Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2760: Cô ấy là người đầu tiên (4)
Thủy An Lạc không trả lời, chắc là phải đi xem bệnh cho bệnh nhân mới.

Tân Nhạc cất di động, suy nghĩ một chút về bộ dạng ngày hôm qua của Mặc Lộ Túc, cứ tiếp tục như vậy thật sự không thể được.

Nhưng mà cô không hiểu chuyện của giới kinh doanh. Cũng giống như Mặc Lộ Túc từng nói, bao nhiêu người đang nhìn anh chằm chằm cho nên hiện tại không thể có bất cứ sai sót nào được.

[Tân Nhạc: Tôi chẳng nghĩ ra cái gì để giúp anh ấy cả?]

Tân Nhạc thất vọng nằm trên giường, haizz, thật sự là không nghĩ ra được.

Thủy An Lạc vẫn không trả lời cô. Tân Nhạc cũng sắp ngủ quên đến nơi.

Mãi cho đến mười một giờ Thủy An Lạc xem bệnh xong, di động của Tân Nhạc mới vang lên.

[Thủy An Lạc: bà cứ cẩn thận ở nhà sinh khỉ con cho anh ấy đi! Anh ấy còn cần bà làm gì nữa? Chuyện kinh doanh bà cũng đâu có hiểu.]

[Tân Nhạc: Nhưng khi thấy bộ dạng đó của anh ấy, tôi cảm thấy khó chịu lắm.]

[Thủy An Lạc: Chẳng qua là bà không chịu nổi anh ấy phải chịu một chút thiệt thòi nào thôi. Trước đây dù thế nào bà cũng giúp đỡ anh ấy. Giờ thì hay rồi, những việc anh ấy làm bà không giúp được.]

[Thủy An Lạc: Tân Nhạc, tôi phát hiện ra bà chính là điển hình của kiểu người thích bị ngược đãi đấy! Anh ấy là đàn ông, những thứ này ngay từ đầu đã là việc anh ấy phải làm rồi.]

[Tân Nhạc: Bà không hiểu.]

[Thủy An Lạc: Đúng là tôi không hiểu, tôi không hiểu cái đầu bà ấy, xót cho anh ấy chẳng lẽ cứ phải xử lý hết tất cả mọi chuyện hộ anh ấy hay sao hả?]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Bà đừng có gắt như vậy có được không?]

[Tân Nhạc: Lẽ nào yêu một người không phải là như vậy sao?]

[Thủy An Lạc: Tân Nhạc, bà biết không, tôi không cảm thấy như vậy! Tôi cảm thấy yêu một người thì điều kiện tiên quyết nhất là phải tự chăm sóc được bản thân cho tốt, giúp đỡ người ta trong phạm vi khả năng của mình! Nhưng nếu như bà còn chẳng biết chăm sóc bản thân mình thì sao anh ấy có thể yên tâm công tác bên ngoài được? Cái mà anh ấy quan tâm nhất là bà, không phải là tiền, bà không khỏe thì anh ấy kiếm tiền làm cái gì?]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Tôi không biết nữa, nhìn bộ dạng của anh ấy như thế tôi liền cảm thấy tôi chẳng giúp gì được gì cho anh ấy cả, rất vô dụng.]

[Thủy An Lạc:... ]

Thủy An Lạc không trả lời, Tân Nhạc vẫn nằm lỳ ở trên giường rầu rĩ không vui, có vẻ như cô cũng không tiếp tục tìm kiếm câu trả lời nữa.

Mặc Lộ Túc đang họp lại nhận được ảnh chụp màn hình của Thủy An Lạc. Anh đứng dậy cho cuộc họp tạm ngừng rồi cầm di động đi ra bên ngoài.

Xem hết một lượt, Mặc Lộ Túc dứt khoát gọi điện cho Thủy An Lạc.

“Cô ấy nói với em à?” Mặc Lộ Túc đứng bên cạnh lan can nhìn người qua lại phía dưới, đứng trên lầu mười tám nhìn xuống chẳng thấy rõ ai với ai, mặt người đều mờ mờ ảo ảo.

Thủy An Lạc nghịch cái bút: “Không thì sao, đàn anh, anh cho rằng tình yêu là cái gì?”

Mặc Lộ Túc xoay người tựa vào lan can, nhìn những nhân viên đi tới đi lui: “Anh về nhà, cô ấy vẫn bình yên là được, dù là hy vọng xa vời, anh cũng mong sau này còn có cả con nữa.”

Cái anh muốn chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thủy An Lạc: “"Cô ấy" kia không phải Tân Nhạc thì không được, hay là bất kể người nào cũng có thể thay thế?”

“Không phải Tân Nhạc thì không được.” Mặc Lộ Túc kiên định nói.

“Vậy thì anh nói với cô ấy đi. Ôi mẹ ơi, hai người làm em bực chết đi mất thôi. Một người thì sống chết không chịu nói, một người thì lén la lén lút đo đạc thì có ý nghĩa gì chứ hả?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc Lộ Túc hơi hơi cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Chuyện nói rõ ràng thật sự quan trọng như vậy sao?” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói.

“Đương nhiên rồi, không quan trọng thì người ta phát minh ra ba cái chữ “anh yêu em” làm cái gì!” Thủy An Lạc giận dữ nói.

Mặc Lộ Túc hơi cong môi, trong mắt cũng có thêm mấy phần kiên định. Thế nên nhất định buổi trưa anh phải đưa Tân Nhạc đến chỗ đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2761: Cô ấy là người đầu tiên (5)
Thủy An Lạc nhìn cuộc gọi bị ngắt mà thấy mình còn mệt mỏi hơn cả mẹ của Mặc Lộ Túc. Cũng may cô đã khuất sớm, nếu không sớm muộn gì cô cũng tức chết vì con trai mình mất.

Hy vọng lần này hai người họ có thể nói rõ ràng với nhau.

Mặc Lộ Túc quay lại tiếp tục cuộc họp, nhưng lần này có chút vấn đề.

“Cậu Mặc trước kia là người cầm dao làm phẫu thuật, chắc hẳn không biết thương trường có nguyên tắc của thương trường.” Một thành viên trong hội đồng quản trị đưa ra ý kiến phản bác về việc cắt giảm nguồn vốn của bộ phận quan hệ công chúng.

