[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
Chương 60:
Editor: trucxinh0505
Nguyên Đán tới, một năm mới mở ra.
Lăng Nhân trốn trong ổ chăn dùng GPRS gian nan phát tín hiệu lên mạng, xem các nơi có thể du lịch, tính toán tìm một địa phương vượt năm.
Cô không phải là người kiên nhẫn, giờ khắc này thật muốn quăng cái di động đi.
Tốc thật sự quá chậm!
“Tín hiệu 4G khi nào mới bao trùm đến đây vậy.” Cô vô lực nói thầm một câu.
Lục Thiệu Đông đang viết báo cáo —— dành thêm ít thời gian bồi bên cô, nên cố ý đem một phần công việc về nhà làm.
Nghe được cô oán giận, nhìn tòa núi nhỏ trên giường kia, xem lúc này hẳn là ngồi quỳ trong chăn.
“Chờ khi em nguyện ý ra khỏi chăn sẽ được.” Anh buồn cười nói.
“… Hiện tại em cảm thấy GPRS cũng khá tốt, có thể trợ giúp tu dưỡng bản thân.”
“…”
Quá khoa trương rồi.
Hai ngày ít còn lộ ra cái đầu, hôm nay đến đầu cũng không lộ, cả người rúc sâu trong chăn.
“Em còn hô hấp bình thường không?” Anh hỏi, khóe miệng gợi lên một chút sủng nịch mà cười.
Lăng Nhân đáp: “Bình thường. Mỗi mười phút em sẽ hít không khí một lần.”
“…”
Khó trách có thể kiên trì lâu như vậy.
“Để thở thời điểm lạnh thế này, thật hy vọng cắm trực tiếp cây dưỡng khí vào xoang mũi.”
“…”
Hoàn cảnh ác liệt khiến người bại lộ bản tính.
Đại khái là anh thấy được bản tính của cô.
Lục Thiệu Đông bất đắc dĩ lắc đầu, buông bút, nhìn quét phòng trong một vòng, không tìm được đạo cụ thích hợp, ngưng thần suy tư vài giây, khóe miệng xả ra, lấy một tờ giất A4 viết báo cáo, cuốn thành một cái ống tròn.
Anh đi đến mép giường, khom lưng đem ống giấy luồn vô chăn nệm, nói: “Cho em một cây ống dưỡng khí.”
Lăng Nhân đang nhìn di động, nhìn về ‘ống dưỡng khí’ giản dị, sợ ngây người.
“Lục Thiệu Đông, em phát hiện anh quá cơ trí!” Ca ngợi không chút nào che giấu ‘năng lực sáng tạo’.
Lục Thiệu Đông cong môi trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục viết báo cáo, lại không chút để ý thuận miệng nói: “Đều là vì giúp em giữ mệnh thôi.”
“…”
Nói như rất đúng rồi không có ‘ống dưỡng khí’ cô liền chết đi vậy.
Lăng Nhân hút một ngụm oxy từ ống giấy, tức khắc cảm giác thần thanh khí sảng, sau đó tiếp tục lướt web.
Một lát sau, trên màn hình bắn ra vài tin WeChat nhắc nhở.
Nhấp vào vừa thấy ——
【 Chu Vân Dạng: Làm sao bây giờ? Tớ giống như mang thai. 】
【 Vương Gia Lâm: A a a a a! Chúc mừng Đại Chu chu! Phải để tớ làm mẹ nuôi bảo bảo mới được! Còn muốn đặt tên cho con nữa! 】
【 Chu Vân Dạng: Mẹ nuôi không thành vấn đề. Chuyện đặt tên không phải quá sớm rồi? Giới biết giới tính là gì đâu. 】
【 Vương Gia Lâm: Không quan trọng, tớ tranh thủ cùng nhà cậu sinh bảo bảo, giới tính không giống nhau. 】
Lăng Nhân nhìn màn hình có thể cảm nhận được Vương Gia Lâm đang rất hưng phấn, cô cong môi cười, cũng gia nhập cuộc trò chuyện.
