Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 780: Nhồi máu cơ tim (1)
Giọng nói của Thủy An Lạc không lớn, nhưng thốt ra đầy khí phách.

Mà câu nói lý nhí này rơi vào tai Sở Ninh Dực lại giống như âm thanh êm tai nhất trên thế gian này.

Cô nói: Sở Ninh Dực, chúng ta tái hôn đi.

Gió thu phe phẩy, xa xa còn có tiếng lao nhao của một đám người.

Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, lại có chút gì đó dè dặt.

Dường như là đang sợ anh sẽ cự tuyệt.

Dù sao, cô cũng đã cự tuyệt anh nhiều lần như vậy cơ mà.

Còn Sở Ninh Dực vẫn luôn là người hiểu rõ cô nhất, đương nhiên là có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì.

Chuyện cầu hôn, anh chỉ mong muốn được nghe cô thốt ra một tiếng “Vâng” mà thôi chứ không phải muốn cô cầu hôn anh.

Thủy An Lạc thấy anh không mở miệng, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của anh, tâm trạng lúc này lại càng trở nên hồi hộp hơn.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc lại sắp sửa khóc đến nơi. Anh bỗng bật cười, từ từ cúi đầu trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Những chuyện kiểu như cầu hôn thế này, nên là đàn ông làm mới phải.”

Nói xong, anh chẳng chừa thời gian cho cô kịp ngơ ngác đã cúi đầu hôn lên môi cô.

Chuyện cầu hôn anh còn chưa lên kế hoạch xong, sao có thể để cô thành công được?

Những gì anh nợ cô, anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội.

Thủy An Lạc bị anh hôn đến choáng váng, trước sau vẫn không hiểu anh thế này là đã đồng ý chưa?

Nhưng cô lại thấy tiếc nếu phải chấm dứt nụ hôn này để hỏi anh...

Tại nhà của Sở Ninh Dực, sau khi biết Thủy An Lạc đã an toàn, Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mân Hinh được An Phong Dương đón về nhà. Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên phải chờ Thủy An Lạc trở về, muốn hoàn toàn xác định cô không bị làm sao mới đi.

“Em về được rồi đấy, cô ấy có Sở Đại ở bên cạnh rồi, còn cần gì đến em nữa.” Phong Phong cười xùy một tiếng, kéo cô đứng dậy, “Mau lên, nhân lúc trường học còn chưa đóng cửa, tôi đưa em về.”

Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo anh, nhếch mép cười: “Anh này, tôi quen anh à?”

Hứ...

Mới về được có mấy ngày đã muốn làm phản rồi đúng không?

Còn nói không quen anh?

“Răng Mềm này, tôi thấy hình như em lại ngứa răng rồi hay sao ấy?” Phong Phong nhìn cô gái đang ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trên sofa, bỗng cảm thấy đau cả gan, sao cô nàng này lại khó chơi đến thế nhỉ?

“Răng không ngứa, chẳng qua thấy anh nên đau mắt thôi.” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài liền ôm cậu nhóc lên nhà. Bởi vì mẹ nuôi vẫn luôn chiều chuộng Tiểu Bảo Bối cho nên không có mẹ ở đây cu cậu cũng không khóc không quấy, để cho mẹ nuôi dỗ mình đi ngủ.

Phong Phong vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo, tựa ở cửa nhìn Kiều Nhã Nguyễn đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên người cậu nhóc dỗ dành.

Không ngờ cô nàng đàn ông này lại có mặt hiền hòa như vậy, nếu sau này con của bọn họ...

Con!

Phong Phong hơi nhíu mày, phải chăng anh ta đã tưởng tượng hơi quá rồi không?

Tiểu Bảo Bối ngủ rất ngoan, thoáng chốc hai mắt đã nhắm lại rồi thiếp đi.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay kéo chiếc chăn nhỏ xíu đắp cho cu cậu, lại vỗ vỗ thêm mấy cái, xác định Tiểu Bảo Bối thực sự đã ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn bước ra, coi như không thấy Phong Phong, định đi ngang qua nhưng lại bị anh túm cổ tay kéo giật lại.

“Không nhìn ra đấy, nữ đàn ông như em mà còn biết dỗ trẻ con cơ à?” Phong Phong ngứa đòn mở miệng nói.

Kiều Nhã Nguyễn như cười như không nhìn anh, sau đó lướt qua anh đi xuống lầu.

Thủy An Lạc trở về nhà, rầu rĩ một hồi, không ngờ cô lại bị từ chối!

Lần đầu tiên Thủy An Lạc cô cầu hôn, thế mà lại bị anh từ chối!

Cảm giác này thực sự không thể chỉ đơn giản dùng mấy chữ đê ma ma để mà diễn đạt được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 781: Nhồi máu cơ tim (2)
Sở Ninh Dực ôm bộ mặt thản nhiên đi theo phía sau, tâm tình cực kỳ tốt.

Điều khiến Thủy An Lạc muốn chửi nhất là, sau khi từ chối xong Sở tổng nhà cô còn bồi thêm một câu: Hóa ra việc từ chối lời cầu hôn của người khác lại là một chuyện sung sướng như vậy!

Má, anh đang ám chỉ mấy lần trước cô từ chối anh đấy hả?

Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc nổi giận đùng đùng đi vào nhà, lại nhìn Sở Ninh Dực tâm trạng sung sướng đi theo phía sau thì cảm thấy thật khó hiểu.

“Có chuyện gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

“Đau trứng!” Thủy An Lạc cắn răng đáp lại, sau đó bước luôn qua cô bạn thân đi thẳng lên lầu.

“Mày mà cũng có cái đó hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bám theo Thủy An Lạc lên trên nhà.

Phong Phong dựa vào thành cầu thang nhìn Sở Ninh Dực đang cười cười.

Trên thế giới này ngoài Thủy An Lạc ra thì không có người thứ hai có thể khiến Sở Đại bật cười thế này.

Về tới phòng, Thủy An Lạc đi xem Tiểu Bảo Bối thế nào trước, sau đó mới quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Lão Phật Gia, cảm ơn mày nhé!”

“Mày bị đánh đến ngu luôn rồi hả?” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường, đưa tay lên xoa đầu cô bạn thân của mình.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt đẩy tay Kiều Nhã Nguyễn ra: “Tin nhắn tao gửi cho mày, mày có nhận được không?”

“Tin nhắn gì?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

Thủy An Lạc nghe vậy là biết cô bạn của mình không nhận được tin nhắn rồi, cái di động kia đúng là vô dụng, may mà Sở tổng nhà cô vẫn còn có tác dụng.

