Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tên truyện: Yêu em ngàn kiếp
YENK1.jpg

Tên đội: Army of Darkness (@Tam Thất @Candy Nguyễn @Jim Maryal)
Thể loại: Ngôn tình
Giới hạn độ tuổi: K+
Tình trạng: Đang tiến hành

Văn án:

Cố Nhang và Tôn Như Ngọc sở dĩ là trời sinh một cặp, sợi dây duyên số được dính chặt từ kiếp trước sang kiếp này.

Người vợ bỏ trốn Lệ Phương của Tô Nhược Chi lại luôn một lòng nhớ đến người khác và trốn tránh anh, khiến anh đau khổ vô cùng.

Phải trải qua bao nhiêu sóng gió và hiểu lầm, những sợi dây liên kết họ từ kiếp trước sang kiếp này mới dần dần lộ rõ. Tình yêu thì luôn chỉ có một mà thôi, cho dù nó có muôn hình vạn trạng.

Vậy kết cục của những người yêu nhau sẽ như thế nào? Liệu họ cuối cùng có về bên nhau hay không?
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Trong khung cảnh hoang tàn và đen tối, chỉ có ánh đèn leo lét trước sân nhà, chớp tắt chớp tắt giống như ngay cả nó cũng không thể chống cự lại màn đêm tăm tối. Cố Nhang 7 tuổi đứng trước cửa nhà, tay níu kéo người phụ nữ tóc ngắn nhưng không nhìn rõ mặt. Cậu lặp đi lặp lại một câu nói như dồn hết mọi hy vọng cậu đang có vào đó, mắt không ngừng trào lệ.

“Mẹ đừng đi mà, Tiểu Nhang yêu mẹ nhiều lắm, mẹ đừng bỏ Tiểu Nhang ở lại một mình với bố mà. Mẹ đừng đi có được không, Tiểu Nhang hứa sẽ ngoan ngoãn vâng lời mẹ, Tiểu Nhang không muốn ở cùng bố…”

Người phụ nữ chưa một lần ngoảnh mặt lại nhìn con mình, một tay cầm hành lý, một tay cố giằng ra khỏi sự đeo bám của Cố Nhang. Sức lực của một đứa con nít làm sao có thể bằng người lớn.

“Điều tao hối hận nhất trên cuộc đời này, đó là sinh ra mày. Mày là một lỗi lầm sai trái mà tạo hoá ban tặng cho tao.”

Nói xong lời cuối cùng, người phụ nữ dứt áo đi thẳng vào trong màn đêm tăm tối, ánh đèn trước sân cũng tắt phụt.

Giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, Cố Nhang năm nay đã 30 tuổi, tay lau mồ hôi trên trán rồi đi làm vệ sinh cá nhân.

Hơn 20 năm nay, ngày nào anh cũng phải sống trong nỗi dày vò mà cơn ác mộng đó mang lại. Anh phải giấu sự đau đớn và trống rỗng đó vào trong, không thể để ai nhìn thấy điểm yếu đó để hạ gục anh trên thương trường.

Tiếng chuông điện thoai réo inh ỏi ngoài phòng khách, sau đó một tiếng trả lời tự động vang lên. Là tiếng của cô quản lý Vân Vân.

“Cố Nhang, hôm nay anh có một buổi xem mắt với tiểu thư nhà Tôn gia, Tôn Như Ngọc. Buổi hẹn diễn ra lúc 10 giờ sáng nay tại nhà hàng Violet.”

Tôn Như Ngọc.

Anh lẩm bẩm cái tên trong miệng, cố nhớ lại xem đã gặp người phụ nữ này bao giờ chưa.

Hồi còn đi học, anh có hai người bạn thân, là Phùng Minh và Tô Nhược Chi. Hình như Tôn Như Ngọc là em gái của Phùng Minh.

Gia đình nhà Tôn gia vô cùng phức tạp, Phùng Minh là con ngoài giá thú của phu nhân Tôn gia với tài xế riêng của gia đình. Vì thế, anh và Tô Nhược Chi chưa bao giờ đến thăm nhà Phùng Minh.

Nếu như xem mắt với Tôn Như Ngọc, vậy tức là Phùng Minh trở thành anh rể rồi?

Dù là đi xem mắt với em gái bạn thân, thế nhưng Cố Nhang vẫn cảm thấy chẳng có hứng thú gì với chuyện này. Phụ nữ đều thuộc một giuộc với nhau thôi, ích kỷ, ngoại tình, vô tâm… Anh chọn đại một bộ vest rồi lái xe đi đến điểm hẹn.

Ở một nơi khác, Tôn Như Ngọc luôn miệng ú ớ những câu vô nghĩa, miệng chảy nước dãi, mồm há thật to. Cô đang phiêu du trong những giấc mơ màu hường của riêng mình.

Mẹ cô, phu nhân Tôn gia bước vào phòng, lắc đầu ngán ngẩm. Thật không thể tin được cô con gái duy nhất của Tôn gia, bề ngoài là một nghệ sĩ chơi đàn dương cầm đỉnh của đỉnh, ở nhà lại bày ra cái bộ dạng của một đứa chết trôi. Thảo nào, dù tài giỏi xinh đẹp nhưng gần 30 tuổi rồi vẫn không kiếm được ai tử tế.

Bà tiến lại gần con gái, rồi bật nhạc Doraemon max volume. Sau nhiều năm nghiên cứu, chỉ có cách này là hiệu nghiệm với đứa con gái này của bà.

Quả nhiên, Tôn Như Ngọc đang phiêu trong giấc ngủ bị Doraemon gọi dậy, đầu óc mơ hồ nhìn một cảnh trước mắt.

“Mẹ…”

“Mày còn biết gọi mẹ là mẹ à? Mày biết hôm nay là ngày gì không?”

“Thì hôm nay là chủ nhật, mẹ cho con ngủ một tí đi! Ngày nào cũng dương cầm dương cầm, con bị stress tinh thần mẹ chăm con nhá!”

Cô nói xong lại tiếp tục nằm xuống chợp mắt.

“Thế mày có muốn gặp Cố Nhang không?”

Trong đầu cô ẩn hiện hai chữ Cố Nhang, rồi cô chợt bừng tỉnh. Hình như đó là người cô sẽ xem mắt hôm nay. Bật dậy một cách nhanh chóng, sau khoảng 10 phút, Tôn Như Ngọc xuất hiện một cách cầu kì và xinh đẹp trước mặt mẹ mình.

“Mẹ, mẹ thấy con đủ xinh chưa?”

“Rồi rồi, đi đi nhanh không trễ. Mày có hẹn với người ta lúc 10 giờ đó.”

“Vâng thưa sếp!”

Tôn Như Ngọc chạy vội ra đường bắt một chiếc taxi. Hôm nay chú Phùng Quân đi khám bệnh không đến được, nên cô phải bắt xe để tới điểm hẹn. Nhưng điểm hẹn là ở đâu…

Đúng là đi xem mắt không biết điểm hẹn chỉ có Tôn Như Ngọc mà thôi.

“Mẹ, con xem mắt ở đâu vậy? Violet ạ, dạ dạ con biết rồi. Con cảm ơn mẹ, yêu mẹ!”

Tôn Như Ngọc trong đầu tưởng tượng ra hình dáng Cố Nhang, một anh chàng đẹp trai với cơ bụng sáu múi.

Dù nghe cái tên Cố Nhang có chút quen quen, nhưng cô không thể nhớ nổi đã nghe thấy nó ở đâu.

“Bác tài, đi nhanh một chút giúp cháu.”

Đây là lần xem mắt thứ n, những lần xem mắt trước có thất bại, cũng có thành công, thế nhưng thích trai sáu múi là một chuyện, yêu đương nghiêm túc với một ai đó lại là chuyện khác. Cô đang ở đỉnh cao danh vọng, nghệ sĩ số một cả nước, vậy mà bây giờ để tình yêu tình báo ngăn cản con đường công danh sự nghiệp đang trên đà phát triển của cô thì sao mà được. Hầu hết những anh chàng đi xem mắt với cô đều bỏ cuộc ngay sau khi nhìn thấy hồ sơ lý lịch khủng của cô nàng. Cái họ cần là một mẫu người phụ nữ truyền thống, biết chăm lo cho gia đình, làm hậu phương vững chắc để họ có thể tiến thân trong sự nghiệp.

Cô thầm nhủ, khôn như các anh quê tôi đầy, thời đại này chẳng có người phụ nữ nào lại ngu ngốc ở nhà ăn bám chồng, hạ thấp giá trị bản thân mình như thế nữa.

Nếu như Cố Nhang cũng lại là một con người cổ hủ, thì cô không ngại bấm nút next, dù có thể là siêu cấp đẹp trai.

Tới trước cửa hàng Violet, đồng hồ vừa vặn chỉ 10 giờ, Tôn Như Ngọc vội vàng bước vào trong cửa hàng nhìn ngó xung quanh. Nhà hàng gần như đã đủ người, bàn nào cũng từ hai người trở nên, chỉ có mỗi hai bàn gần cuối là có hai người đàn ông đang ngồi đợi ai đó. Cô xem xét dựa theo nét mặt của hai người đàn ông đó để đoán xem ai mới là Cố Nhang. Một người gương mặt lạnh lùng, tay cầm điện thoại đang gọi cho ai đó. Có lẽ anh ta đã có hẹn với người trong điện thoại. Một người đeo kính mặt thư sinh, tay đang cầm báo đọc trông vô cùng tri thức. Cô đoán, có lẽ là người này.

Tôn Như Ngọc mạnh dạn tiến tới bàn của người đàn ông thư sinh, ngồi xuống một cách tự nhiên, rồi giới thiệu bản thân mình.

“Chào anh, tôi là Tôn Như Ngọc, người có hẹn xem mắt với anh hôm nay. Tôi nói trước là tôi không phải kiểu phụ nữ truyền thống chỉ ở nhà ăn bám anh. Kết hôn với anh cũng được thôi, với điều kiện anh không được than phiền về tôi, không được ngăn cản con đường sự nghiệp của tôi, không được ngủ cùng tôi trước ba mươi tuổi,…”

Hàng loạt hai chữ “không được” cứ liên tục được nói ra, khiến đối phương không khỏi ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.

Anh chàng thư sinh chen vào miệng cô.

“Em thích tôi sao?”

Tôn Như Ngọc bị cứng họng trước câu hỏi của anh ta. Cái gì mà thích chứ?

Chưa kịp để cô nói tiếp, anh ta đã sáp lại gần rồi thì thầm vào tai cô.

“Em có muốn đi nhà nghỉ với tôi không?”

Nói rồi anh ta đặt tay lên đùi cô, cô sợ hãi hét lớn rồi đáp cho anh ta một bạt tai.

Nhìn bên ngoài cũng đâu đến nỗi nào, nhưng hoá ra Cố Nhang lại là một tên biến thái như vậy. Mới gặp con gái nhà người ta lần đầu tiên mà đã rủ đi nhà nghỉ rồi sao, đúng là một tên đàn ông tồi!

Cô thẹn quá hoá giận, hét lớn.

“Cố Nhang, tôi không ngờ anh lại là một tên biến thái như vậy, không có xem mắt gì hết nữa!”

Mặc dù cô đã gần 30 tuổi, nhưng chưa một lần yêu đương, cảm giác khi bàn tay người đàn ông đó chạm vào người khiến cô rất khó chịu.

Nói xong, Tôn Như Ngọc hậm hực định bước ra khỏi nhà hàng. Trước khi cô kịp bước ra ngoài, một cánh tay rắn chắc đã giữ cô lại.

“Anh muốn làm gì nữa…”

Cô quay lại cau có nói, thì nhận ra người trước mặt mình là một người đàn ông khác.

Lại một gã biến thái khác chăng?

Cô giằng tay của mình ra.

“Anh là ai, nếu không bỏ tay tôi ra tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát tội sàm sỡ tôi đấy!”

Nhưng tay của anh ta rất chắc chắn.

“Tôi sẽ không bỏ tay em ra đâu.”

“Cái gì chứ?”

Gã điên này lại từ đâu chui ra vậy chứ? À, hình như là người ban nãy cầm điện thoại bàn kế bên, gương mặt lạnh nhạt.

“Tôi bảo rồi, tôi sẽ không bỏ tay em ra đâu.”

“Vì sao? Anh thích tôi à?”

“Vì tôi mới là Cố Nhang.”

Mặc dù hôm nay trời xanh mây trắng, nhưng Tôn Như Ngọc nghe lời này như sét đánh ngang tai vậy. Điều đó có nghĩa là ngay từ đầu cô đã nhầm người rồi sao?

“Anh anh anh anh… Anh mới là Cố Nhang, chứ không phải tên biến thái đằng kia…”

“Đúng vậy, vậy nên em có thể quay lại và ngồi xuống nói chuyện với tôi không?”

Thực ra tất cả những điều cô nói khi nãy, anh đã nghe thấy tất cả rồi, bắt đầu từ cái tên “tôi là Tôn Như Ngọc”…

Cô xấu hổ đi theo anh về chỗ ngồi, lúc đi qua anh chàng biến thái kia còn không quên lườm một cái thật sắc. Thật may cho anh ta là hôm nay Cố Nhang thật không phải anh ta, nếu không…

“Vậy… vậy xin giới thiệu lại lần nữa. Tôi tên là…”

“Tôn Như Ngọc, đúng không? Người có hẹn xem mắt với tôi hôm nay.”

“Ừm, tôi không phải…”

“Kiểu người phụ nữ truyền thống. Không sao, tôi không tìm một người phụ nữ truyền thống chỉ biết ở nhà ăn bám.”

Tôn Như Ngọc cảm thấy áp lực trước mặt người đàn ông này. Tại sao nhỉ, đây mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà, tại sao phải sợ anh ta chứ.

“Nếu về chung một nhà thì anh không được…”

“Mọi thứ tôi đều chiều theo ý em hết, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Tôn Như Ngọc tròn xoe mắt nhìn Cố Nhang, trong đầu chứa một ngàn câu hỏi vì sao. Anh ta liệu có vấn đề gì về thần kinh không nhỉ, tại sao lại đồng ý hết?

“Vậy là anh… đồng ý quen tôi sao?”

“Nếu được, ngày mai chúng ta có thể kết hôn luôn.”

Hình như anh ta là một kiểu biến thái khác, hôm nay cô đã bước chân trái ra khỏi nhà hay sao mà đen quá vậy!

“À, đừng nhầm lẫn. Tôi chỉ kết hôn với em theo sự sắp đặt của hai bên gia đình thôi, chứ tôi không hề yêu em đâu!”

Tôn Như Ngọc thầm nhủ trong lòng, chắc chắn cái tên ngồi trước mặt này bị chập mạch rồi! Ai lại coi chuyện kết hôn như một trò chơi chứ?
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Nhưng thực sự, tên Cố Nhang này rất phù hợp với gu của cô.

