[Trinh thám] [Truyện Hoàn] Hồ sơ tâm lý tội phạm (Phần 3, tập 4) - Cương Tuyết Ấn
- Tham gia
- 14/6/23
- Bài viết
- 39
- Điểm cảm xúc
- 103
- Điểm
- 33
Chương 1: Lời mời của cố nhân
Editor: Caffeine | Aatruyen.vn
Editor: Caffeine | Aatruyen.vn
Thành phố Cổ Đô, 11 tháng trước.
Đêm hè nóng bức, đầu người chen chúc bên đường, hóng gió, hẹn hò, giao lưu, người ở khắp nơi. Thời tiết quả thực quá nóng, ban ngày người ta chỉ có thể chịu đựng ở trong nhà, buổi tối tự nhiên muốn ra ngoài hưởng thụ không khí bên ngoài một chút.
Nhiều người, xe cũng nhiều, nhất là xe taxi. Lúc này có một chiếc taxi sơn màu vàng nhạt đi xuyên qua giữa biển người cà xe rất thành thạo, xe dừng lại bên đường trả khách, lập tức lại có người ngồi vào xe. Tài xế là một người đàn ông trung tiên mặt mũi ôn hòa, công việc thuận lợi khiến hắn cười rất tươi.
Xe taxi chậm rãi chạy đi, món đồ trang trí treo trên tấm kính chiếu hậu bên trong xe cũng hơi lắc lư. Khác với xe taxi bình thường nay đặt tượng Phật hoặc dấu hiệu may mắn, người đàn ông trung niên đặt trong xe ảnh chụp của một nữ sinh, nữ sinh kia trong sáng thoát tục, mỉm cười lộ răng khểnh, có vẻ cực kỳ rạng rỡ.
Người đàn ông trung niên giữ chắc vô lăng bằng hai tay, thỉnh thoảng liếc mắt về phía ảnh chụp nữ sinh đặt truong xe, ý cưới bên khóe miệng càng đậm - con gái là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời hắn, qua kỳ nghỉ hè này, cô sẽ tới Bắc Kinh, nhập học ở một trường cao đẳng nổi tiếng, mở ra cuộc sống đại học tốt đẹp của cô. Là một người cha tự tay nuôi cô lớn lên, người đàn ông trung niên có chút không muốn, cũng có chút tự hào, thấy con gái hôm nay, những khổ cực trải qua trong cuộc sống cũng khiến hắn cảm thấy đáng giá.
Xe taxi lại dừng lại bên đường, hành khách xuống xe, thừa dịp rảnh rỗi khi còn chưa có người lên., người đàn ông trung niên lấy ca trà lớn bên cạnh mở nắp ra uống vài ngụm. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, hắn đưa tay lấy điện thoại trong túi quần ra nhận điện thoại...
"Anh là cha của Hạ Tuyết sao?"
"Đúng, là tôi."
"Chúng tôi là cảnh sát giao thông, con gái của anh bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện!"
"Hả! Bệnh viện nào?"
...
Trong phòng bệnh trang nghiêm, xung quanh trắng xóa, người đàn ông trung niên không nhìn thấy con gái, vì cả người cô đã bị tấm vải trắng như tuyết bao phủ. Hắn không thể tin được mọi thứ xảy ra trước mắt, thậm chí trong một nháy mắt khi hắn run rẩy đưa tay kéo tấm vải trắng trên đầu con gái, hắn còn ôm suy nghĩ may mắn: nhất định là lầm, nếu trời cao đã tặng đứa con gái tốt như vậy cho hắn, vì sao lại cướp đoạt cô chứ?
Vải trắng vẫn bị xốc lên, đột nhiên tiếng khóc lóc la hét bi thương chết người vọng ra khỏi phòng điều trị...
Hiện tại, tháng 7.
Thành phố Cổ Đô đang nắng to, dù là sáng sớm tinh mơ này, mặt trời vẫn chưa mọc hẳn, nhiệt độ đã không thấp. Sóng nhiệt nóng bức quanh quẩn trong không khí liên tục, không cho người ta cơ hội tạm nghỉ chút nào.