“Không có gì!” Thủy An Lạc thở dài nói: “Mà sao tên điên kia tự dưng lại quay lại thế?”

“Có quỷ mới biết!” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy một tiếng: “Mày không sao thì tao về trước đây.”

“Thế để tên điên kia đưa mày về đi!” Thủy An Lạc quan tâm nói, nhưng Kiều Nhã Nguyễn chỉ phất tay với cô một cái rồi rời đi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ôm tay ngủ ngon lành. Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. cô chợt nhớ mùi hương quen thuộc kia, đó là mùi nước hoa mà mẹ thích nhất cho nên ba cũng thích mùi đó.

Nhưng lại sao ba lại muốn đưa cô đi? Còn muốn giao cô cho bà ngoại nữa?

“Rốt cuộc ba lại muốn làm gì đây?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi nhỏ, sau đó thò tay xoa xoa gò má mũm mĩm của Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc đang lo lắng không yên thì cả người bất ngờ được bao lại trong lồng ngực ấm áp.

“Buông em ra, “không bằng lái” là phạm pháp đấy!” Thủy An Lạc hừ một tiếng. Cô cho anh cơ hội làm giấy kết hôn mà anh lại không chịu là cái kiểu gì?

Sở Ninh Dực bế bổng cả người cô lên rồi hôn xuống cặp môi anh đào của cô. Anh sải bước bế cô đi vào phòng tắm: “Không sao hết, bản thiếu gia thích làm mấy chuyện phạm pháp!”

Thủy An Lạc giãy giụa không có hiệu quả, trực tiếp bị anh lột đồ như bóc trứng gà sau đó bỏ vào bồn tắm.

“Sao anh biết được là em ở đó?” Thủy An Lạc tựa lưng vào ngực anh, tò mò hỏi.

“Những chỗ có thể tìm trong thành phố A này anh đã tìm hết cả rồi. Hơn nữa em còn nói em nhìn thấy ba em, anh mới nghĩ có thể ngay từ đầu anh đã nghĩ sai, tưởng rằng có người lợi dụng ba em để đưa em đi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ của cô: “Nhưng hình như ba em có lý do để đưa em đi, có điều giờ anh vẫn chưa biết lý do đó là gì thôi.”

Thủy An Lạc hơi rụt cổ lại, nụ hôn của anh quá nóng bỏng, nếu tiếp tục như vậy thì bọn họ thật sự không thể nào nói chuyện nghiêm túc được nữa mất.

“Người phụ nữ kia là bà ngoại của em. Anh có biết bà ấy không?” Thủy An Lạc ngăn lại bàn tay đang từ từ lần mò tới ngực của mình, khàn giọng nói.

“Không biết, anh đoán thôi!” Sở Ninh Dực nói rồi gạt luôn tay cô ra: “Có vấn đề gì thì để sau hẵng nói, giờ em làm chuyện phạm pháp với bản thiếu gia đây trước đã đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Cái người này đủ rồi đấy nhé!

“Không bằng lái” mà cũng có thể nói thản nhiên như thế à!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 782: Nhồi máu cơ tim (3)
Giữa hai đùi có gì đó chảy ra, Thủy An Lạc cười tít mắt nói: “Anh Sở, bà dì nhà em còn đang nhìn anh đấy, không phạm pháp được đâu!”

Ánh mắt của Sở Ninh Dực hơi dời xuống nhìn một mảng máu đỏ nổi trên mặt nước trong bồn tắm. Anh không kìm được mà thấp giọng chửi một tiếng sau đó kéo Thủy An Lạc đứng dậy, nếu không anh sợ mình sẽ không nhịn được mà dứt khoát kéo cô chiến một đẫm máu mất.

Thủy An Lạc thầm cười trộm. Bầu ngực bánh bao lập tức bị Long Trảo Thủ của Sở tổng bóp một cái cho đã khiến Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng.

*Long Trảo Thủ: Một trong năm tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.

Sở Ninh Dực trêu chọc cô vợ đang bị bà dì tới thăm một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.

Thủy An Lạc thay quần áo ngủ. Sở Ninh Dực cũng thay quần áo xong liền đi tới mép giường cầm điện thoại của mình lên, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ anh liền gọi lại.

Không biết bên kia nói gì mà vẻ mặt Sở Ninh Dực cũng không thay đổi gì mấy. Anh đáp lại mấy tiếng rồi dập điện thoại.

Thủy An Lạc vừa lau tóc của mình vừa ngồi xuống sofa cuối giường nhìn Sở Ninh Dực cúp máy.

“Ai gọi thế?”

Sở Ninh Dực đặt lại di động lên trên bàn, sau đó bước qua nhận lấy khăn lông trong tay Thủy An Lạc, giúp cô lau khô mái tóc đang ướt nhẹp: “Mẹ, Triệu Thu chết rồi.”

“Hả?” Thủy An Lạc sững cả người: “Chết thế nào?”

“Lúc chạy trốn thì ngã xuống Hậu Hải, chết đuối.” Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ như thể anh đang nói chuyện thời tiết tối nay không được tốt lắm vậy.

Thủy An Lạc có chút thổn thức, lần đầu tiên cô gặp Triệu Thu còn nghĩ người phụ nữ này là một người rất dịu dàng nữa cơ.

Tất nhiên Sở Ninh Dực cũng biết khi anh nói Thủy An Lạc không hề nằm trong tay Triệu Thu thì Mặc Doãn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta. Còn chuyện bà ta chết thế nào thì anh cũng chẳng muốn biết. Nếu mọi người đều nghĩ là bà ta chết đuối thì cứ xem như chết đuối thôi là được rồi.

“Tiếc là em không được xem vở kịch đầu tiên anh biên soạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Triệu Thu thật sự là hung thủ sát hại cô của anh sao?” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực hời hợt ừ một tiếng rồi quay lại nhìn căn phòng ngủ trống trải của mình: “Để mai anh bảo thím Vu giúp em chuẩn bị một bộ bàn trang điểm.” Trước đây, sau khi ly hôn, tất cả đồ đạc của Thủy An Lạc để trong căn phòng này đều bị mẹ dọn đi hết, chắc phải mua cái khác thôi.

Anh lại muốn đánh trống lảng sang truyện khác rồi.

Thủy An Lạc thở dài: “Không cần đâu, để đấy tự em làm.”

Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên.

“Anh phản ứng như thế là sao hả?” Thủy An Lạc nhìn khóe miệng cong cong của anh, không vui nói.

Sở Ninh Dực xoa mái tóc đã gần như khô hẳn của cô rồi xoay người cầm khăn lông về phòng tắm: “Không phải nghi ngờ gì đâu, đây là phản ứng khinh bỉ mắt nhìn của em thôi.”

