Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3260: Thánh học đoán nghề online rồi (8)
“Cậu chửi ai đấy hả? Tôi đẹp hơn một đứa con gái?” Sở Lạc Duy hừ một tiếng.

Kiều Vi Nhã vẫn nhất quyết ôm chặt lấy tay của Sở Lạc Duy không buông, lúc này mà buông tay thì chẳng phải cố xong đời rồi sao? Vậy nên sống chết kiểu gì cũng không được buông!

“Đâu có. đầu có! Tôi đang nói cậu vô cùng đẹp trai cơ mà!” Vì điểm thi cho nên cố không thèm quan tâm mặt mũi nữa, chủ yếu là vì lúc đi học cổ ngủ gật nhiều lắm.

“Sở Lạc Duy?”

Kiều Vi Nhã vẫn còn đang ôm cánh tay của Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đang nhìn cố làm nũng với mình thì đột nhiên giọng nói của Bạch Phi bất ngờ vang lên.

Sở Lạc Duy khựng lại, tâm tình tốt đẹp biến mất chỉ trong nháy mắt.

Hai tháng trước Sở Lạc Duy vào hội học sinh, cũng đã hiểu được chuyện của hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm. Mặc dù không công khai chức vị khi tiến vào hội học sinh nhưng ai ai cũng biết đây là hội trường đang giữ mặt mũi cho hội phó, thế cho nên hiện tại danh tiếng của Bạch Phi ở trong trường cũng không tốt lắm.

Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên thấy Bạch Phi liền buông cánh tay của Sở Lạc Duy ra, sau đó thu dọn sách tham khảo xung quanh.

“Đàn chị có việc gì?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy rất lạnh nhạt, không nghe ra là vui hay giận.

“Là thế này, trước khi kỳ thi diễn ra, hội học sinh của chúng ta có tổ chức một đại hội, vấn đề là giám khảo lần này rất có thể cậu sẽ phải tới tham gia. Tôi vốn định chiều sẽ gọi điện cho cậu nhưng giờ gặp cậu ở đây rồi thì tôi nói luôn.” Bạch Phi đã không còn sự cao ngạo trước đây nữa nhưng câu này cũng không có gì hạ thấp bản thân mình cả.

“Biết rồi.” Nếu đã nhận nhiệm vụ của hội học sinh thì đương nhiên Sở Lạc Duy sẽ làm.

Kiều Vi Nhã thu dọn sách vở xong xuôi. Sở Lạc Duy bèn nắm lấy tay cô đứng dậy, nói: “Nếu đàn chị không có việc gì thì chúng tôi đi ăn đây, buổi chiều tối sẽ tới.”

Bạch Phi gật đầu, liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt liền nói: “ Sở Lạc Duy, đi họp hội học sinh không cần phải dẫn theo người thân đâu.”

Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn cô ta. Bạch Phi lập tức run lên không dám nói thêm gì nữa.

Sở Lạc Duy nắm tay Kiều Vị Nhã rời đi. Kiều Vị Nhã quay đầu nhìn đàn chị đang đứng trong gió lạnh liền chậc chậc hai tiếng, nói: “Cậu làm đàn em chẳng đúng luật tí nào, làm đàn chị sắp khóc rồi kìa.”

“Cô ta khóc thì liên quan gì đến tôi? Tôi rảnh lắm chắc?” Sở Lạc Duy nói rồi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của cô, sau đó đi vào quán ăn gần nhất.

Dạo gần đây có nhiều người cũng tới quán ăn để làm nơi tự học, cho nên chỗ ngồi tốt cũng không nhiều lắm, những vị trí gần cửa sổ có nhiều ánh nắng đều bị sách vở chiếm cứ, các bạn học đang miệt mài ôn tập.

Kiều Vị Nhã và Sở Lạc Duy vất vả lắm mới tìm được một vị trí. Kiểu Vi Nhã để Sở Lạc Duy ở lại trong chỗ ngồi còn cô thì chạy đi mua đồ ăn.

Sở Lạc Duy cảm thấy như vậy rất đương nhiên, cậu không thích xếp hàng.

Sau khi Sở Lạc Duy ngồi xuống lại tiếp tục giúp Kiều Vi Nhã đánh dấu trọng tâm

“Em không ăn cái này! Sao lần nào anh cũng không nhớ được thế hả?” Bên cạnh có một cô gái đang lớn tiếng quát mắng bạn trai của mình.

Cậu trai kia có chút tức giận nói: “Lần nào cũng bắt anh đi mua, mua về thì em lại nói không thích, rốt cuộc là em muốn cái gì?”

“Anh là con trai đó, chẳng lẽ không phải chuyện anh đi mua đồ ăn cho em là chuyện hiển nhiên sao? Bây giờ anh cáu giận như vậy là thế nào đây? Có phải muốn chia tay với em rồi đúng không?”

Cậu trai kia bất đắc dĩ nhìn cô gái đang muốn khóc liền vội vàng khuyên nhủ: “Không phải, không phải! Em muốn ăn cái gì thì nói, anh đi mua lại cho em!”

Con trai nên đi mua cơm?

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn ai đó đang kiễng chân vừa xếp hàng nhìn vào bên trong vừa giơ tiền bên kia. Nghĩ ngợi một hồi cậu liên quyết đoán đặt sách xuống, sau đó sải đôi chân thon dài của mình qua đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3261: Thánh học đoán nghề online rồi (9)
Kiều Vị Nhã mím môi nhìn món sườn chua ngọt bên trong. Đó là món mà cô thích nhất cho nên khi nhìn nó càng ngày càng vơi bớt đi, Kiều Vi Nhã thật sự lo lắng đến lượt mình sẽ hết mất.

“Này, sao cậu lại qua đây thế?” Kiều Vi Nhã vừa nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt vừa hỏi.

Sở Lạc Duy kéo cổ ra khỏi đám người rồi thế chỗ của cô, cậu nói: “Cậu qua bên kia giữ chỗ đi.”

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy như thể đang nhìn quái vật, chẳng phải cái tên này ghét nhất là việc xếp hàng sao? Lần nào ra ngoài không cố thì là Sở Vi xếp hàng, còn tên này chỉ biết ngồi vắt chân ngồi đó chờ ăn.

Hơn nữa rõ ràng lúc này Sở Lạc Duy đang nhíu mày do có quá nhiều người!

“Vậy cậu nhớ phải lấy sườn xào chua ngọt cho tôi đấy nhé.” Kiều Vị Nhã có chút không yên lòng nói lại một lần nữa. Bởi vì người xếp hàng phía sau còn rất nhiều, cô cũng ngại đứng đây cản trở người khác cho nên đành rời khỏi hàng người.