Từng chuỗi tiếng còi xe cảnh sát phá tan sự yên tĩnh buổi sáng sớm, vài chiếc xe cảnh sát lần lượt đi vào một khu dân cư cũ, bên đường quốc lộ nhanh chóng bị dây phân cách vàng trắng đan xen cách ly ra một khu vực vuông vức, pháo y và nhân viên điều tra hiện trường nhanh chóng đi vào hiện trường bắt đầu làm việc của mình.
Trong dây phân cách là khu vực tập trung rác, có hai cái thùng rác bằng gỗ mục nát. Do trong thùng bị nhồi rất nhiều đồ dơ bẩn, rác rưởi bị bỏ vào sau lại bị chất đống xung quanh thùng rác một cách tùy tiện, nước của thức ăn thừa ôi thiu chảy trên mặt đất, không chỉ tản mác ra mùi hôi khó chịu, còn khiến ruồi muỗi kết thành bầy.
Nhưng mà, sáng sớm tinh mô này cảng khiến mọi người tránh không kịp, trong bãi rác có một người đàn ông ngồi gục đầu dựa bên cạnh thùng rác, ngực đầy máu, mà bên cạnh cái thùng rác kia còn có một bức vẻ ngệch ngoạc dễ khiến người khác chú ý, người vẽ dùng nét bút cực kỳ đơn giản khoanh thành hình ảnh một cái đầu "tức giận", dưới sự miêu tả đỏ tươi như thuốc nhuộm của máu, có vẻ cực kỳ kỳ lạ.
Lục soát hiện trường tìm chứng cứ một hồi lâu, dây phân cách được đẩy lên, một người phụ nữ ăn mặc hợp thời, khí chất hơn người đi vào, vừa nhìn đã có cảm giác như thành phần tri thức cấp cao hoặc mc tin tức trên truyền hình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất giống hình vẽ ngệch ngoạc trên thùng rác, có chút bực mình, còn có chút chán nản.
"Đội trưởng Diệp, cô tới rồi!" Một cảnh viên trẻ tuổi tới chào hỏi cô, chỉ chỉ người đàn ông ngồi dựa bên thùng rác giải thích, "Pháp y nói, cách thức giết người giống trước kia, thời gian vào khoảng hai giờ sáng, đồ dùng có giá trị trên người đều bị lấy hết, chứng minh thư vẫn còn, mực vẽ bức họa kia là máu người, đoán chừng cũng là của nạn nhân."
Người phụ nữ được gọi là đội trưởng Diệp không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức vẽ ngệch ngoạc trên thùng rác, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra mấy chữ: "Biểu cảm trong bức tranh lại thay đổi!"
"Đúng vậy, lần thứ năm, chắc chắn là 'sát thủ vẽ bậy' làm." Cảnh viên trẻ tuổi dừng một chút, hơi ngập ngừng hỏi, "Không thì, chúng ta mời thầy Hàn Ấn tới hỗ trợ đi?"
Người phụ nữ được gọi là đội trưởng Diệp thôi nhìn bức vẻ ngệch ngoạc, đảo mắt nhìn qua cảnh viên trẻ tuổi chăm chăm, đôi chân mày lá liểu nhíu lại, như đang rất khó nghĩ, cuối cùng không nói tiếng nào, xoay người kéo dây cách ly lên, đi về phía xe cảnh sát dừng bên đường. Cảnh viên trẻ tuổi sửng sở tại chỗ, có chút không hiểu mô tê gì, rất khống được tự nhiên.
Người phụ nữ ngồi vào xe cảnh sát, đưa hai tay vuốt mạnh mặt, lại dùng sức day trán, dáng vẻ như thể xác và tinh thần đều kiệt sức, sau đó rút điện thoại di động trong túi quần jean, gọi tới một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ...
Học viện cảnh sát nào đó ở phương bắc.
Lại tới một mùa tốt nghiệp, khắp nơi trong vườn trường đầy mùi thương cảm, đã lần lượt có học viên tốt nghiệp ra trường, cho nên từ sáng sớm, phát thanh trong sân học viện đã bắt đầu phát một số bài hát động viên và chúc mừng. Hàn Ấn cũng đặc biệt dậy sớm, đi tới sân học viện nói lời tạm biệt với các học viên đã tốt nghiệp.
