Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2800: Tâm ý của Sở tổng (3)
Sở Vi nghe thấy câu này liền ngẩng phắt đầu lên, trong cặp mắt to đầy vẻ khó tin, những giọt nước mắt vẫn kìm nén từ trong hốc mắt lăn xuống.

Cậu phạm sai lầm, cho nên sắp bị đuổi đi rồi.

“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc không thể tin nổi. Đứa nhỏ này tuy mới chỉ tới đây nửa năm nhưng cô cũng rất thích cậu bé ngoan ngoãn nghe lời này.

Sở Vi cúi đầu, không để người khác nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Bởi vì pháo hoa là do cậu mua, cho nên là cậu đã sai.

“Thiếu gia à.” Thím Vu ôm Sở Vi, vành mắt hơi đỏ lên, “Sở Vi thấy cô chủ nhỏ muốn bắn pháo hoa nên mới đi mua thôi. Thằng bé còn nhỏ, hơn nữa nó cũng bị thương rồi.” Thím Vu vội vàng nói, “Thiếu gia, thím Vu bao nhiêu năm qua chưa từng cầu xin cậu điều gì, cậu đừng đuổi đứa bé này đi có được không?”

“Ba đừng đuổi anh Sở Vi đi, là con muốn bắn pháo hoa mà.” Bánh Bao Đậu khóc, ôm lấy chân của Sở Ninh Dực, bắt đầu thấy hối hận vì sao mình lại muốn bắn pháo hoa.

“Hu hu... Ba nuôi ba đừng đuổi anh Sở Vi đi.” Tiểu Bất Điểm cũng khóc toáng lên theo.

“Sở Ninh Dực anh điên rồi, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì. Hơn nữa nó không muốn Bánh Bao Đậu thất vọng nên mới đi mua pháo hoa về cơ mà.” Thủy An Lạc nhìn Sở Vi vẫn cúi đầu không hề giải thích, mặt nóng rát vô cùng, ngay cả chóp mũi cũng thấy cay xè lên.

Đứa bé này lúc nào cũng nỗ lực làm tốt nhất, không dám phạm một chút sai lầm nào, cho dù như bây giờ, tuy nó xuất phát từ lòng tốt, nó cũng chọn cách im lặng.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn Sở Vi, nhìn Bánh Bao Rau vẫn đứng nhẫn nhịn bên cạnh cậu bé, sau đó nhanh chóng xoay người, “Sáng mai bảo chú Sở đưa nó đi.”

“Sở Ninh Dực, anh không thể quá đáng như thế được.” Thủy An Lạc kêu lên đuổi theo.

“Bác...” Mân Hinh cũng thấy mắt mờ đi, đang định nói gì, lại bị An Phong Dương vươn tay túm lại, “Khuya lắm rồi, về nhà đã.”

Thím Vu ngồi dưới đất ôm lấy Sở Vi khóc liên hồi. Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm cũng đang khóc. Chỉ có Bánh Bao Rau từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu như Sở Vi, chỉ có bàn tay cầm lấy cổ tay gầy guộc của Sở Vi vẫn không hề buông lỏng.

Một buổi Giao thừa tốt đẹp bởi vì chuyện pháo hoa mà kết thúc trong buồn bã. Trong nhà còn có thể nghe thấy tiếng chất vất của Thủy An Lạc từ tầng ba và sự im lặng đối diện của Sở Ninh Dực.

Sau khi Bánh Bao Đậu quay vào trong nhà, quay đầu lại nhìn anh trai vừa theo vào, cả tiếng nói: “Tại sao anh không nói gì, anh cũng muốn anh Sở Vi đi sao? Anh là người máu lạnh nhất mà em từng thấy đấy.” Bánh Bao Đậu kêu lên, đẩy Bánh Bao Rau đi ra ngoài, “Em ghét anh, anh là đồ đáng ghét.”

Bánh Bao Rau bị đẩy ra ngoài, bàn tay nhỏ xíu duỗi bên người, siết chặt lại.

Tiện đà quay lại nhìn về phía dưới lầu.

Thím Vu ngồi trong phòng vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc của Sở Vi. Sở Vi từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu đứng ở cửa, vết thương trên cánh tay rõ ràng đến chói mắt.

“Sao con lại ngốc như vậy, không biết vì bản thân mình nói một câu.” Thím Vu vừa nói vừa khóc.

Sở Vi ngẩng đầu, đôi mắt đã sớm sưng đỏ như quả hạch đào.

“Bà ơi, con xin lỗi.” Sở Vi thỏ thẻ nói, nói mãi, cổ họng cũng đau rát, nhưng nhóc vẫn phải đi, đây là nửa năm hạnh phúc nhất của nhóc.

Thím Vu bước qua ôm nhóc dậy ngồi xuống giường, nhìn cánh tay bị thương của nhóc, “Bà biết con là đứa trẻ ngoan, sau này có thời gian bà sẽ đi thăm con, đến cô nhi viện phải nghe lời biết chưa?” Thím Vu nói, vẫn không kìm được mà ôm chặt lấy Sở Vi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2801: Tâm ý của Sở tổng (4)
“Sở Ninh Dực, ban đầu chính anh nhận nuôi thằng bé cơ mà. Bây giờ thì sao, nó đã làm gì sai chứ?” Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đang định vào phòng tắm lại, lớn tiếng hỏi.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại, thản nhiên nhìn cô, “Pháo hoa do thằng bé mua về.”

“Hờ, nực cười vừa thôi, con gái anh muốn đốt pháo hoa, hơn nữa thằng bé mua pháo hoa về tới lúc xảy ra chuyện anh mới biết chắc? Thằng bé vẫn chỉ là trẻ con, anh đã nhận nuôi rồi, tại sao còn đuổi nó đi?” Giọng của Thủy An Lạc hơi hổn hển, “Cả đời này nó phải làm cái bóng của con trai anh, bây giờ cái bóng ấy phạm lỗi sai rồi, cho nên anh đuổi nó đi trong một câu nói thôi sao? Nếu như con trai em lớn lên trở thành người như thế này, em thà rằng cả đời này nó không thoát khỏi chứng tự kỷ ấy còn hơn.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, rõ ràng anh thấy không vui vì câu nói của Thủy An Lạc.

“Nó không bị tự kỷ.”

“Đúng vậy, không phải tự kỷ, chỉ không tin tưởng bất cứ ai thôi.” Thủy An Lạc trào phúng, “Nói cách khác, con trai em bị bệnh thần kinh, nhưng bây giờ ba nó muốn giẫm đạp lên một đứa trẻ khác vì bệnh của nó sao?”

“Thủy An Lạc, em đừng có mà làm quá chuyện lên.” Sở Ninh Dực cũng nổi cáu.

