Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2820: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (1)
Dừng xe?

Ở chỗ này? Vào cái thời gian này?

Quan trọng là nhiệt độ đang nóng chết đi được!

Kiều Vi Nhã còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Lạc Duy kéo xuống xe.

Kiều Vi Nhã lảo đảo một bước mới đứng vững lại. Cô nhìn chàng trai đang đi phía trước mình.

Cho dù là trời tháng tám thì nhiệt độ bên ngoài cũng nóng ngút trời.

Kiều Vi Nhã bước nhanh mấy bước, đuổi theo người trước mặt.

“Cậu làm cái gì thế, xe có điều hòa thì không đi, cậu muốn bị luộc chín hay là bị nướng chín hả? Cậu bị dở hơi rồi đúng không?” Kiều Vi Nhã bùm bùm bắn một tràng, chỉ mới nói mấy câu như vậy mà cô đã toát cả mồ hôi rồi.

Thành phố A không giống những nơi khác, nó nóng đến biến thái lại còn oi bức, cứ như nhà tắm hơi thiên nhiên vậy. chỉ cần ở bên ngoài khoảng mười lăm phút là cả người đã dính dấp mồ hôi, đây mới là điều khiến người ta phiền não nhất.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cho cậu tan đi chút mỡ, nhìn cậu béo kìa.”

“Có cậu mới béo ấy, ông đây cao một mét bảy còn chưa đến năm mươi cân nhé.”

“Cậu có chắc là không phải một mét sáu chín không?”

Kiều Vi Nhã: “...”

“Mặc kệ, tôi muốn đi đón xe!” Kiều Vi Nhã mặc kệ người này có bị điên thật hay không, nhưng chắc chắn cô tuyệt đối không đi bộ về. Từ chỗ này mà đi bộ thì về đến nhà không phải hai tiếng cũng phải mất hơn một tiếng.

Sở Lạc Duy dứt khoát nắm lấy cổ tay của cô: “Đi với tôi một chút đi, trên người toàn là mùi đồ nướng cả, hôi lắm.”

“Cậu tự đi một mình đi, tôi không ngại cái mùi đó.” Kiều Vi Nhã có chút hả hê nói, cô biết chàng trai này là như thế mà.

“Tôi chê mùi của cậu đấy.” Sở Lạc Duy nói, không buông tay Kiều Vi Nhã ra mà lại tiếp tục đi về phía trước.

Kiều Vi Nhã trợn to hai mắt của mình, bộ dạng như muốn chửi nhau, tên này chê cái quái gì chứ?

“Chê thì cậu bỏ tay ra đi, tôi phải về nhà rồi!” Kiều Vi Nhã gằn từng chữ nói.

“Cậu như vậy mà trở về sẽ làm bẩn Thấm Tâm Viên!” Sở Lạc Duy càng nói càng tỏ vẻ đương nhiên.

Bẩn, làm bẩn Thấm Tâm Viên?!

Kiều Vi Nhã không tin nổi mà nhìn chàng trai phía trước, một giây tiếp theo không thèm nể mặt nữa mà đá Sở Lạc Duy một cái.

Sở Lạc Duy không phòng bị nên ăn một cú đạp này.

Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nghểnh cổ lên, quay đầu nhìn cậu trai có sắc mặt bình thản kia. Cô đá đấy thì sao nào? Giỏi thì đuổi đánh cô đi.

Sở Lạc Duy nhìn nhìn rồi hừ một tiếng, tiếp tục cầm tay cô đi về phía trước.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt. Anh Hai à, sao anh không ra chiêu như bình thường thế hở?

“Quần này tối về cậu phải giặt sạch!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

“Dựa vào đâu chứ? Ba tôi còn chưa bắt tôi giặt đồ đâu đấy!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói.

Sở Lạc Duy khẽ cong khóe môi, như vậy thì tốt.

Nhưng mà lời nói ra miệng vẫn lạnh lùng như cũ: “Bởi vì do cậu đá!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vi Nhã trở nên dữ tợn trong nháy mắt, thật là muốn chửi nhau mà!

“Cậu đừng có nắm cổ tay tôi nữa, nóng.” Kiều Vi Nhã tức giận nói: “Sao cậu không đi mà tìm đối tượng thầm mến của cậu ấy, ở đây với tôi làm gì?”

“Ừ, sẽ tìm.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói nhưng lại không chịu thả người ra.

Kiều Vi Nhã khựng lại một chút. Trong lòng lại xuất hiện cái cảm giác mà chính cô cũng không biết nói thế nào, ê ẩm, xót xót, nhất định là do vừa ăn mấy món kia xong.

Người phía sau đột nhiên im lặng, Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang hơi hơi cúi đầu nhìn mặt đất: “Sao lại không nói gì nữa?” Cậu vẫn thích cái dáng vẻ dở dở hâm hâm của cô hơn.

Kiều Vi Nhã ngẩng lên lạnh lùng lườm cậu một cái: “Tôi nói cậu buông ra, cậu có buông không?”

“Ồ, vậy thì cậu đừng nói nữa.” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên, tiếp tục nắm cổ tay của Kiều Vi Nhã đi về phía trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2821: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (2)
Kiều Vi Nhã đứng đằng sau miệng cứ hé ra lại khép lại, như thể muốn buột ra một câu gì đó không hay lắm.

Hai người đi từ mười giờ tới mười hai giờ mới tới được Thấm Tâm Viên, lúc này đừng nói là mùi thịt nướng, ngoài mùi mồ hôi ra thì chẳng thấy mùi gì hết!

Nửa quãng đường sau Kiều Vi Nhã đều được Sở Lạc Duy cõng. Lúc đó cô cũng ngủ một giấc, trong lúc mơ màng cảm giác như trở về thời cấp hai, cậu cũng cõng cô về nhà như thế này. Khi ấy Sở Vi đã bắt đầu học lái xe rồi, nhưng vì tuổi còn nhỏ vẫn không thể lái trên đường được nên Sở Lạc Duy cõng cô suốt dọc đường về Thấm Tâm Viên.

“Tới nhà chưa?” Kiều Vi Nhã cảm thấy hơi lạnh, mơ màng hỏi.

“Ừm, ngủ đi, tôi đưa cậu về.” Sở Lạc Duy hiếm lắm mới được một lần dịu dàng thế này, tiếc là người sau lưng lại nghe không rõ vì cô đã ngủ say mất rồi.

Lúc Sở Lạc Duy cõng Kiều Vĩ Nhã về đến nhà họ, Phong Phong đang mặc áo choàng ngủ đứng tựa ngoài cửa chờ.

