[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 13/4/19
- Bài viết
- 1,715
- Điểm cảm xúc
- 1,417
- Điểm
- 113
Editor: Flute
Vui vẻ ư?
Lăng Nhân nghĩ nghĩ. Cũng không phải là vui vì cô chỉ chuyển lời giúp người khác, cậu nghe hay không nghe đều không ảnh hưởng gì tới cô.
Nhưng, cậu có thể tiếp thu lời của cô, ý thức được tầm quan trọng của học tập, cô thực sự rất vui mừng.
Trước kia cô luôn lo lắng cậu sẽ lại tới quấy nhiễu cô, nhưng giờ cô không còn sợ nữa. Bởi vì, cô nhận ra, cậu không còn là đại ma vương vô lý của ban đầu.
Cậu thay đổi rồi.
-----
Cùng lúc đó, Vương Gia Lâm đang chậm rãi trở về thì bị Phó Kiêu Phong chặn ở đầu cầu thang.
"Cậu, cậu muốn làm gì?" Vương Gia Lâm khẩn trương hỏi.
Phó Kiêu Phong không nhiều lời, trực tiếp dồn cô vào góc tường, dứt khoát nói: "Có chuyện muốn hỏi cậu."
"Vậy thì cậu hỏi đi, đâu cần đứng sát như vậy." Vương Gia Lâm đưa tay che ngực, gương mặt ửng hồng.
“Ha ha. Nghĩ xa thế." Phó Kiêu Phong cười ha hả rồi lùi lại vài bước. Đưa tay che ngực? Cậu ta nhìn nhóc béo trước mặt, chẳng lẽ cô ấy thích mình sao? Nếu không thì đỏ mặt làm gì?
Trong lòng cậu ta vui vẻ một chút rồi trở lại chuyện chính: "Bốn mắt có thành kiến với bọn tôi sao?"
Vương Gia Lâm sửng sốt: “Bốn mắt? Là Lăng Nhân à?"
"Ừ." Người cậu ta muốn hỏi, ngoại trừ bạn học hạng nhất ra thì còn ai?
Vương Gia Lâm cho rằng cậu ta lại muốn bắt nạt Lăng Nhân, cô ấy vội vàng nói: "Cậu ấy không có. Thật sự."
"Vậy còn đối với Lục Thiệu Đông ?"
"Không có, một chút thành kiến cũng không có."
Phó Kiêu Phong nhìn nhóc béo liên tục chối bỏ, cậu cười trừ vài tiếng, cố ý khom lưng, sát mặt vào mặt cô, thanh âm thấp thấp: "Thật sự không có?"
Hơi thở nam tính ập vào mặt làm Vương Gia Lâm thấy nóng. Mặt cô ấy ửng hồng rồi kéo lên cả hai tai. Cô ấy lắp bắp: "Tôi, tôi không biết..."
Sau khi Vương Gia Lâm trở lại lớp học, cô ấy vùi đầu làm bài tập, không dám nhìn mặt Lăng Nhân như đã phản bội bạn tốt.
"Cậu ốm sao?" Thấy mặt cô ấy đỏ bừng, Lăng Nhân lo lắng hỏi.
“Không, không có…”
"Có thật không? Hay là mình đưa cậu tới phòng y tế nhé?"
"Không cần đâu. Mình chỉ cảm thấy nóng thôi. Béo nên dễ bắt nhiệt, người gầy như cậu không hiểu được đâu." Vương Gia Lâm tỏ vẻ không sao.
Lăng Nhân khó hiểu gật gật đầu, không hề hỏi tiếp.
----
Kỳ thi đã kết thúc, chớp mắt là tới ngày thi đấu bóng rổ. Đối với những học sinh năm ba luôn bận rộn ôn tập, đây chính là một cơ hội tốt để nghỉ ngơi, thư giãn. Ai ai cũng hưng phấn, nhanh chóng đi đến sân bóng rổ.
Hôm nay là vòng đấu loại. Vừa biết kết quả rút thăm, các nam sinh lớp trọng điểm lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi, mất tinh thần ngồi một bên.
