Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3240: Hiểu rõ đảo kim cương (8)
Một trận mưa thu cùng một đợt không khí lạnh.

“Trận mưa thu này đã khiến đất liền hoàn toàn bước vào mùa đông.

Sở Lạc Nhất đã không muốn ra ngoài vẽ tranh nữa, bởi vì trời quá lạnh.

Sư Niệm lại càng ít ra khỏi phòng hơn. Nghe nói hôm nay Sở Húc Ninh sẽ xuất phát tới bến quân Đỏ, không thể về trong một sớm một chiều được. Sư Niệm cũng ở luôn trong phòng Sở Lạc Nhất để vẽ tranh với cô.

Nói cho đúng hơn là nhìn Sở Lạc Nhất vẽ tranh.

“Nghe nói hôm nay Dương Giai xuất viện, cũng quay lại khu diễn tập quân sự này rồi.” Sở Lạc Nhất nằm bò trên bàn, cẩn thận vẽ từng chi tiết.

“Chị biết rồi, dù sao thì cô ta cũng không đắc ý lâu được nữa đâu.” Sư Niệm nghịch ngợm đống bút vẽ của Sở Lạc Nhất, “Chỉ không biết nếu vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai mà biết cô ta đi rồi liệu có tức đến hộc máu không.”

“Đáng đời mà!” Sở Lạc Nhất đưa ra một đáp án.

Sự Niệm bật cười, đúng là đáng đời thật.

“Nhưng em cảm thấy dạng người như Dương Giai không dễ gì nhận thua đầu. Dù sao nếu cô ta có thể nhận thua thì đã nhận từ lâu rồi, cũng sẽ không đợi anh Húc Ninh bao nhiêu năm như vậy.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Sư Niệm.

“Chị biết chứ, ở một góc độ nào đó Dương Giai và chị rất giống nhau.” Sư Niệm tiếp tục nghịch bút vẽ của cô, “Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của chị và cô ta là, chỉ biết đứng đúng chỗ của mình, nếu như cô ta không biết. Chị không ngại giúp cô ta nắn lại vị trí đầu.”

“Đây mới là chị Niệm Niệm của bọn em chứ.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó tiếp tục vẽ tranh, “Không biết đám Tiểu Bất Điểm sao rồi nhỉ? Phải hai ngày nữa mới thống tín hiệu, nếu không còn chẳng gọi nổi một cuộc điện thoại.” Trong thời gian diễn tập quân sự, tín hiệu được mở định kỳ hằng tuần, cỡ khoảng một tuần một lần, lần trước mở vào ngày họp báo của Sư Niệm, lần tới vẫn còn phải đợi, có thể là một tuần hoặc lâu hơn.

“Không biết nữa, diễn tập quân sự sắp kết thúc rồi, đến lúc đó là biết thôi.” Sư Niệm nói, “Lúc chị đến đây chúng nó vẫn còn ổn lắm, có thể xảy ra chuyện gì được?”

Sở Lạc Nhất đổi cây bút trên tay thành màu khác, tiếp tục miêu tả chi tiết, trong đầu lại nghĩ tới người đàn ông tên Bạch Hoành kia. Gần đây cô thường xuyên nghĩ tới hắn ta, điều này đối với cô mà nói không phải một chuyện tốt.

Tới trưa ngoài trời đã tạnh mưa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Sở Lạc Nhất và Sư Niệm thu dọn đồ đạc, tính tới nhà ăn dựng tạm ăn cơm trưa.

Lúc này nhà ăn dựng tạm được chồng lên bằng một tấm vải che mưa rất to, những người bị thương và những người tạm thời về nghỉ đều ở chỗ này.

Sở Lạc Nhất tới mua cơm, nhân viên cấp dưỡng là một binh nhất chừng bốn mươi tuổi, trồng lúc nào cũng tươi cười niềm nở.

“Cán sự Sở hôm nay không thấy ra ngoài mấy nhỉ.”

Sở Lạc Nhất giậm giậm chân, “Tại trời lạnh quá đấy ạ. Bác Châu, hôm nay cho cháu thêm nhiều món cay chút nhé, trời lạnh quá.”

“Ha ha ha, vừa hay hôm nay bác làm canh cay này, uống vào phấn chấn lắm, cho hai đứa hai phần canh nhé.” Bác Châu vừa nói vừa múc cho họ hai bát canh đầy.

Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt nhận lấy phần cơm của mình, “Bác Châu, bác đáng yêu quá đi mất thôi.”

“Ha ha, thời tiết thay đổi nhanh như chớp mắt, hai đứa yếu ớt quá, phải chú ý hơn đấy. Nếu lạnh quá cứ nói với bác, bác làm mấy món để hai đứa ăn cho ấm người. Các cháu không thể so bì với đám lính lác kia được đâu.”

“Bác Châu, nơi diễn tập quân sự không phải nơi nuôi kẻ nhàn rỗi.” Dương Giai đặt mạnh cái ca của cô ta lên quầy bếp, nhìn Sư Niệm với vẻ kỳ thị, “Nhất là cô gái này còn là con gái của tư lệnh bên phía địch nữa.”

Sở Lạc Nhất nheo mắt, cô chỉ hận không thể cầm bát canh nóng trong tay úp thẳng lên đầu cô ta.

Sư Niệm siết chặt hai tay, chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía Dương Giai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3241: Hiểu rõ đảo kim cương (9)
Bác Châu cúi đầu lấy cơm cho Dương Giai, “Đây là nơi diễn tập quân sự, không có người thừa. Cán sự Sở làm việc vì quân doanh của chúng ta đấy chứ. Vợ của Lữ đoàn trưởng lại càng có công lao to lớn hơn. Nếu

như cô ấy không đến, nói không chừng bây giờ có khi Lữ đoàn trưởng phải bỏ cả cánh tay rồi cũng nên. Trưởng ban Dương nói xem có đúng không?” Bác Châu tươi cười đưa cơm cho Dương Giai.

Sắc mặt Dương Giai thay đổi, cô ta hiểu ý của bác Châu, bởi vì Sở Húc Ninh cứu cô ta nên mới bị thương.

Dương Giai hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

“Bác Châu, cảm ơn bác.” Sư Niệm thật lòng cảm ơn người này.