Tuy anh ta khá lạnh lùng nhưng lại có phong thái quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành và thành đạt. Đặc biệt, nhìn bắp tay rắn rỏi sau lớp vét kia đi, có thể khẳng định rằng, anh ta chăm chỉ luyện tập, nên chắc chắn sẽ có cơ bụng sáu múi và tuyến nhân người. Chẳng những vậy, anh ta không giống những người cô từng xem mắt qua, không đòi hỏi một người con gái truyền thống, không ngăn trở sự nghiệp của cô. Anh ta rất đáng cân nhắc phải không?

Tôn Như Ngọc lén lút quan sát người đàn ông đang ung dung nhâm nhi tách cà phê. Đột nhiên, Cố Nhang nâng mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, Tôn Như Ngọc chưa kịp bối rối thì Cố Nhang đã lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tôn Như Ngọc.

“Cô Tôn có ý kiến gì về tôi sao?”

Tôn Như Ngọc vừa xấu hổ vừa cảm thấy áp lực. Cái tên này, sao mà... U ám thế?

Tôn Như Ngọc hít một hơi, nghiêm túc đáp: “Những điều anh nói rất phù hợp với yêu cầu của tôi, nhưng tôi nghĩ, cho dù cuộc hôn nhân này không được xây dựng từ tình yêu thì đôi bên cũng phải thấy hiểu và biết rõ về nhau chứ? Tại sao chúng ta không thử tìm hiểu nhau?”

“Được.” Cố Nhang lập tức đồng ý: “Tuy tôi không có thời gian chơi trò vô bổ này nhưng nếu là cô Tôn, tôi rất sẵn lòng”, vừa nói anh lấy ra một tấm danh thiếp, đặt xuống trước mặt cô, “Đây là cách liên lạc với tôi, cô Tôn muốn thử tìm hiểu lúc nào thì gọi trước, bây giờ, tôi xin phép đi trước. Tạm biệt.”

Tôn Như Ngọc nghệt mặt nhìn Cố Nhang đứng lên rồi đi ra khỏi quán cà phê.

Chuyện quỷ quái gì đang diễn ra vậy? Tên biến thái đó nói gì cơ? Trò vô bổ ư? Gọi trước ư? Rốt cuộc, anh ta có phải đàn ông không vậy?

Tôn Như Ngọc cắn môi, đưa mắt nhìn xuống tấm danh thiếp đang đặt trên bàn. Cố Nhang, Cố Nhang, Cố Nhang! Tên chết tiệt này! Tôn Như Ngọc tức giận, thẳng tay xé bỏ tấm danh thiếp kia. Rồi cô cầm lấy túi xách bên cạnh, đứng lên, định đi ra khỏi quán Violet.

Nhân viên phục vụ vội vàng ngăn cô lại: “Quý khách, cô chưa thanh toán, trước khi ra khỏi quán, phiền cô thanh toán cho chúng tôi.”

Chưa, chưa thanh toán sao? Cái tên mặt lạnh kia đi thẳng mà không thèm thanh toán sao?

Tôn Như Ngọc chưa bao giờ rơi vào trường hợp này, cô muốn khóc quá. Cô không mang tiền, lấy gì mà trả đây? Mọi lần đi xem mắt, dù những người đàn ông đó tệ hại thế nào, Tôn Như Ngọc chưa bao giờ phải trả tiền khi đi xem mắt, hôm nay, cô cũng chủ quan như thế đó!

Một nghệ sĩ chơi dương cầm như cô lại bị một tên mặt lạnh vô sỉ đùn đẩy đến tình trạng này!

Tôn Như Ngọc nhăn mặt quay về chỗ ngồi lúc trước, lấy điện thoại ra.

[Ngọc Ngọc: Mẹ, mau đến cứu con!]

[Ngọc Ngọc: Mẹ, rốt cuộc mẹ tìm được cực phẩm này ở đâu thế!]

Ngay sau khi Cố Nhang ra khỏi quán cà phê Violet, anh lập tức lấy xe để trở về nhà. Cố Nhang mới quay xong một bộ phim, anh không phải một người tham công tiếc việc, cũng không phải một người thiếu tiền nên sau khi đóng máy, Cố Nhang thường dành một thời gian dài để nghỉ ngơi.

Nhiều bạn bè cho rằng, Cố Nhang không phù hợp với nghề này, như Phùng Minh từng nói, Cố Nhang quá lạnh lùng để trở thành một diễn viên, để đối mặt với fan. Nhưng anh mặc kệ sự phản đối của gia đình, bạn bè, vẫn dấn thân vào nghiệp diễn. Sự nghiệp của Cố Nhang cũng không quá thuận lợi. Để trở thành một ảnh đế như ngày hôm nay, Cố Nhang đã đi lên từ những vai diễn nhỏ nhặt nhất, thành công tạo cho mình một lớp mặt nạ sau bao vai diễn.

Cố Nhang luôn nghĩ, cuộc sống này không chứa Cố Nhang, nên anh cần tạo một lớp mặt nạ để sống tiếp, để đối chọi với mọi chuyện.

Cố Nhang u ám, anh không muốn yêu. Kí ức tuổi ấu thơ và cuộc hôn nhân sắp đặt trước đó đã khiến anh hoàn toàn lảng tránh tình yêu. Anh vẫn đang chịu ràng buộc, vì thế, anh mới nghe theo, lại một lần nữa bước vào một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Em gái cùng mẹ khác cha của Phùng Minh cũng tốt, nhưng anh chỉ mong rằng, nếu hai người quyết định bước tiếp sẽ phải hiểu, đã là sắp đặt thì phải gánh chịu hậu quả. Cố Nhang anh đã sẵn sàng rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh vừa lái xe, vừa ấn nút trên màn hình trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Là quản lý Vân Vân gọi đến: “Cố Nhang, xem mắt tốt chứ?”

Cố Nhang cười khẩy: “Chị nói xem, thế nào là tốt?”

“Tiểu thư Tôn gia là một cô gái tốt, môn đăng hộ đối với cậu. Cô ấy cũng hoạt động nghệ thuật, nghe nói, là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng, đặc biệt không thích những người đàn ông theo tư tưởng phụ nữ truyền thống. Tôi thấy cậu khá phù hợp với cô ấy đấy. Họ cũng mong...”

“Chị này, chị gọi điện cho tôi chỉ để nói những điều vô nghĩa này thôi sao?”, Vân Vân chưa kịp nói hết, Cố Nhang lập tức ngắt lời. Anh nhăn mày: “Rốt cuộc có chuyện gì không? Nếu không, đừng bao giờ gọi rồi nói với tôi những chuyện vớ vẩn kia. Chị biết tôi không quan tâm mà.”

Quản lý Vân Vân im lặng, chị ta hiểu, vừa rồi mình đã vô tình nhắc đến những người Cố Nhang vô cùng ghét nên anh mới có phản ứng ấy. Thấy chị ta im lặng, Cố Nhang muốn cúp điện thoại thì chị quản lý lại lên tiếng: “Tôi mới nghe ngóng được, Tô Nhược Chi đang về nước.”

“...”

Cố Nhang lập tức táp xe vào lề đường. Anh ngồi trong xe, cúi đầu không nói.

Tô Nhược Chi đã về nước rồi sao?

Vân Vân thở dài: “Ba người các cậu cũng đến lúc đông đủ rồi. Đã là quá khứ, hãy cho qua, đừng để ảnh hưởng đến quan hệ.”

“Tôi biết rồi, tôi cúp máy đây.”

Cúp máy, không gian trong xe trở nên yên lặng. Cố Nhang bỗng thấy bức bí. Anh mở cửa rồi ra khỏi xe, nhìn dòng xe cộ vẫn không ngừng lăn bánh trên đường, anh thấy mình lạc lõng quá.

Cố Nhang quay người, dựa lưng vào xe, lấy bao thuốc rồi rút một điếu ra.

Tô Nhược Chi, gần mười năm rồi nhỉ?

...

Sân bay quốc tế.

Chuyến bay từ Mỹ về vừa đáp cánh xuống ít phút trước. Đoàn người bắt đầu đi ra từ cửa ga trả khách. Trong đó, có một người đàn ông khá nổi bật. Dáng người anh cao, hơi gầy, nét mặt hiền hòa. Anh mặc một bộ đồ màu xám trông thoải mái và trẻ trung hơn hẳn.

Anh kéo vali đi về phía trước, bỗng nhiên, từ đâu đó có tiếng gọi: “Nhược Chi!”

Tô Nhược Chi dừng bước, anh quay đầu ngó nghiêng. Khi nhìn thấy ba bóng dáng ở phía xa kia, anh ngỡ ngàng. Đó là mẹ Tô, ba Tô và... Tô Thù?

Mẹ Tô vội vã chạy đến trước mặt Tô Nhược Chi, ôm chầm lấy anh một cái. Bà bật khóc: “Nhược Chi, con trai, cuối cùng con cũng về rồi.”

Tô Nhược Chi giang tay ôm lấy bà, mỉm cười: “Mẹ, con đây.” Rồi anh nhìn lên hai người đang chầm chậm tiến lại. Anh gật đầu: “Ba”, sau đó, nhìn Tô Thù.

Tô Nhược Chi còn nhớ rõ con trai khi còn bé. Lúc ấy Tô Thù được gần một tuổi, vô cùng bụ bẫm đáng yêu, mọi người đều bảo thằng bé giống anh. Nhưng gần mười năm qua đi, dù hai bố con có nói chuyện qua điện thoại nhưng lần gặp đầu tiên sau mười năm làm Tô Nhược Chi ý thức rõ. Tô Thù giống người kia đến thế nào, rất giống, thực sự giống. Hơn nữa, Tô Thù không còn là một cậu bé đáng yêu bụ bẫm ngày trước, giờ đây, nó đã cao và lớn thế này rồi.

Tô Nhược Chi đưa tay xoa đầu thằng bé: “A Thù.” Ban đầu, Tô Thù lầm lì trốn tránh, nhưng cuối cùng, thằng bé cũng để ba nó xoa đầu, chỉ là, nó lại cúi đầu, chẳng thèm chào Tô Nhược Chi.

Mẹ Tô nhắc nhở: “A Thù, ba con về rồi, mau chào ba đi.”

Tô Thù ngoan ngoãn đáp: “Ba.”

Tô Nhược Chi dịu dàng nhìn nó. Dù Tô Thù có chút lầm lì, anh cũng nghe mẹ kể rằng, thằng bé rất quậy phá, nhưng anh thấy, con trai anh rất ngoan, rất biết nghe lời.

Ba Tô vỗ vai Tô Nhược Chi: “Được rồi, cả nhà chúng ta mau về thôi. Ở nhà, dì Lâm đang chuẩn bị cơm đón con rồi.”

Tô Nhược Chi gật đầu. Cả nhà cùng đi ra ngoài.

Thằng bé Tô Thù lén lút đi chậm lại vài bước. Nó đi phía sau ba nó, đưa mắt quan sát. Tô Thù từng thấy ba trong ảnh, trong video, cũng từng tưởng tượng ba nó thế nào. Tô Thù từng ở với Tô Nhược Chi một khoảnh thời gian, nhưng khi ấy, nó còn quá bé để ý thức được người ba này. Lần này đã trở thành lần nhìn thấy ba đầu tiên đối với nó.

Tô Thù lớn lên trong sự yêu thương của ông bà nội. Khi còn bé, Tô Thù chưa ý thức được nhiều, thằng bé cảm thấy hạnh phúc trong vòng tay ông bà, cũng không mấy quan tâm đến người ba thỉnh thoảng mới được nhìn thấy qua cuộc gọi video. Nhưng khi đi học, Tô Thù quan sát, thằng bé bỗng dần nhận ra, mỗi ngày, bạn bè nó đều được cha mẹ đưa đi đón về, còn nó thì được ông bà nội đưa đến lớp, đón về nhà. Thằng bé dần nhận ra sự khác biệt giữa nó với bạn cùng lớp. Nó từng hỏi ông bà: “Tại sao ba mẹ không đón con?”, ông bà chỉ cười khẽ, bảo rằng ba mẹ rất bận, không thể chăm sóc Tô Thù nên mới nhờ ông bà chăm lo.

Thời gian đi qua, Tô Thù lại nhận ra, dù bận thế nào cũng không thể cả năm không về nhìn mặt con, nhìn mặt ông bà đến một lần, hơn nữa, thằng bé chỉ từng nhìn thấy ba, chưa từng thấy mẹ. Thế rồi, có một lần, thằng bé hỏi Tô Nhược Chi: “Ba ơi, mẹ con đâu rồi?”

Tô Thù chỉ thấy ba nó sững người rồi lập tức cúp máy. Từ đó về sau, số lần Tô Nhược Chi gọi về ít hơn.

Tô Thù bị tổn thương, thằng bé cho rằng, ba mẹ không thương nó, bỏ rơi nó. Nó trở nên lầm lì quậy phá, muốn thu hút sự chú ý của người lớn, muốn ba, muốn mẹ. Nếu hai người không trở về, nó sẽ giận, sẽ hận. Những cuộc gọi về sau với ba, nó cũng nói ít hơn. Tô Thù thực sự tức giận.

Nhưng, ngày hôm nay, khi gặp người ba ấy, khi cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay ba, Tô Thù chẳng còn giận hờn gì nữa. Ba về là tốt rồi.
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Tô Nhược Chi đang bước đi bỗng nhiên quay đầu lại. Thấy con trai đang nhìn chằm chằm mình, anh bật cười: “A Thù, mau đi thôi.”

Tô Thù bị ba bắt tại trận, lập tức thoát ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi. Cậu bé ngại ngùng, chân bước nhanh hơn.

Mau về nhà thôi.

Tô gia là một gia tộc có tiếng ở thành phố. Thời ấy, nếu người ta biết đến Cố gia và Tôn gia ở lĩnh vực kinh doanh thì Tô gia là bá chủ một phương, chiếm lĩnh thị trường âm nhạc. Bao năm qua đi, dù thị trường âm nhạc ấy trở nên tiên tiến, Tô gia vẫn đứng vững tại đó. Ba nhà họ Tô, họ Cố, họ Tôn không chỉ thân thiết với nhau mà nhà họ Cố còn từng là hàng xóm của nhà họ Tô. Chỉ là, những năm ấy có quá nhiều chuyện xảy ra, Cố gia đã chuyển đi nơi khác, chỉ còn biệt thự Tô gia tọa lạc tại khu Vạn Trường.

Tô Nhược Chi đã rời khỏi đây gần mười năm. Mười năm ấy, anh thay đổi, mọi người thay đổi, mà căn nhà này vẫn chẳng khác trong kí ức.