【 Lăng Nhân: @ Chu Vân Dạng, chúc mừng, mấy tuần rồi? 】
【 Chu Vân Dạng: Hai tuần, mới vừa biết. Sợ là không thể đi Tây Tạng được, sợ phản ứng cao nguyên. 】
【 Vương Gia Lâm: Sáng nay tớ cũng vừa nhận điện thoại từ đại diện, nói cho tớ có nhận một chân tiếp mục, quay chụp trong Nguyên Đán. Tớ cũng không thể đi ~~~~(>_<)~~~~】
【 Lăng Nhân: Vậy chờ tớ trở về lại hội họp. 】
【 Vương Gia Lâm: Khi nào hai người trở về? 】
【 Lăng Nhân: Trước tết Âm Lịch, thời gian cụ thể còn chưa có định. 】
【 Vương Gia Lâm: Định rồi báo tớ biết, tớ đi đón các cậu. 】
【 Lăng Nhân: Được. 】
Thoát khỏi WeChat, Lăng Nhân thò đầu ra khỏi chăn, nói với Lục Thiệu Đông: “Chu Vân Dạng mang thai.”
Lục Thiệu Đông nghe vậy giương mi, nói: “Chuyện tốt.”
“Nguyên Đán chỉ còn hai chúng ta vượt qua.”
“Ừ.”
“Vậy chúng ta sẽ vượt qua như thế nào?”
“Bình thường thôi.”
“…”
Một chút nghi thức đều không có.
Lăng Nhân tức giận trừng mắt một cái, lại chôn đầu vào trong chăn.
Dù sao hoạt động vượt năm hủy bỏ, cô cũng không cần lướt GPRS chậm như rùa.
Lục Thiệu Đông viết báo cáo trong chốc lát, bỗng phát hiện cô gái nhỏ có điểm an tĩnh dị thường, nhìn qua sườn mắt, phát hiện cô nằm yên.
“Ngủ rồi?” Anh hỏi.
“Ừ.”
“…”
Ngủ rồi còn có thể trả lời?
Hơn phân nửa là có ý kiến đối với anh.
Lục Thiệu Đông nhớ lại trò chuyện trước đó, phỏng đoán đại khái không hài lòng câu trả lời của anh về Nguyên Đán, vì thế buông bút, nói: “Vậy em nói xem muốn trải qua thế nào? Nguyên Đán.”
“Còn chưa có nghĩ ra.” Lăng Nhân chăn lộ đầu ra, hỏi anh: “Anh có ý tưởng nào hay không?”
Lục Thiệu Đông theo bản năng nghĩ là ‘không có’, bất quá trong lòng biết câu trả lời cô gái nhỏ khẳng định sẽ không vừa lòng, liền nghĩ nghĩ, anh nói: “Đi trượt tuyết?”
“Lạnh.”
“Bái phật?”
“Lạnh.”
“Đi bộ dã ngoại?”
“Lạnh.”
“…”
Sợ sợ lạnh như vậy, còn nghĩ ra ngoài?
Lục Thiệu Đông hí mắt nhìn cô, nói: “Sưởi ấm thì thế nào?”
“Được đó!” Cô cao hứng phấn chấn.
“…”
·
Đương nhiên khi Lục Thiệu Đông đề nghị sưởi ấm, trong đầu Lăng Nhân hiện ra chính là một đám người ăn mặc phục sức dân tộc, giơ cao cây đuốc, đứng trước đống lửa vừa múa vừa hát.
Trường hợp đó, vui mừng đến cực điểm.
Mà Nguyên Đán đến, ở trước mặt cô lại là một cái bếp lò siêu cấp mini, đừng nói cây đuốc, đến ánh lửa còn mỏng manh.
“…”
Lăng Nhân ngơ ngác nhìn anh: Chọc chơi cô sao?
Lục Thiệu Đông giương mi khốc khốc nói: “Bên trên có quy định, không thể tùy tiện đốt lửa. Anh phí công lắm mới được thứ này.” Cho nên em có thể che giấu ghét bỏ trên mặt một chút?
“… Vất vả.”
Tuy rằng thực ngoài ý muốn thực không gì để nói, nhưng Lăng Nhân vui vẻ đem bếp lò ôm trong ngực, xem như đạt được chí bảo.
Thật ấm a!
