Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3250: Bí mật của hoàng hôn lửa (8)
“Ha ha ha, nếu không thì sao, cậu tưởng tớ đùa cậu à?” Triệu Hân Hân nằm xuống đất, nhìn cơn

mưa lớn bên ngoài, “Thật ra lúc tớ vừa lên đại học ba tớ đã đề nghị cho tớ ra nước ngoài rồi.”

“Bao giờ mới về:“ Kiều Vi Nhã lưu luyến hỏi.

“Chắc phải đợi đến khi tốt nghiệp, sau đó quay về tiếp quản công ty của ba tớ.” Triệu Hân Hân nói, hai tay vô thức bầu lấy bụng mình. Khi quay về, cổ nhất định phải gầy đi!

Sở Vị nghe đến đây, lặng lẽ quay người rời đi, chỉ có điều đôi mắt thâm thúy khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.

Triệu Hân Hân nghiêng người nhìn Kiều Vị Nhã, “Hồi tiểu học tớ đã viết thư tình cho Sở Vi. Lúc đó tớ từng tham khảo ý kiến của cậu. Thật ra tớ luôn muốn biết, anh ấy đã đọc được chưa?”

“Chắc là đọc rồi.” Kiều Vi Nhã nói nhỏ, thực lòng không nỡ nhẫn tâm nói với cô ấy rằng, sau khi cô ấy gửi bức thư đó đi, Sở Vi đã đưa cho cô, còn nói rằng đừng làm chuyện về vị như vậy nữa.

Triệu Hân Hân thở dài, nắn đầu ngón tay, nhẩm đếm, “Từ năm lớp năm tiểu học đến khi học cấp ba, tớ từng viết cho cậu ấy không mười thì tám bức thư, cậu ấy chưa từng trả lời tớ.”

Bởi vì những bức thư đó đang ở trong tay cố, Sở Vị căn bản không hề nhận!

“Hân Hân, cậu vẫn không từ bỏ được à?” Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn cô, nếu không cô ấy sẽ không nhắc đến chuyện này mãi như thế.

“Không phải không bỏ được, là tớ muốn nói lời tạm biệt với quá khứ của tớ, sau đó mới có thể bắt đầu lại.” Triệu Hân Hân nói, hai tay cổ vẫn đang cấu lên da thịt mình.

“Năm lớp năm tiểu học, lần đầu tiên tớ có thứ đó, lúc đó cậu ấy còn giúp tớ. Khi ấy tớ cảm thấy cậu ấy chắc chắn là hoàng tử mà ông trời phái tới cứu tớ. Từ dạo ấy trở đi, tớ bắt đầu thích cậu ấy, hình như thích rất tùy tiện.” Triệu Hân Hân tươi cười nói.

Kiều Vị Nhã gật đầu, “Tùy tiện thật.”

“Tớ biết, cậu ấy luôn biết rằng tớ thích cậu ấy, nhưng cậu ấy vạch ranh giới bạn cùng lớp rất rõ, sẽ không khiến tớ bối rối, nhưng cũng không để tớ tới quá gần. Cậu còn nhớ chuyện hồi cấp hai có một đợt tớ nghỉ hẳn một tuần không?”

“Nhớ, lúc đó cậu bị giáo viên mời phụ huynh tới, còn bị ba cậu đánh cho một trận. Lúc đó tớ hỏi cậu đi đầu và làm gì, cậu bảo muốn học cách đi khỏi nhà một lần xem có giảm được cân nào không, cuối cùng càng béo hơn!” Kiều Vị Nhã bật cười đáp lại.

“Tớ đến KFC làm thêm, một ngày được hai trăm tệ. Tớ làm bảy ngày. Cậu không biết đâu, thứ thực phẩm ngập dầu mỡ đó là thiên địch của tớ, tớ có thể không béo được sao?” Triệu Hân Hân vẫn vui vẻ nói, nhưng trong ánh mắt ẩn hiện vẻ bị thương.

Kiều Vi Nhã khựng lại, cô nhớ lúc đó mới vừa vào kỳ hai của năm cấp hai, cũng là trước ngày sinh nhật Sở Vi.

“Tớ biết Sở Vị thích mô hình của Voltron. Mấy lần bọn mình đi ngang qua cửa hàng mô hình, cậu ấy đều nhìn nó. Tớ không dám nói với mẹ tớ rằng tớ cần tiền đi mua mô hình tặng bạn trai nên tớ tự đi làm thêm, sau đó.”

“Sau đó cậu không ngờ rằng tớ sẽ tặng mô hình đó cho Sở Vị vào sinh nhật anh ấy.” Kiểu Vị Nhã nói, lồng ngực như bị ai bóp một cái thật mạnh.

“Thấy không, tớ và cậu ấy không có duyên phận như vậy đấy. Tớ chỉ chậm một bước, món quà đó không thể nào tặng đi được nữa.” Triệu Hân Hân hít một hơi sâu, “Thực tế chứng mình tớ có duyên nhưng không có phận.”

Thế nên quà của những năm về sau, cô đều không tặng cho cậu ấy, tuy rằng đều được mua bằng tiền đi làm thêm.

Nhà họ Triệu có tiền, thế nên từ nhỏ cô đã có thể đi học cùng Kiều Vị Nhã. Nhưng vì Sở Vi, cô không động đến một xu nào trong nhà, toàn bộ đều do cổ tự kiếm lấy.

Chỉ có điều quà thì vĩnh viễn chẳng bao giờ tặng đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3251: Bí mật của hoàng hôn lửa (9)
“Đáng ra cậu phải nói với tớ chứ, cậu cũng biết chúng tớ ở cùng nhà với nhau mà, thế nên chắc chắn tớ sẽ tặng quà cho anh ấy từ sáng sớm rồi. Hơn nữa món quà đó là do tớ với Sở Lạc Duy

tặng chung, cậu cũng biết tên kia tính tình kỳ quặc thế nào rồi mà. Cậu ấy biết anh Sở Vi thích nhưng lại ngại không muốn tự tặng nên mới kéo tớ đi tặng cùng! Tớ thể là tớ thật sự không hiểu gì về anh Sở Vi đâu!” Kiều Vị Nhã vội vàng nói.

“Sao cậu nói chuyện cứ như kiểu tớ là bạn gái của anh ấy vậy. Nếu cậu thật sự mà có gì với anh ấy thì cậu tự lo cho cái thân mình trước đi, chắc chắn cậu Hai sẽ bóp chết cậu!” Triệu Hân Hân cười ha hả, nói tiếp: “Cậu có nhớ hôm sinh nhật mười tám tuổi của tớ, lúc đó tớ nói tớ có một điều ước không?”

“Ừ, có nhớ.” Kiều Vi Nhã gật đầu.

