Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2830: Cuồn cuộn bão lũ (1)
Sư Niệm tóm tắt qua lại chuyện này một lượt. Triệu Uyển Uyển bỗng nói, “Mạch Thụy là con bé mà hồi xưa con cướp vai của nó, cũng là con bé lần này lại bị hụt mất giải Oscar vì con ấy hả?”

Sư Niệm gật đầu, “Không ngờ đã bao nhiêu năm như thế rồi mà cô ta vẫn cứ ngang tàng phách lối như vậy.”

Phong Phong nhìn cô con gái đang buồn rầu của mình, “Nó là đàn ông, ngay đến chút chuyện nhỏ thế này còn không giải quyết được thì còn gọi gì là đàn ông nữa.”

Kiều Vi Nhã buồn bực đáp, “Chỉ tại con thấy con mẹ đó ngứa mắt thôi.”

“Ừ, chị cũng thấy nó ngứa mắt.” Sư Niệm cười nói.

Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm với ánh mắt bất đắc dĩ, “Cô gái này từ nhỏ đã chẳng phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn gì rồi, sau này con vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Sư Niệm không để chuyện này trong lòng, hồi nhỏ cô đã ngứa mắt con nhỏ đó rồi, tới giờ vẫn vậy.

Nhưng Kiều Vi Nhã lại có suy nghĩ của mình. Chuyện này vì cô mà ra cho nên cô nhất định phải giúp Sở Lạc Duy giải quyết. Nếu không cậu ta nhất định sẽ cảm thấy cô không những không có khí chất mà còn chỉ biết gây họa nữa.

***

Thành phố N mưa lũ ròng rã suốt nửa tháng trời, xung quanh đâu đâu cũng chỉ thấy nước và tiếng rít gào.

Vì mưa lớn nên các chuyến bay đều bị ngừng lại. Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt giữa đường phải chuyển xe. Sở Lạc Nhất thường ra ngoài vẽ tả thực thì không sao, thể lực vẫn được xem là ổn, nhưng với An Hinh Duyệt mà nói thì thật sự quá vất vả, suốt dọc đường cảm giác như muốt rút hết sức lực của cô vậy.

Chỗ này cách khu cứu viện thiên tai vẫn còn một đoạn nữa, nhưng quãng đường đó xe cộ cũng không thể đi được nên hai người buộc phải đi bộ.

Sở Lạc Nhất bật ô cho An Hinh Duyệt, lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, bỗng cảm thấy hối hận. Nếu để anh Cả thấy chị Miên Miên trong bộ dạng thế này nhất định anh ấy sẽ không do dự chút nào mà bóp chết cô mất.

“Chị Miên Miên, hay chúng ta nghỉ lại khách sạn trên trấn đi, giờ mưa to quá, đường trơn lắm.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói, như sợ âm thanh sẽ bị nhấn chìm trong cơn mưa.

Mặt mũi An Hinh Duyệt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong. Qua hết đoạn đường này thôi là cô có thể gặp được anh rồi, sao cô có thể từ bỏ được?

“Bao Đậu, chúng ta đi tiếp đi, chị vẫn chịu được.” Nghe câu này không hề có chút miễn cưỡng nào.

Sở Lạc Nhất nhìn ánh mắt kiên định của cô, nhất thời cảm thấy anh trai đi nhiều năm như thế mà chị Miên Miên vẫn một lòng chờ đợi, đây chính là may mắn của anh ấy.

Sở Lạc Nhất đỡ An Hinh Duyệt đi về phía trước, vì đường bùn lầy quá nên hai người chỉ có thể đi bên mép đường.

“Chị Miên Miên, nhiều năm như vậy rồi, chị có từng hận anh em không?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

An Hinh Duyệt khựng lại, sau đó tiếp tục vịn đỡ Sở Lạc Nhất tiến về phía trước, “Chắc vì lúc anh em đi chị vẫn chưa biết thế nào là yêu, chỉ biết người luôn yêu thương chị đi mất rồi, sau đó bác có đưa cho chị lá thư anh ấy viết. Anh em thật sự rất lười, chỉ viết có bốn chữ: "Chờ anh trở về". Thế là chị đợi thôi.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt, vậy mà cũng được ấy hả?

“Thật ra anh trai em mới là người nham hiểm nhất đấy. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh chị ngoài đám nhỏ các em ra cũng chỉ có mình anh ấy, cho nên lúc nào chị cũng nghe lời anh ấy. Anh ấy bảo chị đợi, chị liền đợi, đợi mãi đợi mãi rồi từ chối tất cả những người bước vào cuộc đời chị, đợi mãi đợi mãi thành ra không phải là anh em thì không được.” Trong giọng nói của An Hinh Duyệt chỉ nghe thấy hạnh phúc khi bị người ta tính kế chứ không hề nghe ra bất cứ lời oán trách nào.

Sở Lạc Nhất nghĩ, nếu so anh Hai với anh Cả nhà cô thì đúng là anh Hai quá yếu thế rồi. Quãng thời gian anh Cả rời xa chị Miên Miên còn nhiều hơn cả quãng thời gian anh ở bên chị ấy, nhưng lại vẫn có thể giữ chặt được người ta.

Anh Hai của cô đúng là non và xanh quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2831: Cuồn cuộn bão lũ (2)
Sở Lạc Nhất nghĩ, cũng nói ra những lời này.

An Hinh Duyệt lại cười, “Chuyện này khác nhau mà, tính cách của chị và Tiểu Bất Điểm khác nhau. Giống như mẹ chị lúc nào cũng chỉ có ba chị, cho nên chị quen với cuộc sống chỉ quẩn quanh mấy người rồi. Còn tính cách của Tiểu Bất Điểm không khác thím Tư là mấy. Họ phóng khoáng, thích náo nhiệt, khác biệt hẳn.”

Sở Lạc Nhất không nghe vào, cô vẫn nghĩ anh Hai mình thật ngốc, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Lại còn cả thế giới đều biết suy nghĩ của anh Hai cô, vậy mà con bé Tiểu Bất Điểm kia lại không biết, quả thực không chỉ đần mà là rất đần.

Tiết trời càng ngày càng xấu, hơi thở của An Hinh Duyệt cũng càng lúc càng nặng nề, Sở Lạc Nhất nhìn phía trước, “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lúc đi, phía trước hẳn còn một quãng đường nữa.”

