Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3280: Lời cầu hôn chưa thốt thành lời (8)
Sư Niệm nói xong cầu đó cũng không mở miệng thêm lần nào nữa, cho đến tận lúc trưa, Sở Húc Hiền và

Cố Tiểu An mới tới đây.

Cố Tiểu An ngồi xuống cạnh giường, nhìn Sư Niệm khóc tới đỏ ửng hai mắt, đưa tay ôm cô vào lòng, “Không sao đầu, không sao đâu, con còn nhỏ, mẹ không nên bảo con có con sớm như vậy.”

Thực ra Cố Tiểu An cũng tự trách mình, sáng sớm nay lúc con trai Cả gọi điện tới nhờ cô qua chăm sóc Sư Niệm, cô nghe giọng đã biết xảy ra chuyện lớn rồi.

Cô chưa từng nghe thấy con trai mình nói chuyện... bằng giọng nói không còn gì để lưu luyến như thế.

Sư Niệm được Cố Tiểu An ôm trong lòng mà vẫn không nói năng gì, đến cả ánh mắt cũng đờ đẫn.

Sở Húc Hiên nhìn thấy lại càng hiểu lời mà anh Cả nhờ anh nói, anh không làm sao nói ra được.

“Chị dâu, em giúp chị làm thủ tục xuất viện nhé, chúng ta về thành phố A trước đã.” Rốt cuộc thi Sở Húc Hiền vẫn không nói ra câu đó được.

“Không đầu, không đâu.” Sư Niệm đột ngột kêu lên.

Cố Tiểu An buông Sư Niệm ra, nhìn Sư Niệm kích động, cô đưa tay lau nước mắt cho Sư Niệm, “Niệm Niệm, chúng ta về thành phố A trước đã nhé, con ở đây mẹ không yên tâm.”

“Không không, đây là nhà con, con không đi đâu hết.” Sư Niệm đột nhiên kêu ầm lên, “Con đi rồi anh ấy sẽ không cần con nữa, con không đi đâu hết.”

Sư Niệm nói rồi bật khóc.

Cố Tiểu An càng nhìn càng thấy đau lòng, ôm chặt lấy Sư Niệm, “Được rồi, không đi, không đi, mẹ ở lại đây chăm sóc con, con đừng khóc nữa.”

“Con không đi đâu, con không đi đâu.”

“Được, được, không đi, không đi.” Cố Tiểu An dịu dàng an ủi cô, trong lòng vừa thương vừa trách con trai lớn nhà mình.

Cố Tiểu An biết tại sao Sở Húc Ninh lại bỏ đi vào lúc này, có lẽ con trai cô căn bản chưa hề đi, chỉ có điều đang trốn ở góc nào đó vì bất lực, nhưng không muốn liên lụy tới Sư Niệm thêm nữa.

Sở Húc Hiến nghe tiếng khóc của Sư Niệm mà không khỏi ngẩng đầu che giấu sự đau xót trong lòng, xoay người đi khỏi phòng, đóng cửa lại, bước về một góc cầu thang.

Trong một góc tối của cầu thang là bóng người tuyệt vọng đến mức co quắp lại.

“Em không nói ra được.” Sở Húc Hiên bước xuống cầu thang, ngồi xuống bậc thang cuối cùng, “Anh làm như là có phải với chị ấy không?”

“Sau đó thì sao, tiếp tục liên lụy cô ấy à? Hạng người như anh đáng ra phải chết lâu rồi.” Sở Húc Ninh bật cười ha hả, nhưng tiếng cười ấy lại xen lẫn với sự bị thương vô tận. Khi anh tưởng rằng anh đã có tất cả, ông trời tàn nhẫn tát cho anh một phát như đang nói với anh rằng, thứ cặn bã như anh không xứng đáng có được gì hết.

“Anh.” Sở Húc Hiên trầm giọng gọi, anh ngồi xổm, lại gần Sở Húc Ninh, hai tay nắm chặt vai anh trai mình, “Công lao của anh trong bao năm qua vẫn không bù đắp nổi khoản nợ sáu năm đó sao?”

Sở Húc Hiên siết rất mạnh, dường như muốn bóp vỡ xương bả vai của anh.

Anh biết rằng chuyện đứa bé này đã hoàn toàn đẩy Sở Húc Ninh vào địa ngục, sự tồn tại đầu tiên có gắn kết máu mủ với anh ấy lại biến mất bằng cách thức ấy. Đối với anh ấy mà nói, đây đúng là sự trừng phạt của ông trời, sự trừng phạt nghiêm trọng hơn bất kỳ hình phạt nào khác.

Đây là đả kích lớn nhất đối với anh kể từ khi anh muốn làm lại cuộc đời. Lần này, nó đã đánh thẳng vào nơi tăm tối nhất trong trái tim anh.

Đứng dậy được, anh có thể hoàn toàn rũ bỏ quá khứ. Không đứng dậy được, Sở Húc Hiên biết, người anh Cả mà ba anh luôn tự hào sẽ bị hủy hoại, bị hủy hoại hoàn toàn.

Sở Húc Ninh vẫn không nhúc nhích, anh giữ nguyên một tư thế như vậy từ đầu đến cuối.

Sở Húc Hiển từ từ buông đôi vai anh ra, “Muốn nói thì anh tự đi mà nói, em không nói được. Chị dâu vừa mất con, sao anh có thể làm thế được?” Sở Húc Hiện lớn tiếng chất vấn anh, “Anh thực sự điên rồi, anh ép mình phát điên rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3281: Lời cầu hôn chưa thốt thành lời (9)
Anh muốn ly hôn.

Sở Húc Hiên không biết anh của cậu hèn đến mức nào mà có thể nói ra lời như vậy.

Thế nên anh không thể nào nói câu này với chị dâu được.

Còn trong phòng bệnh, Sư Niệm khóc đến khi mệt lả mới thiếp đi.

Cố Tiểu An cảm ơn Triệu Quế Hương xong liền tiễn cô về, sau đó quay lại bên cạnh giường nhìn cô gái đang ngủ mà vẫn thầm thổn thức kia.

Lần này ông trời coi như đã không bạc đãi con trai cô, cho nó một cô gái tốt như vậy.

Nhưng, ông trời lại dọa nó kinh sợ một trận.

Sợ đến mức không dám vươn tay giành lấy bất cứ hạnh phúc nào cho bản thân mình.

