[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
Chương 20:
Editor: trucxinh0505
Lăng Nhân ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Đông, một chữ không nói nên lời, trong đầu không ngừng lập lại lời của cậu.
—— Cậu sợ hãi vì tớ thổ lộ cùng cậu như vậy sao?
Rõ ràng cậu nhìn ra cô sợ hãi, vậy mà còn hỏi, là muốn bức cô sao?
Lục Thiệu Đông nhìn sắc mặt trắng bệch của tiểu cô nương, khóe miệng tươi cười thu lại.
Đúng là cô cho rằng cậu hướng cô thổ lộ.
Nếu không phải Phó Kiêu Phong không hiểu mới tới an ủi cậu, cậu cũng không biết cô vì cái tin nhắn kia hiểu lầm lớn như vậy.
【 Lên mái nhà, cổ vũ cho cậu 】—— nào có nửa điểm ý tứ muốn thổ lộ chứ?
May mắn cậu không phải thật sự muốn thổ lộ, bằng không thương tâm muốn chết.
“Thu hồi những cái suy nghĩ lung tung của cậu đi.” Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, lại đem túi giấy màu trắng nhét vào tay cô, sau đó đứng dậy, lui sau hai bước.
Thình lình trong tay xuất hiện túi giấy, Lăng Nhân từ trong mộng bức ra, đầu óc đình trệ vài giây, sau mới hiểu được.
—— Hình như cô hiểu lầm cậu rồi.
“Cậu gọi mình đi sân thượng, là muốn đưa cái này?”
“Ừm hừ.”
“Tớ còn tưởng rằng…”
“Cho rằng tớ muốn thổ lộ cùng cậu?”
Lục Thiệu Đông không chút để ý đánh gãy lời cô, khí ngực lại không thuận, đồng thời may mắn đây chỉ là hiểu lầm, bằng không lấy thái độ cô hiện tại ——
Tình bạn đơn thuần cũng đều chấm dứt, không chút do dự.
Thật không biết mạch não tiểu cô nương này khác hẳn với thường nhân bao nhiêu nữa.
Lăng Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng giống giải quyết được một i vấn đề lớn, như trút được gánh nặng, một hồi lâu, hướng Lục Thiệu Đông cười ngọt ngào “Cảm ơn cậu.”
Âm thanh ‘cảm ơn cậu’ trừ bỏ cảm ơn quà, còn có một tầng ý tứ khác —— cảm ơn cậu không có ý thông báo.
Khi cô nói lời này, cũng không che giấu biểu tình trên mặt, Lục Thiệu Đông tất nhiên xem đã hiểu, nghe hiểu.
Trong lòng Lục Thiệu Đông vẫn còn bực, đôi tay ôm ngực, lười biếng liếc cô “Này liền xong rồi?”
Bằng không thế nào?
Lăng Nhân chớp chớp mắt “Cậu cũng muốn tớ cổ vũ cho cậu sao?”
“…”
“Cậu lại không học tập.”
“…”
Cô thật dám nói như vậy.
Lục Thiệu Đông bị cô làm cho tức cười “Cậu thả bồ câu cho tớ, liền tính như vậy đi?”
“…” Nguyên lai là thu lại tính sổ sau.
Lăng Nhân nhấp miệng, thật cẩn thận ngưỡng mặt Lục Thiệu Đông, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, thần sắc nghiêm túc, không giống như là nói giỡn.
“Cậu… Giận?” Cô không xác định hỏi.
Thật thông minh.
Cùng cô nương chỉ số thông minh cao giao lưu chính là bớt việc.
Lục Thiệu Đông thấp giọng mà hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
Thời điểm vừa nhận được tin nhắn cô xác thật có chút sinh khí, bất quá sau lại phát hiện cô hiểu lầm, sợi dây leo đó liền tan biến.
Nhưng mà, bị thương tự tôn.
Nếu thật cậu hướng cô thổ lộ, cũng không cần tránh như rắn rết đi?
Lục Thiệu Đông gia tăng hô hấp, lại thấy người trước mặt chân tay luống cuống, tâm lại mềm xuống.
Tính xem, tự tôn giá trị mấy đồng tiền, bị thương thôi chịu đi.
“Tớ nói giỡn thôi, thật không có sinh…”
Nói đến một nửa, bỗng cậu ngây dại, ngơ ngẩn mà nhìn tiểu cô nương nhón chân, đem tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu mình.
Tiếp theo là thanh âm nhẹ nhàng như bông ——
“Cậu đừng nóng giận.”
Một động tác.
Bốn chữ.
Một lòng vì đối phương.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Cách vài giây, Lăng Nhân cúi đầu, ánh mắt dao động, gương mặt ẩn ẩn nóng lên. Một hồi lâu, thấy cậu không phản ứng, cô chủ động nói sang chuyện khác “Tuy rằng cậu không thích học tập, nhưng vẫn hy vọng thi nửa cuối kỳ tốt.”
Lục Thiệu Đông cúi đầu nhẹ nhàng mà hừ cười hai tiến: “Nếu tớ muốn học tập thì thế nào?”
Lăng Nhân ngẩn ra “Vậy rất là tốt.”
“Là người tiến bộ, cậu đáp ứng tớ một việc.”
“…”
Lần trước cậu vắng mặt hai môn khảo thí, điểm nhất đếm ngược từ dưới đếm lên, tiến bộ chính là đến ngược điểm hai.
Cô không có biện pháp thuyết phục bản thân cổ vũ cậu đếm ngược điểm hai…
Lăng Nhân nghĩ nghĩ, nói “Cả một trường thi.”
Lục Thiệu Đông “…”
Cả một trường thi năm mươi người, nghĩ muốn tiến bộ có trong danh sách đó. Trước kỳ thi, cậu phải không ngủ không nghỉ ôn tập cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
Rõ ràng cô không nghĩ cho cậu mà.
Cậu thu hồi lời nói vừa rồi, chỉ số thông minh quá cao cũng không tốt.
Quá khó lừa gạt.
“Tớ sẽ tận lực.”
Ném lại những lời này, Lục Thiệu Đông từ từ bước ra khỏi phòng học trọng điểm ban, dưới bước chân có chút nhộn nhạo, tay không tự giác sờ lên đỉnh đầu hai cái.
Như thế nào có thể ôn nhu như vậy…
·
Ngày hôm sau, nhóm học bá ban chín ngạc nhiên phát hiện, người từ trước đến nay xem sách giáo khoa như cặn bã, cư nhiên nghiêm túc mở sách ngồi đọc.
“Lão đại là bị quỷ bám vào người hay sao?”
“Không không, ta cảm thấy hẳn là nhân cách phân liệt, hẳn là nhân cách thứ hai phân liệt ra, khích lệ cậu ta mỗi ngày học tập tiến về phía trước.”