“Chú Tư.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, xem như chào hỏi.

“Hừ, chú còn tưởng con không định về nữa chứ.” Phong Phong nói rồi lại đón lấy Kiều Vi Nhã. Nhưng lại thấy Sở Lạc Duy tránh đi nên anh cương quyết bế Kiều Vi Nhã lại, “Nhóc à, danh không chính ngôn không thuận, bớt động tay động chân đi.”

Tay Sở Lạc Duy khựng lại, nhưng cậu vẫn buông tay xuống, lúc quay đi liền nói: “Trước năm mười tuổi cậu ấy đều ngủ với con hết.”

Phong Phong bế con gái lại cũng khựng giữa không trung, suýt nữa thì đánh rơi cả con. Lúc anh quay lại, Sở Lạc Duy đã đi mất rồi.

Thằng nhóc này đúng thật là...

Kiều Vi Nhã chép miệng một cái, lại ôm Phong Phong ngủ tiếp.

“Con bé ngốc này.” Xem ra anh sắp không giữ được cô con gái này nữa rồi, nhưng nghĩ lại, gả cho nhà bên thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc gả đi nơi nào khác.

Lúc Sở Lạc Duy về nhà, Sở Ninh Dực đang ngồi trong phòng khách. Sở Lạc Duy quay lại đằng sau nhìn một cái, theo phản xạ nói: “Mẹ con tăng ca ạ?”

Về mặt lý thuyết thì chỉ khi nào mẹ cậu tăng ca, ba cậu mới thức đêm thôi.

Sở Ninh Dực đứng dậy, đánh giá con trai một lượt: “Mẹ con bảo ba nói với con, Tiểu Bất Điểm vẫn còn nhỏ.”

Sở Lạc Duy: “...”

Rốt cuộc mẹ cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Cậu vẫn chưa cầm thú tới mức độ đó đâu, ok?

“Hình như năm ấy lúc mẹ con kết hôn với ba cũng không lớn mà nhỉ.” Sở Lạc Duy lên tiếng.

“Mười tám rồi, thành niên rồi.” Một câu nói của Sở Ninh Dực triệt để xử gọn lời phản bác của con trai, sau đó anh liền bỏ lên lầu.

Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn theo bóng ba mình, “Cho nên ba đợi con tới giờ chỉ để nói câu đó thôi sao?”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn con trai, “Ba hứa với mẹ con rồi mẹ con mới chịu đi ngủ đấy.”

Sở Lạc Duy nhìn ba mình lên lầu. Bao năm nay, Bánh Bao Đậu luôn nói họ không phải lớn lên nhờ ăn cơm mà lớn lên nhờ ăn thức ăn cho chó của ba mẹ, thật ra câu này cũng không hề sai chút nào.

Ba từ trước đến giờ chưa từng dối gạt mẹ, chỉ cần chuyện gì đã hứa với mẹ, bất kể kết quả mẹ có biết hay không ba cũng đều sẽ thực hiện.

Nhưng Tiểu Bất Điểm ở đó, cô ấy quả thật còn quá nhỏ, cậu không muốn trói buộc cô sớm, nhưng cũng sẽ không cho phép người khác xuất hiện bên cạnh cô, cho nên để cô bên cạnh mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Lúc Sở Lạc Duy lên lầu, Sở Lạc Nhất cũng đứng dựa cửa nhìn cậu.

Bạn học Sở Lạc Duy cau mày, “Thiếu nữ nghiện mạng vẫn chưa ngủ hả?”

“Anh, thật ra mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi đúng không.” Sở Lạc Nhất xấu xa nói.

Sở Lạc Duy đẩy cửa phòng ra, lúc vào liền quay lại nhìn em gái: “Mai anh sẽ cùng mẹ thảo luận chuyên sâu về câu nói này, thảo luận cả vấn đề nhân sinh quan của con gái mẹ nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2822: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (3)
Sở Lạc Nhất: “...” Sở Lạc Nhất nghe vậy liền đóng sầm cửa phòng mình lại, đáng ra cô không nên có lòng tốt nói chuyện với anh mới phải.

Sở Lạc Nhất quay về phòng mình, ôm điện thoại nói với người yêu trên mạng của mình về chuyện này.

[......: Ha ha ha, gái à, mười bảy tuổi là phạm pháp đấy.]

[Lạc Thần: Đó cùng lắm chỉ là lái xe không giấy phép thôi, không bị tóm được thì sẽ không phải là phạm pháp rồi.]

[......: Gái à, em có suy nghĩ này thật kinh khủng, đừng có ôm tâm lý may mắn như vậy, sớm muộn gì cũng bị tóm cho xem.]

[Lạc Thần: Xì, suy nghĩ của đám đàn ông các anh không phải đều giống nhau sao hả?]

[......: Ừm, cái này thì các em có thể loại trừ anh ra, dù sao thì anh cũng vẫn rất chân thành.]

[Lạc Thần: Ha ha ha ha ha ha, có quỷ mới tin anh.]

Sở Lạc Nhất nói chuyện với Sáu Chấm xong, bên cạnh vẫn còn đặt một tập vẽ phác họa, cô lại ngồi nhìn màn hình rồi ngẩn ra.

Nhớ lại trước đây thầy từng nói với cô, bên phía nhà xuất bản sắp tổ chức cho cô một hoạt động, có khả năng là phải lộ mặt.

Nhưng Sở Lạc Nhất lại không hề muốn lộ mặt chút nào.

Nếu như không lộ mặt, cái mọi người thích vẫn là tác phẩm của cô, còn một khi đã lộ mặt rồi thì thân phận của cô cũng sẽ nhanh chóng bị phơi ra ánh sáng.

Sau đó chắc sẽ lại xuất hiện tình trạng: Hóa ra là con gái của Sở Ninh Dực à, chẳng trách vừa vào đã có nhiều tài nguyên tốt như vậy; Đệch, Sở Ninh Dực là ba con bé hả, riêng điểm khởi đầu này là không ai bằng rồi đấy; Tiểu thư nhà giàu tính chơi vui hả, ai biết được đống sách đó có phải là ba cô ta bảo người mua về không chứ...

Vân vân và mây mây...

E là những tin tức kiểu này sẽ ụp từ trên trời xuống rất nhanh.

Giống như trong buổi triển lãm đầu tiên của cô ấy, có người biết được thân phận của cô, lúc đó dư luận đều nói con gái nhà giàu muốn ra ngoài làm trò cười. Tuy sau đó tin tức ấy đã bị đè xuống, nhưng cô vẫn cảm thấy u ám mất một thời gian dài.

