Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2880: Đó gọi là ghen (10)
Khi Sở Lạc Nhất đến văn phòng của Sở Húc Ninh, anh đang gọi điện thoại. Thấy Sở Lạc Nhất bước vào, anh vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần rồi đưa điện thoại cho cô, “Mẹ tìm em này.”

Nghe nhắc tới mẹ nuôi, Sở Lạc Nhất vội vàng nhận lấy điện thoại, đi tới một góc khác nói chuyện cùng mẹ.

Sở Húc Ninh tiếp tục cúi đầu làm việc, nhưng nghĩ tới việc mẹ nhắc anh về nhà, anh vẫn từ chối.

Ba năm rồi, anh chưa từng nghỉ phép, không về nhà, thực ra là để không gặp cô ấy nữa.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, cô gái trong màn hình máy tính nở nụ cười hạnh phúc. Anh chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong có ảnh của Sư Niệm. Ảnh chụp chung của anh và Sư Niệm, cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất. Sư Niệm nhoài người lên lưng anh, giữ không cho anh bỏ đi, bắt anh chụp tấm ảnh này.

[Sở Húc Ninh, em hỏi anh lần cuối, có phải anh ghét em không? Ghét em vì em mặt dày bám lấy anh à? Anh nói cho em biết, anh nói một câu đúng vậy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!]

Đêm mưa ba năm trước, sự tuyệt vọng của cô ấy, ba năm rồi vẫn chưa tiêu tan.

Đúng vậy sao?

Không phải vậy!

Tiếc rằng, anh không thể nói tình yêu của anh đã dành cho người khác, anh lấy cái gì ra để cho cô ấy?

[Sở Húc Ninh, nhìn đi, em đã đứng ở nơi cao nhất của thế giới này, em đứng ở nơi cao nhất trong giới giải trí, tiếc rằng, em vẫn không nhìn thấy anh.]

Đó là đêm trao giải Oscar, cô ấy uống say, gọi điện cho anh. Ba năm rồi, đây là cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy gọi cho anh.

Vẫn là sự tuyệt vọng cùng cực ấy, không hề thua kém ba năm trước.

Anh cứ tưởng, cô đã buông tay rồi, cô sống rất tốt.

Nhưng tại sao lời cô ấy nói ra vẫn tuyệt vọng như vậy, như thể không còn thấy bất cứ hy vọng nào nữa vậy.

Có lẽ do thời gian chưa đủ lâu.

“Mẹ nuôi, không có đâu ạ, anh ấy thương con lắm, sao mà con phải chịu khổ được, bây giờ con còn đang đứng hóng gió điều hòa trong văn phòng anh ấy nè.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, “Vâng ạ, con sẽ nói với anh ấy, mẹ ơi, có thời gian con lại gọi cho mẹ nhé.” Sở Lạc Nhất nói, cúp điện thoại, quay đầu nhìn người đàn ông đã đóng ngăn kéo lại, “Mẹ nuôi bảo ba năm rồi anh chưa về nhà.”

“Ừm, bận.” Sở Húc Ninh nói, nhận lại điện thoại, đặt lên bàn.

“Bận tránh mặt chị Huyên Huyên và anh Hai phải không?” Sở Lạc Nhất bò lên bàn làm việc của anh.

“Anh thấy em càng ngày càng lắm chuyện rồi đấy. Thằng nhóc Khoai Tây lại ngứa đòn phải không, nó nói gì với em?” Sở Húc Ninh cười cười mắng một câu, đứng dậy đi rót nước cho cô.

Sở Lạc Nhất dựa người vào bàn làm việc, “Em thấy các anh ai cũng băn khoăn như vậy, em đau hết cả mề.”

Sở Húc Ninh rót nước rồi đặt cốc nước vào tay cô, “Cho nên, quan hệ của em và Sư Niệm tốt thế, em nên biết rằng, anh không thể cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy muốn được.”

“Chị Huyên Huyên đã kết hôn với anh Hai rồi. Người chị ấy yêu luôn là anh Hai.” Sở Lạc Nhất biết những câu này sẽ tổn thương anh, bởi vì cô thấy bàn tay Sở Húc Ninh run lên, “Trái tim của anh trống rỗng, anh cũng cự tuyệt sự bù đắp của người khác, như thế sẽ khiến chị Huyên Huyên, khiến mẹ nuôi, khiến anh Hai càng lo lắng hơn, đây là điều mà anh muốn sao?”

Sở Húc Ninh cố gắng gạt bỏ cảm xúc của mình, quay về vị trí, ngồi xuống rồi nói, “Bánh Bao Đậu, em biết tình yêu tốt đẹp nhất là như thế nào không? Là anh đặt trái tim anh vào em, trái tim em cũng đặt ở chỗ anh, chứ không phải cô ấy dùng trái tim cô ấy bù lấp vào trái tim rỗng toác của anh. Vậy trái tim trống rỗng của cô ấy thì sao? Anh lấy cái gì để bù vào đó đây?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất không nói gì nữa, lần đầu tiên cô biết rằng, người anh trông lạnh lùng và hiền lành này của cô lại có tài ăn nói như thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2881: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (1)
Thấy Sở Lạc Nhất không nói gì nữa. Sở Húc Ninh khẽ giơ tay lên, “Đi ăn cơm đi, nếu không lát nữa nhà ăn đóng cửa đấy.”

“Cho nên, người anh yêu kết hôn rồi, anh lập tức từ bỏ quyền được yêu người khác hả? Nếu như anh đã nói tình yêu tốt đẹp nhất là đặt trái tim vào ngăn tim rỗng của nhau, vậy thì nếu chị Huyên Huyên và anh Húc Hiên yêu nhau rồi, trái tim của anh, đặt được vào đâu cơ chứ?”

Giọng Sở Lạc Nhất không to lắm, nhưng Sở Húc Ninh nghe rất rõ ràng.

Cô dùng cách nói của anh để phản bác lại anh.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện ra vẻ mơ hồ.

“Anh chỉ không tìm thấy tim mình nữa rồi thôi. Anh hiểu nhầm rằng anh đã đặt nó lên người chị Huyên Huyên. Tiếc rằng, trên cơ thể chị Huyên Huyên không có ngăn tim nào thừa ra để tiếp nhận trái tim của anh cả. Tại sao anh không dám tìm nó về, đặt lên người xứng đáng hơn. Có người đã dành sẵn một ngăn trống cho anh rồi đấy, không phải thế sao?”

