Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2870: Tập huấn quân sự (10)
Sở Lạc Nhất: “...”

Anh zai à, có thể có thể diện một chút được không?

“Báo cáo, mặt mũi của mỗi người đều là được cha mẹ ban cho, đều có một không hai, anh cũng không phải đẹp quá đến mức thế đâu.” Sở Lạc Nhất đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói.

Cố Tỉ Thành khựng lại, nhìn cô gái đang đứng với dáng đứng tiêu chuẩn kia.

Sở Húc Ninh có nhắc tới Thủy Lão, hiện nay thủ trưởng có họ Thủy chỉ có một vị, đó chính là: Tướng quân Thủy Mặc Vân.

Nghe đồn rằng Tướng quân Thủy Mặc Vân chỉ có một cô con gái, nhưng lại có tới ba đứa cháu ngoại, xem ra chắc là cô bé hạt tiêu này rồi.

Nhìn tư thế và khí chất này, đúng là con cái của nhà quân nhân thật.

Mà lời của cô, bất kể anh có cãi thế nào cũng là sai, vì cô đã nói tới: Cha mẹ.

Ha ha, cô gái này thông minh đấy.

“Nói hay lắm, bạn học này nói chuyện rất hiểu biết.” Cố Tỉ Thành nói rồi lại cười với Sở Lạc Nhất bằng một nụ cười ẩn ý, sau đó anh lại đứng lên đằng trước đội ngũ, chắp tay sau lưng, hai chân chếch bốn lăm độ, đứng thẳng tắp.

Sở Lạc Nhất lặng lẽ nhìn, tất cả các sĩ quan đứng phía trước đều đứng cùng một tư thế. Cô ngẩng lên, quả nhiên liền trông thấy Sở Húc Ninh đang đứng đầu.

Người đàn ông chỉ cần đứng đó liền như một vương giả, tiếc lại cũng chính là người đàn ông khiến chị em tốt của cô tổn thương.

“Hôm nay các bạn tới đây để tập quân sự, tuy các bạn không phải là quân nhân, nhưng các bạn phải biết rằng, khi đã bước vào cánh cửa của tôi rồi, các bạn chính là lính của tôi. Tôi sẽ không lấy yêu cầu của quân lính đặc chủng ra để ép buộc các bạn, nhưng tôi cũng sẽ yêu cầu các bạn phải tập luyện như những chiến sĩ bình thường khác.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói. Anh không cần phải dùng tới loa, nhưng các sinh viên bên dưới trong các đội hình đội ngũ đều nghe thấy rõ ràng.

Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc vì trông anh lúc nào cũng khí phách thế này nên mới khiến Sư Niệm cứ trầm luân mãi nhỉ.

“Các tiểu đội nghe rõ, mỗi đội chỉ cần có một người sai, sĩ quan huấn luyện cũng sẽ bị phạt.” Sở Húc Ninh lại nói.

“Báo cáo sĩ quan.” Kiều Vi Nhã bỗng lên tiếng.

Sở Lạc Nhất nhìn qua. Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng nhìn về phía cô, phải nói là tất cả mọi người đều đang nhìn cô mới đúng.

“Sĩ quan!” Sở Húc Ninh lớn tiếng gọi.

Sở Húc Ninh vừa dứt lời, viên sĩ quan hàng đầu liền nằm xuống, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy bằng một tay.

“Ai cho các cô cậu quay đầu? Bao nhiêu người quay đầu, sĩ quan của đội đó thực hiện bấy nhiêu cái chống đẩy.” Sở Húc Ninh đứng trên cao bễ nghễ nhìn xuống dưới.

Sở Húc Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền thu mắt lại, có nữ sinh thậm chí còn sợ đến phát khóc.

“Nói.”

Câu này là anh nói với Kiều Vi Nhã.

“Báo cáo sĩ quan, anh là Tổng sĩ quan huấn luyện, chẳng lẽ không nên chịu phạt cùng họ sao ạ?” Kiều Vi Nhã gân cổ lên tiếng.

Sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã sắp khóc đến nơi rồi, bà cô của tôi ơi, cô có thể đừng nói nữa được không.

Kiều Vi Nhã không thèm để ý tới anh ta, ánh mắt vẫn giao nhau giữa không trung với Sở Húc Ninh, xen lẫn sự khinh bỉ.

Bàn tay sau lưng Sở Húc Ninh dần siết lại, mãi cho đến khi lòng bàn tay dâng lên cảm giác đau đớn anh mới buông ra, sau đó một tay chống xuống đất, bắt đầu chống đẩy.

Kiều Vi Nhã: “...”

Muốn chửi thề quá đi, sao tên này lại nhàm chán thế chứ, không biết rốt cuộc chị Sư Niệm thích gì ở anh ta nữa.

Sở Húc Ninh chống đẩy mấy trăm cái tới tận khuya, các sĩ quan bên dưới đều nhìn Lữ phó nhà mình, anh định đấu với cô nhóc đó thật sao.

Cố Tỉ Thành tới gần Sở Lạc Nhất: “Có thù với Lão Sở à?”

“Dựa vào cái gì em phải nói cho anh biết?” Sở Lạc Nhất lườm một cái.

“Tôi có thể thả em trong một tháng tới.”

“Chị em của em chờ anh ấy mười mấy năm, vậy mà người này lại không chịu trách nhiệm, đi chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này của các anh.” Sở Lạc Nhất dứt khoát nói, vừa nhanh vừa nhẹ.

Cố Tỉ Thành: “...”

Gái à, em thật sự chắc chắn đó là chị em của em đấy chứ? Sao bán đứng nhanh thế hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2871: Đó gọi là ghen (1)
Sở Húc Ninh làm xong động tác chống đẩy, bật người dậy, mặt không đổi sắc mà nhìn xuống bên dưới.

Kiều Vi Nhã mím môi, không nói gì nữa, dù sao thì giữa họ cũng không phải mối quan hệ quá thù hằn gì.

“Tôi hy vọng một vài bạn học thích nổi loạn hiểu được rằng, đây là quân đội, không phải như ở nhà các bạn. Mong rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai. Các đội ngũ dẫn dắt đội hình của mình, sáu giờ sáng mai tập hợp.”

Sở Húc Ninh nói rồi xoay người rời đi, các đội ngũ tự dẫn người về.

Sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã muốn quỳ với Kiều Vi Nhã luôn, vị tổ tông này đúng là thành phần nổi loạn, định hù chết ông à?

Ký túc xá của nam và nữ không cùng một khu nhà, dù sao quân đội cũng sợ xảy ra chuyện. Khi Kiều Vi Nhã đi nhận quần áo thì bị Sở Lạc Duy kéo lại, lôi sang một bên.

