Edit: Flute
Lục Thiệu Đông vẫn nắm tay cô gái nhỏ. Cậu rất phối hợp. Cô đi một bước, cậu đi nửa bước, trông thật buồn cười.
Cô chỉ cao đến vai của cậu. Áo đồng phục rộng lớn ôm trọn thân hình gầy nhỏ của cô.
Từ trước đến nay, cậu không thích tiếp xúc với nữ sinh. Nhưng, cậu lại tò mò muốn biết, khi cô gái nhỏ này tức giận thì sẽ thế nào.
Học sinh chăm ngoan trong miệng thầy cô, tính tình ôn nhu dịu dàng, khi bùng nổ thì sẽ thế nào đây?
Phó Kiêu Phong nói không sai, quả thực cậu thấy rất thú vị.
___
Hai người đều không nói gì. Họ đi vào lớp trọng điểm qua cửa sau.
Lăng Nhân buông tay, xoay người rồi đẩy người kia dựa lưng vào mảng tường trống bên cạnh bảng đen ở cuối lớp học.
Hành động của cô quá bất ngờ làm Lục Thiệu Đông không thể dự đoán được. Một thanh niên cao một mét tám mươi lăm lại dễ dàng bị cô đẩy vào tường. Sau khi hết ngạc nhiên, cậu vẫn dựa lưng vào tường, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Cậu cười cười, tỏ vẻ không sao cả. Ánh mắt cậu lại tò mò nghiên cứu cô.
Hai người cách nhau không quá xa. Cô ngẩng mặt lên làm cậu nhìn thấy rõ ngũ quan trên gương mặt cô.
Lần đầu tiên, Lục Thiệu Đông phát hiện, cô gái nhỏ này nhìn cũng được.
"Nếu tháo kính ra, có lẽ sẽ là một mỹ nhân." Cậu ngả ngớn nói.
Tuy đó là lời khen nhưng Lăng Nhân không thấy vui mừng. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm... Môi cậu, trong đầu suy nghĩ tính toán. Một lát sau, cô đột nhiên kiễng chân, bẹp một cái...
Cô đè cậu trên tường rồi cưỡng hôn.
Lục Thiệu Đông trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy. Trong lòng cậu vừa kinh hãi vừa tức giận, cảm thấy bực bội mà không nói nên lời.
Cậu nghệt ra một lúc mới phản ứng. Đang định đáp trả, cậu thấy cô đẩy đẩy gọng kính, giọng nói mềm như bông: "Nếu không muốn cả trường biết chuyện tôi cưỡng hôn cậu, từ nay về sau, cậu cách xa tôi ra một chút."
Nói xong, cô gái nhỏ lập tức chạy đi.
Lúc này, nhóm giáo bá lớp bên cạnh đang đứng chờ ở ngoài hành lang. Họ thấy một mình Lăng Nhân chạy ra thì thấy mơ hồ.
Lão đại đâu? Không lẽ, cô đã xử lý lão đại?
Sau khi mọi người đứng đợi một lúc lâu, Lục Thiệu Đông mới đi ra. Mặt cậu tối sầm, đeo cặp lên, trầm mặc đi thẳng xuống dưới.
Thấy vậy, Phó Kiêu Phong vỗ vai Thạch Vũ: "Nhanh lên."
Đám đàn em đứng đó, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Cuối cùng, họ thu dọn sách vở rồi đi ra, vừa đi vừa nghị luận.
"Hình như lão đại vẫn chưa hoàn hồn."
"Không thể nào! Tôi yếu đuối lắm, đừng làm tôi sợ."
"Chắc chắn lão đại đang dục cầu bất mãn! Lúc nào cũng có biểu cảm như vậy."
"Vãi! Điên à! Cách xa tôi ra, đừng chạm vào tôi."
----
Lăng Nhân chậm rãi ra khỏi cổng trường. Cô không mang xe đạp về, trực tiếp gọi một chuyến taxi: "Đi đến Chúc Uyển ở Thị Ủy."
"Cháu gái nhỏ vừa mới tan học à?" Chú tài xế rất nhiệt tình.
Lăng Nhân "vâng" một tiếng rồi mơ hồ cùng chú ấy nói chuyện phiếm. Lăng Nhân ôm chặt cặp trong lòng, muốn cho trái tim đang loạn nhịp bình tĩnh lại.
Đã vào đêm, chợ phía Nam vẫn sáng đèn. Gió đêm nhẹ nhàng thổi làm tóc của Lăng Nhân tung bay. Mồ hôi trên trán cô đã không còn, cô thấy thật mát mẻ.
Ánh đèn đường mờ nhạt thoáng qua trước mắt, Lăng Nhân nhớ lại lời đàm tiếu ở căn tin ngày trước.
"Sao Lục Thiệu Đông có thể thích con nhỏ xấu xí kia. Nếu thực sự là thế, chắc chắn cậu ta sẽ bị mọi người cười nhạo, không thể quậy phá ở Nhất Trung nữa."
Đúng vậy, cậu ấy sẽ không thích cô đâu.
Vậy nên, nếu không muốn bị cười nhạo thì cách xa cô ra.
