Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 790: Nhồi máu cơ tim (11)
Chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi lảo đảo một cái, nếu không phải ngã vào lồng ngực của ai kia thì chắc cô đã sấp mặt xuống đường rồi.

Sắc mặt của Phong Phong cực kỳ khó coi, cả người đã toát khí lạnh.

Anh ta nắm lấy cánh tay còn lành lặn của Kiều Nhã Nguyễn, lạnh lùng nhìn cô: “Em không muốn sống nữa hả?”

Lời nói này lửa giận đến mười phần nhưng lại có chút quan tâm lo lắng không dễ phát hiện.

Nếu là lúc trước, Kiều Nhã Nguyễn chắc chắn sẽ mạnh mẽ yêu cầu anh ta đi cứu ba mình. Nhưng hiện tại, một trong những người cô không có quyền yêu cầu họ làm bất cứ điều gì lại trở thành người cô phải cầu xin.

“Họ nói, chỉ có anh mới có thể cứu được ba tôi!” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng, giọng nói trở nên vô cùng hèn mọn.

Phong Phong siết chặt cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, từ thái độ của cô thì anh ta đã hiểu, cô đã biết hết mọi chuyện rồi!

Một cơn giận vô hình lập tức vây chặt anh ta trong nháy mắt, vừa phức tạp vừa cấp thiết.

Anh ta không biết cơn lửa giận này là vì sợ Kiều Nhã Nguyễn biết được sự thật mà anh ta dùng để che dấu tình cảm thật sự của mình, hay là vì căm ghét kẻ hại chết Kỳ Nhu năm đó.

“Cứu ba cô?” Phong Phong đột nhiên mở miệng nói, bàn tay như muốn bóp gãy cánh tay mảnh khảnh của cô gái trước mặt: “Tại sao tôi phải cứu ông ta. Con gái của ông ta đã hại chết người mà tôi yêu nhất! Tại sao tôi phải cứu ông ta!” Phong Phong đột nhiên lớn tiếng hét lên, sau đó bất ngờ đẩy Kiều Nhã Nguyễn lên vách tường.

Không phải là cô ấy, không phải là cô ấy.

Trong lòng cứ có một giọng nói quẩn quanh cảnh báo anh ta. Tinh thần Phong Phong lúc này đã căng thẳng cực độ. Anh ta cố gắng đè lại người đang giãy giụa trong lòng mình.

Nhưng dù cho âm thanh kia vẫn luôn quẩn quanh trong đầu, anh ta vẫn không thể khống chế được bản thân.

Kiều Nhã Nguyễn bị đập vào vách tường, tấm lưng đau rát, nhưng cái mà Kiều Nhã Nguyễn cảm nhận được rõ nhất không phải cơn đau ở lưng mà là tiếng gầm thét đang xộc thẳng vào tai mình.

Người anh ta yêu nhất là An Kỳ Nhu.

Nhưng người hại chết An Kỳ Nhu lại là mình.

Cô còn có thể nói gì được nữa đây?

Phong Phong nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang dựa vào vách tường, cảm giác đau lòng cùng sự giãy giụa trong tâm trí lại ùa ra.

Đây là một con đường không lớn lắm, tài xế thấy hai người họ như vậy thì đâu dám tiếp tục đứng đó nữa. Anh ra đã nhanh chóng quay xe phóng thẳng đi rồi.

Cơn gió thu từ đầu phố thổi tới mang theo cả hơi lạnh căm căm.

“Xin lỗi!” Thanh âm run rẩy của Kiều Nhã Nguyễn bị gió thu đánh cho tan tác, chẳng được bao lâu đã biến mất trên con phố dài.

“Ha... xin lỗi sao, xin lỗi thì Kỳ Nhu sẽ sống lại được chắc? Xin lỗi thì có thể bù đắp lại được chuyện ngu xuẩn mà năm đó cô đã làm sao?” Phong Phong vừa nói vừa nhanh chóng bước tới, một tay của anh ta chống lên vách tường còn một tay thì quơ lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống.

Kiều Nhã Nguyễn nhắm chặt hai mắt lại nhưng không né tránh, chờ anh ta đánh mình.

Bàn tay đã giơ lên cao của Phong Phong không kìm được mà run rẩy.

Tại sao cô ấy lại không chống lại, tại sao không phản bác lại giống như mỗi lần mà họ tranh cãi với nhau. Kiều Nhã Nguyễn như thế này không phải là điều mà anh ta muốn!

“Tôi biết anh hận tôi! Tôi cũng biết mục đích anh theo đuổi tôi là gì! Nhưng giờ, chỉ cần anh cứu ba tôi thì cái gì tôi cũng đồng ý với anh hết!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa từ từ mở đôi mắt của mình ra, sau đó nhìn người đàn ông đang cách mình trong gang tấc.

Tiếng gió khiến người ta có cảm giác chói tai, nhưng những gì mà cô nói còn chói tai hơn cả gió rét.

Gân xanh trên mu bàn tay của Phong Phong nổi lên, cô biết hết mọi điều, kể cả mục đích mà anh ta tiếp cận cô.

“Chuyện gì cũng có thể đồng ý với tôi sao?” Phong Phong khinh miệt: “Cô còn cái gì để có thể trao đổi với tôi đây?”

“Quyền làm tổn thương tôi! Quyền khiến tôi đau khổ!” Hai bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn bấu chặt vách tường sau lưng. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt của cô rơi lã chã nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Đây chẳng phải là mục đích mà anh ta tiếp cận cô đấy sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 791: Nhồi máu cơ tim (12)
Kiều Nhã Nguyễn vốn định chất vấn Phong Phong nhưng đến cuối cùng lại trở thành cô đi van xin anh ta.

Vì Kiều Nhã Nguyễn thừa nhận, cô đã động lòng với Phong Phong mất rồi.

Vậy nên anh ta mới có quyền làm tổn thương cô, quyền khiến cô đau khổ.

Bàn tay đang chống lên tường của Phong Phong từ từ siết chặt thành nắm đấm. Rõ ràng đây chính là mục đích ban đầu của anh ta, nhưng hiện tại kẻ đau lòng lại cũng chính là anh ta.

Phong Phong nghĩ mình hẳn là điên rồi, vở kịch này anh ta tốn công tốn sức sắp đặt dụ Kiều Nhã Nguyễn vào bẫy nhưng chính anh ta lại là kẻ thua cuộc.

Kiều Nhã Nguyễn mím môi lại thật chặt. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình đột nhiên buông tay xuống rồi quay người rời đi.

“Phong Phong!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng gọi giật lại, ngay lúc Phong Phong xoay người thì cô bỗng quỳ xuống.

Kiều Nhã Nguyễn quỳ một cách vội vàng, quỳ một cách tuyệt vọng.

Cô dùng tay bám lấy hai chân của Phong Phong, cố chịu cơn đau từ trong ra ngoài, run rẩy nói: “Phong Phong! Tôi xin anh, cầu xin anh hãy cứu lấy ba tôi!”