“Tớ nói tớ hy vọng một ngày nào đó tớ có thể tặng cậu ấy tất cả những món quà sinh nhật mà tớ từng chuẩn bị cho cậu ấy!” Triệu Hân Hân nói, đôi bàn tay mập mạp vẽ một vòng thật lớn trong không trung: “Nhiều thế này này, nhiều thế này này!”

“Hân Hân...”

“Nhưng mà hiện tại tớ đã có thể xác định được rằng mấy thứ kia có thể ném đi được rồi.” Triệu Hân Hân nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Vi Nhã, cậu Hai thật sự rất thích cậu cho nên cậu nhất định phải quý trọng niềm hạnh phúc này của cậu đấy biết chưa!”

Tất nhiên là Kiều Vị Nhã biết Sở Lạc Duy thích mình, cô nói: “Thật ra nhiều khi tớ cũng nghĩ, rốt cuộc thế nào mới là thanh mai trúc mã, thế nào mới là tình yêu?”

“Thanh mai trúc mã không nhất định phải là tình yêu, nhưng mà tình yêu của thanh mai trúc mã lại là đẹp nhất! Tuy rằng cậu Hai có hơi độc miệng một chút nhưng cậu ấy đối với cậu là hoàn toàn thật lòng. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu ấy chỉ có cậu mà thôi! Đứa con gái khác trong mắt cậu ấy có lẽ cũng thành con trai hết, bao gồm cả tớ nè!” Triệu Hân Hân nói rồi chỉ chỉ thân hình mập mạp của mình: “Cái cầu mà cậu Hai nhà cậu thích nhất chính là, "Mập kia đứng dưới nắng đi, che nắng cho bọn này chút. Đấy cậu xem cậu ta làm tổn thương tới tớ đến mức độ nào rồi chứ.”

Tất nhiên Kiều Vị Nhã nhớ rõ, cứ mỗi lần đến tiết quân sự hoặc là tiết thể dục là Sở Lạc Duy lại nói như vậy, lần nào cũng khiến Triệu Hân Hân giận điên lên.

Hai cô gái ngồi nói chuyện ngoài ban công rất lâu. Triệu Hân Hân khẳng định mình đã hoàn toàn nói lời chào tạm biệt với quá khứ, tiện thể còn cho Kiều Vi Nhã một bác canh gà rất to.

Kiều Vi Nhã nghe mà thấy lòng chua xót thế nhưng cũng vui cho cô bạn. Yêu đơn phương là một quá trình rất đau khổ nhưng đến khi buông tay rồi thì sẽ cảm thấy thản nhiên trong nháy mắt. Ít nhất Triệu Hân Hân cũng buông được chấp niệm trong lòng.

Sáng sớm hôm sau thời tiết rất đẹp, do tối hôm qua đi ngủ quá muộn cho nên đã hơn mười giờ rồi mà Kiều Vi Nhã vẫn còn chưa chịu rời giường. Sở Lạc Duy đứng cạnh giường nhìn ai kia đang giang tay duỗi chân ngủ lăn lóc trên đường, cậu cúi xuống, túm lấy mũi của cô.

Kiều Vi Nhã đẩy đẩy tay của cậu ra, ngủ tiếp: “Đừng có làm phiền nữa, tôi buồn ngủ!”

Kiều Vi Nhã xoay người đi thành ra chưa được một chỗ trống, vậy nên Sở Lạc Duy liền ngồi xuống mép giường.

Dáng ngủ hiện tại của Kiều Vị Nhã vẫn giống hệt hồi còn bé. Sở Lạc Duy nghiêng nửa người nhìn, rồi lại chỉnh lại mái tóc tán loạn của cô.

“Dậy đi, phải đi về rồi.” Sở Lạc Duy dịu dàng nói.

“Buồn ngủ lắm, đừng có nói chuyện!” Kiều Vi Nhã nói rồi vung tay lên nhưng lại bị Sở Lạc Duy bắt được.

Khi còn bé, không ít lần Sở Lạc Duy bị cái tay này của cô làm cho sợ chết khiếp, thế cho nên cậu đã sớm luyện được bản lĩnh này rồi. Nếu không e là cậu sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt mình nữa mất.

Sở Lạc Duy nắm được tay Kiều Vi Nhã rồi liền không buông ra nữa. Cậu khẽ cong môi, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng có.

Trong giấc ngủ mông lung, Kiều Vi Nhã luôn cảm thấy có người đang nói chuyện với mình, hơn nữa giọng điệu của người đó thực sự vô cùng dịu dàng, rất dịu dàng.

Kiều Vi Nhã đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở bừng mắt ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3252: Bí mật của hoàng hôn lửa (10)
Ngay lúc ấy, Sở Lạc Duy cũng đứng bật dậy như lò xo, biểu cảm dịu dàng trên mặt cũng lập tức chuyển thành vẻ ghét bỏ.

“Còn không nhìn xem đã mấy giờ rồi, tất cả mọi người đều đang phải chờ cậu đấy, có đi hay không đây?” Sở Lạc Duy đanh mặt nói, không hề cảm thấy chuyện lật mặt này khó đến thế nào với cậu.

Kiều Vị Nhã: “...”

Chẳng lẽ vừa rồi cô nằm mơ?

Nhất định là như vậy!

Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lại nằm xuống, cô đã nói mà, ngoại trừ cái lần tỏ tình kia ra thì làm gì có chuyện người này có thể đối xử dịu dàng với mình cơ chứ.

Lúc này Sở Lạc Duy đang quay lưng về phía Kiều Vi Nhã, nếu như Kiều Vi Nhã quan sát tỉ mỉ một chút thôi là có thể nhận ra vành tai cậu đang đỏ lựng lên. Haizzz, tiếc là Kiểu Vi Nhã chưa bao giờ biết cái gì gọi là quan sát, lại càng không biết tỉ mỉ là cái gì.

Kiều Vi Nhã ôm gối đầu ném qua: “Biết rồi, biết rồi, sao cậu lại đáng ghét như thế chứ?!” Kiều Vi Nhã kêu lên, bất mãn bò dậy.

Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Kiều Vi Nhã giận dữ nhìn bóng lưng của ai kia. Bạn trai của người ta đều là dịu dàng gọi bạn gái dậy, thế quái nào bạn trai của cô lại như thế này hả? Đây là giả! Giả! Nhất định là hàng giả!!!

Đợi đến khi Kiều Vi Nhã thu dọn xong thì đã gần đến trưa rồi.

Sở Lạc Duy quăng cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng, ý bảo: Nhìn đi, chỉ vì cậu mà lãng phí thời gian như vậy đấy.

Kiều Vi Nhã nổi giận đùng đùng. Cô trèo lên máy bay rồi đứng chống nạnh, nói: “Sở Lạc Duy! Tôi muốn chia tay với cậu!”

