ em đã thay anh làm việc anh thích rồi.”

Tân Nhạc vẫn chớp đôi mắt to tròn nhìn Mặc Lộ Túc, ngắm nghía ngón tay ấm áp của anh, “Lúc trước anh định nói với em cái này phải không, nhưng sợ em nghĩ ngợi nhiều, nên anh chọn cách im lặng.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, “Đúng vậy, em nghĩ quá nhiều, anh cũng không biết làm sao với em nữa.”

Tân Nhạc nhíu mày, “Bây giờ em sẽ không thấy bất an nữa rồi.”

“Câu nói đó thực sự quan trọng với chúng ta như vậy sao?” Mặc Lộ Túc tò mò, bởi vì sự thay đổi của Tân Nhạc thật sự rất rõ rệt.

Trước kia, anh nhắc tới công việc, chắc chắn cô sẽ bùng nổ, nhưng hôm nay hoàn toàn không hề.

Tân Nhạc chăm chú nhìn anh, sau đó lại nghiêm túc gật đầu, “Rất quan trọng, rất quan trọng, câu nói đó có thể khiến em yên tâm.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2771: Hy vọng (5)
Mặc Lộ Túc: “...”

Được rồi, điều này chứng tỏ những gì Thủy An Lạc nói là chính xác.

Hai người ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc. Tân Nhạc nói cho Thủy An Lạc biết thành phố J rất đẹp, có thời gian có thể tổ chức đi du lịch nhóm.

Lúc Mặc Lộ Túc dẫn Tân Nhạc đến nhà giáo sư Lý, vị tiến sĩ kia cũng đã ở đó.

Giáo sư đã hơn chín mươi nhưng trông vẫn phấn chấn, tỉnh táo. Sau khi chào hỏi nhau xong, vị giáo sư già kia liền bắt mạch cho Tân Nhạc.

Cả quá trình Tân Nhạc vẫn căng thẳng nhìn Mặc Lộ Túc, nhìn vị giáo sư già kia.

Tiến sĩ rót nước đặt lên bàn, còn Mặc Lộ Túc vẫn đang chờ kết quả.

Vị giáo sư kia chẩn mạch xong cũng không đòi xem báo cáo kiểm tra của Tân Nhạc mà chỉ nói: “Mạch thai không có vấn đề gì.”

Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc nhìn nhau, “Nhưng lần trước...” Lần kiểm tra trước quả thực là có vấn đề.

“Thật ra khoa học kỹ thuật bây giờ có thể thăm dò, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được vẻ ngoài, mạch thai của đứa bé này quả thực rất bình thường. Nhưng thân thể cô quả thực không thích hợp có thai. Tôi sẽ kê cho hai người đơn thuốc, tháng sau hai người lại tới đây một chuyến nữa, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa.” Giáo sư nói xong liền cúi đầu bắt đầu viết đơn thuốc, “Đừng cứ chăm chăm chú ý đến đứa bé quá, cô mới là căn bản. Đứa bé ít nhất kiên cường hơn cô, nếu không với thể chất của cô, đứa bé này đã sớm sinh non rồi.”

Tân Nhạc: “...”

Mặc Lộ Túc: “...”

Vị giáo sư kia nhanh chóng viết xong đơn thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Có biết sắc thuốc không?”

“Biết ạ.” Mặc Lộ Túc gật đầu, đây là môn bắt buộc ở đại học, sao anh có thể không biết được.

Giáo sư gật đầu, giao đơn thuốc cho Mặc Lộ Túc, thậm chí ngay cả Tân Nhạc cũng không được xem.

“Có vài vị thuốc khá hiếm thấy, thành phố J không có, nhưng có lẽ có một số nơi ở thành phố A sẽ có đấy.” Ông nói, bưng cốc nước lên.

Mặc Lộ Túc nói cảm ơn rồi cất đơn thuốc đi.

“Vậy là đứa bé này không phải bỏ đúng không ạ?” Tân Nhạc như vẫn chưa chắc chắn nên hỏi lại.

Thấy giáo sư kia gật đầu, cô mới thở hắt ra một hơi, “Nhưng nó đã hấp thụ không ít thuốc an thần vào kỳ phân tách, đó đều là thành phần hóa học.”

“Trước kia cô từng dùng thuốc Bắc, trong quá trình phân tách đứa bé cũng đã hấp thụ cả thành phần thuốc Bắc nữa. Cái gọi là thuốc Bắc này chúng ta đã nghiên cứu cả nhìn năm, vẫn có rất nhiều phương diện chưa rõ ràng, điều chúng ta không biết còn nhiều lắm.” Ông nói, sau đó gọi Mặc Lộ Túc vào phòng làm việc.

Tân Nhạc và tiến sĩ đưa mắt nhìn nhau, thế này là bọn họ đang bị chê đấy à?

Tiến sĩ hơi nhún vai, đây rõ ràng là bị chê rồi, từ khi nhận được email của Mặc Lộ Túc đêm hôm qua, thầy ông đã rất kích động rồi.

Như thể đang nung nấu ý định thu Mặc Lộ Túc làm đệ tử vậy, hơn nữa rất có thể biến thành hành động.

“Bác sĩ Tân đừng lo lắng, nếu thầy tôi đã nói không sao thì chính là không sao đâu, thầy chưa khám sai bao giờ.” Vị tiến sĩ kia an ủi Tân Nhạc.

Tân Nhạc gật đầu, cô ngửi thấy căn nhà này của giáo sư tràn ngập mùi thuốc Bắc thơm thoang thoảng.

“Giáo sư Lý ở đây một mình ạ?”

“Năm ngoái vợ thầy đã qua đời rồi, con cái thầy đều đã có gia đình riêng, cho nên thầy sống một mình.” Tiến sĩ nói, tiếp tục đẩy cốc nước đến trước mặt Tân Nhạc.

Mặc Lộ Túc và giáo sư nói chuyện hết cả buổi chiều. Chờ đến khi Mặc Lộ Túc ra ngoài, Tân Nhạc đã ghé vào bàn ngủ.

