Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3291: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (9)
Đến cuối cùng, Sở Húc Ninh vẫn kiên quyết cầm khăn tới, đổi nước ấm, tiếp tục lau người cho cô.

Sư Niệm nhìn người đàn ông im lặng làm tất cả mọi thứ bỗng dưng cảm thấy tủi thân. Cảm giác tủi thân đó không thể nào nói rõ nguyên nhân được, cho nên Sư Niệm cứ nhìn mãi nhìn mãi rồi bật khóc.

Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay của Sở Húc Ninh. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang giàn giụa nước mắt kia, “Nước nóng quá à?”

Sư Niệm lắc đầu, cô nói thẳng, “Cứ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn cơ hội nữa, em thấy khó chịu.”

Sư Niệm nói xong còn dè dặt quan sát từng động tác nhỏ của Sở Húc Ninh. Cô nhìn thấy rõ ràng cơ thể anh cứng đờ, sau đó nhìn anh tiếp tục lau cánh tay cho cô như con rùa rụt cổ.

“Sở Húc Ninh, anh ly hôn với em rồi liệu có lấy người khác không? Cô Dương Giai kia...”

“Không đâu.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô, cho dù có ly hôn với cô, anh cũng sẽ không lấy thêm hay yêu thêm bất kỳ ai khác.

Sở Húc Ninh lau người qua cho cô rồi bế cô lên. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi rất nhiều. Bác sĩ nói cô thiếu máu trầm trọng, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng dẫn đến sảy thai.

“Cho dù chỉ có một mình, cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.” Sở Húc Ninh vẫn còn nhớ, có một khoảng thời gian khi mới kết hôn, anh phải quay về đưa cơm thì cô mới chịu ăn. Nếu không có lẽ cả ngày cô không ăn nổi một bữa.

“Ăn một mình thì ngon lành gì đâu mà ăn.” Sư Niệm khẽ hừ một tiếng.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, “Cơ thể em thế nào em còn không biết nữa hả?”

“Dù sao cũng không có ai để tâm, ba em không thấy, cũng không biết em không thoải mái mà, nhỉ?” Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh đặt cô xuống, chớp mắt hỏi lại.

Sở Húc Ninh: “...”

Rõ ràng biết cô đang cố ý, nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy đau lòng.

Sở Húc Ninh đứng dậy, bước ra ngoài. Sư Niệm khẽ thở dài, sau cùng cô nằm xuống giường. Sao người đàn ông này lại cứng đầu thế?

Sư Niệm vừa nằm xuống không lâu, chiếc điện thoại trên bàn đã rung lên. Sư Niệm với tay lấy, nhìn thấy tin nhắn của Sở Lạc Nhất gửi tới báo rằng họ phải đi Rome.

Đi Rome, giải quyết vấn đề tồn đọng nhiều năm qua đối với họ cũng là một loại giải thoát.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Tết Nguyên Đán có thể về chứ?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc là có, chắc em cũng không đi lâu lắm đâu, về bên nhà cũ xem xem có thể tìm được thứ gì có ích không thôi.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ừ rồi, có Cố Tỉ Thành đi cùng em tốt hơn em đi một mình nhiều.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh Húc Ninh đâu rồi? Hai người vẫn thế đấy à?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trước mắt chỉ có thể đến đâu hay đến đó, chuyện này sau cùng sẽ thế nào, cô cũng không biết nữa.

Sở Lạc Nhất lên máy bay trực thăng rồi Sư Niệm mới ngắt điện thoại, nằm lên giường định ngủ một giấc.

Lúc Sư Niệm tưởng rằng Sở Húc Ninh đã đi, Sở Húc Ninh tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi bước vào phòng, lúc đi ngang qua cửa, anh còn tiện tay tắt đèn.

Cho nên, sau khi Sở Húc Ninh nằm xuống, Sư Niệm tự động nhích vào lòng anh. Khi Sở Húc Ninh định đẩy cô ra, cô thong thả lên tiếng, “Sau này anh không thể ôm em ngủ nữa đâu.”

Sở Húc Ninh nghe giọng nói tủi hờn của cô, đưa tay ôm lấy bả vai cô, không bỏ tay ra nữa. “Ngủ đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3292: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (10)
Sư Niệm cười tít cả mắt, thỏa mãn chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Trên máy bay trực thăng ở thành phố A.

Sở Lạc Nhất chống cằm ngồi ở vị trí phó lái nhìn bầu trời đêm bên ngoài, “Không ngờ anh còn biết lái trực thăng cơ đấy?”

Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn cô, “Có phải bây giờ em thấy rất hâm mộ anh không.”

“Ha ha ha, đúng rồi đó, cực kỳ hâm mộ luôn.” Sở Lạc Nhất nói rồi lấy một cái móc chìa khóa từ trong túi áo ra, cầm nó lắc lắc trước mặt Cố Tỉ Thành, “Nhìn nè, cho anh quà này.”

“Đây là cái gì vậy?” Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn.

“Móc chìa khóa chứ gì, cái này là em.” Sở Lạc Nhất nói xong, đưa điện thoại ra cho anh nhìn, “Cái này là anh.”

Cố Tỉ Thành liếc nhìn móc khóa hoạt hình phiên bản quân nhân treo trên điện thoại của cô, quả thực có vài đặc điểm giống anh.

“Móc vào giúp anh.” Cố Tỉ Thành nói rồi tỏ ý bảo cô treo móc khóa phiên bản cô gái cho anh.

“Treo gì chứ, các anh không thể mang theo thứ này đâu, cái này để cho anh nhìn thôi!” Sở Lạc Nhất cười toe toét nói, nhưng động tác trên tay cô đã cho thấy cô nói một đằng, làm một nẻo.

“À phải rồi, anh có quen ai tên là Lục Tư Thần không?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.

Cố Tỉ Thành khựng lại, sau đó mới hỏi, “Cô ta tới tìm em à?”

“Thế là quen biết thật đấy hả.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, sau đó mới nói, “Hôm em quay về cô ta có tới tìm em. Cô ta như một thiếu nữ điên điên khùng khùng thích thể hiện vậy. Cô ta chạy tới trước mặt em mắng một câu rất độc miệng rồi bảo gì mà không được có ý đồ với anh Tỉ Thành của cô ta.”