Cô biết, trên thế gian này có rất nhiều người có thể cứu ba cô, nhưng hiện tại ở thành phố D này chỉ có một người duy nhất, đó chính là Phong Phong mà thôi. Cô có thể đi tìm những người khác, nhưng ba của cô không chờ nổi.

Hành động quỳ xuống của Kiều Nhã Nguyễn dường như đã đạp đổ toàn bộ những lý do mà Phong Phong cố dựng lên.

Kiều Nhã Nguyễn, cô gái chưa một lần chịu nhìn thẳng vào anh ta. Một cô gái luôn luôn chống đối đâm chọt anh ta thế mà giờ đây lại đang quỳ lạy trước mặt anh ta.

Cứu người thì anh ta không thể vượt qua bóng ma về sự bất lực của mình trước cái chết của Kỳ Nhu. Nhưng Không cứu thì cô gái đang quỳ trước mặt thì anh ta phải làm thế nào đây?

Kiều Nhã Nguyễn cứ quỳ suốt như thế, trán cô tì vào chân anh ta: “Phong Phong, tôi cầu xin anh, van lạy anh. Tôi không thể không có ba tôi được. Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm gì cho ông ấy cả, tôi không thể mất ông ấy được!” Giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn đã run rẩy đến lợi hại, từng giọt nước mắt không ngừng rơi, đập tan những hạt bụi dưới đất.

Hai cánh tay của Phong Phong cũng run lẩy bẩy.

Trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng Kỳ Nhu trước khi qua đời, dáng vẻ máu thịt nát bấy của cô ấy khi nằm trên bàn mổ. Nhưng anh ta không cứu được cô gái ấy, bất kể anh ta cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ngăn lại dòng máu cứ mãi trào ra.

Nỗi căm hận ùn ùn kéo đến rồi quấn lấy anh ta.

Hiện giờ Kiều Nhã Nguyễn không thể mất ba thì chẳng nhẽ năm đó anh ta có thể mất Kỳ Nhu sao?

“Buông tay!” Phong Phong lạnh lùng nói.

Kiều Nhã Nguyễn nghe được âm thanh lạnh lẽo như vậy khiến cả người cô run lên.

Từ nhỏ tới lớn Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ phải cầu xin ai bất cứ điều gì, bởi vì cô có ba mẹ thương yêu cô hết mực cho nên chỉ cần là cái Kiều Nhã Nguyễn muốn thì chắc chắn ba mẹ sẽ cho cô. Vậy nên đây là lần đầu tiên cô cầu xin người khác, mà người đó lại là Phong Phong.

Nhưng mà sự khẩn cầu của cô trong mắt anh ta chẳng đáng giá một đồng, thậm chí còn là một tội ác.

Dần dần, nắm tay đang túm chặt lấy chân của Phong Phong cũng từ từ buông lỏng, toàn bộ dũng khí của cô đã dùng hết vào khoảnh khắc quỳ xuống kia rồi.

Phong Phong đứng thẳng lưng, cảm nhận được bàn tay trên chân mình lỏng dần ra, chẳng hiểu sao trong lòng anh ta lại thổi bùng lên một ngọn lửa tức giận, rõ ràng anh ta nói vậy là để Kiều Nhã Nguyễn buông tay, nhưng khi cô buông tay rồi thì cái anh ta cảm nhận được chẳng phải là sự giải thoát, mà là sự tức giận.

Phong Phong căm tức sải bước rời đi, lưu lại cơn gió thu lạnh buốt làm bạn với cô gái còn đang suy sụp đằng sau.

Kiều Nhã Nguyễn ngã ngồi dưới đất, trái tim đau đến chết lặng, anh ta hoàn toàn không chịu cứu lấy ba cô.

Cứ coi như là dùng mạng đổi mạng đi, vậy người nên chết chẳng phải là cô hay sao?

Mất mát, tuyệt vọng, chết lặng, bất kỳ một cảm xúc nào cũng có thể đẩy con người ta đến vực thẳm. Vậy mà lúc này, chúng lại đồng loạt vây lấy Kiều Nhã Nguyễn. Gió thu xuyên qua lớp quần áo dày mà ngấm hơi lạnh vào tận xương.

Bước chân của Phong Phong rất nhanh thì biến mất ở khúc quanh. Kiều Nhã Nguyễn đã chẳng còn chút sức lực nào nữa cả. Cô muốn khóc nhưng tiếng cười thê lương lại tràn ra khóe miệng. Vậy ra đến cuối cùng, cô vẫn là kẻ hại chết ba mình, là do cô năm đó đã xen vào chuyện của người khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 792: Nhồi máu cơ tim (13)
Kiều Nhã Nguyễn thất thần quay trở lại bệnh viện, vì không muốn để mẹ mình lo lắng nên ngay trước khi bước vào bệnh viện cô đã chỉnh đốn lại bộ dạng của mình, gột rửa sạch sẽ vết bùn và vết máu trên quần áo, rửa mặt rồi mới đi vào.

Nhưng khi Kiều Nhã Nguyễn quay lại phòng bệnh thì phát hiện phòng bệnh đã trống không. Cô hốt hoảng trong lòng rồi cuống cuồng chạy ra ngoài tóm lấy một ý tá hỏi: “Ba của tôi đâu rồi?”

Y tá kia có chút khó hiểu. Cô ta quay đầu nhìn phòng bệnh rồi mới trả lời: “Bệnh nhân đã vào phòng phẫu thuật rồi!”

Phòng phẫu thuật?

Vào phòng phẫu thuật rồi?

Trái tim của Kiều Nhã Nguyễn đập rộn lên như sấm, bước chân lập tức lao đi.

“Lạc Lạc, mẹ...” Kiều Nhã Nguyễn khàn giọng cất tiếng: “Ba con...”

Thủy An Lạc vừa nhìn đã biết Kiều Nhã Nguyễn vừa mới khóc xong nên vội vàng nói: “Phong Phong đã vào rồi, đang tiến hành phẫu thuật, không có việc gì đâu!”

Phong Phong?

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi nhìn về phía phòng phẫu thuật. Anh ta... chẳng phải anh ta đã từ chối cô rồi sao?

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống rồi nói: “Vừa mới vào chưa lâu, tao biết Phong Phong không phải loại người thấy chết mà không cứu đâu mà!”

Cái tên Phong Phong kia dù mồm miệng có chút cay độc, nhưng tính tình cũng không tệ, nếu không thì đã chẳng thể có quan hệ tốt với đám Sở Ninh Dực như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống, bàn tay lạnh băng được mẹ mình nắm lấy, tại sao anh ta lại đồng ý?

Rõ ràng cô đã cầu xin anh ta đến vậy, nhưng anh ta vẫn một mực không đồng ý cơ mà.

Cuộc phẫu thuật bắt đầu từ năm giờ chiều và kéo dài đến tận một giờ sáng.

Trên người Kiều Nhã Nguyễn có vết thương, nhưng cô chẳng chịu đi xử lý, cứ một mực ngồi lì bên ngoài phòng phẫu thuật chờ.

