Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3312: Kết cục (8)
Thủy An Kiều nhìn vào mắt cô, vì sự căm hận lên đến đỉnh điểm nên cô ta không bị thôi miên. Nỗi căm hận của cô ta đã chiếm giữ hết toàn bộ lý trí, thế nên lúc này thôi miên không có tác dụng gì cả.

“Thủy An Lạc, mày là một con yêu quái, một con yêu quái nên chết từ lâu rồi.” Thủy An Kiều gào thét. Lúc này mép thủy tinh đã gần ngay sát mắt Thủy An Lạc, như thể một giây sau thôi là sẽ đâm ngay vào mắt cô.

Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực đi tới cửa căn cứ bỗng dừng bước, ngoảnh lại nhìn về phía trực thăng.

“Làm sao thế?” An Phong Dương thấy anh đứng lại, không nhịn được hỏi.

“Cậu nhốt Thủy An Kiều trong kho hàng à?”

“Ừ, trói trong đó, không phải cậu cũng biết đấy sao?” An Phong Dương tò mò hỏi lại.

Sở Ninh Dực như nghĩ đến điều gì đó, lập tức hộc tốc chạy về phía trực thăng.

Thủy An Lạc lăn xuống khỏi giường, nhưng Thủy An Kiều đã điên rồi, cô ta vẫn bám sát Thủy An Lạc, dồn cô vào góc tường, rồi lại muốn đâm thủy tinh vào cổ cô.

Thủy An Kiều khỏe vô cùng, lúc này Thủy An Lạc gần như đã không thể chống đỡ được nữa.

Cổ tay Thủy An Lạc bị miếng thủy tinh rạch rách một vết nhỏ, máu bắt đầu chảy ra.

Khi Sở Ninh Dực và An Phong Dương quay về, phát hiện Thủy An Lạc đang bị tấn công bên trong. Sở Ninh Dực lập tức đẩy mạnh cửa ra nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái.

An Phong Dương cũng không khỏi giật mình, hai người này có thần giao cách cảm sao?

Thủy An Lạc nghiêng mặt qua trông thấy Sở Ninh Dực, nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, miếng thủy tinh đã đâm vào họng cô. Một cảm giác đau đớn xộc tới, Thủy An Lạc cố gắng hết sức không để thủy tinh găm vào thêm một mi-li-mét nào thêm nữa, sắc tím trong mắt cô cũng bắt đầu đậm dần.

Một tông, hai tông, hoặc có lẽ còn tím hơn nữa...

“Sở Ninh Dực không cứu được mày đâu, mày chết chắc rồi, Thủy An Lạc, mày chết là cái chắc rồi.” Thủy An Kiều gào lên, gân xanh cũng hiện rõ trên mu bàn tay.

“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực lớn tiếng gọi, anh huých thẳng vai vào cửa trực thăng để mở cửa ra.

“Gào...”

Một màu tím ngắt chợt lóe lên, xông thẳng lên trời, tiếng gầm rú của con rồng lớn vang vọng khắp toàn bộ ngọn núi.

Cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều bị ánh sáng tím kia chặn bên ngoài. Một lúc lâu sau ánh sáng tím ấy mới hoàn toàn biến mất, còn Thủy An Lạc thì đang dựa vào tường ôm lấy cổ mình nhìn Thủy An Kiều bị bắn sang một bên đã không bò dậy nổi nữa.

Cùng lúc đó, những người đang định lẻn vào nội bộ quân địch ở Long gia cũng bị cảnh tượng này làm kinh sợ. Sau khi ánh sáng tím biến mất, tất cả đồng loạt nhìn về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất giơ luôn hai tay lên: “Không phải em, không phải Đậu Nghiền đâu, em thề là nó không chui ra.”

“Mẹ đến rồi.” Sở Lạc Duy khẽ nói, ánh sáng tím vừa rồi rõ ràng kịch liệt hơn màu tím của Sở Lạc Nhất rất nhiều, kể cả tiếng gầm ấy cũng ghê hơn vài phần.

Cho nên, đây không phải là Đậu Nghiền.

Sở Lạc Nhất: “...”

Thế này có nghĩa là hai đời Long nữ đều đang ở đây, mà trọng điểm là... Sở Ninh Dực tới rồi!

Sở Ninh Dực tới rồi!

Ba bảo họ đánh trận mở đầu, giờ lại tới đây?!

Sở Lạc Duy cảm thấy cả lũ bị ông bô nhà mình chơi một vố lớn rồi.

Mà lúc này, họ đã đứng trước cửa nhà Bạch Hoành.

Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ chờ tới khi họ vào đến nơi gặp nguy hiểm rồi ba mới xuất hiện mất.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy người kia xuất hiện trước cửa, họ đã không còn khả năng rời khỏi đây nữa rồi.

Bạch Hoành mặc một bộ vest trắng, dưới ánh mặt trời trông càng giống Bạch Dạ Hàn hơn.

“Đợi các người suốt, còn tưởng các người sẽ không đến chứ.” Bạch Hoành mỉm cười nói, sau đó lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3313: Kết cục (9)
Sở Ninh Dực cuống cuồng chạy tới đỡ Thủy An Lạc dậy. Lúc thấy vết máu trên cổ cô, mắt anh lóe lên vẻ chết chóc. Anh ngoảnh lại muốn xử lý người đàn bà đã đang thoi thóp kia.

Thủy An Lạc thấy vậy liền giữ anh lại, nhìn Thủy An Kiều: “Biết tao là yêu quái còn muốn giết tao? Thủy An Kiều, mày đúng là vẫn không có não như trước.”

Đôi mắt đục ngầu của Thủy An Kiều xen lẫn vẻ sợ hãi, thấy Thủy An Lạc tiến lại gần không kiếm chế được muốn lùi lại.

“Việc gì phải thế chứ?” Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã lùi vào đến góc tường, “Thủy An Kiều, mày vẫn chưa được gặp con gái mày, tại sao lại dám đi tìm cái chết như thế?”

Cả người Thủy An Kiều run lên bần bật, hai môi cô ta cũng không khỏi run lên, nhưng lại không biết phải nói gì.

“Thủy An Kiều, thiếu chút nữa thôi mà mày thành công rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Thủy An Lạc đè thấp giọng nói, chỉ khi tính mạng của cô gặp đe dọa, rồng của cô mới xuất hiện, nếu không cô sẽ chỉ có nước chết.

