Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2840: Hình hài của tình yêu (1)
Đến lúc hừng đông, cơn mưa cuối cùng cũng ngớt dần.

Đối với bọn họ mà nói, đây là một tin tức tốt.

Có điều đường xuống núi vẫn bị nước lũ chặn mất, mà ba hộ dân được cứu vẫn được sắp xếp ở một nơi gần đó, cũng bị kẹt như họ.

Sở Lạc Ninh đứng ở mép núi cầm kính viễn vọng nhìn xuống mặt nước mênh mông phía dưới, khả năng tự đi xuống là bằng không, nhưng không có đồ ăn bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.

“Lão Đại, mực nước bên dưới rất cao, tùy tiện xuống phía dưới quá nguy hiểm, huống chi còn mang theo chị dâu và em gái đây.” Thiếu tá nói.

Điểm này Sở Lạc Ninh đương nhiên biết, cho nên anh đã nghĩ biện pháp khác.

“Hai người các anh nghĩ cách qua bên kia tìm thôn dân, sau đó hội họp ở đây, chờ mưa ngớt phi cơ sẽ nhanh chóng tới đây.”

“Phi cơ? Chúng ta còn có sự hỗ trợ từ bên ngoài à?” Thượng úy kinh ngạc hô một tiếng.

Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, xa xa đã không còn là một mảng đen kịt, hẳn là sẽ nhanh chóng trời quang mây tạnh.

“Sẽ có.” Sở Lạc Ninh tự tin nói, sau đó quay đầu lại nhìn hai người đang ngạc nhiên, “Nghĩ cách đưa thôn dân qua đây đã.”

Hai người gật đầu rời đi. Sở Lạc Ninh lại đứng bên ngoài một lúc mới trở lại căn lều cũng đã bị nước mưa tàn phá. Hai cô gái nhỏ đã dựa vào nhau thiếp đi.

Sở Lạc Ninh khẽ lắc đầu, cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm của mình dùng sức vắt kiệt nước, sau đó khoác lên cho hai người.

“Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt tỉnh lại, thấp giọng gọi.

Sở Lạc Ninh ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó cẩn thận đắp áo lên người Sở Lạc Nhất, cầm lấy ba lô hành quân của mình kê bên dưới đầu của cô bé, để cô có thể ngủ yên ổn hơn một chút.

Chờ đến khi lo liệu xong cho Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Ninh mới ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt, “Mưa đang ngớt dần rồi, Lạc Duy và Sở Vi hẳn sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”

An Hinh Duyệt gật đầu, tựa lên bờ vai ướt nhẹp của anh, “Có phải em đã gây thêm phiền phức cho anh không?”

Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn đôi mắt đầy áy náy của cô, bật cười, “Phiền phức đúng là phiền phức, nhưng mà cũng tốt, em vừa đến, thời tiết này đã trong lành lại, thế này có tính là phúc tinh nhỏ của anh không?”

An Hinh Duyệt: “...”

Cô phát hiện, người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời đường mật, hơn nữa lần nào cũng khiến cô không thể kháng cự được.

“Anh không nên trách Bao Đậu, dạo này con bé cũng chịu ấm ức nhiều rồi.” An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Ai dám bắt nạt nó?” Mồm thì nói vậy, thế nhưng phần nhiều vẫn lo lắng cho em gái, “Không phải anh trách nó, là nó không biết trời cao đất rộng. Nếu như không phải từ nhỏ nó đã có rồng theo bên mình, lần này các em đều đã mất mạng rồi.”

An Hinh Duyệt mím môi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em thấy cũng kích thích mà.”

“Miên Miên...”

An Hinh Duyệt lập tức im lặng, cô có thể nói ra lời này, chủ yếu là bởi vì cô còn sống, nếu không đâu còn có cơ hội nói lời này nữa.

Sở Lạc Ninh suy nghĩ một chút. Sau khi chuyện lần này chấm dứt, anh có thể nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ đi hỏi thăm chuyện của em gái.

An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, chân Sở Lạc Ninh đã sưng thành cái bánh bao. Cô khẽ xuýt xoa một tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Chân của anh...”

Sở Lạc Ninh cúi đầu, từ vết rách trên quần nhìn cái chân đã sưng vù, nhíu mày rồi nói: “Có thể là bị nhiễm trùng, không sao cả đâu.”

An Hinh Duyệt lại thấy bất an. Cô nhớ kỹ trước khi đi bác sĩ kia có nói một câu về ôn dịch gì đó?

An Hinh Duyệt nghĩ, trái tim không kìm được lỡ mất mấy nhịp. Cô vội vươn tay chạm lên vầng trán của Sở Lạc Ninh, lạnh đến thấu xương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2841: Hình hài của tình yêu (2)
Sở Lạc Ninh vươn tay cầm lấy tay cô, “Không sao đâu, lúc sụt xuống bị thân cây va vào thôi, có ít vỏ cây găm vào, giờ đã lấy ra rồi.”

An Hinh Duyệt vẫn không yên lòng, thậm chí bắt đầu có chút hối hận sao lúc đầu mình không học y.

Nhưng anh đã nói không sao rồi, cô cũng chỉ có thể tin anh thôi.

***

Thành phố A, bệnh viện Sở thị.

Tại phòng họp, Thủy An Lạc đứng phía trước xem tin tức đang được phát.

“Các bệnh viện lớn đều nhận được tin tức như vậy, ôn dịch ở vùng gặp thiên tai trong một đêm đã hoàn toàn bùng phát, không giống trước kia. Lần này người bị nhiễm ôn dịch nhiệt độ cơ thể không tăng lên mà hạ xuống, hẳn là không phải bị lan rộng do động vật chết sinh ra vi khuẩn lây lan.”

Thủy An Lạc tựa lên bàn nhìn số liệu, một tay nắm lấy cánh tay còn lại, một tay nâng cằm mình, “Lấy máu của người bị nhiễm bệnh để nghiên cứu trước. Núi lở, toàn bộ cây cối trên núi cũng bị sụt theo, chúng ta không thể loại trừ khả năng lây nhiễm từ thực vật.”

“Lây nhiễm từ thực vật?”

Thủy An Lạc quay lại, hai tay chống lên mặt bàn, “Lây nhiễm từ thực vật, từ trước đến giờ, thực vật vẫn được sử dụng để làm thuốc, cho nên có rất ít người từng nghĩ tới việc nó có thể là nguy cơ gây ra ôn dịch có quy mô lớn hay không. Thời xưa có độc dược, mọi người chớ quên, phần lớn đều làm từ thực vật.”