Thủy An Lạc túm lấy cái gối ôm cuối giường ném thẳng qua: “Hừ, mắt em mà tốt thì liệu em có để ý đến anh không hả?”

Sở Ninh Dực một tay bắt lấy cái gối ôm, chân đã tới cửa phòng tắm rồi vẫn quay đầu nhìn lại: “Tin anh đi, lần duy nhất sáng mắt trong đời em chính là lúc em nhìn thấy anh Sở này đấy!”

“Còn lâu!” Thủy An Lạc lại túm lấy gối ôm ném qua, lần này còn cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua em thấy anh đáng thương thôi. Người đâu hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chẳng ai thèm.”

Sở Ninh Dực cất khăn xong bước ra nhìn cô gái đang bò lên giường, sau đó anh ngồi xuống luôn cạnh Thủy An Lạc rồi chống hai tay xuống hai bên người cô: “Vậy phu nhân phải nhớ cho kỹ, bản thiếu gia đây thật ra cũng chỉ là thương hại em thôi. Vì bản thiếu gia biết, giờ dù có đá em ra ngoài thì cũng không ai cần nữa đâu!”

Khụ khụ khụ...

Thủy An Lạc trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Ai bảo thế hả, anh cứ thử ném em ra ngoài xem, có mà tranh cướp nhau ấy chứ!” Thủy An Lạc hầm hừ nói, ít nhất cô còn có một đàn anh đấy nhá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 783: Nhồi máu cơ tim (4)
Sở Ninh Dực bước đến gần cô, Thủy An Lạc thấy vậy nằm thẳng xuống luôn.

“Ai dám nhặt em về, bản thiếu gia đánh gãy cái chân chó của người đó!” Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô.

Thủy An Lạc mím môi thật chặt định tránh né hơi thở của anh, nhưng cái sự mập mờ ấy cứ như hình với bóng trong từng hơi thở khiến cô không cách nào tránh đi được.

Thủy An Lạc tránh không được lại bật cười: “Thế anh đánh gãy chân mình trước đi.”

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Em nói vậy là đang mắng chính mình đấy hả?”

Mắng chính mình?

Thủy An Lạc có chút ngơ ngác, rõ ràng câu vừa rồi của cô ý là bảo anh mới là chó con cơ mà!

Sở Ninh Dực cười bí hiểm. Anh bế Tiểu Bảo Bối lên rồi đặt nhóc vào trong chiếc nôi ấm áp của nhóc, sau đó lại điều chỉnh nhiệt độ thích hợp trong nôi, đắp kín chăn cho con rồi mới vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc vẫn chưa hiểu sao anh lại bảo cô đang tự mắng mình?

Đáng tiếc, nụ cười của Sở Ninh Dực vẫn bí hiểm như cũ, anh tắt đèn rồi ôm cô đi ngủ.

“Triệu Thu chết thật rồi à?” Thủy An Lạc lại mở miệng hỏi lần nữa.

“Ngủ đi, chuyện này đã qua rồi!” Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời.

Thủy An Lạc tựa vào lồng ngực của anh, khẽ mím hai phiến môi của mình lại.

Cô chỉ mới rời đi có một buổi tối mà có cả giác như trời đất đều đảo lộn hết cả rồi.

Phong Phong lái xe đưa Kiều Nhã Nguyễn quay lại trường học. Trong xe tiếng cãi vã vẫn không hề ngừng lại. Đa số là tiếng Phong Phong cố gắng tranh công còn Kiều Nhã Nguyễn khịt mũi coi thường.

“Tôi nói cho em biết, trên đời này có ai giống như tôi đây...”

“Anh không tự luyến thì chết hay sao thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra chán ghét nói.

Trước khi Phong Phong chưa kịp mở miệng phản bác lại thì di động của Kiều Nhã Nguyễn bỗng vang lên.

Kiều Nhã Nguyễn thấy tên hiển thị trên màn hình xong tim liền đập thịch một cái. Sao giờ này còn có người ở nhà gọi cho cô? Ba mẹ cô đều là người đi ngủ rất sớm, giờ này đáng ra phải ngủ rồi chứ nhỉ?

Kiều Nhã Nguyễn ra hiệu cho Phong Phong im miệng rồi vội vàng nhận điện thoại: “Alo...”

Chẳng biết người bên kia nói gì mà sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn trong nháy mắt bỗng trở nên tái nhợt, di động trong tay cũng trượt xuống rồi rơi xuống sàn xe.

Phong Phong hơi sửng sốt: “Sao thế?”

“Mẹ tôi nói, ba tôi bị nhồi máu cơ tim!” Kiều Nhã Nguyễn thẫn thờ đáp lại, trông cứ như bị ai đó rút cạn linh hồn vậy.

Bọn họ đều là thầy thuốc nên đều hiểu nhồi máu cơ tim đại biểu cho cái gì.

Phong Phong lập tức đưa tay qua nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn rồi trầm giọng nói: “Nhà em ở đâu? Giờ chúng ta sẽ lập tức tới đó!”

“Thành phố D.” Kiều Nhã Nguyễn hơi hơi run rẩy nói.

Phong Phong lập tức dừng xe lại ngay bên đường, sau đó gọi điện cho trợ lý yêu cầu đặt hai vé máy bay đến thành phố D, nhưng chuyến bay sớm nhất lại là vào mười giờ sáng mai.

Phong Phong quay qua nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi trên ghế phó lái, cơ thể của cô lúc này vẫn đang run run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Gia đình của Kiều Nhã Nguyễn là một gia đình rất hạnh phúc. Ba mẹ của cô đều là những người rất tốt, cũng rất quan trọng đối với Kiều Nhã Nguyễn.

Phong Phong cầm lấy tay cô rồi bắt đầu khởi động xe: “Chúng ta lái xe đến đó!"" Phong Phong vừa nói vừa nhập địa chỉ vào thiết bị hướng dẫn rồi phóng xe đi thẳng luôn.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, một tay người đó còn đang nắm chặt lấy tay cô.

Cho tới tận bây giờ Kiều Nhã Nguyễn mới biết được, hóa ra cảm giác khi gặp chuyện mà có ai đó ở bên là như vậy.

Cái nắm tay của anh như giúp cô không suy sụp ngay vào lúc này.

Hôm sau lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy biết chuyện thì Kiều Nhã Nguyễn đã rời khỏi thành phố A, đang trên đường quay về thành phố D.

