Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2780: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (9)
Vậy ra, nên đi thì vẫn phải đi.

Chuyện này cô đã sớm biết, nhưng vẫn thấy đau lòng.

Sở Ninh Dực ôm lấy cô, hôn lên gương mặt cô, “Em còn có anh mà, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Thủy An Lạc cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại thấm ướt bàn tay anh.

Cô biết bọn trẻ trưởng thành rồi sẽ sớm rời xa mình, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Từ khi sinh ra đến giờ, Tiểu Bảo Bối chưa từng rời xa cô quá lâu, lần này đi có thể là vài năm, chắc cô sẽ phát điên mất.

Cơn gió nhẹ tháng bảy mang theo chút khô nóng.

Tiểu Bảo Bối đứng trong sân nhìn ra bầu trời xa xăm. Dù mặt trời đã ngả về Tây, trăng dần nhú lên nhưng sự khô nóng vẫn khiến người ta thấy phiền.

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu trốn qua một bên theo dõi, tò mò nhìn nhau.

“Anh Bảo Bối làm sao thế?” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng hỏi.

“Chị cũng không biết, hôm nay anh ấy kỳ lắm. Chị còn thấy mẹ khóc nữa, không phải bị chị chọc tức đấy chứ?” Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm thì thầm trong bóng tối.

Tiểu Miên Miên mặc một chiếc váy trắng bước từ ngôi nhà bên cạnh ra. Cô bé đã bảy tuổi, trổ mã ngày càng xinh đẹp, đứng bên cạnh Tiểu Bảo Bối trông như một cặp tiên đồng ngọc nữ vậy.

Tiểu Miên Miên vươn tay ôm lấy cánh tay Tiểu Bảo Bối: “Anh sao thế?”

Tiểu Bảo Bối hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Miên Miên hơi thấp hơn mình một chút, ánh mắt lấp lánh của cô bé như sáng hơn trong bóng đêm.

Còn nhỏ tuổi, vốn không buồn không lo, nhưng Sở Lạc Ninh trưởng thành sớm đã phải đưa ra quyết định.

Cô bé mà cậu đã chứng kiến cô sinh ra, nhìn cô lớn lên, đã sớm khắc sâu trong tâm trí cậu. Tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng cậu biết cái gì có thể buông, cái gì không thể.

Tiểu Bảo Bối vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Miên Miên, dẫn cô bé đến đình nghỉ mát ở bên cạnh.

Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm núp trong bóng tối run lên, “Cảm giác thật mắc ói.”

“Xem đủ chưa, về đi ngủ.” Bánh Bao Rau không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vươn tay túm cổ hai cô nhóc, dẫn cả hai vào nhà.

Tiểu Miên Miên bước vào trong đình, ngồi trên băng ghế quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối, “Nóng quá, rốt cuộc có chuyện gì hả?”

Tiểu Bảo Bối có chút thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi của mình. Cậu nhìn Tiểu Miên Miên, một lúc sau mới nói: “Chắc anh sẽ phải đi.”

“Đi? Đi đâu cơ? Đây không phải nhà anh à?” Tiểu Miên Miên càng thấy tò mò hơn.

Tiểu Bảo Bối ngồi xuống băng ghế, giống như đang không biết phải nói ra thế nào.

“Không phải, anh phải đến chỗ ông ngoại.”

“Chỗ đó cũng gần mà.” Tiểu Miên Miên nói, tụt xuống khỏi ghế, bước tới bên cạnh cậu, ngồi xuống phía đối diện, “Nhưng sao anh lại phải đến chỗ ông ngoại anh thế?”

Tiểu Bảo Bối nắm lấy bàn tay trắng múp của cô bé, “Phải đi rất nhiều năm, cũng không được về nữa.”

Vẻ mặt của Tiểu Miên Miên như nứt ra trong nháy mắt, giống như không xác định được mình vừa nghe thấy gì.

Rất nhiều năm?

Tại sao lại là rất nhiều năm.

“Anh định đi làm gì?” Tiểu Miên Miên muốn khóc, cả gương mặt vốn tươi cười đã nhăn lại như trái mướp đắng.

“Tham gia quân ngũ, khóa thiếu niên, phải đi từ sáu đến tám năm.” Tiểu Bảo Bối dường như đã hạ quyết tâm, nói liền một hơi.

“Oa...” Cậu vừa nói xong, Tiểu Miên Miên đã òa một tiếng khóc lên, hất tay cậu ra, “Anh chê em phiền phức cho nên mới trốn đi đúng không, em ghét anh.” Nói xong, cô bé liền xoay người chạy mất.

“Miên Miên...” Tiểu Bảo Bối với tay, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào. Lúc này cậu chỉ có thể phiền não rụt tay lại, cậu chưa từng chán ghét cô, chưa từng!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2781: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (10)
Tiểu Miên Miên khóc chạy về nhà, Tiểu Bảo Bối ở bên ngoài một mình rất lâu mới trở về.

Thủy An Lạc đứng ở cửa nhưng không gọi cậu về. Con trai còn trưởng thành hơn cả trong tưởng tượng của cô, người lớn hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều. Cho nên có đôi khi thật sự không cần một người mẹ như cô phải nói gì, hoặc điều duy nhất mà cô có thể làm cho thằng bé chính là thấu hiểu.

Tiểu Miên Miên và Tiểu Bảo Bối rơi vào chiến tranh lạnh. Cuộc chiến này khiến cho Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm mới được nghỉ ngày đầu trong kỳ nghỉ đã phải run rẩy. Hai đứa trốn tiệt trên sofa không dám ra ngoài chơi nữa.

Bánh Bao Rau chốc chốc lại lạnh lùng liếc hai cô bé đang thủ thỉ với nhau kia một cái.

Sở Vi cũng rất yên tĩnh, chỉ có lúc nào Bánh Bao Rau hỏi chuyện cậu cậu mới lên tiếng, còn bình thường sẽ chỉ đứng bên cạnh.

“Sở Vi, sao anh không nói gì thế?” Bánh Bao Đậu phát hiện ra đại lục mới rồi.

Sở Vi khẽ cau mày, “Cô chủ muốn tôi nói gì?”

“Ai yo, đừng có gọi em là cô chủ mà, khó nghe chết được. Anh có thể gọi em là Bánh Bao Đậu.” Bánh Bao Đậu nhảy xuống khỏi sofa, đánh giá Sở Vi một lượt từ trên xuống, “Vết thương trên mặt anh là sao thế?”

“Bị người ta đánh.” Sở Vi thành thật nói.

