Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2810: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (1)
Bạn nhỏ Kiều Vi Nhã: “...”

Câu này bối rối quá.

“Ba tớ bận lắm.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên. Ba cô bé bận lắm, bận mọc nấm ở nhà.

Triệu Hân Hân vừa ăn vừa đi, tỏ ý không tin lắm, “Mẹ cậu là quân nhân to như thế, ba cậu bận hơn mẹ cậu nữa hả?”

Kiều Vi Nhã tiếp tục cười ngốc, bận coi mẹ bé là thần tượng mà.

Bạn nhỏ Sở Lạc Duy cả ngày duy trì vẻ mặt cả thế giới đừng đến gần mình, nhưng Kiều Vi Nhã lại rất vui vì có Triệu Hân Hân làm bạn cùng bàn. Có vẻ như hai bé có nhiều chuyện để nói lắm, nói mãi không hết.

Vì thế sắc mặt Sở Lạc Duy lại càng khó coi hơn.

Sở Vi cứ trầm lặng mãi. Cậu Hai như thế này sớm muộn gì cũng chôn nhóc mất thôi.

Buổi chiều tan học, Sở Ninh Dực tới đón lũ nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của con trai, lại nhìn Sở Vi, sau đó mới khởi động xe.

“Thời gian tới ba và mẹ con phải đi công tác, đến lúc đó thím Vu sẽ đưa mấy đứa đi học.” Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa nói.

“A, thế thì phải đi bộ rồi, xa lắm.” Kiều Vi Nhã tỏ ý bé phải đi tìm bác Ba mới được.

Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc nhìn bé, “Đã béo còn lười, một thời gian nữa cậu sẽ thành Triệu Hân Hân.”

Sở Vi: “...”

Cuối cùng thì ngoài nhóc ra, lại có thêm một người nữa trúng đạn rồi.

“Cậu mới béo ấy, ai mà không đi bộ được chứ.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng.

Sở Vi nghĩ, điểm yếu lớn nhất của Kiều Vi Nhã là khích tướng cô bé bằng cách nào cũng có tác dụng.

Ở một góc mà Kiều Vi Nhã không thấy được, Sở Lạc Duy cười rất đắc ý.

Cô ngốc này, rốt cuộc vẫn quá ngốc, quá ngây thơ.

Lần công tác này vốn là Thủy An Lạc và Tân Nhạc phải tham gia hội thảo nghiên cứu. Nhưng Sở Ninh Dực lấy lý do vợ mình cứ xểnh ra một cái là gây họa, anh dứt khoát quyết định tham dự một cuộc họp nhỏ ở chi nhánh bên Mỹ luôn.

Cho nên trong nhà tạm thời chỉ có thím Vu và ba đứa trẻ.

Ba đứa trẻ cũng bắt đầu kỷ nguyên mới, đi bộ tới trường.

Ban đầu Kiều Vi Nhã chẳng chịu đi đường cho hẳn hoi, bị Sở Lạc Duy vừa dắt tay vừa kèm kẹp mới chịu đi vào trong.

Nhưng Kiều Vi Nhã không ngờ rằng, lần này cô bé phải đi bộ tới khi em trai ra đời, đi bộ tới năm lớp hai, đi bộ tới năm lớp ba, sau đó, đi bộ tới ghế sau xe của Sở Lạc Duy.

Ngày Kiều Nhã Nguyễn sinh em bé, Kiều Vi Nhã không đi học mà ngồi ở hành lang bệnh viện nhìn ba bé đi tới đi lui như một con ruồi mất đầu vậy.

Bạn nhỏ Kiều Vi Nhã có chút thất vọng, hình như ba bé thích em trai hơn rồi.

“Cậu sốt ruột cái gì? Không thể ngồi tử tế được à?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

Phong Phong quay đầu lườm Sở Ninh Dực một cái, sau đó tiếp tục xoay vòng vòng.

Kiều Vi Nhã từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, nghịch nghịch bàn tay nhỏ, nhưng một khắc sau Sở Lạc Duy đã nắm lấy tay bé.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, phát hiện ra Sở Lạc Duy căn bản không nhìn bé. Nhưng Kiều Vi Nhã cười rồi, ít nhất còn có một người luôn bên cạnh bé.

Kiều Nhã Nguyễn sinh thường, ba tiếng sau, một bé trai mập mạp đã đến với thế giới này.

Kiều Nhã Nguyễn được đưa tới phòng hồi sức, đứa bé cũng được đưa đi cùng. Kiều Vi Nhã được Phong Phong bế, cứ nhìn chăm chăm vào bé trai mập mạp đang nằm khóc oe oe trên giường, bàn tay nhỏ của bé muốn chạm vào em trai nhưng lại không dám.

Đầu Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn ướt, nhìn Phong Phong và Kiều Vi Nhã. Lần này, cuộc đời cô viên mãn rồi.

Thủy An Lạc cúi người trêu bé trai vẫn khóc đến hết hơi kia, “Đặt tên chưa?”

“Phong Tỉ Triệt.” Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đầu mày khóe mắt đều lộ rõ vẻ dịu dàng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Lần này, bất kể là Kiều Nhã Nguyễn hay Tân Nhạc, cuộc đời họ đều viên mãn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2811: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (2)
Sân bay quốc tế thành phố A, trong đám người qua lại không ngừng có một thân hình nhỏ xinh nhanh chóng dời khỏi vị trí của mình.

“Hôm qua Ảnh hậu Triệu Tư Niệm đã giành được giải thưởng Oscar, ba giờ chiều nay sẽ quay lại thành phố A. Suốt đường đi, đồng hành với cô là Tổng giám đốc Sở Lạc Duy của tập đoàn Sở Thị!”

Cửa ra của chuyến bay tư nhân có rất đông phóng viên bao vây. Ai cũng biết, Tổng giám đốc Sở Lạc Duy của tập đoàn Sở Thị dù đi đến đâu cũng đều có trợ lý riêng lái xe hoặc lái máy bay. Vị tổng giám đốc này không bao giờ ngồi xe của bất cứ ai, lại càng đừng nhắc đến cái loại phương tiện giao thông dân dụng như máy bay thế này.

May mà Sở gia có tiền nên mới có thể để cho quý công tử này hoang phí như thế.

“Đến rồi đến rồi!!!”

Có người hô lên, cả đám người lại càng đùn đẩy chen chúc nhau. Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo cánh dơi rất lớn, đeo kính râm to bản, tóc búi thành một cái bánh bao sau đầu.

Lối ra xuất hiện một chàng trai đeo kính đen, đi bên cạnh cậu là một cô gái vóc người nóng bỏng cũng đeo kính đen. Không biết hai người họ đang nói gì mà cậu lại nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh.