Kỳ nghỉ hè của chính hắn kỳ thực không có gì sắp xếp gì đặc biệt, hắn định về quê ở vài ngày, bầu bạn với cha mẹ, sau đó tới Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian, như vậy có thể ở gần Cố Phỉ Phỉ một chút, nếu cô không bận rộn với vụ án nào, hai người có thể đi du lịch gần đây, giải sầu, hưởng thụ thế giới của hai người thật tốt.
Nhưng với những người như họ mà nói, hình như kế hoạch vĩnh viễn không thay đổi, ngay trong buổi sáng tắc nghẻn trong sự buồn vui biệt ly này, điện thoại của Hàn Ấn hiện lên một dãy số đã lâu không thấy - là Diệp Hi gọi tới.
Tuy rất sớm trước đó, cảm tình đối với Diệp Hi trong lòng Hàn Ấn hoàn toàn bị cắt đứt, cho rằng quan hệ thỏa đáng nhất giữa họ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc kia vọng ra từ điện thoại, hơn nữa trong giọng nói kia còn mang theo chút cảm xúc buồn bã khó nói, tâm trí áy náy của Hàn Ấn lại bắt đầu nhảy loạn, cả người cũng trở nên khẩn trương.
"Hey, là tôi, sớm như vậy đã quấy rầy tới anh rồi đi?" Giọng của Diệp Hi rất nhẹ, nghe như cã người rất yếu ớt, "Thời gian dài không gặp, anh khỏe không?"
"Tôi rất khỏe, cô thì sao?" Hàn Ấn cố gắng giữ giọng bình thường, thản nhiên nói.
"Tôi không khỏe, muốn anh tới giúp tôi." Diệp Hi yếu ớt nói.
"Cái này..." Hàn Ấn không ngờ Diệp Hi lại trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Tôi đang xử lý một vụ án giết người cướp của liên hoàn, mấy tháng nay, vẫn không có manh mối gì, áp lực rất lớn..." Diệp Hi bổ sung, giọng có chút nghẹn ngào.
"À." Hàn Ấn đáp một tiếng mơ hồ, nhất thời rơi vào im lặng.
Hắn hiểu quả rõ tính tình của Diệp Hi, nói thật, cô thực tế hơn Cố Phỉ Phỉ, về mặt đối nhân cử thế rất khôn khéo, đối phó đủ các loại quan hệ đều tài giỏi hơn nhiều, nhưng cô và Cố Phỉ Phỉ đều có một mặt ngay thẳng kiên cường dẻo dai, dù gánh vác áp lực lớn tới mức nào cũng không tùy tiện thể hiện ra. Cô có thể không kìm nén mà thể hiện thái độ mệt mỏi này với Hàn Ấn, chứng minh trong lòng cô đã đặt Hàn Ấn ở vị trí cực kỳ thân thiết.
Sao Hàn Ấn không hiểu lý lẽ này, nhưng đây quả thực là điều trước kia hắn không dự đoán được, đến mức khiến hoàn cảnh của mình có chút xấu hổ và mâu thuẫn. Kỳ thực hắn chưa từng chuẩn bị tốt tinh thần đồng thời đối mặt Diệp Hi và Cố Phỉ Phỉ, không biết thay đổi kế hoạch nghỉ hè để giúp Diệp Hi, trong lòng Cố Phỉ Phỉ sẽ có cảm giác gì. Có điều nói đi phải nói lại, hắn chủ yếu là để phá án, cũng không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, tin rằng Cố Phỉ Phỉ có thể hiểu cho lựa chọn của hắn! Hắn chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, vì hắn biết mình nhất định sẽ không chọn khoanh tay đứng nhìn trong thời điểm Diệp Hi cần giúp đỡ nhất!
Cuối cùng Hàn Ấn vẫn chọn đồng ý đề nghị của Diệp Hi, nhưng sau khi cúp điện thoại thì lại hơi cân nhắc một chút, hắn lại nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Phỉ Phỉ, cảm thấy hẳn là nên nói thẳng thắn với Cố Phỉ Phỉ một chút, xem như là một phần tôn trọng cô. Quả nhiên Cố Phỉ Phỉ biểu hiện rất rộng lượng, khiến Hàn Ấn yên tâm đi phá án, còn có có gì cần cô giúp thì cứ nói Diệp Hi đề nghị. Cứ như vậy, Hàn Ấn lại yên tâm hơn, chỉ là đoán chừng toàn bộ kỳ nghĩ hè này đều bị bỏ dở!
