Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2890: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ (10)
Trong quân đội, cơn mưa to vẫn tiếp diễn.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã ngồi bên cạnh nhau trên lan can, nhìn cơn mưa to bên ngoài.

“Năm nay mẹ nuôi thăng hàm lên thiếu tướng rồi, nhanh quá đi.” Sở Lạc Nhất thở dài.

“Ừm, sau đó ba em lại biến thành ông chồng bị bỏ lại trong quân đội, đáng thương quá đi.” Kiều Vi Nhã cũng thở dài theo.

Sở Lạc Nhất nhìn Kiều Vi Nhã, “Hỏi em một câu nhé, em có biết tại sao anh Cả nhà chị luôn không liên quan gì tới chuyện độc thân không?”

“Anh ấy có chị Miên Miên rồi mà.” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt “chị hỏi chuyện đã biết rõ rành rành làm gì“.

“Nói hay lắm, vậy tại sao anh Hai chị lại độc thân từ trong bụng mẹ, không phải anh ấy có đấy em sao?”

“Chị nói linh tinh gì đấy? Em với cậu ta có tí tẹo quan hệ nào sao? Nếu thích cũng phải thích người như anh Cả chứ?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng phản bác.

Sở Lạc Nhất: “...”

Ánh mắt Sở Lạc Nhất xuyên qua Kiều Vi Nhã vừa đứng bật dậy, dừng lại ở chàng trai phía sau. Cô muốn nói, lần này cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Kiều Vi Nhã phát hiện ra ánh mắt của Sở Lạc Nhất không ổn lắm, cho nên mới theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía sau, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của chàng trai đang cầm ô cách đó không xa lắm.

Kiều Vi Nhã bất giác cảm thấy chột dạ, nhưng lại thấy mình không làm gì sai hết, có gì phải chột dạ, cho nên cô thản nhiên nhìn chàng trai trong mưa kia.

Sở Lạc Nhất đưa tay lên che mắt, từ những kẽ tay nhìn thấy Sở Lạc Duy để lại một ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi, lại thấy Kiều Vi Nhã dứt khoát xoay người bỏ đi.

Hai người này, đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ, độc thân đi, cứ độc thân đi.

Hành lang yên tĩnh lại, Sở Lạc Nhất bỏ tay xuống, cầm điện thoại gọi cho Sở Vi, “Anh Sở Lạc Duy tới đây làm gì vậy?”

“Đi xin lỗi đấy, anh nói bao lâu cậu ấy mới chịu đi đó, sao rồi, đã làm hòa chưa?” Sở Vi phấn khích hỏi.

“Làm hòa cái nỗi gì, to chuyện hơn thì có.” Sở Lạc Nhất bô lô ba la kể chuyện cho Sở Vi nghe.

Đầu dây bên kia khựng lại trong chốc lát, sau đó mới bật ra vài chữ, “Độc thân suốt kiếp đi.”

“Trời định rồi.” Sở Lạc Nhất dứt khoát bổ sung thêm cho anh.

“Không đúng, anh giật dây cho cậu ấy đi xin lỗi, vác một bụng đầy lửa giận về không phải anh lại xui xẻo à?” Sở Vi bỗng kêu ầm lên.

“Ha ha ha ha, anh Sở Vi, yên tâm, em sẽ mặc niệm cho anh, hay là anh nói xem anh thích quan tài kiểu gì, em làm cho anh một cái.”

“Biến giùm đi, con nhỏ không có lương tâm này.” Sở Vi cười cười mắng cô một tiếng, cúp điện thoại. Anh phải tìm cách chạy thoát thân, đây mới là trọng điểm.

Nếu không, không biết lát nữa sẽ chết kiểu gì nữa.

Sở Lạc Nhất ngắt điện thoại, nhìn theo Kiều Vi Nhã đã biến mất, không khỏi thở dài thêm lần nữa, mấy người này lằng nhằng thật đấy.

“Bạn Sở Lạc Nhất gọi điện thoại vui vẻ nhỉ, coi sự buông lỏng của tôi thành lệnh đặc xá đấy à?”

Sở Lạc Nhất vẫn còn nghĩ về chuyện của Kiều Vi Nhã, nghe thấy câu nói của Cố Tỉ Thành, bỗng chốc run rẩy, vô thức giấu điện thoại ra phía sau, “Anh... anh... anh đến từ bao giờ thế?”

“Phòng làm việc của tôi ở tầng trên mà, gây án còn gây án ngay dưới tầng của lãnh đạo, gan to nhỉ.” Cố Tỉ Thành cười cười, không hề có cảm giác như đang bắt quả tang.

Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ cười tít cả mắt của anh, đúng là một người nham hiểm, vừa nhìn đã biết ngay không phải thứ dễ chọc vào.

“Dù sao em cũng không đưa điện thoại cho anh đâu.” Sở Lạc Nhất cứng đầu cứng cổ nhìn Cố Tỉ Thành đang từ từ tiến lại gần, không khỏi lùi về sau một bước. Ôi trời ơi, khoảng cách này hơi bị gần rồi đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2891: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (1)
Phía sau là cột nhà ướt đầy nước mưa.

Đằng trước là lồng ngực nóng rực.

Tình huống này hơi nguy hiểm.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, trong khoảnh khắc bàn tay Cố Tỉ Thành chống lên cây cột phía sau, cô bỗng ngồi thụp xuống, chui ra khỏi vòng vây của cánh tay anh, hóa giải tư thế dồn cột của anh.

“Sĩ quan huấn luyện, em phải về đây, bái bai...” Sở Lạc Nhất nói xong, kêu ầm lên định nhấc chân chạy thoát thân, nhưng cô phát hiện ra Kiều Vi Nhã cầm ô đi mất rồi.

Cầm đi mất rồi!

Đi mất rồi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất bỗng trở nên dữ dằn, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại một lần nữa thì lại trở nên ngon ngọt hẳn, “À ừm, huấn luyện viên à, cho em mượn ô nhé?”

Cố Tỉ Thành dựa người vào chỗ mà cô vừa dựa ban nãy, hai tay khoanh trước ngực, hơi cụp mắt nhìn cô gái bên đó.

“Ô của sĩ quan đắt lắm, mượn một lát cũng phải mất tiền thuê đấy.” Cố Tỉ Thành cười nham hiểm, bộc lộ hoàn toàn bản chất của mình.

Sở Lạc Nhất: “...”

Má nó, cô đang bị trêu ghẹo đấy hả?