Kiều Vị Nhã rời đi xong cũng chẳng cần phải kiễng chân cũng có thể nhìn thấy cái người nào đó cao một mét tám mươi đứng nổi trội giữa đám người, thật là...

Thế quái nào lại có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà vậy!

Kiều Vi Nhã ôm trái tim ngóng trông sườn xào chua ngọt về chỗ ngồi, đến tận lúc cô ngồi xuống rồi mà đôi nam nữ kia vẫn còn đang nỗi vấn để hồi nãy.

Kiều Vị Nhã cầm sách giật giật khóe miệng, hóa ra là Sở Lạc Duy bị hai người này kích thích sao? Cho nên mới muốn qua đó xếp hàng mua đồ ăn cho cô?

Nếu đúng là thế thật thì có thấy hạnh phúc ghé!

Ha ha ha...

Kiều Vi Nhã thật sự không ngờ Sở Lạc Duy sẽ làm đến mức này. Dù sao thì tên này thực sự vô cùng chán ghét việc phải xếp hàng. Ngay cả khi đi siêu thị mua đồ, phía trước chỉ có ba người mà cậu còn lười không chịu xếp hàng, thế cho nên mới đi ra ngoài chờ trước.

Vậy mà hôm nay chính cậu lại xếp hàng vì cô.

Hóa ra Sở Lạc Duy thật sự đang thay đổi rồi, sự thay đổi mà cô có thể nhìn ra được.

Lúc Sở Lạc Duy bưng hai phần cơm trưa quay về chỗ ngồi thì sắc mặt đã cực kỳ xấu xí.

Kiều Vi Nhã cười híp mắt nhận lấy phần cơm của mình, nhưng khi cô thấy những đồ ăn trong khay thì khựng lại một chút, nói: “Sao cậu lại lấy ít cơm như thế, chẳng phải đây mới lấy có nửa phần thôi sao?”

Kiều Vi Nhã dứt lời, thế nhưng người trả lời cô không phải là Sở Lạc Duy với sắc mặt khó coi kia mà là một cô gái đúng lúc đi ngang qua: “Đây là do bạn trai của cậu đổi với tôi đấy. Đây là phần sườn xào chua ngọt cuối cùng rồi, nhưng mà nếu có thể được trao đổi một lần với nam thần tôi thì tôi cũng thấy hạnh phúc.”

Cô gái kia nói xong đã bị cậu trai đứng bên cạnh lối đi.

Kiều Vị Nhã: “...”

Sở Lạc Duy vì cô mà đi đổi cơm với người khác...

“Nhìn cái gì mà nhìn, cậu ăn cơm của cậu đi, về sau thì tự đi mà mua đấy!” Sở Lạc Duy hung hăng nói, sau đó cúi đầu ăn.

Thế nhưng lần này Kiểu Vi Nhã lại thấy hai tai cậu đỏ ửng lên. “Được!” Kiều Vi Nhã nhịn cười nói. Cô thật sự cảm thấy Sở Lạc Duy như này đáng yêu quá đi mất. Cậu vốn không thích nói chuyện với người khác nhưng lại vì một phần sườn xào chua ngọt mà có thể lên tiếng yêu cầu đổi cơm với người ta.

Sở Lạc Duy có thể vì cô mà làm đến bước này cũng đã đủ để cổ vui... là rất vui rồi.

Thì ra đây chính là cảm giác yêu.

Sở Lạc Duy hùng hùng hổ hổ ăn hết một bữa cơm trưa này. Dường như chỉ có cách làm như vậy cậu mới che giấu được sự bối rối của mình. Cậu ăn rất nhanh. Sau khi ăn xong thì yên lặng chờ Kiều Vi Nhã ăn. Thế nhưng khi Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, cậu lập tức quăng cho cô một ánh mắt lạnh lùng, khiến cô nghẹn lời!

Kiều Vi Nhã cũng nhanh chóng ăn cơm, cuối cùng chia một nửa số cơm cho Sở Lạc Duy, nói: “Tôi thật sự ăn không hết!” Kiều Vị Nhã nói xong lại sợ cậu sẽ phản bác lại mình hoặc là bắt cổ ngậm miệng cho nên lại cái rụp xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3262: Thánh học đoán nghề online rồi (10)
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cơm trong khay của mình, khẽ híp hai mắt lại.

Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, nói: “Tôi để ở chỗ cậu thôi, lát đi đổ.”

“Người dân châu Phi đang nhìn cậu đấy!” Sở Lạc Duy nói rồi cầm đũa lên, ăn hết chỗ cơm Kiều Vi Nhã vừa chia cho.

Lần này thì Kiều Vị Nhã thật sự trợn mắt há mồm. Làm sao Sở Lạc Duy lại có thể ăn đồ mà cô đã ăn chứ, lại còn là đồ ăn?

“Lãng phí đồ ăn sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Sở Lạc Duy dọa, muốn cô mau mau ăn hết cơm của mình.

Kiều Vị Nhã thật sự thấy cảm động, lại cảm thấy nếu sụt sùi trước mặt người này thật quá mất mặt cho nên chỉ lí nhí một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

“Anh nhìn bạn trai người ta rồi lại nhìn mình đi! Thảo nào người ta là nam thần còn anh chỉ là gà què!” Cô gái nào đó nói rồi đập bàn rời đi.

Cậu trai kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Kiều Vi Nhã không thể tin nổi mà nhìn qua bên đó, rồi lại nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Cậu khiến người ta cãi nhau đến mức đòi chia tay rồi kìa.”

“Sớm muộn gì cũng chia tay thôi, cô gái kia quá là quá quắt.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, đã không làm được cái gì

mà còn đòi hỏi quá nhiều, cậu nói không muốn đi mua cơm thì Kiều Vị Nhã sẽ lập tức tốt tính nói được. Nhưng cô gái kia thì sao, người ta đã mua đồ ăn cho rồi mà còn đòi hỏi này nọ, nóng nảy như thế là sao.

Cho nên cô gái như vậy, đáng đời không có ai yêu.

Quả nhiên vẫn là cô gái của cậu đáng yêu hơn.

Kiều Vị Nhã giật giật khóe miệng. Sau khi ăn xong liền thu dọn khay cơm: “Ha ha ha, cậu hai lấy cơm vất vả rồi, lần sau cứ để tôi làm việc này đi, để tôi làm!”

Bàn tay của Sở Lạc Duy khựng lại giữa không trung. Cậu nhìn cô gái đang cầm khay cơm chạy về chỗ để. Quả nhiên đây mới là cô gái mà cậu yêu.

Hai người rời khỏi nhà ăn vẫn chưa tới một giờ. Thời gian họp buổi chiều là hai giờ cho nên Sở Lạc Duy dẫn luôn Kiều Vi Nhã đến hội học sinh. Chỗ kia có hệ thống sưởi, cậu cũng tiện thể giúp cô đánh dấu hết toàn bộ trọng tâm ôn tập.