Thủy An Lạc đi mua cơm tối cho hai mẹ con họ nhưng cả Kiều Nhã Nguyễn và mẹ cô đều chẳng để tâm. Thủy An Lạc biết, ba Kiều chính là trụ cột của cả hai người họ, vậy nên nếu ba Kiều xảy ra chuyện thì cả cái nhà này cũng coi như xong.

Cô nhớ lúc trước khi cô xảy ra chuyện đã từng nói với Kiều Nhã Nguyễn rằng ba mình không cần mình. Nhưng khi đó Kiều Nhã Nguyễn lại nói, nếu ba của cô ấy mà đối xử với mình như vậy thì cô nàng chắc chắn sẽ điên luôn, bởi vì ba chính là người mà Kiều Nhã Nguyễn yêu thương nhất.

Thủy An Lạc lại đặt thẳng hộp cơm vào tay hai mẹ con họ: “Cô, Nhã Nguyễn! Hai người mà không ăn cơm thì chờ chú phẫu thuật xong ai sẽ chăm sóc chú đây?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên, nhưng lần này không tiếp tục đẩy hộp cơm ra nữa.

Thủy An Lạc đè hộp cơm vào tay cô bạn thân của mình: “Mau ăn đi, ăn thì mới có sức để chăm sóc cho chú sau khi phẫu thuật xong chứ.”

Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy hộp cơm ấm áp kia rồi khẽ gật đầu: “Lạc Lạc, ngày mai mày về đi thôi. Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, mày còn phải chăm sóc cho thằng bé nữa!” Kiều Nhã nguyễn biết lúc chạng vạng tối Thủy An Lạc gọi một cú điện thoại mất hơn một tiếng đồng hồ cũng chỉ vì Tiểu Bảo Bối khóc quấy tìm mẹ.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Không sao đâu, còn có anh Sở mà! Người ta còn bảo không có tao thì may quá. Ai kia còn đang muốn bồi đắp tình cảm với con trai nữa kìa!” Tất nhiên là Sở Ninh Dực không hề nói mấy lời như vậy, chẳng qua Thủy An Lạc muốn Kiều Nhã Nguyễn yên tâm thôi.

Kiều Nhã Nguyễn và mẹ Kiều cúi đầu ăn cơm, nhưng hòn đá đè nặng trong tim vẫn không bỏ xuống được.

“Tinh...”

Đèn phòng cấp cứu chợt tắt.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhau một cái rồi vội vàng đỡ mẹ Kiều đứng dậy bước tới.

Được đẩy ra ngoài đầu tiên chính là ba Kiều đã phẫu thuật xong nhưng chưa tỉnh lại, phía sau là Phong Phong với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng cùng các bác sĩ mang vẻ mặt kính nể khác.

Thủy An Lạc cùng mẹ Kiều đi theo băng ca của ba Kiều trở lại phòng bệnh. Khi Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại cô bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia có chút kỳ quái.

Phong Phong tháo khẩu trang rồi cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật ra. Từ đầu đến cuối anh ta chẳng thèm liếc Kiều Nhã Nguyễn lấy một cái.

Giải quyết các vấn đề còn lại xong xuôi, Phong Phong nói lời tạm biệt với các bác sĩ khác rồi quay người rời đi.

“Phong Phong...” Kiều Nhã Nguyễn cất tiếng gọi giật anh ta lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 793: Nhồi máu cơ tim (14)
Bước chân của Phong Phong hơi ngừng lại một chút nhưng không hề quay đầu lại.

Kiều Nhã Nguyễn căng thẳng, từ từ bước tới.

“Phong Phong, cảm...”

“Từ này về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Phong Phong dứt khoát nói một câu, sau đó sải bước chân rời đi.

Không bao giờ gặp lại, có lẽ cũng có thể tránh được việc làm tổn thương đến nhau.

Vì suy cho cùng chính Phong Phong cũng không thể nhẫn tâm làm tổn thương tới cô.

Một câu cảm ơn của Kiều Nhã Nguyễn cứ thế bị Phong Phong bóp chết khi còn chưa ra khỏi miệng.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng dần trở nên mơ hồ của anh ta, hai bàn tay buông bên người siết chặt lại. Cô hơi cúi đâu che đi sự tự giễu trong mắt mình.

“Phong Phong, tạm biệt anh!” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng thủ thỉ một câu, khoảng cách giữa cô và Phong Phong đã không phải chỉ là vấn đề về Kỳ Nhu nữa rồi.

Có lẽ như thế này mới là lựa chọn tốt nhất.

Không thể yêu nhau thì thà rằng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Phong Phong bước ra khỏi bệnh viện, đầu không ngoảnh lại mà dứt khoát lái xe rời đi.

Lúc trước anh ta vốn định để xe lại cho Kiều Nhã Nguyễn thuận tiện sử dụng, nhưng giờ có lẽ anh mang xe đi thì sẽ tốt hơn. Giữa bọn họ sẽ chẳng còn bất cứ dính líu gì nữa.

Dù thế nào Phong Phong cũng không ngờ được, trận đánh cược này người thua lại là anh ta.

Phong Phong siết chặt vô lăng trong tay, cuối cùng gọi điện cho trợ lý của mình: “Giúp tôi đặt một vé máy bay tới Los Angeles!” Bộ phim còn chưa quay xong, anh ta quay về đây cũng chỉ vì lo lắng cho Kiều Nhã Nguyễn. Bây giờ anh ta lại phải quay trở lại thế giới của mình thôi.

Màn kịch này rốt cuộc là để trả thù ai, là Kiều Nhã Nguyễn hay chính anh ta?

Rõ ràng chỉ là một cô gái chẳng xinh đẹp như hoa, tính khí lại xấu như vậy, lúc nào cũng ngứa đòn như thế, rõ ràng... kém cô gái ấy nhiều đến vậy.

Nhưng dù hiểu rõ tất cả những điều này, trái tim của anh ta không chịu nghe theo lý trí mà vẫn rung động.

Bắt đầu từ lúc nào, là từ khi anh ta bắt đầu quấn lấy Kiều Nhã Nguyễn không buông, hay là vào cái hôm sinh nhật khi cô chịu đi khắp nơi với anh ta, hay là cái ngày mà anh ta bắt cóc cô đưa đến Mỹ.

Nhưng dù bắt đầu rung động từ khi nào thì giữa hai người họ, cuối cùng cũng chỉ còn một dấu chấm hết mà thôi.

Phong Phong suy nghĩ một hồi rồi rút một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo từ trong ngăn trước của xe ra, sau đó dứt khoát quăng nó ra ngoài cửa kính. Đó là sợi dây chuyền anh ta mua cho Kiều Nhã Nguyễn nhưng lại chưa kịp đưa nó cho cô.

Kiều Nhã Nguyễn không biết mình đứng thất thần ngoài cửa phòng phẫu thuật bao lâu. Mãi cho đến khi hai chân mỏi nhừ, đau đến mất cảm giác thì cô mới sực tỉnh. Kiều Nhã Nguyễn cố gắng hít một hơi thật sâu để tạm thời đè lại nỗi thống khổ trong lòng mình.