Nếu như mấy người kia nhà cô mà có bản lĩnh này chắc cũng không đến mức độc thân mãn kiếp tới tận bây giờ đâu nhỉ.

Sở Lạc Nhất sờ cằm, “Sĩ quan, anh có biết điều đầu tiên trong quy tắc của các sĩ quan trong lúc huấn luyện là gì không?”

“Không được phép có bất kỳ quan hệ bất thường nào với sinh viên.”

Sở Lạc Nhất trợn mắt, rõ ràng cô đang muốn nói: Anh biết hả?

“Nhưng tôi không thấy yêu đương là quan hệ bất thường, em thấy sao?” Cố Tỉ Thành nói với vẻ vô tội.

Hả?

What?

Đùa kiểu gì vậy?

Yêu đương?

Người anh em này không dính mưa đến mức ngu người luôn rồi đấy chứ?

Cô không có ý định giao nộp bản thân chỉ trong một lần huấn luyện quân sự đâu.

“Người anh em à, anh có bạn gái rồi mà? Bây giờ anh làm thế này thì chẳng khác nào đám đàn ông cặn bã ngoài kia đâu.”

“Tôi có nói là yêu đương với em sao?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất bỗng chốc biến đổi qua chín chín tám mốt hình thái, ngọn lửa nhen nhóm bốc lên trong đầu.

Người này cố ý, rõ ràng là cố ý!

Nhưng bùng nổ cơn giận không phải chuyện mà Sở Lạc Nhất có thể làm được, cho nên cô nhanh chóng biến ra hình thái thứ tám mươi hai, không khóc không cười, mặt không biểu cảm như biểu cảm của các giáo viên chủ nhiệm khi lên lớp, “Đoàn trưởng Cố, xin hỏi em có nói là anh nói yêu đương với em sao?”

Cố Tỉ Thành nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt cô, không hề chớp mắt. Anh nghĩ, có lẽ anh không cần tiếp tục kiểm nghiệm nữa.

Đúng là cô ấy rồi!

Không có nguyên nhân gì cả, chính là cô ấy!

Sở Lạc Nhất nói xong, hừ hừ một tiếng xoay người, chạy thẳng vào màn mưa, quay về ký túc xá.

Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, kéo một anh lính nhỏ đi ngang qua đó, “Nói với bộ phận nấu ăn, chuẩn bị canh gừng cho đám nhỏ này, mưa to quá, bị cảm lạnh sẽ không tốt.”

Anh lính nhỏ nhìn đoàn trưởng bằng vẻ mặt mờ mịt rồi rời đi. Đoàn trưởng à, chúng có dầm mưa lâu lắm đâu. Chúng tôi dầm mưa cả ngày trời cũng không thấy anh chuẩn bị canh gừng cho chúng tôi. Hơn nữa, canh gừng là trò đùa gì vậy?

Nhưng lời của đoàn trưởng, anh chàng này không dám không vâng, cho nên chỉ đành đội mưa đi tìm bộ phận bếp.

Cố Tỉ Thành đi lên tầng, chưa vào đến văn phòng đã thấy Sở Húc Ninh dựa vào một góc, “Hết hồn chim én, anh làm gì đấy?”

“Cậu biết con bé là ai không?” Sở Húc Ninh đột ngột nói, “Cháu gái duy nhất của Tướng quân Thủy Mặc Vân, cháu gái duy nhất của người phụ nữ đứng đầu gia đình tài phú quốc tế họ Lạc - Long Man Ngan, viên minh châu trong lòng bàn tay của Song Sở thành phố A. Anh trai cả của con bé là đội trưởng đại đội quân đặc chủng của thành phố A, cũng là người nối nghiệp mới nhất của Báo Tuyết. Anh trai thứ hai là Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Sở Thị, bản thân con bé còn là...”

“Nhưng thế thì sao? Cai tôi thích là con người cô ấy, không liên quan gì tới những thứ bên ngoài.” Câu nói này của Cố Tỉ Thành dường như cố ý nói cho Sở Húc Ninh nghe, “Cậu Cả của nhà họ Sở thành phố A, con trai của Sở Lăng Phong, cháu trai của Tướng quân Sở Thừa Từ, Lữ trưởng thần thoại của quân khu, cậu đang sợ cái gì thế?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2892: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (2)
Lời của Cố Tỉ Thành hòa cùng tiếng mưa bên ngoài, giọng anh không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng.

Tí tích tí tách...

Tiếng vọng biến mất, chỉ còn tiếng mưa vẫn rơi.

Cơ thể đang dựa vào cửa của Sở Húc Ninh khẽ căng lên, xung quanh như có sự giận dữ tràn ra.

“Cũng phải, cậu Cả nhà họ Cố, con trai của Cố Tước Tỉ, thì cũng chẳng có gì là không xứng với con gái của nhà họ Sở cả.” Sở Húc Ninh nói như tự giễu, quay người bỏ đi.

“Lão Sở, cậu có biết bản thân cậu phạm phải một lỗi lầm lớn tới mức nào không? Tình yêu nó rẻ đến mức cậu có thể nắm bắt bất cứ lúc nào. Nhưng khi người bằng lòng cho cậu tình yêu quay đi rồi, cậu mới biết nó quý giá tới mức nào, bởi vì có khả năng cậu sẽ không bao giờ nắm bắt được nó nữa.” Cố Tỉ Thành nói rất nghiêm túc. Nhìn cánh cửa đã đóng lại, anh thở dài, quay người về văn phòng của mình.

Sở Lạc Nhất chạy về ký túc xá, chỉ có thể thay quần áo một lần nữa. Quần áo cô mang theo không nhiều, cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh, cô phơi quần áo ở đâu bây giờ?

Sở Lạc Nhất vừa thay đồ xong, ngoài hành lang đã vang lên giọng của một nữ sĩ quan bảo họ thay quần áo, sửa soạn cẩn thận, các chiến hữu ở bộ phận bếp sẽ mang canh gừng tới.

Canh gừng?

Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, quân đội này có tính người quá vậy.

Trong ký túc xá của khu người nhà quân nhân.

Sở Lạc Duy đang nhìn máy tính mà ngơ ngẩn. Sở Vi dè dặt biến thành một người vô hình, nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, không thể không nói chuyện với cậu.

“Điện thoại của Mạch Thụy, cô ta muốn thảo luận với cậu về vấn đề kịch bản.”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn Sở Vi, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, “Nói với cô ta, tôi không có hứng thú với người phụ nữ từng bị người ta chơi.”

Sở Vi: “...”

Ghê gớm vừa chứ.