Sở Húc Ninh khẽ giơ tay lên, “Ra ngoài đi.”

“Anh là một kẻ nhát gan, chị Huyên Huyên chẳng qua cũng chỉ là người để anh ngụy trang lừa dối chính mình. Anh không dám yêu, anh tự ti, cảm thấy mình không xứng với chị Niệm Niệm. Anh tự ti cảm thấy rằng anh không xứng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, cho nên anh tự lừa mình dối người cho rằng trái tim của mình đã trao cho người khác, không dám thừa nhận rằng người ta đã từ chối anh lâu rồi, anh...”

“Nhất Nhất, ra ngoài!”

Sở Húc Ninh giận dữ gầm lên, bàn tay đặt trên mặt bàn siết chặt thành nắm đấm.

Sở Lạc Nhất ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn anh có vẻ tức giận, sau cùng phẫn uất quay người đi, “Đáng kiếp cho anh độc thân từ trong bụng mẹ.”

“Rầm...”

Cánh cửa bị sập lại, trong căn phòng chỉ còn tiếng sập cửa vọng lại.

Sở Húc Ninh tựa người vào lưng ghế, đưa tay nắn nắn cái đầu đau nhức của mình.

Sở Lạc Nhất ra ngoài, trùng hợp đụng trúng Cố Tỉ Thành.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy con gái bao giờ à, một đám độc thân.” Sở Lạc Nhất nói xong, đẩy mạnh anh ra, chạy xuống dưới tầng.

Cố Tỉ Thành: “...”

Ai bảo anh độc thân, anh có bạn gái nhé, người ta còn yêu đương qua mạng cơ đấy.

Cố Tỉ Thành mở cửa, đập vào mắt là người đàn ông đang rối rắm. Ơ, thế ra anh ta lại thành cái bia đỡ đạn à?

Bây giờ mà bước vào chắc chắn không phải chuyện gì tốt, Cố Tỉ Thành quyết định đi xem con cún nhỏ bộc phát đến dựng cả lông kia. Không biết ban nãy họ nói chuyện gì mà khiến cô ấy tức giận tới mức vậy.

[Anh là một kẻ nhát gan, chị Huyên Huyên chẳng qua cũng chỉ là người để anh ngụy trang lừa dối chính mình. Anh không dám yêu, anh tự ti, cảm thấy mình không xứng với chị Niệm Niệm. Anh tự ti cảm thấy rằng anh không xứng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, cho nên anh tự lừa mình dối người cho rằng trái tim của mình đã trao cho người khác, không dám thừa nhận rằng người ta đã từ chối anh lâu rồi.]

Sở Húc Ninh nắm chặt hai tay, những lời cô nói cứ vang vọng bên tai.

Tự ti sao?

Phải, anh tự ti, Sở Lạc Nhất nói câu nào cũng đúng trọng tâm hết.

Sự tồn tại của anh vốn như một cái bóng, mục đích sống của anh chẳng qua chỉ là để báo đáp ân tình của ba mẹ nuôi, có tư cách gì để hưởng hạnh phúc chứ?

Anh không có tư cách ấy.

Sở Lạc Nhất chạy ra khỏi tòa nhà hành chính, đá mạnh vào chậu hoa dưới mặt đất, chậu hoa đổ lăn ra, vỡ nát.

“Chậc chậc chậc, phá hoại của công là bị phạt tiền đấy, nhất là trong quân đội.” Cố Tỉ Thành từ trong tòa nhà bước ra, nhìn chậu hoa vỡ tan tành trên mặt đất, “Đắt lắm đó.”

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, hung dữ lườm anh một cái, sau đó sờ tìm trong túi áo, không có đồng nào, “Đền thì đền, ghi nợ không được chắc?”

“Cô gái à, em không cần giận dữ đến vậy đâu, đi, dẫn em đi ăn đồ ngon.” Cố Tỉ Thành nói xong, lắc lắc cổ, ra hiệu cho cô đi theo mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2882: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (2)
Sở Lạc Nhất tức giận đi theo anh, nhưng trước lúc đi vẫn tìm chổi và xẻng hót rác quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, dù sao cũng do cô làm hỏng.

Cố Tỉ Thành đứng cách đó không xa nhìn lại, dù tính tình hơi khó ở, nhưng bản tính của cô gái này rất lương thiện.

Sở Lạc Nhất dọn dẹp xong mới đi theo Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành không dẫn cô đi đâu khác mà là về nhà anh.

Cố Tỉ Thành luôn có nhà riêng ở trong quân đội. Anh giữ quân hàm Trung Tá, đã đủ tư cách xin cấp nhà từ lâu, bởi vì mẹ anh thường đến thăm, cho nên anh đã xin một căn từ trước đó.

Sở Lạc Nhất không lạ lẫm gì với nhà ở trong quân đội, chỉ có điều thường thường nhà của cấp Trung Tá có ba phòng ngủ một phòng khách, còn kém một chút so với nhà ông ngoại cô.

“Nhà anh hả?”

“Ừm, vào đi.” Cố Tỉ Thành nói, mở cửa ra. Sở Lạc Nhất nhảy tót vào nhà, “Sao, em không đề phòng tôi à?”

“Đề phòng anh làm gì? Đang ở trong quân đội, anh có thể làm gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nói, đôi mắt to nhìn khắp xung quanh, bày trí rất gọn gàng sạch sẽ, “Sao thế, sĩ quan huấn luyện, vợ anh dọn dẹp à?”

“Mẹ tôi đấy, mẹ tôi mới được ba tôi đón về cách đây không lâu.” Cố Tỉ Thành nói xong, đi thẳng vào phòng bếp, “Em cứ ngồi tự nhiên đi.”

Nghe thấy Cố Tỉ Thành nói vậy, Sở Lạc Nhất liền cảm thấy chắc đây cũng là một đứa trẻ bị thức ăn cho chó nuôi lớn rồi.

Sở Lạc Nhất đi tới cửa phòng bếp, dựa người vào cửa, nhìn người đàn ông bên trong, “Tại sao lại muốn mời em ăn cơm?”