Bác Chầu khoát tay, lại thêm cho họ hai món ăn nữa, “Ở trong quân đội lúc nào cũng có vài đống phân chuột thích gây sự như thế đấy. Hai đứa về lều đi, ở đây gió to lắm.”

Sư Niệm và Sở Lạc Nhất cảm ơn bác Châu rồi quay người về lều. Khi rời đi, Sự Niệm ngoái đầu lại nhìn Dương Giai đang ngồi ăn cơm ở một góc, trong lòng cô cứ thấy bất an. Dường như Dương Giai cố tình nói ra chuyện cô là con gái của Sư Hạ Dương vậy.

“Nhìn gì thế?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn về góc đó.

Sư Niệm lắc đầu, “Không có gì đâu, đi thôi, chắc tại chị nghĩ hơi nhiều.”

Sở Lạc Nhất và Sư Niệm quay về, hai người uống hết bát canh đầy nóng hổi hồi mới thấy ấm áp hơn.

“Họ nói ngày kia tổ chức tập kích. Nếu như lần này có thể chiếm được bộ chỉ huy của phe kia thì lần diễn tập quân sự này sẽ kết thúc, lần này chúng ta có thể thắng rồi.”

“Cậu nói nhỏ thôi, không nghe Trưởng ban Dương vừa nói đấy à, trong quân doanh có con gái của tư lệnh bên quân Đỏ đấy, đừng có để người ta nghe thấy. Ngày kia là ngày thông tín hiệu, lỡ như người ta làm lộ tin tức thì sao?”

“Không thể nào, cô ấy là vợ của Lữ đoàn trưởng cơ mà?”

“Cậu có bị ngu không? Chồng với ba, bên nào thân thiết hơn, tất nhiên là ba rồi!”

Tiếng nói chuyện bên ngoài càng ngày càng xa, Sư Niệm siết chặt hai tay.

Sở Lạc Nhất đứng phắt dậy, “Đám người đó nói linh tinh cái gì vậy?”

“Thôi bỏ đi.” Sư Niệm kéo Sở Lạc Nhất, “Dù sao cũng là vở kịch của Dương Giai. Nếu cô ta đã biết lợi dụng lòng người như thế, hy vọng sau cùng người chết không phải cô ta.” Sư Niệm kéo Sở Lạc Nhất ngồi xuống, “Ăn cơm thôi.”

“Tốt nhất đừng để em nắm được điểm yếu của mụ đàn bà đó, nếu không em xử chết cô ta. Sao cô ta không nói em là nội gián luôn đi, bên kia còn có anh trai em cơ mà.” Sở Lạc Nhất phẫn nộ lên tiếng, “Đúng là hèn hạ đến vô cùng vô tận, sao chị tốt tính thế?”

“Chị tốt tính?” Sư Niệm bật cười chế giễu, sau đó cô mới nói, “Không phải chị tốt tính, mà vì những người đó căn bản không biết chị không hề tốt tỉnh.”

“Chị Niệm Niệm, có phải lúc chị mới đến khu nhà ở dành cho người thân, đám người kia cũng xì xầm sau lưng chị như thế không? Cô ả Dương Giai kia thật sự không có thủ đoạn nào mới mẻ hơn tí à?” Sở Lạc Nhất đã tính tới chuyện có nên đánh cô ta một trận không rồi đây này.

“Đây là thủ đoạn thường dùng của cô ta, nếu đợt tập kích ngày kia thành công thì còn đỡ, nếu thất bại, chị sẽ trở thành tội đồ lớn nhất.” Sư Niệm cuối cùng cũng hiểu tại sao ban nãy ở nhà ăn cô ta lại nói to như vậy rồi.

“Chị nghĩ quân Đỏ bị ngu chắc? Chuyện này vốn dĩ đã năm mươi - năm mươi rồi.” Sở Lạc Nhất nói rõ to. “Đợi khi diễn tập quân sự kết thúc, em sẽ trùm bao bố đập chết cô ta.”

Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất đang hừng hực lửa giận, khẽ bật cười, “Sao em còn giận hơn cả chị thế?”

“Tại cô ta kinh tởm quá đấy.” Sở Lạc Nhất tức giận nói.

Đúng vậy, quá kinh tởm, kinh tởm tới mức cô đã quen rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3242: Hiểu rõ đảo kim cương (10)
Sở Lạc Nhất đặt mạnh đôi đũa xuống, “Không được, tức đến ứa gan, em phải đi nói chuyện phải trái với cô ta, em không thể chịu nổi nữa rồi!”

“Bao Đậu!” Sư Niệm đưa tay giữ cô lại, “Yên tâm, cô ta sẽ không đạt được mục đích đầu. So với việc đập cô ta một trận, chị có cách này hay hơn.”

Sở Lạc Nhất phấn khích nhìn Sư Niệm, “Cách gì, cách gì vậy?”

Sư Niệm khẽ nhếch môi, “Nếu cô ta đã dùng thủ đoạn năm mươi năm mươi như vậy để hại chị, vậy chị sẽ dùng cách phản công chắc thắng một trăm phần trăm để đối phó với cô ta. Không phải cô ta cố tình chụp cái mũ kẻ phản bội cho chị sao? Vậy để xem xem đến sau cùng cái mũ đó chụp lên đầu ai.”

Sở Lạc Nhất càng phấn khích hơn, “Chị mau nói đi mau nói đi.”

Sư Niệm cúi đầu thẩm thì bên tai Sở Lạc Nhất vài câu. Sở Lạc Nhất chớp mắt, không khỏi giơ ngón cái với Sư Niệm, “Chị quậy một trận như vậy, mấy năm tới cô ta đừng hòng thăng chức.”

“Cũng không trách chị được, do cổ ta có dã tâm không đúng đắn, lúc chị lăn lộn trong quần doanh, cô ta còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu.” Sư Niệm cười lạnh

Sư Niệm nói xong, tâm trạng Sở Lạc Nhất cũng tốt hơn, quyết định cơm no đã rồi tính sau.

Sự Niệm hơi cúi đầu, ánh mắt cô lóe lên một chút tàn độc, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

***

Tại bệnh viện Sở Thị, vị Chủ tịch nào đó đang vắt chân đọc văn kiện trong phòng của Viện trưởng.

Thủy An Lạc đứng trước tủ tư liệu vừa tìm bệnh án vừa nói, “Sở tổng, công ty của anh phá sản rồi à?”