“Nói nguyên văn.” Sở Lạc Duy nói xong, đặt máy tính xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Sở Vi nói lại câu đó, không quan tâm người ở đầu dây bên kia đã tức giận đến mức nào mà nhìn về phía Sở Lạc Duy, đi tới bên cạnh cậu rồi nói, “Bộ phim điện ảnh này không cần thông qua thủ tục trong nước, một khi bên Mỹ lập dự án, chúng ta muốn lấy lại cũng khó.”

“Đổi phương hướng khác, nếu như người chúng ta kiện là người ăn cắp bản quyền cuốn sách này thì sao?” Sở Lạc Duy hỏi.

“Nghiêm túc mà nói, ba trao lại đồ đạc của mình cho con trước lúc lâm chung thì vẫn là hợp pháp.” Sở Vi lên tiếng nhắc nhở.

Ngón tay Sở Lạc Duy gõ nhẹ lên cửa sổ, trong đầu vẫn văng vẳng nói của Kiều Vi Nhã: Nếu thích cũng phải thích người như anh Cả chứ.

Cô ấy từ nhỏ đã thích anh trai cậu.

Cô ấy thực sự thích kiểu người như anh trai cậu sao?

Anh trai rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của anh trai đã dành hết cho chị Miên Miên rồi, không phải sao?

Sở Vi nói xong, phát hiện Sở Lạc Duy đang mất hồn, nghĩ một hồi lại không nói gì nữa, chủ động lùi về sau mấy bước, định rời đi.

“Sở Vi, có phải cậu cũng cảm thấy anh trai tôi dễ chung sống hơn không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi, không phải cậu đố kỵ với anh trai, nhưng cũng có thể coi là đố kỵ.

Đố kỵ, cậu nghĩ là vậy đấy.

Bởi vì trong tiềm thức của Kiều Vi Nhã, anh trai cậu luôn luôn tốt hơn cậu.

Sở Vi khựng lại, nhìn bóng lưng có vẻ lạc lõng của Sở Lạc Duy.

Được rồi, lại bị Kiều Vi Nhã tổn thương rồi.

“Tính cách mỗi người không giống nhau. Anh trai đối xử với người khác hòa nhã, nhưng đấy là với người nhà thôi chứ thực ra anh ấy cũng không dễ sống chung lắm.” Sở Vi nói thật lòng. Người như Sở Lạc Ninh mới là khó sống chung nhất, bởi vì anh ấy khéo đưa đẩy, về cơ bản không thể tìm được cách nào lấy lòng hay tiếp cận, nhìn thì có vẻ gần, nhưng thực chất rất xa cách.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2893: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (3)
Sở Lạc Duy hơi cụp mắt, không dễ tiếp xúc sao?

Nhưng Tiểu Bất Điểm thích anh ấy.

“Có phải tôi rất khó sống chung không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi với vẻ không chắc chắn.

Lần này Sở Vi khựng lại. Quả nhiên chỉ có Kiều Vi Nhã mới có thể khiến cậu Hai luôn kiêu ngạo nghi ngờ bản thân mình thế này.

“Cậu Hai không khó sống chung, ngược lại, tính cách của cậu Hai là dạng thích hay không thích sẽ bộc lộ rõ ràng, mới khiến người ta biết có nên lại gần hay không.” Tất nhiên, cái duy nhất bộc lộ không rõ ràng lại là tình yêu.

Sở Lạc Duy phất phất tay bảo Sở Vi đi nghỉ. Sở Vi vốn dĩ đã quay người đi rồi, nhưng lại quay đầu nhìn bóng lưng của Sở Lạc Duy một lần nữa, “Cậu Hai, tuy rằng tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi cảm thấy, có những câu nếu nói ra sẽ tốt hơn nhiều so với việc giữ lại để người ta phải suy đoán.”

“Nếu như thất bại thì sao, sẽ giống như Sở Húc Ninh và Sư Niệm, đến chết cũng không qua lại nữa sao?” Khi nói câu này, giọng của Sở Lạc Duy rất nhỏ, rất nhỏ.

Mà tiếng mưa bên ngoài thì quá lớn.

Sở Vi không nghe thấy.

Sở Vi thấy cậu không nói gì, cũng không nói gì nữa, quay người về phòng dành cho khách.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn màn mưa bên ngoài. Bởi vì cậu không nhìn ra được trái tim của Kiều Vi Nhã đối với cậu thế nào, cho nên cậu không dám mạo hiểm.

Sở Lạc Duy, cả đời này chỉ có duy nhất một nỗi sợ, nỗi sợ ấy do cô gái tên Kiều Vi Nhã kia mang lại.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu lạnh lùng, không chịu nói, nhưng ai mà biết được nỗi sợ của cậu, nỗi sợ đối diện với tình yêu, lần đầu tiên đối diện với tình yêu, cũng là lần cuối cùng đối diện với tình yêu.

Từ thanh mai trúc mã tới tình yêu, cậu có thể xác định được, nhưng cô ấy thì sao?

Cô ấy không xác định được!

Vì cô không xác định được chắc chắn mới khiến cậu thấy sợ hãi.

***

Nửa đêm, trong bệnh viện.

Sở Lạc Ninh nhận được điện thoại của em trai.

An Hinh Duyệt ở giường bên cạnh đang ngủ, anh cẩn thận ngồi dậy, đi ra ngoài.

“Anh, anh ngủ rồi à?”

“Giờ trong nước bây giờ là mười hai giờ đêm, em trai ngốc của tôi ơi, sao em có thể hỏi câu ngu người như vậy chứ.” Sở Lạc Ninh đứng trên sân thượng cười khẽ, không khí khô nóng phả vào mặt anh.

“Anh, em không biết nên làm thế nào cả, Sở Vi bảo là em nên nói ra.” Giọng của Sở Lạc Duy rất khẽ, dường như không hề giống cậu lúc bình thường.

“Lạc Duy, nếu như đã không xác định chắc chắn, chi bằng làm cho nó rõ ràng hơn đi. Có một số chuyện không phải cứ nói ra là giải quyết được, gặp được đúng người vào đúng lúc, lời nói ra mới đúng được.” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng khuyên bảo cậu em trai đang mờ mịt của mình, “Hoặc em nên nói về vấn đề này với mẹ, mẹ đã nói lời yêu ba vào lúc ba mình không hiểu gì hết, kết quả là cả hai đều bị tổn thương.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Sở Lạc Ninh cũng không vội, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên này.

“Bây giờ mà gọi cho mẹ, ba sẽ xử chết em.”