“Anh đánh nhau với người ta á?” Bánh Bao Đậu kinh ngạc kêu lên.

“Không còn sự lựa chọn nào khác cả.” Sở Vi vẫn trả lời rất dứt khoát.

Bánh Bao Rau ngẩng lên nhìn Sở Vi. Cậu ấy có vẻ lớn hơn tụi cậu một tuổi, xem ra cũng cao hơn Bánh Bao Đậu một chút, nhưng trông rất sáng sủa, không khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa cũng không nhiều lời, rất phù hợp với yêu cầu của nhóc.

Bánh Bao Đậu chạy xung quanh Sở Vi hai vòng, “Thế anh đánh thua à?”

“Thắng.” Vì thắng nên mới có thể được Sở Ninh Dực chọn. Còn những đứa trẻ khác thì được đưa tới cô nhi viện rồi. Cậu không muốn tới cô nhi viện, không muốn một chút nào hết.

“Vậy thì anh cừ thật đấy.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói, “Thế anh dạy em đánh nhau đi.”

“Kiều Vi Nhã, cậu lăn qua đây.” Bánh Bao Rau bỗng cất tiếng gọi.

Sở Vi khẽ đảo mắt, bỗng hiểu ra một nguyên tắc sinh tồn, ở đây thì tuyệt đối không được tới gần Tiểu Bất Điểm, Sở Lạc Duy sẽ giận.

“Gọi cái gì mà gọi, cậu bảo ai lăn qua đấy hả?” Tiểu Bất Điểm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Bánh Bao Rau.

“Rõ ràng là gọi cậu đấy còn gì, không biết tên mình là gì nữa hả?” Bánh Bao Rau không chút sợ hãi, thản nhiên nói.

Con nhóc chết tiệt này, sắp dính tiệt lên người người ta luôn rồi đấy!

“Chúng ta mặc kệ bọn họ đi, Sở Vi, trước đây anh làm gì thế?” Bánh Bao Đậu cười khanh khách, tự động đẩy người chị em của mình đi, để hai người họ tự đánh nhau.

“Xin cơm, lừa đảo.” Sở Vi cau mày, có vẻ như không hề muốn nói tới quá khứ của mình chút nào.

Ớ...

Bánh Bao Đậu có chút xấu hổ, “Không muốn nói thì thôi không cần nói đâu.” Cô bé khó xử quay đầu đi.

“Chú Sở nói, trong nhà này điều tuyệt đối không thể làm chính là lừa người khác.” Sở Vi đã coi mọi lời Sở Ninh Dực nói thành thánh chỉ luôn rồi.

Bánh Bao Rau ngẩng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Vi.

Bánh Bao Đậu “ồ” một tiếng, ngẩng lên liền thấy Tiểu Bảo Bối đi vào, thế là vèo một cái liền chạy tới chỗ anh mình, “Anh ơi, anh...” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa nhảy lên lưng anh.

Tiểu Bảo Bối đưa tay đỡ lấy bé, cũng không hề tỏ ra bực bội chút nào: “Sao thế?”

“Mẹ nói anh sắp đi rồi, em không muốn anh đi đâu mà.” Bánh Bao Đậu tủi thân thỏ thẻ bên tai Tiểu Bảo Bối.

“Anh chỉ đi vài năm là về thôi mà.” Tiểu Bảo Bối nói rồi cõng Bánh Bao Đậu vào phòng khách. Miên Miên tự nhốt mình trong phòng căn bản không muốn gặp cậu, cậu cũng hết cách rồi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bất lực như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2782: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (11)
Tiểu Bảo Bối cõng Bánh Bao Đậu tới sofa rồi đặt bé xuống.

Bánh Bao Rau cau mày nhìn anh.

“Tại sao nhất định phải đi ạ?” Bánh Bao Rau cảm thấy không thể hiểu nổi.

Tiểu Bảo Bối ngồi xuống. Tiểu Bất Điểm cũng chạy tới, bàn tay nhỏ nhắn kéo cánh tay Tiểu Bảo Bối: “Anh Bảo Bối đừng đi mà. Anh Bảo Bối đi rồi Tiểu Bất Điểm sẽ đau lòng lắm, rất đau lòng đấy ạ.”

“Trưa nay đứa nào ăn năm cái cánh gà với một cái đùi gà đấy?” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói.

“Biến nỗi đau thành thức ăn đấy, cậu thì hiểu gì hả?” Tiểu Bất Điểm lại quăng một ánh mắt sắc như dao qua.

Bánh Bao Rau xì một tiếng, cũng không cãi lại nữa.

Tiểu Bảo Bối nhìn em trai em gái, có những sự lựa chọn nếu như đã quyết rồi thì buộc phải đi tiếp.

Mẹ nói, khi ấy lúc ba không đứng dậy được mẹ cũng nói, nếu đã chọn con đường này rồi, vậy thì có quỳ cũng phải đi hết. Nếu như cậu đã chọn con đường này rồi, vậy thì bất kể có thế nào cậu cũng phải bước tiếp.

Sẽ đánh mất nhiều điều, nhưng cậu sẽ có được nhiều hơn thế.

“Chị Miên Miên sẽ đau lòng lắm đấy ạ.” Bánh Bao Đậu thở dài.

Tiểu Bảo Bối khẽ run lên, rồi lại cụp mắt xuống.

Ví dụ như điều mà cậu đánh mất nhiều nhất chính là Tiểu Miên Miên.

Bầu không khí của Sở gia chìm trong sự gượng gạo, tất cả đều vì chuyện Tiểu Bảo Bối sắp phải đi.

Thật ra tâm trạng của Tiểu Bảo Bối lúc này đang rất kém, vì Tiểu Miên Miên căn bản không hề đoái hoài gì tới cậu.

Lúc Tiểu Bảo Bối tìm thấy Thủy An Lạc ở trong nhà hoa, cô đang ngẩn ra nhìn đóa bách hợp đã nở rộ.

Tiểu Bảo Bối đi xuống ngồi khuỵu xuống bên cạnh Thủy An Lạc, khẽ cất tiếng: “Mẹ ơi.”

Thủy An Lạc ngoảnh lại thấy Tiểu Bảo Bối đang ngồi cạnh mình liền ôm cậu vào lòng, “Giờ mẹ vẫn còn nhớ lúc vừa sinh con ra đời, lúc ấy con bé lắm.”

Tiểu Bảo Bối vùi sâu trong lòng Thủy An Lạc, “Mẹ, con phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ mẹ.”