“Không cần để ý làm gì, cô ta bị khùng thật đó.” Cố Tỉ Thành nói luôn, “Cô ta chính là con gái của sư phụ em đấy.”

Sở Lạc NhấtL: “...”

“Chẳng trách hôm đó em bảo cô ta về nhà cho mẹ cô ta dạy dỗ lại, ánh mắt của cô ta như thể ăn tươi nuốt sống em vậy. Sư phụ của em có con gái lớn chừng ấy rồi hả?”

Cố Tỉ Thành ừm một tiếng, “Lục Tư Thần được chú Lục chiều chuộng từ nhỏ nên tính tình nóng nảy lắm.”

Ồ...

“Cô ta không phải là con gái của sư phụ em à?” Sở Lạc Nhất cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.

“Chuyện này kể ra phiền phức lắm, thì là sư phụ em năm đấy bị chú Lục ờ ờm cái kia đó, sau đó, em hiểu mà...”

“Bị cưỡng hiếp ấy hả?” Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật.

“Nhưng tới giờ chú Lục vẫn không hề kết hôn với ai. Sư phụ em mãi không chịu tha thứ cho chú ấy. Con người chú Lục cũng không tệ đâu, lần sau đến thành phố B anh sẽ dẫn em đi gặp chú ấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi, cài đặt xong lộ trình, để trực thăng tiến hành trạng thái lái tự động.

“Cho nên, Lục Tư Thần nói rằng anh và cô ta là thanh mai trúc mã là thật à?” Sở Lạc Nhất trừng mắt hỏi lại. Thanh mai trúc mã gì gì đó là đáng ghét nhất.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Sao tự dưng cô ta lại tới tìm em?”

“Em làm sao biết được?” Sở Lạc Nhất tặng cho anh một cái trợn trắng mắt, “Anh còn chưa nói với em chuyện anh có thanh mai trúc mã đâu đấy.”

Cố Tỉ Thành kêu lên “ôi chao”, “Cũng không phải bạn bè quan trọng gì, có nhất thiết phải giới thiệu riêng không?”

“Có chứ, cô ta thích anh mà!”

“Thế thì á, anh có một trung đoàn nữ cần giới thiệu với em.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Câu này hình như là thật. Ai bảo người đàn ông này có sức hút lớn đến thế chứ?

“Thực ra em chỉ hỏi vậy thôi.” Sở Lạc Nhất đổi sắc mặt, cứ như thực tế chỉ có vậy.

Cố Tỉ Thành hài lòng xoa đầu cô, “Thật ra ngay từ đầu anh đã định nói với em rồi.”

Hai kẻ giả dối kia liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lặng lẽ nhìn đi nơi khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3293: Hành trình tới Rome (1)
Hai người thổn thức một hồi, hai người này đúng là không thể giả dối hơn được nữa.

Cho nên, họ quyết định ngó lơ chủ đề này.

Trên bầu trời đêm, trong khoang trực thăng rất yên tĩnh, Cố Tỉ Thành bảo Sở Lạc Nhất ra phía sau mà nghỉ ngơi, còn cần mấy tiếng đồng hồ nữa mới tới Rome.

Sở Lạc Nhất bảo cô không buồn ngủ, cứ khăng khăng đòi nói chuyện cùng anh.

Hai người nói từ quá khứ tới tương lai, nói đến khi Sở Lạc Nhất dựa đầu vào lưng ghế ngủ gật mất.

Cố Tỉ Thành lấy chăn bông đắp lên người cô, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.

Vấn đề về Lục Tư Thần, xem ra anh phải tự giải quyết rồi, chứ Sở Lạc Nhất ngoài miệng nói không để tâm đến, nhưng đợi khi cô để tâm rồi chắc anh có khóc tiếng Mán cũng không kịp mất.

Trực thăng đến Rome vừa đúng lúc hoàng hôn ở đó. Cố Tỉ Thành bế Sở Lạc Nhất ra khỏi khoang lái, vào phòng nghỉ, đặt cô nằm lên giường.

Trên trực thăng có đầy đủ tiện nghi, họ hoàn toàn không cần phải tìm nhà để ở.

Đặt Sở Lạc Nhất xuống, Sở Lạc Nhất lăn một vòng rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Cố Tỉ Thành lái trực thăng cả đêm cũng thấy buồn ngủ, cho nên lúc này anh cũng ôm lấy cô gái của mình mà ngủ mất dạng.

Tại nhà cũ của Long gia ở Rome.

Bạch Hoành nhìn chiếc trực thăng vừa hạ cánh xuống qua màn hình theo dõi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, “Cuối cùng cũng đến rồi nhỉ.”

“Bạch gia, vậy bên thành phố A thì sao ạ?”

“Con bé Cổ Nguyệt kia đã không còn tác dụng gì nữa rồi, giải quyết nó sớm đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Bạch Hoành gằn giọng nói, ánh mắt hắn lại như một con mãng xà tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng kia.

Người mà hắn ta đợi bao lâu nay, cuối cùng cũng đến rồi.

“Vậy...”

“Từ giây phút này trở đi, tất cả các ngươi theo dõi chặt chẽ hai kẻ đó cho ta. Đám người đó, để lại sau này tự ta sẽ xử lý.” Bạch Hoành tiếp tục nhìn về bên đó như không hề biết chán.

Cánh cửa sau lưng Bạch Hoành mở ra. Người bên cạnh hắn ghé tai nói gì đó. Bạch Hoành nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người bước vào.

Người kia ngồi trên xe lăn, đôi tay đặt trên tay vịn đã gầy đét như que củi, bánh xe của xe lăn chầm chậm lăn tới, lọc cọc lọc cọc, khiến người ta nghe thấy mà không khỏi run người.

Bạch Hoành bước vội qua đó, hơi cúi xuống, “Mẹ, con bé Sở Lạc Nhất kia đã tới rồi.”

Căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình theo dõi, ánh sáng hắt lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn như gốc cây khô héo của người phụ nữ kia càng có vẻ đáng sợ hơn.