“Cũng có khả năng chính là muốn đạt được tri thức mới.”
…
“Tình huống sao rồi? Nói cùng nhau vượt qua cuộc thi nữa kỳ sao? Là cải tà quy chính?” Phó Kiêu Phong không đứng đắn hỏi.
Lục Thiệu Đông tập trung tinh thần đọc sách, trong miệng không mặn không nhạt trả lời “Tớ đáp ứng cô ấy thi được thứ tám trường thi.”
“Trời đất! Thật sự vì yêu cải tà quy chính là đây!”
Phó Kiêu Phong không chịu nổi kinh hách mà lộ biểu cảm.
Nhóm học bá cũng khiếp sợ không thôi, lão đại cư nhiên liền bị thu phục như vậy? Bất quá —— vẫn là đếm ngược đệ nhất mà thôi! Lập tức tiến bộ trong danh sách năm mươi, khó mà hy vọng đi.
“Này —— kia không phải là đại tẩu sao?” Có người bỗng hướng ngoài cửa sổ kêu.
Lục Thiệu Đông theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt nhìn trên đầu cô.
Hôm qua đưa cô cái cài tóc, không thấy có mang.
Không thích sao?
Hay là không nghĩ muốn mang?
Nhíu nhíu mày, Lục Thiệu Đông thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt phân phó nói “Về sau không cần gọi loạn ‘đại tẩu’.”
Mọi người “Vậy gọi là gì?”
Lục Thiệu Đông trầm tư ba giây, vân đạm phong khinh mà phun ra hai chữ “Đồng học.”
“…”
Mọi người: Ha hả. Cậu nói gọi là ‘đồng học’ vậy gọi là ‘đồng học’ đi. Dù sao chúng ta ngồi chờ vả mặt.
“Cậu cùng đệ nhất danh, gần đây quan hệ khá tốt nhỉ?” Phó Kiêu Phong trưng vẻ mặt bát quái nói.
Lục Thiệu Đông kéo khóe miệng cười, không nói tiếp.
Lúc này, Vương Liên vô cùng lo lắng vọt vào phòng học, nhìn Lục Thiệu Đông gọi ——
“Lão đại, mau xem Tieba.”
…
Trọng điểm ban.
Lăng Nhân trở lại phòng học, liền thấy Vương Gia Lâm tựa như chiêu hồn điên cuồng vẫy tay với cô.
“Chuyện gì vậy?” Cô vừa đi vừa hỏi.
“Cậu ngồi xuống đã.” Vương Gia Lâm gấp không thể đẩy mạnh cô bạn về chỗ ngồi, sau đó mở di động chỉ cái ảnh chụp, đưa cho cô “Lần trước Lục Thiệu Đông chỉ cậu đánh bóng bàn bị người khác chụp được, đang truyền trên Tieba.”
Lăng Nhân rũ mắt vừa thấy, quả nhiên là cô cùng Lục Thiệu Đông bị chụp ảnh chung. Theo khía cạnh cảnh nhìn, có thể nhìn thấy rõ ràng Lục Thiệu Đông đem cô ôm trong ngực.
Nếu không nhìn thấy bức ảnh này, cô cũng không biết ngay lúc đó động tác bọn họ lại thân mật như vậy.
Rõ ràng thời điểm chơi bóng không cảm thấy có cái gì, lúc này nhìn đến ảnh chụp, thế nhưng cảm thấy có điểm thẹn thùng.
Cô đè xuống cảm xúc trong ngực, sau đó bình tĩnh mà nói “Cậu ấy chỉ là ở dạy tớ chơi bóng thôi.”
“Tớ cũng biết hai người chỉ là chơi bóng, nhưng bức ảnh này…” Vương Gia Lâm lo lắng không thôi, vẻ mặt đầy u sầu mà nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát, sau đó lấy di động về, khóa màn hình nói “Làm sao đây, dù sao cậu cũng không xem Tieba, cũng không biết bọn họ nói như thế nào.”
Lăng Nhân nghe vậy nhíu mày “Rất khó nghe sao?”
“Hơ…” Vương Gia Lâm cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.
Những người trên mạng đều là một đám anh hùng bàn phím, bản thân không được Lục Thiệu Đông yêu thích, liền điên loạn công kích người. Rõ ràng là Lục Thiệu Đông chủ động chỉ dạy Lăng Nhân chơi bóng, lại bị nói thành là Lăng Nhân cố ý làm ra vẻ không biết chơi bóng để câu dẫn Lục Thiệu Đông.
Ha hả. Sao không xem nhiều nữ sinh chơi bóng, Lục Thiệu Đông chỉ dạy cho một người?
Vương Gia Lâm càng nghĩ càng giận, cuối cùng phẫn hận mà đóng di động, sửa đi sửa lại đánh chữ “Ta muốn dỗi!”
Lăng Nhân thấy bộ dáng bất bình này của Vương Gia Lâm, không xem cũng biết Tieba mắng nhiều lời khó nghe. Cô thở dài một hơi, ngăn cản nói “Không nên làm gì cả. Càng phản ứng, những người đó mắng càng nghiện.”
“Đúng rồi…” Vương Gia Lâm dừng lại, rối rắm vài giây, cuối cùng là nghe theo lời cô nói, đem điện thoại ném lên bàn nói “Cái người phát ảnh chụp quá là ác độc, cố ý trước thi nửa cuối kỳ mà thả ra, nghĩ muốn cậu bị ảnh hưởng cuộc khảo thí.”
Lăng Nhân “Thôi đừng tức giận. Bằng không tớ không bị ảnh hưởng, mà cậu bị ảnh hưởng.”
“Hắc hắc. Dù sao tớ suy nghĩ nông cạn, không có bị ảnh hưởng gì.”
…
Chín ban.
Tâm nhóm học bá kinh hoảng, rất giận lại không dám phát ra, sợ bị liên lụy. Rốt cuộc đó là đại tẩu, không đúng, là đồng học, bị người ở Tieba mắng thảm như vậy, trong lòng lão đại khẳng định thực hụt hẫng.
“Nếu không, chúng ta khoác áo choàng đôi trở về?” Vương Liên đề nghị nói.
Lục Thiệu Đông mặt lạnh lùng “Khoác áo choàng gì?”
“Kia…”
“Hình tượng chân thân.”
“…”
Mọi người: Trùng quan nhất nộ vì ‘đồng học’. Ha hả.
“Tra xem ai đăng ảnh đó.” Lục Thiệu Đông đưa điện thoại di động ném cho Thạch Vũ.
“Đang tra xét.”
Thạch Vũ trừ bỏ yêu thích chơi game, còn có yêu thích nghiên cứu máy tính. Sự tình vừa ra tới, cậu ta liền tự giác bắt đầu hành động.