Đôi lúc Cố Tiểu An nghĩ, thằng bé đã làm sai điều gì chứ? Năm đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Tất cả những gì nó làm cũng chỉ là để cứu mẹ ruột của mình, vậy thì có gì sai?

Chờ Sư Niệm ngủ say rồi, Cố Tiểu An mới đi ra ngoài, nhìn cậu con trai đang ngồi bên ngoài, nói: “Anh con đâu?”

Sở Húc Hiên nhìn về phía hành lang, Cố Tiểu An thấy thế liền bước về phía đó.

Cố Tiểu An ôm một bụng tức đi qua, nhưng đến lúc nhìn thấy Sở Húc Ninh đang ngồi xổm bên góc tường. Con trai cô ôm chặt lấy bản thân mình. Một thân hình cao to như vậy mà nó lại dùng gần như hết mọi sức lực cố gắng thu nhỏ lại. Tựa như chỉ cần có vậy, nó mới có thể lừa gạt bản thân rằng nó không hề tồn tại trên cuộc đời này.

Ông trời đã làm gì với con trai cô thế này?

Tại sao ông ấy có thể làm vậy với một đứa trẻ chứ?

Cố Tiểu An xuống lầu, quỳ xuống ôm lấy Sở Húc Ninh vào lòng mình.

Thân thể anh run lên, sau đó từ từ lại gần Cố Tiểu An, tựa đầu lên vai cô.

Mọi lời oán trách, giận dữ, Cố Tiểu An sao có thể thốt thành lời.

“Con trai ngốc của mẹ, chuyện này không phải lỗi của con. Niệm Niệm vốn còn trẻ, sức khỏe cũng không phải quá tốt, chuyện đó rất bình thường thôi.” Cố Tiểu An thấp giọng nói, “Đừng cho rằng tất cả là báo ứng của mình, con không làm gì đáng để chịu báo ứng cả.”

Sở Húc Ninh tựa lên vai Cố Tiểu An, không còn dáng vẻ của một binh vương ngày nào. Anh giống như một đứa trẻ phải chịu đủ loại oan ức, cuối cùng cũng trở về bên mẹ mình.

“Tại sao người phải chịu quả báo không phải con?” Sở Húc Ninh nói, ngay cả giọng nói cũng chất đầy sự tuyệt vọng.

Cố Tiểu An ôm chặt lấy con trai, lòng đau quặn thắt.

“Thế con muốn gieo rắc sự đau khổ này cho Niệm Niệm hay sao?” Cố Tiểu An thấp giọng mở miệng hỏi, “Con phải nhớ, giờ con chính là tất cả của con bé. Đứa trẻ không còn, con bé đã đủ đau khổ lắm rồi. Sao con còn muốn làm nó tổn thương nữa?”

“Nhưng ở cạnh con, một ngày nào đó ông trời cũng sẽ đưa cô ấy đi, con sẽ mất tất cả, con không thể, con cũng không chịu nổi. Mẹ, con không chịu được, con chỉ có cô ấy nữa thôi.” Sở Húc Ninh nắm chặt lấy cánh tay Cố Tiểu An, áp trán lên trên, “Con muốn cô ấy sống, chỉ vậy là đủ.”

Cố Tiểu An hé miệng, lại thấy cổ họng đau dữ dội.

Cô ngẩng đầu, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy. Năm đó, người mẹ thằng bé yêu thương nhất chết ngay trước mặt nó. Đến giờ con của nó chết trên tay nó. Một là người đã cho nó sinh mạng, một là người nó tạo ra sinh mạng, đều chết vì nó.

Điều này sao có thể khiến nó không thấy sợ cho được.

Sự sợ hãi này ăn mòn xương tủy, là kim châm muối sát, là đinh thép găm trong cốt tủy.

Lúc Sở Lăng Phong đến nơi đã là xế chiều.

Sở Lăng Phong nhìn thấy Sở Húc Ninh liền đẩy Cố Tiểu An đi trước.

“Sở Lăng Phong, anh làm gì thế?” Cố Tiểu An kinh hãi nói, nhưng cửa hành lang đã bị Sở Lăng Phong đóng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3282: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (1)
“Húc Ninh, Húc Ninh...” Cố Tiểu An lớn tiếng gọi.

Ánh mắt Sở Lăng Phong thoáng qua vẻ đau lòng, nhưng cũng đầy tức giận.

Thằng bé này do anh tự tay nuôi lớn, tâm tư anh dành cho Sở Húc Ninh còn nhiều hơn cả tâm tư dành cho Sở Húc Hiên, bởi vì ngay từ đầu con đường của Sở Húc Ninh đã sai trái, cho nên anh càng phải dùng nhiều tâm sức cho đứa con này, chính là vì muốn nó có thể thoát khỏi quá khứ đó.

Nhưng không ngờ, chỉ một đứa trẻ đã có thể khiến hoàn toàn Sở Húc Ninh sụp đổ.

Nó là quân nhân mạnh nhất mà còn bị đánh ngất xỉu, chứng tỏ nếu là người khác chịu trận đòn này chắc phải chết đến mấy trăm lần rồi.

Nhưng đến tận thời khắc đó, nó vẫn khăng khăng đòi ly hôn chỉ vì cái chuyện nó không chịu được đó.

Sư Niệm, hai chữ này, cái tên này, chính là ma trướng lớn nhất của nó.

Bởi vì quan trọng, cho nên mới sợ.

Sợ đến mức, cho dù có khiến con bé phải đau khổ, cũng muốn con bé được sống.

Đứa con trai ngốc này của anh rốt cuộc yêu cô gái Sư Niệm kia đến nhường nào, e là ngoại trừ chính nó ra không ai có thể đo được độ sâu của mối thâm tình này.

Sở Húc Ninh được đưa đến phòng cấp cứu. Sở Lăng Phong lại cầm di động đi ra hành lang.

Trên lầu, Sư Niệm vịn tường đứng dậy, hai chân gần như đã tê dại lại như có ngàn vạn cây kim nhỏ đang châm vào người, nhưng chết lặng hơn cả vẫn là trái tim cô.

Lý do anh muốn ly hôn thật hoang đường.

Nhưng sự hoang đường này chẳng hề buồn cười mà chỉ khiến người ta nghẹt thở.