Thủy An Lạc biết được chuyện này từ trợ lý của Phong Phong. Cô cuống cuồng gọi điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn, hận không thể bay qua ngay lập tức. Mỗi lần cô gặp chuyện gì, Kiều Nhã Nguyễn luôn ở bên cô. Lần này Kiều Nhã Nguyễn gặp chuyện, cô sao có thể bỏ mặc không bên bạn mình được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 784: Nhồi máu cơ tim (5)
Trong lúc Thủy An Lạc đang vô cùng sốt ruột, Sở Ninh Dực dập máy xong liền bước từ ngoài vào.

“Anh đã bảo chú Sở đặt vé máy bay đến thành phố D cho em trước rồi, chuyến bay lúc mười giờ. Em sắp xếp đồ đạc đi rồi anh bảo chú Sở đưa em qua đó!” Anh có quá nhiều chuyện phải làm cho nên không thể đi cùng cô được, đành để chú Sở đi cùng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lập tức chạy tới ôm lấy anh: “Anh Sở, cảm ơn anh!”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Đi xếp đồ đi.”

Thủy An Lạc gật đầu rồi vội vàng chạy về phòng thay quần áo, sau đó lấy tạm mấy bộ quần áo để thay. Tiểu Bảo Bối tỉnh lại thấy mẹ phải đi thì cái miệng nhỏ liền bĩu ra muốn khóc.

Thủy An Lạc ôm lấy con trai dỗ dành, hôn mãi lên khuôn mặt bánh bao của nhóc.

“Mẹ phải đi tìm mẹ nuôi của con. Mẹ nuôi của con gặp chuyện cần giúp đỡ! Con ở nhà phải ngoan nhé. Mẹ đi vài hôm rồi về thôi, được không nào?” Thủy An Lạc khẽ dỗ nhóc con nhà mình.

Tiểu Bảo Bối còn nhỏ quá, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ đưa Tiểu Bảo Bối theo cùng.

Nắm tay của bé con túm lấy quần áo của cô thật chặt, kiểu gì cũng không chịu buông ra.

“Tiểu Bảo Bối!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay qua đón lấy con trai: “Để cho mẹ đi đi, mẹ con có việc!”

“Oa...” Tiểu Bảo Bối lập tức khóc òa lên, con không muốn mẹ đi đâu.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên người con trai rồi đưa Thủy An Lạc ra ngoài.

Thủy An Lạc thương Tiểu Bảo Bối nhưng lại càng lo cho Kiều Nhã Nguyễn hơn, nên đành nhẫn tâm quay người đi thẳng.

Tiểu Bảo Bối khóc lóc gọi mẹ, nhưng mẹ của nhóc vẫn đi mất.

Sở Ninh Dực dùng một tay ôm lấy con trai, một tay vỗ nhẹ lên người nhóc. Tiểu Bảo Bối khóc oa oa, cái đầu nhỏ chôn trong lòng ba mình, thân hình nhỏ xíu cứ run lên, trông đáng thương biết nhường nào.

Lúc Thủy An Lạc chạy tới sân bay thì còn nửa tiếng nữa mới tời giờ lên máy bay, nên cô cũng chỉ còn nước ngồi đợi.

Có điều lúc cô và chú Sở đang ngồi chờ thì thấy Mặc Lộ Túc cũng chờ ở đó.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô cúi xuống nhìn vé máy bay trong tay anh.

Los Angeles.

Mặc Lộ Túc muốn ra nước ngoài sao?

Thủy An Lạc ngẩng lên. Sắc mặt của Mặc Lộ Túc cũng không được tốt lắm. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, tay kéo theo một chiếc vali đơn giản, đứng trước mặt Thủy An Lạc.

“Đàn anh...” Thủy An Lạc nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Anh phải đi công tác à.”

Mặc Lộ Túc khẽ cong môi lên nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình: “Định cư.”

Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt lên, không tin nổi mà nhìn Mặc Lộ Túc: “Định... định cư?”

“Đúng thế, định cư, lúc trước có một giáo sư bên kia hy vọng anh có thể đảm nhiệm việc dạy học bên đó, giờ vừa hay cũng có thể qua đó.” Mặc Lộ Túc nhìn cô, trong mắt đã lộ vẻ lưu luyến không muốn xa rời.

Hai tay của Thủy An Lạc siết lại thật chặt. Cô biết Mặc Lộ Túc trở về là vì cô, nhưng mà lòng tốt này của anh cô không thể báo đáp lại được.

“Thế ạ, vậy cũng tốt!” Thủy An Lạc khẽ đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.

Mặc Lộ Túc bỗng buông hành lý trong tay mình ra rồi kéo Thủy An Lạc ôm chặt vào lòng. Chú Sở tự động xoay người sang chỗ khác làm như không thấy bọn họ.

“Lạc Lạc, em phải sống thật tốt nhé! Anh luôn tin rằng em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi!” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói bên tai Thủy An Lạc, sau đó thì lập tức buông cô ra rồi xoay người vượt qua cổng soát vé.

Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò mà.

Bên tai truyền đến tiếng động cơ máy bay gầm rú lúc chất cánh, Thủy An Lạc ngồi sụp xuống đất, vậy ra đến cuối cùng cô vẫn mất đi một người bạn cực kỳ quan trọng đối với cô.

Cách đó không xa, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối nhìn Thủy An Lạc đang ngồi xổm dưới mặt đất, nhưng anh vẫn không xuất hiện.

“Cháu để Lạc Lạc đến sân bay sớm hơn giờ bay chính là để họ gặp nhau đúng không.” Kiều Tuệ Hòa ngồi trên xe lăn ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 785: Nhồi máu cơ tim (6)
Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối cứ vươn về phía mẹ mình, nhưng mà ba nhất quyết không chịu buông nhóc ra nên nhóc không qua đó được.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, ra hiệu bảo người giúp việc đẩy Kiều Tuệ Hòa đi.

“Có những quá khứ nên để cô ấy tự mình buông tay!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nắm gọn móng vuốt nhỏ của Tiểu Bảo Bối vào trong bàn tay to lớn của mình.

“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối cứ vẫy tay mãi, nhưng sau khi bị daddy nhà mình tóm lại, nhóc lại càng tủi thân hơn.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi nhìn daddy của mình, tay còn lại đập đập lên má anh. Daddy xấu xa này, sao không cho con đi tìm mami vậy hả.

Sở Ninh Dực cau mày, cái thằng nhóc thối này, lần nào ra tay với anh cũng là vì mẹ nó cả.

Tiểu Bảo Bối vênh mặt nhìn ba mình, tất cả những người ngăn cản nhóc với mẹ ở bên nhau thì đều thuộc phe phản động hết.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc đã đứng dậy kéo hành lí vào cửa soát vé, rồi lại cúi đầu nhìn con trai mình: “Con còn có việc của mình phải làm, nhanh biết đi đi!” Việc cầu hôn của anh còn cần thằng nhóc này giúp một tay đây.

