Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] [Event] Yêu em ngàn kiếp - TEAM 2

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
“Mẹ… Tôn Như Ngọc không đến ư?”

Cố Nhang hỏi Sở Xuân. Dù sao đi nữa, anh vẫn thầm mong cô ấy đến thăm mình, nhưng có vẻ như…

Sở Xuân thấy sự thất vọng trên mặt con trai, chỉ nói.

“Con bé nói có việc gấp cần làm, thời gian này không thể đến thăm con được.”

Cảm giác buồn bực trong lòng Cố Nhang dâng tràn. Anh nhầm lẫn rồi ư? Tôn Như Ngọc lần trước đến thăm anh có phải là do thương hại? Cô không còn yêu anh, vẫn giận anh vụ lần trước đấy ư? Có khi nào… Tôn Như Ngọc sẽ chọn Sở Nghị?

Lòng người thật khó đoán, và cũng là thứ dễ thay đổi nhất.

Anh sợ hãi… Nếu như anh thật sự không còn quan trọng đối với cô nữa, vậy thì… Không, anh không muốn nghĩ đến những chuyện như thế nữa.

Sở Nghị đang xách một giỏ hoa quả chuẩn bị sang đường thì điện thoại reo lên.

Là Tôn Như Ngọc.

Sở Nghị nhìn màn hình một chút, rồi chần chừ bấm nút nghe. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tôn Như Ngọc chủ động gọi điện thoại cho anh.

“Alo?”

Sở Nghị áp điện thoại vào má, chờ đợi giọng nói trong trẻo kia cất lời.

Không thể phủ nhận một điều, giọng nói của Tôn Như Ngọc luôn là liều thuốc tinh thần cho anh.

“Sở Nghị, giúp em với!”

Giọng của Tôn Như Ngọc vô cùng hốt hoảng, gần như sắp khóc đến nơi rồi. Sở Nghị trấn an cô.

“Sao thế, em đang ở đâu?”

“Em… em…”

“Tôn Như Ngọc?”

“Huhu, em làm rớt mất sợi dây chuyền bà để lại cho em rồi. Nó cực kì quan trọng đối với em!”

Sở Nghị thở dài. Anh còn tưởng cô đang bị bắt cóc hay nguy hiểm gì đó cơ.

“Đợi một chút, anh sẽ quay về tìm cùng em.”

Sợi dây chuyền mà Tôn Như Ngọc vô cùng trân quý. Từ nhỏ tới giờ, cô đã coi nó như vật bất li thân, cất nó ở một nơi rất an toàn và cẩn thận, làm thế nào mà lại bị rơi mất chứ? Chỉ có thể là do cô quá ngốc, để đâu rồi quên mất thôi. Cô gái ngốc đó… không thể làm người khác hết lo lắng.

Sở Nghị quay lại bệnh viện với giỏ hoa quả, đặt lên bàn rồi nói với mẹ mình.

“Con có việc, phải về một chút. Mẹ cứ lại với… anh trai nhé, sẽ có người tới đón mẹ.”

Làm sao mà anh không nhìn ra, tình cảm mà mẹ mình dành cho Cố Nhang rất đậm sâu. Bà luôn tự trách mình từ khi anh còn nhỏ, có một khoảng thời gian đắm chìm trong men rượu không dứt ra được, cũng không thèm ngó ngàng gì đến anh. Nói rằng mẹ đưa anh rời khỏi người bố tàn bạo kia, cũng có thể nói rằng chính bà đã một phần khiến anh cô độc.

Làm sao anh không biết được, Cố Nhang chính là anh trai mình?

Khi trong giới giải trí xuất hiện cái tên Cố Nhang đứng đầu mọi danh sách, anh đã cho người điều tra thân thế của anh ta. Nhưng, anh không muốn có một người anh trai thù địch như thế, nên chưa dám khẳng định… Cho đến khi, chính miệng mẹ nói ra, dù không bất ngờ, nhưng anh cũng không còn tâm trạng nào nữa. Mọi tâm điểm của sự chú ý đều là Cố Nhang, còn anh thì sao?

Mẹ, Tôn Như Ngọc, và cả cái vị trí đứng đầu trong làng giải trí cũng đều là của Cố Nhang. Nói anh thân thiện, hoà giải với Cố Nhang, là chuyện không thể.

Không có được, thì dùng thủ đoạn.

Sở Nghị anh mang tiếng không từ thủ đoạn, chẳng phải chính là vì bản thân anh sao? Mình không vì mình, trời chu đất diệt.

Thế nhưng, khi gặp lại Tôn Như Ngọc, anh đã hiểu ra một điều.

Người không thuộc về mình, sẽ không thuộc về mình. Anh cũng muốn trong đôi mắt trong veo của Tôn Như Ngọc, anh sạch sẽ hơn một chút.

“Con có việc gì sao?”

Sở Xuân gọi với, lại chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn.

“Không quan trọng, mẹ không cần bận tâm.”

Sở Nghị lái xe về nhà. Vừa vào trong cửa, anh đã thấy Tôn Như Ngọc gương mặt vô cùng lo lắng tìm đồ khắp nơi.

“Không nhớ là để ở đâu sao?”

“Không… em không nhớ, em thực sự không nhớ nổi!”

“Haiz, đồ đầu đất, để anh tìm cùng em.”

Sở Nghị, ngày thường đạo mạo, lạnh lùng là vậy mà giờ phải cúi người tìm đồ khắp nơi. Phòng khách, nhà tắm, nhà bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều không có dấu hiệu của một chiếc vòng cổ bị bỏ lại. Chỉ còn lại bốn phòng ngủ.

Căn nhà của Sở Nghị được thiết kế khá đặc biệt. Có một phòng ngủ dành cho khách, một phòng của bà Sở Xuân, một phòng của anh và một phòng cho Tôn Như Ngọc, nơi vốn dĩ trước đây cũng là phòng cho khách.

Tôn Như Ngọc đi loanh quanh tìm đồ, sau đó dõng dạc.

“Bây giờ còn bốn phòng ngủ, anh tìm phòng của anh và của Lăng Hương, em tìm phòng em và bác gái.”

Phòng ngủ dành cho khách còn lại là phòng cho Lăng Hương, nhưng vì cô thi thoảng mới ngủ ở đây nên gọi là phòng cho khách.

Sở Nghị bất lực nhìn cô gái đang hăng hái tìm đồ trước mặt. Làm thế nào mà não của cô gái này bị rớt ra ngoài như vậy chứ? Từ vài tháng trước sau khi tay Tôn Như Ngọc có tiến triển hơn, cô đã nằng nặc đòi chữa trị tại nhà. Vì thế, ngoài việc ở nhà, thi thoảng cô sẽ đi mua sắm dưới sự giám sát của vệ sĩ nhà anh. Nếu đồ bị rớt, thì vệ sĩ sẽ nhìn thấy và nhặt lại giúp cô, cho nên khả năng rơi ở nhà là rất cao.

Anh tìm một lượt phòng mình, sau khi chắc chắn không có gì sót lại thì mới sang phòng ngủ của Lăng Hương.

Mang tiếng là căn phòng này thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng thực chất anh không bao giờ xâm phạm vào quyền riêng tư của Lăng Hương. Cô ấy là người đã tự nguyện theo anh từ khi anh còn là học sinh cấp 2, làm sao Sở Nghị anh không nhìn ra tình cảm của Lăng Hương. Xây căn phòng này, chính là để đáp lễ cô ấy, vì anh không thể trả ơn cô bằng tình cảm.

