Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ

[Ngôn tình] Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát - Bạch Dương Vũ
Tham gia
2/6/23
Bài viết
5
Điểm cảm xúc
10
Điểm
3

Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát​

9285101.jpg


Tác giả: Bạch Dương Vũ
Nguồn: Truyenhd
Tổng chương:
Tình trạng: Đang ra
Thể loại: Ngôn tình

Văn án:
Vừa tỉnh dậy, Lăng Tiêu Nhiên liền muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Một lần nữa chạy đi thật xa mà chẳng cần quấy đầu.

"Cưng tính chạy đi đâu?" Người đàn ông phía sau dường như nghe được tiếng động cũng đã tỉnh lại.

"Anh tránh xa tôi ra một chút. Tôi với anh không có quan hệ gì cả." Cô nhíu mày, thế nhưng tâm trạng bực bội cũng không dám bày tỏ quá nhiều. Dù sao, hiện tại cô cũng đang kèo dưới...

"Không có quan hệ gì là sao? Tối qua em dưới thân tôi nhiệt liệt hưởng ứng vậy mà bây giờ đã chạy trối chết rồi à? Tôi nói em biết, nếu cưng đã không biết tốt xấu mà lụm hết nòng nọc của tôi rồi chạy đi mất, tôi sẽ đi báo cảnh sát em săn bắt động vật quý hiếm bất hợp pháp đấy."

(...)

Sau này ai cũng biết, ông trùm thành phố T nổi tiếng gian xảo, dối trá, nuôi không biết bao nhiêu tình nhân. Thế mà sau này lại một mực chung tình với Lăng đại tiểu thư, chỉ thiếu một cái bàn thờ cho cô ngồi lên.

Người ta nói cả thành phố T này ai cũng có thể trêu vào. Chỉ duy Lăng Tiêu Nhiên là ngoại lệ, đυ.ng đến cô ấy chỉ có thể chờ chết.

Dường như Mạc Tử Khiêm đã trờ thành hình mẫu lí tưởng cho câu nói cưng vợ đến tận trời.

(...)

"Anh mà còn đυ.ng đến em nữa, em sẽ bán anh đi đó."

"Được, cả thân xác lẫn trái tim ông đây đều là của em. Anh tình nguyện bán miễn phí cho cưng cả đời."
 
Tham gia
2/6/23
Bài viết
5
Điểm cảm xúc
10
Điểm
3

Chương 1: Bé cưng, em làm ông đây cứng rồi​


"Cô Lăng, anh Mạc, cả hai có đồng ý với thoả thuận ly hôn này không?"

"Đồng ý." - Lăng Kiều Nhiên chậm rãi đáp.

Người đàn ông trước mặt vẫn không lên tiếng, nét lạnh lùng đó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh tú kia.

Lăng Kiều Nhiên cười nhạt. Mối tình niên thiếu đến đây cũng nên kết thúc rồi, một thời oanh oanh liệt liệt bên nhau mặn nồng để rồi khi phong ba kéo đến mọi thứ đều đã trở thành bọt biển. Đây là giải thoát cho chính cô cũng như là người đàn ông trước mặt.

"Anh Mạc!" - Có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, Lăng Thiếu Phàm cuối cùng cũng gỡ bỏ chiếc mặt nạ là một vị luật sư hiền lành, điềm tĩnh, thấu tình đạt lí kia xuống.

"Ừ." Mạc Cẩn Nhạc tay nắm chặt điện thoại, mắt dán vào màn hình không buông.

Ngày hôm đó, Hà Thành chấn động với tin tức nhà thiết kế đại tài Lăng Kiều Nhiên của thành phố bọn họ đã ly hôn với cậu hai nhà họ Mạc, Mạc Cẩn Nhạc. Cả hai ly hôn để lại muôn vàn tiếc nuối, tiếc cho mối tình thời trung học gần mười năm, tiếc cho đôi tiên đồng ngọc nữ của Hà Thành. Nhưng còn có cách nào khác sao?

Chiều hôm đó, trời mưa như suối, như muốn tiếc thương cho cặp đôi trẻ. Chỉ là Lăng Kiều Nhiên chẳng hề có chút bất mãn nào. Ngược lại, được giải thoát khỏi hào môn thế gia đó quả thật là cô vô cùng vui sướиɠ.

"Người độc thân thường cười như con dở như em đấy à?" - Lăng Thiếu Phàm đứng bên cạnh nhìn em gái mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Không hẳn, nhưng mà trở thành chú chim sẻ tự do thì phải vui chứ." - Lăng Kiều Nhiên chẳng kiềm nổi niềm vui mà nở nụ cười vui.

Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai hiểu được mình hơn chính bản thân mình cơ chứ?

Tỉnh lại sau một vụ tai nạn, cô nhận ra hình như mình đã trở về với những năm hai mươi tuổi. Cái độ tuổi mà những giông tố cuộc đời cô bắt đầu ập đến.

Người đàn ông mình tin tưởng nhất lại nɠɵạı ŧìиɧ, bạn bè thân thiết dần dần cũng vì cô mà bỏ mạng, đến cả người anh trai yêu quý cũng chẳng thể qua khỏi. Lần lượt những người cô yêu thương nhất đều bỏ cô mà đi. Lần này sẽ không như thế, cô sẽ chẳng để ai phải rời xa mình nữa.

Mà việc đầu tiên Lăng Kiều Nhiên cần làm sau khi trở lại này chính là ly hôn. Trong mắt cô không chứa được những thứ dơ bẩn, diệt cỏ phải diệt tận gốc, muốn chồng mình không nɠɵạı ŧìиɧ, muốn mình không bị cắm sừng thì các giải quyết tốt nhất chính là ly hôn.

"Đúng rồi, anh nghe bảo "chính thất" nhà họ Mạc sắp trở về đó. Tên chồng cũ đó của em xem ra không có cửa rồi." - Lăng Thiếu Phàm ngồi kế bên chầm chậm chẹp miệng.

"Chính thất? Con trai người vợ quá cố của ông Mạc đấy à?" - Lăng Kiều Nhiên nghe thế thì ngạc nhiên mà hỏi lại. Dù sao ở kiếp trước, cô cũng chỉ gặp người này có một lần. Nhan sắc đúng là khiến người ta ngất ngây nhưng tâm tư lại sâu đến độ khiến con người ta phải phiền lòng.

"Ờ, thế thì chồng cũ của em hết đường tranh đoạt rồi. Nghe bảo tên đó từ nhỏ mặc dù bị quăng qua nước ngoài nhưng lại là tâm can bảo bối của nhà họ Mạc. Chẳng cần biết cậu ta giỏi ra sao, chỉ một chữ Mạc trong tên cũng đã khiến người ta phải khϊếp sợ rồi."

Lăng Kiều Nhiên nghe thế cũng không đáp lại. Dù sao chuyện này cũng đâu liên quan đến cô? Đám danh giá vọng tộc đó cứ tiếp tục đấu đá với nhau vậy đi, đừng làm phiền người con gái xinh đẹp là cô đây kiếm tiền. Bọn họ cứ đấu đá, cô cứ việc xinh tươi như hoa, đâu dính dáng gì đến nhau?

Chỉ là có đánh chết cô cũng không ngờ, tên "chính thất" kia sau này khi bước vào đời cô lại biến nó thành một mớ hỗn độn. Làm cho muốn tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

oOo

Hà Thành hôm đó náo động khi đón tiếp vị thái tử của Mạc gia từ nước ngoài trở về.
"Tử Khiêm, cuối cùng con cũng về rồi." - Mạc Đình Phong, gia chủ hiện tại của Mạc gia nhìn con trai trước mặt mà không khỏi hoài niệm.

Dường như đôi mắt đỏ ấy đã trở thành một phần không thể thiếu, cả Mạc Tử Khiêm và mẹ anh ấy đều có một đôi mắt rất thu hút ánh nhìn.

Mạc Đình Phong nhìn anh. Đôi mắt kia làm ông nhớ lại người vợ quá cố kia, người phụ nữ giữ lấy trái tim ông cả đời. Chỉ tiếc là bọn họ có duyên không có nợ, chỉ tiếc là chiếc ghế phu nhân nhà họ Mạc không thể bỏ trống.

"Ba." - Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Mạc Tử Khiêm chẳng biết nên đối mặt thế nào. Dù sao ông ta nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn bà khác là thật, nhưng ông ta yêu thương hai mẹ con cậu cũng là thật. Yêu hận đan xen, không phân rõ ràng.

"Tốt, về là tốt rồi, về là tốt rồi. Về rồi thì nhà họ Mạc sau này chính là của con, cả cái Mạc phủ hay bất kì sản nghiệp nào thuộc quyền sở hữu của ba cũng sẽ là của con." - Có lẽ là vì ân hận, vì nỗi niềm chưa nguôi đối với mẹ cậu nên Mạc Đình Phong luôn muốn cho anh những thứ tốt đẹp nhất.
Tưởng Kiều đứng từ đằng xa nghe thấy câu này, sự ghen ghét liền lộ rõ trên mặt. Rõ ràng Mạc Cẩn Nhạc cũng là con trai nhà họ Mạc nhưng chưa từng được đối xử như thế, làm một người mẹ, bà đương nhiên không chút cam lòng.

