[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,841
- Điểm cảm xúc
- 5,550
- Điểm
- 113
Chương 3230: Tiêu chuẩn kép của anh Sở (6)
Chuyện đến đảo Kim Cương cuối cùng cũng thành ván đã đóng thuyền. Bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt đòi đi bằng được, liền bị Kiều Vị Nhã đá về nhà. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đi theo làm gì?
Mà lúc này, trong chòi nghỉ mát bên ngoài, Thủy An Lạc đang bàn bạc với Mân Hinh chuyện ra ngoài đi du lịch mùa đông. Ba người đàn ông thì tụ tập một chỗ bàn bạc chuyện của họ.
“Lão Tứ, năm đó cậu thân với Bạch Dạ Hàn nhất, hắn thật sự không có con riêng gì đó à?” An Phong Dương hiệu kỳ mở miệng hỏi.
“Làm sao tôi biết được, hơn nữa, cậu nghĩ người như Bạch Dạ Hàn giống kiểu người sẽ có con riêng lắm à? Không phải hắn ta thích lão...”
Phong Phong còn chưa nói hết lời, đã bị Sở Ninh Dực đá cho một phát.
“Aiz, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, đến giờ tôi vẫn chưa rõ người Bạch Dạ Hàn thích rốt cuộc là ai đây này?” An Phong Dương không hề sợ chết mở miệng hỏi: “Tôi vẫn thấy chuyện này có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn thích ai chính hắn cũng không xác định được?”
“Hai người rảnh lắm hả? Tôi bảo hai người bàn chuyện này à?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn hai người kia.
“Này này này, Lão Đại, chuyện này rất quan trọng đấy nhé, nếu như hắn thích cậu, chứng tỏ là hắn ta thích đàn ông, vậy khả năng có con riêng không quá lớn. Nhưng nếu là thích chị dâu thì chứng tỏ là hắn vẫn bình thường, chưa biết chừng có một người phụ nữ nào đó sinh cho hắn một đứa con cũng không phải không có khả năng.” Phong Phong tiếp tục nói, sau đó nhìn về phía An Phong Dương.
An Phong Dương gật đầu, đồng ý với lời Phong Phong nói.
Sở Ninh Dực ném cho họ một ánh mắt sắc lẹm: “Hai người tốt nhất nên nghĩ cách điều tra cái tên Bạch Hoành này đi. Hắn ta là người nắm giữ trong tay một mẫu hạm hàng không. Hiện giờ phần lớn các mẫu hạm hàng không đều thuộc quyền sở hữu của quốc gia, tư nhân không thể mua nổi đấy.”
“Ghê gớm vậy cơ à?” An Phong Dương và phong phong cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút. An Phong Dương gõ gõ ngón tay trên bàn, “Giá thành xây dựng một mẫu hạm hàng không khoảng hơn ba trăm triệu. Đây không phải vấn đề chính, mấu chốt là muốn hoạt động trên không trung an toàn phải có chứng nhận của quốc tế. Bạch Hoành này rốt cuộc là ai?
“Giờ xem ra một thân phận có khả năng là con riêng của Bạch Dạ Hàn, năm đó chúng ta đã sơ xuất?” Phong Phong nói, nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Nhưng chuyện con riêng này, chúng ta hoàn toàn không biết.”
Ngón tay Sở Ninh Dực gõ lên bàn theo một quy luật nhất định, “Thời gian gần đây mấy đứa nhóc liên tiếp bị tập kích. Đầu tiên là vấn đề về phim ảnh của Lạc Duy, sau đó Nhất Nhất bị bôi nhọ, Sư Niệm bị bắt.”
“Duy chỉ có một đứa chưa bị công kích, đó là Lạc Ninh.” An Phong Dương đột nhiên nói, “Có ý gì?”
Ngón tay của Sở Ninh Dực dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương.
Không sai, trong số mấy đứa nhóc bị đánh lén, duy chỉ có Sở Lạc Ninh là chưa bị công kích.
Một logic thật kỳ quái.
Theo lý mà nói, Sở Lạc Ninh là con trưởng của Sở Ninh Dực. Nếu là người hận Sở Ninh Dực thì người có khả năng bị công kích nhất phải là Sở Lạc Ninh mới đúng.
Chí ít hiện giờ bọn họ không ai nhìn thấu logic này rốt cuộc là thế nào?
Thủy An Lạc và Mân Hinh nói chuyện xong, quay lại nhìn ba người đàn ông kia, “Bọn em đang bàn chờ đến Tết Nguyên Đán sẽ đi Vân Nam du lịch, các anh có đi không?”
“Đi chế sầu độc à?” Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng.
Thủy An Lạc nhặt một viên đá dưới đất ném qua. Sở Ninh Dực vươn tay bắt được ném xuống đất, “Năm nay nhiều chuyện, em đi chơi không sợ không về được à.”
