[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Lão đại kiêu ngạo mau tới đây - Hề Nghiêu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
Chương 50:
Editor: trucxinh0505
Lục Thiệu Đông lẳng lặng nhìn người cách đó không xa, cô cao hơn, tóc vẫn vậy, không dài không ngắn, mặc bộ váy trắng cùng giày trắng, thoạt nhìn mười phần giống học sinh.
Nếu không phải đuôi lông mày kia nhàn nhạt phong tình, thiếu chút nữa cậu cho rằng cô vẫn là cô gái nhỏ thời điểm cao trung, lúc ấy không cười mà thẹn thùng, khi cười rộ lên sẽ rất câu lòng người.
Tám năm.
Cậu đợi cô suốt tám năm.
Rốt cuộc cô đã trở lại.
Tay Lăng Nhân đang run rẩy, ánh mắt dừng ở quân trang màu xanh lục, mày kiếm mắt sáng, một lòng kinh hoàng không ngừng, cơ hồ quên cả hô hấp.
Có lẽ do hàng năm dãi nắng dầm mưa, màu da thâm đi rất nhiều, gần như màu đồng cổ, gương mặt khuếch cạnh bị năm tháng tạo hình đến càng thêm rõ ràng, lãnh ngạnh tuấn lãng.
Một thân quân trang thẳng tắp, giữa chân mày tràn đầy chính khí.
Chỉ là đôi mắt đào hoa từng quen thuộc, lại không có nửa ý cười, nhìn thôi đã thấy sự lãnh khốc.
Lăng Nhân bỗng nhớ tới Vương Gia Lâm kể ——
“Cậu tốt nghiệp xong lại lưu tại nước Mỹ công tác, ngày hôm sau cậu ấy liền xin điều chuyển đi Tây Tạng, ba năm không trở về, không ai biết cuộc sống thế nào.”
Cậu ấy ở biên cảnh… Nhất định chịu rất nhiều khổ đi?
Có phải đang trách cô vì trở về quá muộn?
Tâm Lăng Nhân có chút đau, ngơ ngẩn nhìn Lục Thiệu Đông, kinh hỉ lại khiếp đảm.
Tám năm chia xa, cô đã không còn tự tin cùng dũng khí năm đó, trong lòng cậu chỉ có mình cô, sau đó cô sẽ cười hỏi cậu ta: Mấy năm nay sống có tốt không?
Tuy chưa nói thực sự chia tay, nhưng nhiều năm gặp lại, so với cô nghĩ càng thêm trầm trọng hơn nhiều.
“Wow, ba năm không thấy, Lục Thiệu Đông càng có hương vị nam nhân nha. Người đã ở trước mắt, cậu còn không mau qua? Lại không nói, binh ca ca đẹp trai bị người khác đoạt đi thì sao.” Vương Gia Lâm ở một bên trêu ghẹo, lại đem người phía trước đẩy tới.
Tức khắc thân hình Lăng Nhân thiếu chút ngã, cô thẹn thùng mà gục đầu xuống, vén tóc mai qua tai, lại giương nhìn người trước mặt.
Lời muốn nói nhảy tới cổ họng, phảng phất giây tiếp theo là có thể bay ra.
Lục Thiệu Đông nhàn nhạt nhìn người trước mặt, xinh đẹp tinh khiết, cặp mắt đen tràn ngập vô thố.
Thực tốt, về nước báo cậu một tiếng chưa nói, nhìn thấy cậu nửa điểm vui mừng đều không có.
Cũng không có nửa điểm áy náy.
Phảng phất hoàn toàn không biết trong nước có có một người đang đợi cô trở về.
Buồn bực dâng đến ngực, Lục Thiệu Đông nghĩ liền muốn xoay đầu đi luôn.
Cô nương này quả nhiên mười năm như một ngày, đều không có lương tâm.
Cậu không muốn tiếp tục cùng cô nữa!
Nhưng ——
Tầm mắt dừng trên gương mặt cô, như thế nào cũng không dời đi được.
Trong lòng cảm thụ thực rõ ràng.
Là cao hứng.
Cậu thực cũng đúng là mười năm như một ngày, đều không có tiền đồ, chỉ nhìn thấy cô, liền vui vẻ đến không biên giới.
Thật quá uất ức!