Sở Lăng Phong bước ra khỏi cửa cầu thang mới nói vào điện thoại: “Tôi chỉ muốn tranh thủ cho con mình một tháng. Ti biết chuyện này sẽ khiến Niệm Niệm bị tổn thương, nhưng nếu giờ mà để con bé đi, con tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.”

“Vậy mà anh còn thiếu chút nữa đánh chết nó.” Người bên kia không chút khách khí nói.

“Tôi chỉ muốn anh biết, trong lòng nó có một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả mạng sống của nó, đó chính là con gái anh.”

Người bên kia không nói gì nữa, một lúc lâu mới thở dài một tiếng, “Nếu như để sư phụ tôi biết hôm nay Sở tổng anh cầu xin tôi, e là sư phụ tôi sẽ cười anh cả đời mất.”

“Có thằng con hèn nhát như thế đã đủ để anh ta cười tôi cả đời rồi.” Sở Lăng Phong cười xùy một tiếng.

“Nhưng thằng con hèn nhát đó lại là niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh, đây cũng là kết quả Sở tổng đã nghĩ tới. Nếu không anh đã chẳng để cho tôi xem một màn kịch hay như vậy.” Sư Hạ Dương nói, “Nhưng là người làm cha làm mẹ, tôi không mong con gái của mình phải chịu bất cứ tổn thương nào. Hôm nay không phải tôi đồng ý với anh, mà là bởi vì tôi biết, nếu con gái tôi rời xa cậu ta, nó sẽ còn đau khổ hơn. Nhưng nếu một tháng sau cậu ta vẫn giữ thái độ này, tôi sẽ đưa con gái tôi đi.”

“Một người lính, nếu một tháng vẫn không gượng dậy nổi thì dù anh không đến, tôi cũng sẽ tự mình đưa Sư Niệm về cho anh.” Sở Lăng Phong hứa hẹn nói.

Sư Hạ Dương cúp máy, Triệu Uyển Uyển vẫn còn đi tới đi lui trong phòng, “Cái gì mà để con bé ở bên kia một tháng. Nó vừa mới mất con, Sở Húc Ninh sao lại ly hôn với nó được chứ.”

“Đó cũng là lựa chọn của con bé, không thể trách người khác được.” Sư Hạ Dương cũng đau lòng cho con gái, nhưng không thể không nói như vậy.

“Sao lại không thể trách người khác, Niệm Niệm rốt cuộc đã nợ Sở Húc Ninh kia cái gì mà kiếp này phải chịu khổ vì cậu ta như thế chứ?” Triệu Uyển Uyển buồn bực ngồi xuống, có điều vừa ngồi xuống lại đột nhiên đứng dậy, “Không được, em phải đến thành phố B. Niệm Niệm ở đó em lo lắm.”

“Có mẹ chồng nó ở đấy rồi, phòng ở trong quân đội cũng chỉ to bằng vậy, thân phận em lại đặc biệt, chờ một tháng đi. Một tháng nữa anh sẽ đưa con bé về.” Sư Hạ Dương nói, vươn tay day day trán mình, trong lòng cũng đầy lo lắng cho con gái.

Sự cố chấp của Sư Niệm cũng giống hệt như mẹ con bé vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3283-4: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (2)
Khi Sở Lạc Nhất biết được chuyện này, cô không khỏi đờ đẫn hết cả người. Cô đến quân bộ giao tranh vẽ, vừa đi ra đã thấy Cố Tỉ Thành chờ sẵn bên ngoài.

Cho nên khi Cố Tỉ Thành nói chuyện này vớiSở Lạc Nhất, phải nửa ngày trời cô mới phản ứng kịp. Cô vội vàng định đến thành phố B, lại bị Cố Tỉ Thành vươn tay kéo lại.

“Bình tĩnh đi, hiện giờ hai người này, một vừa mất con, một người thiếu chút nữa bị ba mình đánh chết, cả hai nửa chết nửa sống còn ầm ĩ chuyện ly hôn. Vở kịch này, người ngoài không tham gia được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Cuộc sống của lão Sở lúc nhỏ rốt cuộc khác thường đến thế nào, sao lại sợ thành ra cái dạng này?”

Sở Lạc Nhất bị Cố Tỉ Thành kéo lại liền quay sang nhìn anh, “Cụ thể thì em cũng không biết. Em chỉ nhớ là hồi nhỏ lúc em qua bên kia, Húc Ninh tốt với bọn em lắm, nhưng mẹ nuôi còn tốt với anh Húc Ninh hơn. Lúc đó anh Húc Ninh thích chị Tử Huyên, lại dè dặt, chưa từng dám nói ra.”

“Thảm thế á?”

Đó là Lữ đoàn trưởng vĩ đại của họ, vị Lữ đoàn trưởng đội trời đạp đất, có khả năng hạ gục Tư Lệnh của người ta đó.

Đó còn là Binh vương mà toàn quân kính ngưỡng tựa như thần thoại, không ai có thể đánh bại.

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Cho nên đừng tưởng anh Húc Ninh bề ngoài mạnh mẽ mà lầm, thật ra nhất định là anh ấy yêu chị Niệm Niệm lắm thì mới vội vàng đòi ly hôn như vậy, sợ báo ứng ập đến với chị Niệm Niệm.”

“Một đứa trẻ lại có thể dẫn báo ứng đến, đúng là yêu thảm rồi, yêu đến hồ đồ rồi.” Cố Tỉ Thành lắc đầu nói, dẫn Sở Lạc Nhất lên xe.

Sở Lạc Nhất thở dài, sao tai nạn cứ xảy ra liên tục vậy?

***

Thành phố B, bệnh viện quân khu.

Lúc Sư Niệm đang ngồi trong phòng bệnh đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, Sở Lăng Phong đẩy cửa bước vào. Sư Niệm quay đầu lại, nhìn thấy ba chồng thì hơi sững lại một chút, “Ba.”

Thật ra Sư Niệm khá sợ Sở Lăng Phong. Cô từng nghe ba kể, đây là một người nổi danh ngang với Sở Ninh Dực.

Sở Lăng Phong khẽ gật đầu, ngồi xuống băng ghế bên giường.

“Vừa nãy nghe thấy hết rồi?” Sở Lăng Phong đi thẳng vào vấn đề.

Thân thể Sư Niệm thoáng run lên, bàn tay đặt trên chăn chậm rãi siết lại.

“Ba... ra tay nặng quá.” Sư Niệm cúi đầu, lí nhí nói.