“Cậu thấy chưa, tôi có nói sai đâu, sự kiện lớn như thế này làm gì có chuyện Tiểu Bất Điểm không đến! Nói đi, một tuần liền hai người không nói chuyện rồi, cậu vẫn còn nhịn được nữa hả?” Sư Niệm cười khanh khách nói.

Sau khi Sư Niệm tiến vào giới giải trí liền lấy họ của mẹ mình, đổi nghệ danh thành Triệu Tư Niệm.

Sắc mặt của Sở Lạc Duy càng trở nên khó coi hơn.

“Thật ra nghĩ kỹ lại thì hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, sao con bé vẫn còn chưa chịu hiểu ra chứ?” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Duy với ánh mắt hơi thương cảm.

“Cậu ta não tàn!” Sở Lạc Duy vừa nói, đám người kia đã vây tới.

“Cô Triệu, xin hỏi lần này cô với cậu Sở cùng tham dự buổi lễ trao giải Oscar thật sự chỉ là vì quan hệ công việc thôi sao?”

“Cô Triệu! Xin hỏi cô với cậu Sở có phải là sắp có chuyện tốt rồi đúng không?”

“Cậu Sở! Lần này cậu về nước tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, cậu có điều gì muốn nói không?”

“Tại sao cậu Sở lại chọn tiếp nhận Sở Thị vào năm mười tám tuổi? Nghe nói cậu vẫn còn đang đi học, như vậy liệu có ảnh hưởng gì không?”

Sở Lạc Duy không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào cái bóng người nào đó vẫn nhảy lên nhảy xuống phía trước mặt mình, tâm tình mới khá hơn được một chút.

“Ôi chao, người ta vẫn tới kìa.” Sư Niệm nhỏ giọng nói thầm bên tai Sở Lạc Duy, cảm giác vô cùng thân mật.

“Chị Niệm Niệm! Em ở đây! Em ở đây!” Kiều Vi Nhã rất tức giận, vì sao cả ba và mẹ của cô đều cao như thế mà chiều cao của cô cứ mãi dừng ở mức một mét sáu mươi chín vậy, cho cô thêm một centimet nữa không được sao?

Chị Niệm Niệm?

Sắc mặt vừa mới khá hơn được một chút của Sở Lạc Duy lập tức thay đổi.

Sư Niệm cảm nhận được người bên cạnh bắt đầu tỏa ra khí lạnh liền lui về sau một bước theo bản năng. Sở Vi từng nói: Khi bạn trở thành người mà Kiều Vi Nhã chú ý đến thì việc đầu tiên phải làm chính là tránh xa cậu Hai ra, nếu không... chắc chắn bạn sẽ là người xui xẻo!

“Về chuyện của cô Triệu, buổi chiều nay sẽ có tổ chức một buổi họp báo, đến lúc đó mọi câu hỏi sẽ được trả lời!” Sở Lạc Duy nói, sau đó bước nhanh ra khỏi đám người.

Sư Niệm: “...”

Này, cô vừa mới về còn chưa kịp nghỉ ngơi cơ mà, ai nói cô có họp báo vậy hả?

“Sở Lạc Duy! Cậu đứng lại đó cho tôi!” Sư Niệm nổi giận hô lớn, dứt khoát đuổi theo.

Sở Lạc Duy lướt qua đám người, đưa tay túm lấy cô gái nào đó rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.

“Này này này! Cậu làm cái gì thế hả? Chị Niệm Niệm còn chưa đuổi theo kịp kìa!” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

Tài xế dừng xe trước cửa, Sở Lạc Duy dứt khoát quẳng Kiều Vi Nhã vào xe: “Sở Vi ở phía sau.” Ý là cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho Sư Niệm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2812: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (3)
Lúc Sư Niệm đuổi đến nơi thì đã chẳng thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa rồi, nhưng may đã có Sở Vi dừng xe trước mặt cô.

Sư Niệm tức giận lên xe: “Con bà nó, cậu ta càng ngày càng nhỏ nhen!”

Sở Vi cho xe chạy, bỏ lại những phóng viên kia: “Vậy nên ngàn vạn lần không nên đi cùng với cậu Hai, sẽ chết rất thảm đấy!” Sở Vi mười chín tuổi đã trở thành một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn, chỉ cần mỉm cười là không biết có thể làm bao nhiêu em gái mê muội.

Sư Niệm bám vào ghế trước nhìn Sở Vi đang lái xe: “Này, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc vào giới giải trí chưa, mấy người yêu nghiệt các cậu thực sự không muốn giải cứu tôi một chút sao? Nhìn cái đám người đóng cặp với tôi, tôi muốn khóc quá đi mất.”

Sở Vi khẽ cười: “Cô đang nói đến chú Tư hả? Chú Tư từng đóng cặp với không ít người đâu đấy.”

“Đó là ba tôi, sao giống nhau được?” Sư Niệm trợn trắng mắt nói: “Quên đi, trước hết cậu nói cho tôi biết hai người họ làm sao mà cãi nhau đã? Nguyên một tuần không hề nói chuyện với nhau rồi.”

“Tuần trước có kết quả thi đại học rồi. Cậu Hai không nói với Vi Nhã, tự tiện đổi nguyện vọng của cô ấy thành Đại học Q. Lúc đầu Vi Nhãn đăng ký nguyện vọng vào khoa Báo chí của Đại học B, cô biết Đại học B xem trọng viết lách mà, khoa Báo chí bên đó cũng khá.”

“Hai trường đó chẳng phải ở đối diện nhau sao? Cả ngày lẫn đêm đều đối mặt có chỗ nào khác nhau chứ?”

“Vi Nhã cũng nói thế, nhưng mà cậu Hai vẫn nhất quyết ép cô ấy học Đại học Q. Vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận, cậu Hai liền chạy qua Mỹ.”

“Hai kẻ này đúng là rảnh đến đau trứng!” Sư Niệm ngồi về chỗ, nghĩ đến cuộc họp báo lại muốn đập đầu tự tử chết đi cho rồi.

***

Cùng lúc đó, chiếc xe phía trước lại yên tĩnh như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Kiều Vi Nhã vẫn nhìn ra bên ngoài không thèm để ý đến ai kia. Sở Lạc Duy nhìn cô mấy lần, thế nhưng vẫn không được đáp lại dù chỉ là một ánh mắt.

Thế cho nên cậu cũng lười nói chuyện.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài đổ xuống mặt đất nóng như thiêu như đốt, điều hòa trong xe cứu rỗi cô về mặt nhiệt độ thể xác, thế nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn cháy phừng phừng.

“Khoa Báo chí của Đại học Q cũng nổi tiếng trong nước.” Rốt cuộc lần này Sở Lạc Duy nhận thua, lên tiếng trước.

