Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 910: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (2)
Cơn gió lạnh hiu hiu.

Thủy An Lạc nghĩ, chắc vì cửa sổ nhà cô vẫn đang mở.

“Tự gây nghiệp thì không thể sống, vì sao cô Viên đây lại thành cái bộ dạng này, không phải cô hiểu rõ hơn bất cứ ai sao?” Thủy An Lạc đi vòng qua cô ta ngồi xuống.

Nụ cười trên gương mặt Viên Giai Di không còn hoàn mỹ như trước nữa, ngược lại đã lộ ra chút âm hiểm trong đó.

“Cô có biết ngoài ngoại thành có người bị chết rét không?”

Thủy An Lạc dựa vào sofa, thản nhiên nhìn cô ta, “Thì sao?”

“Cô có biết anh ta chết thế nào không?” Viên Giai Di lạnh lùng nói.

“À, phải rồi, tôi nên đi rót cho cô cốc nước mới phải, dù sao đến nhà thì cũng là khách mà.” Nói rồi Thủy An Lạc đứng dậy đi vào bếp.

“Sao thế, không dám biết à?” Viên Giai Di mỉa mai nói.

Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại, cô vẫn thong dong: “Chuyện không liên quan tới tôi thì sao tôi phải biết?”

Nói xong cô bắt đầu rót nước cho cô ta.

“Là bị Sở Ninh Dực dùng máy ảnh đập đến chết.” Viên Giai Di gằn từng câu từng chữ nói.

Thủy An Lạc rót nước xong quay lại đến bên bàn, đặt cốc trà trước mặt cô ta. Cô khom lưng xuống cách má cô ta một khoảng vừa phải, “Cô Viên, nước có thể uống linh tinh, nhưng lời thì không thể nói bừa được.”

Dứt lời cô lại đứng thẳng dậy.

“Mọi người đều biết, người đó là bị lạnh mà chết.”

Viên Giai Di cười ha hả, chỉ có điều nụ cười của cô ta thật lạnh lẽo.

Cô ta từ từ nâng cốc nước trên bàn lên, nhìn Thủy An Lạc đang đứng trước mặt mình.

“Tôi luôn thắc mắc, rốt cuộc thì cô có gì tốt chứ?”

“Tôi không cần phải có gì tốt cả, tốt hơn cô là đủ rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Ba cô là giặc bán nước.”

“Cô Viên, nói chuyện thì chú ý một chút, nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện cô tội phỉ báng đấy.” Thủy An Lạc bị chọc tức, gắt lên bật lại.

“Ha, phỉ báng...” Viên Giai Di phụt cười, “Có phải phỉ báng hay không tôi nghĩ cô rõ hơn tôi đấy.”

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

“Thế bằng chứng đâu? Chỉ bằng một câu nói của Bạch Dạ Hàn thôi à? Hay một tấm ảnh mà Bạch Dạ Hàn cho rằng ba tôi có quen với ba cô?” Thủy An Lạc cũng gằn từng câu từng chữ phản bác lại.

Viên Giai Di cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình, chậm rãi nói: “Thủy An Lạc, cho đến giờ mà cô vẫn cố lừa mình gạt người. Nếu không vì đứa bé kia, cô nghĩ Sở Ninh Dực còn ở lại bên cô sao?”

“Cô có biết tại sao cô không có được trái tim của Sở Ninh Dực không? Vì cô căn bản không hề hiểu anh ấy.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Viên Giai Di siết chặt tay, tức giận ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.

“Sẽ có bằng chứng.”

“Vậy đợi tới khi nào cô Viên đây có được bằng chứng rồi nói tiếp đi.” Thủy An Lạc khinh thường nhìn lại, “Nếu cô Viên vẫn tới để nói với tôi những vấn đề nhàm chán thế này, vậy tôi nghĩ hoàn toàn không cần thiết đâu!”

Viên Giai Di cố gắng hít sâu một hơi, sau đó mới bình ổn lại được tâm trạng của mình.

“Tôi nghĩ, chuyện Lý Tử bị kiện chắc cô cũng biết rồi nhỉ?”

“Là cô làm.” Thủy An Lạc đứng phắt dậy, “Là cô đã giựt dây ba mẹ Lương Khiêm?”

Viên Giai Di nhìn cô gái đang kích động trước mặt mình, ngược lại lại cảm thấy khá hài lòng.

“Sao, cô kích động như vậy làm gì chứ?” Cô ta mỉm cười nói, lúc này đã hoàn toàn thu hết lại sự phẫn nộ ban nãy.

Thủy An Lạc cố gắng hít thở sâu, áp chế cảm xúc lúc này của mình xuống.

“Tại sao?” Thủy An Lạc trầm giọng hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 911: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (3)
“Tại sao ư?” Viên Giai Di mỉm cười, như thể cô ta rất khinh bỉ cái câu hỏi này.

“Tôi ghét cái dáng vẻ tỏ ra chính nghĩa của anh ta, giống y hệt như anh trai anh ta vậy.” VIên Giai Di nói với vẻ căm hận, “Có điều lần này thì hay rồi, tôi sẽ để anh ta biết, ngoài chết ra, tôi còn cách khách khiến anh ta mất đi thứ mà anh ta yêu thích nhất. Mà những điều này tôi cũng muốn để cho cô xem đấy.”

Thủy An Lạc từ từ hít thở, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Thế nên hôm nay cô tới đây chỉ là để kể chuyện cho tôi nghe thôi đấy à?”Nói rồi cô lại từ từ ngồi xuống, “Được thôi, tôi đợi câu chuyện của cô đấy.”

Viên Giai Di cũng không phải kẻ ngốc, cô ta càng biết Thủy An Lạc cũng không phải kẻ ngốc.

“Lý Tử có một người anh, tên Lý Hạo. Tôi nghĩ người này chắc các người chẳng lạ gì đâu, vì đó là chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần.”

Cố Thanh Trần?

Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

“Lý Hạo chết trong một buổi tiệc rượu thương nhân, chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả. Nhưng chỉ vì trước khi chết anh ta có nhắc tới tên tôi, nên cả Lý Tử lẫn Cố Thanh Trần đều cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi.”