“Ừm, cho nên cần em bao nuôi rồi.” Sở Ninh Dực chẳng buồn ngẩng đầu lên. Anh về một dấu X thật to lên văn kiện rồi lật sang trang sau xem mục tiếp theo.

Thủy An Lạc trợn mắt bước tới cầm điện thoại lên xem tin tức trên đó, “Ba thằng ranh con thả ra ngoài là biệt tăm biệt tích, không có một tin nhắn nào luôn!”

“Không có là tốt nhất.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay cướp lấy điện thoại của cô, “Ba thằng ranh đó có đẹp bằng ba nó không?”

Thủy An Lạc:“...”

Anh Sở, da mặt của anh đã dày đến một mức độ nhất định rồi đấy.

Thủy An Lạc đưa tay giằng lại điện thoại, “Trả cho em, em nói cho anh biết, anh như vậy á, coi chừng sau này già rồi không ai dưỡng già cho anh đâu.”

“Nực cười, anh đây còn cần ai dưỡng già cho hả?” Sở Ninh Dực nói lại, anh đứng dậy giơ chiếc điện thoại lên cao, không để Thủy An Lạc lấy được.

Thủy An Lạc tức xì khói, quăng tập tài liệu đi, quấn lấy anh, “Trả cho em, anh đừng có ấn lung tung.”

“Có gì không thể ấn lung tung hả. Trong đấy có gì, để anh xem nào.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy cổ bằng một tay, tay còn lại mở luôn wechat của cô ra.

“Này, trong đấy em có gì được chứ, em...” Thủy An Lạc chưa nói hết câu đã cảm thấy người đang ôm mình yên tĩnh hẳn. Cô nhìn theo ánh mắt của Sở Ninh Dực, lúc ấy ngón tay thon dài của anh đang dừng lại ở một tấm ảnh hơi mờ, “Đây là cái gì vậy, trong kỳ lạ thế, nó trong suốt à? Nhưng cái màu đỏ nhạt kia là gì?”

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn tấm ảnh đó, “Mực thủy tinh, kẻ ngụy trang giỏi nhất trong thế giới tự nhiên.” Sở Ninh Dực nói, chầm chậm buông Thủy An Lạc ra, ánh mắt anh ngưng lại ở tấm ảnh, nhưng ánh mắt ấy nghiêm túc tới mức khiến người ta lo lắng.

“Mực thủy tinh?” Thùy An Lạc không khỏi lặp lại một lần, sau đó mới nói thêm, “Hình như em đã từng nghe nói về loài động vật này, là động vật dưới vùng biển sâu nhỉ.”

“Là động vật biển sâu.” Sở Ninh Dực nói, thoát khỏi bức ảnh. Người đăng bức ảnh này lên wechat là Kiều Vị Nhã.

Đăng từ tối hôm qua, cũng có nghĩa là loài động vật này xuất hiện ở đảo Kim Cương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3243: Bí mật của hoàng hôn lửa (1)
Đảo Kim Cương đột nhiên xuất hiện hoàng hôn đỏ như núi lửa phun trào, lại còn đột nhiên xuất hiện sinh

vật dưới lòng biển sâu, đúng là trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ. Mà bây giờ, đối với Sở Ninh

| Dực mà nói, chỉ thiếu một sự trùng hợp nữa thôi, anh có thể khẳng định rằng tất cả những chuyện này không hề trùng hợp.

Thủy An Lạc thấy sắc mặt Sở Ninh Dực trở nên trầm trọng, cầm lấy điện thoại rồi nhìn hình ảnh trên đó, “Thế này là sao đây? Có khi do cơn bão nên nó mới bị đánh dạt lên bờ đấy.”

Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Ăn cơm thôi.”

Thủy An Lạc: “...”

Có phải anh thay đổi nhanh quá rồi không, sao đột nhiên đòi đi ăn cơm vậy hả?

Sở Ninh Dực nói rồi cầm áo khoác ngoài, lột thẳng áo blouse trắng của Thủy An Lạc rồi đẩy cổ ra, “Mau đi ăn cơm thôi, chiều nay anh còn phải đến công ty dạy dỗ vài người, không ăn no, không có sức trông khó coi lắm.”

Khóe miệng Thủy An Lạc co giật, “Gần đây tần suất dạy dỗ người khác của anh hơi cao rồi đấy.”

“Đám người đó làm việc rệu rã quá, ai không biết lại tưởng anh đây lấy tiền lương ra nuôi cái đám đó ăn chơi nhảy múa.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, ra đến bên ngoài vẫn ôm Thủy An Lạc, không có ý định buông ra.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, quyết định im lặng luôn.

Người đàn ông này đúng là, làm gì có ai dám quậy phá trong tầm ngắm của anh đầu, ngược lại yêu cầu của anh càng ngày càng cao thì có?

Trên đảo Kim Cương vẫn có mưa to.

Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân ngồi trên tấm thảm trải trước khung cửa sổ mà nhìn màn mưa bên ngoài. Sở Vi và Sở Lạc Duy đang cầm máy tính bảng bận rộn với công việc của họ.

Kiều Vi Nhã ôm Triệu Hân Hân quay đầu liếc nhìn họ một cái, “Một cơ hội tốt như vậy, sao cậu không qua đó tìm anh ấy?”

“Tìm gì chứ, người ta căn bản không muốn nhìn thấy tớ. Tớ phát hiện tớ lại béo lên rồi. Vi Nhã, cậu nói thử xem có khi nào tớ cứ béo lên mãi không, cuối cùng có khi lại lập được một kỷ lục thế giới mới hay gì đó đại loại thế cũng nên.” Triệu Hân Hân nói, cúi đầu bóp phần thịt núng nính trên bụng mình, càng nghĩ càng thấy thương thân.

Kiều Vị Nhã cúi đầu liếc một cái. Triệu Hân Hân là béo thật chứ không phải kiểu mũm mĩm như trẻ con, mà là béo một cách nghiêm túc, béo theo kiểu nhìn được thịt mỡ, giống như cổ minh tinh béo nhất đó vậy.

“Hay cậu thử đến bệnh viện khám thử cách giảm cân xem, nghe nói có thể giảm cân bằng cách châm cứu đấy.” Lần này Kiều Vi Nhã không khuyến cô người béo là người có phúc nữa, mà bắt đầu khuyến cô giảm cân.

Triệu Hân Hân hơi bĩu môi, “Có tác dụng gì không?”

