Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1478: Vận mệnh của ngươi (1)
Giống như một cây củi đốt, đang tiến hành lần thiêu đốt cuối cùng. Trong tiếng thở hổn hển, đôi môi hắn thoáng động, lầm bầm những lời chỉ có mình hắn có thể nghe được.

Từ từ nâng tay phải, trực tiếp vươn lên. Trong một tích tắc này, thần thái trong con mắt giống như hồi quang phản chiếu vậy, chợt bắn ra!

Bên ngoài Cự Quỷ Thành, theo người canh giữ lăng mộ đưa tay phải ra, khi bàn tay Thiên Tôn hạ xuống, Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ, giãy dụa, muốn đi phản kích. Trong nháy mắt... Mặt đất nổ lớn. Có tiếng động rầu rĩ từ dưới nền đất trực tiếp dao động. Một bàn tay to giống như bùn đất tạo thành... cuối cùng lại đột ngột từ mặt đất nhô lên!

Bàn tay to đột ngột từ mặt đất nhô lên trên không trung chợt mở rộng ra, cùng tay của Thiên Tôn thoạt nhìn giống như không phân cao thấp. Lúc này trong tiếng nổ vang, theo mặt đất không ngừng tan vỡ, bàn tay bằng bùn tay trong nháy mắt ra, lao thẳng đến Thiên Tôn tay, chớp mắt một cái, lại lẫn nhau đập đụng vào nhau!

Tiếng sấm, làm cho cả Man Hoang thiên địa run rẩy, khiến cho tất cả tu sĩ đều trong lòng chấn động, này hai bàn tay to dâng lên gợn sóng, cũng trở thành gió bão, Bán Thần dưới, tất cả tu sĩ, đều không thể làm theo ý mình bị gió hung bạo này trực tiếp đánh phá. Nếu không có từng người Bán Thần và Thiên Nhân bảo vệ, sợ là hai bên lúc này nhất định sẽ thương vong vô cùng nghiêm trọng.

- Lão thất phu canh giữ lăng mộ!

- Thiên Tôn...

Một tiếng rít gào mang theo tức giận vô tận, một tiếng than nhẹ mang theo mệt mỏi cực độ, đồng thời vang vọng ở bên trong tám phương thiên địa này!

Theo hai âm thanh khác biệt vang vọng ở bên trong thiên địa này. Dường như trở lại thời gian trước đây, khi Bạch Tiểu Thuần còn đang ở Man Hoang... cùng Thiên Tôn cùng người canh giữ lăng mộ, ở trong khu vực không xa Cự Quỷ Thành, triển khai trận cuộc chiến tuyệt thế.

Mà hiện tại... gặp lại Thiên Tôn, chỉ là tình hình đã khác nhau. Thương thế của Thiên Tôn rõ ràng khôi phục lại không ít. Người canh giữ lăng mộ dầu hết đèn tắt. Từ trong tiếng thở dài mệt mỏi, có thể nghe ra được một chút.

Nhưng... cho dù là người canh giữ lăng mộ đang suy yếu, hắn vẫn là người canh giữ lăng mộ!

Lúc này bàn tay khổng lồ của hắn vươn ra khỏi mặt đất, ngưng tụ lại. Thời điểm va chạm cùng Thiên Tôn, dâng lên trùng kích, đủ để khiến cho sắc trời thay đổi bất ngờ. Càng làm cho mảnh thiên địa này xuất hiện lần nữa lực lượng hình như đã đạt đến cực hạn, mới có thể hình thành lưới thế giới tự bảo vệ ta!


Theo toàn bộ bầu trời bị lưới thế giới bao phủ, thần sắc Bạch Tiểu Thuần có chút biến hóa. Hắn thấy rõ ràng lưới thế giới này, giống như sau khi từng trải vô số năm tháng, đã có không ít nơi xuất hiện dấu hiệu tàn phá.

Cùng lúc đó, một trận chiến này của người canh giữ lăng mộ cùng Thiên Tôn, cũng chấn động tám phương, dâng lên trùng kích gần như cuốn đi tất cả mọi người. Lúc này có thể lưu lại ở trên chiến trường, cũng chỉ có Bạch Tiểu Thuần cùng với Cự Quỷ Vương. Còn lại chính là Tinh Không lão tổ.

Cũng chỉ có ba người bọn họ mới có thể ở trên chiến trường của Thiên Tôn cùng người canh giữ lăng mộ, miễn cưỡng dừng lại!

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần dồn dập, ánh mắt lóe lên. Hắn không lựa chọn dừng lại ở chỗ này, mà mượn dư âm trùng kích, thân thể chợt lui về phía sau. Thời điểm hắn lui ra phía sau, bàn tay của Thiên Tôn đột nhiên đến. Ngay sau đó bàn tay khổng lồ trên mặt đất người canh giữ lăng mộ lại một lần nữa giơ lên ngăn cản.

Tiếng sấm lại vang vọng ca trời vang vọng. Hai bàn tay lớn này tản ra lực tu vi, đều vượt qua Bán Thần, đạt tới cảnh giới Đại Thừa, cũng chính là... trình độ Thiên Tôn!

Cho dù năm đó Quỷ Mẫu từng nói, Thông Thiên đạo nhân gọi là Thiên Tôn, chỉ là chuẩn Thiên Tôn mà thôi. Cho dù là như vậy, vẫn có thể thay trời đổi đất. Trong tiếng nổ lớn, chẳng những là Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, hai người Cự Quỷ Vương cùng Tinh Không lão tổ cũng không thể làm theo ý mình, rút lui ra ngoài.

Bọn họ đã qua nhìn ra, người canh giữ lăng mộ rõ ràng dầu hết đèn tắt, căn bản không kiên trì được quá lâu. Tinh Không lão tổ có chút do dự, cố tình đi ngăn cản Bạch Tiểu Thuần chạy trốn. Nhưng chú ý thấy ánh mắt u ám của Cự Quỷ Vương, hắn thầm than một tiếng, quyết định không di chuyển, tránh có kẻ ở đây thừa nước đục...

Đối với Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện, tuy rằng trong lòng hắn thật sự bất ngờ, nhưng cẩn thận vừa nghĩ, mơ hồ trái tim băng giá.

- Người canh giữ lăng mộ, ngươi đã suy yếu đến mức độ này, không ở trong Minh Hà chờ chết, lại dám ra ngoài tới ngăn cản bản tôn!

Giọng nói của Thiên Tôn mang theo sự điên cuồng, vang vọng khắp nơi. Từ bên trong vòng xoáy bàn tay lớn của hắn chợt có dao động. Ở trên bàn tay này, xuất hiện nước Thông Thiên Hà màu vàng, khiến cho bàn tay này phát ra ánh sáng màu vàng vạn trượng, khí thế vô tận quật khởi, hung hăng áp chế về phía bàn tay của người canh giữ lăng mộ trên mặt đất.

Âm thanh lại một lần nữa truyền khắp các nơi. Bạch Tiểu Thuần đã triển khai tốc độ cao nhất, nhanh như tên bắn đi xa. Chỉ là không đợi Bạch Tiểu Thuần bay ra quá xa, phía sau hắn truyền đến tiếng nổ lớn. Thời điểm quay đầu lại, trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn nhìn thấy được chính là bàn tay người canh giữ lăng mộ trên mặt đất, đang vỡ nát từng tấc, trực tiếp lại tan vỡ nổ tung...

Mà sau khi bàn tay to màu vàng của Thiên Tôn nghiền nát bàn tay của người canh giữ lăng mộ trên mặt đất, giống như ùn ùn kéo đến, đang bao phủ qua về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Tiểu Thuần... Ngươi trốn không thoát đâu. Tất cả những điều này đều là do người canh giữ lăng mộ ép ta... Không phải là ý của lão phu. Nếu như thế... Ngươi lại ngoan ngoãn làm đại dược thiên địa của bản tôn đi!

Âm thanh giống như thiên uy hạ xuống thế gian. Bàn tay khổng lồ màu vàng của Thiên Tôn, ầm ầm hạ xuống.

Bạch Tiểu Thuần tránh cũng không thể tránh được. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn hạ xuống.

Lúc này trong đầu hắn đã không lo lắng bất cứ vấn đề gì nữa. Suy nghĩ duy nhất còn tồn tại, chính là phản kháng, chính là giãy dụa!

- Thần Sát!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ đậm, trực tiếp lại triển khai đòn sát thủ Bất Tử Huyết. Lấy Bất Tử Quyển đại thành, hắn đã có phương pháp có thể điều khiển Thần Sát, khiến mình miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1479: Vận mệnh của ngươi (2)
Lúc này theo huyết khí tràn ngập toàn thân, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cũng bỗng nhiên bạo phát, nhanh chóng đi về phía trước. Trên trời cao, giọng nói của Thiên Tôn lạnh như băng, vang lên.

- Bí pháp Bất Tử Quyển khôi tổ... Nếu ngươi có Trường Sinh Quyển, cho dù là bản tôn, cũng không thể tránh được ngươi... Chỉ là hiện tại thiếu Trường Sinh Quyển, ngươi trốn không thoát được vận mệnh bản tôn dành cho ngươi!

Trong lúc lời nói vang vọng, ánh sáng màu vàng của nước Thông Thiên Hải trên bàn tay khổng lồ trong nháy mắt lại trở nên vô cùng mãnh liệt, lại có thể ép xuống huyết sắc trên người Bạch Tiểu Thuần, không để ý tới phương pháp Thần Sát, trực tiếp chộp tới!

- Thiên Tôn!

Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải của Bạch Tiểu Thuần chợt giơ lên. Thời điểm bốn phía xung quanh bỗng nhiên hạ xuống, nhất thời lấy hắn làm trung tâm, bốn phía xung quanh trong phạm vi vô tận nhất thời có hơi nước dâng lên khắp bầu trời, lại trực tiếp hóa thành khu vực đầm lầy. Một tiếng rít gào giống như từ trong năm tháng, từ viễn cổ truyền tới. Theo Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ, bốn phía xung quanh chợt bị đẩy trở về.

Từng ngọn núi uốn lượn, trực tiếp lại từ bên trong đầm nước nơi này phóng lên cao. Chính là... Thủy Trạch Quốc Độ.

Lấy tu vi Thiên Nhân đại viên mãn của Bạch Tiểu Thuần hôm nay, cho thấy Thủy Trạch Quốc Độ vượt qua rất xa so với trước kia. Theo từng ngọn núi nhấp nhô, một móng thú cực lớn, hoàn chỉnh thể hiện ra, trực tiếp đánh về phía bàn tay khổng lồ màu vàng trên bầu trời.

Chỉ là... tu vi của Bạch Tiểu Thuần so với Thiên Tôn, lại chênh lệch quá nhiều. Tuy rằng Thủy Trạch Quốc Độ cường hãn, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thiên Tôn. Trong nháy mắt hai bên va chạm vào nhau.