Tô Nhược Chi vừa mừng vừa sợ. Anh mừng vì được trở về tổ ấm, nhưng sợ, khi bước chân vào nơi này, bao kí ức xưa cũ lại trở về. Anh ngập ngừng trước cửa nhà.

Tô Thù phát hiện ra ba nó đang căng thẳng, nó nhìn chằm chằm vào ba. Cuối cùng, dưới cái nhìn của con trai, Tô Nhược Chi thở dài, xách vali đi vào nhà.

Mẹ Tô dặn dò Tô Nhược Chi: “Con lên lầu tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm.”, nói rồi, bà xắn tay áo, đi vào bếp.

Tô Nhược Chi xách theo đồ đạc của mình đi lên tầng hai.

Ba mẹ Tô đã già, họ ngại leo trèo nên mấy năm nay, họ đã chuyển xuống tầng một. Cả tầng hai này, nếu anh không về, chỉ có một mình Tô Thù. Tầng hai có tất cả bốn phòng. Một phòng của Tô Thù, một phòng cho khách, một phòng đọc sách và... Một phòng của vợ chồng Tô Nhược Chi ở phía cuối.

Anh đi tới trước căn phòng ở cuối hành lang, dừng một chút rồi đưa tay vặn nắm cửa. Căn phòng mở ra.

Căn phòng sạch sẽ không một chút bụi, ga giường mới tinh tươm, chỉ là, căn phòng không còn giống trong kí ức của anh. Tô Nhược Chi hiểu, mẹ vẫn lo cho anh nên mới cất những đồ đó đi.

Tô Nhược Chi mở tủ quần áo ra, trong tủ không có quần áo của anh cũng không có đồ của người kia. Ở đó chỉ có mấy chiếc hộp được xếp chồng lên nhau. Tô Nhược Chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp rồi ôm nó ra.

Anh ngồi xuống giường, đặt những chiếc hộp kia lên trên rồi đưa tay mở từng hộp ra. Trong chiếc hộp đầu tiên có một quyển album lớn. Quyển album này cũ nên đã ngả vàng. Trên bìa, vẫn còn dòng chữ nắn nót của người đó: “Thanh xuân - Lệ Phương”

Hai tay Tô Nhược Chi run rẩy, lấy quyển album đấy ra. Anh vốn đoán được trong hộp có gì nhưng khi thấy nó, mọi cảm xúc của Tô Nhược Chi như vỡ òa, kí ức không ngừng ùa về. Tô Nhược Chi nhớ đến một thời xốc nổi của bản thân.

Giở trang đầu tiên, bức ảnh cũ hiện ra trước mắt, một bức ảnh cũ của bốn người bọn họ. Là anh, là Cố Nhang, là Phùng Minh, là người con gái ấy - vợ của anh Lệ Phương. Khi ấy, họ chỉ là những thanh thiếu niên chưa trải sự đời, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi. Cố Nhang là cậu thiếu niên lạnh lùng không biểu cảm đứng bên trái, Tô Nhược Chi cười dịu dàng đứng bên phải, Phùng Minh ngồi đằng trước còn Lệ Phương đứng giữa. Họ đã từng vui vẻ và thoải mái như thế.

Lật trang tiếp theo, là bức ảnh Tô Nhược Chi chụp chung với Lệ Phương.

Bức ảnh hai người cùng đi xem phim.

Bức ảnh hai người đang ăn kem.

Bức ảnh hai người chinh phục đỉnh núi cao của đất nước.

“Chào cậu, cậu cũng học 10-4 à. Mình là Lệ Phương, chúng ta học chung lớp đấy!”

“Tô Nhược Chi, bài này mình không biết làm, cậu giảng cho mình.”

“Tô Nhược Chi, cậu đi xem phim cùng mình được không?”

“Tô Nhược Chi, Cố Nhang đẹp trai quá, cậu có thấy thế không?”

“Tô Nhược Chi, chúng ta mãi mãi là bạn thân nhé!”

Bộp!

Tô Nhược Chi lập tức đóng quyển album lại. Nhịp thở anh dồn dập bất ổn. Anh không thể xen tiếp. Không thể. Anh cứ nghĩ, mười năm kia đã giúp bản thân thông suốt nhưng khi nhìn thấy những đồ vật của cô ấy, anh không thể nào ngăn bản thân lại, cứ cố chấp để cho những kí ức xưa dày vò bản thân.

Mười năm, anh vừa chữa đôi tay, vừa chữa bệnh tâm lý. Tay đã khỏi, cứ tưởng lòng đã nguôi ngoai nhưng thực ra, lòng này vẫn chưa thôi nhớ thương cô ấy.

Tô Nhược Chi nhớ Lệ Phương lắm.

Nhiều khi, anh oán hận ông trời. Tại sao lại để anh gặp được người con gái tên Lệ Phương, tại sao để cô ấy mang cả trái tim anh rời đi? Sau cùng, anh trách bản thân nhiều hơn. Lệ Phương bỏ đi, Tô Thù không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, mối quan hệ giữa Cố Nhang và anh cũng tan vỡ, mà Tô Nhược Chi là tội đồ của tất cả mọi chuyện.

Trái tim đau đớn như bị kim đâm, Tô Nhược Chi cố chấp mở hai chiếc hộp còn lại. Trong đấy, là những bức ảnh đã từng được treo quanh phòng, và còn cả, cuốn sổ nhật kí của Lệ Phương.

Tô Nhược Chi đã từng đọc quyển nhật kí này. Anh tìm được nó trong những ngày điên loạn vì sự bỏ đi của Lệ Phương. Những dòng chữ xinh xắn đập vào mắt như áp chế được cơn khủng hoảng của anh lúc đó. Nó như một liều thuốc, lại như một chất độc. Sau khi hóa giải cơn điên loạn kia, chất độc đó ngấm vào trong cơ thể anh khiến anh run lên từng đợt vì đau đớn, khiến nước mắt anh cứ thế rơi lã chã.

“Ngày 06 tháng 04 năm xx

Hôm nay A Thù yêu quý của mình được một tháng. Thằng bé không còn nhăn nheo như lúc mới sinh. Nó đáng yêu lắm, chỉ biết ăn rồi ngủ. Mình đã dần quen với cuộc sống này, dần quen với A Thù và quen với Tô Nhược Chi. Tô Nhược Chi rất yêu mình, mình nhận ra điều đó. Anh ấy luôn yêu chiều mình. Khi mới sinh, lúc mình còn ở cữ, ban đêm, A Thù hay khóc quấy, mình chưa bao giờ phải tỉnh giấc để dỗ con. Nhược Chi không muốn mình mệt mỏi. Đôi tay cứng ngắc vụng về của anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con, nhẹ nhàng bước đi trong căn phòng nhỏ, miệng lẩm bẩm: ‘Để cho mẹ ngủ, con nhé, để cho mẹ ngủ yên’. Mình muốn khóc, muốn nói với Tô Nhược Chi rằng, Nhược Chi, chúng ta sống tốt với nhau được không? Vì em, vì anh, vì A Thù, vì gia đình nhỏ này, được không anh?”

“Ngày 17 tháng 07 năm xx

Quả thực mình rất thích Cố Nhang. Cố Nhang là mối tình đầu của mình, nhưng tại sao Tô Nhược Chi không hiểu cho mình? Mình đã là vợ anh, hai ta đã có A Thù, tại sao phải để ý Cố Nhang? Có lẽ anh không biết, những lời anh nói làm tổn thương mình đến mức nào, anh nghĩ mình không yêu anh, anh nghĩ mình vô cảm trước gia đình nhỏ này. Tô Nhược Chi, tại sao anh trở nên như thế? Tô Nhược Chi hiền hòa khi ấy... Đâu mất rồi?”

“Ngày 10 tháng 08 năm xx

Mình không chịu nổi nữa rồi, mình nghĩ mình sẽ điên mất. Bọn mình cãi nhau rất nhiều, mà tất cả đều bị Tô Nhược Chi quy chụp cho Cố Nhang. Mình tức giận, và tổn thương, nhưng mình còn A Thù, mình muốn sống tốt với anh ấy.”

“Ngày 23 tháng 08 năm xx

Tô Nhược Chi bị thương rồi. Vì mình, tại sao khi ấy mình lại cãi nhau với anh ấy trên xe, tại sao mình lại cầm lái. Tô Nhược Chi, tên ngốc, tại sao anh lại che chắn cho anh. Chúng ta đang cãi nhau, anh đang giận em mà. Nhược Chi Nhược Chi, chỉ cần anh đừng xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ không làm anh tức giận nữa, em chỉ có anh và con, không còn Cố Nhang giữa chúng ta, được không anh?”

Tô Nhược Chi vuốt ve những trang nhật ký của Lệ Phương. Anh hối hận lắm, anh hối hận vì tìm thấy nó quá muộn. Nếu anh không ghen tị, không tự ti, oán tránh Lệ Phương thì cô ấy sẽ không bỏ đi. Anh không kí vào đơn ly hôn, vận dụng mọi mối quan hệ để tìm vợ nhưng Lệ Phương như biến mất khỏi thế gian, anh không thể tìm thấy, dù dùng cách nào cũng không thể.

Chớp mắt đã mười năm, anh không dám đi tìm cô gái ấy nữa, sợ rằng khi tìm thấy, cô đang đứng bên người khác, đang âu yếm người khác. Chỉ mong... Người vẫn hạnh phúc.

Tô Nhược Chi nhắm mắt, ôm quyển nhật ký vào ngực, miệng mấp máy: “Lệ Phương, anh yêu em.”

...

Tiếng đàn dừng lại, buổi diễn kết thúc. Tôn Như Ngọc mặc một bộ váy trắng tinh tuyền, đứng lên giữa những tiếng vỗ tay, cô gập người, cúi chào khán giả rồi đi vào trong cánh gà.

Đây là buổi biểu diễn cuối cùng của cô trong show diễn toàn quốc này. Suốt một tuần, cô và đoàn diễn đi khắp cả nước, Tôn Như Ngọc vô cùng thích thú, cô yêu diễn và ham diễn, nên dù trong hoàn cảnh nào, cô cũng phát huy hết khả năng của mình.

Tôn Như Ngọc phải diễn liên tiếp nhiều ngày, đến khi show kết thúc, cô mới cảm thấy mệt mỏi. Cô vươn vai, nghiên nghiêng người.

Một người đàn ông đi tới, đưa hai tay bịt mắt Tôn Như Ngọc: “Tôn tiểu thư, đoán xem tôi là ai?”

Tôn Như Ngọc vui mừng, gạt đôi bàn tay đang che mắt mình ra, quay lại, ôm chầm lấy người kia: “Anh!”

Một tay Phùng Minh cầm hoa, một tay ôm lấy Tôn Như Ngọc. Ôm anh trai một cái, cô mới ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Buổi biểu diễn cuối này của Tôn tiểu thư, sao tôi có thể bỏ lỡ?” Anh ấy cười đùa, đưa bó hoa cho cô: “Mong Tôn tiểu thư nhận lấy món quà này.”

Tôn Như Ngọc vui vẻ hùa theo Phùng Minh: “Vinh hạnh của tôi.” Và nhận lấy bó hoa.

Phùng Minh cười lớn: “Được rồi, nhanh lên nào, em mau lấy đồ đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Tôn Như Ngọc gật gật đầu, vội vàng chạy vào trong phòng chờ, lấy túi xách và áo khoác. Phùng Minh nhìn theo bóng dáng yểu điệu phía trước, nụ cười trên môi anh vẫn không tắt.

Tôn Như Ngọc chạy vào phòng chờ lấy đồ. Lấy xong, cô vừa đi ra, vừa lục điện thoại trong túi xách. Mở điện thoại ra, tin nhắn của cô vẫn trơ trọi ở đó, không ai đáp lại. Năm ngày rồi, mình đã xuống nước, chủ động nhắn tin cho anh ta, tại sao tên biến thái đó vẫn không trả lời? Tôn Như Ngọc cau mày.

“Có chuyện gì à?” Phùng Minh tiến lại, hỏi cô.

Tôn Như Ngọc thở dài, bắt đầu than vãn: “Không biết mẹ tìm ở đâu một tên mặt lạnh cực phẩm, bắt em đi xem mắt. Anh không biết anh ta bất lịch sự thế nào đâu. Hẹn ở Violet em phải trả tiền, em chủ động nhắn tin nhưng anh ta không nhắn lại, đấy là thái độ gì chứ?”

Phùng Minh khựng người, nụ cười cứng đờ: “Em lại đi xem mắt sao?”

Tôn Như Ngọc ấm ức nói: “Phải, anh biết người đó đấy, anh ta tên là Cố Nhang.”

Cố Nhang?
 
Tham gia
25/6/20
Bài viết
28
Điểm cảm xúc
98
Điểm
13
"Vâng ạ, là Cố Nhang, anh sao thế ạ?" Tôn Như Ngọc hỏi

"À, ừ không có gì đâu, chỉ là một người quen cũ mà anh đã dần quên đi rồi" Cố nén nỗi nỗi đau vào trong, Phùng Minh nói với cô em gái.
"À anh ơi, anh có muốn nghe những gì đã xảy ra hôm nay không ạ?"
"Có chứ, cô em gái bé bỏng hãy kể cho người anh trai này nghe nào" Phùng Minh mỉm cười nói
"Em thật sự không thích anh ta tí nào, em luôn là người phải hỏi trước, luôn là người bắt chuyện với tên mặt lạnh đó. Hắn ta chỉ đáp cộc lốc và buổi hôm nay kết thúc bằng việc hắn có một cuộc điện thoại đột xuất. Hắn bỏ em lại một mình ở đó và mất tăm. Nhưng hắn đã chủ động mời em đi xem phim vào tối thứ 7 tuần này, đây là điều mà làm cho em ưng ý nhất trong buổi ngày hôm nay" Cô tức giận kể lại cho anh nghe.

Phùng Minh ngẩn người, vừa nghe cô kể vừa nghĩ: "Ôi, cái tên đó, sao hắn dám tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy cơ chứ?"

Phùng Minh mượn cớ đi vệ sinh để ra khỏi phòng, anh bước vào nhà vệ sinh à bắt đầu suy nghĩ những chuyện sẽ xảy ra sắp tới, anh dường như sắp khóc, anh nghĩ rằng chắc chắn anh sẽ mất đi Tôn Như Ngọc. Tôn Như Ngọc chắc chắn sẽ phải gả cho Cố Nhang vì thế lực cũng như gia sản nhà Cố Nhang rất lớn. Bố và mẹ sẽ bắt em ấy kết hôn với tên đó.

Phùng Minh bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng anh không thấy Như Ngọc đâu cả.

