[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Em Nhắm Mắt Rồi, Anh Hôn Đi - Nhất Chích Điềm Thỏ.
- Tham gia
- 16/5/20
- Bài viết
- 253
- Điểm cảm xúc
- 345
- Điểm
- 63
~~~ TÔI NHẮM MẮT RỒI, EM HÔN ĐI - NHẤT CHÍCH ĐIỀM THỎ ~~~
CHƯƠNG 21.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Những ngày mưa của Phong thành lần đầu tiên dọn sạch bụi đất. Mặt trời xuyên qua cơn mưa, sương mù và độ ẩm ngột ngạt, bao phủ mặt hồ lấp lánh với những gợn sóng vàng nhạt, từ từ lắc lư về phía khu vực tòa nhà.
Ánh sáng ấm áp chiếu ngang qua tấm kính sạch sẽ, tùy ý bò lên giường, từng tấc từng tấc chiếm cứ một khối địa bàn nhỏ này.
Nguyễn Chi cau mày, giận dữ kéo chăn lên chùm qua đầu để chặn ánh sáng mặt trời khó chịu và chói mắt kia. Cô lăn và lăn trên chiếc giường êm ái, chậm chạp không chịu mở mắt.
Vài ngày ở Điền thành không thoải mái bằng ngủ trên giường của mình.
Giường của cô là chiếc giường mềm nhất thế giới.
Hử? Chiếc giường mềm mại nhất?
Nguyễn Chi đột nhiên cảm giác được không thích hợp, không phải cô muốn về nhà và thay nệm sao? Bởi vì giường của Hình Kinh Trì trong ký túc xá rất cứng. Cô bất ngờ mở mắt ra, Hình Kinh Trì? Hình Kinh Trì!
Cô đã quên mất Hình Kinh Trì.
Nguyễn Chi lập tức thanh tỉnh, cô ngồi dậy vén chăn lên, hướng chung quanh nhìn một vòng.
Rèm cửa hoa mai nửa mở, ánh nắng tránh đi bàn trang điểm chiếu sáng chiếc ghế sofa nằm trong góc. Chậu hoa nằm trên đầu tủ gỗ sát tường đã mất đi độ ẩm, ỉu xìu nghiêng qua một bên. Đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ hiển thị thời gian tại thời điểm này--
06:23
Đây là phòng của cô không sai.
Nguyễn Chi vô thức nhìn sang bên cạnh, chăn và gối ở phía bên kia giường hơi nhăn lại, hiển nhiên tối hôm qua Hình Kinh Trì đã ngủ ở đây.
Nguyễn Chi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cô dễ dàng buồn ngủ sau khi cơm nước xong xuôi, tựa hồ lên xe không lâu thì ngủ mất. Hình Kinh Trì ôm cô xuống xe, sau đó...
"Hình Kinh Trì, anh có phải...là không được đúng không?".
Cô hình như đã nói điều gì đó như thế này? Là nằm mơ hay là hiện thực?
Nguyễn Chi Chi: "........."
Cô phút chốc nhìn vào cổ tay mình. Trên cổ tay trắng nõn nằm ngang một vòng dấu ấn móng vuốt, phiếm hồng một vòng đặc biệt dễ thấy. Lòng bàn tay nóng rực đêm qua tựa hồ còn dán trên da thịt của cô.
Nguyễn Chi kinh hoảng vén chăn lên nhìn thoáng qua bản thân. Quần áo của cô từ hôm qua vẫn còn nguyên trên người.
A a a…!! Cô muốn tự đào hố chôn mình lại!!
Nguyễn Chi xấu hổ giận dữ nhón chân như một tên trộm đi tới phòng để đồ, lấy quần áo rồi lập tức chạy tới phòng tắm. Lúc tắm rửa, Nguyễn Chi dự định vi phạm lương tâm của mình, coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Nguyễn Chi quyết định trong vòng một tuần sẽ không để ý tới Lâm Linh.
Trong phòng thể hình.
Hình Kinh Trì điều chỉnh nhịp thở và thực hiện động tác kéo cuối cùng, cơ lưng rộng co vào, thân thể cao lớn theo phần lưng và thắt lưng dùng sức đong đưa lên xuống. Mồ hôi mỏng thuận theo đường cong phần cổ trượt xuống, một đường uốn lượn theo từng cục cơ bắp trên lưng. Cuối cùng mất tích vào lớp vải cotton màu đen.
Trong phòng để đồ ở phòng ngủ chính có treo quần áo trước kia của anh, áo ngắn tay không đủ lớn và quần hầu như không thể mặc trừ những chiếc ngắn.
Khối lượng vận động của Hình Kinh Trì so với dĩ vãng tăng gần gấp đôi. Tối hôm qua, Nguyễn Chi sau khi đốt lửa trên người anh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, lưu lại một mình anh nắm chặt cổ tay cô. Hình Kinh Trì nghĩ đến câu hỏi của Nguyễn Chi đêm qua, nhẹ mỉm cười một tiếng.
Lá gan của tiểu Thanh sứ khá can đảm, vậy mà dám hỏi câu hỏi như vậy ở trước mặt anh.
Nguyễn Chi sẽ không tự dưng hỏi như vậy mà không có lý do, chí ít lúc ở Điền thành, cô không nghi ngờ về phương diện này. Hình Kinh Trì hơi suy nghĩ một hồi liền biết chuyện này nhất định có liên quan đến em gái của Nguyễn Chi.
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc hoàn thành bài tập tạ. Đây là phần cuối của bài tập buổi sáng của anh, anh phải đi vào xem liệu tiểu Thanh sứ tùy ý châm lửa kia đã rời giường hay chưa.
Bên ngoài phòng tập thể hình là phòng khách, với màu sắc mát mẻ và phong cách Bắc Âu tối giản.
Có một vài bức tranh nghệ thuật treo trên bức tường trắng, những nơi còn lại chứa đầy dấu vết của Nguyễn Chi Chi. Những cuốn sách chuyên nghiệp cô đặt trên bàn trà, chiếc khăn quàng cổ màu sáng ở bên cạnh ghế sofa và thỏi son bị lãng quên tại khe ghế sofa. Nguyễn Chi thích màu ấm, dấu vết của cô ở trong căn phòng được trang trí theo phong cách hơi lạnh này là màu ấm duy nhất.
Hình Kinh Trì lấy một chiếc khăn tùy ý xoa xoa phần cổ. Anh bước vào phòng ngủ, tay vặn tay nắm cửa hướng trên giường nhìn lại. Cái cục nhỏ ban đầu được đặt trên giường bây giờ xẹp xẹp và không có ai trên giường. Đèn phòng tắm bật sáng, âm thanh của tiếng nước tí tách tí tách, và một chút sương mù được phản chiếu trên tấm kính mờ.
Hình Kinh Trì đi đến trước giường và cúi xuống, cầm lên chăn mền đi về phía ban công được nối với phòng ngủ chính. Ngay khi anh mở cửa ban công, anh nhìn thấy những bồn hoa và những chậu cây rau nhỏ gọn gàng nằm trên ban công.
Những quả cà chua nhỏ sung mãn ướt át được trồng trong các chậu cây, các loại cây rau từ trong đất đã nhú ra mầm non. Hình Kinh Trì sững sờ một lúc. Anh không ngờ Nguyễn Chi sẽ chơi đùa những thứ này ở nhà. Anh vốn còn cho rằng tiểu Thanh sứ dễ vỡ nhà anh thật ra cái gì cũng biết làm, dù sao cô sống một mình đã lâu.
Sau khi phơi chăn, Hình Kinh Trì đứng trên ban công nhìn khu chung cư Hồ Uyển. Khu chung cư Hồ Uyển sở dĩ được gọi như vậy là vì nó được cửa xây dựng xung quanh Mạn hồ. Đi qua cửa bắc của chung cư rồi rẽ trái là tới bệnh viện Nhân Dân, còn rẽ phải là tới bến đò Mạn Hồ.
Mạn hồ vào buổi sáng sớm rất đẹp, dương liễu y y, người đi đường rải rác. Gió hồ thổi qua những chiếc lá phủ trên mặt nước, phiến lá tròn lục đáng yêu. Vào mùa hè còn có thể nhìn thấy những cánh hoa sen nhọn. Tới đêm, những con đom đóm nho nhỏ sẽ bay nhảy đùa nghịch trên mặt hồ, với hương hoa sen tràn ngập.
Hình Kinh Trì mắt sắc nhàn nhạt đảo qua mảnh chung cư này. Anh lựa chọn nơi này nguyên nhân trọng yếu nhất còn bởi vì nó an toàn. Công tác bảo vệ tài sản ở đây rất tốt, lại thêm cách đội cảnh sát hình sự chỉ có hai con đường, nên anh có thể yên tâm chút.
Ánh mắt anh rơi xuống những quả cà chua nhỏ treo lơ lửng đang lung la lung lay trông rất ngốc lại cũng rất đáng yêu trên ban công, chúng tựa như chủ nhân của bọn chúng.
Một tiếng "cạch" vang lên.
Cửa phòng tắm bên trong mở ra.
Hình Kinh Trì theo tiếng nhìn lại, ánh mắt của anh và cô tức thì đối diện nhau.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, thân hình tinh tế cao gầy, khuôn mặt thanh lệ với xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện. Nhưng ánh mắt cô lại lảng tránh anh, thể hiện rõ lương tâm chột dạ.
Hình Kinh Trì nhướn nhẹ mày và vẫy tay với cô, nói: "Tới đây".
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, Nguyễn Chi lùi lại một cách vô thức.