Thế cho nên vừa rồi đúng là Thủy An Kiều chỉ thiếu một chút nữa rồi là giết được cô rồi.

“Yêu quái, mày là yêu quái!” Thủy An Kiều lớn giọng gào thét, “Tại sao mày vẫn chưa chết, tại sao mày vẫn chưa chết hả?”

“Em phí lời với cô ta làm gì.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng, quay lại liếc An Phong Dương một cái. An Phong Dương hiểu ý anh, lập tức đi tới kéo Thủy An Kiều ra ngoài.

Sở Ninh Dực nhìn vết thương trên cổ và trên tay Thủy An Lạc, anh gằn giọng: “Anh sẽ để người phụ nữ đó muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.”

Anh nói bằng giọng điệu vô cùng hung ác, ngay đến Thủy An Lạc nghe thấy câu này cũng không nhịn được phải run lên.

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Thủy An Lạc không nhịn được nói, nhưng cô vừa dứt lời đã bị Sở Ninh Dực hung hăng trừng một cái. Được rồi, cô không nên để cô Sở bị thương, là cô không tốt.

Sở Ninh Dực xử lý qua vết thương cho cô sau đó đưa cô xuống khỏi trực thăng.

“Đi đâu thế?” Thủy An lạc thấy xung quanh đen ngòm, tò mò hỏi.

“Nhà cũ của Long gia.” Sở Ninh Dực trả lời rồi đỡ cô đi tới phía trước.

***

Tại nhà cũ của Long gia.

Đám người đang đứng đối chất trước cửa nhà Bạch Hoành lúc này đều có mục đích riêng trong lòng mình.

Sở Lạc Nhất hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào với người đàn ông này. Mọi người cũng không phải đến đây để hâm nóng tình bạn.

Họng súng bên trên vẫn đang chĩa thẳng vào họ, Bạch Hoành không lên tiếng, tất nhiên cũng không có ai ra tay.

Bạch Hoành mời họ vào nhà, bên trong được bày biện rất tốt, phong cách châu Âu, tất cả đều màu trắng.

Phòng khách được xây dựng như một nhà bình thường ở thành phố A, có thể thấy kẻ đứng sau vẫn là một người rất hoài niệm.

Tiếc là sự hoài niệm này với họ mà nói không phải là chuyện tốt.

Bạch Hoành mời họ ngồi, chiếc bàn tròn này có thể ngồi được tầm mười mấy người.

Nhưng họ không đến đây để ăn cơm.

“Cậu Bạch, tôi nghĩ chắc chúng ta không cần phải vòng vo với nhau ở đây nữa đâu.” Sở Húc Ninh nói thẳng, “Tôi nghĩ lý do tại sao chúng tôi lại tới đây chắc cậu Bạch rõ hơn chúng tôi nhiều.”

Bạch Hoành nghe anh nói vậy liền nhếch môi cười rồi bảo người hầu mang trà lên, “Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng tiên lễ hậu binh không phải sao?” Bạch Hoành nói tới đây lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất cau mày, Cố Tỉ Thành thấy vậy lập tức nắm chặt tay cô.

“Cô Sở có thể tự do vào đại viện của Long gia, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Bạch Hoành trầm giọng nói, cuối cùng cũng không còn thấy vẻ tùy ý vừa rồi nữa.

“Nghe nói, Long gia có bí quyết cải tử hoàn sinh, được thờ cúng trong từ đường ở nhà chính, nếu như cô Sở có thể lấy nó ra cho tôi, tôi xin hứa sẽ không bao giờ tới gần mọi người nửa bước nữa, thế nào?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3314: Kết cục (10)
Trong từ đường?

Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật, ý hắn là cái mai rùa có khắc chữ Giáp Cốt kia ấy à, ai nói là nó có thể cải tử hoàn sinh vậy?

Lời đoán đúng là hại chết người mà.

“Lời hứa của anh đáng giá lắm à?” Sở Lạc Nhất cười giễu một tiếng, “Lại nói, nếu Long gia thật sự có năng lực cải tử hoàn sinh thì bà ngoại của mẹ tôi còn chết được chắc? Long gia còn có thể sụp đổ thành ra thế này sao? Những lời thế này mà cũng tin, IQ của anh đúng là khiến người ta thấy xót xa đấy.”

Bạch Hoành nhíu mày, “Tôi chỉ muốn món đồ bí mật trong từ đường thôi.”

“Để biến anh thành một lão yêu tinh không chết, sau đó tiếp tục đi hại chúng tôi hả?” Sở Lạc Nhất xí một tiếng, “Bạch Hoành, anh coi chúng tôi là kẻ ngốc hết hay sao?”

Sắc mặt Bạch Hoành khẽ biến. Sở Húc Ninh theo phản xạ chạm luôn vào súng của mình.

Nhưng Sở Lạc Nhất không hề để tâm, cô trườn người lên bàn nhìn thẳng vào Bạch Hoành: “Anh sống ở đây bao nhiêu năm như thế mà không có cách nào vào được nhà chính của Long gia là vì anh căn bản không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn!”

“Cô nói cái gì?” Bạch Hoành nghe thấy cô nói vậy liền đập bàn đứng dậy, “Sở Lạc Nhất, ba tôi là ai không cần cô phải chõ mồm vào.”

Sở Lạc Nhất nói xong, ngay đến Sở Lạc Duy cũng nhìn về phía cô.

Trước đây không phải mọi người đều nói hắn ta là con trai của Bạch Dạ Hàn sao?

Ông bô ném họ tới đây làm bia ngắm cũng vì nghi ngờ hắn là con trai của Bạch Dạ Hàn mà.

Sở Lạc Nhất nhún vai, “Những gì tôi nói có phải thật hay không, anh có thể đi hỏi người mẹ tốt kia của anh.”

Bạch Hoành trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ hằn học rồi bỏ đi, bảo người canh giữ đám người bọn họ.

Sau khi Bạch Hoành đi rồi, Cố Tỉ Thành mới lên tiếng: “Sao em biết hắn ta không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn?”

“Trước khi đến đây, ba mẹ em nói cho em biết.” Sở Lạc Nhất trưng ra vẻ mặt vô tội, đáp.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh đưa mắt nhìn nhau, ba mẹ thế này là thiên vị, vậy mà chẳng hề nói với họ câu nào.

