Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2750: Không để cô chịu thiệt thòi (6)
Rốt cuộc Bánh Bao Rau cũng nhìn về phía Tiểu Bất Điểm. Nhóc nhìn bé với ánh mắt không thể tin nổi, nói: “Cậu không biết mắt mẹ tôi bị mù à?”

Tiểu Bất Điểm: “...”

“Tôi phải đi nói cho mẹ nuôi biết cậu nói mẹ nuôi mù mắt! Cậu xong đời rồi, âu yeah...” Tiểu Bất Điểm còn đang nói nói thì tự dưng lăn xuống giường, sau đó chạy vèo ra bên ngoài.

Bánh Bao Rau: “...”

Ý của tôi muốn nói là mẹ tôi bảo cậu đẹp mới là mắt mù. Cô gái, cậu có thể đừng cắt câu lấy nghĩa như vậy có được không?

“Chạy chậm thôi!” Bánh Bao Rau nhìn đôi chân ngắn tũn chạy lạch bà lạch bạch trên mặt đất như vậy thì cảm thấy mí mắt cũng phát đau. Ba nuôi thật sự muốn để nhóc chăm sóc cô nhóc này, nhưng nếu ba nuôi còn muốn đòi về thì không thể được.

Dẫu sao nuôi lớn một cô nhóc thế này nhóc cũng tốn công tốn sức lắm chứ.

***

Nửa đêm, biệt thự nhà họ Mặc.

Mặc Lộ Túc ngồi trong phòng làm việc đến rạng sáng mới đứng lên định về phòng ngủ dành cho khách, nhưng lúc mở cửa thì lại thấy Tân Nhạc đứng bên ngoài, có vẻ cô đang định gõ cửa.

“Sao thế? Em đói rồi à?” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa ôm lấy cô vào lòng.

Tân Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, chẳng qua là cô thức dậy đi vệ sinh nhưng thấy đèn trong phòng vẫn sáng, cho nên định qua xem thử một chút.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Tân Nhạc nhớ lúc cô tỉnh dậy thì cũng sắp tới một giờ rồi.

“Anh xử lý công việc một chút, có đói không?” Mặc Lộ Túc lại hỏi một lần nữa, anh biết bây giờ Tân Nhạc rất dễ đói bụng.

Tân Nhạc lắc đầu rồi Mặc Lộ Túc đỡ cô đi xuống: “Có phải đứa bé này thật sự có vấn đề gì không?” Tân Nhạc hỏi, hiện giờ chuyện này chính là chuyện mà họ quan tâm nhất.

“Không có, đứa bé vẫn bình thường, chẳng qua là nó còn quá nhỏ thôi, đợi sau này tính.” Mặc Lộ Túc đỡ cô ngồi xuống sofa: “Muốn ăn gì để anh đi nấu cho em?”

Tân Nhạc: “...”

Rõ ràng là cô nói không đói rồi mà, anh tự cho là cô đói hả?

Được rồi, xem như đây cũng tính là một kiểu quan tâm của anh đối với cô đi vậy.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc đi vào phòng bếp, có lẽ đây chính là cách mà người này thể hiện sự quan tâm với người khác nhỉ.

Mặc Lộ Túc nấu cho Tân Nhạc một bát mì, một bát mì hành rất thơm.

Tân Nhạc vốn không hề đói bụng nhưng vẫn ăn hết bát mì này, cho nên lúc cô nhìn Mặc Lộ Túc thì khuôn mặt bất giác lại đỏ lên.

Tâm tình hiện giờ của Mặc Lộ Túc rất tốt. Anh đưa cô lên lầu nhưng lại không đưa về phòng ngủ chính, mà đưa người đến phòng ngủ cho khách.

Mặc Lộ Túc để cô nằm yên ổn rồi ngồi xuống mép giường, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô. Tân Nhạc khó chịu hừ một tiếng nhưng không hề giãy giụa.

Gần đây có vẻ như Mặc Lộ Túc rất thích hôn cô, nhưng mà không thể phủ nhận rằng Tân Nhạc cũng rất thích.

Nụ hôn kết thúc, Mặc Lộ Túc đặt cằm mình lên vai của Tân Nhạc rồi cố gắng hít thở thật sâu, đè xuống những cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

Tân Nhạc dừng một chút, đột nhiên cô nhớ đến chuyện Thủy An Lạc nói lúc trước, có lẽ nào anh cũng muốn...

“Mặc Lộ Túc, anh...”

“Không sao đâu, ngủ đi.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa cố gắng kiềm chế bản thân rồi đắp kín chăn cho cô, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong nháy mắt lúc anh xoay người đứng dậy thì Tân Nhạc phát hiện được điểm khó nói trên người anh.

Vậy ra anh cũng có cảm giác đối với cô!

Tân Nhạc nằm xuống, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, còn gì vui hơn chuyện người đàn ông mà mình thích cũng có cảm giác với mình cơ chứ?

Dẫu sao có một số việc không thể thiếu giữa hai vợ chồng được.

Bản thân Tân Nhạc cũng rất để ý chuyện liệu Mặc Lộ Túc có cảm giác đối với mình hay không. Chuyện hôm nay đã chứng minh rằng, ít nhất ở phương diện này thì bọn họ không có vấn đề gì cả.

Lúc Mặc Lộ Túc quay lại, Tân Nhạc vẫn đang ôm mặt nhìn trần nhà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2751: Không để cô chịu thiệt thòi (7)
Mặc Lộ Túc ngồi xuống mép giường, sau đó vén chăn chui vào: “Sao em vẫn chưa ngủ thế?”

Tân Nhạc xoay người lại rồi tựa sát vào lòng anh. Mặc Lộ Túc theo bản năng muốn tránh đi nhưng mà Tân Nhạc vẫn quấn chặt không buông.

Cả người Mặc Lộ Túc lại trở nên cứng đờ, từ sau câu nói “anh ấy là người đàn ông của tôi” của Tân Nhạc, anh vẫn không thể đè cái suy nghĩ kia của mình xuống được.

Cho nên mỗi lần Tân Nhạc tới gần đối với anh đều là một loại hành hạ.

Mà hôm nay Tân Nhạc vừa mới cấp cứu, mà kể cả không có thì thời gian này anh với Tân Nhạc cũng không thể làm gì được.

“Nhạc Nhạc...” Thanh âm đè nén của Mặc Lộ Túc vang lên. Anh nắm lấy tay cô, có chút dở khóc dở cười.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc liền thấy gân xanh trên trán anh nổi lên. Tân Nhạc lại đột nhiên nổi lên ý xấu. Bàn tay nho nhỏ của cô chậm rãi rút khỏi bàn tay của anh rồi lần theo lồng ngực của anh, trượt xuống.