Lần này coi như là vì Tôn Như Ngọc, anh đành xâm phạm vào căn phòng của cô ấy một lần vậy.

Mọi thứ bài trí trong căn phòng này trông vô cùng gọn gàng và lịch sự. Sở Nghị bắt đầu tìm từ bàn ghế và tủ sách nhưng đều không thấy. Anh định rời đi nhưng chợt thấy một chiếc thùng giấy thấp thoáng dưới gầm giường. Sự tò mò trỗi dậy, anh cúi người xuống kéo thùng giấy ấy ra. Theo anh được biết, Lăng Hương không phải là người thích dùng mấy hộp giấy như thế này.

Hộp giấy màu hồng, trông đã hơi cũ, bên trên phủ đầy một đống giấy A4. Nhìn thì có vẻ như là một thùng giấy tài liệu đã qua sử dụng, nhưng nhìn kĩ thì mấy tờ giấy kia được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, giống như… đang cố che giấu thứ gì đó ở bên dưới vậy.

Sở Nghị vô cùng hoài nghi, bỏ từng xập giấy ra một. Bên dưới cùng, một chiếc hộp gỗ nhỏ không có khoá hiện ra trước mắt anh. Mặc dù biết rằng đây là riêng tư của Lăng Hương, nhưng anh không kìm nổi sự tò mò trỗi dậy trong lòng. Lăng Hương, người đã theo anh suốt ngần ấy thời gian, vậy mà vẫn có bí mật không để người ngoài biết được, đặc biệt là anh sao? Sở Nghị nhẹ nhàng cầm chiếc hộp gỗ ra khỏi thùng giấy, ngồi lên ghế rồi từ từ mở hộp gỗ đó ra. Một xấp thư, mà tất cả đều đã cũ sờn, có vài dòng chữ nguệch ngoạc bên ngoài.

Anh để tất cả lên bàn, rồi lật từng bức thư một, tỉ mỉ đọc.

“Gửi bạn Sở Nghị.

“Hôm nay bạn vẫn ngồi một mình, tớ rất muốn tới gần cậu, nhưng làm sao đây, tớ ngại quá.”

“Cậu hơi nhỏ con, nhưng tớ thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.”

“Hôm nay, khi đi học về nhà, tớ đã thấy một đám côn đồ lao vào đánh cậu. Lúc ấy, tớ cực kì sợ hãi, lo cậu có chuyện gì, thế nên đã chạy đi tìm người giúp đỡ. May mắn thật đấy, Tôn Như Ngọc đang đi gần đó, tớ nhớ có lần em ấy nói với bạn bè là có học chút võ. Sở Nghị, thật may mắn, cậu không bị làm sao hết!”

“Hôm nay tớ hơi buồn. Cậu hay đi chơi với Tôn Như Ngọc, tớ bắt đầu cảm thấy ghét em ấy!”

“Trong mắt cậu lúc nào cũng có Tôn Như Ngọc, tớ rất muốn tới bắt chuyện với cậu, nhưng chắc không được rồi!”

“Hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ đã thức cả đêm để đan cái khăn này, chảy cả máu tay, nhưng mà, cậu lại đi chơi với Tôn Như Ngọc.”

“Nhà tớ mới chuyển đến khu phố cạnh nhà cậu, vậy là tớ có thể gần cậu hơn một chút rồi!”

“Sở Nghị, tớ rất thích cậu, thích hơn cả con gấu bông tớ giữ lúc còn bé nữa.”

“Nghe nói Tôn Như Ngọc chuyển trường rồi, tớ rất vui. Nhưng thấy cậu buồn như vậy, tớ cũng không nỡ. Để làm cho cậu vui hơn, tớ đã quyết định nặc danh Tôn Như Ngọc gửi thư cho cậu. ‘Sở Nghị, em hy vọng anh sẽ luôn mạnh mẽ như bông hồng có gai.’ Mặc dù là nặc danh Tôn Như Ngọc, nhưng cuối cùng, theo một mặt nào đó, tớ đã gửi thư cho cậu thành công rồi!”

“Tớ biết cậu thích Tôn Như Ngọc, rất thích. Lên cấp hai, cậu cao lớn và đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn. Thế nhưng, tớ vẫn thích cậu, không phải ngoại hình của cậu.

“Đã một thời gian tớ không viết về cậu rồi. Khoảng thời gian này vô cùng khủng hoảng đối với tớ. Tớ tự ti, không dám gặp bạn bè, bố mẹ và cả cậu. Đoạn clip đó là vết nhơ trong cuộc đời tớ. Vậy nhưng, cậu lại xuất hiện trước cửa nhà tớ và gieo cho tớ một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tớ quyết định rồi. Mặc dù cậu không thích tớ, nhưng tớ sẽ theo cậu mãi mãi.”

“Thật buồn. Cậu nói rằng cậu sẽ vào trường cấp ba trọng điểm thành phố. Bố mẹ tớ phản đối tớ học ngôi trường đó, với lý do là con gái thì nên học ít thôi, học nhiều cũng đâu được lợi gì. Tớ buồn lắm Sở Nghị à, tớ chỉ muốn học cùng cậu thôi.”

“Hôm nay là ngày điền nguyện vọng thi cấp ba. Tớ đã lén bố mẹ đăng kí nguyện vọng một ở trường trọng điểm, mặc dù biết rằng sau này sẽ rất khó khăn để nhìn mặt bố mẹ. Tớ cũng biết với lực học hiện tại của mình, phải cố gấp 10 lần nữa mới may ra có cơ hội trúng tuyển.”

“Hôm nay là ngày có kết quả thi, tớ vui lắm. Điểm của tớ vừa đủ để vào cùng trường với cậu, bố mẹ tớ mắng chửi tớ dữ lắm, còn doạ cạch mặt tớ nữa. Tớ không hiểu nổi, con gái học trường trọng điểm thì có gì sai? Tớ tủi thân lắm.”

“Bố tớ đã quả quyết nói rằng không lo học phí nếu tớ còn tiếp tục học trường điểm. Nhưng, tớ không muốn xa cậu.”

“Tớ đã xin một chân rửa chén ở trên thị trấn, cũng chuyển ra ngoài ở trọ. Số tiền mỗi tháng tớ tích cóp được, tớ đều chắt chiu từng đồng để đóng tiền học và đóng tiền điện nước. Có mấy lần cậu rủ tớ đi chơi, tớ đã đắn đo rất nhiều. Nhưng, làm nhiều thêm một chút nữa cũng đâu có sao, miễn là được đi chơi với cậu.”

“Hôm nay, tớ bị con trai của chủ nhà trọ sàm sỡ. Tớ sợ lắm, nhưng không dám nói với ai. Nếu như hắn định làm gì xa hơn với tớ, có lẽ tớ… tớ…”

“Hôm nay tớ đang rửa chén, thì mẹ tới và làm ầm ĩ lên. Mẹ mắng tớ là đứa bất hiếu, dám cạch mặt bố mẹ mà đi học trường cao hơn em trai. Phải rồi, trong mắt họ chỉ có em trai, tớ quen rồi. Nhưng thật may mắn, bà chủ ở đây vừa tốt bụng lại chống lưng cho tớ, mắng lại mẹ là trọng nam khinh nữ, ngược đãi con cái. Thực ra tớ không hiểu bà ấy nói gì lắm, tớ chỉ biết là cần phải báo đáp bà ấy vì đã giúp đỡ mình.”