Một lúc lâu sau, Sở Lạc Duy cuối cũng cũng nói ra một câu nói thật.

Sở Lạc Ninh khẽ cười, câu này thì đúng là thật rồi.

“Các em còn nhỏ, vội làm gì? Cái gì thuộc về em sau cùng vẫn là của em thôi.”

“Nhưng em không muốn buông tay cô ấy.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

Sở Lạc Ninh bật cười, “Nếu như con bé đã không biết mình có rung động với em không, vậy thì trước khi con bé rung động với người khác, em bóp chết mọi hy vọng không phải càng tốt hơn sao.”

Sở Lạc Duy: “...”

Trong lúc bàn chuyện, anh trai cậu thích giải quyết tận gốc hơn.

“Được rồi, em trai ngốc của anh, không có gì ghê gớm lắm đâu, đi ngủ đi.” Sở Lạc Ninh nói, ngáp dài một tiếng, “Anh đi ngủ đây, hiếm lắm mới có được một kỳ nghỉ.”

Sở Lạc Duy ngắt điện thoại, nghĩ về những lời anh Cả nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2894: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (4)
Gặp được đúng người vào đúng lúc, lời nói ra mới đúng được.

Cho nên bây giờ, sao có thể gọi là đúng lúc đây?

Sở Lạc Duy ngồi xuống liền ngồi luôn cả một đêm.

Ngày hôm sau, ông trời vẫn chưa nghe thấy tiếng kêu gào của Sở Lạc Nhất, vẫn là một ngày nắng, thậm chí mặt trời còn gay gắt hơn hôm qua.

Quân phục ướt sũng, ai cũng ôm hy vọng, nhưng khi huấn luyện viên ôm một đống quân phục mới bước vào, tất cả mọi người đều đờ đẫn cả ra.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn quân phục mới, lại ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Anh ơi, phục vụ trong quân đội của các anh có phải quá tốt rồi không?”

“Vì em... các em.” Cố Tỉ Thành nói một cách ẩn ý, “Để các em có thể luyện tập một cách tử tế, được rồi, năm phút thay quần áo rồi xuống dưới tập hợp.” Cố Tỉ Thành nói xong, bước nhanh ra ngoài.

Sở Lạc Nhất: “...”

Tại sao cô có cảm giác mình lại bị ghẹo vậy nhỉ?

Hôm nay vị Ma vương kia không xuống, cho nên tâm trạng cũng mọi người cũng tự động thả lỏng hơn.

Bài tập huấn luyện hôm nay là đi nghiêm, Kiều Vi Nhã cuối cùng cũng không phải nhìn Sở Lạc Duy nữa rồi.

Hôm nay tâm trạng của Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đều không ổn lắm. Cảm giác lạnh lẽo khiến Sở Vi cảm thấy không cần điều hòa nữa, hoàn toàn có thể đối phó với cái thời tiết nóng nực này rồi.

Điều kỳ lạ là, hôm nay các sĩ quan không mặc quân phục mà mặc thường phục, hơn nữa sắc mặt họ như đóng băng vậy, có thể thấy không một ai vui vẻ gì.

“Cao độ, bốn mươi lăm độ, chân còn lại tạo thành góc vuông thẳng đứng với mặt đất, cánh tay vung theo chân, cũng là góc bốn mươi lăm độ, tay còn lại ngón giữa sát với đường chỉ quần, một hai một hai, chú ý lực... đầu đất hả? Tính dùng cái sức như thêu hoa thế này để tự sát đấy à?”

...

Sĩ quan huấn luyện rất quạu, y như thời tiết vậy.

“Thầy ơi, chúng em không phải quân nhân, tại sao phải huấn luyện nghiêm khắc như vậy?”

Cuối cùng cũng có người tiên phong phản kháng.

“Đúng đấy ạ, thời cấp hai cấp ba ai mà chẳng từng tập quân sự, coi chúng em như gia súc à?”

“Thầy ơi, chúng em là học sinh, không phải quân nhân, huấn luyện như thế này đúng là không coi chúng em là người nữa rồi. Bây giờ là thời thái bình thịnh vượng, ai còn huấn luyện như thế này nữa?”

...

Tiếng phản đối càng lúc càng to, sĩ quan huấn luyện của các đội quát ầm lên, càng khiến tiếng phản đối to hơn, như một cuộc biểu tình trên đường phố vậy.

Cố Tỉ Thành từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng đứng đó, nhưng Sở Lạc Nhất nhìn ra sự khinh thường trong mắt anh.

Sự khinh thường dành cho đám người được coi là sinh viên đại học ấy.

Nhưng Sở Lạc Nhất không thấy phản cảm với ánh mắt này.

Bởi vì trước đó không lâu, cô mới trải qua chuyện các chiến sĩ đã phải hy sinh khi gặp nạn trong cuộc giải cứu thiên tai.

Đây là điều mà các sinh viên đại học như họ mãi mãi không làm được.

“Bípppp...”

Tiếng còi đột ngột vang lên, tất cả các sĩ quan bỗng chốc đứng thành một hàng, sau đó nhanh chóng chạy về một phía khác.

Trước khi đi, Cố Tỉ Thành liếc nhìn Sở Lạc Nhất, nhưng không dừng lại, cũng nhanh chóng rời đi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

“Hờ, sợ rồi chứ gì? Còn tiếp nữa, tôi sẽ kiện họ tội ngược đãi.” Nam sinh đầu tiên lên tiếng phản đối nói một cách đắc ý.

“Mất mặt.” Giọng của Sở Lạc Duy không lớn, nhưng lại rõ ràng đến mức tất cả mọi người đều nghe được.

“Cậu nói gì cơ?”

Nhưng Sở Lạc Duy không buồn để tâm, mà đi theo hướng mà họ vừa đi khỏi.

Bởi vì cậu chú ý tới việc tất cả người trong quân đội đều chạy về phía cửa, trừ khi có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra.

Trước cổng quân đội, ba chiếc xe có phù hiệu đỗ ngay ngắn trước cửa, cổng được mở rộng, một lữ, ba đoàn, chín doanh, hai mươi bảy liên, tám mươi mốt trung đội, hai trăm bốn mươi ba tiểu đội, phân từng cấp cũng gần hai nghìn người, đứng xếp hàng thẳng thớm theo các tiểu đội.