Mặc Lộ Túc uể oải ngẩng đầu lên, yêu cầu thư ký bên cạnh phát số liệu xuống, sau đó đứng thẳng dậy nhìn một lượt hội đồng quản trị, “Đây là báo cáo thống kê mà tối qua tôi đã sắp xếp, cũng là minh chứng cho các khoản chi tiêu và thanh toán của bộ phận quan hệ công chúng trong những năm trở lại đây.”

Bàn tay đang phát văn kiện của thư ký khựng lại, tối qua không phải cậu Mặc uống nhiều lắm hả? Sao vẫn có thời gian chuẩn bị báo cáo vậy?

“Mọi người có thể nhìn rõ biểu đồ số liệu trong báo cáo. Tôi muốn hỏi đổng sự Chu một chút, mỗi năm khoản tiền mời khách ăn cơm là ba triệu tệ, chúng ta chỉ hợp tác với nhiều công ty trong số đó năm tới mười lần, nhưng lại ghi chép tới năm mươi lần mời cơm, lẽ nào hiệu suất làm việc của Mặc Thị đã thấp tới mức phải mời khách mười lần mới làm xong được một việc sao?” Mặc Lộ Túc nói xong, vỗ mạnh lên mặt bàn, “Tôi là người cầm dao mổ thật, nhưng tập đoàn Mặc Thị cũng không nuôi đám sâu mọt như các ông.”

Mặc Lộ Túc nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

“Trước kia tôi không đến công ty, cũng không quan tâm quá nhiều tới chuyện của công ty, nhưng bây giờ tôi đã đặt dao mổ xuống để tới đây rồi, đừng ai nghĩ rằng có thể qua mắt tôi. Đổng sự Chu, khoản thâm hụt ngân sách của bộ phận quan hệ công chúng trong vài năm nay, ông tự bù vào, hay để tôi mời thanh tra kinh tế tới tính toán hộ?”

“Mặc Lộ Túc, ba cậu còn không dám đối xử với tôi như thế đâu.”

“Tiếc rằng tôi không phải ba tôi.” Mặc Lộ Túc gằn giọng nói, “Hôm nay tôi cũng nói rõ luôn. Vấn đề của đổng sự Chu, không phải các ông không có. Hôm nay tôi chỉ lấy ông ấy ra để xử lý làm gương thôi. Móng vuốt của ai đã vươn ra rồi thì từ hôm nay trở đi thu hết lại cho tôi. Nếu không đừng trách tôi lấy dao chém hết móng vuốt của các ông.” Mặc Lộ Túc nói xong, xoay người đi thẳng.

Thư ký nhìn Mặc Lộ Túc rời đi với vẻ sùng bái. Mặc Lộ Túc như thế này đúng là quá ngầu và đẹp trai.

Mặc Lộ Túc quay về phòng làm việc của mình. Sở Ninh Dực đang đứng trước cửa sổ, hiển nhiên anh biết hết tất cả mọi chuyện ban nãy.

“Quản lý một công ty cũng phức tạp không kém gì khi cậu ở bệnh viện. Những kẻ đó đều là những lão già lọc lõi. Đổng sự Chu của các cậu không đáng kể gì, chuyện cậu phải làm là thu phục được hết những kẻ đó. Cho dù không thể thu phục được, cậu cũng phải làm những kẻ đó khiếp sợ.” Sở Ninh Dực nói xong, quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Mau chóng giải quyết vấn đề của công ty đi, chuyện vặt vãnh của vợ chồng cậu đừng có hở tí lại làm phiền tới Lạc Lạc nữa.”

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh biết ngay anh họ mình không đến đây để giúp anh đâu mà.

“Tiếp theo em phải làm sao?” Mặc Lộ Túc mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Công ty của cậu mà cậu lại hỏi tôi phải làm sao?

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh họ hay gì gì đó đều chẳng ai đáng tin cả.

“Được rồi, không phải chiều nay cậu còn có việc hả? Đi làm việc của cậu đi, cậu không ở công ty là tốt nhất, có thể nhìn thấy hiệu quả. Thư ký của cậu cũng ổn đấy, có thể bồi dưỡng thành tay chân thân tín.” Sở Ninh Dực nói xong, đưa tay vỗ vai anh, “Lớn đầu rồi, đừng học theo anh Hai của cậu.”

Mặc Lộ Túc nhìn Sở Ninh Dực rời đi, lặng lẽ thấy đồng cảm với Thiều Khanh. Tuy rằng anh không biết anh Hai của anh đã làm gì để Sở Ninh Dực phải nói như thế.

Sở Ninh Dực đi xuống, chú Sở đang đợi anh.

“Thiếu gia, cậu Mặc sẽ làm tốt mọi chuyện thôi.”

“Tôi chẳng buồn quan tâm cậu ta có làm tốt hay không, chỉ cần đừng tìm vợ tôi nữa là được.” Sở Ninh Dực bật cười thành tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2762: Cô ấy là người đầu tiên (6)
Giờ trưa, Mặc Lộ Túc đưa Tân Nhạc đến canteen của trường để dùng cơm.

Vị trí trên tầng hai, nơi mà họ thích nhất khi còn đi học.

Lúc này vừa đúng giờ tan học, cho nên canteen rất đông sinh viên.

Mặc Lộ Túc dẫn Tân Nhạc xếp hàng ở phía sau. Tân Nhạc vẫn thấy tò mò, “Sao đột nhiên anh muốn đưa em tới đây?”

“Hôm qua em nói muốn tới trường mà, vừa hay, trưa nay, chiều nay anh không bận việc, có thể đi dạo trong trường một lúc. Sau đó sẽ anh đưa em tới một nơi.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa dẫn cô nhích lên trước một chút.

Tân Nhạc nhìn anh mà cười híp cả mắt, xem ra tâm trạng cô rất tốt.

Mà đúng lúc này, khi sắp tới lượt mình, họ nghe thấy có người đang thúc giục ở hàng bên cạnh.

“Mau lên hộ cái, đằng sau còn đang đợi đây này.”

Nữ sinh trước mặt đang lo lắng tìm thẻ mua cơm của mình, nhưng dường như tìm mãi mà không thấy.

Tân Nhạc đưa luôn thẻ mua cơm của mình cho cô ấy, “Dùng...”

“Dùng thẻ của mình đi.”

Tân Nhạc chưa kịp nói hết câu, một sinh viên nam đứng phía sau đã đưa thẻ mua cơm của mình cho cô ấy.

Cô gái kia nhận lấy với vẻ biết ơn, lại nhìn Tân Nhạc và nở nụ cười cảm ơn. Sau khi gọi cơm, cô ấy nói với cậu sinh viên kia, “Cảm ơn cậu, cậu tên gì, học khoa nào thế, tối nay mình mời cậu ăn cơm trả tiền cho cậu nhé.”