“Học xong cấp 3, tớ sẽ đi làm. Dù sao, tớ sẽ ở trọ cạnh khu kí túc xá trường cậu. Thời gian tới tớ sẽ rất bận, chắc không có thời gian để viết về cậu rồi.”

Gấp lại lá thư cuối cùng, Sở Nghị chợt bừng tỉnh.

Lăng Hương, người con gái đó, hoá ra lại là người vô cùng vô cùng quan trọng đối với anh! Cô ấy đã bỏ qua nhiều thứ, chịu đựng nhiều điều, chỉ để được âm thầm ở bên cạnh anh. Tại sao trong ngần ấy năm, anh lại không nhận ra điều hiển nhiên đó chứ?

Sở Nghị lao ra ngoài, thì đụng trúng Tôn Như Ngọc. Cô hấp tấp giơ điện thoại ra rồi nói.

“Sở Nghị, Lăng Hương đang được một người đàn ông cầu hôn này!”

Cái gì?

Sở Nghị ngỡ ngàng, nghe thấy tiếng cười khúc khích của đầu dây bên kia. Tiếng cười này đã luôn vô cùng quen thuộc đối với anh.

Tôn Như Ngọc cười tươi rói.

“Lăng Hương chị ấy vừa gọi điện cho em, nói rằng một doanh nhân giàu có đang cầu hôn chị ấy, chị ấy đang rất cảm động…”

Chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã lay người Tôn Như Ngọc.

“Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”

“Quán… quán Rosé đường XXX…”

Tôn Như Ngọc chưa kịp nói hết câu, Sở Nghị đã vội vàng rời đi. Sau khi bóng lưng cao ráo kia đi khuất, Tôn Như Ngọc nở một nụ cười ẩn ý, trong túi lấy ra chiếc vòng cổ quan trọng rồi đeo vào.

Cô thì thầm.

Chúc hai người hạnh phúc!
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Sở Nghị vội vã lao nhanh đến quán Rose.

Anh vô cùng lo sợ, chưa bao giờ sợ hãi như thế này.

Anh kề cạnh Lăng Hương từ rất lâu, anh hiểu con người cô. Cô luôn ẩn nhẫn, chờ đợi, giành phần thiệt về mình, trao phần tốt cho người cô quan tâm. Sở Nghị anh luôn tự tin, cố chấp một cách thái quá, anh cứ khư khư Tôn Như Ngọc, nhưng anh lại chẳng dành ra nổi một giây phút nào để nhìn người bên cạnh, người luôn quan tâm chăm sóc anh, người luôn lắng nghe từng tâm sự của anh, người luôn lặng lẽ trợ giúp anh. Anh vô cùng hoảng hốt. Bỗng nhiên, anh nhận ra, thì ra cuộc đời mình lúc nào cũng gắn bó với Lăng Hương.

Tại sao anh lại ngu ngốc như thế nhỉ? Chẳng có mối quan hệ khác giới nào kéo dài như họ mà không có chút tình cảm. Là anh vô tâm, là anh phụ Lăng Hương.

Sở Nghị run rẩy, Lăng Hương, em à, đợi anh, đợi anh có được không?

Đừng buông bỏ, đừng buông bỏ tình cảm của chúng ta, có được không?

Sở Nghị muốn đánh chết bản thân. Từ nhỏ anh luôn đố kị với Cố Nhang. Cố Nhang ưu tú, giỏi giang, còn anh chỉ là một đứa con hoang không biết cha là ai. Mỗi lần gia đình tụ họp, mọi người đều quây quanh Cố Nhang, dần dần quên mất sự tồn tại của một con người tên là Sở Nghị. Vậy nên, anh không cam tâm, anh muốn như Cố Nhang, muốn hơn Cố Nhang. Anh cứ nghĩ, mình yêu Tôn Như Ngọc nhưng thật ra, Tôn Như Ngọc cũng chỉ là cố chấp của anh dành cho Cố Nhang.

Tại sao, tại sao anh lại phí hoài bao thời gian quý báu ở bên Lăng Hương để khư khư sự cố chấp vô nghĩa?

Sở Nghị nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền, xông thẳng vào quán Rose.

Giờ này đúng là giờ cao điểm của quán, Sở Nghị thở hổn hển lao vào cũng không ai để ý. Anh chạy từng bàn một, ngó nghiêng từng người một.

Không có, không có, không có!

Tại sao không thấy Lăng Hương!

Anh vò đầu, sững sờ lùi lại về sau.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô bỏ đi rồi? Cô rời đi vì để thành toàn cho anh và Tôn Như Ngọc. Không! Không đâu!

"Anh này, anh không sao chứ?" Bởi vì Sở Nghị cứ lùi về phía sau nên va vào một người. Người đó là một nhân viên trong quán. Có lẽ, cô ấy vừa dọn dẹp bên ngoài vào.

"Anh này!" Thấy Sở Nghị không phản ứng, cô nhân viên gọi thêm một tiếng.

Sở Nghị sực tỉnh, anh lập tức tóm lấy hai vai cô nhân viên kia, luống cuống hỏi: "Cô, cô có thấy một cô gái khoảng gần 30 tuổi, mái tóc xoăn nâu, đeo kính, mặc đồ công sở nâu nhẹ, cô có thấy... có thấy cô ấy không?"

Nghe anh miêu tả, cô nhân viên rơi vào đăm chiêu. Sở Nghị vẫn túm lấy vai cô ấy như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, nắm lấy niềm hy vọng nhỏ nhoi.

May thay... May thay...

"Cô ấy vừa ra khỏi quán rồi!"

"Cô ấy đi hướng nào?" Sở Nghị mở to mắt.

Cô nhân viên chỉ sang phải: "Cô ấy đi hướng đó, ra đường chính thì phải."

Sở Nghị nhìn theo hướng tay cô ấy, khẽ gật đầu cảm ơn rồi chạy đi.

Chạy một lúc, anh ra đến ngã tư. Anh đứng sững lại, quan sát xung quanh.

Anh thấy rồi! Cô ở kia!

Lăng Hương đang đi qua đường. Cho dù anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô anh cũng có thể nhận ra cô. Lăng Hương của anh.

Anh hét lên: "Lăng Hương! Lăng Hương!"

Như nghe được tiếng anh hét, Lăng Hương quay lại. Vài sợi tóc nâu của cô bay nhẹ qua gương mặt, cô vén chúng vào mang tai, mắt không chớp, nhìn anh chăm chú.

Anh muốn sang chỗ cô, muốn nói anh yêu cô. Anh không thể chờ đợi, không thể đợi thêm một giây phút nào.

Sở Nghị theo vạch kẻ qua đường trắng, cứ thế lao qua.

Lăng Hương hoảng sợ: "Không! Sở Nghị!"

Bấy giờ, Sở Nghị mới ý thức được xung quanh, anh nghệt người nhìn dòng xe đang lao đến. Anh lại nhìn bộ dạng hoảng hốt nghẹn ngào của cô, anh cắn môi, vẫn bước tiếp. Cho đến khi chỉ còn vài bước nữa là đến bên kia đường, anh mới ngã xuống đất, đồng thời, chiếc xe suýt đâm vào anh kịp thời phanh lại.

Tài xế trong xe ló đầu ra: "Muốn chết à?!" Tự nhiên lao ra đường!