“Nói xem.” Sở Lạc Ninh tạm gác chuyện ba mẹ thiên vị em gái sang một bên.

“Mẹ bảo Bạch Dạ Hàn theo bà ngoại của mẹ lâu như thế, không thể không biết bí mật của nhà chính được, cho nên nếu Bạch Hoành thật sự là con trai của Bạch Dạ Hàn thì căn bản không cần phải đợi chúng ta tới đưa hắn đi, giờ xem ra chính bản thân hắn cũng bị lừa mất rồi, chậc chậc chậc, đúng là đứa trẻ đáng thương!”

“Vậy nên, Bạch Hoành rất có khả năng là con nuôi của Viên Giai Di à.” Sở Húc Ninh nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Nhưng cũng chưa chắc, hoặc có thể là do Bạch Dạ Hàn vẫn chưa kịp nói gì với con trai mình thì đã bị đi lĩnh cơm hộp luôn rồi, chuyện này cũng có khả năng mà nhỉ.”

“Thế mà chị còn bảo hắn ta đi hỏi?” Kiều Vi Nhã trừng mắt hỏi Sở Lạc Nhất.

“Ba chị nói rồi, làm gì thì làm cũng phải gây xích mích cho hai mẹ con họ. Tên Bạch Hoành này vừa nhìn đã biết vẫn luôn nghi ngờ về xuất thân của mình, nếu không cũng không đến mức bị chị nói một câu đã chạy đi như thế.” Sở Lạc Nhất càng tỏ ra vô tội hơn.

Mấy người còn lại đồng loạt im bặt.

Ba lợi dụng họ đúng là lợi dụng đến triệt để mà.

“Thế giờ ba...?”

“Chắc tới nhà lớn rồi.” Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ mục đích của ba là muốn họ ở đây giữ chân Bạch Hoành, sau đó ba sẽ sắp xếp từ bên trong để vây bắt Bạch Hoành.

“Vậy nên...” Đám Sở Lạc Ninh bọn họ phải dùng tới bảy người, còn là bảy người tài giỏi để giữ chân một Bạch Hoành sao?

Có phải ba anh xem trọng tên Bạch Hoành đó quá rồi không?

Trong lúc mà họ đang nghĩ ngợi lung tung, Bạch Hoành đã đẩy một người phụ nữ vào.

Người phụ nữ đó là... Viên Giai Di.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3315: Kết cục (11)
Sở Lạc Nhất nhìn bà lão kia một lượt, nghe nói bà lão này còn nhỏ hơn ba cô mấy tuổi, sao trông lại già thế nhỉ?

Đúng là không khác gì bà nội cô cả.

Sở Lạc Nhất đứng đậy, hất tay Cố Tỉ Thành ra. Cố Tỉ Thành “này” một tiếng nhưng cũng không kéo cô lại.

Mấy người ở đây cùng đưa mắt nhìn nnhau. Hôm nay Sở Lạc Nhất rất bất thường, có thể nói là không khác gì một đứa trẻ bị tăng động.

“Bà chính là Viên Giai Di?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

Viên Giai Di gật đầu, gương mặt già nua thật sự không khác gì một bà cụ cả.

“Xấu thật dấy, đúng là kém xa mẹ tôi.” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi.

Bạch Hoành nghe vậy cau mày, “Sở Lạc Nhất...”

Viên Giai Di giữ tay hắn lại, nhìn Sở Lạc Nhất đang cười rạng rỡ, lại nhìn Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh đang ở sau lưng: “Đúng là con của hắn ta, rất giống hắn.” Viên Giai Di cười ha hả, nhưng trong giọng nói lại không có chút độ ấm nào, “Là cô nói Bạch Hoành không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn?”

“Không phải là tôi nói, là ba tôi nói đấy.” Sở Lạc Nhất chớp mắt đáp trả, sau đó lại tiến gần tới Viên Giai Di, “Chắc không phải là ba tôi nói đúng rồi đấy chứ?”

Viên Giai Di cũng không hề để bụng thái độ vô lễ này của Sở Lạc Nhất, “Những gì ba cô nói, từ bao giờ lại là thật thế?”

“Nói vậy là không được rồi.” Sở Lạc Nhất nhún vai, sau lại một bước nhìn Viên Giai Di, “Viên Giai Di, nếu đúng ra thì chúng tôi cũng phải gọi bà một tiếng cô Viên, nhưng bà giở trò này đúng là chẳng có gì thú vị cả, bao năm qua không phải không phải bảo anh ta hại tôi thì là hại anh tôi, hại chị Niệm Niệm, bà thấy có gì hay không?”

“Tại sao lại không?” Giọng điệu Viên Giai Di bỗng trở nên bén nhọn, “Đây đều là những thứ mà chúng mày nợ tao, tại sao tao không thể lấy lại.”

“Tôi nhổ vào...” Sở Lạc Nhất phun phì một cái, trước khi Bạch Hoành định ra tay với cô, Cố Tỉ Thành đã nhanh chóng chạy tới kéo cô ra sau lưng mình, nhìn Bạch Hoành bằng vẻ phòng bị. Còn người của Bạch Hoành lúc này cũng đã rút hết súng ra.

“Nói nghe hay thế, ai nợ bà, là bà vô liêm sỉ bám lấy ba tôi, muốn hại mẹ tôi mới bị ba tôi đập gãy hai chân. Nếu như năm đó bà không bắt cóc mẹ tôi thì có thành ra có bộ dạng như giờ không? Ba bà đã không phải loại tốt đẹp gì, bà cũng không phải loại tử tế, bà sinh ra được một thằng con trai cũng chẳng ra gì!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng quát lên.

Viên Giai Di nghe cô nói, cả người run lên, đập mạnh vào xe lăn. Sở Lạc Nhất còn chưa kịp phản ứng, Cố Tỉ Thành đã nhanh chóng kéo cô sang một bên.

Chỉ thấy chỗ tay vịn xe lăn bắn ra một mũi tên ngắn.

Sở Lạc Duy kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, tránh khỏi mũi tên cắm phập vào bàn kia.

Cuộc chiến dường như bùng nổ trong nháy mắt. Sở Lạc Ninh bỗng lên tiếng: “Cô Viên việc gì phải giận thế, vấn đề đó tôi cũng rất muốn biết. Theo như tôi được biết, lúc chú Hai mất cũng không có con trai.”