Sở Lạc Duy ngồi trên ghế, tựa vào cửa sổ rồi lôi ra một cuốn sách, hờ hững liếc ai kia đang muốn làm cách mạng một cái rồi thản nhiên nói: “Nghe thấy rồi, đề nghị này bị bác bỏ.”

Triệu Hân Hân cười đến rút gân, tự dưng lại thấy thương cho Kiều Vi Nhã vì không đầu lại bị dính vào một người bạn trai như vậy. Thế cho nên vì để bản thân không bị cười chết, Triệu Hân Hân cũng mạnh dạn đi đến khoảng điều khiển tìm Sở Vị.

Kiều Vi Nhã ngồi xuống đối diện với Sở Lạc Duy, nói: “Này, tôi cũng có sĩ diện đấy nhé! Có người bạn trai nào giống như cậu không hả? Bạn trai người ta ai cũng nâng niu chiều chuộng ôm ấp hôn hít bạn gái, còn cậu thì sao hả, thì sao hả?” Ngoại trừ đả kích cỡ ra thì cũng chỉ biết đả kích cô thôi.

Sở Lạc Duy nghe cô nói vậy, nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có lý cho nên cậu nhanh chóng đặt cuốn sách trong tay mình xuống, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nha còn đang thắc mắc người này định làm gì, thì cậu dứt khoát hôn lên môi cổ.

Kiều Vị Nhã: “...”

Nụ hôn nhẹ nhàng như chiếc lá lướt qua mặt hồ chấm dứt, Sở Lạc Duy lại kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, ôm lấy cổ rồi siết chặt vòng tay, sau đó bế cô lên.

Kiều Vị Nhã: “...”

Sở Lạc Duy, tổ sư cậu!!!

Sở Lạc Duy buông Kiều Vi Nhã xuống rồi nói với vẻ đương nhiên: “Thấy chưa, tôi đã nể mặt cậu rồi đấy.”

“Cút đi...!!!”

Kiều Vị Nhã lớn tiếng kêu lên, lần này cô đã bị chọc giận điên lên rồi: “Chia tay! Chia tay! Ông đây muốn chia tay với cậu!”

Sở Lạc Duy nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cái này đã nói rồi, ý kiến cậu đơn phương đưa ra đã bị tôi bác bỏ!”

Kiều Vị Nhã: “...”

Sét tới đánh chết cô luôn đi! Tên này sinh ra là để lấy cái mạng này của cô đây mà!

Sở Lạc Duy hơi khom người xuống. Kiều Vi Nhã vô thức lui về sau lại bị Sở Lạc Duy ôm lấy eo: “Kiều Vi Nhã! Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu đã không thể chạy thoát được khỏi tôi rồi.”

Câu nói này vừa dịu dàng lai mị hoặc, nó khiến người ta... đắm chìm vào trong đó!

Như thế này có được tính là phạm quy không?

Dùng sự dịu dàng hiếm hoi của cậu để phạm quy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3253: Thánh học đoán nghề online rồi (1)
Phạm quy rồi, phạm quy rồi!

Kiều Vị Nhã cảm thấy người này thật sự phạm quy rồi, bởi vì cô đã bị cậu quyến rũ đến chết luôn mất rồi.

Quả nhiên cái người này không thả bả thì thôi, đã thả thì cô sẽ hoàn toàn không còn sức chống cự.

Có phải bình thường có bị coi là con trai lâu quá rồi nên giờ không thể cảm nhận được bầu không khí yêu đương bình thường nữa không?

Kiều Vi Nhã đẩy người ra, tức giận nói: “Đứng gần như thế làm cái gì hả?”

Sở Lạc Duy nhướng mi, dứt khoát lui về sau một bước rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô, hờ hững đáp: “Cậu là bạn gái của tôi, áp sát vào cậu như thế không phải là chuyện bình thường à?”

Kiều Vị Nhã: “...”

Trời ơi, sao cái vấn đề bạn trai bạn gái này lại biến thành thật thế này?

“Bình thường cái gì mà bình thường! Mục đích duy nhất khiến tôi đồng ý làm bạn gái cậu đó chính là vì cậu đã hứa sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn! Ngoài ra không còn bất kỳ nguyên nhân gì khác! Cậu đừng có nghĩ nhiều có được hay không?!” Kiều Vi Nhã nói, hai má càng ngày càng đỏ hơn.

Sở Lạc Duy phát hiện một vấn đề, đó chính là Kiều Vi Nhã nhìn thì có vẻ da mặt dày lại mạnh mẽ nhưng thật ra khi đối diện với chuyện tình cảm thì lại cực kỳ dễ xấu hổ.

Thế nên Sở Lạc Duy cảm thấy cậu lại có thêm trò vui để trêu cô trong những ngày tháng sau này rồi.

“Nói thế thì chẳng hóa ra tôi tự tìm về một vị tổ tổng cho mình à?” Sở Lạc Duy nói.

“Biết là tốt rồi.” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, cô chính là tổ tông của cậu đấy.

Sở Lạc Duy bước đến gần Kiều Vi Nhã, kéo ai đó đang chuẩn bị lui về sau vào lòng, kề sát trán cô nói: “Cứ coi như tôi tìm cho mình một tổ tông thì ít ra tôi cũng phải được chút lợi ích gì đó chứ nhỉ, ví dụ như ôm, hôn hay bồng bế chẳng hạn?”

Kiểu Vi Nha: “...”

Hai cái trước thì dễ rồi, thế nhưng cái cuối cùng là cái quỷ gì vậy hả?

Sao cô có thể bế nổi tên này được chứ!

Cô cũng có phải là đại lực sĩ đầu!

“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!” Kiều Vi Nhã lườm cậu, sau đó đưa tay muốn đẩy người ra. Nhưng lần này cố lại bị Sở Lạc Duy ôm chặt hơn. Từ khi xác định mối quan hệ đến giờ, họ chưa từng có hành động nào giống với các cặp tình nhân khác cả.

Một là vì cô còn nhỏ, Sở Lạc Duy cũng không muốn tự làm khó chính mình.

Hai là vì hai người bọn họ vốn đã là thanh mai trúc mã, tất cả những cái gì có thể làm thì cũng đã làm rồi, đổi sang một thân phận khác cũng chẳng có gì khác biệt. Có điều lúc này ôm cô, cậu mới phát hiện thế này cũng rất được.

Vậy nên Sở Lạc Duy xem như tìm được vị trí tốt cho hai cái tay của mình, cũng chẳng định buông ra.

Sở Lạc Duy bế Kiều Vị Nhã đi qua một bên rồi ngồi xuống ghế.

Cậu ngồi trên ghế còn cô thì đang ngồi trên đùi của cậu.

Cảm giác này thật tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vi Nhã càng đỏ hơn. Cô giùng giằng muốn tụt xuống nhưng lại bị Sở Lạc Duy chặn lại, nhất quyết không cho cô nhúc nhích.