“Em làm quá lên hay anh quá đáng?” Thủy An Lạc không chịu thua mà hét trả.

“Ngu ngốc.” Sở Ninh Dực tức giận mắng một câu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Ngu ngốc?

Thủy An Lạc khựng lại, câu này mắng cô sao?

Đêm Giao thừa, tất cả mọi người đều không ngủ, chỉ đổi một cách khác để thức đêm thôi.

Bảy giờ mười lăm phút, chú Sở đến đón người.

Sở Ninh Dực ngồi dưới tầng cả đêm. Khi thím Vu dẫn Sở Vi ra, hai mắt vẫn còn đỏ, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến thái độ của Sở Ninh Dực, cuối cùng vẫn im lặng xách đồ của Sở Vi đi ra ngoài.

Thủy An Lạc xuống nhà, nhìn Sở Vi rời đi.

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc không ngờ rằng có một ngày cô sẽ nhìn thấy Sở Ninh Dực nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không hề giống anh của ngày thường chút nào.

Sở Vi đã đi ra khỏi cửa, Thủy An Lạc mím chặt môi lại.

Còn Sở Ninh Dực vẫn không nói gì vì anh vẫn đang đợi, đợi người duy nhất chưa hề cầu xin trong căn nhà này mở lời.

Nếu như nó cầu xin, anh sẽ hoàn toàn tin tưởng Sở Vi. Còn nếu nó không cầu xin, vậy cứ để Sở Vi ở bên cạnh thím Vu, anh sẽ tìm một cái bóng khác cho con trai mình.

“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc nắm chặt lấy áo Sở Ninh Dực, nhìn Sở Vi rời đi, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

“Anh Sở Vi đừng đi mà.” Bánh Bao Đậu vừa khóc vừa lao từ trên lầu xuống, đuổi theo Sở Vi tới tận cửa, ôm lấy cánh tay Sở Vi không chịu buông, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa, “Ba đừng bắt anh Sở Vi đi, ba ơi...”

Cánh tay Sở Vi rất đau, nhóc nhẫn nhịn. Trái tim nhóc còn đau hơn, nhưng nhóc vẫn cố nhẫn nhịn.

Nhóc vốn là một đứa trẻ không có gia đình, một kẻ lớn lên từ cướp bóc và lừa gạt, bây giờ chẳng qua chỉ quay về cuộc sống vốn có của mình mà thôi.

Nhưng, có được một mái nhà rồi mất đi còn đau đớn hơn khi không có người thân lúc ban đầu nhiều.

“Anh Sở Vi đừng đi mà.” Bánh Bao Đậu khóc nức nở, ngồi trên nền đất ôm chặt chân nhóc không chịu buông.

“Sở Ninh Dực, anh đừng máu lạnh như thế có được không.” Thủy An Lạc nói, cô đập mạnh lên vai anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, trong mắt hiện ra chút thất vọng.

“Thím...”

“Ba.” Giọng của Bánh Bao Rau đột nhiên vang lên khiến cho tất cả mọi người phải ngoảnh lại nhìn.

Bánh Bao Rau bước từ trong góc khuất ra, nhưng không phải vị trí phòng của nhóc.

Thủy An Lạc quay lại nhìn con trai mình, rõ ràng Bánh Bao Rau đã khóc, bởi vì hai mắt nhóc vẫn còn đỏ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2802: Tâm ý của Sở tổng (5)
Bánh Bao Rau nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn Sở Vi đang đứng ở cửa, lồng ngực phập phồng, sau cùng như đã quyết định, sải bước chạy đên bên cạnh Sở Vi, “Ba đừng đuổi Sở Vi đi. Pháo hoa là do bọn con đòi, Sở Vi bị thương vì bọn con, xin ba đừng đuổi cậu ấy đi.”

Thủy An Lạc đứng gần Sở Ninh Dực nhất, cảm nhận rõ ràng rằng Sở Ninh Dực đã thở phào một hơi. Trong khoảnh khắc ấy, Thủy An Lạc mới hiểu ra, hóa ra Sở Ninh Dực muốn diễn vở kịch này cho con trai mình xem.

Cho dù Bánh Bao Rau không nói gì, anh cũng sẽ không đuổi Sở Vi đi.

Chẳng trách, tối qua anh lại tức giận mắng cô ngốc như vậy.

“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa.” Sở Ninh Dực nói xong, đanh mặt bước vội lên tầng.

“Anh Sở đợi em với.” Tâm trạng của Thủy An Lạc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, vui vẻ theo anh lên tầng, “Thím Vu mau mang đồ của Sở Vi về phòng đi.”

“Ai ai ai...” Thím Vu nghe thấy vậy liền vui sướng xách đồ của Sở Vi quay lại.

Bánh Bao Đậu căm phẫn. Ba bé đối xử thật thiên vị, rõ ràng bé đã cố gắng cầu xin như thế, tại sao không bằng được một câu của anh bé chứ?

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn Sở Vi, trong mắt Sở Vi ánh lên vẻ cảm kích. Bánh Bao Rau bỗng thở phào một cái. Hai đứa đập tay với nhau, trong mắt là thứ cảm xúc chỉ chúng mới hiểu.

“Tôi vẫn đang chờ vết thương của cậu khỏi để đi đá bóng với tôi nữa đấy.”

“Nhất định rồi.” Sở Vi nói xong, hai anh em khoác vai bá cổ đi vào, nhưng trước đó, nhóc vẫn kéo Bánh Bao Đậu lên trước, “Nhất Nhất, cảm ơn em.”

Bánh Bao Đậu lau nước mắt, gào khóc nói ba thiên vị rồi chạy ào lên lầu tìm ba mình để tính sổ.

Sở Ninh Dực về phòng rồi nằm vật ra giường. Thủy An Lạc nhào tới, bị Sở Ninh Dực gạt ra, “Đi ra chỗ khác, đồ não úng nước.”

Thủy An Lạc không chịu, cố gắng bò lên vài lần nữa. Cứ bò lên rồi bị đẩy ra vài lần như thế không biết mệt mỏi, Thủy An Lạc cáu lên, “Anh thử đẩy em ra lần nữa xem.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực nhấc tay lên rồi quyết đoán bỏ xuống, thôi được rồi, anh chỉ mệt thôi chứ không phải là sợ nhé.

“Bánh Bao Rau không chịu nói, anh cũng sẽ không đuổi Sở Vi đi, đúng không?” Thủy An Lạc chống hai tay lên ngực anh, cười tít cả mắt hỏi.

“Không nói chắc được, dù sao thì anh cũng máu lạnh như thế đấy.” Sở Ninh Dực ôm eo Thủy An Lạc, khẽ cấu mấy cái.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở ghim thù lâu thật đấy.