“Cậu không thử thì làm sao mà biết được?” Kiều Vi Nhã nói, quay đầu nhìn người đang ngồi trong phòng khách, “Anh Sở Vi, anh tra giúp em chuyện giảm cân bằng châm cứu đi.”

“Sao thế, em định giảm cân à? Đừng có giảm, em gầy đét như con khỉ ấy.” Sở Vi cười cười nói.

“Không phải em, là Hân Mập.” Kiều Vị Nhã nói, đứng dậy đi tới ngồi xuống tấm thảm dưới chân Sở Lạc Duy, một tay đặt lên đùi cậu, sau đó vươn tay kia cướp lấy máy tính của cậu.

“Này, tôi đang bận.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói vậy nhưng vẫn không thay đổi được số phận bị cướp mất máy tính của mình. Phần tài liệu cậu vừa làm xong bị một tay cô ấy làm hỏng hết, cậu còn nói được gì đây?

Cho nên Sở Lạc Duy chỉ im lặng, nhưng vẫn dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn Kiều Vi Nhã.

Khi Kiều Vi Nhã nhắc tới Triệu Hân Hân, Sở Vị ngẩng đầu liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, nói, “Chuyện này khó nói lắm, hơn nữa châm cứu không phải có tác dụng với tất cả mọi người. Triệu Hân Hân đã béo bao nhiêu năm như vậy rồi, bây giờ cũng không cần thiết phải giảm cân đầu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3244: Bí mật của hoàng hôn lửa (2)
Sở Vi chỉ cảm thấy con gái có giảm cân hay không giảm cân cũng không quan trọng bằng việc có tâm hồn đẹp.

Những câu này lọt vào tai Triệu Hân Hân thì không có ý nghĩa đó, hoặc nói cách khác, trong mắt Triệu Hân Hân, nó biến thành: Cô đã béo như vậy rồi còn giảm cái gì nữa.

Cho nên Triệu Hân Hân cúi gằm đầu xuống, che giấu hai hốc mắt đã đỏ ửng lên của mình.

Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên, dùng gối ôm đánh mạnh lên người Sở Vi.

“Em làm gì vậy?” Sở Vị tránh né, nhìn Kiều Vị Nhã với vẻ vô tội.

Kiều Vi Nhã tức giận khẽ mắng anh, “Anh nói linh tinh cái gì đấy? Giảm cân hay làm đẹp là món quà ông trời ban cho tất cả con gái.”

Sở Vi khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Hân Hân đang ngồi bên cửa sổ, quay lưng lại với họ, vội vàng nói, “Triệu Hân Hân, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy cậu đã béo nhiều năm rồi, mọi người đã quen...”

“Anh im ngay cho em!” Kiều Vi Nhã không thể chịu nổi nữa. Trước kia cô cảm thấy Sở Vi là người rất biết dỗ ngọt làm vui lòng con gái, nếu không thì cô và Bánh Bao Đậu cũng không thích anh đến vậy. Sao hôm nay lại ngốc thế cơ chứ, cầu đó có thể nói lung tung được sao?

Tất nhiên là không được rồi!

Sở Vi càng tỏ ra vô tội hơn. Cậu có làm gì đâu, cậu chỉ nói sự thật thôi mà!

Triệu Hân Hân hít sâu vài cái rồi ngẩng đầu, tươi cười nhìn qua bên đó. Bởi vì quá mập, khi cô cười lên, hai mắt gần như biến thành hai đường cong.

“Tôi chỉ nói chơi thôi mà, mọi người tưởng thật làm gì, Sở Vị nói đúng, tôi béo nhiều năm như thế rồi, dù sao cũng không có ai thích, tôi biết mà.” Triệu Hân Hân nói rồi lại nhìn ra bên ngoài.

Kiều Vi Nhã giơ chân lên đạp thẳng cho Sở Vi một cái nhưng bị Sở Lạc Duy nắm lại. Cô ngốc này, sao có thể tùy tiện đạp chàng trai khác như thế chứ?

Nhưng Sở Vi cũng thật là, hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện cứ như cắm dao vào tim gan con gái người ta.

“Con gái con lứa không thể rụt rè e thẹn được tí à?” Sở Lạc Duy hát chân của cô về, trợn mắt nói.

“E thẹn là gì thế, tôi không quen. Cậu mới biết tôi ngày đầu tiên đấy à?” Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn cậu, gắt lại. “Biết lâu rồi, nhưng bây giờ cậu cũng đã có bạn trai, không thể học cách biến thành con gái được à?” Sở Lạc Duy dùng ánh mắt cùng một kiểu với cô để nhìn cô.

“Ôi chao ôi, cậu nói cứ như cậu chơi gay với tối ấy, sao thế, muốn chơi kiểu giả gái hay chuyển giới hay sao đây?” Kiều Vi Nhã nói rồi đứng bật dậy, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, sau đó cậu nói, “Cậu đi chuyển thử xem?” “Ôi trời, hai người có thể thối cãi nhau đi được không?” Triệu Hân Hân nói to, “Thật sự không biết hai cậu rốt cuộc thích điểm nào ở đối phương nữa?”

“Xi...”

Hai người cùng phát ra âm thanh giống nhau rồi cùng quay lưng đi lên tầng.

Triệu Hân Hân: “...”

Có bản lĩnh thì nói “Ai thích cậu ta chứ?” đi.

Hai người này được thật đấy!

Sau khi hai người kia đi lên tầng, dưới phòng khách chỉ còn lại Sở Vi và Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân cũng đứng dậy định rời đi.

“Triệu Hân Hân.” Sở Vị đột nhiên cất tiếng gọi.

Bước chân của Triệu Hân Hân hơi khựng lại, cơ thể mập mạp khiến một mình cô ở bên cạnh Sở Vi sẽ thấy vô cùng tự ti.

“À 2m, hôm nay tôi không có ý tứ gì khác, cậu đừng để bụng.” Sở Vi nói.

Triệu Hân Hân ngẩn ra. Cô ừm một tiếng rồi vội chạy lên tầng, nhưng vì cơ thể quá nặng nề mà ngã dập mặt trên cầu thang, tiếng động ấy cứ như một vụ động đất vậy.