Chung quy cô vẫn xót thay anh.

Người kia sống chết muốn ly hôn với cô, nhưng cô vẫn không nỡ để anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Sở Lăng Phong bỗng bật cười thành tiếng, “Nhưng suy nghĩ muốn ly hôn của nó, hình như còn quan trọng hơn cả mạng sống của nó.”

Sư Niệm: “...”

Ba chồng cô sắc bén quá!

Đây là đánh chồng cô xong lại đến khích cô đấy à?

“Niệm Niệm, hôm nay ba chỉ hỏi con một câu, con có sợ chết không?”

“Con chỉ sợ phải rời xa anh ấy.” Sư Niệm ngẩng đầu, nghiêm túc nói.

Sở Lăng Phong hài lòng.

“Thằng nhóc Húc Ninh này giỏi nhất là lừa mình dối người.”

“Dạ?” Sư Niệm thoáng sửng sốt, việc này cô không hề phát hiện ra.

“Sáu tuổi ba đã đưa nó về bên cạnh, mới đầu nó khá bài xích gia đình chúng ta, sau đó mới đón nhận mẹ nó. Lúc nó ở bên cạnh mẹ nó thì không ai được phép bắt nạt mẹ nó cả. Có lúc, ngay cả ba nếu có khiến mẹ nó không vui, nó cũng dám xị mặt với ba. Nhưng lúc đó nó còn nhỏ, có một số việc căn bản không làm được, nó vô cùng thích tự lừa mình dối người. Có một lần Húc Hiên muốn nó giúp đi trộm đồ của ba. Nó biết ba nhất định có thể phát hiện ra, lại không muốn, hoặc là không nỡ từ chối em trai, nên đúng vào hôm đi trộm đồ liền một mình len lén trốn đi. Nó nghĩ làm thế em trai nó sẽ không tìm thấy nó, thế là không phải lỗi của nó nữa.”

Một người đàn ông, nhắc đến chyện hồi nhỏ của con trai mình hình như cũng sẽ không còn cảm giác đáng sợ trước kia nữa, có điều Sư Niệm nghe lại thấy buồn cười.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3285: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (3)
“Anh ấy cũng có lúc đáng yêu như vậy ạ?” Sư Niệm không ngờ Sở Húc Ninh còn có quá khứ như vậy.

“Hồi còn nhỏ có nhiều lúc nó cũng đáng yêu lắm, chẳng qua là cứ giả bộ già dặn thôi. Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, cứ nghĩ ba và mẹ không nhìn ra được. Nó vẫn cứ chơi cái trò lừa mình dối người đó suốt, cũng đóng rất tròn vai. Sau đó, nó ra ngoài tham gia quân ngũ, sợ nhất là nghe tin mẹ nó ốm, giống như là chỉ cần không biết mẹ nó ốm thì nó sẽ không sợ gì cả. Nhưng một lần ngoài ý muốn trong lúc gọi điện thoại, mẹ nó mới ho một tiếng, thằng ngốc này đã lọ mọ đêm hôm nhảy tường trốn khỏi doanh trại chạy thẳng về nhà, ngồi trước giường mẹ nó cả một đêm. Cho nên sau đó ba mẹ mới cảm thấy, nó tự lừa mình dối người cũng rất tốt.”

Sở Lăng Phong nhắc đến con trai, nói rất nhiều.

Nhưng Sư Niệm nghe hiểu hết.

“Thật ra, nó có lừa mình dối người chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt bản thân, chuyện nó không muốn biết, nó đã sớm biết đáp án, lại chịu đựng giấu hết mọi đau khổ trong lòng, như vậy mới khiến người ta đau đớn nhất.”

Sư Niệm hơi cúi đầu, “Anh ấy muốn đuổi con đi, là muốn tự lừa gạt mình không nhìn thấy con đau khổ thì con sẽ không đau khổ đúng không?”

Sở Lăng Phong hơi nhún vai, không mở miệng.

“Thật đúng là tự biết lừa mình dối người.” Sư Niệm cười khẩy một tiếng, lại cười ra nước mắt. “Không phải anh ấy muốn đuổi con đi à? Không phải muốn lừa dối bản thân sao? Con sao phải làm theo ý muốn của anh ấy, con sẽ đau khổ trước mặt anh ấy, con sẽ để cho anh ấy thấy, lần nào con cũng bị anh ấy chọc giận phát khóc lên rồi.”

Sở Lăng Phong hơi nhếch môi, “Con biết điểm khác biệt lớn nhất giữa con và Húc Ninh là gì không?”

Sư Niệm nghĩ, ba chồng hình như định khen cô...

“Con dám theo đuổi hạnh phúc mình muốn, hơn nữa con thích giải quyết bằng cách mặt đối mặt. Nhưng cái thằng con kém cỏi kia của ba ấy, con vất vả lắm mới lôi nó đi lên trước một đoạn, mới gặp chút chuyện, nó lại lùi lại, đúng là con rùa rụt đầu vạn năm.”

“Ba, đó là con trai ba đấy.”

“Ờ, không phải ruột thịt, có lẽ không phải cùng một kiểu.” Sở Lăng Phong thản nhiên nói.

Sư Niệm: “...”

Ba chồng à, con là con dâu ba, không phải con gái ba đâu, ba nói chồng con như vậy trước mặt con có ổn không vậy?

Dù thế nào thì con cũng gần gũi với chồng con hơn chứ.

Sở Lăng Phong đứng dậy, “Niệm Niệm à, nhớ kỹ những lời hôm nay con nói, dù có thế nào cũng phải ở lại bên cạnh nó, mặc kệ nó có xua đuổi con ra sao cũng đều là nó đang tự lừa mình dối người thôi.”

Sư Niệm nhìn ba chồng quay lưng bước đi, chỉ có một cảm giác hình như cô bị ba chồng gài rồi!

Ông ấy nói nhiều như vậy, mục đích cũng chỉ có một: Chính miệng con đã đồng ý không bỏ đi rồi nhé, có đuổi con cũng không được đi, con phải giữ vững mặt trận cho ba.

Ba chồng, ba nham hiểm như vậy, mẹ chồng con có biết không?

Quên đi, chắc là mẹ chồng cũng bị ba lừa như thế thôi.

Sư Niệm có hơi rầu, sao cô lại tìm phải một ông chồng thích xoắn xuýt như vậy nhỉ?

