[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 16/5/20
- Bài viết
- 253
- Điểm cảm xúc
- 345
- Điểm
- 63
~~~ TÔI NHẮM MẮT RỒI, EM HÔN ĐI - NHẤT CHÍCH ĐIỀM THỎ ~~~
CHƯƠNG 10.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nguyễn Chi che lại hai má nóng bừng của mình trốn trong góc hành lang, cũng không biết ban nãy cô khom lưng tựa như mèo chạy đi có bị Hình Kinh Trì nhìn thấy hay không. Thật xấu hổ khi bị nhiều người nhìn thấy như thế.
Cô nhăn mặt có chút ảo não, sớm biết như thế thì đã ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng chờ anh rồi.
Qua không bao lâu, tiếng bước chân bên dưới dần dần tản ra. Tai của Nguyễn Chi giật giật, không dám nhìn xuống cầu thang, co cẳng liền chạy về phòng. Sau khi Hình Kinh Trì thông báo giải tán, nhiều người đã cười và đi lên cùng Hình Kinh Trì nói lời chúc mừng. Mọi người đều biết về chuyện kết hôn của anh. Lúc đó, Hình gia cũng có gửi kẹo cưới đến đồn cảnh sát.
Nhưng tại thời điểm đó, bản án của họ đang ở thời khắc quan trọng. Hình Kinh Trì thậm chí còn không thể tham gia hôn lễ của mình, chỉ sợ ngay cả tâm tư tiếp nhận lời chúc phúc của bọn họ cũng đều không có. Lần này thì tốt rồi, bản án cuối cùng đã được phá.
Lão bà của Đội trưởng của họ cũng ở đây, xem ra tình cảm của hai người bọn họ cũng không tệ.
Hình Kinh Trì gật đầu với họ và muốn đi lên lầu để tìm Nguyễn Chi. Nhưng Tần Diệp và Dư Phong nào dễ dàng để anh đi như thế. Hai người một trái một phải vây lấy Hình Kinh Trì, liếc nhau một cái, chuẩn bị hành động. Diêu Thần Viễn ở bên cạnh đi ngang qua họ sau khi vỗ vai Dư Phong.
Không biết sao, Dư Phong cảm thấy ánh mắt lúc Diêu Thần Viễn rời đi rất có ý vị thâm trường.
Dư Phong không thể quan tâm được nhiều đến vậy, anh mở miệng nói: "Đội trưởng, anh nói xem anh không mời bọn em ăn một bữa cơm khi anh kết hôn. Vừa vặn vụ án lần này đã được phá, anh xem….".
Tần Diệp theo sát phía sau: "Đội trưởng, hôm nay chị dâu cũng có ở đây. Không phải là vừa vặn sao?".
Hình Kinh Trì căn bản không nhìn bọn họ, chỉ liếc nhìn đồng hồ và nói nhẹ: "Bây giờ là 4:36, máy bay cất cánh lúc 7:30. Phó đội trưởng đã thông báo cho hai cậu chưa?"
Dư Phong và Tần Diệp: "....."
Tần Diệp nghiến răng, khó trách vừa rồi Viễn ca lại có biểu tình kia.
Dư Phong vẫn còn không rõ, anh không ngần ngại hỏi: "Đội trưởng, vậy anh và chị dâu không cùng bọn em trở về sao? Ngay cả khi anh phải quay lại, cũng nên ăn cơm chiều trước chứ, cũng không thể để chị dâu bị đói được".
Hình Kinh Trì khẽ khịt mũi trong lòng, nghĩ thầm, tôi có thể để cho vợ tôi bị đói sao.
Nhưng trên mặt anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ trả lời: "Chúng tôi sẽ quay lại sau".
Nghe đến đó, Tần Diệp nhanh chóng kéo Dư Phong rời đi. Dư Phong vẫn còn ngây ngốc nghiêng đầu hỏi lại: "Quay lại sau? Tại sao lại quay lại sau, bản án không phải đã xử lý… Ngô ngô ngô ——".
Tần Diệp bịt miệng Dư Phong, mỉm cười miễn cưỡng: "Bọn em chờ Đội trưởng trở về".