“Lúc đó chẳng phải chỉ vì em đang tức quá thôi sao? Chồng em tốt thế này cơ mà, làm sao máu lạnh được.” Thủy An Lạc nịnh nọt.

“Lạc Duy càng lớn thì vấn đề sau này càng nhiều, cần có một người bình thường bên cạnh nó bất cứ lúc nào. Tuy rằng Sở Vi nhỏ tuổi, nhưng đã sớm trưởng thành và hiểu chuyện, đi theo Lạc Duy là lựa chọn tốt nhất. Nó có thể được hưởng một nền giáo dục như Lạc Duy, có được hoàn cảnh sống như Lạc Duy, có những lợi ích như Lạc Duy. Yêu cầu của anh chỉ có một đó là con trai anh có một người để thổ lộ tình cảm.” Sở Ninh Dực nói, một bàn tay khác vỗ nhẹ lên mặt Thủy An Lạc, “Anh không muốn có ngày nào đó con trai anh nghe người ta nói nó là một tên biến thái, một tên thần kinh.”

Thủy An Lạc dựa vào lồng ngực anh, thật ra anh luốn để ý tới chuyện con trai còn hơn cả cô nữa.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lưng Thủy An Lạc, hy vọng thông qua lần này, con trai có thể học được thế nào là tình bạn và tin tưởng.

“Ba ơi, ba ơi.” Bánh Bao Đậu trèo lên giường, len vào giữa Thủy An Lạc đang nằm trên người Sở Ninh Dực, nói với vẻ không chịu, “Ba ơi, có phải ba không yêu con nữa rồi đúng không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2803: Sự quan tâm kỳ quặc (1)
Sở Ninh Dực ôm con gái, mặt đầy vạch đen, “Sao ba lại không yêu con nữa được?”

Thủy An Lạc tỏ thái độ khinh bỉ con gái mình, cứ chỗ nào có con gái, vòng tay của Sở Ninh Dực sẽ không còn là của cô nữa.

“Rõ ràng là ba hết yêu con rồi.” Bánh Bao Đậu nằm bò trên người Sở Ninh Dực mà hầm hừ.

Thủy An Lạc hờ một tiếng, đứng dậy xuống giường.

Sở Ninh Dực nhướng mày, không biết Thủy An Lạc đang ghen gì với con gái nữa.

***

Buổi chiều mùng hai Tết, Sở Ninh Dực đưa họ về nhà chính của nhà họ Sở ăn cơm cùng ba mẹ.

Sáng mùng ba Tết họ mới quay về Thấm Tâm Viên. Tiểu Bất Điểm thì vẫn ở nhà ngoại chưa về.

Bánh Bao Rau phát hiện ra, đón năm mới không vui chút nào. Lần nào Tiểu Bất Điểm cũng ở bên nhà bà ngoại rất lâu, điều này khiến nhóc rất bực bội.

“Tại sao Tiểu Bất Điểm không thể tới nhà ông bà nội với chúng ta ạ?” Bánh Bao Rau không phục, cuối cùng mới hỏi ra câu hỏi nghe có vẻ rất bình thường này.

Thủy An Lạc khựng lại, sau đó mới nói, “Vì Tiểu Bất Điểm phải đến nhà ông bà ngoại của em chứ con.”

Bánh Bao Rau nhíu mày, cậu không muốn đáp án này.

“Tại sao mẹ có thể tới nhà ông bà nội ạ?” Bánh Bao Rau nhíu mày hỏi, hình như đúng là ý này đây.

Sở Ninh Dực đang xem văn kiện ngẩng đầu lên con trai mình, “Bởi vì mẹ là vợ của ba, cho nên phải theo ba về nhà của ba.”

Bánh Bao Rau ồ lên một tiếng, có vẻ như đã hiểu ra.

Bởi vì Tiểu Bất Điểm không phải vợ của nhóc, cho nên không thể theo nhóc về nhà ông bà nội được.

Thủy An Lạc: “...”

Hai ba con nhà này đang nói cái gì vậy?

Những ngày không có Tiểu Bất Điểm, Bánh Bao Đậu là người buồn chán nhất, bởi vì Bánh Bao Rau còn có Sở Vi chơi cùng.

Nhưng còn cô bé thì không có ai chơi cùng cả.

Mà người vui nhất là Phong Phong, cuối cùng có thể chặn hết mọi giao lưu giữa con gái và thằng nhóc nhà họ Sở rồi.

Thái độ này của anh khiến Kiều Nhã Nguyễn không ít lần muốn đạp cho một trận.

Còn Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không biết ba mình đang nghĩ gì, chỉ nghĩ lúc nào mới về, bé nhớ Bánh Bao Đậu rồi.

Cả tên Bánh Bao Rau đáng ghét kia nữa, lần nào cũng bơ bé, đợi bé quay về sẽ xử lý cho biết mặt.

***

Mười sáu tháng này là ngày khai trường.

Tiểu Bất Điểm giương mắt chết lặng nhìn lớp của mình từ lớp 1-3 biến thành lớp 1-1. Bé không hề biết rằng thi được hai điểm một trăm sẽ có được phúc phần này.

Sở Vi tự động ngồi xuống dãy sau cùng, nếu không cậu Hai sẽ bóp chết nhóc mất.

Từ đó, câu chuyện về bạn Kiều Vi Nhã lớp 1-3 vì cậu bạn trúc mã của mình mà cố gắng học hành để vào lớp 1-1 trở thành câu chuyện để các giáo viên răn dạy các bạn nhỏ khác. Yêu đương sớm không đáng sợ, nhưng phải có suy nghĩ đúng đắn.

Bạn Kiều Vi Nhã tỏ ý: Bé vô tội.

Bánh Bao Đậu vì chuyện của Đàm Thần Tiêu mà tạm thời nghỉ học để đi học vẽ, cho nên trong trường rất ít khi thấy cô bé.

Sở Ninh Dực nói với Thủy An Lạc, Đàm Thần Tiêu cố ý từ chối chương trình học ba năm ở nước ngoài vì Bánh Bao Đậu, nên dù Thủy An Lạc có muốn phản đối cũng không phản đối nổi.

***

Trước giờ học của lớp 1-1.

Bánh Bao Rau vừa lòng nhìn Tiểu Bất Điểm đặt cặp sách xuống, sau đó lôi sách vở từ bên trong ra.

“Tại sao vẫn đổi lớp được nhỉ?” Tiểu Bất Điểm thắc mắc.

“Bởi vì cậu ngốc.” Tâm trạng của Bánh Bao Rau rõ ràng rất tốt, nhưng biểu hiện vẫn lạnh lùng.