“Không liên quan tới cô!” Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Viên Giai Di hơi sững sờ, “Cô!”

“Dù gì khi ấy Sở Ninh Dực vẫn là người mà cô để ý tới. Cô sẽ không ngu đến nỗi tự chặn đường lui của mình đâu.” Thủy An Lạc nói rồi từ từ cầm cốc nước trên bàn lên.

“Phải, vốn dĩ không liên quan đến tôi, nhưng tiếc là bọn họ không tin. Cố Thanh Trần luôn tới gây chuyện với tôi. Còn Lý Tử cũng luôn cho rằng tôi đã hại chết anh trai của anh ta.” Viên Giai Di bật cười ra tiếng, “Trong buổi tiệc rượu hôm ấy, có lẽ Lý Hạo đã nói gì đó đắc tội với ai cũng nên.”

Thủy An Lạc nhớ tới chuyện trong viện lần trước, Lý Tử chửi thẳng Viên Giai Di là chó điên, hóa ra đây mới là lý do chính à.

Chính vì Viên Giai Di bị Lý Tử dồn ép quá, nên mới lợi dụng chuyện lần này để khiến anh không thể trở mình được sao.

“Cô Viên, nếu như không phải là cô, vậy hà tất cô phải để ý làm gì?” Thủy An Lạc cười lạnh.

“Nhưng tôi biết, Lý Tử là sư phụ của cô, cũng là bạn học của Mặc Lộ Túc. Tôi muốn xem xem, liệu lần này cô có đứng nhìn anh ta bị hủy hoại như thế không thôi.”

Bàn tay của Thủy An Lạc siết vào mở ra vài lần, nhưng không lên tiếng.

“Cố Thanh Trần vẫn có tiếng nói đối với Hà Tiêu Nhiên. Nếu Cố Thanh Trần mà biết lần này Lý Tử bị kiện là vì cô, tôi nghĩ, cô muốn sống trong nhà họ Sở chắc cũng khó đấy, giống như tôi năm đó vậy.” Viên Giai Di khẽ thốt ra từng lời từng chữ.

Trong giọng nói của VIên Giai Di còn mang theo cả sự căm hận ghê gớm đối với Cố Thanh Trần.

Thủy An Lạc nắm chặt cốc nước trong tay, sau đó lại ngẩng lên nhìn cô ta, “Tôi muốn làm gì, đó đều là quyết định của riêng tôi.”

“Tôi cũng mong là cô Thủy đây có thể ra một quyết định đúng đắn.” Nói xong Viên Giai Di hơi xoay xe lăn đi, “Tôi chờ sự thể hiện của cô đấy.”

Thủy An Lạc nhìn Viên Giai Di bỏ đi, cơ thể căng thẳng lúc này mới có thể thả lỏng ra được.

Thím Vu bế Tiểu Bảo Bối ra, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được đóng lại, “Chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, thiếu phu nhân, chúng ta đừng tới gần cô ta quá.”

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, khẽ gật đầu. Cô còn đang hận không thể tránh thật xa cái con mụ này ra thì có.

Nhưng cô nhất định không thể để sư phụ bị thua kiện được.

Lúc Sở Ninh Dực tan ca trở về. Thủy An Lạc đang ôm điện thoại với máy tính tra tài liệu.

Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy daddy liền bổ nhào tới. Không ngờ lần này nhóc con đi được bảy tám bước mà cũng không bị ngã.

Sở Ninh Dực đưa tay bế con lên rồi nhìn màn hình máy tính của cô, không khỏi cau mày lại: “Jim?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 912: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (4)
Thủy An Lạc cắn bút ngẩng đầu lên: “Anh biết anh ta à?”

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Là nhân vật có tiếng ở Anh đấy, gia cảnh cường thế, giỏi nhất việc đổi trắng thay đen.”

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy liền đập đầu xuống bàn, thế là vẫn phải nhờ tới Bạch Dạ Hàn à?

“Luật sư của ba mẹ Lương Khiêm chính là anh ta. Đã thế ba mẹ Lương Khiêm còn kiện trước, nhưng người bị kiện lại là sư phụ.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Anh ta? Ba mẹ của Lương Khiêm nhiều tiền thế sao?”Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Bọn họ không có tiền, nhưng Viên Giai Di có tiền.” Thủy An Lạc hầm hừ. Buổi chiều cô đã liên hệ với vài luật sư rồi. Nhưng đối phương vừa nghe thấy tên Jim liền từ chối, vì bọn họ không cãi nhau với lưu manh.

Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, “Để anh tìm Bạch Nhị.”

“Không cần đâu, để em tự tìm.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Tuy Sở Ninh Dực vẫn đi làm và về nhà như thường ngày, nhưng cô biết gần đây anh rất bận. Cô không thể để anh vì chuyện của mình mà phân tâm được.

“Em đi tìm Bạch Nhị?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Ặc...

Đây là vấn đề đấy.

“Chẳng lẽ chỉ có mỗi Bạch Dạ Hàn thôi sao?”

“Đối với loại người như Jim thì trước mắt cũng chỉ có Bạch Nhị là địch lại được thôi.”Sở Ninh Dực thành thật nói.

Thủy An Lạc nghe xong liền nằm bò ra bàn, đờ đẫn nói: “Em nghĩ xem đã.”

“Chắc chắn không cần anh giúp à?” Sở Ninh Dực hỏi lại.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Sở Ninh Dực gật đầu, sau đó bế Tiểu Bảo Bối lên lầu.

“Phải rồi.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Viên Giai Di tới đây mà anh không có phản ứng gì sao?” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn cửa nhà họ, cuối cùng nói đúng một câu: “Sau này nuôi chó ngoài cửa đi!”

Nuôi chó?

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, nhìn bóng lưng phóng khoáng của ai kia. Đại ca à, anh đang đùa đấy hả?

Có điều cô vẫn rất thích thái độ của anh Sở nhà mình đối với Viên Giai Di.