Kiều Nhã Nguyễn điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt rồi đi tìm bác sĩ. Mặc dù cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng mà vấn đề chăm sóc sau phẫu thuật cũng không đơn giản. Vì Kiều Nhã Nguyễn cũng là người học Y cho nên bác sĩ không cần căn dặn quá nhiều.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay về phòng bệnh thì thấy mẹ Kiều vì căng thẳng quá lâu cho nên lúc này đã gục trên giường bệnh ngủ gật. Thủy An Lạc đã đắp thêm một cái chăn cho bà.

Kiều Nhã Nguyễn bước tới đặt tay lên vai Thủy An Lạc: “Cảm ơn mày, nếu chỉ có một mình tao chắc là bận tối mắt tối mũi vào mất.”

“Còn cảm ơn tao nữa thì tuyệt giao đi!” Thủy An Lạc biết cô bạn thân đang có điều khó chịu trong lòng nên cố gắng pha trò để chọc cười.

Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng, có lẽ vì tính mạng của ba không còn nguy hiểm nữa cho nên Kiều Nhã Nguyễn cũng không đau lòng như trước.

“Bọn mình mà cứ thế này thì chắc anh Sở nhà mày sẽ giết tao mất!” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục bám lấy bả vai của cô bạn thân nói: “Ra ngoài đi dạo với chị đây chút đi. Chị đây vừa... thất tình mất rồi.”

Có coi là thế đi, mối tình còn chưa kịp bắt đầu thì đã phải kết thúc như vậy rồi.

Thủy An Lạc hơi ngây người, trong nháy mắt dường như hiểu ra gì đó nhưng không nói ra lời, cô chỉ gật đầu rồi theo Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 794: Nhồi máu cơ tim (15)
Gió buổi sáng sớm còn mang theo hơi lạnh căm căm.

Thủy An Lạc co chặt quần áo trên người mình. Cô với Kiều Nhã Nguyễn đang ở ngoài sân nhìn ánh trăng sáng.

Kiều Nhã Nguyễn không lên tiếng nên Thủy An Lạc cũng không nói gì.

“Mẹ nó, tình cảm là cái thứ chẳng ra gì cả!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Đúng vậy!”

“Đứa có chồng không có quyền phát biểu!” Kiều Nhã Nguyễn không khách khí chọc cô một câu.

“Lấy đâu ra chồng, tao cầu hôn người ta mà còn bị từ chối đây này!” Thủy An Lạc nghiến răng nói: “Này, mày nói xem, chị đây đã vứt hết cả mặt mũi đi, thâm tình mà nói với anh ấy rằng, Sở Ninh Dực, chúng ta tái hôn đi rồi. Thế mà mày biết người ta trả lời tao bằng câu gì không?”

“Câu gì, nói ra để ai gia vui vẻ cái nào.”

“Ha, người ta kêu, "dựa vào cái gì?"” Giờ Thủy An Lạc nghĩ đến lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy lại bật cười ha hả, hay lắm, Sở Ninh Dực hay lắm.

Thủy An Lạc thấy cô bạn thân cười thì cũng thấy yên tâm hơn một chút. Cô nói chuyện này ra mục đích chính cũng vì muốn Kiều Nhã Nguyễn thấy vui hơn thôi.

Hai người tựa lưng vào nhau cùng ngồi trên băng ghế dài ngắm trăng.

“Lão Phật Gia, mày còn quay về thành phố A nữa không?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Chắc là không đâu, tao muốn ở lại chăm sóc ba của tao, hơn nữa...” Kiều Nhã Nguyễn nói đến đây thì không lên tiếng nữa. Phong Phong cũng ở thành phố A, mà anh ta đâu có muốn nhìn thấy cô nữa. Cô ở lại thành phố D này là lựa chọn tốt nhất rồi.

“Nhưng nếu tao nhớ mày thì phải làm thế nào?” Thủy An Lạc buồn buồn tủi tủi nói.

“QQ, điện thoại, WeChat, video, cứ thỏa thích mà chọn!” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng làm cho giọng của mình thoải mái hơn một chút: “Hơn nữa đi máy bay cũng chỉ mất vài tiếng thồ, nhớ tao thì bay qua đây là được!”

Thủy An Lạc vòng hai tay ôm lấy đầu gối của mình, tựa đầu vào Kiều Nhã Nguyễn: “Hôm nay lúc bay tới đây tao gặp đàn anh ở sân bay đấy. Anh ấy qua Mỹ định cư rồi!” Thủy An Lạc khẽ kể lại.

“Cũng tốt!” Kiều Nhã Nguyễn khẽ đáp lại. Đối với Mặc Lộ Túc mà nói thì tình cảm của Kiều Nhã Nguyễn dành cho anh từ đầu tới cuối chỉ là cảm giác sùng bái, chứ chưa bao giờ là yêu cả.

“Mọi người đều đi hết, cuối cùng thành phố A còn lại mỗi mình tao!” Thủy An Lạc thở dài.

Hai người trò chuyện từ lúc hai giờ sáng tới tận lúc mặt trời mọc. Nhưng tuyệt nhiên không một ai nhắc tới cái tên Phong Phong.

Có lẽ không nhắc đến mới là cách tốt nhất để quên đi.

Dù Thủy An Lạc biết có lẽ Kiều Nhã Nguyễn sẽ không thể quên được.

Kiều Nhã Nguyễn mới nhìn qua thì là kiểu người tùy tiện, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất cố chấp. Chỉ cần cô thật sự rung động thì đó chính là sự rung động của cả một đời người.

Đáng tiếc, giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong lại có quá nhiều vấn đề.

Sau khi trời sáng, Thủy An Lạc đi mua đồ ăn sáng với Kiều Nhã Nguyễn rồi mới quay về bệnh viện. Ba Kiều vẫn chưa tỉnh lại, mẹ Kiều thì luôn miệng nói cảm ơn Thủy An Lạc, cách xa như vậy mà vẫn chạy tới giúp đỡ họ.

“Lạc Lạc, bên này cũng không còn chuyện gì nữa rồi, cháu cứ về trước đi. Ở đây đã có cô với Tiểu Nhã chăm sóc ba nó là được rồi!” Mẹ Kiều dịu dàng nói.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, thấy cô bạn cũng gật đầu thì Thủy An Lạc mới gật đầu theo: “Vậy cháu về trước, cô có chuyện gì thì cứ gọi cho cháu nhé, bây giờ cháu cũng mới thực tập thôi!”

“Đi, để tao đưa mày ra sân bay, không tao sợ chiếm mày lâu quá thì Sở tổng sẽ đánh tới đây mất!” Kiều Nhã nguyễn nói xong thì đẩy Thủy An Lạc đi ra ngoài.