“Nhạc Nhạc, đừng đùa với lửa!” Thanh âm của Mặc Lộ Túc có hơi cao, tại sao lúc nãy anh không đưa cô đến phòng ngủ chính luôn đi chứ?

Tân Nhạc hơi nhỏm dậy, chống nửa người nhìn anh, bàn tay vẫn từ từ trượt xuống: “Nhưng mà chẳng phải lửa đã đốt rồi đấy sao?”

“A... Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc rít vào một hơi. Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô: “Đừng làm bậy, ngủ đi!”

“Nhưng mà em không muốn anh khó chịu! Thủy An Lạc từng nói đàn ông nhịn quá lâu sẽ chạy đi tìm người khác!” Tân Nhạc buồn bực nói.

Mặc Lộ Túc: “...”

Thủy An Lạc toàn dạy cô cái gì thế này?

“Anh sẽ không như thế!” Mặc Lộ Túc cam kết: “Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?”

Tân Nhạc dùng đôi mắt nai con nhìn Mặc Lộ Túc, khiến người Mặc Lộ Túc lại càng cứng lên: “Nhạc Nhạc, mau dừng tay lại, nếu không...”

Tân Nhạc bất ngờ hôn lên môi của anh rồi thấp giọng thủ thỉ: “Để em giúp anh.”

Cô thà tình nguyện giúp anh như vậy cũng không muốn để anh ra ngoài tìm người khác!

Người đàn ông này là của cô, chỉ có thể là của cô mà thôi.

Trong những chuyện thế này, Tân Nhạc chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có thể ngang ngược đến như vậy, nhưng sự thật chứng mình, cô lại một lần nữa đánh giá bản thân quá cao rồi.

Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tân Nhạc lúc này, giống như chỉ cần anh từ chối tức là đang nói bản thân anh sẽ đi tìm người khác. Anh chưa bao giờ biết rằng Tân Nhạc lại là một người cứng đầu như thế.

Cho nên Mặc Lộ Túc vươn tay tắt đèn đi, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có tiếng thở đè nén của Mặc Lộ Túc cùng những thanh âm không rõ thành lời của Tân Nhạc.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng tấm chăn đang rung động, thế rồi nó nhanh chóng dời đi như thể cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa nhìn thấy.

Sau khi tất cả kết thúc, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Mặc Lộ Túc.

Thở dốc rồi, Mặc Lộ Túc muốn mở đèn nhưng lại bị Tân Nhạc cản lại: “Đừng bật đèn!”

Hiện tại chỉ cần thoáng nghĩ thôi cô cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt mình lúc này đỏ như thế nào.

Cô cũng không ngờ rằng bản thân mình lại đi làm những chuyện... xấu hổ như thế này!

Mặc Lộ Túc dừng lại một chút rồi cũng không bật đèn lên. Anh với lấy hộp khăn giấy rồi giúp Tân Nhạc lau hai tay của cô, sau đó lại yêu thương đặt một nụ hôn lên trán Tân Nhạc.

Thật ra thì Tân Nhạc làm cũng không tốt lắm, thậm chí còn làm đau anh mấy lần, thế nhưng Tân Nhạc đã có thể vì anh mà làm như vậy thì Mặc Lộ Túc đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

“Sau này em không cần làm như vậy nữa, anh sẽ không đi tìm người khác đâu.” Mặc Lộ Túc khàn khàn nói.

Anh vốn thích sạch sẽ, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người phụ nữ là cô, cho nên Tân Nhạc thật sự không cần phải thiếu tự tin với bản thân như vậy.

Tân Nhạc chôn đầu trong lồng ngực anh. Cô nhỏ giọng lầu bầu câu gì đó nhưng lại khiến Mặc Lộ Túc phải bật cười.

Cô nói: “Anh là của em, nó cũng là của em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2752: Không để cô chịu thiệt thòi (8)
Mặc Lộ Túc hôn lên trán của Tân Nhạc, nói: “Không có ai khác cả.”

Thanh âm của anh rất nhỏ, đáng tiếc ai kia đang nằm trong lòng ngực anh hình như đã ngủ rồi, hoàn toàn chẳng nghe thấy anh nói gì.

Mặc Lộ Túc cũng chẳng quan tâm đến chuyện này. Anh ôm lấy Tân Nhạc rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Ôm cô chính là cảm giác an tâm như vậy đấy.

Cảm giác anh chưa bao giờ cảm nhận được, chính Tân Nhạc đã cho anh.

Mẹ Tân thức dậy thấy con gái không có ở đây cũng hoàn toàn không cảm thấy lạ, nếu như con gái bà ở đây thì mới là kỳ quái ấy chứ.

Cho nên mẹ Tân Nhạc vui vẻ xuống lầu giúp hai người họ chuẩn bị đồ ăn sáng.

Tân Nhạc bị nóng quá nên tỉnh lại. Cô vặn người muốn thoát khỏi lồng ngực của Mặc Lộ Túc nhưng lại bị Mặc Lộ Túc mạnh mẽ kéo lại: “Ngủ thêm lát nữa đi.”

Tân Nhạc: “...”

Anh zai à, anh ôm chặt em như vậy thì em ngủ thế quái nào được!

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc còn chưa mở mắt, hàng mi thật dài của anh khiến người ta cảm thấy thật ghen tị.

Da dẻ cũng rất đẹp, Tân Nhạc cúi đầu nhìn tay mình. Này, rõ ràng cô mới là con gái cơ mà?

Tân Nhạc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của anh. Nếu như không phải lúc trước anh giúp đỡ cô thì Tân Nhạc nghĩ cô cũng sẽ yêu người đàn ông này thôi. Dẫu sao cô cũng thích mấy anh chàng đẹp trai mà.

Ngón tay của Tân Nhạc trượt đến môi của anh thì bị Mặc Lộ Túc há miệng ngậm lấy, đôi mắt đẹp từ từ mở ra, một đôi mắt phượng mang theo ý cười lấp lánh.

Tân Nhạc giật mình, theo bản năng muốn rụt ngón tay của mình lại, nóng hừng hực.

“Trời sáng rồi.”

Mặc Lộ Túc cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, bàn tay nhẹ nhàng đè lên trán mình: “Ừm, phải dậy rồi.” Mặc dù chỉ ngủ từ sau nửa đêm những chất lượng giấc ngủ rất tốt, có lẽ là vì có cô ở bên cạnh.