An Hinh Duyệt gật đầu, cùng Sở Lạc Nhất tìm một chỗ coi như sạch sẽ ngồi xuống, “Em nói xem chúng ta đến đây thì có thể làm cái gì? Chị không muốn rước thêm phiền phức cho anh em đâu.”

“Làm tình nguyện, chính là đưa thức ăn cho nạn dân, hoặc là an ủi nạn dân gì đó, đây là sở trường của chị còn gì, không thì hát.” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu nói, nếu quả thật chỉ là đến để tìm anh Cả thì chắc sẽ bị anh ấy đập chết.

An Hinh Duyệt gật đầu, kỳ thực cũng có chút chột dạ, bởi vì cô hiểu Sở Lạc Ninh, lần này anh nhất định sẽ tức giận.

Cho nên vẫn nên tìm lý do trước thì hơn.

Hai cô nàng cùng chột dạ nhìn nhau, nhưng chuyện đã rồi, bọn họ đâu còn đường lui nữa.

“Các cô đang làm gì thế, tại sao lại ở đây?”

Vào lúc họ đang nghỉ ngơi, một đội lính giải phóng quân sắp hàng chỉnh tề đi tới thay ca cho chiến hữu ở đây để bọn họ đi nghỉ ngơi.

Người nói là một Trung úy đứng ngay hàng đầu, chắc là Đại đội trưởng.

Anh ta cúi đầu quan sát các cô, có thể nhận ra quần áo là của mấy cô tiểu thư nhà giàu.

“Mau rời khỏi nơi này đi, phía trước rất nguy hiểm.”

“Chúng tôi đến để làm tình nguyện.” Trên mặt Sở Lạc Nhất đầy nước mưa, cô lớn tiếng nói.

Khóe miệng Đại đội trưởng hơi giật giật, “Cô gái trẻ à, cô có lòng là được rồi, đằng trước nguy hiểm lắm, mau về đi thôi.”

Hai cô bé này nhìn mảnh mai yểu điệu, còn đẹp hơn cả mấy diễn viên trên tivi, nhìn kiểu gì cũng không giống như tình nguyện viên.

“Bớt coi thường người khác đi.” Sở Lạc Nhất bị khách sáo, tính kiêu ngạo bắt đầu lòi ra. Cô kéo An Hinh Duyệt đứng dậy, “Chị Miên Miên, chúng ta đi.”

“Này...” Đại đội trưởng nhìn hai người đi qua trước mặt mình, không thể không nói, mấy cô gái nhỏ bây giờ không biết trời cao đất rộng là gì, tình cảnh này không phải đến để thêm phiền cho bọn họ hay sao?

Quay về nhất định phải nói qua với các chiến hữu của bộ tuyên truyền một chút, kêu gọi mọi người cứu trợ bằng lý trí, tình nguyện viên cũng phải làm theo khả năng, chứ mấy cô tiểu thư này, thà quyên góp vật chất còn tốt hơn nhiều so với tự mình mò đến.

Đấy, xem đi, anh ta còn phải để lại hai người phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của bọn họ, đây là chức trách của quân nhân.

Phía trước là cả một ngôi làng đã bị lũ nhấn chìm, có mấy thôn dân đang chờ được giải cứu đứng trên những ngôi nhà đã bay mất nóc, không ai dám cựa quậy dù chỉ một chút, bởi vì không ai biết ranh giới của mái nhà ở đâu, chỉ cần đạp sai một bước, có thể sẽ rơi thẳng vào nước lũ.

Lúc An Hinh Duyệt thấy cảnh này, khóe mắt co lại. Cô bị khung cảnh trước mặt làm cho kinh sợ.

Địa thế ngôi làng quá thấp, điểm cứu trợ được bố trí tại một điểm cao ở bên ngoài làng, diện tích không lớn, xung quanh được rào lại, bên dưới hẳn là khu nguy hiểm.

“Bác sĩ Triệu, có hai người người tình nguyện đến, anh xem sắp xếp ra sao thì sắp.” Một trong số hai cậu lính trẻ hộ tống các cô nói.

Bác sĩ Triệu tuổi đã qua bốn mươi, ngẩng đầu dùng một ánh mắt không chút cảm tình nào liếc các cô, nói một câu “thêm phiền” liền tiếp tục đi vào trong cứu chữa nạn nhân vừa được đưa lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2832: Cuồn cuộn bão lũ (3)
Cậu lính trẻ nhìn các cô, “Thấy chưa, các cô cứ đứng yên ở đây đừng gây thêm phiền phức gì, lát nữa sẽ có một nhóm dân gặp nạn được đưa đi, các cô đi theo luôn đi.”

“Chuyện đó... tôi muốn hỏi một chút, bên các anh có đội trưởng nào tên là Sở Lạc Ninh không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi. Cô vừa tới đã nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Sở Lạc Ninh đâu.

“Đội trưởng Sở? Các cô quen Đội trưởng Sở à?” Cặp mắt cậu lính trẻ sáng rực lên một chút. Sở Lạc Ninh là nhân vật thần thoại của cả quân khu, tuy rằng mới hơn hai mươi nhưng có người nói anh đã phá vỡ kỷ lục ba mươi năm qua của cha mình trong quân đội, “Nhưng mà Đội trưởng Sở không ở đây, các cô là gì của anh ấy?”

“Không ở đây?” Phản ứng của Sở Lạc Nhất có chút quá kích, “Không phải chứ, mẹ tôi bảo anh tôi ở đây mà.”

“Cô là... em gái của Đội trưởng Sở?” Cậu lính trẻ nghe cô nói xong, rốt cuộc cũng không còn nghiêm nghị như lúc nãy, “Đội trưởng Sở thật sự không ở đây, sáng hôm nay anh ấy đã dẫn đội đi ra phía sau ngôi làng rồi. Bên đó gặp tai nạn nghiêm trọng hơn, có vài hộ gia đình đã bị mắc kẹt ở đó, thuyền cứu nạn không vào được. Đội trưởng Sở dẫn người qua bên đó cứu người rồi.”

Tim An Hinh Duyệt đập trật mất mấy nhịp, thuyền cứu nạn còn không vào được, vậy là đã nghiêm trọng đến mức nào?

Bọn họ làm sao mà vào được? Quanh đó cũng toàn là nước lũ mà.

“Đây thật sự không phải chỗ các cô nên có mặt đâu, mau đi đi, bệnh nhân ngày càng nhiều, có lẽ ôn dịch sắp bùng nổ rồi.”