“Không cần đâu, hôm qua chú Sở cũng tới đây với tao mà. Tao đi với chú ấy là được rồi. Mày cứ chăm sóc chú Kiều đi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa chặn Kiều Nhã Nguyễn lại không để cô đưa mình đi: “Cô, vậy cháu xin phép đi trước!”

Mẹ Kiều gật đầu rồi nhìn Thủy An Lạc rời đi.

Nụ cười trên khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn từ từ thu lại, cuối cùng dùng sức hít sâu mấy hơi mới áp xuống cảm xúc muốn khóc đang dâng lên trong lòng.

“Tiểu Nhã, cậu bác sĩ kia chính là người con thích à.”

Giọng nói dịu dàng của mẹ Kiều bất ngờ vang lên, những giọt nước mắt được Kiều Nhã Nguyễn cố gắng dằn xuống cuối cùng cũng òa ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 795: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (1)
Bờ vai Kiều Nhã Nguyên hơi run lên, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại.

Mẹ Kiều đau lòng nhìn bóng lưng của con gái. Cuối cùng bà im lặng bước tới ôm lấy cô.

Thủy An Lạc ra sân bay với chú Sở. Lúc cô gọi điện báo cho Sở Ninh Dực thời gian về thành phố A thì có vẻ anh đang bận bịu gì đó, chẳng thèm để ý gì đến cô, nghe xong liền cúp luôn điện thoại.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn chú Sở: “Anh ấy ghét bỏ cháu rồi à?”

Chú Sở khẽ cười, không nói gì cả.

Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu nhìn những đề án đặt trên bàn, chỉ liếc mắt cái đã nhìn được hết một lượt.

“Hoa hồng? Quay phim? Máy bay trực thăng? Chiếu phim ngoài trời?”

Mỗi một phương án mà Sở Ninh Dực nói ra đều khiến trưởng phòng Kế hoạc run lên một cái, đây là tất cả những gì mà họ nghĩ ra được rồi.

“Có thể tầm thường hơn được nữa không?”

“Tổng giám đốc, phụ nữ đều thích mấy cái này đấy ạ!” Trưởng phòng Kế hoạch nhắm mắt nói liều.

Phụ nữ đều thích mấy cái này?

Nhưng mà anh ghét, Sở Ninh Dực này cầu hôn sao có thể giống người khác được chứ?

“Quay về nghĩ lại một lần nữa đi!” Sở Ninh Dực gạch bỏ toàn bộ.

“Nghĩ, nghĩ...” Hai móng vuốt nhỏ xíu của Tiểu Bảo Bối cũng đập xuống bàn, nhại lại lời daddy nhà mình một cách rõ ràng rành mạch.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Nhóc con tựa vào lòng ba bật cười khanh khách, quả nhiên dáng vẻ này trông oai phong thật.

Nụ cười của trưởng phòng Kế hoạch còn khó coi hơn cả khóc. Tiểu Thái tử uy lực có hơi lớn rồi đấy.

Nhưng trưởng phòng Kế hoạch còn chưa kịp ra ngoài thì Cố Thanh Trần đã chạy vào.

Sở Ninh Dực cau mày: “Không biết gõ cửa à?”

Cố Thanh Trần lúc này đang vội chết đi được nên dứt khoát lao lên bàn làm việc của anh: “Phía Mặc Thị vừa truyền ra tin tức mới nhất, Mặc Doãn muốn bán lại Mặc Thị!”

Sở Ninh Dực bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến em?”

Ớ...

Cố Thanh Trần nhìn phản ứng của ông anh họ thì lập tức hiểu anh đã biết tất cả rồi.

“Anh biết rồi?”

“Anh không biết!” Sở Ninh Dực nói xong liền ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, hôm nay không quay lại công ty nữa. Tôi hy vọng ngày mai sẽ thấy được một phương án cầu hôn có não hơn thế này!” Sở Ninh Dực dứt lời liền bước qua bọn họ rồi rời đi.

Cố Thanh Trần bĩu môi nói: “Đồ làm màu không sợ sét đánh, sao anh không cầu hôn liên tục đi ấy?”

Cầu hôn liên tục?

Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, quay lại nhìn cô em họ của mình.

“Ngày mai viết báo cáo nộp cho anh!” Sở Ninh Dực nói xong bế luôn con trai rời đi.

Cố Thanh Trần hận đến nghiến răng nghiến lại, tại sao cô tự dưng lại lắm mồm như vậy chứ?

Sở Ninh Dực rời khỏi công ty cũng chẳng đến đâu xa mà là đến nhà của Mặc Doãn.

Ông ta đang ngồi trong phòng khách chờ anh.

“Sớm hơn mười phút so với dự đoán của tôi.” Mặc Doãn nhàn nhạt lên tiếng.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối bước tới rồi ngồi xuống đối diện ông ta.

Mặc Doãn nhìn đứa bé đang được Sở Ninh Dực ôm trong lòng, khóe miệng khẽ cong lên: “Đáng yêu nhỉ, lúc Lộ Túc lớn ngần ấy tôi cũng thích cả ngày được ôm lấy nó, chơi với nó, cứ như thể mẹ nó đang ở ngay bên cạnh tôi vậy.” Mặc Doãn nhẹ nhàng kể lại, trong mắt cũng ánh lên vẻ bi ai.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang đảo quanh đôi mắt to của mình, bế thằng nhóc này theo chỉ đơn giản là vì nhóc thối này từ sau khi mẹ đi vắng thì chỉ cần không nhìn thấy anh là khóc, thím Vu cũng hết cách nên anh đành phải đưa nó theo.

Thằng con trai này nhà anh lúc không khóc thì rõ ràng là đứa bé ngoan, nhưng đã khóc lên rồi thì chẳng mấy ai có thể chịu nổi.

Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi của Sở Ninh Dực, cái chân nhỏ đá lung ta lung tung, còn cúi đầu nhìn daddy nhà mình cười khanh khách.

“Tại sao lại bán Mặc Thị?” Sở Ninh Dực bế nhóc ngồi xuống đùi mình rồi nhàn nhạt cất tiếng hỏi.

Mặc Thị dù không thể sánh bằng Sở Thị, nhưng ở thành phố A này cũng được coi là một công ty lớn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 796: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (2)
“Tôi ở lại thành phố A cũng chỉ vì ở nơi này có bà ấy, nhưng giờ chắc là tôi nên đi rồi.” Mặc Doãn khẽ trả lời, đồng thời cũng đem tài liệu cầm trong tay đẩy về phía Sở Ninh Dực: “Thấp hơn giá thị trường ba mươi phần trăm, ký đi, Mặc Thị sẽ là của cậu!”

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu nhìn tập hồ sơ trên bàn, nhưng không hề đưa tay cầm lấy.

“Dù sao thì bà ta cũng là vợ của ông, tại sao phải giết bà ta?” Sở Ninh Dực tựa lưng vào sofa. Tiểu Bảo Bối thì cúi đầu mải nghịch ngón tay của mình đến quên cả trời đất.