Tân Nhạc nhìn hai cô cậu sinh viên nói chuyện với nhau. Cô quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc và khẽ nhún vai, “Cảm giác lần nào cũng vậy, rõ ràng là em mở lời trước nhưng toàn bị người khác giành làm việc tốt. Có lẽ em căn bản không hợp để làm việc tốt.” Tân Nhạc nói, đã đến lượt họ nên Tân Nhạc quay người lại gọi cơm.

Mặc Lộ Túc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.

[Mặc Lộ Túc đứng bên cửa sổ, đôi lông mày cứ luôn nhíu chặt lại.

“Bạn ơi, bạn nhanh lên tí được không.”

“Bạn ơi, mọi người đang đợi bạn đấy, không mua thì mau tránh ra đi.”

“Cậu bạn này, rốt cuộc cậu muốn ăn gì thế?” Người lấy cơm ở phía trong cũng mở lời.

“Dùng thẻ của...”

“Đàn anh không mang thẻ mua cơm phải không? Dùng thẻ của em này.” Thủy An Lạc thò đầu ra từ phía sau, cười đến mức hai mắt cong cong, đưa thẻ mua cơm cho anh.

Mặc Lộ Túc liếc qua cô gái vừa mở lời thậm chí còn hơi đưa thẻ ra, sau đó ánh mắt anh dừng hẳn ở chỗ Thủy An Lạc, “Cảm ơn em.”

Cô gái ở hàng khác khẽ nhún vai, cất thẻ mua cơm đã đưa ra, tiếp tục gọi phần cơm của mình.]

Tân Nhạc gọi cơm xong, thấy Mặc Lộ Túc vẫn còn ngẩn ngơ, “Đi thôi, anh làm gì thế?”

Mặc Lộ Túc khẽ mỉm cười, khung cảnh mà dường như anh vẫn chưa thôi áy náy ấy, cuối cùng cũng thấy thư thái hơn rồi.

Tân Nhạc có lẽ đã quên, quên rằng người mà cô từng muốn giúp khi mới học năm nhất, chính là anh.

Nhưng bây giờ cô không cần phải nhớ lại nữa, anh biết là đủ rồi.

Người con gái muốn đưa tay ra giúp anh ngay lúc ấy chính là cô, là Tân Nhạc, không phải ai khác.

Tân Nhạc dẫn Mặc Lộ Túc tìm một chiếc bàn có bốn chỗ, phải ngồi cùng người khác, “Anh còn muốn ăn gì nữa không? Em lên tầng ba mua miến, ừm loại bánh cuộn này anh có muốn ăn không?” Tân Nhạc nghĩ ngợi, đếm đếm đầu ngón tay, “Vậy em mua cho anh món rau xào trên tầng ba nhé, món đấy cũng ngon, anh đợi em chút.” Tân Nhạc nói xong, chạy thẳng lên tầng ba.

“Đàn anh, bạn gái anh đối xử với anh tốt thật.” Một sinh viên nam bên cạnh cười khà khà, “Đàn anh học năm mấy rồi?”

“Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi tốt nghiệp được vài năm rồi.” Mặc Lộ Túc hiếm hoi có được một lần chịu nói chuyện với người lạ, thậm chí còn vui vẻ nói với người khác rằng, cô ấy là vợ anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2763: Cô ấy là người đầu tiên (7)
“Vậy đàn chị ban nãy cũng là sinh viên trường mình ạ?” Cậu sinh viên kia không nhịn được mà hỏi thêm.

“Ừm.”

“Đàn anh và đàn chị hạnh phúc thật đấy. Hai người yêu nhau từ thời đại học rồi kết hôn khi ra trường phải không?” Cô gái ngồi đối diện bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện.

Yêu đương từ hồi đại học?

Không, khi còn học đại học, họ không hề có chút liên hệ nào.

Nhưng, khi cô học năm nhất, vốn dĩ họ đã từng xuất hiện cùng nhau rồi.

“Chúng tôi...”

“Lộ Túc, Lộ Túc, hóa ra là em thật à.” Mặc Lộ Túc còn chưa dứt câu đã bị người ta gọi tên.

Mặc Lộ Túc quay đầu lại, sau đó đứng dậy, “Giáo sư.”

“Sao em lại về trường thế, thầy nghe nói em rời khỏi bệnh viện, lúc trước đang định đi tìm em. Trường mình muốn mời các sinh viên tốt nghiệp có thành tựu như các em về trường làm giảng viên. Thầy đang định gọi điện cho em.” Giáo sư cười khà khà nói với anh.

“Anh, em kể cho anh nghe, trên tầng ba... Ối mẹ ơi, giáo sư ạ.” Tân Nhạc chưa nói hết câu, vừa nhìn thấy giáo sư đã giật mình, vội vàng bỏ cái khay trên tay xuống, may mà Mặc Lộ Túc đưa tay đỡ được.

“Tân Nhạc?” Giáo sư kêu lên, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Hai đứa đi cùng nhau à?”

Tân Nhạc xấu hổ gật đầu. Mặc Lộ Túc lại đưa tay ra nắm lấy tay Tân Nhạc, “Giáo sư, chúng em kết hôn rồi, khi nào tổ chức hôn lễ, mời thầy tới uống chén rượu mừng ạ.”

“Hai đứa kết hôn rồi? Hai đứa hẹn hò với nhau từ lúc nào, không phải em thích cái cô, cái cô Thủy An Lạc gì đó sao?” Giáo sư nói xong, bỗng khựng lại, “À ờm, Tân Nhạc em đừng để bụng nhé, thầy buột miệng thôi.”

Tân Nhạc càng cười càng gượng gạo. Thầy buột miệng ạ, bây giờ em vẫn nhớ một tiết học thầy có thể phun nước bọt dài mười thước cơ.

“Chuyện giảng viên, nếu có thời gian em sẽ suy nghĩ, đến lúc đó em sẽ báo tin cho thầy.” Mặc Lộ Túc chuyển đề tài, không một chút dấu vết.

“Vậy cũng được, em liên hệ với Kiều Nhã Nguyễn nhé, nếu như có thể thì hỏi luôn Phong Phong.”

“Dã tâm của thầy lớn quá.” Tân Nhạc rất muốn trợn mắt khinh bỉ.

“Tân Nhạc, nói gì đấy?”