Lăng Hương vội vàng chạy đến, đỡ Sở Nghị dậy rồi luôn miệng xin lỗi người tài xế.

Lăng Hương nắm chặt tay Sở Nghị, cô không thèm ngoảnh mặt lại nhìn anh, cứ dắt anh đi về phía trước.

"Lăng Hương." Anh đi phía sau, khẽ gọi cô.

"Lăng Hương." Anh lại gọi.

Lăng Hương đột ngột dừng lại. Cô giằng tay ra khỏi tay anh, nhưng cô càng cố gắng, anh càng nắm chặt.

Cô quay lại, nước mắt giàn giụa trên gương mặt. Cô gắt gỏng: "Buông tay!"

"Không!" Có chết cũng không buông.

Thấy điệu bộ cố chấp của anh, không hiểu sao cô càng thấy ấm ức.

"Sở Nghị, tại sao anh luôn khiến em đau lòng vậy hả!"

Sở Nghị kéo cô vào lòng, mặc cho cô giãy giụa, anh ôm lấy cô, hôn lên trán cô.

"Anh xin lỗi." Anh chỉ có thể nói ra những lời ấy.

"Anh muốn chết phải không! Anh muốn chết phải không! Tại sao anh có thể lao ra giữa dòng xe như thế?" Lăng Hương đáng vào ngực anh.

"Không, anh không muốn chết. Anh muốn sống, sống để yêu em cả đời."

Giữa dòng người qua lại, Sở Nghị ôm chặt Lăng Hương đang khóc nức nở trong lòng, âu yến vỗ về cô.

Phải, cả đời còn lại, chỉ dành riêng em.

...

"Cô Như Ngọc, cô mau lên." Tô Thù giục giã lôi kéo tay Tôn Như Ngọc.

Một tay bị Tô Thù nắm, Tôn Như Ngọc chỉ có thể dùng tay còn lại rút chìa khóa xe, cầm lấy túi xách. Sau khi đóng cửa xe lại, cô thở một hơi.

Tôn Như Ngọc nhìn bộ dạng rối rít của cậu nhóc Tô Thù, cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi. Đi thôi nào."

Tôn Như Ngọc thấy rất khó hiểu với trạng thái này của cậu nhóc A Thù. Chẳng những vậy, cậu nhóc còn bắt cô đưa nó đến đây, đây là khi biệt thự ven biển. Mà... đến đây để làm gì?

Tôn Như Ngọc từng tranh thủ thời gian gọi cho Cố Nhang, Phùng Minh, thậm chí là cả Tô Nhược Chi, ấy vậy mà... Tất cả đều không bắt máy! Phùng Mình và Tô Nhược Chi không bắt máy cũng không sao, nhưng... cái tên Cố Nhang chết tiệt kia, vừa mới được cô tha thứ thôi mà đã dám không nhận cuộc gọi của cô!

Cuối cùng, cô gọi cho Lệ Phương. Dù chị ấy cũng không nghe như những người khác nhưng cũng gửi cho cô một tin nhắn.

[Chị và ba nó bận việc, em trông nó giúp chị, nó muốn gì em cứ làm theo, vì thằng bé dễ chiều lắm. ]

Vậy là Tôn Như Ngọc vô cùng tin tưởng chị gái Lệ Phương, vui vẻ làm cu li cho Tô Thù từ sáng đến tối.

Hừ, mặc kệ Cố Nhang này!

Hừ, mặc kệ cả Phùng Minh nữa!

"A Thù à, rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì thế?" Tôn Như Ngọc không kìm được sự tò mò, hỏi câu này lần thứ n trong ngày.

Tô Thù nháy mắt: "Một chút nữa cô sẽ biết thôi." Rồi đột nhiên nó nhớ ra gì đó, rút trong túi quần một chiếc bịt mắt ngủ, đưa cho Tôn Như Ngọc, tỏ vẻ bí mật thì thầm bên tai cô: "Cháu tin cô nên cháu mới dẫn cô đến đây đấy! Đây là căn cứ địa bí mật của cháu. Cô bịt mắt vào đi, cháu sẽ khiến cô thật bất ngờ."

Tôn Như Ngọc vô cùng vui vẻ, xoa xoa đầu Tô Thù: "Được, cô thật sự rất tò mò về căn cứ địa bí mật của cháu đấy!" Cô nhận lấy bịt mắt, đeo vào.

Tô Thù rất có ý thức trách nhiệm, thấy cô đeo bịt mắt vào rồi, lén lút cười rồi dắt cô đi.

Tôn Như Ngọc cứ đi, cứ đi theo chỉ dẫn của A Thù... cho đến khi cậu nhóc Tô Thù bỏ tay ra.

Cô hoảng hốt, hai tay khua loạng xạ: "A Thù! A Thù!"

Không có ai bắt lời.

"A Thù! Tô Thù!"

Vẫn không ai bắt lời. Tôn Như Ngọc cảm thấy không ổn, lập tức bỏ bịt mắt ra. Một luồng sáng chiếu vào người cô khiến Tôn Như Ngọc không phản ứng kịp, cô nheo mắt, mất một hồi mới nhìn rõ xung quanh.

Anh Phùng Minh, anh Tô Nhược Chi, chị Lệ Phương, Cố Nhung, Sở Nghị, Lăng Hương và cả cậu nhóc Tô Thù khiến cô lo lắng...

Lấy cô làm tâm điểm, họ đứng thành hai bên.

Đây là sân sau của một căn biệt thự gần biển, phía trước là biển khơi bao la. Gió biển thoang thoảng, ánh đèn nhấp nháy, bóng bay đung đưa, ánh nến lung linh và Cố Nhang đang từ xa tiến lại, trên tay cầm một bó hoa hồng rất to.

Tôn Như Ngọc buông thõng chiếc bịt mắt xuống đất, cô đưa tay lên che miệng để kìm nén tiếng nghẹn ngào.

Hôm nay, anh rất đẹp trai. Ngũ quan tuấn tú, mái tóc được vuốt và tạo kiểu chỉn chu, bộ comple đen phẳng phiu.

Cô nhìn anh, nghe anh nói.

"Như Ngọc, Cố Nhang anh sống trên đời được ba mươi năm, anh chưa từng tin vào luân hồi, cũng chưa từng tin vào kiếp trước kiếp này nhưng từ khi gặp em, anh mới nhận ra, ông trời vẫn luôn có mắt, không để ai khổ cả hai kiếp, cũng không để ta lạc mất nhau. Quá khứ, tương lai và hiện tại của ảnh luôn sát cánh bên em. Vận mệnh gắn chúng ta với nhau, anh không muốn chống chọi với vận mệnh. Anh chỉ là một con người nhỏ bé, trước mắt mọi người, có thể là không điều gì khiến Cố Nhang này sợ hãi nhưng thật ra, anh cũng sợ, sợ rằng mất em, sợ không thể yêu em ngàn kiếp. Chúng ta đã trải qua một chặng đường dài, anh nghĩ rằng, mình nên cùng nhau đi tiếp một con đường mới, em thấy có đúng không?"

Anh đi đến trước mặt cô, quỳ xuống, lấy hộp nhẫn để trên bó hoa ra, nhìn cô chăm chú. Đôi mắt anh sáng lấp lánh, tình yêu của anh nhiệm màu.

"Tôn Như Ngọc, Cố Nhang này yêu em ngàn kiếp, yêu đến cháy bỏng, còn em, em có muốn đồng hành với anh suốt quãng đời này, cảm nhận tình yêu hèn mọn này hay không?"