“Em là người đầu tiên dám gắt với Lữ phó như thế đấy, tôi thưởng cho em.” Cố Tỉ Thành tìm đại một lý do.

“Vậy em có thể tìm hội chị em của em qua đây được không?” Sở Lạc Nhất được đằng chân lân đằng đầu.

“Chắc không được đâu, bởi vì trước đó tôi đã thấy cô Kiều đi cùng với Sở Lạc Duy rồi.” Cố Tỉ Thành thật thà nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Thật không giữ lời, không phải đã dặn đợi cô cùng đi ăn cơm rồi sao?

Sở Lạc Nhất bất đắc dĩ mím môi, được rồi, cô chính là người bị vứt bỏ rồi.

“Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã là thanh mai trúc mã à?”

“Đúng vậy, chuyện cả thế giới đều biết, chỉ có hai kẻ ngốc ấy cứ thích đối đầu nhau thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Sao em mệt thế nhỉ, mấy người này chẳng ai khiến người ta yên tâm được. Một người tự ti không dám yêu. Một người kiêu ngạo cứ đòi một người hỏng não thừa nhận yêu mình, sao phiền thế không biết?”

“Do tính cách mỗi người khác nhau thôi, nhưng em đang nói Lữ phó tự ti đấy à? Em đùa tôi chắc.” Cố Tỉ Thành lấy rau xanh từ trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa nói.

Sở Lạc Nhất hé miệng, không nói gì, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, cô cũng không tiện nói.

“Thôi, anh không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn anh đang cắt rau, “Này, anh cho em đi cửa sau thế này, anh với ông ngoại em lại không cùng một quân khu thì chắc không tính là đút lót em đâu nhỉ?”

Cố Tỉ Thành quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Đút lót em mà tôi còn nấu cho em ăn á? Mơ đẹp quá nhỉ.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt, nếu không chắc ông ngoại sẽ lột da em mất.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, “Thế tại sao anh lại muốn mời em ăn cơm thế, nghĩ lý do nào nghiêm túc tí đi, đừng có qua quýt như vậy.”

Cố Tỉ Thành vừa cắt rau vừa cười, cô gái này thẳng thắn thật.

“Vào lúc thế này không phải em nên cảm thấy là tôi thích em sao?”

“Nếu thế thì ngại quá, để anh phải thất tình rồi, em là hoa đã có chủ rồi nhé.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó lại đi ra ngoài phòng khách.

Động tác của Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, có bạn trai rồi à?

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là một cô gái trông có vẻ thú vị thôi mà, chẳng lẽ anh lại thật sự rung động nữa chắc?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2883: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (3)
Cố Tỉ Thành tiếp tục cắt rau, “Em cũng nghĩ nhiều rồi, tôi cũng có bạn gái rồi.”

Sở Lạc Nhất ngồi xuống ghế sofa, nhìn bức ảnh đặt trên bàn, trong ảnh, anh đang ôm một cô gái, “Đây là bạn gái anh à, có tướng phu thê ghê.”

“Em gái tôi, Cố Tỉ Tịch.”

“Tây Tây.” Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn cô gái trong khung ảnh, trông qua có vẻ tuổi tác không cách biệt lắm với Cố Tỉ Thành, “Hai người cũng là thai long phượng à?”

(Ở đây chữ Tịch với Tây trong tiếng trung phát âm giống nhau)

Người trong bếp ừ một tiếng, Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy quan hệ giữa cô và anh thân thiết thêm vài phần, “Trùng hợp thật, em cũng vậy đấy, nhưng anh trai em chẳng đáng yêu bằng em đâu.”

Cố Tỉ Thành bật cười, cô gái này đúng là tự luyến thật.

Sở Lạc Nhất nhìn tấm ảnh, không hề động chạm linh tinh vào đồ đạc của anh mà chạy vào phòng bếp, “Ừm, để em giúp anh nhé, nếu không thì ngại lắm.”

Cố Tỉ Thành không phản đối, hất cằm về phía rổ rau cải trên bàn, “Em rửa cái này đi.”

“Tuân lệnh.” Sở Lạc Nhất vui vẻ, cười tít cả mắt đi rửa rau.

Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, không có tính tình như một thiên kim tiểu thư, chủ yếu là, cô ấy nhìn nhận mọi thứ sắc nét hơn người khác, ví dụ như chuyện của hai ông anh, cô ấy nhìn ra việc của từng người rất rõ, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng thay cho họ thôi.

Bởi vì, tính cách của mỗi người khác nhau, không thể dùng vài câu nói mà giải quyết được.

Nếu không, thế giới này sợ rằng chẳng còn thú vui gì nữa, ai cũng như nhau cả mà.

***

Trong một căn nhà khác thuộc khu nhà quân đội, tại nhà của Sở Húc Ninh.

Sở Vi và Kiều Vi Nhã đang ở trong bếp, Sở Lạc Duy ở trong phòng khách, máy tính để trên đùi, không biết đang bận rộn cái gì.

Kiều Vi Nhã vừa rửa rau vừa nhìn ra ngoài, “Em hỏi chứ, từ sáng đến tối cứ đi theo bản mặt cứ lạnh như tiền của cậu ta như thế, anh không thấy phiền lòng à?”

Sở Vi quay đầu nhìn lại, sau đó đón lấy phần rau đã rửa trong tay cô, “Cậu Hai đâu có tệ hại như em nói. Anh cảm thấy là em có thành kiến với cậu Hai thôi.”

“Xí, ai thèm có thành kiến với loại ấy, hôm qua cậu ta đối xử với em thế nào? Cả anh nữa, cậu ta bảo anh lái xe thì anh lái xe đi luôn à? Uổng công chúng ta lớn lên cùng nhau.” Kiều Vi Nhã tức giận trách móc.

“Xong cơm chưa? Hai người nói nhiều thế?” Người bên ngoài không buồn ngẩng đầu lên, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói ấy đã bay tới đây. Sao cô gái này chưa bao giờ nói nhiều như thế với mình nhỉ, bây giờ thì lại lắm lời thế.

Đúng là... tức thật!

“Muốn ăn thì tự làm đi, việc còn đầy ra đây này, tưởng mình là Hoàng đế hay sao mà có cơm bưng nước rót tận miệng vậy.” Kiều Vi Nhã đứng trong bếp nói to.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Kiều Vi Nhã nhìn lại cậu với vẻ không phục, “Tôi nói sai à? Thái tử thì không đến, cùng lắm chỉ là một hoàng tử thôi, anh Sở Vi cái gì cũng biết làm, cậu thì biết làm gì chứ?”