Hình Kinh Trì xốc lên mí mắt lườm hai người một chút, giật nhẹ khóe môi: "Trở về ăn".
Nói xong rồi bỏ đi.
Lưu lại một bóng lưng gọn gàng.
Dư Phong, người đang vật lộn dưới cánh tay của Tần Diệp, đột nhiên dừng lại khi nghe được câu nói của Hình Kinh Trì. Anh kéo tay Tần Diệp ra, trừng tròng mắt hỏi: "Diệp ca, vừa rồi Đội trưởng nói trở về mời chúng ta ăn cơm phải không?".
Tần Diệp khoác vai anh, từ tốn nói: "Tự mình suy nghĩ".
Dư Phong bẩm suốt chặng đường: "Khẳng định là đúng, lúc buổi sáng anh ấy còn bảo em đi hỏi chị dâu. Chờ khi trở về em sẽ tìm cơ hội hỏi chị dâu một câu. Nói tới chị dâu cũng thật là xinh đẹp".
Khóe miệng của Tần Diệp khẽ giật giật: "Cậu vẫn là ngậm miệng đi".
May mắn Hình Kinh Trì đã đi, nếu không anh sẽ chẳng có bữa cơm mời nào vào lúc trở về.
…...
Hình Kinh Trì nện bước trên hai đôi chân dài trở lại văn phòng của mình trong vòng một phút. Vì cần phải xử lý vụ việc chung, nên Cục thành phố Điền thành đã bố trí cho anh một văn phòng. Mặc dù bọn họ hầu hết thời gian đều là chạy bên ngoài, nên căn phòng hầu như không bao giờ được sử dụng.
Đi tới cửa, bước chân của Hình Kinh Trì dừng lại.
Nghĩ đến sự hoảng loạn của Nguyễn Chi vừa nãy, anh vẫn là đưa tay gõ cửa, miễn cho lại hù đến cô. Sau khi gõ cửa, Hình Kinh Trì cũng không đợi Nguyễn Chi mở ra, mà tự mình mở cửa và bước vào.
Văn phòng không lớn, có thể nhìn rõ mọi thứ trong nháy mắt. Cửa vừa mở, Hình Kinh Trì liền tìm bóng dáng Nguyễn Chi, nhưng trong văn phòng chỉ có lớn ngần ấy mà anh lại không tìm thấy cô, trong văn phòng trống rỗng.
Hình Kinh Trì không để lại dấu vết nhíu nhíu mày lại, lập tức đóng cửa lại và đi thẳng đến phòng nghỉ kết nối với văn phòng. Không đợi anh đi tới cửa, đã nghe được động tĩnh từ bên trong truyền đến. Hình Kinh Trì nhìn lên, và thấy Nguyễn Chi đang cúi xuống đống quần áo của mình.
Đôi mắt đen của Hình Kinh Trì hơi trì trệ.
Anh ở bên ngoài tùy tiện đã quen, quần áo cởi ra cũng không treo vào tủ quần áo, cứ vậy tùy ý vắt ở trên ghế sofa. Trong tủ cũng chỉ treo một bộ đồng phục cảnh sát.
Anh không phát ra âm thanh, nhưng không có kìm tiếng bước chân, cất bước đi vào.
Nguyễn Chi nghe thấy tiếng bước chân liền biết là Hình Kinh Trì đã trở về, vừa định ngẩng đầu thì cổ tay đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, động tác trong tay cô cũng bởi vậy mà ngừng lại. Hình Kinh Trì nhìn vào đôi mắt trong sáng và đẹp đẽ của Nguyễn Chi, trong ánh mắt cô còn mang theo chút nghi hoặc. Lời nói đã chạm đến cuống họng, đột nhiên liền nói không ra miệng.
Anh muốn nói không cần, anh có thể tự mình thu thập.
Nhưng ngay khi anh nhìn thấy đôi mắt cô liền không nhịn được nghĩ, liệu cô có nghĩ rằng anh không muốn cô chạm vào thứ gì đó thuộc về anh?
Đại não của Hình Kinh Trì, thông thạo các hoạt động chỉ huy và giải quyết các vụ án, rõ ràng là không giỏi về cảm xúc. Anh chỉ có thể thấp giọng nói: "Tôi sẽ ra ngoài ngay sau khi thay quần áo. Sẽ rất nhanh".