Nước mắt Tôn Như Ngọc lăn dài.

Cô nói: "Cố Nhang, em Tôn Như Ngọc cũng yêu anh ngàn kiếp, yêu anh đến hèn mọn, chấp nhận cùng anh đi hết quãng đời này, không bao giờ đổi thay."

Anh trao nhẫn vào tay cô, ôm lấy cố, hôn cô nồng nhiệt.

Trong đêm tối, pháo hoa bắn ra, bừng sáng một vùng trời.

Lệ Phương ngả vào bờ vai của Tô Nhược Chi. Tô Nhược Chi cúi đầu, hỏi nhỏ: "Bà Tô, em có đồng ý ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà Tô Nhược Chi một lần nữa hay không?"

Lệ Phương đánh anh một cái: "Ai mà thèm!" Tuy nói thế nhưng cô vẫn ngả trên vai anh, môi khẽ mỉm cười.

Nhìn Cố Nhang và Tôn Như Ngọc âu yếm bên nhau, đột nhiên, Cố Nhung chẳng cảm thấy gì nữa. Cô chẳng thấy khó chịu hay oan ức gì. Cô cùng không ngờ, mình có thể bình thản đối diện với mọi chuyện như vậy.

Phùng Minh đi đến, nghiêng ly để cụng ly sâm panh với Cố Nhung.

"Sao thế?"

Cố Nhung nhìn anh, lắc lắc đầu: "Thấy mừng cho họ."

Phùng Minh cũng đưa mắt nhìn cặp đôi đang mỉm cười hạnh phúc kia: "Đôi khi, buông bỏ cũng là một loại hạnh phúc phải không? Trái đất này đâu có nhỏ bé, một ngày nào đó, ông trời sẽ an bài cho ta hạnh phúc riêng, phải không Cố Nhung?"

Cố Nhung nhìn anh. Sau đó, cô cười lớn.

Phải, tình yêu mà, vẫn cứ mong chờ thôi.

Số phận đã được sắp đặt. Ai sẽ thuộc về ai đều được phân bổ. Ví như tình yêu, dù kiếp trước, kiếp này, hay kiếp sau nữa, tơ duyên vẫn đọng, tình vẫn không dứt.

Là ngàn kiếp yêu em.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Hạ Minh 10 tuổi, đang đi dạo trong một một con ngõ nhỏ. Nơi đây nổi tiếng là khu ổ chuột lớn nhất hoàng thành, cậu bé cần đi qua đây để đến được nhà thúc thúc ở khu bên cạnh. Một cậu bé nhỏ tuổi, tầm 5, 6 tuổi chạy ra chắn đường Hạ Minh, đôi mắt ướt nhoè, gương mặt lấm lem, quần áo bẩn thỉu.

“Huynh… huynh có thể giúp đệ không? Mẫu thân của đệ sắp chết rồi!”

Hạ Minh bị giật mình, chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Cậu đang không biết phải nói sao thì một giọng nói thánh thót vang lên.

“Để ta tới coi bệnh cho mẹ đệ. Ta biết chút y thuật.”

Hạ Minh quay đầu lại thì thấy đó là một cô bé cũng tầm tuổi mình, đôi mắt rất sáng. Vì từ nhỏ cậu sống trong phủ, cha là quan nhỏ trong triều đình nên thi thoảng sẽ gặp nữ nhi nhà khác. Họ đều yểu điệu, có phần hơi yếu đuối. Người con gái trước mặt cậu lúc này lại không như thế, từ cách ăn nói và phong thái đều vô cùng khác biệt. Cô bé dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, nhìn lại Hạ Minh rồi cười nói.

“Sao, ngươi cũng muốn chữa bệnh hả?”

“À không…”

“Vậy được, ta tới chỗ mẹ đệ ấy nào.”

Hạ Minh đi theo sau cô gái nhỏ và cậu bé, tới một căn nhà mục nát, bụi bặm bám đầy. Bên trong còn có một cái ổ rơm hơi ẩm ướt, trên ổ rơm đó là một người phụ nữ gầy gò ốm yếu, gương mặt vô cùng xanh xao.

Hạ Minh nhìn cô gái nhanh nhẹn trước mặt làm đủ thứ, nào là bắt huyệt, rồi kiểm tra thân thể, sau đó cô bé từ từ nói:

“Mẹ đệ đã lâu không được ăn, cơ thể gầy gò xanh xao, dẫn tới suy kiệt cơ thể. Nhà đệ đã bao lâu không ăn rồi?”

Cậu bé ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu bé lí nhí, âm thanh bé nhỏ ấy nói ra khiến người nghe bất ngờ.

“Gần một tuần…”

Gần một tuần chưa ăn gì, làm sao mẹ con bọn họ có thể sống được đến tận bây giờ?

Cậu bé lí nhí nói tiếp, nước mắt vẫn đầm đìa.

“Mỗi lần mẹ đi xin ăn về đều có một cái bánh bao, mẹ cho em ăn, còn bà ấy nói ăn rồi nên không đói.”

Cô bé thở dài, sau đó lấy ra trong túi vải năm cái bánh bao đưa cho cậu bé.

“Tỷ có một ít lương thực, đệ cho mẹ ăn, tiết kiệm một chút, vài ngày nữa tỷ sẽ quay lại đây.”

Sau đó, Hạ Minh cùng cô bé chào tạm biệt cậu nhóc rồi tiếp tục cuộc hành trình.

“Này, ngươi cũng sang khu chợ bên cạnh hả?”

“Ừm…”

“Vậy đi cùng đi, ta cần mua chút thuốc cho phụ thân.”

Hạ Minh nhớ lại năm cái bánh bao ban nãy, vô cùng tò mò hỏi.

“Năm cái bánh ban nãy…”

“Đó là đồ ăn đi đường của ta trong hai ngày. Mà không sao, nhịn một chút cũng không việc gì.”

Hạ Minh chính thức bị hành động của cô bé trước mặt làm cho cảm động.

“Tại hạ là Hạ Minh, không biết cô nương đây…”

“Cứ gọi ta là Tiểu Linh.”

Với một tâm hồn lương thiện và trong sáng, Tiểu Linh luôn thoải mái giúp đỡ những người nghèo, như trường hợp vừa rồi vậy.

Hai đứa trẻ tới khu thị trấn bên cạnh cũng mất một ngày đường, trên cả quãng đường đều là Hạ Minh chia đôi số lương thực mình có cho Tiểu Linh, một cách tự nguyện.

Tới một ngã rẽ, Tiểu Linh nói lời tiễn biệt.

“Cảm ơn ngươi suốt dọc đường đã chiếu cố ta, ân tình này ta sẽ nhớ mãi không quên. Tạm biệt!”

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, Hạ Minh rất muốn gặp lại cô bé một lần nữa.

“À… tại hạ có thể gặp lại cô nương lần nữa không? Ta… ta cũng muốn đến thăm lại tiểu tử ban nãy.”

Tiểu Linh cười lớn, sau đó nói rằng cô bé sống ở khu B trong kinh thành, cùng với phụ thân và mẫu thân, nhà cô làm về y thuật.

Hai đứa trẻ quen nhau từ đó. Chúng thường cùng nhau đi dạo khắp những khu dân nghèo, giúp đỡ được chút gì thì giúp. Cậu bé được hai người giúp đỡ nhiều lần sau này cũng trở nên thân thiết với họ. Cậu nhóc tên Quân Quân.