Sở Vi chột dạ, bà cô ơi, xin em đừng hại anh như vậy nữa.

Quả nhiên, ngay giây sau đó, Sở Lạc Duy bỏ máy tính trên đùi xuống, sau đó đứng dậy,

Sở Vi kêu ôi chao một tiếng rồi vội vàng nói, “Cơm sắp xong rồi đây, xong ngay, xong ngay đây.”

“Việc gì anh phải sợ cậu ta như thế, có gì ghê gớm đâu.” Kiều Vi Nhã nhíu mày nhìn Sở Vi.

Sở Vi nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt “hết đường cứu”, bỗng chốc lại thấy thương thay cho cậu Hai, tại sao người cậu Hai thích lại là Kiều Vi Nhã cơ chứ?

Sở Lạc Duy đi tới cửa bếp, nhìn cô gái vẫn còn đang kiêu ngạo nào đó, “Nếu cậu chê thì đừng ăn nữa, cậu đi đi.”

Sở Vi: “...”

Lại thêm một đứa úng não nữa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2884: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (4)
Kiều Vi Nhã tức mình, “Đi thì đi, ai sợ ai?” Kiều Vi Nhã nói xong, vung thẳng tay vứt cái tạp dề, kiêu ngạo đi qua người cậu.

“Vi Nhã...” Sở Vi mở miệng gọi, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Người ta bị cậu chọc giận bỏ đi mất rồi, vui chưa?”

“Tự cô ấy nói không ăn, cậu cũng không muốn ăn nữa hả?” Sở Lạc Duy nói, quay người về phòng khách.

Sở Vi: “...”

Hai người cộng lại gần bốn mươi tuổi rồi, tại sao vẫn còn trẻ con như thế chứ.

Sở Vi dựa người vào cửa nhìn chàng trai tiếp tục làm việc kia, “Cậu Hai, nghe tôi nói một câu, thích một người, cậu không thể làm như thế, nếu không...”

“Nếu đã biết tôi thích cô ấy thì cậu bớt nói chuyện với cô ấy, tránh xa cô ấy ra đi.”

What?

Hai mắt Sở Vi to hẳn lên, cậu Hai, có phải cậu bị hâm không thế?

Nói với tôi câu này làm gì?

Cậu tự theo đuổi người ta đi, ngăn cản tôi làm gì, giữa chúng tôi chỉ có tình anh em đơn thuần thôi, được chưa hả?

Sở Vi từ bỏ việc khuyên can, cậu Hai như thế này, đúng là tên ngốc trong tình yêu, so với chú thì đúng là... bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Sở Vi xoay người vào bếp bưng thức ăn ra, bất giác cảm thấy, cậu Hai như vậy thật đáng đời!

Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi cửa, toàn thân bao trùm trong sự phẫn nộ.

Còn Cố Tỉ Thành đang nấu cơm trùng hợp nhìn thấy người đang giận đùng đùng ở bên dưới, “Hình như là Kiều Vi Nhã.”

“Ể?” Sở Lạc Nhất nhón chân nhìn xuống, quả nhiên là con bé, thế nên cô liền vẫy tay qua khung cửa sổ, “Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm.”

Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng gọi, dừng bước nhìn xung quanh, nhìn thấy Sở Lạc Nhất ở cửa sổ tầng ba, nhíu mày hỏi, “Sao chị lại ở đây?”

“Lên đây, lên đây, sĩ quan Cố mời cơm nè.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh còn chưa nói mời người thứ hai ăn cơm mà, cô gái, em có thẳng thắn quá rồi không?

Kiều Vi Nhã không nghĩ gì nhiều, đi thẳng lên tầng.

Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vi Nhã đi lên tầng mới nghĩ ra điều gì đó, nhìn Cố Tỉ Thành với vẻ hối lỗi, “Sĩ quan, anh không ngại chứ?”

Cố Tỉ Thành khẽ nhún vai, “Không ngại.”

Khi Kiều Vi Nhã gõ cửa, Sở Lạc Nhất cười tít mắt chạy ra mở cửa.

“Em thực sự cảm thấy kỳ lạ, Sở Lạc Duy có phải một tên tâm lý biến thái không vậy? Bảo giận là giận được ngay, cứ làm như em thích ăn cơm cùng cậu ta lắm ấy?” Kiều Vi Nhã vừa vào cửa đã tức tối nói.

Sở Lạc Nhất vừa mở cửa đã bị oanh tạc một trận. Cô chớp mắt nhìn Kiều Vi Nhã đang vô cùng giận dỗi kia, “Cho nên anh ấy không cho em ăn, em dứt khoát đi thẳng, để cho anh ấy đắc ý hả?”

“Da mặt em dày như thế chắc?” Kiều Vi Nhã cười hờ hờ.

Sở Lạc Nhất âm thầm nghĩ, lúc khác chị đây chưa từng thấy da mặt cưng mỏng, sao cứ khi nào đối diện với Sở Lạc Duy, da mặt cưng lại mỏng tang vậy?

“Chị nói thử xem, em và anh Sở Vi ở trong bếp làm cơm, nói chuyện mấy câu thì đã sao? Cậu ta xông tới bảo em nói nhiều. Em nói nhiều thì đã sao? Em có nói với cậu ta đâu.”

Trọng điểm đây rồi, trọng điểm là em không nói với anh ấy đó.

Cố Tỉ Thành ở trong bếp nghe thấy, đây cũng là một cô gái tính tình nóng nảy, đúng là làm khó Sở Lạc Nhất bị kẹp ở giữa.

Vì Kiều Vi Nhã tới, Cố Tỉ Thành nấu thêm một món nữa. Cho đến tận lúc ăn cơm, Kiều Vi Nhã vẫn còn lảm nhảm.

“Ai vớ phải Sở Lạc Duy thì đúng là xui xẻo tám kiếp.” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi, “Tay nghề của Sĩ quan Cố tốt quá, có bạn gái chưa? Nếu chưa có thì thử nhìn chị em đây này, không tệ đâu ạ.”