Sắc mặt Triệu Hân Hân lập tức biến thành màu tím tái như gan heo, khiến cô vô cùng xấu hổ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3245: Bí mật của hoàng hôn lửa (3)
Đó là sự xấu hổ và mất mặt không thể nói ra được.

Cô ngã ngay trước mặt người mình thích, hơn nữa còn tạo ra động tĩnh kinh động trời đất kia.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy ở trên tầng nghe thấy động tĩnh đó vội vàng chạy ra. Thấy Triệu Hân Hân nằm sấp trên cầu thang, Kiều Vi Nhã muốn xuống đỡ lên, nhưng đột nhiên bị Sở Lạc Duy kéo vào phòng.

“Cậu làm gì thế? Không thấy Hân Mập bị ngã à?” Kiều Vị Nhã hất tay Sở Lạc Duy ra, mắng to.

“Bây giờ cậu qua đó làm gì? Cậu không thấy Triệu Hân Hân rất bối rối sao? Vốn dĩ cô ấy đã tự ti vì cân nặng của mình rồi, giờ xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ hy vọng được ở một mình.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

Kiều Vi Nhã nghe lời cậu nói, thấy cũng có lý, “Nhưng cô ấy ngã trước mặt Sở Vi, nhất định sẽ càng thấy lúng túng hơn.”

Kiều Vị Nhã nói rồi khi ấy mới thực sự thấy thương Triệu Hân Hân.

Ai cũng muốn mình thật đẹp trước mặt người mình thích, tất nhiên Kiểu Vi Nhã là một ngoại lệ, có thể bỏ qua không cần nhắc tới.

Nhưng bây giờ Triệu Hân Hân như vậy, vốn dĩ cô ấy đã tự ti lắm rồi, bây giờ mà nghĩ tới chắc sẽ càng không muốn gặp Sở Vị nữa.

Mà Sở Vi ở dưới tổng vốn dĩ đã dợm bước, nhưng cậu nhanh chóng dừng lại, không nói câu gì mà trực tiếp quay lưng đi.

Triệu Hân Hân cảm thấy ngượng vô cùng. Dù sao người phía sau cũng là người cô thích, cho nên Triệu Hân Hân nhanh chóng chống cơ thể mập mạp của mình đứng dậy, sau đó lí nhí cảm ơn, “Cảm ơn cậu.” Cảm ơn cậu đã không khiến cô lúng túng hơn, cũng cảm ơn cậu đã cho cô một câu trả lời.

Triệu Hân Hân không phải người mặt dày quấn riết lấy người ta, cũng không phải người tiêu cực đến mức treo cổ trên cây, cho nên người ta không thích cô, còn cho cô một đáp án rõ ràng, cô sẽ không tiếp tục quấy rầy nữa, thậm chí có thể thử thích người khác.

Nhưng trước mắt, việc cô cần làm là giảm cân, giảm cân vì chính mình!

Đợi Triệu Hân Hân lên tầng rồi, Sở Vi mới hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn về phía cầu thang không còn ai ở đó.

Họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, do có quan hệ tốt với Kiều Vị Nhã nên Triệu Hân Hân cũng chơi cùng họ, cho nên cũng coi như thanh mai trúc mã. Tiếc rằng, không phải tất cả thanh mai trúc mã đều là tình yêu, không phải tất cả thanh mai trúc mã đều như Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã, hoặc Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt.

Ít nhất, hiện tại, cậu vẫn chưa muốn động đến thứ như tình cảm nam nữ, nếu không, Triệu Hân Hân thực sự là một sự lựa chọn không tối, tuy rằng hơi mập, nhưng rất đáng yêu!

Sau khi Triệu Hân Hân quay về, Kiều Vi Nhã lập tức đi tìm cô. Sở Lạc Duy thì xuống tầng nhìn người ở bên dưới.

“Cậu định thanh tâm quả dục đến mức muốn đi tu luôn đấy à?” Sở Lạc Duy nhoài người trên lan can nhìn Sở Vi.

Sở Vi bật cười, quay đầu nhìn cậu rồi nói, “Cậu nghĩ nhiều quá, chẳng qua trước mắt tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm thôi. Sức khỏe bà nội không tốt, lúc rảnh rỗi có thời gian yêu đương chi bằng tôi về thăm bà còn hơn.”

“Bớt lấy bà nội ra làm bia đỡ đạn đi, nếu cậu gặp được đúng người rồi làm sao còn nhớ tới bà nội được?” Sở Lạc Duy nói, “Nói trắng ra, cậu cảm thấy Triệu Hân Hân xấu chứ gì.”

“Nói linh tinh, tôi là người nông cạn thế hả?” Sở Vị bực mình.

“Được rồi, có thằng con trai nào không nông cạn đầu, có thể rước được người đẹp, ai muốn lấy vợ xấu chứ?” Sở Lạc Duy nói xong đi xuống, “Triệu Hân Hân hơi mập, nhưng tôi thấy trong cũng được mà.”

“Sao hôm nay cậu nhiều chuyện quá vậy?” Sở Vị nheo mắt nhìn Sở Lạc Duy. Hôm nay người này thực sự không bình thường một chút nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3246: Bí mật của hoàng hôn lửa (4)
Sở Lạc Duy nhướng mày, đi tới bên cạnh anh, “Triệu Hân Hân là bạn của Tiểu Bất Điểm, cậu không thể làm tổn thương cô ấy được.”

“Tôi làm sao mà tổn thương cô ấy?” Sở Vị nằm thẳng lên sofa, “Ngay từ đầu tôi đã không nói gì cô ấy rồi, là mọi người tự thêm kịch đấy chứ? Bây giờ tôi thật sự không muốn yêu đương chút nào.”

Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn Sở Vi đang nằm trên ghế, có vẻ như những điều cậu ta nói đều là thật.

Cho nên cậu không hỏi thêm gì nữa.

Trên tầng, Triệu Hân Hân vẫn còn đang cố gắng hít thở thật sâu. Kiểu Vị Nhã cứ nhìn cô chằm chằm, “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không sao đâu, lần này đã cho tớ một lý do để mất hết hy vọng. Tớ tuyệt vọng rồi. Mặc kệ cậu ấy có là ai, tớ cũng sẽ không thích cậu ấy nữa. Tớ phải bắt đầu giảm cân thôi, giảm cân xong mùa xuân của tớ mới xuất hiện.” Triệu Hân Hân tươi cười nói.