Tám năm sống kiếp ngựa chiến, cũng không khiến cậu trước mặt cô có nữa điểm chí khí.
Trong lòng Lục Thiệu Đông bực đến ứa máu, lạnh lùng mở mắt, tiếp nhận rương hành lý trong tay cô, xoay người, chờ cô theo kịp.
Vài giây sau, nghe được cước bộ người theo phía sau vang lên, cậu mới nhàn nhạt cong khóe miệng, trên mặt lãnh ngạnh thoáng hiện mấy phần nhu ý.
Vẻ mặt Lăng Nhân cô đơn đi theo phía sau Lục Thiệu Đông, bảo trì chậm một bước so với cậu, giống như hài tử làm sai đi theo sau đuôi.
Không nói chuyện cùng cô.
Quả nhiên còn đang trách cô.
Cô cũng không dự đoán chuyện mình tốt nghiệp truyền trong nước, bằng không… Nếu ở lại, cô sẽ báo cho cậu trước tiên.
Nói đến cùng, chuyện này xác thật là cô không đúng.
Trong lòng Lăng Nhân thở dài một hơi, cảm giác không khí ngày càng xấu hổ, đến khi ra đến cửa sân bay, nhịn không được mở miệng.
“Sao cậu ở chỗ này?” Nói xong, cô thật muốn cắn lưỡi tự sát.
Cậu còn đang mặc quân trang, còn mang theo rương hành lý, phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là mới vừa xuống phi cơ.
Đương nhiên là ngẫu nhiên gặp được. Chẳng lẽ cố ý tới đón mày? Chờ mong cái gì vậy.
Lăng Nhân đem đầu áp xuống thấp nhất, yên lặng đi theo cậu ra khỏi sân bay.
Sau một lúc lâu, bỗng nghe cậu nói ——
“Tới đón cậu.”
Âm thanh trầm thấp không gợn sóng, không nghe ra vui hay giận.
“Hả?” Cô ngẩn ra, tiếp theo đột nhiên ngẩng đầu.
Là cậu cố ý đến đón cô!
Trong khoảnh khắc đó, kinh cùng hỉ ập vào trong lòng, phân không rõ cái nào nhiều hơn cái nào.
Lăng Nhân lặng lẽ cong môi, con ngươi thoáng hiện thật nhiều vui vẻ.
Sao cậu ấy biết cô hôm nay trở về… Chắc là nghe được từ Vương Gia Lâm nói đi.
Chuyện về nước, cô chỉ báo riêng mỗi mình Vương Gia Lâm thôi.
Nghĩ đến đây, cô sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tớ vốn dĩ định dàn xếp xong sẽ đi tìm cậu.”
Phía trước một mảnh tĩnh mịch.
Trừ bỏ trầm mặc, không có bất luận cái gì đáp lại.
Quả nhiên là hiểu lầm…
Lăng Nhân ảo não mà nhíu mày, tiếp tục cúi đầu nhận sai.
…
Hai người đi phía sau, Vương Liên vuốt cằm vẻ mặt nhìn không hiểu.
“Đông ca nghe nói tiểu tiên nữ về nước rõ ràng rất vui vẻ, hiện tại sao lại tức giận rồi?” Cậu nói thầm với Vương Gia Lâm.
Vương Gia Lâm lắc đầu, cũng nhìn không hiểu.
Cô rõ ràng nghe Phó Kiêu Phong nói, Lục Thiệu Đông không tính toán về chợ phía nam, hôm nay sao đột nhiên xuất hiện ở sân bay?
Tới còn chưa tính, nhìn cái vẻ mặt ‘ta thực tức giận ngươi mau tới dụ dỗ ta’ là cái quỷ gì?
Nếu sinh khí thì đừng có tới. Tới rồi, còn muốn nháo gì nữa vậy?
Thiệt tình xem không hiểu.
Nhưng mà, lại có điểm hâm mộ trong lòng.
Vương Gia Lâm đem tầm mắt thu hồi, nhớ tới trước kia khi còn cùng Phó Kiêu Phong yêu đương, mỗi lần cãi nhau, đều tê tâm liệt phế đến vỡ đầu chảy máu, hai trái tim vĩnh viễn đối chọi nhau, đem đối phương bị thương đến rối tinh rối mù.
Lần cuối cùng cãi nhau là hơn một năm trước, ngày đó cô vì một nhà tạp chí quay chụp ảnh bìa, nhiếp ảnh gia đặc biệt bắt bẻ, chụp liên tục ba bốn giờ mới kết thúc công việc.
Vốn dĩ ngày đó cô cùng cùng cậu ta hẹn đi xem phòng tân hôn, bởi vì quay chụp ảnh mà lùi lại, cậu ta đợi cô hơn một giờ, cô gọi điện thoại liên tục xin lỗi, đến quần áo cũng không kịp đổi, chạy đến nơi thì người cũng đã đi rồi, nói trong công ty có việc gấp.
Nói không rõ rốt cuộc là ai sai, hai người đều cảm thấy ủy khuất, ai cũng không chịu thua.
Lúc ấy cô bỗng nghĩ không thông.
Cứ việc trong lòng đối với cậu ta trăm ngàn cái không bỏ xuống được, đó không phải cuộc sống cô mong muốn, cho nên cuối cùng lựa chọn chia tay.
Nếu Phó Kiêu Phong có thể giống Lục Thiệu Đông, mặc kệ trong lòng nhiều tức giận, dù gió to tuyết lạnh, ngày đêm kiêm trình tới đón cô, chẳng sợ gặp mặt có tức giận một câu cũng không nói, chỉ yên lặng làm bạn, vì cô trên đường về nhà không cô đơn, có lẽ bọn họ còn có thể tiếp tục.
Đáng tiếc không có nếu như.
Cậu ta không giống Lục Thiệu Đông yêu sâu đậm, mà cô không giống Lăng Nhân nhu tình như nước.
…
Tâm tư trăm mối, cuối cùng mọi người ra khỏi sân bay.
“Gia Lâm tỷ.” Trợ lý Tây Khả từ trong xe bảo mẫu nhảy ra, gương mặt tươi cười tới đón.
Vương Gia Lâm nhìn cô ấy gật đầu, sau đó mời mọi người lên xe. Xe cô chở được bảy người, bên trong thoải mái rộng rãi.
Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông ngồi ở hàng ghế phía sau, cô cùng Vương Liên ngồi hàng ghế phía trước.
“A Nhân, lần này về nước, tính toán ở đâu? Ba ba cậu thăng chức thư ký tỉnh ủy, giống như đã dọn nhà đi rồi thì phải?” Vương Gia Lâm hỏi.
Lăng Nhân gật đầu: “Đến ở khách sạn đi.”
“Sao lại ở khách sạn, không quá an toàn. Vừa lúc tớ có một chung cư để không, nếu không cậu…”
Như nhìn thấy được một đạo ánh mắt giết người từ kính chiều hậu, Vương Gia Lâm lập tức đình chỉ, sửa lời nói: “Ai nha, đột nhiên tớ nhớ tới, căn hộ kia gần đây mới vừa sửa chữa xong, bên trong còn… Đủ thứ đồ vật, người chưa có thể ở được.”
Sửa xong, ánh mắt hủy diệt kia cũng thành công tan đi.
Vương Gia Lâm yên lặng trợn mắt, sau đó căn cứ giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa lên tây trúc, nên nói: “Lục đại soái, mấy năm trước không phải cậu mới mua một căn hộ để không, có thể đem phòng cho A Nhân ở tạm không?”
“Không thể.” Không cần nghĩ ngợi liền từ chối.
“…” Đây chính là bắt bẻ cô xen vào việc người khác đó hả.
Vương Gia Lâm lại trợn mắt, không để cô cho A Nhân ở nhờ, chính mình lại không cho mượn, chẳng lẽ muốn để A Nhân đi ở khách sạn?
Rõ ràng thời điểm đi có nhà, trở về lại chỉ có thể ở khách sạn, quá là thương cảm.
Cô không đành lòng, rốt cuộc Lục đại soái này đang suy nghĩ cái gì?
Thật khó hiểu hết sức, lại nghe thanh âm cao lãnh Lục đại soái vang lên ——
“Tớ muốn ở đó.”
“Bất quá có thể cho cậu mượn một gian phòng.”
Vương Gia Lâm nghe xong hai câu, ngốc lăng vài giây, trong đầu xoay chuyển, tức khắc đối với bạn học Lục bội phục sát đất.