Thủy An Lạc hôn lên mặt con trai, sau đó bế cậu nằm lên ghế, “Lúc con mới ra đời, bác sĩ còn nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ nuôi con sốt ruột đến mức ở ngoài suýt nữa thì bóp chết cả bác sĩ. Nhưng vào khoảnh khắc mà con cất tiếng khóc, mẹ liền biết mẹ phải sống tiếp, vì trên đời này có một người phải hoàn toàn dựa vào mẹ để sống, đó chính là con.” Thủy An Lạc nói rồi lại hôn con trai.

Tiểu Bảo Bối càng ôm chặt lấy Thủy An Lạc, cơ thể bé nhỏ vùi sâu vào người cô, “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

“Mẹ biết, thế nên hãy đi làm việc mà con muốn đi.” Thủy An Lạc nói rất phóng khoáng, nhưng lại không hề buông con trai ra, vì cô không nỡ.

“Con sẽ trở thành người khiến mẹ tự hào.” Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, hứa một cách nghiêm túc.

“Giờ mẹ đã tự hào vì con lắm rồi.” Thủy An Lạc khẽ vỗ về con trai, “Con trai mẹ lớn rồi, biết phải bảo vệ mẹ rồi.”

Hai mẹ con ở lại trong nhà hoa rất lâu. Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực trở về, Thủy An Lạc mới đưa Tiểu Bảo Bối ra ngoài.

Tin mà Sở Ninh Dực mang về chính là còn ba ngày nữa là Tiểu Bảo Bối phải đi rồi.

Lần này ít nhất cũng phải sáu năm, còn nhiều thì tám tới mười năm cũng chưa hẳn đã xong.

Bánh Bao Đậu vừa nghe xong liền òa khóc, sợ anh trai trở về sẽ không nhận ra bé nữa.

Bánh Bao Rau không nói gì, nhưng mắt cũng đỏ lên.

“Mai không có việc gì, ba đưa các con tới công viên trò chơi nhé.” Sở Ninh Dực cất tiếng.

Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Bảo Bối cũng không phản đối.

Sao có chuyện Sở Ninh Dực không xót con cho được. Trong ba đứa, tuy anh nói anh yêu con gái nhất, nhưng anh lại luôn có cảm giác mình nợ Tiểu Bảo Bối. Cho nên dù Tiểu Bảo Bối có đưa ra quyết định gì, anh cũng đều luôn chọn cách tôn trọng quyết định của thằng bé.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2783: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (12)
Không sai, chính là tôn trọng, sự tôn trọng của một người cha dành cho con trai mình. Sự tôn trọng không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của thằng bé.

Buổi tối, đèn phòng Tiểu Bảo Bối cứ sáng mãi. Sau khi Thủy An Lạc ngủ rồi, Sở Ninh Dực mới đứng dậy qua đó.

Tiểu Bảo Bối đang viết gì đó trên bàn học, lúc thấy ba vào cậu liền rụt lại, gấp gọn rồi cho vào ngăn kéo.

“Viết cho Miên Miên hả?” Sở Ninh Dực xuống giường cậu hỏi.

Tiểu Bảo Bối gật đầu, thu dọn lại bàn học gọn gàng rồi mới đứng dậy về giường, “Ba vẫn chưa ngủ à?”

Sở Ninh Dực vẫy tay kéo con trai vào lòng, “Ba muốn nói chuyện với con.”

Tiểu Bảo Bối gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào lòng ba.

“Lạc Ninh, ba biết con muốn trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn có tính cách kiên cường từ trong xương cốt. Tuy luôn con tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt mẹ con, nhưng ba có thể nhìn ra con luôn không chịu thua. Con biết điều này với con mà nói có nghĩa là gì không? Thành công hay thất bại?”

Tiểu Bảo Bối cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không vui, đó là sự khó chịu khi bị người khác nhìn thấu.

Sở Ninh Dực vẫn ôm lấy con trai, “Hồi ba còn nhỏ cũng vậy đấy, nhưng chưa bao giờ có ai nói chuyện với ba về vấn đề này cả, cho nên có những lúc ngã đến vỡ đầu chảy máu. Con đường mà ba từng đi, ba biết là con cũng sẽ đi. Nhưng ba luôn hy vọng con có thể hiểu rằng, có những lúc có ngã xuống cũng không sao cả, không đứng dậy được thì có thể bò đi.”

Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

“Ba...”

“Ba không bảo con phải thay đổi gì cả, chỉ là tính cách của con sẽ khiến con ngã đến vỡ đầu chảy máu, nhưng con phải biết điểm giới hạn của con nằm ở đâu? Vào lúc con ngã xuống, nếu kết quả của việc đứng lên khiến con thịt nát xương tan, vậy thì con hãy bò đi, cho đến khi con bò lên tới đỉnh, đứng ở nơi cao nhất của kim tự tháp thì sẽ không có ai có thể đẩy ngã con được nữa. Không có ai quan tâm tới việc con làm thế nào để lên được tới đó, cái họ thấy chỉ là người đứng ở nơi cao nhất thôi, con hiểu không?”

Anh, suy cho cùng vẫn rất xót thương con trai mình.

Tiểu Bảo Bối đưa tay ôm lấy ba, nghiêm túc gật đầu, “Tuy con vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của ba.”

“Ngủ đi, còn lá thư kia, sau khi con đi rồi ba sẽ đích thân giao nó cho Miên Miên.” Sở Ninh Dực nói rồi liền bế con trai đặt lên giường, sau đó đắp chăn lại cho cậu.

Lúc thằng bé trở về bên anh mới chỉ là một đứa bé sáu tháng tuổi, chớp mắt một cái đã có thể tự xông pha vào con đường của cuộc đời mình rồi.

Thậm chí anh còn nhớ, khi ấy con trai anh còn chưa biết bò, mỗi lần giơ tay đòi anh bế, anh không hiểu ý nó, nó bắt đầu khóc loạn lên, khiến Thủy An Lạc còn cho là anh bắt nạt thằng bé nữa.

Mãi cho đến khi Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, Sở Ninh Dực vẫn ngồi bên giường cậu mãi, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Một ngày âm u hiếm có, Thủy An Lạc xin nghỉ để đi chơi với mọi người, không phải phơi nắng thì cũng xem như là thời tiết tốt rồi.

Buổi sáng là thời gian Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau đi lấy kết quả thi, chắc phải tới mười rưỡi, tới lúc đó họ mới xuất phát tới công viên trò chơi.

Đây là đầu tiên trong vòng ba năm trở lại đây Sở Ninh Dực xuất hiện ở nhà trẻ, điều này khiến không ít các bậc phụ huynh phải nhìn anh. Bánh Bao Đậu kéo tay ba nhanh chóng tìm thấy lớp mình, “Ba ơi ngồi đây.”