Người phụ nữ kia nghe Bạch Hoành nói vậy, bàn tay siết chặt lấy tay vịn hơn, các đầu khớp xương như muốn lồi ra ngoài qua lớp da mỏng manh đó.

“Cuối cùng cũng đến rồi, hai mươi năm rồi, cuối cùng mẹ cũng đợi được rồi. Khi đó hắn đập gãy hai chân mẹ, bây giờ, mẹ sẽ để con gái của hắn trả món nợ này.” Người phụ nữ kia lên tiếng, giọng nói ấy như tiếng chuông vọng về từ thời viễn cổ, lạnh lẽo, gai người.

Bạch Hoành đứng thẳng dậy, đẩy người phụ nữ đó tới trước màn hình theo dõi, “Con gái của Sở Ninh Dực cũng chỉ đến thế mà thôi, con chưa buồn động tay, chúng đã tự rối loạn rồi.”

Ánh sáng bàng bạc của màn hình hắt lên mặt người phụ nữ kia, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ đôi mắt tràn ngập căm thù của cô ta.

“Thủy An Lạc, hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác mất đi con gái.” Viên Giai Di gằn từng chữ một, nhìn chiếc trực thăng ở bên đó.

Bạch Hoành cố định bánh xe của xe lăn, sau đó nói, “Nghe đồn Long nữ không thể giết chết được.”

Viên Giai Di nhìn chằm chằm vào trực thăng, hai tay siết chặt lại, “Không phải là nó tự đến tìm chết à?”

Bạch Hoành khựng lại, không nói gì nữa.

“Sở Ninh Dực, những gì anh đã nợ tôi, anh sẽ phải trả lại bằng hết.” Viên Giai Di nói rồi quay đầu nhìn Bạch Hoành, “Mạch Thụy đâu?”

“Vẫn đang tự kiểm điểm.” Sau sự việc lần trước, Bạch Hoành đã giam lỏng Mạch Thụy. Bây giờ cô ta vẫn đang tự kiểm điểm lại bản thân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3294: Hành trình tới Rome (2)
“Mối thù của ba mẹ nó cũng nên trả rồi.” Viên Giai Di nói rồi đẩy xe lăn rời khỏi nơi đó.

***

Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Sở Ninh Dực đứng trước tấm bảng vẽ trong phòng làm việc, lần này trên đó cuối cùng cũng viết được một chữ: Viên.

“Ba, ba gọi con ạ?” Sở Lạc Ninh đẩy cửa ra, anh bước tới ngồi lên tay vịn ghế sofa, nhìn lên chữ cái mà Sở Ninh Dực viết trên tấm bảng.

“Con còn có ấn tượng gì về chú Hai không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

“Chú Hai?” Sở Lạc Ninh nghe thấy người này mà nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Không có ấn tượng gì, nhưng con biết một chút chuyện của chú Hai, sao vậy ba?”

Sở Ninh Dực bước tới bàn làm việc, đưa cho anh một tấm ảnh. Sở Lạc Ninh đón lấy, nhìn qua rồi nghĩ ngợi một lúc, “Không có ấn tượng gì cả.”

“Hồi con còn nhỏ, mỗi lần chú Hai đến nhà, con toàn gây rắc rối cho chú Hai, lúc đó con cũng vừa mới chập chững biết đi.” Sở Ninh Dực dựa vào bàn nhìn con trai mình.

Sở Lạc Ninh: “...”

Chuyện này quá bình thường luôn. Chuyện từ hồi anh mới chập chững biết đi làm sao anh nhớ được, anh có phải thiên tài đâu.

“Ý của ba là, chuyện lần này có liên quan tới chú Hai?” Sở Lạc Ninh đặt tấm ảnh lên bàn, nhìn chữ cái trên tấm bảng, ngây người hồi lâu rồi mới hỏi, “Viên, Viên Giai Di? Con nhớ lúc đó chú Ba cũng từng nói, chú Hai luôn giúp đỡ Viên Giai Di. Ý của ba là chuyện này thực ra do Viên Giai Di ở phía sau lưng gây rối?”

“Bạch Hoành kia, năm nay hai mươi lăm rồi.”

Mà Sở Lạc Ninh năm nay mới hai mươi mốt, sự tồn tại của Bạch Hoành vừa vặn rơi vào năm thứ hai Viên Giai Di ra nước ngoài. Lúc đó, nếu như anh không nhớ nhầm, Bạch Dạ Hàn cũng ở đó.

Sở Lạc Ninh khựng lại, thời gian đó, nếu suy xét cẩn thận sẽ thấy vô cùng đáng sợ.

“Giờ con tới Rome ngay đi, ba sợ cô ta đang đợi Bánh Bao Đậu rơi vào bẫy. Cuộc đời này Viên Giai Di hận ba và mẹ con nhất, lần này, chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.”

Sở Lạc Ninh gật đầu, đứng dậy, chỉ có điều vừa đi được hai bước đã ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, “Ba, con cảm thấy chuyện này ba nhất định phải tự đi một chuyến, có một số chuyện có lẽ ba vẫn muốn biết.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con trai mình, nhìn anh mỉm cười rồi bước tới, sau đó hướng mắt nhìn về chữ Viên bên trên tấm bảng.

“Viên Giai Di, đúng là ba đã quá xem nhẹ cô ta rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ nhấc tay lên, xóa chữ cái đó đi.

Khi Thủy An Lạc cầm cốc nước đi vào lập tức nghe được câu nói đó. Cô bước tới, đặt cốc nước vào tay anh, “Năm đó anh đạp gãy hai chân cô ta giữa trời tuyết, cô ta căm hận tới mức nào chắc anh cũng biết. Nếu đã như vậy, lần này tại sao còn để Bánh Bao Đậu đi?”

“Con gái cưng của em, em có ngăn được nó không?” Sở Ninh Dực điềm đạm đáp lời, sau đó nhấp một hớp trà mới nói tiếp, “Bánh Bao Đậu không tới đó với danh nghĩa phá bỏ sự mê tín của nhà họ Long, làm sao Viên Giai Di chịu lộ diện? Từ trước tới giờ anh đều không thích bị người ta dắt mũi lôi đi.”