Đêm hè nóng bức, đầu người chen chúc bên đường, hóng gió, hẹn hò, giao lưu, người ở khắp nơi. Thời tiết quả thực quá nóng, ban ngày người ta chỉ có thể chịu đựng ở trong nhà, buổi tối tự nhiên muốn ra ngoài hưởng thụ không khí bên ngoài một chút.
Nhiều người, xe cũng nhiều, nhất là xe taxi. Lúc này có một chiếc taxi sơn màu vàng nhạt đi xuyên qua giữa biển người cà xe rất thành thạo, xe dừng lại bên đường trả khách, lập tức lại có người ngồi vào xe. Tài xế là một người đàn ông trung tiên mặt mũi ôn hòa, công việc thuận lợi khiến hắn cười rất tươi.
Xe taxi chậm rãi chạy đi, món đồ trang trí treo trên tấm kính chiếu hậu bên trong xe cũng hơi lắc lư. Khác với xe taxi bình thường nay đặt tượng Phật hoặc dấu hiệu may mắn, người đàn ông trung niên đặt trong xe ảnh chụp của một nữ sinh, nữ sinh kia trong sáng thoát tục, mỉm cười lộ răng khểnh, có vẻ cực kỳ rạng rỡ.
Người đàn ông trung niên giữ chắc vô lăng bằng hai tay, thỉnh thoảng liếc mắt về phía ảnh chụp nữ sinh đặt truong xe, ý cưới bên khóe miệng càng đậm - con gái là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời hắn, qua kỳ nghỉ hè này, cô sẽ tới Bắc Kinh, nhập học ở một trường cao đẳng nổi tiếng, mở ra cuộc sống đại học tốt đẹp của cô. Là một người cha tự tay nuôi cô lớn lên, người đàn ông trung niên có chút không muốn, cũng có chút tự hào, thấy con gái hôm nay, những khổ cực trải qua trong cuộc sống cũng khiến hắn cảm thấy đáng giá.
Xe taxi lại dừng lại bên đường, hành khách xuống xe, thừa dịp rảnh rỗi khi còn chưa có người lên., người đàn ông trung niên lấy ca trà lớn bên cạnh mở nắp ra uống vài ngụm. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, hắn đưa tay lấy điện thoại trong túi quần ra nhận điện thoại...
"Anh là cha của Hạ Tuyết sao?"
"Đúng, là tôi."
"Chúng tôi là cảnh sát giao thông, con gái của anh bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện!"
"Hả! Bệnh viện nào?"
...
Trong phòng bệnh trang nghiêm, xung quanh trắng xóa, người đàn ông trung niên không nhìn thấy con gái, vì cả người cô đã bị tấm vải trắng như tuyết bao phủ. Hắn không thể tin được mọi thứ xảy ra trước mắt, thậm chí trong một nháy mắt khi hắn run rẩy đưa tay kéo tấm vải trắng trên đầu con gái, hắn còn ôm suy nghĩ may mắn: nhất định là lầm, nếu trời cao đã tặng đứa con gái tốt như vậy cho hắn, vì sao lại cướp đoạt cô chứ?
Vải trắng vẫn bị xốc lên, đột nhiên tiếng khóc lóc la hét bi thương chết người vọng ra khỏi phòng điều trị...
Hiện tại, tháng 7.
Thành phố Cổ Đô đang nắng to, dù là sáng sớm tinh mơ này, mặt trời vẫn chưa mọc hẳn, nhiệt độ đã không thấp. Sóng nhiệt nóng bức quanh quẩn trong không khí liên tục, không cho người ta cơ hội tạm nghỉ chút nào.
Từng chuỗi tiếng còi xe cảnh sát phá tan sự yên tĩnh buổi sáng sớm, vài chiếc xe cảnh sát lần lượt đi vào một khu dân cư cũ, bên đường quốc lộ nhanh chóng bị dây phân cách vàng trắng đan xen cách ly ra một khu vực vuông vức, pháo y và nhân viên điều tra hiện trường nhanh chóng đi vào hiện trường bắt đầu làm việc của mình.