“Cậu làm gì đấy?” Kiều Vi Nhã hất tay cậu ra, vô thức quay đầu nhìn những học sinh đang đi qua, sau đó nhanh chóng trốn qua một bên.

“Cậu đang làm gì vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày hỏi, “Sư Niệm và anh Húc Ninh thế nào thì đó là quan hệ của họ, cậu làm thế là có ý gì?”

“Tôi không vừa mắt anh ta đấy, có ý gì hả? Chị Niệm Niệm còn chưa chê anh ta già thì thôi, anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với chị Niệm Niệm như thế?” Kiều Vi Nhã tức giận nói, sau đó phất tay, “Thôi, bỏ đi, dù sao đàn ông nào cũng giống nhau cả, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Sở Lạc Duy: “...”

Tại sao cô gái này cứ gợi đòn thế nhỉ?

“Hôm nay cậu gọi điện nói với Sư Niệm cái gì rồi?” Sở Lạc Duy đổi một chủ đề nói chuyện khác.

“Nói chuyện gì thì liên quan gì tới cậu? Có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây.” Kiều Vi Nhã nói rồi đẩy mạnh cậu ra.

Sở Lạc Duy đưa tay kéo lấy cổ tay cô, nhìn cô mà nhíu mày với vẻ không vui, “Có những câu đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

“Tôi bảo cậu nói à? Cậu tưởng tôi là mấy em gái mê mẩn cậu chắc. Chị đây nói cho cậu biết, sáng nay khi cậu lái xe đi thì chị đây đã xác định tuyệt giao với cậu rồi, bỏ tay ra.”" Kiều Vi Nhã hung dữ quát lên, sau đó hất thẳng tay cậu ra, quay người đi.

Sở Lạc Duy đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chăm chăm nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cô.

“Xem ra đúng là bị chọc giận rồi.” Sở Vi bước tới, dựa người vào lan can, chậc chậc vài tiếng.

Sở Lạc Duy quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu rảnh lắm hả?”

Sở Vi nhún vai tỏ vẻ tôi đâu có rảnh thế, dù sao một tháng tới đây sẽ bận đến chết thôi.

“Hôm nay tôi đã liên hệ với George, bộ phim điện ảnh bên ấy đã bắt đầu khởi quay. Đợi khi chúng ta về, chắc phim của người ta cũng quay xong phần mở đầu rồi, đến lúc đó phải làm sao?”

“Trước khi phát sóng kiểu gì cũng có cách.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt vốn đã không dễ chịu của Sở Lạc Duy trông càng khó coi hơn.

Sở Vi gật đầu, đứng thẳng dậy, “Cũng được, họ quay phim cũng giúp chúng ta tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng nếu như thế thì thời gian hơi gấp gáp.”

“Tôi biết.” Sở Lạc Duy nói rồi bước từng bước vội vàng rời khỏi đó.

Kiều Vi Nhã mang theo lửa giận phừng phừng quay về ký túc xá của khoa Báo chí. Ba nữ sinh còn lại đều nhìn về phía cô.

Nhưng loại ánh mắt đó khiến Kiều Vi Nhã rất khó chịu, giống như họ đang xem kịch hay vậy.

Quả nhiên, sau khi Kiều Vi Nhã ý thức được điều này, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra lần nữa. Người bước vào là cô gái hôm nay mới được phong tặng danh hiệu hoa khôi khoa Báo chí, trang điểm rất đậm, rốt cuộc có xinh đẹp thật sự hay không thì không ai biết được.

Nhưng ít nhất người ta cho rằng bản thân rất xinh đẹp, bởi vì nhìn ánh mắt kiêu ngạo của cô ta là biết ngay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2872: Đó gọi là ghen (2)
Kiều Vi Nhã đặt quần áo vừa nhận lên giường, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

“Cái cô đeo kính kia.” Nàng hoa khôi yểu điệu Khương Miêu Miêu cất tiếng hỏi, giọng điệu rất ngạo mạn.

Kiều Vi Nhã đẩy gọng kính lên, quay đầu nhìn lại. Kí túc xá có bốn người, tính cả cô em cô ta đưa theo nữa, hiện có tất cả sáu người, năm người trong số đó đeo kính, cho nên không phải gọi cô đâu.

Kiều Vi Nhã không để tâm, tiếp tục đi ra ngoài, “Nhường đường cái coi.”

“Tôi gọi cô đấy, không nghe thấy à?” Khương Miêu Miêu có vẻ không vui.

“Gọi tôi hả? Ở đây ngoài cô ra ai cũng đeo kính hết mà, làm sao tôi biết cô gọi tôi hay gọi ai?” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, “Phiền cô nhường đường, chó ngoan không chắn lối.”

“Cô...” Khương Miêu Miêu rất tức giận, “Ở đây chỉ có kính của cô là xấu nhất, xấu y như bản thân cô vậy.”

Kiều Vi Nhã cười hờ, đây là người đầu tiên bảo cô xấu đấy, dũng cảm một cách đáng khen.

Nếu Kiều Vi Nhã mà khó coi thì chắc trên thế giới này chẳng được mấy ai ưa nhìn nữa rồi.

“Đúng vậy, tôi khó coi thế đấy, hoa khôi muốn so vẻ đẹp với tôi à?” Kiều Vi Nhã cười mà như không, cũng không biết ai phong cho cô ta cái danh hiệu hoa khôi đó nữa.

Khương Miêu Miêu còn định nói thêm gì đó, bị em gái đứng sau kéo một cái, có vẻ như đang ra hiệu gì đó cho cô ta.

Quả nhiên, cô hoa khôi kia yên tĩnh lại, vẫn dùng ánh mắt của một nữ hoàng mà nhìn Kiều Vi Nhã, “Ban nãy Sở Lạc Duy gọi cô, cô quen anh ấy hả?”

“Không quen, thực ra Sở Lạc Duy bị cận, anh ta kéo nhầm người thôi.” Kiều Vi Nhã nói một cách vô tội.

Khương Miêu Miêu trưng ra cái vẻ mặt “tôi biết ngay là thế mà” nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó kiêu ngạo bỏ đi.

Kiều Vi Nhã nghĩ trong bụng, cái tên lẳng lơ đó, quả nhiên còn lẳng lơ hơn cả ba cô.

Kiều Vi Nhã không nghĩ nhiều nữa, bưng chậu nhỏ đi rửa mặt đánh rằng. Dù sao thì quân đội có quy định chín giờ tắt đèn, cô không muốn lát nữa phải gia nhập binh đoàn la hét, hét rằng đã mất điện lại còn mất nước đâu.