Kiều Vi Nhã rời khỏi nhà ăn vẫn khoác cổ Sở Lạc Duy, cười cười.

Sở Lạc Duy nhíu mày, hỏi: “Động kinh à?”

Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt, đúng là không nên trông mong vào việc tên này sẽ nói được gì đó dễ nghe.

“Cậu vừa mới ăn cơm thừa của tôi đấy, có phải là cậu thương tôi, không nỡ để tôi xuống mười tám tầng địa ngục không?” Mặc dù bạn trai của cô sẽ không nói mấy câu lãng mạng, nhưng điều đó đầu trở ngại tới việc cổ tự suy diễn chứ.

Sở Lạc Duy nghe cô nói vậy chỉ quẳng cho cô một ánh mắt “mơ đẹp quá ha”, sau đó nói: “Chỉ là tôi không muốn mình phải đi đến đó thôi!”

Sở Lạc Duy nói rồi nhanh chóng bước đi.

Kiều Vị Nhã khựng lại nhìn ai đó đang đi về phía trước, ý nói bóng gió là: Cho dù chết rồi thì cậu vẫn muốn đi cùng với cô sao? Kể cả cô thật sự phải xuống mười tám tầng địa ngục đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ đi với cô à?

Lòng cô bỗng không ngừng dâng trào cảm động.

Trên thế giới này, câu nói êm tai nhất không phải là anh yêu em, đó là câu dù cho có phải xuống đến mười tám tầng địa ngục anh vẫn đi cùng em trên con đường đó, cùng sống, cùng chết, cho dù chỉ còn là hồn phách cũng không thể khiến chúng ta chia lìa.

Sở Lạc Duy bước mấy bước lại phát hiện ai kia đằng sau không theo kịp. Cậu nhịn không được phải quay đầu liền thấy cô vẫn tần ngần đứng đó nhìn mình: “Làm sao thế? Không đi đi còn nhìn cái gì?”

Sở Lạc Duy lên tiếng gọi.

Kiều Vi Nhã vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Duy. Khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy bước chân, một người cảm động còn một người đang không hiểu ra sao.

Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, dường như không có thứ gì có thể xen vào giữa hai người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3263: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (1)
Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp cứ thế chiếu rọi vào hai người họ.

Lúc Sở Lạc Duy đang muốn hé miệng nói gì đó thì thấy người đối diện bất ngờ chạy tới, sau đó nhào vào ôm chầm lấy cậu.

Sở Lạc Duy khựng lại, một tay cầm sách tham khảo một tay còn lại ôm lấy Kiều Vị Nhã.

Trên đường đi thi thoảng có vài người ăn cơm xong đi ra, vừa vặn thấy hai người họ đang ôm nhau, nhất là khi cậu trai trong hai người đó lại là nam thần của trường.

Từ trước đến nay Sở Lạc Duy đều không phải là người để ý đến ánh mắt của người khác. Một Kiều Vi Nhã chưa bao giờ chủ động ôm cậu ở chốn đông người thế mà hôm nay lại chủ động nhào vào cậu, điều này khiến Sở Lạc Duy cảm thấy rất kỳ lạ.

“Làm sao vậy?” Sở Lạc Duy ngoài miệng nói vậy nhưng không hề đẩy cô ra, hơn nữa giọng nói còn trở nên dịu dàng hơn một chút.

Kiều Vi Nhã lắc lắc đầu, chỉ một mực ôm chặt lấy cổ của Sở Lạc Duy.

“Bánh Bao Rau! Cậu phải yêu tôi cả đời nhé!” Bởi vì khi bản thân Kiều Vị Nhã đã xác định được trái tim của mình thì cả đời này sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, vì thế cô cũng không cho phép Sở Lạc Duy thay lòng.

Sở Lạc Duy nhướng mi, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô: “Có một chút đồ ăn như vậy mà đã khiến cậu cảm động đến thế rồi sao?”

“Đúng thế, đúng thế! Cậu thật là lợi hại!” Kiều Vi Nhã nói rồi cuối cùng cũng thả người ra: “Nhưng rõ ràng là vì muốn cậu gạch ra trọng tâm ôn tập cho tôi đấy!”

Sở Lạc Duy vốn đang định xoa đầu cô khen một câu ngoan quá, thế nhưng vừa nghe cô nói vậy liền dứt khoát đẩy đầu cô ra, sau đó xoay người bỏ đi.

“Này này, cậu chờ tôi một chút!” Kiều Vi Nhã cười lớn tiếng đuổi theo, muốn túm lấy tay của Sở Lạc Duy nhưng lại bị cậu tránh đi. Kiều Vi Nhã vẫn không từ bỏ ý định. Sở Lạc Duy dứt khoát tăng nhanh tốc độ.

“Này...!” Kiều Vi Nhã đuổi theo. Sở Lạc Duy vẫn đi tiếp: “Ui chao...!” Kiều Vị Nhã đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngồi thụp xuống, ôm lấy chân của mình.

Sở Lạc Duy quay lại, nheo mắt nhìn Kiều Vi Nhã: “Đừng có giả vờ giả vịt, cậu dùng cái trò này từ nhỏ đến lớn rồi!”

“Ông bác nhà cậu ấy Sở Lạc Duy!!!” Kiểu Vi Nhã vừa nói vừa ngồi bệt xuống mặt đất, rồi cúi đầu nhìn chân của mình. Bên dưới đôi giày thể thao của cô có mảnh thủy tinh đang phản quang sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sở Lạc Duy trông thấy thì lập tức lao tới, ném sách đi, ngồi xổm xuống, một chân quỳ dưới đất nâng chân của Kiều Vi Nhã lên rồi nhẹ nhàng rút mảnh thủy tinh ra: “Cởi giày ra để tôi xem thế nào, có bị rách da không?”

Kiều Vị Nhã không những không cởi giày mà còn vươn người ôm lấy cổ của cậu: “Không sao cả, chỉ đau có chút chút thôi, không bị cắm vào chân đầu, cậu không chạy nữa à?”

Dáng vẻ tươi cười của Kiều Vi Nhã trông cứ như một con mèo ăn trộm được cá vậy.

Sở Lạc Duy: “...”

Quả nhiên có mỗi một cách dùng suốt bao nhiêu năm như vậy mà vẫn bị mắc lừa.

Sở Lạc Duy dứt khoát bó sách vở lên người Kiều Vị Nhã rồi bế bổng cố lên.

“Này...” Kiều Vi Nhã khựng lại một chút rồi vội vàng ôm chặt lấy Sở Lạc Duy, chỉ sợ tên này đột nhiên quăng mình xuống: “Cậu làm cái gì thế hả, có biết bao nhiêu người đang nhìn không hả?”