“Không, không ạ, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn không đến được đâu ạ. Cô ấy đang ở trong quân đội, thời gian tới sẽ di quân rời khỏi đây. Còn về phần Phong Phong, thầy nghĩ mà xem, nếu anh ấy đến sẽ có cảnh người người giẫm đạp lên nhau mất.” Tân Nhạc thành thật.

Nhưng nếu Mặc Lộ Túc có thể làm giảng viên cũng rất ổn, cho dù chỉ có một tiết một tuần, ít nhất anh ấy có thể làm được chuyện anh ấy thích, đúng không nào?

“Vậy, Lộ Túc, em suy nghĩ nhé.” Giáo sư nói.

Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.

Nhìn giáo sư rời đi, Tân Nhạc mới ngồi xuống đối diện Mặc Lộ Túc, “Sao thầy không hỏi em với Thủy An Lạc nhỉ?”

“Một người một học kỳ rớt bốn môn, một người tốt nghiệp ba năm vẫn chỉ là trợ lý bác sĩ, mời hai người về để làm hại các em ấy hả?” Mặc Lộ Túc cười cười.

Tân Nhạc: “...”

Anh zai à, anh nói như vậy thật vô ý vô tứ, không phải vì cô gặp quá trời vấn đề sao?

“Học dốt thì đã sao? Thủy An Lạc một kỳ tạch bốn môn nhưng sau đó cô ấy nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế, có những cái anh cũng không lấy được đâu ấy.” Tân Nhạc nói.

Mặc Lộ Túc: “...”

Gái à, em nói như vậy cũng thiếu ý tứ quá, không phải vì anh không đi thôi sao?

“Ban nãy em định nói gì?” Mặc Lộ Túc định chuyển đề tài.

“Ồ, em định nói trên tầng ba hôm nay có sườn xào chua ngọt, ha ha ha, phần sườn xào cuối cùng bị em mua mất rồi.”

“Hôm nay thứ tư, lúc nào cũng có mà.” Mặc Lộ Túc thở dài.

“Ờ, em quên rồi.” Tân Nhạc nhún vai, cầm đũa lên bắt đầu ăn, “Vậy anh có muốn tới làm giảng viên không? Em cảm thấy rất ổn đấy, một tuần cũng chỉ có mấy tiết thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2764: Cô ấy là người đầu tiên (8)
“Anh sẽ cân nhắc.” Mặc Lộ Túc nói xong gắp đồ ăn cho Tân Nhạc.

“Vậy nếu em đến, giáo sư liệu có đồng ý cho em trợ giảng hay gì đó không.” Tân Nhạc tươi cười hỏi.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô, lại nghĩ tới những điều Thủy An Lạc nói với mình.

“Nhạc Nhạc, anh...” Mặc Lộ Túc định nói, thực ra cô không nhất thiết phải hết lòng vì anh, nhưng Tân Nhạc quá nhạy cảm. Anh nói ra có thể khiến Tân Nhạc nghĩ linh tinh thêm.

Cho nên, trước khi mọi chuyện được nói rõ ràng, anh không thể nói những lời đó được.

Tân Nhạc nhìn anh, “Anh sao cơ?”

“Không sao đâu, ăn cơm đi, lát nữa đưa em tới thư viện dạo vài vòng.” Mặc Lộ Túc nói xong, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tân Nhạc khẽ mím môi, tiếp tục ăn cơm.

Cô vẫn ăn rất nhiều, nhưng Mặc Lộ Túc đã quen rồi.

Thư viện trong trường được xây trên hồ Trung Hưng, đối diện với cổng trường. Tân Nhạc cảm thấy đây là bộ mặt của trường cô, bởi vì thư viện là công trình kiến trúc đẹp nhất, không có công trình nào khác trong trường sánh ngang tầm được.

Tân Nhạc nói suy nghĩ này với Mặc Lộ Túc.

“Kiến trúc sư tham gia xây dựng thư viện là một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, nghe nói ban đầu cũng là sinh viên trường mình, vì gia đình có truyền thống theo nghề Đông y nên bố mẹ ép học ngành Y, sau đó ra nước ngoài học kiến trúc. Bản vẽ thư viện trường là anh ta vẽ, bởi vì đó là nơi duy nhất mà anh ta có thể học được thứ khác ngoài Y.”

Tân Nhạc: “...”

Người này giỏi quá, chuyển hướng giữa chừng mà vẫn có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc như vậy, đúng là không thể kinh khủng hơn được.

Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc bước vào. Tân Nhạc đưa anh lên tầng ba, “Đây là nơi em thường đến, ngồi một mình tự học ở đây, cũng không muốn về kys túc xá nữa.

Mặc Lộ Túc nhướng mày, nhìn về phía sau. “Anh hầu như toàn ngồi đọc sách ở đó.”

Tân Nhạc nhìn theo ngón tay anh, khóe miệng khẽ giật giật, trước kia họ chỉ cách nhau gần thế thôi sao?

Thế nhưng cô thực sự không nhìn thấy anh, tiếc thật đấy.

Nhưng điều này cũng cho thấy rằng, trước kia họ thực sự không có duyên với nhau.

Hai người đi thăm thư viện, thăm hồ Trung Hưng, khu rừng nhỏ, đi thăm một lượt những nơi có thể đến, nhưng cũng phát hiện ra, gần như lần nào họ cũng lướt qua nhau.

Sau khi ra khỏi khuôn viên trường, Tân Nhạc chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc, “Em có cảm giác như đã lỡ mất cả thế giới vậy.”

Mặc Lộ Túc đưa tay ra xoa đầu cô, “Nhưng em còn có anh.”

“Nhưng người em lỡ mất chính là anh.” Tân Nhạc thở dài, mặt mày ủ dột, thắt dây an toàn.

Mặc Lộ Túc không nghĩ như vậy. Khi đó anh không biết cách yêu một người như thế nào, nếu gặp được Tân Nhạc chưa chắc đã là chuyện tốt. Kkhi đó anh còn chưa từ bỏ Thủy An Lạc, có lẽ sẽ chỉ mang đến cho cô thêm nhiều khổ đau.

Bây giờ mới vừa vặn, không sớm không muộn.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Tân Nhạc mở lời.

Mặc Lộ Túc hơi khựng lại. Trước khi khởi động xe, anh nhìn Tân Nhạc chăm chú. Dường như anh vẫn băn khoăn không biết có nên đưa cô tới đó hay không.

Tân Nhạc nhìn dáng vẻ của anh mà không khỏi sững sờ, không hiểu sao cô cảm thấy bất an.