Mấy vị chủ nhiệm bên dưới gật đầu, đây cũng là một cách suy luận.

“Chờ máu đưa tới xem sao, các phòng cũng nhanh chóng chuẩn bị công tác đón bệnh nhân. Chuyện huyết thanh tôi sẽ tổng phụ trách việc nghiên cứu.” Thủy An Lạc đang nói, buồng tim đột nhiên đau đớn co rút lại.

“Viện trưởng!”

Cô chống hai tay lên bàn, chịu đựng cơn đau quặn thắt từ tim.

“Không sao đâu.” Thủy An Lạc nói, trán đã toát một tầng mồ hôi mỏng, “Đi chuẩn bị trước đi.”

Chờ tất cả các chủ nhiệm đã đi hết, Chủ nhiệm khoa Ngoại mới tiến lại gần Thủy An Lạc, vẫn là cô gái người Đông Bắc năm đó, người học trò mà Thủy An Lạc đã một tay dạy dỗ.

“Cô, cô đang lo cho Lạc Ninh ạ?” Chủ nhiệm đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống.

Thủy An Lạc thở dài, ba đứa con của cô giờ đều đang ở đó, trái tim của cô làm sao có thể thả lỏng được.

***

Khu vực thiên tai, trên núi.

Đám thiếu tá đã dẫn thôn dân về, giờ chỉ cần mưa rơi nhỏ hơn một chút là trực thăng có thể cất cánh.

Sở Lạc Nhất đảo một vòng xung quanh, quay đầu lại nhón chân lên sờ sờ trán của Sở Lạc Ninh, “Anh, trán anh lạnh quá.”

“Không sao đâu, chắc là bị dầm mưa lâu quá thôi.” Sở Lạc Ninh nói, nhíu mày che giấu cảm giác vô lực trong người, đây là thứ cảm giác mà ngay cả khi trải qua những cuộc huấn luyện thập tử nhất sinh anh cũng chưa từng cảm thấy, sau khi cố chịu đựng cảm giác anh, anh gạt tay Sở Lạc Nhất xuống.

Ngẫm lại, từ khi cứu trợ thiên tai đến giờ đã sắp được hai tuần lễ, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế lần nào.

Sở Lạc Nhất nhớ đến những chiến sĩ như bọn họ, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Tiếng cánh quạt vù vù vọng đến, Sở Lạc Nhất quay phắt lại nhìn, “Là anh Hai và anh Sở Vi.” Sở Lạc Nhất reo lên.

Trên núi không đủ vị trí để phi cơ đáp xuống, cho nên chỉ có thể thả thang treo xuống.

“Bao Đậu, em dẫn Miên Miên lên trước đi.” Sở Lạc Ninh giao An Hinh Duyệt cho Sở Lạc Nhất, bởi vì lúc này anh không đủ sức để tự mình đưa cô ấy lên nữa rồi.

Sở Lạc Nhất tò mò nhìn Sở Lạc Ninh, định nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra mình nên nói gì, cho nên liền gật đầu rồi dẫn An Hinh Duyệt lên trực thăng.

“Lão Đại.” Thiếu tá dẫn thôn dân lên, ngoái đầu lại nhìn Sở Lạc Ninh vẫn đứng yên tại chỗ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2842: Hình hài của tình yêu (3)
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, siết chặt tay mình, sau đó vươn tay túm lấy thang treo được thả xuống, đầu lại càng choáng váng. Anh cố nhịn, nắm chặt lấy thang để trèo lên.

Sở Lạc Ninh lên đến nơi, Sở Lạc Duy vươn tay cầm tay anh, kéo anh một bước cuối cùng.

“Anh.”

Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, xua xua tay, “Anh đi tắm qua một cái.”

“Đệch, cái máy bay này rõ xa hoa.” Máy bay của Sở Lạc Duy, phòng ngủ phòng bếp phòng khách toàn bộ đầy đủ hết, càng không nói đến phòng tắm các thứ.

Lúc này Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt vẫn đang tắm, quần áo là do Sở Lạc Duy mang tới.

Sở Lạc Duy không nói nhiều, cho nên những người ở trên máy bay muốn gì cứ tự tiện, còn chính cậu thì vào phòng ngủ tìm anh Cả.

Sở Lạc Ninh còn đang tắm, bên trong có thể nghe thấy tiếng nước rào rào.

Sở Lạc Duy ở bên ngoài ngồi xuống giường, “Chân anh bị thương rồi.”

“Bị thương ngoài da thôi, không sao cả đâu.” Sở Lạc Ninh vừa tắm vừa mở miệng nói, “Tới từ bao giờ thế?”

“Nửa đêm hôm qua, mưa lớn quá, phi cơ chỉ có thể hạ cánh tạm ở bên dưới, hôm nay mưa nhỏ bớt mới lên đây được.” Sở Lạc Duy nghiêm túc trình bày, sau khi suy nghĩ một lúc lại nói: “Cục khí tượng báo hôm nay bắt đầu sẽ ngớt mưa. Anh có cần quay về bộ đội không? Miệng vết thương của anh cần xử lý gấp đấy.”

“Đến lúc đó rồi tính.” Sở Lạc Ninh tắm sạch sẽ, trần truồng đi ra, vết thương trên đùi càng rõ ràng hơn.

Sở Lạc Duy ném khăn lông cho anh, lại đi xách hòm thuốc tới.

Sở Lạc Ninh vươn tay đón lấy, sau đó quấn quanh nửa người dưới, cầm khăn mặt chà lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, “Bao Đậu làm sao thế? Miên Miên nói gần đây tâm trạng con bé không được tốt.”

Sở Lạc Duy dừng một chút, đặt hòm thuốc xuống bên giường, “Dì Đàm nói muốn Đậu Bao tổ chức buổi ký tặng cá nhân và gặp mặt độc giả gì đó, Bao Đậu từ chối rồi.”

Sở Lạc Ninh lau tóc xong, vươn tay mở hòm thuốc ra, “Hay là bởi vì chuyện lần trước?” Sau khi anh trở về hỏi thăm chuyện của em gái mới biết.

Sở Lạc Duy gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh cầm cồn i-ốt khử trùng cho chân mình.

“Cộc cộc cộc...” Có người gõ cửa phòng.