Ôn dịch?

An Hinh Duy học tâm lý học, tôi có thể giúp các anh trấn an nạn nhân.” An Hinh Duyệt nghe được cậu lính trẻ nói vậy, càng hạ quyết tâm phải ở lại, nếu không cô sẽ càng không yên tâm.

Sở Lạc Nhất gãi gãi đầu của mình, vừa hay cô cũng có thể tìm tư liệu sống, cảnh tượng khiến người ta rung động này cũng đủ để cô có cảm hứng vẽ một thời gian.

Nước lũ, ôn dịch, quả thật khiến cho các thôn dân đã bắt đầu trở nên nóng nảy. Cậu lính trẻ vẫn không nói gì. An Hinh Duyệt đã xoay người vào cứu chữa cho nạn nhân bên trong lều.

Sở Lạc Nhất nghĩ, An Hinh Duyệt tuy nhu nhược, thế nhưng cũng chính là kiểu phụ nữ một khi đã quật cường lên thì ai nói gì cũng không thông.

Cậu lính kia bảo các cô chú ý an toàn xong liền gia nhập hàng ngũ cứu trợ.

Túp lều không lớn, nhân viên rất nhiều, cho nên mùi không chỉ gay mũi ở mức bình thường.

An Hinh Duyệt quyết định bắt đầu từ một đứa bé đang khóc lớn, thấp giọng an ủi cô bé. Sở Lạc Nhất từng theo Thủy An Lạc học qua một ít thao tác sơ cứu cơ bản, cho nên cũng coi như là giúp được một tay.

“Cơn mưa xối xả này bao giờ mới dừng đây, nhà của chúng ta đã bị cuốn đi mất rồi...”

“Ông trời đây là muốn lấy mạng chúng con ư...”

“Đồng chí giải phóng quân, con tôi đâu, con tôi đâu...”

...

Tiếng khóc, tiếng kêu tràn ngập túp lều tuyệt vọng này.

Bên ngoài vẫn không ngừng có người được nhân viên cứu hộ đưa vào. Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ chật vật kia gần như bám vào cửa nhìn từng người tiến vào, chỉ hy vọng con trai của chị ta ở dưới được ai đó cứu lên.

Có người già than khóc xót xa cho lũ dê bò trong nhà, có người thì kêu khóc vì mất đi gia đình...

Đây là tai họa khiến cho mọi người tuyệt vọng, sự tuyệt vọng khi không có bất cứ khả năng chống đỡ nào.

“Thủ pháp băng bó cũng thành thạo đấy.” Tính tình của bác sĩ Triệu cuối cùng cũng khá hơn một chút.

“Mẹ tôi là bác sĩ.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn người đã được băng bó kỹ được khiêng xuống, lại nhìn xung quanh.

“Thiên tai nhân họa, điều tàn khốc nhất mà con người gặp phải chính là chuyện này.” Bác sĩ Triệu nói, tiếp tục cúi đầu cứu chữa người được đưa lên. Chân của anh ta đã bị rạch ra một vết rách lớn, da tróc thịt bong khiến cho người ta nhìn đã cảm thấy run rẩy.

“Phía sau núi sụt rồi, núi lở rồi.” Bên ngoài có người lớn tiếng nói kêu lên.

An Hinh Duyệt vụt ngẩng đầu, khuôn mặt xinh xắn giờ phút này đã bị sự kinh hoàng xâm chiếm. Phía sau núi, anh ấy đang ở đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2833: Cuồn cuộn bão lũ (4)
Tiếng huyên náo, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, nhưng trong đầu An Hinh Duyệt trước sau chỉ có ba chữ “núi lở rồi”, rành mạch quanh quẩn bên tai cô.

Phía sau núi, đó là nơi Sở Lạc Ninh đang ở.

Đầu óc An Hinh Duyệt trống rỗng, giây tiếp theo, cô đột nhiên đứng phắt dậy lao ra ngoài.

“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra theo kéo An Hinh Duyệt lại trước khi cô kịp ra khỏi cửa, “Bên đó quá nguy hiểm.”

“Thế nhưng anh em vẫn còn ở bên đó.” An Hinh Duyệt hiện không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì bằng lý trí. Cô chỉ biết là, Sở Lạc Ninh đã xảy ra chuyện, ở một nơi gần sát cô trong gang tấc. Sao cô có thể tiếp tục bình tĩnh được đây?

“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất nhìn An Hinh Duyệt chạy đi, khẽ mắng một câu, đừng để cuối cùng anh Cả không làm sao, chị ấy lại gặp tai nạn thì hỏng, lúc đó nhất định anh Cả sẽ bóp chết cô mất.

Phía sau có người đang kêu lên bảo các cô đừng đi qua. An Hinh Duyệt hiển nhiên đã không nghe thấy lời nói của bất cứ ai khác.

Sắc trời đã tối dần, nước lũ phía sau núi ồ ồ tuôn trào xuống bên dưới.

Lúc này có che ô cũng không có ích lợi gì, cây trên núi đã bị bật hết gốc, An Hinh Duyệt gần như đi một bước té một bước.

Sở Lạc Nhất vừa đi theo sau bảo vệ sự an toàn của cô, vừa ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả. Mưa thế này là muốn xóa sổ cả ngọn núi này đấy à?

Phía sau có quân nhân đuổi theo. Lần đầu tiên Sở Lạc Nhất biết được thì ra sức bật của An Hinh Duyệt lại mạnh mẽ như vậy, mạnh đến độ cô gần như đuổi không kịp.

Phía sau làng là lưng chừng núi, càng đi lên càng dốc đứng, có vài thân cây căn bản không thể chống đỡ được sức nặng của thân thể. An Hinh Duyệt lảo đảo mấy lần, gần như thiếu chút nữa ngã vào nước lũ.

Sở Lạc Nhất trước kia có thể còn hoài nghi, nghĩ giữa bọn họ không phải tình yêu, chỉ là thói quen, giống như bản thân chị Miên Miên đã quen với cuộc sống chỉ có một mình anh Cả bên cạnh, cho nên anh bảo chị ấy làm gì, chị ấy sẽ làm cái đó.

Nhưng vậy đâu phải là tình yêu chứ đúng không?

Có điều vào khoảnh khắc này, Sở Lạc Nhất nghĩ cô đã sai rồi. An Hinh Duyệt yêu anh cả nhiều hơn cô tưởng, ít nhất là, yêu đến mức coi trọng hơn cả sinh mạng của mình.