Thủy An Lạc lại lôi điện thoại ra gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực lên lầu ngoảnh lại nhìn cô gái đang gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn để bàn đối sách, lại cúi nhìn cậu con trai đang cười tít mắt trong lòng, “Mẹ con lớn rồi, nhưng sao ba lại cứ cảm thấy sai sai thế nhỉ?”

Cô ấy trưởng thành rồi, chuyện gì cũng tự mình giải quyết được rồi.

Tự mình giải quyết sẽ không cần đến anh nữa.

Sở Ninh Dực cau mày, cảm thấy chuyện này không ổn. Nếu anh cứ bỏ mặc như thế thì sau này phải làm sao đây?

Thế là Sở Ninh Dực vốn định vào phòng làm việc nhưng lúc này lại quyết định đi xuống lầu.

“Nếu anh Sở nhà mày đã nói vậy rồi, tao nghĩ chuyện này chắc vẫn phải tìm Bạch Dạ Hàn thôi. Tuy là tao rất ghét cái thằng cha đó.” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, cô cũng có thích đâu, nhưng giờ chẳng phải bị dồn vào bước đường cùng rồi sao?

“Hơn nữa, tao biết cái tên Bạch Dạ Hàn đó sẽ nói gì rồi. Chắc chắn anh ta sẽ nói, giúp cô cũng được thôi, lập tức rời khỏi Sở Đại đi!” Thủy An Lạc học theo giọng điệu của anh ta nói. Chợt cảm thấy sau lưng có người, cô liền quay phắt lại: “Má ơi!!!!”

Thủy An Lạc vừa kêu lên, Sở Ninh Dực liền cau mày, “Học theo cũng giống ghê đấy.”

Thủy An Lạc nhìn anh cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi lại tiếp tục nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn. “Mày nói coi cả cái thành phố A lớn thế này, sao không có ai dám nhận vụ kiện này vậy?”

“Chị hai à, chính chị cũng nói rồi đấy, vì tên đó là lưu manh, người ta có thể làm giả chứng cứ.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói, “Dù sao thì cũng đã thế rồi, mày cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi nhờ Bạch Dạ Hàn đi. Nếu không thì cứ chờ đó mà nhìn danh tiếng của sư phụ nhà mày bị đem ra quét rác đi nhé.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 913: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (5)
Chứng kiến cảnh sư phụ vì mình mà bị hủy hoại danh tiếng, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.

“Tao phát hiện mày đúng là một cái hố đấy.” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Hết cách rồi, giờ chị đây còn không biết bản thân mình là ai thì sao mà giúp cưng được?” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.

“Phải rồi, tao còn chưa hỏi mày đấy, chuyện hôm qua là sao vậy?” Thủy An Lạc cau mày hỏi.

“Cái gì làm sao?” Kiều Nhã Nguyễn giả ngu.

“Còn vờ vịt nữa, mày cứ ở đấy mà vờ vịt đi. Mày quen một nhân vật như thế từ bao giờ vậy hả?” Thủy An Lạc nói rồi ngồi thẳng xuống sofa, rõ ràng bắt Kiều Nhã Nguyễn phải nói rõ cho bằng được, không nói rõ là không cho qua chuyện này.

“Lần trước tao kể với mày rồi mà, chính là cái tên lạnh lùng ở trên máy bay ấy. Tao cũng không có ý gì đâu. Phong Phong không phải không muốn thấy tao sao? Thế nên tao đành...”

“Chậc chậc chậc, bé gái đáng thương của chị.” Thủy An Lạc tặc lưỡi, “Đây có còn là Lão Phật Gia của tao nữa không?”

“Mẹ nó, nếu không phải vì bà đây nợ anh ta thì có đến mức phải luồn cúi trốn tránh anh ta như thế không chứ?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận gắt lên.

“Không phải, mày nợ anh ta cái gì?” Thủy An Lạc bất mãn nói, chuyện này là lỗi của ai, trong lòng mọi người đều biết rõ mà.

“Haiz, không nói với mày chuyện này nữa, bao giờ mày đi gặp Bạch Dạ Hàn thì gọi tao. Ai gia đi giữ thể diện cho mày.”

Kiều Nhã Nguyễn không muốn nhắc đến chuyện này, Thủy An Lạc cũng không hỏi nữa, chỉ nói lúc nào đi sẽ gọi cô.

Thủy An Lạc dập diện thoại xong quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa: “Anh không bận à?”

“Em không có gì muốn hỏi anh à?”Lúc này Sở Ninh Dực lại một lần nữa xác định được việc mình bị xem nhẹ.

Thủy An Lạc lại càng tò mò hơn, anh Sở làm sao vậy?

Nghĩ rồi cô liền đưa tay qua sờ, trán cũng không nóng mà?

“Anh Sở, anh vẫn ổn đấy chứ?”

Sở Ninh Dực:...

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực lại đi lên lầu, đặc biệt trước khi đi còn lạnh lùng liếc cô một cái là có ý gì?

***

Lúc đang ăn tối, quả nhiên có một chú chó được đưa tới nhà.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn chú chó đen đứng lên còn cao hơn cả mình, rồi lại quay ra nhìn Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối.

Anh Sở à, anh đùa mà thành thật đấy hả?

“A...” Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi với lấy chú chó đen, có vẻ như không sợ chút nào.

“Hắc Long, nằm xuống.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.

Chú chó đen kia như nghe hiểu lời Sở Ninh Dực nói, lập tức ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi tới. Cu cậu hưng phấn tóm lấy chú chó đen to đùng kia.

“Này!” Thủy An Lạc vội gọi lại, nhưng lại thấy chú chó kia vẫn nằm im dưới dất, để mặc cho Tiểu Bảo Bối thò tay tóm.

“Yên tâm, nó nghe lời hơn em.”

Nó nghe lời hơn em!

Nó hơn em!

Nó!

Thủy An Lạc trợn trừng hai mắt nhìn Sở Ninh Dực, ý của anh là, cô còn không bằng cả con chó ấy hả?

“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối hưng phấn ôm cổ Hắc Long, còn Hắc Long thì vẫn ngoan ngoãn nằm dưới đất không động đậy.