Hình ảnh thực quen quen, Lục Thiệu Đông xệ khóe miệng một chút. Xem ra anh không chỉ không bằng túi chườm nóng, đến bếp lò than cũng không bằng.
“Trên người anh so với bếp lò còn ấm áp hơn, biến lớn biến nhỏ được, mang theo cảm giác thoải mái, em có muốn hay không?” Anh không chịu thua nói.
“Thứ gì vậy?”
“Em tới tìm đi, tìm được liền cho em.”
Lăng Nhân nửa tin nửa ngờ để bếp lò than xuống, bắt đầu sờ loạn trên người Lục Thiệu Đông, một đường sờ đến…
Biến lớn biến nhỏ được, mang theo cảm giác thoải mái… Đồ vật.
Mặt Lăng Nhân lập tức đỏ hồng đến bên tai, rối rắm xem nên giả ngu hay không, lại nghe anh nói:
“Tìm được rồi hả?”
“Vậy cho em.”
Thanh âm trầm thấp mang theo lửa.
Bếp lò bị vứt một bên còn đang nóng, khói trắng nhàn nhạt bay lên, bên trong sương khói lượn lờ, cảnh xuân vô hạn.
·
Sau Nguyên Đán, Lăng Nhân không bao giờ nhìn thẳng bếp lò than, mỗi khi nhìn đến, lại nhớ đến chuyện ngày đó.
Cũng may lại qua một tháng, bọn họ liền trở về chợ phía nam.
Từ địa phương âm mười mấy độ đến địa phương trên mười mấy độ, cảm thấy hạnh phúc thẳng tắp bay lên, cả người Lăng Nhân đều lên tinh thần, không cần lại mặc áo khoác quân dày nặng, chỉ cần áo đơn thêm khoác áo dệt hở cổ, nhẹ nhàng lại giữ ấm.
Trở lại chợ phía nam cách Tết Âm Lịch còn khoản một tuần, Lăng Nhân trước đi Tây Tạng đáp ứng qua Lăng Vu Hải, năm nay ăn Tết Âm Lịch cùng ông và Đường Duyệt, cùng với Lăng Triệu, cho nên cô chỉ ở chợ phía nam ngây người ba ngày, lại ngồi xe lửa đi phía bắc vào thành.
“Anh mùng một mùng hai đi chúc tết.” Lục Thiệu Đông đem người đưa đến trạm tài dừng lại nói.
Chuyện chúc tết bọn họ đã thương lượng xong.
Lăng Nhân biết lúc này anh nhắc tới, nói là muốn mau được gặp mặt nhau. Tình yêu cuồng nhiệt trong người, hận không thể mỗi giây đều dính bên nhau.
Cô cầm tay anh trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Em chờ anh.”
·
Từ chợ phía nam vào nội thành, toàn bộ hành trình một giờ ngồi xe.
Lăng Nhân vừa ra khỏi ga tàu hỏa, liền nhìn thấy Lăng Vu Hải ở xa hướng cô vẫy tay. Đường Duyệt đứng bên cạnh ông, biểu tình cùng trước kia giống nhau nhàn nhạt, tay phải nắm Lăng Triệu.
Lăng Triệu mới năm tuổi, là sau khi cô đi nước Mỹ năm thứ ba sinh ra.
Nghe Lăng Vu Hải nói, Đường Duyệt vẫn luôn muốn sinh một đứa con, nhưng lúc trước cô nhận nuôi nhập sổ hộ khẩu Lăng gia, nếu sinh thêm một đứa con, là trái với chính sách kế hoạch hoá gia đình.
Vì tiền đồ Lăng Vu Hải, Đường Duyệt không thể ép bản thân cầu toàn, từ bỏ sinh con, đây chính là nguyên nhân khúc mắc nhiều năm Đường Duyệt không tháo mở.
Cũng may hai năm trước chính sách kế hoạch hoá gia đình phóng khoáng, cho phép sinh con thứ hai, lúc này mới có Lăng Triệu.
“Ba.”
Lăng Nhân kéo rương hành lý đi qua, nhẹ gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, không dám nhìn Đường Duyệt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang từ ‘mẹ’ kia tới bên miệng rồi, cuối cùng không có hô lên được.
