Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 60: Đi siêu thị bị ăn đòn
Thủy An Lạc quay đầu nhìn chiếc xe bus đang dần nhốn nháo kia, sung sướng nhìn nó khuất dần khỏi tầm mắt.

"Đấu với bà đây á? Tôi đấu không lại Sở Ninh Dực chẳng qua là vì không đánh lại được anh ta, chẳng lẽ tôi lại không trị nổi anh." Thủy An Lạc cười híp mắt rồi tung tẩy đi về nhà.

***

Lúc Thủy An Lạc về đến nơi thì trời vẫn còn sớm, cô ghé qua siêu thị mua một ít trái cây cho con trai, vừa nghiền ra ăn còn có thể làm nước ép cho con uống nữa.

Lúc xếp hàng chờ thanh toán, Thủy An Lạc nhàm chán ngó ngó nghiêng nghiêng xung quanh.

"Chính là cô ta, đồ mặt dày không biết xấu hổ dám trèo lên giường Thái tử gia."

Thủy An Lạc đang xếp hàng thì đột nhiên xuất hiện mấy em gái dở hơi, trông có vẻ không lớn, ít nhất chắc cũng tầm tuổi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc chau mày nghiêm túc nghĩ, hình như cô không quen biết bọn họ thì phải.

"NÀY CON KIA!!!"

Một trong số đó bỗng tiến tới đẩy Thủy An Lạc một cái. Thủy An Lạc không chú ý nên bị đẩy lùi lại va thẳng vào giá để hàng.

Thanh âm chói tai liên tiếp vang lên, đồ đạc trên kệ rơi lộp bộp hết xuống đất.

Tay Thủy An Lạc bị va vào kệ đau rát, cô ngẩng đầu lên nhìn mấy cô gái kia, trái cây trong túi cũng bị rơi xuống đất, đập thẳng vào mu bàn chân cô.

"Đồ hồ ly tinh, mày nghĩ mày còn là đại tiểu thư của Thủy gia chắc?" Cô gái cầm đầu chanh chua nói.

***

Bảo vệ của siêu thị định chạy tới thì bị Thủy An Kiều ngăn lại, sau đó cô ta rút tiền trong ví ra: "Xem như không trông thấy gì hết, nên làm gì thì làm việc của mình đi."

Thủy An Kiều kênh kiệu nói, ánh mắt nanh nọc nhìn Thủy An Lạc đang bị người ta vây lại cách đó không xa. Cô ta không tin lần này lại không dạy dỗ được Thủy An Lạc.

Người bảo vệ cúi đầu nhìn tiền trong tay mình, dường như đang đấu tranh nội tâm xem phải làm thế nào.

***

Thủy An Lạc cười lạnh, thờ ơ nhìn mấy cô nàng kia, cuối cùng lại chỉ cúi người từ từ nhặt đống hoa quả dưới đất lên.

"Đồ đê tiện." Cô nàng ngổ ngáo kia thấy bị Thủy An Lạc bơ đẹp liền tóm lấy tóc cô, kéo cả người cô dậy.

Da đầu của Thủy An Lạc bị kéo giật đau rát.

"Buông ra!" Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

"Con khốn, cái mặt này của mày vừa nhìn đã khiến người ta kinh tởm rồi. Thế mà còn nghĩ tới chuyện muốn quyến rũ Thái tử gia của bọn tao á, nằm mơ đi." Cô nàng kia nói rồi thẳng tay tát luôn một phát lên mặt Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bị người của bên kia kìm chặt nên nhất thời không tránh được, lại ăn thêm một cái tát giáng trời nữa.

Đây là lần thứ hai trong ngày cô bị người ta tát rồi đấy.

"Đem con hoang tới mà muốn làm Thái tử phi, lại còn muốn tranh với An vương gia của bọn tao nữa chứ..."

"Làm gì thế?"

Cô nàng ngổ ngáo kia chưa kịp nói hết thì thanh âm lạnh lùng của An Phong Dương đã vang lên, đám người đang đứng vây xem nhanh chóng nhường ra một con đường.

Hôm nay, An Phong Dương vốn định đưa vợ chưa cưới của mình đến thăm Tiểu Bảo Bối. Hai người định vào siêu thị mua quà bày tỏ chút thành ý không ngờ lại trông thấy cảnh này.

"Lạc Lạc?" An Phong Dương trông thấy người bị đánh vội vàng buông vợ chưa cưới ra chạy tới, anh đẩy mấy cô gái kia ra rồi một tay đỡ cánh tay Thủy An Lạc dậy.

"Chuyện gì thế này?"

Thủy An Lạc xoa xoa gò má bị đánh rồi cười lạnh: "Gặp mấy cô "fan cứng" của anh, nói em cướp đàn ông của anh đấy."

Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên hung hăng nhìn thẳng vào cô nàng cầm đầu: "Mày vừa nói con tao là con hoang đúng không?"

Cô nàng ngổ ngáo kia trông thấy An Phong Dương tới nên xem ra cũng tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng hơn rất nhiều.

"Tôi... tôi chỉ là..."

Cô nàng hống hách kia đỏ mặt nói, đúng là vừa rồi cô ta có nói vậy thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 61: Lạc lõng
Cô nàng ngổ ngáo kia còn chưa kịp nói xong, Thủy An Lạc đã giơ tay lên tát thẳng lên mặt cô ta, một cái không đủ nên cô tát một phát bốn cái liên tục.

"Hai cái tát này tao đánh mày vì con trai tao, còn hai cái còn lại là cho bản thân tao." Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

An Phong Dương hơi hơi nhướng mày. Anh chưa từng thấy một Thủy An Lạc như thế này bao giờ.

"Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?" Cô nàng kia gào ầm lên như một kẻ điên.

"Cô là ai thì về mà hỏi mẹ cô ấy, ở đây kêu gào cái gì?" An Phong Dương thản nhiên mở lời.

"An..." Cô nàng kia ấm ức lên tiếng.

"Cô gái, chắc cô cũng biết cô ấy là ai, chuyện này... vẫn còn chưa xong đâu." An Phong Dương nói rồi liền dẫn Thủy An Lạc đi thẳng, nhưng khi nhìn thấy gã bảo vệ núp trong góc cách đó xa xa, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười lạnh, con ranh Thủy An Kiều này đúng là không phải bại não một cách bình thường.

***

Thủy An Kiều thấy Thủy An Lạc được đưa đi, tức đến mức giậm chân bình bịch, tại sao lần nào cũng có người đến giúp con nhỏ đó thế, mà người phụ nữ đi cùng An Phong Dương là ai?