“Rốt cuộc là đi đâu thế?” Lần này cô không còn vẻ háo hức chờ mong như ban nãy nữa mà đã lộ rõ vẻ lo lắng. Cô vô thức đặt tay lên bụng mình, “Đồng ý với em đi, Mặc Lộ Túc, anh đồng ý với em đi.”

Tân Nhạc nói mà như sắp khóc tới nơi, bởi vì Mặc Lộ Túc khiến cô cảm thấy quá kinh khủng.

Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nắn nắn, nhưng không khởi động xe.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2765: Cô ấy là người đầu tiên (9)
Tân Nhạc nơm nớp suốt dọc đường. Đến khi cô phát hiện ra nơi họ đến không phải bệnh viện, trái tim thấp thỏm của cô mới từ từ bình tĩnh lại.

“Đây là đâu thế?”

“Đi thôi.” Mặc Lộ Túc nói rồi đi trước dẫn đường.

Tuy Tân Nhạc thấy rất tò mò, nhưng vẫn đi theo anh.

Đây là một khu nhà trông giống viện phúc lợi ở ngoại ô, nhưng cũng không giống lắm, có ba lần cửa, vòng vòng vèo vèo rất phiền phức.

Đi vào bên trong là một loạt nhà trệt, hóa ra có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa bên trong, nhưng những đứa trẻ đó, đều có chỗ thiếu hụt.

Tân Nhạc vô thức nhìn về phía Mặc Lộ Túc.

“Cậu Mặc.” Viện trưởng bước tới chào hỏi Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc giới thiệu qua cho họ biết về đối phương, sau đó Viện trưởng lại đi làm việc của mình tiếp.

Mặc Lộ Túc nhìn về phía Tân Nhạc, “Những đứa trẻ ở đây đều bị tàn tật, đa số có vấn đề về trí tuệ, vì bố mẹ chúng không chịu nổi mới bỏ con ở đây.”

Trái tim vốn đã bình tĩnh trở lại của Tân Nhạc lại thấp thỏm. Cô vô thức lùi về sau một bước, mở miệng nói với vẻ phòng bị, “Tại sao anh lại nói những chuyện này với em?”

Mặc Lộ Túc nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vài cái như an ủi, nhưng không hề bỏ ra mà tiếp tục dẫn cô đi về phía trước, đi đến trước cửa một căn phòng, Mặc Lộ Túc đột nhiên dừng lại.

“Đứa bé này, mẹ của nó đã dùng nhiều chất kích thích trong thời kỳ đầu của thai kỳ, nhưng mẹ của nó vẫn giữ tâm lý biết đâu sẽ gặp may mắn mà sinh cô bé ra, nhưng đến ngày thứ ba sau khi con bé được sinh ra thì đã bỏ nó lại bệnh viện.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc lắc đầu, muốn lùi về sau, cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc.

“Em không muốn thấy, Mặc Lộ Túc, em không muốn nhìn đâu.” Tân Nhạc vừa nói vừa vùng vẫy muốn bỏ đi.

Mặc Lộ Túc không buông cô ra mà còn tăng cường lực trên bàn tay, dẫn cô vào trong.

Tân Nhạc cắn chặt môi, trái tim đập loạn lên.

Đứa trẻ bên trong đang nằm trên giường. Mặc Lộ Túc nói rằng cô bé đã tám tuổi, nhưng cơ thể bé xíu ấy chỉ như đứa trẻ một hai tuổi, đôi chân đó dị dạng một cách nghiêm trọng, đến cả đôi tay cũng dị dạng thành hình như móng gà. Cô bé vẫn đang chảy nước dãi, chiếc đầu nhỏ xoay chuyển một cách chậm chạp.

“Cô bé đã hấp thụ phải một lượng lớn chất kích thích, dẫn đến việc các cơ quan trong cơ thể đều có vấn đề. Đứa trẻ này không thể sống quá mười tuổi.” Mặc Lộ Túc nói nhỏ, “Đây là đứa trẻ đầu tiên anh tiếp xúc khi mới đến bệnh viện. Khi đó họ nói rằng, một cái chết không đau đớn là biện pháp tốt nhất dành cho những đứa trẻ như thế này. Lúc đó anh cũng nghĩ giống em vậy, mỗi người đều có quyền được sống. Nhưng bây giờ nhìn cô bé, anh bắt đầu nghĩ, có phải ban đầu anh đã làm sai hay không.”

Tân Nhạc bấu chặt vào lòng bàn tay mình, nhìn cô bé khuyết tật nghiêm trọng kia.

Đối với cô mà nói, đây là một đả kích quá lớn.

Nếu như con của cô phải sống cả đời như vậy, phải hít thở bầu không khí này mà không hề có ý thức hay suy nghĩ gì, thậm chí có lẽ còn bị dị dạng tứ chi, cô mong muốn điều đó sao?

“Nhưng cho dù như thế, anh vẫn ủng hộ quyết định của em, Tân Nhạc, em biết vì sao không?” Mặc Lộ Túc đột nhiên đổi hướng đề tài.

Tân Nhạc khựng lại, không hiểu ý anh.

Cho dù như thế, anh vẫn ủng hộ quyết định của em.

Cho dù biết đứa trẻ này có lẽ sẽ được sinh ra trong dáng vẻ như vậy, anh vẫn ủng hộ quyết định của em.

Anh muốn nói câu này sao?

Tân Nhạc cúi đầu nhìn đứa trẻ kia một lần nữa, hai tay siết chặt lại.

Họ là bác sĩ, cả hai biết rằng trong hoàn cảnh đó, tỷ lệ khỏe mạnh của đứa trẻ không phải chỉ có khả năng bằng 0, mà chắc chắn sẽ bằng 0, nhưng là do cô vẫn cương quyết quá thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2766: Cô ấy là người đầu tiên (10)
Tân Nhạc nắm chặt hai tay mình, dường như chỉ có như vậy cô mới không run rẩy nữa.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn cô, thấy mặt cô bỗng chốc trắng bệch.

“Tân Nhạc, anh ủng hộ quyết định của em là bởi vì anh biết anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả những thứ chúng ta có khả năng phải đối mặt. Có thể là như cô bé, có thể sẽ như bất cứ đứa trẻ nào ngoài kia, nhưng, chỉ cần là con của chúng ta, anh sẽ cùng em đối mặt với nó. Tân Nhạc, anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.”

Giọng Mặc Lộ Túc khá nhỏ, không biết anh sợ làm cô bé kia giật mình hay sợ hù dọa Tân Nhạc.