Trong dây phân cách là khu vực tập trung rác, có hai cái thùng rác bằng gỗ mục nát. Do trong thùng bị nhồi rất nhiều đồ dơ bẩn, rác rưởi bị bỏ vào sau lại bị chất đống xung quanh thùng rác một cách tùy tiện, nước của thức ăn thừa ôi thiu chảy trên mặt đất, không chỉ tản mác ra mùi hôi khó chịu, còn khiến ruồi muỗi kết thành bầy.
Nhưng mà, sáng sớm tinh mô này cảng khiến mọi người tránh không kịp, trong bãi rác có một người đàn ông ngồi gục đầu dựa bên cạnh thùng rác, ngực đầy máu, mà bên cạnh cái thùng rác kia còn có một bức vẻ ngệch ngoạc dễ khiến người khác chú ý, người vẽ dùng nét bút cực kỳ đơn giản khoanh thành hình ảnh một cái đầu "tức giận", dưới sự miêu tả đỏ tươi như thuốc nhuộm của máu, có vẻ cực kỳ kỳ lạ.
Lục soát hiện trường tìm chứng cứ một hồi lâu, dây phân cách được đẩy lên, một người phụ nữ ăn mặc hợp thời, khí chất hơn người đi vào, vừa nhìn đã có cảm giác như thành phần tri thức cấp cao hoặc mc tin tức trên truyền hình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất giống hình vẽ ngệch ngoạc trên thùng rác, có chút bực mình, còn có chút chán nản.
"Đội trưởng Diệp, cô tới rồi!" Một cảnh viên trẻ tuổi tới chào hỏi cô, chỉ chỉ người đàn ông ngồi dựa bên thùng rác giải thích, "Pháp y nói, cách thức giết người giống trước kia, thời gian vào khoảng hai giờ sáng, đồ dùng có giá trị trên người đều bị lấy hết, chứng minh thư vẫn còn, mực vẽ bức họa kia là máu người, đoán chừng cũng là của nạn nhân."
Người phụ nữ được gọi là đội trưởng Diệp không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức vẽ ngệch ngoạc trên thùng rác, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra mấy chữ: "Biểu cảm trong bức tranh lại thay đổi!"
"Đúng vậy, lần thứ năm, chắc chắn là 'sát thủ vẽ bậy' làm." Cảnh viên trẻ tuổi dừng một chút, hơi ngập ngừng hỏi, "Không thì, chúng ta mời thầy Hàn Ấn tới hỗ trợ đi?"
Người phụ nữ được gọi là đội trưởng Diệp thôi nhìn bức vẻ ngệch ngoạc, đảo mắt nhìn qua cảnh viên trẻ tuổi chăm chăm, đôi chân mày lá liểu nhíu lại, như đang rất khó nghĩ, cuối cùng không nói tiếng nào, xoay người kéo dây cách ly lên, đi về phía xe cảnh sát dừng bên đường. Cảnh viên trẻ tuổi sửng sở tại chỗ, có chút không hiểu mô tê gì, rất khống được tự nhiên.
Người phụ nữ ngồi vào xe cảnh sát, đưa hai tay vuốt mạnh mặt, lại dùng sức day trán, dáng vẻ như thể xác và tinh thần đều kiệt sức, sau đó rút điện thoại di động trong túi quần jean, gọi tới một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ...
Học viện cảnh sát nào đó ở phương bắc.
Lại tới một mùa tốt nghiệp, khắp nơi trong vườn trường đầy mùi thương cảm, đã lần lượt có học viên tốt nghiệp ra trường, cho nên từ sáng sớm, phát thanh trong sân học viện đã bắt đầu phát một số bài hát động viên và chúc mừng. Hàn Ấn cũng đặc biệt dậy sớm, đi tới sân học viện nói lời tạm biệt với các học viên đã tốt nghiệp.
Kỳ nghỉ hè của chính hắn kỳ thực không có gì sắp xếp gì đặc biệt, hắn định về quê ở vài ngày, bầu bạn với cha mẹ, sau đó tới Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian, như vậy có thể ở gần Cố Phỉ Phỉ một chút, nếu cô không bận rộn với vụ án nào, hai người có thể đi du lịch gần đây, giải sầu, hưởng thụ thế giới của hai người thật tốt.
