[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,841
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3291: Một tháng sau hãy ly hôn nhé (9)
Đến cuối cùng, Sở Húc Ninh vẫn kiên quyết cầm khăn tới, đổi nước ấm, tiếp tục lau người cho cô.
Sư Niệm nhìn người đàn ông im lặng làm tất cả mọi thứ bỗng dưng cảm thấy tủi thân. Cảm giác tủi thân đó không thể nào nói rõ nguyên nhân được, cho nên Sư Niệm cứ nhìn mãi nhìn mãi rồi bật khóc.
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay của Sở Húc Ninh. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang giàn giụa nước mắt kia, “Nước nóng quá à?”
Sư Niệm lắc đầu, cô nói thẳng, “Cứ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn cơ hội nữa, em thấy khó chịu.”
Sư Niệm nói xong còn dè dặt quan sát từng động tác nhỏ của Sở Húc Ninh. Cô nhìn thấy rõ ràng cơ thể anh cứng đờ, sau đó nhìn anh tiếp tục lau cánh tay cho cô như con rùa rụt cổ.
“Sở Húc Ninh, anh ly hôn với em rồi liệu có lấy người khác không? Cô Dương Giai kia...”
“Không đâu.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô, cho dù có ly hôn với cô, anh cũng sẽ không lấy thêm hay yêu thêm bất kỳ ai khác.
Sở Húc Ninh lau người qua cho cô rồi bế cô lên. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi rất nhiều. Bác sĩ nói cô thiếu máu trầm trọng, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng dẫn đến sảy thai.
“Cho dù chỉ có một mình, cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.” Sở Húc Ninh vẫn còn nhớ, có một khoảng thời gian khi mới kết hôn, anh phải quay về đưa cơm thì cô mới chịu ăn. Nếu không có lẽ cả ngày cô không ăn nổi một bữa.
“Ăn một mình thì ngon lành gì đâu mà ăn.” Sư Niệm khẽ hừ một tiếng.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, “Cơ thể em thế nào em còn không biết nữa hả?”
“Dù sao cũng không có ai để tâm, ba em không thấy, cũng không biết em không thoải mái mà, nhỉ?” Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh đặt cô xuống, chớp mắt hỏi lại.
Sở Húc Ninh: “...”
Rõ ràng biết cô đang cố ý, nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy đau lòng.
Sở Húc Ninh đứng dậy, bước ra ngoài. Sư Niệm khẽ thở dài, sau cùng cô nằm xuống giường. Sao người đàn ông này lại cứng đầu thế?
Sư Niệm vừa nằm xuống không lâu, chiếc điện thoại trên bàn đã rung lên. Sư Niệm với tay lấy, nhìn thấy tin nhắn của Sở Lạc Nhất gửi tới báo rằng họ phải đi Rome.
Đi Rome, giải quyết vấn đề tồn đọng nhiều năm qua đối với họ cũng là một loại giải thoát.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Tết Nguyên Đán có thể về chứ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc là có, chắc em cũng không đi lâu lắm đâu, về bên nhà cũ xem xem có thể tìm được thứ gì có ích không thôi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ừ rồi, có Cố Tỉ Thành đi cùng em tốt hơn em đi một mình nhiều.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh Húc Ninh đâu rồi? Hai người vẫn thế đấy à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trước mắt chỉ có thể đến đâu hay đến đó, chuyện này sau cùng sẽ thế nào, cô cũng không biết nữa.
Sở Lạc Nhất lên máy bay trực thăng rồi Sư Niệm mới ngắt điện thoại, nằm lên giường định ngủ một giấc.
Lúc Sư Niệm tưởng rằng Sở Húc Ninh đã đi, Sở Húc Ninh tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi bước vào phòng, lúc đi ngang qua cửa, anh còn tiện tay tắt đèn.
Cho nên, sau khi Sở Húc Ninh nằm xuống, Sư Niệm tự động nhích vào lòng anh. Khi Sở Húc Ninh định đẩy cô ra, cô thong thả lên tiếng, “Sau này anh không thể ôm em ngủ nữa đâu.”