Lần này cô thật sự không muốn tiếp tục tham gia hoạt động kiểu này chút nào.

Cô không muốn bị người ta chụp cái danh con gái của Sở Ninh Dực lên mình, chỉ muốn rồi một ngày nào đó sẽ có người nói: Nhìn đi, ông ấy chính là cha của Sở Lạc Nhất đấy.

“Cốc cốc cốc...”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Lạc Nhất hoàn hồn lại, đưa tay lên lau nước mắt của mình sau đó mới đứng dậy mở cửa.

Sở Lạc Duy đứng dựa vào cửa, thấy Sở Lạc Nhất mở cửa, thấy đôi mắt rõ ràng vừa khóc của em gái liền đi qua cô vào phòng.

“Làm gì thế?” Sở Lạc Nhất đóng cửa lại, nhìn chàng trai vừa ngồi xuống giường mình.

Sở Lạc Duy cầm tập vẽ của cô lên. Sở Lạc Nhất vẽ đẹp nhất là rồng, là kiểu vẽ không ai có thể vẽ ra được, cho nên bìa tập tranh nào của cô bé cũng đều là một con rồng lớn đang bay lượn.

“Xảy ra chuyện gì à?” Sở Lạc Duy cất tiếng hỏi.

Sở Lạc Nhất đi tới cất tập tranh của mình đi, gập máy tính lại, “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Em quen với họ mười tám năm, còn anh đã quen em mười chín năm rồi, chúng ta là anh em sinh đôi sống chung với nhau đấy, em bớt nói láo đi.” Sở Lạc Duy nói xong liền gập tập tranh lại, “Mấy hôm nay trông em lúc nào cũng như hồn vía trên mây, thất tình à? Không đúng, em có yêu đương gì đâu.”

Sở Lạc Nhất cầm tập tranh đánh lên người anh mình, sau đó lại ngồi xuống cạnh cậu, “Sao anh lại đáng ghét thế nhỉ!”

Sở Lạc Duy nhìn Sở Lạc Nhất cúi đầu, “Rốt cuộc là làm sao, lần này không phải hiệu quả tập tranh rất tốt đấy sao?”

“Thầy nói sắp mở một buổi ký sách, còn cả triển lãm tranh nữa, nhưng em không muốn.” Sở Lạc Nhất gục xuống nói.

Sở Lạc Duy hơi dừng lại, “Vẫn là vì chuyện lần trước à.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, chóp mũi cay cay, “Hình như đám người đó lúc nào cũng cảm thấy sự cố gắng của em không tồn tại, tất cả thành tựu của em đều vì ba em là Sở Ninh Dực ấy.”

Sở Lạc Duy đưa tay ôm lấy vai cô, “Chỉ là bọn họ ghen tị với em thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2823: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (4)
“Nhưng em cũng cố gắng mà, tại sao phải phủ định sự cố gắng của em chứ. Những lúc em thức đêm thức hôm để vẽ tranh họ có nhìn thấy không? Lúc em vì một đề tài mà lăn từ trên núi xuống suýt chết họ có thấy không? Để vẽ một bức tranh, em bị lạc đường ở trên núi một tháng trời suýt không thoát ra được họ có thấy không? Dựa vào cái gì vì ba em là Sở Ninh Dực mà phủ nhận hết mọi cô gắng của em chứ?” Sở Lạc Nhất có hơi mất khống chế cảm xúc của mình, nhưng những lời này cô không thể nói với ba được, nói ra sẽ chỉ khiến ba đau lòng hơn thôi.

Sở Lạc Duy ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô.

“Em chỉ không hiểu, tất cả những điều này em đều phải nỗ lực để có được, tại sao họ lại cứ phải nói như vậy cơ chứ?”

“Không muốn đi thì không đi nữa.” Sở Lạc Duy nói, “Kể cả em không vẽ tranh nữa, anh cũng vẫn nuôi được em.”

Sở Lạc Nhất khóc trong lòng cậu. Cô muốn vẽ tranh, lại càng muốn được mọi người thật lòng thừa nhận.

Sau khi Sở Lạc Nhất ngủ rồi, Sở Lạc Duy mới rời khỏi phòng, nhưng lúc cậu mở cửa ra liền nhìn thấy ba đang hút thuốc ngoài ban công.

Sở Lạc Duy cẩn thận khép cửa lại, đi về phía ấy.

“Ngủ rồi à?” Sở Ninh Dực nói xong liền dập mẩu thuốc trong tay đi.

Sở Lạc Duy gật đầu, “Ba vẫn chưa ngủ à?”

Sở Ninh Dực dựa vào lan can, quay lại nhìn con trai mình, “Con thì sao, Sở Lạc Duy có thể tiếp quản tập đoàn Sở Thị vào năm mười tám tuổi là vì cha cậu ta là Sở Ninh Dực, không cần biết có năng lực hay không đều phải tiếp quản, đây là ưu thế trời sinh đã có của người ta, con nghĩ sao về những tin tức thế này?”

“Con là con trai của ba, điều này không phải là sự thật sao? Con đâu còn sự lựa chọn nào khác.” Sở Lạc Duy cười khổ một tiếng, không phải là cậu không nghĩ gì, chỉ là cậu đã hiểu rõ rồi thôi.

“Vì cha là Sở Ninh Dực cho nên mọi cố gắng đều bị phủ nhận hết.” Sở Ninh Dực nói, lại nhìn về phía con trai mình.

Sở Lạc Duy khẽ cúi đầu nhưng không lên tiếng.

Sở Ninh Dực lại quay người nhìn ra ngoài, “Không ngờ cả đời này người mà Sở Ninh Dực ba nợ nhiều nhất lại là con của mình.”

“Ba...”

Sở Ninh Dực khẽ đưa tay lên. “Con đi ngủ đi.”

Sở Lạc Duy đứng một lúc sau đó mới quay người rời đi.

Sở Ninh Dực đứng ngoài ban công một lúc lâu, mãi cho đến khi mùi thuốc lá trên người anh nhạt bớt anh mới đi tới phòng con gái mình.

Sở Lạc Nhất ngủ rồi, nhưng mắt vẫn còn vương nước.

Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh giường. Anh còn nhớ lúc con gái anh mười tuổi là lần đầu tiên được tổ chức triển lãm tranh. Khi ấy con bé đã rất vui, còn chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, thậm chí còn kéo Thủy An Lạc đi mua quần áo cho con bé.

Buổi triển lãm đó rất thành công, con bé cũng rất phấn khởi. Nhưng ngay hôm sau ngày triển lãm, khắp nơi đều truyền tai nhau chuyện Sở Lạc Nhất là con gái của Sở Ninh Dực, mọi nỗ lực của con bé liền bị phủ nhận chỉ trong một đêm.