Trong tiếng nổ lớn, ở dưới tiếng hừ lạnh của Thiên Tôn, móng thú từ bên trong Thủy Trạch Quốc Độ vươn ra chợt tan vỡ. Dường như đau đớn mãnh liệt đến mức cực hạn, tiếng gào thét thê lương từ bên trong đầm nước truyền ra. Toàn bộ đầm nước đều run rẩy. Dường như con thú lớn ẩn thân ở bên trong, phát cuồng muốn từ bên trong liều mạng lao ra ngoài.

Nhưng bàn tay khổng lồ màu vàng của Thiên Tôn quá mức dồi dào, mênh mông cuồn cuộn trực tiếp hạ xuống, hung hăng chộp một cái về phía Bạch Tiểu Thuần!

Nhất thời phạm vi khu vực vạn dặm ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp đã bị bàn tay khổng lồ kia nắm lấy, chợt bóp mạnh!

Hư vô nổ tung. Hư vô vốn không có thực chất, nhưng hôm nay lại giống như có thực chất, hình thành nén ép mãnh liệt đến cực hạn. Trong những tiếng két két, Bạch Tiểu Thuần giãy dụa nhìn về bốn phía xung quanh. Hắn nhìn thấy được, chỉ là bàn tay cùng năm ngón tay giống như ngọn núi lớn, đang từ bốn phương tám hướng, ầm ầm lao về phía mình.

So với bàn tay này, thân ảnh của hắn nhỏ bé vô cùng, giống như con kiến hôi!

Từ phía xa nhìn lại, nếu như lấy toàn thế giới ví dụ thành biển rộng, như vậy thời khắc này bàn tya của Thiên Tôn giống như đưa xuống trên mặt biển, bắt một con kiến còn nhỏ hơn so với con tôm rất nhiều.

Không có cách nào chống lại, không có cách nào ngăn cản!

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Ở nơi ép xuống, máu tươi phun ra. Toàn thân hắn vang lên những tiếng rắc rắc, giống như tất cả xương khớp đều vỡ vụn ra. Bốn phía xung quanh khu vực đầm nước đã ở trong bàn tay khổng lồ màu vàng kia nắm chặt, không chịu nổi loại đè ép này, chợt tan vỡ!

Mắt thấy thế giới đều bị bàn tay này thay thế, bốn phía xung quanh mặc dù còn có khe hở giữa năm ngón tay khổng lồ. Nhưng theo khe hở do bàn tay này nắm lại, đang cấp tốc biến mất. Lực nén đến từ tám phương, khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần bất kỳ thời khắc nào cũng có thể tan vỡ. Vẻ tuyệt vọng không khỏi hiện lên ở trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần.

Đúng lúc này, ở bên trong bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn, ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, bên trong hư vô đang không ngừng bị nén lại này, đột nhiên... xuất hiện nước sông màu đen!

Đó là nước Minh Hà. Nước này xuất hiện cực kỳ đột ngột. Trong chớp mắt lại hình thành một Minh Hà kinh người. Bên trong tản ra khí tức của Minh Hoàng. Tất cả cuốn theo Bạch Tiểu Thuần, tính từ bên trong bàn tay đang nắm chắc này chạy trốn.

- Minh Hoàng mới nhậm chức, nếu để cho ngươi mấy vạn năm nữa, ngươi ngược lại cũng có tư cách. Nhưng hôm nay... lại dám xuất hiện ở trước mặt của bản tôn, đâm đầu vào chỗ chết!

Âm thanh uy nghiêm đáng sợ của Thiên Tôn chợt vang vọng. Ầm một tiếng, bên trong bàn tay khổng lồ còn không nắm chặt lại. Nước Thông Thiên Hải màu vàng lại trực tiếp bạo phát ra. Hình thành một lực công kích cường hãn, trực tiếp khiến cho Minh Hà ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, tan vỡ ra từng tầng một. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần đều nghe được tiếng kêu rên của Bạch Hạo giống bị tổn thương nặng nề.

Ở trong nháy mắt, tất cả nước Minh Hà lập tức bị nước Thông Thiên Hải xua tan. Tất cả những điều này chỉ phát sinh ở trong chớp mắt. Sau đó bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn hung hăng nắm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần cùng với hư vô xung quanh hắn!

Sau khi nắm lấy, nắm đấm này không ngừng xiết chặt. Giống như hắn muốn hoàn toàn nghiền ép tất cả mọi thứ ở bên trong!

- Hạo nhi!

Bên trong bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn, đối mặt với bàn tay giống như có bốn ngọn núi lớn hoàn toàn bao phủ, đối mặt với sự nghiền ép kinh người đến từ tám phương. Bạch Tiểu Thuần trở nên điên cuồng. Mặc dù thương thế của hắn nặng, nhưng sau khi Bất Tử Quyển đại thành, lực khôi phục của hắn không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt thân thể hắn đã khôi phục. Trong tiếng gầm nhẹ hắn lại trực tiếp triển khai Vân Lôi Nhân Tổ Biến!

Thập nhất biến!

Theo thân thể dồi dào, ở bốn phía xung quanh hắn có vô số đá vụn biến hóa ra, chớp mắt ngưng tụ lại, hình thành bóng người giống như núi lớn. Đó là... Nhân Sơn Quyết!

Lực lượng thân thể bạo phát toàn diện. Đồng thời, tu vi của hắn cũng triển khai ra tất cả. Nhưng tất cả những điều này căn bản chỉ là chuyện vô bổ. Lực lượng khủng khiếp đến từ tay Thiên Tôn sau khi nắm lại, gần như chớp mắt, lại lập tức khiến cho Nhân Tổ Biến cùng Nhân Sơn Quyết của Bạch Tiểu Thuần, không nhịn được, ầm ầm tan vỡ. Thân thể tổn thương nặng nề đồng thời vội vàng tăng tốc khôi phục. Nhưng sau khi khôi phục, lại lần nữa tan vỡ.

Vòng đi vòng lại, không ngừng tiến hành. Trong thời gian ngắn ngủi, thân thể hắn lại tan vỡ vượt quá trăm lần, khôi phục vượt quá trăm lần. Nhưng vẫn còn không thể làm nên chuyện gì!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1480: Lần thứ hai (1)
- Bất Tử Quyển, quả nhiên không tầm thường!

Cường hãn giống như Thiên Tôn, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở trong tay chính mình, sau khi bị hoàn toàn nắm chặt, ở dưới tình huống tu vi của mình vượt quá xa so với đối phương, lại có thể không có cách nào thật sự nghiền ép hắn. Mà hắn đang không ngừng khôi phục. Thiên Tôn cũng lộ vẻ xúc động.

- Cũng may ta không phải lần đầu tiên gặp được người Bất Tử Quyển đại thành...

Trên Thông Thiên Đảo, Thiên Tôn thì thào nói nhỏ. Sau đó, trong chớp mắt này trong mắt hắn rốt cuộc xuất hiện một tia ánh sáng giống như thủy tinh.

Tia sáng này xuất hiện. Đồng thời, vẻ mặt Đỗ Lăng Phỉ trên Thông Thiên Đảo lộ vẻ tê dại, giống như mất đi thần hồn, giống như cái xác không hồn. Thân thể nàng bỗng nhiên run lên. Trong mắt nàng cũng xuất hiện ánh sáng giống như thủy tinh. Ở sâu bên trong hai tròng mắt này, hai đạo phù văn kỳ dị, cũng đang nhanh chóng lập lòe.

Dường như trong cơ thể nàng có lực lượng nào đó, đang thông qua phù văn trong mắt, bị Thiên Tôn trong u minh hút đi một phần. Cùng lúc đó, bên ngoài Cự Quỷ Thành ở Man Hoang, bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn nắm lấy Bạch Tiểu Thuần, vào giờ phút này lại trực tiếp hiện ra ánh sáng thủy tinh vậy.

Gần như trong chớp mắt... bàn tay khổng lồ kinh người này rốt cuộc trở thành bàn tay thủy tinh, lại hung hăng nắm chặt!

Ầm một tiếng. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần ở bên trong nắm đấm của Thiên Tôn, tóc tai bù xù. Hắn thậm chí đã gọi về thế giới chi bảo bắc mạch. Nhưng lúc này Hàn Môn lão tổ ngủ say, hoàn toàn không có chút đáp lại nào. Trong mắt hắn chuyển thành màu đỏ đậm, thân thể luôn khôi phục này, có thể ở trong một chớp mắt này, thật sự giống như bị áp chế, chợt dừng lại!

Thuật pháp giống như thủy tinh này lại tương sinh tương khắc cùng Bất Tử Quyển của hắn!

Không có Bất Tử Huyết khôi phục lại, thân thể Bạch Tiểu Thuần căn bản là không chịu nổi lực lượng cường đại đến từ Thiên Tôn. Gần như trong nháy mắt, toàn thân hắn lại phát ra một tiếng động, trực tiếp vỡ nát!

Mà cũng vào giờ phút này, theo thân thể vỡ nát, ý thức của hắn cũng không cách nào kiên trì được nữa. Toàn thân hắn cũng đã hôn mê...

Cho đến lúc này, bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn trong thiên địa này mới chậm rãi thu hồi về phía vòng xoáy... Từ phía xa, cảnh tượng như vậy bị mọi người ở bốn phía xung quanh nhìn thấy được. Trong lòng của tất cả mọi người cũng chấn động không gì sánh nổi.

Thiên Nhân cũng tốt, Bán Thần cũng được, tất cả đều hoảng sợ đến cực hạn!

Mọi người của Nghịch Hà Tông đều run rẩy. Không ít người nắm chặt lấy nắm đấm. Tống Quân Uyển nước mắt lưng tròng đầy mặt. Nhưng nàng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những điều này. Cho đến thời điểm bàn tay khổng lồ biến mất ở bên trong vòng xoáy, nàng phun ra một búng máu, thân thể ngã xuống.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi bàn tay của Thiên Tôn biến mất, giọng nói của Thiên Tôn lạnh như băng, lộ ra sự vô tình, cũng vọng lại ở bên trong toàn bộ Man Hoang.

- Tất cả tu sĩ Thông Thiên, đề nghị tổng tiến công... tiêu diệt tất cả sức sống của Man Hoang!

Tính cách của Thiên Tôn luôn luôn không thích bị động. Hắn thích nắm giữ chủ động. Về điểm này, từ biến hóa trước đây ở trên thuyền quỷ, là có thể nhìn ra được một chút.

Lần này cũng giống như vậy. Hy vọng tập trung ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù hắn cảm thấy đã nắm chắc được tám phần, nhưng hắn vẫn không yên lòng. Hắn chuẩn bị hai bút cùng vẽ. Như vậy luôn luôn có một con đường... có thể đi thông!