“Phụt... khụ khụ...” Sở Lạc Nhất bị sặc rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2885: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (5)
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã với vẻ kinh hoàng, em bị kích thích thì thôi, đừng lôi chị vào chứ.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Cô ấy nói cô ấy có bạn trai rồi, tôi không thể đào góc tường nhà người ta được.”

“Bạn trai gì chứ? Đối tượng yêu đương qua mạng chưa gặp bao giờ cũng tính là bạn trai được hả?” Kiều Vi Nhã khinh bỉ.

Yêu đương qua mạng?

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đang cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó nói, “Thực ra tình yêu qua mạng cũng có thể thành sự thật mà.”

“Vậy anh đã thấy tình yêu nào yêu nhau tám năm mà không biết đối phương là ai chưa? Như thế á, chết rục đến mức xương bay theo gió về thời cổ đại luôn rồi ấy!”

Cố Tỉ Thành: “...”

“Tám năm thì đã sao? Em còn chưa có đâu đấy.” Sở Lạc Nhất phản bác, “Em mau ăn cơm đi, em mà còn nói nữa, chị đuổi em đi đấy.”

Tám năm?

Tình yêu qua mạng?

Tình yêu qua mạng tám năm.

Hai từ này kết hợp lại, không hiểu sao lại khiến người ta thấy thú vị, vì thế ánh mắt anh nhìn Sở Lạc Nhất cũng mang theo ý vị khác.

“Sao chị với cái bánh bao rau kia đáng ghét y như nhau vậy?” Kiều Vi Nhã trợn mắt.

Sở Lạc Nhất cũng trợn mắt theo, em ngốc thế còn trách gì chị?

Người ta ghen vì em nói chuyện với chàng trai khác, tự em không biết, em trách chị chắc?

Sau bữa cơm trưa, Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cùng cảm ơn rồi rời đi.

Hai người kia đi rồi, Cố Tỉ Thành mới vào phòng làm việc, mở máy tính lên nhập vào ba chữ “Sở Lạc Nhất” vào.

Họa sĩ thiên tài, truyền nhân của rồng, đệ tử cuối cùng của họa sĩ quốc tế bậc thầy Đàm Thần Tiêu...

Có rất nhiều cách nói về cô, còn về cái tên truyền nhân của rồng, đó là bởi vì thứ mà Sở Lạc Nhất vẽ đẹp nhất là rồng, mỗi một tập tranh của cô đều có một con rồng, cho nên người ta gọi cô là truyền nhân của rồng.

Trên mạng, mọi người đều đánh giá về cô rất tốt, cho đến khi anh nhìn thấy ở nơi mờ nhạt nhất có một bài đăng về cô, liên quan tới triển lãm tranh đầu tiên của cô, bên trên còn kèm ảnh, là tin tức cô bị mắng dựa dẫm vào ba mình để làm trò.

Năm năm trước, cô mười ba tuổi.

Cố Tỉ Thành đưa tay chống cằm, năm năm trước hả, đây cũng là một mốc thời gian thú vị.

“Lạc Thần?” Cố Tỉ Thành khẽ lẩm nhẩm cái tên này, sau đó lấy điện thoại mở QQ ra, quả nhiên hình đại diện của cô vẫn xám xịt.

Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ nhếch lên, cảm giác cay đắng lạ lẫm khi cô nói mình có bạn trai ban nãy bỗng chốc biến mất hoàn toàn, ngược lại là cảm giác may mắn, xen lẫn... vui mừng.

Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Nhất, đúng là một cái tên hay.

***

Một rưỡi chiều, ánh nắng gay gắt oi bức của mùa hè chiếu xuống mặt đất.

Lúc này đội hình bắt đầu tập hợp, vào đúng lúc nóng nhất.

Có vài sinh viên đã chịu không nổi mà nói kháy nói khóe, thậm chí còn nói thẳng với giáo viên đi theo đội rằng đây là hành động ngược đãi.

Giáo viên quản lý chính trao đổi với Sở Húc Ninh, cường độ huấn luyện như thế này có phải hơi quá đà hay không, tiếc rằng không có kết quả gì, chỉ nhận được một câu: Tôi không cầu xin các bạn đến đây.

Mặt trời buổi chiều quá gắt, cho dù là nam sinh cũng có vài người không trụ nổi, cho nên lúc này đội hình đã không còn nghiêm chỉnh như lúc ban đầu nữa.

“Nghỉ tại chỗ năm phút.”

Câu này vừa dứt, đội hình bỗng chốc chia năm xẻ bảy rời rạc hẳn, thậm chí có người không ngại cái nóng trên mặt đất mà ngồi phệt luôn xuống.

Kiều Vi Nhã không hiểu, tại sao vẫn chưa tách ra để huấn luyện, cô thực sự không muốn đối mặt với anh chàng ở phía đối diện nữa, nếu không cô sợ mình sẽ không chịu nổi, thù cũ hận mới cộng gộp tích đầy đầu, một cái tát vung lên là bợp chết cậu ta.

“Sở Lạc Duy, đây là nước tớ mang theo, cho cậu nè.” Cô gái hôm qua lại tới, õng ẹo nói.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã xì một tiếng, tiếp tục ngồi dưới mặt đất quạt lấy quạt để, trời nóng thế này còn chạy lung tung, không sợ cảm nắng à.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2886: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (6)
Mặt trời đốt cháy nền đất vẫn treo trên bầu trời, trong thời khắc người khác chỉ còn kém cây xúc xích một chút xíu, xung quanh Kiều Vi Nhã lại lạnh toát.

Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào bình nước trong tay cô gái kia, dường như chỉ cần cậu ta dám nhận bình nước kia, cô sẽ...

Kiều Vi Nhã nghĩ, trong đầu đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua, nó chạy nhanh quá, cô không bắt kịp.

Nhận thì cứ nhận thôi, có liên quan gì đến cô đâu.

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.

Sau khi ánh mắt của Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Duy cũng thu lại ánh mắt của mình, nhìn cô gái bên cạnh mình, không nói câu gì, xoay người đi qua chỗ khác.

Cô gái kia bối rối đứng ở đó, khuôn mặt phơi nắng đến mức hơi đỏ lên có vẻ tủi thân.

Sở Vi chậc chậc thành tiếng, đúng là tổn thương trái tim con gái nhà người ta.