Kịch bản binh ca ca cũng thật thâm!
Lục Thiệu Đông lẳng lặng nhìn người cách đó không xa, cô cao hơn, tóc vẫn vậy, không dài không ngắn, mặc bộ váy trắng cùng giày trắng, thoạt nhìn mười phần giống học sinh.
Nếu không phải đuôi lông mày kia nhàn nhạt phong tình, thiếu chút nữa cậu cho rằng cô vẫn là cô gái nhỏ thời điểm cao trung, lúc ấy không cười mà thẹn thùng, khi cười rộ lên sẽ rất câu lòng người.
Tám năm.
Cậu đợi cô suốt tám năm.
Rốt cuộc cô đã trở lại.
Tay Lăng Nhân đang run rẩy, ánh mắt dừng ở quân trang màu xanh lục, mày kiếm mắt sáng, một lòng kinh hoàng không ngừng, cơ hồ quên cả hô hấp.
Có lẽ do hàng năm dãi nắng dầm mưa, màu da thâm đi rất nhiều, gần như màu đồng cổ, gương mặt khuếch cạnh bị năm tháng tạo hình đến càng thêm rõ ràng, lãnh ngạnh tuấn lãng.
Một thân quân trang thẳng tắp, giữa chân mày tràn đầy chính khí.
Chỉ là đôi mắt đào hoa từng quen thuộc, lại không có nửa ý cười, nhìn thôi đã thấy sự lãnh khốc.
Lăng Nhân bỗng nhớ tới Vương Gia Lâm kể ——
“Cậu tốt nghiệp xong lại lưu tại nước Mỹ công tác, ngày hôm sau cậu ấy liền xin điều chuyển đi Tây Tạng, ba năm không trở về, không ai biết cuộc sống thế nào.”
Cậu ấy ở biên cảnh… Nhất định chịu rất nhiều khổ đi?
Có phải đang trách cô vì trở về quá muộn?
Tâm Lăng Nhân có chút đau, ngơ ngẩn nhìn Lục Thiệu Đông, kinh hỉ lại khiếp đảm.
Tám năm chia xa, cô đã không còn tự tin cùng dũng khí năm đó, trong lòng cậu chỉ có mình cô, sau đó cô sẽ cười hỏi cậu ta: Mấy năm nay sống có tốt không?
Tuy chưa nói thực sự chia tay, nhưng nhiều năm gặp lại, so với cô nghĩ càng thêm trầm trọng hơn nhiều.
“Wow, ba năm không thấy, Lục Thiệu Đông càng có hương vị nam nhân nha. Người đã ở trước mắt, cậu còn không mau qua? Lại không nói, binh ca ca đẹp trai bị người khác đoạt đi thì sao.” Vương Gia Lâm ở một bên trêu ghẹo, lại đem người phía trước đẩy tới.
Tức khắc thân hình Lăng Nhân thiếu chút ngã, cô thẹn thùng mà gục đầu xuống, vén tóc mai qua tai, lại giương nhìn người trước mặt.
Lời muốn nói nhảy tới cổ họng, phảng phất giây tiếp theo là có thể bay ra.
Lục Thiệu Đông nhàn nhạt nhìn người trước mặt, xinh đẹp tinh khiết, cặp mắt đen tràn ngập vô thố.
Thực tốt, về nước báo cậu một tiếng chưa nói, nhìn thấy cậu nửa điểm vui mừng đều không có.
Cũng không có nửa điểm áy náy.
Phảng phất hoàn toàn không biết trong nước có có một người đang đợi cô trở về.
Buồn bực dâng đến ngực, Lục Thiệu Đông nghĩ liền muốn xoay đầu đi luôn.
Cô nương này quả nhiên mười năm như một ngày, đều không có lương tâm.
Cậu không muốn tiếp tục cùng cô nữa!
Nhưng ——
Tầm mắt dừng trên gương mặt cô, như thế nào cũng không dời đi được.
Trong lòng cảm thụ thực rõ ràng.
Là cao hứng.
Cậu thực cũng đúng là mười năm như một ngày, đều không có tiền đồ, chỉ nhìn thấy cô, liền vui vẻ đến không biên giới.
Thật quá uất ức!
Tám năm sống kiếp ngựa chiến, cũng không khiến cậu trước mặt cô có nữa điểm chí khí.