Sở Lạc Duy nhướng mày: “Chẳng phải cậu bị trặc chân sao? Cậu còn đi được nữa à?”

Kiểu Vị Nhã nhìn bộ dạng tỏ vẻ “Đương nhiên là vì muốn tốt cho cậu” của Sở Lạc Duy, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào, nhưng mà cô đâu thể làm được.

Dù sao ở đây không có cái lỗ nào, chỉ có lồng ngực của cậu thôi.

“Cậu mà không thả tôi xuống tôi sẽ hô lên sàm sỡ đó!” Kiều Vi Nhã uy hiếp.

“Cậu sàm sỡ tôi à?” Sở Lạc Duy nhướng mày hỏi. Kiều Vi Nhã nghĩ cái thế giới chỉ biết nhìn mặt này thật quá khốn nạn!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3264: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (2)
Sở Lạc Duy vui vẻ ôm Kiều Vi Nhã đi đến hội học sinh. Lúc đi ngang qua dì lao công, Kiều Vi Nhã còn nhắc nhở bà rằng bên kia có thủy tinh, bảo dì ấy qua đó dọn một chút.

“Mấy người trẻ tuổi bây giờ mạnh bạo thật, trong sân trường mà cũng dám ôm ấp nhau như vậy!” Dù lao công vừa cúi đầu đi vừa nói.

Kiều Vị Nhã: “...”

Sở Lạc Duy nhíu mày, cúi đầu nhìn Kiều Vi Nhã. Lúc này Kiều Vi Nhã đã chẳng muốn xuống nữa rồi, đằng nào người mất mặt cũng đâu phải chỉ có một mình có, người không thích chuyện mất mặt phải là cậu mới đúng.

Làm sao Sở Lạc Duy lại không hiểu suy nghĩ của Kiều Vị Nhã cho được, thế nên cậu chỉ bật cười một tiếng sau đó tiếp tục bế cô đi về phía trước.

Số lần cậu mất mặt vì cô gái này còn ít sao? Có gì mà phải ngại?

Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã đến hội học sinh. Lúc này tất cả mọi người đều đi ăn cơm chưa về, hoặc là đã ăn cơm xong rồi về ký túc xá nghỉ ngơi. Hai người họ không ở ký túc xá nên chỉ có thể tới đây chờ.

Sở Lạc Duy đặt Kiều Vị Nhã xuống rồi cởi giầy của cô, kiểm tra xem một chút, sau khi xác định chắc chắn lòng bàn chân của cô thật sự không bị làm sao thì mới yên tâm đi lại giày cho cô.

“Ui chao...” Đúng lúc này hội trưởng hội học sinh trùng hợp bước vào, vừa thấy hai người họ liền vội vàng xoay người: “À ừm, tôi tới không đúng lúc à?”

Kiều Vị Nhã: “...”

Chỉ là đi giày thôi mà, Hội trưởng này kích động cái gì thế hả?

Sở Lạc Duy tiếp tục bình tĩnh cột chắc dây giày cho cô rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng là không đúng lúc, ra cửa rẽ phải, đừng bao giờ bước chân vào nữa.”

Hội trưởng cười mắng một tiếng rồi quay người lại nhìn bọn họ: “Sao hai người tới đây sớm thế? Em dâu lấy thân phận người nhà tới dự họp đấy hả?”

Một tiếng “em dầu” này khiến Sở Lạc Duy rất hài lòng, tuy rằng vị hội trưởng này cũng vô tình chiếm được chút lợi ích.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt nhìn hội trưởng rồi chợt cười cười hỏi: “Thế có được không ạ? Chị Bạch Phi nói người nhà không được tới, lát nữa chắc em phải ra ngoài chờ mọi người nhỉ.”

Hội trưởng vẫn tỉnh bơ, sau đó mở miệng nói: “Làm gì có chuyện đó, bọn anh vô cùng hoan nghênh người nhà tới giám sát công việc mà, hoan nghênh lắm, nhiệt liệt hoan nghênh luôn.”

Kiều Vị Nhã híp mắt cười hì hì, trông giống hệt một con cáo nhỏ.

Mà Bạch Phi đúng lúc bước vào liền nghe được một câu này, khuôn mặt của cô ta lập tức biến thành màu đen sì.

Sở Lạc Duy vẫn hờ hững như cũ, cậu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc Bạch Phi vào đây.

Bạch Phi bước vào, thấy Kiều Vi Nhã ngồi đó cùng Sở Lạc Duy và Hội trường đang đứng, trong lòng cô ta càng cảm thấy bất mãn hơn. Lần này cô ta không nói thẳng ra mà giải thích cho bản thân mình: “Chắc em hiểu nhầm ý của tôi rồi, lần này chúng tôi họp về chuyện làm giám khảo, em là thí sinh mà tham dự thật tình không tốt lắm, chứ tôi không có ý là không cho em tới đây.”

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, hoàn toàn không có chút cảm giác bị người ta chụp mũ. Cổ chỉ chớp chớp mắt nhìn Bạch Phi: “Ý của chị là đám sinh viên chúng em không có quyền được biết nhưng điều lệ giám thị của hội học sinh các chị a?”

Kiều Vị Nhã mạnh mẽ lật ngược tình thế khiến Hội trưởng cũng phải sửng sốt, vội vàng hòa giải: “Tất nhiên là không phải rồi, hội học sinh làm gì cũng đều công khai và công bằng, cổng lớn bất cứ lúc nào cũng được mở ra

chào đón mọi người đến kiểm tra mà!”

Kiều Vi Nhã hơi hơi nhún vai, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy:“Tôi về nhà trước đây.”

Ngay khi Kiều Vi Nhã đứng dậy, Sở Lạc Duy liền nắm chặt lấy tay của cô rồi nhìn về phía Hội trưởng: “Bạn gái của tôi học năm nhất, năm nay đừng để tôi làm giám khảo thi dành cho năm nhất là được, tránh để tôi bị nghi ngờ giúp đỡ thí sinh.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo tay Kiều Vị Nhã bỏ đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3265: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (3)
Sau khi Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã rời đi, Hội trưởng nhìn về phía Bạch Phi, nói: “Cậu làm cái gì vậy? Cả cái trường này có ai mà không biết Kiều Vị Nhã chính là bảo bối trong tay Sở Lạc Duy. Người khác muốn

liếc mắt nhìn một cái cũng không được mà cậu còn trêu trọc vào Kiều Vị Nhã, như vậy Sở Lạc Duy có thể không tức giận với cậu được sao?”

Bạch Phi không phục nói: “Cô gái kia thì có cái quái gì chứ, lần nào đi học cũng chỉ biết ngủ, tôi đã bắt gặp nhiều lần rồi.”