Sở Lạc Nhất ngồi trên mặt đất nhìn lên mặt trời, hoàn toàn không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ cô cảm thấy, thực ra các sĩ quan huấn luyện không cần dùng tới hoắc hương đâu, cầm một nắm thì là Ai Cập là được rồi, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng ăn thịt nướng được.

“Tại sao vẫn chưa mưa nhỉ? Sắp bị nướng chết rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng gào tướng lên.

“Oành...”

Tiếng sấm vang lên, sắc trời xung quanh nhanh chóng tối sầm lại.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô chỉ buột miệng thôi mà. Ông trời ơi, ông đừng coi là thật nhé, ông như thế làm con hoảng lắm đấy.

Cố Tỉ Thành nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Sở Lạc Nhất, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút, cô bé này không phải đáng yêu ở mức bình thường đâu.

“A... mưa rồi, mưa rồi, sĩ quan huấn luyện ơi mưa rồi...”

Sân tập sôi trào lên, lần đầu tiên đám sinh viên phát hiện ra chúng thích mưa như thế, thậm chí không hề có ý nghĩ trú mưa.

“Bạn Sở Lạc Nhất có qua lại với Long Vương hả?” Cố Tỉ Thành đột nhiên hỏi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Chuyện ngoài ý muốn thôi mà.

“Nếu đã mưa rồi thì các lớp về đi, trận mưa này không tạnh ngay được đâu. Bạn Sở Lạc Nhất, hay là bạn thử làm mưa ngừng đi?” Khi Cố Tỉ Thành nói tới câu cuối, rõ ràng giọng nói mang theo ý cười.

Sở Lạc Nhất trợn mắt, chắc chắn người này cố ý.

Tất cả mọi người reo hò mà tản đi, Kiều Vi Nhã chạy tới, ôm cổ Sở Lạc Nhất kéo cô đi, “Em nói nè, công lực của chị hoành tráng thật đó, mau nói một tháng tới ngày nào cũng mưa đi.”

Sở Lạc Nhất dùng khuỷu tay thụi cô, “Em cũng không bình thường hả, chuyện này là ngoài ý muốn thôi.” Con rồng ngốc của cô luôn trong trạng thái ngủ, chỉ khi cần thiết mới chui lại, làm sao có thể quản lý được thời tiết. Chỉ có thể nói rằng, trời quá oi, mưa cũng là chuyện rất bình thường.

Người đứng trên sân tập nhanh chóng tản đi hết. Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã đi cùng Sở Lạc Nhất, lửa giận lại ngùn ngụt lên, sau đó dứt khoát đi về khu nhà ở.

Sở Vi nhìn người nào đó trưa nay đuổi người ta ra khỏi nhà, bây giờ còn giận? Đáng đời!

Cố Tỉ Thành cũng nhìn về hướng đó, nhưng anh đang nhìn Sở Lạc Nhất.

Có lẽ tối nay, anh có thể xác nhận lại, dù cho anh đã tin rằng cô chính là Thần Lạc rồi.

Có điều, việc nhận ra này không khỏi khiến anh cảm thấy khó tin, người sống trên mạng suốt tám năm, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Lần đầu gặp, cô ấy như một tinh linh bé nhỏ, bám vào cửa máy bay nhìn anh. Lần thứ hai gặp, cô ấy đứng bên cạnh Sở Húc Ninh, cười tít mắt, có vẻ lấy lòng.

Rất giống với cô ấy khi ở trên mạng.

Nhưng anh vẫn cần một sự xác nhận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2887: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (7)
Sở Lạc Nhất quay về phòng, thay bộ quần áo rồi cầm điện thoại đi tìm Kiều Vi Nhã.

Phòng ký túc xá của họ chỉ cách nhau vài phòng thôi.

Sở Lạc Nhất đi tới, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy giọng nói ở bên trong.

“Kiều Vi Nhã, cô và Sở Lạc Duy có quan hệ gì? Cả khóa huấn luyện cứ nhìn người ta, cô có thể giữ tí liêm sỉ không hả?”

Kiều Vi Nhã mới thay đồ xong. Cô vừa chải đầu vừa nhìn về phía nữ sinh tối qua gây hấn với mình.

Kiều Vi Nhã đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, vì dính mưa, cho nên lớp trang điểm trên mặt cô ta nhòe hết, đúng thật là... không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng có người vì đe dọa cô mà hình như không chú ý tới điều này.

Kiều Vi Nhã lấy giấy, cúi đầu, tháo kính ta, bắt đầu lau kính của mình, “Khương Miêu Miêu, cô bị hâm à, đội hình do huấn luyện viên xếp, tôi đứng ở chỗ đó, không nhìn về phía trước, chẳng lẽ tôi nhìn cô?” Kiều Vi Nhã nói xong, đeo cặp kính đã được lau sạch lên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Miêu Miêu đã tức giận tới mức mặt mũi xanh mét.

“Cũng không nhìn xem mình là dạng gì, chưa nhìn thấy sao? Hoa khôi khoa Kinh tế tặng nước, Sở Lạc Duy còn không thèm nhận, dạng như cô đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa.”

“Nói thì sao thì tôi vẫn là một con cóc được nhìn thấy thiên nga, cô là gì chứ? Còn không bằng nổi một con cóc nhỉ?” Kiều Vi Nhã cười mà như không, đẩy thẳng cô ta ra, “Chó ngoan không chắn lối, cút ra.”

“Kiều Vi Nhã, mày... mày biết tao là ai không, ba tao là...”

“Lý Cương hả? Ba cô là Lý Cương thì ba tôi là Phong Phong đấy.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, đẩy cô ta ra ngoài.

Vế trước chắc chắn không phải thật, nhưng ba cô là Phong Phong, đúng là một câu nói thật mà chẳng ai tin.

“Vô liêm sỉ.” Khương Miêu Miêu khinh bỉ nói, “Mày đừng có sỉ nhục Phong Ảnh đế.”

Kiều Vi Nhã đẩy cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Sở Lạc Nhất đang đứng bên ngoài.

“Chậc chậc chậc, ba ruột là ai nói ra cũng không ai tin.” Sở Lạc Nhất chậc chậc thành tiếng, cười tít cả mắt nhìn Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã: “....”