“Vợ của tôi chỉ có một mình cô cậu mà thôi!” Mặc Doãn dửng dưng trả lời. Ông ta khẽ nhấp một ngụm trà: “Còn về phần tại sao lại giết ả đàn bà khốn khiếp đó, chắc có lẽ vì tôi muốn giấu đi sự ngu muội của mình chăng.”

Che giấu sự ngu muội của bản thân khi bị lừa suốt nhiều năm qua. Che giấu sự ngu muội của bản thân khi đã hại chết người mà ông ta yêu nhất.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, một vòng thế giới, đưa cô của cậu đi xem thế giới bên ngoài thế nào. Ở trong nước thì hẳn là ông ta đã giúp cô của cậu ngắm đủ rồi.” Mặc Doãn nói xong nhẹ nhàng đặt chiếc tách trong tay mình xuống, sau đó ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: “Trong mắt cậu, có phải cuộc đời tôi giống một câu chuyện cười lắm đúng không.”

“Phải.” Sở Ninh Dực không chút khách khí nói thẳng.

Mặc Doãn cũng không tức giận mà còn mỉm cười: “Năm đó ba của cậu có thừa khả năng thu mua Mặc Thị, nhưng ông ấy lại vì em gái của mình mà bỏ qua nó. Nhưng những điều này không phải là những điều mà tôi muốn. Hôm nay trao Mặc Thị cho cậu, cũng chỉ coi như là hoàn thành chuyện còn dang dở năm đó mà thôi.”

“Đây là cách mà ông dùng để trốn tránh quá khứ sao?”

“Cứ coi là vậy đi.” Mặc Doãn khẽ cười một tiếng: “Một lát nữa tôi còn phải đi gặp bà nội của cậu, cầm hợp đồng đi đi. Còn những tai tiếng liên quan đến Sở Thị trước đây đích thân tôi sẽ tạ tội với bà nội cậu.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ rồi tính toán thời gian để anh tới sân bay, cuối cùng cũng không dùng dằng nữa.

Mặc Doãn nhìn Sở Ninh Dực rời đi. Ông ta cúi đầu nhìn bản hợp đồng mà anh vẫn không hề đụng tới. Ông ta hiểu ý của Sở Ninh Dực, anh không muốn Mặc Thị nhưng ông ta lại không thể không đưa. Năm đó, chính ông ta đã dùng thực lực của Mặc Thị để uy hiếp Sở An Tâm. Bây giờ thì ông ta muốn dâng Mặc Thị lên để có thể xóa đi toàn bộ những chuyện không vui trong quá khứ của bọn họ.

Chỉ tiếc rằng người kia đã không thể trở về được nữa rồi.

Lúc Thủy An Lạc và chú Sở hạ cánh xuống sân bay thì Sở Ninh Dực nói phải nửa tiếng nữa anh mới đến được.

Thủy An Lạc bĩu môi. Cô có bảo anh nhất định phải tới sân bay đón cô đâu. Bây giờ thì hay rồi, chính cô lại phải ngồi chờ.

Thủy An Lạc cùng chú Sở rời khỏi sân bay, chú Sở thì đi lấy xe còn một mình Thủy An Lạc đứng bên ngoài chờ, tiện tay gọi cho Kiều Nhã Nguyễn một cuộc báo cho cô biết mình đã hạ cánh an toàn, để cô bạn thân khỏi phải lo lắng.

Thủy An Lạc tám chuyện với Lão Phật Gia, hoàn toàn không chú ý tới một người đàn ông mặc một cây đen đang chậm rãi tiến đến gần cô. Trong tay của gã cầm một con dao gọt trái cây sáng loáng, thế nhưng không một ai qua đường phát hiện ra.

“Mày có khỏe không, anh Sở bảo nửa tiếng nữa mới tới đón được. Chú Sở đi lấy xe rồi. Chẳng biết anh ấy đang làm cái gì nữa? Tao với chú Sở cùng về chẳng phải là được rồi sao.” Thủy An Lạc vẫn không hề biết nguy hiểm đang tới gần.

“Đủ rồi đấy, cứ thích show ân ái, mày không thể xót thương cho một kẻ vừa mới thất tình như tao một chút được à!”

“Tao sai rồi, tao sai rồi, sau này chắc chắn tao sẽ không bao giờ nhắc tên anh Sở trước mặt mày nữa!” Thủy An Lạc vừa mới dứt lời lại lập tức im bặt, hình như cô lại vừa nhắc đến mất rồi.

Thủy An Lạc còn đang mải tám chuyện với Kiều Nhã Nguyễn thì bất ngờ bị người xô mạnh qua một bên.

“Cẩn thận!” Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Thủy An Lạc vất vả lắm mới đứng vững lại được, cô vừa quay đầu lại liền thấy được có hai người đang đánh nhau dần dần tránh xa cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 797: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (3)
“Làm sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn ở đầu bên kia nghe được tiếng kêu lên thì lập tức lo lắng hỏi.

“Không có gì đâu, bị người ta đụng vào một cái thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa xoa xoa cánh tay của mình, nhưng mà cái giọng nói trầm thấp kia nghe cứ như đang cố đè nén lại, hơn nữa cũng rất quen.

Người kia chỉ nói đúng một câu cẩn thận. Lúc Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ, cúi đầu liền trông thấy vết máu dưới đất.

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn lại, hai người kia dường như vừa đánh vừa kéo nhau đi.

Cho nên người vừa đẩy cô một cái rõ ràng cố ý.

Còn người hô lên cẩn thận thì chính là người vừa cứu cô, nếu không người bị thương chắc chắn là cô rồi.

Thanh âm trầm thấp một mực quẩn quanh bên tai Thủy An Lạc, màu đỏ tươi của máu rớt trên mặt đất càng thêm nhức mắt.

Cẩn thận... cẩn thận...

Hai chữ kia cứ như bị người trù ếm, mãi không chịu tan đi trong tâm trí Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, cẩn thận...”

“Ba...” Thủy An Lạc bỗng ngẩng phắt lên, là giọng nói của ba. Mặc dù ông đã cố tình đè giọng của mình xuống nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của ba mình.

“Ba...” Thủy An Lạc kêu lên rồi nhanh chóng lần theo vết máu trên mặt đất mà vọt tới. Thế nhưng khi cô đuổi đến khúc quanh thì đã chẳng còn ai ở đó nữa, chỉ có một khoảng máu đỏ chói mắt còn đọng lại.

“Ba ơi, ba...” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, vết máu trên đất kia khiến trái tim cô đập thình thịch. Nó khiến cô sợ hãi.

Thủy An Lạc chạy khắp xung quanh sân bay nhưng không hề tìm được bóng người áo đen đó thêm lần nào nữa.

“Tít tít...”

Ngay lúc Thủy An Lạc còn đang hoảng loạn tìm kiếm thì chiếc xe của Sở Ninh Dực đã dừng lại ngay trước mặt cô.

“Tìm gì thế?” Sở Ninh Dực hạ cửa kính xe xuống rồi cau mày lên tiếng hỏi, ngay từ phía xa anh đã thấy bóng Thủy An Lạc chạy loạn khắp sân bay.