Nhưng cho dù giọng anh có nhỏ thế nào, Tân Nhạc vẫn bị giật mình.

Không phải vì giọng điệu, mà vì nội dung của câu nói.

Anh ấy nói: Anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.

Vì cô, cho nên, anh muốn cùng cô chấp nhận sự thật rằng con của họ không khỏe mạnh. Dù cho đứa trẻ ấy giống như cô bé kia, ngày ngày đợi chờ cái chết mà không có ý thức gì, cứ lãng phí mười năm trời trong đau khổ.

Bởi vì cô không nỡ, cho nên muốn để một đứa trẻ chịu đựng sự đau khổ chưa lường trước được, rốt cuộc là tình thương của mẹ hay một kiểu phạm tội?

Đây rõ ràng là phạm tội, một kiểu phạm tội trần trụi.

Rõ ràng anh biết, nhưng lại vẫn ủng hộ quyết định của cô.

Cho nên, Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông này đang nói với cô, anh có thể cùng cô gánh chịu sự thật của tội lỗi này.

Anh ấy, yêu mình sao?

Yêu một cách tha thiết như vậy!

“Tân Nhạc, có những câu anh không nói được, nhưng anh không biết anh lại ảnh hưởng lớn tới em, khiến em thấy bất an tới vậy.” Mặc Lộ Túc nói, lật lòng bàn tay cô lại, sau đó đan chặt tay mình vào tay cô, “Anh từng rung động với Lạc Lạc. Cô ấy hoạt bát, bất cứ lúc nào cũng năng động, cho nên anh bị thu hút. Nhưng anh đã đánh giá mình quá cao, sau khi biết cô ấy đã có con, anh lựa chọn rời đi ngay tức khắc, nếu như như thế cũng được coi là thích, thì cứ coi là thế đi.” Mặc Lộ Túc nói như thể tự trào phúng.

Nước mắt của Tân Nhạc ngấp nghé bờ mi, nhưng cô vẫn cố không để nó rơi xuống.

“Nhưng mà Tân Nhạc à, em có thực sự hiểu anh không? Nếu chỉ vì trách nhiệm, anh tội gì phải chạy tới thành phố S tìm em? Nếu em cho rằng chỉ vì anh đã quen với em và anh bắt buộc phải tìm một người vợ, cho nên anh mới tới tìm em, vậy thì em quá không hiểu anh rồi. Trước giờ anh chưa bao giờ là người để bản thân phải chịu thiệt cả. Nếu như chỉ vì anh thấy cô đơn khi gia đình tụ họp mà tìm tới em, thì em nghĩ anh nông cạn quá. Hôm Tết đó anh thực hiện hai ca phẫu thuật xuất huyết dạ dày, anh phải có bao nhiêu hơi sức mới cảm thấy cô đơn đến vậy?”

Lời của Mặc Lộ Túc, từng câu từng từ, dường như mỗi một chữ đều găm thẳng vào lòng Tân Nhạc.

Trái tim Tân Nhạc run rẩy, run rẩy không nói lên lời.

Lời của Mặc Lộ Túc, mỗi một chữ, cô đều hiểu.

Nước mắt bất ngờ rơi xuống, Mặc Lộ Túc vươn tay, dịu dàng lau đi cho cô.

“Anh cứ tưởng em hiểu được, Tân Nhạc, anh cứ tưởng em hiểu được.” Mặc Lộ Túc khe khẽ nói, nếu nghe kỹ, sẽ thấy cả chút tủi thân xen lẫn trong đó.

Tân Nhạc mím chặt môi, cô chỉ quá sợ hãi, lại không hề có chút tự tin nào.

Mặc Lộ Túc đưa tay ôm cô vào lòng, “Anh đưa em tới đây, không phải vì khuyên em bỏ đứa trẻ này, mà vì muốn nói với em, cho dù sau này cuộc đời chúng ta bị ràng buộc bởi một đứa trẻ như vậy, anh cũng sẽ kiên trì bước tiếp cùng em. Tân Nhạc, anh yêu em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2767: Hy vọng (1)
Tân Nhạc ngẩng phắt lên, trong mắt là vẻ khó tin.

Một giọt nước mắt lăn dài dọc theo gò má, anh ấy nói yêu cô?

Anh ấy đã nói yêu cô rồi!

Cô luôn cho rằng, chỉ cần cô yêu anh là đủ, nhưng không ngờ rằng, cô còn có thể nghe thấy Mặc Lộ Túc nói yêu mình.

Khi nghe được rồi, cô mới biết rằng hóa ra cô vẫn luôn mong mỏi, mong mỏi một ngày nào đó sẽ có được tình yêu của anh.

Tân Nhạc ôm chặt lấy người đang ôm cô, mặc cho nước mắt rơi trên bờ vai anh.

Cuộc đời của cô, đến lúc này đây, dường như mới thực sự viên mãn.

Bầu trời bên ngoài rất xanh, tương lai của họ vẫn phải đi một quãng đường dài.

Trong phòng làm việc của chủ nhiệm, bệnh viện Sở Thị.

Thủy An Lạc đang sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của buổi sáng, và nhập dữ liệu.

Chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Thủy An Lạc đưa tay ra cầm lên, “Vẫn còn một chút nữa, làm xong em xuống ngay, đợi em vài phút nhé.”

“Đợi bà làm gì? Tôi đây mà.” Giọng của Tân Nhạc vọng ra từ điện thoại.

Thủy An Lạc khựng lại, tiếp tục sắp xếp lại bệnh án trong tay, “Ồ, tôi cứ tưởng là anh Sở nhà tôi, giờ này là anh ấy đón tôi tan ca mà. Bà có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng để anh Sở nhà tôi gọi tới mà không gọi được.”

“Tôi sắp kết hôn rồi.” Tân Nhạc nghiêm túc nói.

“Má nó chứ, chị đây gửi tiền mừng hai lần rồi đấy, biết chưa hả? Còn đòi kết hôn nữa, bà định kiếm tiền nhờ kết hôn đấy à?” Thủy An Lạc mắng một tiếng, dán thêm nhãn cho những bệnh án đã được sắp xếp xong, sau đó đứng dậy đi thay đồ.

“Lần này là thật.”

“Ồ hóa ra hai lần trước là giả hả?”

Tân Nhạc: “...”

Sống cùng với anh Sở nên bà uống nhiều nước bọt của anh ấy quá hả? Tại sao lần nào cũng gắt gỏng thế hả?