Đi tới lưng chừng núi, ngôi làng bị nước lũ nhấn chìm bên dưới càng rõ ràng. Bước chân Sở Lạc Nhất hơi dừng lại một chút, đứng ở đó nhất thời quên mất hết thảy xung quanh.

Bàn tay áp hai bên người cô hơi siết chặt, còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc của thôn dân phía dưới. Trong bóng đêm, hai tròng mắt của Sở Lạc Nhất dần dần tản mát ra những tia sáng màu tím lo lắng, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm hơn.

“Ầm...” Sấm sét đùng đoàng.

“Á...” Tiếng thét chói tai vang lên.

Sở Lạc Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến cho đôi mắt cô chỉ muốn nứt ra. Cô nhìn thấy An Hinh Duyệt cách mình không xa cứ thế ngã xuống dòng nước lũ.

“Chị Miên Miên!!!” Sở Lạc Nhất không kịp suy nghĩ, vươn tay định túm lấy An Hinh Duyệt, nhưng không ngờ chân lại trượt một cái, tuột xuống dọc theo dòng nước.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tin tức về vùng gặp nạn vẫn liên tục được đưa tin.

“Tin mới nhất từ vệ tinh, nửa tiếng sau khi cơn mưa to tại vùng gặp nạn, sấm sét xuất hiện nhiều hơn. Hiện tại trên màn hình là hình ảnh được chụp từ vùng thiên tai, nơi đây xuất hiện một loại ánh sáng màu tím tương đồng với tia tử quang ở vùng địa cực, kèm theo đó là sấm sét kịch liệt. Ngoài sấm chớp ầm ầm, thậm chí còn có tiếng kêu của dã thú. Theo suy đoán, trên núi vẫn còn dã thú bị nhốt, việc này khiến việc cứu trợ trở nên nguy hiểm và khó khăn hơn rất nhiều. Chuyên gia dự báo, trận lũ lụt này sẽ để lại hậu quả chưa từng có trong lịch sử.”

Phóng viên vẫn đang căng thẳng thông báo, Sở Lạc Duy lại đột nhiên đứng dậy cầm lấy di động gọi cho Sở Lạc Nhất, kết quả thấy tắt máy. Sở Lạc Duy quay đầu lại thấy mẹ mình mặt mũi đã tái nhợt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2834: Cuồn cuộn bão lũ (5)
Ánh sáng tím, dã thú kêu gào.

Đó là khi rồng của Sở Lạc Nhất bị kích phát, cũng chính là lúc Sở Lạc Nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy năm nay, con bé vẫn khống chế tốt, hầu như chưa từng để cho mắt tím xuất hiện. Con bé vẫn hay nói đùa với người nhà, thế này có tính là bàn tay vàng của nó hay không.

Mà tác dụng duy nhất của bàn tay vàng này chính là bảo vệ tính mạng của con bé.

Bọn họ không biết hai nghìn năm trước đây rồng có bản lĩnh nghịch thiên gì, nhưng hai nghìn năm sau, điều duy nhất rồng có thể làm, chính là bảo vệ tính mạng của chủ nhân.

Hai tay Thủy An Lạc hơi run rẩy, cho dù ngay giây tiếp theo đã được Sở Ninh Dực nắm lấy, vẫn không thể ngăn cản được cơn run rẩy của cô.

Đó là ánh sáng của rồng, cô quá quen thuộc đối với thứ này.

Rồng của con gái chưa bao giờ xuất hiện, đây là lần đầu tiên.

“Con sẽ đến khu vực thiên tai ngay bây giờ, Sở Vi...” Sở Lạc Duy nói xong liền cầm áo khoác của mình lên, gọi Sở Vi đã thay xong quần áo cùng đi ra ngoài.

Ánh mắt Sở Ninh Dực vẫn dính ở trên tivi, chính xác mà nói, là dính chặt vào luồng ánh sáng tím kia.

“Bao Đậu gặp chuyện rồi. Bao Đậu gặp chuyện rồi.” Thủy An Lạc khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực lúc này cũng đang lo lắng, lo lắng hơn bao giờ hết.

Con gái từ nhỏ đã được anh nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ thời khắc này anh cũng thấy sợ, giống như lúc biết tin Thủy An Lạc ngã vào nước lũ năm đó vậy.

“Anh Cả...” Mân Hinh và An Phong Dương từ bên ngoài chạy vào, hai tròng mắt Mân Hinh đỏ lên, “Miên Miên, Miên Miên đi cùng với Bao Đậu, vừa rồi đó là...”

An Phong Dương không nói gì, nhưng khi thấy Sở Ninh Dực anh đã hiểu tất cả. Nơi đó làm sao có thể có cực quang được. Mọi người có thể nghĩ đó là dị tượng do cơn mưa lũ mang tới, nhưng chỉ có bọn họ mới biết đó là thứ gì.

An Phong Dương siết chặt tay, xoay người liền đi ra ngoài. Anh chỉ có một đứa con gái, tuyệt đối không thể để cho con bé xảy ra chuyện gì được.

***

Màn đêm đen kịt trống rỗng, cơn mưa xối xả, ngọn núi âm trầm gần như đã bị nước lũ cuốn sạch mọi thứ.

Trong bóng tối một bóng người nhỏ bé đang ra sức kéo một người khác lên chỗ cao hơn. Cho đến khi trèo lên được mép đá, hoàn toàn cách xa nước lũ, bóng người nọ mới ngồi phịch xuống mặt đất.

Sở Lạc Nhất thở hổn hển, đôi mắt vẫn mang màu tím đậm.

“Cảm ơn mày.” Sở Lạc Nhất nhìn lên bầu trời nói, lại ngồi xổm nhìn An Hinh Duyệt nằm dưới đất.

“Nếu để anh Cả thấy chị như vậy, em nhất định phải chết đấy, rồng cũng không cứu được em đâu.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay giơ trước chóp mũi An Hinh Duyệt thử một chút, còn hơi thở, may quá may quá.

Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh. Nơi này địa thế khá cao, nhưng vẫn không tránh được cảnh bị mưa xối xả hành hạ. Xung quanh toàn là những cây đại thụ bị quật gãy, thậm chí có vài gốc đã bị trôi xuống phía dưới.

Sở Lạc Nhất tìm một phiến lá lớn che phía trên An Hinh Duyệt, “Chị Miên Miên, chị nhất định không được làm sao đâu đấy, em không muốn bị anh em lột da đâu.”