Đáng tiếc, lúc này Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không thèm để ý gì đến ông già nhà mình nữa rồi.

Thủy An Lạc dựa vào cửa sổ nhìn máy bay cất cánh, chuyến bay bay tới Los Angeles cũng cất cánh cùng giờ với chuyến của cô.

Đi cũng tốt, rời khỏi nơi này thì đàn anh mới có thể bắt đầu lại từ đầu được.

[”Đàn anh, dùng thẻ cơm của em này!”

“Đàn anh, sao anh cứ luôn giúp đỡ em thế?"

“Đàn anh, đàn anh, kể anh nghe, lần này em thi qua hết tất cả các môn đấy, mấy câu anh đưa cho em em đều học thuốc hết cả.”

“Đàn anh, em kết hôn sao anh lại tức giận như thế chứ?”

“Đàn anh, nói anh nghe, con trai em đáng yêu lắm đó!”

“Đàn anh...”]

Thủy An Lạc nhắm mắt lại, những giọt lệ vẫn lăn trên gò má cô, những kí ức khi hai người họ ở bên nhau, mọi xích mích đều lần lượt hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng.

“Đàn anh...” Thủy An Lạc thấp giọng thủ thỉ một tiếng: “Hẹn gặp lại.”

Trên chuyến bay tới Los Angeles, Mặc Lộ Túc ngẩn người nhìn khung cảnh bên ngoài của sổ, hai bàn tay siết chặt suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa buông ra.

Cuối cùng thì anh vẫn phải rời đi.

Bởi vì dù thế nào anh cũng không phải là đối thủ của người anh họ kia, dù thế nào cũng chẳng sánh bằng Sở Ninh Dực, người mà anh căm hận bao năm nay lại là người thân thiết với anh nhất, còn kẻ mà anh kính trọng suốt bao năm qua mới là hung thủ giết chết mẹ mình.

Nhưng người hối hận nhất chắc hẳn phải là ba anh rồi.

Người phụ nữ ông yêu cả một đời, đến lúc bà ấy yêu lại ông thì lại bị chính ông đẩy đi.

“Lạc Lạc...” Hai bàn tay nắm chặt của Mặc Lộ Túc cũng từ từ buông lỏng, cuối cùng anh khẽ thốt lên: “Hẹn gặp lại!”

Hai chiếc máy bay cùng cất cánh từ một sân bay, nhưng hướng bay lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng giống như khoảng cách giữa hai người họ, càng ngày càng trở nên xa cách.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đến công ty, có điều sau khi anh đến nơi thì toàn bộ phòng Kế Hoạch lập tức nhận được một mật lệnh đến từ email của tổng giám đốc nhà họ.

Trong vòng ba ngày, đưa lên một kế hoạch cầu hôn.

Trưởng phòng Kế Hoạch thấy vậy sửng sốt một hồi, họ từng lên bao kế hoạch dự án, nhưng kế hoạch cầu hôn thì đây là lần đầu thấy đấy.

Vì thế trưởng phòng Kế Hoạch liền liều mình thay mặt toàn bộ nhân viên phòng Kế Hoạch đến hỏi dò tổng giám đốc.

“Có hạn định kinh khí không ạ?”

“Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền lắm à?” Sở tổng cúi đầu nhìn con trai đang ôm cái bắp chân mềm mại của mình chơi đùa rồi nhàn nhạt trả lời.

Trưởng phòng Kế Hoạch toát hết mồ hôi hột, không thiếu, anh tuyệt đối không thiếu!

Là tôi thiếu, không có mắt nhìn nên mới hỏi cái câu hỏi ngu ngốc thế này.

“Vậy anh muốn tổ chức trong nhà hay ngoài trời? Cách thức thế nào?”

“Cậu cảm thấy tôi không thể ra ngoài gặp người khác được à?” Sở tổng nhìn Tiểu Bảo Bối bắt đầu buông chân của mình ra rồi tự cố gắng tập đi thì thấy rất hài lòng, tiếc là vừa mới bước được một bước thì cái mông của Tiểu Bảo Bối đã dện thẳng xuống đất mất rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 786: Nhồi máu cơ tim (7)
Sở Ninh Dực lắc đầu rồi túm lấy cổ áo của nhóc giữ nhóc lại.

Sống lưng của trưởng phòng Kế hoạch lạnh toát, tất nhiên là anh có thể rồi, chỉ có tôi là không thể gặp người khác được thôi.

Vậy nên tổng hợp lại thì kế hoạch cầu hôn mà Sở tổng muốn là phải đốt tiền, phải hoành tráng, phải khủng bố cỡ màn cầu hôn thế kỷ ấy!

Tiểu Bảo Bối được ba mình đỡ lên, cái tay ngắn tũn kia kiêu căng gạt tay Sở Ninh Dực ra, con muốn tự đi cơ.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi dứt khoát bế con trai lên. Cái thằng nhóc thối này, đứng còn không vững mà đòi tự đi sao?

“A~ di~ di~” Tiểu Bảo Bối lắc lắc cái bắp chân của mình giãy giụa. Nhóc không biết nói chữ “đi” nên chỉ có thể kêu lên như thế thôi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên: “Còn việc gì à?”

Trưởng phòng Kế hoạch lập tức lắc đầu rồi xoay người chạy vội ra ngoài.

Sở Ninh Dực cúi người đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất, hai bàn tay đỡ dưới nách của Tiểu Bảo Bối, lẽo đẽo phía sau cùng nhóc tập đi. Sau cùng anh gọi trợ lý chuẩn bị một cái thảm thật to để tiện cho Tiểu Bảo Bối tập đi bộ.

Lúc Thủy An Lạc đến thành phố D thì đã là buổi chiều. Lúc này Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong cũng vừa mới đến chưa bao lâu, hiện đang ở bệnh viện.

Ba Kiều vẫn còn ở trong phòng cấp cứu chưa ra, mẹ Kiều ngồi trên băng ghế ngoài phòng cấp cứu khóc mãi không thôi.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi bên cạnh an ủi mẹ mình.

Thủy An Lạc đã từng gặp mẹ của Kiều Nhã Nguyễn. Trước đây bà từng tới thành phố A thăm Kiều Nhã Nguyễn, họ còn ăn cơm cùng nhau.

Phong Phong lái xe cả một đêm nhưng lúc này trông vẫn rất tỉnh táo. Anh ta đang đứng một bên nhìn ca bệnh của ba Kiều.

“Cô, Nhã Nguyễn!” Thủy An Lạc chạy tới, khẽ gọi một tiếng.