·
Lăng Nhân còn cho rằng ‘sự kiện chụp ảnh chung’ sẽ trở thành đề tài buông chuyện, đã chuẩn bị tâm lý đứng đầu ngọn sóng, kết quả mới một tiết học, sự tình liền xoay ngược lại.
“Lớp bên cạnh ra trận giúp nói chuyện, đem cậu khen thành thiên tiên, những người khác không dám đắc tội với bọn họ, đều tự giác xóa bỏ những lời trước mắng cậu. Hiện tại mọi người đều biết cậu là người mà Lục Thiệu Đông che chở, về sau sẽ không ai khua môi múa mép loạn.”
Vương Gia Lâm trước tiên báo tình hình chiến đấu Teiba.
Lăng Nhân đại khái nhìn nhóm học bá trả lời, đại ý chính là ‘toàn Nhất trung ta bốn mắt là đồng học đẹp nhất’, đến nỗi dùng từ… Thật sự là không dám khen tặng.
Hoa hòe lộng lẫy, trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ nhiều vẻ… Chuyện này đều còn có thể nhẫn.
Nhất thụ lê hoa áp hải đường —— là cái quỷ gì?
Vì khen nàng, bọn họ cũng thật là phí không ít tâm.
Đối với chuyện này, trong lòng Lăng Nhân rất cảm động.
…
Đến buổi chiều, Tieba đang dần dần bình tĩnh lại bị đẩy lên cao trào mới.
“Có người phát ra ảnh chụp ở hộp đêm. Tấm này, nhìn quầng thâm mắt kia, cũng quá giống như thật đi. Tớ nghe Phó Kiêu Phong nói, ảnh chụp Lục Thiệu Đông dạy cậu chơi bóng phát trên mạng, người chửi rủa, chính là người này.”
“Cái nữ sinh này trước ở cửa nhà ăn thổ lộ cùng Lục Thiệu Đông, bị Lục Thiệu Đông cự tuyệt thật thảm. Phỏng chừng nhìn Lục Thiệu Đông đối tốt với cậu, trong lòng không cân bằng, cho nên ở trên mạng muốn bôi đen cậu.”
“Lục Thiệu Đông lần này ra tay thật là quá tuyệt! Tớ thật hâm mộ cậu muốn chết!”
Vương Gia Lâm nói xong một hơi sở hữu tình báo, cuối cùng còn không quên biểu đạt hâm mộ.
Lăng Nhân cười hỏi “Hâm mộ tớ bị bôi đen?”
“…”
Vương Gia Lâm trợn trắng mắt, nhẹ nhàng mà đẩy đẩy cánh tay cô, làm mặt quỷ nói “Đương nhiên là không phải. Cậu hiểu mà. Hắc hắc.”
Lăng Nhân cười cười không nói tiếp, cúi đầu tiếp tục đọc sách, tay trái sờ túi giấy trong cặp, khóe miệng tươi cười nhịn không khép lại được.
Cho dù không có gương, cô cũng biết chính mình lúc này nhất định cười đến thực ngốc.
·
Sự kiện Tieba cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đến các học sinh, thi nửa cuối kỳ thuận lợi kết thúc, còn không kịp thả lỏng tâm tình, đảo mắt liền đến ngày thông báo điểm thi.
Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm đi xem bảng điểm.
“Kỳ quái, như thế nào không nhìn thấy người chín ban? Bọn họ không phải thích nhất là xem náo nhiệt sao.” Vương Gia Lâm nói thầm, một đôi mắt to đen lúng liếng ngó loạn khắp nơi.
Lăng Nhân cũng không nhìn thấy bóng hình quen thuộc, trong lòng có điểm kỳ quái.
Chẳng lẽ hôm nay họ không có tới trường học?
…
Chín ban.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Trong tay cầm cây thước dài gõ gõ trong tay, cuối cùng thu hồi lui tới trên bục giảng đập mạnh lên đó.
“Có hồ nháo cũng nên tại điểm mấu chốt! Tôi không trông cậy các em thành tích tiến bộ vượt bậc, chỉ hy vọng các em có thể duy trì hiện trạng, thuận lợi vượt qua cao tam, như vậy tôi còn có thể sống lâu thêm mấy năm.”
“Thật bị các em khen ngược! Đã lót đế còn không ngại ghiền, một hai phải ở thi nửa cuối kỳ gây chuyện như vậy!”
“Lý, hóa, sinh tập thể đều nộp giấy trắng! Dạy, nói, xem! Các em khiến tôi thật tức giận, không thấy lương tâm đau sao!”
Sau một lát yên tĩnh.
“Toàn bộ đi ra sân thể dục chạy bộ, hai mươi vòng!”
Chủ nhiệm lên tiếng, mọi người sôi nổi đứng dậy.
“Lục Thiệu Đông lần này khảo thí có tiến bộ, không cần đi.”
Lục Thiệu Đông quay đầu nói “Em đi giám sát bọn họ.” Cũng mặc kệ chủ nhiệm đồng ý hay không đồng ý, cuốn tay áo lên liền chạy lấy người.
Vừa ra khỏi phòng học ——
“Lão đại, chúng ta chỉ có thể giúp cậu đến đây. Cố lên!”
“Đứng thứ tám trường thi, tớ không thể quên các huynh đệ a.”
“Kỳ thật tớ cũng nghĩ nộp giấy trắng rồi, dù sao đáp án cũng là không điểm, không nộp nói không chừng còn có thể khỏi ăn phân.”
“Cậu đúng là thiểu năng trí tuệ a!”
…
Gây ra chuyện lớn, nhóm học bá kích động chạy bộ, giơ cao tay chạy vòng quanh sân thể dục.
Phó Kiêu Phong vỗ vai Lục Thiệu Đông nói “Tớ nộp giấy trắng thuần túy là vì không muốn loạn trận hình. Nói xem, lớp bên cạnh đệ nhất danh ‘đồng học’ kia, rốt cuộc sẽ chuẩn bị cái gì tốt cho cậu?”
Lục Thiệu Đông lúc này không có đem người anh em đẩy ra, trong lòng nhè nhẹ cảm động. Tuy rằng chuyện tập thể lớp nộp giấy trắng thật có chút nháo quá mức, nhưng bọn họ chủ động lót đế cho cậu, giúp cậu đứng thứ tám trường thi, phần tâm ý này thật sự là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Chỉ một lần này, không có lần sau. Về sau đừng lấy khảo thí nói giỡn.” Lục Thiệu Đông đè nặng cảm xúc trong lòng, tận lực bình tĩnh nói.
Lời này đang nói với Phó Kiêu Phong, nhưng lại là nói cho mọi người nghe.