Sở Lạc Duy quay đầu lại nhìn, thấy An Hinh Duyệt mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, đứng dậy liền nói: “Anh chị nói chuyện đi, em đi xem Bao Đậu thế nào.”

An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Duy bước ra, sau đó mới chậm rãi đóng cửa đi tới bên cạnh Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh vừa tắm xong có vài phần tà mị cuồng dã, nếu không phải bộ quân phục đã áp chế sự cuồng dã ấy của anh, chắc với bộ dạng bây giờ chỉ cần nhìn mấy giây đã đủ khiến người ta muốn phạm tội.

Nhưng nhìn thấy vết thương trên đùi anh, An Hinh Duyệt thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình, vội vàng bước qua ngồi xuống bên giường, cầm lấy miếng bông trong tay anh, cẩn thận xử lý vết thương cho anh.

Sở Lạc Ninh gác hai chân lên giường, tựa trước cửa sổ nhìn An Hinh Duyệt cúi đầu chăm chú xử lý vết thương, vươn tay lên sờ sờ đầu cô, mí mắt lại trầm xuống.

“Vết thương này bị nhiễm trùng rồi, anh còn chưa...” An Hinh Duyệt ngẩng lên, lại thấy anh đã thiếp đi.

An Hinh Duyệt nghĩ, hẳn là anh đã thực sự rất mệt mỏi đúng không, hơn nửa năm nay, ngựa không ngừng vó bận rộn. Cô đau lòng thả chậm động tác của mình, cẩn thận xử lý vết thương cho anh.

Bên ngoài Sở Lạc Nhất còn đang nói chuyện phiếm với thôn dân, tâm trạng của họ rất suy sụp bởi vì nhà cửa đã bị hủy hoại hết.

Sở Lạc Duy bước qua ngồi xuống ghế, chân mày lặng lẽ nhíu lại. Sở Lạc Nhất biết, cái máy bay này lúc về sẽ phải tổng vệ sinh một lượt rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2843: Hình hài của tình yêu (4)
Sở Lạc Duy nhìn Sở Lạc Nhất ngồi xổm dưới đất, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Cho nên căn cứ trên nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, Sở Lạc Duy nhìn về phía hai vị quân nhân đứng bên cạnh, “Có một người tên là Cố Tỉ Thành, đó là ai?”

“Cố Tỉ Thành? Đội trưởng đội 14XXX7 của thành phố B, làm sao vậy?” Thiếu tá nói.

“Không sao, gặp lúc trên đường, nhưng lần này vì cứu các anh nên tôi bỏ người của cậu ta lại đằng sau rồi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.

Thiếu tá: “...”

Thiếu úy: “...”

Cố Tỉ Thành, đó là chiến thần của thành phố B đó, em trai của Lão Đại quả nhiên cũng ngầu lòi, có thể vứt người của anh ta lại phía sau.

“Cố Tỉ Thành, tên hay thế, ha ha...” Sở Lạc Nhất cười rộ lên, “Trông có đẹp trai không?”

Sở Lạc Duy thản nhiên liếc Sở Lạc Nhất, “Em thấy thế nào?”

“Thôi bỏ đi, khẳng định không thể đẹp bằng ba anh Sở đẹp trai nhà chúng ta rồi.” Sở Lạc Nhất chân chó nói.

“Bớt nịnh nọt đi, theo như anh biết, ba cũng sắp đuổi đến đây rồi, nhưng bị mẹ cản lại. Em nên suy nghĩ xem làm sao để sống sót qua cửa ải của ba đi thì hơn.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Đây là một bi kịch.

Chiếc máy bay đáp xuống chân núi trước, thả thôn dân xuống, bởi vì Sở Lạc Ninh bị thương ở chân. Lãnh đạo bên này đã liên lạc với bệnh viện quân khu bên kia, nhưng Sở Lạc Duy chỉ kiêu ngạo xoay người, để lại một câu: Không cần!

“Hơ...” Lãnh đạo nhìn cậu trai kiêu ngạo kia, có chút tức giận.

Sở Lạc Nhất ghé cửa máy bay nhìn xuống phía dưới. Cách đó không xa, một chàng trai mặc đồng phục tác chiến không quân cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Lạc Duy. Sở Lạc Nhất nghĩ chàng trai kia chắc là Cố Tỉ Thành trước đó đã bị anh trai dùng kỹ thuật lái máy bay đánh bại rồi.

Nhưng phải nói là đẹp trai thật đấy.

“Cậu Sở.”

Trước khi Sở Lạc Duy lên máy bay, Cố Tỉ Thành sải bước tới, sau đó nói: “Cậu có thời gian để nói chuyện không.”

“Không rảnh.” Sở Lạc Duy nói, bước chân cũng không hề dừng lại.

Sở Lạc Nhất nghĩ, người này thực sự không sợ chết, anh trai cô là người kiêu ngạo đến thế nào kia chứ.

“Đội trưởng Sở là một quân nhân xuất chúng, lẽ nào cậu Sở không muốn cống hiến vì quốc gia hay sao? Theo tôi được biết, năm nay cậu mới lên đại học, còn là trường Đại học Q hàng đầu cả nước nữa.” Cố Tỉ Thành hiển nhiên đã điều tra tất cả về Sở Lạc Duy trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Sở Lạc Nhất nghĩ, không thể xem nhẹ tên này được.

Sở Lạc Duy dừng bước, quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Tỉ Thành, “Thì đã sao?”

Còn nhỏ tuổi, toàn thân đã mang theo khí tức vương giả.

Cố Tỉ Thành nghĩ, thành tựu của chàng trai này trong tương lai sẽ không thể khinh thường.

“Anh, phải đi rồi.” Trước khi Sở Lạc Duy không nhịn được, Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô, cặp mắt mang theo vài phần lanh lợi tinh nghịch.

Sở Lạc Nhất cũng đang nhìn anh, có điều khóe miệng lại có chút ý cười... đắc ý.

Chiếc máy bay tiếp tục cất cánh, đưa Sở Lạc Ninh vẫn đang nghỉ ngơi chưa từng tỉnh lại đi.

“Thằng nhóc này là ai? Thật là kiêu căng.” Người cảnh vệ đứng bên cạnh Thủ trưởng nói.

“Cháu ngoại của Tướng quân Thủy Mặc Vân, con trai út của Sở Ninh Dực.” Một trong số những vị thủ trưởng trong đó nói, xoay người tiến vào khu cứu trợ.

Máy bay trở về thành phố A, đáp xuống sân bay tại bệnh viện Sở Thị, còn Sở Lạc Ninh vẫn ngủ say.

“Lạc Ninh, Lạc Ninh, đến rồi...” An Hinh Duyệt vẫn trông chừng anh cả quãng đường thấp giọng gọi, nhưng Sở Lạc Ninh không hề đáp lại khiến An Hinh Duyệt theo bản năng sinh ra vài phần sợ hãi, “Lạc Ninh, Lạc Ninh...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2844: Hình hài của tình yêu (5)
Lúc Sở Lạc Duy đi vào liền nghe thấy tiếng kêu An Hinh Duyệt, cậu vội bước nhanh hơn.

“Làm sao thế?” Sở Lạc Duy trầm giọng mở miệng hỏi. Ngay cả Sở Lạc Nhất cũng đi vào, cô lo lắng nhìn người nằm ở trên giường.

“Lạc Ninh gọi mãi không tỉnh, hơn nữa trán anh ấy lạnh lắm.” An Hinh Duyệt nói, vì sợ hãi mà nước mắt cũng đã rơi lã chã.

“Anh, anh...” Sở Lạc Duy đẩy Sở Lạc Ninh vài cái nhưng vẫn không có phản ứng gì. Nếu như là trước đây, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi anh cũng đã tỉnh lại rồi.

“Shit...” Sở Lạc Duy khẽ kêu một tiếng, cõng Sở Lạc Ninh đứng dậy, “Chị, chị đi gọi bác sĩ chuẩn bị cấp cứu đi.”

“Được...” An Hinh Duyệt thất tha thất thểu đứng dậy, mặc nguyên áo choàng tắm chạy xuống.

Sở Lạc Duy cõng Sở Lạc Ninh xuống máy bay, vào bệnh viện. Sở Lạc Nhất liền đi đằng trước mở đường cho anh, “Xin nhường đường, xin nhường đường...”

Phía trước đã có bác sĩ ra đón, nhanh chóng đưa Sở Lạc Ninh vào phòng cấp cứu.

Thủy An Lạc gần như lao tới từ phòng làm việc của mình, thậm chí không kịp nghe bọn họ nói một câu đã đẩy cửa vào phòng cấp cứu.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho mí mắt cô co giật. Con trai của cô, lúc đi vẫn còn ôm lấy cô nói, mẹ, mẹ chờ con về, lúc này lại đang nằm trước mặt cô.

Chân tuy rằng nhiễm trùng nghiêm trọng, nhưng may thay không đến nỗi phải cắt bỏ. Bác sĩ đang xử lý vết thương trên đùi anh, thế nhưng Chủ nhiệm chủ trị lại mang vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Thủy An Lạc.

“Nhiệt độ thấp.” Bác sĩ nặng nề nói.

Nhiệt độ thấp...

Ba chữ nhẹ bẫng, lại rút đi sức lực toàn thân của Thủy An Lạc. Bọn họ còn chưa lấy được mẫu máu của người bị nhiễm dịch mà giờ con trai cô đã bị đưa tới trước mặt cô rồi.

“Viện trưởng.” Y tá vươn tay đỡ lấy Thủy An Lạc.

“Đi ra ngoài, cách ly bọn họ, tất cả mọi người từng tiếp xúc với Sở Lạc Ninh đều phải cách ly.” Thủy An Lạc nói từng chữ một, ánh mắt vẫn không rời khỏi con trai của mình.

Cô y tá nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp, lặp lại vấn đề một lần. Hai chân An Hinh Duyệt như nhũn ra ngồi phịch xuống ghế.

“Ôn dịch?” Cô ấy thấp giọng nói, hai chữ nhẹ bẫng nhưng tựa như đã tốn hết sức lực toàn thân của cô.

“Không thể nào, sức khỏe anh tôi tốt như vậy, sao có thể bị nhiễm ôn dịch được?” Sở Lạc Nhất kêu lên. Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Là do vết thương trên đùi anh ấy phải không? Có đúng không?”

“Nhất Nhất, tình hình bây giờ còn chưa xác định, các em đi theo chị đến phòng cách ly trước đã được không, chỉ cách ly một tuần thôi, nếu xác nhận không có vấn đề gì thì mọi người có thể ra ngoài.” Cô y tá nói.


timviec taitro


An Hinh Duyệt từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế. Cô nên sớm nghĩ ra chứ, nhiệt độ cơ thể anh thấp như vậy căn bản không bình thường, nhưng cô biết được thì sao đây? Cô cũng đâu phải bác sĩ.

Vì sao trước đây không chọn học y mà lại lựa chọn tâm lý học chứ?

Vào thời khắc này, cô lại không thể giúp gì được cho anh.

Sở Lạc Nhất lo lắng nhìn An Hinh Duyệt, cô vẫn ngồi đó với gương mặt tái nhợt.

“Chị Miên Miên...”

“Chị không giúp được gì cho anh ấy cả, không giúp được gì cả, không phát hiện ra được thân thể anh ấy đang khó chịu, không phát hiện ra anh ấy nhiễm ôn dịch, thậm chí không phát hiện ra...”

“Chị Miên Miên, đây không phải là lỗi của chị, chị cũng đâu phải bác sĩ.” Sở Lạc Nhất vội vàng trấn an nói.

Đúng vậy, cô không phải bác sĩ.

Lúc này trong đầu An Hinh Duyệt chỉ có một câu nói như vậy, tại sao cô ấy không phải bác sĩ? Tại sao?

Nếu như Sở Lạc Ninh xảy ra chuyện gì? Cô phải sống thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2845: Hình hài của tình yêu (6)
Sở Lạc Ninh được xác nhận đã bị nhiễm bệnh, khi tỉnh lại, bản thân anh trái lại rất bình tĩnh, chỉ lo bọn họ cũng bị lây.

Thủy An Lạc đeo khẩu trang, mặc đồ cách ly ngồi bên giường gọt hoa quả cho anh.

Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Mẹ cứ như vậy con không an tâm.”

“Vậy con muốn mẹ thế nào?” Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng con trai một cái, “Con đã hứa với mẹ thế nào?”

“Đó là tai nạn thôi.” Sở Lạc Ninh dùng lời của em gái mình, giống như không hề nhớ rằng lúc trước khi em gái nói câu này, anh cũng mắng em gái. “Người bị nhiễm dịch ở vùng thiên tai có nhiều không ạ?”

“Số liệu hiện giờ bệnh viện thống kê được đã lên đến hơn một ngàn người. Tất cả các bệnh viện đều đang khẩn cấp tiến hành nghiên cứu huyết thanh. Bệnh viện chúng ta cũng là một trong số đó.” Thủy An Lạc đưa táo cho con trai, sau đó nói: “Hai chiến hữu của con cũng đã được xác nhận là bị nhiễm dịch, hiện giờ đang ở bệnh viện quân khu.”

Sở Lạc Ninh dừng một chút, siết chặt hai tay mình, “Miên Miên và Bao Đậu thì sao?”

“Hai đứa nó còn chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, nhưng lần này diện tích truyền nhiễm dịch rất lớn. Số liệu của trung tâm nghiên cứu virus cho thấy cực dễ truyền nhiễm.” Thủy An Lạc nói xong, buông dao thái hoa quả ngẩng đầu nhìn con trai, “Đôi khi mẹ thực sự ích kỷ nghĩ rằng chẳng bằng con trở về tiếp nhận công ty của ba con có phải hơn không.”

“Nhưng mẹ sẽ không ích kỷ như thế.” Sở Lạc Ninh nói, vươn tay cầm lấy tay của Thủy An Lạc, “Con tin tưởng mẹ, giống như khi còn bé, nơi nào có mẹ, con cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”

Thủy An Lạc ai oán trừng mắt với cậu con trai của mình một cái, nhưng cũng tự nhủ lòng mình, có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không để nó gặp chuyện không may.

“Mẹ lại thấy lo cho Miên Miên, nó cứ mong mình bị nhiễm bệnh, bởi vì như thế nó có thể ở bên con nhiều hơn.” Thủy An Lạc lắc đầu thở dài nói, “Con bé bình thường vẫn nhu mì hiền hậu, không ngờ đến lúc thực sự gặp chuyện còn điên cuồng hơn cả em gái con.”

Sở Lạc Ninh cau mày, thực sự không nghĩ cô sẽ thành ra như vậy.

“Con có thể gọi điện thoại cho em ấy được không?” Sở Lạc Ninh không yên lòng nói.

“Chuyện này để sau đã. Mẹ hỏi con, vết thương trên chân con là do bị loại cây nào đâm phải? “ Thủy An Lạc nói, vén chăn lên nhìn cái chân đã bị băng bó của anh.

Cây?

Sở Lạc Ninh nhíu mày, lúc đó sắc trời quá tối, kỳ thực anh cũng thấy không rõ lắm, “Không phải là loại có ở phương Bắc, hẳn là chỉ có ở phía Nam, thân cây không to, to chừng miệng chén, vỏ cây màu đen.”

“Màu đen?” Thủy An Lạc hỏi, “Con chắc không?”

Sở Lạc Ninh cau mày, tiếp tục xác nhận trong trí nhớ một chút, sau đó nói: “Là màu đen, cây cối trên sườn núi phía sau hầu như đều là một loại, thân cây có màu đen, lá hình răng cưa, nhưng dưới tàng cây có một bụi cây màu xanh đậm. Mẹ, đó chắc là thứ mẹ đang tìm.”

“Quả nhiên chỉ có con là hiểu mẹ.” Thủy An Lạc cười nhẹ thành tiếng.

Sở Lạc Ninh nhướng mày, “Nhưng con cũng phải nhắc nhở mẹ, ba con sẽ không cho mẹ đi đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

“Con có thể không nhắc nhở mà.”

“Ha ha...” Sở Lạc Ninh tựa trên gối đầu, chịu đựng cơn ớn lạnh từ đỉnh đầu, “Có một người có thể, Tiểu Bất Điểm, dù có thế nào, con bé cũng quen thuộc với rừng núi hơn chúng ta nhiều.”

“Ừ, có điều hiện giờ Lạc Duy còn chưa được giải trừ cách ly, không thể để con bé đi một mình được.” Thủy An Lạc nói xong lại dịch chăn lại cho anh, “Con nghỉ ngơi đi đã, chuyện này mẹ sẽ nghĩ cách.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2846: Hình hài của tình yêu (7)
Trước khi Sở Lạc Ninh đi ngủ vẫn cố gọi cho An Hinh Duyệt một cuộc điện thoại, bảo cô không cần quá lo lắng, anh thực sự vẫn rất ổn.

An Hinh Duyệt ngồi trên giường bệnh, ôm điện thoại khóc như mưa.

“Nếu như em cũng bị lây nhiễm thì có phải em có thể qua bên đó với anh rồi không.” An Hinh Duyệt khẽ nói, nhưng giọng nói của cô lại rất nghiêm túc.

“Đồ ngốc này, em nghĩ gì thế? Anh không sao đâu, có mẹ ở đây mà, thực sự không có chuyện gì đâu!”

An Hinh Duyệt hít hít cái mũi của mình: “Anh mệt thì cứ ngủ trước đi, em không sao mà.”

Cô nghe ra được Sở Lạc Ninh đang cố chịu đựng, trước kia làm sao anh có bộ dạng thế này cơ chứ, điều này chứng tỏ bệnh dịch lần này gây ảnh hưởng rất lớn tới anh.

***

Bệnh viện, phòng Viện trưởng.

Kiều Vi Nhã vừa nghe như vậy thì lập tức nói mình sẽ đi, chỉ cần giúp được bọn họ thì đừng nói chỉ là một ngọn núi, bắt cô xuống biển cô cũng vui lòng.

“Nhưng mà một mình con đi quá nguy hiểm.”

“Con có thể gọi ba con mà, không có chuyện gì đâu.”

“Chú Tư lớn tuổi như thế rồi, cậu không thấy ngại à.” Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời thì giọng nói của Sở Lạc Duy liền vang lên. Lúc hai người quay đầu lại đã thấy Sở Lạc Duy đẩy cửa bước vào: “Báo cáo kết quả thử máu của con đã có rồi, không bị lây nhiễm, hơn nữa con không tiếp xúc với anh Cả nhiều lắm cho nên khả năng lây nhiễm không lớn, để con đi cùng cậu ấy.”

“Này này này, đừng có tới đây, nhỡ đâu cậu cũng bị lây nhiễm thì sao hả?” Kiều Vi Nhã quát to một tiếng rồi cuống quýt lui sang một bên.

Sở Lạc Duy dứt khoát kéo người lại, dùng một tay quắp chặt lấy cái cổ của cô: “Vậy thì cậu cũng bị lây nhiễm cùng tôi luôn đi!”