Ga tàu hỏa người nhiều ồn ào, mà cái gì cô cũng không nghe được, cảm giác bốn phía an tĩnh cực kỳ, trong lòng ngàn vạn lời muốn nói.
Bỗng một tiếng non nớt vang lên ——
“Chị!”
Tiếp theo, nhóc con chạy lại, ôm chân cô, mắt to nhìn cô chớp chớp.
Trước nay Lăng Nhân không nghĩ tới em trai khác mẹ chưa từng gặp lại thân cận với mình như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé nói: “Chị có mang theo quà cho em, để ở trong rương, chốc lát nhà sẽ lấy cho em.”
Lăng Triệu đối với quà tặng không hứng thú nhiều, nói: “Chị, Nhìn trên ảnh chụp giống nhau như đúc.”
“Ảnh chụp?”
“Dạ! Mẹ đem ảnh chụp chị để trên đầu giường, mỗi ngày em đều nhìn một lần, chờ khi chị trở về, em vừa nhìn thấy liền nhận ra.”
Đường Duyệt… Cũng đang đợi cô trở về sao?
Có phải hay không, gia đình này vẫn như cũ chào đón cô?
Nghĩ đến chuyện này, hốc mắt Lăng Nhân hơi nóng lên, sờ đầu Lăng Triệu, nhấp miệng cười với bé.
·
Phòng ở Lăng gia trong thành so với chợ phía nam lớn hơn, còn có một vườn hoa thật lớn. Hoa viên được quy hoạch tốt, tràn ngập hoa hồng tía, còn có hoa giấy, hướng dương, lồng đèn… Bên cạnh còn bày một cái bàn đu dây.
“Lúc trước mua căn hộ này, chính là nhìn trúng cái hoa viên này. Mẹ con thích trồng hoa.” Lăng Vu Hải nói.
Lăng Nhân cười nói: “Thật đẹp.”
“Mẹ con rất nhớ con. Chuyện trước kia, con không cần giận bà ấy.” Lăng Vu Hải bỗng chuyển đề tài.
Lăng Nhân gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Con không có.”
Cô chưa từng có trách ai, cũng không có tư cách giận ai.
“Chị ơi, em dẫn chị đi phòng ngủ.” Lăng Triệu kéo tay cô.
Cô gật đầu: “Được.”
Đi vào phòng ngủ, Lăng Nhân có cảm giác như được trở lại tám năm trước.
Trong phòng bố trí cùng phòng ngủ chợ phía nam trước kia giống nhau như đúc, đồ vật đều không nhiễm một hạt bụi, phảng phất chủ nhân như chưa bao giờ từng rời đi.
Ngơ ngẩn nhìn trong phòng quen thuộc hết thảy, Lăng Nhân cảm giác trong lòng nóng lên, như bị thứ gì đó đánh vào.
Đường Duyệt về đến nhà liền vào phòng bếp. Lăng Nhân đem súng đồ chơi đưa cho Lăng Triệu xong, liền đi phòng bếp hỗ trợ.
“Con giúp người rửa rau.” Cô chủ động nói.
Đường Duyệt như không dự đoán được cô sẽ vào phòng bếp, ngẩn ra một chút mới chậm rãi gật đầu, đem bồn nước nhường cho cô.
Hai người ở phòng bếp ai bận việc nấy, đều không nói lời nào.
Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị xong, Lăng Nhân dẫn đầu mở miệng: “Mẹ, con có hẹn với bạn trai. Mùng hai anh ấy sẽ đến nhà chúc tết.” Ngữ khí có chút cứng ngắt.
Đường Duyệt đang rửa nồi, tay run một chút, một tiếng ‘mẹ’ kia làm lòng bà kích động nóng lên, trầm mặc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Là Lục Thiệu Đông sao? Ba không đồng ý.” Bỗng Lăng Vu Hải xuất hiện phía sau hai người nói.
Lăng Nhân kinh ngạc quay đầu, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Trước kia không phải còn nói vừa thấy Lục Thiệu Đông chính là ủng hộ đảng cùng nhân dân là đồng chí tốt sao?
Lần trước cô đi Tây Tạng tìm Lục Thiệu Đông, ông cũng không phản đối.
Như thế nào hôm nay bỗng không đồng ý? Vẻ mặt còn nghiêm túc kiên định.