Mọi người sôi nổi gật đầu: Nghe hiểu, lão đại là đang lo lắng bọn họ.
…
Bảng vàng danh dự trước.
Lăng Nhân nhìn thứ tự mình vẫn là đệ nhất, liền an tâm chuẩn bị về phòng học, quay người lại, nghe được có nữ sinh bên cạnh nghị luận ——
“Các cậu nghe nói gì không? Chín ban lần này khảo thí lý, hóa, sinh tập thể đều nộp giấy trắng, hiện tại đang bị phạt chạy ngoài sân thể dục.”
“Thật biết chơi dữ. Chín ban là muốn tạo phản sao? Đúng rồi, Lục Thiệu Đông cũng là chín ban, cậu ta cũng nộp giấy trắng sao?”
“Hình như không có, nhưng thời điểm tớ nhìn phòng học chín ban thì không có ai, hẳn là cũng chạy ngoài sân thể dục.”
…
…
Âm thanh nghị luận không dứt bên tai.
“Tớ hỏi Phó Kiêu Phong một chút, sao lại thế này.” Vương Gia Lâm vừa nói vừa viết tin nhắn.
Lăng Nhân chỉ nghe được mấy từ ngữ mấu chốt ‘Lục Thiệu Đông’, ‘nộp giấy trắng’, ‘chạy sân thể dục’.
Trước khảo thí không phải còn cùng cô nói muốn học tập sao?
Hiện tại là chuyện thế nào?
“Phó Kiêu Phong nhắn lại. Đám người ban chín kia thật đúng là!” Vương Gia Lâm cảm thán nói.
Trong lòng Lăng Nhân có chút gấp “Nói như thế nào?”
“Đi sân thể dục nhìn xem đi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Được.” Đi rồi hai bước, Lăng Nhân bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu hướng khu dạy học chạy “Ta muốn về phòng học một chuyến.”
·
Sân thể dục.
Dưới ánh nắng chói chang, các thiếu niên tuy mồ hôi như mưa, thần thái lại thư thái.
“Nếu không chúng ta xướng ca đi!”
“Được nha! Cùng nhau hát!”
“Mặt trời chiếu trên đầu, hoa nhỏ cười với ta, chim nhỏ nói còn sớm, ngươi vì cái gì ôm bao thuốc nổ trên lưng, ta đi trường học, mỗi ngày không đến muộn…”
Các thiếu niên chạy từng vòng, từng vòng xướng.
Không biết chạy đến mấy vòng, bỗng nhiên có người loạn trận hình hét to một tiếng ——‘ trời đất ơi!”
Tiếp theo tiếng ca đột nhiên im bặt, tất cả mọi người cùng dừng lại, mắt nhìn thẳng.
Cách đó không xa, một nữ sinh chậm rãi mà đến, nàng đỉnh đầu mang theo cài tóc màu đen, lộ ra gương mặt trứng ngỗng tinh xảo, da thịt tuyết trắng nổi bật trên bộ đồng phục màu lam, con ngươi đen láy, đuôi mắt hơi giơ lên, mang theo ý cười, giữa chân mày ôn nhu vô hạn.
Khí chất này, nháy mắt hạ gục năm đại mỹ nữ mấy ngày hôm trước trên Tieba.
“Tiên nữ này tớ định rồi! Ai cũng đừng cùng tớ đoạt!” Vương Liên dẫn đầu phản ứng lại, hét lớn.
Giọng nói còn chưa xong, trên đầu liền bị ăn một quả ——
“Tiểu tiên nữ này là của Đông ca.”
Vương Liên vừa quay đầu lại, phát hiện lão đại nhà mình nhìn mỹ nữ đến đôi mắt đều thẳng, chỉ kém không chảy nước miếng.
“Cậu không phải có đại tẩu… Không, có ‘đồng học’ rồi sao? Chúng ta vì giúp cậu truy ‘đồng học’, mới vừa nộp giấy trắng a. Cậu không thể sáng nắng chiều mưa như vậy được!” Cậu ta nhắc nhở nói.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông dừng trên người giai nhân cách đó không xa, tâm tình cực tốt.
Thực tốt, cô cài tóc quà cậu đưa.
Khóe miệng cong lên, nhàn nhạt ném xuống một câu ‘cậu lại nhìn kỹ xem’, liền sải bước đi qua.
Vương Liên cào cào cái ót, xem gì?
Lúc này có người bỗng nhiên la lên một tiếng: “Trời đất! Đây không phải là bốn mắt sao!”
Vương Liên định thần nhìn lại, thật đúng là bốn mắt...
Lúc này mọi người dần phản ứng lại ——
“Thật không nghĩ tới, bốn mắt thế nhưng đem vẻ đẹp giấu sâu như vậy!”
“Cuối cùng quả nhiên chỉ có lão đại tìm thấy đại tẩu!”
“Thật đa mưu túc trí! Khó trách lúc trước một hai phải cùng người này, nguyên lai là tồn tại cảm giác! “
…
…
Bên kia, Vương Gia Lâm đem Lăng Nhân đẩy đến chô Lục Thiệu Đông, cười hì hì chạy đi. Chạy được vài bước bị Phó Kiêu Phong túm lại.
“Cậu cũng che giấu mỹ mạo đúng không? Cũng nên phơi bày ra đi.”
“…”
Vương Gia Lâm trừng liếc cậu ta một cái “Truyền thuyết, người mập đều là tiềm lực cất sau, về sau tớ xinh đẹp đừng tìm đến quỳ xin tha.”
“Quỳ xuống đất xin tha không có khả năng, cầu hôn còn được.” Phó Kiêu Phong chọn mi nói.
“Cậu…”
“Đừng nóng vội thẹn thùng, ngươi hiện tại còn đang cất giữ tiềm lực hửm.”
“…”
Hai người còn đang đấu võ mồm.
Lăng Nhân lẳng lặng nhìn Lục Thiệu Đông đi tới, trong lòng có chút khẩn trương, khi cậu ta đi càng lúc càng gần, ánh mắt bắt đầu không tự chủ mà loạn hoảng.
Sân thể dục trống trải, gió từ tứ phía thổi tới.
Cô hơi gục đầu xuống, tóc mái bên thái dương bay bay, lại giương mắt nhìn, người đã tới trước mắt rồi.
“Các cậu… Bị phạt chạy bộ?” Cô biết rõ còn cố hỏi, để hóa giải nội tâm khẩn trương.
Lục Thiệu Đông gật đầu, mắt hơi rũ, nhìn cô không nói lời nào.
Một hồi lâu, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến ——
“Đồng học Lăng Nhân, cậu câu dẫn tớ như vậy, không sợ tớ sẽ thổ lộ cùng cậu sao?”