“Ôi chao, nói dễ nghe quá nhỉ! Khoa Kinh tế của Đại học B cũng rất có danh tiếng đấy, sao cậu không học Đại học B đi? Cậu là cái đồ gia trưởng, cậu dựa vào cái gì mà đòi quyết định thay tôi hả, cậu là gì của tôi chứ?” Kiều Vi Nhã hằn học nói.

Sở Lạc Duy siết chặt hai bàn tay, đôi mắt lạnh lùng trong suốt nhìn chằm chằm cô. Cậu là gì của cô? Câu hỏi này hay lắm.

“Ngu ngốc!” Sở Lạc Duy dứt khoát quăng một câu.

Kiều Vi Nhã nghiến răng nhìn: “Cậu không phải đồ ngốc, cậu thì giỏi rồi. Cậu thông minh tuyệt đỉnh rồi. Cái danh con lừa già ngu ngốc tặng cho cậu nhé? Hay là cậu lên đỉnh Quang Minh chạy một vòng đi, nói không chừng độ cao so với mặt nước biển của đỉnh Quang Minh lại cao thêm được một mét tám mươi sáu đấy!”

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô: “Tài ăn nói này học báo chí làm gì, cứ đi làm chó săn luôn đi có hơn không.”

“Sao nào, chờ tôi cho nổ tin tức về Sở tổng nhé? Hay là xem hôm nay cậu lại nhận được món quà gì từ mấy cô hoa hậu giảng đường kia?” Kiều Vi Nhã bật cười: “Lần này lại lừa được bao nhiêu cô gái nữa đây?” Tốn thời gian lừa gái đến mức không có thời gian nói chuyện với cô cơ mà!

Ghê tởm!

Quá ghê tởm!

Xe lái vào khu nhà, Sở Lạc Duy dừng xe lại rồi nhìn Kiều Vi Nhã từ trên xuống dưới: “Có thời gian luyện cái miệng như pháo này của cậu thì chẳng bằng để thời gian mà luyện trí thông minh của cậu đi còn hơn!”

“Này... Sở Lạc Duy! Cậu mắng ai đấy hả?” Kiều Vi Nhã đóng sầm cửa xe rồi đuổi theo: “Cậu nói rõ ràng cho tôi! Sở Lạc Duy...”

Lúc này Sở Lạc Nhất đang ôm dưa hấu vừa ăn vừa xem tin tức, thấy hai người họ đi lên lầu liền bĩu môi. Bất Điểm vẫn cứ như vậy, lúc nào cũng bị anh trai của cô dắt mũi hết, thôi thì cô cứ xem tivi tiếp vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2813: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (4)
Sở Lạc Duy về phòng, dứt khoát cởi nút áo sơ mi của mình ra rồi tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.

“Sở Lạc Duy...” Kiều Vi Nhã duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay của cậu.

Sở Lạc Duy quay lại, quơ quơ quần áo đang cầm trong tay: “Tôi muốn đi tắm, cậu muốn tắm cùng với tôi à? Tôi cũng không ngại tắm uyên ương đâu!” Câu nói này mới nghe thì có vẻ như đang đùa giỡn nhưng lại mang theo sự nghiêm túc mà người khác không thấy được.

“Lưu manh.” Kiều Vi Nhã biết người này có bệnh thích sạch sẽ đến mức thái quá, cho nên cô chỉ mắng một câu rồi đi xuống lầu.

Sở Lạc Duy giật khóe môi của mình, âm thầm nhắc nhở bản thân, cô vẫn chưa đủ mười tám đâu, còn nhỏ lắm.

Kiều Vi Nhã xuống lầu rồi ngồi bên cạnh Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất cầm cái thìa khoét một miếng dưa hấu qua cho cô: “Chẳng phải em đi đón chị Niệm Niệm sao?”

“Giữa đường gặp phải một tên cướp!” Kiều Vi Nhã ôm gối nói.

Sở Lạc Nhất thản nhiên ồ một tiếng, thế quái nào gặp phải cướp mà lại nghe lời đi theo tên cướp kia thế hả?

Kiều Vi Nhã nhìn di động của Sở Lạc Nhất vang lên, sau đó lại thấy cô cười híp mắt trả lời tin nhắn.

“Người yêu trên mạng của chị vẫn chưa xong đời hả?”

“Xong là xong thế nào, coi thường yêu qua mạng đấy à?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã: “Phải rồi, thế em thật sự phải học Đại học Q à?”

“Em có thể làm gì được nữa đâu? Báo danh xong xuôi hết rồi!” Kiều Vi Nhã nằm lăn ra ghế nhìn trần nhà.

Sở Lạc Nhất nghĩ, kỳ thực Kiều Vi Nhã vẫn còn nhỏ, hoàn toàn có thể đợi một năm nữa thi lại, đáng tiếc cứ hễ có chuyện dính đến anh trai cô là đầu của Kiều Vi Nhã lại không hoạt động được.

Kiều Vi Nhã cầm điều khiển lên rồi tùy ý chuyển kênh: “Chị thì sao?”

“Vẫn ổn nè.”

“Tập tranh con đường cầu vồng của họa sĩ trứ danh Sunmer trong năm giây đã giao dịch được năm nghìn vạn, đại thần, cầu bao nuôi!”

Sở Lạc Nhất chỉ chỉ lên phía trên: “Người bao nuôi em xuống rồi kìa.”

“Hừ, bảo cậu ta bao nuôi em thì em thà chết đói còn hơn!” Kiều Vi Nhã ghét bỏ nói.

Sở Lạc Nhất nhìn Sở Lạc Duy vừa mới tắm rửa xong ngồi xuống trước mặt họ, tắm xong rồi mà nhìn sao cũng thấy đẹp trai, đã có thể vượt qua cả ba họ luôn rồi.

“Cậu mập như thế mà cũng có thể chết đói được hả?” Sở Lạc Duy bật cười rồi cầm lấy điều khiển, bắt đầu đổi kênh: “Ba mẹ đâu rồi?”

“Đi làm rồi, có người chạy qua Mỹ nên tất nhiên là ba phải tới công ty rồi.” Sở Lạc Nhất chậc chậc lưỡi nói.

“Phải rồi, hôm qua em nghe ba mẹ nói muốn để anh ra ngoài ở. Mẹ đã cho người dọn dẹp căn nhà ở gần Đại học Q rồi.” Sở Lạc Nhất nói.

Sở Lạc Duy gật đầu, sau đó đứng dậy, kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy theo.

“Làm cái gì đấy?” Kiều Vi Nhã dùng sức lắc lắc cánh tay của mình.

“Yên tâm đi, cậu như vậy có bán cũng chẳng ai mua, sợ cái gì?” Sở Lạc Duy vừa nói vừa kéo Kiều Vi Nhã ra ngoài.