Kiều Vi Nhã cảm thấy, tuy rằng Triệu Hân Hân rất béo, trên mặt rất nhiều thịt thừa, nhưng khi cô ấy mỉm cười thực sự đáng yêu, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn đưa tay ra nhéo nhéo vài cái.

“Tớ nói chứ, sao cậu đáng yêu vậy hả.” Kiều Vi Nhã nói rồi thực sự đưa tay ra nhéo nhéo mặt có vài cái rồi mới tiếp tục, “Cậu nói thật à?”

“Tất nhiên là thật rồi, cậu không biết, khoảnh khắc tớ trượt chân ngã xấu hổ đến thế nào đã. Nhưng khi cậu ấy quay lưng lại đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tớ rồi, cũng là lời từ chối trực tiếp nhất.” Triệu Hân Hân nói xong, gạt tay Kiều Vị Nhã ra, “Bởi vì, chỉ cần trong lòng cậu ấy có một chút dành cho tớ, cậu ấy sẽ tới đỡ tớ dậy, chứ không phải cho tớ sự tôn trọng chết tiệt đó. Điều đó tớ hiểu mà, cho nên tớ tuyệt vọng rồi, cậu hiểu chứ!”

Sau khi bị Triệu Hân Hân gạt ra, bàn tay của Kiều Vị Nhã ôm thẳng lấy cổ cổ, “Thực ra nghĩ lại cũng phải, anh Sở Vị nhàm chán như thế, cậu không nhất thiết phải sống sống chết chết vì anh ấy. Giảm cân đi, đợi khi cậu giảm cân thanh công rồi, một hàng dài con trai sẽ tới tìm cậu.”

“Quả nhiên con trai là thứ sinh vật rất nông cạn.” Triệu Hân Hân thở dài, nửa đùa nửa thật.

“Ha ha ha, đó là sắp xếp của tạo hóa, nhưng con gái chúng ta cũng phải cho mình cơ hội để lội ngược dòng chứ.” Kiều Vi Nhã thò tay cầm lấy điện thoại, “Mau, mau tìm cách giảm cân đi, tớ phải giám sát cậu giảm cân, cho anh Sở Vị hối hận. Anh ấy nhất định đã lỡ mất một mỹ nhân.”

Hai cô gái không lâu sau đã cười hi hi ha ha ầm lên. Người bên dưới nghe thấy, chỉ có thể chậc chậc vài tiếng. Tình bạn của con gái đúng là thứ không thể nào hiểu được mà.

Hai người ở tầng dưới đang thảo luận, nhưng đến khi hoàng hôn, Sở Vị vốn dĩ đang bàn bạc với Sở Lạc Duy, lúc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, đột nhiên vỗ vỗ Sở Lạc Duy lúc này đang ngồi quay lưng với cửa sổ, “Hoàng hôn kìa.”

Sở Lạc Duy quay đầu lại, thấy cửa sổ lớn đối diện với ngọn núi ở tầng hai. Hai người vội vàng đứng dậy chạy lên tầng, mà lúc này Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân cũng từ trong phòng chạy ra.

Không có mặt trời, trong màn mưa, cảnh hoàng hôn ấy vẫn rực rỡ như ngọn lửa.

Sở Lạc Duy nghĩ, vội vàng quay người xuống tầng, “Sở Vi, lên núi thôi.”

Sở Vị ừ một tiếng rồi cũng nhanh chóng chạy xuống.

“Mẹ kiếp, đây thực sự là hoàng hôn sao? Không có mặt trời cũng có hoàng hôn được hả?” Triệu Hân Hân tò mò hói.

Kiều Vị Nhã nheo mắt nhìn cảnh hoàng hôn bên đó, cầm điện thoại chụp lại khung cảnh ấy rồi gửi cho Sở Ninh Dực.

Thời gian hoàng hôn vẫn không kéo dài quá lâu, chỉ chừng hai mươi phút, đợi khi Sở Lạc Duy và Sở Vị đội mưa chạy lên núi, hoàng hôn đã kết thúc rồi.

“A...”

Triệu Hân Hân vốn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bỗng có một cơn gió lớn thổi qua, có gì đó đập vào cửa rồi rơi xuống đất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3247: Bí mật của hoàng hôn lửa (5)
Kiều Vi Nhã khựng lại, “Cái gì đấy?”

“Tớ không nhìn thấy, nó đập vào cửa sổ rồi rơi xuống.” Triệu Hân Hân nói, một tay vô thức chỉ xuống dưới, “Đáng sợ quá.”

Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn xuống dưới, vì trời mưa to, bên ngoài luồng âm u, thực sự nhìn không rõ lắm, cho nên chỉ có thể xuống nhà lấy ô đi ra.

Triệu Hân Hân bám chặt lấy cánh tay Kiều Vị Nhã, “Đáng sợ quá, ở đây không có ma chứ?”

“Có ma thì đã ăn thịt cậu lâu rồi, còn đợi tới tận bây giờ à?” Kiều Vị Nhã nói, “Hay là cậu ở trong nhà đợi tớ đi?”

“Không, không, không, tớ muốn đi cùng cậu.” Triệu Hân Hân vội vàng nói, thực sự không dám ở một mình.

Kiều Vị Nhã cầm ô đi ra ngoài, Triệu Hân Hân vẫn ôm khư khư lấy cánh tay cô.

Bên dưới khung cửa sổ chỉ có một thứ gì đó trong suốt đang chậm chạp nhúc nhích. Kiều Vị Nhã lấy đèn pin từ chỗ Triệu Hân Hân, nhìn vào thứ đó. Chắc nó chỉ to cỡ lòng bàn tay, cũng trong suốt, nhưng ở chỗ trống như cái đầu có một mảnh màu đỏ như lửa. Trông nó có vài phần giống với con mực thủy tinh hôm qua, nhưng hình dạng không giống. Con mực hôm qua có cái đầu tròn xoe, con hôm nay có đầu dài.

“Là cái gì vậy?” Triệu Hân Hân thò đầu ra nhìn, hỏi nhỏ.

Dưới tác dụng của ánh đèn pin, màu đỏ trong cơ thể của thứ đó dần dần biến mất, biến thành một thứ gần như mắt thường không nhìn thấy được, nhưng không lâu sau đó, nó lại chầm chậm xuất hiện dấu tích của những đường nét trên cơ thể, bởi vì cơ thể nó không còn phập phồng nữa, có lẽ đã chết rồi.