Tuy nói là thức dậy nhưng hai người bọn họ vẫn chẳng ai buồn động đậy, chỉ là nằm im nhìn trần nhà, cứ như thể chỗ đó có cái gì hay ho lắm.

Hai người nhìn một hồi, Tân Nhạc đành quay sang nhìn Mặc Lộ Túc: “Dậy thôi.”

“Ừm.” Mặc Lộ Túc đáp một tiếng, tiếp tục nằm im.

Tân Nhạc phì một tiếng bật cười khiến Mặc Lộ Túc phải quay sang nhìn cô.

Tân Nhạc ngồi dậy rồi nhìn người vẫn đang nằm im: “Hóa ra anh cũng thích ngủ nướng hả.”

Mặc Lộ Túc nhướng mày, ngủ nướng á?

Hình như suốt bao nhiêu năm sống trên đời anh còn chưa biết hai chữ ngủ nướng này viết như thế nào đâu.

Nhưng quả thật vào lúc này, Mặc Lộ Túc không nghĩ tới chuyện phải thức dậy, một chút cũng không muốn.

Mặc Lộ Túc tiếp tục nằm một hồi, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.

Tân Nhạc ngồi trên giường nhìn ai kia đi vào phòng tắm, cười ngu ngơ.

Mặc Lộ Túc như vậy giống như anh đang chậm rãi nhích lại gần với cô, rất... con người!

Bữa sáng là do mẹ Tân làm, đều là những món hợp khẩu vị của Tân Nhạc, lại còn có thêm vài món mà Mặc Lộ Túc thích ăn nữa.

Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà của bọn họ. Mặc Lộ Túc đứng cạnh bàn nhìn mâm cơm mà hốc mắt có chút đỏ lên.

Nhà!

Chính là cảm giác này.

Hoặc nói đúng hơn đó không phải là một chữ, mà là một sự tồn tại sống.

“Tới đây, tới đây, Nhạc Nhạc thích ăn canh trứng cà chua, dạ dày của Lộ Túc không tốt nên mẹ ninh cháo cho con rồi, một lát nữa là ăn được thôi.” Mẹ Tân vừa nói vừa quay lại bếp.

Mặc Lộ Túc cũng theo vào: “Mẹ, mẹ đừng làm nữa, để họ làm là được rồi.”

“Như vậy làm sao được, sao bọn họ biết hai đứa thích ăn gì chứ?” Mẹ Tân cười nói, sau đó chỉ chỉ ngón tay ra bên ngoài: “Con đi ra ngoài chờ đi, xong ngay thôi.”

Mặc Lộ Túc bị đuổi ra ngoài. Nhìn cô gái đang vui vẻ ăn cơm, anh nghĩ có lẽ lần này anh sẽ không bao giờ khiến cô phải chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2753: Không để cô chịu thiệt thòi (9)
Sau bữa sáng, Mặc Lộ Túc phải đến công ty, đây là lần đầu tiên anh đi làm ở công ty còn Tân Nhạc phải nằm im trên giường nghỉ ngơi hai ngày, cho nên Mặc Lộ Túc còn phải đến bệnh viện Sở Thị một chuyến để giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ.

Lúc Mặc Lộ Túc thay quần áo, Tân Nhạc một mực nằm trên giường nhìn anh.

Lúc anh quay đầu lại thì Tân Nhạc lại vội vàng đem cái đầu mình chôn xuống giữa hai tay, khiến Mặc Lộ Túc bật cười, rồi cầm cà vạt của mình đi tới.

Tân Nhạc lén lút ngẩng đầu, thấy người đàn ông nào đó đang đi tới mép giường: “Em không hề nhìn anh đâu! Thề!”

Mặc Lộ Túc kéo cô dậy rồi đem cà vạt đang cầm trong tay giao cho cô: “Thắt cho anh đi.”

Trái tim của Tân Nhạc đập tứ tung, trời ơi, cái động tác này thật là...

Tân Nhạc nửa quỳ trên giường, nhận lấy cà vạt rồi nghiêm túc thắt lại cho Mặc Lộ Túc. Đây là lần đầu tiên cô giúp Mặc Lộ Túc thắt cà vạt, đối với ai trong hai người bọn họ mà nói đều là một trải nghiệm mới mẻ.

“Được rồi, đẹp trai quá.” Tân Nhạc vừa nói vừa vỗ lên ngực anh một cái: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy đàn anh mặc áo trắng bác sĩ là đẹp trai nhất.”

“Vậy thì em sinh con trai cho anh đi, đến lúc đó là anh có thể trở về bệnh viện rồi.” So với làm ăn thì anh thích làm việc ở bệnh viện hơn.

“Con gái không được à?”

Mặc Lộ Túc cau mày: “Con gái anh không nỡ.”

Tân Nhạc thật sự bật cười. Cô còn nghĩ là do anh trọng nam khinh nữ cơ, không ngờ chẳng qua anh chỉ là không nỡ để con gái phải chịu mệt nhọc thôi.

***

Bệnh viện Sở Thị, trong phòng làm việc của Thủy An Lạc.

Mặc Lộ Túc đang ngồi bên cạn bàn nhìn Thủy An Lạc ghi chép bệnh án. Thủy An Lạc lấy đồ đạc của Tân Nhạc ra, sau đó để hết vào trong một cái hộp rồi giao nó cho Mặc Lộ Túc: “Đây, tất cả đồ của Tân Nhạc đấy.”

Mặc Lộ Túc nhìn cái hộp một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cảm ơn em.”

Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện anh: “Buổi trưa hai anh em mình cùng nhau ăn bữa cơm đi, lâu lắm rồi không được tán gẫu với đàn anh.”

“Em có chắc là anh họ sẽ đồng ý không?” Mặc Lộ Túc cười nói: “Muốn ăn gì? Anh mời em.”

“Lần nào đàn anh cũng thích dọa người như vậy, trước thì từ chối sau đó mới mời khách.” Thủy An Lạc bĩu môi nói: “Đến trường học ăn trưa đi.”

Mặc Lộ Túc dừng một chút, cái tay đang vuốt ve thùng đồ cũng khựng lại, cuối cùng anh ngẩng đầu lên: “Được.”

Mặc Lộ Túc xách đồ của Tân Nhạc đi xuống. Thủy An Lạc đi xin nghỉ buổi chiều rồi mới cùng Mặc Lộ Túc rời đi.