“Quá xui xẻo. Khối mười hai có tất cả chín lớp, tại sao lại trúng lớp có thực lực mạnh mẽ nhất là lớp chín. Căn bản không có cách nào đánh thắng." Có người oán giận.
"Đúng vậy. Cứ nghĩ có thể vào được vòng bán kết. Giờ thì tốt rồi, bán kết cũng không vào được, trực tiếp bị loại."
"Cứ cố gắng hết sức thôi." Hà Húc Dương an ủi nói. Cậu ta là lớp trưởng, cũng là đội trưởng đội bóng rổ của lớp. Trong lòng cậu ta cũng thầm oán thán như những người khác nhưng vẫn cố vực dậy tinh thần.
Khác với các bạn học lớp trọng điểm dang lo lắng sốt ruột, nhóm giáo bá lớp chín thoải mái hơn nhiều. Bọn họ không có chút khẩn trương nào, cả đám người đều lười biếng. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, thực lực hai bên quá chênh lệch. Theo cách nói của họ chính là... Nhắm mắt cũng có thể đánh thắng.
Ngoài sự chênh lệch thực lực giữa hai đội, cổ động viên ở hai lớp còn cách xa nhau.
Rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ lớp chín. Từ năm ba đến các lớp dưới, tất cả đều đến xem Lục Thiệu Đông. Lớp trọng điểm có mười ba nữ sinh,có hai người không tới, chỉ có mười một người tới đây. Nhưng, họ không để tâm đến đội bóng rổ của lớp. Hơn mười đôi mắt đều chăm chú nhìn sang lớp đối diện, thiếu chút nữa đi theo địch.
“Bạn học Lăng Nhân sao lại không tới?” Hà Húc Dương hỏi Dư Yên Nhiên.
Dư Yên Nhiên là đội trưởng đội cổ vũ lớp trọng điểm, đáng lẽ ra phải kêu gọi mọi người đến xem. Nhưng, cô ta không thích Lăng Nhân nên lúc đi không gọi cô. Lúc này bị Hà Húc Dương hỏi, cô ta không trả lời được.
"Bạn học phải chú tâm học để còn giành hạng nhất." Mạnh Thanh Thanh ngồi bên cạnh cô ta trả lời với giọng điệu kì quái.
Hà Húc Dương nhíu nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Sao lại thích học tập quá vậy?"
Mạnh Thanh Thanh khinh thường nhìn cậu ta, sau đó lôi kéo Dư Yên Nhiên nói: "Yên Nhiên, nhìn Lục Thiệu Đông kìa, hình như cậu ấy đang nhìn cậu."
Dư Yên Nhiên vừa nhấc mắt, quả nhiên cô ta phát hiện Lục Thiệu Đông đang nhìn bên này, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, trong lòng vui vẻ.
-----
Quả thực Lục Thiệu Đông đang nhìn đội cổ động viên lớp trọng điểm nhưng không phải nhìn Dư Yên Nhiên.
Cậu mặc đồ đỏ trắng, trước ngực áo in số "23" thật lớn, đó là số áo của một vận động viên NBA(*) mà cậu thích.
(*): National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
“Có lẽ vẫn còn bóng ma tâm lý nên không tới.” Phó Kiêu Phong đi đến bên cạnh cậu, thở dài nói.
Tuy không nói cụ thể người kia là ai nhưng người nghe lại hiểu rõ.
Ánh mắt của Lục Thiệu Đông trầm xuống, tùy tiện ném bóng cho đội viên bên cạnh. Cơ bắp ở hai cánh tay cân xứng, dưới ánh mặt trời trở nên có lực.
“Bóng ma tâm lý?” Cậu nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Cậu không biết sao?”
“Tôi phải biết cái gì?”
Lục Thiệu Đông khẽ nhíu mi, có vẻ đã hết kiên nhẫn.
Phó Kiêu Phong cũng không thừa nước đục thả câu nữa. Cậu ta nói hết tất cả mọi chuyện mà hai ngày trước mới thăm dò từ chỗ Vương Gia Lâm.