“Lần sau nhất định cháu sẽ còn đến cửa quấy rầy, giáo sư không phải tiễn đâu ạ.” Mặc Lộ Túc đứng ở cửa phòng làm việc nói.

Tân Nhạc giật mình một cái, mơ mơ màng màng đứng dậy, chuyện gì xảy ra thế?

Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng của Tân Nhạc khẽ cười, đúng là một cô ngốc mà.

Trên đường trở về, Tân Nhạc vui vẻ chia sẻ tin tốt lành này với bạn bè, con của cô được bảo vệ rồi.

Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ vui sướng của cô cũng thấy vui theo.

Tình yêu thực sự là thấy cô ấy vui mà vui theo, là thấy cô ấy vui vì mình mà vui, là khi hai hòa làm một, đây mới gọi là sắc màu mà tình yêu có.

Từ cách đối xử với Tân Nhạc cho đến chuyện vì một vẻ mặt của cô mà thấy vui vẻ, Mặc Lộ Túc biết quãng đường này anh đã trải qua được những gì, như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.

Con đường tương lai còn dài, anh sẽ bảo vệ nụ cười của cô, bảo vệ đứa con tương lai của họ.

Bảo vệ gia đình này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2772: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (1)
Khi Tân Nhạc mang thai đến tháng thứ sáu, đám bánh bao cuối cùng cũng đi học.

Ngay ngày đầu tiên khi Tiểu Bất Điểm khai giảng, Phong Phong cuối cùng cũng lấy lại được tượng vàng Oscar của mình, trở thành một Ảnh đế danh xứng với thực. Còn Kiều Nhã Nguyện cũng đã đến thành phố J vào trung tuần tháng sáu, hoàn toàn để cho Tiểu Bất Điểm sống nhờ ở nhà ông chồng nhí của mình.

“Mẹ, mẹ, con muốn ngồi chung với chị Bao Đậu.” Tiểu Bất Điểm được người mẹ vừa mới xin phép nghỉ để đưa cô bé đi học ôm lấy, đáng tiếc ba không ở đây.

“Chẳng lẽ con không thích ngồi với anh Bao Rau à?” Kiều Nhã Nguyền cố tình trêu cô bé.

“Con không thèm, cậu ta toàn nói con béo thôi, còn gà mẹ lắm điều nữa.” Tiểu Bất Điểm thực sự tỏ ra rất chán ghét.

Thủy An Lạc: “...”

Gái à, con đang ghét bỏ con mẹ đấy à?

Trong thế giới của Tiểu Bất Điểm, ngoại trừ ba cô bé ra thì Bánh Bao Rau là đáng ghét nhất, cái gì cũng không cho làm, giờ bé phải rời xa khỏi phạm vi thế lực của Bánh Bao Rau.

Đưa ba đứa nhóc vào trường học, Kiều Nhã Nguyễn nói với Tiểu Bất Điểm chuyện phải lập tức quay lại quân đội. Tiểu Bất Điểm rất hụt hẫng. May mà buổi tối ba sẽ về, cho nên bé vẫn nghiêm túc nói: “Mẹ, Tiểu Bất Điểm sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy cuối tuần ba với con mới có thể đi thăm mẹ được.”

Kiều Nhã Nguyễn thấy chóp mũi cay cay. Cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của con gái, “Được, mẹ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời chờ con và ba.” Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy chỉnh lại quân trang của mình.

Thủy An Lạc dặn dò bạn nhỏ Sở Lạc Duy phải chăm sóc cho hai em, sau đó mới đi ra ngoài cùng với Kiều Nhã Nguyễn. Ba đứa nhóc không hề quấn lấy mẹ mình không nỡ rời xa như những đứa nhóc xung quanh, trái lại còn có cảm giác rất mới mẻ.

Hai người ra khỏi nhà trẻ, mang theo chút chua xót của người làm mẹ.

“Chắc bọn mình nuôi phải mấy đứa con giả rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Kiều Nhã Nguyễn tán thành, đội mũ lính lên, “Được rồi, tao ra sân bay đây.”

“Phải trở về luôn hôm nay à.” Thủy An Lạc không hiểu.

“Trước mười hai giờ phải về đến đơn vị, tao không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

“Thật không biết trước đây không cản mày nhập ngũ là đúng hay sai nữa.” Thủy An Lạc thở dài.

“Con đường này tao phải tiếp tục đi, đây là trách nhiệm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vỗ vỗ vai Thủy An Lạc, sau đó nói: “Tao đi đây.”

Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Kiều Nhã Nguyễn bắt xe đi, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua ba đứa nhóc hoàn toàn không hề lưu luyến gì. Cô vẫn nên đi làm đi thì hơn.

Cô giáo phân chỗ ngồi. Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau ngồi cùng nhau. Bánh Bao Đậu ngồi phía trước hai đứa, cho nên Tiểu Bất Điểm rất không vui.

Bé không muốn ngồi cạnh tên gà mẹ này đâu.

Bánh Bao Rau lạnh lùng liếc cô bé, ý là, cậu dám mở miệng thử xem.

Bánh Bao Đậu che miệng cười khúc khích. Tuy Tiểu Bất Điểm bình thường rất tùy tiện nhưng đến khi đối đầu với anh trai thật thì lúc nào cũng bị đàn áp. Bé cảm thấy rất đồng cảm với Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, không nói thì không nói, có gì mà ghê gớm đâu chứ.

Nơi gọi là nhà trẻ, thực chất là để trông trẻ con, cho nên cơ bản cứ dẫn các bạn nhỏ đi chơi là được rồi.

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu trông rất đáng yêu nên chỉ một chốc đã cố vô số bạn nhỏ muốn kết bạn với hai cô bé, nhưng đều bị ánh mắt của Bánh Bao Rau trừng cho không dám lại gần.

Tiểu Bất Điểm: “...”