“Cậu bắt được thì có thể nói cái gì chứ hả? Cô ấy có ngủ thì Sở Lạc Duy vẫn che chở cô ấy thôi, cậu dám trừ điểm của cô ấy không hả?” Hội trưởng bực bội nói: “Có có biết hiện tại có bao nhiêu người gia nhập hội học sinh là vì Sở Lạc Duy không? Chỉ nửa năm nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, cậu đừng có đi chọc giận Kiều Vi Nhã nữa.”

“Cô ta có cái gì chứ, chẳng phải chỉ là đầu thai vào chỗ tốt thôi à?”

“Đầu thai vào chỗ tốt cũng là một loại tài năng đó! Cậu có bản lĩnh thì cũng tìm một người mẹ là quân nhân cao cấp còn ba là Ảnh đế đi” Hội trưởng lên tiếng nói: “Bạch Phi, bây giờ cậu thử nhìn sắc mặt của cậu đi, hai chữ ghen tị viết rõ rành rành kia kìa! Tự biết mình đi! Sở Lạc Duy mới có mười tám tuổi còn cậu đã hai mươi mấy rồi đấy!”

“Cậu nói cái gì đấy hả Vương Hướng?” Bạch Phi đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Tôi có ý gì thì tự cậu biết rõ, có biết bao nhiêu sinh viên lấy thân phận người thân đến mà vì sao cậu lại chỉ nhằm vào một mình Kiều Vị Nhã? Không phải chỉ mình tôi biết đâu, tất cả mọi người đều biết rõ cả. Cậu đừng coi tất cả mọi người là đồ ngu nữa đi!”

Kiều Vị Nhã kéo Sở Lạc Duy đang bất mãn không muốn nghe lén ráng ở lại nghe nốt vài câu rồi mới kéo Sở Lạc Duy rời đi.

“Hội trưởng của các cậu cũng hiểu chuyện quá nhỉ.” Mặc dù Kiểu Vi Nhã không có hảo cảm gì với Bạch Phi kia, thế nhưng vị Hội trưởng hội học sinh này cũng không tệ lắm.

“Nếu không cậu nghĩ anh ta leo đến cái vị trí này kiểu gì. Người có xuất thân là Hội trưởng hội học sinh của Đại học Q này ra trường là đã có vài công ty nhận làm thực tập rồi, đây là một cách hay để có một khởi điểm tốt đấy.” Sở Lạc Duy cũng coi như là có chút công nhận vị Hội trưởng này. Dù sao hội học sinh lớn như vậy mà anh ta có thể quản lý được chứng tỏ bản thân cũng có năng lực.

“Nhưng mà Bạch Phi kia nghĩ cái gì vậy? Trâu già gặm cỏ non? Không tự nhìn vào gương xem mình già đến thế nào à, gọi chị ta là cô cũng thấy không lệch chút nào ấy?” Kiều Vi Nhã hung hăng nói.

Sở Lạc Duy: “Cô ta không vừa đâu.”

Kiều Vi Nhã hừ hừ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Sắp kết thúc diễn tập quân sự rồi! Bao giờ thì bọn họ mới về nhỉ?”

Cảm giác như cả một thế kỷ rồi không gặp nhau rồi ấy, haizzz...

Ngày thứ mười bảy của đợt diễn tập, tiếng súng cuối cùng nổ ra vang dội kết thúc đợt diễn tập lần này, thế nhưng kết quả có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Sở Lạc Nhất vừa nhận được kết quả thì trong lòng lập tức muốn đi đập nổi.

Chỉ huy của quân Xanh bị Sở Lạc Ninh đánh gục vào lúc mười giờ mười lăm phút hai mươi bảy giây sáng.

Chỉ huy của quân Đỏ vào hồi mười giờ mười lăm phút hai mươi sáu giây đồng quy vu tận với Sở Húc Ninh của quân Xanh.

Trước sau chênh lệch một giây, ai là người thắng?

Theo lý mà nói thì quân Xanh thắng.

Nhưng mà quân Xanh cũng tổn thất cả Phó chỉ huy, cũng có nghĩa là cả Tổng chỉ huy lẫn Phó chỉ huy của quân Xanh đều ngỏm sạch, còn quân Đỏ chỉ có một chỉ huy đã hy sinh.

Vậy thì xét trên thực lực thì người thắng là quần Đỏ. Mà điều càng khiến cho mọi người cảm thấy vi diệu đó là, Sở Húc Ninh và Sư Hạ Dương đồng quy vu tận nhưng quan hệ giữa hai người này lại là bố vợ và con rể.

Thế cho nên tất cả mọi chuyện đều tụ lại vào một người, chính là Sư Niệm.

Ở tổng bộ chỉ huy, hai giờ sau khi kết thúc diễn tập, lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc để ai về nhà nấy thì tin tức được truyền tới, nói thắng lợi lần này thuộc về quân Xanh.

Lúc này Sở Húc Ninh đang thu dọn đồ đạc của mình, Sư Niệm ngồi trên giường vẫn một mực cúi đầu.

Bầu không khí có chút khó xử.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3266: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (4)
“Vì sao lại phải đồng quy vu tận?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác bất an.

Sở Húc Ninh thu dọn mấy thứ xong xuôi rồi quay sang nhìn Sự Niệm đang ngồi bên mép giường. Anh đi qua, ngồi xuống nắm lấy tay của cô: “Chuyện này với em...”

“Lão Sở, bên trên gọi anh qua đó một chuyến kìa.” Cố Tử Thành dựa vào cửa nói.

Sở Húc Ninh đứng dậy, vỗ vỗ tay của Sư Niệm: “Không có việc gì đâu, anh sẽ về ngay.”

“Anh không về được đầu, bên trên nói yêu cầu anh đến thẳng quân bộ đấy.” Cố Tử Thành nói với sắc mặt cực kỳ khó coi, sau đó đứng thẳng người dậy rồi rời đi.

Sở Lạc Nhất đi theo bên cạnh Cố Tử Thành, cô nói: “Làm sao mà sắc mặt của anh khó coi quá vậy?”

“Lúc đó trong lều chỉ có hai người bọn họ. Anh nghi ngờ tại sao hai người lại đồng quy vu tận? Em thử nói xem, Sư Hạ Dương với Sở Húc Ninh thì em đứng về phía ai?” Cố Tử Thành hỏi.

“Đương nhiên là anh Húc Ninh rồi! Anh ấy còn trẻ mà.”

“Nhưng em phải biết rằng trừ ba của em ra thì không một ai có kỹ thuật bắn súng hơn Sự Hạ Dương được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

“Vậy chẳng phải ý của bọn anh là không thể có chuyện đồng quy vu tận sao?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi: “Tại sao em không biết còn có cách nói này nhỉ?”