Khi Kiều Vi Nhã bước vào phòng giặt, quả nhiên không có nhiều người trong đó. Sở Lạc Nhất cũng ở đó.

Kiều Vi Nhã đặt chậu rửa ruỳnh một cái, có thể nhìn ra bao nhiêu lửa giật chất chứa trong cú hạ chậu ấy.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi chậu rửa mặt, nhìn cô gái đang hừng hực giận dữ tháo kính ra, sau đó tiếp tục rửa mặt, “Em lại làm sao thế?”

“Có một mụ hoa khôi tự phong nói kính của em xấu, xấu y như người em vậy.” Kiều Vi Nhã nhìn kính của mình, thật muốn bước ra mà tát bem bép vào mặt cô ta.

“Phụt...” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi mặt nước với vẻ kinh hoảng, nhìn cô gái trong gương, “Như em mà xấu, có để người ta sống không vậy. Nếu so với bà nội em vang danh thiên hạ năm đó, em chỉ có hơn chứ không kém cạnh. Nhưng mà kính của em xấu thật.”

“Chị cũng biến đi.” Kiều Vi Nhã mắng một câu, sau đó cúi đầu rửa mặt.

“Ầy, ban nãy chị cũng bị ba cô trong khoa chị kỳ thị. Chúng chê chị là đồ nhà quê, giờ này chỉ có đứa ngốc mới đi rửa mặt.” Sở Lạc Nhất nheo mắt cười.

“Ừm, thiên kim tiểu thư nhà họ Sở trong Forbes Rich List* là thứ nhà quê, em mới nghe lần đầu đấy.” Kiều Vi Nhã nói rất nghiêm túc, sau đó lấy sữa rửa mặt ra, “Nhưng mà, sĩ quan huấn luyện bên chị làm gì đấy? Sao em thấy chị với anh ta cứ lén lén lút lút thế.”

*Forbes Rich List: Danh sách những người giàu nhất thế giới theo thống kê của Forbes.

Sở Lạc Nhất rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã trong gương, “Chị cũng không quen biết gì. Lúc trước anh Húc Ninh dẫn chị tới gặp anh ấy, dặn anh ấy nương tay với chị, ha ha ha...”

Kiều Vi Nhã tỏ ý kỳ thị hành động của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2873: Đó gọi là ghen (3)
“Có phải chị không làm được đâu, sao phải nương tay làm gì?”

“Em không hiểu đâu, lúc có thể lười được, phải dùng hết mọi thủ đoạn để lười.” Sở Lạc Nhất nói một cách nghiêm túc, “Nhưng em thì không được lắm. Chị cảm thấy hôm nay em đã hoàn toàn đắc tội anh Húc Ninh rồi.”

“Em cũng đâu sợ anh ta chứ.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, “Tối nay bị thu điện thoại rồi, em phải nghĩ cách giấu một cái đi mới được.”

Sở Lạc Nhất lau mặt, đặt một tay lên vai cô, “Để chỗ chị đi, dù sao có người đã nói phải thả chị rồi mà.”

“Chậc chậc chậc, chị đi tập huấn quân sự hay đi hưởng thụ thế?”

“Chị bị các em liên lụy mà, vốn dĩ chị đâu cần đi tập huấn quân sự đâu? Bây giờ phải diễn cho người ta thấy chị tập huấn rất nghiêm túc, chị cũng mệt lắm đó biết không hả?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Sớm biết như thế thì chị ở nhà đóng cửa tu thân cho rồi.”

“Chị đủ rồi đó.” Kiều Vi Nhã cầm khăn lau mặt, ngẫm ngợi một hồi nói, “Vậy chị cũng để điện thoại lại đi, em muốn nghĩ cách liên lạc với chị Niệm Niệm xem chuyện về bộ phim điện ảnh kia rốt cuộc xử lý thế nào, Mạch Thụy kia từ đâu chui ra thế?”

“Ừm, mẹ của Mạch Thụy là chị của mẹ chị, nhưng bây giờ bà ta ở trong bệnh viện tâm thần rồi, điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm. Ba của Mạch Thụy mất sớm, lúc trước chị từng nghe mẹ chị kể về giai thoại lịch sử này, dù sao cũng bi tráng lắm. Năm đó Mạch Thụy còn nhỏ, được người ta đón đi từ lâu rồi. Họ cũng không chú ý lắm, không ngờ bây giờ lại quay về.” Sở Lạc Nhất giải thích cho cô nghe những chuyện mà mình biết.

“Trả thù hả?”

“Không giống lắm.” Sở Lạc Nhất xoa cằm, “Em nghĩ tốt cho người ta quá, cô ta không yêu mẹ mình đến thế đâu. Nghe nói năm đó cô ta không chút bận lòng về sự sống chết của mẹ mình mà bỏ trốn đấy.”

“Rồi rồi, đây là gen di truyền.” Kiều Vi Nhã nói, đeo kính lên, “Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng muốn giúp cậu ấy lấy lại bản quyền phát sóng đầu tiên của bộ phim đó.”

Sở Lạc Nhất còn đang định nói gì đó, Kiều Vi Nhã đã quay đi.

“Được rồi, đến lúc đó rồi tính vậy.” Sở Lạc Nhất nói vậy, bưng chậu rửa mặt, ôm lấy Kiều Vi Nhã, cùng sánh bước ra ngoài, “Trước mắt thì tối nay sẽ tưng bừng lắm đây.”

Kiều Vi Nhã nhướng mày, không nói gì nữa, hai người ai về phòng nấy.

Khi Sở Lạc Nhất về phòng, đồ dùng đã bắt đầu được thu gom lại, nhất là điện thoại.

Sở Lạc Nhất bước vào, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn chậu rửa mặt trên tay cô, trên vai vẫn còn vắt khăn mặt, không có tí dáng vẻ nào của một thiên kim tiểu thư cả.

Sở Lạc Nhất nhíu mày, đi lướt qua người anh, sau đó lấy đồ dùng cá nhân của mình ra, đặt trên bàn, “Dạ, đồ dùng của em ở đây hết rồi, anh cứ lấy đi, cơ mà, để cho em mấy miếng mặt nạ, dù sao em cũng sợ đen lắm.”

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ của cô, đưa tay gẩy nhẹ, sau đó lấy hết mấy miếng mặt nạ ra đưa cho cô, đồ đạc bên trong cơ bản toàn là đồ chơi, cô gái này đùa anh đấy à?

“Bạn Sở...”

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh: Đừng nghĩ đến chuyện nói không giữ lời đấy.

Cố Tỉ Thành: “...”