Viên Giai Di hừ lạnh một tiếng, “Cậu chỉ cần lấy hộ tôi thứ tôi cần thôi.”

“Tại sao tôi phải lấy giúp bà?” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói, nhưng ngay sau đó liền bị đám người bên ngoài bao vây.

“Giờ thì sao? Mày cảm thấy mày còn tư cách để phản đối à? Tao biết lũ chúng mày đều là cao thủ, nhưng tự tin quá không phải là chuyện tốt đâu. Chúng mày có giỏi đến đâu cũng không thể qua được bọn họ.” Viên Giai Di nói xong lại nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.

“Bà vẫn không nói vì bà sợ đúng không? Hắn ta chính là một công cụ được bà nuôi lớn, giống như Mạch Thụy vậy, đều chỉ là công cụ của bà mà thôi.” Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành bảo vệ, cũng nhìn chòng chọc vào Viên Giai Di.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3316: Kết cục (12)
Viên Giai Di nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất giống như nhìn người phụ nữ kia năm ấy.

“Thủy An Lạc dạy mày đấy à?” Viên Giai Di đột nhiên cất tiếng hỏi: “Bao năm rồi, kẻ nham hiểm nhất vẫn là cô ta.”

Cho đến tận bây giờ, Viên Giai Di vẫn nhớ khi ấy Lâm Thiến Thần và Lan Hinh đã chết như thế nào.

Những người đó đều bị Thủy An Lạc ép vào đường chết.

Không ai thấy Thủy An Lạc ra tay, đó là vì hai người thấy điều đó đều đã chết cả rồi!

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực bảo vệ rất kỹ. Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy An Lạc chỉ là một vị đại tiểu thư, là vợ của gia đình giàu có, nhưng cô ta biết, cô ta đã được mở rộng tầm mắt biết Thủy An Lạc là người độc ác đến thế nào.

Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nhớ lại chuyện trước đó ba mẹ gọi cô vào phòng làm việc, hình như đều là mẹ nói, ba chỉ ở bên cạnh nghịch điện thoại.

Cho nên, có vẻ như mẹ là người chỉ đạo trong chuyện này thật.

Sở Lạc Ninh và Sở Húc Ninh bắt đầu quan sát xung quanh. Kiều Vi Nhã khịt khịt mũi, thì thào nói vào tai Sở Lạc Duy: “Là mùi tanh của biển.”

Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Lạc Duy theo phải xạ liền bảo vệ cô. Sở Vi cũng đứng sang bên còn lại của Kiều Vi Nhã.

“Sao có thể là mẹ tôi được, mẹ tôi không có mưu mẹo như bà đâu.” Sở Lạc Nhất trốn sau lưng Cố Tỉ Thành. Kiều Vi Nhã vì từ nhỏ đã được trải qua nhiều chuyện cho nên các giác quan cũng nhạy hơn họ rất nhiều. Rome vốn nằm trong đất liền, giờ xung quanh lại có mùi tanh của biển chứng tỏ nó có vấn đề, tốt nhất cô nên trốn kỹ đi thì hơn.

“Ha ha ha ha... Mẹ mày không mưu mẹo?” Viên Giai Di như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đờ. Cô ta cười cầm lên, cười đến mức mọi người đều tưởng cô ta điên rồi, “Thủy An Lạc không mưu mẹo? Nếu cô ta có giết người cũng không bao giờ trông thấy máu. Thủy An Lạc mới là một con quỷ giết người không thấy máu thực thụ.”

“Bà nói linh tinh, mẹ tôi không phải là người như thế.” Sở Lạc Nhất gào lên cãi lại, “Mẹ tôi là bác sĩ, là người cứu người khác.”

“Bà ta có ý gì vậy?” Kiều Vi Nhã chú ý tới từng động tĩnh nhỏ xung quanh, nhưng vẫn thấy tò mò về điều mà Viên Giai Di nói.

Chuyện này, Sở Húc Ninh biết.

Tất cả mọi chuyện của Thủy An Lạc trước đây anh đều được nghe mẹ kể lại. Khi ấy anh đã biết cô Thủy nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng là một nhân vật rất ghê gớm. Người không thù không oán với cô sẽ cảm thấy cô là một người yếu đuối được Sở Ninh Dực che chở, nhưng nếu thật sự chạm vào giới hạn cuối cùng của cô, ngay đến cả Sở Ninh Dực cũng từng phải chịu thua.

Sở Lạc Duy cũng cau mày lại. Mẹ cậu rõ ràng rất ngốc, đâu có nham hiểm mưu mẹo như những gì người đàn bà này nói.

Sở Lạc Nhất thấy mờ mịt, thật ra mẹ bảo cô đưa mọi người đến đây để chọc giận Viên Giai Di là có mục đích, đó chính là muốn bọn chúng lôi vũ khí bí mật của mình ra, nếu không thì việc gì phải mang mấy vị “đại thần” này tới đây.

Hơn nữa trong suốt cuộc trò chuyện, người ba thân yêu của cô không hề nói lời nào, phải, không nói gì hết, đều là mẹ cô nói.

Cho nên Sở Lạc Nhất cảm thấy, ai nói mẹ cô ngốc là không thể nào, đó chỉ là cách gọi yêu của ba cô thôi!

Không ngờ họ lại bị lừa suốt bao nhiêu năm như vậy.

Nhưng ở trước mặt người khác, cô cũng không thể nói xấu mẹ mình được.

Viên Giai Di nhìn Sở Lạc Nhất cười giễu, rồi lại nhìn mấy người còn lại, “Thủy An Lạc bảo mày đến đây làm gì?”

“Tôi đã nói không phải mẹ tôi bảo tôi đến đây rồi cơ mà, là ba tôi bảo tôi tới. Ba tôi bảo tôi hỏi bà, năm ấy khi ra nước ngoài có phải bà và người anh em của ba tôi đã cặp kè với nhau không.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục làm theo những gì mẹ đã dặn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3317: Kết cục (13)
Đây cũng là câu mà Thủy An Lạc bảo cô hỏi. Thủy An Lạc nói nếu như bà già đó bảo mẹ sai con đến đây làm gì con cứ nói là ba con bảo con hỏi bà ta, năm đó có phải bà ta với người anh em của ba cặp kè với nhau không.