Thủy An Lạc thở dài. Cô biết ngay kết quả sẽ như vậy mà.

“Rốt cuộc cô ta phải thù hận tới mức nào mới có thể ẩn mình suốt bao năm chờ tới bây giờ mới trả thù chứ.” Thủy An Lạc nói rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực uống nước và đi tới bên bàn làm việc, “Nói đến cùng, cô ta vẫn không từ bỏ được anh.”

Thủy An Lạc nói với vẻ oán trách, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô rồi mới nói, “Cơm có thể ăn linh tinh, lời không thể nói tùy tiện được, nếu không anh sẽ kiện em tội phỉ báng đấy.”

Thủy An Lạc bước tới, Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, “Có thể lên kế hoạch đi du lịch rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3295: Hành trình tới Rome (3)
Thủy An Lạc: “...”

Chuyện lần này thuộc về ân oán cá nhân, cho nên nhân thời gian nghỉ ngơi sau khi diễn tập quân sự kết thúc, Sở Lạc Ninh vui vẻ gọi thêm “đồng bọn” của mình, dự tính đi Rome chơi một trận đã đời.

“Tại sao lại gọi em?” Sỏ Lạc Duy nhìn ông anh lớn nhà mình mà bất bình.

Sở Lạc Ninh đáp, “Vấn đề lịch sử do ba em để lại, không gọi em thì gọi ai?”

Sở Lạc Duy trả treo, “Ba em cũng là ba anh cơ mà.”

Sở Lạc Ninh đáp, “Thì thế nên anh cũng đi đây!”

Sở Lạc Duy: “...”

“Tính tong, anh Lạc Ninh được một điểm.” Kiều Vi Nhã tươi cười nói, nhưng ngay lập tức bị Sở Lạc Duy kéo ngồi xuống.

“Lắm lời thế, cậu giúp ai vậy hả?”

“Tất nhiên là giúp anh Lạc Ninh rồi. Cậu đừng hỏi mấy câu biết thừa đáp án như vậy để tự rước nhục nữa được không hả?” Kiều Vi Nhã nhìn bạn trai mình với vẻ kỳ thị, thấy mặt cậu bí xị hết cả lại.

Sở Vi ngồi ở một góc khác mà nín cười. Dù sao thì chắc chắn cậu cũng phải đi, nếu không cậu Hai sẽ ở bên ngoài và không quay về được mất. Con người cậu Hai cả đời này chỉ chấp nhận hai vị tài xế, một người là ba cậu, người còn lại là Sở Vi, đổi ai cũng không được.

Ba cậu đã kiên quyết giao lại danh hiệu tài xế cho Sở Vi sau khi Sở Vi cậu thi xong bằng lái ô tô, lái máy bay, lái xe tăng, lái tất cả mọi thứ, để cậu toàn quyền đảm nhiệm.

An Hinh Duyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, có vẻ lo lắng, “Dạng người này về cơ bản tư duy rất vặn vẹo, rất biến thái, các anh tự đi như vậy nguy hiểm lắm, hay là em...”

“Em tuyệt đối không được!” Sở Lạc Ninh không đợi cô nói dứt câu đã từ chối đề nghị của cô, “Em cũng biết nguy hiểm, chúng ta không có nhiều người, cũng không thể gọi thêm đồng đội, cho nên em tuyệt đối không thể đi được.”

An Hinh Duyệt hơi cúi đầu, nắm lấy ngón tay mình, “Được rồi mà.”

“Cậu cũng không thể đi được.” Sở Lạc Duy nhìn cô gái đang đắc ý bên cạnh mình, trầm giọng bảo.

“Dựa vào cái gì chứ? Tôi có thể tự bảo vệ mình, cũng không cần phiền đến cậu.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng đáp lại, “Hơn nữa, ai đi cùng cậu chứ, tôi đi cùng anh Lạc Ninh đó, được không hả? Còn nữa, cậu ở trên núi mà lạc đường thì phải làm sao? Cậu tự tìm được đường chắc?”

Sở Vi: “...”

Đúng là sắc sảo ghê!

Sở Lạc Ninh tỏ ý anh đây không gánh cái oan này đâu nhá!

Sở Lạc Ninh đưa tay ra siết lấy tay An Hinh Duyệt. Khi đứng dậy, anh nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Nghe nói mấy đứa sắp phải thi cuối học kỳ rồi, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh nhé, không nên làm lỡ kỳ thi cuối kỳ của mấy đứa.”

Sở Lạc Duy: “...”

Anh ơi, anh được mẹ mình nhặt về phải không, chắc chắn anh không phải con mẹ đẻ ra.

Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt ra ngoài, lúc đi tới cửa, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Hay là gọi thêm anh Húc Ninh đi, chuyện này cũng có liên quan nhất định tới Niệm Niệm mà.”

Sở Lạc Ninh về cơ bản không vui lòng đưa theo người bạn đồng hành đó cho lắm, dù sao thì Sư Niệm cũng vừa mới... nhưng theo tình hình trước mắt, chỉ có mấy người họ mà đi đánh lại vài nghìn thậm chí nhiều hơn của phe kia, có vẻ không chắc ăn lắm.

“Sao anh không tự đi mà nói?” Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn anh trai mình, cảm thấy anh trai đang ám mình.

“Vợ anh ấy vừa mới sảy thai, anh sao tiện nói được?” Sở Lạc Ninh nói rồi xoay người đi thẳng.

Để lại ba khuôn mặt ngơ ngác phía sau!

Anh không tiện nói?

Cho nên anh hồn nhiên cho rằng chúng em nói sẽ tiện sao?

Anh ơi, anh không biết yêu thương bao bọc các em trai em gái như vậy liệu có tốt không hả?

Chuyện gọi Sở Húc Ninh đi cùng quả thực hơi khó mở lời.

Thứ nhất, hai vợ chồng nhà đấy bây giờ vẫn đang ầm ĩ chuyện ly hôn. Thứ hai, vợ người ta mới sảy thai được mấy ngày, bây giờ gọi anh chồng đi mất, không nhân nghĩa gì hết.