“Tớ cũng không biết, cậu cầm đèn pin đi, tớ nhặt nó lên.

“Này, cậu Hai đã dặn rồi mà, thứ này không được tùy tiện chạm vào.” Triệu Hân Hân kích động nói.

“Có găng tay bà chị ơi, tớ mang theo găng tay rồi, cậu cầm lấy.” Kiểu Vi Nhã nói rồi đưa đèn pin và ô cho Triệu

Hân Hân, sau đó ngồi xổm xuống nâng xác của loài vật trong suốt kia lên, cẩn thận kéo nó vào trong phòng, đặt trên nền đất đợi hai người kia quay về.

Tuy có che ô nhưng khi quay lại quần áo của họ đã ướt đến mức trong suốt, cho nên đành phải quay về phòng thay quần áo. Chỉ có điều sau khi họ đi lên tầng, bên trong cơ thể sinh vật trong suốt đó có một chấm đỏ hiện lên trong một giây rồi nhanh chóng biến mất không dấu tích.

Khi họ thay xong quần áo đi xuống tầng thì Sở Lạc Duy và Sở Vi vừa quay trở lại. Kiều Vi Nhã vội kéo Sở Lạc Duy tới bên sinh vật trong suốt kia, “Ban nãy nó đập vào cửa kính, chắc bị ngã chết rồi.”

“Lại là mực thủy tinh à?” Sở Vi liếc một cái, vừa giữ nước trên cơ thể vừa nói.

Sở Lạc Duy hơi nheo mắt lại, gật đầu một cái rồi nhìn về phía Kiều Vị Nhã, “Cậu chụp ảnh lại gửi cho ba tôi, tôi đi thay quần áo đã.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, nhìn hai người họ đi lên tầng.

Mà sau khi nhận được bức ảnh Kiều Vị Nhã gửi tới, Sở Ninh Dực dường như tìm ra điều trùng hợp thứ ba, đó là sự xuất hiện liên tiếp của mực thủy tinh.

Cho nên, chuyện trên đảo Kim Cương tuyệt đối không phải trùng hợp, mà núi lửa cũng là giả.

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên bàn, đám người này lấy mực thủy tinh để làm gì? Hoặc nói cách khác, chúng đang nghiên cứu cái gì đây?

“Anh Xinh Trai đang đợi anh dưới tầng. Anh ấy bảo có chuyện muốn nói với anh.” Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào.

“Sau cậu ấy không lên đấy?” Lúc này rõ ràng Sở Ninh Dực không muốn chuyển động chút nào.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn xuống dưới tầng, “À, anh ấy bảo sao anh không đi xuống.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc tươi cười nhìn anh. Hai anh em này thật là... càng già càng trẻ con.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3248: Bí mật của hoàng hôn lửa (6)
Cuối cùng, Sở Ninh Dực vẫn phải đi xuống.

Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên càng lớn tuổi, anh Sở càng lười hơn người khác.

Sở Ninh Dực xuống dưới tầng, An Phong Dương đang nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong bể. Thấy Sở Ninh Dực đi xuống, anh hất cằm chỉ những thứ để trên bàn, “Những thứ cậu bảo tôi điều tra ở đây hết rồi, cậu tự xem đi.”

Sở Ninh Dực tùy ý cầm kẹp tài liệu trên bàn lên, sau đó ngồi xuống ghế sofa, “Gần đây cậu lười tới mức không buồn động đậy rồi đấy à?”

“Già rồi, đi không nổi.” An Phong Dương vừa dứt cầu, Sở Ninh Dực đã cầm cái gối ôm ném anh, sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay.

An Phong Dương tiện tay bắt lấy cái gối, tâm trạng cực kỳ tốt, cầm cái gối ném lại lên sofa, “Tôi điều tra về cái người Bạch Hoành này rồi, là một doanh nhân rất giỏi, thực lực thực sự thế nào thì không ai biết, nhưng trong top 100 công ty hàng đầu thế giới chắc chắn có tên hắn ta. Cho nên với hắn mà nói thì việc mua một mẫu hạm không có gì là không thể cả.” An Phong Dương nói rồi ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực, “Tôi cho người đi điều tra việc kinh doanh của hắn, tuy không quá rõ, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng thực sự đối đầu chúng ta. Chuyện kinh doanh của hắn ta dù ít hay nhiều đều có liên quan tới chúng ta, thế nên có thể xác định được rằng hắn đến để trả thù.”

Cuối cùng An Phong Dương đưa ra một kết luận.

Thủy An Lạc đặt cốc nước lên bàn, nhìn An Phong Dương rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, “Thực sự có liên quan tới Bạch Dạ Hàn?”

“Có lẽ vậy, điều làm anh thấy lạ là Bạch Hoành không hề đối đầu với Lạc Ninh. Điều này không hợp lẽ thường lắm.” An Phong Dương cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một hớp rồi nói.

Sở Ninh Dực xem xong, gập tập tài liệu lại, người muốn trả thù anh thì không ít, nhưng dám to gan lớn mật đến tìm anh trả thù như thế này đúng là hiếm thấy.

Sở Ninh Dực đặt vặn kiện lên bàn, cầm cốc lên, “Cái tên Bạch Hoành kia còn trẻ mà có thể làm được đến mức độ này cũng là một nhân tài, nhưng thả lưới quá rộng, đôi khi cũng sẽ rất dễ gặp chuyện.”

An Phong Dương gật đầu, “Cái này thì đúng, cậu định thế nào?”

“Bảo đám nhóc con kia thu lưới đi, chúng làm được. Mẻ lưới của Bạch Hoành quá to, mình hắn ta cũng không bắt hết được, sớm muộn gì cũng bị lọt vào đó.” Ngược lại Sở Ninh Dực không lo lắng, có lẽ chuyện thu lưới chỉ là chuyện trong phút chốc. Chuyện đảo Kim Cương kết thúc, chuyện ở Rome kết thúc, Bạch Hoành sẽ triệt để sa lưới, cho nên, anh không lo.

“Chuyện đi Vân Nam vào dịp Nguyên Đán cậu sắp xếp thế nào rồi?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

“Làm gì thế, đi nuôi sâu độc à?” Thủy An Lạc trợn mắt khinh thường.