Một loạt những tin kiểu như tiểu thư nhà giàu, mua được cái danh cứ lũ lượt truyền tới. Tuy sau đó tin tức đã bị anh đè xuống, nhưng sự tổn thương mà con gái anh phải gánh chịu lại không ai có thể chữa khỏi được.

Sở Ninh Dực khẽ vuốt ve gương mặt con. Con bé từ trước đến giờ không hề nói gì nhưng thật ra lúc nào cũng bị gò bó, trước đó lúc Đàm Thần Tiêu nói với anh chuyện buổi triển lãm và ký tặng, anh mới hiểu tại sao dạo này cón gái cứ thích nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài như vậy.

Sở Ninh Dực ở trong phòng con tới tận trời sáng mới rời đi, còn Sở Lạc Nhất thì vẫn không hề tỉnh lại.

Sáng sớm, Thủy An Lạc vẫn đang nói với Sở Ninh Dực chuyện ở bệnh viện, Sở Lạc Duy cúi đầu ăn cơm giữ yên lặng. Lúc Sở Lạc Nhất xuống, Thủy An Lạc mới quay lại nhìn cô bé: “Dạo gần đây con nuôi mỡ đấy à?”

“Con gái mẹ ăn nhiều không béo, mẹ ghen tị hả.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, sau đó ngồi xuống đối diện với Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy ngẩng liên liếc cô một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2824: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (5)
“Chuyện bệnh viện em kể anh là thật đấy.” Thủy An Lạc lại quay lại tiếp tục nói chuyện với Sở Ninh Dực.

“Việc này anh đã bảo với em là không có hy vọng gì rồi mà, em tưởng em là siêu nhân chắc, bao tuổi rồi mà em còn chạy tới khu thiên tai nữa, sao em không lên trời luôn đi?” Sở Ninh Dực phụt cười nói.

“Thế bà nội bảy mươi tuổi vẫn đi đấy thì sao, em mới bao nhiêu đâu cơ chứ? Em vẫn còn nhỏ đấy.” Thủy An Lạc cãi lại.

Sở Ninh Dực ngẩng lên lạnh lùng liếc Thủy An Lạc một cái: “Tự giác chút đi, nhìn hai sinh vật trước mặt em đều sắp có thể kết hôn được rồi kia kìa, đều là em sinh ra đấy.”

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Ba, xin ba giải thích một chút thế nào gọi là “sinh vật” sắp có thể kết hôn được vậy?

“Dù sao thì em cũng vẫn chưa lớn.” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.

“Ồ, thế có phải anh vẫn có thể gọi em là bảo bảo không?”

“Anh gọi đi, so với anh chẳng phải em cũng vẫn chỉ là bảo bảo thôi sao?”

“Ba mẹ, xin ngắt lời một chút. Hai người cộng vào cách một trăm cũng không còn xa nữa đâu. Hai đứa con cũng không phải là chó, hai người tọng bọn con ăn thức ăn cho chó bao nhiêu năm như thế vẫn chưa đủ hả?” Sở Lạc Nhất bi phẫn nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Dù sao thì anh cũng nói rõ cho em biết rồi đấy, không thể được.” Năm đó lúc Thủy An Lạc đi cứu giúp thiên tai, suýt nữa thì bồi thêm cả mạng mình luôn rồi, sao anh có thể đồng ý cho cô đi hỗ trợ lần này được?

“Mẹ, cứu viện thiên tai thật sự không thể đùa được đâu, sức khỏe của mẹ cũng không phải kiểu quá tốt, đừng có gây thêm rắc rối cho người ta nữa.” Sở Lạc Duy cau mày nói.

“Anh hiểu cái gì chứ, lần này lũ lụt ở phương Bắc nghiêm trọng như thế, bên phía bộ đội của anh Cả cũng qua đó rồi, mẹ chỉ muốn đi gặp anh ấy thôi.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Đáng ra Sở Lạc Ninh chỉ đi sáu năm thôi là về, ai ngờ được sau đó lại được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu ở học viện quân sự, lần này lại phải đi thêm vài năm nữa. Cho nên Sở Lạc Ninh tổng cộng đã đi mất mười năm rồi. Tuy sau đó có thể gọi điện liên lạc, nhưng Thủy An Lạc vẫn rất nhớ con trai mình.

Hồi tháng ba, Sở Lạc Ninh được phân tới quân khu bên này, ở nhà chưa được ba ngày, vẫn chưa kịp để mẹ mình ghét bỏ đã lại bị gọi về vì diễn tập quân sự, giờ lại phải chạy đi cứu nạn thiên tai. Kỳ nghỉ của Sở Lạc Ninh kết thúc, vẫn chưa kịp về nhà đã phải xông lên tuyến đầu rồi.

Cho nên, Thủy An Lạc cũng muốn nhân cơ hội này đi gặp con trai mình. Dù sao thì ở bên cạnh con, cô mới có thể khiến mình yên tâm hơn.

Sở Ninh Dực nhìn vợ, lại nghĩ cũng lâu lắm rồi anh không được gặp con trai.

“Lần này sau khi đi cứu thiên tai về kiểu gì thằng bé cũng được nghỉ phép, em cần gì cứ phải gặp nó lúc này. Giờ em đi nó lại bị phân tâm trong lúc cứu nạn thì sao.”

“Em sẽ không để con bị phân tâm đâu.” Lời nói cấp thiết của Thủy An Lạc đã làm lộ ra suy nghĩ thật của cô.

“Ai cho em tự tin nói ra câu đó vậy hả?” Sở Ninh Dực khựng lại, bỗng lên tiếng.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất cùng ngẩng phắt lên, câu này của ba đúng là thâm thật đấy.

“Anh đấy.” Thủy An Lạc đáp lại tỉnh bơ, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc luôn.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau. Xem đi, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành thôi, giờ mẹ đã biết cãi lại trắng trợn thế rồi kìa.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc đã thu xếp xong balo của mình, sau đó đứng dậy đặt đũa xuống, nhìn hai đứa con: “Nhớ lấy, có tìm vợ tuyệt đối đừng tìm người nào mặt dày như mẹ của các con.”

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Nhất nhìn ba đưa mẹ đi làm, thật sự rất muốn nói: Da mặt mà mỏng thì chắc đã bị ba đả kích cho chết từ lâu rồi, ok?