Sở Húc Ninh đứng đầu với tư thế chuẩn mực nhất của quân nhân, hai chân thẳng tắp như bút chì, hai tay buông dọc theo chỉ quần, đợi người trong xe bước ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2895: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (5)
Cửa xe từ từ được mở ra, trong ba chiếc xe có chín chiến sĩ bước ra. Người đi đầu chẳng phải ai khác mà chính là Sở Lạc Ninh tối qua vẫn còn trong bệnh viện.

Nhưng họ ôm theo... hũ tro cốt. Hũ tro cốt có cờ đỏ năm sao phủ bên trên.

Chân Sở Lạc Ninh vẫn đang bị thương, nhưng anh vẫn bước từng bước rất vững vàng, đi rất ngay ngắn.

Đám sinh viên đứng cách đó không xa ngẩn ra nhìn cảnh tượng này. Sở Lạc Nhất đứng ngay phía trước, cô không khỏi nắm chặt hai tay lại.

“Sư 18XX6 Sở Lạc Ninh tuân lệnh tiễn các anh hùng của lữ 64BB2 về nhà.” Sở Lạc Ninh cất tiếng vang vọng, “Trong cơn lũ 815, họ đều là những người hùng.”

Hai chân Sở Húc Ninh chụm lại, chầm chậm đưa tay lên, hành lễ với hũ tro cốt.

“Lữ phó lữ đoàn 64BB2 Sở Húc Ninh đón các anh hùng về nhà.” Sở Húc Ninh nói từng từ một, âm vang.

Sở Lạc Ninh giao hũ tro cốt trong tay cho Sở Húc Ninh, những người phía sau lần lượt giao lại cho người bên cạnh Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh cúi đầu, ôm hũ tro cốt xoay người, bước từng bước tiến vào quân doanh.

“Doanh một đoàn một, kính chào...”

“Xoạt...” Động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn xuất hiện.

“Doanh hai đoàn một, kính chào...”

“Doanh ba đoàn một, kính chào...”

...

“Doanh ba đoàn ba, kính chào...”

Đội ngũ cuối cùng hành lễ xong, liếc mắt nhìn, hơn hai nghìn chiến sĩ, động tác y hệt, hoàn toàn không thấy được một chút hỗn loạn nào.

Không hề thấy một chút hỗn loạn nào.

Đối với tất cả các sinh viên, đây là cái tát đau nhất đánh thẳng vào mặt họ.

Sở Lạc Nhất nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh cũng đang nhìn cô, làm một động tác cố lên với cô.

Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, âm thầm trách mình. Từ sau khi tới đây, cô cứ luôn nghĩ tới việc lười biếng, cơ bản không hề có ý định rèn luyện một cách tử tế.

Cửa quân doanh được đóng lại, Sở Lạc Ninh quay về lên xe. Anh có thể tiễn tro cốt của những chiến sĩ đó về, nhưng không thể tiễn họ về nữa.

“Con trai ơi... Con ơi...”

“Con trai tôi, trước lúc đi con chẳng bảo tháng này sẽ nghỉ phép hay sao?”

“Con trai tôi, bà nội vẫn còn đợi con ở nhà kia kìa. Con đi rồi, vợ con mới cưới phải làm sao đây?”

Tiếng khóc gào của phụ nữ và tiếng nấc nghẹn của đàn ông vang lên, người thân của các chiến sĩ bên đó không biết đã tới quân doanh từ lúc nào.

Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc đây là nguyên nhân sáng nay Sở Húc Ninh không xuất hiện. Đây là nguyên nhân cho sự khinh thường trong ánh mắt của Cố Tỉ Thành. Trong lúc họ còn đang phản đối vì huấn luyện quân sự quá khắc khổ thì đã có chiến sĩ hy sinh trong tai nạn rồi.

Tiếng khóc thảm thiết vọng tới cả thiên cung, tiếc rằng Ngọc Hoàng không nghe thấy, không có cách nào đưa những người đó quay về, trả cho người thân của họ.

“Các đội về đi, đừng làm mất mặt Đại học Q, chút khổ cực này đã không chịu nổi, còn đòi làm nhân tài kiến thiết quốc gia gì chứ.” Chủ nhiệm dẫn dắt đội lớn tiếng khiển trách.

Tiếng khóc bi thương bên đó thỉnh thoảng lại vọng tới, tất cả chiến sĩ duy trì tư thế hành lễ. Sở Lạc Nhất biết, những người này sắp được đưa tới nghĩa trang liệt sĩ rồi.

Các chiến sĩ đi rồi, đến tận chạng vạng mới về.

Nhưng các sĩ quan huấn luyện lại không ngờ rằng, hơn hai mươi đội của bốn khoa đều vẫn đang tập luyện rất nghiêm túc.

Cố Tỉ Thành nhìn đội ngũ của khoa Mỹ thuật đứng ngay đầu, cô gái đang chỉ đạo hết sức nghiêm túc đó. Đây có được tính là một lần trưởng thành trong cuộc đời các sinh viên. Sự trưởng thành không thể học được ở nơi khác, sự trưởng thành phải lấy sinh mạng ra để đánh đổi không.

Sở Lạc Nhất ngoảnh lại, đối diện với đôi mắt của Cố Tỉ Thành, anh hơi mỉm cười.

Trái tim của Sở Lạc Nhất lỡ mất vài nhịp.

Ánh chiều rất đẹp, cơn gió lướt qua mặt vẫn mang theo hơi nóng.

“Hơi nóng đầu thu,

Cây dương đang tươi tốt,

Giữa đồng có thiếu niên là ai,

Một ánh mắt, lỡ cả một đời.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2896: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (6)
Vẻ khó chịu của các chiến sĩ đối với các sinh viên trong khoảnh khắc này bỗng tan biến hoàn toàn.

Vốn cũng chẳng hề có thù hằn sâu sắc, họ chỉ để tâm tới việc các sinh viên tập luyện không nên thân mà thôi.

Sáu giờ mười lăm phút, buổi huấn luyện kết thúc, mọi người có thể đi ăn cơm.

Kiều Vi Nhã tới tìm Sở Lạc Nhất, kéo cô tới nhà ăn.

Sở Lạc Duy nheo mắt, đứng ở một chỗ xa xa nhìn theo họ, sau đó quay người đi về phía khu nhà ở.

Sở Vi thở dài, cậu nói xem cậu có ý gì đây hả?

Nhưng Sở Lạc Duy vừa đi được vài bước đã bị người ta chặn đường.

Khương Miêu Miêu đứng trước mặt Sở Lạc Duy với vẻ ngạo mạn, “Cậu biết tôi là ai không?”

Sở Lạc Duy đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, thản nhiên nói, “Cô có tư cách để tôi biết cô là ai à?”