Anh bắt đầu hoảng loạn và đi tìm khắp nơi trên tòa nhà đó, anh tự trách mình rằng tại sao ra ngoài mà lại quên mang điện thoại được cơ chứ. Đi loanh quanh cả nửa tiếng đồng hồ, anh mới để ý đến quán cà phê gần công viên hoa và đối diện tòa nhà này thấp thoáng hình dáng yêu kiều của Như Ngọc đang chụp hình bên những chậu hoa.

Có vẻ như anh suy nghĩ nhiều rồi
Có vẻ như anh sợ mất cô đến nỗi sinh ra ảo giác rằng cô bị bắt cóc rồi.
Có vẻ như anh yêu cô quá mức rồi

Từ đằng xa, cô cũng nhìn thấy anh, liền dơ tay lên khua khua để ra tín hiệu chào hỏi. Anh liền chạy một mạch đến chỗ cô đang đứng.

Ôm chầm cô vào lòng. Suýt nữa thôi thì đã khóc.

"Tại sao em đi mà không báo anh một tiếng, em phải chơ anh chứ, tại sao em lại làm anh lo lắng như vậy chứ"

"Anh đang đi vệ sinh mà, chẳng lẽ em lại xông vào bảo với anh??"

"À ừ nhỉ, anh quên mất, bây giờ chúng ta đi ăn nhé trời cũng tối rồi"

Anh và cô đi ăn. Đang dự định đi xem phim thì Phùng Minh mất lái đâm vào 1 chiếc xe ô tô khác. Thật trùng hợp, chiếc ô tô đó là của gia đình Tô Nhược Chi đang đi chơi để chúc mừng cậu con trai A Thù được xếp hạng đầu trong kì thi vừa rồi.

Đây là lần đầu tiên cậu bé được ba quan tâm nên rất vui.


Vụ tai nạn bất ngờ khiến cho sức khỏe của A Thù đã yếu lại thêm chấn thương nữa, cậu liền hôn mê.

Bên cạnh đó thì Phùng Minh và Tôn Như Ngọc cũng rơi vào trạng thái hôn mê.

Nhưng trong trạng thái đó, Phùng Minh vẫn giữ được một chút ý thức. Phùng Minh đưa tay lên vuốt tóc của Như Ngọc. Anh thì thầm nói nhỏ:

"Xin lỗi em, xin lỗi em nhiều lắm, anh đã không bảo vệ cho em tốt, anh xin lỗi"

Rồi sau đó, anh ngất đi. Còn về phía gia đình Tô Nhược Chi cũng chả khá hơn là bao nhiêu. Cũng hôn mê bất tỉnh.


Họ được người dân đi đường gọi xe cấp cứu đưa vào viện. Dù người đã đi xa, nhưng những người dân bên đường vẫn đứng đó, chỉ chỉ, trỏ trỏ. Bàn tán xôn xao cả một đoạn đường.

Cảnh sát đã vào cuộc để điều tra. Nhưng không phát hiện điều gì bất thường cả. Nên đánh giá vụ việc là sự cố ngoài ý muốn.

Sau 1 tiếng được đưa gấp vào viện cấp cứu thì bố mẹ của 2 gia đình đã được gọi đến. Gương mặt ai ai cũng lo lắng, không biết là các con mình sao rồi.

Một vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra, gương mặt buồn bã.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức…haizz”

Bố của Phùng Minh tức giận, nắm lấy cổ áo bác sĩ

“Nếu anh không cứu được con tôi thì để tôi mời bác sĩ từ nước ngoài về để chữa trị và sẽ đuổi việc anh”

Bác sĩ mỉm cười thân thiện.

“Tôi chưa nói hết câu mà vị lão gia này đã nổi nóng lên như vậy, hiện tại thì các vị tiểu thư và thiếu gia đã qua cơn nguy kịch. Sắp tới sẽ chuyển các vị đến phòng hồi sức”

Lúc đó, bố của Phùng Minh mới buông tay ra. Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.

Chớp mắt một cái đã đến buổi hẹn của Tôn Như Ngọc và Cố Nhang. Nhưng cô vẫn chưa được xuất viện.

“Chắc chắn sẽ không nhớ đến buổi hẹn ngày hôm nay đâu. Mà nếu hắn nhớ cũng sẽ chẳng đến thăm mình đâu” Như Ngọc nghĩ thầm.

Đến buổi tối hôm đó, một người đàn ông mặc vest đen lạnh lùng tiến vào bệnh viện. Anh ta đi đến đâu, sát khí đến đó, nhưng trên tay anh lại cầm một bó hoa. Hóa ra là Cố Nhanh đến.

“Tại sao bố lại bắt mình đến gặp cô ta cơ chứ” Anh thầm nghĩ.

Cốc…Cốc…Cốc

“Vào đi”

“Chào cô, cô khỏe rồi chứ” Cố Nhang hỏi.

Như Ngọc đáp giọng mỉa mai “Haha, cảm ơn ảnh đế lạnh lùng đã đến thăm tôi, nhưng tôi khỏe rồi, đã làm phiền anh nhiều rồi. Cảm ơn anh đã chịu bỏ chút thời gian ra để đến thăm tôi”

“Ây daaa, thật ra là do ba tôi bắt đến đây thôi, chứ cô nghĩ sao tôi lại quan tâm đến cô? Hửmrm” Cô Nhanh ghé sát vào Như Ngọc nói.

"Anh dám sao" Cô dơ tay định tát anh

"A..."

Anh liền bỏ về và để bó hoa trên bàn của cô.

Một bên khác, Tôn Nhược Chi rất lo lắng cho đứa con duy nhất của mình. Dù bên ngoài tỏ ra không quan tâm đến cậu bé A Thù, những bên trong thâm tâm thì rất quan tâm.

Từ bé, A Thù đã yếu ớt, bây giờ lại thêm chấn thương thế này thì sao mà chịu nổi.

Phùng Minh cảm thấy khá là áy náy với Tôn Nhược Chi và A Thù. Nên anh quyết định bù đắp lỗi lầm bằng việc gì đó.

Chớp mắt một cái nữa, 2 tháng đã trôi qua. Tôn Như Ngọc, Phùng Minh, A Thù, Tôn Nhược Chi đã được xuất viện
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Từ sau vụ đụng xe ngoài ý muốn đó, Phùng Minh, Tô Nhược Chi và Cố Nhang dường như không còn xa cách như trước nữa. Nói đúng hơn, bộ ba quyền lực ngày nào đã nói chuyện lại với nhau, mặc dù không phải là cách nói cộc lốc và thân thiết như hồi còn thân thiết. Vụ tai nạn đó như sợi dây số mệnh gắn kết họ lại gần với nhau hơn một chút vậy.

Nguyên nhân thì cũng vô cùng đơn giản.

Phùng Minh và Tô Nhược Chi đều cảm thấy bản thân là người có lỗi trong vụ tai nạn đó, vậy nên trong lòng vô cùng áy náy, muốn bồi thường hay làm gì đó cho đối phương. Huống chi hai người còn từng rất thân hồi học sinh, nói gì thì nói, trả qua bao nhiêu năm sóng gió và trưởng thành, tình cảm an hem của họ vẫn không hề mất đi. Thực ra khi biết Tô Nhược Chi mới về nước, Phùng Minh đã dự định sắp xếp một buổi để đi thăm người bạn cũ. Mọi người cũng đều đã trưởng thành, những lỗi lầm thời còn trẻ cho qua được thì cứ cho qua thôi. Ai ngờ, chưa kịp gặp nhau mà đã nên cơ sự như thế, đúng là người tính không bằng trời tính.

Trong thời gian 2 tháng ăn ngủ và tịnh dưỡng trong bệnh viện, Tôn Như Ngọc làm thân được với A Thù, tính tình cô vốn thực ra cũng đã rất trẻ con nên gặp A Thù như cá gặp nước, một người gần ba mươi tuổi đầu tính cách như con nít, với một đứa con nít mới hơn mười tuổi mà đã suy nghĩ như ông cụ non. Có lần cô hỏi cậu bé:

“Em sống cùng ông bà từ nhỏ tới giờ mà không có bố mẹ, chắc là buồn lắm! Bây giờ bố em về nước rồi đó, yên tâm không phải sợ mình không có bố nha!”

Tô Thù cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói vui vẻ.

“Chị không biết đấy thôi. Thực ra ở với ông bà cũng rất là vui. Bố em cũng gọi điện thoại về nhà nhiều lần nữa, nên em cũng chẳng thấy buồn chán khi không có bố mẹ ở bên!”

“Thực ra, chị hồi nhỏ cũng giống em lắm đó. Ở nhà chị, mẹ có quyền to nhất. Bà ấy ngày xưa là minh tinh màn bạc, ngày nào cũng đi làm đến hai, ba giờ sáng mới về. Bố chị cũng là diễn viên, nhưng vì không khá lên được nên chuyển qua kinh doanh.”

Ở nhà Tôn gia, mẹ cô là nữ vương trong gia đình. Mẹ thông thạo nấu nướng, đảm việc nhà, nhưng cũng là một minh tinh màn bạc xuất sắc. Người vừa giỏi nội trợ, vừa giỏi làm việc như mẹ quả thực rất hiếm, mẹ luôn là mẫu người lí tưởng trong mắt cô.

Những đêm chờ mẹ về ăn cơm cứ kéo dài vô tận, có hôm cô ngủ gật lúc nào không biết, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường rồi, còn bố cô – một người bận tram công nghìn việc trong kinh doanh cũng vẫn kiên nhẫn đợi vợ về ăn cơm tối. Thật sự thì bố cô là một người đàn ông tuyệt vời. Nhiều người chỉ trích ông ấy là người đàn ông sợ vợ, thật đáng hổ thẹn, cô chỉ biết cười vào mặt họ, những người ghen tị với mẹ cô vì không có được người chồng như thế.

Một lần, cô đang chơi trước sân nhà với con mèo Bạch Tuyết đáng yêu của mình, mẹ dắt về anh trai và nói chuyện gì đó với cả gia đình. Anh Phùng Minh đã vào nhà của cô một cách tự nhiên như thế, cô tự dung có một người anh trai từ trên trời rơi xuống, giống như mình vừa bị người khác cướp mất ngôi vị công chúa trong nhà vậy, nên rất ghét Phùng Minh.

Từ ngày có Phùng Minh, mẹ cô chia đôi sự quan tâm của mình với hai đứa con, công việc bình thường đã bận, sự quan tâm ít ỏi đến cô đã ít nay càng ít hơn. Vì thế, cô bé rất rất rất ghét người anh trai từ trên trời rơi xuống đó, cũng nhất quyết không chịu gọi hai từ “anh trai”. Mẹ cô sau nhiều lần nhắc nhở bất thành, rất tức giận, có lần đánh Tôn Như Ngọc thừa sống thiếu chết nhưng cũng không thành; nếu không có bố, chắc cô đã không còn lành lặn rồi.

Người anh trai Phùng Minh kia cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, vì mình mà cô em gái bị đánh nhừ tử, nên cậu luôn nghe lời cô bé răm rắp, làm mọi điều cô bé yêu cầu, và không bao giờ cãi hay chửi mắng cô gì cả dù cô bé có phạm lỗi sai lớn thế nào. Phùng Minh khi còn nhỏ chỉ nghĩ, trước giờ bản thân luôn cô độc một mình, luôn ước muốn có một cô em gái để cùng nhau chơi đùa, giờ ông trời đã thực sự toại nguyện cho anh, vậy nên anh phải đối xử tốt với em gái mình suốt đời.

Tôn Như Ngọc mặc dù là công chúa duy nhất trong nhà, nhưng thành tích học tập lại luôn kém hơn “anh trai nhặt về” kia. Cô rất tức giận, đã ghét lại càng ghét thêm, nhất quyết không chịu gọi hai từ “anh trai”, mà luôn gọi “cái tên kia”, “thằng nhóc kia”.

Một lần cô tung tăng đi học về, bị một đám con trai vừa xấu vừa béo túm lại bao vây cô. Chúng đe doạ cô phải đưa hết tiền và đồ trên người cô xuống, vì chúng biết cô là tiểu thư con nhà giàu. Đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời cô. Tiền thì mất cũng chẳng sao cả, nhưng chiếc vòng cổ trên cổ cô là đồ vật duy nhất bà nội tặng trước khi qua đời, cô coi nó như cả sinh mạng của mình vậy.

“Lấy tiền hay lấy cái gì thì lấy, làm ơn đừng lấy chiếc dây chuyền đó của tớ! Nó cực kì quan trọng đối với tớ!”

Cô bé bình thường rất tinh nghịch, nhưng trong hoàn cảnh đó lại yếu thế, giằng lại chiếc dây chuyền kia với một đám con trai thì sao mà địch nổi. Cô bé gần như sắp khóc đến nơi rồi.

“Bọn kia, chúng mày mau thả tay ra!”

Phùng Minh từ đâu chạy đến, xuất hiện như một vị thần. Anh lao vào đánh nhau với đám đầu gấu đó. Một cậu bé yếu ớt như anh làm sao đánh lại bọn nó chứ? Tôn Như Ngọc nghĩ ra một kế, giả vờ lôi điện thoại trong túi ra rồi nói lớn.

“Alo, cảnh sát ạ, ở đây đang có một đám đầu gấu bắt nạt anh trai cháu! Dạ vâng ạ, bọn cháu đang ở đường…”

Bọn côn đồ kia nghe xong bèn tháo chạy. Dù sao, chúng cũng chỉ là con nít ỷ đông ăn hiếp yếu mà thôi.

Phùng Minh bị thương nặng, may mắn được đưa đi cấp cứu kịp thời và qua khỏi. Mẹ Tôn rất tức giận, mặc dù đang quay một bộ phim rất quan trọng nhưng cũng phải tạm thời ngưng lại để chạy về nhà mắng cô một trận. Cô biết là mình có lỗi, nước mắt trào ra liên tục mà không cách nào nín được. Phùng Minh mặc dù rất mệt mỏi nhưng cũng cố gắng an ủi cô bé.

“Đừng khóc mà, có anh ở đây rồi, không ai bắt nạt được em nữa đâu, kể cả mẹ!”

Cô bé bị sự chân thành ấy làm cho cảm động, nên đã ra một quyết định quan trọng.

“Anh là anh trai của em, em không cho phép anh chết!”

Phùng Minh hơi ngớ người trước câu nói đầy sự bạo dạn của Tôn Như Ngọc, lại nhớ lại hình như trong lúc đánh nhau cô bé cũng đã một lần gọi “anh trai”.

Thầm nhủ, sẽ không để ai làm hại em ấy một lần nào nữa.

Sau vụ việc đó, để tránh những trường hợp tương tự có thể xảy ra, bố Phùng Minh – Phùng Quân chính thức trở thành tài xế riêng của gia đình, nhận nhiệm vụ đưa đón hai đứa trẻ đi học mỗi ngày.