“Gần đây em có khỏe không?” Mặc Lộ Túc vừa lái xe vừa hỏi.

“Vẫn tốt lắm, nhưng mà anh này, em cảm thấy bây giờ anh tốt hơn so với trước kia nhiều lắm.” Thủy An Lạc nói thật.

“Không giống như trước kia sao?” Mặc Lộ Túc cười nói.

“Không giống nhau mà, trước kia đàn anh sẽ không cười vui vẻ như thế đâu.” Thủy An Lạc vừa nói vừa giúp Mặc Lộ Túc chụp một tấm ảnh: “Nhìn đi, cảm giác như bây giờ anh mới giống như một người đang sống, là được Tân Nhạc cứu sống có đúng không?”

Thủy An Lạc vừa nói vừa gửi hình cho Tân Nhạc.

[Thủy An Lạc: Báo cáo một chút, cho mượn người đàn ông của bà khoảng một bữa cơm trưa, hai chúng tôi trò chuyện một chút.]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Bà đủ rồi đó.]

Thủy An Lạc cười cười nhìn điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh nghĩ sao?”

Mặc Lộ Túc nhướng mày: “Không phủ nhận, không chết không sống được, sau khi chết vì đau thấu lòng thì bây giờ anh mới thật sự đang sống.” Con gái chết, Tân Nhạc rời đi khiến Mặc Lộ Túc ý thức được cái gì gọi là nỗi đau của sự mất mát, vậy cho nên hiện tại anh mới biết quý trọng.

“Chậc chậc chậc, anh đã bao giờ nói với Tân Nhạc những lời này chưa?” Thủy An Lạc báo cáo với Tân Nhạc xong xuôi lại chạy đi báo cáo cho Sở Ninh Dực, nếu không một lát nữa nhất định anh sẽ đánh giết tới trường luôn mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2754: Không để cô chịu thiệt thòi (10)
“Tân Nhạc?” Mặc Lộ Túc cau mày.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn phản ứng này là biết chắc chắn chưa bao giờ nói rồi.

“Con gái ấy mà, sẽ chứng thực một vấn đề từ rất nhiều phương diện. Bọn em yêu bằng tai, anh có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng không sánh bằng một câu anh yêu em đâu!” Thủy An Lạc cười nói.

Mặc Lộ Túc không lên tiếng, chỉ là chân mày của anh một mực nhíu chặt lại.

Xe lái đến Đại học Y, Mặc Lộ Túc tìm một chỗ đậu xe. Bây giờ mười một giờ trưa nên vẫn chưa tới giờ tan học. Thủy An Lạc kéo Mặc Lộ Túc vào phòng ăn: “Nhanh lên nào nhanh lên nào, còn mười phút nữa là lớp buổi sáng sẽ tan học đấy, em không muốn phải xếp hàng mua cơm đâu.”

“Ăn cái gì?”

“Mì thập cẩm ở cửa số hai, đậu hũ ma bà ở cửa số sáu, còn cả miến tiết vịt với canh trứng ở cửa số ba nữa! Bánh cuộn nữa, a a a a a, lâu lắm rồi em chưa được ăn mấy món đó! Đây là thẻ cơm nè, anh đi mua cho em mì với đậu hũ ma bà! Để em chạy lên tầng ba, mau mau lên!”

“Em lấy thẻ cơm từ đâu ra thế?”

“Là nhờ Tân Nhạc bán mình cho ông chú cấp thẻ mà lấy được đó! Ha ha ha ha, chúng ta đều không tốn đồng nào cả, anh có thấy ngạc nhiên không, có ngoài ý muốn không, có vui không?”

Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc đã chạy biến đi, cô cảm thấy anh vui vẻ sao?

Đây là do vợ anh bán mình đổi lấy đó!

Anh phải vui vẻ?

Đầu có hố chắc?

Nhưng mà Mặc Lộ Túc vẫn giúp Thủy An Lạc mua đồ ăn. Năm đó cũng chính ở chỗ này Thủy An Lạc cho anh một tấm thẻ, nhưng hiện giờ có vẻ như cảm giác kích thích kia đã không còn nữa rồi.

Đến khi Thủy An Lạc chật vật ôm toàn bộ đồ ăn đi xuống thì cái bàn đủ cho bốn, năm người ngồi ăn đã đầy ụ. Mặc Lộ Túc đang chuẩn bị dùng cơm thì bị Thủy An Lạc gọi giật lại: “Chờ một chút, chờ một chút! Hôm qua Lão Phật Gia còn nói nhớ miến tiết vịt với bán cuộn đó, để em chụp bức ảnh gửi cho nó đã!”

Mặc Lộ Túc: “...”

Thủy An Lạc chụp lách tách một hồi, sau đó nói với Mặc Lộ Túc: “Ăn thôi, ăn thôi!” Tiếp đó là ôm lấy di động, vừa ăn vừa gửi hình cho mấy người bạn.

Mặc Lộ Túc: “...”

“Em phải nói cho Tân Nhạc biết, em chiếm người đàn ông của cô ấy lại còn ăn đồ mà cô ấy muốn ăn nữa, há há há...”

Mặc Lộ Túc đang cầm đũa trong tay khẽ khựng lại: “Lạc Lạc, sao trước kia anh không phát hiện em có nhiều thú vui kỳ quặc như thế nhỉ?”

“Đó là vì trước đây em là tiên nữ trong lòng anh, bây giờ thì cô tiên nữ này rớt xuống đất rồi, còn người khác trở thành tiên nữ trong lòng anh rồi!” Thủy An Lạc vừa gửi tin nhắn, vừa ăn, lại còn nói chuyện với Mặc Lộ Túc.

[Thủy An Lạc: Há há há há, lúc này chẳng có ai cả, không cần xếp hàng luôn, một mình tôi có thể ăn sạch.]

[Tân Nhạc: Bà giỏi rồi, hôm nay bà hai thước tám đúng không?]

[Tân Nhạc: Nhưng mà ông đây cũng muốn ăn, móa, đều do bà cả.]

[Thủy An Lạc: Há há há há há, tới đây tới đây, tầng ba vừa mới mở một hàng bánh mì kẹp thịt đó, lần sau có thể đi ăn thử xem sao.]

[Thủy An Lạc: Đúng rồi, tôi nói cho người đàn ông của bà rằng thẻ của chúng ta là do bà bán mình đổi lấy đấy.]

[Tân Nhạc: Thẻ ăn?]

[Tân Nhạc: Chẳng phải là do Kiều Nhã Nguyễn bán mình đổi lấy sao?]