Tại một dốc núi khác, cũng là một nhóm người đang bị kẹt.

“Oh shit, cực quang, ở đây còn có cả cực quang?” Một người đàn ông trên người dính đầy bùn đất nhìn luồng ánh sáng tím vừa biến mất bên kia, lớn tiếng chửi một câu. Có điều khi quay anh ta đầu lại liền phát hiện ra đội trưởng nhà mình đã biến sắc.

Đó không phải là cực quang.

Nước mưa ào ào tuôn xuống, bùn đất trên mặt người đàn ông nọ dần trôi bớt, lộ ra một cương mặt cuồng dã, làn da hơi vàng, hai tròng mắt sắc bén như chim ưng, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dài, sống mũi cao và đôi môi mỏng như cánh ong, khiến cho dung mạo tuyệt đẹp của người đàn ông này càng thêm hoàn mỹ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2835: Cuồn cuộn bão lũ (6)
Sở Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào nơi ánh sáng kia biến mất, đó là ánh sáng rồng của Bao Đậu.

Cho nên, Bao Đậu đang ở đây!

“Shit...” Sở Lạc Ninh thấp giọng mắng một tiếng, sau đó lao ra ngoài.

“Lão Đại...” Hai người còn lại liếc nhau. Đường xuống núi đã hoàn toàn thành đại dương mênh mông biển rộng, Lão Đại đi đâu vậy?

Sở Lạc Nhất vẫn quỳ trên mặt đất giúp An Hinh Duyệt che mưa, “Rồng ơi rồng, tổ tiên mày nhất định rất lợi hại, sao chỉ để lại cho mày có một tí bản lĩnh như vậy chứ. Mày không thể khiến mưa ngừng rơi được à?”

Sở Lạc Nhất nói xong, cơn mưa lại càng trút xuống dữ dội hơn.

Sở Lạc Nhất: “...”

Coi như cô chưa nói gì đi.

Nhưng mà cô cũng không thể cứ quỳ mãi như vậy được. Sở Lạc Nhất nhìn bốn phía, muốn tìm một nơi để tránh mưa, nếu không cô không phải chết trong nước lũ mà là chết vì mưa to mất.

Việc duy nhất rồng của cô có thể làm có lẽ chính là ngược dòng mà lên, đưa cô đến nơi này. Nhưng rồng à mày có bị ngốc không, sao không đi xuống dưới, giờ thì hay lắm, cô bị kẹt ở trên này rồi.

Sở Lạc Nhất nghĩ, quả nhiên là rồng do mẹ của cô di truyền lại cho, chỉ số thông minh cũng khiến người ta thương cảm y như mẹ cô vậy. Mà nếu cô không gặp nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng, nó cũng sẽ không xuất hiện nữa, haizzz~

Sở Lạc Nhất còn đang oán giận chỉ số thông minh của con rồng kia, phía sau đột nhiên vang tiếng bước chân vội vã. Sở Lạc Nhất giật thót một cái, không phải chỗ này còn có cả cướp nữa đấy chứ?

“Bao Đậu...”

Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn người đàn ông dần dần tiến lại gần, nước mắt nhịn lâu như vậy xoẹt một cái rớt xuống, nhưng lúc mở miệng lại đột nhiên giơ tay phải lên: “Em xin thề, chị Miên Miên còn sống, chỉ là ngất đi thôi.”

Sở Lạc Nhất nói xong, sắc mặt Sở Lạc Ninh quả nhiên đã thay đổi. Anh quỳ xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất lập tức ôm lấy An Hinh Duyệt trên đất.

Sở Lạc Nhất rụt cổ lại, “Chẳng qua là lâu rồi em không gặp anh, chị Miên Miên cũng nhớ anh, cho nên là...”

“Đứng dậy đi, lát anh sẽ xử lý em.” Sở Lạc Ninh nói, có lẽ là bởi vì đã xác định được sự an toàn của họ cho nên lúc này anh không còn lo âu và sợ hãi như khi nãy nữa.

Sở Lạc Nhất vội vàng đứng dậy. Trước đây cô cũng đã từng gặp tình huống này, tuy rằng không nghiêm trọng bằng lần này, nhưng lần đó không có An Hinh Duyệt, cho nên cô không hề sợ.

Sở Lạc Ninh ôm An Hinh Duyệt dẫn Sở Lạc Nhất quay lại hang động phía sau, kỳ thực cũng không thể coi là hang động được, chỉ là một tảng đá lớn nằm nghiêng, cho nên có thêm một chỗ để trú mưa mà thôi.

Trán An Hinh Duyệt xanh tím một cục. Vết thương trên người Sở Lạc Nhất còn nhiều hơn, thế nhưng cô không dám nói.

“Lão Đại, đây là...”

“Em gái tôi, Sở Lạc Nhất. Vợ chưa cưới của tôi, An Hinh Duyệt.” Sở Lạc Ninh giới thiệu qua qua, vẫn nhìn An Hinh Duyệt nằm trong lòng mình, bàn tay to lau đi nước mưa trên mặt cô, ánh mắt đầy sự đau lòng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Bị thương ở đâu?”

Sở Lạc Nhất ôm cánh tay của mình, tựa bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Anh đừng mắng em, đây là ngoài ý muốn.”

Hai người chiến hữu đi xung quanh đẩy mấy thân cây bị gãy qua, bên trên vẫn còn cành cây, như vậy có thể che chắn mưa hai bên.

“Lão Đại, mưa cứ kéo dài thế này, trong chốc lát máy bay không thể qua được, chúng ta cũng không thể xuống núi. Bên kia còn có mấy người nông dân nữa, họ không chịu được lâu đâu.” Một người lính cổ áo đính quân hàm thiếu tá trong số đó nói, thành ra giải vây được cho Sở Lạc Nhất.

“Đúng vậy, đường xuống núi hoàn toàn bị lấp mất rồi, nhưng em gái này, sao em bị nước cuốn đến đầu nguồn rồi còn trèo ngược dòng lên được nhỉ?”

Ờ thì...

Khóe miệng Sở Lạc Nhất hơi giật giật, cô phải giải thích thế nào đây? Giải thích là cô được con rồng cuốn lên đây à?