“Nghe nói bạn học đứng đầu của khối chúng ta sợ nhất là khi đang học lại bị người khác quấy rầy. Mà mấy ngày trước cậu bắt nạt cô ấy như vậy, để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy. Cho nên bây giờ vừa thấy cậu, cô ấy lập tức trốn tránh, sợ lại chọc giận cậu. Chắc là hôm nay cô ấy không đến đâu..."
Phó Kiêu Phong còn chưa nói xong, người trước mặt đã chạy đi như một cơn gió, nhanh chóng ra khỏi sân bóng rổ, chạy về khu dạy học.
“Đông ca đi đâu vậy?” Vương Liên đi tới hỏi.
Phó Kiêu Phong chậm rãi nói: “Đi tìm người cổ vũ.”
"Ở đây có nhiều nữ sinh như vậy, tất cả đều đến cổ vũ chúng ta, còn cần tìm ai nữa sao?"
Phó Kiêu Phong cười thần thần bí bí, nhìn theo bóng dáng đã xa dần của Lục Thiệu Đông, giọng nói đầy thâm ý: "Ở đây thiếu một người."
Vương Liên gãi đầu: “Sắp thi đấu rồi, Đông ca không ở đây thì thi đấu kiểu gì?"
Phó Kiêu Phong: "Lớp trọng điểm kia yếu như sên, cậu ta không ra sân, chúng ta vẫn thắng."
“Cũng đúng. Vậy bọn tôi đi trước đây.”
-----
Lớp trọng điểm.
Lăng Nhân đã làm xong đề đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng mà Vương Gia Lâm vẫn chưa trở về. Cô đành lấy đề thi Toán lần trước ra làm lại.
Bên ngoài lớp học vang lên từng hồi tiếng reo vui, chắc là từ sân bóng rổ truyền đến.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần sau đó cúi đầu làm bài.
Khi cô đang làm dở đề thì nghe thấy tiếng động từ bảng đen phía sau: "Cộc, cộc, cộc."
Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Lục Thiệu Đông đang đứng ở cửa sau. Tay cậu chống vào khung cửa, không mặn không nhạt nhìn cô.
Lăng Nhân im lặng vài giây rồi hỏi: “Không phải hôm nay cậu thi đấu sao?"
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ ngây thơ vô tội, trong lòng âm thầm hừ một tiếng.
... Vẫn còn biết hôm nay cậu phải thi đấu cơ à.
Lần trước cậu mới giúp cô, đáng lẽ phải có qua có lại, vậy mà cô lại đối xử với cậu như thế.
Thật vô lương tâm.
"Nam sinh lớp cậu đang thi đấu, cậu không đến xem à?" Cậu giương mi, tùy tiện hỏi.
Lăng Nhân cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm cậu. Cô không đi xem lớp cô thi đấu thì liên quan gì tới cậu?
Hai người không cùng lớp.
Thật ra, cô cũng muốn đi nhưng đột nhiên Vương Gia Lâm bị đau bụng nên cô phải ở lại, nhỡ đâu cô ấy không ổn, cô còn đưa đi bệnh viện.
Đối với cô, trận bóng rổ này đi hay không đều được, sức khỏe của bạn tốt vẫn quan trọng hơn.
Lăng Nhân trầm mặc vài giây, nói: "Tôi không hiểu cậu muốn nói gì."
Nghĩa là, cô chưa từng nghĩ tới?
Lục Thiệu Đông cố kìm nén cơn giận.
Tim của cô gái này làm bằng đá hay sao? Cậu để ý cô như vậy thế mà cô không đến xem cậu thi đấu.
Ôm một bụng buồn bực, Lục Thiệu Đông đột nhiên phát hiện, từ khi gặp được cô gái này, trong lòng cậu luôn không thoải mái.
Lúc nãy, ở sân bóng Phó Kiêu Phong nói cái gì ấy nhỉ?
... Sợ cậu giận?