Trong lòng Lục Thiệu Đông bực đến ứa máu, lạnh lùng mở mắt, tiếp nhận rương hành lý trong tay cô, xoay người, chờ cô theo kịp.
Vài giây sau, nghe được cước bộ người theo phía sau vang lên, cậu mới nhàn nhạt cong khóe miệng, trên mặt lãnh ngạnh thoáng hiện mấy phần nhu ý.
Vẻ mặt Lăng Nhân cô đơn đi theo phía sau Lục Thiệu Đông, bảo trì chậm một bước so với cậu, giống như hài tử làm sai đi theo sau đuôi.
Không nói chuyện cùng cô.
Quả nhiên còn đang trách cô.
Cô cũng không dự đoán chuyện mình tốt nghiệp truyền trong nước, bằng không… Nếu ở lại, cô sẽ báo cho cậu trước tiên.
Nói đến cùng, chuyện này xác thật là cô không đúng.
Trong lòng Lăng Nhân thở dài một hơi, cảm giác không khí ngày càng xấu hổ, đến khi ra đến cửa sân bay, nhịn không được mở miệng.
“Sao cậu ở chỗ này?” Nói xong, cô thật muốn cắn lưỡi tự sát.
Cậu còn đang mặc quân trang, còn mang theo rương hành lý, phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là mới vừa xuống phi cơ.
Đương nhiên là ngẫu nhiên gặp được. Chẳng lẽ cố ý tới đón mày? Chờ mong cái gì vậy.
Lăng Nhân đem đầu áp xuống thấp nhất, yên lặng đi theo cậu ra khỏi sân bay.
Sau một lúc lâu, bỗng nghe cậu nói ——
“Tới đón cậu.”
Âm thanh trầm thấp không gợn sóng, không nghe ra vui hay giận.
“Hả?” Cô ngẩn ra, tiếp theo đột nhiên ngẩng đầu.
Là cậu cố ý đến đón cô!
Trong khoảnh khắc đó, kinh cùng hỉ ập vào trong lòng, phân không rõ cái nào nhiều hơn cái nào.
Lăng Nhân lặng lẽ cong môi, con ngươi thoáng hiện thật nhiều vui vẻ.
Sao cậu ấy biết cô hôm nay trở về… Chắc là nghe được từ Vương Gia Lâm nói đi.
Chuyện về nước, cô chỉ báo riêng mỗi mình Vương Gia Lâm thôi.
Nghĩ đến đây, cô sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tớ vốn dĩ định dàn xếp xong sẽ đi tìm cậu.”
Phía trước một mảnh tĩnh mịch.
Trừ bỏ trầm mặc, không có bất luận cái gì đáp lại.
Quả nhiên là hiểu lầm…
Lăng Nhân ảo não mà nhíu mày, tiếp tục cúi đầu nhận sai.
…
Hai người đi phía sau, Vương Liên vuốt cằm vẻ mặt nhìn không hiểu.
“Đông ca nghe nói tiểu tiên nữ về nước rõ ràng rất vui vẻ, hiện tại sao lại tức giận rồi?” Cậu nói thầm với Vương Gia Lâm.
Vương Gia Lâm lắc đầu, cũng nhìn không hiểu.
Cô rõ ràng nghe Phó Kiêu Phong nói, Lục Thiệu Đông không tính toán về chợ phía nam, hôm nay sao đột nhiên xuất hiện ở sân bay?
Tới còn chưa tính, nhìn cái vẻ mặt ‘ta thực tức giận ngươi mau tới dụ dỗ ta’ là cái quỷ gì?
Nếu sinh khí thì đừng có tới. Tới rồi, còn muốn nháo gì nữa vậy?
Thiệt tình xem không hiểu.
Nhưng mà, lại có điểm hâm mộ trong lòng.
Vương Gia Lâm đem tầm mắt thu hồi, nhớ tới trước kia khi còn cùng Phó Kiêu Phong yêu đương, mỗi lần cãi nhau, đều tê tâm liệt phế đến vỡ đầu chảy máu, hai trái tim vĩnh viễn đối chọi nhau, đem đối phương bị thương đến rối tinh rối mù.