Rõ ràng người sảy thai bị tổn thương là cô, nhưng giờ cô lại còn phải đi dỗ ông chồng rối rắm kia của mình nữa?

Thiên lý ở đâu?

Quên đi, ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với chồng cô. Cô cũng chẳng cần ông trời này làm gì, ông trời không đối tốt với anh, có Sư Niệm cô tốt với anh là được!

Từ lúc sảy thai tới giờ cũng gần một ngày trời rồi, lần đầu tiên Sư Niệm có suy nghĩ, đứa bé này có thể đang ở chỗ u minh chính là để dẫn dắt mặt u tối nhất của Sở Húc Ninh ra ngoài, sau đó, để cho cô kéo sự tăm tối đó ra dưới ánh mặt trời. Không cần biết anh bài xích ánh mặt trời có thể tổn thương anh đến thế nào, đau đớn đến đâu, cô cũng phải thử hết sức.

“Cục cưng, chờ mẹ gỡ rối cho ba xong, con hãy trở về có được không. Lần sau nhất định mẹ sẽ che chở con thật cẩn thận.” Sư Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nhìn phần bụng bằng phẳng của mình nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3286: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (4)
Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã muốn đến thăm Sư Niệm cũng bị Sư Niệm từ chối.

“Chị không sao, không phải đến thăm chị đâu.” Sư Niệm cầm di động, thấp giọng nói.

Lúc này Kiều Vi Nhã đang ở Sở gia. Hai người túm tụm trên ghế sofa, nhìn Sư Niệm mặt mày tái nhợt qua video call, không nhịn được nói: “Sở Húc Ninh sao vẫn đáng ghét như thế chứ.”

Sở Lạc Nhất liếc xéo cô nàng một cái, sau đó tiếp tục nhìn Sư Niệm: “Vậy chị ở đó làm sao được? Mẹ nuôi có ở đấy chăm sóc chị không?”

“Chị chẳng cần ai chăm sóc cả, tự chị làm được.” Trong ánh mắt Sư Niệm đầy sự kiên định, cô ấy muốn Sở Húc Ninh chăm sóc mình, cũng chỉ có thể là anh chăm sóc, “Nhưng mà Tiểu Bất Điểm, sinh nhật em chắc chị không tham gia được rồi, chị sẽ gửi trước quà sinh nhật cho em nhé.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, “Hay là chị cho em cái phong bì đi, loại siêu siêu dày ấy, loại nào mà em có thể đi trung tâm thương mại không cần nhìn giá là được.”

Sư Niệm: “...”

“Đồ hám tiền.” Sư Niệm cười mắng một tiếng, nói vài câu qua loa với hai người sau đó lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi để tắt video call.

Sư Niệm đặt di động lên bàn, nhìn Cố Tiểu An bước vào. Hai ngày nay Cố Tiểu An vẫn cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi chăm sóc cô. Cô nghĩ giờ mình cũng xuất viện được rồi, có điều không biết Sở Húc Ninh giờ thế nào rồi nữa.

“Mẹ, con muốn ra viện.” Sư Niệm thấy Cố Tiểu An ngồi xuống bèn nói.

Cố Tiểu An đang múc canh, nghe thấy cô nói thế khựng lại, sau đó nhìn Sư Niệm: “Ra viện luôn bây giờ á?”

“Vâng, cơ thể con tự con biết. Mẹ cũng về đi. Khoai Tây còn phải đi học nữa, mẹ cứ ở bên này mãi thì làm gì có ai chăm sóc em ấy.”

“Nhưng còn con.”

“Đâu phải chỉ có mình con, còn có Húc Ninh nữa mà.” Sư Niệm đột nhiên nói, nghiêm túc vô cùng.

Cố Tiểu An nhìn cô với ánh mắt khác.

Trên đời này, đáng sợ nhất không phải là chỉ biết suy nghĩ cho đối phương, khi đối phương trốn tránh liền phối hợp diễn với họ, mà là vào lúc đối phương trốn tránh, có thể đẩy người đó lên trước một bước.

Trước kia Cố Tiểu An cũng lo lắng, bởi vì Sư Niệm vẫn luôn trốn tránh Sở Húc Ninh, ngay cả bước kết hôn cũng là Húc Ninh nói ra, cho nên lần này cô sợ Sư Niệm lại giống như trước đây.

“Niệm Niệm, con...”

“Mẹ, con người rồi cũng phải học cách trưởng thành đúng không?” Sư Niệm nói, “Trước kia con sợ anh ấy cự tuyệt, nhưng con biết, thực ra con mong anh ấy có thể giữ con lại, con hiểu cảm giác đó, cho nên lúc này con không muốn lùi bước theo.”

Cố Tiểu An vươn tay cầm lấy tay Sư Niệm, “Con hiểu chuyện hơn nó nhiều.”

Sư Niệm hơi cúi đầu, cô và Sở Húc Ninh là cùng một loại người. Trước đây Sở Húc Ninh kéo cô một lần, giờ, hẳn là cô nên kéo anh một lần, như vậy, bọn họ mới có tương lai, không phải sao?

Sư Niệm xuất viện, Cố Tiểu An theo cô trở về căn nhà trong quân doanh. Sư Niệm không thấy Sở Húc Ninh, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn mấy phần, cũng không hỏi gì.

Cố Tiểu An đỡ cô vào phòng ngủ ngồi xuống, “Mẹ đã chuẩn bị không ít thức ăn để trong tủ lạnh cho con rồi, cũng đã nhờ người khác chịu khó đến chăm sóc con. Nhưng con có chắc là ở nhà một mình được không, hay là để mẹ đi nói chuyện với Húc Ninh, bảo nó về chăm sóc con?” Cố Tiểu An vẫn không yên tâm hỏi.

“Không cần đâu ạ, anh ấy sẽ quay về.” Sư Niệm nghiêm túc nói, đối với chuyện này cô thấy rất kiên định.

Anh ấy... nhất định sẽ trở lại!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3287: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (5)
Cho nên, Sở Húc Ninh đứng bên cạnh tủ lạnh một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát chọn trứng gà, cái này dễ làm nhất.

Lúc Sư Niệm nghịch điện thoại sắp chán muốn chết, Sở Húc Ninh đã bưng cơm vào.

Sư Niệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, không nhịn được thò cổ ra nhìn xem anh làm cái gì.