Lần tụ tập cuối cùng thời cấp ba, cô cũng nói ba cô là Phong Phong, tiếc rằng chẳng ai tin, còn bảo cô điên rồi, nhưng đây cũng không phải lỗi của cô, cô theo họ mẹ mà, thế thì sao chứ?

Kiều Vi Nhã ôm Sở Lạc Nhất rời đi, “Ây, chị biết cái cô Khương Miêu Miêu kia không? Nghe nói ở thành phố A rất máu mặt đấy.”

“Họ Khương mà ở thành phố A á? Họ Khương thì chị không biết, chị biết có một nhà họ Miêu, là cái nhà muốn gả con gái cho ba chị ấy, bị ông ngoại chị chặn lại, cho nên cả đời cứ đối địch với ông ngoại chị, đáng ghét lắm.” Sở Lạc Nhất nghĩ đến nhà đó mà nhíu mày.

“Mặc kệ cô ta, đi thôi, tìm chỗ nào đó gọi điện cho chị Niệm Niệm, hỏi tình hình chị ấy đã.” Kiều Vi Nhã nói, nhìn về phía sau, dẫn Sở Lạc Nhất rời đi.

“Tới chỗ anh Húc Ninh là được rồi, ai dám kiểm tra?” Sở Lạc Nhất nói.

“Ai muốn ở chung với gã đó chứ, nghĩ thôi đã thấy ghét rồi.” Kiều Vi Nhã hừ hừ hai tiếng, bật ô nhảy xuống bậc thềm.

Sở Lạc Nhất bước tới, khoác tay cô, đi chung cùng cô dưới một tán ô. Trận mưa này lớn quá, Sở Lạc Nhất run rẩy, “Anh ấy không nhận nước của người ta cơ mà? Sao em phải giận vậy?”

“Ai bảo với chị là em giận vì chuyện ấy? Cậu ta có nhận hay không liên quan quái gì tới em?” Kiều Vi Nhã cứng đầu cứng cổ phản bác lại như thật, không cho phép Sở Lạc Nhất hoài nghi lời cô nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô thực sự không tin, rốt cuộc đến bao giờ Tiểu Bất Điểm mới nhìn rõ trái tim người đang hướng về con bé đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2888: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (8)
Sầu, sầu chết đi được.

“Haizz, chuyện của chị Niệm Niệm, chị còn có chuyện này muốn nói với em.” Sở Lạc Nhất nói, thấy hành lang trước mặt không có ai qua lại, tỏ ý bảo cô qua đó.

Sau khi hai người nhảy lên, Kiều Vi Nhã mới cụp ô lại, “Chuyện gì vậy?”

“Em có biết Âu Dương Tử Huyên không?” Sở Lạc Nhất hỏi.

“Từng nghe chị nhắc tới, chẳng phải vợ của cậu Hai nhà họ Sở ở phía Đông thành phố đấy sao?” Kiều Vi Nhã không thân thuộc với nhà họ Sở ở bên đó cho lắm, người thực sự thân quen là Sở Lạc Nhất.

“Không quen thì để chị nói cách khác cho em biết vậy. Ba năm trước, anh Húc Ninh rời khỏi thành phố A không phải vì chị Niệm Niệm.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc. “Cho nên lát nữa em gọi điện thoại cũng đừng nhắc về anh Húc Ninh với chị ấy nữa.”

“Khoan đã, khoan đã, không phải vì chị Niệm Niệm, là ý gì?” Kiều Vi Nhã ngắt lời cô, nghĩ một hồi rồi nói, “Chị nói Âu Dương Tử Huyên kia hả, là người kết hôn cùng anh Sở Húc Hiên ba năm trước. Không lẽ anh ta thích vợ của em trai mình cho nên...”

“Đúng rồi đấy, nói một cách đơn giản, người con gái mà anh ấy yêu yêu em trai của anh ấy, cho nên anh ấy đau lòng bỏ đi.”

“Ôi đậu, thế chị Niệm Niệm là gì? Anh ta thích người khác thì phải nói sớm chứ, hại chị Niệm Niệm cứ xoay vòng vòng xung quanh anh suốt như thế thành ra sao chứ?” Sở Lạc Nhất không nói còn đỡ, Sở Lạc Nhất nói rồi, Kiều Vi Nhã càng tức giận hơn.

“Anh Húc Ninh đã từ chối chị ấy ngay từ đầu rồi.” Sở Lạc Nhất không khỏi nói một câu công bằng cho anh, “Nhưng chúng ta không coi là thật, tính tình anh Húc Ninh là vậy, có một số chuyện anh ấy nói một lần, là nói thật, nhưng người khác không coi là thật.”

“Nói như vậy thì, chị Niệm Niệm tự làm tự chịu à?” Kiều Vi Nhã vẫn không chịu thua.

“Chị cũng đâu nói là tự làm tự chịu, em nghe chị nói hết có được không, đừng có mà giận dữ như vậy.” Sở Lạc Nhất kéo Kiều Vi Nhã ngồi xuống, sau đó nói, “Thân phận của anh Húc Ninh khá đặc thù, trước kia chị nghe ba chị nói, trước khi anh Húc Ninh sáu tuổi, người đi đường gọi anh ấy là Sở Lăng Phong nhí. Anh ấy không có tên riêng. Hơn nữa từ khi sinh ra đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, thẩm mỹ thành vẻ ngoài của Sở Lăng Phong theo từng giai đoạn, cũng có nghĩa là, nuôi dưỡng anh ấy thành Sở Lăng Phong thứ hai.”

“Biến thái hả trời.” Kiều Vi Nhã kinh ngạc kêu lên.

“Lần đầu tiên anh Húc Ninh gặp Sở Lăng Phong là khi anh ấy sáu tuổi. Lần thứ hai gặp là khi tám tuổi, lúc đó ba mẹ anh ấy chết ngay trước mặt anh ấy. Sở Lăng Phong đưa anh ấy đi, cho anh ấy cái tên Sở Húc Ninh với hy vọng sau này anh ấy sẽ được bình yên.”

Kiều Vi Nhã im lặng nghe Sở Lạc Nhất nói.