Đôi mắt của Kiều Nhã Nguyễn sưng húp lên, có thể thấy cô nàng đã khóc rất nhiều.

“Sao mày lại tới đây?” Kiều Nhã Nguyễn nghèn nghẹn lên tiếng hỏi.

“Xảy ra chuyện lớn như thế sao mày không nói cho tao biết hả!” Thủy An Lạc có chút trách cứ cô bạn thân nhưng ngược lại lại thấy đau lòng nhiều hơn: “Cô, cô đừng lo lắng, chú sẽ không có chuyện gì đâu ạ!”

Mẹ Kiều vừa khóc vừa gật đầu: “Đều là lỗi của cô, ông ấy bảo mình không thoải mái từ lâu lắm rồi. Cô bảo ông ấy đi khám xem sao nhưng ông ấy lại nói không có việc gì hết, thế là cứ để như vậy.” Mẹ Kiều nói xong lại khóc nấc lên.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Phong Phong, sắc mặt của anh ta lúc này rất khó coi.

Mà Phong Phong cũng được coi như chuyên gia trên phương diện này. Chỉ vì chị Kỳ Nhu mà anh ta mới từ bỏ nghiệp Y nhưng điều đó không có nghĩa anh ta nhìn mà không hiểu gì hết.

Thủy An Lạc đứng dậy đi qua: “Nghiêm trọng lắm sao?”

Phong Phong ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang an ủi mẹ mình, hơi hạ mắt cuối cùng nhìn về phía Thủy An đáp lại: “Thể tích vùng bị tắc động mạch đã vượt quá hằng số an toàn, hơn nữa còn bám vào thành động mạch chủ, dù là mổ nội soi đặt stent* hay phẫu thuật bằng tay cũng rất khó khăn!” Phong Phong trầm giọng nói.

*Mổ nội soi đặt stent: Thủ thuật nong động mạch liên quan đến việc tạm thời chèn và thổi một quả bóng nhỏ, nơi động mạch bị tắc để giúp mở rộng động mạch. Hiện nay, phương pháp nong mạch thường được kết hợp với quá trình tạo hình động mạch bằng một ống lưới ngắn bằng kim loại (stent), giúp giữ cho dòng máu lưu thông qua đây tốt hơn.

Thủy An Lạc cầm bệnh án lên, sau khi xem xét kỹ càng mới lên tiếng hỏi: “Ước tính khoảng bao lâu rồi?”

“Ít nhất một năm trở lên!” Phong Phong suy đoán.

Thủy An Lạc biết Kiều gia chỉ có một đứa con gái là Kiều Nhã Nguyễn, vậy nên ba mẹ của cô nàng cực kỳ thương yêu cô con gái duy nhất này. Từ trước tới giờ Kiều Nhã Nguyễn không hề có áp lực phải kế thừa công việc kinh doanh của ba mình cho nên mọi chuyện vẫn chỉ do một tay người ba già của Kiều Nhã Nguyễn xử lý cả.

Lần trước khi ba mẹ của Kiều Nhã Nguyễn tới thành phố A, ba cô có cho con gái quý báu nhà mình tiền, nhưng Kiều Nhã Nguyễn không nhận, nói rằng tiêu không hết. Khi đó Thủy An Lạc nhớ ông còn cười ha hả nói: “Nhà mình kiếm tiền là để cho con tiêu. Con không tiêu thì ba kiếm tiền làm gì nữa?”

Khi đó Thủy An Lạc rất hâm mộ ba mẹ của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng không ngờ ông lại đang dùng tính mạng để đổi lấy một cuộc sống không cần lo toan cho con gái của mình sau này.

Quả nhiên, sau khi bác sĩ đi ra cũng nói y như Phong Phong.

Tạm thời thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng chỗ tắc trong mạch máu vẫn còn ở đó, tình trạng này mà phẫu thuật thì quá nguy hiểm.

Mẹ Kiều Nhã Nguyễn ngã ngồi xuống băng ghế dài, sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn cũng trở nên tái nhợt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 787: Nhồi máu cơ tim (8)
Thủy An Lạc bước tới đặt tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn.

“Mày đừng hoảng vội, nhất định sẽ có cách giải quyết thôi!”

“Kiều phu nhân, Kiều tiểu thư, vị trí tắc mạch máu của Kiều tổng quá phức tạp, rất có thể dẫn đến biến chứng vỡ động mạch chủ. Kiều tiểu thư cũng là bác sĩ nên chắc hẳn cô cũng hiểu cái này!” Bác sĩ kia có chút bất đắc dĩ nói.

Kiều Nhã Nguyễn thất thần ngồi trên băng ghế dài, cô biết, tất nhiên là cô biết.

Những có lẽ cũng vì biết rõ cho nên mới cảm thấy đau khổ đến vậy.

Phong Phong thấy bộ dạng Kiều Nhã Nguyễn như vậy thì hai cánh tay bên người siết chặt lại.

“Nhưng tôi nhớ không nhầm thì ở thành phố A tám năm trước từng có người thực hiện ca phẫu thuật này. Nếu có thể tìm được vị bác sĩ kia thì tôi nghĩ sẽ có cơ hội đấy!” Bác sĩ kia nói xong liền xoay người rời khỏi nơi này.

Tám năm trước ở thành phố A?

Thủy An Lạc bỗng quay phắt lại, nhưng chỗ mà Phong Phong đứng hồi nãy đã không còn bóng dáng ai nữa.

Cô vội nhìn quanh bốn phía, Phong Phong đâu mất rồi?

“Thành phố A, thành phố A, con phải tới thành phố A! Mẹ, mẹ chờ con, con tới thành phố A tìm người!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nói rồi lảo đảo đứng dậy muốn lao ra ngoài.

“Nhã Nguyễn!” Thủy An Lạc lập tức đưa tay kéo người lại: “Bây giờ mày muốn quay về đó cũng phải mất một ngày. Nếu có người đang ở thành phố A tìm người thì sẽ tiện hơn! Để tao nhờ anh Sở hỏi một chút, chắc hẳn anh ấy biết!”

“Được...” Lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy Kiều Nhã Nguyễn đánh mất lý trí trước mặt mình. Có lẽ người ba đáng kính vốn luôn là hậu thuẫn cho sự kiên cường của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng bây giờ ông đã đổ gục mất rồi.

Ba Kiều được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Kiều Nhã Nguyễn đỡ mẹ mình đi theo còn Thủy An Lạc thì đi gọi điện thoại.

Lúc Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của Thủy An Lạc thì anh đang ngắm con trai nhà mình ngã xuống đất lần thứ mười sáu. Xem chừng đến lần này thì Tiểu Bảo Bối cũng nổi giận rồi, ngã xuống là nằm luôn ra đất, không thèm đi nữa!