Cô nuốt nước bọt, sự can đảm mới xuất hiện trong lòng lập tức bị nghẹn trở về, không có cốt khí đáp lại: "Em, em đi làm bữa sáng. Anh mau đi tắm đi, nếu không sẽ bị trễ làm".
Dứt lời, Nguyễn Chi chạy mất, còn không quên kéo cửa lại.
Hình Kinh Trì cười nhẹ một tiếng.
Anh sớm muộn gì cũng sẽ để cô biết câu trả lời cho câu hỏi đêm qua.
…..
Bởi vì Nguyễn Chi không có thời gian để bổ sung lượng dự trữ trong tủ lạnh vài ngày trước, nên cô chỉ đơn giản làm hai bát mì. Bát của Hình Kinh Trì, cô thả thêm hai quả trứng chần nước sôi.
Hình Kinh Trì không trêu chọc Nguyễn Chi khi anh trở ra. Anh cảm thấy mặc đồng phục cảnh sát vẫn là làm người thấy thoải mái nhất.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Hình Kinh Trì lái xe chở Nguyễn Chi tới bến đò Mạn hồ. Anh đỗ xe bên đường và nghiêng người lẳng lặng nhìn Nguyễn Chi, cô đang trên xe trang điểm đơn giản cho mình, và son môi màu hồng đào làm cho khuôn mặt cô trông xinh đẹp hơn.
Ánh mắt Hình Kinh Trì lướt qua môi dưới của cô.
"Hình Kinh Trì, em đi đây".
Nguyễn Chi nhét thỏi son và phấn má vào túi, mở cửa xe vẫy tay chào Hình Kinh Trì.
Hình Kinh Trì ừ một tiếng, và hỏi trước khi Nguyễn Chi đóng cửa: "Buổi tối sau khi tan làm, em trực tiếp về nhà hay đến trung tâm thương mại? Có muốn anh tới đón em không?".
Nguyễn Chi lúc này mới chú ý tới tay Hình Kinh Trì đặt trên vô lăng không giống như trước đây, anh hôm nay đeo nhẫn cưới trên ngón tay đeo nhẫn. Cô chớp mắt nói: "Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?".
Hình Kinh Trì trầm mặc một chút: "Anh sẽ nhắn tin cho em chiều nay. Anh khẳng định sẽ có thời gian tới đón em".
Nguyễn Chi biết công việc của Hình Kinh Trì tùy thời đều có thể có biến động, cô suy nghĩ một lát vẫn là cự tuyệt: "Trung tâm thương mại cách đây không xa. Nếu như trời mưa thì em sẽ về nhà và tự lái xe đi, vì vậy anh không cần tới đón em đâu".
Nói xong, cô thò đầu vào cửa nhỏ giọng nói: "Em thực sự đi đây".
Hình Kinh Trì nhìn đôi mắt như nước của cô, thấp giọng ứng: "Trên đường cẩn thận, sau khi tới chỗ làm thì gửi tin nhắn cho anh".
Nguyễn Chi mím môi mỉm cười, đóng cửa lại sau đó bước tới bến phà. Chiếc xe việt dã màu đen chậm chạp không có rời đi, cho đến khi thấy dáng người mảnh khảnh của ai kia bước lên phà mới chậm rãi lái về phía đường chính. Khi Hình Kinh Trì lái xe đến ngã tư, tiếng còi phà đúng lúc vang lên.
Nguyễn Chi chuẩn bị sang sông.
…..
Chiếc xe việt dã giương nanh múa vuốt bá đạo lao vút về phía đội cảnh sát hình sự trên đường Huệ Dân. Nhân viên cảnh sát ở cửa thấy chiếc xe lao nhanh tới liền biết Hình đội của họ tới, liền nhanh chóng mở cửa rộng hơn.
Tiểu cảnh viên trơ mắt nhìn tốc độ xe của Hình Kinh Trì không giảm, vụt qua cánh cửa như một cơn gió và lái về phía bãi đậu xe nằm bên cạnh cửa lớn. Chiếc xe việt dã bá đạo nằm ngang chiếm trọn hai chỗ đậu xe, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước xuống với đôi chân dài, cánh cửa đóng lại ngay sau đó và nghênh ngang rời đi.
Ba tháng này, Hình Kinh Trì đi Điền thành. Anh bỗng thấy nhớ đội trưởng của họ một cách kỳ lạ. Dù sao cũng sẽ không có một ai đỗ xe kiêu ngạo giống như anh.
Trước khi tới giờ giương cờ quốc gia, Hình Kinh Trì tranh thủ lên tầng hai để tìm Diêu Thần Viễn. Hôm nay anh còn phải dẫn Tần Diệp và Dư Phong đi tìm Trương cục báo cáo bản án. Tới buổi chiều, sẽ có một cuộc họp khen thưởng về vụ án lừa đảo lần này. Hình Kinh Trì không kiên nhẫn xử lý mấy chuyện này, nên anh định lên kế hoạch ném Diêu Thần Viễn tới cuộc họp khen thưởng thay anh.
Diêu Thần Viễn, người đang cầm chén giữ ấm uống trà cẩu kỷ, hai chân bắt chéo nhàn nhã xem bản tin thời sự trong hội trường, đối với những rắc rối sắp tới không hề hay biết gì.
"Viễn ca". Hình Kinh Trì giơ tay hô lớn.
Diêu Thần Viễn cười với Hình Kinh Trì, trêu ghẹo: "Nha, đội trưởng hưởng tuần trăng mật trở về rồi?".
Diêu Thần Viễn so với Hình Kinh Trì lớn hơn tám tuổi, lại là đội phó của đội cảnh sát hình sự. Bình thường không những bị cậu ta sai sử đã quen, mà thường thường anh còn bị tính kế đi làm cu li. Cái đội trưởng này của họ rất hay thích tìm chút chuyện phiền toái cho anh làm.
Hình Kinh Trì nhếch môi, đi tới trước mặt Diêu Thần Viễn đi thẳng vào vấn đề: "Viễn ca, buổi sáng em sẽ đưa hai tên tiểu tử kia đi báo cáo bản án với Trương cục. Nên cuộc họp biểu dương buổi chiều em không đi được".
"Khục ——". Diêu Thần Viễn bị sặc nước, trừng mắt nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì: "Lại không đi? Lần trước cậu không đến, Trương cục đã gọi tôi tới dạy dỗ một trận đấy, lần này cậu lại còn không đi?".
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc: "Chuyện năm phút là có thể nói xong nhưng mấy người đó nhất định phải tốn suốt năm tiếng. Buổi chiều em còn muốn đi đón vợ em, không có thời gian đi đại hội khen ngợi. Hai chúng ta ai đi cũng giống nhau thôi".
Diêu Thần Viễn: "....."
Anh không nghe lầm chứ? Đội trưởng lạnh lùng của anh muốn đi đón vợ?
Diêu Thần Viễn xem xét nhìn Hình Kinh Trì, nghĩ thầm tuần trăng mật này thực sự tốt. Anh vặn nắp, đặt chén giữ ấm xuống, hỏi: "Thực sự không đi à? Đợi đến chiều tới đó góp mặt một lát rồi rời đi cũng được".
Hình Kinh Trì nâng cằm, xoay người rời đi.
Chỉ thiếu không viết hai ký tự lớn "Không đi" lên trán.
Diêu Thần Viễn nhìn bóng lưng Hình Kinh Trì thở dài. Đội trưởng của anh cái gì cũng tốt, có chuyên môn xuất sắc, năng lực nghiệp vụ tốt. Chỉ là thiếu kiên nhẫn để giải quyết những vấn đề vụn vặt này. Xem ra anh lại phải tới Cục thành phố xoát mặt rồi.
Anh có thể làm gì được đây.
Một cục cưng quý giá như thế, chỉ có thể được sủng ái thôi.
Khi Đội cảnh sát hình sự giương cờ quốc gia, Bảo tàng Phong thành ở phía đối diện sông Nguyên Giang cũng đang nghênh đón sự quyên tặng mà họ đã chờ đợi suốt một tuần.
Không giống như các bảo tàng hiện đại, Bảo tàng Phong thành đã có từ vài năm nay và là một bảo tàng kiểu cổ lâm viên. Tầng tầng lớp lớp sơn thủy được ẩn đằng sau hành lang cong u khúc, có rất nhiều cây cao mọc thành bụi ở bên cạnh hành lang.
Khu triển lãm được kết nối với tòa nhà văn phòng và Bộ Văn hóa, Bảo vệ, Khoa học và Công nghệ nằm phía sau khu vực triển lãm. Giống như nhà kho, nó được giấu ở nơi sâu nhất của khu vườn. Đường đá uốn lượn, từ tòa nhà văn phòng, bước lên các bậc đá và nhìn lên là bức tường gạch lớn màu hồng, những tán cây xanh biếc đầy sức sống nằm nghiêng trên tường. Những nụ hoa màu tím nằm xen giữa những chiếc lá xanh, dưới gốc còn có một cây trúc đào chưa lớn, ngẫu nhiên có thể thấy bọ cánh cứng bò trên lá và âm thanh của côn trùng không bị gián đoạn. Khu vườn rộng mở trông rất sống động.
Khu vườn khá yên tĩnh vào mùa xuân, đợi tới hè thì hầu như mỗi ngày đều có một "buổi hòa nhạc" ồn ào, ầm ĩ.
Ánh sáng bị phân mảnh xuyên qua các kẽ cây, rơi xuống trên con đường đá cuội. Giữa đường đang nằm một con mèo ngã chổng vó. Tam Hoa xinh đẹp và bụ bẫm ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nó lập tức ngóc lên cái đầu nhỏ và cuộn tròn cái đuôi lông xù của mình.
"Meo ~".