Có quỷ mới tin là cô sợ cậu.
Trong chốc lát, Lục Thiệu Đông nhìn thấy bộ dạng nhu nhược không dám nói lời cô gái nhỏ, trong lòng có chút tự trách.
Suy cho cùng vẫn là do trước kia cậu quá khốn nạn, làm sai nhiều chuyện.
"Cậu rất thích học?" Cậu hỏi, ngữ khí dịu dàng hơn.
Nghe vậy, khóe miệng Lăng Nhân giật giật. Vấn đề ở đây không phải thích hay không. Bây giờ chính là giai đoạn cô phải chuyên tâm học tập.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy nói như vậy với cậu cũng vô ích, vì thế cô gật gật đầu: “Ừ.”
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất. Hình như cậu đang nghĩ ngợi điều gì đó. Mấy giây sau, cậu nâng mắt nhìn thẳng vào cô: "Về sau, tôi sẽ không quấy rầy cậu học tập nữa. Tất cả chuyện trước kia đều xí xoa."
Lăng Nhân sửng sốt. Cậu... đang xin lỗi cô?
Cô không kịp phản ứng lại, người kia đã bỏ đi. Dường như, cậu không quan tâm cô có nhận lời xin lỗi của cậu hay không.
“Lục Thiệu Đông ——”
Cô đuổi theo, rồi đứng ở ngoài lớp học gọi tên cậu.
Người phía trước dừng chân, quay đầu lại nhìn cô.
Cô mỉm cười với cậu: "Thi đấu tốt nhé!"
Cô cười thật ngọt ngào. Đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng non. Cả người cô như tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thiệu Đông thấy cô cười với cậu, trong lòng cậu ấm áp. Cậu cũng cười với cô, gật gật đầu rồi rời đi.
Nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
... Cuối cùng, cô gái nhỏ vẫn không đến xem cậu thi đấu.
Vui vẻ ư?
Lăng Nhân nghĩ nghĩ. Cũng không phải là vui vì cô chỉ chuyển lời giúp người khác, cậu nghe hay không nghe đều không ảnh hưởng gì tới cô.
Nhưng, cậu có thể tiếp thu lời của cô, ý thức được tầm quan trọng của học tập, cô thực sự rất vui mừng.
Trước kia cô luôn lo lắng cậu sẽ lại tới quấy nhiễu cô, nhưng giờ cô không còn sợ nữa. Bởi vì, cô nhận ra, cậu không còn là đại ma vương vô lý của ban đầu.
Cậu thay đổi rồi.
-----
Cùng lúc đó, Vương Gia Lâm đang chậm rãi trở về thì bị Phó Kiêu Phong chặn ở đầu cầu thang.
"Cậu, cậu muốn làm gì?" Vương Gia Lâm khẩn trương hỏi.
Phó Kiêu Phong không nhiều lời, trực tiếp dồn cô vào góc tường, dứt khoát nói: "Có chuyện muốn hỏi cậu."
"Vậy thì cậu hỏi đi, đâu cần đứng sát như vậy." Vương Gia Lâm đưa tay che ngực, gương mặt ửng hồng.
“Ha ha. Nghĩ xa thế." Phó Kiêu Phong cười ha hả rồi lùi lại vài bước. Đưa tay che ngực? Cậu ta nhìn nhóc béo trước mặt, chẳng lẽ cô ấy thích mình sao? Nếu không thì đỏ mặt làm gì?
Trong lòng cậu ta vui vẻ một chút rồi trở lại chuyện chính: "Bốn mắt có thành kiến với bọn tôi sao?"
Vương Gia Lâm sửng sốt: “Bốn mắt? Là Lăng Nhân à?"
"Ừ." Người cậu ta muốn hỏi, ngoại trừ bạn học hạng nhất ra thì còn ai?
Vương Gia Lâm cho rằng cậu ta lại muốn bắt nạt Lăng Nhân, cô ấy vội vàng nói: "Cậu ấy không có. Thật sự."
"Vậy còn đối với Lục Thiệu Đông ?"