“Bà xã!” Sở Ninh Dực ngồi sau bàn làm việc nhìn con trai mình đang nằm ăn vạ dưới đất, không cho anh đụng vào, không cho anh đỡ thì cứ nằm yên đó đi: “Em đến rồi à? Tình hình bên đó thế nào?""

Việc anh quan tâm đến Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ bởi vì cô có ơn đối với Thủy An Lạc thôi.

Thủy An Lạc bước ra khỏi tòa nhà của bệnh viện rồi nhìn hàng người đi lại tấp nập trên đường: “Anh Sở, tình trạng của ba Kiều Nhã Nguyễn thật sự rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói ngay cả phẫu thuật đặt stent cũng không thể!”

Sở Ninh Dực cau mày lại khi nghe thấy giọng nói trầm buồn của Thủy An Lạc, đến bác sĩ cũng từ bỏ thì chuyện này khó mà nói được.

“Sau đó vị bác sĩ kia nói, tám năm trước ở thành phố A từng có bác sĩ thực hiện cuộc phẫu thuật như vậy. Anh có thể giúp em tìm hiểu một chút xem người kia là ai được không?” Thủy An Lạc nhẹ giọng nói ra mục đích của mình.

Cây bút trong tay Sở Ninh Dực khẽ nghiêng, rạch lên tập tài liệu một vết trầy rõ ràng.

Người tám năm trước cũng đã sớm cất dao phẫu thuật đi rồi.

“Bác sĩ nói không còn cách nào khác sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng dậy túm lấy Tiểu Bảo Bối đang nằm ăn vạ trên đất đặt lên chân mình. Anh với lấy bình sữa ấm của nhóc rồi đặt vào trong cái miệng nhỏ xíu của con trai.

Bây giờ Sở tổng mỗi khi ra cửa đều là ông bố bỉm sữa đúng tiêu chuẩn.

“Bệnh án em cũng đã xem qua, hẳn là ba nó đã chịu đựng rất lâu rồi. Eem nghĩ nếu bác sĩ thật sự có cách thì cũng không bỏ qua đâu!” Thủy An Lạc buồn rầu nói, đáng tiếc bây giờ cô còn chẳng có quyền mổ chính, hơn nữa chính bản thân Kiều Nhã Nguyễn cũng bài xích các vấn đề về tim.

Nhưng oái oăm thay giờ ba của Kiều Nhã Nguyễn lại mắc căn bệnh này.

Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa của mình uống một cách thỏa mãn, đôi mắt to tròn lặng yên nhìn ba gọi điện thoại.

Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ trên bàn, dường như đang nghĩ xem lời tiếp theo phải nói như thế nào.

“Người năm đó đang ở ngay bên cạnh em!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 788: Nhồi máu cơ tim (9)
Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường, trái tim bỗng run lên.

Là Phong Phong sao?

Người ngay bên cạnh cô chính là Phong Phong.

Nhưng từ lâu Phong Phong đã không nhận phẫu thuật nữa rồi.

“Sao anh biết?” Thủy An Lạc có chút không tin tưởng mà lên tiếng hỏi lại.

“Bệnh nhân năm đó chính là ba của Kỳ Nhu. Bác sĩ phẫu thuật chính là Phong Phong!”

Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc liền không lên tiếng nữa.

Là Phong Phong, cho nên lúc nãy khi anh ta nghe thấy bác sĩ nói vậy mới rời đi.

Anh ta là thần y, nhưng mà lại chỉ vì Kỳ Nhu mà không động đến dao phẫu thuật nữa.

Liệu lần này anh ta có vì ba của Kiều Nhã Nguyễn mà lại cầm con dao phẫu thuật lên một lần nữa không.

“Không còn cách nào khác sao?” Thủy An Lạc ủ rũ hỏi, trong giọng nói có chút ý tứ cầu xin.

Ngón tay đang gõ lên bàn của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút: “Chúng ta cũng hết cách rồi.”

Gió thu nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Thủy An Lạc, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Cô đau lòng cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng chính cô cũng không biết phải làm thế nào cả.

Thủy An Lạc cúp điện thoại xong thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng, không khí ở thành phố D tốt hơn ở thành phố A rất nhiều, nhưng nó lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy bị đè nén, cô phải nói với Kiều Nhã Nguyễn thế nào đây?

Phong Phong thích Kiều Nhã Nguyễn là một chuyện, nhưng để anh ta vì Kiều Nhã Nguyễn mà cầm dao phẫu thuật lên một lần nữa thì lại là chuyện khác.

Hơn nữa Phong Phong đã đi mất rồi, đây chính là câu trả lời rõ ràng nhất của anh ta.

Anh ta từ chối, từ chối cứu ba của Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực nhìn di động đã tắt ngúm, rồi lại cúi đầu nhìn cậu con trai ngốc ngốc đáng yêu nhà mình, chân mày nhíu chặt lại.

Tiểu Bảo Bối chẳng hiểu gì cả. Nhóc thấy ba mình cau mày thì hàng chân mày nhỏ nhắn cũng nhíu lại theo, khuôn mặt bánh bao cũng biến thành bánh bao nhăn nhúm.

Thủy An Lạc quay về phòng bệnh. Tâm tình của Kiều Nhã Nguyễn đã bình tĩnh lại, cô quay đầu sang nhìn Thủy An Lạc: “Sở tổng nói thế nào?”

“Nhã Nguyễn, khả năng là người kia...” Thủy An Lạc hơi mím môi lại, cô không biết phải nói thế nào nữa.

“Là anh ta sao?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng cắt lời cô. Lúc nãy ngay sau khi Phong Phong đột nhiên biến mất thì cô đã đoán được ít nhiều rồi.

Thủy An Lạc gật đầu.

“Tao đi tìm anh ta!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lập tức xoay người đứng dậy.

“Nhã Nguyễn!” Thủy An Lạc lập tức lên tiếng gọi lại Kiều Nhã Nguyễn đang định lao ra ngoài lại: “Có thể anh ta sẽ không giúp mày đâu!”

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại có chút khó hiểu nhìn Thủy An Lạc: “Mày nói vậy là có ý gì?”

Thủy An Lạc chắp hai tay phía trước ngực, nếu không phải vì chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ chủ động nói ra chuyện ấy cho Kiều Nhã Nguyễn biết.

Nhưng mà đã tới nước này rồi, nếu cô không nói, Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Phong Phong cũng sẽ bị từ chối, thậm chí không đơn giản là chỉ bị từ chối không nữa.