Bao nhiêu năm như thế rồi quả nhiên ba vẫn chẳng tự hiểu mình gì cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2825: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (6)
Ăn sáng xong Sở Lạc Duy liền tới công ty, tiện thể còn kéo cả Kiều Vi Nhã không tình nguyện theo mình.

Ngay cả thím Vu cũng ra ngoài đi đánh mạt chược với mấy bà lão xung quanh mất rồi. Vì nhà không còn ai nữa nên Sở Lạc Nhất sang nhà kế bên tìm An Hinh Duyệt.

“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất nhảy vào. An Hinh Duyệt đang chơi piano, cô sắp hai mươi rồi, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống lưng, mặc một chiếc váy liền màu trắng trông giống hệt một tiên nữ.

Lúc An Hinh Duyệt quay lại, Sở Lạc Nhất đã ngồi xuống cạnh cô.

“Sao lại qua đây thế?” An Hinh Duyệt mỉm cười nói, dáng vẻ dịu dàng này khiến Sở Lạc Nhất nhìn mà chỉ muốn đem về nhà giấu đi, tiếc là anh trai lúc nào cũng ở bên ngoài.

“Nhà em chẳng con ai cả nên sang chơi với chị này. Chị Miên Miên càng ngày càng có khí chất rồi.” Sở Lạc Nhất chống cằm thở dài nói, chẳng giống cô gì cả, lúc nào cũng như đàn ông vậy.

An Hinh Duyệt cúi đầu bật cười, ngón tay thon dài khẽ gõ lên phím đàn piano.

“Lần cuối cùng gặp anh em chắc cũng phải tới nửa năm rồi đấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất bỗng nói.

An Hinh Duyệt khựng lại, giữa hàng lông mày xinh đẹp bỗng hiện lên một nếp nhăn.

Lần trước gặp anh là vào tháng ba, giờ cũng đã sắp sang tháng chín rồi.

Lại nửa năm nữa không gặp rồi.

Sau mười năm, gặp mặt được ba ngày, lại nửa năm nữa không gặp.

Cô thậm chí không biết trong cuộc đời mình, người đàn ông này có thể tồn tại bao nhiêu thời gian nữa.

“Mi...”

Đàn bỗng phát ra một âm điệu, An Hinh Duyệt rụt tay lại, khẽ nói: “Tám mươi chín ngày rồi.”

Sở Lạc Nhất vẫn nghiêng đầu, cô thấy thương khi thấy chị Miên Miên như thế này. Ởtrường có rất nhiều người theo đuổi chị ấy, nhưng chị ấy lại vẫn một mực đợi anh trai cô.

“Phải rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng vực dậy tinh thật, cười tí tởn nói: “Chị Miên Miên, chúng ta đi tìm anh em đi, em biết anh em đang ở đâu đấy.”

An Hinh Duyệt vốn đang cúi gằm bỗng ngẩng phắt dậy, ánh mắt cũng sáng lên, “Thật sao?”

“Ừm, sáng nay em nghe mẹ nói, anh giờ đang đi cứu thiên tai, em biết chỗ đó, mình có thể lén đi.”

“Lén đi?” An Hinh Duyệt hơi lưỡng lự, dù sao thì từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn là đứa con ngoan, chưa từng làm gì khiến ba mẹ phải lo lắng cả.

“Đúng thế, nếu không thì chú Ba chắc chắn sẽ không cho chị đi đâu. Ba mẹ em cũng sẽ không cho em đi. Nhưng cũng lâu lắm em không được gặp anh cả rồi.” Sở Lạc Nhất kéo cánh tay An Hinh Duyệt, “Chị Miên Miên, chị đi với em đi mà.”

Hai đầu mày của An Hinh Duyệt lại nhíu lại. Cũng lâu lắm không được gặp Sở Lạc Ninh rồi, cô nhớ anh vô cùng.

Thế nên An Hinh Duyệt đã gật đầu.

Sở Lạc Nhất vui sướng hú lên, “Chị chờ đó, giờ em sẽ đặt vé máy bay luôn, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”

An Hinh Duyệt biết làm thế này là không đúng, nhưng cô cũng muốn làm bừa một lần. Cô đợi nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không thể chủ động đi tìm anh một lần hay sao?

An Hinh Duyệt nghĩ như vậy, cũng không còn thấy vướng mắc gì nữa.

***

Trên đỉnh cao ốc tập đoàn Sở Thị.

Kiều Vi Nhã nhàm chán đi tới đi lui trong phòng Tổng giám đốc. Sở Lạc Duy đang bàn việc với Sở Vi nên chẳng có ai đoái hoài gì tới cô.

Kiều Vi Nhã nhìn họ, không nhịn được lùi lại, lùi mãi lùi mãi tới cửa. Sở Lạc Duy liền ngẩng lên liếc một cái, nhưng cũng không ngăn cô ra ngoài.

Sau khi Kiều Vi Nhã ra được đến nơi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ở cạnh hai tên cuồng công việc đúng là chán chết đi được.

Lúc các thư ký trong phòng thư ký thấy cửa phòng Tổng giám đốc mở ra đều đồng loạt ngẩng lên nhìn, vừa hay lại nhìn thấy Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2826: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (7)
Lúc Kiều Vi Nhã ra ngoài, cửa thang máy cũng mở ra. Một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực bước ra khỏi đó, mái tóc xoăn lọn lớn, đôi guốc cao như thể hận trời cao giẫm xuống vang lên tiếng cộp cộp.

Người phụ nữ này tháo kính ra nhìn thư ký bên ngoài, “Tổng giám đốc của các người đâu, tôi muốn gặp anh ấy.”

Thư ký vội đứng dậy, “Cô Lam, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Kiều Vi Nhã đánh giá người phụ nữ này một lượt, đây là Lam Du Nhiên - là diễn viên đang nổi tiếng và là người tranh ngôi Ảnh hậu với Sư Niệm lần này, nhưng đã bị thua Sư Niệm chỉ vì thiếu đúng một phiếu bầu.

“Tôi còn phải hẹn trước sao?” Lam Du Nhiên phụt cười, thái độ kiêu ngạo vô cùng, “Tôi đến đây để nói chuyện với Sở Lạc Duy về vấn đề ký hợp đồng.”

Cô thư ký mỉm cười nói: “Xin lỗi, cô Lam không hẹn trước tạm thời không thể vào được, để tôi đi báo với Tổng giám đốc trước một tiếng đã.”

“Cô...” Lam Du Nhiên bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, kéo luôn ghế ngồi xuống, “Được thôi, giờ cô đi báo cáo đi, không thể có chuyện anh ấy không gặp tôi được.”