“Còn nữa, tôi quyết định bỏ đứa bé này đi.” Tân Nhạc nói thêm, nhưng giọng đã trầm hơn rất nhiều so với ban nãy.

Động tác thay quần áo của Thủy An Lạc hơi khựng lại, trong lòng cũng thấy xót xa, “Sao đột nhiên lại quyết định như vậy?”

Tân Nhạc thở dài, ngồi trên xe của Mặc Lộ Túc, cúi đầu nhìn bụng mình, “Trước kia tôi cảm thấy tôi giữ nó lại vì tình yêu của một người mẹ, nhưng hôm nay mới biết, có lẽ như thế là phạm tội trên danh nghĩa tình thương của mẹ, cho nên tôi đã quyết định rồi.”

Động tác cài cúc áo của Thủy An Lạc chậm lại. Cô cầm điện thoại bằng một tay, vừa cài cúc áo vừa nói, “Tôi đang định nói với bà, bệnh viện của tôi có một bác sĩ vừa mới đến, nói rằng ở thành phố J có một bác sĩ khoa Sản già chữa bằng Đông y rất giỏi. Tôi đang nghĩ chi bằng bảo đàn anh đưa bà đi xem, đến lúc đó hẵng nói.”

“Thật sao?” Tân Nhạc bỗng kích động.

Thủy An Lạc: “...”

“Tôi nói rồi mà, giả bộ gì chứ, tôi biết bà không nỡ. Tôi gửi địa chỉ vào điện thoại của đàn anh rồi. Bác sĩ Đông y đó trước nay chỉ bắt mạch thôi, không dùng thiết bị gì cả, dùng nguyên si những đồ dùng từ đời tổ tiên chúng ta. Hai người đi thử xem, không được nữa hẵng quyết.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm túi của mình đi ra ngoài, “Tôi đi đây, anh Sở nhà tôi mà gọi điện không được nữa thì tôi tèo mất.”

Tân Nhạc cười híp mắt ngắt điện thoại, nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ kích động, “Anh thấy chưa, thấy chưa?”

Mặc Lộ Túc vừa nhận được địa chỉ, thành phố J cách thành phố A không xa lắm, lái xe qua đó, nếu không phải ngày nghỉ thì chỉ cần khoảng bốn tiếng, cũng tương đương như lái xe tới thành phố S.

“Nếu không thì em đi cùng mẹ, anh vừa đến công ty, bỏ đi như thế không tốt lắm.” Tân Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện này nên mở lời.

Mặc Lộ Túc khởi động xe, sau đó mới nói, “Ngày mai anh có chút việc, em thu dọn một chút, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, anh thử liên hệ với vị giáo sư đó xem sao.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2768: Hy vọng (2)
Tân Nhạc gật đầu như bổ củi, nếu đã có chút hy vọng thì cô không muốn từ bỏ.

Mẹ Tân Nhạc phát hiện ra con gái mình thích cười hơn, hơn nữa lúc cười cũng hạnh phúc hơn lúc trước. Trái tim thấp thỏm của bà cuối cùng cũng có thể bình ổn lại.

Buổi tối, khi Tân Nhạc thu xếp đồ đạc, Mặc Lộ Túc điều tra tư liệu về vị giáo sư già kia. Tư liệu trên mạng không nhiều, nhưng danh tiếng rất tốt. Thứ ba - năm - bảy hàng tuần ông sẽ khám bệnh tại bệnh viện trực thuộc trường đại học gần đó, chỉ khám mỗi buổi sáng thôi. Mặc Lộ Túc nhìn vào hệ thống xếp số, số đã xếp tới tận thứ Bảy của tuần sau, bây giờ họ có đến đó cũng vô dụng.

Mặc Lộ Túc nghĩ ngợi, bắt đầu viết email.

Tân Nhạc vừa dọn đồ vừa nói chuyện với Mặc Lộ Túc, “Chúng ta phải đi bao lâu? Nghe nói thành phố J có rất nhiều phong cảnh đẹp.” Không biết có phải đang tự an ủi hay không, cô cố gắng nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng.

“Nhạc Nhạc, chúng ta đi khám bệnh.” Mặc Lộ Túc có lòng nhắc nhở cô.

Tân Nhạc ồ lên một tiếng, cúi đầu lấy quần áo đã gấp cẩn thận ra, ôm tới bỏ vào tủ quần áo.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục viết email, “Đợi cơ thể em khỏe lại, chắc tầm đó anh cũng đỡ bận, sẽ có thời gian đưa em qua bên đó chơi.”

Tân Nhạc đang thất vọng bỗng chốc nở nụ cười, ngoảnh lại nhìn Mặc Lộ Túc đang cúi đầu bận rộn, ôm lấy đống quần áo mà cười ngốc.

***

Thấm Tâm Viên, nhà họ Sở.

Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm cưỡi trên chiếc xe nhỏ gào thét trong phòng khách, còn Bánh Bao Rau vẫn đang đọc sách.

Tiểu Bất Điểm nghêu ngao hát. Bánh Bao Đậu ngồi phía sau hát cùng với cô bé.

“Ba, ba ơi.” Tiểu Bất Điểm đột nhiên kêu lên, nhảy từ trên xe xuống, nhào vào lòng người vừa bước vào.

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phong Phong. Bánh Bao Rau có vẻ không vui vẻ, sao Phong Phong đã quay về rồi? Chú ấy mà về thì tối nay tên phản bội Tiểu Bất Điểm sẽ đòi đi theo ba mất.

Phong Phong nhướng mày, anh có thể cảm nhận được rõ ràng là mình đang bị ghét bỏ.

Nhưng mà, lẽ nào đây không phải con gái anh sao?

“Ba ơi, sao ba đã về rồi?” Tiểu Bất Điểm xúc động hỏi. Cô bé lâu lắm không thấy ba mình rồi.

Phong Phong nhướngmày, “Không muốn gặp ba à?”

“Tất nhiên không phải thế, Tiểu Bất Điểm nhớ ba lắm.”

Bánh Bao Rau cúi đầu hừ một tiếng, không nhớ đâu, không hề nhớ tí nào đâu.

Tiếc rằng, nhóc có thể gắt với bất cứ ai, chỉ riêng người này, nhóc không thể gắt được vì đây là ba ruột của nhỏ mập kia.

“Được rồi, theo ba về nhà nào, mấy ngày tới ba sẽ ở nhà.” Không phải Phong Phong không nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Bánh Bao Rau, nhưng điều này khiến anh rất vui. Muốn cướp con gái rượu của anh hả, mơ đi cưng!