Nguyên Đán tới, một năm mới mở ra.
Lăng Nhân trốn trong ổ chăn dùng GPRS gian nan phát tín hiệu lên mạng, xem các nơi có thể du lịch, tính toán tìm một địa phương vượt năm.
Cô không phải là người kiên nhẫn, giờ khắc này thật muốn quăng cái di động đi.
Tốc thật sự quá chậm!
“Tín hiệu 4G khi nào mới bao trùm đến đây vậy.” Cô vô lực nói thầm một câu.
Lục Thiệu Đông đang viết báo cáo —— dành thêm ít thời gian bồi bên cô, nên cố ý đem một phần công việc về nhà làm.
Nghe được cô oán giận, nhìn tòa núi nhỏ trên giường kia, xem lúc này hẳn là ngồi quỳ trong chăn.
“Chờ khi em nguyện ý ra khỏi chăn sẽ được.” Anh buồn cười nói.
“… Hiện tại em cảm thấy GPRS cũng khá tốt, có thể trợ giúp tu dưỡng bản thân.”
“…”
Quá khoa trương rồi.
Hai ngày ít còn lộ ra cái đầu, hôm nay đến đầu cũng không lộ, cả người rúc sâu trong chăn.
“Em còn hô hấp bình thường không?” Anh hỏi, khóe miệng gợi lên một chút sủng nịch mà cười.
Lăng Nhân đáp: “Bình thường. Mỗi mười phút em sẽ hít không khí một lần.”
“…”
Khó trách có thể kiên trì lâu như vậy.
“Để thở thời điểm lạnh thế này, thật hy vọng cắm trực tiếp cây dưỡng khí vào xoang mũi.”
“…”
Hoàn cảnh ác liệt khiến người bại lộ bản tính.
Đại khái là anh thấy được bản tính của cô.
Lục Thiệu Đông bất đắc dĩ lắc đầu, buông bút, nhìn quét phòng trong một vòng, không tìm được đạo cụ thích hợp, ngưng thần suy tư vài giây, khóe miệng xả ra, lấy một tờ giất A4 viết báo cáo, cuốn thành một cái ống tròn.
Anh đi đến mép giường, khom lưng đem ống giấy luồn vô chăn nệm, nói: “Cho em một cây ống dưỡng khí.”
Lăng Nhân đang nhìn di động, nhìn về ‘ống dưỡng khí’ giản dị, sợ ngây người.
“Lục Thiệu Đông, em phát hiện anh quá cơ trí!” Ca ngợi không chút nào che giấu ‘năng lực sáng tạo’.
Lục Thiệu Đông cong môi trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục viết báo cáo, lại không chút để ý thuận miệng nói: “Đều là vì giúp em giữ mệnh thôi.”
“…”
Nói như rất đúng rồi không có ‘ống dưỡng khí’ cô liền chết đi vậy.
Lăng Nhân hút một ngụm oxy từ ống giấy, tức khắc cảm giác thần thanh khí sảng, sau đó tiếp tục lướt web.
Một lát sau, trên màn hình bắn ra vài tin WeChat nhắc nhở.
Nhấp vào vừa thấy ——
【 Chu Vân Dạng: Làm sao bây giờ? Tớ giống như mang thai. 】
【 Vương Gia Lâm: A a a a a! Chúc mừng Đại Chu chu! Phải để tớ làm mẹ nuôi bảo bảo mới được! Còn muốn đặt tên cho con nữa! 】
【 Chu Vân Dạng: Mẹ nuôi không thành vấn đề. Chuyện đặt tên không phải quá sớm rồi? Giới biết giới tính là gì đâu. 】
【 Vương Gia Lâm: Không quan trọng, tớ tranh thủ cùng nhà cậu sinh bảo bảo, giới tính không giống nhau. 】
Lăng Nhân nhìn màn hình có thể cảm nhận được Vương Gia Lâm đang rất hưng phấn, cô cong môi cười, cũng gia nhập cuộc trò chuyện.