“Sở Lạc Duy...” Khương Miêu Miêu nổi giận, “Chúng ta đã từng gặp nhau.”

“Người quá xấu trước nay tôi không nhớ nổi, tránh ra.” Sở Lạc Duy không thèm nhìn cô ta lần nào nữa, đi thẳng.

Sở Lạc Nhất đã đi được một quãng xa quay đầu lại là thấy ngay cảnh này, bèn vỗ vai Kiều Vi Nhã, “Ôi ôi ôi, nhìn bên kia kìa, nhìn bên kia kìa.”

Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy hai người bên kia.

“Ôi chao, thơm ngon gớm nhỉ, hoa khôi khoa Kinh tế ngã xuống rồi, hoa khôi khoa Báo chí xông lên ha, hoa khôi khoa Mỹ thuật của chị bao giờ lên thế?” Kiều Vi Nhã cười châm chọc.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Khoa Mỹ thuật không lên đâu, lên thì sẽ thành loạn luân mất.”

“Chị biến đi, có thể giữ tí mặt mũi nào không vậy?” Kiều Vi Nhã cười cười mắng cô. Chị ấy đang ám chỉ mình chính là hoa khôi của khoa Mỹ thuật đó hả?

Không biết người bên đó nói gì, sắc mặt Khương Miêu Miêu vô cùng khó coi.

“À!!! Chị nhớ ra cô ta là ai rồi.” Sở Lạc Nhất đột nhiên kêu lên, “Sau khi ông ngoại chị chuyển vào sống ở bộ Tư Lệnh, không phải là sống cùng với cái gia đình đáng ghét họ Miêu đó sao? Mẹ của cô ta chính là người năm đó đòi gả cho ba chị đấy. Ông Miêu kia là ông ngoại cô ta, chị từng gặp cô ta ở quân khu.”

Khóe miệng Kiều Vi Nhã co giật, “Con gái không gả vào nhà chị được nên để phần việc cho cháu ngoại hả, ông Miêu kia cố chấp thế.”

“Chính là ông già chết tiệt quậy tưng bừng lên hồi ba mẹ em kết hôn đấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Còn nghĩ tới việc làm chị dâu chị á, nghĩ hay thế.”

Kiều Vi Nhã gõ nhẹ vào cằm mình, nhìn Sở Lạc Duy bỏ đi. Khương Miêu Miêu có vẻ rất tức giận, lớn tiếng hét một câu khiến cả Kiều Vi Nhã cũng nghe thấy được.

“Cậu biết Kiều Vi Nhã kia là dạng người gì không? Đã xấu xí, gia cảnh không tốt, còn chém gió rằng mình là con gái của Phong Phong. Cô ta luôn dùng vị trí đứng để nhìn cậu đó, sao cậu không phản bác gì hả?”

Xấu xí?

Gia cảnh không tốt?

Chém gió rằng mình là con gái của Phong Phong?

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất, cái cô này sao lại nói ra câu như vậy nhỉ.

Sở Lạc Nhất cười sắp rồ lên luôn rồi, “Hay là đi qua bên đó tháo kính ra cho cô ta nhìn?”

“Ông đây sợ hù chết cô ta ấy chứ, đi thôi, đi thôi, phiền lắm.” Kiều Vi Nhã nói, kéo Sở Lạc Nhất đi thẳng.

Sở Lạc Duy quay đầu lại, nhìn Khương Miêu Miêu, “Cô ấy xấu tôi cũng thích cô ấy. Tốt nhất là cô ấy không có tiền, nếu không thì tiền của tôi phải làm sao? Cô ấy có phải con gái của Phong Phong hay không cũng đâu liên quan gì tới cô nhỉ. Nếu như là thật thì cũng chỉ khiến cô càng tự ti hơn thôi.” Sở Lạc Duy dứt lời, không buồn dừng lại thêm một chút nào nữa, quay người đi thẳng.

Sở Vi sờ mũi, không phải cậu ấy biết ăn nói lắm sao? Sao không nói cho Kiều Vi Nhã nghe chứ?

Sân tập nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Khương Miêu Miêu đang phừng phừng tức giận vẫn đứng nguyên tại chỗ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2897: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (7)
Đám sinh viên trong nhà ăn đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, cũng không còn khẩu vị như đám gà con lúc mới đến nữa, chỉ xem ai ăn nhanh, ai ăn nhiều.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ngồi trong góc. Trước nay họ không gia nhập đám đông, hay nói cách khác, không ai muốn làm bạn với họ. Có một số người ngay từ đầu đã coi họ như kẻ địch. Có một số vẫn đang quan sát, có vẻ điều này sẽ ảnh hưởng tới quyết định làm bạn với họ hay không sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc.

“Em nói này, chị với Cố Tỉ Thành có quan hệ gì vậy, cứ liếc mắt đưa tình suốt.” Kiều Vi Nhã vừa ăn vừa nói.

Xung quanh có nữ sinh nhìn về phía họ.

“Ai liếc mắt đưa tình chứ, em không hiểu đâu, cái này gọi là giữa đồng có thiếu niên nhà ai, gió nhẹ thổi qua, xuân tình phơi phới đó.”

“Hề hề, chị là con châu chấu sau thu, bớt xuân tình đi.” Kiều Vi Nhã gõ gõ vào cái bát trước mặt cô, “Người yêu trên mạng của chị thế nào rồi?”

“Ồ, suýt quên mất.” Sở Lạc Nhất bỗng chốc khôi phục trạng thái bình thường, cô là người đã có bạn trai rồi mà, haizz, Cố Tỉ Thành đẹp trai phải làm sao đây?

Kiều Vi Nhã: “...”

Thích phải bà cô này đúng là xui xẻo thật.

Sau khi ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn. Nghe nói tối nay có liên hoan, nhưng họ cũng không có ý định tới đó.

Đi xem những thứ ở trong đó, chẳng bằng họ đi dạo trong quân khu còn hơn.

Mà bên ngoài quân khu, ở quán rượu cách đó không xa, có hai quân nhân đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn màn hình tivi, uống rượu.

“Trước lúc em tới đây, dì có tới tìm em, anh định trốn như vậy cả đời à?” Sở Lạc Ninh vừa uống rượu vừa nói.

“Không có chuyện trốn với không trốn gì cả, anh ở bên này rất tốt.” Sở Húc Ninh nói xong, cụng ly với Sở Lạc Ninh, “Cậu thế nào rồi? Nghe bảo lúc trước bị lây bệnh truyền nhiễm, suýt chút nữa không qua nổi à.”