Vì Hạ Minh là con nhà quan, nên khi tuổi lớn hơn một chút, cậu bé phải vào trong cung học cùng với con của các đại thần khác, trong đó có Lệ Lệ. Lần đầu tiên gặp mặt, Lệ Lệ lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng thích Hạ Minh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu bé.

“Này, ta nói mà huynh không nghe sao? Ta thích huynh!”

“Hay là huynh về phủ của ta đi, ta sẽ cho huynh tất cả những đồ chơi đắt nhất!”

Nhưng không lần nào được Hạ Minh đáp lại. Trong lòng cậu chỉ có một hình bóng.

Thời gian học trong nội cung, đồng nghĩa với việc không có thời gian để gặp Tiểu Linh. Vì hai người ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, vì thế, khó tránh khỏi sự xa cách. Đến khi trưởng thành, cuối cùng cũng hoàn thành việc học trong nội cung, Hạ Minh mới được trở về. Người mà anh luôn nhung nhớ, chỉ có một mà thôi, và anh muốn đi gặp người đó đầu tiên.

Thế nhưng, đời người thật trớ trêu.

Hạ Minh cầm chiếc trâm ngọc trên tay, trông nó vô cùng tinh tế. Đây là chiếc trâm anh định tặng cho Tiểu Linh, quà ngày sinh thần cũng như quà gặp mặt sau bao ngày nhung nhớ.

Nhưng khi anh đến nơi mà anh biết chắc chắn Tiểu Linh luôn ở đó, Hạ Minh suýt làm rơi chiếc trâm cài tóc, sợ hãi lùi lại vài bước.

Nữ nhân anh luôn để trong lòng, trân trọng từng chút một, vậy mà giờ đây lại đang thân mật trò chuyện cùng với một nam nhân khác. Người đó, không phải ai khác chính là Quân Quân.

Hai người đó nhẹ nhàng ôm nhau dưới ánh chiều tà, một cảnh đẹp rực rỡ nhưng vô cùng nhức mắt. Hạ Minh khẽ khàng giấu chiếc trâm cài tóc vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng rời đi trong sự tuyệt vọng.

Anh, đến muộn rồi.

Nữ nhân ấy xinh đẹp như hoa, khiến người ta mê mẩn, lại giỏi y thuật. Anh phải sớm đoán được sẽ có tình huống như thế này xảy ra.

Từ sau lần đó, Hạ Minh vô cùng muốn trốn tránh người con gái ấy. Tiểu Linh có vài lần tới phủ và gõ cửa xin gặp mặt, nhưng đều bị đuổi về. Hạ Minh anh chính là một kẻ hèn nhát.

Cho đến khi nhà Tiểu Linh gặp nạn. Là do một người làm trong phủ Hạ Gia làm ra. Hạ Minh ngày càng cảm thấy có lỗi với người trong lòng, cuối cùng hạ quyết định cưu mang cô, giúp đỡ lại cả nhà cô, xem như là bù đắp lại nỗi đau của Tiểu Linh khi mất phụ thân.

Anh cảm thấy vô cùng hận bản thân mình.

Nhìn vào một mặt khác, thì chính anh là người đẩy gia đình Tiểu Linh ra cơ sự đó. Sau khi biết được người đứng sau mọi chuyện là Lệ Lệ, anh càng trách mình nhiều hơn, càng không dám đối diện với nương tử của mình. Anh cảm thấy bản thân không đáng có được tình yêu của nương tử, cũng không mong Tiểu Linh yêu người đã tạo nên chuỗi bi kịch cho nàng ấy.

Mặc dù, tận sâu trong thâm tâm, anh vô cùng muốn có được tình yêu ấy, từ rất rất lâu rồi…

Nguỵ trang cho mình thành một con người hoàn toàn thay đổi so với hồi thiếu niên, trăng hoa, tiệc tùng, anh muốn bản thân biến thành một con người thực sự xấu xí trong mắt nương tử.

Khi người ta mắc lỗi, sẽ có hai trường hợp xảy ra. Một là tự đứng dậy, tìm cách sửa chữa những lỗi lầm đó, hai là tiếp tục thả trượt bản thân trong những cảm xúc tiêu cực không cách nào thoát ra, và cũng không buồn sửa chữa những sai lầm ấy.

Hạ Minh, đã không thể thông suốt.

Người ta nói, khi yêu, con người không phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Hạ Minh đã yêu Tiểu Linh nhiều đến nỗi luôn sợ sệt, sợ rằng nếu thực sự nương tử có yêu mình thì đó chỉ là giả dối.

Hạ Minh ngày càng trượt dài trong những suy nghĩ u tối không cách nào thoát ra được.
-----------------------------------------------------------------------
Khi nghe tin Hạ Minh phải nhập cung để học thăng quan cùng với các nam nhi, nữ tử nhà quan, Tiểu Linh vô cùng buồn rầu. Lần đầu tiên gặp chàng trai ấy, cô bé đã có một cảm tình vô cùng đặc biệt. Đôi mắt sáng, phong thái vô cùng nho nhã, cậu ta dường như đã được một gia đình vô cùng tốt nuôi dạy nên người. Từ nhỏ đến lớn, những người bạn là nam nhân của cô đều có vẻ hoang dã, tinh nghịch và có phần vô học, vì thế cho nên Tiểu Linh vô cùng mến mộ người bạn chợt quen ấy. Hai người đã cùng nhau làm vô số việc thiện, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chạy nhảy tung tăng trên thảo nguyên xanh ngát với một tâm thái vô tư không lo nghĩ.

Ngày tiễn Hạ Minh tiến cung, Tiểu Linh đã dõng dạc.

“Ta sẽ đợi đến khi ngươi quay về. Nhớ quay về đó nhé! Ta sẽ có một bất ngờ cho ngươi!”

Tiểu Linh nhận thức rõ hiện tại hai người vẫn chưa đủ lớn để tiến tới chuyện yêu đương, vì thế, cô bé vô cùng mong chờ Hạ Minh hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của mình. Hạ Minh chỉ cười hiền từ, rồi gật đầu hứa.

“Nhất định!”

Những ngày tháng dần lớn lên và dần trưởng thành, thời gian trôi đi không nhanh không chậm. Tiểu Linh từ một cô nhóc láu lỉnh trở nên xinh đẹp động lòng người. Trong suốt những ngày tháng đó, tất nhiên, cô biết rõ Quân Quân vẫn luôn thíhc mình, theo đuổi mình. Trong lòng chỉ có Hạ Minh, Tiểu Linh hạ quyết tâm đến ngày sinh thần của mình, cô sẽ ngỏ lời với chàng.

Trước ngày sinh thần, cô nhận được một bức thư.

“Gặp nàng ở con suối bìa rừng. Hạ Minh.”

Tiểu Linh vô cùng vui mừng, nghĩ rằng Hạ Minh đã trở về rồi, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi!

Tới giờ hẹn, Tiểu Linh mặc bộ đồ đẹp nhất, trang điểm kĩ càng, tóc tai là lượt, rồi hồi hộp đi tới điểm hẹn. Mặc dù thích Hạ Minh, nhưng biết đâu chàng ấy cũng thích cô, ngỏ lời với cô?

Nhưng không.

Người Tiểu Linh gặp, là Lệ Lệ.

“Người là ai?”

“Ngươi là Tiểu Linh? Giới thiệu với ngươi, ta là Lệ Lệ, nữ nhân của Hạ Minh.”