Tiểu Bất Điểm quay ra quăng cho Bánh Bao Rau một ánh mắt sắc lẹm như dao, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Vi, “Anh Sở Vi, em ngồi với anh được không, cậu ta đáng ghét quá.”

Sở Vi: “...”

Chị Hai của tôi ơi, em đừng dọa người khác như vậy, cậu Hai không ăn thịt tôi mới lạ đấy?

“Chỗ anh có người ngồi rồi.” Sở Vi vội nói, sau đó nhìn thấy cô bé mập mạp đang bước từ cửa vào, lập tức nói to, “Triệu Hân Hân, từ nay trở đi tớ ngồi cùng cậu nhé.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2804: Sự quan tâm kỳ quặc (2)
Bạn nhỏ mập mạp tên Triệu Hân Hân được nhóc gọi kêu ôi chao một tiếng rồi chạy tới, gương mặt đỏ lên vì phấn khởi.

Tiểu Bất Điểm: “...”

Gái ơi, gái có mắt nhìn người thật đấy, biết ngắm trúng ai có lợi cho mình hơn.

Tiểu Bất Điểm nhìn xung quanh, ai cũng có bạn cùng bàn cả rồi, xem ra gái mập kia ban đầu ngồi chỗ của mình. Đúng thật là, anh Sở Vi tốt như thế mà bị dâng cho heo rồi.

Bánh Bao Rau lặng lẽ liếc nhìn cô, vẻ mặt tiếc hận này của cậu ta là sao đây?

Sở Vi run rẩy, nhóc muốn nói rằng, nhóc vô tội, nhóc thực sự vô tội.

Khi Tiểu Bất Điểm về nhà và nói với ba mình rằng hiện tại cô bé đang ngồi cùng Bánh Bao Rau, sắc mặt Phong Phong khi đó vô cùng đặc sắc. Thằng nhóc lưu manh kia chắc hẳn đã tính toán trước rồi.

Mà vào học kỳ hai năm lớp một của Tiểu Bất Điểm, ba cô bé xảy ra một chuyện vô cùng lớn. Có một người phụ nữ bế một đứa trẻ tìm tới tận nhà nói rằng đó là con của ba bé.

Ôi chao ôi em trai tôi.

Trước cửa Thấm Tâm Viên, phóng viên bu kín đặc, nhưng không ai dám bước chân vào, vì Thấm Tâm Viên là địa bàn của Sở Ninh Dực.

Người phụ nữ kia ôm con đứng trước cửa, là một nữ minh tinh mới nổi trước kia từng hợp tác cùng Phong Phong, dáng người cực đẹp, hoàn toàn không giống người từng sinh con, trang điểm rất đậm, cũng tạm coi là xinh đẹp.

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu nấp sau cánh cửa nhìn trộm. Bánh Bao Đậu bĩu môi nói, “Đó là em trai em hả?”

Tiểu Bất Điểm nhíu mày, “Ứ phải đâu, em trai em vẫn ở trong bụng mẹ chưa chui ra mà. Ba em nói, tới khi nào bọn mình được nghỉ thì em trai em mới ra đời.”

“Nhưng cô ta nói đó là con của ba em kìa.”

“Không phải đâu.” Tiểu Bất Điểm cuống lên, lớn giọng bảo.

Bánh Bao Rau nhíu mày nhìn hai cô nhóc, “Mấy đứa tưởng ba nuôi bị mù hả?” Bánh Bao Rau nói xong, quay người đi về.

Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Bất Điểm chớp mắt, “Ý của cậu ta là gì?”

Bánh Bao Đậu cũng đứng dậy theo, “Ý là, người phụ nữ này xấu hoắc, ba nuôi làm sao có thể thích được.”

“Nói cũng đúng.” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc thừa nhận, sau đó đi theo Bánh Bao Đậu, quả nhiên câu nói của Bánh Bao Rau vẫn gãi đúng chỗ ngứa nhất.

Sở Vi nghĩ: Một gia đình mê cái đẹp!

Nữ minh tinh kia đeo kính đen to đùng, đứng bên cạnh Phong Phong đang mặc bộ đồ ở nhà.

“Nếu anh đã không muốn nhận đứa trẻ này, em cũng không nể nang gì nữa, Phong Phong, đây là con của anh.” Giọng của cô nàng minh tinh kia có vẻ sắc bén.

Phong Phong đút hai tay trong túi, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Nhập vai sâu quá hả?”

“Phong Phong, anh...”

“Anh phong, những lời cô Trịnh nói có phải thật không, đứa trẻ này là con của anh thật sao?”

“Anh Phong, trước kia khi hai người hợp tác, có người thấy hai người cùng vào khách sạn, xin hỏi đứa trẻ này có phải có từ khi ấy không?”

“Anh Phong có thể đối mặt mà trả lời câu hỏi này không.”

Phong Phong nheo mắt nhìn đám phóng viên kia, toàn thân vẫn toát ra vẻ biếng nhác mà dựa người vào cánh cửa, “Loại hạt giống nào cũng ấn vào lên đầu ông đây, tưởng ông đây trồng thảo nguyên à? Thích làm ông bố tiện lợi lắm chắc?”

Phong Phong vừa dứt lời, tất cả phóng viên im lặng hẳn, có người phản ứng nhanh lại càng im lặng hơn.

Câu nói này của Phong Phong quá độc địa.

Ý của Phong Phong là, nếu như cô là người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi bị cắm sừng đến mức đủ để trồng một thảo nguyên rồi, anh rõ ràng đang châm biếm những mối quan hệ lộn xộn của Trịnh Gia Gia.

“Phong Phong, anh đang chối bỏ trách nhiệm.” Trịnh Gia Gia tức tối lên tiếng, như thể Phong Phong đã làm chuyện gì khiến trời đất khó dung tha, không, nên nói rằng anh đã làm chuyện gì đó mà kẻ bội tình bạc nghĩa thường làm vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2805: Sự quan tâm kỳ quặc (2)
Phong Phong cười giễu, đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe, sắc mặt Phong Phong bỗng thay đổi, chiếc Land Rover vô cùng khí phách của Kiều Nhã Nguyễn đã lái tới đây.

Sau khi xe dừng lại, Phong Phong nhanh chóng bước tới, thực sự không ngờ hôm nay Kiều Nhã Nguyễn lại về sớm tới vậy.

Kiều Nhã Nguyễn mở cửa bước xuống, nhìn đám phóng viên xúm đông xúm đỏ xung quanh, “Ôi, Ảnh đế, hôm nay anh mở họp báo đấy à?”

Phong Phong đỡ Kiều Nhã Nguyễn, bụng bầu sáu tháng tròn xoe của cô lộ rõ sau bộ quân trang, giống như một quả bóng da vậy.