“Cũng đỡ rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da thôi.” Sở Lạc Ninh nói xong, ngẩng đầu nhìn tivi trong quán rượu, người trên màn hình chẳng phải ai khác mà chính là Sư Niệm.

Anh quay đầu lại, tiếp tục uống rượu, không làm phiền tới người đối diện.

Sở Húc Ninh nhanh chóng thu ánh mắt về, cầm cốc rượu lên, nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Uống rượu thôi.”

Sở Lạc Ninh không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu cùng anh.

Trong lúc chè chén, Sở Húc Ninh bán một tin tức cho Sở Lạc Ninh, rằng có một cấp dưới của anh thích Bánh Bao Đậu.

“Ồ, ai mà có tinh thần thách thức thế, thích ngay con bé?” Sở Lạc Ninh hỏi.

“Cố Tỉ Thành, một đoàn trưởng cấp dưới của anh, lớn hơn các em một chút, năm nay hai mươi sáu.”

“Đoàn trưởng hai mươi sáu tuổi, cũng coi là một người trẻ tuổi có triển vọng nhỉ.” Sở Lạc Ninh tán thưởng người có tiềm năng trở thành em rể này.

Sở Húc Ninh gật đầu, thừa nhận lời anh nói.

“Còn chuyện liệt sĩ, bên các em định xử trí thế nào?”

Tâm trạng của Sở Lạc Ninh có chút thay đổi nhỏ, hai chiến hữu của anh cũng đã hy sinh rồi.

“Trợ cấp theo quy định, sau này, thay họ chăm sóc cho thân nhân thôi.” Ngoài những chuyện này ra, họ không thể làm chuyện nào khác nữa.

Uống rượu tới mười giờ hơn, lái xe của Sở Lạc Ninh tới đón anh về thành phố A, hai người mới tách ra.

Sở Húc Ninh từ chối một cảnh vệ có ý tốt muốn đỡ anh về, tự mình đi về quân doanh.

So với ban ngày, nhiệt độ của buổi tối đã giảm khá nhiều. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh quân đội đi giữa đêm tối có vẻ hơi lạnh.

Cô ấy sống rất tốt.

Vậy là được rồi.

Đối với Sư Niệm, anh cũng không nói rõ được tình cảm của mình với cô là gì, nhưng điều duy nhất anh biết rõ chính là cô đi theo anh sẽ không hạnh phúc, cho nên chuyện anh phải làm là cách cô thật xa.

“Lữ phó...” Sở Húc Ninh vừa đi tới cửa, bên trong đã có người chạy ào ra, “Xảy ra chuyện rồi, anh mau đi xem đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2898: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (8)
Sân tập lớn như vậy, không khí náo nhiệt từ lâu đã không còn nữa, học sinh bị đưa về các ký túc xá, chỉ còn lại vài người.

Khi Sở Húc Ninh tới nơi, nhìn ngay thấy người của ban kỷ luật.

“Chuyện gì vậy?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi.

“Lữ phó, trước đó chúng tôi ngăn chặn được một luồng tin, anh xem này.” Trưởng ban kỷ luật cầm điện thoại đưa cho anh, mở bức ảnh bị chặn lại ra.

Bức ảnh là ảnh chụp trong quân doanh, trông có vẻ như được chụp từ vị trí trên cửa sổ, hình ảnh rõ nét tới mức có thể nhìn thấy được phiên hiệu của quân doanh, bức ảnh rất dài, ít nhất khung cảnh bên ngoài có thể chụp được từ cửa sổ đều được chụp vào hết.

Điều này... không được phép.

Sở Húc Ninh xem xong, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đang phẫn nộ, bất bình.

“Lữ phó, chỉ có hai học sinh này chưa giao nộp điện thoại, hơn nữa chúng tôi đã kiểm tra, bức ảnh được gửi đi từ điện thoại của em Kiều Vi Nhã.”

“Tôi đã nói không phải cô ấy, có phải anh bị điếc không hả.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng, “Trong quân đội, anh có thể phạm lỗi được, còn cô ấy thì không.”

Cố Tỉ Thành đưa tay đè vai Sở Lạc Nhất lại, để cô bình tâm lại.

Trưởng ban quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Nhất, “Xét thấy các em đều còn nhỏ, không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc, lần này sẽ không trách phạt gì các em, nhưng làm sai thì phải thừa nhận.”

“Tôi đã bảo không phải cô ấy, tại sao phải thừa nhận!”

“Chỉ có hai cô không tham gia liên hoan!” Trưởng ban cũng cáu.

“Ai có thể chứng minh rằng chỉ có chúng tôi không tham gia, đây là chính quy à? Sĩ quan của từng tiểu đội có thực sự xác nhận học viên của mình đều tham gia hết hay không?” Kiều Vi Nhã gằn từng chữ một, “Tôi không cần các anh phải hào phóng tha thứ cho tôi, tôi không làm tức là không làm.”

“Điện thoại là của cô, bên trên còn mật mã, không phải cô thì còn ai vào đây?” Trưởng ban kỷ luật bị họ chọc tức, cơn giận cũng trào lên.

Sở Lạc Duy bước lên trước nắm lấy cổ tay Kiều Vi Nhã, sau đó kéo cô đi, “Lúc nào tìm được chứng cứ xác thực hẵng tới trách tội một đứa bé có làm sai hay không.”

“Này...” Kiều Vi Nhã bị cậu kéo tay, lảo đảo một cái, “Cậu làm gì thế, chuyện tôi không làm, tại sao phải đi?”

“Đồ ngốc, đến ký túc xá của cậu tìm chứng cứ.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, “Người này rõ ràng chụp ảnh từ vị trí của cậu, điện thoại của cậu có phải chưa tắt màn hình đã bỏ xuống rồi đúng không?”

Kiều Vi Nhã khựng lại, đuổi theo bước chân cậu.

Giữa chừng hình như cô có vào phòng vệ sinh một lần, bởi vì ký túc xá không có ai nên cô để điện thoại còn đang mở video trên giường, chỉ chừng hai phút thôi, khi cô quay lại thì ký túc xá vẫn không có ai, video vẫn còn đang bật.

Bởi vì, khi bật video, màn hình sẽ không bị tối đi.

“Quân đội là nơi có tính cơ mật cao nhất, cho dù lần này quân đội không tính toán vì cậu là người ngoài, nhưng bên trường học cũng sẽ lưu lại vết đen trong học bạ cho cậu, người này chắc hẳn rất am hiểu chuyện này.” Sở Lạc Duy nói xong đã kéo tay Kiều Vi Nhã bước vào ký túc xá nữ.