"Không có, một chút thành kiến cũng không có."
Phó Kiêu Phong nhìn nhóc béo liên tục chối bỏ, cậu cười trừ vài tiếng, cố ý khom lưng, sát mặt vào mặt cô, thanh âm thấp thấp: "Thật sự không có?"
Hơi thở nam tính ập vào mặt làm Vương Gia Lâm thấy nóng. Mặt cô ấy ửng hồng rồi kéo lên cả hai tai. Cô ấy lắp bắp: "Tôi, tôi không biết..."
Sau khi Vương Gia Lâm trở lại lớp học, cô ấy vùi đầu làm bài tập, không dám nhìn mặt Lăng Nhân như đã phản bội bạn tốt.
"Cậu ốm sao?" Thấy mặt cô ấy đỏ bừng, Lăng Nhân lo lắng hỏi.
“Không, không có…”
"Có thật không? Hay là mình đưa cậu tới phòng y tế nhé?"
"Không cần đâu. Mình chỉ cảm thấy nóng thôi. Béo nên dễ bắt nhiệt, người gầy như cậu không hiểu được đâu." Vương Gia Lâm tỏ vẻ không sao.
Lăng Nhân khó hiểu gật gật đầu, không hề hỏi tiếp.
----
Kỳ thi đã kết thúc, chớp mắt là tới ngày thi đấu bóng rổ. Đối với những học sinh năm ba luôn bận rộn ôn tập, đây chính là một cơ hội tốt để nghỉ ngơi, thư giãn. Ai ai cũng hưng phấn, nhanh chóng đi đến sân bóng rổ.
Hôm nay là vòng đấu loại. Vừa biết kết quả rút thăm, các nam sinh lớp trọng điểm lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi, mất tinh thần ngồi một bên.
“Quá xui xẻo. Khối mười hai có tất cả chín lớp, tại sao lại trúng lớp có thực lực mạnh mẽ nhất là lớp chín. Căn bản không có cách nào đánh thắng." Có người oán giận.
"Đúng vậy. Cứ nghĩ có thể vào được vòng bán kết. Giờ thì tốt rồi, bán kết cũng không vào được, trực tiếp bị loại."
"Cứ cố gắng hết sức thôi." Hà Húc Dương an ủi nói. Cậu ta là lớp trưởng, cũng là đội trưởng đội bóng rổ của lớp. Trong lòng cậu ta cũng thầm oán thán như những người khác nhưng vẫn cố vực dậy tinh thần.
Khác với các bạn học lớp trọng điểm dang lo lắng sốt ruột, nhóm giáo bá lớp chín thoải mái hơn nhiều. Bọn họ không có chút khẩn trương nào, cả đám người đều lười biếng. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, thực lực hai bên quá chênh lệch. Theo cách nói của họ chính là... Nhắm mắt cũng có thể đánh thắng.
Ngoài sự chênh lệch thực lực giữa hai đội, cổ động viên ở hai lớp còn cách xa nhau.
Rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ lớp chín. Từ năm ba đến các lớp dưới, tất cả đều đến xem Lục Thiệu Đông. Lớp trọng điểm có mười ba nữ sinh,có hai người không tới, chỉ có mười một người tới đây. Nhưng, họ không để tâm đến đội bóng rổ của lớp. Hơn mười đôi mắt đều chăm chú nhìn sang lớp đối diện, thiếu chút nữa đi theo địch.
“Bạn học Lăng Nhân sao lại không tới?” Hà Húc Dương hỏi Dư Yên Nhiên.
Dư Yên Nhiên là đội trưởng đội cổ vũ lớp trọng điểm, đáng lẽ ra phải kêu gọi mọi người đến xem. Nhưng, cô ta không thích Lăng Nhân nên lúc đi không gọi cô. Lúc này bị Hà Húc Dương hỏi, cô ta không trả lời được.
"Bạn học phải chú tâm học để còn giành hạng nhất." Mạnh Thanh Thanh ngồi bên cạnh cô ta trả lời với giọng điệu kì quái.