Sở Ninh Dực bật cười, “Được rồi, sâu độc người ta cũng phải sợ em thôi, dù sao cũng chưa cấy vào cơ thể mẹ nào ngốc như em.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc hé miệng, sau cùng vẫn giữ im lặng, nếu không vì chẳng thể đánh lại được anh thì cô đã động tay động chân rồi.

An Phong Dương cười đến mức co giật. Đôi vợ chồng này đúng là mười mấy năm như một, khiến người ta thấy rất vui.

***

Trên đảo Kim Cương, con mực thủy tinh chết kia đã được xử lý xong.

Lúc này Sở Lạc Duy và Sở Vi đang nghiên cứu tư liệu về loài vật này, rõ ràng họ cũng nghĩ rằng loài vật này có liên quan tới cảnh hoàng hôn lửa trước đó.

Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân đang ở trong bếp. Kiều Vị Nhã nhìn Triệu Hân Hân nấu cơm. Thật không ngờ, hóa ra Triệu Hân Hân còn biết nấu cơm, hơn nữa có cảm giác cũng không quá tệ.

“Không ngờ đó nha Hân Mập, cậu còn biết nấu cơm nữa cơ à.” Kiều Vi Nhã chậc chậc vài tiếng, nhìn vào món ăn trong nồi, không nhịn được, đưa tay ra nhón một miếng bỏ vào miệng.

“Tất nhiên rồi.” Triệu Hân Hân tươi cười nói, trước kia học nấu ăn vì ai đó, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 3249: Bí mật của hoàng hôn lửa (7)
Kiều Vị Nhã khựng lại, quay đầu nhìn người trong phòng khách, không nhịn được cất tiếng hỏi, “Anh ấy quan trọng với cậu đến thế cơ à?”

“Không còn quan trọng nữa rồi, ban nãy tớ nói rồi mà, tớ đã bỏ cuộc rồi, nhưng khả năng nấu nướng này là của tớ, tại sao phải bỏ chứ?” Triệu Hân Hân tươi cười nói rồi tiếp tục làm món thứ hai.

Kiều Vị Nhã không hề nhìn ra vẻ bất thường của Triệu Hân Hân, như thể cô ấy nói bỏ cuộc là bỏ cuộc thật, tuy rằng Kiều Vị Nhã vẫn rất nghi ngờ.

“Vi Nhã, tớ muốn nói với cậu một chuyện.” Triệu Hân Hân vừa ăn vừa nói, “Năm sau tớ sẽ ra nước ngoài du học.”

Kiều Vị Nhã bỗng chốc kích động hẳn lên, cắn thẳng vào lưỡi mình, nhìn Triệu Hân Hân với vẻ không thể tin nổi, “Không phải cậu nói không để tâm à?”

“Tớ không để tâm thật mà, nhưng chuyện này không liên quan gì tới việc tớ để tâm hay không, cậu cũng biết ba mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ thôi còn gì, tuy rằng nhà tớ không kinh doanh lớn như nhà họ Sở, nhưng tính đi tính lại cũng coi như trung lưu. Tuy khoa Kinh tế của Đại học B rất tốt, nhưng ba tớ vẫn hy vọng tớ ra nước ngoài cọ xát học hỏi, như thế tiện với thị hiếu đám đông hơn.” Triệu Hân Hân vừa xào rau vừa nói.

Kiều Vị Nhã dựa người vào bệ bếp nhìn Triệu Hân Hân hơi cúi đầu, hàng mi dài che khuất đối mắt của cô ấy, cho nên Kiều Vi Nhã nhìn không rõ được cô đang nghĩ cái gì.

Triệu Hân Hân nhanh chóng làm xong bốn món ăn, sau đó bưng ra cùng Kiều Vi Nhã, gọi họ vào ăn cơm.

Sở Lạc Duy và Sở Vi đặt tài liệu xuống bàn, nhìn bốn món ăn và một món canh đơn giản trên bàn, sườn xào chua ngọt, cà tím xào, gà sốt nấm, salad bắp cải và một món canh cà chua trứng.

“Được đó, Triệu Hân Hân, cậu còn có tài năng này nữa hả?” Sở Vi nói rồi kéo ghế ngồi xuống, “Sau này ai lấy được cậu đúng là phúc của người đó.”

“Cần cậu phải nói chắc?” Trên khuôn mặt tròn trịa của Triệu Hân Hân không nhìn ra biểu cảm gi, hoàn toàn giống như đón nhận lời khen của Sở Vi.

Sở Lạc Duy cũng kéo ghế ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên, “Ngày mai tạnh mưa chúng ta sẽ đi.”

“Đi?” Kiều Vi Nhã nghe được cấu Sở Lạc Duy nói mà khựng lại một lúc, “Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?”

Sở Vị vừa ăn vừa nói, “Cũng hòm hòm rồi, nhưng bây giờ chưa phải lúc bắt người, dù sao cũng đã biết người đó ở đầu, đoán được kha khá những điều hắn ta làm rồi.”

“Làm gì thế?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi.

Sở Lạc Duy đưa mắt nhìn Sở Vi, ra hiệu cho cậu ta nói, cậu còn bận ăn cơm.

“Loài mực thủy tinh kia... bởi vì bản thân nó trong suốt, cho nên có thể thay đổi nhiều màu sắc khác nhau tùy theo môi trường để ẩn thân, có người đang nghiên cứu cái này, chắc hẳn muốn nghiên cứu những thứ dạng như ra-đa tàng hình. Tôi và cậu Hai ở trên núi không phải là không tìm thấy gì, mà là những con mực thủy tinh này tàng hình quá tốt.”

Sở Vị nói xong, Kiều Vị Nhã nghe là hiểu.

Triệu Hân Hân cắn đầu đũa nghĩ ngợi một lúc, sau cùng phải nói, “Thế giới của mấy người phức tạp quá, quả nhiên không phù hợp với tôi chút nào.”

Triệu Hân Hân nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm khiến mấy người còn lại đều nhìn cô.

Bữa cơm tối không có ai nói gì. Ăn cơm xong, Sở Vi đảm nhận công việc rửa bát, Sở Lạc Duy lên tầng trao đổi về chuyện ở bên này với ba.

Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã ra ban công nói chuyện.

“Cậu thực sự phải đi à?” Kiều Vị Nhã thở dài.

Kiều Vị Nhã vừa dứt lời, Sở Vị đi ngang qua cũng dừng lại.
 
Top