Nguyễn Chi nháy mắt mấy cái, ừ một tiếng rồi ra ngoài chờ anh.
Hình Kinh Trì không mang theo nhiều quần áo khi tới Điền thành, anh thậm chí còn không mang theo áo khoác lông vào mùa đông. Bầu trời nơi này đối với anh như mùa xuân, căn bản không thể so được với phía Bắc. Anh thay quần áo rồi xách lên chiếc ba lô đang nằm trên ghế, mở cửa ra ngoài. Toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Nguyễn Chi mới ngồi xuống không được bao lâu: "......"
Cô liếc nhìn nghi ngờ vào cái túi trong tay Hình Kinh Trì. Người này ở lại Điền thành trong ba tháng mà chỉ mang theo ngần ấy đồ?
Hình Kinh Trì không biết Nguyễn Chi đang nghĩ gì. Anh đi đến trước mặt Nguyễn Chi với vẻ mặt tự nhiên, và vươn tay ra với cô: "Đi thôi".
Nguyễn Chi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh một lúc. Bàn tay anh rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, từng ngón thon dài và vân tay rõ ràng, phía trên còn phủ một lớp kén cùng với vết thương nhàn nhạt.
Người đàn ông này dường như đặc biệt đam mê nắm tay cô.
Nguyễn Chi ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt người đàn ông và đột nhiên hỏi: "Hình Kinh Trì, anh đã từng yêu chưa?".
Sắc mặt Hình Kinh Trì nhàn nhạt, bàn tay anh vẫn ở trước mặt cô và trả lời ngay mà không có suy nghĩ: "Chưa".
Nguyễn Chi gật đầu, không nói gì, rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hình Kinh Trì nắm lại bàn tay, đem đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nắm lấy, và dùng một chút sức đem người dắt đi. Anh không muốn biết tại sao Nguyễn Chi lại hỏi như vậy, miễn là cô muốn biết, anh sẽ nói với cô.
-----
Lần này, Hình Kinh Trì lái xe.
Anh liếc nhìn thời gian và hỏi Nguyễn Chi, người đang ngồi bên ghế lái phụ: "Chúng ta có hai tiếng để đến nơi. Em muốn ăn trước hay đợi khi tới nơi thì lại ăn?".
Nguyễn Chi thắt dây an toàn và trả lời: "Đến rồi ăn. Anh đặt phòng chưa? Cũng gửi địa chỉ qua máy tôi đi".
Lời mới vừa hỏi ra, động tác lấy điện thoại của Nguyễn Chi trong nháy mắt dừng lại. Hình Kinh Trì…. Anh ấy sẽ đặt bao nhiêu phòng? Một hay là hai? Nếu là một, vậy nên ngủ kiểu gì?
Thần sắc của Nguyễn Chi trông hơi cứng nhắc. Cô còn chưa có cân nhắc qua chuyện này. Dù sao cô không biết rằng mình phải trải qua tuần trăng mật trước khi đến Điền thành.
Ý nghĩ trên mặt Nguyễn Chi rất dễ hiểu.
Hình Kinh Trì nhìn thoáng qua đã hiểu, đôi mắt anh dừng lại trên đôi má ửng hồng của Nguyễn Chi, giải thích: "Đó là một căn homestay, có hai gian phòng, rất yên tĩnh".
Hình Kinh Trì mấy năm nay quen biết rất nhiều bạn bè, căn nhà này là do chính bạn anh hỗ trợ an bài.
Nguyễn Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe có hai phòng.
Đợi tới khi Hình Kinh Trì dự định gửi địa chỉ qua chô cô, mới nhớ tới anh và Nguyễn Chi còn chưa có thêm bất kỳ phương thức liên hệ nào. Anh trực tiếp hỏi: "Nick Wechat là số điện thoại di động sao? Số điện thoại di động là bao nhiêu?".
Nguyễn Chi báo một dãy số.
Hình Kinh Trì lưu thông tin liên lạc của cô trước khi thêm WeChat của cô. Trí nhớ của anh rất tốt, Nguyễn Chi mới chỉ đọc một lần anh đã nhớ kỹ. Ấn vào ô thêm bạn, rồi nhập số di động của cô vào, trên màn hình lập tức nhảy ra một người dùng ---- Chi Chi không mập.