Câu này Sở Lạc Nhất vẫn nhớ, lúc mẹ nói xong ba cũng thay đổi sắc mặt, trừng mẹ một cái rất ghê, cô thấy mà giật cả mình, tiếc là mẹ chẳng care chút nào. Khi ấy cô cảm thấy mẹ mình thật là ngầu, lần đầu tiên biết hóa ra người mẹ lúc nào cũng tỏ vẻ đáng yêu gọi anh Sở của cô cũng có phong thái nữ vương như vậy.

Mà sự thật chứng minh, câu hỏi này quả thật đã bắt đúng thóp của người phụ nữ trước mặt cô. Cô đã thấy khóe miệng Viên Giai Di khẽ động.

“Ba mày nói thế thật?” Viên Giai Di trầm giọng hỏi.

“Tất nhiên rồi, không thì cái tên Bạch Hoành này từ đâu chui ra chứ?”

“Trước đó không phải mày nói nó không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn đấy sao?” Viên Giai Di cảm thấy bản thân sắp bị Sở Lạc Nhất quay mòng mòng rồi.

“Người nói không phải là mẹ tôi, nhưng nào giờ mẹ tôi ngốc như vậy, hoàn toàn có thể không cần coi là thật. Ai biết được thằng con trai này của bà chẳng tin bà chút nào, không ngờ lại chạy đi hỏi bà thật chứ.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Viên Giai Di nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất. Lúc này cô ta đã hoàn toàn bị Sở Lạc Nhất làm cho chóng mặt rồi. Cô ta không biết đây rốt cuộc là ý của con khốn Thủy An Lạc kia hay thật sự là Sở Ninh Dực bảo con gái hỏi.

Sở Lạc Nhất cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, loạn rồi chứ gì? Loạn là tốt rồi, loạn thì sẽ càng dễ nổi giận.

“Viên Giai Di, bà mở miệng ra là nói yêu ba tôi, nhưng quay ngoắt đi một cái lại sinh con với người anh em tốt của ông ấy, chậc chậc chậc, tình yêu của bà cũng tùy tiện thật đấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất lại thêm một câu.

“Mày nói lung tung!”

“Bà mới ăn nói lung tung ấy, chính tai tôi nghe thấy ba mẹ tôi nói vậy, nếu không sao tên Bạch Hoành này còn lớn hơn cả anh trai tôi, rõ ràng là lúc bà vừa ra nước ngoài đã sinh ra hắn ta rồi!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng phản bác lại, gần như cũng sắp nhảy cả lên. “Rõ ràng là thế, ba mẹ tôi còn nói, bà luôn miệng nói yêu ba tôi nhưng thật ra đều là giả dối hết, năm ấy ba tôi đã bị bà lừa rồi.”

Chát...

Tiếng tát giòn tan vang lên, đánh thẳng vào mặt Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất sững ra, cô nhanh chóng tóm lấy cái gì đó rồi nhưng vẫn bị giãy ra, biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Vậy ra, vũ khí bí mật của bọn chúng là: Người tàng hình!

Sở Lạc Nhất chửi bậy một tiếng, “Lão già nhà anh thì nghiên cứu người cải tạo gen, tới anh thì người tàng hình, các người đủ chưa thế hả!”

Mặt Sở Lạc Nhất bị đánh cho tê rần, nhưng cô chắc chắn người đánh cô là phụ nữ, còn là người phụ nữ có thù với cô, vì cái tát này rất mạnh.

Bạch Hoành sững người, tức giận quát: “Ai cho cô ra tay hả!”

Đây là nghiên cứu mới nhất của hắn ta, trước mắt mới chỉ thành công được một bộ đồ tàng hình, hắn muốn giữ lại đến cuối cùng không ngờ lại bị ép lòi ra thế này.

“Ồ, tôi biết rồi, là mực thủy tinh, chẳng trách lại tanh thế.” Kiều Vi Nhã nói to, rồi lại hít một hơi thật sâu, “Hóa ra đây chính là vũ khí bí mật của các người, thật đáng tiếc là vẫn có sai sót!”

Sắc mặt Viên Giai Di sầm hẳn xuống. “Là ý của Thủy An Lạc.”

Cố Tỉ Thành xoa mặt cho Sở Lạc Nhất, trong mắt tràn ngập thương xót, lúc này đừng để anh bắt được kẻ tàng hình kia, nếu không anh đảm bảo sẽ không để kẻ đó yên tâm đâu.

Sở Lạc Nhất cũng đang xoa dịu cơn đau trên má, hừ một tiếng, “Giờ biết cũng muộn rồi đúng không, vội thế chắc chỉ kịp nghiên cứu ra một cái thôi nhỉ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3318: Kết cục (14)
“Nếu đã biết rồi thì đừng đứa nào hòng rời được khỏi đây.” Viên Giai Di lên tiếng, phất tay lên.

Sở Lạc Duy và Sở Vi kéo Kiều Vi Nhã tránh ra. Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành đẩy ra chỗ Sở Lạc Duy, nhiệm vụ hỏa lực giao cho Sở Húc Ninh, Sở Lạc Ninh và Cố Tỉ Thành.

Mấy người họ núp ra sau lưng ghế sofa, Sở Lạc Nhất bảo Kiều Vi Nhã chú ý tới vị trí của kẻ tàng hình kia, vì Kiều Vi Nhã có thể ngửi thấy mùi trên người cô ta.

Kiều Vi Nhã gật đầu, ít nhất nếu như kẻ đó xuất hiện, chắc chắn cô cũng sẽ biết.

Sở Lạc Nhất sờ lên mặt mình, “Mẹ nó, chắc chắn là con khốn Mạch Thụy.”

Kiều Vi Nhã cũng xoa lên má cô, “Đúng là đứa bé đáng thương.”

“Là mẹ đưa ra ý này thật à?” Sở Lạc Duy vẫn cảm thấy khó mà tin được, không ngờ mẹ ngốc nhà cậu lại là nguy hiểm như thế. Cậu tỏ ý không thể chấp nhận được giả thiết này.

Lúc mới đầu Sở Lạc Nhất cũng rất khó để chấp nhận, còn tưởng rằng đây là ý của ba cô, nhưng cuối cùng ba cô chỉ nói đúng một câu: Thủy Tâm Cơ lặn mất tăm hai mươi năm, giờ cuối cùng lại xuống núi rồi!