[Kiều Nhã Nguyễn: A a a a a a a a... Thủy An Lạc! Sao người như mày còn sống hả? Tại sao? Tại sao?]

[Kiều Nhã nguyễn: Ông đây vừa mới làm xong mà mày đã cho ông nhìn mấy cái này.]

“Lạc Lạc, anh muốn biết có phải Long gia thật sự có...”

Thủy An Lạc ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Lộ Túc.

Không biết liệu có phải ánh mắt của Thủy An Lạc quá trực tiếp hay không mà lại khiến cho Mặc Lộ Túc cảm thấy lúng túng: “Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2755: Không để cô chịu thiệt thòi (11)
Thủy An Lạc nhè xương ra rồi nhìn người đàn ông đối diện cúi đầu ăn cơm.

“Chuyện của Tân Nhạc khiến anh bất an như vậy sao? Thậm chí còn bắt đầu tin tưởng mấy thứ vô căn cứ kia nữa sao?” Nhà họ Long tuy rằng thần bí, nhưng cái thần bí của nó cũng chỉ ở chỗ chân long chỉ có thể bảo vệ được chủ nhân của mình, chứ không có năng lực đi cứu người.

Mặc Lộ Túc cười khổ một tiếng: “Có lẽ là vậy đi, biết rõ rằng bản thân phải bình tĩnh nhưng lại không cách nào thật sự bình tĩnh được.”

“Bởi vì anh sợ Tân Nhạc không chịu nổi. Đàn anh, có lẽ anh yêu cô ấy nhiều hơn những gì mà anh nghĩ đúng không?”

Mặc Lộ Túc siết chặt đôi đũa trong tay, nghĩ thật kỹ lời Thủy An Lạc nói.

“Chắc thế.”

Anh yêu Tân Nhạc là điều không thể phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận. Anh đã yêu cô gái ấy còn nhiều hơn những gì mà anh tưởng tượng.

Cuối cùng Thủy An Lạc cũng đặt di động xuống, mặc kệ hai cái người đang chửi rủa cô xối xả kia mà nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, anh thích em là vì năm đó em đưa thẻ cơm cho anh ở đây đúng không?”

Mặc Lộ Túc cau mày, vẫn không lên tiếng.

“Đàn anh trở về hỏi Tân Nhạc thử xem, có lẽ còn có những chuyện mà đàn anh còn chưa biết đâu, có khi Tân Nhạc còn yêu anh hơn so với anh nghĩ đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Trước kia em thường xuyên cảm thấy đàn anh là người lợi hại nhất mà em từng thấy, thế nhưng sau này em lại phát hiện, anh là người ngốc nhất em từng thấy.”

Mặc Lộ Túc không phản bác.

Thủy An Lạc ăn xong mì thập cẩm thì tiếp tục tấn công miến tiết vịt.

“Giống như trước đây khi Kiều Nhã Nguyễn thích anh. Đàn anh không phải là không biết nhưng anh vẫn có thể khiến bản thân mình giống như một người ngoài cuộc, mặc cho Kiều Nhã Nguyễn lởn vởn trước mặt anh thế nào thì anh vẫn có thể làm như không biết! Nếu quả thật đàn anh không thích Tân Nhạc thì dù cô ấy có thích anh đi chăng nữa cũng không thể nào mạnh mẽ từ chối được như với Kiều Nhã Nguyễn năm đó. Anh thật sự cảm thấy là vì em muốn hai người kết hôn thì hai người mới kết hôn sao? Nếu thế thì em càng mong anh với Kiều Nhã Nguyễn ở bên nhau hơn bất cứ ai, nhưng anh đã từng cân nhắc tới điều đó chưa?” Thủy An Lạc nói, trên trán chảy đầy mồ hơi bởi vì cô lỡ tay cho quá nhiều hạt tiêu.

Mặc Lộ Túc cau mày, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng chẳng còn mùi vị gì nữa.

Thủy An Lạc cầm nước trái cây bên cạnh uống một hớp. Sinh viên đã tan học cho nên từng đám người nhanh chóng chiếm những vị trí còn lại trong nhà ăn.

Canteen ồn ào nhưng vẫn không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc vẫn ăn không biết mệt những món mình thích. Dường như cô cũng không vội vàng muốn nghe câu trả lời của Mặc Lộ Túc.

Cái thứ như tình yêu này nếu như chính bản thân không nghĩ rõ ràng thì ai nói cũng vô dụng.

Tại sao phải cưới Tân Nhạc? Thật sự là vì mong muốn của Thủy An Lạc sao?

Không, cả đời này anh cũng không vì suy nghĩ của người khác mà chôn vùi cuộc sống của mình, nếu không người mà anh cưới đã là Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc ăn xong miến tiết vịt thì tiếp tục cầm bánh cuộn lên.

Mặc Lộ Túc: “...”

“Em có hả?”

“Anh mới có ấy!” Thủy An Lạc giật giật khóe môi, cười mắng.

“Anh cho rằng chỉ có phụ nữ mang thai mới có thể ăn nhiều như vậy.” Mặc Lộ Túc nói một cách đương nhiên, Tân Nhạc cũng có thể ăn nhiều như thế.

“Chẳng qua là lâu lắm rồi em không ăn thôi? Anh cũng biết anh họ của anh là gà mẹ nhiều chuyện, cái này không cho ăn, cái kia cũng không cho ăn em, em cũng...”

“Cũng thế nào?”

Thanh âm của người nào đó vang lên sau lưng khiến Thủy An Lạc hóa đá trong nháy mắt.

Cô bị ảo giác sao?

Mặc Lộ Túc vô tội nhún vai, vừa rồi anh cũng muốn nhắc cô.

Thủy An Lạc còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì Sở Ninh Dực đã ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày nhìn mấy món đĩa đồ trống không, trên đó viết tên trường Đại học Y, còn có cái bát nhỏ đựng tiêu ớt đỏ rực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2756: Không để cô chịu thiệt thòi (12)
Thủy An Lạc đưa tay che kín mặt mình, trong nháy mắt cả bánh cuộn cũng nuốt không trôi nữa.

“A a a... anh Sở! Sao anh lại tới đây? Không phải anh đang ở công ty sao?” Thủy An Lạc cười chân chó nói. Ngay cả Mặc Lộ Túc cũng không nhìn nổi nữa.

“Không đến thì làm sao mà biết trong mắt phu nhân anh lại là gà mẹ lắm chuyện được chứ?” Sở Ninh Dực cười u ám.

Thủy An Lạc toát hết cả mồ hôi lạnh. Anh Sở à, anh nói như vậy khiến phu nhân của anh sợ hãi lắm đấy.

“Không phải đâu, ý của em là anh Sở chính là người yêu em nhất, thật đấy, còn yêu em hơn cả ba em nữa! Anh Sở, anh phải nghe em nói!”

Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc tất ta tất tưởi đuổi theo Sở Ninh Dực đi ra ngoài, khóe miệng của anh khẽ cong lên. Tân Nhạc với Thủy An Lạc hoàn toàn không phải cùng một loại người, ít nhất Tân Nhạc sẽ không làm những hành động như Thủy An Lạc, nhưng mà người anh thích là Tân Nhạc, chính là cô gái ấy.

Mặc Lộ Túc không ăn tiếp mà gói món miến tiết vịt và mì thập cẩm về, còn cả củ cải viên ở tầng ba. Cái gọi là bỏ túi xách về ở canteen trường thì đơn giản là bỏ thêm một ít tiền mua cái túi thôi, cho nên anh phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Anh nghĩ hẳn là Tân Nhạc sẽ thích lắm đây.

Vô hình chung, bản thân Mặc Lộ Túc cũng mong đợi những biểu cảm của Tân Nhạc. Tất cả những gì anh làm chỉ là để cho Tân Nhạc được vui vẻ, chỉ cần cô vui vẻ thì những chuyện anh làm mới đáng giá.

Thủy An Lạc nói không sai, anh yêu Tân Nhạc nhiều hơn những gì anh nghĩ!

Mặc Lộ Túc quay về. Tân Nhạc đang đòi mẹ mình cho ăn miến nhưng lại bị mẹ mình mắng cho một trận, không nhìn xem bây giờ là lúc nào.

Mặc Lộ Túc xách túi trong tay, nghe mẹ Tân nói vậy thì ho nhẹ một tiếng rồi giấu cái túi sau lưng. Lúc hai người họ nhìn sang thì nhẹ nhàng nói: “Con về nhà lấy ít đồ.” Sau đó anh đi thẳng lên lầu.

Tân Nhạc tò mò, anh lấy cái gì mà phải đích thân về nhà lấy như vậy chứ.

“Nhạc Nhạc, lấy giúp anh bát nước.”

“Được.” Tân Nhạc tránh thoát khỏi tay mẹ mình, đáp một tiếng rồi đi vào nhà bếp. Tại sao phải là bát? Cốc thì không được à?

Tân Nhạc tò mò bê bát nước lên, nhưng vừa mới mở cửa phòng đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc: “A a a a a a a a...”

“Suỵt...”

Mặc Lộ Túc kéo Tân Nhạc vào phòng, đóng cửa lại.

Tân Nhạc cũng vội vàng bịt kín miệng lại, nhỏ giọng nói: “Anh mua về cho em à?”

Mặc Lộ Túc đóng cửa rồi mới cảm thấy chắc mình điên rồi, từ lúc nào mà anh lại đi làm cái chuyện lén lén lút lút này chứ?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc có cảm giác tất cả những thứ này đều đáng giá.

“Mì của em, miến của em, củ cải viên của em!” Tân Nhạc cười híp mắt hô lên rồi cầm đũa bắt đầu ăn: “Anh không biết đâu, vừa nãy Thủy An Lạc gửi hình mà em chảy hết cả nước miếng. Lâu lắm rồi không được ăn đồ của canteen trường chúng ta đó!”

Mặc Lộ Túc ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô vui vẻ như vậy khiến tâm tình anh cảm thấy thật thỏa mãn.

“Tân Nhạc, anh muốn hỏi em một chuyện.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, thái độ có vẻ như có chút bất an cùng không xác định.

“Ừm, anh hỏi đi!” Tân Nhạc vừa ăn vừa nói, bộ dạng kia rõ ràng đang nói: Anh cho em ăn, anh hỏi cái gì em cũng nói cho anh hết.

“Năm thứ nhất đại học có phải em từng đưa thẻ cơm cho một đàn anh không?” Mặc Lộ Túc hỏi, sau đó nhìn Tân Nhạc một cách chăm chú.

Tân Nhạc khựng lại, viên thịt mới cắn được một nửa rơi vào trong bát khiến nước văng lên.

Mặc Lộ Túc vẫn chăm chú nhìn cô, anh cảm thấy lời của Thủy An Lạc chính là có ý này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2757: Cô ấy là người đầu tiên (1)
Chuyện từ tận năm thứ nhất đại học thật sự quá lâu rồi.

Cho nên Tân Nhạc chỉ có thể dùng đôi mắt vô tội kia nhìn Mặc Lộ Túc: “Thẻ cơm gì cơ?”

“Không nhớ à?” Mặc Lộ Túc lộ rõ vẻ thất vọng, bởi vì suốt đường đi anh đều nghĩ về vấn đề này, thế nhưng câu trả lời của Tân Nhạc lúc này lại không thể khiến anh thấy hài lòng.

Khuôn mặt của Tân Nhạc vẫn hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Cô thật sự không biết anh đang nói cái gì hết?

“Không có việc gì đâu, em ăn đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Tân Nhạc cúi đầu tiếp tục ăn, sao cô lại có thể cho người khác mượn thẻ cơm được chứ.

Hơn nữa lại còn từ hồi năm nhất, cô hoàn toàn không nhớ một chút nào cả.

Ăn xong, Tân Nhạc với Mặc Lộ Túc cùng đem mấy thứ kia vào nhà tắm hủy thi diệt tích. Sau đó Mặc Lộ Túc mới rời khỏi nhà đi làm.

Tân Nhạc vẫn đang nghĩ về vấn đề thẻ cơm kia cho nên ngủ trưa cũng không được yên ổn. Cô quyết định ôm di động tìm Thủy An Lạc nói chuyện.

[Tân Nhạc: Trưa nay lúc đàn anh về nhà có hỏi tôi là có phải là hồi năm nhất đại học tôi từng cho người khác mượn thẻ cơm hay không? Đây là có chuyện gì thế?]

Tân Nhạc gửi tin nhắn xong nhưng không thấy Thủy An Lạc trả lời, có lẽ lúc này cô không online hoặc là đang bận gì đó.

Vậy nên Tân Nhạc cũng không đợi tin trả lời mà xuống giường đi sang phòng làm việc.

Quả thật Thủy An Lạc đang bận lắm, bận tới mức không có thời gian sờ đến di động, bận đánh lộn với yêu tinh.

Đợi đến lúc cô hết bận thì cũng là lúc mặt trời đã ngả về Tây, một buổi chiều nghỉ làm của cô đã bị Sở Ninh Dực cứ thế dằn vặt ở trên giường.

Sở Ninh Dực ăn uống no đủ rồi nên tâm tình cực kỳ tốt, đang đứng ở cạnh giường thong thả mặc đồ, tiện thể quay lại nhìn cô gái nào đó đang nằm trên giường giả chết.

Thủy An Lạc liếc mắt nhìn anh rồi cầm lấy di động của mình: “Làm ông chủ lớn là có thể tùy ý trốn việc à?”

“Đúng vậy, làm ông chủ lớn rồi có trốn việc cũng không ai dám trừ lương.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên.

Thủy An Lạc gào lên một tiếng. Cô túm lấy cái gối đầu chỉ ngại không thể ụp mình tắc thở luôn cho rồi.

Sở Ninh Dực mặc quần áo tử tế rồi ngồi xuống mép giường, dứt khoát mò ai đó ra rồi kéo vào lòng mình: “Em muốn một lát nữa mới dậy hay là dậy luôn?”

“Em đau thắt lưng, anh chẳng yêu em chút nào cả!” Thủy An Lạc làm nũng.

Sở Ninh Dực ôm lấy eo của cô, nhìn cô chằm chằm rồi đưa tay đi bóp bóp cái eo của cô: “Em càng ngày càng biết đỏng đảnh rồi đấy.”

“Anh quen là được rồi.” Thủy An Lạc hừ hừ nói, sau đó cọ cọ trong lồng ngực anh để tìm một vị trí thoải mái, tiếp đến là mở di động, thấy tin nhắn do Tân Nhạc gửi đến thì đôi mắt to lập tức xoay vòng vòng.

“Nếu như năm đó Tân Nhạc tấn công nhanh một chút thì em nghĩ Tân Nhạc với đàn anh sẽ không đến mức lãng phí nhiều năm như vậy đâu.” Thủy An Lạc vừa nói vừa gõ chữ.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh không hề có một chút xíu thích thú nào khi Thủy An Lạc đề cập đến Mặc Lộ Túc.

[Thủy An Lạc: Nghĩ cho kỹ đi.]

[Tân Nhạc: Đến giờ cơm tối rồi đấy, bà ngủ à? Heo hả?]

[Thủy An Lạc: Heo cũng thông minh hơn bà, tức đến hộc máu mà, chặn đây, khỏi cần gặp lại!]

[Tân Nhạc:...]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2758: Cô ấy là người đầu tiên (2)
Chị Hai à, sao tự dưng chị lại nóng tính thế chứ?

Tân Nhạc đặt di động xuống rồi nghiêm túc nghĩ đến chuyện thẻ cơm. Thế nhưng dù cô có cố gắng nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không nhớ ra được bất cứ điều gì.

Lúc Tân Nhạc còn đang vò đầu bứt tai thì Mặc Lộ Túc gọi điện đến, bảo rằng tối nay anh sẽ không về nhà ăn cơm bởi vì có hẹn với người khác.

Tân Nhạc có chút mất mát, thế nhưng nghĩ đến thân phận của mình bây giờ cô cũng không thể tỏ ra mất mát cái gì, chỉ có thể nói: “Anh uống ít rượu thôi, sức khỏe của anh vẫn chưa tốt lại hẳn đâu.”

Mặc Lộ Túc vốn định cúp máy, nhưng khi nghe được những câu này thì trái tim anh như được điều gì đó lấp đầy, cảm giác ấm áp dâng lên trong nháy mắt.

“Ừ.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, thấy thư ký đã đi tới liền nói: “Buổi tối em nhớ đi ngủ sớm, đừng có mà chí chóe với mẹ nữa đấy.”

Tân Nhạc câm nín, sao cô lại có cảm giác như đó là mẹ anh vậy?

“Cậu Mặc, xe đã chuẩn bị xong rồi.” Thư ký đứng ở cửa nói.

Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, tiếp tục bảo Tân Nhạc đi ngủ sớm rồi mới cúp máy, đi ra ngoài.

Tân Nhạc ôm điện thoại di động lăn một vòng, sau đó nghĩ đến cái gì đó liền đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài.

Mẹ Tân đang ngồi thảo luận với người giúp việc trong nhà về chuyện tối nay ăn gì. Bà thấy Tân Nhạc đi xuống liền gật đầu, nói: “Lộ Túc vừa mới gọi điện thoại báo là tối nay không thể về ăn cơm tối.”

Tân Nhạc: “...”

Cô còn chưa mở miệng cơ mà, sao Mặc Lộ Túc lại có thể nhanh như vậy?

Hơn nữa còn cố ý báo cho mẹ cô một lần nữa?

Mặc Lộ Túc làm việc còn chu đáo hơn cô rất nhiều.

“Vâng, anh ấy vừa mới gọi cho con.” Tân Nhạc nói rồi đi vào nhà bếp: “Mẹ, con muốn làm chút canh giải rượu.” Tân Nhạc nói rồi quay ra nhìn mẹ mình.

Mẹ Tân dừng một biết là hiểu rõ con gái có ý gì. Vừa mới nghe thấy Mặc Lộ Túc phải đi ra ngoài xã giao thì cô đã lập tức nghĩ đến chuyện canh giải rượu, con gái của bà đã hết cứu thật rồi.

Đây coi như là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc đi ra ngoài xã giao, mặc dù đã có thư ký hỗ trợ cản lại nhưng thực sự anh vẫn phải uống không ít.

Cho nên lúc thư ký đưa anh về thì cả người anh đã có chút mông lung.

Thư ký đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, lúc định mở đèn thì bị Mặc Lộ Túc ngăn cản: “Khuya lắm rồi, cậu về nhà đi.”

“Không cần đánh thức cô chủ sao ạ?” Thư ký hỏi.

“Không cần đâu, cậu về đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay lên day day trán mình, sau đó vẫy vẫy tay cho thư ký rời đi.

Giờ này hẳn là Tân Nhạc đã ngủ rồi, làm sao anh có thể nỡ đánh thức cô dậy được?

Thư ký vẫn cảm thấy lo lắng. Tối nay anh ta cũng nhìn Mặc Lộ Túc uống rượu. Mặc dù anh ta đã giúp uống đỡ một chút nhưng mà cậu Mặc chỉ là người mới trong giới thương trường, có một số chuyện không thể tránh khỏi.