Hình Kinh Trì nghiêng đầu nhìn lướt qua mặt cô, cả khuôn mặt còn không có lớn bằng bàn tay anh, cằm nhọn tinh tế không có một chút thịt, ăn cơm thì giống như tiểu Hắc ở cửa Cảnh cục của bọn họ.
[ LTH: Tiểu Hắc? Cái ví von này…. =.= ]
Chân dung của Chi Chi không mập là một con mèo tam thể mập mạp nằm phơi nắng trên tảng đá xanh dưới ánh mặt trời.
Anh bấm vào ô kết bạn.
Bên này Hình Kinh Trì mới vừa gửi yêu cầu kết bạn, bên kia Nguyễn Chi đã nhấn đồng ý,
Tên Wechat của Hình Kinh Trì là tên thật của anh. Ảnh chân dung là một mảnh tuyết. Phóng to ảnh nhìn kỹ mới có thể nhìn ra hình như một con sư tử trắng trên đó, hầu như muốn cùng đất tuyết hòa làm một thể. Trên thực tế, Nguyễn Chi đã có phương thức liên lạc của Hình Kinh Trì. Chỉ là cô không bao giờ liên lạc với anh.
Chỉ chốc lát sau, địa chỉ của homestay đã được gửi đến điện thoại di động của Nguyễn Chi. Hình Kinh Trì thấy cô cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại liền khởi động xe. Tiếp đó, anh cầm di động của mình nhét vào trong tay Nguyễn Chi, nói: "Muốn tìm cái gì có thể tự mình mò, hoặc hỏi tôi cũng được".
Nguyễn Chi tạm thời không có hứng thú muốn biết về điện thoại của Hình Kinh Trì. Cô đang bận suy nghĩ xem đêm nay nên ăn cái gì.
Hình Kinh Trì nói cho Nguyễn Chi nghe về chuyện trước kia của ông nội Hình. Khi trò chuyện, anh cũng nói về những gì anh đã từng ăn. Nhưng Nguyễn Chi không thể biết liệu anh có còn thích ăn hay không. Những năm nay, thói quen sinh hoạt của anh hẳn là cải biến rất lớn.
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, vẫn là làm mấy món ăn gia đình bình thường cho anh ăn.
Nguyễn Chi không sống ở nhà kể từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Vào thời điểm đó, công việc của Lâm Thiên Tầm và Diêu Diêu đã ổn định, nên cô chuyển đến sống với bà của mình. Sau khi ông nội mất, bà vẫn luôn sống một mình, và cũng không nguyện ý sống cùng nhau với Lâm Thiên Tầm.
Về sau, bà của Nguyễn Chi qua đời, cô vẫn như cũ tiếp tục sống trong khu cư xá cũ kỹ, cho đến ba tháng trước mới chuyển vào phòng cưới của Hình Kinh Trì. Vào cuối tuần, cô vẫn thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nhưng thường thì cô trở lại khu cư xá trước kia.
Mặc dù lúc bé Nguyễn Chi không có tính kiên nhẫn, nhưng cô từ nhỏ đã thông minh, tay chân cũng rất linh xảo. Mấy năm ở cùng bà, cô đã học được cách nấu cơm, đa số thời gian đều là cô nấu cho bà ăn.
Xã hội hiện đại, mặc kệ là làm cái gì đều rất thuận tiện. Nguyễn Chi ở trên phần mềm đặt hàng, cũng hẹn thời gian để siêu thị gửi rau quả, thịt và thuỷ sản đến homestay.
Sau khi hoàn thành những thứ này, Nguyễn Chi mới phân ra chút tâm thần đặt ở trên điện thoại di động của Hình Kinh Trì. Đầu năm nay trên Weibo đều lưu hành một câu nói: Không ai có thể bước ra khỏi điện thoại di động của bạn trai bằng một nụ cười.
Cô bây giờ, Nguyễn Chi Chi.
Chồng của Nguyễn Chi Chi hào phóng đưa di động của chính mình vào tay cô, nói với cô: Cứ việc nhìn.