Giọng nói vô cùng hống hách, nhưng điều khiến Tiểu Linh quan tâm lại chính là hai từ “nữ nhân”.

Cô sợ hãi, lùi lại vài bước. Hoá ra cô lại là kẻ ngốc như vậy sao? Hạ Minh thư sinh phong độ, tuấn tú vạn người mê, lại ở trong cung có nhiều mĩ nữ như vậy, cô, sớm phải tính đến chuyện này rồi mới phải!

Lệ Lệ định nói tiếp, thì Tiểu Linh ngắt lời.

“Nếu hôm nay cô gọi ta ra đây chỉ vì việc đó, thì không cần lo lắng. Ta, không yêu nam nhân của người khác. Cáo từ.”

Tiểu Linh nhanh chóng rời khỏi đó, cố nén những giọt nước mắt sắp lăn dài trên má. Hoá ra, những năm qua, sự đợi chờ là điều vô ích.

Chẳng còn điều bất ngờ nào nữa.

Ngày sinh thần, Tiểu Linh thẫn thờ ngồi dưới đất, nhìn ngắm mặt trời lặn. Cảnh hoàng hôn lúc nào cũng đẹp nhất, vì nó biểu trưng cho sự lụi tàn của thời gian.

Quân Quân nhẹ nhàng bước đến từ phía sau, anh cũng cùng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Linh. Anh biết rất rõ, trong lòng Tiểu Linh có ai.

Người đó, không phải là Quân Quân anh.

“Nếu nàng muốn khóc, xin hãy dựa vào vai ta mà khóc.”

Lời nói ấy giống như một cái công tắc, bật lên, bùng nổ.

Tiểu Linh khóc thút thít, nước mắt lăn dài trên má.

Quân Quân vô cùng không nỡ người mình thương khóc vì một nam nhân khác, anh thở dài, rồi nhẹ nhàng ôm Tiểu Linh vào lòng.

Cánh chiều tà như làm cảnh vật thêm buồn đi. Lòng người cũng trở nên lụi tàn.

Khoảng khắc ấy, Hạ Minh đã nhìn thấy tất cả. Lòng anh, vì thế cũng trụi đi.

Hạ Minh rời đi, lại không nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ trên mặt Tiểu Linh. Cô thút thít một lúc nữa, rồi khịt khịt mũi, đôi mắt chứa đầy bi thương.

“Có phải, Hạ Minh chưa từng thích ta?”

Quân Quân khi nhìn vào đôi mắt ấy, tâm cũng động rồi. Mặc dù không muốn, nhưng anh không thích người con gái này phải đau khổ thêm.

“Tại sao nàng lại chắc chắn rằng người tên Lệ Lệ đó là nữ nhân của Hạ Minh…?”

Tiểu Linh bình tĩnh lại đôi chút, lại thấy có gì đó không đúng.

“Đúng rồi, tại sao ta lại tin lời nàng ta một cách dễ dàng như vậy chứ? Ta phải đích danh hỏi Hạ Minh.”

Quân Quân cười trừ.

Anh không phải một đại nhân. Nhưng, anh không muốn làm tổn thương Tiểu Linh.

Quân Quân rút trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc, rồi đưa cho Tiểu Linh.

“Này là quà chúc sinh thần nàng.”

Khoảng thời gian sau đó, Tiểu Linh đã cố gắng đến phủ Hạ Gia rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị đuổi về, cũng không gặp được Hạ Minh.

Có phải Hạ Minh thực sự không muốn gặp cô, người tên Lệ Lệ đó thực sự là nữ nhân của Hạ Minh?

Mặc dù không muốn phủ nhận, nhưng thời gian qua đi, dần dần, Tiểu Linh càng thất vọng nhiều hơn.

Cho đến khi có biến cố, Tiểu Linh thực sự không còn để tâm tới chuyện yêu đương nữa. Càng suy nghĩ, sẽ chỉ càng thất vọng mà thôi.

Gia đình xảy ra biến cố, Hạ Minh lại cứu cả nhà nàng. Ơn này, nàng thề sẽ trả Hạ Minh suốt đời.

Lần đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách, trong mắt Tiểu Linh, Hạ Minh đã thay đổi quá nhiều. Nàng không còn nhận ra Hạ Minh của ngày nào nữa.

Sự lạnh nhạt, tránh tiếp xúc. Nàng sống trong Hạ Gia nhưng như một người vô hình. Mặc dù là chính thất và duy nhất, nhưng không được ai chú trọng. Nàng chỉ biết giấu nỗi đau vào bên trong, lặng lẽ sống qua ngày với phần việc của mình.

Hạ Minh mà nàng biết, hình như đã chết lâu rồi.

Tâm nàng, cũng dần dần nguội lạnh.

Cho đến khi dọn thư phòng của Hạ Gia. Nàng thấy một mẩu giấy trong một góc tường bí mật. Mẩu giấy đó ghi lại toàn bộ quá trình hại người nahf nàng, khiến phụ thân nàng quá uất ức mà tự sát.

Không sai, chính Hạ Gia đứng sau chuyện này.

Lại còn làm bộ cưu mang nàng? Coi nàng giống như một trò chơi của họ sao… Nàng hận Hạ Minh.

Cuộc đời nàng, có phải đã bị huỷ hoại trong tay hắn hay không?

Sự hận thù trong Tiểu Linh ngày càng lớn.

Người mà nàng yêu, Hạ Minh, cũng là người mà nàng hận. Yêu hận tình thù này, nàng không thể nào ngờ nổi một ngày chính mình sẽ vướng vào.

Không cách nào ngừng yêu hắn, cũng không cách nào ngừng hận hắn. Nàng muốn lên một kế hoạch trả thù.

Vì chữ hiếu, cũng là vì bản thân trong quá khứ đã dành hết tình cảm cho một người.

Nếu không trả thù, nàng chính là đứa con bất hiếu, trời không dung, đất không tha. Nàng, lại đi gả cho người đã hại gia đình mình tới chết.

Đau khổ và hận thù đan xen nhau, khiến cho nàng ngạt thở.

Quân Quân đã từng cố gắng kéo nàng ra khỏi sự hận thù mù quáng ấy, cố gắng nài nỉ, xin nàng đi cùng mình ngao du thiên hạ, chữa bệnh cứu người.

Thế nhưng, cái giữ nàng ở lại chính là chữ hiếu.

Ai cũng không thể cản bước nàng.

Ngày Hạ Minh khởi binh trở về, với chân trái bị thương tật, còn có Lệ Lệ theo sau, Tiểu Linh không chút biểu cảm, giống như nam nhân kia thực chất không phải phu quân của mình. Ai biết được, trong lòng nàng đang muốn nổ tung.

Người nàng yêu, lại chính là người hại gia đình nàng!

Hận thù đan xen chồng chéo, ngày càng thít chặt.

Tiểu Linh cuối cùng cũng nghĩ ra một kế. Hại người, rồi kết liễu chính mình.

Có một chút kiến thức về y thuật, Tiểu Linh rất nhanh chóng đã có được loại độc dược mình muốn. Chần chừ trong giây lát, nàng đổ cả lọ thuốc vào ấm trà.

Khi Hạ Minh hỏi câu hỏi cuối cùng.

“Nàng… có từng yêu ta không?”