Cố Tử Thành đi đến một chỗ vắng vẻ rồi quăng tay lên cổ cổ, nói: “Không có cách nói này, chuyện có thể đồng quy vụ tận thì em không hiểu được đâu.” Cố Tử Thành nói rồi khẽ quay đầu nhìn lều của Sở Húc Ninh, sau đó tiếp tục kéo Sở Lạc Nhất đi đến chỗ vắng vẻ hơn.

“Làm gì thế? Muốn giết người diệt khẩu hả?” Sở Lạc Nhất bám vào Cố Tử Thành nói.

Đến một nơi hoàn toàn không có bất cứ người nào, Cố Tử Thành đột nhiên mạnh mẽ hôn lên đôi môi của cô: “Giết người diệt khẩu làm gì, anh đây tìm được vợ dễ lắm sao?”

“Dễ thế còn gì, trả lời một câu hỏi là đã nhặt được rồi.”

“Cũng đúng.” Cố Tử Thành nói rồi lại bị Sở Lạc Nhất đánh cho một cái. Cố Tử Thành nắm lấy tay cố, kéo cổ ngồi xuống thảm cỏ: “Việc này đúng là khó nói, kết thúc diễn tập rồi nhưng chuyện nhà của người ta vẫn chưa xử lý xong đâu.”

“Ý của anh là chú Sự gọi anh Húc Ninh đi sao? Thế thì tại sao không nói cho chị Niệm Niệm biết?” Sở Lạc Nhất khó hiểu hỏi.

“Việc này anh làm sao mà biết được?” Cố Tử Thành nói rồi ôm Sở Lạc Nhất ngả vào bả vai của mình: “Bây giờ diễn tập quân sự đã kết thúc rồi, có thể coi là thời gian cá nhân, đương nhiên bọn họ có thể xử lý chút việc tư kia.”

Trái tim nhỏ bé của Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng có thể yên tâm, vừa rồi thật sự hù chết cô rồi đấy!

“Mau mau xử lý việc của anh đi, trước năm mới có thể đến Rome giải quyết vấn đề ở đó được không? Không thể như vậy là tốt nhất.” Cố Tử Thanh nói thật những suy nghĩ của mình, không thể là tốt nhất, thực sự là tốt nhất!

Sở Lạc Nhất: “...”

“Suy nghĩ của anh thì tốt đấy nhưng mà chắc chắn không thể thành hiện thực được đâu!” Sở Lạc Nhất đưa tay vỗ vỗ bả vai của Cố Tử Thành: “Bây giờ em về còn phải xử lý chuyện vẽ tranh nữa. Thôi thì anh cứ về nhà thăm ba mẹ của anh đi. Em cảm thấy chắc chắn Dương Giai còn muốn gây chuyện nữa đấy.”

“Cô ta gây sự đã có lão Sở canh chừng rồi, không có gì đáng lo cả.” Cố Tử Thành nhàn nhạt nói: “Hơn nữa ba anh còn ước gì anh đừng quay về ấy chứ. Anh với em cùng đi giải quyết chuyện tranh vẽ đi, ít nhất cũng có thể cho em chút ý kiến.”

“Đứa bé lớn lên bằng thức ăn cho chó thật đáng thương!” “Mọe, cái hồi anh năm tuổi suýt nữa thì ông già nhà anh đã bị anh ép phải ly hôn đấy. Nếu không phải do anh giơ cao đánh khẽ chắc bây giờ ông ấy đã mất có vợ rồi!” Cố Tử Thành bật cười, con cái nhà người ta nói được một câu hoàn chỉnh đầu tiên có lẽ sẽ là: Con yêu ba mẹ.

Còn câu nói đầu tiên của anh chính là: Ba ký đơn ly hôn đi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3267: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (5)
Sở Lạc Nhất bày tỏ bản thân cô rất có hứng thú với ba mẹ của Cố Tử Thành, nhưng mà...

Cố Tử Thành dứt khoát chặt đứt suy nghĩ này của cô, anh nói thẳng: “Em cứ biết ba chồng tương lai của em có bệnh là được, hơn nữa cái loại bệnh này cũng khá là nghiêm trọng đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Lần đầu tiên cô thấy có người nào nói ba mình có bệnh một cách đương nhiên như vậy.

Cố Tử Thành lại bày tỏ mình rất vô tội, anh chỉ nói thật thôi. Trong nhà anh ai chả biết ba của anh có bệnh chứ, hơn nữa là thật sự có bệnh đó, không phải cái loại bệnh tâm thần có vấn đề về thần kinh đầu.

“Vậy còn anh thì sao? Anh không bị di truyền à?” Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt nhìn Cố Tử Thành.

Cố Tử Thành khựng lại một chút, sau đó dùng một ngón tay ấn đầu Sở Lạc Nhất: “Em đó, chỉ có biết lươn lẹo thôi! Em thử nói xem, em cảm thấy người đàn ông của em là người có bệnh sao?”

Sở Lạc Nhất cười hì hì, cái này thì ai mà biết được, nhỡ đầu anh lại giấu bệnh thì sao?

Hai người ngồi bên ngoài một lát, đoàn quân phía sau đã bắt đầu khởi hành.

Sở Lạc Nhất đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất bám trên người mình rồi nói: “Em đi đây.”

“Quay lại, đi đâu?” Cố Tử Thành đưa tay kéo cổ lại.

“Đương nhiên là về nhà rồi, em muốn theo đội quân y về.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên. Lúc cổ tới đây là đi cùng với đội quân y cho nên hiện tại phải theo đội quân y về chứ sao.

“Cái gì mà theo đội quân y chứ hả, em ngồi xe của anh là được rồi, ở đâu ra mấy chuyện phiền toái như vậy.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng lên: “Không sợ thấy người kia sẽ đau mắt sao.”

Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh rồi nói: “Người kia nào cơ?”

Bộ dạng mặt dày của Sở Lạc Nhất khiến Cố Tử Thành trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô đi về: “Việc của Châu Thiên Thiên bên phía bệnh viện còn định ỉm đi, anh còn đang khó chịu đây này. Mặc kệ là do cô ta vô tình hay cố ý, khi cô ta đã làm ra hành động như vậy chính là đang hãm hại đồng đội của mình.” Thanh ấm Cố Tỉ Thành trầm xuống, không giống như đang nói đùa mà thật sự muốn xử phạt Chầu Thiên Thiên.

Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nói: “Thế tại sao còn phải để cô ta quay về?”

“Cái đó anh cũng không quyết định được. Lúc đó diễn tập bận rộn nên không rảnh đối phó với quân y, lần này về rồi sẽ xử lý.” Cố Tử Thành nói rồi nhìn Sở Lạc Nhất đang cười thầm: “Không phải chứ cô nương, em đang cười cái gì vậy?”