Nguyễn Chi Chi có thể cưỡng lại sự cám dỗ này không?
Rõ ràng là không.
--- HÊT CHƯƠNG 10 ---
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nguyễn Chi che lại hai má nóng bừng của mình trốn trong góc hành lang, cũng không biết ban nãy cô khom lưng tựa như mèo chạy đi có bị Hình Kinh Trì nhìn thấy hay không. Thật xấu hổ khi bị nhiều người nhìn thấy như thế.
Cô nhăn mặt có chút ảo não, sớm biết như thế thì đã ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng chờ anh rồi.
Qua không bao lâu, tiếng bước chân bên dưới dần dần tản ra. Tai của Nguyễn Chi giật giật, không dám nhìn xuống cầu thang, co cẳng liền chạy về phòng. Sau khi Hình Kinh Trì thông báo giải tán, nhiều người đã cười và đi lên cùng Hình Kinh Trì nói lời chúc mừng. Mọi người đều biết về chuyện kết hôn của anh. Lúc đó, Hình gia cũng có gửi kẹo cưới đến đồn cảnh sát.
Nhưng tại thời điểm đó, bản án của họ đang ở thời khắc quan trọng. Hình Kinh Trì thậm chí còn không thể tham gia hôn lễ của mình, chỉ sợ ngay cả tâm tư tiếp nhận lời chúc phúc của bọn họ cũng đều không có. Lần này thì tốt rồi, bản án cuối cùng đã được phá.
Lão bà của Đội trưởng của họ cũng ở đây, xem ra tình cảm của hai người bọn họ cũng không tệ.
Hình Kinh Trì gật đầu với họ và muốn đi lên lầu để tìm Nguyễn Chi. Nhưng Tần Diệp và Dư Phong nào dễ dàng để anh đi như thế. Hai người một trái một phải vây lấy Hình Kinh Trì, liếc nhau một cái, chuẩn bị hành động. Diêu Thần Viễn ở bên cạnh đi ngang qua họ sau khi vỗ vai Dư Phong.
Không biết sao, Dư Phong cảm thấy ánh mắt lúc Diêu Thần Viễn rời đi rất có ý vị thâm trường.
Dư Phong không thể quan tâm được nhiều đến vậy, anh mở miệng nói: "Đội trưởng, anh nói xem anh không mời bọn em ăn một bữa cơm khi anh kết hôn. Vừa vặn vụ án lần này đã được phá, anh xem….".
Tần Diệp theo sát phía sau: "Đội trưởng, hôm nay chị dâu cũng có ở đây. Không phải là vừa vặn sao?".
Hình Kinh Trì căn bản không nhìn bọn họ, chỉ liếc nhìn đồng hồ và nói nhẹ: "Bây giờ là 4:36, máy bay cất cánh lúc 7:30. Phó đội trưởng đã thông báo cho hai cậu chưa?"
Dư Phong và Tần Diệp: "....."
Tần Diệp nghiến răng, khó trách vừa rồi Viễn ca lại có biểu tình kia.
Dư Phong vẫn còn không rõ, anh không ngần ngại hỏi: "Đội trưởng, vậy anh và chị dâu không cùng bọn em trở về sao? Ngay cả khi anh phải quay lại, cũng nên ăn cơm chiều trước chứ, cũng không thể để chị dâu bị đói được".
Hình Kinh Trì khẽ khịt mũi trong lòng, nghĩ thầm, tôi có thể để cho vợ tôi bị đói sao.
Nhưng trên mặt anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ trả lời: "Chúng tôi sẽ quay lại sau".
Nghe đến đó, Tần Diệp nhanh chóng kéo Dư Phong rời đi. Dư Phong vẫn còn ngây ngốc nghiêng đầu hỏi lại: "Quay lại sau? Tại sao lại quay lại sau, bản án không phải đã xử lý… Ngô ngô ngô ——".
Tần Diệp bịt miệng Dư Phong, mỉm cười miễn cưỡng: "Bọn em chờ Đội trưởng trở về".
Hình Kinh Trì xốc lên mí mắt lườm hai người một chút, giật nhẹ khóe môi: "Trở về ăn".
Nói xong rồi bỏ đi.
Lưu lại một bóng lưng gọn gàng.
