[Trinh thám] [Truyện Hoàn] Hồ sơ tâm lý tội phạm (Phần 3, tập 4) - Cương Tuyết Ấn
- Tham gia
- 14/6/23
- Bài viết
- 39
- Điểm cảm xúc
- 103
- Điểm
- 33
Chương 7: Giết chóc chứng minh
Editor: Caffeine | Aatruyen.vn
Editor: Caffeine | Aatruyen.vn
Đây là vụ án vượt khỏi quy tắc bình thường - sau khi gây án, hung thủ dùng điện thoại nhà của người bị hại gọi đến số điện thoại di động của người phụ trách chính vụ án bên hình cảnh để tố giác, vì vậy khi cảnh sát nhanh chóng kiểm tra địa chỉ đăng ký số điện thoại, tìm được được hiện trường gây án nằm ở căn hộ 501, tòa nhà số 3, đường 196 khu Phú Bình, khi tới thấy máu bắn đầy căn hộ, và nạn nhân gần như bị phanh thây.
Hiện trường gây án tập trung trong phòng khách căn hộ, đây là phòng đón nắng bình thường đúng nghĩa, cũng chính là phòng khách có cửa sổ. Vừa tới đã thấy rèm cửa kéo kín lại, đợi Hàn Ấn kéo rèm cửa ra, ánh nắng chiều tràn vào phòng, màu máu đỏ trong phòng khách trở nên chói mắt hơn - sàn nhà, tường, sô pha, tủ trang trí, rèm cửa, vân vân... không nơi nào không bị máu bắn lên. Cũng như hai vụ án trước đó, người bị hại là một phụ nữ trung niên, chứng minh thư tìm được trong nhà cô ta cho thấy cô ta tên Lưu Hồng Nham, đồ đạc thường ngày của cô ta bị xé vụn rơi xung quanh, toàn thân trần trụi, mái tóc xoăn dài rối tung, mặt đầy máu nằm ngửa cạnh bàn trà, nói chính xác hôn một chút chính là một cái đầu người gắn với cơ thể nằm trong vũng máu, cổ thắt vải đỏ, chân tay bị chạt đứt, ném bừa hai bên, toàn thân bị mổ ra, tim, phổi, và nội tạng bị cắt đứt đặt trên bàn trà, ruột bị kéo đứt thành vài đoạn, có đoạn bị ném trên sô pha, có đoạn vắt trên ti vi...
"Hung thủ cố gắng bố trí hiện trường thành kiểu đẫm máu như vậy, chắc cố tình muốn cho chúng ta hiểu biết về năng lực của hắn một chút. Có lẽ tiếp xúc thông qua mạng không phải lựa chọn sáng suốt." Lo lắng trước đó được chứng minh, ngũ khí của Hàn Ấn có chút tự trách.
"Anh muốn nói vì chúng ta 'khiêu khích' trên mạng, nên hắn mới thể hiện dục vọng mãnh liệt như vậy?" Lưu Đội chép miệng nhìn quanh hỏi.
"Không hẳn, tôi cảm thấy hắn như bị nạn nhân chọc giận!" Cố Phỉ Phỉ phủ nhận, sau đó cố ý kéo đầu của nạn nhân về sau một chút, để vết dao cắt hiện ra rồi giải thích, "Các anh xem, vết cắt rất nông, không cắt đứt động mạch, hơn nữa toàn bộ hiện trường không có dấu vết lôi kéo, ngược lại có rất nhiều vết máu hình dáng chảy dài xuống, nhất là khoảng cách từ cừa tới tràn trà. Tôi vừa tính toán một chút, đường kính vệt máu tương đương nhau, chứng minh khi mất máu nạn nhân ở độ cao ít nhất 1m tới 2m cách sàn nhà, rất rõ ràng hung thủ đâm một sau lưng, nhưng không thành một dao giết người, vì vậy nạn nhân không chọn đường, nhào từ cửa phòng đến cửa sổ, muốn cầu cứu bên ngoài..."
Nghe Cố Phỉ Phỉ nói, Lưu Đội lại cố ý quan sát nạn nhân vài lần, chen vào nói, "Cả người cô ta đương đối béo, cổ vừa to vừa ngắn, có thể lúc đó hung thủ không kiểm soát tốt phương hướng và độ mạnh yếu."