“Sao em về sớm thế?” Phong Phong nói với vẻ lo lắng.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn nữ minh tinh đang bế con kia, “Ảnh đế lên trang nhất rồi, em có thể không về nhà xem xét sao? Không về chắc nhà em nuôi cả một thảo nguyên mất.”

Các phóng viên: “...”

Hai người này không hổ danh là hai vợ chồng.

Trịnh Gia Gia nhìn Kiều Nhã Nguyễn, quân trang thẳng thớm, tóc ngắn gọn gàng, quan trọng nhất là người phụ nữ này rất xinh đẹp.

“Cô Phong, cô cũng thấy rồi đấy, tôi đã có con với Phong Phong rồi, cho nên cô và Phong Phong hãy ly hôn đi.” Trịnh Gia Gia nói rất thản nhiên.

“Trước khi ra ngoài quên uống thuốc hả? Đầu óc cô bị lừa đá hay bị kẹp vào cửa thế? Bị hỏng rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn đánh giá Trịnh Gia Gia từ trên xuống dưới, “Có một đứa con thì đã là gì? Hai đứa nhà bà là con ông cháu cha cả đấy nhé, có con thì giỏi lắm chắc?”

Kiều Nhã Nguyễn nói vậy, thậm chí có phóng viên còn nhỏ giọng khen nói hay lắm, cái cô Trịnh Gia Gia này đầu óc bã đậu tới mức này, dùng lý do như vậy để ép vợ cả nhà người ta phải đi ấy à, đúng là thứ thần kinh.

“Cô...” Trịnh Gia Gia mím chặt môi.

Kiều Nhã Nguyễn đỡ bụng bước tới, cúi đầu nhìn đứa trẻ đó, trông cũng xinh xắn lắm, “Có phải đã lấy giấy giám định DNA rồi không?”

“Tất nhiên rồi.” Trịnh Gia Gia nghển cổ đáp lời.

“Bà xã, anh xin thề anh tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em.” Phong Phong vội vàng nói.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, chỉ một ánh mắt đã khiến Phong Phong dứt khoát ngậm miệng lại.

Kiều Nhã Nguyễn vỗ vỗ tay, “Cô Trịnh không cần tìm vội, thứ đó tôi không có hứng xem, bệnh viện của chúng tôi làm giám định DNA uy tín lắm, hay là tôi mang đứa nhỏ đi làm thử một lần nhé? Tránh cho cô Trịnh bị người ta lừa.”

“Cô có ý gì? Cô nói tôi cố ý đổ oan đổ vấy cho Phong Phong hả? Trước kia báo chí cũng viết, chúng tôi thực sự đã...”

“Thực sự gì cơ? Thực sự đã vào khách sạn ở một đêm hả?”

“Đúng vậy.” Trịnh Gia Gia nói rất thản nhiên.

“Trịnh Gia Gia.” Phong Phong vô cùng tức giận.

“Mấy năm nay số phụ nữ muốn bám hơi Phong Phong để nổi tiếng nhiều lắm, nhưng cô là người đầu tiên dám hành động đấy, dũng cảm rất đáng khen, nhưng cũng đủ ngu xuẩn. Tôi đảm bảo cô sẽ đứng trên trang đầu các báo rất lâu, ít nhất cũng có khả năng đứng được khoảng một tuần đấy, nhưng tôi nghĩ tiền đồ của cô cũng sẽ chấm hết ở đây. Cô thích đứng đây nói gì thì nói, còn chồng tôi, tôi tin anh ấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, ném chùm chìa khóa trên tay cho Phong Phong, “Lái xe vào nhà đi, em đi dạo một chút.”

Phong Phong đưa tay đón lấy, nhìn Kiều Nhã Nguyễn rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn bước vào cửa nhà, quay đầu lại nhìn Trịnh Gia Gia, “Có biết vì sao tôi tin anh ấy không? Bởi vì cô quá xấu, anh ấy nuốt không trôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, dứt khoát bước vào Thấm Tâm Viên.

Bởi vì cô quá xấu, anh ấy nuốt không trôi.

Câu nói này tuyệt đối là đòn trí mạng. Phong Phong cảm thấy, anh có thể nhìn thấy vết nứt trên lớp phấn phủ của Trịnh Gia Gia rồi.

“Trịnh Gia Gia, cô đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi, yên tâm, tôi sẽ giúp con cô tìm thấy cha ruột của nó.” Phong Phong nói xong, lên xe, lái xe vào Thấm Tâm Viên.

Bỏ mặc Trịnh Gia Gia mặt mũi trắng bệch đứng ở đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2806: Sự quan tâm kỳ quặc (3)
Các hoạt động của cô ta bị người ta cướp hết, chỉ còn lại những vai nữ phụ, cho nên cô ta không cam lòng, nhưng người đại diện của cô ta đã nói, chỉ có những nghệ sĩ đang nổi mới có được những hoạt động tốt nhất.

Phong Phong là người nổi nhất, hơn nữa họ từng hợp tác, cho nên cô ta mới chường mặt tới đây. Bởi vì mấy năm nay Phong Phong không có tin đồn, cô ta cho rằng Phong Phong cũng cần đến nó.

Nhưng hình như cô ta đã nghĩ sai rồi.

Anh không có tin đồn, bởi vì anh không cần tới.

Tiểu Bất Điểm nóng ruột, sao ba bé vẫn chưa quay lại nhỉ?

Người phụ nữ xấu hoắc kia, ba bé còn lâu mới thèm.

“Qua đây.” Bánh Bao Rau nhìn cô nhóc đứng ở cửa nhòm ra ngoài đến dài cả cổ, nhíu mày gọi.

Tiểu Bất Điểm quay đầu liếc Bánh Bao Rau một cái, hừ lên, “Ba tôi vẫn chưa quay lại.”

“Cậu đứng ở đó thì chưa quay về vẫn là chưa quay về thôi, qua đây mà đợi.” Bánh Bao Rau nói thế, đích thân đi tới dẫn cô bé vào trong, cửa ra vào là nơi hứng gió.

“Có phải ba cậu đâu, tất nhiên là cậu không lo rồi.” Tiểu Bất Điểm lớn tiếng gắt lên, còn giơ chân nhỏ đạp cho Bánh Bao Rau một cái.

Bánh Bao Rau hơi nheo mắt lại, nhìn cái chân nhỏ của cô bé. Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, lại chạy về phía cửa.

“Chẳng buồn quan tâm nữa, cho lạnh đơ người luôn đi.” Bánh Bao Rau cũng giận, quay người lại, tiếp tục ôm điện thoại chơi game.