Khoảnh khắc đó cô liền biết cái bẫy này đều là do mẹ cô nghĩ ra, mục đích để trước khi trận quyết chiến cuối cùng nổ ra, họ có thể nắm rõ được về vũ khí bí mật của phe địch, nếu không đến lúc đó họ sẽ trở tay không kịp.

Thế nên cô mới phải lôi cả đống người có thực lực mạnh tới tận đây.

Ba người đàn ông trước mặt đang chặn sự tiến công ở bên ngoài. Trước lúc Sở Lạc Nhất đưa họ đến đây, Cố Tỉ Thành có nói với cô về chuyện ngục nước, trong đó có đường để ra được.

Khi ấy cô cũng đã bàn bạc kỹ với Cố Tỉ Thành chuyện này, sau khi tìm được vũ khí bí mật của bọn chúng, cô sẽ đưa người rút, còn anh phụ trách ở lại.

Vị trí của ngục nước Sở Lạc Nhất cũng đã nghe Cố Tỉ Thành nói rồi, may mà cô không nhớ nhầm.

Ngục nước nằm ở phía sau căn nhà, là một cái kho bị bỏ hoang, chắc trước đây Long gia dùng nó để nuôi trồng, bên ngoài là một cánh cửa nhỏ rách nát, trong đó chỉ có một cái ao nước lớn.

Hồi đó, Cố Tỉ Thành cũng đã trốn thoát từ đây.

Nhưng khi cô kéo Kiều Vi Nhã vào trong, mũi Kiều Vi Nhã khẽ động, nói nhỏ một câu gì đó. Sở Lạc Nhất ngẩng lên. Cảm giác được có người đang tiến gần tới, cô liền quay lại đá vào nơi trông như không khí kia một cái, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu rên của Mạch Thụy.

“Đệch...” Sở Lạc Nhất lớn tiếng chửi, mẹ nó chứ đúng là kinh khủng mà, cô hoàn toàn không hề nhìn ra đằng sau mình còn có người, suýt nữa thì đi tong cái mạng nhỏ của cô rồi. Người tàng hình thế này đúng là còn kinh khủng hơn cả người cải tạo gen trước đây nữa ấy!

Sở Vi bước nhanh tới, cúi xuống tóm, cũng không phải không tóm được nhưng lại bị kẻ kia đá ra. Cậu liền đè kẻ đó xuống đất. Họ nhìn Sở Vi cứ như đang đánh nhau với không khí vậy.

Sở Lạc Duy đi tới, tóm lấy phía trên Sở Vi, nhưng không tóm được gì, ngược lại còn bị kẻ kia dùng dao găm rạch vào cánh tay.

“Sở Lạc Duy...” Kiều Vi Nhã hét lên, thấy Sở Lạc Duy vẫn đang tránh né dựa vào tiếng động trong không khí, có thể nhận ra Mạch Thụy đang cầm dao chứ không phải là súng.

Lúc Bạch Hoành đuổi đến nơi, bọn họ vẫn còn đang đấu với Mạch Thụy tàng hình. Sở Lạc Nhất đẩy luôn Kiều Vi Nhã vào trong ngục nước, sau đó dựa vào cửa nhìn Bạch Hoành. Cô ra hiệu cho Kiều Vi Nhã mau đi tìm ba mình.

Kiều Vi Nhã cắn môi, nhìn người bên ngoài, biết họ không còn nhiều thời gian nữa, cả Sở Lạc Duy và Sở Vi rõ ràng cũng đang rơi vào thế yếu vì họ không trông thấy kẻ địch.

Thế nên cô phải mau chóng tìm được ba mẹ nuôi, như vậy mới có thể kéo cứu viện đến được.

Nghĩ vậy, Kiều Vi Nhã nhảy luôn vào ngục nước, lặn xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3319: Kết cục (15)
Sở Lạc Nhất dựa vào cửa nhìn Bạch Hoành đi tới, cô tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh thật sự không thấy hiếu kỳ à? Mẹ anh từ đầu đến cuối đều không hề thừa nhận thân phận của anh.”

“Thế thì sao? Cô muốn nói gì? Tôi phải phản bội lại mẹ của mình sao?” Bạch Hoành gằn giọng nói.

“Không. Tôi chỉ cảm thấy đáng ra anh nên bỏ gian theo nghĩa thôi.” Sở Lạc Nhất nhún vai, “Người phụ nữ đó đã vào thời kỳ cuối rồi, kể cả bí quyết của Long gia có cứu được bà ta đi chăng nữa cũng không thay đổi được trái tim đen tối dơ bẩn của bà ta đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, thấy mặt Bạch Hoành sầm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên mà hắn thay đổi sắc mặt nữa rồi.

Bạch Hoành phì cười: “Cô nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi, rõ ràng cô biết các cô không thể chạy thoát được. Tôi thấy mẹ cô hình như cũng không phải người tốt mà nhỉ, nếu không cũng sẽ không bảo các cô tới đây đánh màn mở đầu thế này.”

Sở Lạc Nhất vẫn đang đứng dựa vào cửa nhìn Bạch Hoành, “Mẹ tôi với mẹ anh chắc là người của hai thế giới khác nhau nên cũng chẳng có gì để so sánh.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy, “Hơn nữa anh cũng biết anh không thể giết được tôi, anh cũng không dám giết tôi.”

Bạch Hoành giơ luôn súng lên chĩa thẳng về phía Sở Lạc Nhất, “Dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi không dám giết cô?”

“Vì anh sợ chết.” Sở Lạc Nhất nhàn nhạt nói, sau đó lại nhìn chòng chọc Bạch Hoành, “Vì anh sợ chết cho nên anh luôn muốn mình trở thành kẻ mạnh hơn. Vì anh sợ chết nên anh vẫn luôn nghiên cứu cách có thể vào được Long gia, vì anh sợ chết cho nên ngoài mặt mới phải nghe lời mẹ anh, tất cả chỉ vì anh muốn mọi người đều nhắm về phía mẹ mình, thật ra, anh mới là người muốn có được bí quyết của Long gia.”

Sở Lạc Nhất nói xong, cổ đã bị Bạch Hoành siết chặt.

“Con gái mà thông minh quá thì không phải là chuyện tốt đâu.” Cuối cùng Bạch Hoành cũng thu lại biểu cảm trên mặt, hung tợn nhìn Sở Lạc Nhất, “Giờ thì đưa tôi tới Long gia ngay.”