“Em vui không được cười chắc?” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tử Thành, nói: “Anh không biết đâu, mấy ngày hôm nay em sắp nghẹn chết rồi. Em còn tưởng rằng cô ta cứ như vậy là thoát cho nên em chẳng thấy phục chút nào.”

Cố Tử Thành giả bộ hét lên một tiếng: “Em mà có thể nhịn được cơ á, mặt trời mọc đằng Tây rồi, chắc em không động tay động chân gì đấy chứ?

“Em thì làm được cái gì? Em là bé ngoan đấy nhé!” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm. Lúc hai người đi tới gần quân đoàn thì một chiếc Land Rover đỗ lại bên cạnh họ.

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt nhìn cửa kính xe trượt xuống.

Sở Lạc Ninh tháo kính râm xuống, nói: “Mọi thứ cũng ổn rồi, em mau mau thu dọn đồ của mình đi, anh đưa em về nhà.”

Cố Tử Thanh: “...”

Anh vợ! Rõ ràng là cậu cố ý!

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh Cả tới đúng lúc quá, rõ ràng là có tính toán trước. Sở Lạc Ninh mỉm cười nhìn Cố Tử Thành, ý nói là tôi tới đón em gái của tôi, việc này hoàn toàn chẳng có gì là sai trái cả!

Cố Tử Thành dừng một chút, nói: “Nhất Nhất vẫn còn vài việc còn chưa làm xong, cho nên...”

“Chuyện tranh vẽ chứ gì, cái đó là cái mà quân khu bên kia muốn, không cần phải về bên chỗ các anh. Tôi đưa em ấy về thành phố A cũng giống như vậy thôi! Quan trọng là ba tôi nhớ con gái rượu của mình lắm rồi. À, quên mất, chúc mừng các anh chiến thắng trong đợt diễn tập lần này nhé!” Sở Lạc Ninh vẫn tỏ ra lịch thiệp như trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3268: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (6)
Cô Ti Thành: “...”

Ông anh vợ chết tiệt này chắc chắn là cố ý, hơn nữa từng ánh mắt của Sở Lạc Ninh đều nói rõ cho Cố Tỉ Thành biết rằng ông đây đang có ý đấy, anh có thể làm gì tôi nào?

Sở Lạc Nhất bĩu môi rồi đi lấy dụng cụ vẽ tranh của mình, sau đó nhìn Sở Lạc Ninh xuống xe nhận lấy đồ đạc của cô bỏ vào phía sau xe: “Em đi gọi Niệm Niệm tới đây, chúng ta về cùng luôn.”

“Hừ...” Sở Lạc Nhất đáp lời rồi chạy về phía sau.

Cố Tử Thành hơi híp mắt lại: “Anh vợ có lời muốn nói hả?”

Sở Lạc Ninh để đồ lên xe xong, đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn Cố Tử Thành: “Anh đừng gọi tiếng anh vợ sớm như vậy, đăng ký kết hôn rồi vẫn có thể ly dị đấy! Hơn nữa nhà chúng tôi chưa có ai thừa nhận anh làm em rể đầu. Đương nhiên xét cái vẻ ngoài cũng ra hồn người của anh thì chắc chắn mẹ tôi sẽ đồng ý. Nhưng mà anh cứ yên tâm đi, ở nhà tôi mẹ tôi chưa bao giờ có quyền quyết định, bởi vì bọn tôi đều không dám để cao mắt nhìn của bà áy.”

Cố Tử Thành: “...”

Người anh vợ này rõ ràng đang trách tội anh đây mà.

“Nhất định tôi sẽ đưa ra một lời giải thích về chuyện kia.” Cố Tử Thành trầm giọng nói.

Sở Lạc Ninh bước tới bên cạnh rồi nhìn chằm chằm Cố Tử Thành: “Trước khi diễn tập tôi không nói với anh chuyện này thế nhưng nó không có nghĩa là chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua! Mặc kệ Nhất Nhất có cái gì bảo vệ thì từ nhỏ đến lớn nhà tôi đều không để con bé bị bất cứ một tổn thương nào. Nhưng cô gái kia lại vì anh mà làm như vậy! Cổ Tỉ Thành! Nếu như chuyện này anh giải quyết không tốt thì đừng nói nhà chúng tôi, ngay cả mẹ tôi cũng khó mà cho anh qua cửa đấy!” Lúc này Sở Lạc Ninh nói vô cùng nghiêm túc: “Mấy thứ như nợ đào hoa mà để làm liên lụy tới con gái thì anh cũng kém cỏi thật!”

Cố Tử Thành siết chặt nắm tay của mình, nheo mắt nhìn Sở Lạc Ninh.

“Chuyện con hổ kia không thuộc quyền hạn quản lý của tôi, thế nhưng lý do vì sao nó đột nhiên tấn công thì có lẽ cả tôi và anh đều rõ! Việc anh chạy đến đúng lúc chỉ có thể khiến sự việc không đến mức không thể vãn hồi. Liệu anh có cách nào cam đoan rằng lần nào anh cũng có thể chạy tới kịp lúc hay không? Nếu như lúc đó anh không chạy tới kịp, Đậu Nghiền phải xuất hiện thì ai mà biết được Châu Thiên Thiên sẽ lợi dụng Đậu Nghiền làm cái gì? Nếu như anh thực sự không giải quyết được chuyện đó, vậy thì...” Sở Lạc Ninh chưa nói hết câu đã thấy Sở Lạc Nhất và Sư Niệm đi tới, cho nên anh không nói tiếp nữa.

Đồng thời Sở Lạc Ninh cũng biết Cố Tử Thành hiểu rõ những gì anh còn chưa nói ra cho nên không nhất thiết phải nói rõ ràng tất cả.

Sở Lạc Nhất kéo Sư Niệm đang rầu rĩ không vui qua đây liền cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm. Cô không nhịn được quay đầu nhìn Cố Tử Thành rồi lại nhìn Sở Lạc Ninh: “Hai người đang nói cái gì thế?”

Sở Lạc Ninh hơi nhún nhún vai, tỏ vẻ mình là một ông anh tốt: “Không có chuyện gì, tán dóc với Đoàn trưởng Cổ một chút thôi ấy mà.”

Cố Tử Thành nhìn người anh vợ nhỏ hơn mình tròn sáu tuổi này. Lúc anh đi học, Sở Lạc Ninh vẫn chưa sinh ra đầu, thế nhưng chính người này lại có được sự khí phách mà ngay cả bản thân Cố Tử Thành cũng không thể xem nhę.

Quả nhiên là con trai của sự phụ.