Hà Húc Dương nhíu nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Sao lại thích học tập quá vậy?"
Mạnh Thanh Thanh khinh thường nhìn cậu ta, sau đó lôi kéo Dư Yên Nhiên nói: "Yên Nhiên, nhìn Lục Thiệu Đông kìa, hình như cậu ấy đang nhìn cậu."
Dư Yên Nhiên vừa nhấc mắt, quả nhiên cô ta phát hiện Lục Thiệu Đông đang nhìn bên này, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, trong lòng vui vẻ.
-----
Quả thực Lục Thiệu Đông đang nhìn đội cổ động viên lớp trọng điểm nhưng không phải nhìn Dư Yên Nhiên.
Cậu mặc đồ đỏ trắng, trước ngực áo in số "23" thật lớn, đó là số áo của một vận động viên NBA(*) mà cậu thích.
(*): National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
“Có lẽ vẫn còn bóng ma tâm lý nên không tới.” Phó Kiêu Phong đi đến bên cạnh cậu, thở dài nói.
Tuy không nói cụ thể người kia là ai nhưng người nghe lại hiểu rõ.
Ánh mắt của Lục Thiệu Đông trầm xuống, tùy tiện ném bóng cho đội viên bên cạnh. Cơ bắp ở hai cánh tay cân xứng, dưới ánh mặt trời trở nên có lực.
“Bóng ma tâm lý?” Cậu nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Cậu không biết sao?”
“Tôi phải biết cái gì?”
Lục Thiệu Đông khẽ nhíu mi, có vẻ đã hết kiên nhẫn.
Phó Kiêu Phong cũng không thừa nước đục thả câu nữa. Cậu ta nói hết tất cả mọi chuyện mà hai ngày trước mới thăm dò từ chỗ Vương Gia Lâm.
“Nghe nói bạn học đứng đầu của khối chúng ta sợ nhất là khi đang học lại bị người khác quấy rầy. Mà mấy ngày trước cậu bắt nạt cô ấy như vậy, để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy. Cho nên bây giờ vừa thấy cậu, cô ấy lập tức trốn tránh, sợ lại chọc giận cậu. Chắc là hôm nay cô ấy không đến đâu..."
Phó Kiêu Phong còn chưa nói xong, người trước mặt đã chạy đi như một cơn gió, nhanh chóng ra khỏi sân bóng rổ, chạy về khu dạy học.
“Đông ca đi đâu vậy?” Vương Liên đi tới hỏi.
Phó Kiêu Phong chậm rãi nói: “Đi tìm người cổ vũ.”
"Ở đây có nhiều nữ sinh như vậy, tất cả đều đến cổ vũ chúng ta, còn cần tìm ai nữa sao?"
Phó Kiêu Phong cười thần thần bí bí, nhìn theo bóng dáng đã xa dần của Lục Thiệu Đông, giọng nói đầy thâm ý: "Ở đây thiếu một người."
Vương Liên gãi đầu: “Sắp thi đấu rồi, Đông ca không ở đây thì thi đấu kiểu gì?"
Phó Kiêu Phong: "Lớp trọng điểm kia yếu như sên, cậu ta không ra sân, chúng ta vẫn thắng."
“Cũng đúng. Vậy bọn tôi đi trước đây.”
-----
Lớp trọng điểm.
Lăng Nhân đã làm xong đề đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng mà Vương Gia Lâm vẫn chưa trở về. Cô đành lấy đề thi Toán lần trước ra làm lại.
Bên ngoài lớp học vang lên từng hồi tiếng reo vui, chắc là từ sân bóng rổ truyền đến.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần sau đó cúi đầu làm bài.
Khi cô đang làm dở đề thì nghe thấy tiếng động từ bảng đen phía sau: "Cộc, cộc, cộc."
Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Lục Thiệu Đông đang đứng ở cửa sau. Tay cậu chống vào khung cửa, không mặn không nhạt nhìn cô.
Lăng Nhân im lặng vài giây rồi hỏi: “Không phải hôm nay cậu thi đấu sao?"