“Thế thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh ngốc, không thể bảo vệ được vợ mình.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, xoay người định đi về.
Mà lúc này, trong chòi nghỉ mát bên ngoài, Thủy An Lạc đang bàn bạc với Mân Hinh chuyện ra ngoài đi du lịch mùa đông. Ba người đàn ông thì tụ tập một chỗ bàn bạc chuyện của họ.
“Lão Tứ, năm đó cậu thân với Bạch Dạ Hàn nhất, hắn thật sự không có con riêng gì đó à?” An Phong Dương hiệu kỳ mở miệng hỏi.
“Làm sao tôi biết được, hơn nữa, cậu nghĩ người như Bạch Dạ Hàn giống kiểu người sẽ có con riêng lắm à? Không phải hắn ta thích lão...”
Phong Phong còn chưa nói hết lời, đã bị Sở Ninh Dực đá cho một phát.
“Aiz, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, đến giờ tôi vẫn chưa rõ người Bạch Dạ Hàn thích rốt cuộc là ai đây này?” An Phong Dương không hề sợ chết mở miệng hỏi: “Tôi vẫn thấy chuyện này có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn thích ai chính hắn cũng không xác định được?”
“Hai người rảnh lắm hả? Tôi bảo hai người bàn chuyện này à?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn hai người kia.
“Này này này, Lão Đại, chuyện này rất quan trọng đấy nhé, nếu như hắn thích cậu, chứng tỏ là hắn ta thích đàn ông, vậy khả năng có con riêng không quá lớn. Nhưng nếu là thích chị dâu thì chứng tỏ là hắn vẫn bình thường, chưa biết chừng có một người phụ nữ nào đó sinh cho hắn một đứa con cũng không phải không có khả năng.” Phong Phong tiếp tục nói, sau đó nhìn về phía An Phong Dương.
An Phong Dương gật đầu, đồng ý với lời Phong Phong nói.
Sở Ninh Dực ném cho họ một ánh mắt sắc lẹm: “Hai người tốt nhất nên nghĩ cách điều tra cái tên Bạch Hoành này đi. Hắn ta là người nắm giữ trong tay một mẫu hạm hàng không. Hiện giờ phần lớn các mẫu hạm hàng không đều thuộc quyền sở hữu của quốc gia, tư nhân không thể mua nổi đấy.”
“Ghê gớm vậy cơ à?” An Phong Dương và phong phong cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút. An Phong Dương gõ gõ ngón tay trên bàn, “Giá thành xây dựng một mẫu hạm hàng không khoảng hơn ba trăm triệu. Đây không phải vấn đề chính, mấu chốt là muốn hoạt động trên không trung an toàn phải có chứng nhận của quốc tế. Bạch Hoành này rốt cuộc là ai?
“Giờ xem ra một thân phận có khả năng là con riêng của Bạch Dạ Hàn, năm đó chúng ta đã sơ xuất?” Phong Phong nói, nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Nhưng chuyện con riêng này, chúng ta hoàn toàn không biết.”
Ngón tay Sở Ninh Dực gõ lên bàn theo một quy luật nhất định, “Thời gian gần đây mấy đứa nhóc liên tiếp bị tập kích. Đầu tiên là vấn đề về phim ảnh của Lạc Duy, sau đó Nhất Nhất bị bôi nhọ, Sư Niệm bị bắt.”
“Duy chỉ có một đứa chưa bị công kích, đó là Lạc Ninh.” An Phong Dương đột nhiên nói, “Có ý gì?”
Ngón tay của Sở Ninh Dực dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương.
Không sai, trong số mấy đứa nhóc bị đánh lén, duy chỉ có Sở Lạc Ninh là chưa bị công kích.
Một logic thật kỳ quái.
Theo lý mà nói, Sở Lạc Ninh là con trưởng của Sở Ninh Dực. Nếu là người hận Sở Ninh Dực thì người có khả năng bị công kích nhất phải là Sở Lạc Ninh mới đúng.
Chí ít hiện giờ bọn họ không ai nhìn thấu logic này rốt cuộc là thế nào?
Thủy An Lạc và Mân Hinh nói chuyện xong, quay lại nhìn ba người đàn ông kia, “Bọn em đang bàn chờ đến Tết Nguyên Đán sẽ đi Vân Nam du lịch, các anh có đi không?”
“Đi chế sầu độc à?” Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng.
Thủy An Lạc nhặt một viên đá dưới đất ném qua. Sở Ninh Dực vươn tay bắt được ném xuống đất, “Năm nay nhiều chuyện, em đi chơi không sợ không về được à.”
“Thế thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh ngốc, không thể bảo vệ được vợ mình.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, xoay người định đi về.