“Sở Lạc Nhất, đây là ba cậu à, đẹp trai quá.” Cô bạn cùng bàn háo sắc nhìn Sở Ninh Dực.

“Ba tớ có mẹ tớ rồi, cậu đừng nhìn ba tớ như thế, mẹ tớ sẽ ghen đấy.” Bánh Bao Đậu thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Con gái à, bình thường con toàn bôi nhọ mẹ như thế đấy hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2784: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (13)
Bánh Bao Đậu dắt tay mẹ ngồi xuống chỗ của mình. Kiều Nhã Nguyễn cũng đã đến. Vì để tránh xảy ra việc giẫm đạp nhau nên lúc Phong Phong đòi đến trường, Kiều Nhã Nguyễn đã dứt khoát từ chối anh rồi. Phong Phong tủi thân chỉ có thể ôm con gái một lúc lâu, sau đó đành đi kiếm tiền nuôi gia đình.

“Lão nhà mày đúng là trẻ không tha mà già cũng chẳng thương.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

“Anh Bảo Bối, ngồi bên này, qua bên này đi.” Tiểu Bất Điểm thấy Tiểu Bảo Bối cũng tới, lập tức với tay, lớn tiếng gọi.

Bánh Bao Rau lập tức bắn ra một ánh mắt sắc lẹm.

Tiểu Bảo Bối vẫn cười dịu dàng. Cậu tới để nghĩ xem sẽ đưa ai trong hai ba mẹ đi, dù gì cậu cũng phải đi nhận kết quả.

Nhưng thấy tư thế của ba cậu thế kia, nếu qua đó kiểu gì cũng bị ba trên cơ, tốt nhất vẫn nên đưa mẹ đi thì hơn.

Bánh Bao Rau tỏ ý không phục, mẹ đi rồi thì nhóc phải làm sao đây?

Tiểu Bảo Bối nhún vai, hết cách rồi, ai bảo ba mẹ đẻ tốt thế chứ, cứ phải đẻ ba đứa làm gì?

Kiều Nhã Nguyễn đắc ý cười, bị Thủy An Lạc lườm cho một cái, sau đó mới đi theo Tiểu Bảo Bối.

“Oa, Sở Lạc Nhất, anh cậu cũng đẹp trai ghê.” Cô bạn mê trai cùng bàn lại bắt đầu biến thành fan.

Bạn học Sở Lạc Nhất cảm thấy rất vui vẻ và hài lòng, cứ ngồi trên đùi ba kể cho ba biết chuyện của trường bé mãi.

Bánh Bao Rau cúi đầu ngồi đằng sau, không vui vẻ gì cả!

Kiều Nhã Nguyễn thấy vậy xoa đầu cậu, “Không phải ba con vẫn ở đằng trước đấy sao?”

Bánh Bao Rau gật đầu nhưng không lên tiếng, giờ đang đợi công bố thành tích.

Đúng chín rưỡi, giáo viên vào lớp, lúc nhìn thấy Sở Ninh Dực, hai mắt không khỏi sáng lên. Tiếc là Sở Ninh Dực căn bản không hề nhìn cô ta mà vẫn đang cúi đầu dịu dàng nói chuyện với con gái mình.

“Kính thưa các vị phụ huynh, các em học sinh, sau hôm nay, các em đã trở thành học sinh lớp một rồi, giờ chúng tôi tới để công bố thành tích học tập của các em. Tổng cộng có ba học sinh đạt hai điểm một trăm, đầu tiên là bạn học Sở Lạc Duy, thứ hai là bạn học Cố Tư Hạo, thứ ba là bạn học Lục Chính Viễn. Ba bạn học của chúng ta cùng đứng ở vị trí thứ nhất.”

Giáo viên nói xong, sắc mặt Bánh Bao Rau bỗng thay đổi, cậu trừng mắt nhìn về phía Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm trông thấy dáng vẻ tức giận của cậu liền vui vẻ hẳn lên, “Vui không, bát ngờ không, ngạc nhiên không, tôi thi được sáu mươi điểm thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

“Con nói cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn nổi giận, cả đời này cô chưa bao giờ thi mà được sáu mươi điểm cả, thế mà con gái cô thi chỉ được có sáu mươi điểm thôi á?

“Ba nói rồi, thế này gọi là tập kích bất ngờ, há há há há há há há, ba sẽ mua búp bê cho con.” Tiểu Bất Điểm không hề biết việc mẹ mình đang tức giận. Những ngày tháng sau đó, bé tuyệt đối không sống yên được nữa rồi.

Bánh Bao Rau: “...”

Ông ba nuôi màu mè kia, được lắm, ván này ba nuôi thắng rất đẹp, đúng là tập kích bất ngờ thật.

Bánh Bao Rau lạnh mặt lên nhận bảng thành tích, nói cảm ơn với cô giáo xong liền quay lại.

Miệng Bánh Bao Đậu thì đúng thành hình chữ O luôn. Bé quay lại nhìn Tiểu Bất Điểm: “Sao em lại học chị?”

“Em có học chị đâu, ba em nói rồi, nếu em thi được sáu mươi điểm ba sẽ mua búp bê cho em.” Tiểu Bất Điểm khẽ nói.

Bánh Bao Đậu nhìn anh trai mình với ánh mắt đồng cảm, vụ này bị ba nuôi chơi một vố rồi. Nếu như Tiểu Bất Điểm chỉ thi được sáu mươi điểm, vậy thì chỉ có thể học cùng lớp với bé, tuyệt đối không thể cùng lớp với anh trai được.

Ba nuôi, ba ác ghê!

Bảng thành tích cũng nhanh chóng được phát tới chỗ Tiểu Bất Điểm.

“Bạn học Sở Lạc Nhất, sáu mươi mốt điểm, bạn học Kiều Vi Nhã sáu mươi điểm.” Giáo viên nói rồi lại hơi cau mày, “Lúc thi bạn học Kiều Vi Nhã không được khỏe sao?” Vì thành tích của Tiểu Bất Điểm trước giờ vẫn luôn rất tốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2785: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (14)
Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nhận lấy bài thi, tất nhiên là bé không khó chịu ở đâu rồi.

Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn. Cứ chờ đấy, hôm nay cậu ta có bị mẹ nuôi đánh chết cậu cũng sẽ không giúp đâu.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn dáng vẻ tươi cười của con gái mình, chưa bao giờ muốn bóp chết nó như lúc này. Sao cô lại có một đứa con gái não tàn thế này cơ chứ.