Tiểu Bảo Bối chơi với Hắc Long. Thủy An Lạc nhìn một lúc thấy không nguy hiểm mới yên tâm.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc cũng không có vẻ gì chán ghét mới nói: “Hắc Long theo anh mười mấy năm rồi, nó tuyệt đối nghe lời hơn em.”

“Chó nghiệp vụ à?” Thủy An Lạc nhìn chú chó đen kia một lượt, không ngờ nó lại lớn đến thế.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Ừ, sau khi nó giải ngũ anh liền đưa nó về, chỉ là nuôi ở chỗ khác thôi.” Nhưng lần này vì có chuyện nên anh mới đem Hắc Long về đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 914: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (6)
Lúc này Thủy An Lạc có thể hoàn toàn yên tâm được rồi, vì đã là chó nghiệp vụ thì sẽ được huấn luyện rất nghiêm khắc.

Tiểu Bảo Bố và Hắc Long có vẻ như rất hợp nhau. Nhóc cũng biết đó là chó nên cứ gọi chó chó suốt. Hơn nữa dù thằng bé có đùa thế nào, Hắc Long cũng không phát điên mà để mặc cho cu cậu đùa.

Thủy An Lạc nghĩ, như vậy thì tốt rồi, cô không tin sau này Viên Giai Di còn dám vác xác tới cửa.

Tiểu Bảo Bối chơi với Hắc Long mãi mới được mẹ bế lên nhà đi ngủ.

Sở Ninh Dực nhìn Hắc Long đang nằm ra sàn. Thím Vu đặc biệt chuẩn bị cho nó một cái ổ ngoài ban công.

“Hắc Long, lần này lại phải phiền mày xuống núi rồi.” Sở Ninh Dực ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Hắc Long thân thiết cạ cạ vào cổ tay Sở Ninh Dực.

Vỗ về Hắc Long xong, Sở Ninh Dực lại đứng dậy quay về phòng làm việc, lại mở tập tài liệu kia ra, nhìn ba chữ Thủy Mặc Vân trên đấy.

[”Tôm Lớn... Tôm Lớn...”]

Âm thanh như bùa chú kia lại vang lên bên tai.

“Tôm Lớn.” Sở Ninh Dực gằn giọng nói, lại nhìn bức ảnh đang cầm trên tay.

Người đàn ông trong ảnh chỉ có nửa mặt, có vẻ như phải cố gắng lắm mới có thể chụp được tấm ảnh này.

“Cốc cốc cốc...”

Thủy An Lạc gõ cửa. Sở Ninh Dực lại cất tập tài liệu vào ngăn kéo bàn.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực vẫy tay với cô, chắc Tiểu Bảo Bối ngủ rồi.

Thủy An Lạc bước tới đè một tay lên bàn, sau đó nói: “Mai em sẽ đi gặp Bạch Dạ Hàn.”

Sở Ninh Dực thoáng giật mình, kéo cô ngồi xuống đùi mình, “Sao lại quyết định đột ngột như thế?”

“Nếu như Viên Giai Di đã mời được Jim thì chắc chắn đã nắm chắc được phần thắng rồi. Có lẽ vẫn còn có luật sư khác có thể chống lại Jim, nhưng em không muốn mạo hiểm.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

“Vì Lý Tử à?” Anh Sở khó chịu rồi đấy.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, đây không phải là mấu chốt!

Được rồi, chính là mấu chốt.

“Sư phụ là bị em làm liên lụy.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Đúng là Sát Thủ hại hướng dẫn mà.”Sở Ninh Dực gật đầu.

Thủy An Lạc: “...”

“Em đi đây, không thể nói chuyện vui vẻ tiếp được nữa.” Thủy An Lạc định đứng dậy.

Sở Ninh Dực liền vòng tay ôm chặt lấy hông cô không buông, khẽ cười nói: “Giới hạn đâu rồi? Giới hạn cuối cùng để tìm cậu ta là gì?”

“Buông em ra.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Đây là giới hạn cuối cùng của em.”

Sở Ninh Dực hài lòng cúi đầu, cái anh cần chẳng qua cũng chỉ là câu nói này mà thôi.

“Bạch Nhị sẽ không dễ thỏa hiệp đâu, em có chắc chắn là muốn tự đi không?”

“Em đi với Lão Phật Gia mà.”

Sở Ninh Dực nghiêm túc nhìn cô, nhưng không nói gì.

Thủy An Lạc không nhịn được sờ lên mặt mình, “Bị bẩn à?”

Sở Ninh Dực lại nghiêm túc gật đầu. Thủy An Lạc theo phản xạ đưa tay lên sờ, lại bị Sở Ninh Dực cúi xuống hôn lấp đôi môi.

***

Trong tiệm cafe yên tĩnh, Thủy An Lạc cúi đầu khuấy đều cốc cafe trong tay, Kiều Nhã Nguyễn vẫn thản nhiên chơi game.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, sương dày hơn mọi ngày.

Bạch Dạ Hàn vừa tới liền trông thấy cô gái đang cúi đầu nghịch cốc cafe.

Thủy An Lạc cảm nhận được ánh mắt khác lạ, ngẩng đầu lên vừa hay trông thấy cái nhìn sắc bén của Bạch Dạ Hàn.

Bạch Dạ Hàn ngồi xuống đối diện hai người. Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi ngẩng lên, nhìn một cái rồi lại cắm mặt xuống chơi game tiếp.

Thủy An Lạc đẩy tập tài liệu trong tay tới trước mặt anh ta

“Cái gì đây?” Bạch Dạ Hàn tựa vào ghế, không có ý định mở ra xem.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 915: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (7)
Thủy An Lạc khẽ mở mời: “Tôi muốn nhờ anh kiện giúp tôi một vụ.”

“Giúp cô?” Bạch Dạ Hàn phụt cười, “Thủy An Lạc, ai cho cô cái tự tin để cô nghĩ rằng cô có quyền tới tìm tôi thế?”

“Anh!!!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận quát lên.

Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, ngẩn lên nhìn Bạch Dạ Hàn, “Chuyện nào ra chuyện nấy. Luật sư Bạch, tôi hy vọng anh xem xong cái này rồi hãy quyết định xem là có muốn giúp tôi kiện vụ này hay không.”

“Thủy An Lạc, trong thế giới của tôi không có chuyện nào ra chuyện nấy, chỉ có muốn hay không muốn thôi. Mà giờ thì rất rõ ràng là tôi không muốn giúp cô.” Bạch Dạ Hàn thẳng thừng từ chối.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay.

“Trước mắt, trong thành phố A này chỉ có anh có thể thôi.”

“Vậy hả, thế thì tốt quá.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên nói, nhưng giọng nói của anh ta lại có gì đó rất lạnh lẽo.

“Tôi biết anh ghét tôi. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã ghét tôi rồi. Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến một mình tôi.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ mở miệng.

“Chỉ cần có liên quan tới cô tôi đều không giúp. Cô từ bỏ ý định đó đi.” Nói xong Bạch Dạ Hàn đứng luôn dậy, “Loại phụ nữ lòng dạ độc địa như cô, có là ông trời cũng sẽ không giúp cô đâu.”

“Anh nói ai đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy thế quăng luôn điện thoại xuống, tức tối vỗ bàn đứng dậy.

“Nhã Nguyễn.” Thủy An Lạc vẫn đưa tay nắm cánh tay Kiều Nhã Nguyễn để ngăn cô lại.

Bạch Dạ Hàn đánh giá Kiều Nhã Nguyễn một lượt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã Nguyễn lùi lại một bước, như biết anh ta định nói gì, cô liền xách túi của mình kéo Kiều Nhã Nguyễn đi luôn, “Chúng ta đi thôi.”

“Tôi tưởng là ai, hóa ra là con nhỏ hại chết Kỳ Nhu, lại còn quyến rũ Phong Tứ.” Bạch Dạ Hàn mỉa mai.

“Bạch Dạ Hàn.” Thủy An Lạc cầm luôn cốc cafe đang đặt trên bàn hất thẳng vào người anh ta.

Tiếng hắt cafe vang lên một cách rõ ràng trong tiệm cafe yên tĩnh.

Kiều Nhã Nguyễn vốn đã hơi biến sắc, nhưng lại ngớ ra vì hành động của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cầm cafe hắt thẳng vào Bạch Dạ Hàn?

Con nhóc này ăn gan báo à?

Lồng ngực Thủy An Lạc phập phồng kịch liệt, nhìn thẳng vào Bạch Dạ Hàn. Trước khi tới đây cô cũng đã nghĩ, bất kể Bạch Dạ Hàn nói năng có khó nghe đến đâu cô cũng sẽ nhịn. Nhưng anh ta không nên dẫn ngọn lửa chiến tranh này lây sang Kiều Nhã Nguyễn mới phải.

Bạch Dạ Hàn vẫn ngồi yên bất động, trên mặt dính cafe, còn có cảm giác nóng nóng.

“Đầu tôi đúng là bị lừa đá rồi mới tời tìm loại người như anh.” Nói rồi Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã Nguyễn đi thẳng luôn.

Sắc mặt Bạch Dạ Hàn lúc này đã bắt đầu lạnh xuống.

Thủy An Lạc, được lắm, con nhỏ này to gan lắm.

***

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi tiệm cafe, nhưng ngực vẫn nguyên một cục lửa giận.

Kiều Nhã Nguyễn đè một tay lên vai cô: “Aiya, Tiểu Lạc Tử nhà chúng ta nóng nảy hơn trước rồi, còn dám dùng cafe hắt người ta nữa kìa.”

“Bạch Dạ Hàn thật quá đáng. Người anh ta ghét là tao, tại sao còn kéo theo cả mày chứ?” Thủy An Lạc tức lắm, “Nhưng tao cũng bại não thật, tự dưng lại kéo mày theo làm gì không biết? Nếu không mày cũng đâu bị...”

“Chị em của tao à, mày tưởng mày không đưa tao đi cùng thì anh ta sẽ nói lời dễ nghe hơn à?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn khoác vai Thủy An Lạc đi xuống cầu thang, “Bạch Dạ Hàn thật sự nghĩ là ở cái thành phố A này, ngoài anh ta ra thì không còn ai nữa chắc?”

Thủy An Lạc nhìn cái dáng vẻ ung dung Kiều Nhã Nguyễn. Nhưng khi nhìn vào hai hàng lông mày của cô, Thủy An Lạc biết Lão Phật Gia nhà mình vẫn bị ảnh hưởng bởi câu nói đó.

Thủy An Lạc và cô cùng đi ra tới xe, cô đưa tay nắm lấy tay bạn thân mình, “Lão Phật Gia, cái chết của chị Kỳ Nhu thật sự không liên quan gì tới mày đâu, nếu không Anh Xinh Trai sẽ không tới tìm ba mẹ mày...”

“Ai ya, hôm nay bọn mình đừng nói tới chuyện này nữa, đi thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy luôn Thủy An Lạc lên xe.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 916: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (8)
Thủy An Lạc kéo lấy Kiều Nhã Nguyễn đang định đi, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.

Nụ cười trên mặt Kiều Nhã Nguyễn dần biến mất.

Bên ngoài không giống lúc nãy ở trong tiệm, gió lạnh buốt xương.

Bàn tay nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn đã lạnh toát, nhưng cô vẫn không chịu buông ra.

“Mày vẫn chưa từ bỏ được.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn rũ mắt, hàng lông mi cong dài che đi sự bất lực trong đáy mắt.

Một cơn gió thổi tới, khiến Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại. Cô liền ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, tao rất ổn.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.

“Tao biết mày không ổn!” Thủy An Lạc hơi cao giọng, “Vừa rồi tại sao mày không phản bác lại anh ta? Khí thế bảo vệ tao của mày đâu? Đó không phải là lỗi của mày, tại sao mày phải ngầm thừa nhận?”

Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy càng siết chặt hai tay, cuối cùng lại bật cười, “Mau lên xe đi, sương dày quá.”

