[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,841
- Điểm cảm xúc
- 5,521
- Điểm
- 113
Chương 3301: Hành trình tới Rome (9)
Vẫn chưa tìm được vị trí cho nên Cố Tỉ Thành nhân cơ hội này nói cho Sở Lạc Nhất về chuyện kia. Đại khái là trong một lần anh đuổi bắt Bạch Hoành thì lại bị giam ở đây, vì thế mới biết được đây chính là sào huyệt của hắn. Anh bị nhốt trong ngục nước một tháng mới tìm được cơ hội thoát ra ngoài.
Cố Tỉ Thành vẫn kể. Sở Lạc Nhất chỉ cảm thấy cô vô cùng căm hận người đàn ông tên Bạch Hoành này. Không ngờ giữa họ và tên này trước trước sau sau lại có nhiều ân oán đến như vậy.
“Lá gan của tên này cũng lớn thật, chạy đến nhà cũ của em dựng sào huyệt đối phó với chúng ta?” Sở Lạc Nhất cười khẩy một tiếng. Lần này cô càng không thể bỏ qua cho hắn.
Hai người đi vào được hậu viện của Long gia. Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất đang muốn tiếp tục bước lên phía trước: “Đến rồi.”
Nơi Bạch Hoành chiếm cứ là một căn nhà ở hậu viện Long gia, có thể nhận ra đây là chỗ ở của vệ sĩ trước đây. Lúc ở tiền viện nếu không có Sở Lạc Nhất thì e rằng anh cũng sẽ bị lạc đường.
Trận pháp vô cùng kỳ lạ này lại một lần nữa chứng minh rằng chuyện của Long gia là thật, mặc dù bây giờ bọn họ đã không còn nữa.
Bởi vì trận pháp kia không có bất cứ một con đường cố định nào, con đường Sở Lạc Nhất vừa đi chính là con đường chính xác.
Không phải người đi theo trận pháp mà là trận pháp đi theo con người.
Vậy nên đây cũng là lý do mà Bạch Hoành không dám tiến vào nơi này.
“Bạch Hoành, tôi biết anh đang ở bên trong, ra đây đi!” Sở Lạc Nhất đột nhiên lớn tiếng hô lên.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Vợ à, em làm cái gì thế?”
Cố Tỉ Thành ngơ ngạc nhìn bà xã nhà mình. Hai người bọn họ đánh không lại người ta đâu, muốn vào ngục nước lần nữa hả?
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, nhìn Cố Tỉ Thành: “Không phải là anh tới tìm hắn trả thù sao?”
Cố Tỉ Thành tỏ vẻ “Em tới là để diễn hài hả vợ?” sau đó nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài trước khi những người bên trong kịp đi ra, tiện thể còn nhớ luôn mấy vị trí đặt súng máy mà anh vừa mới thấy được.
Sau khi Bạch Hoành dẫn người đi ra, thấy bọn họ đã trốn đi cũng không cho người truy đuổi. Hắn híp mắt nhìn về phía cửa. Lúc Viên Giai Di đi ra, hắn cúi xuống nói: “Mẹ, xem ra cô ta đã gặp người giữ cửa rồi.”
Viên Giai Di cũng đang nhìn ra phía cửa, khuôn mặt dữ tợn của cô ta trông hơi kinh khủng.
“Đến lúc chúng ta trả thù cho ba con rồi!” Viên Giai Di lạnh lùng nói: “Mẹ tham sống sợ chết suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay rồi.”
Bạch Hoành nghe vậy khẽ nheo mắt lại, nhưng không nói gì cả.
Từ trước đến giờ, hai cái danh xưng “ba”, “mẹ” này với hắn mà nói chưa bao giờ đại diện cho tình thân cả.
Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài nhưng không thấy ông lão giữ cửa đâu nữa.
Cố Tỉ Thành nghiêng đầu nhìn vợ mình, Sở Lạc Nhất chớp mắt: “Anh không cảm thấy một tiếng thét vừa rồi của em cực kỳ mạnh mẽ sao?”
“Đúng là mạnh quá, nếu không phải chúng ta chạy nhanh thì bây giờ chúng ta đã bị bắn thành cái sàng rồi!” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, vò mạnh đầu cô: “Vợ à, tim của anh không được tốt lắm, em đừng có làm anh sợ như vậy!”
“Hừ, tim của anh không tốt như vậy thì không thể tiếp tục ở trong quân đội được rồi, đợi quay về em sẽ nói với lãnh đạo của các anh.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói.
Cố Tỉ Thành dở khóc sở cười vò rối tóc của cô: “Em chính là tổ tông của anh.”
“Ngoan, mau gọi tổ tông đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Làm sao để đè nén sức mạnh từ thuở hồng hoang trong cơ thể đang muốn trào xuống để không bóp chết cô đây?
Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi ôm lấy cánh tay của anh, bám lên người anh y như một con khỉ nhỏ rồi ôm chầm lấy cổ của anh: “Em hỏi thật, vừa rồi anh đã thấy rõ chưa? Có tổng cộng bao nhiêu họng súng máy thế?”
Cố Tỉ Thành vẫn kể. Sở Lạc Nhất chỉ cảm thấy cô vô cùng căm hận người đàn ông tên Bạch Hoành này. Không ngờ giữa họ và tên này trước trước sau sau lại có nhiều ân oán đến như vậy.
“Lá gan của tên này cũng lớn thật, chạy đến nhà cũ của em dựng sào huyệt đối phó với chúng ta?” Sở Lạc Nhất cười khẩy một tiếng. Lần này cô càng không thể bỏ qua cho hắn.
Hai người đi vào được hậu viện của Long gia. Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất đang muốn tiếp tục bước lên phía trước: “Đến rồi.”
Nơi Bạch Hoành chiếm cứ là một căn nhà ở hậu viện Long gia, có thể nhận ra đây là chỗ ở của vệ sĩ trước đây. Lúc ở tiền viện nếu không có Sở Lạc Nhất thì e rằng anh cũng sẽ bị lạc đường.
Trận pháp vô cùng kỳ lạ này lại một lần nữa chứng minh rằng chuyện của Long gia là thật, mặc dù bây giờ bọn họ đã không còn nữa.
Bởi vì trận pháp kia không có bất cứ một con đường cố định nào, con đường Sở Lạc Nhất vừa đi chính là con đường chính xác.
Không phải người đi theo trận pháp mà là trận pháp đi theo con người.
Vậy nên đây cũng là lý do mà Bạch Hoành không dám tiến vào nơi này.
“Bạch Hoành, tôi biết anh đang ở bên trong, ra đây đi!” Sở Lạc Nhất đột nhiên lớn tiếng hô lên.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Vợ à, em làm cái gì thế?”
Cố Tỉ Thành ngơ ngạc nhìn bà xã nhà mình. Hai người bọn họ đánh không lại người ta đâu, muốn vào ngục nước lần nữa hả?
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, nhìn Cố Tỉ Thành: “Không phải là anh tới tìm hắn trả thù sao?”
Cố Tỉ Thành tỏ vẻ “Em tới là để diễn hài hả vợ?” sau đó nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài trước khi những người bên trong kịp đi ra, tiện thể còn nhớ luôn mấy vị trí đặt súng máy mà anh vừa mới thấy được.
Sau khi Bạch Hoành dẫn người đi ra, thấy bọn họ đã trốn đi cũng không cho người truy đuổi. Hắn híp mắt nhìn về phía cửa. Lúc Viên Giai Di đi ra, hắn cúi xuống nói: “Mẹ, xem ra cô ta đã gặp người giữ cửa rồi.”
Viên Giai Di cũng đang nhìn ra phía cửa, khuôn mặt dữ tợn của cô ta trông hơi kinh khủng.
“Đến lúc chúng ta trả thù cho ba con rồi!” Viên Giai Di lạnh lùng nói: “Mẹ tham sống sợ chết suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay rồi.”
Bạch Hoành nghe vậy khẽ nheo mắt lại, nhưng không nói gì cả.
Từ trước đến giờ, hai cái danh xưng “ba”, “mẹ” này với hắn mà nói chưa bao giờ đại diện cho tình thân cả.
Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất chạy ra ngoài nhưng không thấy ông lão giữ cửa đâu nữa.
Cố Tỉ Thành nghiêng đầu nhìn vợ mình, Sở Lạc Nhất chớp mắt: “Anh không cảm thấy một tiếng thét vừa rồi của em cực kỳ mạnh mẽ sao?”
“Đúng là mạnh quá, nếu không phải chúng ta chạy nhanh thì bây giờ chúng ta đã bị bắn thành cái sàng rồi!” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, vò mạnh đầu cô: “Vợ à, tim của anh không được tốt lắm, em đừng có làm anh sợ như vậy!”
“Hừ, tim của anh không tốt như vậy thì không thể tiếp tục ở trong quân đội được rồi, đợi quay về em sẽ nói với lãnh đạo của các anh.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nói.
Cố Tỉ Thành dở khóc sở cười vò rối tóc của cô: “Em chính là tổ tông của anh.”
“Ngoan, mau gọi tổ tông đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Làm sao để đè nén sức mạnh từ thuở hồng hoang trong cơ thể đang muốn trào xuống để không bóp chết cô đây?
Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi ôm lấy cánh tay của anh, bám lên người anh y như một con khỉ nhỏ rồi ôm chầm lấy cổ của anh: “Em hỏi thật, vừa rồi anh đã thấy rõ chưa? Có tổng cộng bao nhiêu họng súng máy thế?”