Tất nhiên, trước khi bóp chết con gái mình, cô chỉ muốn bóp chết lão chồng bại hoại ở nhà thôi, đúng là tức chết cô mà.

Bánh Bao Đậu vui sướng cầm bài thi về, giơ bài thi tới trước mặt ba: “Ba nhìn nè.”

Sở Ninh Dực day day trán mình, bên tay trái là con trai được một trăm điểm, tay phải là con gái được sáu mươi mốt điểm, con bảo ba xem cái gì đây?

“Con đang muốn giúp mẹ con tìm lại cảm giác cân bằng đấy à?” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ, nhưng anh cũng cảm thấy hành động này con gái quả thật rất cảm động.

Lúc nào anh cũng đùa với Thủy An Lạc, nói cô học dốt, Thủy An Lạc không để ý chuyện đó, nhưng Bánh Bao Đậu lại để tâm. Rõ ràng bé có khả năng thi tốt nhưng lúc nào cũng chỉ làm tới điểm đạt vì muốn đứng trên cùng chiến tuyến với mẹ mình.

“Anh Sở, thường ngày bạn học Sở Lạc Nhất làm bài kiểm tra đều rất tốt, nhưng hình như kỳ thi chính thức nào cũng không ổn. Chắc vì bạn học Sở Lạc Nhất sợ thi, mong anh Sở hãy khuyên răn bé.”

Sở Ninh Dực nói tiếng cảm ơn nhưng có thể nhìn ra có vẻ anh cũng chẳng để trong lòng.

Cô giáo xấu hổ lại đi lên bắt đầu công bố vấn đề chia lớp.

Quả nhiên, Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu được phân vào lớp 1-3. Năm nhất tổng cộng có ba lớp, Bánh Bao Rau tất nhiên được phân vào lớp 1-1.

Bánh Bao Rau mặt đen sì, còn Tiểu Bất Điểm thì vui sướng không hề nhận thức được việc mình đã làm sai điều gì.

Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Sở Ninh Dực liền đưa cả nhà tới công viên trò chơi, anh hỏi Tiểu Bất Điểm có muốn đi không.

“Có ạ...”

“Có cái gì mà có, thi cử như thế, mẹ nuôi còn phải đưa về dạy lại đấy.” Bánh Bao Rau nói xong lên xe rồi đóng sầm cửa lại.

Mọi người hóa đá...

Một lát sau, Sở Ninh Dực hoàn hồn lại đầu tiên, là con trai anh thì có tính này là đúng rồi!

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tiểu Bất Điểm: “...”

Bánh Bao Đậu nhìn Tiểu Bất Điểm với ánh mắt thương cảm, sau đó cũng từ bên phía còn lại trèo lên xe. Tiểu Bảo Bối xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm muốn an ủi bé. Dù sao thì tính cách Bánh Bao Rau như vậy cũng chẳng ai dám chọc vào nhóc.

Sau khi cả nhà Bánh Bao Đậu rời khỏi đó, Kiều Nhã Nguyễn liền bế đứa con không sợ chết của mình lên xe, “Con nói xem con không có chuyện gì đi gây sự vào nó làm gì?”

“Không đi thì thôi, ai thèm, con bảo ba đưa con đi còn hơn, có gì ghê gớm đâu chứ.” Tiểu Bất Điểm cũng tức rồi.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Nhà có hai đứa ngốc, cô phải làm thế nào đây?

***

Lúc ở công viên trò chơi, Bánh Bao Rau luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt. Dù sao thì anh trai cũng sắp đi rồi, nhóc không muốn để anh không vui, cho nên vẫn phối hợp anh trai muốn chơi gì nhóc đều chơi cùng hết.

Nhưng sau khi về tới nhà, Bánh Bao Rau liền từ chối tất cả các chuyện liên quan tới Tiểu Bất Điểm. Nếu không nhóc sợ mình sẽ sẩy tay mà bóp chết con nhóc kia mất.

Buổi tối vì muốn giúp Tiểu Bảo Bối, cả ba nhà liền cùng ăn cơm với nhau. Tiểu Miên Miên vẫn yên lặng ngồi cạnh ba, cúi đầu không chịu ngẩng lên nhìn ai cả.

Tiểu Bảo Bối cũng nhìn bé suốt, hai đầu mày nhíu chặt lại vẫn chưa hề giãn ra.

Về cuộc chiến giữa Bánh Bao Rau và Phong Phong lần này rõ ràng Phong Phong đã chiếm thế thượng phong, vì anh thắng rồi, con gái anh sẽ không phải học cùng lớp với thằng nhóc kia nữa.

Thủy An Lạc vẫn nhìn con trai mình, đau lòng đến mức căn bản không thể nuốt trôi cơm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2786: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (15)
Sau bữa tối, Tiểu Miên Miên ra ngoài trước.

Tiểu Bảo Bối ngẫm một hồi vẫn đi theo ra ngoài.

“Có cảm giác con lớn không cần mẹ nữa rồi.” Thủy An Lạc thở dài rồi lại nhìn con gái vẫn đang ăn cơm, “Con tính lúc nào thì tìm con rể cho mẹ đây.”

“Mẹ, con mới sáu tuổi thôi mà, sáu tuổi đấy.” Bánh Bao Đậu giậm chân.

“Sáu tuổi thì sao? Anh con không phải cũng sáu tuổi hả?”

“Con FA.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc: “...”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Con gái, con bị người ta đá rồi kìa còn ngồi đấy mà ăn nữa hả.

Hôm nay Tiểu Miên Miên vẫn mặc một chiếc váy màu trắng như mọi khi. Bé thích màu trắng, cùng sở thích với Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối nhét hai tay trong túi quần, đứng cách Tiểu Miên Miên không xa nhìn cô bé.

Tiểu Miên Miên không quay lại, cậu cũng không lên tiếng.

Hai đứa nhỏ cộng vào tuổi cũng chưa tới thành niên cứ đứng như vậy cả giờ đồng hồ, cuối cùng Miên Miên khóc rồi chạy đi.

Tiểu Bảo Bối lại không chịu đuổi theo nữa.

Ngày Tiểu Bảo Bối đi, trời trong nắng ấm, Thủy Mặc Vân tự mình tới đón cậu.

Thủy An Lạc ôm con trai rất lâu mới chịu buông ra, “Đi đi, mẹ chờ con về.”

Tiểu Bảo Bối gật đầu, nhưng lại không đợi được Tiểu Miên Miên ra tiễn mình.

Thủy Mặc Vân đặt một tay lên vai cậu, nhìn con gái đầy vẻ áy náy, “Cuối cùng vẫn là ba nợ con.”