Sở Lạc Nhất vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, lúc Sở Lạc Duy bị phân tâm qua phía này lại bị Mạch Thụy tàng hình chém một nhát.

Nhưng không may ở chỗ, lần này máu lại bắn lên cô tay cô ta, thế nên cô ta đã bị lộ vị trí.

Sở Vi nhìn theo hướng cổ tay của cô ta, sau đó tóm lấy bẻ gãy nó.

Con dao rơi xuống đất, xuất hiện trước mắt họ.

Sở Vi nhân cơ hội này khống chế Mạch Thụy, còn Sở Lạc Duy đã chạy lại cứu Sở Lạc Nhất.

Thật ra Bạch Hoành là một kẻ rất đáng sợ. Dù đang phải khống chế Sở Lạc Nhất nhưng hắn vẫn có thể cản được sự tấn công từ Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Nhất mím chặt môi, “Tôi đưa anh đi.”

“Nhất Nhất.” Sở Lạc Duy gắt lên, lúc này đã bị Bạch Hoành đạp cho phải quỳ một chân xuống đất.

Cổ Sở Lạc Nhất đau đớn không thôi nhưng cô vẫn gằn ra từng chữ một cách rõ ràng: “Tôi đưa anh vào, nhưng anh không cần mẹ mình nữa à?”

Bạch Hoành mạnh bạo kéo cô đi ra phía sau, “Nói ít thôi, đi mau.”

Sở Lạc Nhất mím môi, Bạch Hoành bỏ tay ra khỏi cổ cô, nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía cửa lớn bên cạnh.

“Nhất Nhất.” Sở Lạc Duy gọi tên cô, nhưng tiếc là hai người kia đã biến mất đằng sau cánh cửa, còn ở đây vẫn còn quá nhiều người cần họ phải đối phó.

Sở Lạc Nhất bị Bạch Hoành kéo đi, bước chân lảo đảo, “Anh đi nhanh như thế làm gì?” Cô bất mãn nói.

“Bớt phí lời đi, đừng có giở trò với tôi.” Bạch Hoành lúc này vẫn đang chú ý xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự vào đây cho nên lúc quan sát cũng có chút cẩn thận hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3320: Kết cục (16)
Sở Lạc Nhất không nhịn được trợn trắng mắt. Loại người này mà cũng muốn trường sinh bất lão à?

Đúng là thần kinh của thần kinh!

“Anh zai à, tôi đang bị anh tóm đấy, tôi còn có thể giở trò gì được nữa. Đám người kia bị người của anh bao vây rồi. Hơn nữa kể cả họ có giải quyết được người của anh thì cũng không dám vào đây đâu.” Sở Lạc Nhất trừng mắt nói.

Bạch Hoành không để ý tới cô, chỉ giục cô đi nhanh lên.

“Đang đi đây còn gì, đừng có giục nữa được không? Chưa từng thấy ai đi chết mà còn hết lòng như thế đấy.” Sở Lạc Nhất vẫn lải nhải không thôi.

“Sao cô biết người chết sẽ là tôi? Biết đâu là bọn họ thì sao?” Bạch Hoành cười giễu, “Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người của tôi không?”

“Nhiều người cũng có tác dụng gì đâu, cũng không chịu được đòn.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, lại bị kéo chao đảo cả người ngợm.

Bạch Hoành nhìn xung quanh, “Tại sao vẫn là ở đây?”

Sở Lạc Nhất lườm hắn, “Anh tự đi mà, trách tôi hả? Là anh kéo tôi đi đấy chứ?”

Bạch Hoành: “...”

Hắn đẩy Sở Lạc Nhất lên đằng trước, “Cô đi đằng trước đi.”

Sở Lạc Nhất ai ôi một tiếng, quay lại nhìn Bạch Hoành rồi ngồi phệt luôn xuống đất, “Này, hai ta nói chuyện chút đi, nói xem mẹ anh làm thế nào mà nuôi được anh thành kẻ biến thái thế này ấy.”

Sở Lạc Nhất nói xong đã bị Bạch Hoành gí súng vào đầu.

Sở Lạc Nhất thấy vậy lập tức giơ hai tay lên trên đầu, “Được được được, đi thôi, đi, còn trẻ không nên nóng nảy quá, không tốt đâu.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa bước về phía trước.

Con đường phía trước càng đi lại càng vòng vèo, lúc này Bạch Hoành cũng đã bắt đầu nổi điên lên.

“Rốt cuộc đây là đâu?”

“Tôi đang đưa anh tới nhà chính đây còn gì, anh tưởng dễ tìm lắm chắc.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ hiển nhiên.

Chỉ có điều cô không biết hiện giờ ba mẹ cô đã đến được nhà chính chưa?

Giờ xem ra chắc cũng chỉ có ba cô là giết được tên này thôi, đổi lại là người khác có vẻ không ổn rồi.

“Cô đang kéo dài thời gian.” Bạch Hoành bỗng nói. Hắn giữ chặt lấy cánh tay cô, bẻ ngược ra sau.

“Ái ái ái...” Sở Lạc Nhất kêu ầm lên, “Tôi kéo dài thời gian gì chứ, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây mà, gì thì gì anh cũng phải để tôi nghĩ kỹ xem nên đi như thế nào chứ.”

“Đi mau, nếu không họ đều phải chết.” Bạch Hoành nói xong liền cho Sở Lạc Nhất xem điều khiển từ xa của mình, “Chỉ cần tôi ấn một cái, toàn bộ phía sau sẽ bị san bằng.”

Sở Lạc Nhất thầm chửi một câu, tên tiểu nhân đê tiện này đúng là đê tiện đến cực hạn rồi.

Sở Lạc Nhất ra hiệu bảo hắn bỏ mình ra. Cô hùng hổ đi về phía trước, “Loại người như anh đúng là phải để trời đánh chết.” Sở Lạc Nhất nói đến đây, hai mắt đã bắt đầu chuyển dần sang màu tím nhạt.

Đây là dấu hiệu cho thấy Sở Lạc Nhất đã thật sự tức giận.

“Ít nhất trước khi tôi chết cũng kéo cô chết theo cùng, đừng phí lời nữa, mau lên.” Bạch Hoành miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn ngó xung quanh.