***

An Phong Dương đưa Thủy An Lạc và Mân Hinh vào trong thang máy rồi mới giới thiệu hai người cho nhau biết: "Đây là vợ anh, Mân Hinh. Còn đây chính là đứa em gái chơi với anh từ bé, Thủy An Lạc hay còn gọi là Lạc Lạc."

Thủy An Lạc nhớ mấy ngày trước An Phong Dương có nói rằng sẽ giới thiệu cho cô một người, xem ra có lẽ là người đang đứng trước mặt cô rồi.

"Xin chào, thật ngại quá, để chị phải chê cười rồi." Thủy An Lạc cúi đầu nói.

Mân Hinh lắc đầu: "Hình như vừa rồi tôi trông thấy cô gái đính hôn với Phong Dương trước đây thì phải, là Thủy An Kiều đúng không nhỉ?" Mân Hinh nói với giọng không chắc chắn lắm.

Thủy An Lạc thấy Mân Hinh nói như vậy liền ngẩng phắt lên nhìn cô, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao với cái con điên Thủy An Kiều kia thì tuyệt đối là có thể làm ra được.

***

Sau khi thang máy lên đến nơi, Thủy An Lạc ấn chuông chờ thím Vu ra mở cửa, nhưng vừa trông thấy Thủy An Lạc bà lại không khỏi sửng sốt thốt lên: "Tiểu thư, cô làm sao thế

này?”

Thủy An Lạc cười cười, không cẩn thận lại làm ảnh hưởng đến vết thương trên gương mặt. Còn thế nào được nữa đây, một cái tát là bị cha ruột đánh, một cái tát vừa bị con điên kia đánh. Thế nên hai cái tát cùng giáng thẳng vào một chỗ thì tất nhiên trông sẽ hơi kinh khủng rồi.

Thím Vu vội vàng đi lấy đá lạnh cho cô. Thủy An Lạc quẳng cái túi xách trong tay xuống. Hoa quả thì chẳng mua được, cô chỉ có thể bế con trai lên rồi thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của bé con. Ngày hôm nay của cô có thể nói là trôi qua một cách sức cùng lực kiệt, giờ cô chỉ muốn ôm con trai đi ngủ, chẳng muốn làm gì hết nữa.

"Anh Xinh Trai, em mệt quá rồi, em đi ngủ trước đây. Anh với chị dâu cứ tự nhiên." Thủy An Lạc nói rồi gật đầu chào Mân Hinh một cái, sau đó thì bế Tiểu Bảo Bối lên gác.

"Tiểu thư, đá chườm này." Thím Vu ở phía sau gọi cô lại.

Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, bây giờ cái cô cần không phải là đá chườm, mà là cả hầm băng, tốt nhất là nơi nào có thể đóng băng trái tim cô luôn ấy.

"Đúng là tạo nghiệp mà, ai mà lại đi ra tay nặng thế." Thím Vu nói thế, thở dài đánh sượt một cái rồi lại quay về bếp.

Mân Hinh nhìn theo bóng dáng của Thủy An Lạc, sau đó lại quay sang nhìn An Phong Dương: "Sao các anh có thể nhẫn tâm đối xử với một cô gái như thế chứ?"

Mân Hinh nói rồi quay người đi thẳng, tất nhiên An Phong Dương cũng biết hôm nay không phải là dịp tốt để thăm hỏi cho nên cũng về với vợ mình luôn.

"Chuyện này bọn anh cũng đâu có muốn xảy ra. Ai biết được Thủy An Kiều lại phát rồ như vậy đâu?" An Phong Dương nhíu mày đáp lại Mân Hinh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 62: Trút giận
Thủy An Lạc trở về phòng, Tiểu Bảo Bối nằm trên giường bi bô không khóc cũng không quấy.

Thủy An Lạc không phải là người hay tự oán trách bản thân, nhưng cứ nghĩ đến tất cả những hành động của ba mình trong bệnh viện hôm nay cô lại thấy đau lòng.

"Mẹ, hôm nay ông ấy đánh con..."

Thủy An Lạc lí nhí nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay. Khi Thủy Mặc Vân đánh cô, cô không khóc, lúc rời khỏi bệnh viện cô cũng không khóc, lúc bị đánh ở siêu thị cô cũng không khóc.

Nhưng bây giờ, khi không có ai, tất cả sự yếu đuối trong cô có thể để cho con trai nhìn thấy.

Cái mà Thủy Mặc Vân đã đánh không phải là gương mặt của cô mà là trái tim cô.

Còn Thủy An Kiều, cô ta hết lần này đến lần khác bắt nạt cô nói trắng ra thì đều là do Thủy Mặc Vân ngầm cho phép mà thôi.

***

Sau khi Sở Ninh Dực nghe được câu "chồng trước cũng là chồng" của Thủy An Lạc liền vội vàng chạy về nhưng vẫn chậm mất một bước. Lúc anh nghe điện thoại biết được chuyện Thủy An Lạc bị đánh thì không ngay lập tức trở về nhà mà sai người đưa mấy cô gái vừa kiếm chuyện với Thủy An Lạc tới siêu thị - nơi vừa xảy ra vụ việc.

Lúc này, siêu thị chỉ vừa mới sắp xếp lại những giá hàng bị đổ ban nãy xong. Sở Ninh Dực một chân bó bột ngồi trên xe lăn được chú Sở đẩy tới. Anh bình thản nhìn bốn cô nàng đầu gấu đang đứng trước mặt mình.

"Tổng giám đốc, Tổng giám đốc..."

Quản lý của siêu thị toát hết cả mồ hôi lạnh chạy tới, dè dặt nhìn Sở Ninh Dực.

"Quản lý Chử, đẩy đổ hết mấy giá hàng đó cho tôi." Sở Ninh Dực nói rồi hất cằm về phía mấy cái giá hàng toàn chai chai lọ lọ kia.

"Đó, đó toàn là rượu vang, đổ là vỡ hết đấy ạ."

"Làm đi." Sở Ninh Dực từ trước đến nay vẫn luôn dùng những câu ngắn gọn, biểu đạt ý nghĩa một cách rõ ràng nhất.

Nhân viên quản lý cảm thấy bất lực, không biết vị Tổng giám đốc này đang muốn làm cái gì nữa. Anh ta đành phải làm theo lời Sở Ninh Dực nói, đi về phía giá hàng đẩy mạnh mấy cái giá kia xuống. Tiếng thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng lập tức truyền tới, những chai rượu kia trong phút chốc cũng vỡ tan tành, bắn ra khắp mặt sàn.