"Tử Khiêm, con cuối cùng cũng trở về." - Nhưng dù có bực tức khó chịu đến cỡ nào, bà cũng có thể làm gì khác sao? Có trách thì trách tính tình đứa con trai của bà lãnh đạm, không thể làm cho ba nó yêu thích đi.

"Dì." - Mạc Tử Khiêm cũng khiêm tốn đưa mắt nhìn, chỉ là trong mắt ngập tràn sự khinh rẻ. Khí chất vương giả được tôi luyện từ nhỏ làm cho cậu dù mặc trên người một bộ thường phục vẫn làm đối phương có phần nhún nhường.

"Con trở về rồi thì sau này đây chính là nhà của con." - Tưởng Kiều vẫn cố mang cho mình một chiếc mặt nạ nhân nghĩa mà nở một nụ cười.
"Ba, dì Tưởng, lần này tôi trở về là để đòi lại tất cả những gì thuộc về mẹ tôi. Một chút gia sản của Mạc gia này chẳng đủ để tôi để vào mắt. Các người hãy chống mắt lên nhìn cho kĩ, chính tay tôi sẽ phá nát cái sản nghiệp này." - Mạc Tử Khiêm chẳng kiên dè ai mà lên tiếng. Với anh, tình cảm với người ba đó chẳng có chút gì gọi là sâu nặng, trong trí óc đến năm hai mươi bảy tuổi này chỉ đọng lại những hình bóng của mẹ mà thôi.

oOo

Tối hôm đó, tại Tiếu Hà Quán, khu phố trụy lạc của Hà Thành, nơi các cậu ấm cô chiêu vào vùng tiền. Lăng Kiều Nhiên sau khi trở lại làm chú chim sẻ tự do liền tự thưởng cho mình một buổi tiệc bung xoã. Chỉ là buổi tiệc này mang yếu tố riêng tư một tí, riêng tư đến nỗi chỉ có mỗi mình cô.

"Cô em kia thân hình bốc lửa thật."
"Mẹ nó, đừng có trèo cao, vừa nhìn đã biết là dạng tiểu thư có gia thế."

"Tao cược với mày mười triệu, cô ta là gái làng chơi vào dụ dỗ mấy công tử nhà giàu."

Mặc kệ lời đàm tiếu xung quanh, Lăng Kiều Nhiên vẫn ngồi đó mà nốc rượu. Từ ly này đến ly khác, chỉ là đầu óc cô càng uống lại càng tỉnh, có lẽ đây là diễm phúc của chính mình đi.

Bỗng rơi vào tầm mắt cô một người đàn ông. Anh ta trông rất đẹp, đẹp như tượng. Vẻ đẹp nam tính ấy đủ sức bẻ cong bất cứ ai dù là tiêu chuẩn cao nhất. Đặc biệt là đôi mắt đỏ như máu kia, trong vô cùng thu hút.

Có vẻ như anh ta cũng nhìn về phía cô, dù sao ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống này cũng khá là đặc biệt đi. Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, tên đàn ông đó chẳng phải là vị "chính thất" vừa được cô bàn luận lúc chiều sao?
Người nhà họ Mạc tên nào cũng không tốt, vừa tính đến việc bỏ đi thì phục vụ đem đến cho cô một ly rượu. Là loại rượu nhẹ, dành cho nữ, kèm theo một lời nhắn.

"Bé cưng, em làm ông đây cứng lên rồi."

Đọc xong cô liền đưa ra một cảm nghĩ sâu sắc.

"Tên đàn ông thô tục, anh nên đi giao phối đến chết đi."
 
Tham gia
2/6/23
Bài viết
5
Điểm cảm xúc
10
Điểm
3

Chương 2: Anh em là tay chân, phụ nữ như quần áo​



"Bé cưng, em làm ông đây cứng rồi."

"Mẹ nó, tên đàn ông thô tục, anh nên đi giao phối đến chết đi." - Trong lòng Lăng Kiều Nhiên liền rủa tên đàn ông đó một nghìn lần. Nhìn anh ta có vẻ đứng đắn thế mà lại là loại người suy nghĩ bẳng nửa thân dưới thế sao?

Vứt bỏ hết mọi nghĩ ngợi, cô quyết định nên vứt áo ra đi để bảo toàn tính mạng. Dù sao tại chổ này cô cũng chẳng thể cầu cứu được ai.

Chỉ là vừa đi được vài bước, trước mặt liền bị những anh chàng cao lớn chắn ngang.

"Tiểu thư, thiếu gia nhà bọn tôi có ý muốn mời cô đến uống vài ly."

"Tôi không muốn."

"Hình như cô đâu có quyền lựa chọn nhỉ?"

Mẹ nó, lại là cái thái độ kiêu ngạo hống hách này, gen di truyền của mấy tên họ Mạc sao? Cô gả vào đó ba năm, tất cả tên họ Mạc đều dùng cái khuôn mặt khinh người đó mà áp đặt vào cô, bảo cô phải ngoan ngoãn tuân mệnh.

"Đây là thái độ mời khách à?" Lăng Kiều Nhiên khẽ nhíu mày.

Đám vệ sĩ đứng đó cũng chẳng biết làm sao, dù sao đây cũng là một cô em chân yêu tay mềm, một đám đàn ông cao lớn giở trò ép buộc một cô bé như thế có vẻ không hợp lí lắm.

"Bé cưng, tôi nói rồi. Tôi để ý em." Bỗng từ sau lưng, một giọng nói vang lên.

Đôi mắt đỏ trong ánh sáng xập xình nơi đây lúc ẩn lúc hiện càng làm tăng thêm vẻ huyền bí. Giọng nó vô cùng dễ nghe cộng với khuôn mặt xinh đẹp kia quả thật làm con người ta phải ngất ngây.

"Vị thiếu gia này, hôm nay tôi có việc bận, không thể chiêu đãi anh rồi." Lăng Kiều Nhiên xoay người, nhìn người đàn ông trước mặt mà nở một nụ cười tươi rói.

"Cưng làm ông đây ra, tôi thả em ra ngoài nhé?" Mạc Tử Khiêm mở miệng nói một câu nhẹ nhàng. Thế nhưng cô nhìn thấy rõ, mọi lối ra nơi này dường như đều đã bị anh ta chặn lại, xem ra anh ta thật lòng muốn chơi cô rồi.

"Tôi hôm nay đến đây giải sầu chứ thật ra tôi vẫn là con gái nhà lành đấy, anh trai có lẽ có chút hiểu lầm rồi." Biết là khó thoát, chỉ bằng cứ ở đây kéo dài thời gian, nhỡ đâu có vị thánh sống nào lướt qua thì có thể cứu lấy cô một mạng.

"Gái nhà lành? Cô em bốc lửa thế mà lành sao? Lành nghề à?"

Câu nốt vừa được thốt ra, Lăng Kiều Nhiên liền muốn bay lên đạp chết tên vô sỉ này. Thế nhưng sức người không cho phép, con người nên biết tự lượng sức mình, cô không được phép hành động ngu dốt đến như vậy.

"Anh là thánh, anh làm gì cũng được, anh nói gì cũng đúng. Hôm nay anh tránh đường nữa thì ngày mai anh sẽ mọc cánh bay lên thiên đàng, tu thành chánh quả thành tiên thành phật đấy."

Mạc Tử Khiêm nghe xong câu này liền không nhịn được mà phì cười. Cô nhóc này con mẹ nó đúng là cái gì cũng có thể nói được. Giao diện với hệ điều hành đúng là khác nhau một trời một vực mà.

"Khiêm, đứng đó làm gì đấy." - Từ đằng xa vọng lại tiếng của một người đàn ông.

Lục Tô Thời, một trong những cậu ấm có tiếng ở Hà Thành. Lục gia từ lâu đời đã có truyền thống quân nhân, thế nên chẳng có gì bất ngờ khi mà anh ta cũng đường đường chính chính trở thành một vị thiếu tướng tài ba. Có lẽ là gen di truyền tốt, tiền đồ anh ta tính đến bây giờ vẫn là rất sáng lạn.

"Cậu Lục, cứu tôi." - Vừa nhìn thấy vị cứu tinh, mắt cô liền sáng rỡ mà lên tiếng.

"Lăng Kiều Nhiên? Sao cô lại ở đây?" Nhìn thấy cô, Lục Tô Thời có chút ngoài ý muốn. Trong trí nhớ của cậu ta, cô gái này dường như luôn mẫu mực, chính là một cái cổ điển điển hình.

"Cậu Mạc,...à không vị thiếu gia này đây dường như có chút hiều lầm với tôi." Đánh cũng không được, trốn cũng không xong, cô chỉ còn cách quỳ xuống xin hàng mà thôi.
"Tử Khiêm, ở đây có rất nhiều người cậu có thể đυ.ng đến. Nhưng cô gái này thì không, đây là chị em tốt của mèo nhỏ nhà tôi, cậu đừng làm rộn." Lục Tô Thời lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Tâm tư của cậu bạn họ Mạc này nhìn có vẻ thâm sâu nhưng lại là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cậu ta là điển hình của câu nói "anh em là tay chân, phụ nữ là quần áo".