Tiểu Linh run rẩy. Yêu sao? Ta yêu ngươi say đắm, yêu đến mù quáng, yêu đến mức ngày ngày mong chờ ngươi trở về. Nhưng, chính ngươi đã đẩy ta ra nông nỗi này!

Khi nam nhân kia gục xuống, trái tim của Tiểu Linh cũng đã chết hoàn toàn.

Nàng cúi xuống, vén một vài sợi tóc lưa thưa trên mặt Hạ Minh.

“Gương mặt tuấn tú này, thật đẹp quá… Tiếc thật đấy… Chờ ta nhé…!”

Tiểu Linh gục xuống, ngay bên cạnh phu quân của mình.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cố Nhang và Tôn Như Ngọc dắt tay nhau cùng đi dạo trên phố, cô bất chợt nói lớn.

“Chồng ơi, nhìn kìa, đằng kia đông người quá!”

Cố Nhang nhìn theo hướng chỉ tay của Tôn Như Ngọc, bật cười.

“Em không biết à? Chỗ đó là một cửa hàng đồ cổ mới mở gần đây đấy.”

Tôn Như Ngọc đột nhiên biến thành bộ dạng của một chú cún con, mè nheo.

“Em muốn đến đó, muốn xem thử cơ!”

“Được rồi, đồ ngốc này, anh dẫn em đi là được chứ gì!”

Hai người tới tiệm đồ cổ mới đó, rất đông người, họ xếp thành một cái hàng dài.

Cố Nhang chợt nhớ tới cái ngày mà anh xếp hàng cả tiếng để mua gà rán cho cô gái bên cạnh. Anh cười thầm.

Hai người xếp hàng chưa đầy một phút, bỗng một nhân viên trong quán đi đến chõ họ, gương mặt lành lùng nói.

“Ông chủ của chúng tôi đã đợi hai người rất lâu rồi, mời đi theo tôi vào trong.”

Hai người mắt chữ A, mồm chữ O, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn đi theo người nhân viên đó vào bên trong.

Đồ cổ xếp tầng tầng lớp lớp hai bên, cái thì to, cái thì bé, cái thì hình thù vô cùng quái dị. Trông chúng có vẻ như rất cũ kĩ, có lẽ là đồ thật.

Hai người khá bất ngờ vì lần đầu tiên được chứng kiến những đồ vật như thế.

Người nhân viên dẫn hai người vào trong một căn phòng kín. Bên ngoài tiếng ồn lớn cỡ nào, thì trong này lại vô cùng yên tĩnh. Khói nhang khắp căn phòng khiến cho tầm nhìn của hai người bị hạn chế, vô cùng mờ ảo. Căn phòng có một ánh sáng màu tính xanh được phát ra từ những cây nến lớn. Có một tầm rèm, đằng sau tấm rèm là một ông lão đã mù.

Hai người được dẫn đến trước mặt ông lão mù.

Họ không biết nên mở lời như thế nào, thì ông lão lẳng lặng đưa ra một chiếc hộp gỗ có trạm khắc tinh xảo trước mặt hai người. Giọng ông khàn khàn, cất lên.

“Cô gái, cô có thể mở chiếc hộp này và cầm trên tay món đồ bên trong không?”

Cố Nhang cảm thấy vô cùng lo lắng trước những hành động kì quặc của ông già, vội vàng nói.

“Để tôi mở hộ cô ấy…”

Vừa nói vừa muốn chạm vào chiếc hộp.

Ông lão lập tức giữu tay của Cố Nhang.

Mặc dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng ông lão thần bí này lại chuẩn xác nắm lấy cổ tay của ảnh đế. Thậm chí, anh còn không thể rút tay ra khỏi gọng kìm kia.

“Chỉ cô gái này thôi, không phải việc của anh.”

Cố Nhang hơi hãi hùng trước hành động đầy bất ngờ ấy, nuốt ực một cái. Tôn Như Ngọc bật cười.

“Không cần phải lo lắng, không có chuyện xấu gì xảy ra đâu.”

Sau đó, Tôn Như Ngọc tự nhiên cầm chiếc hộp gỗ trên tay, rồi mở nó ra.

Bên trong là một chiếc trâm cài tóc rất đẹp, được trạm khắc vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ.

“Ồ, cái này đẹp thật.”

Tôn Như Ngọc vô cùng tự nhiên nhấc chiếc trâm trong hộp ra, sau đó ngắm nghía. Người nhân viên tỏ ra vô cùng bất ngờ, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng ban nãy.

“Cô… cô… cầm nó…”

Tôn Như Ngọc, và cả Cố Nhang nhìn người nhân viên, tỏ vẻ không hiểu. Ông lão cười nhẹ, đáp.

“Cuối cùng, nó cũng đã tìm thấy chủ nhân của mình rồi.”

“Là sao?”

Tôn như Ngọc tò mò hỏi.

Anh nhân viên giải thích.

“Chiếc hộp này đã được lưu truyền rất lâu, qua nhiều đời, nhiều thế hệ, truyền qua tay rất nhiều người, nhưng không ai nhấc được chiếc trâm ra khỏi hộp gỗ, cũng không thể phá huỷ được hộp gỗ. Người ta đồn đại rằng, chiếc hộp chưa trâm này có một ma lực rất lớn, mà nếu không phải chủ nhân của nó, nó sẽ không rời khỏi hộp. Nhiều đại gia giàu có trên khắp thế giới đã hạ mình tới tận đây để mua chiếc hộp đó, nhưng họ không nhấc được chiếc trâm ra khỏi hộp, cũng không hiểu tại sao đi một vòng lại về tay ông chủ.”

Ông lão bình thản nói chuyện, như cuối cùng cũng trút được gánh nặng lớn nhất.

“Từ thời xa xưa, người ta đã nói rằng đằng sau chiếc hộp này là một câu chuyện tình duyên ân ân oán oán, hận hận thù thù, nó giao tranh giữa tình yêu và lòng hận thù của con người, vì thế, nó là một món đồ vô giá. Cha đã truyền lại cho ta chiếc hộp này, với hy vọng cuối cùng có thể tìm được chủ nhân thực sự của nó, người có thể gỡ chiếc trâm ra khỏi hộp. Vài ngày trước, trong mơ, cha đã mách ta rằng hôm nay hai người sẽ đến.”

Tôn Như Ngọc và Cố Nhang hai người nghe hết câu chuyện, sau đó không nhịn nổi tò mò, Tôn Như Ngọc hỏi.

“Làm sao ông biết hai người đó là hai người chúng cháu?”

Ông lão mù mỉm cười.

“Ta không nhìn người bằng mắt.”

Tất nhiên, với câu trả lời cụt lủn đó, Tôn Như Ngọc không thể thoả mãn tính mò mò của mình, nhưng cái trâm này thực sự vô cùng đẹp.

Hai người chào tạm biệt ông lão kì lạ và cậu nhân viên rồi rời khỏi đó.

“Tôn Như Ngọc này, em có tin vào kiếp trước không?”

Tôn Như Ngọc nhìn chiếc trâm cài tóc trên tay, rồi nhìn vào người đàn ông mình yêu, hồn nhiên trả lời.

“Có chứ, trên đời này còn rất nhiều điều bí ẩn mà chúng ta không thể nào biết hết được. Thế nhưng, dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, em vẫn tin rằng anh sẽ là người cùng em đi hết quãng đường còn lại. Chúng ta hãy trân trọng nhau, yêu thương nhiều hơn khi còn ở bên nhau, đối với em vậy là đủ rồi.”

- Hết -
 
Top