Dư Phong, người đang vật lộn dưới cánh tay của Tần Diệp, đột nhiên dừng lại khi nghe được câu nói của Hình Kinh Trì. Anh kéo tay Tần Diệp ra, trừng tròng mắt hỏi: "Diệp ca, vừa rồi Đội trưởng nói trở về mời chúng ta ăn cơm phải không?".
Tần Diệp khoác vai anh, từ tốn nói: "Tự mình suy nghĩ".
Dư Phong bẩm suốt chặng đường: "Khẳng định là đúng, lúc buổi sáng anh ấy còn bảo em đi hỏi chị dâu. Chờ khi trở về em sẽ tìm cơ hội hỏi chị dâu một câu. Nói tới chị dâu cũng thật là xinh đẹp".
Khóe miệng của Tần Diệp khẽ giật giật: "Cậu vẫn là ngậm miệng đi".
May mắn Hình Kinh Trì đã đi, nếu không anh sẽ chẳng có bữa cơm mời nào vào lúc trở về.
…...
Hình Kinh Trì nện bước trên hai đôi chân dài trở lại văn phòng của mình trong vòng một phút. Vì cần phải xử lý vụ việc chung, nên Cục thành phố Điền thành đã bố trí cho anh một văn phòng. Mặc dù bọn họ hầu hết thời gian đều là chạy bên ngoài, nên căn phòng hầu như không bao giờ được sử dụng.
Đi tới cửa, bước chân của Hình Kinh Trì dừng lại.
Nghĩ đến sự hoảng loạn của Nguyễn Chi vừa nãy, anh vẫn là đưa tay gõ cửa, miễn cho lại hù đến cô. Sau khi gõ cửa, Hình Kinh Trì cũng không đợi Nguyễn Chi mở ra, mà tự mình mở cửa và bước vào.
Văn phòng không lớn, có thể nhìn rõ mọi thứ trong nháy mắt. Cửa vừa mở, Hình Kinh Trì liền tìm bóng dáng Nguyễn Chi, nhưng trong văn phòng chỉ có lớn ngần ấy mà anh lại không tìm thấy cô, trong văn phòng trống rỗng.
Hình Kinh Trì không để lại dấu vết nhíu nhíu mày lại, lập tức đóng cửa lại và đi thẳng đến phòng nghỉ kết nối với văn phòng. Không đợi anh đi tới cửa, đã nghe được động tĩnh từ bên trong truyền đến. Hình Kinh Trì nhìn lên, và thấy Nguyễn Chi đang cúi xuống đống quần áo của mình.
Đôi mắt đen của Hình Kinh Trì hơi trì trệ.
Anh ở bên ngoài tùy tiện đã quen, quần áo cởi ra cũng không treo vào tủ quần áo, cứ vậy tùy ý vắt ở trên ghế sofa. Trong tủ cũng chỉ treo một bộ đồng phục cảnh sát.
Anh không phát ra âm thanh, nhưng không có kìm tiếng bước chân, cất bước đi vào.
Nguyễn Chi nghe thấy tiếng bước chân liền biết là Hình Kinh Trì đã trở về, vừa định ngẩng đầu thì cổ tay đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, động tác trong tay cô cũng bởi vậy mà ngừng lại. Hình Kinh Trì nhìn vào đôi mắt trong sáng và đẹp đẽ của Nguyễn Chi, trong ánh mắt cô còn mang theo chút nghi hoặc. Lời nói đã chạm đến cuống họng, đột nhiên liền nói không ra miệng.
Anh muốn nói không cần, anh có thể tự mình thu thập.
Nhưng ngay khi anh nhìn thấy đôi mắt cô liền không nhịn được nghĩ, liệu cô có nghĩ rằng anh không muốn cô chạm vào thứ gì đó thuộc về anh?
Đại não của Hình Kinh Trì, thông thạo các hoạt động chỉ huy và giải quyết các vụ án, rõ ràng là không giỏi về cảm xúc. Anh chỉ có thể thấp giọng nói: "Tôi sẽ ra ngoài ngay sau khi thay quần áo. Sẽ rất nhanh".
Nguyễn Chi nháy mắt mấy cái, ừ một tiếng rồi ra ngoài chờ anh.