Thấy bộ dạng như con mèo nhỏ thèm ăn này của cô, Sở Húc Ninh muốn cười nhưng vẫn nhịn lại, hiện giờ anh không thể cười được.

Cho nên, Sở Húc Ninh đặt đĩa trứng gà chưng đương quy đường đỏ lên bàn, “Anh vẫn còn có việc, lát anh sẽ gọi điện bảo mẹ đến đón em.”

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh quay người định đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên sa sầm hẳn xuống, “Sở Húc Ninh, em cũng đâu phải con gái của mẹ anh, sao anh lại bảo mẹ anh chăm sóc em?”

Bước chân Sở Húc Ninh bỗng nhiên khựng lại, hai tay cũng không nhịn được mà siết chặt.

“Anh thật sự không có thời gian để chăm sóc cho em, gần đây việc trong quân đội khá là nhiều.” Sở Húc Ninh không quay đầu lại, nhẫn tâm nói.

“Em biết, là vì em vừa mới sảy thai chứ gì? Em sảy thai nên anh không cần em nữa đúng không? Dù sao em cũng chỉ là công cụ giúp anh sinh con thôi.”

“Em nói linh tinh cái gì đấy?” Sở Húc Ninh đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng trách cứ.

“Anh quát cái gì mà quát, anh dám nói anh không nghĩ thế không? Bây giờ anh muốn ly hôn với em đúng không, thân thể em yếu như vậy, đến một đứa bé cũng không giữ được, sau này chưa chắc đã sinh được nữa, em...”

“Em im miệng cho anh!” Sở Húc Ninh gầm lên, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy, sao anh lại không muốn giữ cô bên cạnh chứ, nhưng anh không dám.

Sư Niệm cũng im miệng thật, cô cắn chặt môi mình, nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh hít sâu, nhìn dáng vẻ cố gắng không cho nước mắt trào ra của cô, trái tim anh mềm nhũn đi mấy phần, “Anh chưa từng nghĩ như vậy, anh chỉ không có thời gian thôi.”

“Sở Húc Ninh, cảm giác khi bị người khác nghĩ oan có dễ chịu không? Bắt người khác phải đoán được suy nghĩ của anh, bóp méo suy nghĩ của anh, có dễ chịu không?” Sư Niệm bỗng mở miệng hỏi.

Vẻ tàn nhẫn của Sở Húc Ninh đột nhiên biến mất. Anh nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt thâm trầm.

“Làm sao thế?” Chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai thấy cửa không khóa, nghe thấy hai người to tiếng liền chạy vào.

Đến phòng ngủ nhìn thấy hai người đang đối chất, chị ta vội vàng bước qua ngồi bên giường an ủi Sư Niệm, “Lúc này không thể tức giận được, dễ sinh bệnh lắm. Lữ đoàn trưởng Sở, cậu làm gì thế?”

Sở Húc Ninh nghe chị ta nói vậy liền nhíu mày.

“Lữ đoàn trưởng Sở bận thì đi làm việc đi, đừng ở đây khiến người ta tức giận nữa.”

Sở Húc Ninh bị đuổi đi, Sư Niệm không thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh bước đến cửa phòng ngủ, nhìn Niệm nói chuyện với chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai, cô gái này ban nãy còn nũng nịu với anh sao giờ lại thành ra cãi nhau rồi?

Hơn nữa câu nói cuối cùng của Sư Niệm, rõ ràng là đang vả vào mặt anh, đau rát.

Sở Húc Ninh đi rồi, chị kia mới bưng bát cơm lên, “Nóng hôi hổi thế này, Lữ đoàn trưởng Sở vừa nấu cho em à? Sao lại cãi nhau thế?”

“Không sao ạ.” Sư Niệm thấp giọng nói.

“Sư Niệm, cho chị xin lỗi em chuyện lúc trước nhé, là do chị không nhìn rõ mặt người.” Lần này chị ta xin lỗi thật lòng.

Sư Niệm ngẩng đầu, nhìn Liêu Thiến đang bưng bát cơm, “Vậy, em chấp nhận.”

Cô vẫn chờ, chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi thật lòng thật dạ của chị ấy mà thôi.

“Nhưng mà Sư Niệm à, lúc này em không nên cãi cọ với Lữ đoàn trưởng, thân thể em vốn đã yếu rồi, đánh không lại đâu.”

Sư Niệm phì một tiếng bật cười, thực ra bà chị này cũng không đáng ghét đến thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3288: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (6)
Cho nên, Sở Húc Ninh đứng bên cạnh tủ lạnh một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát chọn trứng gà, cái này dễ làm nhất.

Lúc Sư Niệm nghịch điện thoại sắp chán muốn chết, Sở Húc Ninh đã bưng cơm vào.

Sư Niệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, không nhịn được thò cổ ra nhìn xem anh làm cái gì.

Thấy bộ dạng như con mèo nhỏ thèm ăn này của cô, Sở Húc Ninh muốn cười nhưng vẫn nhịn lại, hiện giờ anh không thể cười được.

Cho nên, Sở Húc Ninh đặt đĩa trứng gà chưng đương quy đường đỏ lên bàn, “Anh vẫn còn có việc, lát anh sẽ gọi điện bảo mẹ đến đón em.”

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh quay người định đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên sa sầm hẳn xuống, “Sở Húc Ninh, em cũng đâu phải con gái của mẹ anh, sao anh lại bảo mẹ anh chăm sóc em?”

Bước chân Sở Húc Ninh bỗng nhiên khựng lại, hai tay cũng không nhịn được mà siết chặt.

“Anh thật sự không có thời gian để chăm sóc cho em, gần đây việc trong quân đội khá là nhiều.” Sở Húc Ninh không quay đầu lại, nhẫn tâm nói.

“Em biết, là vì em vừa mới sảy thai chứ gì? Em sảy thai nên anh không cần em nữa đúng không? Dù sao em cũng chỉ là công cụ giúp anh sinh con thôi.”

“Em nói linh tinh cái gì đấy?” Sở Húc Ninh đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng trách cứ.

“Anh quát cái gì mà quát, anh dám nói anh không nghĩ thế không? Bây giờ anh muốn ly hôn với em đúng không, thân thể em yếu như vậy, đến một đứa bé cũng không giữ được, sau này chưa chắc đã sinh được nữa, em...”