- Nếu như đều đi không thông... Nếu như thọ nguyên của ta đã không còn quá nhiều, như vậy thì để cho thế giới này, chôn cùng với ta là được!

Thiên Tôn trong lòng thản nhiên. Sau khi thu bàn tay về, vòng xoáy ở trên bầu trời chậm rãi tiêu tan.

Tất cả tu sĩ Thông Thiên ở bên trong khu vực Man Hoang, tất cả thân thể chấn động. Mệnh lệnh đến từ Thiên Tôn, bọn họ nhất định phải tuân theo. Đồng thời cũng không phải tất cả mọi người mệt mỏi đối với chiến tranh. Vẫn có không ít người sùng kính đến mức độ cuồng nhiệt đối với Thiên Tôn. Vừa nghe vậy, nhất thời sát ý dâng lên. Cuộc chiến tranh lại mở ra!

Mà sĩ khí của hồn tu trong toàn bộ Man Hoang, cũng theo người canh giữ lăng mộ bị thua, hạ đến cực hạn. Chỉ là ở trước mặt bọn họ đã không có con đường thứ hai...

Đại lục Thông Thiên không chấp nhận tù binh. Ý chí của Thiên Tôn là tất cả sinh linh của Man Hoang không có một ngọn cỏ nào. Tất cả bị diệt sạch!

Bất kể là đất, hay hồn tu, cho dù là mãnh thú ở Man Hoang, đều được liệt kê ở bên trong.

Cho nên chỉ có... cũng chính có thể tử chiến tới cùng!

Tiếng chém giết, tiếng cười thảm, tiếng gầm gừ, tiếng tự bạo... không ngừng vọng lại ở trên mặt đất của Man Hoang này. Máu tươi càng nhiều hơn. Tử vong càng nhiều hơn... Dường như toàn thế giới đều đến ngày diệt vong. Bầu trời u ám, mặt đất bị tàn phá. Theo Cự Quỷ Thành bị chiếm đóng, ba tòa thành trì phía khác bị công phá. Dần dần, chiến trường Man Hoang đã đẩy mạnh đến... Khôi Hoàng Thành!

Mà giờ khắc này, ở trên Thông Thiên Hải, trong Thông Thiên Đảo, ở dưới nền đất của toàn bộ hòn đảo tồn tại một chỗ Địa Cung cực lớn!

Bên trong Địa Cung có một chỗ đầm nước màu đen. Ở bốn phía xung quanh đầm nước này, tồn tại một chỗ đại trận mênh mông. Đại trận này có kích chừng vạn trượng. Thứ tạo thành trận pháp, không phải là linh thạch, mà là những cái xương!

Những xương này có cái là màu vàng, có cái giống như là thủy tinh vậy... Tràn ngập mùi mục nát. Đồng thời, cũng cho người một sự thần thánh!

Đồng thời, ở xung quanh đầm nước bốn phía xung quanh này, thình lình vẫn tồn tại ba chỗ hố sâu. Trong ba chỗ hố sâu này, để ba bộ hài cốt hoàn chỉnh!

Màu sắc của ba bộ hài cốt thình lình đều màu vàng cùng thủy tinh giao hòa. Mặc dù không phải hoàn toàn dung hợp, nhưng trên người bọn họ tản ra uy áp, đủ khiến cho Bán Thần đều phải run rẩy, rất gần với... Chuẩn Thiên Tôn như Thông Thiên đạo nhân.

Hình như ba vị này, mặc dù kém hơn so với Thông Thiên đạo nhân, nhưng đồng dạng cũng cách cảnh giới Đại Thừa Thiên Tôn chân chính, chỉ kém nửa bước!

Nếu như trong Khôi Hoàng Thành, Khôi Hoàng thế hệ này có thể xuất hiện ở nơi này. Như vậy hắn nhất định có thể dựa vào huyết mạch cảm ứng, lập tức nhận ra thân phận của ba cỗ hài cốt này!

Bọn họ... Chính là ba vị mạnh nhất trong các triều đại Khôi Hoàng lưu lại di cốt đã bao nhiêu năm rồi!

Hiển nhiên là bọn họ bị Thiên Tôn phá Táng Cung, từ bên trong đào ra, đặt ở đây, trở thành một phần đại trận tuyệt thế của hắn!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1481: Lần thứ hai (2)
Về phần hài cốt thốt nát ở bốn phía xung quanh mang theo sự thần thánh, đều là những xương người bao nhiêu năm rồi, tu luyện Bất Tử Quyển cùng Trường Sinh Quyển!

Mà ở trung tâm của đại trận này, bên trong đầm nước màu đen, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi ở chỗ đó. Hai mắt hắn nhắm nghiền. Tuy có hít thở, nhưng hắn rõ ràng lại hôn mê. Đầm nước màu đen xung quanh hắn, đang không ngừng xoay tròn. Theo sóng nước rung động. Hiện ra từng phù văn vô cùng quỷ dị.

Những phù văn này giống như có đầy đủ sinh mạng. Hiện tại, có không ít phù văn bò lên trên thân thể Bạch Tiểu Thuần, đang chạy trong toàn thân của hắn...

Cảnh tượng như vậy, cực kỳ quỷ dị. Ngọn đèn dầu Địa Cung u ám, cũng liền khiến cho được bầu không khí uy nghiêm đáng sợ vô cùng.


Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở bên trong đầm nước, bỗng nhiên thân thể chấn động. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra. Trong chớp mắt khi hai mắt hắn mở ra, những phù văn ở trên thân thể hắn thật giống như bị kinh động, nhanh chóng chạy trở lại trong đầm nước.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có chút mờ mịt. Nhưng rất nhanh, hơi thở của hắn lại trở nên dồn dập. Trong mắt hắn lộ ra sự tỉnh táo. Đồng thời, thấy rõ chỗ bên trong đầm nước của mình, cũng thấy rõ một vài bộ hài cốt xung quanh trận pháp.

Hắn muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện thân thể mình dường như không bị khống chế, nhưng lại không có cách nào từ bên trong đầm nước này. Mà trên vài bộ hài cốt này tản ra khí tức Bất Tử Quyển cùng Trường Sinh Quyển, khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần nhất thời nổi sóng lớn cuồn cuộn.

- Không nên giãy dụa. Bên trong đầm nước này... Xem như thời điểm lão phu đuổi Khôi Hoàng Triều ra khỏi đại lục Thông Thiên, bắt được tất cả những người huyết mạch của Khôi Hoàng. Máu tươi của bọn họ đã ngâm ở chỗ này quá lâu.

Giọng nói khàn khàn vang vọng ở bên trong Địa Cung, hư vô phía trước Bạch Tiểu Thuần vặn vẹo. Bóng dáng Thiên Tôn chậm rãi đi ra.

Trong mắt của hắn có sự mong chờ mãnh liệt, còn có kích động phấn chấn. Thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra sự nóng như lửa, giống như nhìn thấy một viên tuyệt thế đại đan.

Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, khí tức ồ ồ. Nhìn về phía Thiên Tôn, trong lòng dâng lên sự lo lắng mãnh liệt không yên cùng bất an. Hắn đang muốn mở miệng. Nhưng Thiên Tôn hình như không có để ý tới chuyện Bạch Tiểu Thuần thức tỉnh. Ánh mắt hắn rơi vào những hài cốt ở bốn phía xung quanh, nói tiếp lời.

- Những hài cốt này chính là những kẻ khát máu, năm đó trong cuộc chiến ở Khôi Hoàng Thành đã bị lão phu chém chết. Cũng có không ít... Lại là những năm gần đây, sau khi lão phu nghiên cứu bất tử Trường Sinh Quyển, tìm tu sĩ tới thí nghiệm.

- Đáng tiếc. Trường Sinh Quyển bất tử này rõ ràng là công pháp tất cả mọi người có thể tu luyện. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì. Có thể vì ta giết chóc quá nhiều người huyết mạch Khôi Hoàng, lại có thể không có cách nào tu luyện.

- Ta chỉ có thể nghiên cứu, để cho những người khác đi tu luyện. Vì thế, ta không tiếc đào lên di cốt của ba vị này Khôi Hoàng đã ngã xuống không biết bao nhiêu năm. Nhưng thu hoạch lại quá nhỏ.

- Bất Tử Quyển còn tốt. Khôi Hoàng Triều bị ta cướp đi Trường Sinh Quyển, người canh giữ lăng mộ không quan tâm là vì cái gì, đối đầu với ta cũng tốt, kéo dài Khôi Hoàng Triều cũng được, đều sẽ không ngừng truyền thừa Bất Tử Quyển. Ta cũng trợ giúp, để mặc cho Bất Tử Quyển lưu truyền ở Thông Thiên... Chỉ là đối với ta mà nói, chủ yếu nhất là Trường Sinh Quyển. Nhưng Trường Sinh Quyển quá khó khăn. Gần như tất cả mọi người không có cách nào đi tới cuối cùng, nửa đường bị thất bại. Xương của bọn họ bị lão phu trưng bày ở nơi đây. Có lẽ cũng có thể có chút tác dụng.

- Bao nhiêu năm rồi, người tu luyện Trường Sinh Quyển, chỉ có hai vị thành công. Một vị được ta nhận lấy làm đệ tử. Còn có một vị... lại là nữ nhi của ta.

Thiên Tôn thì thào. Hình như hắn căn bản cũng không phải là nói với Bạch Tiểu Thuần, mà đang tự nói với mình.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, trong đầu nổi lên sóng to gió lớn. Trong tâm thần hắn giống như có vô số thiên lôi nổ tung. Trên thực tế từ trước đây, khi nhìn thấy được xương cốt trên người của Đỗ Lăng Phỉ, trong lòng của hắn đã phát sinh nghi ngờ. Hiện tại, theo lời Thiên Tôn nói, tất cả bí ẩn đã mở ra ở trước mặt hắn...

- Đáng tiếc, một mặt là ta chuẩn bị không đủ. Cùng lúc kinh nghiệm của ta chưa đủ, bị đại đệ tử của ta phát hiện ra. Sau đó, lần đầu tiên thử chế luyện Bất Tử Trường Sinh Đan, không đợi tiến hành, lại thất bại.

- Chỉ có điều không có vấn đề gì. Ta còn có lần thứ hai...

Thiên Tôn hít một hơi thật sâu. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng.

- Phỉ nhi.

Theo giọng hắn xuất hiện, trong hư vô phía sau lưng hắn, Đỗ Lăng Phỉ từ từ đi ra...

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ, thần sắc Bạch Tiểu Thuần lộ vẻ sầu thảm, nở nụ cười khổ. Hắn hiểu rõ, tất cả đều hiểu...

Có thể so với sự thực vẫn còn có chút chênh lệch. Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ, Bạch Tiểu Thuần cất tiếng cười thảm. Hắn cảm thấy mình chắc hẳn là hiểu rõ.