Cho nên, Sở Lạc Duy và Sở Vi nhanh chóng đứng bật dậy, sau đó đi mất tăm.

Để lại một khuôn mặt ngơ ngác phía sau!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3296: Hành trình tới Rome (4)
Kiều Vi Nhã nhìn phòng khách không một bóng người, bỗng chốc cảm thấy sao trên đời này con người lại xấu xa đến thế?

Câu đó làm sao cô có thể nói ra được?

Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt ra ngoài. Hiếm khi không có mấy đứa kia, không khí giữa hai người lập tức quay lại vẻ tao nhã như người bình thường.

An Hinh Duyệt từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu đi bên cạnh Sở Lạc Ninh. Đến đình hóng mát phía trước, Sở Lạc Ninh không dẫn cô vào mà bế thẳng lên, để cô ngồi lên lan can.

An Hinh Duyệt kinh ngạc, vội vàng vươn tay ôm lấy vai anh, “Anh làm gì vậy?”

Sở Lạc Ninh chống hai tay hai bên người cô, giữ cho cô không bị ngã xuống.

“Em giận à?” Sở Lạc Ninh cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, nhỏ giọng hỏi.

An Hinh Duyệt đang bám tay vào vai Sở Lạc Ninh liền vòng qua ôm lấy cổ anh, như thế mới giúp cơ thể cô cân bằng lại, “Tiểu Bất Điểm có thể đi mà em thì không, em có cảm giác không thể nào giúp được anh.”

“Làm sao mà em không thể giúp anh được?” Sở Lạc Ninh cười cười, “Em cứ ngoan ngoãn, anh không có gì phải lo lắng về em là được. Em nhìn Bánh Bao Rau đi, từ sáng đến tối chỉ lo Tiểu Bất Điểm gây sự, gặp rắc đấy thôi.”

An Hinh Duyệt nghe anh nói vậy chợt bật cười, “Tiểu Bất Điểm mà nghe thấy sẽ giận anh đó.”

Sở Lạc Ninh không hề để tâm, anh chỉ nói sự thật thôi mà.

An Hinh Duyệt đung đưa hai chân, “Nhưng mà chuyện em nói với anh là thật đó, tư duy của đám người đó về cơ bản đều có vấn đề, các anh cần phải cẩn thận hơn.” Tuy rằng An Hinh Duyệt chỉ học tâm lý học trong hai năm, nhưng cô làm khá nhiều nghiên cứu cá nhân về những trường hợp như vậy, cho nên những điều cô nói rất có lý.

“Anh biết rồi.” Sở Lạc Ninh đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó mới nói tiếp, “Không biến thái thì làm sao tìm được ông ba biến thái của anh?”

An Hinh Duyệt không thể nhịn cười được. Nếu Sở Ninh Dực mà biết con trai nói mình thế chắc sẽ nổi giận đùng đùng mất.

“Không sao, bọn anh sẽ về sớm thôi.” Sở Lạc Ninh lên tiếng xoa dịu cô, “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà nhé. Anh đảm bảo sẽ về ăn Tết Nguyên Đán với em.” Đây có lẽ là Tết Nguyên Đán đầu tiên mà họ cùng đón trong suốt những năm qua.

An Hinh Duyệt gật đầu, tiếp tục ôm cổ anh, “Các anh nhất định phải cẩn thận nhé. Ai mà biết được đám người đó sẽ bất ngờ làm gì. Hơn nữa nếu thật sự như bác đã nói, người đứng sau tất cả những chuyện này là Viên Giai Di, vậy thì bà ta đã nhẫn nhục sống tạm bợ suốt bao nhiêu năm, lần này bộc phát ra, chắc chắn sẽ rất kinh khủng.”

“Ừ.” Sở Lạc Ninh cũng đã nghĩ đến điều này, thực lực lúc trước của Bạch Hoành đã cho thấy vấn đề này rồi.

“Nhưng em vẫn không yên tâm.” An Hinh Duyệt nhíu mày nói, “Nếu không cứ để em đi cùng đi, ít nhất em còn có thể đàm phán cùng bọn chúng.”

“Chúng không phải người có thể đàm phán với em đâu. Đám người này đa số là đồ đệ của thần Chết, chúng chỉ thích nói chuyện bằng súng đạn thôi.” Sở Lạc Ninh nhìn cô vợ ngây thơ của mình với ý cười.

An Hinh Duyệt: “...”

“Yên tâm, anh đã bao giờ làm em thất vọng đâu?” Sở Lạc Ninh an ủi cô.

“À phải rồi, giáo viên của em hy vọng em có thể học nghiên cứu sinh, anh thấy thế nào?” Thực ra chuyện này cô chưa nói với ba mẹ, nhưng lại muốn nói với anh trước.

An Hinh Duyệt đã học năm thứ ba, quả thực cần phải nghĩ tới vấn đề này rồi.

Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, “Em muốn học hả? Anh muốn em đi học nghiên cứu sinh ở chuyên ngành tâm lý bên trường quân đội. Bên quân doanh hiện tại cũng đang cần nhân tài như em. Hơn nữa quân chủng này được đi làm theo giờ hành chính. Lúc trước anh đã muốn nhắc đến chuyện này với em rồi.”

Quan trọng hơn cả là như vậy thì anh có thể tự trông chừng vợ mình được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3297: Hành trình tới Rome (5)
Dù sao bây giờ Sở Lạc Ninh mới hai mươi mốt tuổi, còn bốn năm nữa mới hai mươi lăm, đến lúc đó mới kết hôn được. Trong mấy năm này vợ anh không thể đến quân doanh cùng anh, nhưng nếu cô học nghiên cứu sinh ở bên đó thì có thể tìm được một lý do rất ổn rồi.

An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, bỗng chốc thấy phấn khích hẳn lên, “Được thật hả anh?”

Vốn dĩ cô còn định học thêm vài năm nghiên cứu sinh để vừa học vừa đợi anh, không ngờ bây giờ có thể tới đó cùng anh luôn rồi.

Cho nên trong lúc An Phong Dương không hề hay biết, chuyện đi học nghiên cứu sinh của An Hinh Duyệt đã được Sở Lạc Ninh quyết định.