“Cho nên, thực ra anh Húc Ninh luôn rất tự ti, anh ấy thích chị Huyên Huyên, nhưng không dám nói. Nhất là khi biết được tình cảm của anh Húc Hiên và chị Huyên Huyên, anh ấy càng trốn tránh xa hơn. Chị cảm thấy không phải anh ấy không có tình cảm gì với chị Niệm Niệm, mà là cảm thấy mình không xứng với chị Niệm Niệm, cho nên mới không dám thử.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn về phía Kiều Vi Nhã với vẻ bất đắc dĩ.

Cảm xúc của Kiều Vi Nhã sau cùng không còn phấn khởi nữa. Một đứa trẻ phải trải qua những chuyện đó khi còn nhỏ, chắc chắn sẽ tự ti. Cho dù hiện tại anh ấy đã trở nên mạnh mẽ, có một số thứ cắm rễ sâu trong cốt tủy vẫn không thể thay đổi được.

“Vậy lát nữa phải nói thế nào với chị Niệm Niệm, bảo chị ấy từ bỏ đi, người đàn ông như vậy không đáng để chị ấy hy sinh, câu này mà có tác dụng thì chị ấy đã từ bỏ từ ba năm trước rồi.” Kiều Vi Nhã buồn bực nói, “Không biết Sở Húc Ninh có gì tốt đẹp nữa? Sao chị ấy cứ nhất quyết phải là Sở Húc Ninh chứ?”

“Đừng nói gì cả, chỉ hỏi chuyện kịch bản thôi. Chị cảm thấy trong chuyện này chúng ta chỉ là người ngoài thôi, cứ để họ tự xử trí đi.” Sở Lạc Nhất nói thật lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2889: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (9)
Kiều Vi Nhã gật đầu, dường như chỉ có thể làm vậy.

Hai người nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ, sau đó Sở Lạc Nhất lấy điện thoại ra, gọi cho Sư Niệm, hỏi vấn đề tiến độ của kịch bản.

Kiều Vi Nhã phải nín nhịn tới mức khó chịu, cho nên chỉ có thể nhìn Sở Lạc Nhất nói chuyện với Sư Niệm.

Sư Niệm ban đầu thương tiếc cho việc bên này đang mưa, sau đó mới nói chuyện kịch bản cùng Sở Lạc Nhất, “Đã bấm máy rồi, đội hình diễn viên cũng hùng hậu lắm, nhìn tiến độ thì chắc sẽ không kéo dài quá lâu đâu.”

“Một tháng thì chắc chẳng sản xuất được phim gì hay ho đâu nhỉ?” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Chúng em còn một tháng nữa mới về.”

“Một tháng thì không có khả năng lắm, dù sao thì chắc chắc mọi người có thời gian, phải xem các em dùng cách gì thôi. Chị cảm thấy chắc Sở Lạc Duy cũng đang nghĩ cách, các em không nhất thiết phải đi hai con đường.”

“Không phải em muốn đi, mà là người nào đó sống chết không chịu nói với người nào kia.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang bám cột nhà.

Sư Niệm bật cười không chút khách khí, quả nhiên không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Sở Húc Ninh.

Sau khi ngắt điện thoại, Sư Niệm ôm lấy thân mình, bỏ điện thoại xuống, sau đó xem tin tức, trên tin tức có hình bóng Sở Húc Ninh thoáng qua, cô đã xem bao nhiêu lần rồi.

Triệu Uyển Uyển bưng hoa quả tới, đặt lên bàn, nhìn vào cái tin đã cũ rích đó.

“Không bỏ được thì đi tìm nó đi, tại sao phải làm khó mình như thế?” Triệu Uyển Uyển nói, nắm lấy cánh tay của Sư Niệm, an ủi cô, “Con là một minh tinh, đứng ở nơi cao nhất là để nó nhìn thấy con, nhưng con không nhìn thấy nó.”

Sư Niệm hoàn hồn, nhìn Triệu Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh mình, “Vậy dì thì sao? Đã không buông bỏ ba con được, tại sao phải làm khó mình như vậy?”

Triệu Uyển Uyển đang vỗ về tay cô liền khựng lại, chầm chậm thu về, “Dì và ba con không giống như vậy.”

“Có gì khác đâu, biết tại sao con không dám tiến thêm một bước không? Bởi vì con sợ đi tới bước đường như hai người, chỉ có thể làm bạn.” Sư Niệm nói, đứng bật dậy, vứt cái gối lên sofa, “Mẹ con mất cũng đã hai mươi năm rồi, không ai yêu cầu hai người vì mẹ con mà từ bỏ điều gì cả, nhưng hai người thật vĩ đại.” Sư Niệm nói xong, xoay người đi vào phòng.

“Niệm Niệm...”

“Con không ăn cơm đâu, con muốn yên tĩnh.” Sư Niệm lớn tiếng nói, nhưng trong giọng nói có phần run rẩy.

Từ đầu đến cuối Triệu Uyển Uyển vẫn ngồi trên sofa, nắm chặt hai tay mình, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau không thôi.

Cô và Sư Hạ Dương, đến cuối cùng chỉ có thể làm bạn.

Những năm trở lại đây, vì Sư Hạ Dương không lấy thêm người khác, cô bị bà nội của Sư Niệm mắng cho không ít lần. Bà luôn nói cô liên lụy tới con trai bà, nhưng cô làm sao chi phối được suy nghĩ của Sư Hạ Dương.

Nếu như có thể, cũng không để Sư Niệm phải đau khổ như bây giờ.

Triệu Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Sư Niệm. Bao năm nay, khi không về quân đội, Sư Niệm sẽ về sống cùng cô. Sư Niệm là đứa trẻ ngoan, cho dù giận cô, cũng không bao giờ làm những chuyện như bỏ nhà ra đi.

Bởi vì lần đầu tiên con bé bỏ nhà đi, cô xảy ra tai nạn vì tìm nó. Từ đó trở đi, Sư Niệm không bao giờ bỏ nhà ra đi khi đang giận dữ nữa.

Triệu Uyển Uyển đứng dậy, đi tới trước cửa phòng ngủ của con bé. Tiếng khóc của Sư Niệm từ trong phòng vọng ra. Bàn tay đã giơ lên của Triệu Uyển Uyển từ từ hạ xuống, thở dài rồi quay về phòng mình.

Cô và Sư Hạ Dương chưa bao giờ cho Sư Niệm được một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí không thể cho con bé một chút dũng cảm để có thể đối diện với tình yêu.
 
Top