Mạc Tử Khiêm không lên tiếng, dường như đã bỏ qua chuyện này. Chỉ là ánh mắt nóng bỏng của anh ta vẫn khoá chặt lên người cô làm không khí có chút gượng gạo.

"Đúng rồi Kiều Nhiên, cô có muốn ở lại uống với bọn tôi vài ly không? Sẵn tiện có thể mời cô ấy đến giúp tôi." Lục Tô Thời liếc mắt nhìn cô. Trong lòng có chút rối rắm, cô gái của anh bỏ đi hơn hai tháng rồi. Hai tháng này cô không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy được tung tích. Chỉ mong có thể gặp mặt tương phùng.
Lăng Kiều Nhiên trong ấn tượng của anh ta là một cô gái hiểu lí lẽ, không phải kiểu động vật hoang dã động vào liền xù lông như mèo nhỏ nhà anh. Đây có thể nhận xét là một người con gái đặc biệt hiểu chuyển.

"Xin từ chối ý tốt của Lục thiếu tướng đây. Tôi sợ ở đây lâu sau này sẽ không nhận ra được tình cảm của mình như ai kia hay trở thành sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới nữa." - Lăng Kiều Nhiên vừa nói vừa quay đầu rời đi.

Mẹ nó, muốn dụ dỗ cô đem chị em tốt của mình trả lại miệng cọp sao? Đừng có nằm mơ nữa, Thương Vũ nhà cô tốt như vậy là bị tên thiếu tướng đó hành đến chết đi sống lại. Bây giờ lại còn muốn gọi cô ấy ra? Đúng là ảo tưởng mà.

Lục Tô Thời có chút câm nín không đáp lại. Cho anh xin rút lại nói vừa rồi được không? Phụ nữ bọn họ chẳng ai là hiền lành cả, tốt là đều dữ dội, mạnh mẽ như vũ bão.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 3: Lấy thân báo đáp nhé
Lăng Kiều Nhiên quay người bỏ về, có lẽ nhận được sự hậu thuẫn cứng rắn của Lục Tô Thời nên đám thuộc hạ cũng biết ý mà lui ra.

"Anh đến đúng lúc thật đấy." Mạc Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng.

Được rồi, anh thừa nhận, anh ta rất là khó chịu, vô cùng khó chịu. Món ăn dâng đến miệng rồi còn bị tuột mất, thật sự có chút không cam tâm.

"Cậu nên bỏ ý định đó đi. Cô gái họ Lăng đó không phải dễ xơi." Lục Tô Thời nhìn cậu con trai kế bên mà khuyên nhủ. Tên họ Mạc này ăn chơi thế nào anh ta không quản, nhưng có một số chuyện không thể không nhắc nhở.

"Anh bị cô vợ nhỏ nhà mình doạ đến kinh hồn bạc vía, bây giờ có vấn nạn tâm lí rồi à?" Mạc Tử Khiêm nhếch miệng chế giễu.

"Cút đi."

"Thật ra cũng không phải không nhốt trôi cục tức này, dù sao chỉ là một cô gái. Anh đền bù lại kho súng phía Tây cho tôi là được rồi." Mạc Tử Khiêm là một người làm ăn chân chính, cái gì lợi cho mình thì ta ưu tiên.

"Cậu là thổ phỉ à? Ăn nhiều thế sẽ nghẹn đấy." Lục Tô Thời nghe xong liền muốn chửi thề. Tên này tính cũng hay thật.

"Nghẹn là do anh không có trình độ thôi."

oOo

Lăng Kiều Nhiên sao khi về nhà liền lao vào phòng tắm rửa. Mấy nơi kiểu thế đúng là lâu rồi cô chưa đặt chân đến. Dù sau lúc trước cũng là con dâu nhà họ Mạc danh tiếng, chẳng thể làm bọn họ mất mặt được.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô liền nhớ đến sự kiện thời trang vài ngày sau của văn phòng mình vẫn chưa có người mẫu chính. Xem ra phải tự tay cô ra tay rồi.

Lăng Kiều Nhiên cầm điện thoại lên gọi điện cho một dãy số. Sau vài hồi chuông, phía bên kia được kết nối.

"Honey à, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho chị thế?" Bên đầu dây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên.

"Vài ngày sau chị có rãnh không? Công ty em có tổ chức sự kiện nhưng hiện tại vẫn còn chưa có mẫu chính, em mời chị nhé?"

"Em là muốn đi cửa sau hả?"

"Không được hả? Thế thì em đành bán thân xác ngọc ngà này cho người khác rồi." Nói đến đây, giọng nói của Lăng Kiều Nhiên mang chút hờn dỗi cùng với tuổi thân.

"Được rồi, bé cưng, em biết chị không chịu nổi khi như thế mà, em gửi thiệp mời đi, có cùng trời góc bể chị cũng phóng đến với em." Đầu dây bên kia cuối cùng cũng thoã hiệp.

"Đúng rồi, lúc nãy em gặp tên họ Lục kia. Dạo này chị có gặp Thương Vũ không? Tình hình chị ấy thế nào?" Lăng Kiều Nhiên dường như nhớ ra một số chuyện liền lên tiếng hỏi.

Kiếp trước Thương Vũ mất do chính tay người nhà họ Lục sát hại, chỉ là bây giờ có cô ở đây, mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế nữa.

"Thương Vũ à, nghe bảo vẫn sống tốt, chỉ là vết thương đang hồi phục, tạm thời chắc sẽ không xuất hiện nữa." Đầu dây bên kia có chút trầm tư mà trả lời, dù sao đối với người chị cả là cô thì cô bé họ Thương đó chính là đứa đáng lo nhất.

"Thế thì tốt rồi. Chị hai, em còn có việc, liên lạc lại với chị sau." Bên ngoài hành lang, Lăng Kiều Nhiên nghe thấy một số tiếng động bất thường liền khẩn trương mà tắt máy. Có một số mối quan hệ, tốt nhất là không cần công khai ra bên ngoài.

"Được, em làm việc của mình đi."

Điện thoại ngắt kết nối. Lăng Kiều Nhiên liền ra ngoài xem xét tình hình. Một dãy siêu xe cùng với xe quân đội đậu trước toà chung cư mà cô đang ở, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn không phải loại tốt lành gì.

Cửa phòng vừa được mở, một người đàn ông trùm áo khoác đen từ đầu đến chân liền hiện ra trước mặt doạ cô sợ chết khiếp.

Thầm kêu một tiếng thảm rồi liền bị anh ta dí súng vào người.

"Giúp tôi rời khỏi đây, nếu không cô sẽ chết." Giọng nói khàn đặc vô cùng khó nghe, như ma như quỷ mà ra lệnh cho cô.

Kịp thời trấn tĩnh lại, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta có giáp chống đạn, lại còn có súng, chắc chắn không phải loại tầm thường. Bây giờ động thủ chắc chắn lợi thế cũng không thuộc về cô. Tốt nhất là cứ thuận theo ý hắn để bảo toàn tính mạng.

"Được, tôi có thể giúp gì cho anh?"

"Tiến lại gần đây."

Lăng Kiều Nhiên không nhanh không chậm mà bước ra ngoài, cành tiến lại gần, mùi máu tanh trên người anh ta càng lộ ra. Thế nhưng cô có thể thấy rõ, đây rõ ràng không phải máu của anh ta. Chẳng lẽ tên đàn ông này vừa được người ta tẩm máu xong sao?

Có vẻ do cô ngoan ngoãn phối hợp nên anh ta cũng không làm khó cô. Con dao sắt bén chạm đến chiếc cổ trắng ngần. Sau đó cô được anh ta kéo xuống sảnh.

Vừa xuống đến nơi, liền thấy một đám cảnh sát cùng quân đội tiến vào mà dẫn đầu là Lục Tô Thời.

"Brendan, cậu mau thả người." Lục Tô Thời tiến lên phía trước, khí chất trên người cậu ta rất mạnh, nếu chỉ là một tên sát nhân hay lính đánh thuê bình thường đã sớm gục ngã. Thế nhưng đây là Brendan, một tên không phải dễ chọc vào.

"Lục chó điên, có giỏi thế đến đây cứu người, đừng đứng lên tiếng không không như thế. Tôi nghe nói Khiêm cũng đã trở về rồi nhỉ? Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu. Nói cậu ta hãy ráng sống cho thật tốt ở Hà Thành này." Người đàn ông được gọi là Brendan kia miệng vừa nói vừa cười.

Lăng Kiều Nhiên nãy giờ đứng đó mặt không biến sắc nhưng trong lòng đã sớm có suy tính của mình.

Thân phận hiện tại của cô có chút không thích hợp để lộ diện. Dù là phe chính diện của Lục Tô Thời hay tên này đều không được phép biết đến cô. Chỉ là tình thế xem ra có chút khó, bây giờ thoát được thì cô cũng không có cách nào thoát khỏi đây một cách im ắng.

Không được để người khác nhận ra đồng thời không được phép làm lớn chuyện, đúng là làm khó cô mà.

Bỗng một người con trai lao ra đánh lén từ phía sau Brendan giải cứu vòng vây.