Thủy An Lạc bị cô đẩy lên xe.

Sau khi lên xe, Kiều Nhã Nguyễn không lập tức khởi động xe.

“Lạc Lạc, mày biết không? Hôm qua lúc anh ta thấy tao và Sư Hạ Dương đi với nhau, ngay lúc đó tao đã biết, người không thể buông nổi chỉ có mình tao thôi.” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ lên tiếng.

Thủy An Lạc cúi đầu, trong lòng cảm thấy nặng nề hơn.

Cô thật sự không thể hiểu nổi Phong Phong.

“Nhưng, có lẽ là anh ta...”

“Hôm qua mày cũng thấy rồi đấy, anh ta luôn tránh nói chuyện với tao.” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, “Thế nên tao cũng sẽ cố gắng từ bỏ.”

Thủy An Lạc nghe vậy liền đưa tay ra nắm lấy tay bạn mình.

Kiều Nhã Nguyễn cong môi cười với cô, “Tao không sao đâu. Còn mày phải nghĩ cách đi. Giờ mày đã hoàn toàn đắc tội với Bạch Dạ Hàn rồi, tiếp theo phải làm thế nào đây?”

Thủy An Lạc tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thở dài. Cô cũng muốn biết cô còn có thể làm thế nào được nữa?

“Đi hỏi Phong Phong đi, chẳng phải anh Sở nhà mày giao chuyện này cho anh ta rồi sao?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói rồi khỏi động xe.

“Về nhà rồi tao hỏi sau.”

“Không phải chứ bé gái. Mày lo cho tao đến thế cơ à?” Kiều Nhã Nguyễn khẽ cười, “Gọi đi, tao không sao.”

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ nghiêm túc, cuối cùng vẫn không nhìn ra là có vấn đề gì.

“Thế tao gọi nhé.” Nói xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi cô mới gọi đi.

***

Lúc này Phong Phong đang trong studio chụp quảng cáo cho dự án Provence. Khi thấy trợ lý đưa điện thoại tới, anh ta bắt máy nói luôn: “Nhóc con, lại sao nữa thế?”

Phong Phong cho tạm dừng công việc, anh ta nhận lấy cốc nước trợ lý đưa cho, sau đó ra khỏi màn chụp.

“Phụt...”

Bên kia vừa dứt lời, Phong Phong đã phun luôn nước ra, sau đó mới phản ứng lại kịp điều mình vừa nghe thấy.

“Cô nói gì cơ? Cô hắt cafe lên người Bạch Nhị á?”

Thủy An Lạc buồn bực ừ một tiếng, “Tại anh ta nói năng khó nghe quá.” Tất nhiên cô không nhắc tới chuyện của Kiều Nhã Nguyễn.

“Em gái à, em có biết là em đang đi nhờ vả người ta không thế hả?” Phong Phong tặc lưỡi, con nhỏ nóng tính này!

“Dù sao thì chuyện cũng đã vậy rồi.” Thủy An Lạc lí nhí nói, lại liếc mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái.

“Cô chuẩn bị tài liệu trước đi, tiện thể đi gặp Lý Tử nghe thử ý kiến của anh ta xem. Còn chuyện luật sư thì để tôi hỏi hộ cho.” Phong Phong nghiêm túc nói.

“Phong điên, tự dưng anh tốt với tôi thế này, tôi thấy hơi lạ đấy.”

Phong Phong hơi ngẩn ra, giúp đỡ Thủy An Lạc nhiệt tình như vậy thật sự không giống anh ta chút nào.

Nhưng, lần này bên cạnh Thủy An Lạc còn có một người con gái tên... Kiều Nhã Nguyễn nữa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 917: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (9)
Thủy An Lạc chờ bên kia đáp lại, nhưng bên đó lại cứ im lặng suốt.

Thế có nghĩa là anh đang vì Kiều Nhã Nguyễn đúng không?

Anh ta cũng không hề thờ ơ như Kiều Nhã Nguyễn nói.

***

Sau khi Thủy An Lạc ra khỏi tiệm cafe không lâu, Sở Ninh Dực đã biết được mọi hành động của cô.

Trong phòng tổng giám đốc, anh cứ miết trán mãi.

Anh biết ngay là sẽ như vậy mà.

Cố Thanh Trần nói xong lại phát hiện ra Sở Ninh Dực đang cau mày.

“Lão Đại, anh có nghe em nói không đấy? Dự án Provence sắp tiến hành bước tuyên truyền tiếp theo rồi, anh...”

“Lý Tử bị kiện rồi.” Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Cố Thanh Trần nói.

Gì cơ?

Rõ ràng Cố Thanh Trần nghe thấy rất rõ lời anh nói, nhưng lại có vẻ như không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

“Lý Tử bị kiện á?” Cố Thanh Trần hơi thất thần, lặp lại một lần nữa, “Tại sao?”

Nhiều năm nay, cô vẫn luôn bài xích người nhà họ Lý, bài xích nghe thấy chuyện của Lý gia, nhưng nói gì thì nói Lý Tử vẫn là em trai của Lý Hạo.

Sở Ninh Dực nhìn cô nhưng không nói gì.

Cố Thanh Trần đặt tài liệu trên tay xuống quay người đi thẳng.

“Cố Thanh Trần, em đứng lại cho anh.” Sở Ninh Dực bỗng gọi giật lại, giọng điệu rất nghiêm túc.

Cố Thanh Trần quay lại, “Lại là Thủy An Lạc có đúng không?”

“Em nói cái gì đấy?” Sở Ninh Dực nhíu mày, tuy chuyện này quả thật có liên quan đến cô nhóc nhà anh, nhưng cũng đừng có nói thẳng ra như thế chứ.

“Thế anh nói đi, chuyện này là sao?” Nhất thời, Cố Thanh Trần không thể áp chế được cơn nóng giận của mình.

“Cố Thanh Trần, em phải biết mục đích anh nói chuyện này cho em biết là gì.” Sở Ninh Dực trầm giọng, “Chuyện của Lý gia chẳng liên quan gì đến em cả.”

“Nhưng anh ta là...”

“Chính vì anh ta là em trai của Lý Hạo, cho nên mới không liên quan đến em.” Nói rồi, Sở Ninh Dực liền đứng dậy đi về phía Cố Thanh Trần, “Cố Thanh Trần.”

Chân Cố Thanh Trần mềm nhũn.

Mục đích của Sở Ninh Dực... Anh muốn dùng chuyện này để nói cho cô biết, chuyện của Lý gia không có bất cứ liên quan gì đến cô cả.

“Vậy anh nói cho em biết, chuyện này có phải là vì Thủy An Lạc không?” Cố Thanh Trần nghiêm túc hỏi.

Sở Ninh Dực nheo mắt lại, “Em biết là anh không thích em nói gì rồi đấy.”

Cố Thanh Trần mím môi, tránh đi ánh mắt của mình, nhưng không chịu thừa nhận là mình đã nói sai.

Sở Ninh Dực quay lại chỗ mình ngồi, sau khi chú Sở vào liền nói: “Vụ kiện của Lý Tử lần này có chút rắc rối, nên nếu em muốn giúp cô ấy thì tìm Lạc Hiên sẽ tốt hơn đấy.”

“Lạc Hiên?” Cố Thanh Trần nhìn ông anh họ của mình với vẻ nghi ngờ, sao cô có cảm giác mình lại bị lừa rồi thế nhỉ.

“Ra ngoài đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng cất tiếng.

Cố Thanh Trần quay lại nhìn chú Sở. Cô không làm phiền Sở Ninh Dực nữa, quay người ra ngoài luôn.

Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên. Anh vẫn cảm thấy, Lạc Hiên hợp với Cố Thanh Trần hơn.

“Thiếu gia, cậu tìm tôi à?” Chú Sở lên tiếng.

Sở Ninh Dực thu lại nụ cười trên môi, khẽ gật đầu với chú Sở. Anh đẩy tập tài liệu qua, “Chú tới Viễn Tường giao cái này cho Lưu tổng.”

“Vâng.” Chú Sở nhận lấy rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt. Anh cứ tưởng rằng mình hiểu Bạch Dạ Hàn, nhưng cách làm lần này của cậu ta lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn điện thoại. Anh không nhận được bất cứ cuộc gọi nào cả, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Cô nhóc nhà anh phá hỏng việc rồi cũng không muốn gọi điện cho anh à?

Chẳng lẽ anh dung túng cô quá rồi sao?

Đúng là con nhóc ngứa đòn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 918: Để em giải quyết - Nhờ Bạch Dạ Hàn (10)
Sau khi tới tìm Lý Tử, Thủy An Lạc bắt đầu cùng Kiều Nhã Nguyễn lăn lộn ngoài đường trong cái thời tiết sương gió mù trời lạnh giá này.

Hai người tới rạp Vương Phủ Tỉnh xem phim xong, lại vào trung tâm thương mại mua một đống đồ.

Lúc thanh toán, Thủy An Lạc nói luôn: “Tao không có tiền đâu.”

Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt, móc điện thoại của cô ra, “Cô nương à, giờ ai ra ngoài còn mang theo ví nữa, quét wechat là được rồi.”

Thủy An Lạc bĩu môi nhìn Kiều Nhã Nguyễn, ngay đến cả mật khẩu Zhifu* của cô, Kiều Nhã Nguyễn cũng biết.

*Zhifu – Zhifubao: Một hệ thống thanh toán online của Trung Quốc.

Nhưng khi Kiều Nhã Nguyễn trông thấy số dư không đủ bốn chữ số kia, khóe miệng cô giật giật, “Cô Sở à, ngay đến ba trăm tệ tiền ăn vặt mà mày cũng không có hả?”

Thủy An Lạc bĩu môi, “Tao đã bảo là tao không có rồi mà. Chị đây vừa mất việc xong đấy.”

“Ầu sệt, bà xã của người giàu nhất thành phố A đang đứng đây nói với tao là không có tiền á?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận ném trả điện thoại cho cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra thanh toán.

Thủy An Lạc cười nói, “Tao nói mày nghe, ngay cả anh Sở cũng không biết mật mã Zhifu của tao đâu nhé. Mày là người duy nhất đấy, tự hào chưa.”

“Em cảm ơn chị ạ.” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha...” Thủy An Lạc cười lớn. Hai người xách túi đồ ăn vặt to đùng rời khỏi trung tâm thương mại, “Thế này có phải là tốt không. Sau này người khác có muốn giả mạo mày lừa tao cũng không được.”

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Kiều Nhã Nguyễn đưa Thủy An Lạc về. Hai người vừa đi vừa nhai đồ ăn mới mua.

“Haiz, mà ban nãy ý của anh Lý Tử là chúng ta chỉ cần cầm chắc báo cáo tử vong và nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp tính là được rồi hả?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn không yên tâm hỏi lại.

Thủy An Lạc lắc đầu, vừa ăn vừa nói: “Không phải, còn cả bằng chứng chứng minh việc Lương Khiêm chết là vì tối hôm đó sau khi vào phòng bệnh đã cãi vã với ba mẹ mình nữa, đây mới là chứng cứ quan trọng nhất.”

“Tìm thế nào được? Trong phòng bệnh làm gì có camera giám sát đâu.” Kiều Nhã Nguyễn cau mày hỏi.

Thủy An Lạc cũng muốn biết phải tìm cái này thế nào đây.

“Khoảng thời gian đó, các bác sĩ đi kiểm tra phòng chắc cũng về hết rồi.” Thủy An Lạc nói xong lại quay qua nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Cái duy nhất có thể tìm được chỉ có camera ngoài hành lang. Nhưng sư phụ nói, camera đều bị xóa hết rồi, chắc tao phải đi tìm anh Sở thôi.”

“Thế thì đi đi.”

“Nhưng tao đã nói để để tao tự giải quyết mất rồi.” Thủy An Lạc thở dài. Cô vốn không muốn làm phiền anh chút nào hết, nhưng lần này xem ra phải đi thật rồi.