“Để tôi đi rót cho anh cốc nước.” Thư ký nói rồi nương theo ánh trăng đi vào nhà bếp thì phát hiện trên bàn bếp có đặt canh giải rượu.

Ai nói cậu Mặc cùng với vợ quan hệ không tốt thế?

Toàn nói bậy nói bạ.

Thư ký bưng canh giải rượu ra ngoài, để lên bàn: “Cậu Mặc, tôi về trước đây.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, không mở mắt. Mãi cho đến khi tiếng thư ký đóng cửa lại vang lên anh mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó với tay đi lấy nước uống. Nhưng lúc uống nước thì anh khựng lại một chút, cúi đầu nhìn thì thấy mình đang cầm canh giải rượu trong tay.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn lên lầu, sức khỏe của cô không được tốt chắc đã sớm nghỉ ngơi rồi, thế nhưng cô vẫn rất quan tâm đến anh.

“Ngày mai vậy, để ngày mai!” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói.

Đến bây giờ anh đã hiểu rõ lời của Thủy An Lạc rồi. Anh chưa bao giờ nói lời yêu với Tân Nhạc, nhưng hiện tại anh đã hiểu nếu yêu đến quá nhiều thì bản thân mình cũng không khống chế được.

Để mai rồi anh sẽ nói yêu cô!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2759: Cô ấy là người đầu tiên (3)
Nửa đêm Tân Nhạc xuống dưới lầu. Cô cảm thấy trong phòng thoang thoảng mùi rượu.

Sau đó cô phát hiện Mặc Lộ Túc đang nằm trên sofa. Cô dừng bước, không tiếp tục đi xuống nữa mà là xoay người về phòng, sau đó cầm cái chăn đi xuống đắp lên cho anh.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, mở mắt ra thấy Tân Nhạc liền vội ngồi dậy: “Sao em lại xuống đây?”

“Sao anh không về phòng ngủ đi?” Tân Nhạc không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

“Người anh toàn mùi rượu là rượu, em đi ngủ đi, anh nằm đây là được rồi.” Mặc Lộ Túc nhíu mày, có thể thấy anh đã nhức đầu lắm rồi.

Tân Nhạc hơi thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh anh, không lên tiếng.

Mặc Lộ Túc nằm xuống, đôi chân thon dài đặt một bên ghế, đưa tay ấn ấn trán của mình: “Từ từ rồi sẽ ổn thôi, hôm nay đều là những người hợp tác làm ăn, Tiểu Lưu giúp anh cản không ít rượu rồi. Đây là lần đầu tiên gặp nhau cho nên không thể không uống được.”

Tân Nhạc đứng dậy vào nhà bếp, bật bếp giúp anh nấu thêm canh giải rượu.

Mặc Lộ Túc nhắm mắt lại cố chịu cảm giác đau đầu. Trước đây có ba anh cho nên Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về công ty, thậm chí còn không biết kinh doanh một công ty lại cần làm nhiều chuyện như vậy.

Tân Nhạc nấu xong canh giải rượu, sau đó bưng ra ngoài rồi đặt lên bàn: “Vạn sự khởi đầu nan, nhưng anh cũng không thể uống như vậy, dạ dày của anh không tốt.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Em lên trên nghỉ ngơi đi! Trưa mai anh về sẽ đưa em tới một nơi.”

“Sáng mai anh còn muốn đi làm nữa à?” Tân Nhạc kinh ngạc hô lên.

Mặc Lộ Túc bật cười: “Sao có thể không đi chứ? Anh vừa mới tiếp nhận công ty, bên dưới có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh chằm chằm, không thể so với lúc còn ở bệnh viện được.” Trong bệnh viện, anh là tự mình bước từng bước một đi lên, nhưng mà ở công ty anh lại là Tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống, có bao nhiêu người còn đang nhìn đấy.

Tân Nhạc bị Mặc Lộ Túc giục đi ngủ. Cô biết nếu mình không nghe thì anh sẽ không thể nghỉ ngơi nữa.

Tân Nhạc thở dài, cuối cùng vẫn đi lên lầu.

Trong một chớp mắt như vậy, thậm chí Tân Nhạc còn cảm thấy hối hận vì sao trước đây cô không học kinh tế.

Vì Mặc Lộ Túc mà cô hoàn toàn điên rồi.

Hơn nữa dù cô tự biết mình điên thì cô cũng không muốn rời khỏi anh.

Dường như vì anh mà cô có thể làm tất cả mọi chuyện.

Lúc Tân Nhạc tỉnh lại thì Mặc Lộ Túc đã đến công ty. Mẹ Tân nói vì anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên không gọi cô.

Tân Nhạc ăn sáng xong lại bắt đầu cuộc sống của heo, cầm di động gửi tin nhắn cho Thủy An Lạc,

[Tân Nhạc: Hôm qua đàn anh uống say.]

[Thủy An Lạc: Muốn trà giải rượu à? Hai mươi đồng một gói, muốn tôi đưa đơn thuốc cho bà không?]

[Tân Nhạc: Bà như thế có thật sự tốt không hả? Tôi sẽ nói lời từ biệt đấy.]

[Thủy An Lạc: Tôi vừa mới tiễn một người muốn ly hôn, lại còn là phụ nữ đang mang thai. Tôi đang nghĩ chỗ tôi bị thành khoa Phụ sản từ bao giờ vậy này?]

[Tân Nhạc: Nói cho cô gái ấy biết, đứa bé là cách chủ yếu để bọn họ quay lại với nhau, ví dụ như bà.]

[Thủy An Lạc: Nhưng mà chồng của người phụ nữ ấy còn có một cô bồ nhí đã mang thai năm tháng rồi.]

[Tân Nhạc:... ]

Cái này thì khó xử thật.

[Thủy An Lạc: Cho nên bà tìm tôi để nói là người đàn ông hôm qua uống say đã làm chuyện không thể tha thứ đấy hả?]

[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy tôi thật sự muốn chặn bà rồi đấy. Tôi chỉ xót anh ấy thôi, anh Sở nhà bà có uống rượu như vậy không?]

[Thủy An Lạc: Bà đang đùa tôi đấy hả, anh Sở không muốn uống rượu thì ai dám chuốc anh ấy chứ?]

Tân Nhạc: “...”

Hết cách để nói chuyện rồi, cô bị Thủy An Lạc làm tổn thương nát bét rồi, chắc bà chị ghê gớm mà người ta thường nói chính là cô đấy nhỉ.
 
Top