Sở Húc Ninh nghe giọng nói tủi hờn của cô, đưa tay ôm lấy bả vai cô, không bỏ tay ra nữa. “Ngủ đi.”
Sư Niệm nhìn người đàn ông im lặng làm tất cả mọi thứ bỗng dưng cảm thấy tủi thân. Cảm giác tủi thân đó không thể nào nói rõ nguyên nhân được, cho nên Sư Niệm cứ nhìn mãi nhìn mãi rồi bật khóc.
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay của Sở Húc Ninh. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang giàn giụa nước mắt kia, “Nước nóng quá à?”
Sư Niệm lắc đầu, cô nói thẳng, “Cứ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn cơ hội nữa, em thấy khó chịu.”
Sư Niệm nói xong còn dè dặt quan sát từng động tác nhỏ của Sở Húc Ninh. Cô nhìn thấy rõ ràng cơ thể anh cứng đờ, sau đó nhìn anh tiếp tục lau cánh tay cho cô như con rùa rụt cổ.
“Sở Húc Ninh, anh ly hôn với em rồi liệu có lấy người khác không? Cô Dương Giai kia...”
“Không đâu.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô, cho dù có ly hôn với cô, anh cũng sẽ không lấy thêm hay yêu thêm bất kỳ ai khác.
Sở Húc Ninh lau người qua cho cô rồi bế cô lên. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi rất nhiều. Bác sĩ nói cô thiếu máu trầm trọng, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng dẫn đến sảy thai.
“Cho dù chỉ có một mình, cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.” Sở Húc Ninh vẫn còn nhớ, có một khoảng thời gian khi mới kết hôn, anh phải quay về đưa cơm thì cô mới chịu ăn. Nếu không có lẽ cả ngày cô không ăn nổi một bữa.
“Ăn một mình thì ngon lành gì đâu mà ăn.” Sư Niệm khẽ hừ một tiếng.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, “Cơ thể em thế nào em còn không biết nữa hả?”
“Dù sao cũng không có ai để tâm, ba em không thấy, cũng không biết em không thoải mái mà, nhỉ?” Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh đặt cô xuống, chớp mắt hỏi lại.
Sở Húc Ninh: “...”
Rõ ràng biết cô đang cố ý, nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy đau lòng.
Sở Húc Ninh đứng dậy, bước ra ngoài. Sư Niệm khẽ thở dài, sau cùng cô nằm xuống giường. Sao người đàn ông này lại cứng đầu thế?
Sư Niệm vừa nằm xuống không lâu, chiếc điện thoại trên bàn đã rung lên. Sư Niệm với tay lấy, nhìn thấy tin nhắn của Sở Lạc Nhất gửi tới báo rằng họ phải đi Rome.
Đi Rome, giải quyết vấn đề tồn đọng nhiều năm qua đối với họ cũng là một loại giải thoát.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Tết Nguyên Đán có thể về chứ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc là có, chắc em cũng không đi lâu lắm đâu, về bên nhà cũ xem xem có thể tìm được thứ gì có ích không thôi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ừ rồi, có Cố Tỉ Thành đi cùng em tốt hơn em đi một mình nhiều.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh Húc Ninh đâu rồi? Hai người vẫn thế đấy à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trước mắt chỉ có thể đến đâu hay đến đó, chuyện này sau cùng sẽ thế nào, cô cũng không biết nữa.
Sở Lạc Nhất lên máy bay trực thăng rồi Sư Niệm mới ngắt điện thoại, nằm lên giường định ngủ một giấc.
Lúc Sư Niệm tưởng rằng Sở Húc Ninh đã đi, Sở Húc Ninh tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi bước vào phòng, lúc đi ngang qua cửa, anh còn tiện tay tắt đèn.
Cho nên, sau khi Sở Húc Ninh nằm xuống, Sư Niệm tự động nhích vào lòng anh. Khi Sở Húc Ninh định đẩy cô ra, cô thong thả lên tiếng, “Sau này anh không thể ôm em ngủ nữa đâu.”
Sở Húc Ninh nghe giọng nói tủi hờn của cô, đưa tay ôm lấy bả vai cô, không bỏ tay ra nữa. “Ngủ đi.”