Lăng Nhân ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Đông, một chữ không nói nên lời, trong đầu không ngừng lập lại lời của cậu.
—— Cậu sợ hãi vì tớ thổ lộ cùng cậu như vậy sao?
Rõ ràng cậu nhìn ra cô sợ hãi, vậy mà còn hỏi, là muốn bức cô sao?
Lục Thiệu Đông nhìn sắc mặt trắng bệch của tiểu cô nương, khóe miệng tươi cười thu lại.
Đúng là cô cho rằng cậu hướng cô thổ lộ.
Nếu không phải Phó Kiêu Phong không hiểu mới tới an ủi cậu, cậu cũng không biết cô vì cái tin nhắn kia hiểu lầm lớn như vậy.
【 Lên mái nhà, cổ vũ cho cậu 】—— nào có nửa điểm ý tứ muốn thổ lộ chứ?
May mắn cậu không phải thật sự muốn thổ lộ, bằng không thương tâm muốn chết.
“Thu hồi những cái suy nghĩ lung tung của cậu đi.” Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, lại đem túi giấy màu trắng nhét vào tay cô, sau đó đứng dậy, lui sau hai bước.
Thình lình trong tay xuất hiện túi giấy, Lăng Nhân từ trong mộng bức ra, đầu óc đình trệ vài giây, sau mới hiểu được.
—— Hình như cô hiểu lầm cậu rồi.
“Cậu gọi mình đi sân thượng, là muốn đưa cái này?”
“Ừm hừ.”
“Tớ còn tưởng rằng…”
“Cho rằng tớ muốn thổ lộ cùng cậu?”
Lục Thiệu Đông không chút để ý đánh gãy lời cô, khí ngực lại không thuận, đồng thời may mắn đây chỉ là hiểu lầm, bằng không lấy thái độ cô hiện tại ——
Tình bạn đơn thuần cũng đều chấm dứt, không chút do dự.
Thật không biết mạch não tiểu cô nương này khác hẳn với thường nhân bao nhiêu nữa.
Lăng Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng giống giải quyết được một i vấn đề lớn, như trút được gánh nặng, một hồi lâu, hướng Lục Thiệu Đông cười ngọt ngào “Cảm ơn cậu.”
Âm thanh ‘cảm ơn cậu’ trừ bỏ cảm ơn quà, còn có một tầng ý tứ khác —— cảm ơn cậu không có ý thông báo.
Khi cô nói lời này, cũng không che giấu biểu tình trên mặt, Lục Thiệu Đông tất nhiên xem đã hiểu, nghe hiểu.
Trong lòng Lục Thiệu Đông vẫn còn bực, đôi tay ôm ngực, lười biếng liếc cô “Này liền xong rồi?”
Bằng không thế nào?
Lăng Nhân chớp chớp mắt “Cậu cũng muốn tớ cổ vũ cho cậu sao?”
“…”
“Cậu lại không học tập.”
“…”
Cô thật dám nói như vậy.
Lục Thiệu Đông bị cô làm cho tức cười “Cậu thả bồ câu cho tớ, liền tính như vậy đi?”
“…” Nguyên lai là thu lại tính sổ sau.
Lăng Nhân nhấp miệng, thật cẩn thận ngưỡng mặt Lục Thiệu Đông, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, thần sắc nghiêm túc, không giống như là nói giỡn.
“Cậu… Giận?” Cô không xác định hỏi.
Thật thông minh.
Cùng cô nương chỉ số thông minh cao giao lưu chính là bớt việc.
Lục Thiệu Đông thấp giọng mà hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
Thời điểm vừa nhận được tin nhắn cô xác thật có chút sinh khí, bất quá sau lại phát hiện cô hiểu lầm, sợi dây leo đó liền tan biến.
Nhưng mà, bị thương tự tôn.
Nếu thật cậu hướng cô thổ lộ, cũng không cần tránh như rắn rết đi?
Lục Thiệu Đông gia tăng hô hấp, lại thấy người trước mặt chân tay luống cuống, tâm lại mềm xuống.
Tính xem, tự tôn giá trị mấy đồng tiền, bị thương thôi chịu đi.
“Tớ nói giỡn thôi, thật không có sinh…”
Nói đến một nửa, bỗng cậu ngây dại, ngơ ngẩn mà nhìn tiểu cô nương nhón chân, đem tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu mình.
Tiếp theo là thanh âm nhẹ nhàng như bông ——
“Cậu đừng nóng giận.”
Một động tác.
Bốn chữ.
Một lòng vì đối phương.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Cách vài giây, Lăng Nhân cúi đầu, ánh mắt dao động, gương mặt ẩn ẩn nóng lên. Một hồi lâu, thấy cậu không phản ứng, cô chủ động nói sang chuyện khác “Tuy rằng cậu không thích học tập, nhưng vẫn hy vọng thi nửa cuối kỳ tốt.”
Lục Thiệu Đông cúi đầu nhẹ nhàng mà hừ cười hai tiến: “Nếu tớ muốn học tập thì thế nào?”
Lăng Nhân ngẩn ra “Vậy rất là tốt.”
“Là người tiến bộ, cậu đáp ứng tớ một việc.”
“…”
Lần trước cậu vắng mặt hai môn khảo thí, điểm nhất đếm ngược từ dưới đếm lên, tiến bộ chính là đến ngược điểm hai.
Cô không có biện pháp thuyết phục bản thân cổ vũ cậu đếm ngược điểm hai…
Lăng Nhân nghĩ nghĩ, nói “Cả một trường thi.”
Lục Thiệu Đông “…”
Cả một trường thi năm mươi người, nghĩ muốn tiến bộ có trong danh sách đó. Trước kỳ thi, cậu phải không ngủ không nghỉ ôn tập cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
Rõ ràng cô không nghĩ cho cậu mà.
Cậu thu hồi lời nói vừa rồi, chỉ số thông minh quá cao cũng không tốt.
Quá khó lừa gạt.
“Tớ sẽ tận lực.”
Ném lại những lời này, Lục Thiệu Đông từ từ bước ra khỏi phòng học trọng điểm ban, dưới bước chân có chút nhộn nhạo, tay không tự giác sờ lên đỉnh đầu hai cái.
Như thế nào có thể ôn nhu như vậy…
·
Ngày hôm sau, nhóm học bá ban chín ngạc nhiên phát hiện, người từ trước đến nay xem sách giáo khoa như cặn bã, cư nhiên nghiêm túc mở sách ngồi đọc.
“Lão đại là bị quỷ bám vào người hay sao?”
“Không không, ta cảm thấy hẳn là nhân cách phân liệt, hẳn là nhân cách thứ hai phân liệt ra, khích lệ cậu ta mỗi ngày học tập tiến về phía trước.”