"Không sai!" Cố Phỉ Phỉ đứng lên, ra hiệu vào đề nói, "Đầu của nạn nhân rõ ràng từng bị đập liên tục, vị trí đầu gối bị thâm tím nghiêm trọng, đoán chừng khi cô ta chạy tới trước cửa sổ tránh né, không cẩn thận vấp bàn trà té ngã, hung thu theo đó đuổi kịp, hai bên vật lộn. Trong quá trình, hung thủ có thể tiện tay cầm lấy thứ đồ vật nài đó bên cạnh, đánh mạnh vào đầu nạn nhân nhiều lần, cho nên chúng ta mới thấy máu bắn khắp nơi trong hiện trường, đều là do hung thủ cố tình quét lên để trút giận, nhưng trần nhà và rèm cửa phía trên nạn nhân dính phải, cơ bản đều là hình dạng vét máu bắn ra rất nhanh, tương đương với hung thủ ra tay rất mạnh."
"Lần thứ nhất hung thủ xẩy tay, khiến toàn bộ quá trình gây án mất sự kiểm soát vốn có, từ đó hắn cảm nhận được sự thất bại mãnh liệt, cho nên kích thích hắn hành động với thi thể càng điên cuồng hơn." Hàn Ấn tiếp lời, "Nhìn như vậy, hung thủ cực kỳ nhạy cảm với cảm giác thất bại, trong hiện thực ứng với tầng lớp địa vị xã hội thấp."
Vào 8 giờ tới, Cố Phỉ Phỉ tự mình ra trận, hoàn thành khám nghiệm tử thi.
Khi đám người Hàn Ấn vào phòng giải phẫu, nạn nhân vốn bị mổ xẻ đã được may lại nguyên vẹn, vết máu quanh người được lau rửa sạch sẽ, tóc bị cạo sạch.
"Hoàn toàn trùng khớp với phán đoán trước đó, đầu của nạn nhân bị tác động mạnh khiến sọ não tổn thương mà chết, thời gian tử vong ước chừng từ nửa tiếng tới một giờ trước khi Lưu Đội nhận được điện thoại." Cố Phỉ Phỉ chỉ vào đầu người bị hại nói, "Người này có một chỗ xương bị gãy hơi hõm vào, hình tròn tương đối bình thường, hình nón hoặc tương tự hình tròn, nhưng bây giờ mọi người thái chính là góc cạnh rất rõ ràng. Nhìn từ đường viền, thứ đập vào đầu hẳn là hình chữ nhật, chiều dài khoảng 6 cm tới 7 cm, chiếu ngang gần 2cm. Ngoài ra khi cạo đầu, có phát hiện mất mảnh nhựa kỹ thuật nhỏ màu đen trong tóc của nạn nhân..."
"Mảnh nhựa kỹ thuật? Có phải là ốp lưng điện thoại di động không? Lẽ nào hung khí là điện thoại di động loại lốn chừng này?" Ngải Tiểu Mĩ nhất thời không nhịn được nói xen vào.
"Không phải." Không chờ Cố Phỉ Phỉ trả lời, Anh Hùng đã khinh thường nói, "Không nghe chị Cố nói chiều rộng khoảng 2 cm sao, bây giờ ở đâu có điện thoại di động rộng như vậy?"
"Anh Hùng nói đúng, không giống điện thoại di động, loại nhựa kỹ thuật này có ở rất nhiều sản phẩm điện tử, đồ gia dụng, thậm chí vỏ ngoại của các vật dụng cũng được chọn dùng, mà điện thoại di động tương đối nhẹ, rất khó dùng cho sức lớn như vậy." Cố Phỉ Phỉ nói tiếp.
"Vậy, vậy không phải..." Tiểu Mĩ dường như không phục lắm, cố gắng suy nghĩ một chút rồi nói, "Có thể là máy tính, bàn là hoặc mấy đồ vật như MP4 phát tín hiệu không? Trong thành phố có rất nhiều sản phẩm máy móc như vậy, tất cả được làm rất dày, hơn nữa rất nặng."
"Ôi, đây là có khả năng." Cố Phỉ Phỉ gật đầu với tiểu Mĩ, "Tóm lại, nếu có thể xác định loại hung khí, hẳn sẽ có chút hỗ trợ về khóa thân phận của hung thủ!"
Vài người đang thảo luận loại hung khí, Lưu Đội im lặng đi vào, đi thẳng tới bên cạnh Cố Phỉ Phỉ, nhẹ giọng nói, "Con gái của nạn nhân tới đây, muốn nhìn thi thể của mẹ."