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, anh Hai, anh có chắc là làm vậy anh có thể theo đuổi được vợ mình không thế?

“Rốt cuộc là đi đâu chứ hả? Cậu để tôi nghỉ ngơi một chút thì cậu chết à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói, đột nhiên lại bị người ta giật kính mắt ra, để lộ gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô. Kiều Vi Nhã khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này Sở Lạc Duy cũng đã mở cửa xe rồi.

“Xấu xí.” Cô ở bên ngoài như vậy cậu không phản đối, nhưng khi đứng trước mặt cậu thì hoàn toàn không cần thiết.

Kiều Vi Nhã rất đẹp, thế cho nên thời đi học bị không ít người quấy rầy. Lần nghiêm trọng nhất là lúc học cấp ba từng bị một tên côn đồ bắt cóc. Lần đó Sở Lạc Duy vì cứu cô mà còn bị chém một dao phải nằm viện rất lâu. Bắt đầu từ lúc đó Kiều Vi Nhã đi đâu cũng đeo kính gọng đen to bản, hoàn toàn có thể che hết khuôn mặt của cô.

“Vâng cậu đẹp, cậu thì đẹp quá mà, một thằng con trai mà như một đứa con gái, tự hào ghê.” Kiều Vi Nhã tức giận lên xe rồi đóng sầm cửa xe lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2814: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (5)
Sở Lạc Duy cong môi cười, sau đó lại lái xe đi.

Sở Lạc Nhất đuổi tới cửa, thấy Kiều Vi Nhã tự động ngồi lên xe thì chỉ biết lắc đầu. Quả nhiên cô đoán đúng rồi, chỉ cần chuyện dính tới anh trai là Tiểu Bất Điểm sẽ chẳng có suy nghĩ đi phản đối luôn.

Xong đời rồi, xong đời rồi~

Lúc Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã tới căn hộ bên cạnh trường học thì người giúp việc đã quét dọn xong xuôi cả rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.

Kiều Vi Nhã vòng trong nhà hai vòng thấy người con trai kia vào bếp rót nước liền nằm bám cửa nhìn cái bóng người cao hơn một mét tám đó: “Cậu không ở lại trường à?”

“Với thành tích của tôi thì chỉ cần tới học các môn chính không cần phải ở lại trường, cậu cũng tới đây ở luôn đi.” Sở Lạc Duy nói thẳng.

“Hừ, ai muốn ở chung với cậu chứ! Tôi có bị ngu đâu. Không có việc gì tự dưng dâng tới cửa cho cậu bắt nạt, cậu nghĩ tôi bị đần chắc?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt nói, sau đó xoay người ra khỏi bếp thì lại tiếp tục quan sát căn hộ này.

Lần này Sở Lạc Duy không tiếp tục bắt ép nữa, tính tình Kiều Vi Nhã hơi khó chịu, buổi tối ngủ chắc chắn không chịu nổi bất cứ tiếng động nào. Sớm muộn rồi cô cũng sẽ quay về đây, cậu chỉ cần chời tới lúc đó thôi.

Căn hộ này là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, phòng học và làm việc được thiết kế đặc biệt cho Sở Lạc Duy, cậu cần một phòng học lớn.

“Không giữ người giúp việc sao? Sở Vi cũng không tới à?” Kiều Vi Nhã tò mò, vị công tử này có thể sống một mình được hả?

“Sở Vi ở nhà đối diện.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Quả nhiên, cậu Hai không có Sở Vi là không được, cô nghĩ quá nhiều rồi.

“À phải rồi, Triệu Hân Hân học Đại học B đấy.” Nhắc tới chuyện này, Kiều Vi Nhã lập tức nổi giận: “Tôi vốn định học chung với cậu ấy, đều tại cậu hết.”

“Chẳng phải là ở phía đối diện thôi sao, muốn gặp lúc nào mà chẳng được?” Sở Lạc Duy nói rồi bưng nước đi qua, đặt lên bàn.

Kiều Vi Nhã nổi giận: “Vậy cậu sửa đơn nguyện vọng của tôi làm gì? Để bắt nạt tôi, cậu cũng chịu khó dốc hết tâm sức mưu kế ra đấy nhỉ.”

Sở Lạc Duy ngồi xuống ghế sofa, mở tivi xem tin tức: “Bắt nạt cậu cần mưu kế? Thôi đừng có đề cao chỉ số thông minh của cậu nữa.”

“Chỉ số thông minh của ông đây là một trăm tám mươi!”

“Lúc tôi mười tuổi đã được một trăm tám mươi rồi!” Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, nhàn nhạt nói.

Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, mở ngăn kéo tìm đồ ăn vặt, vẫn là bà Vu yêu cô nhất biết chỗ nào cũng phải để đồ ăn vặt cho cô.

“Cho nên cậu tính đi tạo phúc cho đỉnh Quang Minh chứ gì?”

Trong tivi đang chiếu buổi phỏng vấn của Sư Niệm.

“Cho nên về chuyện tại sao lần này Sở tổng lại qua Mỹ với tôi, thật ra hoàn toàn là vì công việc hết. Hơn nữa mọi người cũng biết rõ tình bạn giữa chúng tôi. Ba nuôi của tôi là Phong Phong đồng thời cũng là chú Tư của cậu ấy, vậy nên xét về mặt quan hệ thì chúng tôi là chị em, không có bất cứ quan hệ yêu đương nào cả. Theo như những gì tôi được biết thì Sở tổng đã có người trong lòng rồi, vậy nên hy vọng mọi người đừng tiếp tục gán ghép chúng tôi nữa. Dù sao nếu để cô Sở sau này biết được cũng không hay.”

Người trong lòng?

Kiều Vi Nhã khựng lại một chút, cậu ta có người mình thích rồi?

Trong lòng Kiều Vi Nhã có chút chua xót, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thấy chuyện này có liên quan gì tới cô đâu?

Sở Lạc Duy chuyển kênh, lười nghe Sư Niệm tiếp tục nói hươu nói vượn.

“Này Sở Lạc Duy! Cậu có người trong lòng nữa cơ à, sao không nói cho tôi biết?” Kiều Vi Nhã cố gắng đè xuống cảm giác chua sót khó hiểu trong lòng, sau đó ôm bả vai Sở Lạc Duy như thể anh em mà hỏi.

Sở Lạc Duy không thèm quay đầu lại, tiếp tục nhàm chán đổi kênh: “Có liên quan gì tới cậu?” Cả thế giới này đều biết, chỉ có con bé ngốc nghếch này là chẳng biết gì hết thôi!

Một câu của Sở Lạc Duy khiến Kiều Vi Nhã nhất thời im lặng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2815: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (6)
Kiều Vi Nhã lắc mạnh đầu một cái, quăng đi những suy nghĩ không nên có trong đầu. Sở Lạc Duy có người trong lòng là chuyện tốt, như vậy cậu ta sẽ không tiếp tục bắt nạt cô nữa.