“Cũng có khả năng chính là muốn đạt được tri thức mới.”
…
“Tình huống sao rồi? Nói cùng nhau vượt qua cuộc thi nữa kỳ sao? Là cải tà quy chính?” Phó Kiêu Phong không đứng đắn hỏi.
Lục Thiệu Đông tập trung tinh thần đọc sách, trong miệng không mặn không nhạt trả lời “Tớ đáp ứng cô ấy thi được thứ tám trường thi.”
“Trời đất! Thật sự vì yêu cải tà quy chính là đây!”
Phó Kiêu Phong không chịu nổi kinh hách mà lộ biểu cảm.
Nhóm học bá cũng khiếp sợ không thôi, lão đại cư nhiên liền bị thu phục như vậy? Bất quá —— vẫn là đếm ngược đệ nhất mà thôi! Lập tức tiến bộ trong danh sách năm mươi, khó mà hy vọng đi.
“Này —— kia không phải là đại tẩu sao?” Có người bỗng hướng ngoài cửa sổ kêu.
Lục Thiệu Đông theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt nhìn trên đầu cô.
Hôm qua đưa cô cái cài tóc, không thấy có mang.
Không thích sao?
Hay là không nghĩ muốn mang?
Nhíu nhíu mày, Lục Thiệu Đông thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt phân phó nói “Về sau không cần gọi loạn ‘đại tẩu’.”
Mọi người “Vậy gọi là gì?”
Lục Thiệu Đông trầm tư ba giây, vân đạm phong khinh mà phun ra hai chữ “Đồng học.”
“…”
Mọi người: Ha hả. Cậu nói gọi là ‘đồng học’ vậy gọi là ‘đồng học’ đi. Dù sao chúng ta ngồi chờ vả mặt.
“Cậu cùng đệ nhất danh, gần đây quan hệ khá tốt nhỉ?” Phó Kiêu Phong trưng vẻ mặt bát quái nói.
Lục Thiệu Đông kéo khóe miệng cười, không nói tiếp.
Lúc này, Vương Liên vô cùng lo lắng vọt vào phòng học, nhìn Lục Thiệu Đông gọi ——
“Lão đại, mau xem Tieba.”
…
Trọng điểm ban.
Lăng Nhân trở lại phòng học, liền thấy Vương Gia Lâm tựa như chiêu hồn điên cuồng vẫy tay với cô.
“Chuyện gì vậy?” Cô vừa đi vừa hỏi.
“Cậu ngồi xuống đã.” Vương Gia Lâm gấp không thể đẩy mạnh cô bạn về chỗ ngồi, sau đó mở di động chỉ cái ảnh chụp, đưa cho cô “Lần trước Lục Thiệu Đông chỉ cậu đánh bóng bàn bị người khác chụp được, đang truyền trên Tieba.”
Lăng Nhân rũ mắt vừa thấy, quả nhiên là cô cùng Lục Thiệu Đông bị chụp ảnh chung. Theo khía cạnh cảnh nhìn, có thể nhìn thấy rõ ràng Lục Thiệu Đông đem cô ôm trong ngực.
Nếu không nhìn thấy bức ảnh này, cô cũng không biết ngay lúc đó động tác bọn họ lại thân mật như vậy.
Rõ ràng thời điểm chơi bóng không cảm thấy có cái gì, lúc này nhìn đến ảnh chụp, thế nhưng cảm thấy có điểm thẹn thùng.
Cô đè xuống cảm xúc trong ngực, sau đó bình tĩnh mà nói “Cậu ấy chỉ là ở dạy tớ chơi bóng thôi.”
“Tớ cũng biết hai người chỉ là chơi bóng, nhưng bức ảnh này…” Vương Gia Lâm lo lắng không thôi, vẻ mặt đầy u sầu mà nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát, sau đó lấy di động về, khóa màn hình nói “Làm sao đây, dù sao cậu cũng không xem Tieba, cũng không biết bọn họ nói như thế nào.”
Lăng Nhân nghe vậy nhíu mày “Rất khó nghe sao?”
“Hơ…” Vương Gia Lâm cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.
Những người trên mạng đều là một đám anh hùng bàn phím, bản thân không được Lục Thiệu Đông yêu thích, liền điên loạn công kích người. Rõ ràng là Lục Thiệu Đông chủ động chỉ dạy Lăng Nhân chơi bóng, lại bị nói thành là Lăng Nhân cố ý làm ra vẻ không biết chơi bóng để câu dẫn Lục Thiệu Đông.
Ha hả. Sao không xem nhiều nữ sinh chơi bóng, Lục Thiệu Đông chỉ dạy cho một người?
Vương Gia Lâm càng nghĩ càng giận, cuối cùng phẫn hận mà đóng di động, sửa đi sửa lại đánh chữ “Ta muốn dỗi!”
Lăng Nhân thấy bộ dáng bất bình này của Vương Gia Lâm, không xem cũng biết Tieba mắng nhiều lời khó nghe. Cô thở dài một hơi, ngăn cản nói “Không nên làm gì cả. Càng phản ứng, những người đó mắng càng nghiện.”
“Đúng rồi…” Vương Gia Lâm dừng lại, rối rắm vài giây, cuối cùng là nghe theo lời cô nói, đem điện thoại ném lên bàn nói “Cái người phát ảnh chụp quá là ác độc, cố ý trước thi nửa cuối kỳ mà thả ra, nghĩ muốn cậu bị ảnh hưởng cuộc khảo thí.”
Lăng Nhân “Thôi đừng tức giận. Bằng không tớ không bị ảnh hưởng, mà cậu bị ảnh hưởng.”
“Hắc hắc. Dù sao tớ suy nghĩ nông cạn, không có bị ảnh hưởng gì.”
…
Chín ban.
Tâm nhóm học bá kinh hoảng, rất giận lại không dám phát ra, sợ bị liên lụy. Rốt cuộc đó là đại tẩu, không đúng, là đồng học, bị người ở Tieba mắng thảm như vậy, trong lòng lão đại khẳng định thực hụt hẫng.
“Nếu không, chúng ta khoác áo choàng đôi trở về?” Vương Liên đề nghị nói.
Lục Thiệu Đông mặt lạnh lùng “Khoác áo choàng gì?”
“Kia…”
“Hình tượng chân thân.”
“…”
Mọi người: Trùng quan nhất nộ vì ‘đồng học’. Ha hả.
“Tra xem ai đăng ảnh đó.” Lục Thiệu Đông đưa điện thoại di động ném cho Thạch Vũ.
“Đang tra xét.”
Thạch Vũ trừ bỏ yêu thích chơi game, còn có yêu thích nghiên cứu máy tính. Sự tình vừa ra tới, cậu ta liền tự giác bắt đầu hành động.