____
Tuy sự việc cưỡng hôn kia làm Lăng Nhân thấp thỏm không yên, nhưng tối đó cô lại ngủ ngon giấc. Hôm sau, cô đi thi với tinh thần phấn chấn.
Lần này, địa điểm thi dựa trên thành tích thi tháng lần trước. Năm mươi thứ hạng đầu ở địa điểm thứ nhất, năm mươi thứ hạng tiếp ở địa điểm thứ hai. Vậy thì lần này...
Lăng Nhân ở địa điểm thứ nhất còn Vương Gia Lâm thi ở tận địa điểm thứ chín. Buổi sáng, họ thi văn và toán. Sau khi thi xong, họ gặp nhau ở cửa căn tin, rồi vừa đi vừa trò chuyện.
"A Nhân, cậu thi tốt không?"
"Mình cũng không chắc. Mình làm hết tất cả, nhưng không biết có đúng hay không."
"Cậu không so đáp án với các bạn khác à?"
Mỗi lần thi xong, nhóm học bá ở điểm thi đầu tiên sẽ trao đổi đáp án, sau đó, họ làm ra một bản đáp án tiêu chuẩn, gửi đến các điểm thi khác để mọi người cùng so sánh. Dù thi kém hay tốt, họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng, Lăng Nhân lại không có thói quen ấy. Thi xong môn nào, cô bỏ môn đấy rồi chú tâm ôn tập môn thi tiếp theo.
"Không. Cậu muốn kiểm tra đáp án à?" Lăng Nhân hỏi.
Vương Gia Lâm hiểu ý của cô. Nếu cô ấy muốn thì cô sẽ giúp.
"Không." Vương Gia Lâm lắc đầu: "Dù sao cũng không chắc đáp án đúng hết."
Lăng Nhân cười cười, hai người cùng nhau đi đến căn tin trên tầng hai.
Khi xếp hàng, Vương Gia Lâm sực nhớ một chuyện: "Đúng rồi, mình và Lục Thiệu Đông cùng thi tại một điểm nhưng sáng nay, cậu ấy không tham gia thi."
Nghe thấy ba chữ "Lục Thiệu Đông", tim của Lăng Nhân lại loạn nhịp.
Vương Gia Lâm nói tiếp: "Trong giờ thi ngữ văn, hai người bạn của cậu ấy chỉ làm có nửa tiếng rồi nộp bài. Đến giờ thi Toán, bọn họ cũng không quay lại."
Từ sớm, Lăng Nhân đã không nghe lọt những lời khác, cô chỉ thắc mắc...
Tại sao Lục Thiệu Đông bỏ thi? Có phải do sự việc tối hôm qua?
____
Sau khi Phó Kiêu Phong và Thạch Vũ nộp bài thi, họ tìm thấy Lục Thiệu Đông ở sân thể dục.
Dưới ánh nắng chói chang, thiếu niên giống như không muốn sống nữa, cứ chạy thục mạng. Áo đồng phục cậu mặc đã ướt đẫm mồ hôi. Da cậu trở nên đỏ ửng do bắt nắng, từng giọt mồ hôi lăn xuống.
Hết một vòng lại một vòng.
Phó Kiêu Phong và Thạch Vũ không thể tiếp tục đứng nhìn. Họ chạy đến, bắt lấy tay của Lục Thiệu Đông, cùng nhau chạy dọc sân thể dục cho đến khi dừng lại.
"Cậu không muốn sống nữa à?" Phó Kiêu Phong đẩy người kia xuống bãi cỏ, tức giận nói.
Nhiệt độ hôm nay là ba mươi tám, một vòng sân thể dục là bốn trăm mét, hiện tại, bọn họ đã chạy hai mươi vòng rồi. Trời mới biết tên kia đã chạy bao nhiêu vòng.
Lục Thiệu Đông thả lỏng toàn thân, nằm dềnh dàng trên mặt đất. Ánh nắng gay gắt khiến cậu không thể mở mắt ra. Cậu nhắm một mắt, im lặng cảm nhận gió nhẹ đang lướt qua gương mặt.
Trầm mặc một lát, cậu hỏi: "Các cậu nghĩ xem, tôi thích nữ sinh như thế nào?"
Phó Kiêu Phong và Thạch Vũ ngẩn người rồi liếc nhìn nhau: Không phải tên này thất tình đó chứ?
Không phải đâu! Gần đây cậu không để ý cô gái cả, chỉ ức hiếp mỗi cô nàng bốn mắt lớp bên cạnh... Nếu ức hiếp cũng được coi là để ý thì...
Nhưng bốn mắt kia...
Đột nhiên Phó Kiêu Phong ý thức được, tâm trạng bất ổn của Lục Thiệu Đông bắt đầu từ tối hôm qua.
Tối hôm qua, sau khi cậu ra khỏi lớp trọng điểm, bọn họ đi theo cậu, nhưng... Cậu không nói một tiếng nào cả. Cả người cậu như vô lực, như bực tức, chỉ cần chạm vào cậu, cậu sẽ phát hỏa ngay.
Phó Kiêu Phong quen biết Lục Thiệu Đông mười mấy năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
Rốt cuộc, bốn mắt đã nói gì với cậu? Hoặc là... Đã làm gì?