"Chú Sở, chú đi gọi Thủy An Lạc xuống đây." Sở Ninh Dực trầm giọng nói với chú Sở đang đứng đằng sau đẩy xe lăn.

Chú Sở gật nhẹ rồi quay người đi ra khỏi siêu thị.

"Mau thu dọn sạch sẽ chỗ này đi." Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của mình. Anh không chỉ đích danh ai nhưng những người túm tụm vây xem xung quanh anh đều biết là anh đang nói ai.

Mà trên sàn nhà lại toàn là những mảnh thủy tinh bị vỡ, không biết mấy cô gái ăn mặc mát mẻ kia liệu có bị đâm thành cái tổ ong hay không nữa.

"À, còn tên bảo vệ ăn tiền hối lộ vừa nãy nữa. Nếu như đã nhận tiền rồi, vậy thì hắn cũng ra đây dọn dẹp luôn một thể đi." Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ẩn chứa bên trong câu nói đó lại là sự lạnh lùng và mệnh lệnh không cho phép bất cứ ai phản kháng lại.

Thoắt cái, mặt bốn cô nàng kia liền trắng bệch, cả người run lên cầm cập. Bọn họ ngoảnh lại nhìn cái đống bừa bộn kia, mặt đất lúc này loang lổ đầy rượu vang... đỏ như máu.

***

"A..."

Tiếng ê a của Tiểu Bảo Bối truyền đến, Sở Ninh Dực liền biết bọn họ đã xuống đến nơi.

Thủy An Lạc tò mò bế con trai xuống dưới, không ngờ lại trông thấy cảnh tượng mấy đứa con gái kia đang đứng run như cầy sấy, còn người đang ngồi trước mặt bọn họ thì đáng ra đang ở trong viện mới phải.

Khi Thủy An Lạc bước đến, Sở Ninh Dực liền đưa tay ra đón lấy con trai. Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhìn ba mình, cánh tay nhỏ túm lấy cố đứng trên đùi ba.

"Anh đang làm gì đấy?" Thủy An Lạc chỉ hiếu kỳ hỏi thôi chứ không phải là vì muốn xin xỏ gì cho mấy cô gái kia. Cái loại con gái này nên bị người khác dạy cho một bài học mới biết điều được, nhưng Sở Ninh Dực làm vậy là đang muốn trút giận cho cô sao?

"Là do cô ta gọi chúng tôi đến đây, chúng tôi không biết gì hết." Cô nàng tóc đỏ sợ đến mức bật khóc, vội vàng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 63: Dạy dỗ đám con gái côn đồ
Sở Ninh Dực thoáng nhíu mày lại, anh đưa mắt nhìn đám con gái không có chỗ trốn, đứng giữa một đống hỗn độn kia. Thủy An Lạc cũng đứng nhìn mấy đứa con gái đang khóc lóc nức nở kia và cũng nhíu mày theo Sở Ninh Dực.

"Từ từ đã." Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô, như thể đang muốn nói: Chẳng lẽ cô muốn xin cho bọn họ đấy à?

Thủy An Lạc lạnh mặt nhìn đứa con gái cầm đầu, trông cô ta cũng chẳng khá khẩm hơn cô là mấy, dù sao cũng bị cô cho ăn bốn cái tát liên tiếp liền mà.

"Có nói thế nào thì cũng là fan của An Phong Dương, chỉ cần các cô nói ra tại sao lại nhằm vào tôi, tôi có thể bỏ qua cho các cô." Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Cô nàng cầm đầu căm hận trừng mắt với Thủy An Lạc: "Là vì tao ghét cái bản mặt đê tiện vô liêm sỉ của mày."

"Nếu đã là như thế, vậy thì tôi cũng hết cách rồi." Thủy An Lạc nói rồi lại trông thấy chai rượu vang trên giá ngay bên cạnh mình. Cô liền đi đến cầm lên rồi bước thẳng về phía mấy cô nàng kia.

"Chị đây nói cho chúng mày biết, dạo này liêm sỉ quan trọng lắm đấy, không phải ai cũng có đâu. Những người có liêm sỉ như bọn tao đều cất hết trong két sắt cả rồi." Thủy An Lạc nói rồi mạnh tay quăng thẳng chai rượu vang kia xuống đất, những mảnh thủy tinh vỡ ra văng tung tóe.

"Aaaaaaa..." Mấy đứa con gái bị mảnh thủy tinh bắn vào nhảy tưng tưng lên, tiếc cái là lúc tiếp đất lại bị chính những mảnh thủy tinh trên sàn đâm phải.

"Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, nói ra thì chúng mày có thể rời khỏi đây." Thủy An Lạc thừa nhận, cô có thể ngạo mạn thế này hoàn toàn là đều là ỷ vào người đang chống lưng phía sau cho mình, mà người đó không phải ai khác lại chính là Sở Ninh Dực.

"Là..."

Một cô gái tóc đỏ đang định lên tiếng thì lại bị con nhỏ cầm đầu cản lại.

"Được rồi, không nói chứ gì." Thủy An Lạc lại cầm một chai rượu khác lên, sau đó ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực hỏi: "Có phải trả tiền không?"

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn vẻ mặt có hơi đắc ý của cô rồi lại cúi xuống chơi với con trai tiếp: "Ai thu dọn người ấy trả, chẳng qua cũng chỉ có mấy ngàn thôi mà, không đáng bao tiền. Nếu như cảm thấy chưa đã thì trong nhà vẫn còn mấy chai hơn mười vạn, cô có thể cầm xuống mà đập, dù sao cũng có người trả hộ mà."

Giọng nói thong dong không nhanh không chậm thoát ra từ miệng anh khiến ba đứa con gái còn lại tái mét cả mặt mũi, hơn mười vạn thì làm sao mà bọn họ đền cho nổi.

"Là do cô ta gọi chúng tôi đến đây, chúng tôi không biết gì hết." Cô nàng tóc đỏ sợ đến mức bật khóc, vội vàng nói.

Thủy An Lạc nhìn đứa con gái cầm đầu, không nhịn được xoa xoa cằm: "Vật thì các cô đi đi, nếu cô ta muốn ở lại thì ở đây tôi cũng có việc dành cho cô ta đây."

Ba người kia vừa nghe xong vội vàng ba chân bốn cẳng chạy mất dép, để lại cô bạn cầm đầu và nhân viên bảo vệ kia.

Thủy An Lạc đứng dựa vào quầy thu tiền, nhìn đứa con gái đang căm phẫn nhìn chằm chằm vào cô.