“Nếu như cậu còn muốn tôi đánh dấu phần ôn trọng điểm cho cậu thì ngồi cho đàng hoàng đi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Kiều Vi Nhã lập tức ngồi im. Mặc dù cổ học khoa Báo chí nhưng mấy cái mà giáo viên nói cô chẳng hiểu một chút nào. Mà đã không có hứng thú thì Kiều Vi Nhã cứ ngủ trong giờ thôi. Có điều tới lúc thi, giáo viên cũng đâu quan tâm xem cô có hứng thú hay không.

Còn Sở Lạc Duy thận làm một sinh viên khoa Kinh tế đến học ké mà lại có thể trả lời tất cả các câu hỏi của giáo viên, đúng là khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi mà.

Thế nên để không bị tạch kỳ thi cuối cùng, Kiều Vi Nhã cũng chỉ còn một nước nhịn.

Quan trọng là ngồi trong lòng cái tên này cũng thoải mái ra phết.

“Nói thì nghe hay đấy nhưng làm sao mà cậu biết đâu là trọng tâm ôn tập chứ, nhỡ đầu không đúng thì sao?” Kiều Vi Nhã vịt chết còn cố cãi nước sôi, chỉ vì cô không muốn thừa nhận sự lợi hại của người này mà thôi.

Sở Lạc Duy nhướng mày, sau đó nói: “Nếu như tôi đoán trúng thì cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3254: Thánh học đoán nghề online rồi (2)
Sở Lạc Duy nói như vậy đương nhiên là có cái lý của mình, đợi kỳ thi cuối kỳ của năm nhất đại học xong xuôi cũng là lúc Kiều Vị Nhã đủ mười tám tuổi rồi.

Có nghĩa là cô đã là người trưởng thành rồi!

Người trưởng thành, đối với Sở Lạc Duy mà nói như thế có nghĩa là bọn họ có hôn nhau thì cũng không có cảm giác phạm pháp, như vậy rất tốt.

Kiều Vị Nhã có chút xoắn xuýt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Sở Lạc Duy vạch trọng điểm ôn tập cho cô là cô đều sẽ được điểm tuyệt đối. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng không biết có phải tên này mua chuộc giáo viên rồi cho nên lần nào cũng có thể đoán chuẩn xác đến như vậy không.

Thế nên lần cá cược này không thể ép quá trớn được.

Kiểu Vi Nhã sờ sờ cằm của mình, thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Sở Lạc Duy cũng không vội vàng. Cậu thản nhiên dựa vào lưng ghế, tay vẫn ôm lấy eo của Kiều Vị Nhã, cẩn thận quan sát từng biểu tình dù chỉ nhỏ nhất của cổ, biểu cảm nào cũng khiến trái tim cậu rung động không thôi.

Năm đó khi gặp cô, rõ ràng là một cô nhóc kiêu ngạo ngứa đòn, vậy mà hiện giờ cô nhóc đó lại đang ngồi trong lòng cậu, yên lặng đến mức khiến trái tim cậu run lên.

Sở Lạc Duy chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, hoàn toàn không có bất cứ một suy nghĩ dư thừa nào. Đôi khi cậu còn có suy nghĩ biến thái răng giá như thời gian ngừng lại ở lúc đó thì tốt biết mấy, ít nhất cậu có thể ngắm nhìn cô gái của mình mãi mãi.

“Vậy thì tôi không cần quà sinh nhật nữa được không, cái này coi như là quà sinh nhật của tôi đi!” Kiều Vị Nhã cảm thấy lựa chọn này đã là khá thoải mái rồi.

“Vậy không được, tôi đã nghĩ xong quà sinh nhật cho cậu rồi, phải đổi cái khác, nếu không nhất định là cậu phải chịu lỗ đấy!” Sở Lạc Duy cong môi, dùng nụ cười của mình để nói cho cô biết món quà sinh nhật năm nay đáng mong chờ đến thế nào.

“Sớm như vậy á? Sao tôi chẳng biết gì hết thế?” Kiều Vi Nhã giật mình, trước đây quà sinh nhật của cô đều do cô chủ động yêu cầu, sao năm nay người này lại tự giác vậy?

Sở Lạc Duy hơi nghiêng người, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Lễ trưởng thành của cậu đương nhiên phải chuẩn bị thật kỹ càng rồi.”

Lời này ám muội không gì sánh được, thế nhưng cũng mang theo cả sự dịu dàng.

Sự dịu dàng khó có được!

Nó gần giống như giọng nói mà cô chỉ có thể nghe thấy trong mơ.

Thế nhưng, thế nhưng...

Kiều Vi Nhã híp mắt nhìn Sở Lạc Duy, sao cô cứ cảm thấy cái cầu này không chỉ đơn giản như những gì cô nghe thế nhỉ. Cái tên này sẽ tốt bụng chuẩn bị quà sinh nhật cho cô sao? Hơn nữa sao cái giọng cậu ta nhắc tới lễ trưởng thành lại khiến cô muốn tát cho một phát thế nhỉ?

Sở Lạc Duy nhanh chóng lui người về sau rồi tiếp tục tựa lưng vào ghế, nhìn cô: “Vậy cho nên cậu phải đổi cái khác, cái này chắc chắn không được rồi! Hơn nữa cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không tặng cậu hoa cúc đầu!”

Kiều Vị Nhã: “...”

Lớp trưởng người ta đã bị cậu dọa sợ đến mức không dám nói chuyện với tôi nữa rồi!

Nhưng mà nói đến mới thấy cậu bạn lớp trưởng kia đúng là kỳ lạ. Cô chưa bao giờ thấy ai đi tán gái mà lại tặng hoa cúc cả.

“Cậu có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không?! Đó là lần đầu tiên tôi được người khác tặng hoa đấy, chẳng qua là...” Kiều Vị Nhã không muốn nhắc tới chuyện này.

Nhưng Sở Lạc Duy nghe Kiều Vi Nhã nói vậy thì khựng lại một chút, hình như cậu chưa bao giờ tặng hoa cho cô thì phải. Giữa hai người bọn họ, mọi thứ đều là đương nhiên cho nên cứ luôn cảm thấy dù đã là người yêu cũng vẫn giống trước đây, không cần thay đổi điều gì.

Nhưng cậu lại quên mất rằng, hoa tuy chỉ là một thứ rất tầm thường, nhưng cũng là thứ mà đôi tình nhân nào cũng cần cả.

Xem ra vào sinh nhật của cô, cậu phải chuẩn bị thêm một món quà nữa rồi, nếu không thì thật có lỗi với cô gái của cậu. Bởi vì cô gái của cậu xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên đời.

“A! Tôi nghĩ ra rồi! Kiều Vị Nhã đột nhiên lớn tiếng kêu lên, cứ như cô đã nghĩ ra được một điều kiện trao đổi nào đó rất hay ho.