Sự cảnh cáo trong ánh mắt của cô quá rõ ràng, làm sao anh có thể lờ đi được.

“Tốt, mọi người học tập bạn Sở, đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mọi người, mau chóng lấy những đồ dùng không dùng cho tập huấn quân sự ra. Những ai thích làm đẹp có thể giữ lại mặt nạ và các sản phẩm làm đẹp đơn giản. Tất nhiên, nếu các bạn còn có thời gian để dùng.”

Sở Lạc Nhất hài lòng lắm, ít nhất điện thoại của cô đã được toàn mạng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2874: Đó gọi là ghen (4)
Mấy nữ sinh kia rên rỉ, giao nộp hết đồ dùng cá nhân của mình lên trên, còn chừa lại một số đồ ăn vặt. Nữ sinh ôm đồ ăn khá vặt mập mạp, khuôn mặt bầu bĩnh tủi hờn lắm, loại tủi hờn không dám mở lời phản bác.

Sở Lạc Nhất thấy vậy, vội vàng nói, “Mấy túi đồ ăn vặt này không tính chứ ạ, cũng không vi phạm nội quy mà, hơn nữa một tháng sau lấy ra thì hỏng mất. Buổi chiều lãnh đạo cũng dặn rồi, không được lãng phí thức ăn.”

Cô bạn mập vội vã gật đầu hùa theo, ánh mắt nhìn Sở Lạc Nhất có vẻ sùng bái.

Cố Tỉ Thành gật đầu như đã hiểu, “Nói cũng phải, vậy thì vứt đi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Muốn mắng người quá, anh ta cố ý phải không.

“Em nộp đây, em nộp đây, hạn sử dụng là ba mươi mốt ngày, không sao, không sao.” Cô gái mập mạp vội vàng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đây mới gọi là tham ăn nè.

“Nhớ kỹ, điện thoại, máy tính, bất kỳ thiết bị điện tử nào cũng phải nộp lên. Tôi không muốn sau này tra ra những thứ như điện thoại trong lớp các bạn đâu.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

Giao nộp điện thoại là điều bắt buộc phải làm khi vào quân đội, nhất là đối với những đứa trẻ không phải quân nhân, có thể vì mới lạ mà gửi một tấm ảnh ra ngoài, sẽ gây ra họa lớn.

Cố Tỉ Thành ngầm cho Sở Lạc Nhất giữ điện thoại vì anh biết cô gái này hiểu rằng có thể làm gì và không thể làm gì trong quân đội.

Sau khi thu hết đồ đạc, Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thời gian, “Chín giờ sẽ cắt điện và nước, các bạn còn năm phút để tắm rửa.”

“Chín giờ...” Một cô gái khác hết hồn.

“Đúng vậy, chín giờ, vẫn chưa đọc thông báo bên dưới à?” Cố Tỉ Thành mỉm cười.

Sở Lạc Nhất đã bắt đầu chậm rãi đắp mặt nạ, cho những kẻ không nhà quê chê cô nhà quê đáng đời.

“A a a a a a a a... tôi chưa tẩy trang...”

“A a a a... năm phút làm sao mà đủ?”

“Đừng có chen lấn, nhường đường, nhường đường, vòi nước chỉ có tí tẹo thế này thôi hả?”

...

Tiếng gào thét ngoài hành lang liên tiếp vang lên, ba cô gái trong phòng mới vội vã chạy ra ngoài.

Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau đó phất tay bảo lính của mình đi thu đồ ở ký túc xá khác. Đợi người đi hết anh ta mới nói, “Chẳng lẽ em không nói gì với họ về việc này à?”

Sở Lạc Nhất đắp nguyên mặt nạ mà ngồi dậy, sau đó mới nói, “Em gọi họ đi cùng rồi đấy chứ, nhưng họ bảo em là con nhà quê, ai đời lại rửa mặt sớm thế bao giờ. Cho nên với tư cách là một con nhà quê, em đi một mình thôi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

“A, đừng nhìn em bằng ánh mắt “em ghim thù gớm quá” như vậy, bởi vì thật ra em hay ghim lắm.” Sở Lạc Nhất mặt không cảm xúc, bởi vì mặt nạ vẫn còn đắp trên mặt, cô không thể biểu hiện cảm xúc gì khác.

Cố Tỉ Thành gật đầu: “Lĩnh giáo.”

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, nằm lại xuống giường. Cô đang cảnh cáo Cố Tỉ Thành, nếu anh đã hứa thả em mà anh không thả là em sẽ ghim anh đấy.

Sau khi Cố Tỉ Thành ra ngoài, anh đi giữa hành lang hỗn loạn. Nhưng khi quay đầu lại, cô gái trong phòng vẫn vui vẻ vừa đắp mặt nạ vừa ngâm nga một đoạn nhạc, đúng là khác biệt với thế giới bên ngoài.

Đây là một cô gái khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Buổi tối đầu tiên trong quân đội, có thể nói toàn bộ ký túc xá rơi vào trạng thái bộc phát, trong đêm tối lăn từ trên giường xuống đất hay nửa đêm mò mẫm trong phòng vệ sinh không tìm thấy cửa ra, vân vân và mây mây~~~

Trong tòa nhà hành chính bên cạnh, Sở Húc Ninh đứng bên cửa sổ lắng nghe động tĩnh từ phía đối diện.

Cố Tỉ Thành ngồi trên chiếc ghế phía sau, vắt chân nghịch khẩu súng trên tay.

“Sư Niệm, là tên này hả?” Cố Tỉ Thành đột nhiên nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2875: Đó gọi là ghen (5)
Sở Húc Ninh không nói gì, nhưng anh nhíu mày.

“Trong ngăn kéo của anh có ảnh của cô minh tinh ấy. Cái cô Triệu Tư Niệm hình như nên gọi là Sư Niệm nhỉ.” Cố Tỉ Thành không có ý định tha cho anh.

Lần này Sở Húc Ninh quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mỉm cười.

“Có thời gian làm trò này chi bằng cậu đi xử lý đám quỷ con kia đi còn hơn đấy.” Sở Húc Ninh nói xong, quay về vị trí của mình.

“Đám nhóc con ấy cứ để chúng quậy đi.” Cố Tỉ Thành nói, đặt khẩu súng xuống, cầm điện thoại lên, “À phải rồi, cái cô Sở Lạc Nhất ấy là thế nào vậy? Tôi không thấy tên cô ấy, không phải đến đây để huấn luyện quân sự hả?”

“Không phải, Bao Đậu, ý tôi là Nhất Nhất, Nhất Nhất là trường hợp tuyển sinh đặc biệt, chỉ đến với danh nghĩa của Đại học Q thôi.” Sở Húc Ninh nói rồi bật máy tính lên, màn hình máy tính của anh là một tấm ảnh kết hôn, ảnh kết hôn của em trai anh và cô gái kia.

“Bao Đậu?” Cố Tỉ Thành nghiền ngẫm cái tên này, cái tên ở nhà này nghe cũng ổn nhỉ, “Tôi nhớ là cậu chỉ có hai thằng em trai thôi mà nhỉ.”

“Con bé là con gái nuôi của ba tôi.” Sở Húc Ninh nói xong, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Sao đột nhiên có hứng thú với con bé vậy?”

“Không có gì, hỏi thế thôi.” Cố Tỉ Thành khẽ cười, anh vẫn nhớ sự giảo hoạt khi cô ấy nói mình rất ghim thù, đúng là một người thú vị.

Cố Tỉ Thành đứng dậy, nhét điện thoại vào trong túi, “Về nghỉ ngơi đây, anh cứ tiếp tục mất ngủ đi nhá.”

Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Húc Ninh vẫn còn nhìn màn hình máy tính.

Cô gái trên màn hình cười rất hạnh phúc. Cô ấy nói: Anh ơi, cuối cùng em cũng sắp kết hôn với anh Hiên rồi.

Ba năm trước, anh đã tự tay chôn vùi tình yêu của mình.

Còn Sư Niệm, cô gái theo sau anh từ năm ba tuổi, anh lớn hơn cô mười ba tuổi, hơn cả một giáp, làm sao có thể liên lụy tới cô ấy được?

Ba năm trước, anh tự tay hủy hoại trái tim cô gái ấy.

Ký túc xá loạn lạc, cũng may mà quân đội còn nhân tính, mở điều hòa cho đám học sinh, nếu không chắc cô chết ngắc mất.

Sở Lạc Nhất trốn trong chăn nhắn tin với Kiều Vi Nhã, xác nhận xem điện thoại của con bé đã bị thu hay chưa.

[Thần Lạc là mỹ nữ: Kêu gọi, kêu gọi...]

[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Em đây em đây, ký túc xá lộn xộn chết đi được. Ký túc xá đại học không phải cũng vậy chứ?]

[Thần Lạc là mỹ nữ: Điện thoại vẫn còn cơ à, tránh kiểu gì đấy?]

[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Em giấu ổn thỏa rồi, họ không dám lục soát đâu.]

[Thần Lạc là mỹ nữ: Chậc chậc chậc, em giỏi gớm đấy.]

Sở Lạc Nhất ôm điện thoại nhắn tin với Kiều Vi Nhã một hồi, thấy một dòng tin nhắn hiện ra, vội vàng nhắn lại cho Kiều Vi Nhã.

[Thần Lạc là mỹ nữ: Người yêu trên mạng của chị tới rồi, hề hề, không nhắn với em nữa.]

[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Ôi đậu, chị còn tí tiết tháo nào không thế hả?]

Sở Lạc Nhất hoàn toàn không quan tâm tới lời trách móc của Kiều Vi Nhã, mở tin nhắn của người gửi tên sáu chấm ra.

[......: Có đó không?]

[Thần Lạc: Không đâu, thần đang nói chuyện với anh đó.]

[......: Ừ, em là thần.]

[Thần Lạc: Ha ha ha ha ha ha, hôm nay sao lại dễ nói chuyện vậy, anh hết bận rồi à, biến mất hơn nửa tháng trời cơ mà.]

[......: Tạm thời nhàn rỗi, đang có một công việc nhàm chán khá có tính thử thách.]

[Thần Lạc: Thử thách? Nhàm chán? Anh kém Văn lắm à?]

[......: Ha ha ha, anh học ban tự nhiên.]

[Thần Lạc: Đừng sỉ nhục học sinh ban tự nhiên nữa được không?]

Ở ký túc xá đối diện, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, trăng hôm nay hình như đẹp hơn lúc trước.

[......: Đang làm gì vậy? Có thể mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài không? Hôm nay ánh trăng ở bên này rất đẹp.]

[Thần Lạc: Xí, bên anh đẹp chưa chắc bên em cũng đẹp, hơn nữa em không mở cửa sổ được!]

Bởi vì bây giờ cô không thể để mọi người biết điện thoại của cô vẫn còn ở đây.

Nhưng dù vậy, cô lại đột nhiên muốn thấy ánh trăng. Cô lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, sau đó khẽ khàng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng bên ngoài cửa sổ.

Đúng là... đẹp thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2876: Đó gọi là ghen (6)
Sở Lạc Nhất nhìn ngắm một hồi, rụt người vào ổ chăn lần nữa, sau đó cẩn thận mở điện thoại.

[Thần Lạc: Rất đẹp.]

Người bên kia không trả lời, chắc đi làm việc rồi, mà bên này cũng không yên tĩnh. Hình như có nữ sinh ở ký túc xá đối diện lăn từ trên giường xuống đất, tiếng hét đó chắc có thể làm sập cả tòa nhà.

Sở Lạc Nhất nằm sấp trên giường, không buồn leo xuống, bởi vì...

“Không ngủ còn chui ra đây làm gì? Có sức như thế thì xuống sân chạy mười vòng đi.”

Sở Lạc Nhất nghĩ, người này hay cáu thật.

Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, tất cả nữ sinh ngoài hành lang vội rút hết về phòng, mà cô gái bị ngã khỏi giường cũng được đưa tới phòng y tế.

Nhưng chưa ai ngủ cả, Sở Lạc Nhất tò mò nhìn cô bạn mập mạp ở giường dưới, “Các cậu không ngủ à?”

“Đợi chút đi, chưa biết chừng ngã một cái sẽ không phải tập huấn nữa, đợi kết quả, đợi kết quả.” Cô bạn mập nói với vẻ kích động.

“Xí, nghĩ hay ghê, quân đội có cách trị hết đống chiêu trò của các cậu thôi. Ngày mai cô ấy vẫn phải huấn luyện như thường, tôi ngủ đây.” Sở Lạc Nhất nói xong, tắt máy, vùi điện thoại xuống dưới gối, sau đó đắp chăn ngủ mất.

Cô đã quen với việc Sáu Chấm đột nhiên biến mất. Cô nghĩ chắc anh sẽ không quay lại trong chốc lát được, cho nên không cần đợi.

Mà Sở Lạc Nhất đoán không sai, cô gái kia được gửi trả về lúc nửa đêm, chân không có vấn đề gì, kinh hãi hay gì gì đó, xuống phòng y tế một cái là hết sạch.

Giày vò đám học sinh một hồi, khi Cố Tỉ Thành về đến phòng làm việc đã là hai giờ sáng, muốn ngủ cũng không ngủ được nữa, cho nên anh đến thẳng phòng làm việc của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh đang xem phim. Đó là một bộ phim điện ảnh mới ra nói về bộ đội đặc chủng, tuy rằng đa số chi tiết trong phim rất vô căn cứ, nhưng cũng may biên kịch của bộ phim này khá hiểu về bộ đội đặc chủng nên phim không đến mức thái quá, mà điều quan trọng hơn cả, có một nhân vật trong phim do Sư Niệm thủ vai, đó là con gái độc nhất của thủ trưởng binh đoàn đặc chủng, bị đám lưu manh bắt cóc rồi đánh đập và hành hạ rất dã man, sau cùng còn bị chúng giết. Mạch phim là câu chuyện thủ trưởng kia truy lùng đám lưu manh cầm thú.

Sư Niệm đóng rất đạt, bất kể là cảnh tủi thân hay quật cường, nhất là sự kiên cường bất khuất trong ánh mắt của cô khi bị ngược đãi. Đây là biểu hiện chân thực nhất của cô ấy.

“Cô gái này không tồi nhỉ, tuy rằng chỉ lên phim có vài phút, nhưng lại sáng ngời trước mắt người ta.” Cố Tỉ Thành ngồi trên ghế sofa đối diện anh, bóng gió nói.

“Ừm, cô ấy thực sự từng bị bắt cóc.” Sở Húc Ninh trả lời chệch đi hướng khác.

Cố Tỉ Thành khựng lại.

“Sư Hạ Dương là ba cô ấy, cô ấy từng bị bắt cóc năm bảy tuổi, lúc tìm thấy đã hấp hối rồi. Trong video mà đám bắt cóc cung cấp, dáng vẻ của cô ấy giống như thế này.” Sở Húc Ninh nói, phim đã chuyển cảnh.

“Nếu đã thích cô ấy, tại sao còn trốn tránh? Lão Sở, đây không phải phong cách của anh.” Cố Tỉ Thành đột nhiên nói.

“Năm nay cô ấy mới hai mươi, mà tôi đã ba mươi ba rồi.” Sở Húc Ninh nói xong, đứng dậy đi rót một cốc nước, đặt bên cạnh Cố Tỉ Thành, sau đó tiếp tục xem phim.

“Không ngờ anh lại để ý chuyện này.” Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu, nhưng không nói gì nữa.

Ánh mắt của Sở Húc Ninh vẫn còn đăm đắm vào bộ phim, nhưng suy nghĩ đã bay đi nơi khác rồi.

Cô gái mà anh thích đã lấy người khác từ ba năm trước rồi, lấy người mà cô ấy yêu, cũng là một trong hai đứa em trai của anh.

Những thứ mà hôm nay anh có được là nhờ ba nuôi, cho nên anh không có quyền tranh đấu để giành được người mình thích.

“Thực ra tôi thấy, chỉ cần hai người thương nhau thì tuổi tác không thành vấn đề, hơn nữa, chỉ hơn nhau có mười ba tuổi thôi mà? Người ta kém nhau mười ba tuổi đầy ra đó thôi?” Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, đã có tiếng gõ cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2877: Đó gọi là ghen (7)
“Báo cáo.”

“Vào đi.”

“Báo cáo, bên phía ký túc xá nam có người đánh nhau.” Một cậu lính hô to.

Cố Tỉ Thành rủa một tiếng. Anh và Sở Húc Ninh cùng đứng dậy, “Lũ oắt này bị giáo dục ít quá nên ngứa đòn hả, có chịu yên tĩnh không đây?”

“Cậu tưởng tập huấn quân sự là việc hay ho lắm hả?” Sở Húc Ninh nói xong đã bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Ký túc xá nam còn nhốn nháo hơn cả ký túc xá nữ. Tuy lần này không ai dám ra ngoài xem nữa, nhưng mọi người đều không ngủ được.

Cũng không dám nói gì.

Cho nên Sở Lạc Nhất lại lặng lẽ lấy điện thoại ra. Sau khi bật nguồn, phát hiện Khoai Tây vẫn còn đang online, cô liền đi trêu cậu nhóc một chút.

Khoai Tây trả lời rất nhanh, còn hỏi có phải cô nhớ cậu không.

[Bánh Bao Đậu: Thằng nhóc này, học hành cho tử tế vào, suốt ngày nhớ với chẳng nhung? Giờ này rồi sao em chưa ngủ hả?]

[Khoai Tây: Em nhớ chị còn gì? Chị Bao Đậu, chị đi tập huấn quân sự làm gì chứ, mệt lắm ấy. Với cả bản mặt đen sì như Bao Công của anh trai em, chị nhìn xong có nở hoa được không?]

[Bánh Bao Đậu: Ha ha ha ha, anh ấy mà biết em nói anh ấy như vậy, lúc về sẽ xử em ra trò cho xem.]

[Khoai Tây: Chị thôi đi, từ sau khi anh Hai em kết hôn với chị Huyên Huyên ba năm trước, anh ấy không về nhà lần nào nữa. Lần trước mẹ em gọi điện cho anh ấy vừa khóc vừa hỏi anh ấy có về không, anh ấy vẫn còn kêu bận.]

[Bánh Bao Đậu:...]

[Bánh Bao Đậu: Chị thắc mắc, chuyện này liên quan gì tới anh Hai em?]

[Khoai Tây: Anh Cả thích chị Huyên Huyên mà, tiếc là chị Huyên Huyên và anh Hai từ nhỏ đã là một cặp. Lúc trước anh Hai cứ ngại anh Cả mãi, cho nên cứ kéo dài không kết hôn với chị Huyên Huyên. Chuyện này sau khi anh Cả biết, anh ấy tự động xin được điều đi. Lúc trước anh ấy nói chuyện với anh Hai cả buổi tối, mấy hôm sau anh Hai đã kết hôn với chị Huyên Huyên rồi. Chuyện lớn như thế mà chị không biết à?]

[Bánh Bao Đậu: Đậu, chuyện lớn thế sao em không nói với chị sớm hơn? Cho nên anh trai em rời khỏi thành phố A không phải vì Sư Niệm mà vì anh Hai em kết hôn với chị Huyên Huyên à?]

[Khoai Tây: Không thế thì sao? Chị cũng đâu hỏi em.]

Sở Lạc Nhất cắn môi, nheo mắt, cho nên Sở Húc Ninh thực sự không thích Sư Niệm mới từ chối mãi như thế à?

Cô biết ba nuôi mình có ba đứa con trai, vì không có con gái nên năm đó ba nuôi mới khăng khăng muốn nhận cô làm con gái nuôi. Con trai lớn Sở Húc Ninh là đứa trẻ được nhận nuôi. Con trai thứ Sở Húc Hiên là con trai đầu của ba nuôi với Cố Tiểu An. Con trai út là Khoai Tây - Sở Húc Dương, cũng là đứa khiến Sở Lăng Phong đau đầu nhất.

[Khoai Tây: Bao giờ chị mới về, em thấy nhớ chị rồi.]

[Bánh Bao Đậu: Lăn đi ngủ đi, chị đây không thích shota, em nhỏ hơn chị.]

[Khoai Tây: Có hai tuổi thôi mà!!!]

[Bánh Bao Đậu: Ha ha, thế cũng là nhỏ rồi.]

[Khoai Tây: Em thực sự hết hy vọng rồi sao? Khóc rưng rức...]

[Bánh Bao Đậu: Khóc rinh rích cũng không có tác dụng gì đâu, chị đây có bạn trai rồi.]

[Khoai Tây: Xía, yêu đương qua mạng có gì ghê gớm đâu chứ.]

Sở Lạc Nhất nhìn câu cuối cùng của Khoai Tây, haizz, đúng vậy, yêu đương qua mạng có gì ghê gớm, cũng không thể nhìn nhau ngoài đời, chưa biết chừng nhìn thấy mặt nhau là hết thích. Không biết rốt cuộc Sáu Chấm trông như thế nào nhỉ?

Trước sau gì cũng quen biết với Sáu Chấm tám năm rồi, tuy rằng số lần nói chuyện bình quân mỗi năm không bằng một tháng, nhưng lần nào anh ấy cũng an ủi cô vào lúc cô tủi hờn nhất.

Bởi vì không nhìn thấy nhau, cho nên tất cả tủi thân đều có thể nói ra hết, ví dụ như năm mười ba tuổi bị bôi nhọ mà không dám khóc trước mặt ba mẹ, nhưng vì nói chuyện cùng anh ấy mà khóc rưng rức, sau đó tâm trạng khá hơn rất nhiều.

Sau này, mỗ lần đi lấy cảnh, cô sẽ gửi hình ảnh cho anh, tuy rằng đa phần anh không có mặt, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn sẽ trả lời cô ngay lập tức.

Đó là cảm giác được đối xử một cách chân thành và nghiêm túc.

“Sáu Chấm, anh rốt cuộc là người như thế nào?” Sở Lạc Nhất lầm bầm, bỗng dưng muốn gặp anh trong đời thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2878: Đó gọi là ghen (8)
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Sở Lạc Nhất vội vàng lắc đầu, nghĩ nhiều quá, đã hứa sẽ duy trì quan hệ yêu đương qua mạng thuần khiết rồi cơ mà.

Tối đó gà bay chó sủa cả đêm, sau cùng Sở Lạc Nhất vừa ngủ thì đã đến lúc phải dậy, lại phải đối diện với một đống nữ sinh oán thán.

Ngày đầu tiên của kỳ tập huấn quân sự, sáu rưỡi sáng mà đội ngũ còn chưa chỉnh tề, đội hình rời rạc, thậm chí có người còn chưa mặc được quần áo cho đàng hoàng.

Sở Húc Ninh từ bên trên nhìn xuống, mặt đen như đít nồi.

“Sĩ quan huấn luyện của các đội, năm phút.” Sở Húc Ninh gằn giọng.

Các sĩ quan huấn luyện đáp lời, vội vàng yêu cầu học sinh các lớp chỉnh trang lại quần áo.

Sĩ quan huấn luyện tìm vài học sinh quần áo tề chỉnh để giúp đỡ, mà Sở Lạc Duy và Sở Vi bị chọn phải.

Không ít con gái trong khoa Kinh tế bước lên nhờ Sở Lạc Duy giúp đỡ. Kiều Vi Nhã đứng ở phía đối diện nhìn qua bằng đôi mắt lạnh lùng. Đúng là một tên lẳng lơ, đi đến đâu cũng lẳng lơ được, một mình cậu ta mặc đồ ưa nhìn chắc?

“Báo cáo huấn luyện viên, em có thể giúp ạ.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói to.

Giọng của cô quá to khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Nhất là Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy đang từ chối các nữ sinh khác vội ngẩng đầu lên nhìn cô gái bên đó. Cô đang nói chuyện với sĩ quan huấn luyện, thành thạo chỉnh bộ đồ không ngay ngắn của mình về trạng thái tiêu chuẩn nhất trong ánh mắt nghi ngờ của sĩ quan huấn luyện.

“Không ngờ bạn Kiều có khả năng này, được, học viên nữ ở bên này giao cả cho bạn nhé.” Sĩ quan huấn luyện cũng không lớn tuổi lắm, trông có vẻ khoảng mười bảy mười tám, lúc cười còn lộ ra hai chiếc răng khểnh.

“Ấy đừng, người cùng giới sẽ kỵ nhau. Huấn luyện viên, anh thấy họ đang chờ anh dạy không, chi bằng để tôi dạy nam sinh cho?” Kiều Vi Nhã cười đến mức hai mắt cong lên.

Sở Lạc Duy: “...”

Giỏi, giỏi lắm.

Sở Lạc Duy vốn định từ chối bỗng quả quyết chỉ dạy nữ sinh trước mặt mình.

Bởi vì khoa Mỹ thuật ít người, mà tốc độ của Cố Tỉ Thành cũng nhanh, cho nên chỉ một phút đã xong, lúc này đang đứng xem kịch hay.

Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn bên đó, lần ghen tuông này, dải Ngân Hà cũng bị che phủ luôn rồi.

Chỉ tiếc cho hai sĩ quan huấn luyện bị kẹp ở giữa, không biết gì hết, ầy, lần tập huấn quân sự này không nhàm chán nữa rồi.

“Huấn luyện viên, hôm nay 36 độ đấy ạ.” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Thế thì sao?”

“Em có thể bị cảm nắng.”

Sở Lạc Nhất nói xong, tất cả nữ sinh xung quanh đều nhìn cô vô cùng khinh bỉ. Khoa Mỹ thuật vốn nhiều nữ, sĩ quan huấn luyện của họ đẹp trai, không biết có bao người đã rung động rồi, tiếc rằng chỉ có Sở Lạc Nhất nói chuyện với sĩ quan huấn luyện một cách táo bạo như vậy.

“Ồ...” Cố Tỉ Thành gật đầu như đã hiểu, sau đó lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc hoắc hương*, “Hay quá, tôi đã chuẩn bị cái này rồi.”

* Hoắc hương: Cây hoắc hương có tên đầy đủ là Quảng hoắc hương, với nhiều công dụng như: giảm nhiệt độ mùa hè, làm sạch không khí và chữa trị bệnh cảm. Những cây hoắc hương từ lâu đã trở thành một loại thảo dược rất được ưa chuộng trong y học cổ truyền (thuốc bắc).

Hoắc hương, là thứ gì cơ chứ?

Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, mặt mũi xoắn lại như cái bánh bao. Người đàn ông này sao mà đáng ghét thế nhỉ?

“Em kiên trì được, em kiên trì được.” Sở Lạc Nhất cười gượng, trong lòng đã vẽ thêm một dấu gạch chéo rất to cho người đàn ông này.

Chỉ vì, mùi của hoắc hương là thứ mùi không nên tồn tại trên thế gian này.

“Bạn học Sở kiên trì được là tốt, không kiên trì được thì phải nói với tôi ngay đấy.” Cố Tỉ Thành mỉm cười. Không phải anh không nhìn ra suy nghĩ của cô, anh chỉ không vạch trần nó thôi.

Hết thời gian năm phút, tất cả mọi người đều đã ăn mặc gọn gàng.

“Tôi biết trước kia các bạn đều là sinh viên ưu tú của các trường, là báu vật trong lòng bàn tay giáo viên, nhưng đã đến đây rồi thì phải tuân theo quy định của nơi đây. Hôm nay là ngày đầu tiên, cho các bạn một cơ hội. Nếu như ngày mai vẫn còn thế này, huấn luyện viên của mỗi lớp sẽ chạy việt dã năm mươi ki-lô-mét, tiến hành vào buổi tối cùng ngày.” Sở Húc Ninh nói xong liền bước nhanh rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,793
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2879: Đó gọi là ghen (9)
Sở Lạc Nhất run rẩy. Sở Húc Ninh như thế này thực sự quá khủng bố.

Buổi sáng phải luyện tư thế đứng trong quân đội, cũng có nghĩa là phải đứng nắng cả buổi sáng.

Sau bữa sáng, mặt trời đã leo lên đến đỉnh, nhiệt độ này chẳng khác gì trong lò nướng.

“Khép hai chân lại, hai tay buông dọc theo đường chỉ quần, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đầu không được quay ngang quay dọc.”

Câu nói tương tự liên tiếp vang lên trong từng đội ngũ, huấn luyện viên đi tới đi lui, giúp những học sinh đứng chưa chuẩn chỉnh lại tư thế.

Chín giờ, mười giờ, mười giờ rưỡi...

Không ít học sinh đã vã mồ hôi như tắm.

Cuối cùng cũng có nữ sinh đổ gục.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh mình, “Huấn luyện viên, lên đi chứ ạ, thời khắc cần tới anh đã đến rồi.”

Cố Tỉ Thành kiên định không nhúc nhích, quay đầu cô về hướng chính diện, “Đứng yên, chưa đến thời gian nghỉ ngơi, đó không phải quân của tôi, hơn nữa, hoắc hương của tôi là để chuẩn bị cho em cơ mà. Nếu một lọ không đủ, tôi còn nhiều lắm.”

Biến thái, biến thái, không thể nào biến thái hơn nữa rồi~

Cho nên, sau khi tình trạng nữ sinh ngất đi xuất hiện ở các đội ngũ, một mình Khoa Mỹ thuật đứng im, không có một nữ sinh nào ngất xỉu, chẳng qua là vì mùi của hoắc hương không phải người bình thường nào cũng chịu nổi, dù cho hiệu quả của nó rất rõ rệt.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đứng đối diện nhau, cách một huấn luyện viên đang đi đi lại lại, vừa vặn phải nhìn đối phương, nhưng ánh mắt của cả hai lúc này không hề dễ chịu gì.

Kiều Vi Nhã thầm mắng Sở Lạc Duy là tên lẳng lơ. Sở Lạc Duy cũng không khá hơn, người phụ nữ này thích chết phải không, dám chỉnh quần áo cho nam sinh khác?

Ánh mắt hai người tóe điện như tia sét, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đánh nhau.

Mười một rưỡi, huấn luyện buổi sáng kết thúc, không ít người đặt mông ngồi thẳng xuống đất.

Các huấn luyện viên cũng không nghiêm khắc nữa, ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với họ, kể cho họ vài chuyện trong quá khứ, cũng gián tiếp rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Sở Lạc Nhất chạy tới tìm Kiều Vi Nhã, kéo Kiều Vi Nhã qua một bên.

“Chị không nhìn thấy đâu, dáng vẻ dịu dàng khi cậu ta chỉnh quần áo cho người khác ban nãy ấy, đậu, thế mà đối mặt với em thì lại như cha dượng là sao hả?” Kiều Vi Nhã phẫn nộ lên tiếng.

“Em đối mặt với anh ấy không phải cũng dùng bản mặt dì ghẻ à?” Một người là cha dượng, một người là mẹ kế, hợp đôi quá còn gì, “Ầy, chị nói này, em đang gh...”

“Bạn Sở, thủ trưởng của chúng tôi tìm bạn.” Huấn luyện viên của Kiều Vi Nhã đột nhiên chạy tới.

Sở Lạc Nhất vẫn chưa nói hết câu, nghe thấy thế, vội đáp lời, “Lúc nào ăn cơm chị nói với em sau, chị đi tìm anh Cả xem có chuyện gì không.”

“Đi đi, cậu ta chỉ lắm chuyện thôi.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ không vui, nhìn sang Sở Lạc Duy, càng không thể nhìn cậu bằng ánh mắt dễ chịu gì.

Sau khi Sở Lạc Nhất đi, Kiều Vi Nhã cũng rời khỏi đó.

“Cậu có ý gì?” Sở Lạc Duy đột ngột lên tiếng.

Kiều Vi Nhã nhìn cậu, hừ một tiếng, sau đó nũng nịu nói, “Bạn Sở ơi, cái này làm như thế nào vậy, mình không biết làm, bạn dạy mình được không?” Kiều Vi Nhã nói dứt câu, lập tức đổi thành bản mặt dì ghẻ, “Đi dạy mấy cô gái õng ẹo của cậu đi.”

Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn Kiều Vi Nhã tức giận bỏ đi, không biết là cảm thấy tức giận hay... vui mừng nữa.

Vậy là Kiều Vi Nhã, cuối cùng cậu cũng biết ghen vì tôi rồi à?

Sở Lạc Duy khẽ nhếch miệng, đây là lần đầu tiên niềm vui từ tận đáy lòng bao trùm lấy cả cơ thể cậu.

Kiều Vi Nhã ghen rồi, ghen vì... cậu.
 
Top