"Dọn đi chứ, tôi đợi cô dọn xong tôi mới đi đấy! Nhớ là, tất cả những tổn thất ở đây cô đều phải thanh toán hết đấy nhé." Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

"A ~phù ~phù ~" Tiểu Bảo Bối giơ hai cánh tay mũm mĩm lên vỗ vỗ, không biết là đang vỗ cái gì nhưng người ngoài nhìn vào thì trông giống như cậu nhóc đang cổ vũ cho mẹ mình vậy.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn cô gái đang đứng tựa vào quầy thu ngân, thản nhiên nói: "Sao vậy? Sao còn chưa bắt tay vào làm đi? Tôi không có nhiều thời gian để ở đây với cô đâu. Một tiếng nữa mà chưa làm xong là tôi phải mời "lệnh tôn"* tới đây xem xem cô Ngụy đã làm gì đấy nhé."

*Lệnh tôn: cha.

Cô nàng kia lập tức run bắn cả người lên, có vẻ như cô ta rất sợ ba mình thì phải.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 64: Hành vi của đứa con gái não tàn
Cô nàng kia mặc dù không muốn nhưng cũng không dám làm trái lời Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc thấy đứa con gái quỳ xuống nhặt mảnh sành thì không nhịn được mà nói: "Tôi nói này, cô ta cho cô bao nhiêu tiền chứ, chỉ cần cô nói ra ai đã sai cô làm như vậy là cô có thể đi được rồi mà."

"Cái loại phụ nữ như mày bị bỏ là đáng đời. Mày chẳng là cái thá gì so với cô ấy hết." Cô nàng vẫn cứng mồm như cũ.

"Xem ra quan hệ của hai người cũng tốt phết nhỉ." Thủy An Lạc khẽ thở dài.

"Nếu đã vậy thì tôi tôi không làm phiền cô nữa, cứ từ từ mà dọn đi nhé."

Thủy An Lạc cũng không ngờ Thủy An Kiều lại có fan trung thành tới độ mù quáng như vậy, cho đến tận bây giờ vẫn không chịu nói ra tên của Thủy An Kiều. Thế nên, Thủy An Lạc liền chuyển mục tiêu sang người bảo vệ vẫn đang cắm cúi quét dọn: "Còn anh thì sao, lúc siêu thị xảy ra chuyện lớn như vậy anh đang làm cái gì? Nếu như tôi nhìn không nhầm thì cả cái tầng một này đều thuộc phạm vi quản lý của anh thì phải."

Gã bảo vệ hơn run lên, nhưng nghĩ đến số tiền mà người phụ nữ kia đưa cho mình, anh ta vẫn chọn cách im miệng.

Thủy An Lạc không hỏi được gì, vậy nên cô cũng nhanh chóng từ bỏ ý định moi được cái tên của Thủy An Kiều từ miệng của bọn họ.

Sở Ninh Dực vẫn ngồi đó không chịu đi, mãi cho đến một tiếng đồng hồ sau, trong siêu thị xuất hiện một người đàn ông cúi gập người xin lỗi. Ông ta khoảng tầm bốn mươi, bụng bia mập mạp, trông có vẻ như là một tên giàu xổi.

"Sở tổng, là tôi không biết dạy con, đã mạo phạm đến cô Sở rồi." Người đàn ông lau mồ hôi nói, nhưng lại không nhìn xem đứa con gái đang bị mảnh thủy tinh cứa đến chảy máu be bét của mình.

"Quả thật là không biết dạy con." Sở Ninh cũng chẳng khách khí mà nói thẳng. Anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia rồi nói tiếp.

"Nhưng tôi hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng."

"Vâng, vâng..." Người đàn ông vừa lau mồ hôi vừa đáp lại.

Thủy An Lạc sờ sờ chóp mũi, chuyện này không thể trách cô được, cô cũng đã cho cô ta cơ hội rồi mà.

"Về nhà thôi." Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc.

Cha người ta đã đến rồi nên Thủy An Lạc cũng chẳng còn kịch hay mà xem nữa, thế nên cô liền đi đến bên cạnh Sở Ninh Dực giúp anh đẩy xe lăn.

"Phải rồi, Ngụy tổng, nhỏ tuổi không hiểu chuyện là một chuyện, vấn đề quan trọng vẫn là phải biết chọn bạn mà chơi, đừng có ai nói gì cũng tin." Sở Ninh Dực trước khi đi còn bỏ lại một câu.

***

Sau khi Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực vào thang máy rồi liền hỏi: "Người đó là ai vậy?"

"Một gã nhà giàu mới nổi gần đây có hợp tác với công ty Viễn Tường, bằng không cô nghĩ tại sao đứa con gái đó lại nghe lời Thủy An Kiều đến thế." Sở Ninh Dực giải thích.

Thủy An Lạc có vẻ như là không ngờ Sở Ninh Dực sẽ giải thích cho mình. Dù sao thì Sở tổng lạnh lùng nhà cô toàn thích chơi trò quăng lại vài chữ cho cô rồi để cô tự nghĩ mà.

"Cho nên, anh vẫn định thu mua Viễn Tường đúng không." Thủy An Lạc nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có mỗi cái lý do này mới khiến anh phải nhắm vào con bé côn đồ đó, rồi dụ ba nó ra, sau đó... Có lẽ lần này ông ta phải dẹp cái ý định muốn hợp tác với Viễn Tường rồi.

"Một trong số đó thôi."

Sở Ninh Dực không phủ nhận lời cô nói, đó quả thực là một trong những lý do khiến anh làm như vậy. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vì cái cô nhóc đầu đất bị bắt nạt mà không biết đánh trả lại này.

Thủy An Lạc bĩu môi, cô biết ngay là sẽ thế mà.

"Chắc giờ mẹ Thủy An Kiều đang hối hận vì sinh ra nó lắm." Thủy An Lạc hả hê nói, con nhỏ Thủy An Kiều não tàn này hình như chỉ biết làm vướng chân mẹ nó thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 65: Yêu sao
Sở Ninh Dực nhướng mày, tất nhiên là vướng chân rồi nhưng mà cũng chính nhờ cái hành động bại não này của Thủy An Kiều mà kế hoạch của họ lại được tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều. Thang máy lên tới nơi, Sở Ninh Dực liền được Thủy An Lạc đẩy ra ngoài.