Cố Tử Thành xoa đầu Sở Lạc Nhất một cái: “Không có chuyện gì, anh vừa mới nói mấy chuyện sau này với anh vợ. Mấy ngày nữa anh sẽ tới thành phố A tìm em.”

Cố Tử Thành vẫn dùng danh xưng anh VỢ.

Sắc mặt của Sở Lạc Ninh thoáng đờ ra, sau đó mới nói: “Đúng là như vậy.”

Sở Lạc Nhất đương nhiên sẽ không tin lời của bọn họ, nhưng mà hai người này miệng người này còn chặt hơn miệng người kia, chắc chắn cô không hỏi được cái gì.

Cố Tử Thành nhìn Sở Lạc Nhất lên xe, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới xoay người trở về.

“Một thằng nhóc hai mươi tuổi mà có thể xử gọn được cậu à?” Tần Thiếu Bạch đứng đằng sau chậc chậc lưỡi nói.

Cố Tử Thành hừ một tiếng: “Cái loại người không có vợ như anh làm sao mà biết được anh vợ là sự tồn tại kinh khủng đến thế nào chứ.”

“Tôi nói này, cậu đang khoe mẽ cái gì thế hả?” Tần Thiếu Bạch bất mãn. Thằng nhóc này khoe khoang trắng trợn quá rồi đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,534
Điểm
113
Chương 3269: Lời cầu hôn của Sở Húc Ninh (7)
“Nhất là khi...” lúc Cố Tử Thành bước qua Tần Thiếu Bạch thì dừng lại một chút, sau đó nói: “Người

anh vợ đó còn cuồng em gái!” Cố Tử Thành nói rồi vỗ vỗ vai Tần Thiếu Bạch: “Tuy rằng Sư Niệm không có anh chị em gì, thế nhưng cô ấy không phải là của anh!”

Cố Tử Thành nói xong liền sung sướng bỏ đi.

Dù sao vừa mới bị đả kích rồi lại đi đả kích người khác thì cảm giác vẫn đã lắm.

Tần Thiếu Bạch: “...”

Cái thằng nhãi ranh ngu ngốc này chắc chắn ngứa đòn rồi.

Sở Lạc Ninh cho xe chạy trên đường cao tốc, Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Sở Lạc Nhất ngồi ở ghế phụ vẫn luôn miệng hỏi vừa rồi Cố Tử Thành và Sở Lạc Ninh nói chuyện gì. Sở Lạc Ninh một mực đánh trống lảng, cuối cùng ra hiệu cho cô nhìn về phía sau.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại thấy Sư Niệm đang ngồi ngẩn người, cuối cùng cô cũng chịu bỏ qua vấn đề của mình mà dựa vào ghế nhìn Sư Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị không cần phải lo lắng đâu. Bọn họ đâu có bị ngốc, làm sao có thể hành động theo cảm tính trong thời điểm như thế này chứ? Thực lực của hai người họ ngang nhau thì sao?”

Cuối cùng Sư Niệm cũng thu mắt lại, sau đó nhìn Sở Lạc Nhất: “Chị không biết, chị vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng! Anh Lạc Ninh đưa em về quân bộ đi, tạm thời em chưa muốn về thành phố A.”

Sở Lạc Ninh nhướng mi nhìn Sư Niệm qua kính chiếu hậu: “Bây giờ em đến quán bộ cũng có ai đâu, chẳng thà em về thành phố A cho rồi.”

“Em muốn về nhà chờ anh ấy, nếu không em sẽ không yên lòng.” Sư Niệm thỏ thẻ nói.

Dường như Sở Lạc Ninh cũng có chút bối rối, anh nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Được rồi.”

Sở Lạc Nhất im thin thít. Cô rất muốn nói với Sư Niệm rằng không có chuyện gì đầu nhưng nhìn anh trai thì có lẽ anh trai cũng biết mức độ của chuyện này, hơn nữa nếu bọn họ đã không nói gì thì chắc chắn đang cố ý lừa chị Niệm Niệm cho nên cô cũng không nói, cứ để chị Niệm Niệm lo lắng một chút.

Chiếc xe lao đi rất nhanh, trong xe cũng trở nên yên tĩnh hẳn.

**

*

Quần bộ, phòng họp.

Sau khi diễn tập quân sự kết thúc, tất cả các lãnh đạo đều rời đi chỉ còn lại Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh.

Sư Hạ Dương ngồi nghiêng phía trước mặt Sở Húc Ninh, giữa hai người cách một cái bàn họp.

“Chưa có sự đồng ý của tôi đã dám đi đăng ký kết hôn, cậu cảm thấy tôi làm một người cha nhưng không có quyền được biết chuyện con gái tôi kết hôn hả?”

“Do thời gian gấp rút quá.” Sở Húc Ninh hơi cúi người.

“Một tờ giấy chứng nhận coi như đã kết hôn?” Ngón tay của Sư Hạ Dương nhẹ nhàng gõ lên bàn, tiếng động phát ra không lớn nhưng trong đó lại mang theo cảm giác áp bức người khác.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía Sư Hạ Dương

“Con sẽ cầu hôn trước!” Những gì anh nợ cô, anh sẽ bù đắp từng thứ một.

“Cầu hôn?” Sư Hạ Dương cười nhạt: “Cậu còn cần phải cầu hôn sao? Chỉ cần cậu nói một câu là con bé đã chạy tốt đến bên cậu rồi.”

Lời này ngoại trừ sự trách cứ ra thì nhiều hơn chính là ghen tị, con gái của Sư Hạ Dương anh chỉ vì một thằng đàn ông khác mà quên luôn cả người cha này.

Sư Hạ Dương nghĩ nghĩ rồi đứng phắt dậy.

Sở Húc Ninh cũng vội vàng đứng dậy theo.

“Đi theo tôi.” Sư Hạ Dương nói rồi bước ra ngoài trước.

Sở Húc Ninh lập tức nhấc chân đuổi theo.

Bên ngoài vẫn còn có vài vị lãnh đạo chưa rời đi, đang dặn dò cấp dưới hoặc nói chuyện với đồng nghiệp của mình. Bọn họ thấy Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh đi ra đều tiến lên nói vài câu chúc mừng.

Từ biểu hiện của Sư Hạ Dương, Sở Húc Ninh hoàn toàn không nhìn ra được người ba vợ này rốt cuộc có cảm thấy bất mãn gì với chàng con rể là anh hay không.

Đến cạnh xe, Sở Húc Ninh đang muốn mở cửa ghế lái thì lại bị Sư Hạ Dương cản lại, rồi ra hiệu cho anh sang ghế phụ ngồi.

“Để con lái cho ạ!” Sở Húc Ninh cảm thấy nếu để ba vợ lái xe cho mình thì thật là khiến người ta cảm thấy không thể tin tưởng được.
 
Top