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái nhỏ ngây thơ vô tội, trong lòng âm thầm hừ một tiếng.
... Vẫn còn biết hôm nay cậu phải thi đấu cơ à.
Lần trước cậu mới giúp cô, đáng lẽ phải có qua có lại, vậy mà cô lại đối xử với cậu như thế.
Thật vô lương tâm.
"Nam sinh lớp cậu đang thi đấu, cậu không đến xem à?" Cậu giương mi, tùy tiện hỏi.
Lăng Nhân cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm cậu. Cô không đi xem lớp cô thi đấu thì liên quan gì tới cậu?
Hai người không cùng lớp.
Thật ra, cô cũng muốn đi nhưng đột nhiên Vương Gia Lâm bị đau bụng nên cô phải ở lại, nhỡ đâu cô ấy không ổn, cô còn đưa đi bệnh viện.
Đối với cô, trận bóng rổ này đi hay không đều được, sức khỏe của bạn tốt vẫn quan trọng hơn.
Lăng Nhân trầm mặc vài giây, nói: "Tôi không hiểu cậu muốn nói gì."
Nghĩa là, cô chưa từng nghĩ tới?
Lục Thiệu Đông cố kìm nén cơn giận.
Tim của cô gái này làm bằng đá hay sao? Cậu để ý cô như vậy thế mà cô không đến xem cậu thi đấu.
Ôm một bụng buồn bực, Lục Thiệu Đông đột nhiên phát hiện, từ khi gặp được cô gái này, trong lòng cậu luôn không thoải mái.
Lúc nãy, ở sân bóng Phó Kiêu Phong nói cái gì ấy nhỉ?
... Sợ cậu giận?
Có quỷ mới tin là cô sợ cậu.
Trong chốc lát, Lục Thiệu Đông nhìn thấy bộ dạng nhu nhược không dám nói lời cô gái nhỏ, trong lòng có chút tự trách.
Suy cho cùng vẫn là do trước kia cậu quá khốn nạn, làm sai nhiều chuyện.
"Cậu rất thích học?" Cậu hỏi, ngữ khí dịu dàng hơn.
Nghe vậy, khóe miệng Lăng Nhân giật giật. Vấn đề ở đây không phải thích hay không. Bây giờ chính là giai đoạn cô phải chuyên tâm học tập.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy nói như vậy với cậu cũng vô ích, vì thế cô gật gật đầu: “Ừ.”
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất. Hình như cậu đang nghĩ ngợi điều gì đó. Mấy giây sau, cậu nâng mắt nhìn thẳng vào cô: "Về sau, tôi sẽ không quấy rầy cậu học tập nữa. Tất cả chuyện trước kia đều xí xoa."
Lăng Nhân sửng sốt. Cậu... đang xin lỗi cô?
Cô không kịp phản ứng lại, người kia đã bỏ đi. Dường như, cậu không quan tâm cô có nhận lời xin lỗi của cậu hay không.
“Lục Thiệu Đông ——”
Cô đuổi theo, rồi đứng ở ngoài lớp học gọi tên cậu.
Người phía trước dừng chân, quay đầu lại nhìn cô.
Cô mỉm cười với cậu: "Thi đấu tốt nhé!"
Cô cười thật ngọt ngào. Đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng non. Cả người cô như tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thiệu Đông thấy cô cười với cậu, trong lòng cậu ấm áp. Cậu cũng cười với cô, gật gật đầu rồi rời đi.
Nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
... Cuối cùng, cô gái nhỏ vẫn không đến xem cậu thi đấu.
Editor: Chương 9 + 10 khá dài mọi người ạ. Edit suốt từ đêm hôm qua, mãi đến tối nay mới xong. Tuy Lút vất vả chút xíu nhưng vẫn cố mang đến cho mọi người một chương truyện thật ngọt ngào giữa Đông cưa cưa và bốn mắt. Xin hãy tiếp tục ủng hộ Lút nha. \(//?//)/
Sửa lần cuối: