[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,843
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 2870: Tập huấn quân sự (10)
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh zai à, có thể có thể diện một chút được không?
“Báo cáo, mặt mũi của mỗi người đều là được cha mẹ ban cho, đều có một không hai, anh cũng không phải đẹp quá đến mức thế đâu.” Sở Lạc Nhất đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói.
Cố Tỉ Thành khựng lại, nhìn cô gái đang đứng với dáng đứng tiêu chuẩn kia.
Sở Húc Ninh có nhắc tới Thủy Lão, hiện nay thủ trưởng có họ Thủy chỉ có một vị, đó chính là: Tướng quân Thủy Mặc Vân.
Nghe đồn rằng Tướng quân Thủy Mặc Vân chỉ có một cô con gái, nhưng lại có tới ba đứa cháu ngoại, xem ra chắc là cô bé hạt tiêu này rồi.
Nhìn tư thế và khí chất này, đúng là con cái của nhà quân nhân thật.
Mà lời của cô, bất kể anh có cãi thế nào cũng là sai, vì cô đã nói tới: Cha mẹ.
Ha ha, cô gái này thông minh đấy.
“Nói hay lắm, bạn học này nói chuyện rất hiểu biết.” Cố Tỉ Thành nói rồi lại cười với Sở Lạc Nhất bằng một nụ cười ẩn ý, sau đó anh lại đứng lên đằng trước đội ngũ, chắp tay sau lưng, hai chân chếch bốn lăm độ, đứng thẳng tắp.
Sở Lạc Nhất lặng lẽ nhìn, tất cả các sĩ quan đứng phía trước đều đứng cùng một tư thế. Cô ngẩng lên, quả nhiên liền trông thấy Sở Húc Ninh đang đứng đầu.
Người đàn ông chỉ cần đứng đó liền như một vương giả, tiếc lại cũng chính là người đàn ông khiến chị em tốt của cô tổn thương.
“Hôm nay các bạn tới đây để tập quân sự, tuy các bạn không phải là quân nhân, nhưng các bạn phải biết rằng, khi đã bước vào cánh cửa của tôi rồi, các bạn chính là lính của tôi. Tôi sẽ không lấy yêu cầu của quân lính đặc chủng ra để ép buộc các bạn, nhưng tôi cũng sẽ yêu cầu các bạn phải tập luyện như những chiến sĩ bình thường khác.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói. Anh không cần phải dùng tới loa, nhưng các sinh viên bên dưới trong các đội hình đội ngũ đều nghe thấy rõ ràng.
Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc vì trông anh lúc nào cũng khí phách thế này nên mới khiến Sư Niệm cứ trầm luân mãi nhỉ.
“Các tiểu đội nghe rõ, mỗi đội chỉ cần có một người sai, sĩ quan huấn luyện cũng sẽ bị phạt.” Sở Húc Ninh lại nói.
“Báo cáo sĩ quan.” Kiều Vi Nhã bỗng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất nhìn qua. Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng nhìn về phía cô, phải nói là tất cả mọi người đều đang nhìn cô mới đúng.
“Sĩ quan!” Sở Húc Ninh lớn tiếng gọi.
Sở Húc Ninh vừa dứt lời, viên sĩ quan hàng đầu liền nằm xuống, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy bằng một tay.
“Ai cho các cô cậu quay đầu? Bao nhiêu người quay đầu, sĩ quan của đội đó thực hiện bấy nhiêu cái chống đẩy.” Sở Húc Ninh đứng trên cao bễ nghễ nhìn xuống dưới.
Sở Húc Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền thu mắt lại, có nữ sinh thậm chí còn sợ đến phát khóc.
“Nói.”
Câu này là anh nói với Kiều Vi Nhã.
“Báo cáo sĩ quan, anh là Tổng sĩ quan huấn luyện, chẳng lẽ không nên chịu phạt cùng họ sao ạ?” Kiều Vi Nhã gân cổ lên tiếng.
Sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã sắp khóc đến nơi rồi, bà cô của tôi ơi, cô có thể đừng nói nữa được không.
Kiều Vi Nhã không thèm để ý tới anh ta, ánh mắt vẫn giao nhau giữa không trung với Sở Húc Ninh, xen lẫn sự khinh bỉ.
Bàn tay sau lưng Sở Húc Ninh dần siết lại, mãi cho đến khi lòng bàn tay dâng lên cảm giác đau đớn anh mới buông ra, sau đó một tay chống xuống đất, bắt đầu chống đẩy.
Kiều Vi Nhã: “...”
Muốn chửi thề quá đi, sao tên này lại nhàm chán thế chứ, không biết rốt cuộc chị Sư Niệm thích gì ở anh ta nữa.
Sở Húc Ninh chống đẩy mấy trăm cái tới tận khuya, các sĩ quan bên dưới đều nhìn Lữ phó nhà mình, anh định đấu với cô nhóc đó thật sao.
Cố Tỉ Thành tới gần Sở Lạc Nhất: “Có thù với Lão Sở à?”
“Dựa vào cái gì em phải nói cho anh biết?” Sở Lạc Nhất lườm một cái.
“Tôi có thể thả em trong một tháng tới.”
“Chị em của em chờ anh ấy mười mấy năm, vậy mà người này lại không chịu trách nhiệm, đi chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này của các anh.” Sở Lạc Nhất dứt khoát nói, vừa nhanh vừa nhẹ.
Cố Tỉ Thành: “...”
Gái à, em thật sự chắc chắn đó là chị em của em đấy chứ? Sao bán đứng nhanh thế hả?
Anh zai à, có thể có thể diện một chút được không?
“Báo cáo, mặt mũi của mỗi người đều là được cha mẹ ban cho, đều có một không hai, anh cũng không phải đẹp quá đến mức thế đâu.” Sở Lạc Nhất đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói.
Cố Tỉ Thành khựng lại, nhìn cô gái đang đứng với dáng đứng tiêu chuẩn kia.
Sở Húc Ninh có nhắc tới Thủy Lão, hiện nay thủ trưởng có họ Thủy chỉ có một vị, đó chính là: Tướng quân Thủy Mặc Vân.
Nghe đồn rằng Tướng quân Thủy Mặc Vân chỉ có một cô con gái, nhưng lại có tới ba đứa cháu ngoại, xem ra chắc là cô bé hạt tiêu này rồi.
Nhìn tư thế và khí chất này, đúng là con cái của nhà quân nhân thật.
Mà lời của cô, bất kể anh có cãi thế nào cũng là sai, vì cô đã nói tới: Cha mẹ.
Ha ha, cô gái này thông minh đấy.
“Nói hay lắm, bạn học này nói chuyện rất hiểu biết.” Cố Tỉ Thành nói rồi lại cười với Sở Lạc Nhất bằng một nụ cười ẩn ý, sau đó anh lại đứng lên đằng trước đội ngũ, chắp tay sau lưng, hai chân chếch bốn lăm độ, đứng thẳng tắp.
Sở Lạc Nhất lặng lẽ nhìn, tất cả các sĩ quan đứng phía trước đều đứng cùng một tư thế. Cô ngẩng lên, quả nhiên liền trông thấy Sở Húc Ninh đang đứng đầu.
Người đàn ông chỉ cần đứng đó liền như một vương giả, tiếc lại cũng chính là người đàn ông khiến chị em tốt của cô tổn thương.
“Hôm nay các bạn tới đây để tập quân sự, tuy các bạn không phải là quân nhân, nhưng các bạn phải biết rằng, khi đã bước vào cánh cửa của tôi rồi, các bạn chính là lính của tôi. Tôi sẽ không lấy yêu cầu của quân lính đặc chủng ra để ép buộc các bạn, nhưng tôi cũng sẽ yêu cầu các bạn phải tập luyện như những chiến sĩ bình thường khác.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói. Anh không cần phải dùng tới loa, nhưng các sinh viên bên dưới trong các đội hình đội ngũ đều nghe thấy rõ ràng.
Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc vì trông anh lúc nào cũng khí phách thế này nên mới khiến Sư Niệm cứ trầm luân mãi nhỉ.
“Các tiểu đội nghe rõ, mỗi đội chỉ cần có một người sai, sĩ quan huấn luyện cũng sẽ bị phạt.” Sở Húc Ninh lại nói.
“Báo cáo sĩ quan.” Kiều Vi Nhã bỗng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất nhìn qua. Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng nhìn về phía cô, phải nói là tất cả mọi người đều đang nhìn cô mới đúng.
“Sĩ quan!” Sở Húc Ninh lớn tiếng gọi.
Sở Húc Ninh vừa dứt lời, viên sĩ quan hàng đầu liền nằm xuống, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy bằng một tay.
“Ai cho các cô cậu quay đầu? Bao nhiêu người quay đầu, sĩ quan của đội đó thực hiện bấy nhiêu cái chống đẩy.” Sở Húc Ninh đứng trên cao bễ nghễ nhìn xuống dưới.
Sở Húc Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền thu mắt lại, có nữ sinh thậm chí còn sợ đến phát khóc.
“Nói.”
Câu này là anh nói với Kiều Vi Nhã.
“Báo cáo sĩ quan, anh là Tổng sĩ quan huấn luyện, chẳng lẽ không nên chịu phạt cùng họ sao ạ?” Kiều Vi Nhã gân cổ lên tiếng.
Sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã sắp khóc đến nơi rồi, bà cô của tôi ơi, cô có thể đừng nói nữa được không.
Kiều Vi Nhã không thèm để ý tới anh ta, ánh mắt vẫn giao nhau giữa không trung với Sở Húc Ninh, xen lẫn sự khinh bỉ.
Bàn tay sau lưng Sở Húc Ninh dần siết lại, mãi cho đến khi lòng bàn tay dâng lên cảm giác đau đớn anh mới buông ra, sau đó một tay chống xuống đất, bắt đầu chống đẩy.
Kiều Vi Nhã: “...”
Muốn chửi thề quá đi, sao tên này lại nhàm chán thế chứ, không biết rốt cuộc chị Sư Niệm thích gì ở anh ta nữa.
Sở Húc Ninh chống đẩy mấy trăm cái tới tận khuya, các sĩ quan bên dưới đều nhìn Lữ phó nhà mình, anh định đấu với cô nhóc đó thật sao.
Cố Tỉ Thành tới gần Sở Lạc Nhất: “Có thù với Lão Sở à?”
“Dựa vào cái gì em phải nói cho anh biết?” Sở Lạc Nhất lườm một cái.
“Tôi có thể thả em trong một tháng tới.”
“Chị em của em chờ anh ấy mười mấy năm, vậy mà người này lại không chịu trách nhiệm, đi chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này của các anh.” Sở Lạc Nhất dứt khoát nói, vừa nhanh vừa nhẹ.
Cố Tỉ Thành: “...”
Gái à, em thật sự chắc chắn đó là chị em của em đấy chứ? Sao bán đứng nhanh thế hả?