·
Lăng Nhân còn cho rằng ‘sự kiện chụp ảnh chung’ sẽ trở thành đề tài buông chuyện, đã chuẩn bị tâm lý đứng đầu ngọn sóng, kết quả mới một tiết học, sự tình liền xoay ngược lại.
“Lớp bên cạnh ra trận giúp nói chuyện, đem cậu khen thành thiên tiên, những người khác không dám đắc tội với bọn họ, đều tự giác xóa bỏ những lời trước mắng cậu. Hiện tại mọi người đều biết cậu là người mà Lục Thiệu Đông che chở, về sau sẽ không ai khua môi múa mép loạn.”
Vương Gia Lâm trước tiên báo tình hình chiến đấu Teiba.
Lăng Nhân đại khái nhìn nhóm học bá trả lời, đại ý chính là ‘toàn Nhất trung ta bốn mắt là đồng học đẹp nhất’, đến nỗi dùng từ… Thật sự là không dám khen tặng.
Hoa hòe lộng lẫy, trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ nhiều vẻ… Chuyện này đều còn có thể nhẫn.
Nhất thụ lê hoa áp hải đường —— là cái quỷ gì?
Vì khen nàng, bọn họ cũng thật là phí không ít tâm.
Đối với chuyện này, trong lòng Lăng Nhân rất cảm động.
…
Đến buổi chiều, Tieba đang dần dần bình tĩnh lại bị đẩy lên cao trào mới.
“Có người phát ra ảnh chụp ở hộp đêm. Tấm này, nhìn quầng thâm mắt kia, cũng quá giống như thật đi. Tớ nghe Phó Kiêu Phong nói, ảnh chụp Lục Thiệu Đông dạy cậu chơi bóng phát trên mạng, người chửi rủa, chính là người này.”
“Cái nữ sinh này trước ở cửa nhà ăn thổ lộ cùng Lục Thiệu Đông, bị Lục Thiệu Đông cự tuyệt thật thảm. Phỏng chừng nhìn Lục Thiệu Đông đối tốt với cậu, trong lòng không cân bằng, cho nên ở trên mạng muốn bôi đen cậu.”
“Lục Thiệu Đông lần này ra tay thật là quá tuyệt! Tớ thật hâm mộ cậu muốn chết!”
Vương Gia Lâm nói xong một hơi sở hữu tình báo, cuối cùng còn không quên biểu đạt hâm mộ.
Lăng Nhân cười hỏi “Hâm mộ tớ bị bôi đen?”
“…”
Vương Gia Lâm trợn trắng mắt, nhẹ nhàng mà đẩy đẩy cánh tay cô, làm mặt quỷ nói “Đương nhiên là không phải. Cậu hiểu mà. Hắc hắc.”
Lăng Nhân cười cười không nói tiếp, cúi đầu tiếp tục đọc sách, tay trái sờ túi giấy trong cặp, khóe miệng tươi cười nhịn không khép lại được.
Cho dù không có gương, cô cũng biết chính mình lúc này nhất định cười đến thực ngốc.
·
Sự kiện Tieba cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đến các học sinh, thi nửa cuối kỳ thuận lợi kết thúc, còn không kịp thả lỏng tâm tình, đảo mắt liền đến ngày thông báo điểm thi.
Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm đi xem bảng điểm.
“Kỳ quái, như thế nào không nhìn thấy người chín ban? Bọn họ không phải thích nhất là xem náo nhiệt sao.” Vương Gia Lâm nói thầm, một đôi mắt to đen lúng liếng ngó loạn khắp nơi.
Lăng Nhân cũng không nhìn thấy bóng hình quen thuộc, trong lòng có điểm kỳ quái.
Chẳng lẽ hôm nay họ không có tới trường học?
…
Chín ban.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Trong tay cầm cây thước dài gõ gõ trong tay, cuối cùng thu hồi lui tới trên bục giảng đập mạnh lên đó.
“Có hồ nháo cũng nên tại điểm mấu chốt! Tôi không trông cậy các em thành tích tiến bộ vượt bậc, chỉ hy vọng các em có thể duy trì hiện trạng, thuận lợi vượt qua cao tam, như vậy tôi còn có thể sống lâu thêm mấy năm.”
“Thật bị các em khen ngược! Đã lót đế còn không ngại ghiền, một hai phải ở thi nửa cuối kỳ gây chuyện như vậy!”
“Lý, hóa, sinh tập thể đều nộp giấy trắng! Dạy, nói, xem! Các em khiến tôi thật tức giận, không thấy lương tâm đau sao!”
Sau một lát yên tĩnh.
“Toàn bộ đi ra sân thể dục chạy bộ, hai mươi vòng!”
Chủ nhiệm lên tiếng, mọi người sôi nổi đứng dậy.
“Lục Thiệu Đông lần này khảo thí có tiến bộ, không cần đi.”
Lục Thiệu Đông quay đầu nói “Em đi giám sát bọn họ.” Cũng mặc kệ chủ nhiệm đồng ý hay không đồng ý, cuốn tay áo lên liền chạy lấy người.
Vừa ra khỏi phòng học ——
“Lão đại, chúng ta chỉ có thể giúp cậu đến đây. Cố lên!”
“Đứng thứ tám trường thi, tớ không thể quên các huynh đệ a.”
“Kỳ thật tớ cũng nghĩ nộp giấy trắng rồi, dù sao đáp án cũng là không điểm, không nộp nói không chừng còn có thể khỏi ăn phân.”
“Cậu đúng là thiểu năng trí tuệ a!”
…
Gây ra chuyện lớn, nhóm học bá kích động chạy bộ, giơ cao tay chạy vòng quanh sân thể dục.
Phó Kiêu Phong vỗ vai Lục Thiệu Đông nói “Tớ nộp giấy trắng thuần túy là vì không muốn loạn trận hình. Nói xem, lớp bên cạnh đệ nhất danh ‘đồng học’ kia, rốt cuộc sẽ chuẩn bị cái gì tốt cho cậu?”
Lục Thiệu Đông lúc này không có đem người anh em đẩy ra, trong lòng nhè nhẹ cảm động. Tuy rằng chuyện tập thể lớp nộp giấy trắng thật có chút nháo quá mức, nhưng bọn họ chủ động lót đế cho cậu, giúp cậu đứng thứ tám trường thi, phần tâm ý này thật sự là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Chỉ một lần này, không có lần sau. Về sau đừng lấy khảo thí nói giỡn.” Lục Thiệu Đông đè nặng cảm xúc trong lòng, tận lực bình tĩnh nói.
Lời này đang nói với Phó Kiêu Phong, nhưng lại là nói cho mọi người nghe.