Thủy An Lạc cười còn khó coi hơn cả khóc, vì lúc này đây cô thật sự không thể cười nổi.

“Anh ơi, anh ơi...” Bánh Bao Đậu ôm chặt lấy chân Tiểu Bảo Bối không chịu buông, cứ òa khóc mãi.

Tiểu Bảo Bối xoa đầu bé, bảo bé bỏ tay ra, nhưng Bánh Bao Đậu không chịu buông, cứ khóc rưng rức, như thể chỉ cần buông ra thì anh sẽ không bao giờ trở về nữa.

Tiểu Bảo Bối dỗ em gái một hồi, dỗ mãi Bánh Bao Đậu mới được Sở Ninh Dực bế đi rồi bảo hai người mau rời đi.

Tiểu Bảo Bối lên xe, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Miên Miên đâu nên cậu lại hụt hẫng quay đầu lại.

Xe từ từ lăn bánh, Sở Ninh Dực một tay ôm vợ, một tay bế con gái vẫn còn đang khóc lóc, nhìn con trai đi ngày một xa.

“Anh Bảo Bối, anh Bảo Bối...” Tiểu Miên Miên bỗng chạy từ sau đoàn người ra, sải bước lớn đuổi theo.

“Miên Miên.” Mân Hinh không nhịn được cất tiếng gọi.

An Phong Dương giữ lấy cánh tay của Mân Hinh lại, “Để con bé đi.”

“Hu hu... Anh Bảo Bối đừng đi, anh Bảo Bối...” Tiểu Miên Miên chạy mãi, nhưng xe lại càng ngày càng xa, mãi cho đến khi bé bị ngã xuống đất thì hoàn toàn không còn thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa.

“Miên Miên.” Mân Hinh lo lắng đẩy An Phong Dương ra chạy tới, đỡ con gái dậy, thấy đầu gối bé bị chảy máu, “Miên Miên...”

“Hu hu... Mẹ ơi, anh Bảo Bối không cần con nữa rồi, hu hu...” Tiểu Miên Miên nhào vào lòng Mân Minh, mặc kệ cơn đau ở đầu gối.

“Anh Bảo Bối sẽ về mà. Con phải học thật tốt để chờ anh Bảo Bối về chứ.” Mân Hinh xót thương hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con gái, “Anh sẽ trở về vì Miên Miên mà.”

“Nhưng con vẫn còn chưa nói lời tạm biệt với anh ấy. Anh Bảo Bối nhất định sẽ giận con lắm, mẹ ơi mẹ...”

“Không đâu, anh Bảo Bối thương con như vậy, sao nỡ lòng nào giận con được.” Mân Hinh nói rồi đỡ con gái dậy, đau lòng nhìn đầu gối của cô bé.

Tiểu Miên Miên khóc nấc lên. An Phong Dương liền đi tới bế bé dậy. Bé lại tiếp tục vùi mặt vào lòng anh khóc tiếp.

Mân Hinh ngẩng lên nhìn An Phong Dương, trong mắt tràn ngập sự thương xót.

Tiểu Bảo Bối đi rồi, nhưng chiến tranh lạnh giữa Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm vẫn chưa kết thúc. Kỳ nghỉ này, sau khi Tiểu Bất Điểm bị mẹ đánh cho một trận xong liền phải theo mẹ tới quân doanh luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2787: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (16)
Bánh Bao Đậu cảm thấy mùa hè này của bé thật đau khổ. Vì thấy khổ quá, bé quyết định thương lượng hữu nghị với anh trai mình, hay là hai đứa tới chỗ ông ngoại đi?

Chỗ ông ngoại là ở đâu?

Quân doanh đấy!

Quân doanh là gì?

Là chỗ mà Tiểu Bất Điểm đang ở đấy!

Bánh Bao Đậu vừa nghĩ vậy, cảm thấy bản thân không thể nào thông minh hơn được nữa rồi.

Nhưng tiếc là ông anh kiêu ngạo nhà bé đã cương quyết từ chối lời yêu cầu này.

Bánh Bao Đậu 囧...

“Tại sao chứ, anh không muốn tới nhà ông ngoại sao?” Bánh Bao Đậu nổi điên lên.

“Tại sao anh phải đi?” Bánh Bao Rau hầm hừ, đi gặp con ngốc kia á? Không có tâm trạng!

Bánh Bao Đậu đuổi theo anh trai hỏi: “Chẳng phải Tiểu Bất Điểm chỉ thi không tốt thôi sao? Anh có cần thiết phải thế không? Em cũng thi không tốt mà.”

Bánh Bao Rau liếc em gái mình một cái, sau đó lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra, vừa uống vừa đi vào phòng khách. Em có thi được điểm trứng gà cũng có ba nuôi em, anh không phải lo.

“Anh không đi thật à? Nếu anh không đi thì thôi mai em tự đi vậy. Dù sao thì bên đó còn có cả chị Niệm Niệm với Tiểu Bất Điểm nữa.” Bánh Bao Đậu còn cố tình nhấn mạnh tên Tiểu Bất Điểm, tiếc là ông anh của bé vẫn không hề bị lay động. Đúng là sầu chết bé mà, sao hai người này lại lằng nhằng thế không biết.

“Sở Vi, đi, ra ngoài chơi bóng đi.”

Chơi bóng cái đầu anh ấy!

Bánh Bao Đậu tức đến giậm chân, nhưng chỉ có thể nhìn Bánh Bao Rau đi ra ngoài.

Bánh Bao Đậu cắn môi nhìn anh trai bỏ đi, không phải chỉ thi kém thôi sao? Có đến mức phải giận thế không? Thấy hai người biến mất sau cánh cửa, Bánh Bao Đậu liền chạy tới chỗ điện thoại tìm số gọi đi.

“Vô dụng thôi, chị nói rồi nhưng anh ấy không đi.” Bánh Bau Đậu nằm trên sofa, nói với giọng bất lực.

“Không tới thì thôi, thế mai chị có đến không? Em nói với chị Niệm Niệm rồi đấy.” Tiểu Bất Điểm ở đầu bên kia cũng hầm hừ.

“Sao tự dưng em lại thi kém như thế làm gì để chọc giận anh ấy chứ, đến mẹ chị còn chẳng dám chọc giận anh ấy đâu đấy.” Bánh Bao Đậu thở dài hỏi.

Lúc này Tiểu Bất Điểm cũng đang phiền não lắm. Bé cũng chỉ muốn chọc giận cậu ta thôi, nhưng không ngờ lại bị giận như thế này, nhiều ngày lắm rồi, có đến mức phải thế không chứ? Không nghe điện thoại của bé, giờ ngay tới cả quân doanh cũng không tới nữa.

