Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2860: Thua bản thân cũng không đành lòng thua mẹ (11)
Ngay một giây sau đó, Thủy An Lạc bỗng đứng phắt dậy. Cô đánh mạnh vào ngực Sở Lạc Ninh.

“Mẹ cho con tính mạng, con dựa vào cái gì mà không biết yêu quý nó hả? Con đã thấy chưa, giờ Miên Miên cũng phát bệnh rồi, con có biết một mình con sắp hủy hoại cả hai gia đình luôn rồi không? Con dậy mau, con dậy ngay cho mẹ...”

“Viện trưởng...” Một cô y tá kéo cô ra, “Xin cô hãy bình tĩnh lại một chút.”

“Dựa vào cái gì đứa con tôi không tiếc mạng sống mình để sinh ra lại sắp bị kẻ khác cướp mất mạng sống, dựa vào đâu hả?” Thủy An Lạc không thể bình tĩnh nổi. Cô đã không còn là một cô gái mười mấy tuổi nữa rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể đối diện được với cái chết của con trai mình.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?” Cả người Thủy An Lạc nhũn ra. Cô quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai, “Con đi rồi mẹ với ba con biết phải làm sao đây? Con đi rồi Miên Miên phải làm sao bây giờ?”

Thủy An Lạc bò ra giường suy sụp khóc ầm lên, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng máy kêu.

“Viện trưởng, Viện trưởng...” Cô y tá kinh ngạc thốt lên.

Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, nhìn đường sóng kia đã từ từ gợn sóng, “Sốc điện, sốc điện...” Thủy An Lạc lớn tiếng gọi như một người sắp chết đuối vớ được cọc, không cần biết nó có thể cứu được mạng cô hay không cô cũng không thể buông ra được.

Các bác sĩ lại chuẩn bị tiến hành sốc điện, Thủy An Lạc tự mình làm, cứ một lần lại một lần đều như kích thẳng điện vào tim cô.

Sóng điện ngày càng gợn to hơn giống như một niềm hy vọng, như một cành cây đang từ từ vươn ra từ trong cơn tuyệt vọng, bắt đầu từ từ lớn lên.

“Mẹ, mẹ...”

Cô vẫn còn nhớ âm thanh đầu tiên con trai cô gọi mẹ, nó non nớt đến mức khiến cô cảm thấy đó là thứ âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này, như thể dù cho có phải đánh mất tính mạng vì nó cô cũng sẽ không tiếc gì cả.

Cho dù hôm nay cô đã thua bản thân mình, nhưng cô không thể thua con trai cô được.

Một cái, hai cái, ba cái...

Nhịp tim dần dần hồi phục, cuối cùng đạt tới phạm vi nhịp độ bình thường.

Người khác lấy chiếc máy ra khỏi tay Thủy An Lạc. Cô lại ngồi bệt xuống đất, vết thương trên tay rách ra, lúc này mới dâng lên cảm giác đau nhói.

Người trên giường bệnh từ từ mở mắt, nhưng vẫn không có chút thần sắc nào.

Thủy An Lạc kích động đứng bật dậy, “Bảo Bối, Bảo Bối.”

Ánh mắt Sở Lạc Ninh di chuyển, anh nhìn lên mặt mẹ, lại nhìn An Hinh Duyệt đang nằm bên cạnh, cuối cùng có vẻ như qua một lúc lâu sau mới lại nhìn về phía Thủy An Lạc.

Anh thấy mắt mẹ sưng đỏ lên, mặt mày tái nhợt, không hề có chút thần thái nào của một người bác sĩ nên có.

“Mẹ...” Sở Lạc Ninh cất tiếng, giọng nói khàn khàn.

“Mẹ đây, mẹ ở đây.” Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay con trai. Thấy con trai hé miệng ra, cô liền áp tai tới bên cạnh con mình, “Mẹ đang nghe con nói đây.”

Sở Lạc Ninh rũ mắt, có vẻ như không còn chút sức nào để mở ra nữa, “Họ, họ...”

Thủy An Lạc khựng lại, cô biết con trai cô đang nói gì.

“Vì vắc-xin phòng bệnh vẫn chưa được nghiên cứu xong triệt để, cho nên họ đã...”

Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt, chính anh đã không bảo vệ tốt được cho chiến hữu của mình.

“Bảo Bối, con sống chứng tỏ là vắc-xin đã có hiệu quả, chúng ta vẫn có thể cứu được nhiều người hơn, mẹ chỉ cần con có thể sống là đủ rồi.” Thủy An Lạc tì trán lên trán con trai, nói.

Sở Lạc Ninh lại hé miệng, Thủy An Lạc nghe thấy rõ ràng.

Nhưng cũng vì câu nói này mà cô lại rơi nước mắt.

Con cô nói: Con đã thua chính mình, nhưng lại không đành lòng thua mẹ.

Thật ra là không nỡ thua Thủy An Lạc và cũng cả An Hinh Duyệt.

Đây là hai người mà cả đời này anh đều không thể thua được.

Mẹ là người đã cho anh sinh mạng này. An Hinh Duyệt là người đã cho anh giá trị để anh tiếp tục sống.

Anh sao có thể thua hai người này được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2861: Tập huấn quân sự (1)
Việc Sở Lạc Ninh sống lại đã cho mọi người một hy vọng, chứng tỏ là thuốc có tác dụng.

An Hinh Duyệt đã rơi vào hôn mê sâu. Việc dùng thuốc trên người Sở Lạc Ninh chỉ là bất đắc dĩ, cho nên với tình trạng của An Hinh Duyệt, Thủy An Lạc vẫn phải làm vài thí nghiệm trước đã.

Mân Hinh không có ý kiến gì, chỉ cần con gái cô có thể sống là được rồi.

Tay của Thủy An Lạc vẫn còn bị thương, nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để đi xử lý vết thương của mình mà lại tiếp tục vào phòng thí nghiệm, làm bước thử nghiệm cuối cùng.

Sở Lạc Duy ở ngoài phòng bệnh, lúc quay lại liền thấy tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của ba.

Trong lòng Sở Lạc Duy khẽ động, nếu không phải vì thấy cảnh này, chắc cậu thật sự cho rằng ba vẫn bình tĩnh y như biểu hiện của ba.

Người ba đã chinh chiến một đời của cậu hôm nay lại bị hoảng sợ đến mức người đổ đầy mồ hôi.

Sở Lạc Duy đưa tay ra đặt lên vai ba mình. Sở Ninh Dực không quay lại, vẫn đang nhìn người con trai đã ngủ lại bên trong.