Hai đứa con trai nhà họ Sở, đứa này nham hiểm hơn đứa kia, ai cũng biết chuyện đó.

Mà Kiều Vi Nhã gọi video với Sư Niệm rất lâu nhưng vẫn không nói được câu kia. Nhìn Sở Húc Ninh đi đi lại lại trong màn hình, cô vẫn không biết làm sao mới mở lời được.

“Không phải chứ, chồng chị làm gì vậy? Cứ đi đi lại lại.” Kiều Vi Nhã cuối cùng cũng bắt vào vấn đề rồi.

“Phơi quần áo.” Sư Niệm nhìn người đàn ông đang đứng ngoài ban công phơi đồ, lại quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã trong màn hình, “Rốt cuộc em định nói gì, cứ nói đi.”

Kiều Vi Nhã âm thầm lôi mấy người kia mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng rồi mới nói, “Thì là một vấn đề do lịch sử để lại, cũng là chuyện liên lụy tới hai người thời gian gần đây, cho nên có lẽ cần Sở Húc Ninh đi cùng đám người kia một chuyến.”

“Vấn đề về Bạch Hoành phải không?” Sư Niệm ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Sở Húc Ninh đang bước ra từ ban công, “Các em tìm được sào huyệt của chúng rồi à?”

“Hình như là vậy, cho nên là...”

Câu này Kiều Vi Nhã thực sự không thể nói ra được, dù sao Sư Niệm cũng vừa mới sảy thai.

“Chị biết rồi, chuyện này chị sẽ nói lại với anh ấy.” Sư Niệm nói thẳng rồi tắt cuộc gọi, nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Mấy đứa kia tìm được sào huyệt của Bạch Hoành rồi, giờ cần phải đi đào nó ra.”

Sở Húc Ninh ngồi xuống cạnh giường, anh cũng nghe thấy câu vừa rồi rồi.

“Cần anh đi cùng à?” Sở Húc Ninh hỏi.

“Chuyện riêng nên chỉ có thể tự đi, nhưng em bây giờ...” Sư Niệm rất phiền lòng vì sức khỏe hiện tại của mình, căn bản không thể ra ngoài được.

Sở Húc Ninh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, “Để anh sắp xếp một số chuyện trước rồi sẽ qua đó với chúng nó.”

Sư Niệm gật đầu, “Em muốn về thành phố A với anh, có dì chăm sóc cho em, anh cũng không cần lo lắng.”

Sở Húc Ninh đồng ý, anh đứng dậy lo liệu mọi việc. Sau khi anh đi rồi, Sư Niệm cũng gọi cho Triệu Uyển Uyển, hỏi xem gần đây dì cô có quay phim không. Nếu dì cô quay phim, cô chỉ có thể về nhà họ Sở trước thôi.

Nhận được điện thoại của Sư Niệm, nghe câu hỏi của cô xong, Triệu Uyển Uyển thấy xót xa, “Con vừa kết hôn đã coi dì như người ngoài rồi hả, về nhà còn cần phải hỏi xem dì có thời gian không nữa?”

“Không phải thế, con sợ dì đang bận quay phim, sức khỏe con không tốt, không thể ở nhà một mình, cho nên con mới hỏi vậy thôi mà.” Sư Niệm vội vàng giải thích, “Dì ơi, con không có ý đó đâu.”

Triệu Uyển Uyển nghe lời giải thích của cô mà bật cười, “Con bé ngốc này, lúc trước bảo con về nhà, ba con cứ bảo đợi đã. Nếu đã muốn về thì mau chóng về đây đi, thời gian này dì không có hoạt động gì cả.”

Sư Niệm đồng ý với dì cô, ngắt cuộc gọi rồi bắt đầu thu dọn qua.

Không diệt trừ được Bạch Hoành, hắn sẽ không bao giờ ngừng lại, họ sẽ luôn ở thế bị động không thể yên ổn.

Cho nên, sau lần này, hy vọng mọi thứ có thể quay lại với quỹ đạo vốn có của nó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3298: Hành trình tới Rome (6)
Ở Rome, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài đã vô cùng chói mắt, cho nên cô rúc người vào chăn, ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh, không muốn chui ra.

“Anh đi bắn rơi mặt trời đi.” Sở Lạc Nhất hầm hừ một tiếng, không muốn thò đầu ra chỉ vì mặt trời quá chói chang.

Cố Tỉ Thành đưa tay lên che đi ánh mặt trời gay gắt, người trong lòng anh nhích tới như một con heo vậy.

“Thế đâu có được, kết cục của nhân vật bắn rơi mặt trời kia không có hậu lắm đâu.” Cố Tỉ Thành nói rồi ôm cô ngồi dậy, vươn vai một cái, kéo kín tấm rèm lộ ra một nửa kia lại.

Không còn ánh mặt trời nữa, Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.

Chỉ có điều khi Sở Lạc Nhất mở mắt ra lại bắt gặp ánh mắt của Cố Tỉ Thành.

Dưới ánh nắng mặt trời, hai kẻ mơ mơ màng màng không hẹn mà bắt gặp ánh mắt của nhau.

Thình thịch...

Sở Lạc Nhất không khỏi nuốt nước miếng, hay lắm, kiểu ngủ chung giường nằm chung gối này không phải ai cũng nhẫn nhịn được.

Cố Tỉ Thành cũng nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng hơn.

Sở Lạc Nhất cũng không biết ai bắt đầu trước, nhưng khi hai đôi môi chạm vào nhau, tấm chăn vừa được bung ra lại hạ xuống.

Cho đến khi tấm rèm cửa không thể che được ánh nắng chói chang bên ngoài nữa, không khí trong phòng nghỉ mới bình thường trở lại.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành: “...”

“Chuyện đó...”

“Chuyện đó...”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lên tiếng cùng lúc rồi lại im bặt cùng lúc.

Sở Lạc Nhất chớp mắt. Cố Tỉ Thành vươn tay ôm cô vào lòng, đặt thêm một nụ hôn lên bả vai vẫn đầy dấu vết hoan ái của cô.

“Đợi em đủ hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn nhé.” Giọng Cố Tỉ Thành khàn khàn.