***

Ngụy Thí vốn là bên cung cấp phần cứng cho Viễn Tường, nhưng lần này đột nhiên lại đưa ra yêu cầu muốn hủy hợp đồng. An Giai Tuệ - thân là trưởng phòng phòng nhập hàng, sau khi biết tin này độ kinh ngạc của bà ta không khác gì lúc biết tin Thủy An Lạc sắp trở lại. Lý do là vì bà ta đã ăn được rất nhiều tiền hoa hồng ở đây. Mấy loại chuyện bòn rút công quỹ như này tất nhiên phải tìm người quen của mình rồi. Hơn nữa bà ta và Ngụy Trung Thành hợp tác bao nhiêu năm như thế, bây giờ bên đó muốn rút lui thì sao mà được cơ chứ?

***

Trong lúc Thủy An Lạc đang chơi với con trai, Sở Ninh Dực ở trong phòng làm việc nhận được một cuộc điện thoại, báo là An Giai Tuệ đã đi gặp Ngụy Trung Thành, bây giờ vẫn còn đang ở khách sạn.

"Ghi âm lại, sau này còn cần dùng đến." Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay ra mở trang chủ của công ty Viễn Tường ra. Trên đó còn có ảnh của Thủy Mặc Vân, chỉ tiếc là ông ta chưa già mà đã lẩm cẩm rồi.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa, thấy người bên trong đang đeo tai nghe nói chuyện thì hơi bĩu môi nói: "Daddy con đang bận, chơi với mami đi."

"A ~ A ~" Cánh tay của Tiểu Bảo Bối vẫn cứ với với về phía ba mình, bảo bảo muốn chơi với Daddy cơ.

"Vào đi." Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con đang đứng ngấp nghé trước cửa liền nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ông tướng trong lòng mình, người người ta muốn gặp là con trai anh ta chứ có phải là cô đâu.

Sau khi Thủy An Lạc tiến vào, Sở Ninh Dự liền đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Trên màn hình máy tính cũng xuất hiện hình ảnh trong khách sạn và người xuất hiện trên màn hình vừa hay lại là người mà Thủy An Lạc biết.

"Đây là?" Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

Đối với Sở Ninh Dực mà nói nếu như Thủy An Lạc đã biết kế hoạch của anh rồi thì anh cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục giấu cô nữa, vậy nên anh cứ để cô xem thoải mái thôi.

"Tám phần là An Giai Tuệ bị đứa con gái não tàn của mình làm tức chết rồi nên mới quên mất việc nơi bà ta tới chính là khách sạn của Sở thị." Sở Ninh Dực nói rồi nâng Tiểu Bảo Bối đang hưng phấn nhảy nhót trên đùi anh lên.

"Bà ta đến đó làm gì?"

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc như muốn hỏi cô có cần phải hỏi một câu ngớ ngẩn đến thế không?

Nhưng anh không ngờ được rằng Thủy An Lạc thật sự không biết bà ta đến đó làm gì thật? Dù sao điều mà cô không nghĩ tới được là, An Giai Tuệ không đơn giản chỉ là muốn chiếm lấy vị trí Thủy phu nhân mà còn muốn cả Viễn Tường nữa.

Sở Ninh Dực nhìn chằm chằm cô một hồi, xác định Thủy An Lạc không biết gì thật mới giơ tay lên gập laptop lại: "Không có gì, dù sao cũng là con gái bà ta đã lợi dụng người khác."

Thủy An Lạc chớp mắt nghĩ, hóa ra là như thế, sau đó cô cũng không nghĩ lung tung gì khác nữa.

"Lúc trên xe cô nói gì với Phong Phong thế?" Không nói đến chuyện này nữa, Sở Ninh Dực liền đổi chủ đề.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, quả nhiên là anh ta vẫn nghe thấy câu nói đó.

"Tôi có nói gì đâu." Thủy An Lạc nói rồi liền chạy trối chết. "Chồng trước cũng là chồng" - câu này nói cho người khác nghe còn được, nói cho anh ta nghe thì có khác là gì đang tỏ tình không cơ chứ?

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc chạy trối chết ra ngoài xong liền cúi xuống nhìn con trai đang ngồi trong lòng mình. Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến Thủy An Lạc tự tay hủy cái thỏa thuận đó đi, sau đó trở về bên anh một lần nữa. Chỉ là giờ vẫn chưa phải lúc, cần phải từ từ hành động, ít nhất cũng phải lấy được Viễn Tường về trong tay trước đã. Nhưng đối với Thủy An Lạc, đó có phải là yêu không? Anh cũng không thể nói rõ được, hình như là vì con cho nên anh mới phải làm vậy chứ chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa.

A

Cho nên tất cả những cảnh này đều đã lọt hết vào mắt Sở Ninh Dực. Trong trí nhớ của anh dáng người của Thủy An Lạc vốn rất mơ hồ. Dù sao khi đó của cô ấy cũng chỉ như một hạt đậu nhỏ, vậy mà bầu ngực đang nửa hiện ra trước mắt anh lúc này không ngờ lại...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 66: Tại sao vẫn còn ở đây?
Thủy An Lạc từ lúc về phòng cứ vỗ má mình suốt, cô biết Sở Ninh Dực kiểu gì cũng nghe thấy mà, đều tại cái tên ẻo lả Phong Phong đó. Thủy An Lạc bực tức nghĩ, đột nhiên cảm thấy hôm nay khiến cho anh ta bị bao vây vẫn là còn nhẹ cho anh ta đấy, lần sau cô nhất định sẽ tung tin khác của anh ta ra cho mọi người biết!

***

Mà giờ phút này tại khách sạn, An Giai Tuệ căm hận nhìn gã đàn ông đang hất bà ta ra và bỏ đi. Ông ta có được ngày hôm nay đều là do bà ta nâng đỡ, thế mà giờ lại dám nói là bà ta lợi dụng ông ta, hại ông ta suýt chút nữa thì đánh mất cơ hội hợp tác với tập đoàn Sở thị, vậy nên sau này ông ta sẽ không hợp tác với bà ta nữa.

"Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây, mẹ có biết hôm nay con bị cái con đê tiện kia..."

"Thủy An Kiều, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là trong khoảng thời gian này đừng có chọc vào Thủy An Lạc nữa rồi cơ mà!" An Giai Tuệ tức giận gào lên. Lần này bà ta thực sự bị đứa con gái này làm cho tức chết rồi, dù sao giờ cũng là thời điểm mấu chốt là để bà ta đoạt lấy quyền lực từ tay Thủy Mặc Vân.

Thủy An Kiều tự nhiên bị mẹ mình quát cho một trận thì thộn mặt ra, dường như cô ta không biết mình đã làm sai chuyện gì.

"Mẹ, con đê tiện đó không biết đã dùng thủ đoạn gì mà bây giờ cả anh Ninh Dực lẫn An Phong Dương đều ra mặt giúp nó. Cục tức này con nuốt không trôi."