Đôi mắt long lanh như nước của Tam Hoa dán vào người phụ nữ vừa bước vào.
Nguyễn Chi đã vài ngày không gặp tiểu khả ái nhà cô rồi. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Tam Hoa mập phì, cúi người xuống ôm lấy con mèo đang nằm cản đường này, nói: "Đô Đô, có nhớ chị không? Hử?".
Đầu ngón tay tinh tế nhẹ gãi gãi cằm Tam Hoa, con mèo nhỏ thoải mái híp mắt lại. Tam Hoa này thỉnh thoảng hay đột nhập vào bảo tàng của họ, bị người bắt gặp thì sẽ trốn vào trong các bụi rậm, vẫy đuôi một cái ai cũng tìm không ra. Thỉnh thoảng, họ sẽ lấy một ít nước và thức ăn cho mèo để đó, dần dần Tam Hoa mới nguyện ý ra ngoài.
Nguyễn Chi tiến vào bảo tàng vào mùa thu năm ngoái, sớm hơn một chút so với Tam Hoa. Khu triển lãm người đến người đi, con mèo này thích lẩn trốn ở phía sân sau, một tới hai đi liền cùng Bộ Văn hóa, Bảo vệ, Khoa học và Công nghệ của họ thân quen. Ngành này của họ con gái vốn ít, mà con mèo này hết lần này tới lần khác chỉ thích con gái.
Nguyễn Chi từ giữa đám đông hoàn toàn nương tựa vào mỹ mạo của mình trổ hết tài năng mà thu được sự sủng ái của Tam Hoa.
Hôm nay, bởi vì Quán trưởng sớm đã thông báo trước trong nhóm, nên nhiều phòng ban trong bảo tàng đều đến sớm. Bộ An ninh phải đi nhận các khoản quyên tặng, còn bộ phận của họ chịu trách nhiệm nhận dạng, phân loại, và phục hồi, v.v… Văn phòng và bộ phận nghiệp vụ không liên quan gì tới mấy người Nguyễn Chi.
Sau khi chơi với Tam Hoa bên đường một lúc, Nguyễn Chi chạy chậm trở về Đông viện. Đông viện là là khoa thư pháp và hội họa của Cục Bảo vệ Văn hóa, còn các phòng ban khác nằm rải rác trong các sân khác nhau.
Xuyên qua cổng màu đỏ thẫm, bước lên tấm bảng đá xanh, nói xin chào với những bông hoa trong sân, rồi rẽ sang trái và băng qua một cái giếng vuông là đến tổ thư pháp của họ.
Ngoài Nguyễn Chi ra, còn có năm người nữa trong bộ phận thư pháp và hội họa. Nguyễn Chi vừa vào cửa liền thấy Triệu Bách, anh đang đứng trước mặt giáo sư Chu thấp giọng nói chuyện. Giáo sư Chu đang nằm trên chiếc ghế tựa ở cửa cầm một cái cốc, đung đưa ghế với đôi mắt nhắm nghiền, và không biết liệu ông có đang lắng nghe Triệu Bách nói chuyện hay không.
Nghe thấy âm thanh ở cửa, Giáo sư Chu lặng lẽ mở mắt và nhìn Nguyễn Chi một cái. Lần này giáo sư Chu không tiếp tục giả vờ nữa, ông đẩy kính mắt của mình đứng dậy và vẫy tay với Nguyễn Chi: "Tiểu Chi Chi, mau tới đây, tiểu tử này phiền chết rồi. Chú không muốn qua chỗ quyên tặng, cháu mau cùng cậu ta đi qua đi".
Nguyễn Chi cười híp mắt chào hỏi giáo sư Chu: "Giáo sư, buổi sáng tốt lành".
Triệu Bách sững người một lúc khi nghe tên Nguyễn Chi, anh lập tức quay người nhìn cô. Lần cuối họ gặp nhau là ở sảnh khách sạn ở Điền thành, khi đó bên người cô đứng cạnh chồng.
Triệu Bách ấm giọng gọi: "Nguyễn Chi".
Nguyễn Chi nhìn Triệu Bách đứng cạnh chiếc ghế tựa. Anh mặc chiếc áo len màu xanh với áo sơ mi trắng bên trong, lộ ra dáng vẻ ôn tồn lễ độ. Nhưng những gì cô nghĩ đến lại là Hình Kinh Trì, nghĩ thầm với loại thời tiết này quả nhiên mọi người đều ăn mặc bình thường chỉ trừ người đàn ông ấy.
Ý cười trên khuôn mặt cô giảm đi, nói khẽ: "Sư huynh, lần trước đã thêm phiền toái cho mọi người rồi".
Triệu Bách cũng cười lên: "Không có gì đáng ngại, em không có việc gì là tốt rồi".
Giáo sư Chu ngó ngó Triệu Bách lại ngó ngó Nguyễn Chi. Coi như Nguyễn Chi chưa kết hôn, thì nhìn dáng vẻ của cô giống như không mấy cảm thấy hứng thú với Triệu Bách. Ông hướng hai người khoát khoát tay: "Nhanh đi ra cửa chờ đi, để lão đầu ta thanh tịnh một lát".
Nguyễn Chi thăm dò nhìn vào phòng, trong văn phòng trống rỗng, không có bất kỳ ai.
Giáo sư Chu thấy thế khó được giải thích một câu: "Chú Tưởng của cháu đã đi du học rồi, không tới một năm, nửa năm là về không được. Còn Tiểu Lưu ngày ngày đều chạy qua tổ gốm sứ bên cạnh, cháu cũng không phải không biết. Đúng rồi Tiểu Chi Chi, bức họa kia của tiểu Lưu có chút vấn đề, nếu cháu rảnh rỗi thì mang qua cho sư phụ cháu nhìn xem. Sư phụ cháu chính là chuyên gia trên phương diện này".
Nguyễn Chi gật đầu: "Sư phụ gần đây đang bận chuyện Pháp hội, cuối tuần hẳn là không thời gian. Vừa vặn thứ sáu cháu muốn tới chùa thăm ông ấy, tới lúc đó cháu sẽ gọi cả Lưu Dịch Hoa cùng đi".
Khi giáo sư Chu nghe được hai chữ "Pháp hội" liền nhức đầu, ông nói: "Thật không biết sư phụ cháu nghĩ gì nữa, vậy mà giữa chừng lại xuất gia làm hòa thượng, những chuyện kia nói bỏ là bỏ".
Sư phụ cô đã xuất gia năm năm, mà giáo sư Chu cũng nói về nó trong năm năm qua.
Nguyễn Chi coi như không nghe thấy, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của mình đặt túi xách xuống và đi ra ngoài cùng với Triệu Bách đến cửa lớn để xem mấy thứ được quyên tặng. Cô vẫn còn nhớ những gì Lâm Thiên Tầm nói tối qua, và cô khá tò mò về người quyên tặng chúng.
Khi Nguyễn Chi và Triệu Bách bước vào sân, họ tình cờ gặp Lưu Dịch Hoa và Khương Uyển Lan đúng lúc đi ra từ Tây viện.
Lưu Dịch Hoa nhìn thấy Nguyễn Chi và Triệu Bách trong tiềm thức muốn nói xin chào, nhưng lời đã đến cổ họng lại nuốt trở vào. Anh nhìn thoáng qua sắc mặt Khương Uyển Lan sau mới như thường ngày chào hỏi họ: "Bách ca, Nguyễn Chi".
Khương Uyển Lan gật đầu với họ và không nói gì. Trong bốn người bọn họ chỉ có Triệu Bách là người lớn tuổi nhất và Nguyễn Chi là người trẻ nhất. Ngoại trừ Nguyễn Chi, ba người Triệu Bách đã làm việc trong Viện bảo tàng ít nhất hai năm và họ rất quen thuộc với nhau.
Triệu Bách nở nụ cười: "Đi thôi, hôm nay Quán trưởng cũng tới".
Thần sắc Khương Uyển Lan thay đổi một chút khi nghe được Hạ Lan Quân cũng tới. Nhắc tới Quán trưởng của họ, bình thường đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ông hay thích chạy loạn khắp nơi. Một tháng có thể gặp được ông một lần đã là may mắn rồi. Vậy mà khi Nguyễn Chi mất tung tích lúc ở Điền thành, Hạ Lan Quân lại đặc biệt gọi điện thoại đến, khiến cho Khương Uyển Lan càng thêm tin chắc Nguyễn Chi là dựa vào quan hệ tiến vào. Về phần Nguyễn Chi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp Đại học Phong thành đã bị cô ném ra sau đầu. Theo ý kiến của cô, có quan hệ có thể tiến vào Viện bảo tàng của họ, vậy nhất định cũng có quan hệ để cô ta trở thành nghiên cứu sinh tốt nghiệp.
Chỉ nửa năm kể từ khi Nguyễn Chi tiến vào bảo tàng, và cô không mất nhiều thời gian để tìm ra các mối quan hệ giữa Bộ Văn hóa, Bảo vệ và Công nghệ. Cô biết Khương Uyển Lan đang nghĩ gì. Mùa hè này, sẽ có hai cái danh ngạch đi tới Bảo tàng Cung điện để học tập, một nam và một nữ. Các tiền bối nữ hơi lớn tuổi trong tổ khoa học và công nghệ của họ đều đã ở đó, vì vậy họ là những ứng cử viên duy nhất trong danh ngạch nữ. Khương Uyển Lan tự nhiên là coi Nguyễn Chi trở thành cái đinh trong mắt cô ấy.
Trong khi họ đang nói chuyện, họ cùng nhau đi về phía cổng sân, Nguyễn Chi không để lại dấu vết tụt hậu một bước.