Cô thư ký lập tức đi gọi điện báo với Sở Lạc Duy.

Khóe miệng Kiều Vi Nhã giật giật, cái bà này kém chị Niệm Niệm nhà họ nhiều lắm thì có ấy.

“Này em gái kia, còn không đi rót nước cho Du Nhiên của chúng tôi đi.” Trợ lý đằng sau Lam Du Nhiên kiêu căng nói.

Kiều Vi Nhã nhìn ánh mắt của người trợ lý kia, theo phản xạ ngoảnh lại nhìn đằng sau, sau đó quay lại nhìn trợ lý, “Gọi tôi à?”

Cô thăng chức lên làm “em gái” từ bao giờ vậy?

“Không gọi cô thì gọi ai, có biết Du Nhiên của chúng tôi nổi tiếng đến thế nào không hả?” Mắt người trợ lý kia như mọc trên đầu luôn rồi.

Có thư ký đứng dậy, Kiều Vi Nhã liền đè cô ngồi xuống, khẽ mỉm cười, nâng gọng kính đen của mình lên, “Được, để tôi đi rót nước cho các người.” Nói xong, Kiều Vi Nhã liền quay người đi vào phòng trà nước.

Con mẹ này vừa nhìn đã thấy đáng ghét rồi, đặt biệt là lúc nhắc tới Sở Lạc Duy, ánh mắt như thể hận không thể đem ba chữ đó biến thành người cậu ta rồi ăn luôn vậy.

Kiều Vi Nhã rót một cốc nước lọc, nghĩ gì đó xong lại cho thêm một thìa muối rồi mới từ từ bê ra ngoài.

Thư ký trưởng nói với Sở Lạc Duy xong liền quay lại nhìn con công kiêu ngạo kia, “Cô Lam, hiện tại Tổng giám đốc vẫn đang bận việc với trợ lý đặc biệt, xin cô đợi một lát.”

“Tổng giám đốc của các cô dám bảo Du Nhiên của chúng tôi đợi á?” Cô trợ lý kia kêu lên oai oái.

Kiều Vi Nhã phụt cười, bảo Ảnh hậu hụt của các người đợi đấy thì sao nào? Sở Thị cái không thiếu nhất chính là mấy cái danh Ảnh đế với Ảnh hậu này. Lớn tuổi thì có ba cô với Triệu Uyển Uyển. Nhỏ tuổi thì có Sư Niệm vừa đoạt được danh hiệu Ảnh hậu đấy thôi. Một kẻ không được giải như cô ta vênh váo cái gì chứ?

Kiều Vi Nhã đi tới mỉm cười đặt cốc nước xuống, “Cô Lam, nước của cô đây.”

Lam Du Nhiên ngẩng lên nhìn Kiều Vi Nhã, nhưng chỉ là một ánh mắt khinh bỉ.

Kiều Vi Nhã thấy cô ta cầm cốc nước lên liền lùi lại một bước.

Mắt của Lam Du Nhiên quắc lên, miệng cốc từ từ lại gần môi cô ta. Kiều Vi Nhã khẽ cười nhìn cô ta uống, nhìn cô ta phun ra, mà khoảng cách này của cô vừa hay cũng có thể tránh được đống nước phun ra kia.

“A... Cô muốn tôi bị bỏng chết hả, cô bỏ cái gì vào đây đấy.” Lam Du Nhiên nhảy tưng tưng lên, sau đó cố gắng nhổ cái gì đó ra.

“À... Tôi nhớ ra rồi, bên phải là muối, không phải đường, xin lỗi, tôi bỏ nhầm mất rồi.” Kiều Vi Nhã tỏ vẻ tủi thân nói, nhưng cặp mắt sáng lấp lánh kia lại không hề thấy ý tủi thân hay áy náy nào trong đó.

“Cô...” Lam Du Nhiên định giơ tay lên đánh, nhưng cổ tay lại bị ai đó nắm lấy, còn Kiều Vi Nhã khoảnh khắc đó đã bị người ta kéo ra đằng sau lưng.

Kiều Vi Nhã ngẩng lên, trông thấy tấm lưng dày rộng của Sở Lạc Duy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2827: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (8)
Còn người đang nắm tay Lam Du Nhiên là Sở Vi.

Sở Vi hất mạnh tay Lam Du Nhiên ra, mỉm cười nói: “Sao thế này, cô Lam thế này là tới tận cửa gây sự đấy à?”

“Một thằng chó săn như anh có tư cách gì mà lên tiếng ở đây hả?”

“Chó săn? Cô nói ai đấy?” Kiều Vi Nhã đẩy Sở Lạc Duy ra, tức giận chất vấn.

Sở Vi lớn lên cùng với họ, ngay cả Sở Lạc Duy cũng coi anh ấy như anh em của mình, làm sao có thể cho phép kẻ khác nói anh ấy như vậy được?

“Nói ai người đó tự biết.” Lam Du Nhiên phụt cười.

“Phải, chó săn nói ai thì người đó biết.” Kiều Vi Nhã không ngờ con mụ này lại ngu như vậy, một cái bẫy như thế mà cũng bị lừa.

Cuối cùng Lam Du Nhiên cũng phản ứng lại được, cơn tức xộc lên đỉnh đầu: “Cô là cái thá gì, cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc bưng bê trà trước mà thôi.”

“Nói ai đấy?” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

“Sở tổng, đây chính là tố chất của nhân viên công ty các anh đấy à?” Lam Du Nhiên nhìn thẳng vào Sở Lạc Duy.

Trong mắt Sở Lạc Duy xen lẫn vẻ châm biếm, “Người tôi chiều, cô có ý kiến à, hôm nay đừng nói là cô ấy chỉ bê cho cô cốc nước, kể cả cô ấy có đưa cho cô một cốc axit, giờ tôi nói người khác đưa cho cô ấy, cô Lam có ý kiến gì không?”

Sở Lạc Duy nói liền một mạch như vậy khiến hầu hết mọi người đều kinh hãi.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, hôm nay Sở Lạc Duy phải hai mét tám ấy nhỉ, ra sức ghê.

Lam Du Nhiên nghe thấy anh nói vậy liền bị chọc tức đến mức ngực cũng phát run cả lên.

“Sở tổng, trong tay tôi đang nắm giữ tài nguyên kịch bản mà anh muốn có nhất. Tôi đã được đặc cách chọn làm nữ chính. Không ký hợp đồng với tôi, anh cũng đừng mong lấy được kịch bản.” Lam Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy cau mày lại, có thể thấy cậu ta thật sự rất muốn kịch bản đó, như vậy có phải là cô đã gây họa rồi không?