“Bánh Bao Rau, tôi nói thật với cậu này! Về sau cậu đối xử với người trong lòng nhớ ngàn vạn lần phải kìm nén cái tính tình của cậu lại nghe chưa. Không phải ai cũng có thể chịu được cái tính thối hoắc này của cậu đâu!” Kiều Vi Nhã nghiêm trang nói.

Sở Lạc Duy câm nín nhìn cô, tiếp tục chuyển kênh: “Cậu cho rằng tất cả con gái trên đời này đều ngu ngốc đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng như cậu sao?”

Kiều Vi Nhã hơi đổi sắc mặt, dứt khoát đứng dậy cầm gối ôm đập vào đầu Sở Lạc Duy: “Tự cậu đi mà xem! Con mẹ nó tôi có điên mới ở lại cái chỗ này.”

Sở Lạc Duy không nhúc nhích, nhìn gối ôm lăn từ đầu mình xuống mặt đất, nghe tiếng cửa nhà bị đóng sầm lại.

Sở Lạc Duy hơi khom người nhặt gối ôm lên, sau đó thấp giọng nói: “Ngu ngốc.”

Người con gái khác có ai đáng để cậu nói tới một câu không. Ba mẹ của cậu cũng chung sống với nhau như vậy nhưng cô gái ngốc nghếch kia lại hoàn toàn không hề hình ra.

Thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, lớp cấp ba của bọn họ tổ chức họp lớp một lần. Người khởi xướng đương nhiên sẽ không phải là lớp trường Sở Lạc Duy mà là lớp phó.

Lúc Kiều Vi Nhã nhận được thông báo liền vui vẻ đồng ý. Dù sao chẳng bao lâu nữa đã mỗi người một nơi rồi, bốn biển năm châu, đâu đâu cũng có.

“Vậy cậu báo với Sở Lạc Duy nhá!” Triệu Hân Hân nói như vậy trong điện thoại.

“Sao tớ phải nói với cậu ta, sao cậu không đi mà nói?” Kiều Vi Nhã nằm trên ghế sofa nhìn em trai mình chơi game. Đột nhiên chân của cô bị Phong Phong đẩy ra. Sau khi Phong Phong ngồi xuồng thì Kiều Vi Nhã quả quyết đặt chân mình lên đùi ba.

“Chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã ở cùng một chỗ sao, còn bắt tới gọi điện nữa là sao, tốn tiền lắm.” Triệu Hân Hân cười tít mắt nói.

“Vậy cậu đi mà tìm Sở Vi ấy, hai người bọn họ cả ngày Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu đó!” Kiều Vi Nhã vừa nói xong thì đầu bên kia đã cúp máy: “Hừ, lá gan nhỏ thế không biết.” Triệu Hân Hân thầm mền Sở Vi mấy năm nay nhưng không hề nói ra, chuyện này Kiều Vi Nhã cũng biết.

“Tham gia cái gì?” Phong Phong dựa vào sofa hỏi.

“Họp lớp đó ba, tới lúc khai giảng mọi người lại chạy khắp Đông Tây Nam Bắc.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

“Chị, em cũng muốn đi!” Bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt lập tức nói. Đứa bé này trông rất giống Phong Phong nhưng nếu so ra thì vẫn sắc nét hơn.

“Nhóc phá hoại như em đòi đi làm cái gì, đi mà báo với anh Hai của em rằng tối mai phải đi họp lớn đấy.” Kiều Vi Nhã nói, vẫn không đứng dậy.

“Sao chị lại không đi?” Phong Tỉ Triệt đứng dậy, bỏ trò chơi xuống rồi đi ra bên ngoài.

Kiều Vi Nhã nghĩ, còn lâu cô mới đi, người ta đã có người trong lòng rồi cô còn đi làm gì.

Phong Phong nhướng mày nhìn con gái: “Làm sao thế? Vẫn chưa làm lành với nhau à?”

Kiều Vi Nhã đột nhiên ngồi phắt dậy, một tay vòng qua cổ ba mình: “Ba không biết chuyện cái bánh bao kia có đối tượng thầm mến à? Hôm nay con bất ngờ nghe thấy chị Niệm Niệm nói ra cái chuyện ghê gớm này đấy.”

Phong Phong âm thầm ui chao một tiếng trong lòng, tự dưng thấy hài lòng một cách khó hiểu, cái bánh bao rau kia thế này là tự lấy đá đập chân mình rồi.

“Nó cũng đã mười tám rồi, có người thầm mến không phải cũng là chuyện bình thường thôi sao?” Phong Phong từ chối thừa nhận đối tượng kia là con gái của mình.

“Nói cũng đúng, cơ mà với cái tính cách đó của cậu ta thì cũng chỉ có thể thầm mến thôi! Tỏ tình rồi cũng đâu có ai đồng ý cậu ta chứ.” Kiều Vi Nhã nói như thật.

Tại căn biệt thự sát vách, Phong Tỉ Triệt cực kỳ có tình chị em mà bán đứng chị gái mình, ngoại trừ nói cho Sở Lạc Duy biết chuyện đi họp lớp thì còn kể cả cuộc đối thoại của ba với chị gái nhà mình cho Sở Lạc Duy nghe luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2816: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (7)
Sở Lạc Duy đưa tay xoa đầu cậu nhóc một cái: “Cái mô hình máy bay lần trước em thích anh đã cho người đặt hàng cho em rồi, cuối tuần là có thể lấy được.”

“Ui chao, cảm ơn anh Hai! Em về trước nhé!” Phong Tỉ Triệt cười sung sướng quay người rời đi.

“Được rồi, bảo chị em đến chòi nghỉ mát bên kia đi, anh ở bên đó chờ cô ấy.” Sở Lạc Duy đột nhiên nói.

Phong Tỉ Triệt tỏ ý đã hiểu, sau đó vui vẻ chạy về nhà.

Sở Lạc Duy hít một hơi thật sâu, vừa mới nhấc chân định đi đã bị người phía sau gọi lại. Sở Lạc Nhất đang ôm điện thoại di động cúi đầu nhắn tin buôn chuyện với người khác.

“Anh, nói chyện rõ ràng một lần với em ấy khó khăn như vậy sao? Anh cứ cẩn thận không là lên đại học rồi sẽ có người cướp em ấy đi mất đấy!” Sở Lạc Nhất vừa trò chuyện với người khác vừa nói.

“Thiếu nữ nghiện mạng à, đừng có ôm khư khư lấy quả người yêu qua mạng đó của em nữa đi, bao năm như thế rồi, không thấy mặt thì xem như chết rồi, mau quen đi!” Sở Lạc Duy nói rồi nhanh chóng rời đi.