Chắc chắn năm trước, trong cuộc chiến tranh Thiên Tôn phản loạn, chống lại toàn bộ Khôi Hoàng Triều, thế lực của Khôi Hoàng thất bại thảm hại. Bọn họ mất đi hông chỉ là đại lục Thông Thiên, còn mất đi phương pháp bí truyền Khôi Hoàng, Bất Tử Trường Sinh Công trong Trường Sinh Quyển!

Từ đó về sau, Khôi Hoàng Triều ở Man Hoang tu tâm dưỡng khí, chỉ còn lại có Bất Tử Quyển. Có lẽ vì đối đầu với Thiên Tôn, lại có lẽ là vì một hi vọng... Ở dưới sự can thiệp của người canh giữ lăng mộ, Bất Tử Quyển không còn là công pháp chỉ có người huyết mạch Khôi Hoàng mới có thể tu hành, mà khuếch tán ra. Thậm chí ở tông môn đại lục Thông Thiên, cũng có bản thiếu của Bất Tử Quyển.

Lấy phương pháp này, sẽ khiến cho Bất Tử Quyển không bị diệt sạch, làm cho cả tất cả mọi người của thế giới Thông Thiên, cũng có thể đi tu luyện bí pháp Khôi Hoàng ngày trước.

Mà Thiên Tôn thu được Trường Sinh Quyển, đối với chuyện này lại không có ngăn cản. Bởi vì sau khi hắn nghiên cứu Trường Sinh Quyển, phát hiện mình không có cách nào tu hành, đã có một suy nghĩ điên cuồng.

Hắn muốn để cho càng nhiều tu sĩ tu luyện Bất Tử Quyển cùng Trường Sinh Quyển. Sau đó hắn dung hợp bọn họ lại, tới tiến hành luyện bất tử trường sinh đan, tiếp đó nuốt vào viên đan dược này, lấy phương thức này, khiến cho bản thân thu được lực lượng bên trong của Bất Tử Trường Sinh Công.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1482: Nguyên nhân
Vì chuyện này, hiển nhiên Thiên Tôn nghiên cứu rất lâu. Bất luận là những hài cốt ở bốn phía xung quanh Địa Cung, hay là ba bộ xương cốt thi thể của Khôi Hoàng ngày trước, đều lưu lại để hắn nghiên cứu cùng thí nghiệm.

Chỉ là đáng tiếc, mức độ khó của Trường Sinh Quyển giống như còn muốn mạnh hơn so với Bất Tử Quyển. Cho nên bao nhiêu năm qua, mặc dù Thiên Tôn nuôi dưỡng vô số người tu luyện Trường Sinh Quyển, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại. Không có một người nào có thể chân chính thành công. Sợ là tối đa, cũng chỉ là da lông mà thôi.

Cho đến khi đại đệ tử của hắn... Hàn Môn lão tổ Bắc mạch sau khi tu luyện Trường Sinh Quyển, rốt cuộc thu được thành công. Cái này khiến cho tâm tư Thiên Tôn nóng như lửa.

Cũng chính là vào lúc đó, trong Man Hoang xuất hiện một vị đại năng, được gọi là Huyết Tổ. Có thể người này có đầy đủ thiên tư kinh diễm tuyệt luân, lại có lẽ nắm giữ huyết mạch Khôi Hoàng. Nói chung, Bất Tử Quyển của hắn đại thành. Tu vi lấy đột phá này, thân thể đạt tới Bán Thần!


Có thể, nếu như không có Thiên Tôn xuất hiện, hắn không có đi phản bội Khôi Hoàng Triều. Như vậy sau khi Huyết Tổ tu luyện đại thành, lấy thiên tư của hắn, cũng nhất định có thể đi tu luyện Trường Sinh Quyển.

Như vậy Huyết Tổ vô cùng có khả năng thành người đầu tiên trên thế giới này, thật sự tu luyện Bất Tử Quyển cùng Trường Sinh Quyển tất cả đại thành, tiến tới đột phá bước vào Thiên Tôn!

Trở thành người trong miệng của người canh giữ lăng mộ, trên ý nghĩa chân chính, có đầy đủ tư cách đi ra khỏi thế giới này!

Hàn Môn lão tổ cùng vị Huyết Tổ này ban đầu vốn phải là hai người đối lập. Nhưng chẳng biết tại sao, hai người lại phát sinh tình cảm. Cho nên cuối cùng phát hiện ra kế hoạch của Thiên Tôn. Chuyện kế tiếp... Bạch Tiểu Thuần đã từ chỗ của Hàn Môn lão tổ biết được một ít.

Hàn Môn lão tổ phản bội sư môn, cùng Huyết Tổ, bị Thiên Tôn chém giết!

Huyết Tổ diệt vong, chìm vào đáy của Thông Thiên Hà. Chỉ có một tay không cam lòng vươn lên... Hàn Môn lão tổ ngã xuống, lưu lại một tia phần hồn, đoạt xác hóa thành Chân Linh, ẩn thân bên trong Linh Khê Tông, từ xa nhìn về phía Huyết Khê Tông... đạo lữ của nàng.

Đồng thời... sự bất ngờ, cũng khiến cho lần luyện đan dung hợp đầu tiên trong kế hoạch của Thiên Tôn, lúc đó thất bại.

Mà Thiên Tôn hiển nhiên không buông tha kế hoạch này. Ở trong năm tháng sau này, hắn cùng lúc tìm kiếm biện pháp khác rời khỏi mảnh thế giới này. Về phương diện khác lại đang không ngừng thử nghiệm. Kế hoạch Bất Tử Trường Sinh Đan xem như là thủ đoạn cuối cùng của hắn.

Nếu như trước sau không có người thứ hai có thể tu luyện Trường Sinh Quyển đại thành, có thể kế hoạch này cuối cùng vẫn sẽ dần dần bị Thiên Tôn buông tha. Nhưng hiển nhiên trước khi Thiên Tôn buông tha, nữ nhi của hắn Đỗ Lăng Phỉ... Rốt cuộc trở thành người thứ hai, tu luyện Trường Sinh Quyển thành công!

Mà sau khi xương của Đỗ Lăng Phỉ trở thành hình dạng thủy tinh. Điều đó có thể thấy được Đỗ Lăng Phỉ đối với tu luyện Trường Sinh Quyển, không nói là đạt tới trình độ của Bạch Tiểu Thuần đối với Bất Tử Quyển, nhưng từ tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng có thể nhìn ra, chênh lệch không bao nhiêu.

Dù sao... Sau lưng của nàng là Thiên Tôn. Ở dưới sự bồi dưỡng của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ tu luyện, tất nhiên cực kỳ thuận lợi.

Nhưng đồng thời, đối với việc nữ nhi của mình tu luyện thành Trường Sinh Quyển, mặc dù Thiên Tôn có lạnh lùng tàn khốc vô tình nữa, trong lòng cũng trở nên dao động. Một mặt là khát vọng muốn rời khỏi mảnh thế giới này, mặt khác lại là phải hi sinh nữ nhi của mình. Sự lựa chọn này... Khiến cho Thiên Tôn cũng do dự.

Cho nên... mới có cuộc chiến tuyệt thế ở Man Hoang trước đây. Hắn cùng với tiểu nữ hài hợp tác, muốn giết người canh giữ lăng mộ. Cho nên... Cũng mới có Quỷ Mẫu trên chiến thuyền nỗ lực mượn chiến thuyền rời khỏi mảnh thế giới này.

Đáng tiếc. Tất cả đều thất bại.

Khi đó, Thiên Tôn đã điên cuồng. Hắn không chỉ một lần thì thào, cũng chỉ nói cùng một câu nói...

- Lão quỷ canh giữ lăng mộ, tất cả những điều này, đều là do ngươi ép ta!

Theo Thiên Tôn, điều này đích xác là do người canh giữ lăng mộ ép buộc mình, khiến mình chỉ có thể đi con đường cuối cùng này. Hắn không cam lòng, nhưng lại không có quá nhiều lựa chọn. Cho nên hắn lựa chọn đề nghị quyết chiến đối với Man Hoang.

Hắn lựa chọn muốn tiêu diệt tất cả sức sống ở Man Hoang, giết chết người canh giữ lăng mộ, phá tan Minh Hà, chặt đứt tất cả huyết mạch của Khôi Hoàng Triều. Cũng chính là vào lúc này... Bất Tử Quyển của Bạch Tiểu Thuần, lại kế tiếp Huyết Tổ, đại thành!

Ở trước mặt hi sinh cốt nhục của mình hay tuổi thọ của mình đoạn tuyệt, khát vọng muốn rời khỏi mảnh thế giới này đã đạt tới mức điên cuồng, khiến cho Thiên Tôn lựa chọn vấn đề trước... Vì vậy, xét thấy đã từng thất bại, Đỗ Lăng Phỉ bị hắn... Lấy nô ấn khống chế trước tiên!

Sau đó, hắn lặng lẽ chờ đợi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện. Cho đến xác định Bất Tử Quyển của Bạch Tiểu Thuần thật sự đại thành, hắn đưa tay ra, ở trong tình cảnh không có người nào có thể ngăn cản, bắt giữ Bạch Tiểu Thuần từ Man Hoang.

Bạch Tiểu Thuần cay đắng nhìn Đỗ Lăng Phỉ từ phía sau lưng Thiên Tôn đi ra. Trong mắt hắn, thần sắc của Đỗ Lăng Phỉ dại ra, giống như một tượng gỗ vậy, hoàn toàn không có chút linh động nào. Duy nhất chỉ có nô ấn ở sâu bên trong mắt, đang chớp động gấp gáp, vô cùng quỷ dị.

- Tiểu Đỗ Đỗ...

Bạch Tiểu Thuần chật vật mở miệng. Thời điểm hắn nhớ tới cảnh tượng ở bắc mạch, Thiên Tôn lợi dụng nàng cùng mình, đưa tới mặt quỷ. Nghĩ tới Đỗ Lăng Phỉ lúc đó, trong mắt hắn đầy vẻ mất mát cùng với bi thương.

- Không nên oán ta... Ta vốn cũng không muốn như vậy. Tất cả, đều là do người canh giữ lăng mộ!

Thiên Tôn ngửa mặt lên trời cười to. Trong tiếng cười kia mang theo sự phức tạp, lại hình như có một tia bi thương như vậy, mang theo kiên quyết, còn có điên cuồng cực hạn.

Thiên Tôn đã điên rồi. Lúc này trong mắt hắn lộ ra sự điên cuồng, dường như có thể phá vỡ toàn bộ trời cao và mặt đất. Hắn đứng ở nơi đó, đã không thể ung dung giống như trước kia. Mà trong mắt hắn mang theo huyết sắc điên cuồng. Hắn giơ tay phải lên bấm quyết, chỉ về phía Đỗ Lăng Phỉ!