Lần cuối cùng cãi nhau là hơn một năm trước, ngày đó cô vì một nhà tạp chí quay chụp ảnh bìa, nhiếp ảnh gia đặc biệt bắt bẻ, chụp liên tục ba bốn giờ mới kết thúc công việc.
Vốn dĩ ngày đó cô cùng cùng cậu ta hẹn đi xem phòng tân hôn, bởi vì quay chụp ảnh mà lùi lại, cậu ta đợi cô hơn một giờ, cô gọi điện thoại liên tục xin lỗi, đến quần áo cũng không kịp đổi, chạy đến nơi thì người cũng đã đi rồi, nói trong công ty có việc gấp.
Nói không rõ rốt cuộc là ai sai, hai người đều cảm thấy ủy khuất, ai cũng không chịu thua.
Lúc ấy cô bỗng nghĩ không thông.
Cứ việc trong lòng đối với cậu ta trăm ngàn cái không bỏ xuống được, đó không phải cuộc sống cô mong muốn, cho nên cuối cùng lựa chọn chia tay.
Nếu Phó Kiêu Phong có thể giống Lục Thiệu Đông, mặc kệ trong lòng nhiều tức giận, dù gió to tuyết lạnh, ngày đêm kiêm trình tới đón cô, chẳng sợ gặp mặt có tức giận một câu cũng không nói, chỉ yên lặng làm bạn, vì cô trên đường về nhà không cô đơn, có lẽ bọn họ còn có thể tiếp tục.
Đáng tiếc không có nếu như.
Cậu ta không giống Lục Thiệu Đông yêu sâu đậm, mà cô không giống Lăng Nhân nhu tình như nước.
…
Tâm tư trăm mối, cuối cùng mọi người ra khỏi sân bay.
“Gia Lâm tỷ.” Trợ lý Tây Khả từ trong xe bảo mẫu nhảy ra, gương mặt tươi cười tới đón.
Vương Gia Lâm nhìn cô ấy gật đầu, sau đó mời mọi người lên xe. Xe cô chở được bảy người, bên trong thoải mái rộng rãi.
Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông ngồi ở hàng ghế phía sau, cô cùng Vương Liên ngồi hàng ghế phía trước.
“A Nhân, lần này về nước, tính toán ở đâu? Ba ba cậu thăng chức thư ký tỉnh ủy, giống như đã dọn nhà đi rồi thì phải?” Vương Gia Lâm hỏi.
Lăng Nhân gật đầu: “Đến ở khách sạn đi.”
“Sao lại ở khách sạn, không quá an toàn. Vừa lúc tớ có một chung cư để không, nếu không cậu…”
Như nhìn thấy được một đạo ánh mắt giết người từ kính chiều hậu, Vương Gia Lâm lập tức đình chỉ, sửa lời nói: “Ai nha, đột nhiên tớ nhớ tới, căn hộ kia gần đây mới vừa sửa chữa xong, bên trong còn… Đủ thứ đồ vật, người chưa có thể ở được.”
Sửa xong, ánh mắt hủy diệt kia cũng thành công tan đi.
Vương Gia Lâm yên lặng trợn mắt, sau đó căn cứ giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa lên tây trúc, nên nói: “Lục đại soái, mấy năm trước không phải cậu mới mua một căn hộ để không, có thể đem phòng cho A Nhân ở tạm không?”
“Không thể.” Không cần nghĩ ngợi liền từ chối.
“…” Đây chính là bắt bẻ cô xen vào việc người khác đó hả.
Vương Gia Lâm lại trợn mắt, không để cô cho A Nhân ở nhờ, chính mình lại không cho mượn, chẳng lẽ muốn để A Nhân đi ở khách sạn?
Rõ ràng thời điểm đi có nhà, trở về lại chỉ có thể ở khách sạn, quá là thương cảm.
Cô không đành lòng, rốt cuộc Lục đại soái này đang suy nghĩ cái gì?
Thật khó hiểu hết sức, lại nghe thanh âm cao lãnh Lục đại soái vang lên ——
“Tớ muốn ở đó.”
“Bất quá có thể cho cậu mượn một gian phòng.”
Vương Gia Lâm nghe xong hai câu, ngốc lăng vài giây, trong đầu xoay chuyển, tức khắc đối với bạn học Lục bội phục sát đất.
Kịch bản binh ca ca cũng thật thâm!