“Này! Sao cậu có thể xấu xa như vậy chứ hả?” Kiều Vi Nhã hô to.

“Mẹ, con đi với cậu ấy, sẽ cố về thật nhanh.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.

Thủy An Lạc còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của hai đứa nhỏ lại cảm thấy không cần thiết phải nói gì nữa cả.

Chuyện của hai đứa nhỏ này cứ để chúng tự giải quyết đi vậy! Dù sao thì những gì con trai cô để ý tới, chưa bao giờ có chuyện nó không có được.

Người lái máy bay vẫn là Sở Vi. Sau khi được khử trùng, chiếc trực thăng này đã không có vấn đề gì nữa.

Kiều Vi Nhã ngồi trên trực thăng vẫn đang tiếp tục phê phán Sở Lạc Duy. Cô ngồi ở buồng lái cạnh cơ trưởng, vừa ăn hoa quả vừa phỉ nhổ với Sở Vi khiến anh chỉ biết im lặng lắng nghe.

Sở Lạc Duy dựa người vào cửa yên lặng nghe cô nói.

“Nhưng mà mấy ngày nữa là phải đi học rồi!” Sở Vi đột nhiên nói: “Thế hai người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị cái gì cơ?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, chẳng phải đến khai giảng thì cứ mang cái thân đi là được rồi sao?

“Nghe nói lần đi tập quân sự ở quân đội sẽ tiến hành trao đổi quy mô lớn với thành phố B. Nói cách khác, trường của chúng ta sẽ có vài khoa được chọn đi làm học sinh trao đổi với thành phố B. Không khéo ở chỗ khoa Kinh tế với khoa Báo chí đều bị chọn trúng! Đồng nghĩa với việc chúng ta phải đến thành phố B tập quân sự đấy!”

“What? Ai quy định thế hả? Đầu óc có vấn đề à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên. Cô chưa bao giờ biết tập quân sự còn phải đi xa nhà nữa đấy.

Sở Vi nhún vai: “Trước đó anh có nghe nói chuyện này sẽ được công bố vào ngày khai giảng đầu tiên, có nghĩ là vào ngày khai giảng đầu tiên chúng ta sẽ được đưa đến thành phố B trong một tháng.”

Kiều Vi Nhã cắn răng: “Loại chuyện tốt này sao có thể không đưa Bánh Bao Đậu theo chứ, lúc nào về em phải rủ rê Bao Đậu đi với em mới được.”

Sở Vi: “...”

Loại chuyện này mà còn có thể chơi như vậy nữa hả? Quả nhiên cậu vẫn còn nhỏ quá rồi.

Sở Lạc Duy không có cảm giác gì, việc duy nhất phải làm lúc này là nhanh chóng giúp mẹ mình tìm được thuốc giải có thể chữa được bệnh dịch này, cái khác thì sao cũng được: “Sở Vi, cứ dừng lại ở chỗ cũ đi, cậu chờ trên trực thăng.”

Sở Vi gật đầu, bởi vì ở đó không có chỗ để hạ cánh cho nên chỉ có thể chọn cách thả thang dây từ trên xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2847: Hình hài của tình yêu (8)
Mục đích của Sở Vi đến đây là để giúp bọn họ thả dây thừng. Sở Lạc Duy đi xuống trước, thuận tiện giúp Kiều Vi Nhã giữ dây thừng, ai mà ngờ Kiều Vi Nhã chẳng hề thấy cảm kích mà còn đẩy Sở Lạc Duy sang một bên, đòi đi xuống trước.

Sở Lạc Duy: “...”

Có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, mặc kệ cô.

“A... sao mà nó đong đưa kinh thế nhỉ? Bánh Bao Rau, có phải cậu đang giật ở trên đúng không hả?”

Sở Lạc Duy cố gắng không trợn trắng mắt mà chỉ lạnh lùng nhìn cô, là do chính Kiều Vi Nhã từ chối chuyện cậu đi xuống trước giúp cô đỡ thang, giờ còn trách ai?

Lúc Kiều Vi Nhã xuống tới nơi, Sở Lạc Duy nhanh chóng leo xuống theo. Cô đứng bên dưới khẽ xoay xoay đôi mắt to của mình, ý xấu muốn đung đưa thang dây, nhưng mà còn chưa kịp ra tay thì Sở Lạc Duy đã xuống tới nơi rồi.

Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, xoay người đi về phía sau: “Cái cây màu đen đó là cây gì vậy?” Hình như lúc nhỏ cô còn chưa từng nhìn thấy cây màu đen nào cả.

“Cậu cẩn thận một chút, mẹ có nói loại bệnh này có sức lây lan rất mạnh đấy!” Sở Lạc Duy nhắc nhở.

“Đồ nhát gan, sợ thì đừng có đến!” Kiều Vi Nhã hừ hừ nói rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Sở Lạc Duy giương mắt nhìn cô. Cái đứa ngốc này tại sao lại không biết phân biệt lúc nào người ta quan tâm thật lúc nào quan tâm giả vậy. Sao cậu có thể mù mắt mà đi để ý tới đứa ngốc này chứ?

Kiều Vi Nhã đi phía trước, đột nhiên cảm thấy người phía sau dừng lại liền nhịn không được quay đầu nói: “Nghĩ cái gì thế? Nếu sợ thật thì về đi, tôi tự đi một mình!”

Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng, sau đó quả quyết lướt qua cô, đi về phía trước: “Phải đi khám lại mắt mới được!” Mắt không có vấn đề thì sao có thể để ý tới cô được!

“Ha, rốt cuộc cậu cũng nhận ra mắt cậu mờ rồi đấy hả?” Nếu không thì sao có thể cảm thấy cô không có khí chất chứ hả!

Đây chính là việc mà Kiều Vi Nhã để ý nhất.

Sở Lạc Duy tuyệt nhiên không để ý tới cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.

“Này, có phải thế không!” Kiều Vi Nhã vừa đuổi theo vừa hỏi.

Sở Lạc Duy không để ý đến cô nữa, tránh cho việc mình bị tức chết.

Trên núi chẳng còn lại nổi mấy cái cây, mưa vẫn rơi tí tách. Sở Lạc Duy quay lại nắm lấy tay Kiều Vi Nhã: “Mặt đất không dễ đi.”

Kiều Vi Nhã giùng giằng giãy khỏi tay của cậu, nói: “Cậu tự bảo vệ mình đi!”