Chuyện yêu qua mạng của Sở Lạc Nhất nói đến cũng thần kỳ. Năm bạn nhỏ Sở Lạc Nhất mười tuổi bị mẹ mình giục yêu sớm đến phiền liền ức chế đăng một bài viết trên mạng, hỏi một câu: Có bà mẹ nào ép cô con gái mới được mười tuổi yêu sớm hay không? Hơn nữa còn ép những mấy năm rồi đấy!

Không ngờ lúc Sở Lạc Nhất quên béng cả bài đăng đó thì lại có người trả lời cô. Câu trả lời chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Thiếu nữ, muốn yêu sớm không?

Vì thế mối tình qua mạng kéo dài suốt tám năm bắt đầu từ lúc đó.

Sở Lạc Duy ở chòi nghỉ mát tới tận khi mặt trời ngả về Tây, lúc này Kiều Vi Nhã mới lững thững đi tới.

Cô nhảy lên bậc thang, bực bội nhìn cậu: “Làm cái gì đấy?”

“Cậu nói người như tôi chỉ có thể yêu thầm à?” Sở Lạc Duy đi thẳng vào vấn đề.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy chuyện mình nói xấu bị người khác phát hiện là chuyện xấu hổ cỡ nào, trái lại còn tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Lẽ nào tôi nói sai sao?”

Sở Lạc Duy: “...”

Kiều Vi Nhã ngồi xuống cạnh cậu: “Tôi nói sai thì cậu cứ nói cho tôi biết đi, đằng nào tôi cũng không thay đổi.”

Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh băng: “Tôi không đi họp lớp, tôi còn có việc.”

“Không đi thì thôi, dù sao thì vắng mợ chợ vẫn đông. À mà không không có mợ thì tốt hơn vì có mợ rồi mất công lại khiến mọi người căng thẳng.” Kiều Vi Nhã không sợ chết nói.

Sở Lạc Duy cười khẩy: “Cậu ngồi đối diện với tôi, sao cậu không căng thẳng?”

“Tôi đây còn chẳng phải đã bị huấn luyện rồi sao, tôi là vì giải cứu mọi người đó!” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.

Nụ cười kia có chút chói mắt.

Trong lúc nhất thời Sở Lạc Duy nhìn mà không dời mắt nổi.

“Vì sao cậu lại cho rằng dù tôi có tỏ tình cũng sẽ bị từ chối?” Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.

“Anh zai à, anh tự biết mình một chút có dược không? Với cái tính nết này của anh thì người nào bị anh thầm mến chính là người xui xẻo đấy.” Kiều Vi Nhã khinh bỉ nói, sau đó quay sang nghịch cái chén trên bàn: “Cậu nói đi, cậu với anh Cả đều cùng ba cùng mẹ mà sao cậu lại kém anh ấy nhiều như vậy? Nếu không phải do anh Cả có chị Miên Miên rồi thì tôi chắc chắn sẽ cưa anh ấy!” Kiều Vi Nhã nói rồi dùng hai tay chống má, bày ra bộ dạng mê trai.

Sở Lạc Duy đập cái tay đang đỡ khuôn mặt mê trai kia một cái, sau đó đứng dậy: “Tỉnh lại đi, cậu thử so mình với chị Miên Miên xem, ngoại trừ xinh hơn một chút thì cậu có gì bì được với chị ấy chứ? “

“Này, sao cậu lại đáng ghét như thế chứ hả, nói chuyện bình thường một chút thì chết à?”

“Nói dối lòng mình, có thể chết đấy.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa bước xuống.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, tạm thời cô cứ nhịn tên biến thái này đi vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2817: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (8)
Nhưng Sở Lạc Duy vẫn phải đi họp lớp, bởi vì Sở Vi nói một câu: Cậu không biết lớp phó thầm mến Vi Nhã rất lâu rồi sao?

Sau đó Sở Lạc Duy kiêu ngạo lựa chọn đi họp lớp.

Lúc bọn họ đến thì những người khác đã đến đông đủ, chỉ có một người không tham gia buổi họp lớp này.

Mọi người chọn đi ăn nướng ngoài trời. Đại khái sẽ không ai biết đám con em nhà giàu của thành phố A lại đang tụ tập ở cái chỗ này.

Triệu Hân Hân vẫn mập mạp như vậy, vẫn thích ăn như trước và vẫn đáng yêu như trước kia.

“Vi Nhã, Vi Nhã, bên này!” Triệu Hân Hân duỗi cái cánh tay tròn lẳn của mình lên ra dấu cho bọn họ.

Sở Lạc Duy nhíu mày, cậu không thích chỗ này.

Sở Vi nhún vai cất chìa khóa xe đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Hân Hân: “Vui quá nhỉ, hôm nay cậu tính bỏ bao nhiêu máu đây?”

“Có Sở tổng của chúng ta ở đây thì sao tôi có thể đổ máu được chứ?” Lớp phó Đại Lượng nhìn Sở Lạc Duy ngồi xuống, chọc ghẹo nói.

Sở Lạc Duy liếc mắt một cái, không phản đối: “Tính cho tôi.”

“Này, lớp trưởng cũng quá đả kích người khác rồi. Bọn này chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba mà cậu đã là Tổng giám đốc rồi đó!” Một người nói.

“Đó là do tổ tiên tích đức, con trai của hoàng thượng lại làm hoàng thượng thôi, đứa con này có tự hào không?” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy rồi cười híp mắt nói.

“Kiều Vi Nhã, cậu thật là độc!”

Kiều Vi Nhã cười: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng, ở những chỗ có nhiều người thế này lúc nào cậu cũng im lặng.

Triệu Hân Hân tựa lên bả vai của Kiều Vi Nhã: “Cũng chỉ có cậu dám nói thế thôi, đổi thành người khác mà xem, đừng hòng ra khỏi chỗ này.”

Kiều Vi Nhã không cho là đúng.

Mọi người đều là bạn cùng lớp nên chuyện trò cũng thoải mái, nói về những chuyện đã qua rồi đến chuyện tương lại. Sở Lạc Duy vẫn giữ im lặng nhìn Kiều Vi Nhã với mọi người quây thành một đống, cũng coi như là náo nhiệt.

Sở Vi ngồi bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn mấy cô bạn đang nhảy nhót: “Đã lâu lắm rồi Vi Nhã không tháo mắt kính xuống khi ở bên ngoài.”

“Ừm.” Từ sau chuyện kia xảy ra, cô không còn muốn tháo kính khi ra ngoài nữa.

“Nào nào, chúng ta chơi xoay bình đi, vẫn theo luật cũ, miệng bình hướng về phía người nào thì người đó phải nói thật lòng!” Đại Lượng nói rồi thả bình rượu ở giữa bàn.

Đám con gái đều quay về, lúc Kiều Vi Nhã muốn đi sang một bên thì bị Sở Lạc Duy kéo đến ngồi bên cạnh mình.

“Ui chao lớp trưởng à, không ai bắt nạt vợ của cậu đâu, che chở như vậy để làm cái gì?” Có người cười nói.

“Ai là vợ của cậu ta chứ. Cậu mà còn nói nữa tôi đánh cậu đấy.”

“Từ năm lớp một mọi người đã biết cả rồi, cậu còn vì lớp trưởng mà thi vào lớp 1-1 nữa cơ mà!” Có người biết chuyện nói.

Kiều Vi Nhã hộc máu, cô bị hãm hại có được không hả?

Ai mà biết cái tên này mới nhỏ tí thế mà đầu óc đã đen tối như vậy chứ.

“Nào nào, bắt đầu thôi.” Đại Lượng nói mạnh mẽ quay cái chai mộ cái rồi để nó xoay vòng.

Lần đầu tiên, cai rượu xoay về phía của Sở Lạc Duy, thế trước khi cái chai kịp dừng lại cậu đã tránh ra, thậm chí còn kéo Kiều Vi Nhã sang chỗ của mình.

Thế nên vòng đầu tiên Kiều Vi Nhã trúng đạn.

Kiều Vi Nhã hung hăng trợn mắt nhìn Sở Lạc Duy, cô biết tên này cố ý.

“Ha ha ha, Kiều Vi Nhã, cậu là người đầu tiên kìa.”

Triệu Hân Hân nhấc tay: “Để tôi hỏi, để tôi hỏi, tôi hỏi một trong ba vấn đề lớn nhất của trường chúng ta! Kiều Vi Nhã! Ba của cậu là ai?”

Kiều Vi Nhã: “...”

Câu hỏi này đúng là gây sốc ghê đấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2818: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (9)
Kiều Vi Nhã chống cằm nhìn Triệu Hân Hân ngồi cách đó không xa: “Tớ nói này, vì sao cậu cảm thấy hứng thú với ba tớ vậy, suốt từ hồi tiểu học cho đến tốt nghiệp cấp ba luôn rồi đấy.”

“Ba cậu chưa bao giờ ký tên bài tập cho cậu, chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho cậu. Ba cậu không phải quan lớn nào đó đấy chứ?!”

“Không phải! Được rồi, tôi trả lời câu hỏi này rồi.” Kiều Vi Nhã bắt được chỗ hổng lập tức nói.

“Cậu xấu lắm!” Triệu Hân Hân hô lên.

Kiều Vi Nhã khẽ cười: “Tôi đã trả lời câu hỏi rồi mà, ba tớ thật sự không phải quan lớn gì, không tin cậu hỏi cậu ta đi.” Kiều Vi Nhã nói, chỉ chỉ Sở Lạc Duy.

“Không phải.” Sở Lạc Duy lời ít mà ý nhiều nói.

Sở Lạc Duy đã lên tiếng thì mọi người tất nhiên sẽ tin tưởng, dù sao cậu cũng không biết nói dối.

Kiều Vi Nhã cười híp mắt cầm lấy chai rượu: “Lần này tới lượt tôi.” Cô nói rồi bàn tay xoay mạnh một cái.

Cái chai bắt đầu xoay vòng, Triệu Hân Hân có chút hồi hộp, luôn cảm thấy bất an.

Vậy nên không lâu sau đó miệng chai đã chĩa thẳng về phía cô.

“Ha ha ha ha ha, cái này gọi là phong thủy luân chuyển nè! Tớ hỏi cậu, cậu có thích Sở Vi nhà bọn tớ không?”

“Phụt...” Sở Vi vừa mới nhấp một ngụm bia đã phun thẳng ra ngoài. Cậu hoảng sợ quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã: “Nói bậy cái gì đấy hả?”

“Em đã cho anh nói chuyện chưa hả?” Kiều Vi Nhã trợn mắt với Sở Vi một cái rồi tiếp tục cười tít mắt nhìn Triệu Hân Hân.

Sở Lạc Duy thờ ơ tựa lưng vào ghế, có vẻ như cậu cũng rất muốn hóng chuyện này của người anh em của mình.

Triệu Hân Hân cúi đầu, hai má đỏ rực.

“Nhanh lên nào, nhanh lên nào.” Kiều Vi Nhã kích động nói.

“Không phải...”

“Tôi cũng rất muốn biết.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt lên tiến, vô hình dựng lên một hậu thuẫn cho Kiều Vi Nhã, bởi vì cậu đã muốn biết thì ai dám không nói?

“Cậu Hai.” Sở Vi khóc không ra nước mắt.

Triệu Hân Hân ngẩng đầu nhìn thái độ của Sở Vi. Cô thấy hơi đau lòng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không thích!” Dù sao thì thấy Sở Vi thế kìa là cô biết cậu cũng không muốn cô nói ra rồi.

Kiều Vi Nhã dừng một chút, dường như không ngờ rằng Triệu Hân Hân luôn to gan đến lúc này lại không dám nói.

Triệu Hân Hân nói xong liền vội vàng đứng dậy xoay bình rượu.

Sở Vi cũng khựng lại một chút, dường như không ngờ Triệu Hân Hân sẽ trả lời nhanh như vậy.

Hình như tính từ lớp một đến giờ thì bọn họ đã ngồi cùng bàn mười năm rồi.

Cái chai vẫn chuyển động, Sở Lạc Duy vẫn cứ làm bộ làm tịch lôi Kiều Vi Nhã ra làm tấm chắn, khiến Kiều Vi Nhã hận đến mức chỉ muốn cắn chết cậu luôn cho xong.

Thời gian càng ngày càng muộn, cái chai lại quay đến chỗ Kiều Vi Nhã.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, chắc không phải cậu không có ba đấy chứ hả Kiều Vi Nhã?!”

“Phụt...” Lần này người phun bia đổi thành Kiều Vi Nhã, sao đám người này cứ bám chặt vấn đề này không buông thế hả?

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn tivi bên ngoài, chỉ chỉ nói: “Kia kìa, ba tôi kia kìa!"

Mọi người quay đầu lại thấy trên tivi đang chiếu bộ phim lớn gần đây của Mỹ, át chủ bài là Phong Phong, cũng là người Trung Quốc duy nhất trong đó nhưng lại khơi mào toàn bộ câu chuyện. Bộ phim này gây sốt trong nước, được quảng cáo ngay cả trên sóng truyền hình.

“Móa, không muốn nói thì không nói, người này mà cậu nhận bậy làm ba được thì tôi cũng quỳ!” Đại Lương cười mắng một tiếng.