“Tiểu Bất Điểm, em đừng đứng ngoài đó đợi nữa, bên ngoài gió to lắm.” Bánh Bao Đậu vừa nằm bò trên sàn vẽ vời vừa nói.

Anh trai ngốc, nói ra suy nghĩ của mình không phải là ổn rồi sao?

Bị người ta đạp cho, đáng đời lắm.

“Ờ.” Tiểu Bất Điểm đáp lại, chạy tới một chỗ khác để đợi, không hề phát hiện ra rằng, ban nãy Bánh Bao Rau bảo cô quay lại cũng vì gió quá to, nhưng cô bé cảm thấy, Bánh Bao Đậu vẫn quan tâm bé hơn.

Bánh Bao Rau nhìn bé bằng ánh mắt hung dữ, hàm răng trắng như bị nghiến vỡ luôn. Thứ đầu óc bã đậu này, nhóc mà còn quan tâm cô bé kia một lần nữa thì nhóc chính là heo.

Sở Vi nhìn Bánh Bao Rau đang chơi game mà như ấn nát cái điện thoại, bỗng chốc cảm thấy cậu Hai thật đáng yêu, rõ ràng chỉ cần giải quyết trong một câu nói, lại cứ quan tâm theo kiểu kỳ quặc như vậy, thấy không, đáng đời lắm.

“Sở Vi, bà làm bánh ngọt đấy, con đi lấy cho các cô cậu ăn đi.” Thím Vu gọi với ra từ trong bếp.

“Vâng.” Sở Vi nói xong đứng dậy khỏi sofa, vào bếp bưng bánh ra.

Tiểu Bất Điểm nghe đến bánh ngọt liền hô lên một tiếng, quay lại ngay, ba mẹ gì cũng không thèm quan tâm nữa.

Bánh Bao Đậu: “...”

Ba mẹ em vẫn không đủ hấp dẫn em bằng bánh ngọt hả?

“Đồ tham ăn.” Bánh Bao Rau cười giễu.

“Cứ ăn đồ của nhà cậu đấy, thì sao nào?” Tiểu Bất Điểm nói vậy, nhanh chóng lấy hai miếng bánh trên đĩa của Sở Vi nhét vào miệng, “Cứ ăn đấy, cứ ăn đấy.”

“Vi Nhã, em ăn chậm thôi, có nước nữa này.” Sở Vi nói, đẩy cốc nước tới. Nhưng giữa chừng nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bánh Bao Rau, Sở Vi dứt khoát thu tay lại, cốc nước dừng lại trước mặt Bánh Bao Rau.

Tiểu Bất Điểm vươn tay túm lấy cốc nước, “Cảm ơn anh Sở Vi.”

Sở Vi cảm thấy da đầu mình tê dại, quyết đoán nói luôn, “Anh vào bếp giúp bà, thế nhé.” Sở Vi nói xong đã quay người đi vào bếp.

“Cậu nhìn anh Sở Vi rồi nhìn lại mình đi, chẳng có chút ga lăng phong độ nào hết.” Tiểu Bất Điểm hầm hừ thành tiếng.

“Cậu ta ga lăng phong độ thì cậu đi tìm cậu ta đi.” Bánh Bao Rau nói, cũng hừ một tiếng, xoay người đi lên tầng.

Bánh Bao Đậu: “...”

Giỏi quá ông anh tôi, tính nết của anh từ đâu ra thế? Hù chết bé rồi.

Tiểu Bất Điểm nhìn theo bóng lưng nhóc, “Tôi cứ thích chơi với anh Sở Vi đấy, cậu đáng ghét quá đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2807: Sự quan tâm kỳ quặc (4)
Bánh Bao Rau kiêu ngạo, không buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng lên lầu.

Tin tức của Phong Phong kịp lên trang nhất ngay tức khắc, câu nói ngang ngược của Kiều Nhã Nguyễn trở thành trào lưu mới nhất.

Mà gần như đồng thời, tất cả hình ảnh “mát mẻ” của Trịnh Gia Gia được công bố trên mạng, chuyện này trở thành chủ đề bàn tán hăng say của tất cả mọi người.

Nhưng chẳng có ai đồng tình với Trịnh Gia Gia cả. Dù sao cũng tại tự cô ta không cần mặt mũi tìm tới nhà người ta mà.

Cho nên, Trịnh Gia Gia hoàn toàn bị công ty của cô ta đóng băng, không cho cô ta bất kỳ vai diễn nào nữa.

Khi Trịnh Gia Gia tự tìm tới chỗ quản lý của mình, đúng lúc quản lý đang dẫn dắt nghệ sĩ mới diễn vai phụ của phụ trong phim của Triệu Uyển Uyển, mà trùng hợp thay, người quản lý này năm đó từng dẫn dắt Triệu Uyển Uyển.

“Chị Lưu, chị Lưu, lần này chị phải giúp em, chính chị bảo em đi dựa hơi Phong Phong, chính chị nói thế mà.” Trịnh Gia Gia kéo quản lý của mình, vừa khóc vừa nói.

Chị Lưu mất kiên nhẫn hất cô ta ra, “Tôi bảo cô đi dựa hơi, cũng đâu bảo cô làm lớn chuyện như vậy? Những năm gần đây cô từng thấy tin đồn xấu nào của Phong Phong chưa? Cô chỉ cần dựa hơi theo phim mới của anh ấy, đăng một dòng trạng thái trên weibo rồi tag người ta vào là xong, ai bảo cô làm lớn chuyện như vậy hả?”

“Chị Lưu, không phải chị...”

“Tôi làm sao?”

“Ui chu choa, qua mấy năm mà chị Lưu vẫn không tiến bộ chút nào hết. Trước kia bảo nghệ sĩ ngủ cùng với người ta, bây giờ bắt đầu bảo nghệ sĩ đưa con tới nhà người ta nhận cha nữa à? Chị Lưu vẫn trước sau như một nhỉ.” George cười khà khà nói.

Sắc mặt của chị Lưu có vẻ khó coi. Mấy năm gần đây George cứ dẫn dắt ai là người đó nổi tiếng, hơn nữa rất ít tin đồn. Người ta thành quản lý hàng đầu, chị Lưu đã ghen tị đỏ cả mắt từ lâu rồi. Nhất là, ban đầu Triệu Uyển Uyển do cô ta dẫn dắt, nhưng bây giờ Triệu Uyển Uyển cứ như mặt trời giữa trưa, chỉ thiếu một cơ hội là có thể mơ tưởng tới giải thưởng Oscar rồi.

“George, giọng điệu của cậu như thế là sao hả?”