“Còn lâu nhé, đời người vừa mới bắt đầu mà.” Giọng của Sở Lạc Nhất cũng mang theo ý vị khác biệt. Cô cười tít mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình.

“Chát...”

Cố Tỉ Thành vỗ mạnh lên cái mông đã mặc quần lót của cô, “Đã như thế này rồi, em còn định bắt đầu cuộc sống mới kiểu gì nữa hả?”

“Làm sao hả, cũng có sao đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt, nhìn khuôn mặt tối sầm tối sì của Cố Tỉ Thành.

Cũng may mà hôm qua dì cả nhà cô mới tới thăm.

Nếu không chắc cô thực sự không kiềm chế nổi mà nhào vào lòng người đàn ông này mất.

Mặt mũi Cố Tỉ Thành càng sầm sì hơn. Anh cắn yêu một cái lên chóp mũi vểnh vểnh của cô, “Tuần sau sẽ xử lý em.”

Sở Lạc Nhất càng cười càng đắc ý hơn, “Ôi, mau dậy đi, còn đi làm việc chính nữa chứ.”

Quậy tới quậy lui trên giường lâu như thế, ngoài bước cuối cùng ra, những việc cần làm họ đã làm hết rồi. Hai người này mặt dày đã thành quen cho nên cũng không thấy ngại ngùng lắm.

Cố Tỉ Thành hầm hừ một tiếng, ôm lấy cô cọ tới cọ lui một lúc rồi mới nói, “Phải đi làm việc chính rồi, làm xong sẽ xử lý em.”

Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn anh đứng dậy rồi bất chợt bổ nhào lên lưng anh.

Cố Tỉ Thành kêu lên một tiếng, một tay nhặt quần áo, một tay đỡ sau lưng cô, “Làm gì đấy? Định chiến đấu một trận đẫm máu à?”

Cơ thể mềm mại của cô đè lên lưng anh, kích thích này không phải dạng vừa đâu.

Sở Lạc Nhất cười xấu xa cắn một cái thật mạnh lên cổ anh, sau đó vươn tay với lấy quần áo dưới đất, nhưng căn bản không thể với tới được, “A, sao tay em ngắn lại rồi, có phải em bị thu nhỏ lại rồi không?”

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành vừa cõng cô vừa cúi người nhặt hết quần áo dưới đất ném lên giường, “Nào, con gái yêu, ba mặc quần áo cho. Mau, gọi ba đi nào.”

Sở Lạc Nhất bị ném trở lại giường ngủ. Cô cười khanh khách kéo chăn che đi cơ thể mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn Cố Tỉ Thành, “Em mà gọi anh là ba, ba em sẽ bụp chết anh đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3299: Hành trình tới Rome (7)
Cố Tỉ Thành khẽ cười, quay người giúp cô mặc lại quần áo, “Mau dậy đi, còn đi làm chuyện chính nữa.”

Sở Lạc Nhất hừ hừ vài tiếng, quả quyết mặc quần áo lại, bò dậy, ăn qua loa vài miếng bánh mì rồi cùng Cố Tỉ Thành ra ngoài.

Nhà cũ của Long gia nằm ở một thị trấn nhỏ khá xa xôi của thành Rome. Nơi nghèo túng đó bây giờ đã mọc đầy cỏ dại.

Sở Lạc Nhất đứng trước cửa ngôi nhà cũ kỹ. Cánh cửa lớn mấy chục năm không có ai sửa sang bây giờ chỉ còn một ông lão trông coi. Nhà cũ của Long gia hoàn toàn theo phong cách lâu đài cổ châu Âu.

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, dẫn cô bước vào cổng.

Khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, ông lão canh cửa khựng lại, cơ thể còng xuống lảo đảo đứng dậy, “Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.”

Sở Lạc Nhất nhìn ông lão vội vàng đến gần rồi quỳ xuống trước mặt mình, “Tông chủ à, cuối cùng tông chủ cũng đến rồi, Long gia đã sa sút mấy chục năm rồi.”

Sở Lạc Nhất vội vàng đỡ ông dậy, “Ông lão, ông đang làm gì vậy?”

“Lão tông chủ chết rồi, tôi chờ đợi cả đời, cuối cùng cũng đợi được tông chủ tới rồi.” Ông lão nói rồi siết chặt lấy bàn tay của Sở Lạc Nhất, “Truyền nhân của long nữ, huyết mạch ngàn năm. Long mạch của mẹ cô năm đó đứt đoạn, cô là chủ mẫu duy nhất của nhà họ Long.”

Sở Lạc Nhất thở hắt ra, cô thực sự muốn nói, cô không tin chuyện này đâu.

“Ông lão, lần này chúng cháu đến đây là muốn biết chuyện về Long gia.” Sở Lạc Nhất nói.

Ông lão nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, lảo đảo quay người đi vào trong.

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành dẫn cô đi vào bên trong.

Bên trong nhà cũ của Long gia khá giống đấu trường La Mã cổ, diện tích rất lớn, kiến trúc vô cùng kỳ lạ.

Ông lão dẫn họ tới sảnh lớn. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn những bức họa trong sảnh lớn, những dòng chữ bên dưới đi từ chữ Giáp Cốt tới chữ giản thể. Người cuối cùng trông rất giống bà ngoại của cô.

“Bà ấy là...” Sở Lạc Nhất chỉ vào Long Man Việt, tò mò hỏi.

“Long nữ đời trước, Long Man Việt.” Ông lão nói, đi tới cái bàn trước mặt, cầm một chiếc hộp gỗ tới.

Long Man Việt, bà ngoại của cô là Long Man Ngân, cho nên đây là chị em sinh đôi của bà ngoại cô sao?

“Tổ tiên của tôi đã canh cửa cho Long gia mấy nghìn năm rồi, chưa từng đứt đoạn.” Ông lão nói rồi đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Sở Lạc Nhất, “Bí mật của Long gia đều ở trong này cả.”

Sở Lạc Nhất vội vàng đưa tay đón lấy, “Sao ông biết người đó là cháu, không sợ cháu là giả ạ?”