Tam Hoa đang chạy nhảy chợt tới chợt lui giữa những tảng đá, nó đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nguyễn Chi, cái đuôi dài cuộn tròn lại, đệm thịt nhún một cái trên tảng đá, thả người nhảy lên lặng lẽ, im lặng rơi xuống đất, sau đó nện bước bước chân mèo đi về phía Nguyễn Chi.
Khương Uyển Lan biết con mèo này thích Nguyễn Chi, vì vậy cô rất không vừa mắt con mèo này. Nghĩ thầm khi không lãng phí đút thức ăn mèo cho nó lâu như vậy.
Tam Hoa cứ vậy cọ lấy Nguyễn Chi cùng cô đi tới cửa chính của Viện bảo tàng. Sau khi đi bộ qua tòa nhà văn phòng, sẽ tới khu vực triển lãm rộng và yên tĩnh. Hiện tại chưa tới giờ khai mạc nên không có ai khác ngoài họ. Cộng tất cả các phòng ban lại cũng không hơn mười người.
Ngay khi đoàn người Nguyễn Chi vừa đi tới cửa, họ thấy Hạ Lan quân trông như một cây gậy tre đứng đó. Người đàn ông gần năm mươi dáng người thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy sáng tỏ, một thân trường sam màu nhạt, một đôi giày vải màu đen, một chiếc quạt trong tay, móng tay được cắt tỉa vuông vức bóng loáng.
Khi nhìn thấy họ, Hạ Lan Quân đặc biệt lắc lắc cây quạt, nhìn lướt qua đám người xung quanh, từ từ nói: "Tới thật sớm".
"Quán trưởng buổi sáng tốt lành".
"Quán trưởng, ông trở về rồi".
"Lần này nói không chừng chúng ta có thể mở được một buổi triển lãm cá nhân đấy!".
Trong lúc nhất thời đám đông trở nên sôi nổi hơn, Nguyễn Chi dẫn mèo con lặng lẽ sang một bên. Nhưng không đợi cô đi được mấy bước, Hạ Lan Quân đã khiến cô trở thành tâm điểm của mọi người, ông hướng về phía đám người hô lớn: "Tiểu Chi Chi, lại đây!".
Nguyễn Chi Chi: "......."
Cô thực sự muốn trở thành một cây nấm lặng lẽ trong góc.
Nguyễn Chi đành phải cố chống trước ánh mắt muốn ăn thịt người của Khương Uyển Lan đi tới bên người Hạ Lan Quân. Hạ Lan Quân biết tiểu nha đầu này xấu hổ, nên ông liếc sang bên và đám đông giải tán.
Hạ Lan Quân cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Chi, nói: "Tiểu Chi Chi, chú nghe lão Hình nói con và tiểu tử Hình gia kia đã gặp nhau ở Điền thành?".
Nguyễn Chi cũng không biết cái người sống hơn năm mươi này tại sao lòng hiếu kỳ lại mạnh mẽ như thế, mấy cái lão đầu này rốt cuộc tụ tập đang nói chuyện gì với nhau vậy. Cô bất đắc dĩ gọi: "Chú Hạ Lan".
Hạ Lan Quân đã phải đối phó với các di tích văn hóa suốt cả ngày, nên khi đụng tới đám tiểu bối là ông lại muốn trêu đùa vài câu. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, ngượng ngùng của Nguyễn Chi thì càng cảm thấy thú vị hơn.
Ông nhấc quạt lên che mặt, hạ giọng nói: "Lần trước, lúc chú gặp được tiểu tử kia là khi vụ án làm giả bắt đầu được điều tra, chú đã gặp nó tại Cục Di sản Văn hóa. Đã mười năm rồi, tiểu tử này vẫn chưa thấy gì tốt hơn trước".
Nguyễn Chi chưa thấy qua Hình Kinh Trì năm mười bảy tuổi, nên không biết anh trông như thế nào. Hiện tại nghe Hạ Lan Quân nói như vậy còn có chút hiếu kì: "Chú Hạ Lan, Hình Kinh Trì trông thế nào khi anh ấy mười bảy tuổi?".
Hạ Lan Quân thở dài: "Kinh Trì từ nhỏ đã có mối quan hệ bình thường với ba mình. Lúc Tử Thư còn sống thì còn tốt, Tử Thư vừa đi, quan hệ của hai người họ như nước với lửa. Lúc đó, thằng bé còn nhỏ nên không biết cách che giấu suy nghĩ và toàn thân lệ khí của mình. Thằng nhóc đó chưa bao giờ trở về nhà kể từ khi theo học tại Học viện cảnh sát, ngay cả ông nội thằng nhóc cũng hiếm khi nhìn thấy mặt cháu mình. Cứ mỗi cuối năm là không biết thằng nhóc đó đã trốn ở đâu trong dịp Tết Nguyên đán. Hiện giờ lớn rồi, ngược lại hiểu được cách ẩn giấu. Thật ra thì so với trước kia cũng không có bao nhiêu thay đổi".
Nguyễn Chi nhớ tới dáng vẻ bừng tỉnh của Hình Kinh Trì khi ở Điền thành, trong lòng anh hẳn vẫn luôn chứa câu chuyện gì đó trong tâm.
Dứt lời, Hạ Lan Quân thu hồi cây quạt, câu chuyện lại xoay chuyển: "Chẳng qua bây giờ có cháu ở cùng thằng nhóc đó, chú thật ra yên tâm hơn nhiều. Tiểu Chi Chi đừng sợ, cái tên tử này mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng là người rất bao che khuyết điểm. Còn nếu như thằng nhóc đó bắt nạt cháu, cháu cứ đi cáo trạng với lão Hình, lão Hình sẽ thu thập thằng nhóc đó thay cháu. Tiểu tử này và ông cậu ta vẫn còn chút tình cảm".
Nguyễn Chi cong môi dưới: "Cháu cảm ơn chú Hạ Lan".
Ngay khi họ đang nói chuyện, chiếc xe trong viện bảo tàng của họ chầm chậm lái từ đường Khánh Văn ra. Mọi người trở nên im lặng và đều nghểnh cổ nhìn về phía cổng lớn.
Khi bộ phận an ninh vừa xuống xe, họ nhìn thấy Hạ Lan Quân cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ tại sao Quán trưởng của họ lại ở đây.
Nguyễn Chi liếc sang bên.
Sự nhẹ nhàng và nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Lan Quân mới nãy đã thu liễm, sắc mặt ông nhàn nhạt nhìn chiếc xe, không có vui sướng khi nhận được quyên tặng. Trong bụng cô trầm xuống, xem ra đợt quyên tặng lần này thật sự có vấn đề.
...
Đội cảnh sát hình sự Phong Thành.
Sau khi quốc kỳ được giương lên, họ sẽ tổ chức một cuộc họp định kỳ như thường lệ, nhưng đội cảnh sát hình sự của họ lại khác. Cho tới bây giờ đều là đội phó tổng kết cuộc họp thường xuyên cho họ, còn đội trưởng đã biến mất sau khi quốc kỳ được giương lên.
Hình Kinh Trì trước khi đi, còn dắt theo Tần Diệp và Dư Phong cùng đi. Anh có ý định bắt Trương cục ký nhận vụ án, tốt nhất trong vòng hôm nay đem vụ án này phê chuẩn xuống.
Khi Hình Kinh Trì và Dư Phong đang đợi trong xe thì Tần Diệp đi lên lầu để lấy tài liệu. Hình Kinh Trì cái được cái không nghịch bật lửa. Dư Phong hơi có vẻ hưng phấn hỏi một câu: "Đội trưởng, anh chắc chắn lại được lên tin tức lần nữa ngay khi cuộc họp khen thưởng diễn ra vào buổi chiều. Hiện tại tâm tình anh thấy thế nào?".
Ánh mắt Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía trước và mở miệng: "Tôi rất phấn khích. Tôi nhất định thuận theo tiếng gọi của thời đại, với sự can đảm đối mặt với vấn đề... và cuộc cách mạng của đảng với ý thức tự hướng nội*".
(*) Được chọn từ bài phát biểu tại hội nghị tóm tắt giáo dục về chủ đề "Đừng quên sơ tâm ban đầu của bạn, hãy ghi nhớ nhiệm vụ của bạn".
Dư Phong sững sờ, gãi đầu nói: "Tại sao lại nghe quen tai như vậy?".
Hình Kinh Trì: "Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ "Học tập để trở thành một quốc gia hùng mạnh" chưa? Lúc đi thi có đủ điểm không?".
Dư Phong: "....Dạ chưa".
Chiếc bật lửa chuyển động linh hoạt giữa những ngón tay mảnh khảnh, Hình Kinh Trì liếc nhìn Dư Phong: "Hiện tại còn không bắt đầu học đi? Thái độ rất trọng yếu, cậu biết không hả, vạn nhất buổi chiều cậu phải lên phát biểu thì sao?".
Phát biểu? Phát biểu gì?
Dư Phong hốt hoảng và nói trong nỗi kinh hoàng: "Chúng ta còn phải lên phát biểu? Vì sao? Chọn ngẫu nhiên sao? Đội trưởng, anh đã ghi nhớ bản thảo chưa?".
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc trả lời: "Không biết, thuận miệng nói, tôi không cần phải ghi nhớ bản thảo".
Dư Phong càng thêm bối rối hơn: "Tại sao?".
Hình Kinh Trì một bộ đương nhiên nói: "Bởi vì tôi không đi".
Dư Phong đau cả đầu: "Lại không đi? Anh có việc gấp sao?".
Hình Kinh Trì ngoắc ngoắc môi, nói: "Đón vợ".
Dư Phong: "...??".
Anh lặp lại lần nữa?