Sở Lạc Duy giật mình, nhìn Kiều Vi Nhã đang kích động: “Cái gì?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3255: Thánh học đoán nghề online rồi (3)
Kiều Vi Nhã cười híp mắt nhìn Sở Lạc Duy, sau đó mở miệng nói: “Đương nhiên là bây giờ không thể nói cho cậu biết được rồi! Chờ cậu đoán đúng hết trọng tâm ôn tập đi cái đã! Nghe nói kết quả thi có ảnh

hưởng đến học bổng của kỳ sau đấy, cho nên nếu như cậu đưa trọng tâm không đúng thì cậu phải trả lại tiền cho tôi!” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đây là kỳ thi của cô chứ không phải là của người khác.

Sở Lạc Duy:“...”

Sở Lạc Duy im lặng nhìn đảo Kim Cương đang dần khuất đằng xa. Cậu thật sự muốn nói rằng, cố là chủ sở hữu nguyên cả một cái đảo mà vẫn còn để ý chút tiền học bổng đấy hả?

“Cho cậu, tiền của tôi đều cho cậu hết!” Sở Lạc Duy nghiến răng nói.

Kiểu Vi Nhã cười híp mắt ôm lấy cổ của cậu, sung sướng nói: “Nhưng mà như vậy đâu có được, học bổng là miễn phí, còn cậu sớm muộn gì cũng là của tôi! Đây là hai chuyện khác nhau!”

Kiều Vi Nhã nói xong lại khiến Sở Lạc Duy cong môi cười. “Sớm muộn gì cậu cũng là của tôi”, những lời này rất đúng, nghe cũng rất vào tai cho nên cậu Hai rất vui vẻ. Cậu quyết định lần này sẽ đưa trọng tâm ôn tập đúng cho vợ mình, nếu không thì cảm thấy có lỗi với bà xã quá rồi.

Mặc dù là bà xã tương lai!

Nhưng mà một khi cậu đã xác định thì chắc chắn sẽ không thay đổi!

Đêm rất khuya máy bay mới hạ cánh xuống sân bay trong Thấm Tâm Viên. Sở Vi phụ trách việc đưa Triệu Hân Hân trở về. Đây là do Kiều Vị Nhã ra lệnh.

Sang năm là Triệu Hân Hân phải ra nước ngoài rồi, chẳng biết đến lúc nào mới có thể trở về cho nên Kiểu Vi Nhã mặc kệ Triệu Hân Hân có thật sự buông tay hay không, cô vẫn muốn giúp cô bạn của mình có được một cơ hội ở chung cuối cùng với nhau.

Sau khi Sở Vi lái xe đưa Triệu Hân Hân rời đi, Sở Lạc Duy liền dẫn Kiểu Vi Nhã về nhà: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện của bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa xong đầu, không cần phải bi quan như vậy.”

“Hả?” Kiều Vi Nhã sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo. Cô ôm lấy cánh tay của Sở Lạc Duy: “Ý của cậu là hai người bọn họ vẫn còn có khả năng à?”

“Vì sao lại không thể chứ? Sở Vi chỉ nói là hiện tại không muốn nói chuyện yêu đương chứ đâu có nói là không thích Triệu Hân Hân đâu?! Hơn nữa bây giờ Sở Vị cũng mới chỉ có mười chín tuổi, đã lớn chưa? Ba của tôi hai mười bảy hai mươi tám mới kết hôn, đến tận hơn ba mươi tuổi mới biết được cái gì gọi là tình yêu đấy!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp.

Kiều Vi Nhã nghĩ ngợi một chút, cảm thấy lời này của Sở Lạc Duy cũng có lý. Chuyện còn chưa tới bước cuối cùng thì không ai biết được kết quả, dù sao hai người họ đã có ai kết hôn đầu, ai mà biết kết cục sẽ như thế nào.

Nghĩ như vậy khiến tâm tình của Kiều Vi Nhã tốt hơn nhiều. Cô buồng Sở Lạc Duy ra rồi nhảy chân sáo về phía trước.

Sở Lạc Duy cứ nhìn chằm chằm cánh tay vừa được cô buông ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mát cho nên bước nhanh hơn mấy bước rồi nắm lấy tay của cô, kéo cô đi.

“Làm cái gì thế?”

“Đây là quyền lợi của bạn trai đấy!” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vị Nhã: “...”

Hình như đúng là cô không có cách nào phản bác được lời này, thật là...

Nhưng mà cảm giác được cái người này nắm tay cũng thích thật.

Tại nơi diễn tập quân sự, cuộc chiến đang được diễn ra trong khí thế ngút trời.

Hoặc nói đúng hơn phải là hiện tại đã bước vào giai đoạn giằng co.

Sở Lạc Nhất vẫn ngày ngày vẽ tranh của mình. Vết thương trên cánh tay của Sở Húc Ninh đã kết vảy nến Sư Niệm đang tính đến chuyện rời đi. Dạo gần đây họ sống cũng khá yên ổn.

Thời gian đột kích được chỉ định cuối cùng cũng đã tới.

Cả ngày Sư Niệm với Sở Lạc Nhất dính lấy nhau một chỗ, hoàn toàn không bước một bước ra khỏi doanh trại. Hơn nữa hôm nay cũng là ngày được nối tín hiệu ra bên ngoài. Sở Lạc Nhất với Kiều Vị Nhã đã liên lạc với nhau, biết bọn họ đi đến đảo Kim Cương cũng biết hiện tại đang có chuyện gì xảy ra. Sở Lạc Nhất hơi giật mình.

“Có người nghiên cứu kỹ thuật tàng hình ả? Là ai vậy?”

“Em đâu có biết! Sở Lạc Duy nhất định không chịu nói cho em biết! Giờ em phải dùng cái gì để đổi được trọng tâm ôn tập bây giờ, phiền chết đi được!” “Bây giờ mới là tháng mười một, trọng tâm ôn tập cái gì mà ôn tập. Kỳ kiểm tra đâu có đến sớm như vậy?” Mặc dù Sở Lạc Nhất không đến trường nhưng mà cô vẫn biết mấy chuyện này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3256: Thánh học đoán nghề online rồi (4)
“Trời mới biết! Quyển sách dày như thế mà mấy tiết đã giảng xong hết rồi, giờ bảo bọn em là ông ấy giảng gì thì cái đó là trọng tâm thi, chắc bọn em phải nhớ hết chứ nhỉ! Sắp thi đến nơi rồi,

trong khi ông ấy cầm sách giáo khoa học một lượt rồi bảo cái gì đã từng nói đều là trọng tâm? Nguyên một quyển sách như thế đều là trọng tâm?” Kiều Vị Nhã điên tiết nói, rõ ràng đã tức giận lắm rồi.