"Cô ta muốn nhìn thì nhìn đi, đây là quyền lợi của cô ta." Cố Phỉ Phỉ nói có chút bất đắc dĩ.
Nếu Cố Phỉ Phỉ không có ý kiến, Lưu Đội lại quay về phía cửa cẫy tay, sau đó một cô gái trẻ tuổi nước mắt lưng tròng được một nữ cảnh sát khác đỡ vào.
"Em sẵn sàng chưa?" Cố Phỉ Phỉ vừa nắm hai góc vải trắng vừa phủ lên thi thể, nói bằng giọng vừa ôn hòa vừa tiếc thương. Là pháp y, cô từng gặp rất nhiều người vì một khoảnh khắc này mà sụp đổ, thể cho nên rất nhiều năm sau cũng không thể xóa đi mỗi đau trong tâm hồn.
"Vâng, em muốn thấy dáng vẻ hiện tại của mẹ." Cô gái ngập những một hồi, đẩy nữ cảnh sát bên cạnh ra, như cố lấy dũng khí rất lớn.
"Vậy được rồi." Theo cô gái trả lời, Cố Phỉ Phỉ chậm rãi kéo vải trắng xuống, hình ảnh người mẹ mặt trắng như giấy, đầu trọc đầy vết thương hiện ra trước mặt con gái.
Cô gái không kích động như tưởng tượng, cô nhìn chăm chăm khuôn mặt thê thảm của mẹ, hai tay dùng sức siết chặt vạt áo trước, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tình cảnh này, mỗi một giây trôi qua, đối với những cảnh sát phán án có mặt ở đây đều là sự dày vò, không chỉ là đồng tình và đau đớn thấu xương, nhiều hơn chính là áy náy, nhất là Hàn Ấn - mặc dù hung thủ hành động điên cuồng ở hiện trường, nhiều hơn chính là phẫn nộ với sự phản kháng kịch liệt của nạn nhân, nhưng thật sự tỉnh táo lại để suy nghĩ khách quan, Hàn ấn không thể không thừa nhận: điểm xuất phát gây án lần này của hung thủ, có một phần tương đối rõ ràng là đang châm biếm năng lực của cảnh sát, cuộc điện thoại gọi cho Lưu Đội kia là minh chứng tốt nhất, đương nhiên, chủ yếu hơn vẫn là thể hiện thực lực của chính hắn.
Nếu không có trận chiến ngầm trên mạng, có lẽ hắn sẽ không ra tay nhanh như vậy, lần này thiếu chút nữa là hắn sẩy tay, rõ ràng cho thấy liên quan tới chọn nạn nhân tương đối hấp tấp, như vừa nói, hắn quá nóng vội thể hiện chính mình! Nếu hắn có thể kiên trì vài ngày, thậm chí trễ hơn một ngày, trên lý thuyết đều có khả năng sa lưới, vậy thì bây giờ trên bàn giải phẫu không có một thi thể như vậy. Như vậy Hàn Ấn vẫn cảm thấy, cục diện trước nắt này, hắn cũng gánh vác một phần trách nhiệm, hắn hối hận về hướng điều tra trước đó không thôi.
Bầu không khí trong phòng giải phẫu khiến người khác ngộp thở, chỉ có nhanh chóng chấm dứt tất cả mọi thứ này. Cố Phỉ Phỉ không quan tâm tới đề nghị ở lại thêm một chút của cô gái, kéo vải trắng phủ lên mặt nạn nhân, sau đó để nữ cảnh sát dìu cô gái vào phòng làm việc bên cạnh. Hành động này của cô không chỉ để thay đổi sức chú ý của cô gái, mà là hy vọng cô có thể hỗ trộ xác nhận hung khí giết mẹ mình.
Trong phòng làm việc pháp y, thấy cô gái uống mấy ly nước ấm liên tục do nữ cảnh sát rót cho, lúc này tâm trạng mới hơi dịu đi, Cố Phỉ Phỉ lại đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Nhìn từ chỗ xương gãy trên đầu mẹ em, hung khí có chiều dài khoảng 6, 7cm, dày khoảng 2cm, chất liệu bên ngoài là nhựa kỹ thuật màu đen, điều khiển ti vi hoặc ốp lưng điện thoại di động mà chúng ta thường xuyên nhìn thấy, ngoài ra, hẳn nó có sức nặng nhất định, không biết trong nhà em có đồ vật nào loại này không? Hơn nữa là gần bàn trà."