Thủy An Lạc định kể lại chuyện cô gặp ba mình, nhưng bỗng lại nghĩ đến chuyện của ba Viên Giai Di. Hơn nữa ba của cô vẫn luôn ẩn thân không chịu xuất hiện, cô không biết ba mình có liên quan đến việc kia không nữa?

Nhưng mà chuyện đó lại có liên quan trực tiếp đến Sở Ninh Dực.

Lời nói cơ hồ đã thốt ra lại bị Thủy An Lạc nuốt trở lại, cô lắc lắc đầu: “Chú Sở còn chưa quay lại, em định đi tìm chú ấy.”

Bởi vì cô sợ hãi, cho nên không dám kể cho Sở Ninh Dực nghe.

Nếu như ba của cô thật sự có liên quan đến cái chết của ba Viên Giai Di, vậy thì cô với Sở Ninh Dực phải làm thế nào đây?

Bọn họ vất vả lắm mới được như hôm nay mà lại phải chịu chia cắt lần nữa sao?

Nghĩ tới đây thì trái tim của Thủy An Lạc lại càng run rẩy hơn.

Sở Ninh Dực cũng không nghi ngờ gì, chỉ tỏ ý bảo cô lên xe: “Để anh gọi điện cho chú Sở.”

Thủy An Lạc gật đầu rồi đi qua phía bên kia chiếc xe mở cửa ngồi lên. Tiểu Bảo Bối ngồi trong ghế cho trẻ em ở băng ghế sau. Từ lúc nhóc thấy mẹ mình thì hai con mắt đã sáng lấp lánh lên, liên tục vẫy tay với mẹ.

Thủy An Lạc nghiêng người qua hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn kia nhưng không bế nhóc. Lúc Sở Ninh Dực khởi động xe rời đi, cô khẽ quay đầu lại nhìn về phía sau, nhưng vẫn không thấy được bóng người mà mình muốn tìm.

Ba, tại sao ba cô lại phải lẩn trốn như vậy?

Thủy Mặc Vân càng lẩn trốn thì Thủy An Lạc càng cảm thấy sợ hãi.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay. Tại một khúc quanh vắng người nào đó, Thủy Mặc Vân ôm lấy cánh tay vừa mới bị người ta chém vào, ánh mắt âm trầm của ông ta nhìn chằm chằm về phía mà Thủy An Lạc rời đi.

Chiếc di động trong túi bất ngờ kêu lên.

Ông ta dùng bàn tay dính máu rút di động ra, không thèm liếc lấy một cái mà dứt khoát bấm nhận điện thoại.

“Thủy Mặc Vân, dừng ngay mấy chuyện ngu ngốc mà ông đang làm lại đi, nếu không thì lúc nào ông cũng phải ở bên để bảo vệ cô con gái quý hóa của ông đấy, bằng không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy được mạng của cô ta.”

Đầu dây bên kia truyền tới một lời đe dọa lạnh như băng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 798: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (4)
Vì mất máu quá nhiều cho nên lúc này sắc mặt của Thủy Mặc Vân đã trở nên tái nhợt. Ông ta dựa vào vách tường nói: “Vậy ông cứ thử xem!” Thủy Mặc Vân nói xong liền dứt khoát cúp điện thoại, sau đó cố gắng lắc mạnh đầu mình để lấy lại tỉnh táo rồi rời khỏi sân bay.

Thủy An Lạc nghiêng người về phía sau trêu chọc Tiểu Bảo Bối một lúc, nhưng tâm trí của cô thì còn ở sân bay.

Sở Ninh Dực liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái rồi mới cau mày nói: “Sao thế, ba của Kiều Nhã Nguyễn có khỏe không?”

“Nhồi máu cơ tim, nhưng không sao nữa rồi, bây giờ người đau tim là em đây này!” Thủy An Lạc nói xong quyết định nằm rạp trên ghế giả chết.

“Sao thế, bệnh này mà cũng lây được à?” Sở Ninh Dực bật cười ra tiếng.

“Tên điên kia với Lão Phật Gia lật bài rồi. Có thể Lão Phật Gia sẽ không quay lại thành phố A nữa!” Thủy An Lạc thở dài nói, cô vẫn cảm thấy cái tên kia và Lão Phật Gia rất có khả năng thành một đôi.

Sở Ninh Dực thờ ơ đáp lại một tiếng xong cũng không nói gì thêm nữa.

Lúc về cả ba người đến nhà thì đã là chạng vạng tối. Thím Vu đã chuẩn bị xong cơm tối nhưng trong nhà lại có thêm một vị khách không mời mà đến.

Bạch Dạ Hàn.

Thủy An Lạc vừa thấy người này thì cơ thể không nhịn được mà run lên một cái.

Một màn vừa xảy ra ở sân bay lại tái diễn trong đầu cô. Trong tiềm thức, Thủy An Lạc luôn cảm thấy cái mà Bạch Dạ Hàn đang nhắm vào rất có khả năng liên quan đến ba của cô.

Sở Ninh Dực thấy Bạch Dạ Hàn xuất hiện thì sắc mặt lập tức xấu đi.

“Sao cậu lại tới đây?” Vì chuyện anh ta suýt nữa bắt cóc Thủy An Lạc nên giờ giữa bọn họ có thêm một sự ngăn cách.

Bạch Dạ Hàn từ từ đứng dậy. Thủy An Lạc lập tức lui lại đằng sau một bước.

“Sở Đại, tôi có chuyện phải nói với cậu!” Đôi mắt lạnh lẽo của Bạch Dạ Hàn nhìn lướt qua Thủy An Lạc, ánh mắt ấy như mang cả gió rét.

Cánh tay đang ôm Tiểu Bảo Bối của Thủy An Lạc không nhịn được mà siết chặt hơn: “Em về phòng trước đây!” Thủy An Lạc nói xong, bước đi có chút luống cuống.

Sở Ninh Dực cau mày.

Thủy An Lạc ôm con trai lên lầu, nhưng mỗi một bước đi của cô đều khiến nội tâm càng thêm bất an.

Từ sau khi ba cô mất tích, lần đầu tiên cô trông thấy di ảnh của ba Viên Giai Di thì Thủy An Lạc đã luôn có một cảm giác bất an. Cái cảm giác bất an khó hiểu đó cứ ngày một lớn dần, rồi bùng nổ mãnh liệt ngay tại sân bay ban nãy.

Anh ta sẽ nói gì với Sở Ninh Dực?

Liên quan tới ba của cô, liên quan tới sự việc mười năm trước, liên quan đến cái chết của ân nhân Sở Ninh Dực, hay là liên quan tới...

Vì mải nghĩ linh linh nên Thủy An Lạc bước hụt một cái. Cô sợ hãi kêu lên, theo bản năng dùng tay ôm con trai thật chặt, còn một tay cố gắng túm lấy thành lan can. Dù vậy đầu gối của cô vẫn bị đập thẳng vào bậc cầu thang.