Quả nhiên, đều là do con rồng ngốc nghếch kia gây họa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2836: Cuồn cuộn bão lũ (7)
“Đừng hỏi nhiều nữa, trước nghĩ cách tìm chỗ an toàn đã.” Sở Lạc Ninh ngắt lời chiến hữu. Chuyện này không thể nói cho người ngoài, cho dù là chiến hữu của mình cũng không được.

Thượng úy gật đầu theo thiếu úy rời khỏi nơi này đi tìm chỗ khác tránh mưa.

Sở Lạc Ninh hôn lên trán An Hinh Duyệt, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, vươn tay cầm lấy cánh tay của Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất xuýt xoa một tiếng. Sở Lạc Ninh càng nhíu chặt mày hơn.

“Để anh xem bị thương ở đâu?” Sở Lạc Ninh nói, kéo Sở Lạc Nhất đến trước mặt mình, vén ống tay áo lên. Trên cánh tay là một mảng xanh tím, là do lúc nãy khi che chở cho An Hinh Duyệt bị đụng vào, bởi vì con rồng não tàn kia chỉ biết cứu cô, cho nên toàn bộ quá trình cô đều phải ôm An Hinh Duyệt.

Sở Lạc Ninh nhìn cánh tay của cô, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Sở Lạc Nhất không bị chuyện lúc nãy làm cho hoảng sợ, nhưng lại bị vẻ mặt của ông anh cả nhà mình khiến cho phát khiếp.

“Em có biết tin tức này mà tuồn ra em sẽ khiến Cô Sở ở nhà bị kinh sợ không?” Lúc này, người Sở Lạc Ninh lo lắng nhất chính là mẹ.

“Bọn em chỉ muốn gặp anh một lần nên mới đến. Anh và chị Miên Miên cũng nửa năm chưa gặp nhau rồi, cho nên em mới kêu chị Miên Miên đi cùng.” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng giải thích, “Nhưng vừa nãy có người nói bên này bị lở, căn bản không giữ nổi chị Miên Miên, cho nên mới~”

“Vậy em có biết, nếu như không phải thân phận em đặc biệt thì giờ hai người đã mất mạng rồi không.” Rồng xuất hiện là câu trả lời tốt nhất.

“Chỉ trách con rồng não tàn kia thôi. Nó định thể hiện sức mạnh nó lớn lắm hay sao mà không thể đưa em xuống dưới chứ?”

“Sau đó để cho nhân viên cứu hộ dưới chân núi đều tận mắt trông thấy nó được, trong nháy mắt sẽ biến trận lũ này thành sự nổi giận của rồng thì sao?” Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn em gái mình.

Sở Lạc Nhất: “...”

Được rồi, xin lỗi rồng thương, tao hiểu lầm mày, chỉ số thông minh của tao còn đáng buồn hơn cả mày.

“Lạc Ninh, Lạc Ninh~”

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói rất nhỏ của An Hinh Duyệt. Sở Lạc Ninh vội vàng quay đầu lại đỡ An Hinh Duyệt ngồi dậy, “Miên Miên, anh ở đây.”

“Chị Miên Miên~” Sở Lạc Nhất cũng vội vàng gọi.

An Hinh Duyệt chậm rãi mở hai mắt ra. Khi nhìn thấy Sở Lạc Ninh cô liền vươn tay ôm chầm lấy anh, “Lạc Ninh, anh còn sống, Lạc Ninh~”

Sở Lạc Nhất có chút hậm hực, thiếu chút nữa người chết là các cô rồi chứ không phải là anh của cô đâu.

Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ An Hinh Duyệt, không hề có dấu hiệu nổi giận, trái lại là vẫn dùng lời lẽ nhỏ nhẹ an ủi. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô bị bạo lực rồi.

Ở đây không tìm được chỗ tránh mưa cho nên chiến hữu tay không mà về, phải chọn cách lợi dụng những thứ có sẵn để dựng lên một chỗ tránh mưa.

Vào lúc hai người kia gọi cô một tiếng chị dâu, An Hinh Duyệt cuối cùng mới cảm thấy mình đã gây họa.

Mà cô cũng phát hiện ra Sở Lạc Ninh vẫn ở một bên chỉ huy mà không hề tự mình làm, cho nên theo bản năng quan sát anh. Khi nhìn đến chân anh, cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, vươn tay kéo cánh tay anh, cúi đầu nhìn đã ống quần rách bươm của anh: “Anh bị thương!”

Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lặng lẽ thở dài, vốn định giấu cô ấy, không ngờ vẫn bị phát hiện.

Vốn không phải vết thương lớn gì, nhưng trong mắt cô, hẳn là đã thành vết thương chí tử.

Sở Lạc Ninh kéo người con gái đang xoay người lại định kiểm tra vết thương của mình, thấp giọng nói: “Không sao, không phải vấn đề lớn.”

An Hinh Duyệt rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn Sở Lạc Ninh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2837: Cuồn cuộn bão lũ (8)
Hai người chiến hữu có chút xấu hổ, đội trưởng là vì yểm hộ bọn họ thiếu chút nữa bị nước lũ cuốn đi nhưng chân vẫn bị thân cây làm cho bị thương, cho nên lúc này chị dâu như vậy, bọn họ thật ra rất ngượng ngùng.

“Anh để em xem một chút.” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh, rất có tư thế nếu anh không cho em xem, việc này em sẽ không để yên đâu.

Sở Lạc Nhất vốn là đang giúp hai người kia, nghe thấy giọng nói hơi nức nở lại bướng bỉnh của An Hinh Duyệt, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Hai người kia cũng giật mình. Có người dám quát Lão Đại của bọn họ, thật là dịp ngàn năm có một.

Hai người này đều lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh. Hồi Sở Lạc Ninh trở lại từng đấu đá với anh, có điều bây giờ đã cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng Lão Đại rồi.

Sở Lạc Ninh nhíu mày trong nháy mắt, nước mắt An Hinh Duyệt đã tuôn xuống. Sở Lạc Ninh lập tức đầu hàng, ngồi xuống duỗi thẳng chân của mình ra, “Chân không sao cả, lúc sụt lở bọn anh đã rút lui đến vị trí an toàn rồi. Em xem, chỉ bị thương có một...” Chữ “chút” Sở Lạc Ninh còn chưa nói ra đã bị An Hinh Duyệt trừng cho một cái.

Cả cái chân không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng nếu thật sự chú ý sẽ phát hiện, hầu như cả chân đều là màu tím, lẽ nào anh không có cảm giác hay sao?

Sở Lạc Nhất nhìn thấy, kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ lại mấy thứ trong tay chạy tới, “Anh Cả.”