Nhà chính ở ngay phía trước, Sở Lạc Nhất thấy bên trong tối om, không khỏi thấy ngay ngáy trong lòng, thế này là vẫn chưa đến à?

Lúc Bạch Hoành đẩy Sở Lạc Nhất thêm cái nữa, Sở Lạc Nhất ra hiệu cho hắn nhìn rằng trước, “Chính là nó đấy.”

Hắn nghe thấy Sở Lạc Nhất nói vậy liền ngẩng phắt lên nhìn, thấy một căn nhà xuất hiện trước mặt mình, trông tráng lệ hơn căn nhà hắn ở.

“Vào đi.” Bạch Hoành đẩy luôn Sở Lạc Nhất vào trong.

“Này!” Sở Lạc Nhất bị đẩy vào, chân bị vướng vào cửa suýt thì ngã sõng soài xuống.

“Bật đèn lên.” Bạch Hoành kích động nói, có lẽ hắn cảm thấy mình sắp lấy được bí quyết của Long gia rồi.

Sở Lạc Nhất tức giận nhìn người đàn ông phía sau, đôi mắt bắt đầu tím ngắt lên trong bóng tối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3321: Kết cục (17)
Nhưng Sở Lạc Nhất còn chưa kịp làm gì thì đèn trong phòng khách đã được bật lên.

“Ba...”

“Đứng im.” Ngay khi đèn sáng, Bạch Hoành lập tức khống chế luôn Sở Lạc Nhất.

Lúc này Kiều Vi Nhã đang run lẩy bẩy được Thủy An Lạc dùng mền chùm lấy. Cô vừa bơi ra khỏi nguồn nước kia, mà nước đó lại quá lạnh.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Sở Lạc Nhất cảm thấy ba cô bình tĩnh quá rồi, chẳng lẽ không biết bên kia vẫn còn đang mải miết chém giết nhau à?

Thủy An Lạc quay lại nhìn người đứng trước cửa, nheo mắt nhìn Bạch Hoành, “Trông cũng giống ba cậu đấy.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt, mẹ cô nói vậy là đã xác nhận thân phận của Bạch Hoành rồi đấy hả?

“Bớt nhiều lời đi, giao phép thuật thần bí kia cho tôi, tôi sẽ thả cô ta ra ngay.” Mắt Bạch Hoành đỏ ngầu lên, nhìn Thủy An Lạc với vẻ hung tợn.

Thủy An Lạc đánh giá Bạch Hoành một lượt, “Long gia không có phép thuật thần bí nào hết, hơn nữa chúng tôi đã không còn là người của Long gia từ lâu rồi.”

“Bà nói linh tinh, tôi nghe mẹ tôi từng nói, Long gia có bí quyết khải tử hoàn sinh, năm ấy Công chúa Delia cũng được phép thuật bí mật này của Long gia cứu sống.” Bạch Hoành kích động gào lên.

Công chúa Delia?

Thủy An Lạc nghĩ, con người Viên Giai Di cũng biết lợi dụng thật.

“Ba nội tôi chưa bao giờ được cứu sống nhé!” Kiều Vi Nhã cãi lại, “Anh bị lừa rồi.”

“Không thể nào, mẹ tôi sẽ không lừa tôi.” Bạch Hoành lớn tiếng gào lên.

Sở Lạc Nhất hít vào một hơi lạnh, cánh tay cô sắp bị gã này bẻ gãy rồi!

“Nếu đã tới rồi hà tất phải lén lút như thế.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng, ném bay chiếc cốc trong tay mình đi.

Sở Lạc Nhất giật mình kinh hãi, bị Bạch Hoành kéo lùi lại sau, sau đó nhìn thấy chiếc cốc dừng lại giữa không trung.

Sở Lạc Nhất không dám tin vào mắt mình, nhìn chiếc áo tàng hình từ từ được cởi bỏ, lộ ra gương mặt già nua của người phụ nữ kia.

“Đệch, không phải chỉ có một cái thôi à?” Sở Lạc Nhất la lên.

“Cô thật sự cho rằng tôi ngốc vậy sao?” Bạch Hoành cười giễu.

Thủy An Lạc hơi nhô người ra nhìn người phụ nữ chỉ hiện ra có một nửa ở đằng kia, má ơi, thật kinh khủng.

“Em đã bảo rồi mà, tất cả kỹ thuật khoa học cao siêu đều được sản sinh trong dục vọng của nhân loại. Nếu những người này chịu dùng trái tim nghiên cứu những thứ này đặt vào việc nghiên cứu bệnh ung thư thì làm gì còn bệnh ung thư tồn tại trên đời nữa”

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn vợ mình, câu này vợ anh nói có lý lắm.

Nhưng hiện tại không phải là vấn đề có lý hay không, mà anh phải giải quyết cái vấn đề lịch sử còn “tồn đọng” lại này.

Tiếng xe lăn chuyển động vang lên một cách rõ ràng. Cô ta chỉ cởi nửa bộ đồ tàng hình nên khiến người nhìn thấy có chút ghê sợ, như thể một nửa cơ thể của cô ta đang ở lửng giữa không trung vậy.

Viên Giai Di chuyển động xe lăn tới gần Sở Ninh Dực, nhưng trong đôi mắt già nua lại tràn ngập căm hận.

“Chắc không ngờ là tôi còn sống đâu nhỉ.” Viên Giai Di bật cười ha hả, nhìn Thủy An Lạc: “Thủy An Lạc, lần này cô tính sai rồi, cô thật sự cho rằng có thể tìm ra được mọi giới hạn của tôi sao?”

Thủy An Lạc không hề để ý lời nói này của cô ta, “Tôi không bao giờ kết luận thắng thua khi chưa tới thời khắc cuối cùng. Giống như năm ấy khi Lâm Thiến Thần tới lúc chết vẫn cảm thấy người thắng là cô ta, nhưng cô thấy cô ta có thắng không?”

Kiều Vi Nhã đứng đằng sau Thủy An Lạc, cô cảm thấy người mẹ nuôi này khí thế ít nhất cũng phải tới một mét tám, nhìn mà sướng mê cả người.

Viên Giai Di nhìn Thủy An Lạc cười, “Nhưng giờ thì sao, cô cho rằng cô còn có thể đi được nữa sao? Tôi có thể hủy hoại nơi này bất cứ lúc nào đấy.”
 
Top