【 Lăng Nhân: @ Chu Vân Dạng, chúc mừng, mấy tuần rồi? 】
【 Chu Vân Dạng: Hai tuần, mới vừa biết. Sợ là không thể đi Tây Tạng được, sợ phản ứng cao nguyên. 】
【 Vương Gia Lâm: Sáng nay tớ cũng vừa nhận điện thoại từ đại diện, nói cho tớ có nhận một chân tiếp mục, quay chụp trong Nguyên Đán. Tớ cũng không thể đi ~~~~(>_<)~~~~】
【 Lăng Nhân: Vậy chờ tớ trở về lại hội họp. 】
【 Vương Gia Lâm: Khi nào hai người trở về? 】
【 Lăng Nhân: Trước tết Âm Lịch, thời gian cụ thể còn chưa có định. 】
【 Vương Gia Lâm: Định rồi báo tớ biết, tớ đi đón các cậu. 】
【 Lăng Nhân: Được. 】
Thoát khỏi WeChat, Lăng Nhân thò đầu ra khỏi chăn, nói với Lục Thiệu Đông: “Chu Vân Dạng mang thai.”
Lục Thiệu Đông nghe vậy giương mi, nói: “Chuyện tốt.”
“Nguyên Đán chỉ còn hai chúng ta vượt qua.”
“Ừ.”
“Vậy chúng ta sẽ vượt qua như thế nào?”
“Bình thường thôi.”
“…”
Một chút nghi thức đều không có.
Lăng Nhân tức giận trừng mắt một cái, lại chôn đầu vào trong chăn.
Dù sao hoạt động vượt năm hủy bỏ, cô cũng không cần lướt GPRS chậm như rùa.
Lục Thiệu Đông viết báo cáo trong chốc lát, bỗng phát hiện cô gái nhỏ có điểm an tĩnh dị thường, nhìn qua sườn mắt, phát hiện cô nằm yên.
“Ngủ rồi?” Anh hỏi.
“Ừ.”
“…”
Ngủ rồi còn có thể trả lời?
Hơn phân nửa là có ý kiến đối với anh.
Lục Thiệu Đông nhớ lại trò chuyện trước đó, phỏng đoán đại khái không hài lòng câu trả lời của anh về Nguyên Đán, vì thế buông bút, nói: “Vậy em nói xem muốn trải qua thế nào? Nguyên Đán.”
“Còn chưa có nghĩ ra.” Lăng Nhân chăn lộ đầu ra, hỏi anh: “Anh có ý tưởng nào hay không?”
Lục Thiệu Đông theo bản năng nghĩ là ‘không có’, bất quá trong lòng biết câu trả lời cô gái nhỏ khẳng định sẽ không vừa lòng, liền nghĩ nghĩ, anh nói: “Đi trượt tuyết?”
“Lạnh.”
“Bái phật?”
“Lạnh.”
“Đi bộ dã ngoại?”
“Lạnh.”
“…”
Sợ sợ lạnh như vậy, còn nghĩ ra ngoài?
Lục Thiệu Đông hí mắt nhìn cô, nói: “Sưởi ấm thì thế nào?”
“Được đó!” Cô cao hứng phấn chấn.
“…”
·
Đương nhiên khi Lục Thiệu Đông đề nghị sưởi ấm, trong đầu Lăng Nhân hiện ra chính là một đám người ăn mặc phục sức dân tộc, giơ cao cây đuốc, đứng trước đống lửa vừa múa vừa hát.
Trường hợp đó, vui mừng đến cực điểm.
Mà Nguyên Đán đến, ở trước mặt cô lại là một cái bếp lò siêu cấp mini, đừng nói cây đuốc, đến ánh lửa còn mỏng manh.
“…”
Lăng Nhân ngơ ngác nhìn anh: Chọc chơi cô sao?
Lục Thiệu Đông giương mi khốc khốc nói: “Bên trên có quy định, không thể tùy tiện đốt lửa. Anh phí công lắm mới được thứ này.” Cho nên em có thể che giấu ghét bỏ trên mặt một chút?
“… Vất vả.”
Tuy rằng thực ngoài ý muốn thực không gì để nói, nhưng Lăng Nhân vui vẻ đem bếp lò ôm trong ngực, xem như đạt được chí bảo.
Thật ấm a!
Hình ảnh thực quen quen, Lục Thiệu Đông xệ khóe miệng một chút. Xem ra anh không chỉ không bằng túi chườm nóng, đến bếp lò than cũng không bằng.
“Trên người anh so với bếp lò còn ấm áp hơn, biến lớn biến nhỏ được, mang theo cảm giác thoải mái, em có muốn hay không?” Anh không chịu thua nói.
“Thứ gì vậy?”
“Em tới tìm đi, tìm được liền cho em.”
Lăng Nhân nửa tin nửa ngờ để bếp lò than xuống, bắt đầu sờ loạn trên người Lục Thiệu Đông, một đường sờ đến…
Biến lớn biến nhỏ được, mang theo cảm giác thoải mái… Đồ vật.
Mặt Lăng Nhân lập tức đỏ hồng đến bên tai, rối rắm xem nên giả ngu hay không, lại nghe anh nói:
“Tìm được rồi hả?”
“Vậy cho em.”
Thanh âm trầm thấp mang theo lửa.
Bếp lò bị vứt một bên còn đang nóng, khói trắng nhàn nhạt bay lên, bên trong sương khói lượn lờ, cảnh xuân vô hạn.
·
Sau Nguyên Đán, Lăng Nhân không bao giờ nhìn thẳng bếp lò than, mỗi khi nhìn đến, lại nhớ đến chuyện ngày đó.
Cũng may lại qua một tháng, bọn họ liền trở về chợ phía nam.
Từ địa phương âm mười mấy độ đến địa phương trên mười mấy độ, cảm thấy hạnh phúc thẳng tắp bay lên, cả người Lăng Nhân đều lên tinh thần, không cần lại mặc áo khoác quân dày nặng, chỉ cần áo đơn thêm khoác áo dệt hở cổ, nhẹ nhàng lại giữ ấm.
Trở lại chợ phía nam cách Tết Âm Lịch còn khoản một tuần, Lăng Nhân trước đi Tây Tạng đáp ứng qua Lăng Vu Hải, năm nay ăn Tết Âm Lịch cùng ông và Đường Duyệt, cùng với Lăng Triệu, cho nên cô chỉ ở chợ phía nam ngây người ba ngày, lại ngồi xe lửa đi phía bắc vào thành.
“Anh mùng một mùng hai đi chúc tết.” Lục Thiệu Đông đem người đưa đến trạm tài dừng lại nói.
Chuyện chúc tết bọn họ đã thương lượng xong.
Lăng Nhân biết lúc này anh nhắc tới, nói là muốn mau được gặp mặt nhau. Tình yêu cuồng nhiệt trong người, hận không thể mỗi giây đều dính bên nhau.
Cô cầm tay anh trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Em chờ anh.”
·
Từ chợ phía nam vào nội thành, toàn bộ hành trình một giờ ngồi xe.
Lăng Nhân vừa ra khỏi ga tàu hỏa, liền nhìn thấy Lăng Vu Hải ở xa hướng cô vẫy tay. Đường Duyệt đứng bên cạnh ông, biểu tình cùng trước kia giống nhau nhàn nhạt, tay phải nắm Lăng Triệu.
Lăng Triệu mới năm tuổi, là sau khi cô đi nước Mỹ năm thứ ba sinh ra.
Nghe Lăng Vu Hải nói, Đường Duyệt vẫn luôn muốn sinh một đứa con, nhưng lúc trước cô nhận nuôi nhập sổ hộ khẩu Lăng gia, nếu sinh thêm một đứa con, là trái với chính sách kế hoạch hoá gia đình.
Vì tiền đồ Lăng Vu Hải, Đường Duyệt không thể ép bản thân cầu toàn, từ bỏ sinh con, đây chính là nguyên nhân khúc mắc nhiều năm Đường Duyệt không tháo mở.
Cũng may hai năm trước chính sách kế hoạch hoá gia đình phóng khoáng, cho phép sinh con thứ hai, lúc này mới có Lăng Triệu.
“Ba.”
Lăng Nhân kéo rương hành lý đi qua, nhẹ gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, không dám nhìn Đường Duyệt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang từ ‘mẹ’ kia tới bên miệng rồi, cuối cùng không có hô lên được.
Ga tàu hỏa người nhiều ồn ào, mà cái gì cô cũng không nghe được, cảm giác bốn phía an tĩnh cực kỳ, trong lòng ngàn vạn lời muốn nói.
Bỗng một tiếng non nớt vang lên ——
“Chị!”
Tiếp theo, nhóc con chạy lại, ôm chân cô, mắt to nhìn cô chớp chớp.
Trước nay Lăng Nhân không nghĩ tới em trai khác mẹ chưa từng gặp lại thân cận với mình như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé nói: “Chị có mang theo quà cho em, để ở trong rương, chốc lát nhà sẽ lấy cho em.”
Lăng Triệu đối với quà tặng không hứng thú nhiều, nói: “Chị, Nhìn trên ảnh chụp giống nhau như đúc.”
“Ảnh chụp?”
“Dạ! Mẹ đem ảnh chụp chị để trên đầu giường, mỗi ngày em đều nhìn một lần, chờ khi chị trở về, em vừa nhìn thấy liền nhận ra.”
Đường Duyệt… Cũng đang đợi cô trở về sao?
Có phải hay không, gia đình này vẫn như cũ chào đón cô?
Nghĩ đến chuyện này, hốc mắt Lăng Nhân hơi nóng lên, sờ đầu Lăng Triệu, nhấp miệng cười với bé.
·
Phòng ở Lăng gia trong thành so với chợ phía nam lớn hơn, còn có một vườn hoa thật lớn. Hoa viên được quy hoạch tốt, tràn ngập hoa hồng tía, còn có hoa giấy, hướng dương, lồng đèn… Bên cạnh còn bày một cái bàn đu dây.
“Lúc trước mua căn hộ này, chính là nhìn trúng cái hoa viên này. Mẹ con thích trồng hoa.” Lăng Vu Hải nói.
Lăng Nhân cười nói: “Thật đẹp.”
“Mẹ con rất nhớ con. Chuyện trước kia, con không cần giận bà ấy.” Lăng Vu Hải bỗng chuyển đề tài.
Lăng Nhân gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Con không có.”
Cô chưa từng có trách ai, cũng không có tư cách giận ai.
“Chị ơi, em dẫn chị đi phòng ngủ.” Lăng Triệu kéo tay cô.
Cô gật đầu: “Được.”
Đi vào phòng ngủ, Lăng Nhân có cảm giác như được trở lại tám năm trước.
Trong phòng bố trí cùng phòng ngủ chợ phía nam trước kia giống nhau như đúc, đồ vật đều không nhiễm một hạt bụi, phảng phất chủ nhân như chưa bao giờ từng rời đi.
Ngơ ngẩn nhìn trong phòng quen thuộc hết thảy, Lăng Nhân cảm giác trong lòng nóng lên, như bị thứ gì đó đánh vào.
Đường Duyệt về đến nhà liền vào phòng bếp. Lăng Nhân đem súng đồ chơi đưa cho Lăng Triệu xong, liền đi phòng bếp hỗ trợ.
“Con giúp người rửa rau.” Cô chủ động nói.
Đường Duyệt như không dự đoán được cô sẽ vào phòng bếp, ngẩn ra một chút mới chậm rãi gật đầu, đem bồn nước nhường cho cô.
Hai người ở phòng bếp ai bận việc nấy, đều không nói lời nào.
Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị xong, Lăng Nhân dẫn đầu mở miệng: “Mẹ, con có hẹn với bạn trai. Mùng hai anh ấy sẽ đến nhà chúc tết.” Ngữ khí có chút cứng ngắt.
Đường Duyệt đang rửa nồi, tay run một chút, một tiếng ‘mẹ’ kia làm lòng bà kích động nóng lên, trầm mặc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Là Lục Thiệu Đông sao? Ba không đồng ý.” Bỗng Lăng Vu Hải xuất hiện phía sau hai người nói.
Lăng Nhân kinh ngạc quay đầu, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Trước kia không phải còn nói vừa thấy Lục Thiệu Đông chính là ủng hộ đảng cùng nhân dân là đồng chí tốt sao?
Lần trước cô đi Tây Tạng tìm Lục Thiệu Đông, ông cũng không phản đối.
Như thế nào hôm nay bỗng không đồng ý? Vẻ mặt còn nghiêm túc kiên định.