Quả nhiên, ngồi chung một chỗ với cậu ta thật là bất hạnh, nhìn xem bên cạnh Bánh Bao Đậu có bao nhiêu là bạn kìa....

Tiểu Bất Điểm lén lút chạy đến bên cạnh Bánh Bao Đậu, ở đó có nhiều bạn nhỏ hơn. Nhưng bé vừa mới đi, một đám con gái đã chạy đến bên cạnh Bánh Bao Rau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2773: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (2)
Ai da?

Còn có kiểu chơi này hả?

Tiểu Bất Điểm hung tợn nói một câu: “Đồ lăng nhăng.” Hừ, câu này mẹ bé hay mắng ba bé nè, lúc nào cũng khiến đám con gái lao vào.

Buổi đi học đầu tiên, Tiểu Bất Điểm cướp cơm của Bánh Bao Rau, chỉ vì cô giáo cho ít quá nên cô bé ăn không đủ no, về nhà phải nói với ba mới được.

Cho nên, tối hôm đó, Thủy An Lạc phát hiện con trai mình lại ăn đến hai bát cơm, trước kia toàn là một bát.

“Con trai, con không sao chứ?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi.

“Con đói.” Bánh Bao Rau nói, ném cho Tiểu Bất Điểm một cái liếc sắc lẹm, ăn cơm xong liền trở về phòng.

Tiểu Bất Điểm còn đang đòi Thủy An Lạc ăn thịt, bé còn chưa ăn no đâu.

Thủy An Lạc vội vàng gắp thịt cho cô bé, nhìn con trai kiêu ngạo bước đi, lại nhìn Sở Ninh Dực.

Bánh Bao Đậu đập bàn cười khanh khách, “Bởi vì buổi trưa Tiểu Bất Điểm giành cơm trưa của anh đấy ạ.”

Thủy An Lạc: “...”

“Tiểu Bất Điểm, sao con lại giành cơm của anh?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm đang gặm cánh gà, cầm khăn tay lau miệng cho cô bé.

“Vì cô giáo cho ít cơm quá.” Tiểu Bất Điểm nhíu cặp chân mày nhỏ xíu nói.

Thủy An Lạc: “Thế là con giành cơm của anh hả?”

Tiểu Bất Điểm chu miệng, hình như buổi chiều Bánh Bao Rau vẫn nằm rạp ra bàn không động đậy gì, lẽ nào bé thực sự đã làm sai rồi sao?

“Nhà trẻ kiểu gì vậy, ăn còn không đủ no là sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày, rõ ràng là đang bực bội.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn ba mình, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn: “Ba, bình thường mà nói, đó là phần ăn của một đứa trẻ bình thường.”

Ý nhóc là, cô giáo cũng không ngờ Tiểu Bất Điểm lại ăn tốt như vậy.

“Thịt thịt, thịt thịt, mẹ nuôi, con muốn ăn thịt nữa.” Tiểu Bất Điểm nói, cái tay nhỏ xíu còn định nhón lấy cái cánh gà.

“Để mẹ nuôi lấy cho, để mẹ nuôi lấy cho.”

“Mẹ đừng cho cậu ta ăn nữa, béo muốn chết.” Bánh Bao Rau đi được nửa đường bỗng quay đầu lại, ghét bỏ nói.

Tiểu Bất Điểm nhanh chóng đoạt lấy cánh gà, cắn một miếng to, lùng bùng nói: “Cậu mới béo ấy, chỉ có cậu béo thôi.”

“Mẹ, con muốn cái kia.” Bánh Bao Đậu chỉ vào đĩa tôm nói.

Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy, bóc vỏ rồi bỏ vào bát cho cô bé.

“Bao Rau, lát nữa uống sữa xong hẵng tắm nhé.” Thủy An Lạc kêu lên.

Bánh Bao Rau phất phất tay, tỏ vẻ không muốn để ý đến mẹ mình.

Thủy An Lạc: “...”

“Con trai anh ghét bỏ em kìa.”

“Chuyện quá là bình thường, tỏ ra ngạc nhiên như thế làm gì?” Ba của con trai cô nói một cách đương nhiên.

Thủy An Lạc: “...”

“Ngày mai bảo An Tam nói với bên trường học, để cho bọn trẻ ăn cơm dựa theo khẩu phần ăn ở nhà.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, đâu thể để con anh lúc nào cũng bị đói bụng được chứ.

Thủy An Lạc phát hiện, Tổng giám đốc đại nhân rất thích sai người khác làm việc.

Lúc Phong Phong quay lại Thấm Tâm Viên đã là tám giờ rưỡi. Mọi người vừa mới ăn cơm xong, anh liền ăn nốt số đồ ăn thừa. Không ai biết được, Ảnh Đế một thời về đến nhà vẫn phải ăn cơm thừa cơm cặn thế này.

“Ba vội về mà máy bay lại bị trễ giờ.” Phong Phong giải thích như vậy, bởi vì anh đã hứa là sẽ đón con gái lúc cô bé tan học, nhưng anh lại không giữ được lời hứa.

Tiểu Bất Điểm rất tiếc, nhưng bé vẫn chọn cách tha thứ cho ba. Dù sao thì ba cũng không điều khiển được máy bay mà.

“Con gái, con nghe lời như vậy khiến ba thấy rất tự trách.” Trên đường ôm con gái về, Phong Phong nói vậy.

Tiểu Bất Điểm liếc mắt một cái, “Chẳng lẽ ba muốn con mắng ba là kẻ phụ lòng mới được à?”

Phong Phong trượt chân một cái. Con gái à, từ này không thể dùng như vậy được đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2774: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (3)
Có bài học của ngày đầu tiên, hôm sau An Phong Dương liền gọi điện đến trường nói để cậu Sở bị đói, các người đền không nổi đâu.

Cho nên bữa trưa của ngày thứ hai phong phú hơn rất nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Nhưng Bánh Bao Rau dần dần phát hiện ra vấn đề, bộ dạng của cô bé mũm mĩm kia quá đáng yêu cho nên cứ hơi tí là lại có mấy thằng nhóc lởn vởn đến bên cạnh cô nàng, thật không ổn tí nào.

Xem ra cậu phải nghĩ cách mới được!

“Sở Lạc Duy, đây là bánh bích quy mẹ tớ làm đó, tớ mời cậu ăn nè.” Một cô bé buộc tóc sừng trâu lảnh lót nói.

Giọng noi giòn giã đến độ Tiểu Bất Điểm đang chời đùa với người khác phía xa cũng nghe rõ mồn một.

Tiểu Bất Điểm quay phắt lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó nhận lấy gói bánh bích quy của cô bé kia: “Cảm ơn!”

Mặt cô bé đỏ bừng trong nháy mắt, dịu dàng nói: “Không phải cảm ơn đâu.” Sau đó liền đỏ mặt chạy đi.

“Lẳng lơ, đồ lăng nhăng.” Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm, xoay người tiếp tục chơi với người khác.

Vậy nên hậu quả của buổi học ngày thứ hai là, Bánh Bao Rau bị Tiểu Bất Điểm tố cáo là yêu sớm.

Thủy An Lạc phụt hết cả ngụm nước trong miệng ra, yêu sớm không phải là hai đứa tụi bay à?

Tiểu Bất Điểm chống nạnh học dáng vẻ của mẹ mình lúc bình thường đi tới đi lui, còn không quên nhìn Bánh Bao Rau bằng ánh mắt hằn học.

Bánh Bao Rau co mình ngồi trên sofa, cầm hoa quả ăn, tâm trạng không phải tốt ở mức bình thường.

“Chẳng qua là cậu ghen tỵ vì không có ai tặng cho cậu thôi.”

“Phì, cậu cứ chờ đấy.” Tiểu Bất Điểm nói xong lại bịch bịch chạy về nhà, còn lâu bé mới không có ai tặng nhé.

Thủy An Lạc vừa gặm dưa chuột vừa mở miệng nói, “Con trai, con như thế không được đâu.”

“Mẹ, con từ chối yêu sớm, tuy mẹ rất cởi mở nhưng cũng nên chú ý, con mẹ mới chỉ ba tuổi thôi, cảm ơn.” Bánh Bao Rau nói xong liền tụt xuống ghế, đi tìm anh trai chơi.

Thủy An Lạc: “...”

Có thể chơi như thế được cơ à?

Con còn biết mẹ là mẹ con nữa hả?

Nhưng câu này Thủy An Lạc không dám nói ra.

Cô cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu đang cưỡi xe hò hét, “Con không định yêu sớm gì đó sao?”

“Mẹ, người đàn ông con thích đã cưới người khác, con đã đủ đau lòng lắm rồi.” Bánh Bao Đậu nói.

Thủy An Lạc giật mình kinh hãi, “Con gái, không phải con thích ông chú ông bác nào đấy chứ?”

“Con muốn tìm người giống ba con cơ.” Bánh Bao Đậu nắm tay.

“Thật tinh mắt, đúng là con gái của ba.” Sở Ninh Dực vừa lật báo, vừa mở miệng nói.

Cả nhà kỳ quái, Thủy An Lạc chọn cách bỏ đi, cô vẫn nên lên tầng nằm một lát thì hơn.

Sau lần Bánh Bao Rau nhận bánh bích quy, Tiểu Bất Điểm bắt đầu nhận được sô-cô-la, nhưng lần nào cũng bị Bánh Bao Rau khinh bỉ một phen, nói năng còn vô cùng có lý có lẽ. Cho nên Tiểu Bất Điểm không dám ăn, Bánh Bao Rau cũng rất hài lòng vì điều đó.

Sô-cô-la gì đó ai mà chẳng mua được, vì sao phải ăn của người khác?

Những ngày tháng đi học với bọn trẻ mà nói, trừ lúc sáng sớm tương đối vật lộn ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả.

Có điều tính tình của Tiểu Bất Điểm ngày một nóng giận, đối tượng đương nhiên vẫn là Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Đậu vẫn đứng xem cuộc vui. Khoảng thời gian này cô bé còn được ba dẫn đi gặp một người thầy dạy vẽ nói rằng muốn nhận cô bé làm học trò. Thầy đó cũng rất đẹp, dù sao cô bé cũng thích.

Ngay vào Tết Nguyên Đán năm đó, Tân Nhạc sinh ra một cậu bé nặng gần bốn cân, ngoại trừ tim phổi có chút vấn đề nhỏ ra thì các mặt khác đều rất khỏe mạnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2775: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (4)
Lúc Mặc Lộ Túc được ôm con trai, toàn thân liền đờ ra.

Theo như lời Thủy An Lạc nói thì đây là hội chứng của người được làm cha, cứ để anh ấy không bình thường như vậy một ngày là ổn.

Bánh Bao Đậu thấy cậu em trai này hơi xấu, đồng thời cũng nói với mẹ mình. Nhưng lại nhận được câu trả lời là lúc mới sinh ra con cũng như vậy, thế nên Bánh Bao Đậu liền nổi điên, bé làm sao có thể xấu như thế được?

Kiều Nhã Nguyễn đang đi diễn tập quân sự nên không thể liên lạc được, chỉ có thể nhắn tin cho cô ấy.

Hơn nửa năm qua, Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong cũng không ít lần cãi nhau vì chuyện khoảng cách, may mà hai người vẫn chịu đựng được.

Kiều Nhã Nguyễn chuyển từ bộ đội đặc chủng lên bộ đội chính quy, như vậy ít ra có thể bớt bận rộn hơn một chút, đây coi như là sự nhượng bộ của cô.

Phong Phong thì ít nhận các tác phẩm của nước ngoài hơn, giữ tần suất hai năm một bộ phim điện ảnh và mỗi năm một bộ phim truyền hình.

Mà chuyện khiến đám Thủy An Lạc không ngờ tới nhất là, chỉ hơn một năm ngắn ngủi, Triệu Uyển Uyển từ một diễn viên trẻ đang nổi, chỉ thiếu một cơ hội lại có thể lấy được giải thưởng lớn tại Oscar. Một năm qua, quan hệ giữa cô ấy và đám Thủy An Lạc cũng không tệ, nhưng trong giới giải trí lại không có người bạn nào.

Tiểu Sư Niệm thích diễn xuất, hơn nữa có Sở Ninh Dực ủng hộ, Sư Hạ Dương cũng không phản đối đam mê của con gái, chỉ yêu cầu cô bé phải hoàn thành chuyện bài vở nghiêm túc.

Còn việc khiến Thủy An Lạc đau đầu nhất chính là hai đứa nhóc cả ngày không cãi nhau thì toàn thân sẽ khó chịu kia.

***

Ba năm sau, Kiều Nhã Nguyễn được thăng chức Phó đội trưởng, trở về thành phố A, quan hệ giữa cô à Phong Phong không còn cứng nhắc như trước nữa. Tiểu Bất Điểm cũng từ được gửi nuôi thành về nhà ở cùng với ba mẹ.

Thế cho nên Bánh Bao Rau bắt đầu mất ngủ hằng đêm, trong lòng cảm giác thiếu đi thứ gì đó, không đúng cho lắm.

Năm đó, bọn trẻ vào lớp một.

Nhưng đúng vào thời điểm này, sau khi giải quyết xong vấn đề của vợ mình, Phong Phong rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề của con gái nghiêm trọng đến thế nào, bởi vì trong mắt trong đầu con bé toàn là thằng nhóc thối tha nhà hàng xóm kia.

Tối thứ sáu, Kiều Nhã Nguyễn từ quân đội trở về, Phong Phong cũng kết thúc công việc sớm để trở về nấu cơm cho hai mẹ con. Gần đây anh đang nhận một bộ phim truyền hình có đề tài về không quân yêu nước, khá là phù hợp với khẩu vị của Phong Phong.

Tiểu Bất Điểm đứng trên ghế sofa nhảy qua nhảy lại: “Bánh Bao Rau nói nếu như lần này con có thể thi được hai điểm một trăm, cậu ta sẽ mua cho con con búp bê lần trước con nhìn trúng.”

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Ba con không mua được à?”

“Mẹ, đâu có giống nhau.” Tiểu Bất Điểm nhào lên người Kiều Nhã Nguyễn. Cô bé gần được sáu tuổi, càng lớn càng xinh đẹp, có lúc ngay cả Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà cũng thẫn thờ.

“Sao lại không giống?” Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy con gái, mở miệng cười hỏi.

Tiểu Bất Điểm nghiêng đầu, lại không nghĩ ra rốt cuộc khác nhau ở đâu, “Dù sao cũng không giống, con muốn cậu ta mua.”

“Con đang chê ba con đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói, nhìn vị Ảnh đế nào đó đeo tạp dề vừa bước từ bếp ra, có điều cái vẻ cợt nhả kia theo Phong Phong thấy thì có chút đáng ăn đòn.

“Mẹ, mẹ đừng gây xích mích ly gián được không, con yêu ba nhất mà.” Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn ba mình, “Ba, con yêu ba nhất luôn.”

Phong Phong chỉ im lặng và không nói gì, nói thì nói vậy thôi, nhưng suốt ngày chỉ nhắc đến thằng nhóc nhà họ Sở kia.

“Vậy sao con không bảo ba con mua búp bê cho con?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục hỏi.

“Bởi vì cậu ta đã đồng ý với con rồi.” Tiểu Bất Điểm nói đầy vẻ đương nhiên.

“Vậy sao nó lại muốn con thi được hai điểm một trăm?”

“Cô giáo nói, thi được hai điểm một trăm thì khi lên lớp một mới được vào lớp 1-1, đó là lớp tốt nhất.” Tiểu Bất Điểm nói xong liền nhảy từ trên ghế sofa xuống, chạy tới bên cạnh bàn ăn.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong, quả nhiên thấy mặt anh đen sì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2776: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (5)
Ván này, xem ra Bánh Bao Rau toàn thắng rồi.

Sau bữa tối, Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Thủy An Lạc. Phong Phong cố ý kéo cô con gái hễ mọc chân là chạy của mình lại, anh vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn ba mình: “Ba, sao thế ạ?”

Phong Phong bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống ghế sofa, “Nào, để ba nói với con một chuyện, có phải con rất muốn đánh bại Bánh Bao Rau đúng không?”

“Vâng, nhưng lần nào cậu ta cũng cãi được, hại con lần nào cũng thua.” Tiểu Bất Điểm không phục cho lắm.

“Để ba nói cho con biết làm sao để thắng được nó.” Phong Phong thì thầm bên tai con gái mấy câu.

Tiểu Bất Điểm có chút nghi ngờ: “Như thế có được không ạ?”

“Vì sao không được, nó bảo con thi được hai điểm một trăm, vậy chẳng phải là con nghe theo lời nó à. Búp bê ba mua cho con, mua bao nhiêu cũng được, nếu con thi được hai điểm sáu mươi, sau đó đi hỏi xem nó thấy ngạc nhiên không, bất ngờ không, chẳng phải thế là con thắng rồi đấy sao?” Muốn ở chung lớp với con gái anh à, nằm mơ đi!

Phong Phong không hề cảm thấy hành vi này ấu trĩ tí nào. Anh chỉ biết là, nếu mình không ấu trĩ thì con gái sẽ bị nẫng mất.

“Ha ha ha, ba thật thông minh, làm thế nhất định cậu ta sẽ tức chết.” Tiểu Bất Điểm ôm lấy cổ Phong Phong, vô cùng thân thiết làm nũng.

Phong Phong hài lòng, vậy là con gái vẫn thân thiết với anh hơn.

Thằng nhóc Sở gia kia muốn đấu với anh à, còn xanh và non lắm.

Trước khi cuộc thi vào thứ hai diễn ra, Bánh Bao Rau luôn cảm thấy bất ổn, nhìn Tiểu Bất Điểm đang hát hò bên cạnh, “Sao cậu lại vui vẻ thế hả?”

“Thi xong sẽ được nghỉ mà, không phải dậy sớm nữa, tôi có thể đến quân doanh ở với mẹ tôi, đương nhiên là phải vui rồi.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói, quan trọng nhất là, cậu nhất định không biết tôi đang nghĩ gì, moah ha ha~

Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn Tiểu Bất Điểm, vẫn cảm thấy bất an. Con nhóc này nhất định có chuyện gạt mình, hơn nữa cậu ta vừa nói gì?

“Cậu tới quân doanh ở, mẹ nuôi làm gì có thời gian để chăm sóc cậu?” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.

“Có chị Niệm Niệm rồi mà, chị Niệm Niệm cũng nghỉ, tôi có thể chơi cùng với chị Niệm Niệm.” Tiểu Bất Điểm vẫn nói một cách đương nhiên.

Bánh Bao Rau: “...”

Bực thật!

Mặc kệ cậu ta đi, kệ xác cậu ta.

Giáo viên nhanh chóng bước vào, bắt đầu phát bài thi cho bọn trẻ, còn nói đây là bài thi cuối cùng của nhà trẻ, bảo bọn trẻ phải làm thật cẩn thận, bài thi này liên quan đến việc phân chia lớp khi vào lớp một.

Bánh Bao Rau nhận lấy bài thi từ giáo viên, lại nhìn sang thấy Tiểu Bất Điểm nhận được bài thi liền hí hoáy viết, hình như không có vấn đề gì.

Cuộc thi kết thúc, thứ tư sẽ đến trường để nhận kết quả thi và chia lớp.

Người đến đón bọn trẻ là Sở Ninh Dực, lần này đi cùng Sở Ninh Dực còn có một cậu bé ngồi trên ghế phụ, nhìn tuổi cũng ngang ngang với đám bánh bao.

“Ôi chao, con riêng của ba à, mẹ sẽ liều mạng với ba đấy.” Bánh Bao Đậu vừa leo lên, nhìn thấy cậu nhóc kia liền nói.

Cậu bé kia vẫn cúi đầu túm lấy cái túi nhỏ của mình, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh như băng.

Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, bảo bọn trẻ ngồi yên.

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đùa giỡn với nhau. Bánh Bao Rau ngồi một bên nhìn chằm chằm cậu nhóc ngồi bên cạnh ghế lái. Sở Ninh Dực cũng chú ý đến từng biểu cảm của con trai.

“Là cậu?” Bánh Bao Rau đột nhiên nói. Cậu bé kia ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì, sau đó lại tiếp tục cúi đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2777: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (6)
Bánh Bao Rau biết đứa nhóc này. Lần trước khi ở trung tâm thương mại, Bánh Bao Đậu đi lạc, chính là cậu ta dẫn con bé về.

Bánh Bao Rau vẫn có chút hảo cảm với cậu nhóc này vì chuyện đó.

“Từ hôm nay trở đi, Sở Vi cũng sẽ đi học cùng các con.” Sở Ninh Dực nói.

“Tại sao ạ?” Bánh Bao Rau không giải thích được.

“Con không bài xích cậu ấy.” Sở Ninh Dực đưa ra câu trả lời, “Mà ba không thể nào theo con cả đời được.”

Bánh Bao Rau hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn xoắn lại với nhau.

“Ba, con...”

“Ba chưa từng yêu cầu con điều gì, nhưng Sở Lạc Duy, nếu như con không thể thu phục được một đám người, ít nhất con phải thu phục được một người.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói với con trai.

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đang đùa giỡn cũng sửng sốt một lúc, không hiểu vì sao bầu không khí mới đó đã trở nên thật kỳ quái.

Cậu bé được gọi là Sở Vi kia chủ động quay đầu lại nhìn về phía Bánh Bao Rau, “Tôi là Sở Vi, là đứa trẻ được chú Sở nhận nuôi. Từ hôm nay trở đi tôi muốn làm cái bóng của cậu.”

Bánh Bao Rau ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu bé kia.

Cậu ta trông khá dễ nhìn, chỉ có điều là trên mặt có vết thương, có thể thấy trên người cũng có.

Sở Vi không bận tâm đến ánh mắt của Bánh Bao Rau. Cậu chỉ không muốn quay lại cái nơi đó, muốn ở lại đây, việc cậu phải làm là khiến Sở Lạc Duy chấp nhận mình trở thành cái bóng của cậu ấy.

“Tại sao cậu lại muốn làm cái bóng của tôi?” Bánh Bao Rau cũng không hề sợ sệt, nghiêm trang nói.

“Bởi vì tôi không muốn quay về, tiếp tục đánh nhau với những đứa trẻ kia, cũng không muốn tiếp tục ra ngoài lừa gạt người khác, cho nên tôi muốn ở bên cạnh cậu.” Sở Vi không hề giấu giếm, “Vậy tôi có thể ở lại làm cái bóng của cậu không?”

Sở Ninh Dực không nói lời nào, để cho hai đứa trẻ tự giao lưu.

Có một loại trẻ con, nếu vào lúc nó bất lực nhất, bạn trao cho nó sự trợ giúp lớn nhất, đứa bé ấy căn bản sẽ không thay lòng.

Giúp đỡ một đứa bé, có giá trị hơn nhiều so với giúp đỡ một người trưởng thành.

Sở Vi được đưa về Thấm Tâm Viên, giao cho thím Vu chăm sóc.

Thím Vu cả đời không có được đứa con của riêng mình, hiếm hoi lắm mới có một đứa trẻ để cho bà ấy chăm sóc, bà lập tức nhận luôn đứa cháu này.

Khi Tiểu Bảo Bối nhìn thấy Sở Vi liền nhìn về phía ba mình. Giờ cậu đã tám tuổi, dù mới tám tuổi nhưng cậu đã chín chắn hơn trước nhiều rồi.

Sở Ninh Dực gọi Tiểu Bảo Bối lên lầu, thím Vu giúp Sở Vi dọn dẹp lại gian phòng xong liền đi làm cơm tối.

Sở Vi lại chủ động đi làm thân với Bánh Bao Rau, bởi vì Sở Ninh Dực nói với cậu rằng, muốn thực sự ở lại thì phải để Sở Lạc Duy quyết mới được.

***

Trong phòng làm việc.

Sở Ninh Dực vẫn gõ lên mặt bàn, Tiểu Bảo Bối hơi nghiêng đầu, “Ông ngoại con nói, chiến đội thiếu niên Báo Tuyết đang tuyển người, con đã nói với ông về vấn đề này rồi à.”

Tiểu Bảo Bối dừng lại một lúc, không ngờ ba lại biết nhanh đến thế.

“Ông ngoại nói, đội thiếu niên có bốn mức tuổi là sáu, tám, mười hai và mười sáu, con...” Tiểu Bảo Bối hơi cúi đầu, siết chặt bàn tay mình lại.

“Bởi vì luyến tiếc Miên Miên cho nên con đã bỏ qua khóa sáu tuổi, vậy hiện giờ thì sao? Con vẫn muốn đi, mà lần này, có lẽ sẽ là bảy năm, tám năm, thậm chí còn lâu hơn. Ba biết, bây giờ nhắc đến chuyện tình cảm với con còn quá sớm, nhưng ba tin con trai của ba có suy nghĩ riêng của mình, tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho nên ba phải nói rõ ràng với con, thời gian rất dễ thay đổi một người.”

Tiểu Bảo Bối vẫn cúi đầu không nói gì, nhưng bàn tay đang siết chặt đã bán đứng tâm trạng của cậu lúc này.

Tiểu Miên Miên vẫn được An Phong Dương nâng niu. Nếu cậu đi rồi, xuất hiện một người khác đối xử tốt với cô bé hơn, nếu vậy phải chăng cậu sẽ không còn cơ hội nữa sao?

Nhưng từ trước đến giờ mục tiêu của cậu vẫn luôn là có thể vượt qua được ba mình, cậu cũng không muốn từ bỏ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2778: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (7)
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ do dự của Tiểu Bảo Bối, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. Anh không nói gì, nhưng động tác đó lại mang đến cho Tiểu Bảo Bối một cảm giác áp bức vô hình.

Tiểu Bảo Bối hiểu ý của Sở Ninh Dực, trong chuyện này phải biết cái nào làm cái nào bỏ, không thể ôm đồm hết được.

Nhưng Miên Miên ngốc nghếch như vậy, hễ ai tốt với cô bé là cô bé liền dính lấy, làm sao cậu yên tâm được đây?

“Kỳ thực trong tình huống đã có đáp án mà con vẫn còn rối rắm thì đến cuối cùng người khó xử vẫn chỉ là con mà thôi.” Sở Ninh Dực nói, đứng dậy bước qua đặt tay lên vai con trai, “So với chuyện ngồi đây lo nghĩ về một chuyện đã có câu trả lời, không bằng tranh thủ thời gian này đi tâm sự với Miên Miên về quyết định của con còn hơn. Miên Miên cũng không còn nhỏ nữa, đã có suy nghĩ của riêng mình. Con không thể cứ coi cô bé là trẻ con mãi được.”

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn người ba điềm đạm của mình, người đàn ông mà cậu đã lấy làm mục tiêu. Lúc nào ba cũng có thể nhìn thấu mọi vấn đề của cậu chỉ bằng cái liếc mắt.

Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy hông của Sở Ninh Dực, cái đầu nhỏ ghé sát vào người anh, “Cảm ơn ba, con biết rồi.”

Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu con trai, “Ba sẽ nói chuyện với mẹ con, con phải kiên trì với suy nghĩ của mình, ba sẽ luôn ủng hộ con.”

Có điều phía vợ anh, ngẫm thấy sẽ là một cuộc chiến căng thẳng đây.

Lúc Sở Ninh Dực ngẩng đầu vừa vặn thấy Bánh Bao Rau đang đứng ở cửa.

Trên gương mặt cậu bé không có bất cứ biểu cảm gì, hai tay nhét trong túi quần, chỉ có ánh mắt nhìn Tiểu Bảo Bối có chút phức tạp, “Mẹ bảo gọi hai người xuống ăn cơm.” Bánh Bao Rau nói xong liền xoay người đi xuống lầu.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Vì sao em ấy lúc nào cũng mang cái mặt liệt như thế ba nhỉ?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, dẫn cậu con cả đi xuống, “Chắc nó nghĩ như thế đẹp trai lắm.”

Bánh Bao Rau đi đến cầu thang liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ba và anh trai mình.

Nhưng hai con người đang bị nhìn kia không hề cảm thấy chột dạ, tâm trạng trái lại còn tốt hơn.

Sở Vi ăn với thím Vu ở phòng bếp, Thủy An Lạc đã nhiều lần bảo họ ăn cơm cùng nhưng thím Vu có lẽ từ nhỏ đã ở trong cung điện làm hầu gái của Công chúa Delia, cho nên vẫn còn giữ tư tưởng của thời đó, nói sao cũng không chịu ăn cơm cùng họ.

Sau khi Tiểu Bất Điểm được đón về nhà, bữa cơm trở nên yên lặng hơn rất nhiều, không còn tiếng cãi vã của trẻ con nữa.

Aiz, nhất thời Thủy An Lạc lại thấy không quen.

“Bánh Bao Rau, dạo này con vẫn chơi với Tiểu Bất Điểm đấy chứ?” Thủy An Lạc chủ động gợi chuyện.

Bánh Bao Rau thản nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt không chút biểu cảm như mọi ngày bỗng xuất hiện một tia rối rắm. Cậu vẫn cảm thấy cô nhóc kia có gì đó rất lạ lúc kỳ thi diễn ra.