Tác giả có lời muốn nói:
Ca ca thận trọng: "Lặp lại thì lặp lại -------".
"Đón vợ". [ Cực kỳ lớn tiếng ]
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Những ngày mưa của Phong thành lần đầu tiên dọn sạch bụi đất. Mặt trời xuyên qua cơn mưa, sương mù và độ ẩm ngột ngạt, bao phủ mặt hồ lấp lánh với những gợn sóng vàng nhạt, từ từ lắc lư về phía khu vực tòa nhà.
Ánh sáng ấm áp chiếu ngang qua tấm kính sạch sẽ, tùy ý bò lên giường, từng tấc từng tấc chiếm cứ một khối địa bàn nhỏ này.
Nguyễn Chi cau mày, giận dữ kéo chăn lên chùm qua đầu để chặn ánh sáng mặt trời khó chịu và chói mắt kia. Cô lăn và lăn trên chiếc giường êm ái, chậm chạp không chịu mở mắt.
Vài ngày ở Điền thành không thoải mái bằng ngủ trên giường của mình.
Giường của cô là chiếc giường mềm nhất thế giới.
Hử? Chiếc giường mềm mại nhất?
Nguyễn Chi đột nhiên cảm giác được không thích hợp, không phải cô muốn về nhà và thay nệm sao? Bởi vì giường của Hình Kinh Trì trong ký túc xá rất cứng. Cô bất ngờ mở mắt ra, Hình Kinh Trì? Hình Kinh Trì!
Cô đã quên mất Hình Kinh Trì.
Nguyễn Chi lập tức thanh tỉnh, cô ngồi dậy vén chăn lên, hướng chung quanh nhìn một vòng.
Rèm cửa hoa mai nửa mở, ánh nắng tránh đi bàn trang điểm chiếu sáng chiếc ghế sofa nằm trong góc. Chậu hoa nằm trên đầu tủ gỗ sát tường đã mất đi độ ẩm, ỉu xìu nghiêng qua một bên. Đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ hiển thị thời gian tại thời điểm này--
06:23
Đây là phòng của cô không sai.
Nguyễn Chi vô thức nhìn sang bên cạnh, chăn và gối ở phía bên kia giường hơi nhăn lại, hiển nhiên tối hôm qua Hình Kinh Trì đã ngủ ở đây.
Nguyễn Chi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cô dễ dàng buồn ngủ sau khi cơm nước xong xuôi, tựa hồ lên xe không lâu thì ngủ mất. Hình Kinh Trì ôm cô xuống xe, sau đó...
"Hình Kinh Trì, anh có phải...là không được đúng không?".
Cô hình như đã nói điều gì đó như thế này? Là nằm mơ hay là hiện thực?
Nguyễn Chi Chi: "........."
Cô phút chốc nhìn vào cổ tay mình. Trên cổ tay trắng nõn nằm ngang một vòng dấu ấn móng vuốt, phiếm hồng một vòng đặc biệt dễ thấy. Lòng bàn tay nóng rực đêm qua tựa hồ còn dán trên da thịt của cô.
Nguyễn Chi kinh hoảng vén chăn lên nhìn thoáng qua bản thân. Quần áo của cô từ hôm qua vẫn còn nguyên trên người.
A a a…!! Cô muốn tự đào hố chôn mình lại!!
Nguyễn Chi xấu hổ giận dữ nhón chân như một tên trộm đi tới phòng để đồ, lấy quần áo rồi lập tức chạy tới phòng tắm. Lúc tắm rửa, Nguyễn Chi dự định vi phạm lương tâm của mình, coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Nguyễn Chi quyết định trong vòng một tuần sẽ không để ý tới Lâm Linh.
Trong phòng thể hình.
Hình Kinh Trì điều chỉnh nhịp thở và thực hiện động tác kéo cuối cùng, cơ lưng rộng co vào, thân thể cao lớn theo phần lưng và thắt lưng dùng sức đong đưa lên xuống. Mồ hôi mỏng thuận theo đường cong phần cổ trượt xuống, một đường uốn lượn theo từng cục cơ bắp trên lưng. Cuối cùng mất tích vào lớp vải cotton màu đen.
Trong phòng để đồ ở phòng ngủ chính có treo quần áo trước kia của anh, áo ngắn tay không đủ lớn và quần hầu như không thể mặc trừ những chiếc ngắn.
Khối lượng vận động của Hình Kinh Trì so với dĩ vãng tăng gần gấp đôi. Tối hôm qua, Nguyễn Chi sau khi đốt lửa trên người anh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, lưu lại một mình anh nắm chặt cổ tay cô. Hình Kinh Trì nghĩ đến câu hỏi của Nguyễn Chi đêm qua, nhẹ mỉm cười một tiếng.
Lá gan của tiểu Thanh sứ khá can đảm, vậy mà dám hỏi câu hỏi như vậy ở trước mặt anh.
Nguyễn Chi sẽ không tự dưng hỏi như vậy mà không có lý do, chí ít lúc ở Điền thành, cô không nghi ngờ về phương diện này. Hình Kinh Trì hơi suy nghĩ một hồi liền biết chuyện này nhất định có liên quan đến em gái của Nguyễn Chi.
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc hoàn thành bài tập tạ. Đây là phần cuối của bài tập buổi sáng của anh, anh phải đi vào xem liệu tiểu Thanh sứ tùy ý châm lửa kia đã rời giường hay chưa.
Bên ngoài phòng tập thể hình là phòng khách, với màu sắc mát mẻ và phong cách Bắc Âu tối giản.
Có một vài bức tranh nghệ thuật treo trên bức tường trắng, những nơi còn lại chứa đầy dấu vết của Nguyễn Chi Chi. Những cuốn sách chuyên nghiệp cô đặt trên bàn trà, chiếc khăn quàng cổ màu sáng ở bên cạnh ghế sofa và thỏi son bị lãng quên tại khe ghế sofa. Nguyễn Chi thích màu ấm, dấu vết của cô ở trong căn phòng được trang trí theo phong cách hơi lạnh này là màu ấm duy nhất.
Hình Kinh Trì lấy một chiếc khăn tùy ý xoa xoa phần cổ. Anh bước vào phòng ngủ, tay vặn tay nắm cửa hướng trên giường nhìn lại. Cái cục nhỏ ban đầu được đặt trên giường bây giờ xẹp xẹp và không có ai trên giường. Đèn phòng tắm bật sáng, âm thanh của tiếng nước tí tách tí tách, và một chút sương mù được phản chiếu trên tấm kính mờ.
Hình Kinh Trì đi đến trước giường và cúi xuống, cầm lên chăn mền đi về phía ban công được nối với phòng ngủ chính. Ngay khi anh mở cửa ban công, anh nhìn thấy những bồn hoa và những chậu cây rau nhỏ gọn gàng nằm trên ban công.
Những quả cà chua nhỏ sung mãn ướt át được trồng trong các chậu cây, các loại cây rau từ trong đất đã nhú ra mầm non. Hình Kinh Trì sững sờ một lúc. Anh không ngờ Nguyễn Chi sẽ chơi đùa những thứ này ở nhà. Anh vốn còn cho rằng tiểu Thanh sứ dễ vỡ nhà anh thật ra cái gì cũng biết làm, dù sao cô sống một mình đã lâu.
Sau khi phơi chăn, Hình Kinh Trì đứng trên ban công nhìn khu chung cư Hồ Uyển. Khu chung cư Hồ Uyển sở dĩ được gọi như vậy là vì nó được cửa xây dựng xung quanh Mạn hồ. Đi qua cửa bắc của chung cư rồi rẽ trái là tới bệnh viện Nhân Dân, còn rẽ phải là tới bến đò Mạn Hồ.
Mạn hồ vào buổi sáng sớm rất đẹp, dương liễu y y, người đi đường rải rác. Gió hồ thổi qua những chiếc lá phủ trên mặt nước, phiến lá tròn lục đáng yêu. Vào mùa hè còn có thể nhìn thấy những cánh hoa sen nhọn. Tới đêm, những con đom đóm nho nhỏ sẽ bay nhảy đùa nghịch trên mặt hồ, với hương hoa sen tràn ngập.
Hình Kinh Trì mắt sắc nhàn nhạt đảo qua mảnh chung cư này. Anh lựa chọn nơi này nguyên nhân trọng yếu nhất còn bởi vì nó an toàn. Công tác bảo vệ tài sản ở đây rất tốt, lại thêm cách đội cảnh sát hình sự chỉ có hai con đường, nên anh có thể yên tâm chút.
Ánh mắt anh rơi xuống những quả cà chua nhỏ treo lơ lửng đang lung la lung lay trông rất ngốc lại cũng rất đáng yêu trên ban công, chúng tựa như chủ nhân của bọn chúng.
Một tiếng "cạch" vang lên.
Cửa phòng tắm bên trong mở ra.
Hình Kinh Trì theo tiếng nhìn lại, ánh mắt của anh và cô tức thì đối diện nhau.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, thân hình tinh tế cao gầy, khuôn mặt thanh lệ với xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện. Nhưng ánh mắt cô lại lảng tránh anh, thể hiện rõ lương tâm chột dạ.
Hình Kinh Trì nhướn nhẹ mày và vẫy tay với cô, nói: "Tới đây".
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, Nguyễn Chi lùi lại một cách vô thức.
Cô nuốt nước bọt, sự can đảm mới xuất hiện trong lòng lập tức bị nghẹn trở về, không có cốt khí đáp lại: "Em, em đi làm bữa sáng. Anh mau đi tắm đi, nếu không sẽ bị trễ làm".
Dứt lời, Nguyễn Chi chạy mất, còn không quên kéo cửa lại.
Hình Kinh Trì cười nhẹ một tiếng.