Nhưng với những người như họ mà nói, hình như kế hoạch vĩnh viễn không thay đổi, ngay trong buổi sáng tắc nghẻn trong sự buồn vui biệt ly này, điện thoại của Hàn Ấn hiện lên một dãy số đã lâu không thấy - là Diệp Hi gọi tới.
Tuy rất sớm trước đó, cảm tình đối với Diệp Hi trong lòng Hàn Ấn hoàn toàn bị cắt đứt, cho rằng quan hệ thỏa đáng nhất giữa họ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc kia vọng ra từ điện thoại, hơn nữa trong giọng nói kia còn mang theo chút cảm xúc buồn bã khó nói, tâm trí áy náy của Hàn Ấn lại bắt đầu nhảy loạn, cả người cũng trở nên khẩn trương.
"Hey, là tôi, sớm như vậy đã quấy rầy tới anh rồi đi?" Giọng của Diệp Hi rất nhẹ, nghe như cã người rất yếu ớt, "Thời gian dài không gặp, anh khỏe không?"
"Tôi rất khỏe, cô thì sao?" Hàn Ấn cố gắng giữ giọng bình thường, thản nhiên nói.
"Tôi không khỏe, muốn anh tới giúp tôi." Diệp Hi yếu ớt nói.
"Cái này..." Hàn Ấn không ngờ Diệp Hi lại trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Tôi đang xử lý một vụ án giết người cướp của liên hoàn, mấy tháng nay, vẫn không có manh mối gì, áp lực rất lớn..." Diệp Hi bổ sung, giọng có chút nghẹn ngào.
"À." Hàn Ấn đáp một tiếng mơ hồ, nhất thời rơi vào im lặng.
Hắn hiểu quả rõ tính tình của Diệp Hi, nói thật, cô thực tế hơn Cố Phỉ Phỉ, về mặt đối nhân cử thế rất khôn khéo, đối phó đủ các loại quan hệ đều tài giỏi hơn nhiều, nhưng cô và Cố Phỉ Phỉ đều có một mặt ngay thẳng kiên cường dẻo dai, dù gánh vác áp lực lớn tới mức nào cũng không tùy tiện thể hiện ra. Cô có thể không kìm nén mà thể hiện thái độ mệt mỏi này với Hàn Ấn, chứng minh trong lòng cô đã đặt Hàn Ấn ở vị trí cực kỳ thân thiết.
Sao Hàn Ấn không hiểu lý lẽ này, nhưng đây quả thực là điều trước kia hắn không dự đoán được, đến mức khiến hoàn cảnh của mình có chút xấu hổ và mâu thuẫn. Kỳ thực hắn chưa từng chuẩn bị tốt tinh thần đồng thời đối mặt Diệp Hi và Cố Phỉ Phỉ, không biết thay đổi kế hoạch nghỉ hè để giúp Diệp Hi, trong lòng Cố Phỉ Phỉ sẽ có cảm giác gì. Có điều nói đi phải nói lại, hắn chủ yếu là để phá án, cũng không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, tin rằng Cố Phỉ Phỉ có thể hiểu cho lựa chọn của hắn! Hắn chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, vì hắn biết mình nhất định sẽ không chọn khoanh tay đứng nhìn trong thời điểm Diệp Hi cần giúp đỡ nhất!
Cuối cùng Hàn Ấn vẫn chọn đồng ý đề nghị của Diệp Hi, nhưng sau khi cúp điện thoại thì lại hơi cân nhắc một chút, hắn lại nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Phỉ Phỉ, cảm thấy hẳn là nên nói thẳng thắn với Cố Phỉ Phỉ một chút, xem như là một phần tôn trọng cô. Quả nhiên Cố Phỉ Phỉ biểu hiện rất rộng lượng, khiến Hàn Ấn yên tâm đi phá án, còn có có gì cần cô giúp thì cứ nói Diệp Hi đề nghị. Cứ như vậy, Hàn Ấn lại yên tâm hơn, chỉ là đoán chừng toàn bộ kỳ nghĩ hè này đều bị bỏ dở!