Cô mất thăng bằng mà lao thẳng vào lòng ngực tên kia.

"Bé cưng, tôi cứu em một mạng rồi, lấy thân báo đáp nhé?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 4: Rốt cuộc mùi vị vợ cũ của em trai là như thế nào
"Bé cưng, tôi cứu em một mạng rồi, lấy thân báo đáp nhé?" Mặc Tử Khiêm nhìn cô cười lưu manh. Chỉ là đôi mắt đỏ kia dường như có chút lạnh lùng ở đáy mắt.

"Đồ điên." Lăng Kiều Nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì mà lên án hành động điên khùng của anh ta.

"Này tên họ Mạc kia, chẳng phải anh đã bảo chú đợi ở ngoài xe rồi sao?" Nhìn thấy Mạc Tử Khiêm lao vào góp vui, nhất thời Lục Tô Thời lại thấy nổi nóng.

Rõ ràng đã biết nguy hiểm nhưng vẫn lao đầu vào, đây rốt cuộc là loại người không thông minh hay não phẳng vậy?

"Ngươi cũng dám xuất hiện công khai hả?" Brendan nhìn thấy con mồi của mình trước mắt liền nở nụ cười tươi rói, sát khí xung quanh anh ta càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Chỉ có con chó mới phải trốn thôi. Brendan, cậu nói xem sao cậu phải cố chấp với tôi vậy nhỉ?" Mạc Tử Khiêm từ tốn rút trong túi ra một điếu thuốc rồi hút một hơi. Vẫn là giọng điệu ngả ngớn kia nhưng hình như có chút khác biệt.

"Chẳng ai thay thế được cậu cả. Hôm nay giàng binh đến đây thôi, chúng ta rồi sẽ gặp lại. Tôi đi trước." Vừa nói dứt câu, trước mặt mọi người liền xuất hiện một làn khói trắng. Để rồi khi làn khói đó vừa tan hết, người đàn ông kì lạ đó cũng biến mất.

"Cô em cũng may mắn khi được tôi cứu đấy." Mạc Tử Khiêm quay người lại nhìn người con gái phía sau mình, vừa cười vừa nói.

"Tôi cảm thấy hôm nay chính là ngày xui xẻo nhất trần đời đó. Đặc biệt là còn gặp phải các anh." Lăng Kiều Nhiên nhìn thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong liền xoay người ý định lên phòng.

Lục Tô Thời và Mạc Tử Khiêm cũng chẳng đuổi theo. Lục thiếu tướng vẫn còn bận xử lí tàn cuộc, còn Mạc công tử cảm thấy không nên tốn quá nhiều tâm tư cho một cô gái.

Nói về cớ sự ngày hôm nay thì phải quay trở về vài tiếng trước. Khi Lăng Kiều Nhiên vừa rời khỏi Tiếu Hà Quán không lâu thì điện thoại Lục Tô Thời được báo tin rằng nơi khách sạn hiện tại đang có một vụ ám sát. Nạn nhân là một chính trị gia có tiếng trong nước.

Nhận được tin, cả hai liền chạy đến ngay. Chỉ là thân thế Mạc Tử Khiêm có chút nhạy cảm, nếu xuất hiện trước công chúng quá nhiều tương lai sẽ khó bề hành động.

oOo

Sáng hôm sau, khi đến văn phòng, Lăng Kiều Nhiên liền nhận được một bó hoa hồng lớn.

"Chị Lăng, hoa hồng từ sáng đã được giao tới. Vị thiếu gia nào vừa nghe tin chị ly hôn đã để mắt tới chị rồi?" Cô trợ lý Tiểu Mai ở bên cạnh nhìn thấy liền hóng hớt.

Dù sao chị Lăng nhà cô trước kia khi còn là thiếu phu nhân nhà họ Mạc cũng đã được rất nhiều người để ý. Bây giờ chị ấy trở thành một người phụ nữ độc thân toàn diện thì thu hút ong bướm cũng là chuyện dễ hiểu. Phụ nữ vừa có tài năng vừa có sự nghiệp ai mà không muốn có cơ chứ?

Lăng Kiều Nhiêm cũng rất hiếu kì, thế nhưng vừa nhìn thấy chữ Mạc kia cô liền biết là của ai. Có thể loại trừ được tên chồng cũ, thế nên suy ra được cái cục nợ phiền phức kia rồi.

"Em không cần để ý mấy chuyện này. Lo mà chuẩn bị cho tốt chuyện của sàn diễn bộ sưu tập sắp tới, chị đã mời được người mẫu chính. Các em tự lo việc còn lại đi." Lăng Kiều Nhiên vừa nói vừa mở điện thoại ra lướt mạng xã hội.

Chỉ là vừa mở ra xem liền nhìn thấy tin tức nóng hổi của ngày hôm nay.

Báo nói tối qua có khủng bố đột nhập vào một khách sạn có tiếng. Việc này làm đánh động đến rất nhiều người. Thế nhưng tin tức hấp dẫn hơn lại là "Nhà thiết kế hàng đầu Lăng Kiều Nhiên vừa ly hôn với cậu hai Mạc Cẩn Nhạc lại có gian tình qua lại với người anh chồng cũ, cũng là người thừa kế của nhà họ Mạc. Liệu chiến tranh gia tộc này rồi sẽ đi về đâu?"

Vừa xem xong cô liền đen mặt. Cô xin thề là mình vô tội được không? Vô tình bị bắt làm con tin, tôi vô tình trở thành tình nhân của anh chồng cũ à? Cô còn oan hơn cả hạt đậu Nga nữa được chưa?

Lăng Kiều Nhiên chẳng thể kiềm chế được mà tìm đến Lục Tô Thời để tìm phương thức liên lạc với tên họ Mạc kia. Bởi chín mươi phần trăm là do tên đó chơi đá chưa đủ liều rồi.

Có được thứ mình muốn, Lăng Kiều Nhiên liền nhanh chóng liên lạc đến.

"Cưng à, nhớ ông đây sao?" Dường như đầu dây bên kia biết trước được mọi chuyện nên cũng chẳng có gì bất ngờ mà mở lời trước.

"Anh bị điên hả? Tin tức trên báo là sao? Nhà họ Mạc các anh không đủ nhân lực để đè chuyện đó xuống hả?" Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã nói chuyện phát ghét như thế là cô thật lòng muốn đá bay tên vô sỉ này.

"Đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Với cả tôi đâu có nghĩa vụ phải làm việc đó? Không những thế tôi còn cảm thấy tiêu đề bài báo đó viết rất hay. Tôi cũng rất nóng lòng muốn biết, rốt cuộc vợ cũ của em trai có mùi vị như thế nào." Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa lắc đều ly rượu vang, tư thế ưu nhã, giọng nói bình tĩnh đến độ làm cho người ta nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.

Lăng Kiều Nhiên chẳng thèm đáp mà cúp máy, cô sợ nếu tiếp tục cuộc trò chuyện này, cô sẽ không kiềm được mà tìm đến anh ta tính sổ.

Lúc này, của văn phòng được mở ra, lại là một người mà cô không ngờ đến.

"Kiều Nhiên, vài ngày nữa tôi có chuyến công tác, em có thể đi cùng tôi không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 5: Chúng ta cùng nhau đắp mộ cuộc tình
"Kiều Nhiên, vài ngày nữa tôi có chuyến công tác, em có thể đi cùng tôi không?"

Trước cửa văn phòng cô chính là tên chồng cũ đáng nguyền rủa đó, Mạc Cẩn Nhạc.

"Mạc tổng, anh đúng là rãnh rỗi nên mới tới tìm tôi mà." Lăng Kiều Nhiên vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền khẽ nhíu mày.

"Nếu em rãnh, chúng ta..."

"Khoan đã, dừng lại chút. Tôi không rãnh." Lăng Kiều Nhiên đưa mắt nhìn Mạc Cẩn Nhạc, đáy mắt lộ rõ sự chán ghét.

Cửa phòng lần này được mở ra, lại là một tên họ Mạc lắm tiền, Mạc Tử Khiêm.

"Ồ, em trai đến đây làm gì thế? Muốn nối lại tình xưa với vợ cũ à?" Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa cười chế giễu.

Quả thật anh có chút không đến. Từ lúc về nước, anh chưa từng gặp qua người em trai cùng cha khác mẹ này, thế mà bây giờ lại gặp mặt cậu ta trong trường hợp này, quả là có chút ngoài ý muốn.

"Không liên quan đến anh." Mạc Cẩn Nhạc vừa nhìn thấy người anh trai không cùng huyết lắm kia liền quay người bỏ đi.

Có lẽ cậu sợ, sợ phải đối mặt với người con trai của chính thất kia. Sợ cái khí thế đế vương từ nhỏ của anh ta.


Hai anh em nhà họ Mạc từ lâu đã được lấy ra làm chủ đề để so sánh. Thế nhưng dẫu cho Mạc Tử Khiêm chỉ toàn chơi bời lêu lỏng, chuyện học hành từ lâu đã hơn em trai mình vài bậc. Điều này quả thật đã đả kích đến trái tim người đàn ông kia không hề nhẹ.