“Em im miệng cho anh!” Sở Húc Ninh gầm lên, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy, sao anh lại không muốn giữ cô bên cạnh chứ, nhưng anh không dám.

Sư Niệm cũng im miệng thật, cô cắn chặt môi mình, nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh hít sâu, nhìn dáng vẻ cố gắng không cho nước mắt trào ra của cô, trái tim anh mềm nhũn đi mấy phần, “Anh chưa từng nghĩ như vậy, anh chỉ không có thời gian thôi.”

“Sở Húc Ninh, cảm giác khi bị người khác nghĩ oan có dễ chịu không? Bắt người khác phải đoán được suy nghĩ của anh, bóp méo suy nghĩ của anh, có dễ chịu không?” Sư Niệm bỗng mở miệng hỏi.

Vẻ tàn nhẫn của Sở Húc Ninh đột nhiên biến mất. Anh nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt thâm trầm.

“Làm sao thế?” Chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai thấy cửa không khóa, nghe thấy hai người to tiếng liền chạy vào.

Đến phòng ngủ nhìn thấy hai người đang đối chất, chị ta vội vàng bước qua ngồi bên giường an ủi Sư Niệm, “Lúc này không thể tức giận được, dễ sinh bệnh lắm. Lữ đoàn trưởng Sở, cậu làm gì thế?”

Sở Húc Ninh nghe chị ta nói vậy liền nhíu mày.

“Lữ đoàn trưởng Sở bận thì đi làm việc đi, đừng ở đây khiến người ta tức giận nữa.”

Sở Húc Ninh bị đuổi đi, Sư Niệm không thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh bước đến cửa phòng ngủ, nhìn Niệm nói chuyện với chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai, cô gái này ban nãy còn nũng nịu với anh sao giờ lại thành ra cãi nhau rồi?

Hơn nữa câu nói cuối cùng của Sư Niệm, rõ ràng là đang vả vào mặt anh, đau rát.

Sở Húc Ninh đi rồi, chị kia mới bưng bát cơm lên, “Nóng hôi hổi thế này, Lữ đoàn trưởng Sở vừa nấu cho em à? Sao lại cãi nhau thế?”

“Không sao ạ.” Sư Niệm thấp giọng nói.

“Sư Niệm, cho chị xin lỗi em chuyện lúc trước nhé, là do chị không nhìn rõ mặt người.” Lần này chị ta xin lỗi thật lòng.

Sư Niệm ngẩng đầu, nhìn Liêu Thiến đang bưng bát cơm, “Vậy, em chấp nhận.”

Cô vẫn chờ, chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi thật lòng thật dạ của chị ấy mà thôi.

“Nhưng mà Sư Niệm à, lúc này em không nên cãi cọ với Lữ đoàn trưởng, thân thể em vốn đã yếu rồi, đánh không lại đâu.”

Sư Niệm phì một tiếng bật cười, thực ra bà chị này cũng không đáng ghét đến thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3289: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (7)
Buổi chiều Sở Húc Ninh về nhà rất sớm, chỉ bởi vì anh bị người ta khích.

Tần Thiếu Bạch vô cùng đắc ý đi hỏi anh, có phải anh định ly hôn không, hay là anh đừng về nhà chăm sóc cô nữa, để cậu ta chăm sóc giúp cho.

Kết quả vì cái miệng đê tiện của mình mà Tần Thiếu Bạch đã bị ăn một trận đòn, còn Sở Húc Ninh thì về nhà sớm.

Lúc anh về đến nhà, Sư Niệm đang ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường một lúc mới đứng dậy vào bếp nấu canh cho cô.

Ý của Sư Niệm anh hiểu, nhưng anh thực sự không thể, cũng không muốn lấy tính mạng cô ra đánh cược.

Lúc Sư Niệm tỉnh lại, Sở Húc Ninh đã đặt một chiếc bàn con lên giường, sau đó bày cơm nước đầy đủ lên trên.

Sở Húc Ninh bước tới đỡ cô ngồi dậy, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Vừa khéo, em cũng có chuyện muốn nói với anh đây.” Sư Niệm biết anh định nói gì, mà vừa hay, đó cũng chính là chuyện cô muốn nói.

Sở Húc Ninh ừ một tiếng, lót một chiếc gối đầu ra sau lưng cô, sau đó đẩy chiếc bàn con về phía trước một chút.

“Niệm Niệm, anh...”

“Sở Húc Ninh, dù sao đi nữa thì em cũng vừa mới mất con. Anh không thể để em mất luôn cả chồng vào lúc này được, đúng không?” Sư Niệm đột nhiên ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Sở Húc Ninh: “...”

“Em biết anh nghĩ gì, nhưng ít nhất cũng phải để qua tháng này chứ.” Sư Niệm nói, chặn hết mọi câu chữ của Sở Húc Ninh trong họng, “Lúc này anh đuổi em đi, em biết ăn nói với dì em thế nào. Người ta không cần con nữa, vừa sảy thai đã bị đuổi đi à.”

“Không phải.” Sở Húc Ninh đột nhiên ngắt lời cô, không phải là không cần, mà là không dám cần.

“Một tháng sau hãy ly hôn nhé.” Sư Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu như anh muốn vậy.”

Bàn tay cầm đũa của Sở Húc Ninh đã nổi đầy gân xanh. Đây không phải điều anh muốn, là ông trời không cho anh quyền được lựa chọn.

“Nhưng chí ít trong một tháng này, anh có thể đừng trốn tránh em được không.” Sư Niệm ngẩng đầu, ấm ức nhìn Sở Húc Ninh, “Ở đây em không có người thân, em chỉ có anh. Nếu như ngay cả anh cũng trốn tránh em, vậy em phải làm sao đây?” Sư Niệm khẽ nói, giọng xen lẫn đầy tủi hờn.

Sở Húc Ninh cố nén nỗi chua xót trong lòng, chỉ có thể đưa tay lên xoa đầu cô, “Ăn cơm đi.”

Muốn Sở Húc Ninh đồng ý một việc không hề dễ, nhưng chỉ cần anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.

“Bao Đậu muốn đến Rome với Cố Tỉ Thành, anh có biết không?” Sư Niệm đột nhiên mở miệng hỏi.

“Ừm, có một số chuyện cũng phải giải quyết dứt điểm.” Sở Húc Ninh nói, tiếp tục gắp thức ăn cho cô, “Chuyện Cổ Nguyệt bên kia báo lại, gần đây có người thấy cô ta ra ngoại thành gặp một kẻ thần bí.”