“Ha ha ha ha ha ha ha... Đáng thương quá đi mất.” Sở Lạc Nhất cũng từng nghe chuyện mỗi lần những giáo viên đại học đưa ra trọng tâm ôn tập đều nói những gì mà họ từng giảng đều là trọng tâm, thế nhưng nhìn lại thì phát hiện, vị giảng viên đó chỉ đơn giản là đọc hết cả quyển sách giáo khoa ra thôi.

Cái gì là trọng tâm!

Tất cả đều là trọng tâm!

Đây mới mà chỗ bẫy nhất!

“Có cao thủ đoán để bên cạnh, em sợ gì chứ?” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Bảo anh ấy nếu đoán không trúng thì thôi coi như mất vợ luôn!”

“Đúng thế, chị nói xem có phải em bị ngốc không chứ, sao em lại đồng ý với cậu ta sớm như vậy làm gì? Rõ ràng em có thể lấy chuyện này ra để ép cậu ta đoán để cho em cơ mà nhỉ, giờ lại thành ra phải trả thêm “thù lao cho cậu ta.”

Sở Lạc Nhất: “...”

May mà anh Hai không biết chuyện này, nếu không chỉ sợ anh Hai sẽ muốn bóp chết cố mất thôi. Tuy rằng Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này không có liên quan gì đến mình, chỉ đơn giản là cô thuận miệng nói bừa một câu thôi mà.

“Chuyện ở đảo Kim Cương em nghĩ cậu ta có tính toán riêng rồi, em cũng không quan tâm nữa. Dù gì cũng không thể để cho đảo Kim Cương của em chìm xuống được, nếu không em sẽ khóc chết mất thôi!” Kiều Vị Nhã đau lòng nói.

Sở Lạc Nhất vẫn cười khanh khách, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông cô mới cúp máy rồi quay sang nhìn Sư Niệm: “Bọn họ cứ thế chạy tới Đảo Kim Cương mà không có em, thật là quá đáng mà.”

“Em cũng phải đi mà.” Sư Niệm nói rồi chuyển tư thế đang nằm thành ngồi dậy xem tập tranh: “Sau khi kết thúc diễn tập quân sự em sẽ đến Rome thật à?”

“Đúng vậy, em đi với Cố Tĩ Thành. Anh ấy đồng ý đi cùng với em rồi, hơn nữa hình như anh ấy cũng có chuyện gì đó cần phải giải quyết.” Sở Lạc Nhất nghĩ đến đây liền thay đổi sắc mặt: “Em cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, giải quyết xong rồi thì không cần ngày ngày phải sống trong lo lắng nữa.”

“Nói cũng phải, nếu không cứ để người ta lợi dụng thì phiền phức lắm.” Sư Niệm thở dài nói: “Nhưng nếu vậy thì sau này em sẽ không còn vốn" để ra ngoài làm màu nữa rồi.”

Sở Lạc Nhất thở dài, đúng là vậy thật, haizzz, đúng là một tin tức đáng buồn.

Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ khu diễn tập đều lặng như tờ, bởi vì Sở Lạc Nhất biệt tối nay bọn họ định đánh lén.

Thế nhưng quân Đó cũng không phải những kẻ ăn chay, kể cả Sở Húc Ninh và Cố Tử Thành có liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể diệt được bộ chỉ huy bên đó. Dù sao thì Sư Hạ Dương ngồi ở cương vị đó nhiều năm như vậy, chút cảnh giác này cũng không phải không có.

Tối này, Sở Lạc Nhất không tiếp tục vẽ tranh nữa mà hóng tin cùng với Sự Niệm.

Hoặc có lẽ là hiện tại tất cả những người ở lại đều đang chờ đợi tin tức.

“Nếu như bọn họ thua thì em đã tưởng tượng ra được vẻ mặt của Dương Giai rồi.” Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm, hờ hững nói.

Sư Niệm hơi hơi cúi đầu, nghĩ ngợi một chút rồi mới nói: “Cô ta mà biết chắc chắn sẽ rất đắc ý, sẽ tự động loại bỏ năm mươi phần trăm khả năng. Tự dưng chị cảm thấy vốn dĩ chúng ta có thể thắng được một kẻ tự đại không não như cổ ta.”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tín hiệu đã được ngắt từ lúc trời chạng vạng tối.

“Em có một dự cảm rất mãnh liệt rằng bọn họ sẽ thất bại.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3257: Thánh học đoán nghề online rồi (5)
Một là Sở Lạc Ninh ngăn trở Cố Tử Thành, thế nhưng Tần Thiếu Bạch đột phá vòng vây thành công đã khiến cho quân Đỏ trở nên cảnh giác hơn. Nhưng lại có một vấn đề khác là Sở Húc Ninh đang bị thương. Đây

chính là điểm yếu trí mạng, không phải là vì sức chiến đấu của anh sẽ bị ảnh hưởng mà là mùi thuốc sẽ khiến bọn họ bại lộ vị trí.

Cho nên sau khi cuộc chiến thực sự nổ ra, Sở Lạc Nhất và Sư Niệm đã biết kế hoạch đột kích này thất bại, hai bên chính thức tiến vào trạng thái giao chiến, nhìn xem bên nào đánh bại ban chỉ huy của đối phương trước.

Sở Lạc Nhất lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô nằm trên giường nghĩ: “Chắc là khoảng năm ngày nữa là đợt quân diễn này sẽ kết thúc. Đến lúc đó là chị sẽ được tiến lên đoạn đầu đài, chị có sợ không, có lo lắng không, có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không!”

“Chị muốn đánh em!” Sư Niệm cắt lời cô.

Sở Lạc Nhất bật cười ha hả: “Yên tâm đi, ngày hôm đó nhất định em sẽ nhìn thật kỹ càng, nhìn xem Dương Giai cúp đuôi rời khỏi nơi đó như thế nào.”

Sư Niệm hơi cúi đầu, trong mắt cô lóe lên vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

****

Bên này cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục, còn Sở Lạc Duy vẫn bám riết không buông tha suốt nửa năm trời cuối cùng cũng lấy được bản quyền từ tay của vị đạo diễn kia.

Cho nên, ngay khi đạo diễn Jack thấy bộ phim bị lỗ vốn đến tận mấy trăm triệu đã quyết định bỏ bộ phim này. Sở Lạc Duy là người đầu tiên nhảy vào thế chân ống ra. David William là nam chính đã được ký hợp đồng từ trước. Đương nhiên Sở Lạc Duy cũng sẽ không nuốt lời.

Vậy nên đội ngũ diễn viên rất nhanh chóng được xác định, về cơ bản đều là những người do anh kéo tới ngay từ ban đầu.

Trong lễ khởi quay bộ phim, lúc đạo diễn thấy Sở Lạc Duy liền không thể không thán phục cậu nhóc mới chỉ có mười tám tuổi này. So với ba của mình, Sở Lạc Duy càng kiên nhẫn hơn, mà chính sự kiên nhẫn này lại quan trọng hơn quyết đoán rất nhiều!