Kiều Nhã Nguyễn đưa Thủy An Lạc về nhưng không lên nhà, cô phải về bên phía ba mẹ.

Thế là một mình Thủy An Lạc xách nửa chỗ đồ ăn vặt lên, mệt như chó.

Tiểu Bảo Bối đang bò trên lưng Hắc Long chơi, thấy mẹ về lập tức cười tươi rói trượt xuống, vươn tay nắm lấy chân mẹ, “Ma ma~”

Thủy An Lạc cúi xuống bế nhóc lên, Hắc Long đứng dậy vẫn vẫy đuôi mình, có vẻ như đang mừng Thủy An Lạc về nhà.

Mới đầu Thủy An Lạc vẫn sợ Hắc Long, có điều Hắc Long tuy to xác nhưng tính tình lại rất hiền lành. Sở Ninh Dực nói, nó đã gầm rú cả một đời rồi, nên giờ là lúc nghỉ ngơi thôi.

Thủy An Lạc khẽ xoa đầu Hắc Long, đây là người chiến hữu từng vào sinh ra tử với anh Sở nhà cô.

“Thiếu phu nhân, cô về rồi đấy à? Cô Cố có tới, nhưng thấy cô không ở nhà nên lại đi rồi. Có vẻ như tối nay sẽ lại tới nữa đấy.” Thím Vu nói với Thủy An Lạc.

Cô Cố?

Cố Thanh Trần à?

“Cô ấy có nói gì không ạ?”

Thím Vu lắc đầu, khẽ nói: “Trông có vẻ giận dữ lắm.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 919: Để em giải quyết - Hắc long (1)
Cố Thanh Trần tức giận?

Thủy An Lạc hơi sững người, mãi mới phải ứng lại được.

Chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần là anh trai của Lý Tử, nếu nói như vậy thì cô ấy giận cũng có lý thôi.

“Chó chó, chó chó~”

“Giờ chó còn quan trọng hơn cả mẹ rồi có đúng không?” Thủy An Lạc nói vậy nhưng vẫn bế nhóc qua.

Thím Vu cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt trong túi, không khỏi cau mày: “Gầy như cái que thế rồi còn ăn cái này à.”

Thủy An Lạc cười, Tiểu Bảo Bối vươn tay tìm thức ăn.

Thím Vu cũng chỉ nói vậy thôi chứ cũng không định tịch thu đồ ăn vặt của cô.

Hắc Long lại quay về ổ ngoài ban công nghỉ ngơi. Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thấy lại vươn tay gọi lớn: “Chó chó, chó chó~”

Hắc Long nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối liền vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng quay trở lại.

Tiểu Bảo Bối hài lòng đưa tay ra xoa đầu Hắc Long.

Thủy An Lạc: “...”

Không phải thằng nhóc này đang tìm đồ ăn sao?

Sao nhìn thấy con chó lại bỏ đi luôn rồi?

Tiểu Bảo Bối tìm thấy một gói xúc xích, sau đó đưa cho mẹ: “Cho, cho~”

Thủy An Lạc nhướng mày, nhận lấy. Lúc cô tưởng con trai đưa cho cô, thì người ta lại chỉ vào Hắc Long, dõng dạc nói: “Chó chó, chó chó~”

Thủy An Lạc: “...”

Thế là cô đã biết, cô hoàn toàn chẳng còn chút địa vị nào trong lòng con trai nữa rồi.

“Được, cho chó của con ăn.” Nói xong Thủy An Lạc bóc xúc xích ra cho Hắc Long.

Hắc Long nằm cạnh Thủy An Lạc, cúi đầu nhìn xúc xích Thủy An Lạc vừa ném xuống.

“Ha ha~” Tiểu Bảo Bối vui sướng nhìn.

Thủy An Lạc tìm sữa chua rồi lấy nước nóng hâm lại cho nhóc.

Hắc Long đang ăn bỗng buông luôn xúc xích đang nhai trong miệng ra, đứng dậy chạy ra cửa.

Thủy An Lạc bị động tác này của nó làm cho giật mình.

Chuông cửa bỗng vang lên, Thủy An Lạc ngẩn ra, bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy.

Hắc Long đứng ở cửa sủa gâu gâu. Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại cúi đầu nhìn con trai.

Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ.

Cô mở camera ngoài cửa ra xem, rồi hỏi: “Ai thế?”

Người đứng ngoài cửa mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc kính râm to đùng.

Không phải là Cố Thanh Trần.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không mở cửa.

“Ai thế?”

Hắc Long ngẩng đầu lên vẫy đuôi nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc cảm thấy trước mắt cô vẫn chưa giỏi đến mức có thể hiểu được ngôn ngữ của chó, thế nên cô quả thật không hiểu Hắc Long muốn gì.

“Mở, mở~” Tiểu Bảo Bối với tay ra muốn tóm lấy cửa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, tỏ ra khá nghi ngờ cu cậu, nhưng trông thấy Hắc Long, cô cũng không để ý nhiều nữa, trực tiếp mở cửa luôn.

Cô vừa mở cửa, Hắc Long lập tức lao ra. Tốc độ của nó khiến cô bàng hoàng.

Hắc Long xông ra, nhào thẳng vào người đàn ông ngoài cửa đè xuống đất. Người kia có vẻ như không ngờ trong nhà còn có chó, nên không kịp phòng bị. Nhưng người đó cũng không phải là nhân vật dễ chọc vào, lúc bị Hắc Long đè xuống, anh ta lăn một vòng tránh khỏi hàm răng sắc nhọn của nó.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Thủy An Lạc ngẩng lên, trông thấy người bước ra ngoài cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hắc Long, dừng.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Hắc Long hú lên một tiếng, nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất một cái, sau đó vẫy đuôi quay về bên cạnh Thủy An Lạc.

Người đàn ông kia đứng dậy, từ từ tháo kính ra.

Thủy An Lạc nhìn người đó chằm chằm, cuối cùng xác định, cô không quen người đàn ông này.

Nhưng cô cũng chắc chắn được một việc, Hắc Long tuyệt đối không hiền lành như những gì cô thấy.
 
Top