Chỉ từ khi Mạc Tử Khiêm được đưa ra nước ngoài, anh ta mới được mọi người chú ý hơn một tý.

"Gì đây, thái độ khó chịu đó của em là như thế nào?" Sau khi Mạc Cẩn Nhạc rời khỏi, anh xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt chán ghét kia của Lăng Kiều Nhiên.

"Hai người các anh quả là âm hồn bất tán mà. Có thể đừng đến tìm tôi nữa được không?" Lăng Kiều Nhiên khó chịu ra mặt mà lên tiếng.

Lúc này người đàn ông kia không còn đứng trước cửa nữa mà đã tiến vào trong văn phòng.

Văn phòng này được cô tự tay trang trí. Một vài bộ bàn ghế cùng với gam màu trắng chủ đạo làm nơi đây trong rất sáng sủa. Vài cái cây nơi này dường như cũng đã được chăm sóc rất cẩn thận.

Trên một góc văn phòng còn có treo vài tấm hình, toàn bộ đều là hình của cô.

Đám người trong văn phòng cùng với Lục Thiếu Phàm có lần ghé qua liền nghịch ngợm mà dán đầy một góc tường.

Từng bước ảnh, từng kích thước khác nhau nhưng tất cả đều là ảnh chụp của một cô gái.

Từ cô nhóc nhỏ xíu mấy tháng tuổi, đến khi năm tuổi được đi nhà trẻ, lại rồi khi tốt nghiệp cấp hai, cấp ba, đều được chụp hình vô cùng chỉnh chu. Đặc biệt còn có một hình ảnh làm anh chú ý đến.

Người con gái có mái tóc dài cùng với bộ váy trắng thuần khiết trong ảnh tạo cho anh một cảm giác vô cùng quen mắt, nhưng rốt cuộc là ai thì anh chẳng thể nhớ rõ.

"Chị Lăng..." Ngoài cửa, một người đàn ông đang hớt hải mà chạy thẳng vào.

"Anh Nam, anh lại đến trễ rồi." Tiểu Mai lúc này mới dám lên tiếng.

Khí thế của hai người đàn ông từ nãy đến giờ đến làm cô có chút nghẹt thở.

"Anh Mạc, phiền anh rời khỏi đây. Nơi này không đón tiếp anh." Lăng Kiều Nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng có ngây ngất nhìn mấy bức ảnh liền lên tiếng đuổi người.

"Không sao tôi không bận."

Con mẹ nó, anh không bận nhưng tôi bận được chưa.

Mạc Tử Khiêm đến ghế sofa gần đó mà thản nhiên ngồi xuống, mặc kệ cái nhìn đầy nhạc nhiên của Tiểu Mai và Triều Nam. Dù sao mấy ánh nhìn hiếu kì kiểu đó, anh cũng đã gặp nhiều.

"Cho tôi một cà phê ít đường, cảm ơn." Mạc Tử Khiêm vẫn tự nhiên như ở nhà mà lên tiếng đòi hỏi.

Lăng Kiều Nhiên cũng chỉ biết mặc kệ mà nháy mắt ra hiệu với Tiểu Mai. Dù sao bàn về độ vô sỉ, cô cũng không thể so kịp với anh ta.

(...)

Vậy là Mạc Tử Khiêm thật sự ngồi lì ở văn phòng cô đến chiều. Tận khi mặt trời gần xuống núi, anh ta mới lên tiếng.

"Tan làm thôi. Ông đây mời cưng đi ăn."

Vừa định mở miệng ra từ chối, cô liền nhớ đến chuyện lúc sáng. Xem ra cô phải nhận lời đi ăn với tên chính thất phiền phức này rồi, nêu không anh ta sẽ chỉ trích cô đến chết mất.

"Được."

Thật ra Mạc Tử Khiêm cảm thấy cô nàng này cũng rất có sức hút. Rất xứng đáng với chút thời gian anh ta dành cho cô.

Dù sao cũng là một đại mỹ nhân. Chỉ một chút thời gian cho người ta để dụ dỗ lên giường cũng coi như là nể mặt.

Cả hai cùng nhau xuống tầng hầm lấy xe. Chiếc siêu xe của anh ta đậu trong nơi tầng hầm này quả thật là bắt mắt.

Xe khởi hành được một lúc, bỗng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

"Này, anh đưa tôi đi đâu đấy?" Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận được người đàn ông này đang trốn tránh một cái gì đó.

"Bị cô em phát hiện rồi à? Thế thì cưng ngồi cho vững, ông đây cắt đuôi bọn phía sau cho em xem." Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa nhìn phía trước.

Chiếc xe tăng tốc. Đoàn xe phía sau ngay làm tức bị bỏ xa. Dù sao đây cũng là xe đời mới, quả thật đồ đắt tiền có chất lượng riêng của nó.

Bỗng lúc này cô nhìn thấy hai bên hẻm nhỏ xuất hiện thêm vô số chiếc xe khác, bọn chúng đều muốn đuổi theo cô đi.

Trời đánh tránh bữa ăn, thế mà bọn chút lại không biết điều mà đuổi theo lúc này. Thật khiến cho con người ta phải đau đầu mà.

"Em bắn được súng không?"

"Tôi không biết bắn."

"Con mẹ nó, em đừng giả vờ nữa. Vai diễn bông hoa yếu mềm của em đã vô cùng tròn vai rồi. Nếu không bắn thì chúng ta cùng nhau đắp mộ cuộc tình đấy."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 6: Xem ra chúng ta đến đây là vì cái đầu của anh rồi
"Con mẹ nó, em đừng giả vờ nữa. Vai diễn bông hoa yếu mềm của em đã vô cùng tròn vai rồi. Nếu không bắn thì chúng ta cùng nhau đắp mộ cuộc tình đấy." Mạc Tử Khiêm lên tiếng vạch trần đoá bạch liên giả dối kia.

Thật ra lúc cứu cô ở khách sạn, anh đã vô tình nhìn thấy một cây súng ở dưới cổ chân. Có lẽ do vị trí khá đặc biệt nên những người khác khó lòng mà phát hiện.

"Đưa đây." Lăng Tiêu Nhiên có chút hoảng hốt.

Cô không ngờ tên đàn ông này lại biết chuyện cô có thể dùng súng. Nhưng xem ra bây giờ chẳng phải thời gian để chần chừ, mọi hành động phải được diễn ra nhanh gọn hơn đã.

Lăng Tiêu Nhiên giơ súng, bắn vào cửa kính của chiếc xe đang chèn ép bọn họ bên trái. Cửa kính vỡ tung, lộ ra một đám đàn ông lực lưỡng ngồi đó, bọn họ nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Khiêm. Chúng vừa tính giơ súng bắn anh liền bị cô bằng một viên đạn bắn thủng bánh xe.

Chiếc xe đó bị tuột lại phía sau làm ùng ứ cả một đoạn đường.

"Xe anh là xe chống đạn nhỉ?" Lăng Tiêu Nhiên giương mắt nhìn người đàn ông phía trước. Đó không phải một câu hỏi mà đã trở thành một câu khẳng định chắc nịch.

"Đúng rồi, ngầu lắm nhỉ?" Mạc Tử Khiêm nghe xong liền cười trừ đáp. Vốn dĩ hôm nay anh ta nên mang theo một tên tài xế rồi giở trò anh hùng cứu mỹ nhân. Bây giờ như thế này thì thật khó lòng hành động cho vị anh hùng này.

Lăng Tiêu Nhiên yên lặng không đưa ra bình luận. Xe chống đạn thường là xe của quân đội, nếu không thì cũng là những tên có thế lực đáng gồm. Người có thể ung dung chạy con xe này trên thành phố chắc hẳn là không tầm thường.

"Xem ra chúng đến là vị cái đầu của anh rồi." Cô nhớ lại bọn người đó hoàn toàn chỉ một lòng muốn thủ tiêu anh ta liền lên tiếng.

"Đúng rồi, cái đầu đẹp trai này ai mà không muốn cơ chứ." Mạc Tử Khiêm vẫn đang tự mãn vô đối. Dù sao mấy chuyện ám sát rượt đuổi thế này cũng đã trở thành thói quen trong cuộc sống của anh ta.

Có một số kẻ không biết trời cao đất dày vẫn luôn ảo tưởng có thể lấy đầu anh xuống, thế nhưng có phi vụ nào hoàn thiện được cơ chứ?

Xe đang chạy bỗng nhiên bị thắng gấp, một chiếc xe ngang nhiên chặn đầu bọn họ lại.

Brendan từ đó bước xuống. Người đàn ông đó như ma như quỷ mà tiến đến. Lúc trước anh ta mặt một thân đen tuyền. Nhưng giờ đây lại diện một bộ âu phục phẳng phiu thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

"Mạc Tử Khiêm anh lại rơi vào tay tôi rồi. Anh nói xem mình thích chết thế nào? Lột da, móc mắt hay rút xương đây?" Tên đó tự mãn đến độ chưa nhìn thấy người trong xe liền lên tiếng hỏi thăm.

Dù sao anh ta cũng đã truy sát Mạc Tử Khiêm nhiều lần nhưng vẫn không thành công. Đó thật sự là một đả kích to lớn đối với anh ta đi.