“Ai ya, ai đây nhỉ?” Sư Niệm đi từ thang máy ra, hai tay tùy tiện nhét trong túi áo, “Mạch Thụy, bao năm như thế rồi mà cô cũng vẫn chỉ có mỗi cái thủ đoạn đó lôi ra để uy hiếp người ta thôi à?”

Lam Du Nhiên quay phắt lại nhìn người vừa mới xuất hiện.

“Sư Niệm.”

“Trùng hợp quá, xin lỗi, hồi còn nhỏ là tôi đã cướp vai của cô, lần này lại cướp mất giải Oscar của cô nữa.” Sư Niệm cười rất giả tạo.

Lam Du Nhiên siết chặt hai tay mình, nhìn Sư Niệm với ánh mắt căm hận vô ngần, nhưng ngay giây sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường, cô ta nhếch miệng: “Phải, nhưng Sư Niệm à, con đừng tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ đấy mà xem.” Nói rồi cô ta lại ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Duy: “Sở tổng, nếu anh vẫn muốn lấy được kịch bản đó vậy thì tối nay chúng ta gặp nhau.” Nói xong cô ta cầm bút lên viết địa chỉ của mình, sau đó muốn nhét vào túi áo của Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy lùi lại một bước. Sở Vi đưa tay nhận lấy, cuối cùng Lam Du Nhiên đen mặt va vào Sư Niệm rồi bỏ đi.

“Tương lai vẫn còn dài lắm, chúng ta cứ từ từ mà đấu.” Sư Niệm mỉm cười nhìn Lam Du Nhiên đi vào thang máy.

“Mạch Thụy?” Kiều Vi Nhã nhìn Sư Niệm, tại sao cô lại cảm thấy cái tên này hơi quen nhỉ?

“Một đứa con gái hư đốn của một kẻ đốn mạt, mặc kệ đi.” Sư Niệm phất tay nói, “Họ nói em tới rồi nên chị lên đây.”

Sở Vi nhìn qua địa chỉ rồi đưa cho Sở Lạc Duy, nhưng lại bị Kiều Vi Nhã chộp mất, nhìn qua một cái lại chậc lưỡi, “Khách sạn cơ à, chỗ hay đấy.”

Sở Lạc Duy quăng cô một ánh mắt sắc lẹm rồi lại quay người đi vào phòng làm việc của mình.

“Trừng tôi cái gì chứ?” Kiều Vi Nhã trừng lại.

Sư Niệm đưa tay lên day trán mình, con bé ngáo ngơ này!

Sao nó lại có thái độ như muốn cậu ta đi như vậy chứ? Sở Lạc Duy chưa bị tức chết đúng là không dễ dàng gì, nhưng Sư Niệm cảm thấy chắc đó là chuyện ngay giây sau rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2828: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (9)
Sở Vi ra hiệu bảo hai cô đi vào, sau đó cũng vào theo.

Lúc này Sở Lạc Duy đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Kiều Vi Nhã thì thầm vào tai Sư Niệm, nói tên này chỉ đang vờ vịt màu mè thôi.

Sư Niệm đập tay với cô, tán thành cách nói này.

“Cái kịch bản gì kia quan trọng như thế sao?” Sư Niệm nhìn Sở Vi.

Sở Vi ngồi xuống trước mặt họ, nghĩ một lát rồi nói: “Năm ngoái lúc tới với cậu Hai tới Mỹ có gặp một nhà văn tự do. Khi ấy vì gặp phải tình huống đặc biệt, là ông ấy đã cứu chúng tôi, nhưng sau đó cũng vì chúng tôi mà ông ấy bị sát hại. Tác phẩm cuối đời của ông ấy lại bị người ta chiếm dụng phi pháp. Cậu Hai vẫn muốn giúp ông ấy lấy lại nó.”

Sư Niệm và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau. SởLạc Duycó thân phận đặc thù, chuyện bị truy sát thế này từ nhỏ đã có rồi, cho nên họ có bị đuổi đánh cũng là việc bình thường.

Nhưng lại có người chết vì cậu, đây chính là gông xiềng của cậu ấy.

“Không thể dựa vào pháp luật được sao?”

“Không được, người xâm chiếm bất hợp pháp chính là con trai của ông ấy, sau đó đổi tên người rồi bán ra với giá cao.” Sở Vi tiếp tục giải thích cho hai cô hiểu.

“Cho nên Mạch Thụy có thể lấy về được à?” Sư Niệm tỏ ra nghi ngờ.

“Cũng không phải là Lam Du Nhiên có thể lấy lại được mà nếu như có thể hợp tác với cô ta, chúng tôi có thể có được bản quyền của kịch bản phim đó, tới lúc đó công bố ra, viết thế nào là vấn đề của chúng tôi.” Sở Vi khẽ nhún vai.

Kiều Vi Nhã thầm ảo não, hình như cô lại vừa gây họa rồi.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy vẫn đang đứng dựa cửa sổ, đầu ngón tay cứ chọc chọc vào lòng bàn tay, “Vậy giờ phải làm sao đây?”

“Cậu Hai đi bán thân thôi.” Sở Vi vừa nói xong đã bị Sở Lạc Duy ném cho cái bút vào người. Cậu đưa tay bắt lấy, lại mỉm cười bỏ xuống.

“Thế sao anh không đi?” Kiều Vi Nhã trừng mắt với cậu ta.

Sở Vi tỏ ra vô tội, “Người người ta để ý đến không phải là anh, em kích động như vậy làm gì? Bảo cậu ấy đi bán thân có gì không bình thường sao?”

“Em...” Kiều Vi Nhã bị nghẹn họng, bỗng khựng lại.

“Em làm sao?” Sư Niệm cười tít mắt nói.

“Ý em là, cho dù cái bánh bao rau kia có bán thân thật cũng phải bán cho một người xinh đẹp chứ. Chị nhìn cái ả Lam Du Nhiên đó đi, không biết trát mấy tấn phấn lên mặt nữa.” Kiều Vi Nhã nói bằng giọng quyết đoán.

Nghe thấy vậy, cả Sư Niệm và Sở Vi đều quay ra nhìn chàng trai mặt đã đen sì bên cửa sổ bằng ánh mắt thương cảm.

Sở Vi đứng luôn dậy, “Phải rồi, tôi nhớ ra còn chút việc phải xử lý nốt, Sư Niệm có muốn đi không thì đi cùng luôn?”

“Đi cùng luôn đi, đi thôi.” Sư Niệm cũng đứng dậy, không muốn lát phải làm pháo hôi cho nên cũng nhanh chóng rời đi cùng Sở Vi.