Đây là báo cáo từ người mà Sư Niệm giao cho việc giám sát Cổ Nguyệt.

“Người đứng đằng sau chuyện này à?” Sư Niệm vội vàng mở miệng hỏi, “Trước kia Cổ Nguyệt có thói xấu, nhưng vẫn che giấu khá tốt. Dạo này em không xuất hiện, cô ta hoạt động nhiều hơn cũng phải. À đúng rồi...” Sư Niệm suy nghĩ, vươn tay lấy di động sau đó gọi cho chị Tám, bảo chị Tám thông báo với truyền thông rằng cô vừa sảy thai.

“Cái gì, em sảy thai?” Chị Tám lớn tiếng kêu lên, “Sở Húc Ninh làm cái gì thế, em đi theo anh ta có gì tốt hả?”

Chị Tám vừa kêu lên như vậy, Sư Niệm liền cạch một tiếng cúp máy.

Em đi theo anh ta có gì tốt?

Đây là nỗi đau của Sở Húc Ninh, cũng là lý do lần này bọn họ tranh cãi.

Chị Tám này, sao lại giỏi hại cô quá vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3290: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (8)
Sư Niệm dè dặt nhìn người đàn ông đối diện, nhưng Sở Húc Ninh chỉ nghiêm túc dùng cơm, giống như chẳng hề nghe thấy.

Nhưng giọng của chị ấy oang oang như thế, sao có thể không nghe thấy được?

“Sở Húc Ninh, anh giận à?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn cô một cái sau đó tiếp tục ăn, “Không.”

“Con người chị ấy như vậy đấy, nói năng không để tâm gì cả.” Sư Niệm khẽ giải thích.

“Ừ, chị ấy chỉ quan tâm đến em thôi, rất tốt.”

Sở Húc Ninh càng nói vậy, Sư Niệm càng thấy hoang mang.

Tin Sư Niệm sảy thai nhanh chóng lên trang nhất, còn nhanh hơn cả phim mới của Cổ Nguyệt.

Lúc cô ta đọc được tin tức trên trang nhất liền quăng ngay chiếc di động xuống đất, toàn thân toát ra vẻ giận dữ.

Trợ lý trẻ run rẩy đứng bên cạnh Cổ Nguyệt. Lần đầu tiên cô ta thấy Cổ Nguyệt nổi giận.

“Con khốn Sư Niệm kia đúng là oan hồn, không phải cô ta kết hôn rồi à?” Cổ Nguyệt tức giận nói, đã lâu lắm rồi cô ta không được lên trang nhất, hơn nữa vẫn giữ hình tượng Ngọc nữ của mình, cho nên không thể tạo tin đồn hay scandal gì, dạo này bộ phim mới của cô ta được lên top tìm kiếm, sắp được lên hạng nhất rồi, nhưng tất cả lại bị đồ đê tiên Sư Niệm kia phá hoại, “Sảy thai, sao cô ta không chết luôn đi?”

Trợ lý trẻ nhìn Cổ Nguyệt đang nổi điên, nói: “Em cũng nói rồi, cô ta sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, sảy thai rồi đấy thôi.”

“Đây mà là báo ứng à? Cô ta lại lên trang nhất rồi kia kìa.” Cổ Nguyệt quay lại trừng mắt nhìn trợ lý. Cô gái kia giật mình, không dám nói tiếp nữa.

“Nhưng như thế cũng tốt.” Cổ Nguyệt hơi nhếch miệng, suy nghĩ một chút nói, “Lát nữa tôi muốn ra ngoài, ai tìm thì cứ bảo tôi đi ngủ rồi.”

***

Thành phố B, trong khu nhà dành cho người thân.

Sư Niệm và Sở Húc Ninh đang cãi nhau về vấn đề tắm rửa, di động của Sở Húc Ninh lại vang lên. Nghe xong anh liền nhìn về phía Sư Niệm, sau đó nói: “Cổ Nguyệt lại ra ngoại ô gặp kẻ kia.”

Sư Niệm kêu lên một tiếng: “Người đó chính là kẻ đứng sau tất cả đúng không, có cần báo cho anh Lạc Ninh xử lý không?”

Sở Húc Ninh nhíu mày, nói: “Em nghỉ ngơi đi đã, anh đi gọi điện.”

Sư Niệm bĩu môi, sau đó nhìn anh đi ra ngoài gọi điện rồi mới thận trọng đứng dậy, sau đó nghiêng ngả đi vào phòng tắm, không được tắm nên cô chỉ có thể dùng nước ấm tự lau người.

Lúc Sở Húc Ninh quay lại không nhìn thấy người trong phòng ngủ, đến phòng tắm thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm khăn tắm run rẩy tự lau người.

Sau khi sảy thai, thân thể Sư Niệm yếu hơn trước rất nhiều, có lúc cầm đôi đũa thôi cũng run tay chứ chưa nói đến chuyện tắm rửa.

Nhưng buổi tối căng tin nấu cơm, hệ thống sưởi bên này sẽ ấm hơn nhiều. Hệ thống sưởi ở đây khác với bên ngoài, nối liền với căng tin, cho nên ban ngày, hệ thống sưởi ở đây không được đầy đủ cho lắm. Đến tối, mọi người huấn luyện xong thì bên kia mới nổi lửa được.

Cho nên đến tối, hệ thống sưởi tại khu nhà ở cho cán bộ này sẽ ấm hơn ở chỗ khác, anh cũng không sợ Sư Niệm mặc mỏng manh vậy sẽ lạnh.

Sở Húc Ninh bước qua, kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó làm tiếp công việc cô đang làm dở, “Để anh làm cho.”

Sư Niệm khựng lại một chút, lại cầm lấy khăn tắm, “Để tự em làm đi, sớm muộn gì cũng phải tự làm mà.”

Bàn tay Sở Húc Ninh dừng lại giữa không trung, sững lại một cách rõ ràng khi nghe thấy cô nói như vậy.

Cô cố ý nói câu này. Cô biết những lời này sẽ khiến Sở Húc Ninh khó chịu, nhưng đây chính là mục đích của cô. Anh ấy thích tự lừa dối bản thân, nhưng cô càng sẽ không cho anh ấy làm như vậy.
 
Top