"Cưng ngồi yên đây. Xuống xe là mất mạng đấy." Mạc Tử Khiêm rút một điếu thuốc trong túi quần ra đưa lên miệng châm thuốc rồi nhả khói.

Cửa xe lúc này được mở ra, Mạc Tử Khiêm thế mà thật sự xuống xe giữ lòng địch.

Tư thế ưu nhã cùng khí chất đế vương không lẫn vào đâu được. Lúc này dáng vẻ công tử phong tình dường như đã được anh ta rửa sạch.

Giờ đây cả người Mạc Tử Khiêm toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Thật sự như một con người hoàn toàn khác.

Lúc này bọn họ dường như đã bị bao vây hoàn toàn. Đoán chừng cũng phải hơn trăm tên. Xem ra lần này bọn họ có mọc cánh bay lên cũng khó lòng thoát nổi.

Lăng Tiêu Nhiên thấy không an tâm liền gọi điện thoại cho Lục Tô Thời.

"Lục thiếu, bạn bè chí cốt của anh, cậu Mạc đang gặp vấn đề." Điện thoại vừa được kết nối, Lăng Tiêu Nhiên liền gấp rút mà báo cáo tình hình.

"Mạc? Tử Khiêm ấy à? Đám trợ lý của cậu ta đâu?" Bân này, dường như Lục Tô Thời đang tham gia một buổi tiệc xã giao, không khí vô cùng náo nhiệt.

"Hôm nay anh ta đi một mình. Gấp lắm rồi, cậu Lục, tôi sẽ gửi vị trí cho cậu. Mau cho người đến nhé." Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy không nên chần chừ chờ đợi gì nữa. Vừa nói xong liền cúp máy cái rụp mà chẳng đợi bên kia phản ứng.

Lúc này, ở phía ngoài chiếc xe. Mạc Tử Khiêm dường như có ý định một mình chống chọi hết tất cả. Chỉ là con trâu đánh lâu cũng chết, bị một đám hơn trăm tên hội đồng thì dù có khoẻ đến đâu cũng khó lòng mà giành được phần thắng.

Không đợi cô suy nghĩ, bọn họ liền lao vào đánh.

"Mạc Tử Khiêm, tôi thấy cậu nên đầu hàng đi. Cậu không thể thắng được đâu." Brendan đứng ở phía sau mà điềm tĩnh lên tiếng.

Một lúc sau, Mạc Tử Khiêm đã thấm mệt, có thể quan sát rõ từng hành động của anh ta dường như đã chậm dần.

Bỗng từ phía sau, một người đàn ông cầm dao từ phía sau lao đến, tính đâm lén Mạc Tử Khiêm.

Dường như cô chẳng kịp suy nghĩ mà lao ra khỏi xe cản con dao đó lại. Dao đâm vào trúng bả vai cô, máu chảy ra đỏ thẫm một bên vai.

Cô khẽ nhíu mày, thế nhưng con đau này có là gì đối với những gì trong quá khứ?

Chẳng kịp để cô kịp suy nghĩ, người đàn ông phía sau cô đã nổi điên.

"Con mẹ nó, em bị điên à? Tôi có bảo em lao lên đỡ cho tôi sao? Đứa con gái như em thì thể giúp được gì chứ?" Mạc Tử Khiêm khi vừa nhìn thấy một thân hình mỏng manh lao từ trong xe ra liền cảm thấy nóng mắt, người như anh ta còn cần một cô nhóc bảo vệ sao?

"Câm miệng lại mà tập trung đánh đi. Anh đừng tưởng mình là thần thánh có thể chống chọi được hết bọn họ. Tôi không làm vướng chân anh đâu." Vốn dĩ lúc đầu Lăng Tiêu Nhiên dự tính sẽ giữ kín năng lực của mình, thế nhưng trong tình thế như này thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn mà.

Mạc Tử Khiêm chẳng đáp lại. Trong lòng có chút rung rẩy. Ngoài mẹ anh ta ra, đây là lần đầu tiên có người thật tâm lo lắng cho cái thân thể này.

Bọn họ đều nói anh là Mạc Tử Khiêm, là người thừa kế của Mạc gia nên phải vững vàng mạnh mẽ. Là thần là thánh, thế nên anh ta chẳng có quyền được gục xuống mà nghỉ ngơi. Để rồi dường như anh đã quen với việc phải gồng mình lên chịu đựng tất cả mọi thứ

Lúc này, bỗng có một người giơ súng ra bắn về phía Lăng Tiêu Nhiên. Dường như đã nhìn thấy được mọi thứ, Mạc Tử Khiêm liền lấy thân mình ra che chắn cho cô.

Người con gái trong lòng ngực anh cả người run rẩy mà đẩy ra, gương mặt trắng bệch mà lo lắng nhìn anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 7: Cô chính là con nhím nhỏ xù lông lên bảo vệ báo vật của mình
Người con gái trong lòng ngực anh cả người run rẩy mà đẩy ra, gương mặt trắng bệch mà lo lắng nhìn anh.

"Ngốc, tôi có mặc áo chống đạn, đừng nhìn như thể tôi sắp lìa đời vậy." Mạc Tử Khiêm nhìn cô liền hiểu ra mọi chuyển.

"Tôi không lo cho anh, tôi đang lo cho chúng ta. Nếu anh có chuyện gì tôi cũng chẳng thể thoát khỏi đây." Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng thở phào một hơi.

Thế nhưng cô vẫn một mực không chịu thừa nhận sự hoảng sợ lúc này từ đáy lòng dâng lên.

"Được, miệng em thì cứng rồi."

Thế nhưng chiến trường không phải nơi để hai người bọn họ dang díu với nhau đi. Đám thuộc hạ từ phía sau liên tiếp đánh tới thật sự khiến con người ta phiền lòng mà.

Anh và cô tách ra. Cả hai cũng đã xử được gần trăm tên vậy mà quân địch vẫn nhiều vô số kể, xem ra hôm nay bọn họ ra ngày quên xem lịch rồi.

Lúc này bỗng xuất hiện từ đằng xa một người con gái đến phá giải vòng vây để cứu bọn họ. Nhan sắc này quả thật làm con người ta điêu đứng, mái tóc ngắn được cắt ngang vai càng làm tăng thêm vẻ thanh tú.

"Brendan, kêu người của anh dừng lại cho tôi." Cô gái đứng trước mặt Brendan mà thẳng thừng đưa ra yêu cầu.

"Thương Vũ?" Brendan có chút khó tin nhìn người con gái trước mặt. Thương Vũ, người con gái trong mơ hắn cũng không dám với tới, cô ấy là tính ngưỡng cả đời anh ta không dám chạm vào.

"Chị Vũ." Lúc này khi đám kia đã ngừng đánh. Lăng Tiêu Nhiên mới chạy một mạch về phía của Thương Vũ.

"Nhiên Nhiên, em có sao không?" Thương Vũ nhìn thấy cô em út mà mình cưng chiều bả vai chảy đầy máu như thế trong không khỏi chua xót.

Từ nhỏ cả đám nhóc trong cô nhi viện vọn họ đã dựa vào nhau mà sống. Toàn những cô bé chân yếu tay mềm nhưng bị ép phải trưởng thành sớm, bọn họ thật sự chẳng còn cách nào khác.

Sau này khi bọn họ lớn dần liền tìm cách thoát khỏi cái địa ngục trần gian đó. Cô nhi viện dường như chỉ là một vỏ bọc bên ngoài, đó dường như là một tổ chức vi pháp mà mãi mãi cảnh sát chẳng cách nào bắt được.

"Không sao, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, không hề hà gì. Ngược lại là chị, vết thương của chị thế nào rồi? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?" Lăng Tiêu Nhiên nhìn lại vết thương trên vai. Tuy máu chảy có chút nhiều những vẫn không ảnh hưởng đến cô.

Bỗng từ đằng sau, một cây súng lạnh như băng chĩa vào phía Thương Vũ, là Brendan.

"Vũ, em tránh ra. Tôi đang làm nhiệm vụ, đừng cản đường tôi." Giọng nói anh ta có chút run rẩy, dường như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó.

"Brendan, coi như vì nghĩa tình của chúng ta. Anh tha cho bọn họ lần này đi." Giọng cô gái trẻ kiên định. Thương Vũ đã quyết, chỉ cần có cô ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến Nhiên Nhiên.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, chuyện gì cũng san sẻ. Dường như thật sự đã trở thành một gia đình, một tập thể chẳng thể tách rời.

"Vũ, em..." Brendan ngẩn người. Anh ta không thể xuống tay với cô ấy, lại càng không thể làm tổn thương những người quan trọng của cô ấy. Nếu không cô ấy sẽ rất đau khổ đi.

Thế nhưng Thương Vũ không đáp lại, ánh mắt sáng rực của cô ấy vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như đang muốn nhìn thấu anh ta.

"Được rồi, rút đi." Brendan ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình, dù sao chỉ cần là yêu cầu của cô. Dù có chết anh ta vẫn phải thực hiện.

Đám thuộc hạ hơn trăm tên cuối cùng theo chỉ thị mà lên xe, rút hết không còn một bóng người. Lúc này nơi con hẻm nhỏ chỉ còn lại ba người đứng đó.

"Chị Vũ, đêm nay về nhà với em." Chưa kịp nói gì, Lăng Tiêu Nhiên đã lôi lôi kéo kéo Thương Vũ một cách nhiệt tình.

"Nhiên Nhiên, em đang bị thương. Chúng ta đến bệnh viện trước đã." Nhìn cô em gái, Thương Vũ có chút bất đắc dĩ, trước mặt bọn họ cô vẫn mãi không chịu lớn như thế.

Lúc này người đàn ông phía sau cũng tiến đến gần bọn họ

"Mạc thiếu." Dường như Thương Vũ nhận ra người đàn ông trước mặt này liền thoáng nét ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.

"Ừ. Bé cưng, ông đây đưa em đến bệnh viện." Mạc Tử Khiêm nhàng nhạt đáp. Anh nhớ người phụ nữ họ Thương này hình như chính là con mèo nhỏ nhà Lục Tô Thời. Đoán không chừng phút chốc nữa thôi sẽ nhìn thấy cậu ta phi xe đến đây.

"Không cần, cậu Mạc, Nhiên Nhiên cứ để tôi. Không cần phiền đến cậu." Bỗng người lên tiếng từ chối lúc này là Thương Vũ.

Cô cảm thấy người đàn ông này có tâm tư rất sâu, hơn nữa còn chung đám với họ Lục kia chắc hẳn sẽ là một tên không tầm thường.

Mạc Tử Khiêm không đáp, nhíu mày nhìn Thương Vũ.

"Chỉ phiền cậu Mạc về chuyển lời cho Lục thiếu tướng đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Tôi..."

"Có gì thì nói với tôi, em không cần phải tốn công chuyển lời đi đâu cả." Thương Vũ chưa kịp nói dứt câu thì từ phía sau đã vang lên tiếng một người đàn ông.

Lục Tô Thời diện một thân âu phục phẳng phiu làm cho con người ta không khỏi cảm thán.

Lục Thiếu Tướng có chút không ngờ. Thật sự không nghĩ một lần đi cứu nguy lại có thể tìm được con mèo nhỏ này, quả thật là quá hời.

Không đợi Thương Vũ kịp phản ứng, Lục Tô Thời liền tiến đến bắt lấy cổ tay cô mà cưỡng chế đưa đi.

"Lục thiếu, xin anh tự trọng." Lăng Tiêu Nhiên lúc này mới liên tiếng.

Cô một bước tiến lên giải vây cho Thương Vũ. Một bên đứng che chắn lại trước mặt người chị em tốt.

Cơ thể vì đánh nhau đã bị thương không ít cùng với vết thương ở vai đã chảy khá nhiều máu làm cho cô có chút thê thảm. Thế nhưng ánh mắt quật cường kia làm cho người ta có cảm giác cô chính là con nhím nhỏ đang xù lông lên để bảo vệ báo vật của mình
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 8: Đừng vì nóng nực trong người mà bám lấy Tử Khiêm nhà chúng tôi để hạ hỏa nhé
Cơ thể vì đánh nhau đã bị thương không ít cùng với vết thương ở vai đã chảy khá nhiều máu làm cho cô có chút thê thảm. Thế nhưng ánh mắt quật cường kia làm cho người ta có cảm giác cô chính là con nhím nhỏ đang xù lông lên để bảo vệ báu vật của mình.

Tay của Lục Tô Thời bị chặn lại ở giữa không trung làm anh ta có chút bực tức.

"Lăng Tiêu Nhiên, cô có ý gì đây hả?" Lục Tô Thời nhíu chặt mày, mặt đen xuống.

Cô bé nhà anh ta bỏ đi đã mấy tháng, khó khăn lắm bây giờ mới tự động xuất đầu lộ diện, thế mà giờ lại lòi ra một vật cản đường thế này thì làm sao không tức cơ chứ?

"Cậu Lục, anh và chị ấy từ lâu đã không có quan hệ gì. Hai người buông tha nhau đi, anh buông tha chị ấy đi. Con mẹ nó đừng làm nhau khổ nữa, anh lăn về với vị hôn thê nhỏ của mình ở nhà đi." Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực đứng đó.

Cô nhớ rõ chị em bọn họ từ nhỏ đã phải dựa vào nhau mà sống. Bây giờ lại có người ngang nhiên ức hiếp Thương Vũ trước mặt cô, cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lục Tô Thời dường nhiều thẹn quá hoá giận, vừa định hất tay cô ra liền bị Mạc Tử Khiêm chặn lại.

"Đem người đến Nguyên Sắc Nhược Thành rồi gọi lão nhị đến." Mạc Tử Khiêm lúc này tiến từ phía sau lên chặn mọi thành động của Lục Tô Thời.


Cô nhóc này vai sớm đã nhuốm đầy máu vậy mà vẫn dửng dưng như không, đây là thái độ của một người con gái nên có sao?

Có vẻ như lời nói của Mạc Tử Khiêm vô cùng có trọng lượng, cả đám bọn họ nghe xong liền không đáp lại nhưng vẫn rất nghe lời mà loại bỏ cái không khí giương cung bạt kiếm kia.

(...)

Nguyên Sắc Nhược Thành là nhà riêng của Mạc Tử Khiêm. Nói không ngoa khi đây chính xác là một cung điện tráng lệ, vô cùng lộng lẫy và xa hoa.

Tô Bạch, trở lí kiêm lái xe kiêm đầu bếp kiêm ti tỉ cái vai trò khác của Mạc Tử Khiêm cũng rất nể mặt mà xuất hiện ở đây.

Lúc này, Lăng Tiêu Nhiên được đưa vào phòng. Máu đỏ sớm đã nhuộm màu chiếc áo trắng. Vết thương tuy không quá sâu nhưng lại chảy máu nhiều vô cùng.

"Tôi vào trong với em ấy." Thương Vũ vừa định bước vào phía sau liền bị nắm lại.

"Vũ, tôi nghĩ tôi và em sẽ có rất nhiều chuyện để nói."

"Lục thiếu, xin anh tự trọng." Thương Vũ thế mà lại thẳng thừng hất tay anh ra.

Trước đây cô ấy sẽ quậy phá, sẽ mắng chửi anh vô liêm sỉ, không có đạo đức nghề nghiệp... nhưng sẽ không bao giờ phản đối lại anh, cũng không bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt xa cách như thế. Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?

Lúc này, Hạ Vãn Triều bước từ ngoài vào cũng vừa vặn nhìn thấy một màn này, anh ta chẳng hề nể mặt ai mà cười cợt.

"Không có mắt như chú, bị từ chối là đáng." Hạ Vãn Triều nhìn người con trai trước mặt trong lòng đầy hả hê.

Mẹ nó, còn nhớ mấy lần trước đi tiệc cậu ta đều dẫn cô bé kia theo, hại một đám độc thân bọn anh có chút ghen tị. Đã thế còn liên tục làm ra mấy trò khiêu khích thật sự vô cùng ngứa mắt.

Bây giờ thì tốt rồi, cậu ta đã chính thức bị đá, đã bị đá, đã bị đá.

"Hai người các anh mau nhanh chóng lăn vào đây cho tôi." Mạc Tử Khiêm từ trong vọng ra tiếng nói.

Hạ Vãn Triều bước vào nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên một thân được nhuộm máu chính là có chút ngoài ý muốn.

"Không ngờ chú vậy mà cũng xuống tay được." Hạ Vãn Triều vừa nói vừa có chút cảm thán.

Mạc Tử Khiêm không đáp nhưng ánh mắt đã có chút tối lại. Lăng Tiêu Nhiên ngồi đó nhìn người đàn ông điển trai trước mặt trong lòng lại có chút hồi tưởng.

Đây là Hạ Vãn Triều, bác sĩ hàng đầu cả nước. Năm đó nhà họ Mạc đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức để mời cậu ta về làm bác sĩ tư. Chỉ là không ngờ, người từ lâu đã sớm bị Mạc Tử Khiêm đưa về chiếm làm riêng.

Hạ Vãn Triều vừa xử lí vết thương cho cô vừa đánh giá cô một lượt. Cô gái này có vẻ ngoài thanh tú, dù cho sắc sảo nhưng vẫn vô cùng trong trẻo.

Không phải kiểu phong lưu đa tình như mấy cô chân dài, cũng chẳng phải kiểu mạnh mẽ như người phụ nữ của tên họ Lục kia. Cô ấy mang trên người một nét đẹp dịu dàng thanh thoát, như đoá hoa nhỏ thật khiến con người ta muốn bảo vệ.

"Các người muốn đóng Thanh Xà Bạch Xà à?" Hạ Vãn Triều lên tiếng chế giễu. Anh ta sớm đã thấy tờ báo lúc sáng, bây giờ lại thêm một màn này đúng là khiến con người ta phải mở rộng tâm mắt.

"Để Hạ thiếu chê cười rồi." Lúc này Lăng Tiêu Nhiên cũng rất lễ pháp mà đáp lại. Dù sao đây cũng là một bác sĩ lành nghề trong nước, sau này có chuyện gì cũng dễ nhờ vả.