Anh sớm muộn gì cũng sẽ để cô biết câu trả lời cho câu hỏi đêm qua.
…..
Bởi vì Nguyễn Chi không có thời gian để bổ sung lượng dự trữ trong tủ lạnh vài ngày trước, nên cô chỉ đơn giản làm hai bát mì. Bát của Hình Kinh Trì, cô thả thêm hai quả trứng chần nước sôi.
Hình Kinh Trì không trêu chọc Nguyễn Chi khi anh trở ra. Anh cảm thấy mặc đồng phục cảnh sát vẫn là làm người thấy thoải mái nhất.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Hình Kinh Trì lái xe chở Nguyễn Chi tới bến đò Mạn hồ. Anh đỗ xe bên đường và nghiêng người lẳng lặng nhìn Nguyễn Chi, cô đang trên xe trang điểm đơn giản cho mình, và son môi màu hồng đào làm cho khuôn mặt cô trông xinh đẹp hơn.
Ánh mắt Hình Kinh Trì lướt qua môi dưới của cô.
"Hình Kinh Trì, em đi đây".
Nguyễn Chi nhét thỏi son và phấn má vào túi, mở cửa xe vẫy tay chào Hình Kinh Trì.
Hình Kinh Trì ừ một tiếng, và hỏi trước khi Nguyễn Chi đóng cửa: "Buổi tối sau khi tan làm, em trực tiếp về nhà hay đến trung tâm thương mại? Có muốn anh tới đón em không?".
Nguyễn Chi lúc này mới chú ý tới tay Hình Kinh Trì đặt trên vô lăng không giống như trước đây, anh hôm nay đeo nhẫn cưới trên ngón tay đeo nhẫn. Cô chớp mắt nói: "Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?".
Hình Kinh Trì trầm mặc một chút: "Anh sẽ nhắn tin cho em chiều nay. Anh khẳng định sẽ có thời gian tới đón em".
Nguyễn Chi biết công việc của Hình Kinh Trì tùy thời đều có thể có biến động, cô suy nghĩ một lát vẫn là cự tuyệt: "Trung tâm thương mại cách đây không xa. Nếu như trời mưa thì em sẽ về nhà và tự lái xe đi, vì vậy anh không cần tới đón em đâu".
Nói xong, cô thò đầu vào cửa nhỏ giọng nói: "Em thực sự đi đây".
Hình Kinh Trì nhìn đôi mắt như nước của cô, thấp giọng ứng: "Trên đường cẩn thận, sau khi tới chỗ làm thì gửi tin nhắn cho anh".
Nguyễn Chi mím môi mỉm cười, đóng cửa lại sau đó bước tới bến phà. Chiếc xe việt dã màu đen chậm chạp không có rời đi, cho đến khi thấy dáng người mảnh khảnh của ai kia bước lên phà mới chậm rãi lái về phía đường chính. Khi Hình Kinh Trì lái xe đến ngã tư, tiếng còi phà đúng lúc vang lên.
Nguyễn Chi chuẩn bị sang sông.
…..
Chiếc xe việt dã giương nanh múa vuốt bá đạo lao vút về phía đội cảnh sát hình sự trên đường Huệ Dân. Nhân viên cảnh sát ở cửa thấy chiếc xe lao nhanh tới liền biết Hình đội của họ tới, liền nhanh chóng mở cửa rộng hơn.
Tiểu cảnh viên trơ mắt nhìn tốc độ xe của Hình Kinh Trì không giảm, vụt qua cánh cửa như một cơn gió và lái về phía bãi đậu xe nằm bên cạnh cửa lớn. Chiếc xe việt dã bá đạo nằm ngang chiếm trọn hai chỗ đậu xe, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước xuống với đôi chân dài, cánh cửa đóng lại ngay sau đó và nghênh ngang rời đi.
Ba tháng này, Hình Kinh Trì đi Điền thành. Anh bỗng thấy nhớ đội trưởng của họ một cách kỳ lạ. Dù sao cũng sẽ không có một ai đỗ xe kiêu ngạo giống như anh.
Trước khi tới giờ giương cờ quốc gia, Hình Kinh Trì tranh thủ lên tầng hai để tìm Diêu Thần Viễn. Hôm nay anh còn phải dẫn Tần Diệp và Dư Phong đi tìm Trương cục báo cáo bản án. Tới buổi chiều, sẽ có một cuộc họp khen thưởng về vụ án lừa đảo lần này. Hình Kinh Trì không kiên nhẫn xử lý mấy chuyện này, nên anh định lên kế hoạch ném Diêu Thần Viễn tới cuộc họp khen thưởng thay anh.
Diêu Thần Viễn, người đang cầm chén giữ ấm uống trà cẩu kỷ, hai chân bắt chéo nhàn nhã xem bản tin thời sự trong hội trường, đối với những rắc rối sắp tới không hề hay biết gì.
"Viễn ca". Hình Kinh Trì giơ tay hô lớn.
Diêu Thần Viễn cười với Hình Kinh Trì, trêu ghẹo: "Nha, đội trưởng hưởng tuần trăng mật trở về rồi?".
Diêu Thần Viễn so với Hình Kinh Trì lớn hơn tám tuổi, lại là đội phó của đội cảnh sát hình sự. Bình thường không những bị cậu ta sai sử đã quen, mà thường thường anh còn bị tính kế đi làm cu li. Cái đội trưởng này của họ rất hay thích tìm chút chuyện phiền toái cho anh làm.
Hình Kinh Trì nhếch môi, đi tới trước mặt Diêu Thần Viễn đi thẳng vào vấn đề: "Viễn ca, buổi sáng em sẽ đưa hai tên tiểu tử kia đi báo cáo bản án với Trương cục. Nên cuộc họp biểu dương buổi chiều em không đi được".
"Khục ——". Diêu Thần Viễn bị sặc nước, trừng mắt nhìn chằm chằm Hình Kinh Trì: "Lại không đi? Lần trước cậu không đến, Trương cục đã gọi tôi tới dạy dỗ một trận đấy, lần này cậu lại còn không đi?".
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc: "Chuyện năm phút là có thể nói xong nhưng mấy người đó nhất định phải tốn suốt năm tiếng. Buổi chiều em còn muốn đi đón vợ em, không có thời gian đi đại hội khen ngợi. Hai chúng ta ai đi cũng giống nhau thôi".
Diêu Thần Viễn: "....."
Anh không nghe lầm chứ? Đội trưởng lạnh lùng của anh muốn đi đón vợ?
Diêu Thần Viễn xem xét nhìn Hình Kinh Trì, nghĩ thầm tuần trăng mật này thực sự tốt. Anh vặn nắp, đặt chén giữ ấm xuống, hỏi: "Thực sự không đi à? Đợi đến chiều tới đó góp mặt một lát rồi rời đi cũng được".
Hình Kinh Trì nâng cằm, xoay người rời đi.
Chỉ thiếu không viết hai ký tự lớn "Không đi" lên trán.
Diêu Thần Viễn nhìn bóng lưng Hình Kinh Trì thở dài. Đội trưởng của anh cái gì cũng tốt, có chuyên môn xuất sắc, năng lực nghiệp vụ tốt. Chỉ là thiếu kiên nhẫn để giải quyết những vấn đề vụn vặt này. Xem ra anh lại phải tới Cục thành phố xoát mặt rồi.
Anh có thể làm gì được đây.
Một cục cưng quý giá như thế, chỉ có thể được sủng ái thôi.
Khi Đội cảnh sát hình sự giương cờ quốc gia, Bảo tàng Phong thành ở phía đối diện sông Nguyên Giang cũng đang nghênh đón sự quyên tặng mà họ đã chờ đợi suốt một tuần.
Không giống như các bảo tàng hiện đại, Bảo tàng Phong thành đã có từ vài năm nay và là một bảo tàng kiểu cổ lâm viên. Tầng tầng lớp lớp sơn thủy được ẩn đằng sau hành lang cong u khúc, có rất nhiều cây cao mọc thành bụi ở bên cạnh hành lang.
Khu triển lãm được kết nối với tòa nhà văn phòng và Bộ Văn hóa, Bảo vệ, Khoa học và Công nghệ nằm phía sau khu vực triển lãm. Giống như nhà kho, nó được giấu ở nơi sâu nhất của khu vườn. Đường đá uốn lượn, từ tòa nhà văn phòng, bước lên các bậc đá và nhìn lên là bức tường gạch lớn màu hồng, những tán cây xanh biếc đầy sức sống nằm nghiêng trên tường. Những nụ hoa màu tím nằm xen giữa những chiếc lá xanh, dưới gốc còn có một cây trúc đào chưa lớn, ngẫu nhiên có thể thấy bọ cánh cứng bò trên lá và âm thanh của côn trùng không bị gián đoạn. Khu vườn rộng mở trông rất sống động.
Khu vườn khá yên tĩnh vào mùa xuân, đợi tới hè thì hầu như mỗi ngày đều có một "buổi hòa nhạc" ồn ào, ầm ĩ.
Ánh sáng bị phân mảnh xuyên qua các kẽ cây, rơi xuống trên con đường đá cuội. Giữa đường đang nằm một con mèo ngã chổng vó. Tam Hoa xinh đẹp và bụ bẫm ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nó lập tức ngóc lên cái đầu nhỏ và cuộn tròn cái đuôi lông xù của mình.
"Meo ~".
Đôi mắt long lanh như nước của Tam Hoa dán vào người phụ nữ vừa bước vào.
Nguyễn Chi đã vài ngày không gặp tiểu khả ái nhà cô rồi. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Tam Hoa mập phì, cúi người xuống ôm lấy con mèo đang nằm cản đường này, nói: "Đô Đô, có nhớ chị không? Hử?".