Dưới một chỉ này, thân thể của Đỗ Lăng Phỉ chợt chấn động. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc vẫn dại ra. Nàng đi từ từ về phía Bạch Tiểu Thuần. Ở trong sự cay đắng của Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn Đỗ Lăng Phỉ dần dần tới gần.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1483: Một giọt nước mắt (1)
Cho đến khi nàng đi vào bên trong đầm máu màu đen. Máu loãng màu đen dính vào chiếc váy màu trắng của hắn. Mỗi một phù văn quỷ dị đều tham lam theo váy màu đen, bò lên trên toàn người của Đỗ Lăng Phỉ, không ngừng chạy lên. Khiến cho Đỗ Lăng Phỉ giờ phút này thoạt nhìn càng quỷ dị hơn.

Cứ như vậy nàng đi tới trước người Bạch Tiểu Thuần. Tay phải nàng từ từ giơ lên... cho đến khi đặt ở trên thiên linh của Bạch Tiểu Thuần. Ở bên trong quá trình giơ tay lên, trong một tích tắc này, toàn thân nàng lại chợt tản ra ánh sáng mãnh liệt giống như thủy tinh...

Một khí tức Trường Sinh Quyển từ trên người Đỗ Lăng Phỉ, bỗng nhiên bạo phát.

Cùng lúc đó, tiếng cười của Thiên Tôn truyền ra. Tay phải hắn hung hăng đập về phía mặt đất. Toàn bộ Địa Cung ầm ầm chấn động. Trận pháp xung quanh lập tức lại lập lòe ánh sáng mãnh liệt. Ở trong ánh sáng này lóe ra. Những hài cốt tạo thành trận pháp, rốt cuộc dùng mắt thường có thể thấy được chúng đang tan ra. Nhất là xương cốt của ba bộ thi thể Khôi Hoàng trước đây cũng đang không ngừng tan rã...

Theo hài cốt tan rã, theo ánh sáng trận pháp sáng chói, lúc này máu loãng màu đen bên trong đầm nước màu đen ở trung tâm trận pháp nhất thời cuồn cuộn. Ở nơi này, chúng không ngừng xoay tròn. Càng nhiều phù văn từ bên trong xuất hiện, đều điên cuồng phun ra xuất hiện ở trên người Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, từ thất khiếu của bọn họ không ngừng chui vào bên trong. Sự đau đớn mãnh liệt, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Nhưng trong mắt của hắn phần nhiều lại là bi thương cùng phẫn nộ!

Hắn bi thương trước tình cảnh của Đỗ Lăng Phỉ. Hắn phẫn nộ đối với sự vô tình của Thiên Tôn!

- Muốn chết sao...

Trong tiếng cười thảm của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn lại nỗ lực hô hoán Hàn Môn lão tổ của bắc mạch. Nhưng lại giống như bị đóng cửa, hoàn toàn không có chút đáp lại. Thân thể hắn bị rất nhiều phù văn dũng mãnh tràn vào, không khống chế được, tản ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt. Ánh sáng màu vàng này sáng chói lên, hình như ăn ý cùng với ánh sáng thủy tinh ở trên người Đỗ Lăng Phỉ.

Loại ăn ý này ở dưới sự mãnh liệt cực hạn, trận pháp này hoàn toàn chuyển đến đỉnh phong, từ chỗ Đỗ Lăng Phỉ, truyền đến một lực hút không có cách nào hình dung!

Trong nháy mắt lực hút này lại theo tay của Đỗ Lăng Phỉ, trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhìn Đỗ Lăng Phỉ đờ đẫn. Hắn từ từ... Nhắm hai mắt lại.

Nhưng ngay khi hai mắt hắn nhắm lại, trong nháy mắt, trong mắt Đỗ Lăng Phỉ đột nhiên xuất hiện sự giãy dụa mãnh liệt. Thân thể của nàng run rẩy. Tay phải của nàng run rẩy, giống như muốn giơ lên. Cho dù bị nô ấn, nhưng nàng theo bản năng, giống như vẫn không nguyện ý đi tổn thương Bạch Tiểu Thuần!

Nô ấn trong thân, cuối cùng còn có thể theo bản năng giãy dụa. Có thể tưởng tượng được, ở trong lòng Đỗ Lăng Phỉ, tâm tư nàng không muốn tổn thương tới Bạch Tiểu Thuần ngoan cường tới mức nào.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cảm nhận được ngón tay đang đặt ở trên thiên linh run rẩy. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy được chính là gương mặt Đỗ Lăng Phỉ gần như vặn vẹo. Còn nữa, phù văn nô dịch trong mắt nàng nhanh chóng chớp động cùng với... thân thể nàng rung động!

- Tiểu Đỗ Đỗ...

Trong tiếng thì thào của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Thiên Tôn cũng có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh sự phức tạp này đã bị mạnh mẽ xóa đi, điên cuồng một lần nữa ngưng tụ, giơ tay phải lên. Thiên Tôn nhìn về phía nữ nhi của mình, bỗng nhiên giơ một ngón tay lên!

Dưới một chỉ này, thân thể Đỗ Lăng Phỉ chấn động mạnh một cái. Dần dần, nô ấn trong mắt thay thế tất cả sự thống khổ của nàng. Thân thể run rẩy đã bình tĩnh trở lại. Tay phải đang run rẩy cũng trở nên vững vàng, một lần nữa... đặt ở trên thiên linh của Bạch Tiểu Thuần.

Đôi mắt nàng vô thần, nhìn Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn không có chút tâm tình dao động. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được loại bi ai cực hạn ở trong xương cốt nàng.

Miệng Bạch Tiểu Thuần thoáng mở ra, cuối cùng lại trầm mặc, cũng nhìn Đỗ Lăng Phỉ. Lần này hắn không nhắm mắt lại nữa. Dường như hắn cũng biết sinh mạng của mình đã đi đến điểm cuối. Hắn có thể làm, chính là ở thời điểm trước khi hồn phi phách tán, khiến cho bóng hình trước mắt, trở thành điểm vĩnh hằng cuối cùng ở trong sinh mệnh này của mình.

Ầm ầm ầm...

Ở thời điểm trận pháp Địa Cung này hoàn toàn mở ra, khi những hài cốt ở bốn phía xung quanh không ngừng dung hòa, ở trong nháy mắt khi tay phải của Đỗ Lăng Phỉ ấn ở theien linh của Bạch Tiểu Thuần, có tiếng nổ lớn phát ra ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

Một cảm giác đau đớn mãnh liệt không có cách nào hình dung, vào giờ phút này chợt giống như sóng dữ, dâng lên ngập trời ở trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Sức sống của hắn, tu vi của hắn, máu thịt của hắn, linh hồn của hắn cùng với tất cả... vào giờ phút này, đều bị lực hút ở trong tay Đỗ Lăng Phỉ truyền tới, điên cuồng hút đi!

Dường như tất cả mọi thứ ở trong cơ thể đều bị khuấy nát. Xương, máu thịt, kinh mạch, tất cả mọi thứ đều ở trong sự vỡ nát diệt vong này, hóa thành một mảnh sức sống bản mạng nồng đậm đến cực hạn...

Mà sức sống này chính là thứ Thiên Tôn cần, lúc này đang điên cuồng bị hút vào trong cơ thể của Đỗ Lăng Phỉ...

Bạch Tiểu Thuần là đại dược bất tử. Đỗ Lăng Phỉ... lại là lò luyện đan trường sinh...

Sau khi lò luyện đan trường sinh đang hấp thu đại dược bất tử, sẽ tự lấy ra tất cả mọi thứ của mình. Lấy khi sự cô cạn, diệt sạch của lò luyện đan, ở trong một chớp mắt tử vong này, đổi lấy một viên... Bất Tử Trường Sinh Đan!

- Nhanh, sẽ nhanh thôi...

- Bất Tử Trường Sinh Đan... Ta chờ Bất Tử Trường Sinh Đan cả đời...

Thiên Tôn đứng ở một bên, điên cuồng cười ha hả. Hắn nhìn nữ nhi Đỗ Lăng Phỉ của mình, ở dưới sự điều khiển nô ấn của mình, đang nhanh chóng hấp thu tất cả mọi thứ của Bạch Tiểu Thuần. Hơi thở của hắn gấp gáp vô cùng. Khuôn mặt hắn cũng có chút vặn vẹo. Ngay cả giọng nói của hắn cũng có chút thay đổi làn điệu.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy kịch liệt. Trong cơ thể đau đớn mãnh liệt. Nhất từ trước tới nay, cho dù Bạch Tiểu Thuần tu luyện Bất Tử Quyển, từng chịu qua rất nhiều thống khổ. Nhưng có lẽ so với lúc này, tất cả căn bản chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1484: Một giọt nước mắt (2)
Thân thể hắn đang từ từ gầy xuống. Tóc hắn cũng mất đi ánh sáng rực rỡ. Bất Tử Huyết trong cơ thể hắn cũng từ từ biến mất. Màu sắc của Bất Tử Cốt cũng từ từ ảm đạm. Gân bất tử, thịt bất tử cùng với da bất tử.. đều giống như bị thoái hóa...

Loại này, hắn không có cách nào giãy dụa, không có cách nào phản kháng. Thân thể hắn bị móc sạch. Sức sống bị hút đi, khiến cho ý thức của Bạch Tiểu Thuần đều từ từ xuất hiện sự hoảng hốt.

Trong đầu của hắn hiện ra tất cả những gì bản thân hắn trải qua khi ở trong Man Hoang. Có Bạch Hạo, có Cự Quỷ Vương, có Hồng Trần Nữ, có Chu Nhất Tinh... cho đến khi hiện ra Nghịch Hà Tông...

Còn có Lý Thanh Hậu, Tống Quân Uyển, Thần Toán Tử bên trong Nghịch Hà Tông... V.v...

Tất cả mọi gương mặt tồn tại ở bên trong ký ức của hắn. Vào giờ phút này, tất cả đều đang xẹt qua ở trước mắt hắn.

- Nghịch Hà Tông...

Bạch Tiểu Thuần nỉ non. Người ngoài đã không có cách nào nghe được. Hình như chỉ có chính hắn mới có thể nghe được. Dần dần, thân thể hắn càng thêm suy yếu. Tóc hắn đã khô héo, rơi lả tả xuống phía dưới. Không đợi chúng rơi vào đầm nước, liền trở thành tro bụi.

Thân thể của hắn đã gầy vô cùng. Trong mắt của hắn cũng giống như ánh nến gần tắt, ảm đạm vô cùng...

Mà giờ khắc này, trong đầu của hắn hiện lên, đã không còn là Nghịch Hà Tông nữa. Mà là... Thông Thiên hạ du đông mạch... Linh Khê Tông. Hình như ký ức cả đời này, vào giờ phút này chảy ngược. Hắn thấy được Linh Khê Tông bên trong mình, thấy được bóng người ở dưới Thảo Mộc Thạch Bi, thấy được dáng vẻ Linh Vĩ Kê ở bên cạnh mình liếm môi ngồi xổm ở nơi đó...

Thấy được Trương Đại Bàn đã đi xa đại thế giới, thấy được sư tỷ đã ngã xuống. Thấy được Hầu Tiểu Muội, thấy được tất cả...

Hắn đã sắp không còn hít thở. Trên thân thể gầy giơ xương, tất cả da đều đã nhăn nheo, tràn ngập nếp nhăn. Đồng thời, cũng có từng vết bầm tử vong, không ngừng khuếch tán... Hàm răng của hắn cũng bắt đầu từ từ rơi ra. Toàn thân hắn thoạt nhìn, giống như một cái xác khô, giống như bị chôn vùi bên trong mộ từ rất lâu...

Thậm chí hắn đã không cảm giác được thống khổ. Cái tay trên thiên linh kia, giống như một cái hố đen đang không ngừng cắn nuốt. Hắn hình như đã thành thói quen với sự đau đớn mãnh liệt này.

Bất Tử Quyển của hắn đã bị hút đi tám phần mười. Sức sống của hắn cũng như vậy. Chỉ còn lại ý thức dần dần hiện ra không còn là Linh Khê Tông nữa. Mà là... Mạo Nhị Sơn.


Hắn hình như mơ hồ nhìn thấy được, ở trên Mạo Nhi Sơn có một người thiếu niên, cũng không biết là cầm thế nào, lại đặt cả bảy tám cái búa cùng dao làm bếp, đều ở trên người. Trong lúc lên núi, ném lung tung ra ngoài... Ở đỉnh núi kia, ở trong thiên lôi, nén hương đang cháy dở...

Nhìn bộ dạng của người thiếu niên này khẩn trương lại mang theo cảm giác tức cười. Bạch Tiểu Thuần muốn cười, nhưng hắn không khống chế được thân thể mình. Có lẽ, đây cũng là chuyện tốt. Bởi vì giờ khắc này, hình dáng của hắn chỉ còn lại da bọc xương, giống như bộ xương khô. Nếu như cười, như vậy có thể còn khó coi hơn, càng dọa người hơn so với khóc.

Ý thức của hắn càng thêm mơ hồ, dường như không cảm giác được thân thể mình, giống như vào giờ phút này linh hồn muốn lao lên trên không trung. Hình như trên bầu trời có một vòng xoáy, đang hút đi tất cả mọi thứ của mình, muốn hút cả linh hồn mình qua đó...

Sức sống của hắn đã chỉ còn lại không đến một phần... Da tay của hắn không chỉ là khô nhăn, cũng xuất hiện vết nứt nẻ. Hình như vừa đụng tới, sẽ trở thành tro bụi, giống như lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Lực lượng của Bất Tử Quyển đã muốn hoàn toàn biến mất. Chỉ có xương của hắn... hình như vẫn ẩn chứa một tia lực lượng bất tử cuối cùng. Mặc dù tản ra ánh sáng màu vàng đã không nhiều lắm, nhưng trong da tay của hắn vỡ nát, vẫn có thể lộ ra...

Cũng chính là vào lúc này, trong đầu của hắn hiện ra hình như sẽ là hình ảnh cuối cùng... Trong hình ảnh kia, một tiểu đồng khóc quỳ gối bên giường, nhìn người thân trên giường hấp hối, tiếng khóc rất lớn, rất lớn...

- Tiểu Thuần... Không cần phải sợ...

Một bàn tay lạnh như băng, từ từ xoa ở trên trán của tiểu đồng, giọng nói suy yếu, khe khẽ thì thào.

- Cầm nén hương này... Ngươi không phải là mộng tưởng trở thành tiên nhân sao... Cầm lấy nó...

Tiểu đồng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cầm lấy que hương kia. Nhưng lại ngơ ngác nhìn người thân của mình mất đi tất cả khí lực, cánh tay rũ xuống ở trước mắt mình. Trong sự kinh ngạc, nước mắt hắn lại không ngừng được, chảy xuống.

Hắn hình như ngẩn người rất lâu, rất lâu. Cho đến có người xông vào bên trong căn phòng, ôm hắn lên. Sau đó, tiểu đồng nhìn người hàng xóm từ bên ngoài đi tới, nhìn ánh mắt đồng tình của mỗi người bọn họ, nhìn bọn họ nâng thi thể của người thân lên... Tiểu đồng lặng lẽ lui vào trong góc, ôm đầu gối của mình, trong tay nắm chặt chính là que hương kia...

- Tại sao phải có tử vong... Ta... Ta muốn cả đời đều còn sống. Ta muốn cho người bên cạnh ta, cả đời đều sống... sống thật vui vẻ... Ta muốn... Trường sinh!

Giọng nói của tiểu đồng vang vọng ở bên trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù càng lúc càng xa, giống như sắp biến mất, nhưng hình như ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần, đã sớm trở thành vĩnh hằng...

Một cảm giác mệt mỏi nhất từ trước tới nay, bắt đầu hiện lên. Ý thứ của Bạch Tiểu Thuần hình như trong giọng nói của tiểu đồng ở nơi vĩnh hằng, từ từ đi xa, càng lúc càng xa...

Nhưng ngay khi ý thức của hắn gần tiêu tan, trong chớp mắt, bỗng nhiên... có một giọt nước mắt rơi vào phía trên cánh tay khô nứt nẻ của hắn, thấm vào bên trong, ở trong ý thức càng thêm hỗn loạn của hắn, từ từ tản ra.

- Nước mắt..."

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Hắn dường như cảm nhận được sự cay đắng trong giọt nước mắt này. Hắn sử dụng một tia khí lực cuối cùng, miễn cưỡng mở mắt ra. Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được trước mặt... Thân thể Đỗ Lăng Phỉ run rẩy, nô ấn trong mắt chớp động cực kỳ mãnh liệt, hai mắt dường như muốn bạo phát ra, nhưng vẫn giãy dụa. Cho dù bản thân diệt sạch, cũng muốn nâng tay phải lên!

- Cha... Cầu xin cha...

Trong sự giãy dụa run rẩy, Đỗ Lăng Phỉ nô ấn đè ép xuống nàng, nàng mở miệng tuyệt vọng chật vật nói.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1485: Các ngươi thế nào lại ích kỷ như vậy (1)
Giọng nói này, tuy rất hơi, nhưng lại giống như thiên lôi, nổ vang ở trong tâm thần của Thiên Tôn, khiến cho thân thể Thiên Tôn cũng run rẩy.

Trái tim của Thiên Tôn giống như bị xé rách, đau đớn kịch liệt. Dường như một sự vật rất quan trọng của sinh mệnh ban đầu vốn đã tiêu tan, theo lời nói của Đỗ Lăng Phỉ lại lần nữa nổi lên.

Trong đầu hắn hiện lên, là hình ảnh Đỗ Lăng Phỉ khi còn bé, cầm lấy vạt áo của mình, với giọng nói trẻ con gọi cha... Hình như không biết bắt đầu từ khi nào, Phỉ nhi... đã không còn gọi mình là cha nữa, mà là... Phụ thân.

- Phỉ nhi...

Thân thể của Thiên Tôn có phần run rẩy. Khí tức của hắn gấp gáp. Trong mắt của hắn cũng chợt hiện ra sự giãy dụa.

Đây dù sao... Là nữ nhi của hắn, cốt nhục ruột thịt.

Cả đời này của Thiên Tôn, mặc dù có địa vị cao quý là chủ của thế giới Thông Thiên, nhưng đạo lữ cũng không nhiều. Bao nhiêu năm rồi, càng không con nối dõi xuất hiện. Cho đến Đỗ Lăng Phỉ sinh ra, trở thành nữ nhi duy nhất của hắn.

Về phần mẫu thân của Đỗ Lăng Phỉ, trong lòng Thiên Tôn một lòng muốn rời khỏi mảnh thế giới này, căn bản không có vị thế gì, từ lâu đã mất đi.

Mãnh liệt giãy dụa, giống như nhân tính cùng dục vọng đang tranh đấu ở trong tâm thần Thiên Tôn, giống như biến ý thức của hắn thành hai phần, đang không ngừng áp chế lẫn nhau.

- Vì mình có thể sống lâu thêm một vài năm tháng, vì có thể rời khỏi cái thế giới giống như lồng giam này, mà hi sinh cốt nhục của mình... Đáng để làm vậy sao...

Ý thức đại biểu cho nhân tính, hình như đang ở trong đầu của hắn, lo lắng gầm thét giận dữ.

Dưới tình huống một bên là nữ nhi ruột thịt, một bên lại là thọ nguyên không nhiều lắm, khát vọng đối với sinh mệnh cùng với điên cuồng muốn lao ra thế giới giống như lồng giam này...

Đỗ Lăng Phỉ đang giãy dụa, Thiên Tôn... cũng đang ở giãy dụa!

- Cha... Cầu xin cha...

Đỗ Lăng Phỉ khóc, thân thể của nàng run rẩy. Ở dưới nô ấn này, mỗi lần nàng giãy dụa, ở trong tâm thần dường như đều dâng lên gió bão. Ở trong gió bão này, linh hồn nàng giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, bất cứ lúc nào có thể tan vỡ.


Nhưng nàng vẫn đang cố gắng, còn đang kiên trì. Nàng không muốn đi tổn thương Bạch Tiểu Thuần. Nàng cũng không mong phụ thân của mình biến thành bộ dạng như hiện tại. Tim nàng đau đớn đến cực hạn, giống như một hài đồng bất lực, chỉ có thể đi cầu xin...

Trong trí nhớ của nàng, phụ thân nàng vốn không phải là bộ dạng như vậy. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào... Tất cả đều thay đổi. Sự thay đổi khiến cho nàng cảm thấy xa lạ. Sự thay đổi khiến cho nàng khiếp sợ.

Sau khi chia tay Bạch Tiểu Thuần ở bắc mạch, trở lại Thông Thiên Đảo, dần dần, Đỗ Lăng Phỉ cảm thấy suy nghĩ của mình giống như đều chậm lại. Cho đến nàng nghe được đến từ trong Đạo Cung, một tiếng rít gào đầy phức tạp của phụ thân. Sau đó, nàng mất đi sự khống chế đối với thân thể, nhưng ý thức của nàng vẫn còn. Nàng tận mắt nhìn thấy mình cắn nuốt sức sống của Bạch Tiểu Thuần, thấy được Bạch Tiểu Thuần đang chậm rãi tử vong. Thấy được bộ dạng thê thảm kia, nàng suy sụp.

- Cha...

Đỗ Lăng Phỉ càng thêm run rẩy, nô ấn trong mắt nàng chớp động đến cực hạn. Ý thức miễn cưỡng khôi phục, ở trong sự đối kháng này, dần dần nghìn lở trăm lỗ. Nhưng lời của nàng vừa nói ra, Thiên Tôn ở bên kia chợt ngẩng đầu, trong hai mắt đỏ đậm lộ ra sự điên cuồng.

- Câm miệng! Câm miệng cho ta!

Thiên Tôn thở hổn hển gầm khẽ, giống như tiếng sấm sét trực tiếp nổ lớn ở khắp nơi. Trong mắt hắn, sự điên cuồng càng lúc càng nhiều. Cũng vào giờ phút này nhân tính ấm áp, đã bị dục vọng hoàn toàn đè xuống!

Trong đầu hình ảnh liên quan tới Đỗ Lăng Phỉ còn bị hắn trực tiếp xóa đi, hoàn toàn chặt đứt!

Trong một chớp mắt này, hắn không còn là phụ thân của Đỗ Lăng Phỉ. Hắn chỉ còn là Thiên Tôn vì tuổi thọ của mình, vì khát vọng của mình, bất cứ giá nào cũng không quan tâm!

- Cùng Bạch Tiểu Thuần dung hợp với nhau, khiến cho Bất Tử Trường Sinh hợp làm một mới là sứ mạng của ngươi, cũng ý nghĩa tồn tại lớn nhất của ngươi!

Hơi thở của Thiên Tôn đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Lúc này trong biểu tình dữ tợn, lộ ra sự lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình. Hắn thản nhiên giơ tay phải lên chỉ một cái.

Nhất thời nô ấn trong mắt Đỗ Lăng Phỉ nhanh chóng chớp động, trực tiếp trở thành màu đỏ. Dường như ý thức của nàng bị trực tiếp trấn áp. Ở dưới nô ấn này điều khiển, nàng giơ tay phải lên, trong sự run rẩy, từ từ một lần nữa hạ về phía thiên linh của Bạch Tiểu Thuần.

Trong lúc đưa tới gần, tay phải của Đỗ Lăng Phỉ, run rẩy càng lúc càng lợi hại. Trong mắt nàng giãy dụa. Cho dù ở nô ấn màu đỏ hạ xuống, sự giãy dụa vẫn quật cường thoáng hiện. Ánh sáng thủy tinh toàn thân từ trên xuống dưới, đều nhanh chóng bạo phát ra.

- Ta... Không...

Nước mắt Đỗ Lăng Phỉ chảy xuống càng nhiều hơn. Từng giọt rơi xuống, nhỏ xuống ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Trong miệng nàng, chật vật nói ra hai chữ này. Cho dù trán nổi gân xanh, cho dù ý thức trong cơ thể cùng nô ấn đang trong sự đối kháng, đã khiến cho thân thể của nàng xuất hiện từng vết máu. Dường như cả người đều muốn chia năm xẻ bảy. Cho dù thần thức của nàng gần vỡ nát thành mảnh nhỏ, nhưng nàng giãy dụa cùng phản kháng, vẫn không có dừng lại.

Sự kiên nghị của Đỗ Lăng Phỉ vào giờ phút này đã hoàn toàn biểu lộ ra. Sự kiên trì của nàng, quyết định của nàng cũng được biểu lộ ra. Đây là thà rằng mình tan vỡ, cũng tuyệt đối không đi trái lại với ý chí của bản thân!

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn tất cả những điều này. Giờ khắc này, ở dưới tình huống toàn thân hắn đã mất đi gần như tất cả sức sống, ý thức đã hỗn loạn. Hắn mở

miệng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có khí lực nói ra cho dù chỉ là một chữ.

Chỉ là những giọt nước mắt này rơi ở trên người, sau khi thấm vào lớp da khô, ở trong của tâm thần hắn tạo nên từng vòng rung động...

- Nghiệt tử!

Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ vì phản kháng, lại có thể lựa chọn bản thân hình thần câu diệt, sự tức giận của Thiên Tôn, chợt bạo phát. Thân thể hắn bước một bước đi ra, lại trực tiếp xuất hiện ở bên trong đầm nước màu đen.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1486: Các ngươi thế nào lại ích kỷ như vậy (2)
Hắn đến, lập tức khiến cho vòng xoáy của đầm nước này chuyển động nhanh hơn. Nhưng những phù văn màu đen này cũng không dám tới gần, chỉ di chuyển ở bốn phía xung quanh.

Không có đi để ý tới những phù văn này, trong mắt Thiên Tôn tràn đầy sự điên cuồng. Sau khi tới gần, tay trái hắn bỗng nhiên giơ lên, một tay đặt ở trên thiên linh của Đỗ Lăng Phỉ, tay phải đồng thời giơ lên, đè trên đầu Bạch Tiểu Thuần yếu đuối gần như muốn ta.

Hắn hung hăng trực tiếp khiến trán Bạch Tiểu Thuần cùng trán Đỗ Lăng Phỉ va chạm vào nhau... tiếp giáp lại cùng một điểm.

- Ban đầu, ta vốn ta còn dự định, luyện thành Bất Tử Trường Sinh Đan này, rời khỏi thế giới giống như lồng giam này, có một ngày, ta có thể trở thành Thái Cổ, còn có thể nghĩ biện pháp cứu ngươi sống lại...

- Nhưng ngươi lại dám vi phạm ý chí của ta… Vì sao!

- Ngươi tại sao muốn vi phạm ý chí của ta?

Biểu tình của Thiên Tôn dữ tợn cực kỳ đáng sợ. Trên dưới toàn thân hắn tản ra sự điên cuồng đến cực hạn. Mặc cho Đỗ Lăng Phỉ giãy giụa như thế nào, đều chỉ là chuyện vô nghĩa. Trong đầu nàng có ý niệm muốn hủy diệt chính mình. Sau khi bàn tay của Thiên Tôn đặt ởi thiên linh, suy nghĩ này trực tiếp lại bị phá hủy. Không chỉ nàng không có cách nào điều khiển thân thể, ngay cả ý thức giãy dụa, cũng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.

Giờ khắc này ở dưới áp chế mạnh mẽ của Thiên Tôn, thân thể khô quắt của Bạch Tiểu Thuần chấn động. Thân thể Đỗ Lăng Phỉ không ngừng run rẩy. Trên người của bọn họ, ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng thủy tinh, đồng thời lập lòe. Giữa chúng rốt cuộc xuất hiện dấu hiệu dung hợp.

- Chẳng qua là bảo ngươi cắn nuốt Bạch Tiểu Thuần này mà thôi, chẳng qua là muốn luyện các ngươi thành Bất Tử Trường Sinh Đan mà thôi... Nếu có lựa chọn khác, ta cũng không muốn làm như vậy!

Thiên Tôn lạc giọng rít gào. Hình như chỉ có sử dụng âm thanh lớn nhất đi gào thét, mới có thể đi thuyết phục được chính mình... Lại dường như, hiện tại hắn nói những lời này, không phải là nói cho Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, mà là đang nói với chính hắn.

- Nhưng ta không thể đánh cược, sau khi người canh giữ lăng mộ tử vong, cánh cửa của thế giới sẽ mở ra, hay vĩnh cửu phong kín. Một khi phong kín, cho dù bất tử trường sinh đại thành, cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ cần luyện hóa các ngươi, nuốt vào Bất Tử Trường Sinh Đan, ta có thể chuyển hóa nó thành Bất Tử Trường Sinh Công!

- Một mặt là không biết, nhưng một khi xuất hiện, lại không có cách nào nghịch chuyển. Về phương diện khác lại là tất thành. Đổi lại các ngươi là ta, các ngươi cũng sẽ lựa chọn như thế!

- Mà ta một khi thành công, đến khi đó... Ta không còn là chuẩn Thiên Tôn nữa, mà là Thiên Tôn chân chính, phù hợp ý chí thế giới, rời khỏi mảnh thế giới này, chỉ là ở một ý niệm!

- Vì sao ngươi phải phản kháng? Giống như đại sư tỷ ngươi năm đó cũng muốn phản kháng ta. Vì sao? Nàng là vì Huyết Tổ kia. Ngươi là vì Bạch Tiểu Thuần này. Vì sao!!

- Chỉ cần ta có thể ra ngoài, lấy tư chất của ta, ta nhất định có thể thành tựu Thái Cổ, ta có năng lực khiến các ngươi sống lại!!

- Các ngươi... Thế nào lại ích kỷ như vậy!

Thiên Tôn rít gào, khiến cho thiên địa bên ngoài biến hóa kịch liệt, gió nổi mây phun. Khắp nơi trong toàn bộ Thông Thiên Hải đều là sóng lớn ngập trời.

Mà dưới nền đất Đạo Cung này, giờ khắc này ở trong khí thế Thiên Tôn không ngừng khuếch tán, ở dưới tâm tình hắn cực kỳ dao động, trận pháp Địa Cung vận chuyển, cũng đến trình độ cực hạn. Trong tiếng nổ lớn, vòng xoáy đầm nước màu đen càng lúc càng lớn. Tất cả hài cốt ở bốn phía xung quanh đều dung hòa. Đồng thời thân thể Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, cũng bắt đầu dung hợp với nhau!

Hình như trận pháp này chính là một lò luyện đan cực lớn, muốn đi luyện hóa tất cả vào bên trong, ngưng tụ thành một viên...

Bất Tử Trường Sinh Đan!

Trong cả đời này của Bạch Tiểu Thuần, đây là một lần nguy cơ sinh tử mãnh liệt nhất. Hắn không có cách nào ngăn cản, cũng không có khí lực giãy dụa. Tất cả mọi thứ, sau khi Thiên Tôn ra tay khiến cho hắn cùng với Đỗ Lăng Phỉ mạnh mẽ dung hợp, hình như lại đã trở thành kết cục đã định.

Quyết định tu luyện cả đời này của hắn, cuối cùng sẽ cùng với Đỗ Lăng Phỉ, ở dưới trận pháp giống như lò luyện đan này, hóa thành một veien tuyệt thế đại đan khiến cho Thiên Tôn từ nay về sau siêu thoát.

Kết cục này, trước khi Bạch Tiểu Thuần tới đây, từ trước tới nay hắn chưa từng từng nghĩ, mặc dù trước đây Hàn Môn lão tổ từng ý vị thâm trường nói qua, hắn sớm hay muộn, sẽ phản bội lại Thiên Tôn.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn ngây thơ cho rằng, có Đỗ Lăng Phỉ ở đây, giữa mình cùng Thiên Tôn lại không có thâm cừu tựa như biển. Sau lưng của hắn còn có người canh giữ lăng mộ, còn có đệ tử Bạch Hạo, quá nhiều con át chủ bài, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có tự tin nhất định.

Chỉ là... tất cả những điều này cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước...

Ý thức của hắn từ lâu đã mơ hồ. Khác nhau chính là, đến khí tức từ trên người Đỗ Lăng Phỉ, khiến cho hai người ở trong lúc dung hợp này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt có được sưk tỉnh táo.

- Có thể tất cả những điều này, cũng là tính toán của… người canh giữ lăng mộ...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần thì thào, ý thức lại mơ hồ.

Gần như khi Bạch Tiểu Thuần ý thức được người canh giữ lăng mộ ở trong lần nguy cơ sinh tử này của mình đã làm ra một lực thúc đẩy nào đó. Đồng thời, bên trong Man Hoang, sâu bên trong mặt đất của Khôi Hoàng Thành, trong đống đổ nát dưới ba thành, trên tòa nhà hình tháp không trọn vẹn này, người canh giữ lăng mộ khoanh chân ngồi ở chỗ đó, hai mắt vẩn đục mở ra.

- Bạch Tiểu Thuần, hi vọng ngươi... không nên hận ta, đây là sứ mệnh tồn tại của ta... Cũng là sứ mệnh của Minh Hoàng.

Người canh giữ lăng mộ cay đắng, nhỏ giọng nói. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô.

Ở điểm cuối nơi hư vô của này Man Hoang, có một Hoàng Hà người ngoài không nhìn thấy được, nước sông tối tăm, cuồn cuộn chảy xuôi không ngừng, đại biểu ngược lại với sức sống của Thông Thiên Hải. Con sông này đại biểu... là tử vong.

Bên trong nước sông, chảy xuôi vô số oan hồn. Những linh hồn này đang giãy dụa rít gào, nhưng lại không có cách nào rời khỏi nước sông, chỉ có thể theo nước sông chảy đi xa, đưa vào luân hồi...

Sông này, tên là Minh Hà.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1487: Hai mươi hai sắc lửa
Ở chỗ điểm cuối hư vô này, đầu nguồn Minh Hà này... Ở trên nước sông dồi dào giống như nước biển, tồn tại một chỗ cung điện tối tăm. Cung điện này lộ ra khí tức tử vong, trong băng hàn vô cùng, hoàn toàn không có chút tồn tại của ngọn đèn dầu.

Đây là... Minh Cung!

trong Minh Cung, Minh Hoàng thế hệ này Bạch Hạo, lặng lẽ ngồi ở chỗ đó. Trên người của hắn mặc đế bào, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra một khí tức tử vong nồng đậm.

Nhưng trên mặt hắn lại không có sự uy nghiêm thường ngày, mà là tràn ngập sự lo lắng. Mức độ lo lắng này mãnh liệt tới mức dường như ảnh hưởng tới Minh Cung, ảnh hưởng tới Minh Hà, khiến cho nước sông ở bốn phía xung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng sóng lớn.

Trong mắt Bạch Hạo đầy vẻ lo lắng. Trước đó hắn tận mắt nhìn thấy được dưới bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn, người canh giữ lăng mộ đã thất bại. Hắn ở đây trong lúc xuất thủ, cũng bị Thiên Tôn phá tan.

Mà Thiên Tôn tới không có ý tốt. Mục đích sau khi hắn dẫn Bạch Tiểu Thuần đi là gì, Bạch Hạo mặc dù không biết tất cả, lại có thể suy đoán được một chút. Hắn biết, thời khắc này sư tôn nhất định là đang nguy cơ vạn phần!

Hắn hiểu rõ, phóng tầm mắt bên trong toàn thế giới, hiện tại... người duy nhất có thể cứu sư tôn, chỉ có mình!

Người canh giữ lăng mộ suy yếu, trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn cũng biết người canh giữ lăng mộ hiện tại có thể sẽ trở về đất cũ bất cứ lúc nào, không còn tiếp tục cường hãn giống như trước kia. Hắn còn hiểu rõ, cho dù mình là Minh Hoàng, lại tuyệt không phải là đối thủ của Thiên Tôn...

- Sư tôn...

Bạch Hạo chua chát nói nhỏ, tâm thần không ngừng hiện lên từng hình ảnh lúc trước ở cùng với sư tôn khi ở Man Hoang.

Đó là người thân duy nhất của hắn. Đó là người hắn cả đời này đều biết ơn. Đó là người Bạch Hạo hắn đã từng phát ra lời thề, phải dùng tính mạng đi bảo vệ...

Đó cũng là... thời gian vui sướng nhất… trong cả đời này của hắn.

Dần dần, hình ảnh trong đầu hắn biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại có một hình ảnh... in thật sâu vào trong linh hồn hắn, cả đời này cũng không có cách nào xóa đi.

Trong hình ảnh, Bạch Tiểu Thuần quay lưng lại với mình, thản nhiên mở miệng, nói cho hắn biết, từ nay về sau, thu hắn làm đệ tử...

- Sư tôn...

Lần này Bạch Hạo lại mỉm cười. Trong nụ cười của hắn mang theo sự quyết đoán, mang theo sự kiên quyết, còn có một tia kiên định mãnh liệt!

Hắn hiểu rõ, muốn từ trên Thông Thiên Đảo, ở trước mặt Thiên Tôn cứu sư tôn đi... Chỉ có một biện pháp có thể làm được!

Đó chính là... Chế luyện ra đột phá cực hạn mảnh thế giới này... Hai mươi hai sắc lửa!


Trước lúc này, cho dù Bạch Tiểu Thuần đã là Thiên Nhân, nhưng Bạch Hạo đối với cách điều chế thôi diễn hai mươi hai sắc lửa, vẫn không có dừng lại. Cho đến cuối cùng, hắn ở dưới sự thôi diễn này, đã hiểu ra được, cực hạn của mảnh thế giới này, chính là hai mươi mốt sắc lửa.

Trừ khi là tình huống đặc biệt, nếu không, không có khả năng xuất hiện hai mươi hai sắc lửa. Bởi vì hai mươi hai sắc lửa, sau khi vượt ra khỏi cực hạn của thế giới, có thể khiến hắn dưới tất cả các màu lửa, đều nhìn thành phàm hòa. Hai mươi hai màu, đã là tiên hỏa!

Mà một khi hai mươi hai sắc lửa xuất hiện, lập tức trở thành lực lượng mạnh nhất không gì sánh kịp bên trong mảnh thế giới này, Hai mươi hai sắc lửa này có thể đốt cháy tất cả tồn tại bên trong thế giới.

Mà ngọn lửa như vậy có đủ để đi đối đầu với Thiên Tôn, khiến cho Bạch Hạo ở trước mặt Thiên Tôn, có khả năng cứu được Bạch Tiểu Thuần rời đi hay không?

Chỉ là... Muốn chế luyện ra hai mươi hai sắc lửa, thế gian này đã không có hồn gì, có thể sử dụng làm lửa luyện. Cho dù là lấy tất cả linh hồn bên trong Minh Hà tới chế luyện, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở hai mươi mốt sắc.

- Chỉ có một biện pháp...

Thần sắc Bạch Hạo trở nên nghiêm nghị. Trong tiếng thì thào, sự kiên định trong mắt hắn nồng đậm đến cực hạn, quyết đoán vô cùng!

Biện pháp này, chính là tham khảo phương pháp luyện lửa của gia tộc Lâm nhi, lấy linh hồn của Minh Hoàng, làm nguyên liệu chính, thiêu đốt bản thân, luyện hóa linh hồn của mình hồn... Mới có thể chế luyện ra hai mươi hai sắc lửa… có một không hai trên thế giới này!

Chỉ có biện pháp này, mới có thể làm được!

Dù sao, hắn là Minh Hoàng, là tồn tại bên trong thế giới này khống chế Minh Hà, nắm trong tay luân hồi giống như thần linh vậy!

- Sư tôn... Ta tới cứu sư tôn...

Bạch Hạo cười. Vừa cười, nước mắt hắn chảy xuống. Nhưng quyết định của hắn hoàn toàn không có giảm bớt.

Cho dù sử dụng biện pháp này phải trả cái giá cực lớn, hắn có thể không chịu nổi, nhưng hắn vẫn... không hối hận!

Cho dù biện pháp này, sẽ làm Bạch Hạo hắn từ đó về sau... Bị xóa đi tất cả khí tức tồn tại, hắn vẫn... không oán!

Bởi vì, đó là sư tôn của hắn. Ở thời khắc năm đó, khi hắn quỳ lạy về phía Bạch Tiểu Thuần, hắn đã quyết định... Ơn thầy giống như trời!

Nước mắt của hắn không phải là thực chất. Khi chảy xuống, trong nháy mắt trở thành một phần của nước Minh Hà. Bạch Hạo hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên. Tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên, vung mạnh lên.

- Hồn tới!

Nhất thời bên ngoài Minh Cung này, oan hồn vô tận bên trong Minh Hà chợt từ bốn phương tám hướng, gào thét lao đến, xuyên qua Minh Cung. Ở bốn phía xung quanh Bạch Hạo, dần dần hình thành một vòng xoáy cực lớn.

Vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động. Trong lúc đó tay trái của Bạch Hạo bấm quyết, bỗng nhiên chỉ một cái về phía mi tâm. Theo đầu ngón tay hạ xuống, nhất thời thân thể hắn giống như bị thiêu đốt. Có hỏa diễm từ trong cơ thể hắn chợt phát lên!

Đây là một màu lửa...

Không kết thúc. Theo hai tay Bạch Hạo nhanh chóng bấm quyết, hồn biển ở bốn phía xung quanh xoay tròn nhanh hơn. Từng tia hồn bay ra, dung nhập Bạch trong cơ thể Hạo, khiến cho ngọn lửa trên người hắn, bằng tốc độ kinh người, không ngừng tăng lên.

Hai màu lửa, ba màu lửa, bốn màu lửa...

Cũng chỉ là trong thời gian mấy hơi thở, biển lửa trên người Bạch Hạo càng lúc càng dồi dào. Màu sắc của biển lửa cũng đã trở thành mười màu sắc!

Vẫn còn tiếp tục!

Nếu như bên trong thế giới này có một người có thể ở trên phương diện luyện lửa, chạy song song cùng với Bạch Tiểu Thuần, thậm chí sẽ có chút vượt qua... Như vậy người này chỉ có thể là... đệ tử của Bạch Tiểu Thuần, Minh Hoàng thời nay... Bạch Hạo!

Trong tiếng nổ lớn, thân thể Bạch Hạo càng thêm thiêu đốt. Trong biển hồn ở bốn phía xung quanh, vô số hồn điên cuồng lao đến, cho đến khi ngọn lửa trên người Bạch Hạo trở thành mười bảy màu, mười tám màu thậm chí mười chín màu...

Không kết thúc!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top