Hình Kinh Trì không mang theo nhiều quần áo khi tới Điền thành, anh thậm chí còn không mang theo áo khoác lông vào mùa đông. Bầu trời nơi này đối với anh như mùa xuân, căn bản không thể so được với phía Bắc. Anh thay quần áo rồi xách lên chiếc ba lô đang nằm trên ghế, mở cửa ra ngoài. Toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Nguyễn Chi mới ngồi xuống không được bao lâu: "......"
Cô liếc nhìn nghi ngờ vào cái túi trong tay Hình Kinh Trì. Người này ở lại Điền thành trong ba tháng mà chỉ mang theo ngần ấy đồ?
Hình Kinh Trì không biết Nguyễn Chi đang nghĩ gì. Anh đi đến trước mặt Nguyễn Chi với vẻ mặt tự nhiên, và vươn tay ra với cô: "Đi thôi".
Nguyễn Chi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh một lúc. Bàn tay anh rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, từng ngón thon dài và vân tay rõ ràng, phía trên còn phủ một lớp kén cùng với vết thương nhàn nhạt.
Người đàn ông này dường như đặc biệt đam mê nắm tay cô.
Nguyễn Chi ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt người đàn ông và đột nhiên hỏi: "Hình Kinh Trì, anh đã từng yêu chưa?".
Sắc mặt Hình Kinh Trì nhàn nhạt, bàn tay anh vẫn ở trước mặt cô và trả lời ngay mà không có suy nghĩ: "Chưa".
Nguyễn Chi gật đầu, không nói gì, rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hình Kinh Trì nắm lại bàn tay, đem đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nắm lấy, và dùng một chút sức đem người dắt đi. Anh không muốn biết tại sao Nguyễn Chi lại hỏi như vậy, miễn là cô muốn biết, anh sẽ nói với cô.
-----
Lần này, Hình Kinh Trì lái xe.
Anh liếc nhìn thời gian và hỏi Nguyễn Chi, người đang ngồi bên ghế lái phụ: "Chúng ta có hai tiếng để đến nơi. Em muốn ăn trước hay đợi khi tới nơi thì lại ăn?".
Nguyễn Chi thắt dây an toàn và trả lời: "Đến rồi ăn. Anh đặt phòng chưa? Cũng gửi địa chỉ qua máy tôi đi".
Lời mới vừa hỏi ra, động tác lấy điện thoại của Nguyễn Chi trong nháy mắt dừng lại. Hình Kinh Trì…. Anh ấy sẽ đặt bao nhiêu phòng? Một hay là hai? Nếu là một, vậy nên ngủ kiểu gì?
Thần sắc của Nguyễn Chi trông hơi cứng nhắc. Cô còn chưa có cân nhắc qua chuyện này. Dù sao cô không biết rằng mình phải trải qua tuần trăng mật trước khi đến Điền thành.
Ý nghĩ trên mặt Nguyễn Chi rất dễ hiểu.
Hình Kinh Trì nhìn thoáng qua đã hiểu, đôi mắt anh dừng lại trên đôi má ửng hồng của Nguyễn Chi, giải thích: "Đó là một căn homestay, có hai gian phòng, rất yên tĩnh".
Hình Kinh Trì mấy năm nay quen biết rất nhiều bạn bè, căn nhà này là do chính bạn anh hỗ trợ an bài.
Nguyễn Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe có hai phòng.
Đợi tới khi Hình Kinh Trì dự định gửi địa chỉ qua chô cô, mới nhớ tới anh và Nguyễn Chi còn chưa có thêm bất kỳ phương thức liên hệ nào. Anh trực tiếp hỏi: "Nick Wechat là số điện thoại di động sao? Số điện thoại di động là bao nhiêu?".
Nguyễn Chi báo một dãy số.
Hình Kinh Trì lưu thông tin liên lạc của cô trước khi thêm WeChat của cô. Trí nhớ của anh rất tốt, Nguyễn Chi mới chỉ đọc một lần anh đã nhớ kỹ. Ấn vào ô thêm bạn, rồi nhập số di động của cô vào, trên màn hình lập tức nhảy ra một người dùng ---- Chi Chi không mập.