Thà rằng bất chấp cơn thịnh nộ của Phong Phong mà đem chuyện này nói cho Kiều Nhã Nguyễn biết, còn hơn là để cô không chút đề phòng nào mà bị Phong Phong làm thương tổn, Thủy An Lạc tình nguyện nói ra chuyện này.

Đến lúc đó Kiều Nhã Nguyễn có đi tìm Phong Phong hay không thì cũng tự do cô quyết định.

Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, hai bàn tay đang siết chặt vào nhau cũng từ từ buông lỏng rồi cô ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Anh ta sẽ không giúp mày đâu, bởi vì, anh ta là...” Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ mà nói: “Anh ta vì chị Kỳ Nhu nên mới từ bỏ nghề y.”

Kỳ Nhu, An Kỳ Nhu.

Đó chính là cái tên đã khiến Kiều Nhã Nguyễn nhiều lần tỉnh lại giữa đêm vì ác mộng.

“Anh ta là bạn trai của chị Kỳ Nhu. Năm đó tim của chị ấy bị vỡ nhưng anh ta lại không cứu được, vậy nên từ lúc đó anh ta đã không còn chạm vào dao phẫu thuật nữa rồi!” Thủy An Lạc có chút khó mở lời mà nói.

Đôi chân của Kiều Nhã Nguyễn như nhũn ra. Nếu không nhờ cánh cửa sau lưng chống đỡ thì có lẽ lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã thật sự ngã xuống đất mất rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 789: Nhồi máu cơ tim (10)
Kỳ Nhu nhận một dao kia là vì cứu cô. Phong Phong không cứu được An Kỳ Nhu nên mới từ bỏ việc cầm dao phẫu thuật.

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh ta là người duy nhất có thể cứu được ba cô.

Cô hại chết người yêu của anh ta, còn hại anh ta không thể đụng vào dao phẫu thuật được nữa, sao anh ta có thể cứu ba cô được đây.

Thủy An Lạc bước tới rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Nhã Nguyễn, tao không muốn dối gạt mày, nhưng anh Sở đã nói Phong Phong đối xử với mày rất khác biệt, anh ta thích mày, chuyện này vốn...”

“Nếu như không phải tao có chuyện cần cầu xin anh ta, thì cả đời này mày cũng không nói cho tao biết có đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên lên tiếng cắt lời Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi ngây người, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình không thể cãi lại được.

“Mục đích của anh ta khi tiếp cận tao là gì, theo đuổi tao rồi lại đá tao đúng không, để tao cảm nhận được cảm giác mất đi người mình yêu sao?” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, nhưng tiếng cười ấy lại mang theo cảm giác thê lương: “Nhưng biết sao giờ, dù vậy thì tao vẫn phải đi cầu xin anh ta thôi.”

Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của cô bạn thân của mình: “Nhã Nguyễn, anh ta thật sự thích mày, nhưng mà...”

“Nhưng mà chuyện này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta, đúng không?” Lồng ngực của Kiều Nhã Nguyễn phập phồng, ánh mắt xuyên qua Thủy An Lạc mà nhìn ba mình đang nằm trên giường bệnh, giờ cô còn sự lựa chọn nào khác sao?

Anh ta là người duy nhất có thể cứu ba cô.

“Nếu không thì để tao đi...”

“Lạc Lạc, mày giúp tao chăm sóc mẹ tao một chút. Tao đi tìm anh ta! Chuyện này chỉ có tao mới tìm anh ta được thôi!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, cảm ơn mày! Thật đấy! Ít nhất thì mày cũng cho tao biết cái mà tao cần đối mặt là gì!”

“Nhã Nguyễn!” Thủy An Lạc kêu lên nhưng Kiều Nhã Nguyễn đã xoay người đi mất.

Thủy An Lạc vô cùng lo lắng, cô lập tức đi ra ngoài gọi điện cho Sở Ninh Dực, nhưng mà câu trả lời của anh dành cho cô lại vô cùng đơn giản: Đối với chuyện giữa hai người bọn họ thì em chỉ là một người đứng ngoài. Chuyện duy nhất mà em phải làm lúc này chính là chăm sóc ba mẹ của Kiều Nhã Nguyễn cho tốt.

Thủy An Lạc tựa lưng vào vách tường ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đây có phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô cứ có cảm giác tất cả chuyện này đều nằm trong sự tính toán của Sở tổng, cho nên sáng nay anh mới có thể chủ động mua vé máy bay cho cô như vậy.

Đúng vậy, mặc kệ Kiều Nhã Nguyễn quan trọng với cô đến mức nào đi chăng nữa, thì trong cuộc đời của Kiều Nhã Nguyễn cô cũng chỉ là một người ngoài có cái danh bạn tốt. Người thân cận nhất của Kiều Nhã Nguyễn vẫn là ba mẹ của cô ấy, là người chồng và những đứa bé trong tương lai.

Chiêu này của Sở tổng đúng là điên rồi. Anh để Kiều Nhã Nguyễn biết hết mọi chuyện cũng đồng thời để cho Thủy An Lạc biết rằng, anh và con trai của hai người mới là tất cả những gì quan trọng nhất đối với cô.

Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi bệnh viện lập tức đi tìm Phong Phong. Phong Phong đứng ở bên ngoài hút hết mấy điếu thuốc rồi mới đứng dậy nhìn về phía bệnh viện, cuối cùng vẫn dứt khoát cất bước rời đi.

Chuyện cứu ba của Kiều Nhã Nguyễn anh ta không làm được!

Kiều Nhã Nguyễn đuổi theo thì thấy bóng dáng Phong Phong đang lên xe taxi, cô chẳng kịp nghĩ nhiều mà trực tiếp lao vọt tới.

Chiếc xe lăn bánh, Kiều Nhã Nguyễn không đuổi kịp nên chỉ có thể chạy đường vòng đuổi theo, chắc anh ta muốn đến sân bay.

May mà nơi này là địa bàn của Kiều Nhã Nguyễn, không một ai có thể hiểu nơi này hơn cô.

“Kít...” Chiếc xe đột ngột phanh gấp, nhưng Kiều Nhã Nguyễn vì lao ra quá gần chiếc xe nên bị đụng vào ngã lăn ra đất.

Phong Phong đang ngồi trong xe thấy cô gái ngã xuống thì lập tức mở cửa xe lao ra, trong nháy mắt trái tim của anh ta như thắt lại.

Lòng bàn tay và đầu gối của Kiều Nhã Nguyễn đều bị trầy da, lúc này đã cảm thấy đau rát, nhưng cô nào có tâm trạng đi để ý ba cái vết thương nhỏ này của mình, vừa mới định ngẩng đầu dậy thì đã bị ai đó thô lỗ kéo lên.
 
Top