Bên ngoài nhìn vào, ánh mắt của mọi người khi nhìn Phùng Minh cũng khác đi rất nhiều.

“Nghe nói nó là con rơi của Tôn gia đó.”

“Thật sao, một bước từ vịt hoá thành thiên nga, nó không xứng đáng được như thế.”

“Nghe nói nó học giỏi lắm, nhưng không có bạn bè, thật bất công khi nó lại còn là con nhà giàu!”



Những lời bàn luận ác ý như thế, Phùng Minh đã nghe rất, rất nhiều thời còn đi học. Cậu chỉ chú tâm vào học hành, trước đây bị bạn bè xa lánh vì không có mẹ, bây giờ có mẹ rồi vẫn bị chỉ trích là sao chứ? Phùng Minh buồn lắm.

Tôn Như Ngọc thấy được nỗi buồn đó, bèn an ủi.

“Anh trai, đừng để ý mấy lời nói của bọn họ. Những con người ghen ăn tức ở đó ở đâu cũng có, và họ rảnh đến nỗi dành phần lớn thời gian mình có để đi chỉ trích và bới móc đời tư của người khác. Vì thế, họ mãi mãi không thể khá lên được. Chúng ta không nên buồn vì những con người ích kỉ hẹp hòi đó.”

Phùng Minh rất cảm động. Cậu không biết được rằng chính Tôn Như Ngọc đã từng bị bạn bè xa lánh vì gia cảnh quá khác biệt.

Sau này, để tránh những lời đồn thổi vô căn cứ trong ngôi trường ấy, hai đứa đã được mẹ chuyển đến một ngôi trường chuyên giành cho người có tiền. Tất nhiên, Phùng Minh quen Tô Nhược Chi và Cố Nhang ở đây, những đứa trẻ không chê bai gì ở anh, vô tư và tự nhiên kết bạn với anh.

Lần đầu gặp mặt, Cố Nhang lớn tiếng:

“Ê, tên nhóc kia, ngồi một mình buồn lắm, lên đây ngồi với ông đi.”

“Ahaha, cậu đúng là cao thượng, tên thường dân này!”

Tô Nhược Chi ngồi bàn trên móc mỉa.

“Thì sao, có vấn đề gì với ngươi hả, tên dân thường?”

“Có đó, tại sao cậu ấy lại ngồi với ngươi mà không phải với ta chứ?”

Cố Nhang khó chịu không nói được gì, bèn quay sang hỏi Phùng Minh.

“Nói đi, cậu chọn ai?”

Tô Nhược Chi cũng hết sức mong chờ.

“Tớ… tớ ngồi một mình ổn mà…”

Phùng Minh cậu không muốn tiếp tục khiến hai người bạn mới kia gây chiến với nhau. Hai người kia nhìn nhau một lúc rồi đứng dậy xách ghế xuống bàn cậu.

“Tớ ngồi với cậu nha.”

“Không, tên kia mau đi ra đi, ta mới là người ngồi với cậu ấy!”

Và cuộc chiến ấy mãi mãi không có hồi kết, cho đến tận khi lớn lên cũng thế.

Phùng Minh có Tôn Như Ngọc, có hai người bạn thân, anh cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn.

Tô Thù gật gù nghe chuyện hồi nhỏ mà Tôn Như Ngọc kể, sau đó ngây thơ hỏi.

“Làm sao cô biết những chuyện này ạ? Chuyện về bố cháu và anh của cô.”

“Thực ra cô cũng mới biết gần đây thôi.”

Sau khi kể với anh trai nghe về tên Cố Nhang đó, cô mới biết họ thực sự đã từng rất thân thiết với nhau. Phùng Minh kể chuyện của ba người họ giống như đang hồi tưởng lại một quãng thời gian rất đẹp đẽ và trân trọng.

Cô tò mò chuyện tại sao họ lại không còn thân thiết như vậy nữa, vì thực sự mà nói để có một tình bạn tri kỉ và chân thành như vậy thì rất khó có được.

Phùng Minh chẳng nói gì cả, chỉ đơn giản chốt lại một câu.

“Thực ra có những khúc mắc mà bọn anh không bao giờ có thể giải quyết được. Lại thêm việc mỗi người ngày một trưởng thành, có rất nhiều việc phải lo…”

Tôn Như Ngọc cảm giác được anh mình đang né tránh vấn đề đó, nhưng cô biết ý nên không dám hỏi sâu thêm.

Chẳng qua, người bạn từng thân của mình lại đi xem mắt với em gái, cảm giác đó có lẽ rất khó diễn tả được.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
A Thù nghe xong thì cúi đầu nói lí nhí.

“Cô không biết chứ, cháu cũng rất muốn có mẹ như cô, mặc dù mẹ cô về nhà ít, nhưng vẫn là cô có mẹ…”

Tôn Như Ngọc nhận ra điều mình nói đụng chạm tới Tô Thù nhiều cỡ nào, luống ca luống cuống xin lỗi cậu bé. Kể cũng lạ, một nghệ sĩ dương cầm như cô lại ở đây ngồi chuyện với một đứa con nít chuyện gia đình, khiến cô hồi tưởng không ít đến những chuyện quá khứ.

“Cô xin lỗi, A Thù, một ngày nào đó mẹ cháu sẽ về bên cháu thôi mà!”

Hổ dữ không ăn thịt con, và không có người mẹ nào máu lạnh đến nỗi nhẫn tâm để đứa trẻ lại một mình như thế.

Hai người không để ý thấy từ đằng xa, ở một chỗ không ai để ý, có một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo kính râm và đeo một chiếc đồng hồ vàng đang nhìn chằm chằm vào họ. Người phụ nữ kì lạ ấy cứ nhìn chăm chú vào Tô Thù, mải mê ngắm nhìn cậu bé đến nỗi không để ý thấy Phùng Minh đang từ bên kia đường cầm một bịch hoa quả tiến lại gần chỗ hai người đang ngồi. Phùng Minh vô tình nhìn thấy dáng người quen thuộc của người phụ nữ, mới đầu không để ý, nhưng sau đó như chợt nhận ra điều gì quen thuộc đã lâu rồi không thấy.

Dáng người đó thực sự rất rất giống của một người, Lệ Phương.

Phùng Minh vội vàng hướng về phía của người phụ nữ đó rồi gọi lớn.

“Lệ Phương, Lệ Phương, là cậu đúng không?”

Người phụ nữ mặc đồ đen bất giác giật mình, vội vàng bước vào chiếc taxi gần đó rồi chạy mất. Theo phản xạ, Phùng Minh cũng gọi một chiếc taxi và đuổi theo người phụ nữ kia.

Tôn Như Ngọc gần đó nghe thấy thì hết sức ngạc nhiên. Anh trai vừa gọi tên một người phụ nữ, và bắt taxi đuổi theo cô ta sao? Chuyện này hết sức bất thường, vì anh trai trước giờ chưa từng yêu đương.

Cô định rút điện thoại ra gọi cho anh trai hỏi rõ tình hình thì nhìn thấy Tô Thù từ lúc nào đã cứng đơ người, nước mắt liên tục chảy dài.

Tôn Như Ngọc không biết phải làm sao trong tình huống này, luống cuống lau nước mắt cho A Thù, rồi hỏi cậu bé bị đau ở đâu à. A Thù nấc từng hồi, nhìn cô rồi trả lời.

“Lệ Phương… Lệ Phương là tên của mẹ cháu.”

Một đứa trẻ thông minh như A Thù chắc chắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mẹ cậu đã tới đây, và lại một lần nữa biến mất…

“Thực ra… cháu đã từng nhìn thấy mẹ nhiều lần trước đây.”

Thỉnh thoảng khi tan học, cậu sẽ nhìn thấy một người phụ nữ áo đen đeo kính râm đứng ở một góc tường nào đó nhìn chằm chằm mình. Ban đầu, cậu nghĩ đó có thể là mẹ của ai đó, nhưng người đó rõ ràng chỉ nhìn mỗi mình cậu. Thực ra, Tô Thù cũng không chắc chắn người phụ nữ đó có phải mẹ mình hay không, nếu không thì tại sao không gặp cậu một lần.

Tôn Như Ngọc cảm giác chuyện này không hề đơn giản, bèn nhấc điện thoại định gọi cho Tô Nhược chi, nhưng lại nhớ ra mình không có số điện thoại của anh ấy. Nếu như sự việc năm đó khiến cho cả nhóm ba người tan rã liên quan đến cô Lệ Phương đó, thì thực sự chỉ có gặp lại cô ấy thì ba người mới có thể giải quyết được nút thắt tồn tại bấy lâu nay mà thôi.

Mặc dù không rõ giữa họ có những sự việc gì, nhưng cô luôn hy vọng mọi điều đều sẽ ổn.

Tôn Như Ngọc nhớ ra Cố Nhung là cô y tá phụ trách trực tiếp cho Tô Nhược Chi, vì Cố Nhung làm việc dưới trướng Phùng Minh. Tôn Như Ngọc bấm số rồi gọi cho cố Nhung.

“Cô có số liên lạc với Tô Nhược Chi không, tôi có chuyện rất gấp cần nói với anh ấy.”

“Tô Nhược Chi đang ở đây, có gì cần nói thì nói luôn đi.”

Cố Nhung chuyển máy cho Tô Nhược Chi, anh nhàn nhã hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Phùng Minh vừa đuổi theo một người phụ nữ tên là Lệ Phương.”

Mặc dù đã rất bình tĩnh khi nghe thấy hai từ “Lệ Phương”, nhưng cảm xúc của con người thì không thể cứ muốn mà áp chế được. Người phụ nữ đã mất tăm mất tích bao nhiêu năm đó, tưởng chừng như mãi mãi không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa thì lại có tin cô ấy đã xuất hiện. Tô Nhược Chi vừa mừng vừa sợ. Anh vẫn có cơ hội để bù đắp cho cô, bù đắp cho khoảng thời gian hơn mười năm thanh xuân của một người phụ nữ mà phải không? Anh có còn cơ hội không? Anh có được cô tha thứ hay không? Cô sẽ lại bỏ anh đi lần nữa, hay chấp nhận ở lại với bố con anh, quay về làm tổ ấm nhỏ khi xưa? Anh không muốn nghĩ nhiều nữa, mặc dù vẫn bị thương nhẹ nhưng cố gắng ngồi dậy mặc áo ngoài vào.

Cố Nhung thấy vậy thì rất lo lắng.

“Này, anh sao thế, nếu như anh muốn đi thì phải khỏi hẳn đã.”

“Cô không ngăn được tôi đâu, để tôi đi đi. Cho dù trời có sập đi chăng nữa, tôi cũng phải tìm được cô ấy.”

Cố Nhung không biết phải nói gì trước ánh mắt tràn đầy sinh lực của người đàn ông trước mắt, giống như anh ta đang đi tìm ánh sáng cuộc đời mình vậy.

“Được thôi, nhưng với điều kiện tôi sẽ đi cùng anh.”

“Không thành vấn đề, vậy cô cầm lái đi.”



Tôn Như Ngọc lau nước mắt cho Tô Thù, miệng không ngừng dỗ dành cậu bé.

“Thôi nào, đừng khóc thế chứ. Bố cháu và anh cô đang đi tìm mẹ cháu rồi đó, vậy nên, cháu đừng khóc nữa nhé!”

Ngày thường, không biết A Thù đã cố tỏ ra mạnh mẽ như thế nào, cô chỉ thấy trước mắt mình là một A Thù nhạy cảm và yếu đuối, cần vòng bàn tay ấm áp của mẹ mà thôi.

“Vâng ạ, A Thù không khóc nữa. A Thù là một đấng nam nhi.”

Tôn Như Ngọc bật cười.

Trên đường lớn, có hai chiếc taxi đang rượt đuổi nhau. Phùng Minh luôn theo dõi nhất cử nhất động của chiếc taxi đó, luôn chăm chăm nhìn về bóng dáng người phụ nữ ngồi trong xe.

Hơn mười năm rồi, dù thời gian trôi qua đi lâu như thế, cũng chỉ như một cái chớp mắt.

Lệ Phương xinh đẹp, toả sáng và năng động. Cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng lại chỉ thích mỗi một người.

Sai lầm tuổi trẻ khiến cô ấy kết hôn sớm, ở cái độ tuổi 18 đôi mươi, khi mà những người bạn đồng trang lứa học lên cao hơn, thì cô ấy đã có một gia đình nhỏ.

Cũng chính vì kết hôn quá sớm, cộng với những sai lầm chồng chất sai lầm, mà cô ấy cuối cùng cũng bỏ đi, biến mất bao nhiêu năm qua.

“Bác tài, làm ơn bám theo sát chiếc taxi phía trước nhé!”

“Anh cứ tin tưởng ở tôi!”

Điện thoại reo lên, là Tô Nhược Chi.

“Cậu đang ở đường nào vậy?”

Phùng Minh cũng không ngạc nhiên khi Tô Nhược Chi gọi điện tới. Có lẽ Tôn Như Ngọc đã thấy tất cả nên báo cho cậu ấy biết rồi.

“Đường XX, tôi đang bám theo chiếc taxi đỏ.”

Tín hiệu giao thông phía trước sắp thông báo chuyển sang màu đỏ, chiếc taxi màu đỏ đột nhiên tăng ga, kịp chạy đi trước khi tín hiểu giao thông báo đỏ. Thế là Phùng Minh mất dấu chiếc xe đó.

Bác tài xế rất thông thạo luật giao thông, nói.

“Anh thông cảm cho tôi, vì đèn đỏ thì không thể vượt được, nếu không tôi sẽ bị tước bằng mà không được làm nghề này nữa, tôi lấy gì nuôi gia đình…”

Phùng Minh thở dài. Lệ Phương, cô ấy xuất hiện rồi lại biến mất như thế một lần nữa.

Đến khi Tô Nhược Chi tới nơi thì mọi chuyện đã quá trễ. Anh lại thất vọng một lần nữa.

“Cô ấy vẫn không muốn gặp tôi sao…”

Phùng Minh không biết phải nói gì để an ủi bạn mình, thì chợt nhớ ra một thứ.

“À đúng rồi, không phải mỗi đoạn đường đều có lắp camera quan sát sao? Chúng ta có thể lần tìm một chút dấu vết từ nó.”

Mặc dù Phùng Minh đã khoẻ hẳn, nhưng Tô Nhược Chi, và Tô Thù thì chưa, vậy nên anh và Tôn Như Ngọc vẫn nán lại trong bệnh viện mà chưa xuất viện ngay. Nếu điều tra bây giờ thì ảnh hưởng đến sức khoẻ của họ.

Sau hai tháng nằm viện, vì Phùng Minh là viện phó bệnh viện lại bị thương nên được đặc cách chữa trị sớm, ba người kia cũng nhanh chóng khoẻ lại.

Việc quan trọng bây giờ là làm thế nào tìm ra tung tích của chiếc taxi màu đỏ.

Nhờ quan hệ rộng, Phùng Minh đã có tất cả những đoạn video ghi hình lại những con đường lớn trong thành phố.

Anh và Tô Nhược Chi ngày đêm thay nhau tìm chiếc taxi màu đỏ trên những con đường đó, đến độ Tôn Như Ngọc phải thốt lên lo lắng.

“Hay là các anh nghỉ chút đi, để em tìm phụ cho.”

Phùng Minh nhất quyết không đồng ý.

“Em vừa mới xuất viện, thân thể yếu ớt, không thể làm việc quá tải được.”

“Ơ hay, các anh cũng mới xuất viện mà?”

“Trẻ con không được láo nháo nghe chưa, thể trạng của bọn anh hơn em nhiều nên chịu được.”

Tôn Như Ngọc hậm hực bỏ ra ngoài. Lớn như thế này rồi mà Phùng Minh vẫn coi cô như một đứa con nít vậy.

Được rồi, không cho cô tìm cùng chứ gì, cô sẽ lén điều tra.

Người phụ nữ đó, mẹ của A Thù có gì ghê gớm mà hai người đàn ông bọn họ lại cật lực tìm kiếm như vậy chứ.

Phùng Minh nhớ lại hồi còn là học sinh, có chuyện gì Lệ Phương cũng tâm sự với anh đầu tiên.

“Phùng Minh, hình như dạo này tớ nhận ra mình thích một người.”

“Ái chà, tiểu thư nhà mình thích ai rồi?”

“Thực ra… thực ra người đó cậu cũng quen đấy.”

“Người tớ quen á? Tớ chỉ quen cậu, Tô Nhược Chi với Cố Nhang thôi… Á, cậu thích thằng nhóc Tô Nhược Chi?”

Lệ Phương thẹn thùng lắc đầu.

“Không, tớ thích Cố Nhang.”

Phùng Minh vẻ mặt không thể tin nổi.

“Cậu thích tên mặt lạnh đó sao, thật không?”

“Thật mà…”

Một ngày hè, Lệ Phương lại đến tìm cậu.

“Phùng Minh, tớ có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tớ có thai rồi…”

Lệ Phương nghiêm túc trả lời, mặt giống như sắp khóc đến nơi.

Phùng Minh vô cùng sốc. Cậu lần đầu tiên đối diện với loại chuyện như thế này, cũng không biết an ủi con gái nhà người ta ra sao.

“Ai đó đã ức hiếp cậu ư? Nói đi, tên đó là tên nào, tớ sẽ đi trả thù cho cậu!”

Lệ Phương là bạn thân của anh, làm sao anh có thể để người khác ức hiếp cô như thế được.

“Tô Nhược Chi…”

“Cái gì…?”

Phùng Minh sốc vô cùng, máu nóng dồn lên não, chạy thẳng tới chỗ Tô Nhược Chi đang làm thêm đấm một cú. Anh chửi mắng cậu, đánh đập cậu, nhưng Tô Nhược Chi vẫn chẳng đánh trả hay nói một lời.

Sau vụ việc đó, Tô Nhược Chi mất việc làm thêm, cậu cũng vô cùng hối hận trước việc mình làm.

Phùng Minh nhớ lại quãng thời gian đó vô cùng khó khăn đối với Tô Nhược Chi. Gia đình ôm một cục nợ khủng khiếp khiến cậu phải đi làm thêm, lại thêm cái tin Lệ Phương có thai với con trai nhà họ Tô khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng, ai cũng nhìn Tô Nhược Chi như nhìn một thằng tồi.

Có lẽ, Tô Nhược Chi đã cực kì đau khổ.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Anh chợt phát hiện ra gì đó.

“Tô Nhược Chi, cậu xem.”

Tô Nhược Chi đang mải mê tìm chiếc xe màu đỏ nghe thấy thế thì giật mình, vội vội vàng vàng tới chỗ của Phùng Minh.

Chiếc taxi đỏ sau khi mất hút trước tầm mắt của Phùng Minh, nó rẽ sang một con đường cao tốc lớn bên phải, rồi sau đó không thấy đâu nữa. Thật kì lạ là những đoạn đường sau đó đều gắn camera nhưng không thấy chiếc taxi nào như vậy.

Chỉ còn một khả năng, Lệ Phương đang lẩn trốn trên đoạn đường sau đó, vì không có chiếc taxi đỏ nào đi qua nó.

Phùng Minh thở dài. Coi như có thêm một chút manh mối về Lệ Phương, anh có thể chợp mắt nghỉ một chút.

“Cậu cũng nghỉ một chút đi, vì sức người có hạn, cậu không thể 24/7 tìm cô ấy được.”

Tô Nhược Chi không quay đầu lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình.

“Cậu mệt thì nghỉ trước đi, tôi không mệt.”

Phùng Minh có thể hiểu cảm giác của Tô Nhược Chi lúc này.

Cái cảm giác phải đi tìm người mình yêu thương hàng năm trời, bây giờ có chút manh mối, cậu ta sẽ càng không bỏ cuộc.

Hồi còn nhỏ, Phùng Minh chỉ có bố, lúc nào cũng hỏi mẹ đâu nhưng không nhận được câu trả lời. Cảm giác của Tô Nhược Chi bây giờ chính là cảm giác của cậu năm đó. Khi mẹ đến, lần đầu tiên mẹ đến, cậu không khóc nháo hay hận bà, chỉ bình thản đón nhận. Ai mà biết được lúc đó, trong lòng cậu gào thét như thế nào chứ? Cái cảm giác khó diễn tả bằng lời đó…

Vì thế, Phùng Minh cũng không cản Tô Nhược Chi nữa.

Cậu rút điện thoại ra gọi cho Tôn Như Ngọc. Mỗi lần mệt mỏi, giọng nỏi của cô chính là liều thuốc an thần lớn nhất.

“Alo, anh trai, xong rồi sao?”

“Ừ, mới có thêm phát hiện mới. Anh cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.”

“Vậy anh ngủ ngon nhé. Em cúp máy đây.”

Phùng Minh mãn nguyện cúp máy, rồi thả người xuống giường đánh một giấc. Tôn Như Ngọc bên này cũng đang chuẩn bị cho buổi diễn tập, sau khi nghe điện của Phùng Minh, trong lòng luôn thắc mắc về người phụ nữ tên Lệ Phương đó. Cô mở phần tin nhắn ra xem có thông báo mới nào không. Cái tên mặt lạnh đó…

Từ sau lần đến thăm duy nhất của hắn, cô chưa thấy hắn xuất hiện lại lần nào nữa.

Tôn Như Ngọc thở dài, định cất điện thoại vào trong tủ thì một tin nhắn mới đến.

[Rảnh không?]

Cô hơi bất ngờ. Cái tên Cố Nhang đó, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho cô cơ đấy.

Một nghệ sĩ dương cầm thì rảnh cái gì chứ?

[Anh định làm gì?]

Hay là hắn ta định rủ cô đi xem phim như lần trước, vì lần đó bị tai nạn nên phải hoãn lại mà.

[Hẹn hò với tôi đi.]

Tôn Như Ngọc bị sốc trước tin nhắn như vậy, hắn ta đang nghĩ gì vậy? Cô thầm nhủ, chắc có lẽ tên đầu đất đó lại dở chứng rồi.

[Anh có cần tôi đưa đến bệnh viện không?]

Không có tin nhắn mới, cô mặc kệ rồi tiếp tục diễn tập với mọi người.

Trong một quán bar sang trọng, tiếng nhạc xập xình, Cố Nhang đang nốc từng ngụm rượu cạnh quầy pha chế, đôi mắt lừ đừ vì say rượu cứ nhìn vào màn hình điện thoại. Gương mặt đỏ ửng vì rượu. Một ảnh đế bình thường lạnh nhạt và ít biểu cảm như vậy, thì ra cũng có một mặt này!

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh uống rượu giải sầu nữa rồi. Trong mơ màng, anh nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đã vứt bỏ anh, người vợ trên danh nghĩa đã lén anh đi ngoại tình, và người bố lúc nào cũng nhìn anh bằng con mắt ghét bỏ. Tất cả mọi người ai cũng vậy, đều xấu xa và muốn làm tổn thương anh. Cố Nhang nghĩ đến Tôn Như Ngọc rồi lại cười giễu.

Từ trước đến nay, đám hồ ly tinh muốn quyến rũ anh không thiếu, nhiều không đếm xuể. Cái họ cần thực sự không phải anh, mà là tiền bạc và danh vọng của anh. Những người phụ nữ, trước mặt thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn đến cùng cực chỉ để đến được với anh.

Trước khi gặp Tôn Như Ngọc, anh chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có một cô gái lương thiện và trong sáng thuộc về mình.

Kể cũng buồn cười, một ảnh đế đẹp trai ngời ngời, tiền bạc và danh vọng chỉ có thừa chứ không thiếu như anh lại sợ hãi và thiếu tin tưởng đến mức không dám có một người phụ nữ thực sự yêu thương mình.

Tôn Như Ngọc, trong sáng và khác biệt, anh không thể không phủ nhận mình đã để ý tới cô gái đó rồi. Cái lần vào viện thăm cô ấy, anh thực sự đã đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng trước câu hỏi giễu cợt của cô ấy, anh không dám thừa nhận là do bản thân mình muốn đến thăm cô ấy.

Tôn Như Ngọc không để ý tới tiền tài danh vọng của anh, cũng không để ý tới anh, chỉ đi gặp anh theo lời của phụ huynh mà thôi.

Anh, không đáng được yêu thương sao?

Cố Nhang nhìn chằm chằm vào dòng chữ tin nhắn của Tôn Như Ngọc trên điện thoại rồi cười khổ.

Rốt cuộc, cô ấy vẫn nghĩ là mình bị bệnh.

Cố Nhang gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ sâu.

Từ ngoài quán bar, một người phụ nữ gấp rút đi vào trong, mắt đảo quanh tìm kiếm hình bóng một người.

Anh ấy kia rồi, biết ngay mà.

Cố Nhung vội vã tới chỗ Cố Nhang bây giờ đã ngủ say, trả tiền cho trưởng quầy rồi cố kéo anh vào trong một chiếc taxi.

Cô leo lên ngồi cùng, lo lắng cầm một bịch giấy trong túi lau lên mặt anh. Thấy Cố Nhang tay vẫn cầm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, cô liền tò mò cầm lên xem thử.

Đoạn tin nhắn ấy khiến cô rất sốc, người nhận có tên là “Hướng Dương”.

Lướt danh bạ của Cố Nhang, cô nhận thấy chỉ có cái tên “Hướng Dương” này biệt danh, còn lại đều là tên thật.

Cố Nhung hơi buồn, để điện thoại vào trong túi Cố Nhang. Trên đường về nhà, cô mông lung nhớ về đoạn kí ức hồi còn nhỏ.

“Mẹ, các bạn bảo con là đồ không có bố.”

Tên hồi nhỏ của cô là Lê Nhung.

Bà Lê mỉm cười, nói với cô.

“Con có bố mà, chỉ là ông ấy đang bận việc thôi.”

Bà Lê sau đó đã lén khóc trong nhà bếp, những tất cả đều được cô nhìn thấy. Cô thầm nghĩ, người bố kia thực sự rất tệ bạc với mẹ con cô.

Trong một lần tan học, cô bị một đám con nhà giàu chặn lại. Chúng chửi mắng cô là đứa không có bố, mẹ chỉ làm giúp việc, cô không xứng học cùng chúng. Chiếc vòng tay trên tay cô là thứ rất có giá trị, cô chỉ biết mẹ đưa cho mình và dặn dò rất kĩ là phải giữu cẩn thận. Chúng nhìn thấy chiếc vòng tay đó và giằng bằng được, cô kéo lại và bật khóc nức nở cầu xin chúng đừng lấy đi chiếc vòng tay, nếu không mẹ sẽ mắng cô. Chúng không nghe. Bỗng nhiên, từ đằng xa có tiếng gọi lớn của một cậu bé.

“Cảnh sát, bên đó có một đám côn đồ đang bắt nạt em cháu!”

Bọn chúng nghe thấy liền sợ hãi chạy đi, cô bé còn chưua kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Cố Nhang chạy tới, hỏi han cô.

“Em có sao không?”

“Em… em không sao ạ…”

Cô thấy người con trai trước mặt này thật đẹp trai, nhưng cậu không hề cười, ánh mắt cũng rất lạnh nhạt. Cậu còn nói thêm.

“Lần sau đừng đi những con đường vắng vẻ nữa nhé!”

“Vâng ạ, em cảm ơn anh ạ.”

Và cậu bé ấy nhanh chóng rời đi.

Vài tháng sau, mẹ dẫn cô tới một căn biệt thự rất lớn, và nói đây là nhà của cô, bố đang đợi cô bé bên trong.

Cố Nhung ngơ ngác trước căn biệt thự lớn như vậy, nhưng trong có vẻ hiu quạnh. Và đây chính là nơi gắn kết cô với Cố Nhang.

Bước qua cửa, một chậu nước từ trên cao đổ xuống, làm ướt sũng người hai mẹ con họ Lê. Sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Đám hồ ly tinh các người đừng mơ bước vào nhà tôi.”

Lê Nhung ngước lên và nhìn thấy một gương mặt trông quen quen. Đó chính là người đã cứu cô mấy tháng trước.

Sau đó, bố Cố bước ra, sai người lấy đồ thay cho mẹ con cô, rồi đánh người con trai kia một trận nhừ tử.

Cậu bé đó cắn răng chịu đựng mà không khóc một tiếng, cũng không xin tha.

“Mày dám làm cái trò ngu ngốc như vậy trong nhà của tao sao? Mày có biết loại súc vật như mày mới không đáng sống trong nhà tao không?”

Những lời chửi rủa thậm tệ thốt ra, khiến Lê Nhung vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mặt này. Tại sao ông ta có thể chửi rủa và đánh đập con trai của mình như vậy chứ?

Sau khi nhận bố và đổi họ thành họ Cố, vài lần Cố Nhung lén tới thăm Cố Nhang luôn bị nhốt trong phòng. Cô chỉ có thể giao tiếp với anh từ bên ngoài cửa phòng. Ban đầu, cô nói chuyện với anh như nói chuyện một mình, không nhận được bất kì lời hồi đáp nào. Sau đó, Cố Nhang bắt đầu buông những lời nói tổn thương cô.

“Mày không phải là em tao, tao sẽ không bao giờ nhận mày đâu.”

“Tao chưa từng cứu mày, tao không ngu ngốc tới nỗi đi cứu con của hồ ly tinh.”

Cố Nhung buồn bã, chắc hẳn anh ấy đã quên chuyện của mấy tháng trước rồi.

“Mẹ mày là hồ ly tinh, và mày cũng chỉ là hồ ly tinh thôi.”



Cố Nhung bị tổn thương trước những lời nói như dao sắc ấy, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

So với việc mẹ cô có thực sự là hồ ly tinh hay không, thì Cố Nhang vẫn đáng thương hơn. Không có mẹ, bố thì ghét bỏ, mang tiếng là con nhà giàu nhưng không có tự do, nhiều lần bị nhốt ở trong phòng.

Cố Nhung nghĩ ra một kế.

“Dù anh không xem em là người thân, anh vẫn là anh trai em, em vẫn rất yêu quý anh. Anh có muốn ra ngoài chơi không?”

Nếu giúp Cố Nhang trốn ra ngoài đi chơi không bị gò bó nữa, thì anh ấy sẽ nhận cô em gái này chăng?

Cố Nhang im lặng một lúc rồi hỏi.

“Ra ngoài như thế nào?”

Dù sao, cậu cũng rất chán ghét cái căn phòng này rồi. Cậu muốn hít thở không khí trong lành.

Cố Nhung lén đi vào phòng bên cạnh, trèo qua ban công rồi mở cửa sổ phòng Cố Nhang từ bên ngoài.

Từ đó, thỉnh thoảng Cố Nhung sẽ lén dẫn Cố Nhang trốn đi mà không để người làm biết, vì cũng chẳng có ai quan tâm đến một thằng nhóc bị nhốt hết.

Thế nhưng, tai nạn đã xảy ra.

Mặc dù Cố Nhang được Cố Nhung dẫn đi chơi, nhưng vẫn chưa một lần gọi cô bé là “em gái”, và chưa từng nhìn mặt em gái quá lâu. Cậu vẫn lạnh nhạt như vậy.

Một lần băng qua đường, Cố Nhang đi nhanh hơn một chút, hòng cắt đuôi cô em gái kia. Cố Nhung cố gắng chạy theo anh trai, nên dù đèn đỏ vẫn mặc kệ chạy qua đường. Kết quả là, Cố Nhung bị xe tải đâm.

Cố Nhang lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng đó, tạm thời bị sốc mà chẳng biết nói gì, chân chôn chặt xuống đất, nhìn chằm chằm vào đám người đang vây lấy cô bé nằm giữa mặt đường.

Tất cả lỗi lầm đều là tại cậu.

Lần đầu tiên kể từ sau cái lần mẹ cậu bỏ đi, cậu đã khóc.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Nước mắt chảy dài trên má, chân cậu tự động chạy đến chỗ Cố Nhung, gào lớn.

“Ai đó, làm ơn, ai đó gọi điện thoại cho bác sĩ cứu em cháu với!”

Một người đàn ông tốt bụng gọi điện cho bác sĩ, rồi làm một vài thủ thuật cầm máu cho cô bé. Có vẻ như ông chú đó biết một số phương pháp cầm máu cơ bản.

Cố Nhung híp mắt, cố gắng thì thào gì đó. Cố Nhang ghé tai lại nghe, nước mắt vẫn không ngừng tuôi rơi.

“Đừng khóc, anh trai, không phải lỗi của anh.”

Nghe thấy hai từ “anh trai”, Cố Nhang càng khóc to hơn nữa.

Tại sao cô em gái này lại ngốc nghếch như vậy? Tại sao anh không chịu nhận cô em gái này sớm hơn?

“Em sẽ không sao… không sao đâu, em… em gái!”

Cậu nấc lên từng hồi.

Sau đó, xe cứu thương đến kịp, rồi bố và mẹ Lê đến. Mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, bên tai Cố Nhang chỉ còn hai từ “anh trai” cứ lặp đi lặp lại liên hồi.

Cố Nhung bị thương nặng, nhưng may mắn không ảnh hưởng đến phần đầu. Trong thời gian dưỡng bệnh, cô bé có quen một anh trai cũng nằm viện. Anh ấy bị thương nhẹ thôi, nhưng nói chuyện rất có duyên và dễ chịu. Sau này, khi xuất viện, cô cũng không còn gặp lại anh trai đó, mà cũng chưa kịp hỏi tên người ta.

Cố Nhang đương nhiên bị bố mắng cho một trận thậm tệ, nhưng cậu chẳng phản bác lại gì. Lỗi sai là ở cậu, điều đó hoàn toàn chính xác.

Mẹ Lê đáng ra là người phải trách móc cậu nhiều nhất, thì lại ngăn cản chồng mình không cho ông đánh Cố Nhang. Bà biết việc con gái mình lén giúp Cố Nhang trốn ra ngoài, con bé cũng không thể không có lỗi.

Sau này, tính tình Cố Nhang có phần thay đổi. Cậu ít nói hơn, không còn móc mỉa mẹ con bà Lê nữa, và ngầm thừa nhận cô em gái cùng cha khác mẹ kia. Cậu cố gắng tránh tiếp xúc với ông Cố, cố gắng không phạm phải lỗi lầm nào nữa. Chỉ có Cố Nhung biết, cậu đã cố gắng và chịu đựng như thế nào trong căn nhà ấy.

Trở về hiện tại, Cố Nhung bị tiếng gọi của tài xế làm cho giật mình.

“Cô ơi, đến nơi rồi.”

Cố Nhung trả tiền, rồi cố gắng cõng Cố Nhang vào trong nhà. Sức lực của một người đàn ông trên vai khiến vài lần cô suýt vấp ngã.

Cuối cùng, sau những nỗ lực kéo Cố Nhang vào phòng, cô đã thành công thả anh xuống chiếc giường êm ái. Thở một hơi thật dài, Cố Nhung nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, rồi thì thầm.

“Cố Nhang, anh có biết em yêu anh nhiều đến nhường nào không?”

Im lặng một lúc, cô lại thì thào, tiếng nhỏ hơn ban nãy.

“Người phụ nữ tên Hướng Dương đó…”

Cố Nhung định nói gì đó, cuối cùng lại bỏ đi. Cái biệt danh ấy đặc biệt thì sao chứ? Cố Nhang chắc chắn sẽ không để ý đến cô ta. Giống như mọi lần trước mà thôi.

Trên đời này, người phụ nữ yêu Cố Nhang và hiểu rõ anh nhất, chính là cô. Một ngày nào đó, cô sẽ có thể đường đường chính chính yêu anh ấy, một ngày nào đó…

Cố Nhang chìm vào giấc ngủ sâu, tất nhiên không thể nghe được những lời em gái mình nói.

Anh thấy mình đang lạc trong một mê cung, màn đêm đen tăm tối, khói sương mờ ảo.

Anh không biết mình đang ở đâu, nên cứ đi về phía trước.

Từ đằng xa, một tia sáng nho nhỏ xuất hiện, đem cho Cố Nhang một hy vọng nhỏ nhoi có thể thoát khỏi nơi đầy tăm tối này. Anh cứ chạy băng băng về hướng có ánh sáng ấy.

Ánh sáng dần hiện rõ ra ngay trước mắt anh, và sau khi đi qua ánh sáng đó, anh thấy mình đang đứng trong một khu rừng. Nơi này thật lạ, trước giờ anh chưa từng thấy một khu rừng nào lại rậm rạp như thế.

Anh nghe thấy từ đằng xa, tiếng trống kèn inh ỏi, một đoàn người đang băng qua khu rừng. Thật kì lạ là, bọn họ lại đang khiêng một chiếc kiệu lớn màu đỏ, bên trong hình như là một người phụ nữ. Anh đoán, có lẽ họ đang rước dâu.

Đám người này cũng thật kì quái, tại sao lại mặc quần áo thời phong kiến như thế, rồi rước dâu theo phong cách ngày xưa như thế? Chẳng nhẽ họ nghèo đến nỗi không có nổi một chiếc xe máy để chở dâu sao?

Anh tò mò đi theo đám người đó, cố gắng hỏi lớn tiếng nhưng dường như chẳng có ai trả lời.

Người phụ nữ bên trong xe đột nhiên mở rèm cửa sổ ra, khiến anh kinh ngạc tột độ.

Đó, chẳng phải là Tôn Như Ngọc sao?

Ánh mắt cô ấy trông rất buồn, nhưng cũng thật xinh đẹp. Gương mặt ấy là của Tôn Như Ngọc, nhưng đôi mắt, thần thái và cách trang điểm lại khác hoàn toàn – một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ.

Cô ấy hỏi người đánh xe.

“Anh có nghe thấy tiếng của ai đó quanh đây không? Hình như tôi vừa nghe thấy giọng của một người nào đó.”

“Không, chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Hơn nữa, đây là đường tắt, rất ít người biết đường này.”

“Cô gái nhìn quanh quất một hồi, xác định không thấy ai thì yên tâm người trong kiệu.

“Cô ấy nghe thấy giọng nói của mình sao?”

Cố Nhang tự nhủ.

Anh đánh giá nơi này một chút. Nếu họ đang rước dâu theo kiểu cổ xưa, thì có lẽ đang đóng phim cổ trang nào đó, nhưng nơi này rất rộng lớn, không giống như một phim trường bình thường.

Anh là ảnh đế, đã quay biết bao bộ phim cả cổ trang lẫn hiện đại rồi, nên mắt nhìn của anh không sai được, nơi này không phải là phim trường.

Anh tò mò đi theo đoàn người kia, chợt phát hiện từ trên một cái cây gần đó có bóng dáng một người đàn ông. Anh ta cứ huýt sáo như chim chích, người bình thường sẽ nghĩ là chim hót, nhưng có vẻ cô gái trong kiệu đã nhận ra.

Vậy tức là thực sự không có ai nghe thấy anh nói gì hết.

Cố Nhang đi theo đoàn kiệu, qua một khu chợ nhỏ, nơi đây người dân mặc quần áo cổ xưa cũ kĩ, khu chợ cũng chỉ được dựng lên bởi những cái rợp rơm hay được bày bán ngay lề đường. Anh càng chắc chắn cho khẳng định của mình.

Anh, xuyên về thời xưa rồi.

Cố Nhang cảm thấy đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ và hiếm có, nhưng điều đặc biệt hơn là cô gái ngồi trong kiệu có gương mặt giống hệt Tôn Như Ngọc kia. Tại sao anh lại ở đây, và cô ấy kết hôn với ai?

Cố Nhang đi theo đám kiệu tới trước một cửa quan lớn. Nhà này có vẻ rất giàu có trong vùng này.

Cố Nhang theo chân đoàn người đi vào trong. Đây là một biệt phủ rộng lớn, có nhiều khu nhà riêng biệt.

Gian nhà chính giữa cũng to nhất, chàng rể mặc đồ hỷ đang đứng ở giữa, hai hàng người hai bên đều trào đón nàng dâu mới. Cố Nhang đánh giá những điều mình thấy trước mắt. Đây đích thị là một đám cưới thời cổ. Đoàn người tách ra, cô gái kia từ từ tiến lại gần chàng rể. Cố Nhang đi phía sau cô ấy, cố gắng nhìn gương mặt của chú rể kia. Người đàn ông quay đầu lại, anh giật mình.

“Đó… là mình mà?”

Không sai, gương mặt lạnh nhạt kia, thực sự chính là gương mặt của anh. Vậy, phu quân tương lai của cô gái kia chính là anh sao?

Nhưng người này cũng thật lạ, đôi mắt của anh ấy rất lạnh lùng, và không hề nhìn thẳng vào nương tử của mình.

Đám cưới này diễn ra bình thường, sau đó cô gái được đưa vào trong phòng, ngồi đợi đến đêm.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Nhang luôn ngồi bên cạnh cô, vì trông cô ấy thực sự rất buồn và thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.

Tiếng chim chích lại vang lên phía sau vườn, có lẽ là người đàn ông trong rừng, nhưng cô gái làm như không nghe thấy.

“Chúng ta không có duyên. Nếu có kiếp sau…”

Cô gái thì thầm. Cố Nhang cảm tưởng như mình đang chứng kiến một đám cưới áp đặt.

Anh ra phía sau vườn, cố gắng tìm kiếm người đàn ông phát ra tiếng chim chích. Người đàn ông đó đang ở trên đỉnh cành cây, liên tục huýt sáo, âm thanh ấy có vẻ thê lương.

Những ngày sau đó, cô gái có gương mặt của Tôn Như Ngọc đã trở thành nương tử của anh, à không, đúng hơn là nương tử của người đàn ông có gương mặt của anh.

Anh ta rất trăng hoa, mặc dù mới cưới một Tôn Như Ngọc xinh đẹp và quyến rũ, nhưng anh ta vẫn không đoái hoài gì đến cô mà cười đùa vui vẻ với những cô gái bên ngoài, làm cô tổn thương.

Cố Nhang không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, và làm thế nào để mình thoát ra được khỏi đây, quay trở về thế giới của anh.

Anh không nghĩ rằng mình trong thế giới này lại tệ hại đến vậy, nhẫn tâm làm tổn thương vợ mình.

Tôn Như Ngọc ở thế giới này có một cái tên đẹp, Tiểu Linh. Phu quân của cô ấy tên là Hạ Minh.

Tiểu Linh luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ. Ban ngày thì làm tròn trách nhiệm của một người vợ, người con dâu, ban đêm lại trốn vào góc và khóc.

Cô không oán than thân phận của mình, chỉ liên tục gọi lên cái tên: “Quân Quân”.

Chiến tranh nổ ra, Hạ Minh được lệnh của triều đình phải ra biên cương chiến đấu.

Tiểu Linh ở nhà, vẫn sống một cuộc sống bình thường.

Việc cô được gả cho Hạ Minh là do sắp đặt của nhà họ Hạ. Bố cô bán thuốc, sau đó bị người ta vu oan cho là thuốc giả, hàng đểu, nên tự nhiên nhà cô gánh một đống nợ không biết từ đâu ra. Sau đó, nhà Hạ cứu giúp gia đình cô, với điều kiện cô phải lấy Hạ Minh.

Về lý mà nói, cô là một đứa con hiếu thảo. Về tình, Hạ Minh thực ra cũng không phải xấu xí, ngược lại rất đẹp trai. Nhưng cô đã có người trong lòng.

Cuộc hôn nhân ấy diễn ra, bên ngoài, Tiểu Linh trông có vẻ rất sung sướng khi làm dâu trong nhà Hạ gia, nhưng thực tế nhà ấy coi cô không khác gì người làm, ngay cả những người làm khác trong phủ còn tỏ vẻ coi thường cô.

Những thứ này, Tiểu Linh đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng qua ngày.

Khi Hạ Minh ra trận, người làm trong phủ càng thêm quá đáng, bắt cô làm luôn phần việc của chúng. Tiểu Linh nhịn, ôm một chậu nước vào trong thư phòng của lão gia chuẩn bị dọn dẹp.

Khi cô dọn đến gần một hộc tủ, vô tình chạm vào chiếc ấn trên bàn khiến nó dịch chuyển. Một hộc tường bí mật xuất hiện, khiến Tiểu Linh vô cùng tò mò. Cô thấy có giấy tờ gì đó bên trong, nhìn quanh quất không thấy ai thì lén lôi ra xem đó là thứ gì.

Không xem thì không biết, xem xong thì không biết cô nên khóc hay nên hận.

Hạ Minh, chính là người đứng phía sau những tin đồn nhảm về gia đình cô, khiến bố cô uất ức mà qua đời, và cô thì lại đi lấy chính người đã hại gia đình mình, cuộc sống còn không khá hơn con cẩu.

Hạ Minh…

Cô gằn từng tiếng. Lúc đó, Cố Nhang bên cạnh đã nhìn thấy tất cả.

Tại sao ở thế giới này, anh lại độc ác như vậy?

Cố Nhang lùi dần về sau, mắt vẫn không thể tin được những gì mình thấy. Dù qua nhiều năm tạo được lớp mặt nạ lạnh lùng bình tĩnh bên ngoài, nhưng trong hoàn cảnh này, anh thực sự không thể giữ bình tĩnh nổi.

Người đàn ông mang gương mặt của anh, lại làm nhiều điều độc ác như vậy. Anh không thể tha thứ cho chính mình.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tiểu Linh nói gì đó, nhưng không kịp nghe thấy gì thì Cố Nhang đã giật mình tỉnh giấc. Thì ra, đó chỉ là một giấc mơ. Anh cảm tưởng như mình đã ở đó rất lâu rồi. Nhưng không sao, tỉnh lại là tốt rồi.

Cố Nhang lôi điện thoại ra xem. Vẫn không có tin nhắn mới. Cô gái này, thiệt sự coi anh là đồ ngốc sao.

Thoáng nhớ tới cô gái trong giấc mơ, Tiểu Linh, anh lại cảm thấy cô gái đó quá đáng thương. Nhưng nếu đó chỉ là một giấc mộng viển vông, thì làm sao Tôn Như Ngọc lại xuất hiện trong mơ của anh chứ? Cố Nhang thừa nhận, dạo gần đây anh hay nghĩ tới cô ấy. Anh không biết mình đã thích cô ấy hay chưa…

Điện thoại reo lên, Cố Nhang thầm mở cờ trong bụng, Tôn Như Ngọc vẫn quan tâm đến anh nên gọi cho anh sao?

Nhưng anh nhanh chóng thất vọng. Cái tên hiển thị trên điện thoại là Cố Nhung.

“Alo?”

“Cố Nhang, anh tỉnh chưa?”

“Rồi, hôm qua cô đưa tôi về hả?”

“Ừm, em nhận được điện thoại của trưởng quầy bar, nên tới đón anh.”

“Cảm ơn. Cúp máy đây.”

Không kịp nghe Cố Nhung nói gì thêm, anh cúp máy rồi thay đồ.

Bên này, Cố Nhung còn định nói gì đó thì Cố Nhang đã cúp máy, cô hơi thất vọng, trong đầu thoáng hiện lên cái tên Hướng Dương trong điện thoại Cố Nhang.

Mấy ngày nay Phùng Minh bận việc tìm kiếm Lệ Phương cùng Tô Nhược Chi nên anh không đến làm việc ở bệnh viện, dù Cố Nhung là cấp dưới của anh nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành những phần việc anh bỏ dở. Kể cũng lạ, cô quen biết với Phùng Minh khi đang học năm cuối đại học y, lúc đó anh ấy đã rất nổi tiếng với các đàn em khoá dưới, đẹp trai và học giỏi, còn học lên cao học. Trong một lần đi làm từ thiện cho những người không có điều kiện khám chữa bệnh ở trên núi, cô đã gặp đàn anh nổi tiếng trong lời đồn đó. Nói chuyện với nhau rồi nhận ra cả hai đều là người quen của Cố Nhang, thế là họ giúp đỡ nhau khá nhiều trong công việc, học tập. Sau này, cũng là nhờ Phùng Minh cất nhắc, Cố Nhung dựa vào thực lực của mình trụ vững trong bệnh viện của anh.

Điện thoại bất chợt reo lên, là Tôn Như Ngọc gọi tới.

“Alo?”

“Alo, Cố Nhung, cô có rảnh không? Gặp tôi được không, tôi có chút chuyện muốn hỏi.”

Tôn Như Ngọc là em gái của Phùng Minh, hai người cũng coi như có quen biết.

“Được, quán cà phê Latte nhé.”

Một giờ sau, trong Latte, Tôn Như Ngọc và Cố Nhung ngồi đối diện nhau.

“Thật ngại quá, làm phiền cô tới đây.”

“Không có gì đâu, có chuyện gì gấp cô cứ nói.”

Tôn Như Ngọc ấp úng, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng không thắng nổi sự tò mò, cô nuốt ực một cái rồi mở lời.

“Cái đó, người phụ nữ tên Lệ Phương kia có quan hệ gì với đám người Phùng Minh vậy?”

Cố Nhung nghe xong, nhấp một ngụm cà phê rồi từ tốn nói.

“Ra là chuyện này sao? Thực ra, tôi cũng chỉ là nghe kể lại từ miệng người ta thôi. Phùng Minh, Tô Nhược Chi và một người nữa tên Cố Nhang là bạn thân hồi còn đi học.”

Cố Nhung kể về chuyện ba người Cố Nhang, Phùng Minh, Tô Nhược Chi là bạn thân chí cốt từ khi còn là học sinh, sau đó ba người tan rã vì người phụ nữ tên Lệ Phương đó.

“Cô nói… Lệ Phương thích Cố Nhang sao?”

“Đúng vậy. Mà… cô quen biết Cố Nhang sao? Cố Nhang là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.”

Tôn Như Ngọc chưa hết sốc bởi cậu trước thì lại sốc tập hai với câu sau.

Cô nuốt nước bọt, rồi cười khan.

“Haha… tôi có quen biết một chút…”

Tính ra thì cô đang ngồi đối diện với em chồng tương lai hả.

Nghe thế, Cố Nhung cũng không nghĩ gì nhiều. Cô chỉ nghĩ Tôn Như Ngọc quen biết Cố Nhang qua Phùng Minh mà thôi.

“Vậy… Lệ Phương đó không yêu Tô Nhược Chi sao?”

Cố Nhung lắc đầu.

“Chuyện này tôi thực sự không rõ. Chỉ có điều, tại thời điểm đó, gia đình nhà họ Tô đang lâm vào cảnh khó khăn, lại thêm tai tiếng của Tô Nhược Chi làm con gái người ta mang thai, nên sau đó chuyện xảy ra như thế nào tôi không được nghe kể nữa, đúng hơn là không ai biết sau đó đã xảy ra chuyện gì…”

“À, ra vậy…”

Tô Nhược Chi ấy, nếu đúng là một kẻ khốn nạn thì thật đáng trách. Nhưng…

“Cháu không giận bố, cháu yêu bố nhiều lắm.”

Nhớ lại ánh mắt lấp lánh của Tô Thù lúc đó, cô nghĩ Tô Nhược Chi đáng thương hơn đáng trách.

Điện thoại đột nhiên reo lên có tin nhắn mới, cô lật ra xem thì là tin nhắn của tên mặt lạnh đó.

[Tôi đang đứng dưới công ty của cô, mau xuống đây.]

Ôi cái tên này, cô đâu có ở công ty chứ.

[Tôi đang ở Latte, đồ ngốc.]

Nói xong, Tôn Như Ngọc đứng dậy xin phép về trước, sau đó ra ngoài đứng đợi Cố Nhang. Cố Nhung uống nốt cốc cà phê, rồi cầm túi ra về. Cô bắt một chiếc taxi, trước khi lên xe còn chào Tôn Như Ngọc một tiếng.

Khi chiếc taxi lăn bánh, Cố Nhung chợt nhận ra có gì đó bất thường, cô chợt ngoảnh đầu lại nhìn. Qua khung cửa kính oto, cô nhận ra chiếc xe quen thuộc của Cố Nhang vừa tới trước Latte, và quan trọng, người phụ nữ bước lên xe của anh ấy chính là Tôn Như Ngọc. Tim đập thình thịch, cô cảm thấy cả người đang nóng lên không thở nổi. Hoá ra, người tên “Hướng Dương” chính là Tôn Như Ngọc đó sao?

“Tôi có quen biết một chút với anh ta…”

Những lời nói ban nãy của cô ta trong quán cà phê là nói dối. Không phải quen biết một chút, mà là nhiều chút!

“Bác tài, quay xe lại giúp cháu, đuổi theo chiếc xe kia.”

Bên này, Cố Nhang đỗ xe trước mặt Tôn Như Ngọc, cô mỉa mai nói.

“Anh Cố quả là rất nhanh nhẹn, nhanh hơn tôi tưởng đấy.”

“Lên xe.”

Nghe anh nói thế, cô không dám nói gì thêm, định ngồi ghế sau thì anh nhắc nhở.

“Ngồi cạnh tôi, không phải ngồi sau.”

Tôn Như Ngọc lặng lẽ ngồi hàng ghế trên. Ban nãy mỉa mai anh ta như thế có sao không nhỉ? Anh ta đang tức giận gì đó hay sao mà hôm nay lại dở chứng thế?

“Chúng… chúng ta đang đi đâu đây?”

Không nhận được câu trả lời, không khí trong xe cũng tự nhiên trở nên ngượng nghịu.

“Cái đó… hôm qua sao anh lại nhắn tin cho tôi như thế?”

“Tôi không bệnh.”

Cố Nhang nhẹ nhàng nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn đường.

“Và, tôi thực sự muốn cô hẹn hò cùng tôi.”

Tôn Như Ngọc thót tim một cái. Trước giờ cũng có nhiều người đàn ông theo đuổi và nói câu đó với cô, nhưng lần này thực sự khác biệt. Cô không hiểu tại sao tim mình lại đập mạnh thế, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, vì chắc mẩm mặt mình đã đỏ ửng rồi.

“Sao không nói gì? Cô thực sự không thích hẹn hò với tôi sao? Nếu cô không muốn…”

Trong mắt Cố Nhang ẩn chứa sự thất vọng.

“Không… không phải, chỉ là tôi chưa kịp thích ứng thôi.”

Cố Nhang nhìn qua cô một cái rồi cười mỉm. Cái cảm giác thanh xuân này, thực sự rất tốt.

“Vậy được, tôi sẽ đưa cô đến một nơi.”

Cố Nhang dừng xe trước công viên giải trí, rồi nói.

“Nghe nói khi hẹn hò, người ta thường đến đây.”

Từ cái lần tới khu công viên giải trí với bố mẹ hồi còn nhỏ xíu, Cố Nhang không bao giờ quay lại đây một lần nào nữa. Lần này, anh muốn thử mở lòng mình. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của Tiểu Linh, đôi mắt đầy sự đau khổ và hận thù đó.

Phía xa, Cố Nhung đôi mắt mở to nhìn cảnh trước mắt.

Cố Nhang trước giờ chưa từng tới những nơi như thế này, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Vậy mà chỉ vì một người phụ nữ, anh ấy sẵn sàng bỏ qua cái mình ghét.

Cố Nhung trong lòng vô cùng khó chịu. Tại sao chứ, Tôn Như Ngọc đó đâu có gì đặc biệt? Xét về độ xinh đẹp, cô chắc chắc xinh đẹp quyến rũ hơn cô ta. Chỉ trừ cái danh nghệ sĩ đàn dương cầm của cô ta, Cố Nhung cô thua kém cái gì cơ chứ? Người bên cạnh Cố Nhang lâu nhất là cô, hiểu Cố Nhang nhất cũng là cô, luôn chăm sóc bên anh ấy, thậm chí việc tiếp nhận điều trị cho Tô Nhược Chi cũng là vì muốn Cố Nhang nhìn thấy những nỗ lực của cô mà để ý cô hơn. Cố Nhung hiểu rất rõ, từ sau sự cố đó, Cố Nhang luôn tự trách bản thân mình đã phá hoại hạnh phúc gia đình của Tô Nhược Chi, phá hoại tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm trời… Anh luôn tự trách mình trong những ly rượu giải sầu. Vì vậy, sau tất cả những cố gắng, cô không nhận được lại gì ư? Cô không cam tâm.

Cố Nhang và Tôn Như Ngọc đi vào trong công viên giải trí, tới quầy bán vé.

“Anh chị là người yêu ạ?”

Chú hề bán vé hỏi.

“Dạ không…”

“Đúng vậy. Chúng tôi là một cặp tình nhân.”

Tôn Như Ngọc hậm hực nhìn Cố Nhang đang ra vẻ đắc ý.

“Chúc mừng anh chị là cặp thứ 100 trong ngày hôm nay, vì thế sẽ nhận được một phần thưởng sau khi chơi đủ các trò chơi cảm giác mạnh và đi qua nhà ma. Anh chị có muốn nhận thử thách của chúng tôi không ạ?”

“Dạ không…”

“Nhận chứ! Chúng tôi luôn sẵn sàng!”

Tôn Như Ngọc lại hậm hực nhìn Cố Nhang đắc ý lần hai. Được rồi, cứ đợi đó.

Cố Nhang nhớ tới một vài phân cảnh trong kịch bản mình đã đóng. Con gái khi chơi trò mạo hiểm sẽ sợ hãi hét to và bám chặt vào người con trai, có vẻ rất lãng mạn, anh cũng muốn thử.

Tôn Như Ngọc cầm tay Cố Nhang chạy về phía một cái vòng quay đang quay rất nhanh và mạnh.

“Tôi muốn chơi cái này đầu tiên.”

Cô háo hức.

Cố Nhang nhìn dòng người đang hét toáng kia, quay qua quay lại chóng hết cả mặt thì lại chần chừ, nhưng anh đã bị Tôn Như Ngọc kéo lên. Cố Nhang rất nghiêm túc ngồi và bám chặt vào thành ghế, đầu quay như chong chóng, lục phủ ngũ tạng như lộn tùng phèo hết lên. Còn cái cô Tôn Như Ngọc kia thì hét rất to, nhưng là hét lên vui sướng, lại còn cười lớn.

Sau mấy trò chơi cảm giác mạnh, Cố Nhang cuối cùng không trụ được nữa mà nằm vật ra một chiếc ghế đá. Tôn Như Ngọc cười nhạo.

“Anh Cố đây là lần đầu tiên chơi trò cảm giác mạnh sao? Oaaa, đáng thương quáaa.”

Cố Nhang nhìn Tôn Như Ngọc rồi hậm hực. Chờ đó đi, còn nhà ma nữa cơ mà, anh không tin cô sẽ không sợ ma. Đứa con gái nào mà chả sợ ma.
 
Sửa lần cuối:
Top