“Cánh cửa đó, trừ long nữ ra, không có ai tìm được.” Ông lão nói, thân thể còng rạp của ông quay lại, đi về phía sau, “Lão tông chủ từng nói, cô sẽ đến, giờ cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành trách nhiệm của mình, cũng có cái để ăn nói với lão tông chủ rồi.”

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành tỏ ý bảo cô mở hộp ra.

Sở Lạc Nhất tò mò, mở chiếc hộp bám đầy bụi bặm ra, bên trong đặt một chiếc mai rùa, trên đó có khắc một con rồng.

Sở Lạc Nhất lấy ra, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, khóe miệng cô khẽ giật giật, “Bảo em cầm cái này đi xem bói hả?” Đây là bí mật của Long gia, một cái mai rùa? “Ông lão, đây là thứ gì vậy?” Sở Lạc Nhất cất tiếng gọi, tiếc rằng, người đó đã đi xa rồi.

Cố Tỉ Thành cầm lấy chiếc mai, nhìn một lượt. Anh xác định rằng chữ khắc trên đó là chữ Giáp Cốt. Tiếc rằng qua hàng nghìn năm lịch sử, dấu tích đã không còn rõ ràng nữa, mà kể cả còn rõ họ cũng không đọc được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3300: Hành trình tới Rome (8)
“Em cảm thấy IQ của mình bị đè bẹp rúm rồi.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nghiên cứu chiếc mai rùa kia, “Cái này chắc đáng giá lắm đấy nhỉ, đồ cổ đấy, mấy nghìn năm rồi cơ mà, còn có cả chữ Giáp Cốt.”

Sở Lạc Nhất nói rồi bị Cố Tỉ Thành cầm mai rùa gõ cho một cái, “Em kính trọng lão tông chủ một tí đi.”

“Quan trọng là em nhìn thế nào cũng không hiểu, đây là cái quái gì vậy? Nếu đặt ở thời cổ đại có khi long nữ gì gì đó còn là một nhân vật tầm cỡ, chứ họ không biết sau khi nhà nước mới thành lập thì không thể thành tinh được nữa hả?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, lại cầm lấy cái mai rùa kia, “Long gia có thể truyền thừa cả nghìn năm, lúc trước mẹ em từng nói rồi, nguyên nhân chẳng qua cũng vì Long gia biết xem bói, biết khám bệnh, thực ra cũng không có gì lạ lắm.”

“Không đâu, lục địa này có lịch sử trên dưới năm nghìn năm, không một gia tộc nào có thể truyền thừa suốt năm năm nghìn năm, trừ khi nó có điểm gì đó phi thường. Nhưng thời đại thay đổi, có lẽ gia tộc của em cố tình giấu mình, mới khiến Long tộc dần dần biến thành người bình thường, rồng chỉ có thể bảo vệ chủ nhân.” Cố Tỉ Thành nói, “Hoặc có lẽ Long gia trước kia thực sự có năng lực đặc biệt, tiếc rằng em không có cơ hội được kế thừa.”

“Ôi...” Sở Lạc Nhất cầm cái mai rùa mà thở dài, “Lẽ nào giờ em hủy nó đi thì rồng cũng biến mất luôn à?”

Cố Tỉ Thành: “...”

“Ê, cô gái, ngẩng đầu lên, liệt tổ liệt tông đang nhìn em đấy.” Cố Tỉ Thành tỏ ý bảo cô nhìn xung quanh, các đời long nữ đang nhìn cô từ trên cao.

Cơ thể Sở Lạc Nhất run rẩy, không trêu vào được, không chọc vào được, cô chắp hai tay, “Xin đừng để bụng, đừng để bụng nhé, con nói chơi vậy thôi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Em có thể sợ hơn một chút nữa không?

“Nhưng đưa cho em thứ này, em thực sự không thể nào biết được bí mật của Đậu Nghiền.” Sở Lạc Nhất có vẻ thất vọng, dường như cô mang theo một hy vọng rất lớn tới đây mà kết quả lại cho cô xem thứ này.

Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, sau đó nhìn xung quanh sảnh lớn. Nơi này anh từng đến rồi, nhưng không phải vào bằng cửa chính. Giống như ông lão đã nói vậy, cửa chính chỉ có chủ mẫu của Long gia mới tìm được thôi.

Cho nên, ở đây còn có nơi khác, căn cứ của Bạch Hoành.

“Đi nơi khác xem sao.” Vốn dĩ, Cố Tỉ Thành đã không tán thành lắm với mục đích của cô. Bây giờ thực tế chứng minh rằng bí mật của Long gia mãi mãi chỉ có thể là bí mật, có lẽ lùi về thời Thanh hoặc thậm chí các triều đại trước cả thời Thanh còn có thể tìm ra được thứ gì đó, chứ bây giờ, hoàn toàn không có gì cả.

Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt lại mai rùa vào chiếc hộp, sau đó chắp tay với bức họa trên đầu mình như một lời cáo từ rồi mới đi theo Cố Tỉ Thành.

“Vậy bí mật của Long gia sẽ không còn ai biết được nữa sao?” Sở Lạc Nhất thở dài và nói.

“Có lẽ vậy.” Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, sau đó dẫn cô đi về phía sau.

“Vậy thì em phải thương lượng với Đậu Nghiền, bảo nó đừng sinh thêm đời sau nữa, như thế thì ổn hơn.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nghĩ tới chuyện này.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Chuyện này cũng có thể.” Dù sao thì sau này con gái yêu của cô cũng là con của anh.

Hai người đi qua sảnh lớn, các căn phòng ở phía sau cũng được bày trí rất kỳ lạ. Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ đây là trận pháp mà Long gia thường dùng, thế nhưng, cô không hiểu được.

Cố Tỉ Thành dẫn cô đi, Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Anh zai à, đây là nhà cũ của anh phải không, sao em có cảm giác anh còn quen với nó hơn cả em vậy?”

“Anh quả thực đã từng đến đây.” Cố Tỉ Thành nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Anh từng đến nhà cũ của em á.” Đây là lần đâu tiên cô tới nhà cũ của mình, thế mà chồng tương lai của cô lại từng đến đây từ trước đó rồi.
 
Top