“Không nghe ra hả? Giọng tự hào đấy, cảm ơn chị Lưu lại giúp Phong Phong nhà chúng tôi nổi thêm một tí nhé.” George mỉm cười.

George đang định nói tiếp, bỗng nhận được điện thoại của Phong Phong.

George bật loa ngoài luôn.

“Cái cô Trịnh Gia Gia kia là người của công ty nào, ông đây không muốn nhìn thấy cô ta ở thành phố A này lần thứ hai nữa. Còn nữa, quản lý của cô ta là thứ đầu óc bã đậu gì thế? Không hiểu phép tắc hay thế nào đây. Anh liên hệ với người đó đi, nếu không biết phép tắc thì dạy dỗ lại, dạy mãi không được thì đuổi ra khỏi thành phố A luôn đi, rảnh quá gây chuyện với ông đây à?”

Phong Phong nói xong, cúp điện thoại cái rụp.

Hai chân Trịnh Gia Gia mềm nhũn, cô ta ngồi bệt luôn xuống đất.

Sắc mặt chị Lưu càng khó coi hơn, lời của Phong Phong, cô ta nghe rất rõ.

George mỉm cười, “Chị Lưu ơi là chị Lưu, chị ở đây bao nhiêu năm rồi mà sao vẫn không hiểu quy tắc thế?” George nói xong, nhìn người của đoàn làm phim, “Này này này, tôi nói mấy người biết, bất kể mấy người bán tin tức ngoài luồng hay thế nào, phải biết một điều là, chuyện tình cảm của Phong Phong không thể tùy tiện tiết lộ. Tất nhiên, chuyện tình cảm của nghệ sĩ dưới trướng tôi cũng không thể tùy tiện tiết lộ. Còn về tin tức sĩ quan đến thăm trường quay gì đó mà ai tiết lộ ra thì cứ dè chừng đấy.”

George nói xong, quay đầu liếc nhìn Triệu Uyển Uyển. Triệu Uyển Uyển lập tức tránh ánh mắt đó, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Phong Phong mắng George xong, ném điện thoại lên sofa, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ăn hoa quả. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ dễ thương, “Bà xã ơi, anh xin thề chuyện này không liên quan gì tới anh hết.”

“Cùng nhau vào khách sạn cơ à? Sao em không biết chuyện này nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2808: Sự quan tâm kỳ quặc (5)
Phong Phong muốn hộc máu, có trời mới biết là đi cùng vào khách sạn từ kiếp nào, chưa biết chừng người đàn bà kia nói hú họa.

“Anh tới khách sạn có George đi cùng, lẽ nào em nghi ngờ đứa bé đó là của George hả?” Phong Phong trợn mắt.

“Yên tâm, mắt nhìn người của George cũng không tệ tới mức đó đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói rất thản nhiên.

Phong Phong bật cười, vợ anh độc miệng quá.

“Tiểu Bất Điểm đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn xung quanh, không thấy con gái đâu.

“Vẫn còn ở nhà họ Sở. Thằng nhóc lưu manh kia có cả nghìn cách đưa con bé đi.” Phong Phong đang nói vậy, Tiểu Bất Điểm đã hầm hừ quay về.

Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì thế?

Tiểu Bất Điểm chạy vào phòng khách, trèo lên sofa, tức đến mức thở hổn hển, nằm vật xuống, “Con muốn tuyệt giao với cái bánh bao rau đó.”

“Được, con gái ba có chí khí lắm.” Phong Phong vô cùng đồng tình.

Kiều Nhã Nguyễn: “....”

Chí khí là ba phút sau lại quay về tìm người ta hả?

“Sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn con gái tức tới mức thở phì phì hỏi.

“Chỉ ăn một chút bánh ngọt ở nhà cậu ta thôi mà? Có phải cậu ta làm đâu, keo kiệt thế chứ.” Tiểu Bất Điểm càng nghĩ càng thấy giận, thực sự không thể giận hơn được nữa.

Bánh Bao Rau tiếc một chút bánh ngọt?

Không thể nào có chuyện đó được.

Nhưng nhìn con gái tức giận như vậy, chắc chắn giọng điệu của Bánh Bao Rau không tốt lắm, cho nên Tiểu Bất Điểm bất tri bất giác chọc tới Bánh Bao Rau rồi mà con bé không biết đấy thôi.

Đôi oan gia này.

Tiểu Bất Điểm vẫn còn đang tức, Sở Vi đã bưng đĩa bánh tới.

“Chú Tư, thím Tư, bà bảo con mang ít bánh ngọt cho Vi Nhã, ban nãy em chưa ăn được nhiều, toàn món em ấy thích.” Sở Vi nhã nhặn nói, đặt cái đĩa nhỏ lên bàn.

Tiểu Bất Điểm liếc một cái, nuốt nước bọt một cách khí phách nhưng không nhào tới ăn.

“Cảm ơn Sở Vi.” Kiều Nhã Nguyễn nói. Trước khi Sở Vi đi, cô mở lời hỏi thăm, “Sở Vi, ban nãy Lạc Duy với Vi Nhã sao thế?”

Sở Vi nghiêng đầu, ồ lên một tiếng rồi nói, “Ban nãy Vi Nhã lo lắng cho cô chú nên đứng ngoài cửa chờ. Chỗ đó gió to, Lạc Duy sợ em cảm lạnh nên bảo em vào nhà, nhưng Vi Nhã đá cho Lạc Duy một cái nên cậu ấy giận ạ.”

“Không phải quan tâm con đâu. Cậu ta nói con đứng ở đó trông khó coi lắm, cậu ta nói vậy đó. Bánh Bao Đậu mới quan tâm con.”

Sở Vi: “...”

Lặng lẽ đau lòng cho cậu Hai, tại sao cậu không nói ra chứ?

Sở Vi đi rồi, Kiều Nhã Nguyễn im lặng, con gái rượu à, con giỏi lắm.

Phong Phong thì mừng thầm, làm tốt lắm, cứ phải chỉnh đốn tên Bánh Bao Rau kia như vậy mới được.

Bạn nhỏ Sở Lạc Duy dự định chiến tranh lạnh với bạn nhỏ Kiều Vi Nhã. Thứ người không biết tốt xấu này, nhóc không thèm để ý đến nữa.

Tiểu Bất Điểm hầm hè, ai thèm để ý tới cậu!

Cho nên lúc hết tiết, Tiểu Bất Điểm liền quay đầu lại nói chuyện với Sở Vi và Triệu Hân Hân.

Tuy rằng Triệu Hân Hân rất mập, nhưng rất đáng yêu, nói chuyện cũng dịu dàng. Tiểu Bất Điểm rất thích nói chuyện với bạn ấy.