“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực vội chạy tới, một tay anh đón lấy Tiểu Bảo Bối đang khóc toáng lên vì sợ hãi, còn một tay đỡ lấy cánh tay của cô. Lúc thím Vu cuống cuồng chạy ra anh liền giao Tiểu Bảo Bối cho bà, còn mình thì bế Thủy An Lạc dậy, đầu chẳng thèm ngoảnh lại mà bước thẳng lên lầu.

“Có việc gì thì để sau nói!” Tất nhiên lời này là nói với Bạch Dạ Hàn.

Bạch Dạ Hàn đứng ở phòng khách nhìn theo bóng lưng người đang đi thẳng lên tầng, trong mắt lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo, hóa ra Thủy An Lạc còn nham hiểm hơn anh ta nghĩ nhiều.

Nhưng chỉ có trời mới biết, lúc đó Thủy An Lạc chỉ đơn thuần là mất tập trung nên mới bước hụt cầu thang.

Mặc dù một tiếng kia nghe thì có vẻ nghiêm trọng nhưng mà đầu gối của cô cũng chỉ hơi đập nhẹ vào bậc cầu thang thôi. Trái lại Tiểu Bảo Bối lại hoảng sợ, lúc này vẫn đang khóc toáng lên.

Sở Ninh Dực lấy rượu thuốc xoa cái đầu gối đã bị bầm một mảng tím xanh của cô. Anh không nhịn được cau mày: “Lớn thế này rồi mà còn không biết đi cầu thang sao?”

“Em đâu có cố ý đâu.” Thủy An Lạc khẽ lầm bầm phản bác.

Nhưng Sở Ninh Dực lại trừng một cái khiến cô im bặt không dám nói thêm gì nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 799: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (5)
Tiểu Bảo Bối chui vào lòng mẹ thút thít, làm con sợ chết đi được.

Sở Ninh Dực bảo thím Vu ra ngoài trước, còn anh thì đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng để dỗ dành, nhưng trong ánh mắt lại có chút phức tạp.

Cô với Sở Ninh Dực mất rất nhiều thời gian mới có thể được như bây giờ, nếu chuyện năm đó thật sự có liên quan tới ba của Viên Giai Di vậy thì cô phải làm thế nào đây?

Sở Ninh Dực, chắc sẽ hận cô lắm nhỉ?

Nghĩ tới đây Thủy An Lạc không kìm được mà bắt đầu run rẩy.

Sở Ninh Dực đi ra thì thấy trên trán Thủy An Lạc rịn một tầng mồ hôi mỏng. Anh ngồi xuống mép giường rồi nắm lấy tay cô, bàn tay ấy đã lạnh ngắt.

Anh không nhịn được mà có chút lo lắng: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại lập tức lắc đầu.

Cô không khó chịu chỗ nào hết, chỉ là đang sợ hãi mà thôi.

Sợ mất anh, lại càng sợ anh sẽ hận cô.

“Ăn cơm trước đã, sau đó thì đi nghỉ sớm một chút, để anh đi xem Bạch Nhị tìm anh có việc gì?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.

“Em vừa mới về mà anh đã đi gặp anh ta sao!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghe có hơi nũng nịu.

Nhưng khi nghe kỹ lại thì trong đó còn có cả sự khẩn cầu.

Sở Ninh Dực khẽ cong môi rồi trở tay nắm lấy tay của cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Thủy An Lạc: “Được rồi, mới đi ra ngoài có một ngày mà về đã biết làm nũng rồi. Coi như nể mặt em mất công học được kỹ năng này nên tối nay bản thiếu gia sẽ ở bên em.”

Sở Ninh Dực không phải kẻ ngốc, anh có thể nghe ra sự khẩn cầu trong giọng nói của cô, nhưng anh không biết tại sao cô lại phải làm như vậy.

Mặc dù lại bị anh trêu chọc nhưng Thủy An Lạc không hề phản bác. Cô chỉ nghiêm túc gật đầu một cái tỏ ý anh nhất định phải ở bên cô tối nay.

Sở Ninh Dực cảm thấy vợ nhỏ nhà mình mới ra ngoài có một chuyến đã thay đổi thế này, nguyên một đêm anh bị cô quấn lấy đủ kiểu.

Cũng may bà dì của vợ anh cũng được coi là tính khí tốt, đi cũng sớm, nếu không hôm anh bị cô khiêu khích như vậy chắc cũng chỉ còn nước đi tắm nước lạnh cho tỉnh thôi.

Một vòng ân ái kết thúc bằng tiếng gầm nhẹ của Sở Ninh Dực, nhưng cô gái dưới thân vẫn nhất quyết không chịu buông anh ra.

Sở Ninh Dực tì sát trán mình vào trán cô, cơ thể hai người hơi cách ra một chút để tránh ép cô đến khó thở: “Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế?” Bà xã nhà anh hôm nay rất không bình thường.

Hai chân của Thủy An Lạc vẫn quấn lấy eo của Sở Ninh Dực, sau khi anh xoay người thì cô dứt khoát nằm luôn lên người của anh: “Không có gì, em bị Lão Phật Gia với tên điên kia dọa thôi. Chị Kỳ Nhu thật sự quan trọng với anh ta đến vậy sao? Rõ ràng anh ta đã thích Lão Phật Gia rồi, nhưng lại chỉ vì chị Kỳ Nhu mà đành phải xa cách nhau?”

Cũng giống như bọn họ, ân sư là người rất quan trọng đối với Sở Ninh Dực. Nên dù anh rất yêu cô nhưng nếu cái chết của người kia có liên quan đến ba của Thủy An Lạc thì quan hệ của họ cũng sẽ giống như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong bây giờ sao.

“Có lẽ vì xa cách mới không làm tổn thương nhau nhiều hơn. Trước mắt thì đây là cách tốt nhất đối với Kiều Nhã Nguyễn. Nếu không Phong Phong sẽ lại không khống chế được mình mà lại chọn tổn thương Kiều Nhã Nguyễn.” Sở Ninh Dực lần theo vầng trán của cô xoa lên mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy còn anh thì sao?” Thủy An Lạc bất ngờ hỏi một câu.

“Cái gì?” Sở Ninh Dực cau mày.

“Nếu như anh là Phong Phong thì anh cũng sẽ làm như vậy sao? Thà rằng rời bỏ em cũng không muốn khiến em tổn thương à?” Thủy An Lạc cẩn thận dò hỏi.

Chân mày của Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, bàn tay của anh từ từ rời khỏi mái tóc của cô rồi ôm lấy gò má đang đỏ ửng kia: “Bị dọa sợ rồi à? Sao lại biết hỏi câu hỏi này?”

“Anh trả lời em đi!” Thủy An Lạc hơi cuống lên.

Nếu sự bất an của cô là thật, nếu như ba của cô thật sự là hung thủ giết chết người thầy của Sở Ninh Dực, như vậy liệu anh có làm giống Phong Phong, hay thậm chí còn làm điều kinh khủng hơn là... hận cô hay không!
 
Top