Đầu ngón tay tinh tế nhẹ gãi gãi cằm Tam Hoa, con mèo nhỏ thoải mái híp mắt lại. Tam Hoa này thỉnh thoảng hay đột nhập vào bảo tàng của họ, bị người bắt gặp thì sẽ trốn vào trong các bụi rậm, vẫy đuôi một cái ai cũng tìm không ra. Thỉnh thoảng, họ sẽ lấy một ít nước và thức ăn cho mèo để đó, dần dần Tam Hoa mới nguyện ý ra ngoài.
Nguyễn Chi tiến vào bảo tàng vào mùa thu năm ngoái, sớm hơn một chút so với Tam Hoa. Khu triển lãm người đến người đi, con mèo này thích lẩn trốn ở phía sân sau, một tới hai đi liền cùng Bộ Văn hóa, Bảo vệ, Khoa học và Công nghệ của họ thân quen. Ngành này của họ con gái vốn ít, mà con mèo này hết lần này tới lần khác chỉ thích con gái.
Nguyễn Chi từ giữa đám đông hoàn toàn nương tựa vào mỹ mạo của mình trổ hết tài năng mà thu được sự sủng ái của Tam Hoa.
Hôm nay, bởi vì Quán trưởng sớm đã thông báo trước trong nhóm, nên nhiều phòng ban trong bảo tàng đều đến sớm. Bộ An ninh phải đi nhận các khoản quyên tặng, còn bộ phận của họ chịu trách nhiệm nhận dạng, phân loại, và phục hồi, v.v… Văn phòng và bộ phận nghiệp vụ không liên quan gì tới mấy người Nguyễn Chi.
Sau khi chơi với Tam Hoa bên đường một lúc, Nguyễn Chi chạy chậm trở về Đông viện. Đông viện là là khoa thư pháp và hội họa của Cục Bảo vệ Văn hóa, còn các phòng ban khác nằm rải rác trong các sân khác nhau.
Xuyên qua cổng màu đỏ thẫm, bước lên tấm bảng đá xanh, nói xin chào với những bông hoa trong sân, rồi rẽ sang trái và băng qua một cái giếng vuông là đến tổ thư pháp của họ.
Ngoài Nguyễn Chi ra, còn có năm người nữa trong bộ phận thư pháp và hội họa. Nguyễn Chi vừa vào cửa liền thấy Triệu Bách, anh đang đứng trước mặt giáo sư Chu thấp giọng nói chuyện. Giáo sư Chu đang nằm trên chiếc ghế tựa ở cửa cầm một cái cốc, đung đưa ghế với đôi mắt nhắm nghiền, và không biết liệu ông có đang lắng nghe Triệu Bách nói chuyện hay không.
Nghe thấy âm thanh ở cửa, Giáo sư Chu lặng lẽ mở mắt và nhìn Nguyễn Chi một cái. Lần này giáo sư Chu không tiếp tục giả vờ nữa, ông đẩy kính mắt của mình đứng dậy và vẫy tay với Nguyễn Chi: "Tiểu Chi Chi, mau tới đây, tiểu tử này phiền chết rồi. Chú không muốn qua chỗ quyên tặng, cháu mau cùng cậu ta đi qua đi".
Nguyễn Chi cười híp mắt chào hỏi giáo sư Chu: "Giáo sư, buổi sáng tốt lành".
Triệu Bách sững người một lúc khi nghe tên Nguyễn Chi, anh lập tức quay người nhìn cô. Lần cuối họ gặp nhau là ở sảnh khách sạn ở Điền thành, khi đó bên người cô đứng cạnh chồng.
Triệu Bách ấm giọng gọi: "Nguyễn Chi".
Nguyễn Chi nhìn Triệu Bách đứng cạnh chiếc ghế tựa. Anh mặc chiếc áo len màu xanh với áo sơ mi trắng bên trong, lộ ra dáng vẻ ôn tồn lễ độ. Nhưng những gì cô nghĩ đến lại là Hình Kinh Trì, nghĩ thầm với loại thời tiết này quả nhiên mọi người đều ăn mặc bình thường chỉ trừ người đàn ông ấy.
Ý cười trên khuôn mặt cô giảm đi, nói khẽ: "Sư huynh, lần trước đã thêm phiền toái cho mọi người rồi".
Triệu Bách cũng cười lên: "Không có gì đáng ngại, em không có việc gì là tốt rồi".
Giáo sư Chu ngó ngó Triệu Bách lại ngó ngó Nguyễn Chi. Coi như Nguyễn Chi chưa kết hôn, thì nhìn dáng vẻ của cô giống như không mấy cảm thấy hứng thú với Triệu Bách. Ông hướng hai người khoát khoát tay: "Nhanh đi ra cửa chờ đi, để lão đầu ta thanh tịnh một lát".
Nguyễn Chi thăm dò nhìn vào phòng, trong văn phòng trống rỗng, không có bất kỳ ai.
Giáo sư Chu thấy thế khó được giải thích một câu: "Chú Tưởng của cháu đã đi du học rồi, không tới một năm, nửa năm là về không được. Còn Tiểu Lưu ngày ngày đều chạy qua tổ gốm sứ bên cạnh, cháu cũng không phải không biết. Đúng rồi Tiểu Chi Chi, bức họa kia của tiểu Lưu có chút vấn đề, nếu cháu rảnh rỗi thì mang qua cho sư phụ cháu nhìn xem. Sư phụ cháu chính là chuyên gia trên phương diện này".
Nguyễn Chi gật đầu: "Sư phụ gần đây đang bận chuyện Pháp hội, cuối tuần hẳn là không thời gian. Vừa vặn thứ sáu cháu muốn tới chùa thăm ông ấy, tới lúc đó cháu sẽ gọi cả Lưu Dịch Hoa cùng đi".
Khi giáo sư Chu nghe được hai chữ "Pháp hội" liền nhức đầu, ông nói: "Thật không biết sư phụ cháu nghĩ gì nữa, vậy mà giữa chừng lại xuất gia làm hòa thượng, những chuyện kia nói bỏ là bỏ".
Sư phụ cô đã xuất gia năm năm, mà giáo sư Chu cũng nói về nó trong năm năm qua.
Nguyễn Chi coi như không nghe thấy, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của mình đặt túi xách xuống và đi ra ngoài cùng với Triệu Bách đến cửa lớn để xem mấy thứ được quyên tặng. Cô vẫn còn nhớ những gì Lâm Thiên Tầm nói tối qua, và cô khá tò mò về người quyên tặng chúng.
Khi Nguyễn Chi và Triệu Bách bước vào sân, họ tình cờ gặp Lưu Dịch Hoa và Khương Uyển Lan đúng lúc đi ra từ Tây viện.
Lưu Dịch Hoa nhìn thấy Nguyễn Chi và Triệu Bách trong tiềm thức muốn nói xin chào, nhưng lời đã đến cổ họng lại nuốt trở vào. Anh nhìn thoáng qua sắc mặt Khương Uyển Lan sau mới như thường ngày chào hỏi họ: "Bách ca, Nguyễn Chi".
Khương Uyển Lan gật đầu với họ và không nói gì. Trong bốn người bọn họ chỉ có Triệu Bách là người lớn tuổi nhất và Nguyễn Chi là người trẻ nhất. Ngoại trừ Nguyễn Chi, ba người Triệu Bách đã làm việc trong Viện bảo tàng ít nhất hai năm và họ rất quen thuộc với nhau.
Triệu Bách nở nụ cười: "Đi thôi, hôm nay Quán trưởng cũng tới".
Thần sắc Khương Uyển Lan thay đổi một chút khi nghe được Hạ Lan Quân cũng tới. Nhắc tới Quán trưởng của họ, bình thường đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ông hay thích chạy loạn khắp nơi. Một tháng có thể gặp được ông một lần đã là may mắn rồi. Vậy mà khi Nguyễn Chi mất tung tích lúc ở Điền thành, Hạ Lan Quân lại đặc biệt gọi điện thoại đến, khiến cho Khương Uyển Lan càng thêm tin chắc Nguyễn Chi là dựa vào quan hệ tiến vào. Về phần Nguyễn Chi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp Đại học Phong thành đã bị cô ném ra sau đầu. Theo ý kiến của cô, có quan hệ có thể tiến vào Viện bảo tàng của họ, vậy nhất định cũng có quan hệ để cô ta trở thành nghiên cứu sinh tốt nghiệp.
Chỉ nửa năm kể từ khi Nguyễn Chi tiến vào bảo tàng, và cô không mất nhiều thời gian để tìm ra các mối quan hệ giữa Bộ Văn hóa, Bảo vệ và Công nghệ. Cô biết Khương Uyển Lan đang nghĩ gì. Mùa hè này, sẽ có hai cái danh ngạch đi tới Bảo tàng Cung điện để học tập, một nam và một nữ. Các tiền bối nữ hơi lớn tuổi trong tổ khoa học và công nghệ của họ đều đã ở đó, vì vậy họ là những ứng cử viên duy nhất trong danh ngạch nữ. Khương Uyển Lan tự nhiên là coi Nguyễn Chi trở thành cái đinh trong mắt cô ấy.
Trong khi họ đang nói chuyện, họ cùng nhau đi về phía cổng sân, Nguyễn Chi không để lại dấu vết tụt hậu một bước.
Tam Hoa đang chạy nhảy chợt tới chợt lui giữa những tảng đá, nó đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nguyễn Chi, cái đuôi dài cuộn tròn lại, đệm thịt nhún một cái trên tảng đá, thả người nhảy lên lặng lẽ, im lặng rơi xuống đất, sau đó nện bước bước chân mèo đi về phía Nguyễn Chi.
Khương Uyển Lan biết con mèo này thích Nguyễn Chi, vì vậy cô rất không vừa mắt con mèo này. Nghĩ thầm khi không lãng phí đút thức ăn mèo cho nó lâu như vậy.
Tam Hoa cứ vậy cọ lấy Nguyễn Chi cùng cô đi tới cửa chính của Viện bảo tàng. Sau khi đi bộ qua tòa nhà văn phòng, sẽ tới khu vực triển lãm rộng và yên tĩnh. Hiện tại chưa tới giờ khai mạc nên không có ai khác ngoài họ. Cộng tất cả các phòng ban lại cũng không hơn mười người.
Ngay khi đoàn người Nguyễn Chi vừa đi tới cửa, họ thấy Hạ Lan quân trông như một cây gậy tre đứng đó. Người đàn ông gần năm mươi dáng người thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy sáng tỏ, một thân trường sam màu nhạt, một đôi giày vải màu đen, một chiếc quạt trong tay, móng tay được cắt tỉa vuông vức bóng loáng.
Khi nhìn thấy họ, Hạ Lan Quân đặc biệt lắc lắc cây quạt, nhìn lướt qua đám người xung quanh, từ từ nói: "Tới thật sớm".
"Quán trưởng buổi sáng tốt lành".
"Quán trưởng, ông trở về rồi".
"Lần này nói không chừng chúng ta có thể mở được một buổi triển lãm cá nhân đấy!".
Trong lúc nhất thời đám đông trở nên sôi nổi hơn, Nguyễn Chi dẫn mèo con lặng lẽ sang một bên. Nhưng không đợi cô đi được mấy bước, Hạ Lan Quân đã khiến cô trở thành tâm điểm của mọi người, ông hướng về phía đám người hô lớn: "Tiểu Chi Chi, lại đây!".
Nguyễn Chi Chi: "......."
Cô thực sự muốn trở thành một cây nấm lặng lẽ trong góc.
Nguyễn Chi đành phải cố chống trước ánh mắt muốn ăn thịt người của Khương Uyển Lan đi tới bên người Hạ Lan Quân. Hạ Lan Quân biết tiểu nha đầu này xấu hổ, nên ông liếc sang bên và đám đông giải tán.
Hạ Lan Quân cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Chi, nói: "Tiểu Chi Chi, chú nghe lão Hình nói con và tiểu tử Hình gia kia đã gặp nhau ở Điền thành?".
Nguyễn Chi cũng không biết cái người sống hơn năm mươi này tại sao lòng hiếu kỳ lại mạnh mẽ như thế, mấy cái lão đầu này rốt cuộc tụ tập đang nói chuyện gì với nhau vậy. Cô bất đắc dĩ gọi: "Chú Hạ Lan".
Hạ Lan Quân đã phải đối phó với các di tích văn hóa suốt cả ngày, nên khi đụng tới đám tiểu bối là ông lại muốn trêu đùa vài câu. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, ngượng ngùng của Nguyễn Chi thì càng cảm thấy thú vị hơn.
Ông nhấc quạt lên che mặt, hạ giọng nói: "Lần trước, lúc chú gặp được tiểu tử kia là khi vụ án làm giả bắt đầu được điều tra, chú đã gặp nó tại Cục Di sản Văn hóa. Đã mười năm rồi, tiểu tử này vẫn chưa thấy gì tốt hơn trước".
Nguyễn Chi chưa thấy qua Hình Kinh Trì năm mười bảy tuổi, nên không biết anh trông như thế nào. Hiện tại nghe Hạ Lan Quân nói như vậy còn có chút hiếu kì: "Chú Hạ Lan, Hình Kinh Trì trông thế nào khi anh ấy mười bảy tuổi?".
Hạ Lan Quân thở dài: "Kinh Trì từ nhỏ đã có mối quan hệ bình thường với ba mình. Lúc Tử Thư còn sống thì còn tốt, Tử Thư vừa đi, quan hệ của hai người họ như nước với lửa. Lúc đó, thằng bé còn nhỏ nên không biết cách che giấu suy nghĩ và toàn thân lệ khí của mình. Thằng nhóc đó chưa bao giờ trở về nhà kể từ khi theo học tại Học viện cảnh sát, ngay cả ông nội thằng nhóc cũng hiếm khi nhìn thấy mặt cháu mình. Cứ mỗi cuối năm là không biết thằng nhóc đó đã trốn ở đâu trong dịp Tết Nguyên đán. Hiện giờ lớn rồi, ngược lại hiểu được cách ẩn giấu. Thật ra thì so với trước kia cũng không có bao nhiêu thay đổi".
Nguyễn Chi nhớ tới dáng vẻ bừng tỉnh của Hình Kinh Trì khi ở Điền thành, trong lòng anh hẳn vẫn luôn chứa câu chuyện gì đó trong tâm.
Dứt lời, Hạ Lan Quân thu hồi cây quạt, câu chuyện lại xoay chuyển: "Chẳng qua bây giờ có cháu ở cùng thằng nhóc đó, chú thật ra yên tâm hơn nhiều. Tiểu Chi Chi đừng sợ, cái tên tử này mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng là người rất bao che khuyết điểm. Còn nếu như thằng nhóc đó bắt nạt cháu, cháu cứ đi cáo trạng với lão Hình, lão Hình sẽ thu thập thằng nhóc đó thay cháu. Tiểu tử này và ông cậu ta vẫn còn chút tình cảm".
Nguyễn Chi cong môi dưới: "Cháu cảm ơn chú Hạ Lan".
Ngay khi họ đang nói chuyện, chiếc xe trong viện bảo tàng của họ chầm chậm lái từ đường Khánh Văn ra. Mọi người trở nên im lặng và đều nghểnh cổ nhìn về phía cổng lớn.
Khi bộ phận an ninh vừa xuống xe, họ nhìn thấy Hạ Lan Quân cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ tại sao Quán trưởng của họ lại ở đây.
Nguyễn Chi liếc sang bên.
Sự nhẹ nhàng và nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Lan Quân mới nãy đã thu liễm, sắc mặt ông nhàn nhạt nhìn chiếc xe, không có vui sướng khi nhận được quyên tặng. Trong bụng cô trầm xuống, xem ra đợt quyên tặng lần này thật sự có vấn đề.
...
Đội cảnh sát hình sự Phong Thành.
Sau khi quốc kỳ được giương lên, họ sẽ tổ chức một cuộc họp định kỳ như thường lệ, nhưng đội cảnh sát hình sự của họ lại khác. Cho tới bây giờ đều là đội phó tổng kết cuộc họp thường xuyên cho họ, còn đội trưởng đã biến mất sau khi quốc kỳ được giương lên.
Hình Kinh Trì trước khi đi, còn dắt theo Tần Diệp và Dư Phong cùng đi. Anh có ý định bắt Trương cục ký nhận vụ án, tốt nhất trong vòng hôm nay đem vụ án này phê chuẩn xuống.
Khi Hình Kinh Trì và Dư Phong đang đợi trong xe thì Tần Diệp đi lên lầu để lấy tài liệu. Hình Kinh Trì cái được cái không nghịch bật lửa. Dư Phong hơi có vẻ hưng phấn hỏi một câu: "Đội trưởng, anh chắc chắn lại được lên tin tức lần nữa ngay khi cuộc họp khen thưởng diễn ra vào buổi chiều. Hiện tại tâm tình anh thấy thế nào?".
Ánh mắt Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía trước và mở miệng: "Tôi rất phấn khích. Tôi nhất định thuận theo tiếng gọi của thời đại, với sự can đảm đối mặt với vấn đề... và cuộc cách mạng của đảng với ý thức tự hướng nội*".
(*) Được chọn từ bài phát biểu tại hội nghị tóm tắt giáo dục về chủ đề "Đừng quên sơ tâm ban đầu của bạn, hãy ghi nhớ nhiệm vụ của bạn".
Dư Phong sững sờ, gãi đầu nói: "Tại sao lại nghe quen tai như vậy?".
Hình Kinh Trì: "Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ "Học tập để trở thành một quốc gia hùng mạnh" chưa? Lúc đi thi có đủ điểm không?".
Dư Phong: "....Dạ chưa".
Chiếc bật lửa chuyển động linh hoạt giữa những ngón tay mảnh khảnh, Hình Kinh Trì liếc nhìn Dư Phong: "Hiện tại còn không bắt đầu học đi? Thái độ rất trọng yếu, cậu biết không hả, vạn nhất buổi chiều cậu phải lên phát biểu thì sao?".
Phát biểu? Phát biểu gì?
Dư Phong hốt hoảng và nói trong nỗi kinh hoàng: "Chúng ta còn phải lên phát biểu? Vì sao? Chọn ngẫu nhiên sao? Đội trưởng, anh đã ghi nhớ bản thảo chưa?".
Hình Kinh Trì mặt không đổi sắc trả lời: "Không biết, thuận miệng nói, tôi không cần phải ghi nhớ bản thảo".
Dư Phong càng thêm bối rối hơn: "Tại sao?".
Hình Kinh Trì một bộ đương nhiên nói: "Bởi vì tôi không đi".
Dư Phong đau cả đầu: "Lại không đi? Anh có việc gấp sao?".
Hình Kinh Trì ngoắc ngoắc môi, nói: "Đón vợ".
Dư Phong: "...??".
Anh lặp lại lần nữa?
* * * * *
Tác giả có lời muốn nói:
Ca ca thận trọng: "Lặp lại thì lặp lại -------".
"Đón vợ". [ Cực kỳ lớn tiếng ]
--- HẾT CHƯƠNG 21 ----