"Giờ nuốt không trôi cũng cố mà nuốt cho mẹ. Con nên nhớ, sau này rồi sẽ có cơ hội khiến cho con nhỏ Thủy An Lạc đó không bao giờ có thể ngóc đầu lại được nữa. Đến lúc đó Sở Ninh Dực cũng sẽ biết cậu ta đã làm sai cái gì." An Giai Tuệ cười lạnh nói. Bà ta hiểu lũ đàn ông, chỉ cần bà ta nắm được Viễn Tường trong tay, đến lúc đó Sở Ninh Dực ắt sẽ không coi thường hai mẹ con nhà họ nữa.

"Thật không?" Thủy An Kiều không dám chắc hỏi lại.

An Giai Tuệ gật đầu, trong mắt mang theo vài tia lạnh lẽo.

***

Khi Thủy An Lạc nhìn thấy tin tức Phong Phong bị vây kín trên xe buýt thì Sở Ninh Dực đã bế Tiểu Bảo Bối đến phòng cô. Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy mẹ mình liền giơ hai tay ra đòi bế. Đợi đến lúc mami bế mình rồi cái tay nhỏ liền tự động tìm đến "bữa tối" của mình.

Lúc này, Thủy An Lạc đang khoanh chân ngồi trên giường, cô giang tay ra bế lấy Tiểu Bảo Bối xong liền đẩy cái laptop về phía trước, rất tự nhiên mà vén áo lên cho Tiểu Bảo Bối "ăn tối".

Nhưng, cô lại quên mất một việc quan trọng là vừa rồi Tiểu Bảo Bối nhà cô không phải tự mình tới mà được daddy của nó bế qua.

Cho nên tất cả những cảnh này đều đã lọt hết vào mắt Sở Ninh Dực. Trong trí nhớ của anh dáng người của Thủy An Lạc vốn rất mơ hồ. Dù sao khi đó của cô ấy cũng chỉ như một hạt đậu nhỏ, vậy mà bầu ngực đang nửa hiện ra trước mắt anh lúc này không ngờ lại...

"Á!!!" Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thấy bóng dáng ai đấy vội bế con trai quay người đi.

"Anh... sao anh vẫn chưa ra ngoài thế."

Chắc chắn vì cô đang mải đắc ý vì thấy Phong Phong gặp nạn nên mới không chú ý tới việc anh vẫn đang đứng trong phòng mình!

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Thủy An Lạc, trong một thoáng Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy, nếu như cứ trêu cô nhóc kiểu này có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi đâu nhỉ. Rồi, anh chậm rãi đứng dậy khỏi xe lăn, một chân giẫm trên mặt đất sau đó dùng hai tay ép sát lấy người Thủy An Lạc, hơi khom người xuống, vừa vặn áp trọn lấy tấm lưng của cô trong vòng ôm của mình, mà từ góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy cậu con trai đang hăng say bú sữa và... cả nơi cô không thể nào che giấu kia nữa.

"Sao tôi lại phải ra ngoài?" Sở Ninh Dực đứng một chân trên sàn vốn đã rất mất sức rồi, lúc này lại đang áp cả người lên lưng Thủy An Lạc, khiến cô phải chịu phần lớn trọng lượng cơ thể của anh.

Thủy An Lạc sợ quá kêu lên một tiếng. Đang cho con trai bú nên cô tuyệt đối không thể cúi xuống nữa được, nếu không sẽ đè vào thằng bé mất. Nhưng sức nặng của người phía sau lưng cô cũng chẳng nhỏ chút nào, thế nên cô đành phải cố mà chống đỡ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 67: Bẫy lớn
Lúc này Thủy An Lạc cảm thấy vô cùng tức giận, nhất định là cái tên này đang cố tình đây mà, cực kỳ chắc chắn, còn chắc chắn hơn cả lúc cô đoán Thủy An Kiều là một con não tàn.

"Anh đè chết tôi rồi." Thủy An Lạc cáu kỉnh hầm hè, nhưng đôi mắt to tròn của cậu nhóc trong lòng lại chuyển động liên hồi, cái chân nhỏ khua khoắng loạn lên, như thể nhóc rất thích xem "vở kịch vui" giữa mami và daddy lúc này.

Sở Ninh Dực đã đổ quá nửa trọng lượng người mình lên người Thủy An Lạc nên việc anh đứng bằng một chân cũng không còn khó khăn như ban nãy nữa.

"Đè" không chết được đâu, bằng không lấy đâu ra cậu nhóc này." Sở Ninh Dực thì thầm bên tai cô bằng một giọng đầy ám chỉ.

Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng cả lên, cái gã này đang cố ý, trăm phần trăm là đang cố ý.

"Sở Ninh Dực, anh đang làm cái gì thế hả, đừng có quên tôi là vợ trước của anh đấy." Thủy An Lạc bắt đầu xù lông nhím lên, hừ lạnh một tiếng.

"Vợ trước cũng là vợ, chẳng phải cô đã nói thế còn gì?" Sở Ninh Dực thản nhiên nói khiến cho người ta không nghe ra được ẩn ý sâu xa trong câu nói của anh.

Thủy An Lạc gào lên, tí nữa thì bị Sở Ninh Dực làm cho tức chết, quả nhiên anh ta vẫn để bụng câu mình nói lúc trên xe bus. Cô âm thầm chửi tốc mả cái tên Phong Phong kia thêm một trận nữa, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vợ trước cùng lắm cũng là cô vợ hết thời rồi, chồng trước cũng vậy thôi." Thủy An Lạc hừ lạnh một cái, lần này cô đành phải tự kéo mình xuống nước luôn rồi.

Hết thời?

Sở Ninh Dực nghe thấy hai chữ này cuối cùng cũng nhỏm dậy, sau đó lại ngồi lại lên xe lăn ở phía sau.

Thủy An Lạc âm thầm thở phào một cái, suýt chút nữa thì cô bị anh ta đè chết rồi.

"Thủy An Lạc, cô không muốn quay lại với tôi đến thế sao?" Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi, nhưng vì Thủy An Lạc không ngoảnh lại nên không thấy được hai hàng lông mày đang nhíu lại của anh.

"Đúng thế, không hề muốn một chút nào hết." Thủy An Lạc nhấn mạnh từng chữ.

Đôi lông mày của Sở Ninh Dực lại càng nhíu chặt hơn nữa.

Đúng là một cô nhóc muốn đánh đòn, nhưng cô càng không muốn thì anh lại càng muốn cô chính miệng thừa nhận muốn ở lại bên cạnh anh.

Không thể không phủ nhận, con người... đều sẽ có lúc trở nên thật ti tiện!

Tiểu Bảo Bối bú được một lúc liền ngủ mất, Thủy An Lạc đợi đến lúc bé con lưng lửng dạ rồi mới đặt bé xuống. Cô chỉnh trang lại quần áo bằng tốt độ nhanh nhất, cài cúc xong xuôi rồi mới quay đầu lại.

"Sở tổng còn việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì tôi còn phải xuống nhà ăn cơm đây." Thủy An Lạc hầm hè nói, sau đó liền nhảy xuống giường. Lúc đi ngang qua Sở Ninh Dực, trong đầu cô lại đang nghĩ xem phải chỉnh cho cái gã Phong Phong kiểu gì, tất cả đều là lỗi của anh ta, hại cô bị Sở Ninh Dực hành ra như thế này.

"Tôi biết nhược điểm của Phong Phong, hơn nữa trong tay tôi cũng có không ít tin tức của cậu ta."

"Sở tổng, Sở tổng sao anh có thể đẹp trai đến thế cơ chứ?" Thủy An Lạc còn chưa kịp lướt qua Sở Ninh Dực đã quay phắt lại, cười tít mắt ngồi thụp xuống trước xe lăn của Sở Ninh Dực bắt đầu nịnh nọt.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, chính là cái biểu cảm này, chỉ cần không động chạm đến giới hạn của cô thì nhân cách của cô gái này đúng là về âm luôn.

"Vậy nên cô đang xin xỏ tôi đấy à?" Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng.

"Sở tổng, không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần anh tiết lộ cho tôi một tin khiến anh ta phải quay cuồng tối mắt tối mũi giải quyết là tôi đã vô cùng cảm ơn anh rồi." Thủy An Lạc xum xoe nịnh nọt.

"Để xem biểu hiện của cô đã." Sở Ninh Dực nói rồi, liền tự quay xe lăn lướt qua Thủy An Lạc đi ra ngoài.

Biểu hiện? Cái này thì cô rành quá rồi còn gì. Thủy An Lạc quả quyết đứng dậy, sau đó chạy đến đẩy xe lăn cho Sở Ninh Dực.

"Vậy thì Sở Tổng cảm thấy thế nào mới là biểu hiện tốt nhỉ?" Đừng để mình hầu hạ anh ta như cha nội rồi lại bị bẫy cho một vố thì nhục. Dù sao hai người bọn hố nhau cũng không phải một hai lần, cuộc hôn nhân lần trước chính là ví dụ tốt nhất, thế nên vẫn phải cẩn thận là trên hết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 68: Thỏa thuận
Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy An Lạc đẩy anh ra tới phòng khách tầng hai - nơi mà thím Vu đã dọn cơm lên rồi, vậy nên họ không cần xuống dưới nhà nữa.

"Trong ba ngày tới, nếu cô có thể không làm tôi phát điên lên chắc chắn tôi sẽ cho cô một tin lớn, đảm bảo để cậu ta sẽ phải rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng trong vòng một tháng." Sở Ninh Dực đưa ra yêu cầu của mình.

"Chỉ ba ngày thôi á?" Thủy An Lạc không chắc nên hỏi kỹ lại, bằng không ai mà biết được Sở Ninh Dực có lật lọng hay không chứ.

Sở Ninh Dực gật đầu.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi chạy về phòng mình, sau đó nhanh chóng cầm một tờ giấy quay lại: "Này, ký tên đi, không thể nói miệng mà không có căn cứ được."

Sở Ninh Dực nhíu mày: "Cô không tin tôi?"

"Anh em ruột còn tính toán rõ ràng với nhau nữa là chúng ta." Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên. Cái vấn đề tin hay không này cô chẳng muốn nói tới. Nếu như ngay cả cha ruột của mình mà còn không thể tin được, cô thực sự không biết trên đời này ngoại trừ mẹ cô ra còn ai có thể khiến cô tin tưởng được nữa.

Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ đương nhiên và thậm chí là cả câu trả lời không có chút trốn tránh nào của cô, sau đó cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay cô.

Anh đưa tay nhận lấy chiếc bút, nét bút rồng bay phượng múa cứ thế mà ký luôn tên mình lên.

Sau khi cầm được tờ giấy bảo đảm rồi Thủy An Lạc liền yên tâm hơn hẳn, dù sao thì Sở tổng cũng vẫn là người có nhân cách tốt đẹp.

"Vậy bắt đầu từ giờ cho đến thời điểm này của ngày thứ ba, chỉ cần anh không nổi giận thì coi như là tôi thắng nhá."

Sở Ninh Dực gật đầu. Thủy An Lạc vui vẻ ngồi xuống: "Ăn cơm nào, ăn cơm nào."

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc ăn cơm bỗng nhớ đến ngày nào đó của một năm trước, cô gọi điện cho anh, khi ấy anh đã ở nước ngoài công tác một tháng, đó là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho anh.

Cô hỏi, Sở Ninh Dực anh có thể về nhà được không?

Vậy mà lúc đó anh đã nói gì? Tôi bận lắm, xong việc sẽ về.

Sau đó cô liền cúp điện thoại, tiếp sau đó nữa, anh biết được tất cả mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian đó. Lúc ấy anh vẫn còn ở nước ngoài, mẹ anh đã nhanh chóng bắt cô ký một thỏa thuận ly hôn, rồi mang ra nước ngoài để cho anh ký.

"Lạc Lạc, nếu đã gọi cho tôi vậy sao không nói rõ ràng mọi chuyện ra?" Sở Ninh Dực cố tỏ ra thoải mái hỏi cô.

Đôi tay đang cầm đũa của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, trong miệng vẫn còn ngậm một miếng sườn xào chua ngọt, cứ thế mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ánh mắt cô chứa đựng sự tò mò, dường như đang muốn hỏi: Anh đang nói cái gì thế?

Trông thấy bộ dạng này của Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực quả thật không biết nên cười hay nên khóc nữa. Dường như hiện tại người không chịu buông tay là anh, còn cô đã sớm buông bỏ hết mọi chuyện rồi.

Bởi vì không yêu nên mới buông được.

Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến anh bỗng cảm thấy không vui. Anh đặt đũa xuống rồi rời khỏi bàn ăn.

Thủy An Lạc nhận ra tình hình có hơi bất thường, cha nội này lại sắp nổi điên lên đấy à, cái này sao có thể được?