“Vẫn bình thường, cậu ta vẫn ngốc như thế thôi.” Bánh Bao Rau chậm rãi nói.

Bánh Bao Đậu cười khanh khách, “Mẹ, anh cố ý đấy, anh ấy còn bắt Tiểu Bất Điểm thi phải được hai điểm một trăm cơ, như vậy anh ấy mới có thể ở chung lớp 1-1 với Tiểu Bất Điểm. Anh ấy còn lấy tiền tiêu vặt của mình mua búp bê của Tiểu Bất Điểm nữa đấy, không thèm mua cho con luôn, trái tim con tan nát rồi.”

“Ba mua cho con.”

“Oh yeah, con yêu ba nhất.” Bánh Bao Đậu đổi sắc mặt còn nhanh hơn kịch Xuyên, tiếp tục cầm đũa lên ăn.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực anh yêu con gái cũng có chừng mực thôi chứ? Búp bê sắp chất đầy cả cái phòng rồi, còn mua? Mua cái lông ấy!

Nhưng Thủy An Lạc thấy tâm trạng của cậu Cả hôm nay không tốt cho nên trong lúc gắp rau cho Tiểu Bảo Bối, cô liền hỏi một câu: “Con sao thế?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2779: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (8)
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, nhìn mẹ rồi lại khẽ lắc đầu. Ba đã nói ba sẽ nói chuyện với mẹ rồi.

Tâm trạng của Bánh Bao Rau không tốt lắm, ăn được một nửa liền gác đũa xuống kêu no rồi, sau đó đi lên lầu.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, lại nhìn Bánh Bao Đậu đang ăn ngon lành, “Anh còn làm sao thế?”

“Con đâu biết, chắc là học sinh giỏi người ta không thể sung sướng đi học nên tâm trạng không tốt thôi. Ba, con muốn ăn tôm.” Bánh Bao Đậu tỏ ra đương nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Lý do này, cô cho điểm tuyệt đối.

“Vậy con thì sao, con thi thế nào hả?” Thủy An Lạc quyết định không để ý đến hai đứa con trai hôm nay đều lên cơn động kinh nữa mà nhìn về phía con gái.

Bánh Bao Đậu chớp mắt, sao lại hỏi đến bé nữa rồi.

Thủy An Lạc cũng chớp mắt, rõ ràng là đang nói, chớp mắt cũng vô dụng thôi.

“Nếu con mà thi được sáu mươi điểm thì mẹ sẽ giết con.” Thủy An Lạc trừng mắt nhìn con gái.

“Ha ha ha, con biết ngay mẹ sẽ nói vậy mà, cho nên lần này con thi được 61 điểm, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?” Bánh Bao Đậu cười đắc ý, ngoàm một tiếng cắn lấy con tôm ba vừa bóc cho mình.

Thủy An Lạc: “...”

Muốn đánh chết con bé này quá.

Thủy An Lạc nhớ có người từng nói, học sinh giỏi thực sự không phải là thi được một trăm điểm, mà là có thể thi được số điểm mà mình thích.

Bánh Bao Đậu chính là kiểu này.

Ba đứa nhóc nhà họ Sở đều khiến cô ngạc nhiên đến muốn tự sát.

“Đứng thứ nhất rất mệt mỏi, cho dù là từ trên xuống hay từ dưới lên, cho nên ở giữa là tốt nhất.” Sở Ninh Dực tán thành cách làm của con gái.

Thủy An Lạc: “Hai ba con anh đủ rồi đấy!”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Không phải trước em cũng thứ nhất từ dưới lên à?”

“Ăn không nổi nữa.” Thủy An Lạc gác đũa xuống tức giận bỏ đi.

“Mẹ.” Tiểu Bảo Bối kêu lên.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu con trai nói, “Ăn tiếp đi.” Nói xong anh cũng buông đũa đi theo Thủy An Lạc lên lầu.

“Mẹ làm sao thế?” Bánh Bao Đậu cắn đũa nhìn anh trai, tự dưng nổi giận thế. Ttrước đây ba có nói gì cũng có thấy mẹ giận bao giờ đâu.

Tiểu Bảo Bối cũng không biết, hôm nay về đến nhà tâm trạng của mẹ đã là lạ rồi.

Sở Ninh Dực về đến phòng, Thủy An Lạc đang gấp quần áo, anh bước qua ngồi xuống giường, “Em sao thế?”

“Dẫn dắt một người mới, buổi chiều lúc giải phẫu em cho cậu ta mổ chính. Con người đó quá ngạo mạn, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện lớn. Em mắng cậu ta vài câu, cậu ta còn kiêu ngạo bật lại em mấy câu, tính em nóng, tâm trạng không tốt.” Thủy An Lạc bực bội nói.

“Cho nên Chủ nhiệm Thủy liền mang cơn tức về nhà à?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói à?” Cô nói, ném quần áo trong tay lên người anh, “Ghét nhất là cái lũ học giỏi các anh, có gì hơn người, có cần phải đến nỗi tên nào cũng mắt mọc trên đầu như thế không?”

Sở Ninh Dực nghĩ, chắc là bị coi thường ghê lắm, chủ yếu là một thực tập sinh lại dám chọc giận cô ấy.

“Được rồi, đã tức như vậy rồi thì không sợ tức hơn tí nữa, con trai em đã bàn với anh và cả ba rồi, mùa hè này nó muốn đi.”

“Gì kia?” Thủy An Lạc sững lại một chút, khó tin nhìn Sở Ninh Dực: “Nó, nó muốn đi?” Chưa dứt lời, mắt cô đã đỏ hoe.

Sở Ninh Dực kéo cô ngồi lên đùi mình, “Con đã lớn rồi, nó có suy nghĩ của chính nó. Chúng ta sinh con ra, nhưng không thể quyết định tương lai của nó được. Chúng ta thậm chí còn không có quyền quyết định tương lai thay cho con nữa kìa.”

Thủy An Lạc vẫn siết chặt hai tay, lại cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.
 
Top