Cậu vừa hỏi cái gì nhỉ?
Các cậu thấy tôi thích mẫu người thế nào?
Suy nghĩ một lúc, Phó Kiêu Phong vẫn dụng hết khả năng để trả lời: "Cậu ngu ngốc thế! Tất nhiên phải thích những cô gái da trắng, chân dài, eo thon, ngực to!"
Người đang nằm trên mặt đất không nói gì, không biết là đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau đó, cậu đột ngột ngồi dậy, trở lại dáng vẻ bất cần đời khi xưa, miệng cong lên: "Cậu nói đúng, tôi thật ngu ngốc!"
Cậu thích những cô gái da trắng, chân dài, eo thon, ngực to.
... Mà cô... Không phù hợp chút nào với yêu cầu trên.
____
Sau khi ba người trở về từ sân thể dục, Phó Kiêu Phong rất muốn hỏi Lục Thiệu Đông về chuyện xảy ra tối qua. Lời đến miệng lại không thể nói ra, cậu ta cảm thấy, nếu hỏi, chắc chắn tiểu tổ tông này sẽ tức giận.
Buổi chiều thi Tiếng Anh. Cả ba người đều thi ở điểm thi thứ chín, ở phòng học chức năng tại tầng một.
"Hay là chúng ta đến net chơi game đi? Dù thi hay không thi cũng vẫn đứng cuối." Trên đường đến phòng thi, Thạch Vũ đề nghị.
Phó Kiêu Phong mắng cậu ta: "Cậu mới là người xếp nhất từ dưới lên. Lần này, tôi đã cố gắng ôn tập, nhất định phải lên được vị trí thứ tư đếm ngược."
"Hừ, không được đâu. Nếu cậu có thể xếp thứ tư từ dưới lên, tôi sẽ mua bữa sáng cho cậu cả tháng!"
"Được. Ngoài bữa sáng ra, tôi còn muốn cậu ăn mì không gia vị trong một tháng."
"Này, cậu ác thế? Không có gia vị thì ăn mì kiểu gì?"
____
Hai người phía sau đang đấu võ mồm bỗng phát hiện ra, người phía trước đang đứng sững lại.
Vừa nâng mắt, họ thấy một cô gái nhỏ.
Hai người lập tức im bặt. Xung quanh dường như đóng băng, trong không khí phảng phất nỗi xấu hổ.
Lăng Nhân thi ở phòng học chức năng trên tầng ba. Trước khi vào thi, cô không thấy bút chì 2B của mình đâu cả. Cô vẫn nhớ, trước khi đi, cô đã kiểm tra hộp bút một lần, khi ấy bút chì vẫn còn trong hộp bút. Khi thi Tiếng Anh phải dùng bút chì tô đáp án. Chuyện quan trọng như vậy, cô chắc chắn không quên. Có lẽ, trên đường đi, nó đã rơi ra ngoài. Vì thế, cô vội vàng chạy ra ngoài tìm nhưng không nghĩ lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ tột cùng.
Vài giây sau, Lăng Nhân cúi thấp xuống, đi lướt qua cậu.
Lục Thiệu Đông lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ lặng lẽ đi qua cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Làm lơ cậu.
Thật tốt.
Cậu đen mặt, tránh sang một bên.
Phó Kiêu Phong nheo mắt, nhìn qua nhìn lại hai người rồi hỏi cô gái nhỏ: "Bốn mắt, cô làm gì thế?"
"Tìm bút chì." Lăng Nhân thành thật trả lời, sau đó, cô nói thêm: "Tôi tên là Lăng Nhân. Lăng trong 'Tráng chí lăng vân', Nhân trong 'Lục thảo như nhân'."
A, cô gái nhỏ còn rất kiên cường. Phó Kiêu Phong cười cười: "Tôi đã biết. Bạn học Lăng Nhân, cô nên trở về phòng thi đi, nếu không sẽ trễ."
Lăng Nhân thở dài. Cô biết là sẽ trễ nhưng không có bút chì 2B thì không thể tô đáp án.
Tìm một lúc, chuông báo hiệu vang lên, chỉ còn năm phút nữa là vào thi. Những thí sinh đến muộn lập tức chạy nhanh về phòng thi. Cả sân trường vắng lặng, chỉ còn mỗi mình cô.
Lăng Nhân gấp gáp như kiến đang bò trên chảo nóng. Cô định đi đến tiệm văn phòng phẩm. Nhưng, nơi gần trường nhất cũng mất hai mươi phút đi đường, nếu thế, cô không thể làm bài nghe tiếng Anh. Còn nếu không đi, chắc chắn cô sẽ bị điểm không.
Đang trong tình thế khó xử, bỗng nhiên, từ phía sau, có ai đó nắm lấy tay cô.
Cô giật mình, thuận thế xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người kia.
Cậu cúi đầu, không nhìn cô, đặt một chiếc bút chì vào tay cô, sau đó bao bọc lấy tay cô.
Khi cậu cúi đầu, cậu không còn hung dữ lưu manh như ngày trước, ánh mắt dịu dàng như nước.