“Vì ba em bảo đấy chứ, lúc đó em chỉ muốn chọc tức cậu ta thôi, ai ngờ cậu ta lại nhỏ nhen như vậy, thế tới hôm khai giảng em phải làm thế nào đây?” Bé không thể chịu nổi nếu Bánh Bao Rau cứ mặt lạnh với bé như vậy đâu.

“Thế nào được, xin đi vậy, cứ chạy tới cạnh anh ấy nhiều vào. Chị nói em nghe, với tính cách của anh trai chị ấy mà, em cứ xáp tới anh ấy vài bận là kiểu gì anh ấy cũng tha thứ cho em ngay.” Haiz, như vậy thì cả trường này sẽ biết người em theo đuổi là anh chị rồi, đúng là thông minh quá đi mất. Bánh Bao Rau có cô em gái như bé này đúng là có phúc mà.

“Thật sự là được chứ?”

“Chị đã gạt em bao giờ chưa, để mai chị tới đó rồi nói với em tiếp nhé. Dù sao anh ấy không đi thì chị cũng tự đi. Lúc nào anh ấy cũng chơi mấy trò con trai với Sở Vi, phiền chết chị đi được.” Bánh Bao Đậu oán giận với chị em của mình trong điện thoại xong lại nghĩ cách để xem lát nữa làm thế nào tới chỗ anh lừa kiếm được chút “lợi lộc.”

Vì thế, buổi tối lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực trở về, Bánh Bao Đậu vui vẻ nói là muốn sang chỗ ông ngoại ở một thời gian.

Thủy An Lạc nhìn con trai, “Con cũng đi à?”

“Không đi!” Bánh Bao Rau quả quyết từ chối.

Thủy An Lạc thầm nghĩ xấu, để xem con có thể kiêu ngạo được đến đâu.

Trong bữa cơm tối ở quân doanh, Tiểu Bất Điểm cũng kể chuyện này cho ba mẹ mình biết.

Phong Phong đang xới cơm lại có chút sốt sắng: “Thế thằng nhóc kia cũng đến à?”

Tiểu Bất Điểm nghiến răng nghiến lợi nói: “Không tới!” Không biết cậu ta giận cái gì nữa, bé thấy điểm kém thì cũng có gì xấu hổ đâu chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2788: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (17)
Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Bất Điểm, Ảnh đế nào đó liền thấy hả hê.

Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn ông xã nhà mình, “Sao anh rảnh rỗi thế hả? Gần đây không phải đang vội quay phim à?”

“Người đàn ông của em chỉ cần quay một lần là qua, không NG, tất nhiên là nhanh rồi.” Phong Phong chậc lưỡi nói rồi ngồi xuống cạnh con gái.

Hiện tại Phong Phong đang quay một bộ phim không quân yêu nước. Đóng cặp với anh là một tiểu hoa đán không nổi tiếng như Triệu Uyển Uyển, nhưng cũng gọi là có tiếng tăm nhất định, cho nên Phong Phong đóng cặp với cô ấy về cơ bản thì không có nhiều tình trạng NG.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô con gái buồn bực không vui của mình cũng lười quan tâm, cứ để hai đứa tự giải quyết vấn đề của mình.

“Sáng nay em gửi cho anh tấm ảnh anh đã xem chưa?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng cất tiếng hỏi.

“Xem rồi, không cứu nổi đâu, em đừng mất công nữa.” Phong Phong vừa nói vừa gắp đồ ăn cho con gái, “Ung thư gian giai đoạn cuối đừng nói là cắt cả lá gan đi, kể cả cắt khu vực bị di căn đến cũng không cứu nổi. Khi ấy Triệu Dương Dương cũng là giai đoạn cuối nên mới chết đấy.”

“Vậy sao? Cậu ta vừa kết hôn chưa được bao lâu, tiếc thật.”

“Làm quân nhân vốn đã có nhiều bệnh nan y hơn người khác rồi, giả như xương có vấn đề này, tim gan phèo phổi mà có vấn đề cũng là chuyện bình thường.” Phong Phong dừng lại rồi nói tiếp, “Hơn nữa tấm ảnh mà em gửi cho anh, có thể thấy cậu ta đã chịu đựng khá lâu rồi, ngay cả gan cũng không thể giữ lại được nữa, còn bị di căn thì cứu kiểu gì?”

Phong Phong nói rồi đứng dậy đi vào bếp xới cơm.

“Thế nên trước đó anh cũng nói với em rồi đấy, việc quân nhân phải kiểm tra định kỳ là một việc rất quan trọng.”

Kiều Nhã Nguyễn cắn đũa nhìn con gái. Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn mẹ mình. Mẹ nhìn con làm gì, con có hiểu gì đâu.

Phong Phong đi ra rồi lại ngồi xuống, Kiều Nhã Nguyễn lại nói tiếp: “Anh không phải là thần đồng y học đấy sao? Thật sự không cứu được à?”

“Thần đồng không phải là thần tiên. Với tình trạng này của cậu ta thì có là thần Đại La cũng chẳng cứu nổi đâu.” Nói xong, Phong Phong thấy con gái muốn xuống liền tím lấy cổ áo bé, “Ăn xong đã rồi chơi.”

“Con no rồi, no rồi.” Tiểu Bất Điểm kêu lên rồi vùng ra.

Phong Phong ôm bé ngồi trong lòng mình, cầm lấy bát của bé sau đó dùng thìa bón cho bé, “Một ngày con không gọi video thì khó chịu lắm hả? Người ta đã chẳng thèm đoái hoài gì đến con nữa rồi, con không thể giữ ý một chút được sao?”

“Con có thể đoái hoài tới cậu ta mà.”

“Sao con chẳng có chút tiền đồ nào thế.” Phong Phong trừng con gái, còn nói với cái giọng thản nhiên đó nữa.

Tiểu Bất Điểm hầm hừ mấy tiếng. Những ngày tháng không được Bao Rau để ý tới thật khó sống, bé còn phải chịu đựng tới tận hôm khai giảng nữa chứ.

Phong Phong đút xong cơm mới chịu đặt bé xuống, “Con gái à, con phải học cách e thẹn đi.”

“E thẹn là cái gì ạ, có ăn được không?” Tiểu Bất Điểm ngoảnh lại nhìn ba mình.

Phong Phong nghe con gái nói vậy thật sự cảm thấy đời này không còn gì để tiếc nuối nữa, Kiều Nhã Nguyễn liền phất tay, “Không thể ăn được, đi chơi đi.”