“Để ba đi xem mẹ con thế nào, con cứ chờ ở đây trước nhé.” Sở Ninh Dực nói xong liền sải bước rời khỏi nơi này.

Trong phòng thí nghiệm, khi virus biến mất khỏi máu của con chuột bạch cuối cùng, Thủy An Lạc mới hoàn toàn yên tâm.

“Viện trưởng~”

Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, “Đi đi, nói cho mọi người biết vắc-xin phòng bệnh đã được nghiên cứu xong rồi. Tiểu Lưu, em đi tiêm cho Miên Miên đi.”

“Vâng ạ.” Mọi người đều tự đi làm việc của mình, còn Thủy An Lạc vẫn không hề đứng dậy.

Không lâu sau đó, có một bàn tay lại đặt lên vai cô.

Thủy An Lạc không ngoảnh lại nhưng cô biết người đằng sau lưng mình là ai.

“Không còn trẻ nữa rồi, sao lại cứ liều mạng như thế chứ? Mấy ngày liền không nghỉ ngơi rồi, còn chịu nổi không?” Sở Ninh Dực khẽ nói.

Thủy An Lạc nắm lấy tay anh, “Em không muốn anh cả đời này không thể ngẩng đầu lên trước mặt người anh em của mình. Em biết nếu như Miên Miên xảy ra chuyện, anh sẽ thấy tự trách suốt đời.”

Sở Ninh Dực không nói gì, vẫn nhẹ nhàng xoa bóp bả vai đã cứng nhắc của cô.

Cả Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đều thoát khỏi cơn nguy kịch. Sau khi Thủy An Lạc hết bận cũng chỉnh cho Sở Lạc Nhất một trận. Tuy An Hinh Duyệt đã nói đỡ cho cô nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

***

Buổi tối trước hôm khai giảng, cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng ở nước ngoài về, chuyện lần này lúc cô phỏng vấn ở nước ngoài mới biết, nhưng lúc đó căn bản không có cách nào trở về được.

Kiều Vi Nhã quấn mẹ mãi không thôi, vốn nếu ở thành phố A, bất kể có đi tập quân sự ở đâu cũng sẽ không ai dám làm gì cô.

“Mẹ, mẹ ơi, tại sao trao đổi sinh viên mà không trao đổi cả huấn luyện viên luôn ạ.” Kiều Vi Nhã lay lay Kiều Nhã Nguyễn.

“Sao thế, muốn lười hả?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nhìn con gái, thời gian mười mấy năm trôi qua cũng không để lại chút vết tích nào trên người cô, mỗi động tác của cô đều như thể nó vốn có đã vậy.

Kiều Vi Nhã cười ngây ngốc, “Đều tại cái bánh bau rau kia kìa, đáng ra con vốn học ở Đại học B, tại cậu ta nên con mới phải học ở Đại học Q ấy. Giờ thì hay rồi, tập quân sự cũng phải chạy tới chỗ khác tập.”

Thấy con gái giận dỗi như vậy, Kiều Nhã Nguyễn lại thấy buồn cười, giận dỗi vài ngày hình như giờ lại làm hòa rồi, còn cảm thấy hiển nhiên nữa chứ.

“Thành phố B cũng tốt mà, Húc Ninh ở thành phố B đấy, biết đâu các con lại gặp được nhau.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

“Anh Húc Ninh là gu của chị Niệm Niệm, không phải gu của con.” Kiều Vi Nhã thở dài.

“Ừ, gu của con là bánh bao.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.

“Chị thích anh Hai.”

“Nói linh tinh, cẩn thận chị đập em đấy.” Kiều Vi Nhã tức tối đe dọa em trai mình, “Sao chị có thể thích cái bánh bao rau đó được, đã lạnh lùng kiêu căng tự đại còn mặt liệt.” Kiều Vi Nhã tức giận phừng phừng. Mấu chốt ở chỗ, cái bánh bao này có người trong lòng rồi chứ!

Nhưng câu thứ hai cô cố nén lại trong lòng không nói ra!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2862: Tập huấn quân sự (2)
Phong Phong cầm cốc đi từ trong phòng làm việc ra, nghe thấy con gái nói vậy liền phụt cười, “Mau đi ngủ đi, không phải mai là khai giảng rồi à?”

“Mẹ vừa về một cái là ba bắt đầu ghét bỏ bọn con ngay rồi.” Kiều Vi Nhã chậc lưỡi nói, lại kéo thằng em đang quấn lấy mẹ dậy, “Đi thôi, em đang làm phiền vợ chồng người ta đoàn tụ đấy.”

“Có mà chị ấy!”

Phong Phong đi qua hai chị em, đập cho mỗi đứa một cái, mắng một câu rồi nhìn chúng lên nhà, sau đó mới ngồi xuống cạnh Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn thuận thế liền đổ người nằm xuống đùi anh. Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng cô vẫn tình nguyện làm một đứa trẻ trước mặt người đàn ông này.

Còn anh thì vui vẻ với điều đó.

“Mệt hả?”

“Hơi hơi, gần đây chạy mấy nước lận, sắp tới có thể nghỉ ngơi thoải mái được rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nhắm mắt nói.

Phong Phong đặt cốc lên bàn rồi bóp vai cho cô, “Dạo gần đây có hơi loạn một chút, em cũng không cần thiết phải làm khó mình quá đâu.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Vết thương trên cánh tay của Tiểu Bất Điểm là sao thế?” Vừa rồi cô có thấy, nhưng lại thấy con gái có vẻ muốn giấu đi nên cô mới không hỏi, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không để ý.

Phong Phong cúi đầu kể lại chuyện này cho Kiều Nhã Nguyễn nghe một lượt. Kiều Nhã Nguyễn sững người mở mắt ra.

“Hai đứa này muốn phá vỡ kỷ lục của đàn anh với Tân Nhạc đấy à?” Sao lại cứ rề rà mãi thế chứ?

“Con gái em mà em còn không hiểu hả? Nó với Bao Rau lớn lên cùng nhau, có bao giờ nghĩ tới tình cảm nam nữ đâu, cũng có nghĩa là con gái em căn bản không hiểu yêu là gì ấy!”

Vì cùng nhau lớn lên cho nên cảm thấy mọi thứ con bé làm đều là tất nhiên, cho nên chưa từng nghĩ tới cái gì là tình yêu, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới việc tại sao mình lại không hề rung động với người khác!

Mấu chốt ở chỗ, cái cậu thiếu niên thanh mai trúc mã của con bé lại không chịu nhiều lời. Trong tiềm thức, thằng bé vẫn đang chờ cho cô gái này tự mình hiểu ra.

Hay nói cách khác, một đứa thì vẫn đang mờ mịt, còn một đứa thì vẫn cứ lẻ loi tiến về phía trước.

Một đứa thì coi tình yêu là tình bạn, một đứa lại sợ đối phương chỉ coi mình là bạn bè, nhưng lại vẫn nhất định phải có được, cho nên cách duy nhất chính là cứ tiếp tục im lặng.

“Lằng nhằng.” Kiều Nhã Nguyễn bình luận, sau đó đứng dậy kéo Phong Phong cũng đứng dậy theo, “Đi ngủ thôi, em mệt quá rồi.”

Phong Phong nhướng mày, bế ngang Kiều Nhã Nguyễn lên khiến cô phải thốt lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh, “Ông chú điên vẫn có thể bế được cơ à?”

“Có thêm hai chục năm nữa vẫn bế được như thường.” Tuy đã đi được nửa cuộc đời, nhưng vì được ông trời ưu ái nên anh vẫn có thể đóng vai nam chính của các bộ phim thần tượng được.

Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy cổ Phong Phong, tựa vào lòng anh, trong cái thời đại tin tức minh tinh ngoại tình tràn ngập các đầu báo giải trí như bây giờ, chỉ có người đàn ông này là chưa từng có scandal nào.

Người không biết đều nói anh tự gò bó mình, nói anh có một bà vợ ghê gớm, nhưng ai biết đều hiểu, con người anh thích sạch sẽ.

“Người ta nói anh bị vợ quản chặt, anh không có ý kiến gì à?” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

“Chẳng lẽ không phải hả?” Phong Phong đáp lại một câu, chọc Kiều Nhã Nguyễn cười phá lên. Có lẽ chuyện chính xác nhất mà năm đó cô từng làm là không hề rời bỏ người đàn ông này.

***

Ngày khai giảng của Đại học Q và Đại học B hằng năm đều khiến mọi người để mắt tới. Mới sáng sớm ra cổng trường đã giăng đầy biểu ngữ, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chào đón sinh viên mới.

Sở Vi sẽ lái xe đến trường, vừa sáng ra Sở Lạc Duy đã tới kéo cái người còn say giấc nồng kia dậy.

“Làm gì thế?” Kiều Vi Nhã tỉnh dậy, đầu tóc bù xù như ổ quạ, tức giận trừng mắt nhìn chàng trai đang đứng cạnh giường.

“Nếu cậu muốn đi theo xe ôtô của trường tới thành phố B thì cứ ngủ tiếp đi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2863: Tập huấn quân sự (3)
Xe ô tô của trường?

Trong đầu Kiều Vi Nhã hiện lên một loại công cụ giao thông không phải là sinh vật, sau đó quả quyết nằm xuống, “Cậu đi đi, tôi đi xe trường.”

Có vẻ như xe trường cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất giờ trên xe đều có điều hòa cả rồi, đã thế còn có thể giao lưu tình cảm với các bạn sinh viên mới nữa.

Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn người đã nằm xuống giường, phụt cười một tiếng, “Tôi không nói với cậu hai tiếng sau là xe chạy rồi, cũng có nghĩa là sau khi báo danh xong là xuất phát luôn, giờ cậu đã không còn đủ thời gian nữa đâu.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã tức giận bật dậy, trừng mắt nhìn cậu, sau đó bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Từ đây đến trường ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ, cậu cứ cố gắng lên nhé.”

Sở Lạc Duy nói xong dứt khoát quay người đi thẳng.

“Này, con người cậu sao lại như thế hả? Cậu đợi tôi một lát thì chết được à?” Kiều Vi Nhã cả giận nói.

Sở Lạc Duy ngoảnh lại nhìn cô gái đang ở trước cửa buồng tắm, nghĩ một hồi sau đó nghiêm túc nói, “Chết được.” Thế rồi lại phóng khoáng bỏ đi.

Kiều Vi Nhã rủa một tiếng rồi lại tăng tốc đánh răng rửa mặt, sau đó thay tạm một bộ đồ rồi kéo cái vali hôm qua đã sắp xếp đâu vào đấy nhanh chóng xuống nhà.

“Ba mẹ, con không ăn sáng đâu, không kịp nữa rồi, con đi đây.” Kiều Vi Nhã chạy ra ngoài nói vọng lại. Nhưng dù như vậy, cái cô trông thấy cũng chỉ có đít xe của Sở Lạc Duy.

“Đờ mờ, khốn nạn.” Kiều Vi Nhã tức giận chửi.

Chiếc xe đi xa rồi, Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Tiểu Bất Điểm vẫn đang đứng ở cửa, “Tiểu Bất Điểm ra rồi.”

“Ừm.” Sở Lạc Duy nhắm mắt nghỉ ngơi, không có phản ứng gì.

“Sao anh không đợi con bé thêm một lát. Chỗ này có dễ bắt xe đâu, anh còn bắt mẹ nuôi phải đưa em ấy đi nữa à?” Sở Lạc Nhất quay lại nhìn người anh làm chuyện thất đức của mình.

Sở Lạc Duy mở mắt ra liếc Sở Lạc Nhất một cái, trong mắt lóe lên sự vui sướng của một kẻ đã thực hiện được gian kế của mình.

“Không sao, cậu ta sẽ tới kịp thôi.” Sở Lạc Duy nói xong lại nhắm mắt vào.

Sở Vi bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy thương thay cho Kiều Vi Nhã, mới ngày khai giảng thôi đã bị tính kế thế này chẳng khác gì hồi đi học nhà trẻ, tiếc là Kiều Vi Nhã lại không nhìn ra được điều đó.

Khi xe đến trường, Sở Vi và Sở Lạc Duy phải tới khoa Kinh tế báo danh. Sở Lạc Nhất thì tới khoa Mỹ thuật lên sân khấu một lần là xong, không cần phải lên lớp ở trường.

“AAAAAA... Sở Lạc Duy, Sở Lạc Duy... Đúng là Sở Lạc Duy kìa!”

Sở Lạc Nhất cau mày nghe tiếng gào thét xung quanh, lại nhìn ông anh Hai mặt liệt của mình. Mặt liệt thế này mà cũng có fan nữa hả?

Đúng là một thế giới chỉ nhìn mặt.

“Chị tới đó rồi, lát nữa em gọi điện tìm chị nhé, chị không muốn mới ngày đầu đi học đã bị nhồi thịt đâu.” Sở Lạc Nhất vừa đi vừa nhận điện thoại của Kiều Vi Nhã.

“Chị nói xem có phải tim của cái bánh bao rau đó bị hỏng rồi không, sao cậu ta có thể xấu xa như thế chứ? Hả? Chờ em một lát thì chết à hay thế nào? Không chịu chờ em còn đi gọi em làm gì? Ông đây đi muộn liên quan gì tới cậu ta chứ? Vừa sáng sớm ngày ra đã tới tận cửa nhà gây sự đấy à?”

...

Sở Lạc Nhất cầm điện thoại bỏ xa tai ra một khoảng nhất định. Có vẻ giận quá rồi, cô vẫn tránh xa ra một chút thì hơn.

“Vậy giờ em đang ở đâu?”

“Trên taxi chứ đâu, chứ không chẳng lẽ em lại bắt mẹ em lái con xe Land Rover của mẹ đưa em đi, để người ta biết, à mẹ của sinh viên này là một Đại tá à, hay em bảo ba em lái con Rolls Royce của ông ấy đưa em đi, tới lúc đó em sợ mình sẽ bị giẫm thành cái bánh nhân thịt mất ấy. Ảnh đế xuất hiện, tránh xa mười mét nhé!”

Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn người con trai sắp bị bao vây. Đây cũng là ví dụ tốt nhất cho việc tránh xa mười mét nè.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2864: Tập huấn quân sự (4)
“Thế giờ em đi đến đâu rồi? Sau khi báo danh xong là phải tập trung để đi rồi đấy.”

“Chắc cũng sắp tới rồi. Hôm nay ông đây có phải ngồi xe chung của trường cũng đếch thèm đi theo cái con rùa đó.” Kiều Vi Nhã tức tối nói.

Sở Lạc Nhất khựng lại, “Thế thì chị cũng đi chung xe với em luôn vậy.”

Kiều Vi Nhã bực tức dập diện thoại, trong lòng lại đang vẽ một chữ X lớn lên cái tên Sở Lạc Duy.

Sau khi Kiều Vi Nhã đến nơi, tìm lớp, báo danh xong, cả người đều bừng lên ngọn lửa giận người lạ chớ tiến lại gần.

Trong ngày khai giảng đầu tiên, ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô bạn học này chính là: Vô cùng nóng tính!

Sở Lạc Duy có thân phận đặc biệt, muốn tự tới thành phố B cũng đã xin phép nhà trường, cho nên ở bãi đỗ xe ôtô của trường còn có cả xe của Sở Vi nữa.

Các sinh viên sau khi lên xe đều nhoài ra cửa sổ để nhìn.

“Sở Lạc Duy đúng là đẹp trai thật đấy, nghe nói còn là con cháu nhà giàu nhiều đời nữa.”

“AAAAA, cậu ấy đang tựa vào cửa chờ người à? Chắc không phải có bạn gái rồi đấy chứ?”

“Không phải chứ, có bạn gái rồi á?”

...

Kiều Vi Nhã đi tới trước xe của lớp 1 khoa Báo chí, trông thấy chàng trai đang dựa vào xe cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng lên xe.

Chân dài thì sao? Đẹp trai thì đã sao hả?

Những điều đó cũng chẳng che đi nổi cái tính cách xấu xa của cậu ta đâu!

Trong lòng Kiều Vi Nhã, tên này chính là một sự tồn tại kinh khủng nhất!

Sở Lạc Duy thấy Kiều Vi Nhã lên xe, hai đầu mày hơi nhíu lại. Với tính cách của cô nhóc này, đáng ra phải xông tới đòi tính sổ với cậu mới phải chứ nhỉ?

Như vậy thì tất cả sinh viên có mặt ở bãi đỗ xe này đều sẽ biết thân phận của cô ấy rồi.

Sở Lạc Nhất nhìn anh trai mình, cười hí hửng theo Kiều Vi Nhã lên xe. Lần này anh tính sai rồi chứ gì, có những chuyện xảy ra một lần thì gọi là ngốc, chẳng lẽ còn có thể xảy ra lần thứ hai nữa sao?

Khoa Mỹ thuật không có nhiều sinh viên cho nên không có xe riêng mà sẽ nhét người xen lẫn với các khoa khác, cho nên Sở Lạc Nhất có thể ngồi chung với Kiều Vi Nhã.

Sở Lạc Duy cũng có vẻ hờn dỗi, cậu đi thẳng lên xe, “Chúng ta đi.”

Sở Vi cố gắng nhịn cười. Vừa rồi cậu cũng hơi ngẩn ra, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Kiều Vi Nhã phát hiện ra điều gì đó rồi nên tạm thời thay đổi kịch bản sao?

Sau khi lên xe, Kiều Vi Nhã chọn vị trí ở cuối xe, cơn giận vẫn bao phủ toàn thân cô.

“Hi, chào mọi người, mình là Sở Lạc Nhất bên khoa Mỹ thuật, hôm nay xin đi nhờ xe mọi người một chuyến nhé.” Sở Lạc Nhất cười nói xong, lại đi đến chỗ Kiều Vi Nhã ngồi xuống.

“Sở Lạc Nhất, cậu là em gái của Sở Lạc Duy hả?” Một cô bạn ngồi cạnh Sở Lạc Nhất có chút kích động nói.

Sở Lạc Nhất ngẩn ra. Hàng cuối cùng có năm chỗ ngồi, vốn còn hai chỗ trống nữa, nhưng cô bạn kia vừa nói như vậy, hai chỗ còn lại lập tức có người chiếm lấy, còn có vài người vốn định đứng dậy nhưng không kịp nên chỉ có thể buồn bực ngồi lại.

Sở Lạc Nhất nghĩ, đúng là sắc đẹp hại nước hại dân!

“Lẳng lơ.” Kiều Vi Nhã chửi một tiếng, đâu đâu cũng là fan của cậu ta, rõ ràng tính cách xấu xa như thế cơ mà.

Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, quay lại nhìn Kiều Vi Nhã một cái, sau đó dứt khoát nói, “Sao có thể như thế được, nếu như tớ mà là em gái của cậu ấy có còn có thể ngồi chung xe với các cậu được sao? Cứ đi theo cậu ấy luôn không phải là được rồi à, chỉ là trùng hợp thôi.”

Sở Lạc Nhất nói xong, quả nhiền liền thấy mấy cái người vốn đang ảo não bỗng thay đổi ngay sắc mặt.

Xem đi xem đi, đây có phải là tự vả mặt không chứ.

Cô gái ngồi bên cạnh cũng ỉu xìu xuống, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Sở Lạc Nhất dựa vào người Kiều Vi Nhã, khẽ nói, “Nhìn đi, nhìn sức ảnh hưởng của cái tên lẳng lơ đó đi, em còn có thể tha cho anh ấy à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2865: Tập huấn quân sự (5)
Kiều Vi Nhã lạnh lùng liếc Sở Lạc Nhất một cái, nhàn nhạt nói, “Liên quan gì đến em, em đã tuyệt giao với cậu ta rồi. Sau này em sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa. Tính để ông đây bị chụp cái mũ yêu sớm ngay từ ngày đầu đi học giống hồi nhà trẻ ấy hả, nằm mơ đi!”

Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy cũng có chút giận.

Lần này anh Hai cô đúng là thất sách rồi. Con người ấy mà, ai chẳng phải trưởng thành, nhưng anh Hai thế này cũng đáng đời. Ai bảo anh ấy cứ coi người khác là kẻ ngốc chứ.

“Đổi chỗ, đổi chỗ đi, chị muốn ngắm cảnh.” Sở Lạc Nhất vỗ vỗ Kiều Vi Nhã đòi ngồi cạnh cửa sổ.

Kiều Vi Nhã nhướng mày nhưng cũng không phản đối, dù sao thì những người làm nghệ thuật như họ đều thích tìm cảm hứng từ thiên nhiên mà.

“Đi theo anh chị không phải cả dọc đường sẽ đều là phong cảnh của chị rồi à.” Kiều Vi Nhã nói rồi rồi đứng dậy cho Sở Lạc Nhất vào trong, sau đó mới ngồi xuống.

“Cảm giác khác chứ.” Sở Lạc Nhất đáp lại, lúc ngồi xuống cạnh cửa sổ cô vẫn có thể trông thấy xe của anh Hai cô phía trước mặt.

Kiều Vi Nhã vừa sáng ra đã bị cái bánh bao rau nào đó chọc tức cho nên lúc này quyết định nhắm mắt đi ngủ.

Sở Lạc Nhất tựa bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Ra khỏi thành phố A, con đường tiến về thành phố B rất đẹp, khiến người ta nhìn mãi không chán.

Trong xe vẫn có người khẽ thảo luận chuyện Sở Lạc Duy, ví dụ như trước giờ cậu ấy chưa từng ngồi xe công cộng, ví dụ như ra nước ngoài, trực thăng cũng phải có người chuyên phụ trách lái, người đó buộc phải là Sở Vi, họ đều đã định nghĩa những điều này là: Tiêu chuẩn của con nhà giàu.

Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy liền nghĩ, thật ra chỉ là vì anh trai cô bị bệnh thôi.

Từ thành phố A tới thành phố B mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng vẫn phải đến khu quân đội nên phải đi qua khu vực nội thành, cho nên lúc họ tới nơi thì cũng đã là ba giờ chiều, mọi người hầu như vẫn chưa được ăn gì.

“Ê ê ê, là anh Húc Ninh kìa.” Sở Lạc Nhất nhìn thấy người đàn ông đang nói chuyện với Sở Lạc Duy phía trước mặt, vội đập vào cánh tay Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã nhìn ra ngoài một cái, cầm điện thoại lên chụp ảnh. “Chị không phải chị Niệm Niệm, kích động như thế làm gì? Đây là người đàn ông của chị ấy.”

Mọi người ngồi đằng trước bắt đầu đi xuống, sau khi Kiều Vi Nhã chụp ảnh xong liền xuống xe với Sở Lạc Nhất.

“Em nói xem, họ cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy, giờ anh Húc Ninh cũng đã ba mươi mấy rồi, sao cứ để mình hao mòn thế nhỉ?” Sở Lạc Nhất thấy khó hiểu lên tiếng, “Nhớ lại năm đó, vào lần đầu tiên gặp anh Húc Ninh, hai đứa em còn nhào vào người ta, có thấy mất mặt không cơ chứ.”

“Xì, làm như chị không nhào vào không bằng. Hồi đó Sở Húc Ninh đẹp trai thế chứ, giờ cũng vẫn đẹp, nếu không cô gái nào đó cũng sẽ không đến mức tới giờ vẫn chưa bỏ được.” Kiều Vi Nhã nói, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Sở Lạc Nhất, “Nhìn xem, lần nào thấy ảnh của Sở Húc Ninh, chị ấy cũng giả chết hết.”

“Chắc là bị anh Húc Ninh làm tổn thương rồi. Bao năm qua chị Niệm Niệm vẫn luôn theo đuổi anh ấy, nhưng kết quả thì sao, anh ấy cứ né tránh mãi. Từ sau khi anh ấy bị điều từ thành phố A tới thành phố B, chị Niệm Niệm cũng bắt đầu thay đổi rồi.” Sở Lạc Nhất thở dài ca thán, “Chị vẫn không thể hiểu nổi, nếu như anh Húc Ninh đã không thích chị Niệm Niệm, vậy tại sao tới giờ vẫn chưa kết hôn. Anh ấy càng như vậy lại càng khiến cho chị Niệm Niệm thấy có hy vọng ấy.”

“Thế mới bảo tên này khốn mà.” Kiều Vi Nhã ôm lấy Sở Lạc Nhất đi về phía địa điểm tập trung, “Khoa Mỹ thuật các chị ở bên kia kìa.”

Sở Lạc Nhất kiễng chân nhìn, nói thêm vài câu với Kiều Vi Nhã rồi liền đi qua đó.

“Nhất Nhất, em qua đây.”

Sở Lạc Nhất vừa đi được mấy bước đã có người gọi giật cô lại. Sở Lạc Nhất quay lại đúng lúc thấy Sở Lạc Duy đang đi về phía Kiều Vi Nhã, nhưng tiếc là Kiều Vi Nhã đã quay người bỏ đi rồi.

Sở Lạc Nhất trông thấy mặt Sở Lạc Duy đen sì lại, bỗng có một cảm giác: Sung sướng vô cùng~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2866: Tập huấn quân sự (6)
Sở Lạc Nhất đi tới cạnh Sở Húc Ninh, tinh nghịch làm động tác chào quân đội với anh, “Chào thủ trưởng.”

Lúc này vẻ mặt của Sở Húc Ninh cũng dịu dàng hơn vừa rồi một chút. Anh của giây phút này đã được năm tháng tôi luyện thành một người thành thục, cũng rất quyến rũ, chỉ đứng đó thôi cũng đủ là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.

“Em đợi một lát, để lát anh đưa em đi gặp sĩ quan huấn luyện của em.” Sở Húc Ninh nói, sau đó lại dặn người phía sau đưa đội của mình tới nhà ăn để ăn cơm rồi mới đưa Sở Lạc Nhất đi.

“Sao thế, anh Húc Ninh muốn mở đường thả cửa cho em hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt hỏi.

Sở Húc Ninh đáp lại cô bằng một ánh mắt tự em hiểu đi, sau đó mới nói: “Gần đây lão Cố mới từ phương Nam về, vừa hay đang được nghỉ, anh đưa em đi gặp tạo chút quan hệ.”

Cố?

Cái họ này sao nghe quen tai thế nhỉ, hình như có nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?

“Chắc không phải là quan lớn đấy chứ, anh còn phải tự mình dẫn em đi?” Sở Lạc Nhất thắc mắc hỏi.

“Trong mắt em, phải như thế nào mới gọi là quan lớn?” Sở Húc Ninh vừa đi vừa hỏi cô.

“Chắc là...” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: “Kiểu như ông ngoại em chẳng hạn.”

“Vậy trừ ông ngoại em ra, em thấy quan lớn nào khác rồi.” Sở Húc Ninh khẽ cười. Lúc này họ cũng đã đi tới khu vực huấn luyện phía sau.

“Lão Cố...”

Sở Húc Ninh cất tiếng gọi.

Sở Lạc Nhất theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người kia cũng nhìn qua đây.

Người đó đang mặc một bộ đồ huấn luyện, chắc vừa mới tập xong nên trên người đang đổ mồ hôi ròng ròng.

Rất đàn ông~

Sở Lạc Nhất nghĩ, đây chắc là mùi vị đàn ông trong truyền thuyết đấy hả~

Mà người đàn ông này, là anh ta.

Nhiều ngày trước, lúc cô lên máy bay thì anh ta từ trên máy bay xuống.

Anh sải cặp chân dài của mình tới trước mặt họ, liếc qua Sở Lạc Nhất rồi lại hơi nghiền ngẫm gì đó.

“Bạn gái tới thăm à? Cậu có bạn gái từ bao giờ vậy?” Người kia cất tiếng, giọng nói khàn hơn ngày đó, nhưng nghe cũng thích hơn.

Thân là một người cuồng giọng nói, Sở Lạc Nhất không thể không thừa nhận, giọng người này thật sự rất hay.

“Nói linh tinh cái gì thế? Em gái tôi, sinh viên khoa Mỹ thuật Đại học Q, năm nay sẽ tập bên đội cậu. Tôi đưa con bé tới gặp cậu trước.”

“Chờ, chờ, chờ đã...” Sở Lạc Nhất bỗng nghe thấy tín hiệu gì đó. Cô thu ánh mắt đang nhìn Cố Tỉ Thành lại mà nhìn Sở Húc Ninh, “Anh Húc Ninh, cái gì gọi là khoa Mỹ thuật tập luyện bên này? Em đến cùng với Tiểu Bất Điểm cơ mà.”

Cô có tới để tập quân sự thật đâu!

“Tới tập quân sự mà còn coi là đi chơi nữa hả? Cô gái à, em giác ngộ thế này là không được.” Đôi mắt đẹp của Cố Tỉ Thành vẫn dán chặt lên người Sở Lạc Nhất. Cô gái này trông hay hơn các cô gái nam tính trong quân đội của họ nhiều.

Sở Lạc Nhất ngoảnh lại, ghét bỏ liếc anh ta một cái, đẹp trai thì hay lắm chắc? Sau đó lại nhìn Sở Húc Ninh, “Anh Húc Ninh.”

“Chuyện này em có nói với anh cũng vô dụng thôi. Em có giỏi thì nói với Thủy Lão là em muốn bùng quân sự đi.” Sở Húc Ninh không hề nể mặt chút nào, hơn nữa rõ ràng còn có ý, anh đã đưa em đi cửa sau rồi, em còn không chịu nữa thì anh dẹp luôn.

Sở Lạc Nhất được nuông chiều từ nhỏ, một mình con bé ở bên ngoài thế nào thì họ không biết, nhưng trong nhà ai cũng chiều chuộng con bé cả. Lúc mẹ biết con bé cũng tới quân đội tập quân sự đã gọi điện thoại cho anh từ sớm, bảo anh sắp xếp đừng để cô con nuôi của nhà họ phải chịu thiệt.

Đây là lần đầu tiên mẹ anh bảo anh mở cửa cho người ta đi cửa sau thế này đấy.

Nói với ông ngoại?

Vậy chẳng phải sẽ bị xử lý theo quân pháp sao, thôi cô thà đi tập quân sự còn hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2867: Tập huấn quân sự (7)
Sở Lạc Nhất sau khi cảm thấy mình bị bẫy cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải nhìn Cố Tỉ Thành bằng ánh mắt nịnh nọt.

Cố Tỉ Thành nghĩ, cô gái này lật mặt nhanh thật, vừa rồi còn tỏ ra chê bai chán ghét như thế, giờ đã thành cái vẻ chân chó này rồi, giống hệt như cái dáng vẻ cười tít mắt của cô trên trực thăng hôm đó, như một cô yêu tinh ranh mãnh vậy.

“Anh gì ơi, sau này xin anh chỉ bảo chăm sóc nhiều hơn nhé.” Sở Lạc Nhất nghĩ, sớm biết như vậy cô thà bị ba nhốt trong phòng còn hơn. Giờ thì hay rồi, một tháng tới chắc chắn sẽ là ác mộng của cô mất thôi.

Không biết chừng ba người kia cố tình bẫy cô ấy!

“Buổi tối có buổi phát biểu, đừng đến muộn đấy, tôi đưa con bé đi ăn với nghỉ trước đã.” Sở Húc Ninh nói xong liền đưa Sở Lạc Nhất rời đi.

Sau khi Sở Lạc Nhất đi khỏi, mấy tên sau lưng Cố Tỉ Thành mới chạy tới.

“Lão đại, cô em này là ai thế, trông mơn mởn thật.”

“Có biết ăn nói không thế hả, đây rõ ràng gọi là trắng nõn nà, cậu tưởng người ta là củ cải chắc.”

Cố Tỉ Thành nhếch miệng nhìn cô gái đang khoác lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, không hiểu sao bỗng cảm thấy cảnh này thật nhức mắt, khiến anh tự nhiên muốn chiếm lấy làm của riêng.

“Sở Lạc Nhất.” Cố Tỉ Thành lặp lại tên cô.

“Sở Lạc Nhất? Có quan hệ gì với Sở Lạc Ninh ở thành phố A kia à?” Một thiếu úy phía sau bỗng lên tiếng hỏi.

“Không biết, nhưng là em gái của Lữ phó Sở của chúng ta. Lần này tập huấn mọi người cẩn thận một chút, đừng có làm vị tổ tông này bị thương đấy.” Cố Tỉ Thành là Đoàn trưởng, theo lý mà nói thì là thấp hơn Sở Húc Ninh một cấp, cũng thuộc sự quản lý của Sở Húc Ninh.

Cô gái này, anh có thời gian để chơi với cô đây.

Khoa Kinh tế, khoa Báo chí, khoa Mỹ thuật với khoa Toán ứng dụng, tổng cộng có bốn khoa được trao đổi. Khoa Mỹ thuật có hai mươi người. Khoa Kinh tế và khoa Báo chí là nhiều nhất, cho nên khoa Mỹ thuật được biên chế ra ngoài, giao cho Đoàn trưởng Cố hiện tại không có nhiệm vụ gì đích thân huấn luyện.

Đây là điều mà giáo viên có nói lúc mọi người đang ăn trưa.

Sở Lạc Nhất ủ rũ ngồi cạnh Kiều Vi Nhã ăn cơm, còn tức giận nhìn Kiều Vi Nhã: “Chị đúng là điên rồi mới theo em tới đây. Chị còn tưởng có thể ngồi trong phòng làm việc của anh Húc Ninh xem mọi người tập quân sự chứ.”

“Nằm mơ đi, có cần cắt cho chị thêm miếng dưa hấu với thêm cái điều hòa nữa không?” Kiều Vi Nhã đáp lại, tiện thể gắp thức ăn cho cô, “Em mới đen đủi đây này, tự dưng không đâu bị lôi tới đây. Tên khốn kia đi theo Sở Vi ra ngoài để được đặc cách rồi, chị nói xem sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy nhỉ?”

“Em cũng có thể đi theo mà.” Sở Lạc Nhất ăn mấy miếng cũng không ăn nổi nữa.

“Vừa rồi em có nghe nói ký túc xá của Sở Vi và Sở Lạc Ninh được xếp ở khu riêng. Hai tên này muốn tới đây để chơi trò đối đãi đặc biệt đấy hả?” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

“Em cũng đâu phải không biết bệnh sạch sẽ của anh chị nặng đến thế nào đâu, cũng không thể vì đi tập quân sự mà không cho anh ấy nghỉ ngơi được đúng không nào.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.

“Đều do các người chiều mà ra đấy.” Kiều Vi Nhã lườm một cái. “Nhưng cũng may mà tập tách nhau ra. Cứ nghĩ đến việc một tháng tới không trông thấy cậu ta là em vui lắm rồi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Chị cảm thấy em vui hơi sớm rồi.

Có thể trận chiến sáng nay anh cô thua, nhưng chắc sẽ không đơn giản nhận thua như vậy đâu. Kịch hay phía sau chắc chắn sẽ càng đặc sắc hơn cho xem.

Ăn cơm xong giáo viên liền sắp xếp ký túc xá.

“Đứng hết lại.”

Các sinh viên còn chưa rời đi, một tiếng quát rung trời liền truyền tới.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất không khỏi run bắn người, sao thế?

Sở Húc Ninh bước vào, phía sau còn có lính của anh, nhưng sắc mặt anh lúc này lại khó coi vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2868: Tập huấn quân sự (8)
Chủ nhiệm dẫn dắt đội là người hoàn hồn đầu tiên, vội đi tới hỏi: “Thủ trưởng, chuyện gì thế?”

“Đại học Q, sinh viên của trường đại học hàng đầu mà lại không biết chữ à?” Sở Húc Ninh lạnh lùng hỏi.

Tất cả mọi người ngoảnh lại, biểu ngữ treo trên nhà ăn trông hơi nhức mắt: Tuyệt đối không lãng phí thức ăn.

Nhưng khi ngoảnh lại nhìn, trên bàn nào là những cái bánh bao ăn được vài miếng thì bỏ, không thì những khay cơm gần như chẳng ai động tới.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cúi đầu, may mà hai người cũng kế thừa truyền thống quang vinh rất tốt, không bỏ lại quá nhiều đồ ăn.

“Sở Lữ, chúng vẫn còn nhỏ mà.” Lão Châu - Đầu bếp chính ở đây đã hơn bốn mươi, trông như một ông Phật Di Lặc, vẫn cười nói.

“Ai nấy cũng phải mười tám cả rồi nhỉ, theo như pháp luật quốc gia thì đều là người trưởng thành cả rồi mà vẫn chưa biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình à? Các chiến sĩ ở khu bếp sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị cơm cho các cô cậu, giờ các cô cậu lãng phí thế này?”

“Báo cáo, tôi mười bảy.” Kiều Vi Nhã bỗng giơ tay lên, lớn tiếng nói.

“Phụt...” Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay của Kiều Vi Nhã cười ầm lên. Kiều Vi Nhã vẫn luôn có ý kiến với Sở Húc Ninh, không vì gì khác mà chính vì chuyện của Sư Niệm.

Sở Húc Ninh lạnh lùng nhìn qua, Kiều Vi Nhã cũng không hề yếu thế trừng lại, chỉ biết ức hiếp chị Niệm Niệm của nhà họ thôi, có gì hay ho đâu chứ.

Sở Lạc Nhất bỗng run lên, vội nói: “Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi ăn xong có thể đi được chưa?”

“Ăn xong thì có thể đi, còn ai chưa ăn xong thì quay lại ăn hết phần của mình. Lương thực đều do nhân dân trồng ra, nếu đã mang đến trước mặt các cô cậu vậy thì bắt buộc phải ăn cho hết.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói, khiến cho cả nhà ăn không ai dám ho he câu nào.

Tất cả mọi người chỉ dám tức giận chứ cũng không dám nói gì, đành ngồi lại ăn nốt phần cơm thừa của mình. Ở đây có ai không phải con cái nhà giàu đâu, giờ bị bắt ăn cơm thừa thế này khó tránh khỏi việc cảm thấy không phục.

Lão Châu cười khà khà quay lại, không tới ba ngày lũ nhóc này sẽ phải tranh cơm nhau ăn thôi.

Ngay ngày đầu tiên Sở Húc Ninh đã khiến cho mọi người phải đặt một cái biệt danh là Ma Quỷ cho mình, may mà người đàn ông này không phải người phụ trách huấn luyện bọn họ, nếu không thì chết là cái chắc.

Nhưng không ai biết tất cả các kế hoạch huấn luyện của họ lại đều do người đàn ông này đề ra, dù cho không đảm nhiệm làm sĩ quan huấn luyện, họ cũng vẫn không dễ sống chút nào.

Kiều Vi Nhã được phân ở chung phòng với ba bạn nữ khoa Báo chí còn Sở Lạc Nhất được phân vào ký túc của sinh viên khoa Mỹ thuật.

Thời gian buổi tối, mọi người có thể hoạt động tự do, Sở Lạc Nhất liền kéo Kiều Vi Nhã qua một góc gọi điện cho Sư Niệm.

Sở Lạc Duy và Sở Vi ở một bên nhìn, không biết hai đứa này lại đang làm gì đây,

“Ôi trời ơi, hai người biến thành mèo đen rồi à?” Sư Niệm ở đầu dây bên kia kích động nói, “Chỗ chị có điều hòa, dưa hấu, wifi, còn có cả sofa, hai đứa có ngưỡng mộ không?”

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau. Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. “Không cần mấy thứ đó em cũng có thể khiến tim chị rét lạnh, chị muốn nghe không?”

Người bên kia quả nhiên liền khựng lại, một lát sau mới cười hờ hờ nói, “Còn điều gì có thể khiến tim chị rét lạnh nữa đây, dù sao người như chị sớm đã không còn tim nữa rồi.”

Mười năm, cô đã bị từ chối mấy trăm lần, kể cả tim có làm bằng kim cương thì giờ cũng hoàn toàn vỡ nát rồi.

“Chị vừa mới xem dự báo thời tiết, nhiệt độ của thành phố B ngày mai chắc phải lên tới ba mươi sáu độ đấy, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa, vui chưa?” Sư Niệm cười ha hả, như thể cái chủ đề vừa rồi đã nói xong.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau, người vui là chị ấy chứ gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2869: Tập huấn quân sự (9)
“Phải rồi, chị còn chuẩn bị cho em một tin khiến tim em rét lạnh nữa đây. Bộ phim mà Mạch Thụy cầm kịch bản trong tay sắp khởi quay rồi. Biết gì không, người đang ông chiếm được bản quyền chính là cha nuôi của cô ta, không sai, người cha nuôi này chính là kiểu cha nuôi mà em nghĩ đấy, cho nên em biết mà, đúng là một bầy khốn nạn.” Sư Niệm nằm trên sofa ngắm nghía móng tay của mình nói, “Bên đó chọn ba đẹp trai đóng nhưng bị ba đẹp trai vả mặt từ chối rồi. Con khốn đó còn đến tận cửa khiêu khích chị kêu có thể cho chị một vai nữ phụ nữa chứ.”

Kiều Vi Nhã nắm chặt lấy góc áo của mình, “Có phải nếu khởi quay rồi sẽ không còn cách nào nữa không ạ?”

“Cách thì chắc vẫn sẽ có thôi, nhưng giờ thì chưa.” Sư Niệm thành thật nói.

Kiều Vi Nhã khẽ cúi đầu, cậu ta phải tập quân sự cả tháng này, lấy đâu ra thời gian trở về đấu với lũ khốn kia đây?

“Ba em đâu ạ? Ba em cũng không có cách gì sao?” Sở Lạc Nhất vội hỏi chen vào.

“Ba em nói rồi, chuyện này nếu để sư công ra tay thì Sở Lạc Duy cả đời này sẽ bị chụp cái mũ con trai của Sở Ninh Dực, cũng có nghĩa là chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi.” Sư Niệm nói lại cho hai cô biết những lời mà Phong Phong đã nói.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã nhìn nhau, lúc này đúng là tim rét lạnh thật rồi.

Kiều Vi Nhã đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Sở Lạc Duy đi tới thì liền nhanh nhảu đáp: “Cứ thế đã nhé, tập quân sự xong chúng em sẽ liên lạc với chị.”

Lúc Sở Lạc Duy đi tới đã thấy Kiều Vi Nhã vội vàng cúp máy, sự vội vàng xen lẫn lo lắng cùng bất an.

“Hai người đang làm gì vậy?” Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn hai cô gái.

“Còn không phải...”

“Liên quan gì tới cậu, con gái gọi điện thoại mà cũng nghe lén, biến thái à.” Kiều Vi Nhã đốp lại, sau đó kéo Sở Lạc Nhất rời khỏi đây, lúc đi qua Sở Vi lại thêm một câu: “Anh cũng thế.”

Sở Vi: “...”

Cậu lại nằm không cũng trúng đạn đấy hả?

Sở Vi nhìn Sở Lạc Duy, “Vẫn tức vì vụ sáng nay à?”

Sở Lạc Duy cũng không biết, chỉ cảm thấy vừa rồi mắt Kiều Vi Nhã hơi đỏ, chuyện gì có thể khiến cô ấy khóc chứ?

Chuyện gì không liên quan tới cậu mà có thể khiến cô ấy khóc đây?

Kiều Vi Nhã kéo Sở Lạc Nhất đi khỏi đó, đi xa rồi Sở Lạc Nhất mới nói: “Em làm gì thế? Tại sao không cho chị nói với anh ấy, mọi người cùng nhau nghĩ cách mới tốt chứ.”

“Chị không hiểu đâu.” Kiều Vi Nhã buồn bực nói, lại buông tay Sở Lạc Nhất ra, “Hôm đó nếu không phải vì em đắc tội với Mạch Thụy, có lẽ cậu ta đã có được bản quyền kịch bản của bộ phim đó rồi.”

“Nhưng không phải anh ấy cũng không trách em đấy sao, tại sao em phải tự trách mình như vậy?” Sở Lạc Nhất không hiểu hỏi.

Kiều Vi Nhã cúi đầu đá đống bùn đất dưới chân, “Em không muốn nợ cậu ta quá nhiều.” Kiều Vi Nhã tức giận nói, giờ cậu ta cũng có người thầm yêu rồi, sao cô có thể vẫn thản nhiên giống như trước đây được. Bắt đầu từ giờ trở đi, cô sẽ không lại gần cậu ta nữa.

“Chờ chút, Tiểu Bất Điểm, em nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là không muốn nợ anh ấy quá nhiều, anh ấy còn mong sao em...”

“Tập trung kìa, tập trung kìa...” Cách đó không xa bỗng có tiếng người hô lên.

Sở Lạc Nhất còn chưa nói xong, lại thầm buồn bực, “Lát nũa chị sẽ nói với em, giờ chúng ta đi tập trung trước đã.”

Kiều Vi Nhã gật đầu rồi đi tập trung về hướng ngược lại với Sở Lạc Nhất.

Lần này mỗi một tiểu đội đều được nhận quần áo tập huấn của mình, còn được làm quen với sĩ quan hướng dẫn. Sĩ quan hướng dẫn của khoa Mỹ thuật là Cố Tỉ Thành. Sĩ quan của các đội khác đều là các chiến sĩ nhỏ, điều này khiến các sinh viên của khoa Mỹ thuật đắc ý một trận. Chỉ có Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, rồi sẽ có ngày các người phải khóc thôi.

“Sao thế, lẽ nào bạn học Sở không cảm thấy sĩ quan của đội bạn đẹp trai hơn à?” Cố Tỉ Thành bỗng nói.
 
Top