Thủy An Lạc nhai qua loa hai ba miếng rồi nuốt chửng miếng sườn xào chua ngọt trong miệng xuống, đặt đũa xuống bàn rồi vội vàng chạy đến kéo xe lăn của Sở Ninh Dực lại, đôi mắt to tròn rưng rưng ấm ức nhìn anh: "Sở tổng, Sở đại gia, anh làm sao thế, chúng ta có thể sửa thỏa thuận một tẹo được không, sửa lại là nếu như không phải là tôi chọc tức anh thì không được tính?" Cô chỉ ăn cơm thôi mà, anh tự nhiên không vui cũng có phải lỗi của cô đâu.

Sở Ninh Dực nhìn cái dáng vẻ xu nịnh của cô, chuyện này chẳng phải cũng từ cô mà ra sao?

Thủy An Lạc len lén ngoảnh lại liếc nhìn đĩa sườn xào ăn được một nửa trên bàn, sau đó lại quay qua nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Thế sau này tôi không ăn những món anh thích ăn nữa là được chứ gì?"

Nhưng mà cô cũng thích ăn sườn xào chua ngọt mà, xem ra phải bảo thím Vu lần sau lén để lại cho cô một ít để cô vào bếp ăn vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 69: Tôi đang theo đuổi em
Sở Ninh Dực vốn dĩ đang bực mình, lại bị cái dáng vẻ dè dặt này của cô làm cho tức đến mức phải cười ra tiếng. Chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh chỉ vì mấy món ăn đó mà tức giận với cô sao?

Thấy Sở Ninh Dực cười, Thủy An Lạc cuối cùng cũng có thể yên tâm, ít nhất người đàn ông này cũng sẽ không tiếp tục giận cô nữa. Chỉ cần anh ta không tức giận, không phát điên thì mọi chuyện đều dễ giải quyết cả.

Thủy An Lạc nịnh nọt đẩy Sở Ninh Dực trở về bàn ăn, sau đó tiếp tục nịnh nọt cầm đũa lên đưa cho anh.

"Cô muốn chỉnh Phong Phong đến thế cơ à?"

"Cực kỳ muốn ấy, không chỉnh cho anh ta một trận thì hôm nay tôi không ngủ nổi mất." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Chỉ trong một ngày mà cô bị cái gã Phong Phong đó hại những hai lần, cô làm sao có thể không chỉnh chết anh ta cho được.

"Nếu như đã có suy nghĩ này tại sao cô nghĩ đến chuyện xử lý Thủy An Kiều đi." Sở Ninh Dực lạnh lùng hừ một cái, tiếp tục ăn cơm.

Thủy An Lạc ngẩn ra, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực, cái vẻ "chân chó" không lệch được vào đâu.

"Sao, Sở tổng muốn giúp tôi hả?" Cứ nghĩ đến việc bản thân chẳng có gì trong tay, cô vẫn chưa đủ tuổi để đấu với mụ hồ ly già An Giai Tuệ kia.

"Muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện đã có tôi lo." Sở Ninh Dực hào phóng nói.

Thủy An Lạc thấy anh nói vậy thì đánh rơi cả đũa, suýt chút nữa cả cằm cũng rụng theo. Thậm chí cô còn nghe được cả tiếng mình nuốt nước bọt đánh ực một cái. Sở tổng, anh thế này làm tôi hãi lắm đấy! Đừng có làm như tôi với anh thân thiết với nhau lắm, hai chúng ta chẳng có quan hệ gì hết đâu.

"Hà hà hà... cái này... không cần đâu, không cần." Thủy An Lạc nhặt đũa của mình lên, khép cái hàm đang há hốc lại. Cô không muốn nợ nần gì vị đại gia này nữa hết, chờ mẹ cô trở về là cô sẽ rời khỏi đây luôn.

"Thủy An Lạc, tôi đang theo đuổi em đấy."

"Phụt..."

Thủy An Lạc bị shock đến nỗi không nuốt nổi nước bọt xuống, tí nữa thì bị sặc chết, nếu như không phải quỳ xuống mất giá quá thì cô đã trực tiếp nhào đến ôm đùi Sở Ninh Dực khóc lóc ầm ĩ lên rồi: Sở tổng, tôi chỉ là chân anh bị thương thôi chứ có động gì đến đầu của anh đâu!

***

Thủy An Lạc hãi hồn quá, cơm còn chưa kịp ăn xong đã chạy mất dép rồi.

Chắc chắn là Sở tổng bị ngã hỏng đầu rồi, nếu không sao có thể thốt ra cái câu kinh hồn vậy chứ?

Thủy An Lạc chạy về đến phòng, ra sức vỗ hai tay lên mặt, có lẽ vừa nãy cô nghe nhầm thôi, chắc chắn là nghe nhầm rồi, không thể có chuyện Sở Ninh Dực muốn theo đuổi cô được!

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn cậu con trai đang ngủ không biết trời biết đất là gì của mình. Sở Ninh Dực vì muốn giành lại con trai mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, ngay đến câu đó mà anh ta cũng có thể thốt ra sao? Nhưng, cô cũng thấy làm lạ, Sở Ninh Dực muốn có được thằng bé đến vậy sao?

****

Sở Ninh Dực nhìn cánh cửa phòng đóng kín, đôi mắt của anh khẽ nheo lại, cô nhóc này có ý gì, được mình theo đuổi kinh khủng đến thế à? Nhưng mà, tại làm sao anh lại có thể thốt ra cái câu đó được nhỉ, anh mà lại muốn theo đuổi cô sao? Đúng là điên thật rồi!

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu, sau đó cầm đũa lên ăn tiếp, chắc chắn là vì anh không muốn để con trai mình thiếu cha thiếu mẹ mà thôi.

***

Thủy An Lạc kể chuyện này cho Kiều Nhã Nguyễn, cô nàng cũng lặng đi mất nửa ngày.

"Hả, cái tên Sở Ninh Dực này mắt mù rồi hả?" Đây là kết luận mà Kiều Nhã Nguyễn rút ra sau một hồi câm lặng.

Kết luận này khiến con tim Thủy An Lạc phút chốc vỡ vụn: "Mày đứng về phía ai thế hả?"

"Chuyện này còn phải hỏi? Tất nhiên là tao đứng về phía trai đẹp rồi!" Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng điệu tất nhiên.

Thủy An Lạc: "..."

Đây chính là ví dụ điển hình của việc chơi với bạn xấu. Cái con bé này mê trai mê tới mức cả người lẫn thần đều phải phẫn nộ rồi.

"Tao nói cho mày biết, có người muốn theo đuổi mày thì cứ để người ta theo đuổi, chỉ tiếc cái..." Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết đã im bặt.
 
Top