Sở Lạc Duy: “...”

Rốt cuộc là mắt của cậu mờ đến mức nào mới có thể thích cái người này vậy hả.

Sở Lạc Duy tức giận đi theo phía sau. Người phía trước hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, hào hứng tham gia thám hiểm.

“Tôi nói cho cậu biết, ở những chỗ như thế này nhất định phải đi thật nhanh, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm! Trước kia ông nội vẫn...” Kiều Vi Nhã đang nói đột nhiên im bặt, cô cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ông nội.

Ông lão Tát Phổ Man, đã rất lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này. Kể từ khi Kiều Vi Nhã trở về bên cạnh ba mẹ của mình thì sau đó không ai còn gặp ông lão Tát Phổ Man nữa. Tất cả mọi người đều nói ông đã chết rồi, chỉ là chết ở đâu thì không rõ.

Mà trong hai năm kể từ khi được sinh ra cho đến khi trở về với Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Vi Nhã vẫn luôn theo chân ông ấy.

Sở Lạc Duy nhanh chóng bước lên, theo phía sau cô.

Kiều Vi Nhã còn đang cúi đầu nhớ về ông nội của mình, thế nhưng khi bước đến một vị trí lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Là cái kia sao?” Kiều Vi Nhã nói rồi nhanh chóng đi qua.

“Cẩn thận!” Lúc Kiều Vi Nhã chuẩn bị túm được bụi cây, Sở Lạc Duy nhanh chóng kéo người lại. Sau đó hai người họ liền thấy phía sau bụi cây đó còn có một cây hoa ăn thịt người. Nếu như không nhờ Sở Lạc Duy kịp thời ra tay thì e rằng Kiều Vi Nhã đã bị thương rồi.

“Hoa ăn thịt người! Sao ở đây lại có cái này?” Kiều Vi Nhã càng thấy hưng phấn hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2848: Hình hài của tình yêu (9)
Sở Lạc Duy giật giật khóe miệng của mình. Cậu chỉ muốn nói, đây hoàn toàn không phải là con gái!

“Loại cây này thông thường chỉ có thể thấy ở Châu Phi, ngay cả ở núi Châu tôi cũng chưa thấy bao giờ! Không ngờ ở đây lại có thể thấy được! Máy ảnh, máy ảnh! Mau đưa máy ảnh đây, tôi muốn chụp ảnh!” Kiều Vi Nhã nói rồi tự động rút di động của Sở Lạc Duy ra, sau đó chụp ảnh cây ăn thịt người kia.

Sư hưng phấn của cô khiến Sở Lạc Duy cảm thấy mọi sự lo lắng của cậu đều trở nên thừa thãi, thích một đứa nam tính như thế này cậu còn có thể làm sao đây?

“Bây giờ phải làm thế nào mới lấy được cái bụi cây kia?” Sở Lạc Duy vẫn không quên việc chính của mình.

“Đơn giản thôi, ở núi Châu có cỏ Long Diên, nhưng lại có loại rắn độc phải sống nhờ vào nó. Tôi đã nói rồi đấy thôi, ông nội tôi có cách hái được cỏ Long Diên!” Kiều Vi Nhã nói rồi đưa đi động cho Sở Lạc Duy: “Xem chị đây thể hiện tài năng nè!”

Kiều Vi Nhã nhìn ngó xung quanh cuối cùng tìm được một cành cây, sau khi quan sát kỹ lưỡng, xác nhận cành cây này không phải cành của cái cây màu đen kia thì mới yên tâm cầm lấy, tiếp đó bước tới: “Tôi đánh lạc hướng cây ăn thịt người, cậu đi lấy cái cây quỷ quái kia đi!” Kiều Vi Nhã nói, nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Thôi đổi lại đi, cậu đi dụ cây ăn thịt người, để tôi đi lấy cây! Cậu da thịt non mịn thế kia lỡ mà bị cắn một cái thì tôi đền không nổi.”

Kiều Vi Nhã nói xong, cành cây trong tay cô đã bị Sở Lạc Duy cầm lấy. Anh quẳng cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi đích thân đi tới bụi cỏ bên kia.

Kiều Vi Nhã: “...”

Anh zai, anh hơi nóng tính rồi đấy?

“Ê, không đúng, không đúng, ở bên phải bên phải, bên phải có hai cây, bên trái có ba cây! Rốt cuộc là cậu có làm được không đó, bên phải...”

“Câm miệng!”

Sở Lạc Duy đột nhiên kêu lên, ngay giây sau đó cậu bất ngờ túm lấy một bụi cây rồi giật mạnh xuống.

Kiều Vi Nhã: “...”

Cậu thì trâu rồi, tôi sẽ không nói gì nữa.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy đi qua liền vội vàng đưa cái túi tới, bỏ bụi cây vào trong đó: “Hay là cứ lấy thêm chút nữa đi?” Nhỡ đâu nghiên cứu cần nhiều hơn lại phải đi lấy thì phiền lắm.

Sở Lạc Duy gật đầu: “Cậu nhìn xung quanh xem còn có cây nào khác nữa không, tôi đi lấy thêm một ít nữa.”

Kiều Vi Nhã buông cái túi trong tay xuống, lúc xoay người rời đi thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Hay là lấy chút hoa ăn thịt người nhé?”

Sở Lạc Duy: “...”

Sao cậu không lên trời sánh vai với vầng thái dương luôn đi.

Hoa ăn thịt người, cái quỷ đó lấy kiểu gì?

Mặc dù hoa ăn thịt người không kinh khủng như trong truyền thuyết, không đến mức nuốt trọn cả một người sống, nhưng khi bị cắn vào vẫn bị dính chất lỏng có tính ăn mòn của nó, cái thứ đó uy lực không thua axit sunfuric cho lắm.

“Tôi chỉ đề nghị thôi mà!” Kiều Vi Nhã nói xong liền quả quyết đi tìm bụi cây khác.

Sở Lạc Duy bật cười một tiếng, tiếp tục tìm cây.

Chỉ là Sở Lạc Duy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, dù sao hoa ăn thịt người cũng sinh sống dưới tán đại thụ này cho nên không loại trừ khả năng nó cũng là một vật tương sinh tương khắc với cái cây lớn kia, thế nhưng phải lấy nó kiểu gì đây?

Kiều Vi Nhã lầm bà lầm bầm: “Trên núi chỉ có ba loại thực vật như vậy thôi, không có cái khác.”