"Không có, chắc chắ không có! Vốn là có một cái radio tương đối lớn, nhưng mấy ngày trước đã cho bà ngoại của em." Cô gái nói không suy nghĩ, ngay sau đó đổi đề tài, "Có điều vừa rồi khi mọi người cho người đưa em về nhà xác định tài sản và tình huống và tổn thất khác, em phát hiện một vạn đồng mà mẹ em mới rút từ ngân hàng vào buổi chiều đã mất!"
"Có thể đặt ở một nơi nài khác mà em không thấy không?" Hàn Ấn đột nhiên gấp rút hỏi.
"Không thể nào, tình hình của số tiền đó là thế này." Cô gái lắc đầu nói, "Em có một đồng nghiệp đặc biệt thân thiết, gần đây mua nhà nhưng tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, muốn mượn ít tiền để trang trí, tiền lương cá nhân của em không cao, không tiết kiệm được bao nhiêu, nhớ tới hai ngày trước mẹ em nói có một sổ tiết kiệm đến kỳ hạn, nên cho mẹ rút một vạn đồng cho đồng nghiệp của em muộn trước để đối phó gấp. Em còn từng dặn mẹ là đừng để lung tung, dù sao tiền cũng không nhiều, để trên tủ ti vi là được, kết quả em vừa tìm vài chỗ trong nhà nhưng không tìm được."
"Em chắc chắn mẹ em rút tiền ra sao?" Không biết vì sao, Hàn Ấn có vẻ đặc biệt thận trọng với vấn đề tiền mất này.
"Đúng vậy, buổi chiều mẹ rút tiền xong, còn đặc biệt gọi cho em một cuộc, đoán chừng hung thủ giết người theo dõi mẹ em từ lúc ở ngân hàng." Cô gái nói bằng giọng oán hận.
"À..." Hàn Ấn nhẹ giọng à một tiếng, sau đó trầm tư.
"Em thật sự có thể xác định trong nhà không có đồ vật theo quy cách mà tôi nói sao? Có thể là đồ gia dụng nhỏ hoặc đồ điện tử, cũng có thể là đồ trang trí gì đó." Lúc này đến phiên Cố Phỉ Phỉ hỏi.
"Cái này... thật sự không có." Tuy cô gái suy nghĩ cẩn thận, nhưng câu trả lời vẫn như trước kia.
"Xem ra, hung khí hẳn thuộc về hung thủ, có thể là thứ hắn mang theo bên mình." Một vệt sáng hiện ra trong mắt Cố Phỉ Phỉ, "Thứ thường xuyên mang theo bên người, lại có sức nặng nhất định, sẽ là thứ gì đây?"
...
Tiễn đám người Lưu Đội và người nhà nạn nhân đi, đã gần tới 10 giờ tối, vài người giúp Cố Phỉ Phỉ làm xong công việc, lại quay về khách sạn. Nhưng sau đó không lâu, không biết vì sao Hàn Ấn lại trở về khoa pháp y, thương lượng đơn giản với pháp y trực ban, rồi một mình đi vào phòng giải phẫu.
Phòng giải phẫu ban đêm chỉ có ánh đèn u ám, vắng lặng rợn người, bầu không khí cũng vì có tủ ướp lạnh mà trở nên lạnh lẽo hơn. Hàn Ấn chậm rãi đi bên tường, lần lượt kéo ba ngăn tủ ướp lạnh ra, ba nạn nhân của loạt vụ án gần nhất đập vào mắt. Không chỉ ba nạn nhân này, giờ phút này họ đều ở đây, toàn bộ có mười một nạn nhân, tất cả xuất hiện trong đầu Hàn Ấn, trong hình ảnh lóe lên, họ đều phủ túi thi thể trắng, im lặng nằm trên bàn giải phẫu.
Hàn Ấn im lặng tập trung suy nghĩ một chút, lui về sau vài bước, hơi nhón lên ngồi xuống bàn giải phẫu phía sau. Hai tay hắn khẽ vuốt bàn giải phẫu, như đang cảm nhận mùi của từng thi thể đã từng nằm trên mặt bàn giải phẫu này. Ánh mắt của hắn vừa thờ ơ vừa trống rỗng nhìn chăm chăm về phương xa, trong đầu tuần hoàn theo thứ tự án mạng xảy ra, lần nượt vạch trần túi thi thể phủ trên mặt nạn nhân, mà những nạn nhân kia đường như cũng lập tức mở mắt, ai oán nhìn về phía Hàn Ấn, kể lại câu chuyện bị giết hại sau lưng - ngay trong buổi tối này, Hàn Ấn đã đưa ra một báo cáo hồ sơ phạm tội gần như có thể nói là có tính phá vỡ!
Hiện trường gây án tập trung trong phòng khách căn hộ, đây là phòng đón nắng bình thường đúng nghĩa, cũng chính là phòng khách có cửa sổ. Vừa tới đã thấy rèm cửa kéo kín lại, đợi Hàn Ấn kéo rèm cửa ra, ánh nắng chiều tràn vào phòng, màu máu đỏ trong phòng khách trở nên chói mắt hơn - sàn nhà, tường, sô pha, tủ trang trí, rèm cửa, vân vân... không nơi nào không bị máu bắn lên. Cũng như hai vụ án trước đó, người bị hại là một phụ nữ trung niên, chứng minh thư tìm được trong nhà cô ta cho thấy cô ta tên Lưu Hồng Nham, đồ đạc thường ngày của cô ta bị xé vụn rơi xung quanh, toàn thân trần trụi, mái tóc xoăn dài rối tung, mặt đầy máu nằm ngửa cạnh bàn trà, nói chính xác hôn một chút chính là một cái đầu người gắn với cơ thể nằm trong vũng máu, cổ thắt vải đỏ, chân tay bị chạt đứt, ném bừa hai bên, toàn thân bị mổ ra, tim, phổi, và nội tạng bị cắt đứt đặt trên bàn trà, ruột bị kéo đứt thành vài đoạn, có đoạn bị ném trên sô pha, có đoạn vắt trên ti vi...
"Hung thủ cố gắng bố trí hiện trường thành kiểu đẫm máu như vậy, chắc cố tình muốn cho chúng ta hiểu biết về năng lực của hắn một chút. Có lẽ tiếp xúc thông qua mạng không phải lựa chọn sáng suốt." Lo lắng trước đó được chứng minh, ngũ khí của Hàn Ấn có chút tự trách.
"Anh muốn nói vì chúng ta 'khiêu khích' trên mạng, nên hắn mới thể hiện dục vọng mãnh liệt như vậy?" Lưu Đội chép miệng nhìn quanh hỏi.
"Không hẳn, tôi cảm thấy hắn như bị nạn nhân chọc giận!" Cố Phỉ Phỉ phủ nhận, sau đó cố ý kéo đầu của nạn nhân về sau một chút, để vết dao cắt hiện ra rồi giải thích, "Các anh xem, vết cắt rất nông, không cắt đứt động mạch, hơn nữa toàn bộ hiện trường không có dấu vết lôi kéo, ngược lại có rất nhiều vết máu hình dáng chảy dài xuống, nhất là khoảng cách từ cừa tới tràn trà. Tôi vừa tính toán một chút, đường kính vệt máu tương đương nhau, chứng minh khi mất máu nạn nhân ở độ cao ít nhất 1m tới 2m cách sàn nhà, rất rõ ràng hung thủ đâm một sau lưng, nhưng không thành một dao giết người, vì vậy nạn nhân không chọn đường, nhào từ cửa phòng đến cửa sổ, muốn cầu cứu bên ngoài..."
Nghe Cố Phỉ Phỉ nói, Lưu Đội lại cố ý quan sát nạn nhân vài lần, chen vào nói, "Cả người cô ta đương đối béo, cổ vừa to vừa ngắn, có thể lúc đó hung thủ không kiểm soát tốt phương hướng và độ mạnh yếu."
"Không sai!" Cố Phỉ Phỉ đứng lên, ra hiệu vào đề nói, "Đầu của nạn nhân rõ ràng từng bị đập liên tục, vị trí đầu gối bị thâm tím nghiêm trọng, đoán chừng khi cô ta chạy tới trước cửa sổ tránh né, không cẩn thận vấp bàn trà té ngã, hung thu theo đó đuổi kịp, hai bên vật lộn. Trong quá trình, hung thủ có thể tiện tay cầm lấy thứ đồ vật nài đó bên cạnh, đánh mạnh vào đầu nạn nhân nhiều lần, cho nên chúng ta mới thấy máu bắn khắp nơi trong hiện trường, đều là do hung thủ cố tình quét lên để trút giận, nhưng trần nhà và rèm cửa phía trên nạn nhân dính phải, cơ bản đều là hình dạng vét máu bắn ra rất nhanh, tương đương với hung thủ ra tay rất mạnh."
"Lần thứ nhất hung thủ xẩy tay, khiến toàn bộ quá trình gây án mất sự kiểm soát vốn có, từ đó hắn cảm nhận được sự thất bại mãnh liệt, cho nên kích thích hắn hành động với thi thể càng điên cuồng hơn." Hàn Ấn tiếp lời, "Nhìn như vậy, hung thủ cực kỳ nhạy cảm với cảm giác thất bại, trong hiện thực ứng với tầng lớp địa vị xã hội thấp."
Vào 8 giờ tới, Cố Phỉ Phỉ tự mình ra trận, hoàn thành khám nghiệm tử thi.
Khi đám người Hàn Ấn vào phòng giải phẫu, nạn nhân vốn bị mổ xẻ đã được may lại nguyên vẹn, vết máu quanh người được lau rửa sạch sẽ, tóc bị cạo sạch.
"Hoàn toàn trùng khớp với phán đoán trước đó, đầu của nạn nhân bị tác động mạnh khiến sọ não tổn thương mà chết, thời gian tử vong ước chừng từ nửa tiếng tới một giờ trước khi Lưu Đội nhận được điện thoại." Cố Phỉ Phỉ chỉ vào đầu người bị hại nói, "Người này có một chỗ xương bị gãy hơi hõm vào, hình tròn tương đối bình thường, hình nón hoặc tương tự hình tròn, nhưng bây giờ mọi người thái chính là góc cạnh rất rõ ràng. Nhìn từ đường viền, thứ đập vào đầu hẳn là hình chữ nhật, chiều dài khoảng 6 cm tới 7 cm, chiếu ngang gần 2cm. Ngoài ra khi cạo đầu, có phát hiện mất mảnh nhựa kỹ thuật nhỏ màu đen trong tóc của nạn nhân..."
"Mảnh nhựa kỹ thuật? Có phải là ốp lưng điện thoại di động không? Lẽ nào hung khí là điện thoại di động loại lốn chừng này?" Ngải Tiểu Mĩ nhất thời không nhịn được nói xen vào.
"Không phải." Không chờ Cố Phỉ Phỉ trả lời, Anh Hùng đã khinh thường nói, "Không nghe chị Cố nói chiều rộng khoảng 2 cm sao, bây giờ ở đâu có điện thoại di động rộng như vậy?"
"Anh Hùng nói đúng, không giống điện thoại di động, loại nhựa kỹ thuật này có ở rất nhiều sản phẩm điện tử, đồ gia dụng, thậm chí vỏ ngoại của các vật dụng cũng được chọn dùng, mà điện thoại di động tương đối nhẹ, rất khó dùng cho sức lớn như vậy." Cố Phỉ Phỉ nói tiếp.
"Vậy, vậy không phải..." Tiểu Mĩ dường như không phục lắm, cố gắng suy nghĩ một chút rồi nói, "Có thể là máy tính, bàn là hoặc mấy đồ vật như MP4 phát tín hiệu không? Trong thành phố có rất nhiều sản phẩm máy móc như vậy, tất cả được làm rất dày, hơn nữa rất nặng."
"Ôi, đây là có khả năng." Cố Phỉ Phỉ gật đầu với tiểu Mĩ, "Tóm lại, nếu có thể xác định loại hung khí, hẳn sẽ có chút hỗ trợ về khóa thân phận của hung thủ!"
Vài người đang thảo luận loại hung khí, Lưu Đội im lặng đi vào, đi thẳng tới bên cạnh Cố Phỉ Phỉ, nhẹ giọng nói, "Con gái của nạn nhân tới đây, muốn nhìn thi thể của mẹ."
"Cô ta muốn nhìn thì nhìn đi, đây là quyền lợi của cô ta." Cố Phỉ Phỉ nói có chút bất đắc dĩ.
Nếu Cố Phỉ Phỉ không có ý kiến, Lưu Đội lại quay về phía cửa cẫy tay, sau đó một cô gái trẻ tuổi nước mắt lưng tròng được một nữ cảnh sát khác đỡ vào.
"Em sẵn sàng chưa?" Cố Phỉ Phỉ vừa nắm hai góc vải trắng vừa phủ lên thi thể, nói bằng giọng vừa ôn hòa vừa tiếc thương. Là pháp y, cô từng gặp rất nhiều người vì một khoảnh khắc này mà sụp đổ, thể cho nên rất nhiều năm sau cũng không thể xóa đi mỗi đau trong tâm hồn.
"Vâng, em muốn thấy dáng vẻ hiện tại của mẹ." Cô gái ngập những một hồi, đẩy nữ cảnh sát bên cạnh ra, như cố lấy dũng khí rất lớn.
"Vậy được rồi." Theo cô gái trả lời, Cố Phỉ Phỉ chậm rãi kéo vải trắng xuống, hình ảnh người mẹ mặt trắng như giấy, đầu trọc đầy vết thương hiện ra trước mặt con gái.
Cô gái không kích động như tưởng tượng, cô nhìn chăm chăm khuôn mặt thê thảm của mẹ, hai tay dùng sức siết chặt vạt áo trước, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tình cảnh này, mỗi một giây trôi qua, đối với những cảnh sát phán án có mặt ở đây đều là sự dày vò, không chỉ là đồng tình và đau đớn thấu xương, nhiều hơn chính là áy náy, nhất là Hàn Ấn - mặc dù hung thủ hành động điên cuồng ở hiện trường, nhiều hơn chính là phẫn nộ với sự phản kháng kịch liệt của nạn nhân, nhưng thật sự tỉnh táo lại để suy nghĩ khách quan, Hàn ấn không thể không thừa nhận: điểm xuất phát gây án lần này của hung thủ, có một phần tương đối rõ ràng là đang châm biếm năng lực của cảnh sát, cuộc điện thoại gọi cho Lưu Đội kia là minh chứng tốt nhất, đương nhiên, chủ yếu hơn vẫn là thể hiện thực lực của chính hắn.
Nếu không có trận chiến ngầm trên mạng, có lẽ hắn sẽ không ra tay nhanh như vậy, lần này thiếu chút nữa là hắn sẩy tay, rõ ràng cho thấy liên quan tới chọn nạn nhân tương đối hấp tấp, như vừa nói, hắn quá nóng vội thể hiện chính mình! Nếu hắn có thể kiên trì vài ngày, thậm chí trễ hơn một ngày, trên lý thuyết đều có khả năng sa lưới, vậy thì bây giờ trên bàn giải phẫu không có một thi thể như vậy. Như vậy Hàn Ấn vẫn cảm thấy, cục diện trước nắt này, hắn cũng gánh vác một phần trách nhiệm, hắn hối hận về hướng điều tra trước đó không thôi.
Bầu không khí trong phòng giải phẫu khiến người khác ngộp thở, chỉ có nhanh chóng chấm dứt tất cả mọi thứ này. Cố Phỉ Phỉ không quan tâm tới đề nghị ở lại thêm một chút của cô gái, kéo vải trắng phủ lên mặt nạn nhân, sau đó để nữ cảnh sát dìu cô gái vào phòng làm việc bên cạnh. Hành động này của cô không chỉ để thay đổi sức chú ý của cô gái, mà là hy vọng cô có thể hỗ trộ xác nhận hung khí giết mẹ mình.
Trong phòng làm việc pháp y, thấy cô gái uống mấy ly nước ấm liên tục do nữ cảnh sát rót cho, lúc này tâm trạng mới hơi dịu đi, Cố Phỉ Phỉ lại đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Nhìn từ chỗ xương gãy trên đầu mẹ em, hung khí có chiều dài khoảng 6, 7cm, dày khoảng 2cm, chất liệu bên ngoài là nhựa kỹ thuật màu đen, điều khiển ti vi hoặc ốp lưng điện thoại di động mà chúng ta thường xuyên nhìn thấy, ngoài ra, hẳn nó có sức nặng nhất định, không biết trong nhà em có đồ vật nào loại này không? Hơn nữa là gần bàn trà."
"Không có, chắc chắ không có! Vốn là có một cái radio tương đối lớn, nhưng mấy ngày trước đã cho bà ngoại của em." Cô gái nói không suy nghĩ, ngay sau đó đổi đề tài, "Có điều vừa rồi khi mọi người cho người đưa em về nhà xác định tài sản và tình huống và tổn thất khác, em phát hiện một vạn đồng mà mẹ em mới rút từ ngân hàng vào buổi chiều đã mất!"
"Có thể đặt ở một nơi nài khác mà em không thấy không?" Hàn Ấn đột nhiên gấp rút hỏi.
"Không thể nào, tình hình của số tiền đó là thế này." Cô gái lắc đầu nói, "Em có một đồng nghiệp đặc biệt thân thiết, gần đây mua nhà nhưng tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, muốn mượn ít tiền để trang trí, tiền lương cá nhân của em không cao, không tiết kiệm được bao nhiêu, nhớ tới hai ngày trước mẹ em nói có một sổ tiết kiệm đến kỳ hạn, nên cho mẹ rút một vạn đồng cho đồng nghiệp của em muộn trước để đối phó gấp. Em còn từng dặn mẹ là đừng để lung tung, dù sao tiền cũng không nhiều, để trên tủ ti vi là được, kết quả em vừa tìm vài chỗ trong nhà nhưng không tìm được."
"Em chắc chắn mẹ em rút tiền ra sao?" Không biết vì sao, Hàn Ấn có vẻ đặc biệt thận trọng với vấn đề tiền mất này.
"Đúng vậy, buổi chiều mẹ rút tiền xong, còn đặc biệt gọi cho em một cuộc, đoán chừng hung thủ giết người theo dõi mẹ em từ lúc ở ngân hàng." Cô gái nói bằng giọng oán hận.
"À..." Hàn Ấn nhẹ giọng à một tiếng, sau đó trầm tư.
"Em thật sự có thể xác định trong nhà không có đồ vật theo quy cách mà tôi nói sao? Có thể là đồ gia dụng nhỏ hoặc đồ điện tử, cũng có thể là đồ trang trí gì đó." Lúc này đến phiên Cố Phỉ Phỉ hỏi.
"Cái này... thật sự không có." Tuy cô gái suy nghĩ cẩn thận, nhưng câu trả lời vẫn như trước kia.
"Xem ra, hung khí hẳn thuộc về hung thủ, có thể là thứ hắn mang theo bên mình." Một vệt sáng hiện ra trong mắt Cố Phỉ Phỉ, "Thứ thường xuyên mang theo bên người, lại có sức nặng nhất định, sẽ là thứ gì đây?"
...
Tiễn đám người Lưu Đội và người nhà nạn nhân đi, đã gần tới 10 giờ tối, vài người giúp Cố Phỉ Phỉ làm xong công việc, lại quay về khách sạn. Nhưng sau đó không lâu, không biết vì sao Hàn Ấn lại trở về khoa pháp y, thương lượng đơn giản với pháp y trực ban, rồi một mình đi vào phòng giải phẫu.
Phòng giải phẫu ban đêm chỉ có ánh đèn u ám, vắng lặng rợn người, bầu không khí cũng vì có tủ ướp lạnh mà trở nên lạnh lẽo hơn. Hàn Ấn chậm rãi đi bên tường, lần lượt kéo ba ngăn tủ ướp lạnh ra, ba nạn nhân của loạt vụ án gần nhất đập vào mắt. Không chỉ ba nạn nhân này, giờ phút này họ đều ở đây, toàn bộ có mười một nạn nhân, tất cả xuất hiện trong đầu Hàn Ấn, trong hình ảnh lóe lên, họ đều phủ túi thi thể trắng, im lặng nằm trên bàn giải phẫu.
Hàn Ấn im lặng tập trung suy nghĩ một chút, lui về sau vài bước, hơi nhón lên ngồi xuống bàn giải phẫu phía sau. Hai tay hắn khẽ vuốt bàn giải phẫu, như đang cảm nhận mùi của từng thi thể đã từng nằm trên mặt bàn giải phẫu này. Ánh mắt của hắn vừa thờ ơ vừa trống rỗng nhìn chăm chăm về phương xa, trong đầu tuần hoàn theo thứ tự án mạng xảy ra, lần nượt vạch trần túi thi thể phủ trên mặt nạn nhân, mà những nạn nhân kia đường như cũng lập tức mở mắt, ai oán nhìn về phía Hàn Ấn, kể lại câu chuyện bị giết hại sau lưng - ngay trong buổi tối này, Hàn Ấn đã đưa ra một báo cáo hồ sơ phạm tội gần như có thể nói là có tính phá vỡ!