Vết thương kia đối với Sở Lạc Ninh mà nói thật sự chẳng là gì, nhưng hai cô nàng này sắp khóc khiến anh nghĩ vấn đề nghiêm trọng rồi. Nghiêm trọng không phải là vết thương của anh, mà là nước mắt của bọn họ.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, sau khi thoát ra được nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.” Sở Lạc Ninh xoa đầu hai cô. Ngoại trừ mẹ ra, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất với anh.

An Hinh Duyệt cúi đầu, không cho anh thấy mình rơi lệ.

Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất lập tức chạy đi. Đâu phải cô cố ý, ai biết mọi chuyện sẽ biến thành như bây giờ.

Thấy Sở Lạc Nhất đi rồi, Sở Lạc Ninh mới ôm người con gái kia vào lòng, “Chờ kết thúc đợt cứu trợ thiên tai này anh sẽ trở về. Sao em lại chạy tới đây làm gì?”

An Hinh Duyệt tựa ở trong ngực anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm thật chặt lấy cánh tay anh, sau đó nói: “Bao Đậu nói anh ở nơi đây, em liền muốn tới, không liên quan gì đến Bao Đậu đâu.”

“Em học cái thói xấu đấy của nó từ khi nào thế?”

“Em nhớ anh.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng nói.

Sở Lạc Ninh khựng lại một chút, cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh lẽo của cô.

“Bẩn...” Cô vừa mới chui từ trong nước lũ ra đấy.

Sở Lạc Ninh cười nhẹ thành tiếng, nhưng vẫn tiếp tục nụ hôn kia, “Thật muốn cưới em về nhà ngay bây giờ.” Đáng tiếc, tuổi anh còn trẻ, cô cũng chưa đủ lớn, “Nhưng lần sau em dám làm loạn như vậy nữa, xem anh có chỉnh em không.”

An Hinh Duyệt ngốc nghếch nở nụ cười. Tuy rằng lần này rất mạo hiểm, thế nhưng may thay chính vào lúc nguy hiểm nhất, cô vẫn được ở bên cạnh anh.

Mưa dần rơi lớn hơn, nụ cười trên gương mặt An Hinh Duyệt biến mất, đầy lo lắng nhìn bên ngoài.

Lều đã được dựng xong, hai người chiến hữu của họ chung một lều, ba người bọn họ một lều. Căn lều được dựng bên dưới hang, cũng coi như vững chãi, chí ít có thể tránh mưa.

Trong lều, An Hinh Duyệt vẫn cúi đầu nhìn chân của Sở Lạc Ninh. Điều kiện quá kém, phía dưới vẫn là bùn đất ướt nhẹp, cho nên tác dụng duy nhất của cái lều cũng chỉ là che mưa, muốn nghỉ ngơi là không có khả năng.

Sở Lạc Nhất cầm lấy cái di động ướt sũng của mình, đừng nói là tín hiệu, ngay cả khởi động máy cũng không được. Không biết mẹ hiện tại thế nào, cô có dự cảm trở về cô sẽ bị dạy bảo rất thảm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2838: Cuồn cuộn bão lũ (9)
An Hinh Duyệt vươn tay vuốt ve cẳng chân xanh tím của anh, lòng đau đớn. Người này thực sự không có cảm giác gì sao?

Sở Lạc Nhất vừa nghe tiếng mưa bên ngoài, vừa nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Mưa thế này lúc nào mới ngừng?”

“Chờ lúc nào em chuẩn bị tâm lý chịu đòn xong.”

“Anh có phải anh em không hả? Anh chẳng thương em tí nào cả.” Sở Lạc Nhất kêu lên.

“Anh thương em không có nghĩa là để em làm loạn như vậy. Giờ không biết cô Sở ở nhà đang sợ thành cái dạng gì rồi đây.” Sở Lạc Ninh nói, giật lấy điện thoại di động của cô, “Chỉnh trang lại quần áo, vắt hết nước đi, có thể nhắm mắt ngủ được lúc nào hay lúc ấy. “

“Anh đi đâu thế?” An Hinh Duyệt căng thẳng mở miệng hỏi.

Sở Lạc Ninh lắc lắc chiếc di động trong tay mình, “Đi nghĩ cách báo tin cho cô Sở, để cho mẹ khỏi bất an không nghỉ ngơi được.”

Sở Lạc Ninh nói như vậy, Sở Lạc Nhất càng tự trách hơn.

Vì thời gian này nhất định mọi người đang lo cho chị Miên Miên chứ không phải cô. Bởi vì cô có rồng bảo vệ, chị Miên Miên thì không có.

Mà rồng xuất hiện, có nghĩa là cô đang thực sự đối mặt với cái chết.

Sau khi Sở Lạc Ninh đi ra ngoài, liền tiến vào căn lều bên cạnh, không biết mày mò làm gì với bọn họ. Hai cô cũng cởi đồ, vắt sạch nước rồi mới lại mặc vào, thoải mái hơn trước rất nhiều.

Sở Lạc Nhất vươn tay ôm lấy cánh tay của An Hinh Duyệt, thấp giọng nói: “Lần này em thực sự xong đời rồi.”

“Không sao đâu, để chị bảo mọi người là chị đòi em dẫn đi, yên tâm, họ sẽ không làm khó chị đâu.”

“Chị nghĩ mọi người sẽ tin à? Ba em dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết việc này là do em làm.” Mấu chốt ở chỗ, lần này cô khiến mẹ mình lo lắng, cho nên ba nhất định sẽ không đứng về phe cô.

“Nhưng cũng là do chị muốn đến mà, có liên quan gì đến em đâu?” An Hinh Duyệt nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lạc Nhất, “Chị thực sự rất vui, có thể được gặp anh ấy trong tình cảnh như vậy, còn có được trải nghiệm đặc biệt như thế. Có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa, mọi người vẫn sẽ coi chị là một cô công chúa để che chở như trước kia.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, nhìn An Hinh Duyệt tiếp tục rũ mắt xuống, “Chị không thích cuộc sống bây giờ sao?”

An Hinh Duyệt lắc đầu, “Giống như mẹ chị ấy, cả đời chẳng ra ngoài mấy, cho dù là ở trong Thấm Tâm Viên, một năm mẹ cũng không ra ngoài được mấy lần, đây là tính cách của mẹ, cũng là tính cách của chị, nhưng đôi khi, chị lại hy vọng sẽ có gì đó khác biệt, giống như lần này này. Bao Đậu, chị thật sự rất cảm ơn em.”