Sở Lạc Duy sắc mặt thâm trầm nhìn Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã thấy hơi sợ, cho nên vô thức lùi lại phía sau, “Nhìn, nhìn tôi làm gì, tôi cũng nghĩ cho cậu thôi. Cậu thế này cũng phải cặp với cô nào xinh chứ.”

Sở Lạc Duy đen mặt đi tới cạnh cô. Kiều Vi Nhã hoảng sợ vô thức muốn lùi lại lại bị Sở Lạc Duy ôm lấy eo. Cô bỗng thốt lên, kính mắt cũng bị Sở Lạc Duy tháo xuống.

Gương mặt xinh đẹp của Kiều Vi Nhã lúc này hiện rõ trước mặt Sở Lạc Duy, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy tim như muốn ngừng đập. Dù đã nhìn mười mấy năm rồi nhưng Sở Lạc Duy vẫn không thể nào bình tĩnh nhìn thẳng vào vẻ đẹp ấy được.

Kiều Vi Nhã không khỏi nuốt nước bọt, hàng mi cong chạm vào hàng mi của cậu ấy.

“Cậu, cậu làm...” Kiều Vi Nhã căng thẳng tới nỗi nói lắp, chỉ vì chàng trai trước mặt cô đang đứng quá gần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2829: Bởi vì ba của cô là Sở Ninh Dực (10)
Sở Lạc Duy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể cậu có thể nhìn cô như vậy cả đời, nhưng lại muốn cứ thế này mà bóp chết cô luôn. Cô gái này lúc nào cũng nghĩ sẽ nhường cậu cho một người phụ nữ khác.

Một giây sau đó, Sở Lạc Duy bỗng đẩy cô ra, “Thấy cậu rồi còn có người phụ nữ nào được gọi là đẹp nữa. Cậu có thể giúp tôi tìm ai đó đẹp hơn cậu.”

“Ha ha ha, cậu đang khen tôi đấy hả?” Kiều Vi Nhã được thả ra, giải trừ tín hiệu nguy hiểm, không hề nghe ra hàm ý sâu sắc trong câu nói của Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy khựng lại một chút, thôi bỏ đi vậy, cậu có thể trông mong gì vào cái cô ngốc này chứ?

“Haiz, không đúng, chẳng lẽ người trong lòng cậu còn đẹp hơn tôi nữa à?” Kiều Vi Nhã đuổi theo, cô vẫn luôn tin vào chuyện cậu đã có người thầm mến của mình.

Sở Lạc Duy dừng bước. Kiều Vi Nhã đâm vào lưng cậu liền kêu “ai da” một tiếng. Sở Lạc Duy ngoảnh lại lạnh lùng liếc cô, “Khí chất hơn cậu..”

Kiều Vi Nhã: “...”

Thế có nghĩa là cậu ta đang nói cô không có khí chất đấy hả?!

“Này, có biết nói chuyện không thế. Cậu cứ nói chuyện kiểu này thì sẽ bóp chết câu chuyện đấy có biết không?” Kiều Vi Nhã đi theo sau lớn tiếng nói.

Sở Lạc Duy không đoái hoài gì tới cô, giờ cậu chỉ muốn bóp chết câu chuyện này, lại càng muốn bóp chết cô hơn thôi.

“Nói chuyện cho tử tế.” Sở Lạc Duy trầm giọng.

“Ai không nói chuyện tử tế cậu biết không? Cậu biết không? Người già nghe không hiểu, cậu biết không? Chắc cũng không biết chứ gì.” Kiều Vi Nhã phụt cười, làm một cái mặt quỷ sau lưng Sở Lạc Duy, “Tôi đi tìm ba tôi đây, không thèm chơi với cậu nữa.”

Đúng lúc lắm, giờ cậu cũng không muốn đoái hoài đến cô chút nào.

Sở Lạc Duy ngồi xuống ghế, day day trán mình, cậu phải lấy được quyền sáng tác của tác phẩm kia về. Cậu là con trai của Sở Ninh Dực, cậu có thể làm được mọi việc. Dù sao thì ba cậu cũng là Sở Ninh Dực cơ mà.

Nói đi nói lại cũng đều là câu nói này.

***

Kiều Vi Nhã tới tầng 23, đó là tầng của phòng điện ảnh và truyền hình, hôm nay vừa hay Phong Phong cũng tới bàn về bộ phim mới với Triệu Uyển Uyển. Thời gian thấm thoát trôi quá, nhưng Triệu Uyển Uyển vẫn xinh đẹp như vậy, lúc đứng với Sư Niệm trông càng giống hai chị em hơn.

Điều khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy khó hiểu nhất chính là mối quan hệ giữa Triệu Uyển Uyển và Sư Hạ Dương. Giờ đây Triệu Uyển Uyển cũng đã hơn bốn mươi rồi nhưng vẫn một mình lẻ bóng, không có bất cứ tin đồn nào. Sư Hạ Dương cũng không lấy vợ nữa, thậm chí vì chuyện này mà cha mẹ Sư còn muốn cắt đứt quan hệ với anh ta.

Lúc Sư Niệm mười mấy tuổi cũng vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ một trận với họ. Đó là lần đầu tiên cô nổi giận với Sư Hạ Dương, cũng là lần đầu tiên nổi giận với Triệu Uyển Uyển, nhưng hai người này vẫn giữ vững mối quan hệ anh rể và em vợ, thật kỳ diệu. Họ chỉ hết lòng với một người duy nhất đó chính là Sư Niệm.

Sau khi Kiều Vi Nhã đi vào, cô mệt mỏi ngồi xuống cạnh Phong Phong, nhoài lên lưng ba mình.

Phong Phong ngoảnh lại, khóe miệng mang theo ý cười, “Sao thế, thằng nhóc Sở gia lại bắt nạt con hả?”

“Ba, con vừa gây họa mất rồi.” Kiều Vi Nhã khẽ nói.

Phong Phong ôm con gái ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ buồn rầu của con bé, “Làm sao thế, có họa gì mà thằng nhóc họ Sở kia không thể gánh cho con được.”

Lúc này Sư Niệm đang ăn hoa quả, cô xì một tiếng. “Chẳng phải chỉ là đắc tội với con khốn Mạch Thụy kia thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ?”

“Nhưng bản quyền tác giả kịch bản phải làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã ảo não nói. Lúc nãy ở trên lầu cô không nói nhưng không có nghĩa là cô không để tâm tới chuyện đó.

“Bản quyền tác giả kịch bản gì cơ?” Phong Phong cất tiếng hỏi.
 
Top