"Cô Lăng không cần khách khí. Dù sao cũng chỉ được vài ngày." Hạ Vãn Triều không ngại tỏ rõ thái độ khinh thường của mình.

Dẫu sao mấy cô gái kiểu này muốn tiếp cận Mạc Tử Khiêm anh ta cũng thấy nhiều rồi. Hứng thú của Mạc Tử Khiêm cũng chỉ là nhất thời nỗi lên, ai mà biết được nó khi nào sẽ kết thúc. Một ngày, một tuần, một tháng hay hai tháng cơ chứ?

"Cậu Hạ, cẩn thận lời nói một chút." Thương Vũ đứng kế bên sớm đã chịu không nổi liền lên tiếng nói.

Hạ Vãn Triều không đáp. Dù sao đây cũng là người của lão Lục, anh ta không thể không khách khí.

Băng bó xong, Hạ Vãn Triều liền dặn dò.

"Đêm nay nhất định sẽ phát sốt. Cô Lăng đừng vì nóng nực trong người mà bám lấy Tử Khiêm nhà chúng tôi để hạ hoả nhé."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,030
Điểm
113
Chương 9: Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Điệp, em gái của Lam Thiên Ân
"Đêm nay nhất định sẽ phát sốt. Cô Lăng đừng vì nóng nực trong người mà bám lấy Tử Khiêm nhà chúng tôi để hạ hoả nhé."

Lời nói của Hạ Vãn Triều thật sự rất khó nghe, vô tình đã chọc vào niềm tự tôn của cô.

Bả vai vừa được người đàn ông trước mặt băng bó xong, một giây sau trên khuôn mặt của anh ta đã hằn đỏ một vệt bàn tay.

"Xem ra cậu Hạ có chút hiểu lầm. Tôi không phải loại phụ nữ lăng loàng mà cậu miêu tả." Lăng Tiêu Nhiên dù lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười. Nụ cười một mực chế giễu tên đàn ông trước mặt.

Thương Vũ lúc này thấy tình thế không ổn liền tiến đến đỡ cô đứng lên.

"Cậu Hạ, cậu Mạc, bọn tôi có việc đi trước. Sau này không hẹn gặp lại." Thương Vũ cố tình lơ đi người đàn ông ở phía cửa mà nhanh chóng đưa Lăng Tiêu Nhiên ra khỏi đây.

Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu cứ một mực dây dưa nhất định sẽ chuốt hoạ vào thân.

Vừa ra đến cửa, Lục Tô Thời từ lâu đã đứng đây đợi sẵn. Vốn tính sẽ giúp cô trở về, không ngờ vừa đưa tay ra liền bị một chữ "cút" cùng với đôi mắt sắc lạnh của cô làm điếng người.

"Lăng Tiêu Nhiên, cô lăn lại đây cho tôi." Bỗng lúc này, Mạc Tử Khiêm nói từ trong nhà vọng ra.


Cô gái này quả thật có chút thú vị, thế nhưng tất cả chỉ có vậy. Dung túng quá cho một cô gái cũng không phải là một điều tốt. Nuôi một con thú cưng thì khi hư phải phạt, khi ngoan phải thưởng.

Thế nhưng Lăng Tiêu Nhiên vẫn mặc kệ mà một mực quay đầu không thèm nhìn lại.

"Con mẹ nó, lão Hạ, cậu đúng là báo mà. Thế mà lại để con mèo nhỏ nhà tôi tuột mất."

(...)

Lăng Tiêu Nhiên và Thương Vũ ở cùng với nhau suốt mấy ngày liên tiếp. Chẳng biết vì sao nhưng dù cho Lục Tô Thời đã cố gắng tìm kiếm, như muốn đào ba tấc đất nơi Hà thành này vẫn không tìm ra được chổ ở hiện tại của bọn họ.

Lúc này, ở ngoài vùng ngoại ô có một căn biệt thự.

"Nhiên, em đúng là tài thật. Người tìm chúng ta nhiều như thế vậy mà vẫn không tìm ra." Thương Vũ có chút cảm thán. Cô vừa gọt táo vừa nhìn cô gái trước mặt.

Xem ra em gái cô thật sự đã lớn, đã trờ thành người cô có thể dựa vào rồi.

"Ừ, Andrew làm hết đấy. Cậu ta vừa về nước nên em tìm cho cậu ta chút việc. Đám quân nhân đó giờ đây chắc đang đau đầu về tên ngoại quốc đó rồi." Lăng Tiêu Nhiên vẫn thản nhiên thú nhận. Trước mặt các chị, cô chẳng hề có tý phòng bị. Dù sao bọn họ đều luôn sẵn sàng bảo vệ cô.

"Đúng rồi, mấy tin tức vài ngày trước là như thế nào vậy? Chị thấy bọn họ đều bêu xấu em, dạo này hay đi gây sự lắm sao?"

"Mấy chuyện vặt vãnh thôi, bọn họ đều điên khùng đến không chữa được cơ mà." Có lẽ vì không muốn nhiều lời cho chuyện này nên Lăng Tiêu Nhiên chỉ đáp một cách hời hợt.

"Vài ngày sau em có show diễn đấy, người mẫu đại tài Cung Kiều Hân cũng đã được em mời tới. Chị Vũ, chị tham gia chứ?" Lúc này, Lăng Tiêu Nhiên mới bẻ lái câu chuyện sang qua một hướng khác.

"Em còn dụ được chị ấy cơ á? Giỏi đấy, lâu ngày không gặp đương nhiên phải đi chứ." Thương Vũ nghe đến đây liền ngạc nhiên.

Cung Kiều Hân, người lớn nhất trong cả đám bọn họ, cũng là người duy nhất tìm lại được gia đình của mình.

Cung gia là một gia đình quyền quý nhiều đời. Vinh hoa phú quý sớm đã hưởng đủ, vậy mà năm đó vô tình làm lạc mất cô con gái cưng khiến họ cả dòng tộc chấn động.

Sau khi tìm trở về được liền cưng như trứng, hứng như hoa. Không tiếc bất cứ thứ gì chỉ cần cô ấy vui vẻ.


Sau đó Cung Kiều Hân liền tham gia giới giải trí rồi đường đường chính chính trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng. Cuộc đời của cô ấy hệt như trong những cuốn tiểu thuyết thiếu nữ khiến con người ta say đắm.

Nhận được sự đáp ứng, Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại mà nghiền ngẫm một số chuyện.

Nếu đúng như thời điểm ở kiếp trước, tại show thời trang này Thương Vũ chắc chắn sẽ bị tên họ Lục kia tóm được. Sau đó... không còn sau đó nữa, cô ấy bị đem về nhà riêng Lục Tô Thời liền cắt đứt tất thảy liên lạc với bọn cô. Chỉ biết sau đó một năm, cô ấy bị giết chết là do người nhà họ Lục.

"Chị Vũ, chị có muốn sống một cuộc đời bình thường. An an tĩnh tĩnh mà sống qua ngày không?" Lăng Tiêu Nhiên vừa nói, vừa giương đôi mắt nóng rực như vừa quyết định một chuyện gì đó quan trọng.

"Nhiên, em nói gì đấy?" Thương Vũ nghe đến đây có chút sững người. Khó tin nhìn người con gái trước mặt.

"Nếu chị muốn, em sẽ giúp chị, mọi người sẽ giúp chị. Chị từ bỏ thân phận cũ, bỏ hết tất thảy những gì có liên quan để phá kén trở thành một con người khác cũng không phải là một chuyện gì quá xấu đâu." Lăng Tiêu Nhiên đưa ra ý kiến của mình.

Bọn họ lớn lên với nhau, nhìn thấy Thương Vũ suốt ngày phải xông pha mặt trận làm mấy chuyện nguy hiểm, các cô thật sự có chút không nỡ.

"Nhiên, em nghĩ đôi tay nhuốm đầy máu của chị muốn rửa liền có thể rửa sạch sao? Mọi thứ không đơn giản như em nghĩ, chị..."

"Chị không muốn?"

"Muốn..."

Không đợi Thương Vũ nói hết, Lăng Tiêu Nhiên đã lên tiếng. Dù sao cũng chẳng ai muốn trở thành người xấu, là con gái ai cũng thích hoa chứ chẳng thích súng.

Đã đến lúc Thương Vũ phải rủ bỏ quá khứ điêu tàn để viết một trang mới cho cuộc đời của mình.

Đây là bước đầu trong kế hoạch thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cô. Sẽ chẳng ai phải chết, sẽ chẳng ai phải nguy hiểm vì cô cả.

"Được, từ nay Thương Vũ đã chết. Chị là Lam Tư Diệp, là con gái thứ hai của Lam gia, là em gái của Lam Thiên Ân"

"Thiên Ân? Không phải chứ, Nhiên em..." Thương Vũ có chút khó tin. Đó là nhân vật không phải dạng vừa, hơn thế nữa còn là người của Lam gia, rốt cuộc con bé này...

"Không sao, em tự có sắp xếp. Chị phải nhớ rõ lời em nói, Thương Vũ chết rồi, chị là Lam Tư Diệp, em gái của Lam Thiên Ân
 
Top