Kiều Vi Nhã nhún vai, cô nói rồi đó, chẳng qua đám người này không tin thôi nhé.

Sở Vi cúi đầu cười không nói.

Lần quay chai cuối cùng, lúc Sở Lạc Duy kéo Kiều Vi Nhã thì cô quả quyết tránh đi, sau đó cái miệng chai nhắm thẳng vào Sở Lạc Duy.

Kiều Vi Nhã cười đắc ý, định kéo cô làm người chịu thay nữa à?

Sở Lạc Duy đặt cái tay đang treo giữa không trung của mình xuống, không phản bác.

“Cuối cùng cũng bắt được lớp trưởng rồi! Mấy ngày trước diễn viên Triệu có nói lớp trưởng đã có người thầm mến, người kia là ai vậy?”

Câu hỏi vừa ra, Kiều Vi Nhã cũng nhìn về phía Sở Lạc Duy, không biết là đang chờ mong hay là đang sợ cậu sẽ nói ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2819: Sở Lạc Duy đã có đối tượng yêu thầm (10)
Ánh mắt của Sở Lạc Duy rơi vào Kiều Vi Nhã, sau đó thu lại rất nhanh rồi quay sang nhìn bạn học của mình.

“Thầm mến nói ra rồi sẽ không gọi là thầm mến nữa, đổi câu khác.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Trái tim của Kiều Vi Nhã khẽ nhói một cái, xem ra là có thật rồi.

Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng cho rằng lớp trưởng sẽ nói là Kiều Vi Nhã, thế nhưng sao lại thành không nói rồi?

Chẳng lẽ không phải là Kiều Vi Nhã?

Hai người họ chẳng phải là một đôi sao?

“Vậy thì thử hỏi lớp trưởng đã từng làm chuyện gì mất mặt chưa. Dù sao từ trước đến giờ lúc nào lớp trưởng cũng có dáng vẻ như tiên hạ phàm thế cơ mà?”

“Chuyện mất mặt?” Sở Lạc Duy hơi nhướng mày sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã, chỉ là lần này không dời mắt đi nữa.

Kiều Vi Nhã hơi lui lại một chút theo bản năng, cái ánh mắt này thật là nguy hiểm.

“Mùng một Tết, cõng một đứa gái khóc lóc suốt dọc đường cho rằng mình sắp chết về tận nhà.”

Trong đầu Kiều Vi Nhã lập tức có mấy ngàn con lạc đà chạy qua. Mùng một năm ấy lần đầu tiên bà dì tới thăm cô, nhưng bình thường mẹ cô đều ở quân doanh, ba cũng sẽ không nói mấy chuyện này với cô. Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã được thăm hỏi là ở trường học, lúc tất cả mọi người về rồi. Sở Lạc Nhất đến tìm Kiều Vi Nhã thì phát hiện cô đang bò ra bàn khóc nức nở. Sau đó Sở Lạc Duy không hỏi nhiều, cõng Kiều Vi Nhã đang nức nở nói mình sắp chết về nhà. Kết quả Thủy An Lạc cười đến rút gân, nói cho cô biết đó chỉ là kinh nguyệt mà con gái ai ai cũng phải có mà thôi.

Kiều Vi Nhã cảm thấy chuyện này quá xấu hổ nên đào sâu chôn chặt nó, không bao giờ muốn nhắc lại nữa.

“Kiều Vi Nhã, cậu đã làm thế đấy hả?” Bạn học cười hỏi.

Kiều Vi Nhã quay đầu trừng mắt với Sở Lạc Duy. Vẻ mặt của Sở Lạc Duy vẫn thản nhiên như thể đang nói: Cậu đã muốn né tôi thì sao có thể trách tôi được, tôi cũng chỉ nói thật thôi mà.

Kiều Vi Nhã hận không thể gõ chết cái tên này. Đây không phải là chuyện mà cậu ta mất mặt, rõ ràng là chuyện cô mất mặt cơ mà!

Mặc dù đang kể chuyện xấu hổ nhưng mọi người lại âm thầm cảm thấy Sở tổng đang quang minh chính đại quăng thức ăn chó cho mọi người ăn, thử nói xem, người mà cậu thấm mến có phải chính là người mà cậu cõng về nhà không hả?!

Đáng tiếc, không ai dám hỏi lời này.

Trời đã về khuya, Đại Lương sắp xếp đám con trai đưa các cô gái về nhà, trước khi đi còn thoáng nhìn qua Kiều Vi Nhã vài lần. Nhưng đáng tiếc, Kiều Vi Nhã không nhìn cậu mà đang nói chuyện với Triệu Hân Hân.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Đại Lương, hất cằm vào trong, ý bảo bọn họ còn phải đi trả tiền.

Lần này Sở Vi không đi theo, cậu nghĩ chắc chắn là cậu Hai nhà mình có lời muốn nói.

Sở Lạc Duy trả tiền xong, lúc chờ ông chủ lấy hóa đơn liền nhìn sang Đại Lương đang dựa vào một bên: “Tới Hải Nam hả?”

“Ừ, đã đăng ký báo danh với trường bên đó rồi. Sở Lạc Duy, thích thì phải nói ra, cậu không nói thì cô ấy sẽ không bao giờ biết được cả. Nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ra tay.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, đến Hải Nam thì đừng quay lại nữa.” Sở Lạc Duy tỏ ý bảo Đại Lương cầm lấy tiền lẻ, sau đó đi ra ngoài: “Để lại cho cậu mua rượu, kỷ niệm mối tình đơn phương chưa nói thành lời đã chết của cậu.”

Đại Lương cười mắng một tiếng, nhìn năm mươi chín tệ trong tay.

Mấy đồng này đủ mua bao nhiêu rượu chứ?

Đám Sở Vi tiễn Triệu Hân Hân trở về, trên đường đi vẫn là Kiều Vi Nhã nói chuyện với Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân ngồi ghế phụ. Vì Sở Lạc Duy chưa bao giờ ngồi ghế phụ, vậy nên cô chỉ có thể ngồi đó.

Sở Lạc Duy nhắm mắt nghỉ ngơi. Sở Vi chăm chú lái xe.

“Nghe nói canteen ở Đại học Q có nhiều món ngon lắm, sau này tớ với cậu đi ăn với nhau nhé.” Triệu Hân Hân cười híp mắt nói.

“Cậu còn biết ăn nữa hả, nhìn xem cậu mập thế nào rồi?” Kiều Vi Nhã chậc lưỡi nói.

“Cậu thì biết cái gì, đây gọi là có phúc khí đấy, mẹ tớ nói thế.”

“Ồ, mẹ cậu đang lừa cậu đấy.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.

“Sở Vi, dừng xe ở phía trước. Cậu tiễn Triệu Hân Hân về đi!” Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.
 
Top