Mọi người sôi nổi gật đầu: Nghe hiểu, lão đại là đang lo lắng bọn họ.
…
Bảng vàng danh dự trước.
Lăng Nhân nhìn thứ tự mình vẫn là đệ nhất, liền an tâm chuẩn bị về phòng học, quay người lại, nghe được có nữ sinh bên cạnh nghị luận ——
“Các cậu nghe nói gì không? Chín ban lần này khảo thí lý, hóa, sinh tập thể đều nộp giấy trắng, hiện tại đang bị phạt chạy ngoài sân thể dục.”
“Thật biết chơi dữ. Chín ban là muốn tạo phản sao? Đúng rồi, Lục Thiệu Đông cũng là chín ban, cậu ta cũng nộp giấy trắng sao?”
“Hình như không có, nhưng thời điểm tớ nhìn phòng học chín ban thì không có ai, hẳn là cũng chạy ngoài sân thể dục.”
…
…
Âm thanh nghị luận không dứt bên tai.
“Tớ hỏi Phó Kiêu Phong một chút, sao lại thế này.” Vương Gia Lâm vừa nói vừa viết tin nhắn.
Lăng Nhân chỉ nghe được mấy từ ngữ mấu chốt ‘Lục Thiệu Đông’, ‘nộp giấy trắng’, ‘chạy sân thể dục’.
Trước khảo thí không phải còn cùng cô nói muốn học tập sao?
Hiện tại là chuyện thế nào?
“Phó Kiêu Phong nhắn lại. Đám người ban chín kia thật đúng là!” Vương Gia Lâm cảm thán nói.
Trong lòng Lăng Nhân có chút gấp “Nói như thế nào?”
“Đi sân thể dục nhìn xem đi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Được.” Đi rồi hai bước, Lăng Nhân bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu hướng khu dạy học chạy “Ta muốn về phòng học một chuyến.”
·
Sân thể dục.
Dưới ánh nắng chói chang, các thiếu niên tuy mồ hôi như mưa, thần thái lại thư thái.
“Nếu không chúng ta xướng ca đi!”
“Được nha! Cùng nhau hát!”
“Mặt trời chiếu trên đầu, hoa nhỏ cười với ta, chim nhỏ nói còn sớm, ngươi vì cái gì ôm bao thuốc nổ trên lưng, ta đi trường học, mỗi ngày không đến muộn…”
Các thiếu niên chạy từng vòng, từng vòng xướng.
Không biết chạy đến mấy vòng, bỗng nhiên có người loạn trận hình hét to một tiếng ——‘ trời đất ơi!”
Tiếp theo tiếng ca đột nhiên im bặt, tất cả mọi người cùng dừng lại, mắt nhìn thẳng.
Cách đó không xa, một nữ sinh chậm rãi mà đến, nàng đỉnh đầu mang theo cài tóc màu đen, lộ ra gương mặt trứng ngỗng tinh xảo, da thịt tuyết trắng nổi bật trên bộ đồng phục màu lam, con ngươi đen láy, đuôi mắt hơi giơ lên, mang theo ý cười, giữa chân mày ôn nhu vô hạn.
Khí chất này, nháy mắt hạ gục năm đại mỹ nữ mấy ngày hôm trước trên Tieba.
“Tiên nữ này tớ định rồi! Ai cũng đừng cùng tớ đoạt!” Vương Liên dẫn đầu phản ứng lại, hét lớn.
Giọng nói còn chưa xong, trên đầu liền bị ăn một quả ——
“Tiểu tiên nữ này là của Đông ca.”
Vương Liên vừa quay đầu lại, phát hiện lão đại nhà mình nhìn mỹ nữ đến đôi mắt đều thẳng, chỉ kém không chảy nước miếng.
“Cậu không phải có đại tẩu… Không, có ‘đồng học’ rồi sao? Chúng ta vì giúp cậu truy ‘đồng học’, mới vừa nộp giấy trắng a. Cậu không thể sáng nắng chiều mưa như vậy được!” Cậu ta nhắc nhở nói.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông dừng trên người giai nhân cách đó không xa, tâm tình cực tốt.
Thực tốt, cô cài tóc quà cậu đưa.
Khóe miệng cong lên, nhàn nhạt ném xuống một câu ‘cậu lại nhìn kỹ xem’, liền sải bước đi qua.
Vương Liên cào cào cái ót, xem gì?
Lúc này có người bỗng nhiên la lên một tiếng: “Trời đất! Đây không phải là bốn mắt sao!”
Vương Liên định thần nhìn lại, thật đúng là bốn mắt...
Lúc này mọi người dần phản ứng lại ——
“Thật không nghĩ tới, bốn mắt thế nhưng đem vẻ đẹp giấu sâu như vậy!”
“Cuối cùng quả nhiên chỉ có lão đại tìm thấy đại tẩu!”
“Thật đa mưu túc trí! Khó trách lúc trước một hai phải cùng người này, nguyên lai là tồn tại cảm giác! “
…
…
Bên kia, Vương Gia Lâm đem Lăng Nhân đẩy đến chô Lục Thiệu Đông, cười hì hì chạy đi. Chạy được vài bước bị Phó Kiêu Phong túm lại.
“Cậu cũng che giấu mỹ mạo đúng không? Cũng nên phơi bày ra đi.”
“…”
Vương Gia Lâm trừng liếc cậu ta một cái “Truyền thuyết, người mập đều là tiềm lực cất sau, về sau tớ xinh đẹp đừng tìm đến quỳ xin tha.”
“Quỳ xuống đất xin tha không có khả năng, cầu hôn còn được.” Phó Kiêu Phong chọn mi nói.
“Cậu…”
“Đừng nóng vội thẹn thùng, ngươi hiện tại còn đang cất giữ tiềm lực hửm.”
“…”
Hai người còn đang đấu võ mồm.
Lăng Nhân lẳng lặng nhìn Lục Thiệu Đông đi tới, trong lòng có chút khẩn trương, khi cậu ta đi càng lúc càng gần, ánh mắt bắt đầu không tự chủ mà loạn hoảng.
Sân thể dục trống trải, gió từ tứ phía thổi tới.
Cô hơi gục đầu xuống, tóc mái bên thái dương bay bay, lại giương mắt nhìn, người đã tới trước mắt rồi.
“Các cậu… Bị phạt chạy bộ?” Cô biết rõ còn cố hỏi, để hóa giải nội tâm khẩn trương.
Lục Thiệu Đông gật đầu, mắt hơi rũ, nhìn cô không nói lời nào.
Một hồi lâu, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến ——
“Đồng học Lăng Nhân, cậu câu dẫn tớ như vậy, không sợ tớ sẽ thổ lộ cùng cậu sao?”