“Lấy súng ra đây “ Kiều Vi Nhã còn chưa lầm bầm xong, Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt, lúc phản ứng được cậu đang nói cái gì liền quyết đoán gật đầu, sau đó xoay người đi lấy súng.

Sở Lạc Duy cởi áo vứt xuống đấy, hoa ăn thịt người khó lấy ở chỗ họ không biết nó có thể duỗi dài được tới đâu, liệu có thể bất ngờ tấn công cậu hay không.

Lúc Kiều Vi Nhã quay lại đã cầm theo súng, thậm chí còn cầm cả một đôi bao tay.

Sở Lạc Duy đeo bao tay vào, bảo Kiều Vi Nhã lùi lại, hai thứ này chính là hy vọng cuối cùng để cứu được anh Cả, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2849: Hình hài của tình yêu (10)
Kiều Vi Nhã cẩn thận nhìn theo, dường như hoa ăn thịt người cũng cảm nhận được nguy hiểm cho nên lúc này nó bắt đầu giương thân lên, lắc lư trong mưa.

Kiều Vi Nhã thấp giọng mắng một tiếng, sao mà nhiều thế cơ chứ?

Cơn mưa xối xả này giết chết được cả mấy cây đại thụ mà sao không giết chết chúng luôn đi?

“A...” Kiều Vi Nhã đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn Sở Lạc Duy đột nhiên bị hoa ăn thịt người vây xung quanh.

“Đoàng đoàng đoàng...” Không có thời gian suy tính, Sở Lạc Duy lập tức nổ ba phát súng rồi trốn ra khỏi vòng vây của hoa ăn thịt người.

“Cậu không sao chứ?” Kiều Vi Nhã khẩn trương kiểm tra thân thể của cậu, chỉ có chỗ ống tay áo bị hoa ăn thịt cắn phải nên Sở Lạc Duy chẳng nói chẳng rằng liền cởi áo ném xuống đất, tránh cho việc bị dịch ăn mòn kia dính vào da.

Rõ ràng Sở Lạc Duy cũng không ngờ sẽ có nhiều hoa ăn thịt người như vậy. Cậu khựng lại một chút rồi quay đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã, nói: “Cậu gọi điện thoại cho mẹ đi, nói cho mẹ biết tình hình bên này.”

Kiều Vi Nhã gật đầu theo bản năng, xoay người quay trở lại máy bay trực thăng vì ở bên dưới điện thoại không có sóng.

Kiều Vi Nhã kể lại cho Thủy An Lạc biết tình hình bên này một lượt. Thủy An Lạc dừng một chút rồi nói: “Có nhiều hoa ăn thịt người lắm sao?”

“Rất rất rất rất nhiều luôn ạ, hơn nữa phát triển cũng rất tốt, cái này có cần bọn con mang về không?” Kiều Vi Nhã lo lắng nói: “Thật sự là nhiều lắm luôn.”

Trong lúc virus lan tràn khắp nơi, hoa ăn thịt người không những không bị trận mưa xối xả kia giết chết mà trái lại còn phát triển mạnh mẽ hơn.

“Đúng là cần cái đó, hai đứa nghĩ cách lấy một ít về đi, tốt nhất là còn sống.”

“Hả?” Kiều Vi Nhã hóa đá ngay tại chỗ: “Mẹ nuôi, cái này khó quá, còn khó hơn cả lấy cỏ Long Diên nữa.”

“Mẹ biết, hai đứa thử nghĩ cách xem sao, nếu thật sự không được cũng không cần miễn cưỡng.” Thủy An Lạc nói, cô đang nghĩ xem có nên nhờ anh Sở đi một chuyến không.

“Được ạ.” Kiều Vi Nhã nói rồi lại bò xuống dưới. Lúc này phạm vi của hoa ăn thịt người đã mở rộng hơn trước. Sở Lạc Duy hầu như đã rút lui đến phía dưới máy bay trực thăng.

Kiều Vi Nhã hét lên, bị Sở Lạc Duy giữ chặt lại: “Cậu đi lên!”

“Mẹ nuôi nói lấy cái này, còn sống!” Lúc nói ra hai chữ cuối cùng, sắc mặt của Kiều Vi Nhã rất là đặc sắc.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, lấy xác đã đủ khó rồi mà còn muốn lấy lúc còn sống?

Mẹ của cậu liệu có phải đang nói đùa với bọn họ hay không thế?

“Tôi cảm thấy ý của mẹ nuôi là, nếu cậu không lấy được thì mẹ nuôi sẽ nhờ ba nuôi tới.” Kiều Vi Nhã cười tủm tỉm nói.

Sở Lạc Duy: “...”

“Cậu đi lên trước đi!” Sở Lạc Duy trầm giọng quát.

“Dựa vào cái gì chứ hả? Cậu Hai tốt nhất là nên lên đây trốn đi! Để tôi!” Kiều Vi Nhã chặn lời, cô không hiểu sao chỉ là cảm giác không muốn để Sở Lạc Duy phải đi mạo hiểm, nhưng mà chẳng hiểu thế quái nào lời ra đến miệng lại đổi thành ý khác như vậy.

Sở Lạc Duy nắm chặt lấy cổ tay của Kiều Vi Nhã: “Tôi bảo cậu đi lên!”

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Sở Lạc Duy: “Tôi nói tôi không lên!”

Hai người đối diện nhau, cả hai người ai cũng bướng bỉnh ngang ngược.

Sở Vi ở buồng lái nhìn hai người họ như vậy chỉ muốn nói, hai người có thể rảnh hơn nữa được không? Nếu không phải vì cậu đang lái máy bay không thể xuống dưới đó được thì nhất định cậu sẽ đi thẳng xuống, miễn cho hai người dở hơi này phiền phức như vậy.

“Tôi nói này hai vị, hay là một trong hai người tới thay tôi rồi tôi đi cho, đằng nào cũng chẳng có ai thương tôi cả.”

“Ai mà thèm thương cậu ta chứ!!!” Cả hai người nào đó đều đồng thanh mở miệng, lớn tiếng phản bác.

Sở Vi tấm tắc một tiếng, nhìn xem, ngay cả bộ dạng ghét bỏ chê bai đối phương cũng có tính đồng bộ thế cơ mà.

Hai người nào đó nói xong, vẫn không ai chịu thua ai, ai cũng không dám lùi về sau một bước, không ai chịu thừa nhận việc mình thương đối phương.
 
Top