Sở Lạc Duy hào phóng mời đạo diễn Jack làm đạo diễn đặc biệt trong bộ phim này, như thể cậu không hề để ý đến những hành động quá đáng trước đó của ông ta.

“Cậu làm thế này là đang khoe khoang đấy hả?” Jack lạnh giọng mở miệng chất vấn, có vẻ như ông ta đã bị những lời nói lúc trước của mình tát vào mặt.

Sở Lạc Duy dẫn theo Kiểu Vi Nhã. Hôm nay cô không có tiết cho nên cậu kéo cố đi cùng mình, lại còn nhất quyết không chịu buông tay cô ra khiến tất cả mọi người đều biết rằng viên ngọc quý giá trên tay Phong Ảnh đế cũng đồng thời là người mà cậu Hai nâng niu, quả nhiên là sự tồn tại khiến ai ai cũng ước ao.

Vậy nên đây cũng là cách Sở Lạc Duy âm thầm tuyên bố với cả thế giới này, thấy chưa, cô gái này không chỉ đơn thuần là bảo bối của ba vợ tối đầu, đó là là bảo bối của Sở Lạc Duy này đấy.

Sở Lạc Duy chỉ hận không thể dán một cái nhãn ghi thuộc sở hữu của Sở Lạc Duy lên người của Kiều Vi Nhã, nếu không cậu cứ có cảm giác thua kém ba vợ mình.

Sau khi Phong Phong xem tivi thấy cảnh này không nhịn được phải chửi thằng con rể thối tha của mình.

“Đương nhiên không phải là tôi khoe khoang rồi. Ông có thể tới đây chứng tỏ ông thực sự thích bộ phim này cho nên mới không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà có mặt ở nơi này. Tôi nói có đúng không?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Jack.

Jack híp mắt nhìn Sở Lạc Duy. Không thể không nói thằng nhóc này đoán trúng rồi, ông ta thật sự rất thích kịch bản của bộ phim “Công tước” này, cho nên mới bất chấp việc mình không có bản quyền kịch bản mà vẫn tham gia.

Mà hiện giờ bản thân kịch bản còn đang tranh chấp, thế nhưng nó không ảnh hưởng đến việc quay phim.

Kiều Vi Nhã vẫn đứng bên cạnh Sở Lạc Duy. Cô nhìn chằm chằm gương mặt không chút biểu cảm của ai kia mà nghĩ thẩm, sao cái người này lại đẹp trai đến thế nhỉ?

Cũng may cái người đẹp trai này là của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3258: Thánh học đoán nghề online rồi (6)
Kiều Vi Nhã cười híp mắt nghĩ. Cô vẫn yên lặng đứng bên cạnh anh mà không hề nói một câu nào.

Tin quan trọng lần này là về bộ phim chứ không phải Sở Lạc Duy, nếu như không phải vì hôm nay là lễ khởi quay thì Sở Lạc Duy sẽ không tới, cho nên lúc các phong viên hăng hái xông đến đoàn làm phim chuẩn bị phỏng vấn thì Sở Lạc Duy đã dẫn Kiểu Vi Nhã rời đi.

Sở Vi đi theo phía sau, không thể không nói cậu Hai thật quá nhỏ mọn. Bây giờ thì yên tâm rồi, cô gái suốt ngày đeo kính đen này ngoài một thân phận là con gái của Phong Ảnh đế ra thì còn một thân phận khác là bạn gái của cậu Hai Sở Lạc Duy!

Cậu đúng là kẻ nhỏ nhen mà!

Mà Kiều Vi Nhã chưa bao giờ nghĩ đến điểm này. Cô chưa bao giờ nghĩ trong đầu chàng trai đang đi bên cạnh lại lắm trò như thế.

Sau khi rời khỏi hội trường, Sở Lạc Duy đưa chìa khóa bảo Sở Vi đi về trước, còn cậu sẽ lái xe đưa Kiều Vi Nhã đi dạo vòng vòng.

Sở Vi nhún vai rồi rời đi, nếu không sẽ bị đống đồ ăn cho chó kia làm cho nghẹn chết.

Sau khi lên xe, Kiều Vị Nhã cẩn thận cài chắc đai an toàn rồi nhìn Sở Lạc Duy đang nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là đang nhìn bàn tay của cô: “Đi đâu thế?”

Sở Lạc Duy híp mắt, sau đó đẩy tay của cô ra, tiếp đến là tháo đai an toàn của cổ rồi lại cài lại một lần nữa, ừ, nhìn thế này có vẻ thoải mái hơn.

Kiều Vi Nhã: “...”

Cái tên này bị điên à!

Sở Lạc Duy khởi động xe, sau đó quay sang nhìn Kiểu Vi Nhã: “Nhớ kỹ rằng cậu còn có một người bạn trai đấy!”

“Ông bác cậu ấy Sở Lạc Duy! Sao trước đây cậu không cài dây an toàn cho tôi hả?” Kiều Vị Nhã phản ứng lại rồi lớn tiếng mắng.

Sở Lạc Duy nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Trước đây cậu là bạn gái của tôi à? Hơn nữa tôi xác nhận rằng tôi không có người bác nào cả, nhưng cậu thì có.”

Phong Phong đứng hàng thứ tư, cho nên bác của Kiều Vi Nhã cũng khá nhiều đấy!

Kiều Vi Nhã: “...”

Tốc độ nhập vai của cậu nhanh quá, tôi còn chưa kịp làm quen!

“Đừng nghĩ cái gì mà quen với cả không quen nữa, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.” Sở Lạc Duy đột nhiên lên

tiếng.

Kiều Vi Nhã: “...”

“Anh zai! Anh thật quá lợi hại! Anh có cẩn tôi tìm cho anh một cặp kính đen rồi thêm một cái bàn nhỏ để anh chuyển nghề làm thầy bói luôn!” Kiều Vi Nhã khinh bỉ nói: “Cơ mà rốt cuộc là đang đi đâu đây?”

“Thư viện, đi tìm sách cho cậu!” Sở Lạc Duy nói thắng.

“Khoan đã, chiều hướng phát triển này quá lạ! Trước đó cậu làm màu làm mà lâu như vậy chẳng lẽ không phải là cậu định đi hẹn hò sao?” Kiều Vi Nhã cảm thấy có khi chuyện tình của hai người họ là giả mất thôi, thế quái nào đi hẹn hò lại phải đến mấy chỗ như thư viện chứ?

Lẽ nào vì bọn họ còn đang là sinh viên à?

Sở Lạc Duy hờ hững liếc có thêm cái nữa: “Tôi đang chuẩn bị cho việc hẹn hò!”

Kiều Vị Nhã: “...”

Đến thư viện chuẩn bị cho việc hẹn hò?