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm hào hứng theo ba về nhà, thầm mắng một câu đồ vô lương tâm, sau đó nhóc vứt quyển sách ra một góc, đi thẳng lên tầng.

Thủy An Lạc vừa dựa vào lòng chồng ăn hoa quả vừa nhìn khung cảnh kỳ lạ này.

“Đây là biểu hiện của con trai anh khi gặp phải kình địch và đánh không lại à?”

“Quá rõ ràng, chưa theo đuổi được vợ yêu thì ai mà dám đối đầu với bố vợ chứ?”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, Thủy An Lạc chỉ thẳng vào anh.

Đây là người đầu tiên dám đối đầu với bố vợ mình.

“Cho nên anh mới là ba nó.” Sở Ninh Dực nói rất nghiêm túc.

Thủy An Lạc: “...”

Bánh Bao Đậu chớp mắt nhìn ba mẹ tọng thức ăn cho chó cho mình, sao tự nhiên mọi người đi hết vậy, ai chơi với bé đây?

Thủy An Lạc nhìn con gái mình, sao con không biết sốt ruột thế hả?

Bánh Bao Đậu quả quyết quay người rời đi. Mẹ bé điên rồi, bé còn nhỏ mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2769: Hy vọng (3)
“Em nghi ngờ con gái mình sau này không gả đi được mất.”

“Nói linh tinh.” Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc nhìn Thủy An Lạc, sau đó kéo cô đứng dậy, “Đi nghỉ ngơi thôi.”

“Ba ơi ngủ cùng con, ba ngủ cùng con.” Bánh Bao Đậu chạy tới cười tít cả mắt kéo tay Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quyết đoán vứt bỏ vợ yêu, ôm con gái đi lên tầng.

Thủy An Lạc: “...”

Ôi đậu, thứ cuồng con gái không thể nào đánh bại được này, hôm nay coi như cô đã hiểu được rồi.

***

Biệt thự nhà họ Mặc.

Mặc Lộ Túc đã tới công ty từ sáng sớm. Tân Nhạc ngủ thẳng cẳng tới mười giờ sáng mới tỉnh dậy, nói với Thủy An Lạc về chuyện họ muốn tới thành phố J, sau đó nói với mẹ cô chuyện này.

Mẹ Tân Nhạc vừa nghe thấy cũng không có phản ứng gì. Chuyện này bà luôn ủng hộ con gái, mà thực tế những chuyện này bà cũng không hiểu lắm, nếu nói ra có khi chỉ khiến con gái cảm thấy áp lực hơn.

“Nhạc Nhạc, chuyện này con cũng không cần nóng vội, duyên phận giữa hai mẹ con là do trời định.” Mẹ Tân Nhạc chỉ có thể nói với con gái như vậy.

Tân Nhạc khẽ mím môi, sau cùng gật đầu. Cô biết, cô chỉ không muốn bỏ lỡ bất cứ hy vọng nào thôi.

Mẹ Tân Nhạc không nói gì nữa, tâm trạng của Tân Nhạc không tệ, vốn dĩ đã mất hết hy vọng, nhưng ông trời lại cho cô hy vọng, cho nên cô rất biết ơn vì điều đó.

Trọng điểm nữa là Mặc Lộ Túc đã nói yêu cô, cô không còn cầu mong gì hơn nữa rồi. Nếu như lần này có được tin tốt, vậy thì cô lãi lớn. Nếu là tin xấu, cùng lắm tất cả quay về điểm xuất phát, cô không mất mát gì.

Cho nên Tân Nhạc luôn giữ tâm thế rất lạc quan.

***

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Mặc Thị.

Trưa nay Mặc Lộ Túc nhận được email phản hồi, là lời hồi đáp của tiến sĩ mà vị giáo sư kia đã dẫn dắt. Nội dung email nói rằng giáo sư biết chuyện của anh, giáo sư đồng ý trong chiều thứ Tư, tức là chiều mai, có thể khám bệnh giúp họ ở nhà của giáo sư, đây là hội chẩn riêng.

Mặc Lộ Túc thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn thì lại nhận được email, vẫn của tiến sĩ kia.

[Anh Mặc, giáo sư hy vọng lần này anh đến có thể mang theo một phần tài liệu, chính là phần báo cáo nổi tiếng thế giới mà anh từng làm ở hội nghị nghiên cứu bệnh tim thế giới. Giáo sư hy vọng có thể mượn bản báo cáo đó xem một chút.]

Mặc Lộ Túc khựng lại, ngồi bên bàn làm việc, không trả lời email đó ngay tức khắc. Bản báo cáo lần đó, thực ra sau này anh phát hiện ra vài chỗ có thể đào sâu nghiên cứu thêm, cho nên anh đã tiêu hủy nó từ lâu rồi.

[Xin lỗi, bản báo cáo đó đã không còn nữa, lúc trước tôi đã hủy nó rồi. Nếu như có may mắn, tôi hy vọng có thể gặp mặt và trao đổi về vấn đề này với giáo sư Lý.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Mặc Lộ Túc đan tay đặt dưới cằm, đợi câu trả lời của bên kia.

[Anh Mặc, giáo sư nói anh có thể tới bất cứ lúc nào, ông ấy đang đợi anh.]

Mặc Lộ Túc thở phào một hơi, anh gửi lời cảm ơn qua bên đó.

Về tin tức Tân Nhạc tới thành phố J để khám bệnh, Kiều Nhã Nguyễn là người biết sau cùng, nhưng cũng gửi lời chúc cho cô.

[Kiều Nhã Nguyễn: Đã có quyết định di quân rồi, tôi bị phân tới thành phố J, nhưng tháng Sáu mới qua đó.]

[Thủy An Lạc: Thành phố J? Xa thế á?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Cũng tạm mà, nhóm một bị phân tới phía Nam, nhóm hai bị phân tới Đông Bắc, tao là đỡ hơn rồi, lái xe tới thành phố J chỉ mất bốn tiếng, đi tàu cao tốc không tới hai tiếng, ngồi máy bay chỉ bốn mươi phút, không xa lắm.]

[Tân Nhạc:...]

[Thủy An Lạc:...]

Tân Nhạc nhìn điện thoại, so với Kiều Nhã Nguyễn, cô vẫn hạnh phúc lắm, ít nhất cô và Mặc Lộ Túc luôn luôn bên nhau.

Thành phố J, cô đã sẵn sàng chuẩn bị xuất phát rồi.
 
Top