Bạn nhỏ Sở Lạc Duy lúc lên lớp hay lúc hết tiết đều im lặng như nhau, giữa hai tiết học còn đi vệ sinh với Sở Vi một lần.

“Ôi, Vi Nhã, cậu cãi nhau với Sở Lạc Duy à?” Triệu Hân Hân thì thầm.

“Ai thèm cãi nhau với cậu ta chứ?” Tiểu Bất Điểm khinh thường.

“Hôm nay tớ không thấy hai cậu nói chuyện với nhau, cậu không phải vợ của cậu ấy hả?” Triệu Hân Hân che khuôn miệng đã rụng mất hai cái răng mà cười.

“Tên biến thái đó, ai thèm làm vợ cái tên biến thái đó chứ.” Tiểu Bất Điểm chế nhạo, bị Triệu Hân Hân nháy mắt như điên ra ám hiệu, “Sao thế, bụi bay vào mắt cậu à?”

“Triệu Hân Hân, tôi đổi chỗ cho cậu.” Giọng nói lạnh lùng của Sở Lạc Duy vang lên khiến Tiểu Bất Điểm giật cả mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2809: Sự quan tâm kỳ quặc (6)
Trái tim Triệu Hân Hân run rẩy, nhìn Sở Vi, cô bé cũng vô tội lắm.

Sở Vi bất đắc dĩ vô cùng, gửi cho cô bé một ánh mắt: Bây giờ đã biết nỗi khổ của tớ chưa?

Triệu Hân Hân sợ sắp tè ra quần, thu dọn đồ đạc đổi chỗ cho Sở Lạc Duy, ngồi cùng với Kiều Vi Nhã ở phía trước.

Kiều Vi Nhã tức giận lấy sách của mình ra, không ngồi cùng bé thì thôi, có gì ghê gớm chứ.

Triệu Hân Hân run rẩy, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Sở Vi. Nhưng Sở Vi chỉ có thể cho cô bé một ánh mắt tự cứu lấy mình nhé, nhóc còn ngồi chung với vị tổ tông này đây nè.

Cô giáo bước vào lớp nhìn thấy họ đổi vị trí cho nhau, “Sở Lạc Duy, Triệu Hân Hân, tại sao lại đổi chỗ?”

Triệu Hân Hân muốn khóc, bé bị người ta uy hiếp mà.

“Thưa cô, Triệu Hân Hân thấp quá, em ngồi ở phía trước sẽ chắn mất tầm nhìn của bạn ấy.” Sở Lạc Duy chém gió mà mặt không biến sắc tim không đổi nhịp.

“Ừm, Sở Lạc Duy làm tốt lắm.” Cô giáo vui mừng nói.

Triệu Hân Hân bực mình nằm bò ra bàn, bé thấp đâu mà thấp?

Cho nên, lúc cô giáo đang giảng bài, Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã bắt đầu viết giấy cho nhau.

[Hức hức hức, cậu ta không nói chuyện vẫn đáng yêu hơn.]

[Bây giờ cậu biết rồi chứ, cậu ta chính là một tên biến thái độc mồm độc miệng.]

“Thưa cô, hai bạn ấy đang truyền giấy cho nhau ạ.” Sở Lạc Duy đột nhiên hô to lên.

Kiều Vi Nhã quay phắt lại, chỉ hận không thể tát chết nhóc.

Sở Lạc Duy bình thản ngồi tại chỗ, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo hàm ý mà người khác không hiểu được.

“Kiều Vi Nhã, Triệu Hân Hân, hai em đang làm gì đấy?” Cô giáo nghiêm khắc nói.

Triệu Hân Hân sợ muốn tè ra quần, sao hôm nay Sở Lạc Duy cứ nhắm vào bé thế?

Sở Vi lặng lẽ dùng sách che đầu, cậu Hai, cậu theo đuổi vợ như vậy vợ cậu sẽ bay mất đấy.

“Thưa cô, Triệu Hân Hân nói Sở Lạc Duy cứ đạp vào ghế của bạn ấy suốt, hỏi em phải làm thế nào ạ?” Kiều Vi Nhã ngẩng cổ nói.

Ờm...

Cô giáo nhìn lũ nhỏ, toàn là học sinh giỏi, quan trọng nhất, Sở Lạc Duy còn là lớp trưởng.

Sở Lạc Duy lười biếng tựa người vào ghế, “Cậu dám cho cô xem tờ giấy đó không?”

“Thưa... thưa... thưa cô, em không sao, không sao ạ.” Triệu Hân Hân nói xong, ăn luôn tờ giấy kia.

Động tác này khiến Kiều Vi Nhã trợn mắt há miệng, đến cả Sở Vi cũng kinh ngạc tới mức đồng tử nở to thêm vài phần, chẳng trách mập như vậy, hóa ra cái gì cũng dám ăn.

“Ngồi xuống đi, học hành cho tử tế vào, không ai được nói chuyện trong giờ học. Sắp đến thi cuối kỳ rồi, các em nhìn lại mình đi, sắp là học sinh lớp hai rồi đấy.” Cô giáo nói xong đã bước tới bục giảng.

Triệu Hân Hân ngồi xuống, đưa tay ôm bụng, “Tại sao hai người chiến tranh lạnh mà người xui xẻo lại là tớ?” Cô bé chỉ hơi mập thôi mà, hức hức... tủi thân quá đi.

Kiều Vi Nhã quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy vẫn ngồi nguyên tư thế đó.

Sở Vi cảm thấy, tin tức này nên về báo lại với cô chú, không thể hóng chuyện một mình được, cũng phải kể cho bà biết với.

Kiều Vi Nhã muốn bày tỏ sự xin lỗi tới Triệu Hân Hân nên buổi trưa mời cô bé tới canteen ăn vặt.

“Sao cậu ăn nhiều vậy?” Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân, nói với vẻ kinh ngạc.

“Dạo này mẹ tớ hóng chuyện hăng say quá, không nấu cơm cho tớ ăn.” Triệu Hân Hân vừa nói vừa ăn vừa đi về cùng Kiều Vi Nhã, “Cái người tên là Phong Phong ấy, đẹp trai lắm.”

Khóe miệng Kiều Vi Nhã co giật, quả nhiên không để ba bé đưa đón là quyết định đúng đắn, nếu không vài năm tới bé cũng không thể yên ổn được mất, “Ầy, trùng hợp quá, hình như vợ của ngôi sao kia cũng là quân nhân giống mẹ cậu đấy.”

Kiều Vi Nhã cười hờ hờ, trông giống nhau, tên cũng giống nhau nè.

“Kiều Vi Nhã, sao tớ chưa từng thấy ba cậu tới đón cậu bao giờ nhỉ?” Triệu Hân Hân đột nhiên hỏi.
 
Top