Sở Lạc Nhất hơi thở dài, không nói gì nữa mà chỉ dựa vào vai An Hinh Duyệt nghe tiếng mưa rơi bên ngoài lều.

Sát vách...

Sở Lạc Ninh đã đem di động của Sở Lạc Nhất phân thây, lúc này đang cải tạo thành một loại máy điện báo gì đó.

“Đệch, em gái anh dùng di động loại gì vậy, cao cấp thế, bên trong còn có cả thiết bị này?” Thiếu úy Bạch Hằng kinh ngạc nói.

Sở Lạc Ninh quay đầu lại liếc mắt nhìn chiến hữu, tiếp tục cải tạo, chỉ giải thích: “Nhất Nhất thích vẽ, bình thường nó hay đi đến mấy chỗ kỳ quái. Ba tôi cố ý thêm mấy thứ vào di động của nó, đề phòng nó bị mất tích.”

Ba anh là ai?

Sở Ninh Dực đó!

Sở Ninh Dực là ai, chính là thiên tài quái dị đã nghiên cứu ra cách giết người bằng mã tia tử ngoại, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể phá giải được.

Cho nên, phát minh ra một chiếc điện thoại thông minh cũng không có gì lạ cả.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tất cả mọi người đang ở trong phòng khách, chờ tin tức từ bên kia. Mà tin tức Sở Vi gửi về là: Mưa quá lớn, máy bay buộc phải đáp xuống gần đó, cũng có nghĩa là căn bản không thể tiến vào vùng thiên tai chứ càng không nói đến nơi xuất hiện ánh sáng tím kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2839: Cuồn cuộn bão lũ (10)
Mân Hinh vẫn ngồi trên ghế sofa, An Phong Dương nắm tay cô. Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, bức bối không nói thành lời.

“Tít tít tít...”

Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng máy móc kêu. Mân Hinh và Sở Ninh Dực ngẩng phắt đầu. Thủy An Lạc định nói gì Sở Ninh Dực đã phất tay, ra hiệu cô giữ yên lặng.

“Tít tít... tít tít tít tít... tít... tít tít tít...”

Tiếng kêu vang lên từng tí, kéo dài chừng một phút, gián đoạn, lại như có quy luật riêng của nó.

Âm thanh kết thúc, Mân Hinh nhắm mắt, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng cũng trượt xuống, ngã vào lòng An Phong Dương, “Miên Miên không sao, con bé đang ở cùng với Lạc Ninh.”

Thủy An Lạc vẫn nghe không hiểu gì.

Sở Ninh Dực dường như thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc tò mò, nói: “Lạc Ninh tìm được hai đứa rồi, hiện đang chờ mưa ngớt là cứu viện có thể đi vào.”

Thủy An Lạc thở phào một hơi, ờ một tiếng, vẫn thấy tò mò với âm thanh kia. Nhưng cô cũng biết, những thứ hai người này biết thì kiểu gì cũng sẽ không nói cho cô biết, bởi vì cho dù có nói, cô cũng không hiểu nó là cái gì.

“Con nhóc này, để xem lúc về anh xử lý nó như thế nào.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Lúc trước một mực lo lắng cho cô bé, giờ không lo lắng nữa liền nghĩ đến chuyện tính sổ.

Kiều Vi Nhã sờ sờ chóp mũi của mình, phải nhanh chóng bảo Bao Đậu trốn đi mới được, dù sao ba nuôi mà nổi giận cũng rất nghiêm trọng.

“Con thấy cũng tốt mà, trước kia mọi người cứ lo chị Miên Miên với anh Cả không có tình cảm gì. Chuyện lần này không phải đã chứng minh tình cảm giữa bọn họ không phải là không có mà còn rất mãnh liệt đấy sao, chuyện tốt mà.” Kiều Vi Nhã giải vây cho chị em tốt của mình.

Phong Phong kéo con gái đứng dậy, “Con xích qua một bên đi, bằng chút chỉ số thông minh đó của con còn muốn chơi đấu trí với ba nuôi con à, đi gọi điện thoại cho mẹ con đi, báo cho mẹ biết bên này không sao rồi.”

Kiều Vi Nhã ai da một tiếng, bị Phong Phong kéo đi.

“Hai người cũng đi về nghỉ ngơi đi, có Lạc Ninh ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Sở Ninh Dực nói.

An Phong Dương gật đầu, đỡ Mân Hinh đứng dậy, “Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, trời sắp sáng rồi.”

Tuy rằng lúc này Thủy An Lạc tuyệt đối không ngủ được, nhưng vẫn trấn an Mân Hinh, bảo cô ấy ngủ đi một chút.

Chờ mọi người đi rồi, Thủy An Lạc mới nhìn về phía Sở Ninh Dực, bởi vì đã biết tình trạng của các con cho nên Thủy An Lạc không để ý nữa, “Em đã bảo rồi, để em đi, anh cứ không chịu. Nếu em mà đi thì đâu có xảy ra chuyện này? “

“Ừ, em không được đi, bởi vì em mà đi thì phải cứu thêm một người nữa.” Sở Ninh Dực nói, ôm cô đi lên lầu.

Thủy An Lạc: “...”

“Ngày mai anh sẽ qua đó.” Anh vẫn không yên lòng về con gái.

Mặc dù miệng thì nói muốn xử lý con gái, thế nhưng dù sao cũng là cô nhóc được anh nâng niu trong lòng bàn tay, lần này không biết đã chịu khổ đến thế nào. Lúc nãy anh không đi và vì lo cho Thủy An Lạc. Hiện tại cô đã an tâm, anh cũng có thể đi tìm con gái được rồi.

“Em cũng muốn đi.” Thủy An Lạc vội vàng nói.

“Em đi làm cái gì? Gây ra tai nạn hiện trường lần thứ hai à? Anh bên trái trông con gái, bên phải còn phải giữ lấy vợ hả?” Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng, dẫn cô trở về phòng.

Thủy An Lạc nổi giận, đi tới trước mặt anh lớn tiếng nói: “Trong lòng anh em ngốc như thế à?”

“Không phải.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, vào lúc Thủy An Lạc đang định vui vẻ liền nói tiếp: “So với em nghĩ, còn ngốc hơn.”

“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc gầm lên, đáng tiếc người ta đã đi tắm mất rồi.
 
Top