Cậu đang tính đến thư viện để tìm sách tham khảo hay sao?

Sao cô không biết thư viện còn có mấy loại sách dạy yêu đương thế này nhỉ?

Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi cho nên thư viện trở thành nơi vô cùng đông đúc, thời điểm mà hai người họ đến thư viện thì đã không còn chỗ trống để ngồi nữa rồi.

Sở Lạc Duy không có ý định tìm chỗ ngồi. Cậu dứt khoát kéo Kiều Vi Nhã đến phía sau giá sách rồi cầm một quyển bài tập văn học cận đại ra, sau đó kéo Kiểu Vi Nhã đi photo lại.

“Sở Lạc Duy kìa! Sở Lạc Duy kìa!” Có cô gái nào đó nhỏ giọng kêu lên.

“Hôm nay tôi mới biết hóa ra Kiều Vi Nhã là con gái của Phong Ảnh đế đấy! Thảo nào mà cô ta lại có quan hệ thân thiết với Sở Lạc Duy như vậy. Nhưng mà cô ta thật sự không xứng với Sở Lạc Duy chút nào, xấu quá!”

Bước chân của Kiều Vị Nhã hơi khựng lại một chút, cổ... xấu?!

Kiều Vị Nhã này xấu á?!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,791
Điểm cảm xúc
5,482
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3259: Thánh học đoán nghề online rồi (7)
Tuy rằng cô đang đeo một cặp kính to bự, lại còn là kính gọng đen nhưng đây cũng là bình thường mà! Sao lại thành xấu rồi?

Sở Lạc Duy quẹt thẻ mượn sách xong quay lại thấy cô đứng bất động ở đó. Cậu hơi sững ra nhưng vẫn nói: “Đi thôi, cậu làm cái gì đấy?”

“Sở Lạc Duy này, tôi xấu à?” Kiều Vi Nhã cố ý nói lớn lên, rõ ràng là đang nói cho hai người kia nghe thấy.

Sở Lạc Duy híp mắt nhìn cô, khóe mắt liếc về phía sau rồi nhàn nhạt nói: “Mắt mù không phải lỗi của người ta. Cậu lớn tiếng như thế liệu có còn để cho họ chút mặt mũi nào không hả? Không có mặt mũi thì càng khó coi hơn không có mắt, đi thôi!” Sở Lạc Duy nói rồi nắm tay kéo Kiểu Vi Nhã rời đi.

Kiều Vị Nhã vốn đang tức giận đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lời này quả thật là quá độc ác, thế nhưng độc ác như vậy lại khiến cô cảm thấy thoải mái là sao?!

Quả nhiên, lúc Kiều Vi Nhã bước ra tới cửa liền quay đầu lại. Cô thấy hai cô gái kia đang khẩn trương thu dọn đồ đạc của mình rồi bỏ đi một cách xấu hổ.

Điều tàn nhẫn nhất chính là không phải Kiều Vi Nhã khiến bọn họ bị mất mặt, mà chính là một câu kia của Sở Lạc Duy rõ ràng nhắm thẳng vào bọn họ. Như vậy thì bọn họ sao có thể còn mặt mũi mà tiếp tục ngồi ở đây được nữa.

Kiều Vi Nhã cảm thấy hả hê vô cùng, cũng thấy vui nữa.

Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã rời khỏi thư viện cũng không đi ra khỏi trường luôn. Bọn họ đi đến hồ nước trong trường. Sau khi ngồi xuống, Sở Lạc Duy lôi một cây bút trong túi của mình ra rồi bắt đầu giúp Kiều Vị Nhã đánh dấu trọng tâm ôn tập.

“Lạnh quá đi.” Kiều Vi Nhã ngồi xuống liền nhìn xung quanh. Có mấy cặp tình nhân không sợ lạnh đang hẹn hò quanh đây. Bọn họ không đi ôn bài sao?

“Ngồi đi.” Sở Lạc Duy không ngẩng đầu lên, nói.

Kiều Vi Nhã bĩu môi, được rồi, nể tình cậu vừa mới giúp cô hả giận nên cố không thèm chấp nhặt với cậu nữa, thôi thì cứ ngồi xuống xem cậu làm gì vậy.

Kiều Vi Nhã nhìn người vẫn đang viết viết: “Cái này không phải là sách giáo khoa của chúng ta, đây không là mấy đề bài trong kỳ thi toàn quốc đấy sao?”

“Mấy hôm trước tôi có thấy giáo viên của cậu tới thư viện mượn một quyển như thế này về, trong này có khá nhiều ví dụ, chắc là sẽ lấy luôn ví dụ trong này làm đề bài thi.” Sở Lạc Duy nói thẳng ra lý do vì sao cậu lại muốn mượn cuốn sách này.

Kiều Vị Nhã: “...”

Như vậy mà cũng được hả?

Đại thần, đây chính là kinh nghiệm đoán để thi của cậu sao?

Nhưng sao cứ có cảm giác ngầu thế nhỉ!

Kiều Vi Nhã hào hứng cúi đầu nhìn Sở Lạc Duy đang đánh dấu trọng tâm. Tay của Sở Lạc Duy rất đẹp, từng khớp xương rõ ràng, quan trọng nhất là ngón tay vừa dài lại mảnh khiến những đứa cuồng tay chỉ muốn thét lên chói tai.

Động tác của Sở Lạc Duy rất nhanh, cứ như thể cậu chỉ cần nhìn thoáng qua nội dung là có thể tìm ra được rồi.

“Vậy kỳ kiểm tra của cậu thì sao? Cậu không đi ôn bài à?” Kiều Vị Nhã dùng một tay chống cằm của mình, hỏi.

“Tôi mà cũng cần phải ôn bài à?” Sở Lạc Duy nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ liệu mà lo cho cái thân của cậu trước đi! Tiền học bổng nhiều lắm đấy.”

Sở Lạc Duy cố ý nói như vậy là vì còn đang giận có chuyện lúc trước cô nói muốn lấy được học bổng.

Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, tiếp tục nhìn đôi tay xinh đẹp của cậu.

“Chẳng lẽ cậu cảm thấy tay tôi còn đẹp hơn cả tôi à?”

“Đương nhiên rồi!” Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời thì tay của Sở Lạc Duy đột nhiên dừng lại.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt muốn hỏi Sở Lạc Duy có vấn đề gì vậy thì Sở Lạc Duy lại đẩy sách tới trước mặt cô: “Tự đi mà xem!”

“Này này này, đừng mà, đừng mà, anh thánh học ơi, anh đẹp trai, anh đẹp trai lắm, anh đẹp trai nhất trên đời này, anh còn đẹp hoàn hảo hơn cả em nữa!” Kiều Vị Nhã ôm chặt cánh tay của Sở Lạc Duy rồi lớn tiếng kêu lên.
 
Top