Rất am hiểu chuyện này?

Rất am hiểu quy định của phía quân đội?

“Khương Miêu Miêu, chắc chắn là cô ta, từ ngày đầu tiên cô ta đã đối đầu với tôi rồi.” Kiều Vi Nhã nói to, “Được lắm, nếu như cô đã dùng chiêu này với tôi, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt.” Kiều Vi Nhã nói xong, đẩy Sở Lạc Duy ra, sau đó bước vào ký túc xá.

Còn Sở Lạc Nhất vẫn đang ở lại thao trường trừng mắt với trưởng ban kỷ luật.

Lúc này trưởng ban cũng rất tức giận, chưa từng thấy sinh viên nào không nghe lời như thế này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2899: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (9)
Sở Húc Ninh thu lại điện thoại, nhìn về phía trưởng ban kỷ luật.

“Chuyện này điều tra tiếp, tôi có thể đảm bảo không phải là Kiều Vi Nhã.”

“Lữ phó.”

“Tôi đảm bảo.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Em cũng đi kiểm điểm cho anh, quân đội không phải chỗ để dương oai, em biết chưa hả?”

“Nhưng mà em...” Cô đâu phải dương oai, chỉ là người này khiến người ta bực quá, “Đi thì đi.” Sở Lạc Nhất nói xong, bước nhanh bỏ đi.

Sở Húc Ninh ra hiệu cho Cố Tỉ Thành đi theo cô, sau đó phất tay cho các huấn luyện viên đi về, còn anh và trưởng ban kỷ luật đi về một hướng khác, “Bắt người thực sự làm chuyện xấu ra, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu ồn ào tới bên thành phố A, sắc mặt mọi người đều không dễ chịu đâu.”

“Ý của Lữ phó là gì?” Trưởng ban kinh ngạc, chuyện này liên quan gì tới thành phố A?

“Anh tự nghĩ đi, thủ trưởng họ Kiều ở thành phố A có mấy người, năm nay được thăng hàm lên thiếu tướng đấy. Hơn nữa đứa trẻ Kiều Vi Nhã này cũng được xem là trưởng thành cùng tôi, tôi biết rõ nhân phẩm của con bé. Có người dùng chiêu này để hại nó, chứng tỏ người đó biết làm vậy trong quân đội là phạm pháp. Mà trong đám trẻ này, có cháu ngoại của thủ trưởng Miêu phía các anh, chuyện này mà xử lý không ổn, sẽ rất ồn ào đấy.”

Trưởng ban kỷ luật run rẩy, trên trán rịn mồ hôi.

“Thủ trưởng họ Kiều? Cô ấy là con gái của Sư trưởng Kiều Nhã Nguyễn à?” Trưởng ban kỷ luật kinh ngạc hô lên, còn cả thủ trưởng họ Miêu nữa, chính là người to nhất trong ban kỷ luật mà. Cháu gái của người trong ban kỷ luật làm sao mà không hiểu chuyện này, cho nên sau cùng có thể thấy là cô ta lấy chuyện này ra để hại người khác.

“Chuyện này làm ầm tới lữ đoàn của chúng ta rồi à?” Hai người này, họ không thể đắc tội với người nào cả.

Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn trưởng ban kỷ luật, “Ban kỷ luật của các anh không phải thích chuyện này lắm sao?”

“Lữ phó, anh đừng xỉa xói chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi.” Trưởng ban kỷ luật khóc không ra nước mắt.

“Hôm nay coi như anh đã đắc tội Kiều Vi Nhã rồi đấy, tiếp theo phải làm thế nào, chắc anh rõ hơn tôi. Quyền lực của ban kỷ luật khá lớn, nhưng anh cũng phải hiểu rằng, nếu như xảy ra chuyện thật, ban kỷ luật cũng không gánh nổi tội đâu.”

Trưởng ban kỷ luật cứ bấu lấy tay mình mãi, ban nãy thực sự anh ta không làm công tác điều tra nhiều đã chụp mũ thẳng thừng cho Kiều Vi Nhã. Tuy rằng thái độ không tệ lắm, nhưng quan trọng là không phải người ta làm, chuyện này không dễ xử trí đâu.

Trưởng ban kỷ luật nhíu mày, “Tôi biết phải làm gì rồi, sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, nếu như thật sự là người kia, tôi sẽ làm theo quy định. Dù sao trong quân đội không ai có thân phận gì hết, bên đó có muốn trách cũng không thể trách lên đầu tôi được, tôi cứ làm theo quy định thôi.”

Sở Húc Ninh gật đầu, nhìn trưởng ban kỷ luật rời đi.

Chuyện này mà không làm theo quy định, Sở Lạc Duy lại chẳng làm ầm ĩ long trời lỡ đất ra ấy hả?

Một khi tra ra được sự thật, anh đảm bảo họ Miêu kia sẽ gọi điện thoại tới ngay lập tức, lúc này mà không tiêm thuốc sốc tinh thần cho trưởng ban kỷ luật trước, đoán chừng chuyện này sẽ bị bỏ mặc luôn.

Sau đó, Sở Lạc Duy làm ầm lên, mới thực sự là bắt đầu cho một tai họa.

Sở Lạc Nhất cứ đá vào bờ tường trong phòng tạm giam, còn mắng đây là cái chỗ rách nát nào vậy.

Bên trong phòng tạm giam cũng không tệ lắm, hai chiếc giường, một cái bàn nhỏ, chỉ hơi tối, không hiểu sao có cảm giác hơi đáng sợ.

Cố Tỉ Thành mang đồ ăn vặt vào cho cô, đặt đồ lên bàn, nhìn người đang quay lưng với mình mà lầm bầm kia.

“Mua xiên nướng cho em đây này, vừa may trước cổng doanh trại có quầy bán.” Cố Tỉ Thành nói.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn, trừng anh một cái đầy hung dữ, chộp lấy xiên nướng, “Đừng tưởng rằng như thế em sẽ tha cho mấy người. Trưởng ban kỷ luật của các anh là người kiểu gì vậy? Chỉ vì chiếc điện thoại đó là của Tiểu Bất Điểm mà cho rằng Tiểu Bất Điểm đã gửi nó đi sao?”

“Nhưng điện thoại của các em không giao nộp lên, bây giờ tôi và sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã đều phải viết bản kiểm điểm, bọn tôi đi trách ai đây?” Cố Tỉ Thành buồn cười, anh ngồi xuống giường.
 
Top