Phong Phong quay ra nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Em nhìn con gái em đi, sắp bị người ta ăn đến hết cả xương luôn rồi.”

“Em rất vui lòng.” Kiều Nhã Nguyễn cười một tiếng rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Phong Phong: “...”

Vợ anh vui lòng thì anh còn có thể nói gì được nữa chứ?

Giờ anh chỉ còn cách ngăn không cho con gái thương yêu của mình ở lại gần thằng nhóc kia quá thôi.

Anh phải từ từ nghĩ cách mới được. Dù sao thì sau khai giảng, họ cũng phải quay về Thấm Tâm Viên ở rồi.

“Vài ngày nữa em có đợt diễn tập quân sự, chắc phải đi tầm một tháng.” Kiều Nhã Nguyễn nhăn mày nói. Trước đó hai người họ đã cãi nhau không ít lần vì chuyện này, cho nên lần này Kiều Nhã Nguyễn có chút lo lắng.

“Mẹ lại sắp phải đi ạ?” Tiểu Bất Điểm vội quay lại hỏi.

“Mẹ chỉ đi một tháng thôi, nhanh lắm.” Lúc nói câu này, giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn khó tránh khỏi có chút nịnh nọt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2789: Cô vợ nhỏ của bạn học Sở Lạc Duy (18)
Nhưng dù có như vậy, sắc mặt Phong Phong cũng vẫn thay đổi.

Chủ yếu là vì Kiều Nhã Nguyễn vừa mới trở về chưa đầy một tháng, giờ lại phải đi một tháng nữa.

“Sau đợt diễn tập lần này em sẽ xin nghỉ dài hạn rồi đưa Tiểu Bất Điểm đi chơi một thời gian.” Kiều Nhã Nguyễn lại nói thêm một câu.

“Em vẫn có thể xin nghỉ nữa à?” Câu này nghe không hề vui vẻ chút nào.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu không nói. Chủ yếu là vì khoảng thời gian trước đó, mẹ cô gọi tới hỏi cô chuyện mang thai đứa thứ hai. Chính sách đã cởi mở nhiều năm rồi, họ muốn sinh hai đứa cũng được.

Cho nên Kiều Nhã Nguyễn nghĩ mấy năm nay đã dồn hết sức vào công việc, việc nhà đều do Phong Phong đảm đương. Cô cũng muốn dừng lại, sinh thêm đứa con nữa.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt.

Cho nên sau khi Kiều Nhã Nguyễn nói xong cũng không nói gì tiếp nữa.

Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm gọi video cho nhau, giọng nói không ngừng truyền về phía bên này, còn hai người họ thì tuyệt nhiên đều im lặng.

Sau bữa tối, Phong Phong lẳng lặng thu dọn bát đũa, đưa Tiểu Bất Điểm đi tắm rồi đi ngủ.

Kiều Nhã Nguyễn cứ nhìn mãi, cho tới khi hai ba con biến mất khỏi cánh cửa cô mới cầm điện thoại nãy giờ vẫn đặt trên bàn lên.

[Kiều Nhã Nguyễn: Mẹ nó, ông đây lại chọc giận Ảnh đế kiêu ngạo rồi.]

[Thủy An Lạc: Sao thế? Mày làm gì rồi?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Sắp có đợt diễn tập quân sự, tao phải đi một thời gian.]

[Thủy An Lạc:...]

[Tân Nhạc: Thật ra cũng dễ hiểu mà, mấy năm nay hai người gặp thì ít biệt ly thì nhiều, hiếm lắm mới thấy Phong ảnh đế không có tin tức ngoài rìa gì thế này.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Chính vì biết cho nên mới không có lập trường để cãi, con mẹ nó đúng là uất ức ghê.]

[Thủy An Lạc: Mày cãi cái quái gì chứ. Người ta nuôi con, làm việc. Mày ngoài việc vắng nhà ra thì cũng chỉ vắng nhà. Ba mẹ mày gặp ông ấy còn nhiều hơn cả mày nữa đấy.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tao cũng có muốn đâu, nhưng công việc thì phải vậy thôi.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tao cũng thấy tủi thân lắm chứ, anh ấy chẳng hỏi gì cả. Tao đã nghĩ sau đợt diễn tập này tao sẽ xin nghỉ dài hạn sinh cho anh ấy đứa nữa, giờ lại giận bỏ lên nhà rồi, giận cái quái gì.]

[Thủy An Lạc: Lại một đứa chỉ biết nghĩ không biết nói.]

[Tân Nhạc: Bà muốn sinh đứa nữa á? Sao tự dưng lại muốn sinh nữa?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Mẹ tôi nói rồi, Phong Phong cũng muốn, trước đây vì công việc nên tôi không nghĩ tới thôi.]

[Thủy An Lạc: Sao thế, bà cũng sinh à?]

[Tân Nhạc: Không sinh nữa đâu. Từ sau lúc con trai tôi ra đời, Mặc Lộ Túc cứ vậy đấy. Lúc tôi sinh con anh ấy sợ chết khiếp, nói không sinh nữa.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Nhìn đi, nhìn đi, tôi nói gì nào, đàn ông phải như đàn anh mới là đàn ông tốt chứ.]

Kiều Nhã Nguyễn vừa gửi tin đó xong, điện thoại liền bị đoạt mất. Phong Phong cười lạnh nhìn câu cuối trên điện thoại.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tên này đi mà không có tiếng động à?

“Người đàn ông như đàn anh mới là đàn ông tốt á?” Phong Phong phụt cười.

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay lên day day trán mình. Cô có thể giải thích vấn đề này được không.

“Cái đó, Phong Phong à...”

Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp lên tiếng giải thích đã thấy Phong Phong thay đổi sắc mặt, không biết là kinh ngạc hay bất ngờ, hoặc nói là kích động.

Hình như đều có hết thì phải.

Kiều Nhã Nguyễn khựng lại, làm sao thế?

Lúc này Phong Phong đang kích động đến mức mắt cũng đỏ lên. Anh nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn.

“Em nói em muốn xin nghỉ dài để làm gì cơ?” Phong Phong cảm thấy lúc này anh sắp kích động đến mức muốn nhảy lên rồi. Mấy năm trước lúc bàn về vấn đề này, thấy Kiều Nhã Nguyễn từ chối nên anh gần như cũng không còn hy vọng gì nữa.

Nhưng không ngờ Kiều Nhã Nguyễn lại chủ động đưa ra quyết định này.

“Nói cái gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng lại bị Phong Phong ôm vào lòng, ôm cô thật chặt.
 
Top