Hình Kinh Trì nghiêng đầu nhìn lướt qua mặt cô, cả khuôn mặt còn không có lớn bằng bàn tay anh, cằm nhọn tinh tế không có một chút thịt, ăn cơm thì giống như tiểu Hắc ở cửa Cảnh cục của bọn họ.
[ LTH: Tiểu Hắc? Cái ví von này…. =.= ]
Chân dung của Chi Chi không mập là một con mèo tam thể mập mạp nằm phơi nắng trên tảng đá xanh dưới ánh mặt trời.
Anh bấm vào ô kết bạn.
Bên này Hình Kinh Trì mới vừa gửi yêu cầu kết bạn, bên kia Nguyễn Chi đã nhấn đồng ý,
Tên Wechat của Hình Kinh Trì là tên thật của anh. Ảnh chân dung là một mảnh tuyết. Phóng to ảnh nhìn kỹ mới có thể nhìn ra hình như một con sư tử trắng trên đó, hầu như muốn cùng đất tuyết hòa làm một thể. Trên thực tế, Nguyễn Chi đã có phương thức liên lạc của Hình Kinh Trì. Chỉ là cô không bao giờ liên lạc với anh.
Chỉ chốc lát sau, địa chỉ của homestay đã được gửi đến điện thoại di động của Nguyễn Chi. Hình Kinh Trì thấy cô cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại liền khởi động xe. Tiếp đó, anh cầm di động của mình nhét vào trong tay Nguyễn Chi, nói: "Muốn tìm cái gì có thể tự mình mò, hoặc hỏi tôi cũng được".
Nguyễn Chi tạm thời không có hứng thú muốn biết về điện thoại của Hình Kinh Trì. Cô đang bận suy nghĩ xem đêm nay nên ăn cái gì.
Hình Kinh Trì nói cho Nguyễn Chi nghe về chuyện trước kia của ông nội Hình. Khi trò chuyện, anh cũng nói về những gì anh đã từng ăn. Nhưng Nguyễn Chi không thể biết liệu anh có còn thích ăn hay không. Những năm nay, thói quen sinh hoạt của anh hẳn là cải biến rất lớn.
Nguyễn Chi nghĩ nghĩ, vẫn là làm mấy món ăn gia đình bình thường cho anh ăn.
Nguyễn Chi không sống ở nhà kể từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Vào thời điểm đó, công việc của Lâm Thiên Tầm và Diêu Diêu đã ổn định, nên cô chuyển đến sống với bà của mình. Sau khi ông nội mất, bà vẫn luôn sống một mình, và cũng không nguyện ý sống cùng nhau với Lâm Thiên Tầm.
Về sau, bà của Nguyễn Chi qua đời, cô vẫn như cũ tiếp tục sống trong khu cư xá cũ kỹ, cho đến ba tháng trước mới chuyển vào phòng cưới của Hình Kinh Trì. Vào cuối tuần, cô vẫn thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nhưng thường thì cô trở lại khu cư xá trước kia.
Mặc dù lúc bé Nguyễn Chi không có tính kiên nhẫn, nhưng cô từ nhỏ đã thông minh, tay chân cũng rất linh xảo. Mấy năm ở cùng bà, cô đã học được cách nấu cơm, đa số thời gian đều là cô nấu cho bà ăn.
Xã hội hiện đại, mặc kệ là làm cái gì đều rất thuận tiện. Nguyễn Chi ở trên phần mềm đặt hàng, cũng hẹn thời gian để siêu thị gửi rau quả, thịt và thuỷ sản đến homestay.
Sau khi hoàn thành những thứ này, Nguyễn Chi mới phân ra chút tâm thần đặt ở trên điện thoại di động của Hình Kinh Trì. Đầu năm nay trên Weibo đều lưu hành một câu nói: Không ai có thể bước ra khỏi điện thoại di động của bạn trai bằng một nụ cười.
Cô bây giờ, Nguyễn Chi Chi.
Chồng của Nguyễn Chi Chi hào phóng đưa di động của chính mình vào tay cô, nói với cô: Cứ việc nhìn.
Nguyễn Chi Chi có thể cưỡng lại sự cám dỗ này không?
Rõ ràng là không.
--- HÊT CHƯƠNG 10 ---